1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Bởi vì chân Cẩu Đản thối.

      “Định hướng tình dục của cha ta có vấn đề? Định hướng tình dục của ta mới có vấn đề!”

      có vấn đề, sao lại hôn ta? xạo mạnh mẽ như vậy làm gì, tâm tư ngươi xấu xa, người địa cầu ai cũng biết định hướng tình dục của ngươi bình thường!”

      “Ta có!”

      “Ngươi có!”

      “Ta có, có, có!”

      “Ngươi có, có, có!”

      có!”

      “Có!”

      …..

      “Thôi, ta tranh cãi bằng ngươi! Thế nào đều là ngươi có lý!”

      “Chính vì ta có lý, ai cho ngươi vô lại trước! tiết tháo!”

      Lệ Ảnh Yên tức giận đến khuôn mặt trắng bệch,trawngn Tiêu Dung Diệp bằng nửa con mắt!

      “Ngươi câm miệng, nếu câm miêng, ta lại định hướng tình dục bình thường, hôn ngươi lần nữa!”

      “Ngươi đê tiện!”

      “Còn câm miệng đúng ?”

      Nghe được mỗ nam cặn bã hung tợn uy hiếp, Lệ Ảnh Yên lập tức nhắm lại, cái miệng nhắn vẫn lải nhải!

      Vốn là ngày bận rộn, Tiêu Dung Diệp thể mệt mỏi, lúc này khuya khoắt, còn muốn ở đây nghe con rùa đen siêu lừa đảo này lải nhải than thở, là muốn ầm ĩ đến điên rồi!

      Bảo ta câm miệng đúng ? Được! Ta câm miệng! há mồm được, vậy dùng ánh mắt mưu sát ngươi! Dù sao ngươi cũng chưa nhắm mắt! Hừ!

      Tiếp đó, Lệ Ảnh Yên híp mắt to đen toả sáng, dùng đôi mắt sắc bén khinh thường liếc nhìn Tiêu Dung Diệp!

      “Trừng ta cũng vô dụng, thành câm miệng lại . A Quân, dẫn cút ngủ!”

      “Vâng, Vương gia!”

      “Ta !” Khuôn mặt Lệ Ảnh Yên đỏ rực mảnh, chút suy nghĩ liền mở miệng phản bác!

      như thế nào, bản thân dù gì cũng là hoàng hoa khuê nữ! Công khai ở chung phòng với đám nam nhân, vậy phải khiến nàng thân bại danh liệt ư? Sau này sao có thể ngao du giang hồ đây!

      “Câm miệng! Bổn vương có muốn chuyện với ngươi sao?”

      cho , ta cứ muốn !”

      Lệ Ảnh Yên quan tâm trả lời câu của Tiêu Dung Diệp, dù sợ bị cường hôn cũng kiên quyết thể ngủ chung phòng với đám nam nhân! Đây đúng là chuyện mất tiết tháo!

      “Thế nào? Tình nguyện ở bên ngoài hứng gió tây bắc ngue, cũng ngủ trong phòng, đúng ?”

      “Vâng! Cẩu Đản thà rằng hứng gió tây bắc!”

      Con tôm, não nam nhân này làm bằng gì? Chính vì bản nấm mát muốn ngủ trong phòng với đám nam nhân, mới đến bên ngoài ăn gió nằm sương. Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ngủ bên ngoài vào buổi tối khuya, chịu đựng được bọn muỗi quấy nhiễu sao!

      “Nếu Bổn vương muốn ngươi ngủ trong phòng sao?”

      “Vậy cho ta gian phòng để ta ngủ, bằng khỏi phải nghĩ đến muốn ta ngủ ở phòng!” Lệ Ảnh Yên chính là bộ đánh chết cũng ngủ phòng với đám nam nhân kia!

      Dù sao cũng là thời tiết giữa hè, ngủ phòng cũng chết lạnh, bản thân vẫn có thể chịu được!

      “Thế nào? Ngày đầu tiên đến, liền học xong điều kiện với Bổn vương?”

      “Dù sao ngươi là Vương gia, phòng tự nhiên có rất nhiều, cho ta phòng cũng sao!”

      “Đúng, Bổn vương đích xác có rất nhiều phòng, nhưng cố tình cho ngươi mình phòng!”

      “Ngươi….” Bàn tay Lệ Ảnh Yên chỉ vào , khó thở đến cả người run run!

      Lệ Ảnh Yên ở giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu cứng rắn được đến uyển chuyển! Vì thế, giảm ngữ khí xuống đến điểm thấp nhất - -

      “Vương gia! Người có biết hay , vì sao Cẩu Đản muốn ở cùng phòng với mọi người?”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì….. chân Cẩu Đản thối!”


      ☆, Chương 30: Ta muốn đại biểu toàn bộ nhân loại chém chết ngươi
      Editor: Hoàng Dung

      Quả nhiên, lời Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi miệng, nam cặn bã biết sống chết nào đấy "Phốc" tiếng cười ha hả!

      Thấy Tiêu Dung Diệp cười đến thỏa mãn như vậy, Lệ Ảnh Yên hận thể đánh bản thân mấy bạt tai! Mẹ nó, mình nghĩ đến lý do cứt chó gì vậy, khiến cười đến có thể hù chết người! Vì mình phòng, ta đặc biệt dễ dàng sao?

      "Ôi chao, ai, ôi, công tử! A, đúng, là vương gia, ngài trước đừng cười nữa, rốt cuộc người có đồng ý cho Cẩu Đản mình phòng ?"

      "Đồng ý, đồng ý, tất nhiên đồng ý. Nếu bổn vương đồng ý, đoán chừng mấy gã sai vặt này có thể lột sống ta!" Sau khi vội vàng xong, Tiêu Dung Diệp giật giật miệng giống như động cơ, chịu khống chế cười to!

      "Ai da, vương gia giỏi quá!"

      Sau khi nghe được Tiêu Dung Diệp đáp ứng cầu của bản thân, chân Lệ Ảnh Yên như chiếc lò xo nhún cái nhảy lên cao, khuôn mặt nhắn dơ dáy bẩn thỉu tràn đầy hạnh phúc cần dùng lời để !

      "Ôi chao, ai, ôi chao, ai, ôi, Cẩu Đản huynh, đừng nhảy giống như khỉ nữa, ngươi trước nên nghĩ đêm nay ngủ nơi nào ?"

      "Đương nhiên là ngủ ở phòng mới của ta rồi!" Lệ Ảnh Yên vui vẻ đến ngay cả chuyện cũng mang theo khí vui mừng!

      Nàng chỉ cần nghĩ bản thân sắp vào phòng mới ở, khuôn mặt nhắn hạnh phúc đến có thể chảy ra nước! Cái loại cảm giác mình phòng này, khí thế đến cỡ nào, tiêu dao đến cỡ nào, kiêu ngạo đến cỡ nào! Ha ha!

      Thấy Lệ Ảnh Yên cười đến ghê tởm như thế, Tiêu Dung Diệp rất hối hận lúc nãy thần kinh thô sơ đáp ứng cho nàng gian độc lập! Vì thế liền trêu chọc : "Đêm nay thể!"

      "Vì sao?" Nghe được Tiêu Dung Diệp thức thời cắt ngang vui sướng của mình, Lệ Ảnh Yên có loại xúc động muốn bóp chết !

      " vì cái gì? Ngươi ngẫm lại , trễ thế này, bổn vương nơi nào tìm phòng cho ngươi chứ! Ngày mai rồi sau! Đêm nay ngươi liền ở đây hứng gió tây bắc , vừa nhìn thấy ngươi ngủ ngon như thế, cảm giác hẳn là tệ! Ngươi lại hưởng thụ cảm đêm !"

      Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp xoay người, dáng vẻ lười nhác ngáp cái!

      "Ôi chao, ai, ôi, mệt mỏi ngày, buồn ngủ quá. Cẩu Đản, bổn vương ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm chút ! A, đúng rồi, còn có..."

      Tiêu Dung Diệp xoay người đối mặt với Lệ Ảnh Yên, nâng ngón trỏ thon dài lên, mắt xếch mị và mày kiếm đen sắc bén cùng nhau nhếch lên, : "Công vụ nặng nề, bổn vương gần đây là mệt muốn chết, cho nên Cẩu Đản, ngày mai trước khi mặt trời lên cao, ngươi ngàn vạn lần đừng quấy rầy ta! Bằng , hắc hắc, tự gánh lấy hậu quả!"

      Tiêu Dung Diệp tràn đầy ngẩn ngơ cười ngây ngô hai tiếng, liền sải bước về hướng ngược lại!

      Nghe được lời muốn đánh đòn của mỗ nam cặn bã, thấy mỗ nam cặn bã khí vũ hiên ngang mở miệng, trong nháy mắt tiểu vũ trụ trong lòng Lệ Ảnh Yên bùng nổ!

      Nàng kìm nén đến bụng tức giận, tốc độ giống như gió chạy lên, phen kéo lấy Tiêu Dung Diệp!

      "Mẹ nó, chỉ bằng ngươi là vương gia, ngươi liền kiêu ngạo à? Lão tử lớn như vậy, dạng người nào mà chưa thấy qua, có dạng chuyện gì mà chưa trải qua! Chỉ bằng con lừa như ngươi cũng dám tranh cãi với ta, sỉ nhục ta! Ngươi đặc biệt mẹ nó tìm cứt hả! A, ta muốn đại biểu toàn bộ nhân loại chém chết ngươi!"

      xong liền lấy quả đấm đánh cho Tiêu Dung Diệp đòn cảnh cáo!

      Nhất thời, trước mắt Tiêu Dung Diệp tràn đầy sao kim!

      Tuy rằng khí lực Lệ Ảnh Yên lớn lắm, nhưng lần này xem như đánh rất mạnh, khiến Tiêu Dung Diệp rất lâu phản ứng kịp!
      Last edited: 1/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Ngươi bị Cẩu Đản ta đuổi


      Đánh như vậy quan trọng, quan trọng hơn chính là cảnh này, đánh tan hết bối rối của mỗ nam!


      về Tiêu Dung Diệp này đúng là người rất hiền lành, bính thường chọc đến , rất ít nổi bão giống như bệnh tâm thần, nhưng là - -


      khi tên gia hỏa biết sống chết nào đấy chọc tới , xúc phạm điểm mấu chốt của , ví dụ như đảo lộn cảm giác tốt của , khiến tên gia hỏa biết sống chết kia biết ‘Cái gì là thể trêu vào!’


      “Trời ơi!” Qủa nhiên, đợi Tiêu Dung Diệp phản ứng kịp, khuôn mặt tuấn dật như tiên nhất thời trở nên xanh mét!


      Sau tiếng la giận dữ, Lệ Ảnh Yên theo bản năng co rúm người lại.


      Mẹ mèo ơi, ta đây là chọc tới vua bạo lực sao?


      “Ngươi con rùa đen siêu lừa đảo này, cho rằng bản vương nhẫn ngươi, nhiều lần giáo huấn ngươi như vậy là sợ ngươi ư? Ngươi cho rằng vào Thần vương phủ này chính là người hoàng thất à? Cho rằng lão hổ phát uy, ngươi coi ta như mèo bệnh sao?” Tiêu Dung Diệp vừa vừa tiến gần đến Lệ Ảnh Yên, nàng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, giống như chim sợ cành cong dùng mắt đen to tròn đánh giá nam tử dần đến gần mình!


      cho đồ ô quy ngu ngốc siêu lừa đảo người biết, đừng lấy bánh nhân đậu coi là lương khô. Bổn vương nhìn thấy ngươi là quần thể yếu thế, hơn nữa còn là khất cái đần độn lại thêm nhược trí, cho nên bổn vương thương xót ngươi! Ngươi chế giễu, cậy già lên mặt, biết sợ! Bổn vương rốt cuộc chịu nổi ngươi được tiện nghi còn khoe mã! Chịu chết !”


      xong, mặt mỗ nam đen thui vung quyền lên - -


      “Á!” Hét thảm tiếng, mỗ nam ôm chuột của mình lăn lộn!


      “Đau chết bổn vương… Á! Á! Đau… Ưm! Đau!”


      Tiêu Dung Diệp lúc này như kiến bò chảo nóng, điên cuồng kêu to.


      Lệ Ảnh Yên ở bên mắt lạnh nhìn bộ dáng nổi điên của Tiêu Dung Diệp. Toàn bộ tình huống điên cuồng này đều ở trong đôi mắt sáng của nàng, nhưng mà trong mắt nàng phải lộ ra vẻ vui sướng, mà là phẫn nộ thể nào ức chế! Đúng, là phẫn nộ, phẫn nộ trong cơn giận dữ!


      cước mới vừa rồi kia phải là nàng vô ý đá lên, mà là sau khi Tiêu Dung Diệp những lời tổn hại nhân cách nàng xong, nàng mới làm ra quyết định thận trọng nhất, đau nhất, nhanh chóng nhất, để cho mọi người suốt đời khó quên!


      “Thế nào? Thần vương gia cao cao tại thượng cũng có giờ phút này sao? Cẩu Đản ta là hỗn đản, là kẻ lừa đảo, là đần độn, lá quần thể yếu thế, là khất cái, nhưng ta làm người quang minh lỗi lạc, giống người nào đó ỷ vào xuất thân mình cao quý, liền giống như miệng lừa hôi thối ngừng hạ thấp người khác, còn khiến khất cái chúng ta ở bên ngoài ăn khí!” Khinh thường hừ lạnh tràn ra từ môi mỏng của Lệ Ảnh Yên, lông mi sắc bén như lá liễu cũng khinh miệt nhếch lên!


      “Khất cái như thế nào? Khất cái cũng có tình cảm, khất cái cũng có thích! Sớm mai Cẩu Đản ta liền thành lập Cái Bang, lật đổ An Nam quốc ngươi, là nơi gà ỉa, chim đẻ trứng, cho ngươi cũng trải qua những ngày của khất cái!”


      còn là vương gia chó má, còn là hoàng tử chó má, còn tiền tài quyền thế chó má, Cẩu Đản ta hiếm lạ! Còn có, cho ngươi làm gã sai vặt để kết thúc cuộc đời. Sáng mai, ta trả toàn bộ bạc! Thần vương gia tôn quý, ngươi bị Cẩu Đản ta đuổi rồi!”


      Xoay người, Lệ Ảnh Yên bộ dáng chân cao khí ngang vung đầu, lướt qua ‘vui vẻ’ đánh Tiêu Dung Diệp cái. Tiếp đó, chút nào lưu luyến bước rakhoi3 Thần vương phủ.


      bắt… con rùa đen siêu lừa đảo kia, về… về cho bổn vương!”


      “Nhưng vương gia, người…”


      “Ít con mẹ nó vô nghĩa, mau đuổi theo! Mau…”
      Last edited: 1/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 32: Sửa Vương Gia thành chưởng môn 'Phái che đũng quần'
      Editor: Hoàng Dung


      Mấy người gia nô tâm phúc này làm sao có thể là đối thủ của Lệ Ảnh Yên!

      Từ , Lệ Ảnh Yên ở các gia đình giàu có lừa bạc, trộm cướp lương thực, đối với loại chuyện thoát khỏi mấy gia nô bé này dễ như trở bàn tay! Đôi mắt đen chuyển động liền nghĩ ra chủ ý trêu đùa đám tiểu nô bộc này!

      Nhanh chóng nhảy cái bay lên trung, Lệ Ảnh Yên liền trèo lên nóc nhà!

      Nhìn đám tiểu nô bộc ở phía dưới vừa cầm gậy gỗ, vừa kêu gào lấy thang, Lệ Ảnh Yên lộ hàm răng tỏa sáng ra, làm mặt quỷ trêu đùa bọn họ!

      "Xuống dưới, xuống dưới, bằng chúng ta liền leo lên đấy!"

      "À, ta xuống, chờ các ngươi lên bắt ta đó!!"

      Vẻ mặt nàng tinh nghịch, nhìn cả đám nô bộc phía dưới đều nghiến răng đến cực điểm, hận thể lột da của nàng, rút gân nàng, uống máu của nàng!

      "Đều tránh ra, để cho ta tới!"

      Rất nhiều gã sai vặt tức oai oái liên tục nghị luận, tiếng trầm thấp xen lẫn tức giận ẫn nhẫn đổ ập xuống mọi người.

      Mọi người nhịn được quay đầu lại tập trung nhìn vào - -

      Chỉ thấy vương gia Tiêu Dung Diệp của bọn họ, bộ dáng "Phái Võ " xuất ở trước mặt mọi người!

      Lệ Ảnh Yên cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Dung Diệp bộ dáng sắp bùng nổ, khống chế được nước miếng bay tứ tung mà cười lớn!

      "Oa ha ha, ta vương gia đại nhân, ngươi đây là dạng gì hả? 'Phái che đũng quần' giang hồ sao, thế nào, làm vương gia mà muốn làm chương môn 'phái che đũng quần' sao? Ha ha, là cười chết ta rồi!"

      Giữa trán Tiêu Dung Diệp tràn ngập mồ hôi, luôn luôn cao ngạo, chịu đựng loại thống khổ đoạn tử tuyệt tôn này, ngước mắt liền thấy sắc mặt đáng đánh đòn này của Lệ Ảnh Yên!

      "Ngươi có tiết tháo, có tiết tháo, tiết tháo của đồ siêu lừa đảo cặn bã như ngươi vỡ nát đất rồi!" Tiêu Dung Diệp gần như chịu đựng đau đớn, gầm thét hơi.

      Tiếp theo hữu khí vô lực : "Đừng để bổn vương đến bắt ngươi, bằng bổn vương nhất định, nhất định phải đánh gãy lưng ngươi, đánh gãy chân ngươi, đánh gãy toàn bộ xương của ngươi! ! !"

      "A, ta rất sợ đó!"

      Hai tay Lệ Ảnh Yên ôm quyền để ở bên sườn, đôi mắt yếu ớt, bộ dáng sợ hãi!

      "Ta vương gia đại nhân, ngươi có thể trước chăm sóc tốt cho gốc rễ của ngươi, xem có bị ta đá mất tác dụng hay , nếu rất dễ đoạn tử tuyệt tôn đó!"

      "Trời ơi, cứt !" Nội tâm điên cuồng của Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên kích động lên theo ước số 4, cánh môi mỏng khống chế được mà giật giật.

      "Nếu bổn vương đoạn tử tuyệt tôn, ngươi chờ bang * huynh đệ và ngươi, cùng nhau tiến cung làm thái giám !"

      "Làm thái giám? Mụ nội ngươi, xem như ngươi lợi hại, lại còn muốn mang theo huynh đệ của ta! Nếu ngươi dám đem mấy vị huynh đệ chúng ta vào trong cung làm thái giám, ta tuyệt đối khiến cho ngươi để tiếng xấu muôn đời!"

      "Uy hiếp ta? Hừ, bổn vương sống hai mươi bốn tuổi, cho tới bây giờ để bị uy hiếp qua, ngươi tính đầu tỏi(1) lắm?"
      "Ta tính đầu tỏi? Ta đương nhiên là để hoàng thượng ăn đầu tỏi, thế nào hả?"

      "Mặt ngươi có phải quá dày rồi , ba hoa cũng cần viết nháp!"

      "Ta nguyện ý! Ta nguyện ý, ta nguyện ý! Ngàn vàng khó mua ta nguyện ý!" Lệ Ảnh Yên ở nóc nhà vừa hoa chân múa tay vui sướng huy động hai tay, vừa vui vẻ đá hai cái đùi!

      Nhưng mà vào lúc con la biết sống chết nào đấy điên cuồng nhảy nhót, chú ý giẫm lên mái ngói bị lỏng, nhất thời, trượt chân - -

      - - - - - - - - - -

      Chú thích:
      (1) Đầu tỏi: phiên gần giống từ tính toán


      Chương 33: Có phải Vương gia dục hoả khó nhịn ?

      “Á!” Trọng tâm Lệ Ảnh Yên ổn định, thét tiếng kinh hãi, tiếp đó, toàn bộ thân mình xinh trượt từ nóc nhà xuống!

      “Cẩn thận!” Thấy Lệ Ảnh Yên ngac từ nóc nhà xuống, Tiêu Dung Diệp để ý nơi nào đó còn đau đớn, dũng cảm quên mình xông lên phía trước!

      Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, vào lúc Lệ Ảnh Yên sắp hôn tiếp đất, nháy mắt nhanh chóng kéo thân mình gầy yếu của nàng qua, cùng nhau té ngã ở mặt đất lạnh băng!

      “Á! Đau quá!” Ngã cao như vậy, Lệ Ảnh Yên vô ý phát ra tiếng hô đau, giương mắt liền thấy dưới người mình là gò má cương nghị kiêu căng, vẻ mặt dữ tợn chiếu vào trong đôi mắt đen toả sáng của nàng!

      Còn chưa kịp suy xét, trong đôi mắt mông lung nào đấy, cảm thấy cục thịt nào đó chỉa vào dưới mặt của mình!

      Nơi to lớn nào đó, vật giữa hai chân đó cứ như vậy trực tiếp chỉa vào mình. Thấy màn như vậy, Lệ Ảnh Yên dở khóc dở cười, hoàn toàn có ngôn ngữ nào có thể hình dung trường hợp xấu hổ lúc này!

      Qa ken két, nơi đó lại có thể bị nàng đá sưng lên, có phải có thể đoạn tử tuyệt tôn !

      “Ngươi, kẻ lừa đảo lương tâm, sảng khoái đứng lên cút cho Bổn vương! Ưm!”

      Tiêu Dung Diệp từng trúng dao găm, cũng có thể cắn răng chịu đựng đau, lúc này phân thân của bị vật biết sống chết nào đấy đá vào, bộ dáng kia lại càng khiến trong lòng mình ngứa ngáy giống bị cỏ dài cọ xát qua lại!

      “Hắc hắc, Vương gia, đừng nhúc nhích! Ngươi xem chỗ của ngươi giống như bốc cháy! Có phải dục hoả khó nhịn ?”

      “Cút!”

      Tiêu Dung Diệp tức giận nâng tay đẩy khuôn mặt tà ác đầy nếp nhăn khi cười của Lệ Ảnh Yên ra!

      Gương mặt đẹp trai của Tiêu Dung Diệp tức giận đến trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi liếc mắt cái, Lệ Ảnh Yên ngã ngồi ở bên cạnh!

      “Ngươi, đồ cặn bã siêu lừa đảo, Bổn vương đánh ngươi, ngươi đúng xem ta là Vương gia ngu xuẩn trói gà chặt rồi! Mẹ nó, Bổn vương muốn để ngươi biết lợi hại của Bổn vương!”

      Vốn là trong cơn giận dữ, lúc này vẻ mặt Tiêu Dung Diệp nửa tái xanh, nửa trắng bệch, giống như là bị ném vào trong thùng thuốc nhuộm! Đủ màu đủ dạng, thượng vàng hạ cám cùng nhau lên khuôn mặt tuấn tú!

      phải ngươi muốn Bổn vương đoạn tử tuyệt tôn sao? Được, Bổn vương cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn trước!”

      xong, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tràn ngập tà ác tới gần phía trước, lúc cách Lệ Ảnh Yên bước chân dừng lại, tiếp đó, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, chống tay ở hai bên thân thể Lệ Ảnh Yên!

      “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Lệ Ảnh Yên thấy bộ dạng giống như lúc trước, nàng sợ tới mức ngồi dưới đất, di chuyển thân mình từ từ lui về phía sau! tại - - có chút tà mị lại thêm nghiệt đáng sợ!

      “Làm gì?” Tiêu Dung Diệp nâng cánh môi lạnh lẽo mỏng manh lên, vẻ mặt tà khí nhướng mày núi lên, thấy đôi mắt to đen vô tội toả sáng của Lệ Ảnh Yên cầu xin tha thứ, nội tâm như bị lông chim xẹt qua, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

      Nhưng bản thân bị nàng chỉnh thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng, huống chi Tiêu Dung Diệp vẫn là người có cừu oán tất báo!

      “Đương nhiên là giúp ngươi, Bổn vương cho ngươi mở mang kiến thức chút, cái gì mới là đoạn tử tuyệt tôn chân chính!”

      Dứt lời, bàn tay liền nhanh chóng sờ soạng nơi nào đó giữa hai chân của Lệ Ảnh Yên - -

      - - - - - - - - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34 : Làm sao co thể có cái kia?

      “ Ưm!” Lệ Ảnh Uyên theo bản năng rên khẽ tiếng, hai chân đột nhiên siết chặt.

      Chạm vào nơi đó của Lệ Ảnh Uyên, làm Tiêu Dung Diệp hạ thủ đột nhiên dừng lại, sau đó khó tin ngước mắt chất vần: “ Ngươi là thái giám sao? Làm sao có thể có cái kia?”

      có cái kia? Thúi lắm,lão nương đặc biệt là nữ, làm sao có thể có bảo bối nối dõi tống đường kia!

      Lệ Ảnh Uyên thấy vùng đất bí của mình lần đầu tiên trong đời bị người xâm nhập, hơn nữa còn là nam cặn bã có tiết tháo, nhất thời có loại cảm giác nhục nhã muốn thắt cổ tự sát! Trong lòng đúng là khóc ra nước mắt!

      “ Đúng, từ trong nhà Cẩu Đản nghèo túng, phụ thân ta vì muốn có bạc mua rượu uống, liến cắt cái phía dưới của Cẩu Đản, sau đó cầm bảo bối của Cẩu Đản đổi bạc, dùng để mua rượu uống!”

      Lệ Ảnh Uyên bộ dáng dõng dạc , vứt bỏ hoảng sợ, mẹ nó, dù sao cũng bị phi lễ, bản thân nhất định sạch , còn bằng tương kế tựu kế, có lẻ cón có thể hồ đồ được lợi ích gì đó.

      “ Vật đó có thể đổi bạc? Sao bổn vương chưa từng nghe qua?”

      “ Người là vương gia, làm sao có thể nghe qua! Đó là cách dân gian, chỉ cần cầm gốc rễ đồng tử làm thuốc,là có thể tráng dương, trong nháy mắt liền biến thành gà chiến đấu!”

      “ Phụ thân ta nhẫn tâm vì có thể có bạc mua rượu, liền chặt đứt gốc rễ của Cẩu Đản, bán bảo bối của Cẩu Đản cho lão già thất tuần (1) làm thuốc, lấy cái đó đổi lấy bạc! A huhu…. Cẩu Đản ta là mệnh cực kỳ khổ!”

      Lệ Ảnh Uyên láo cần viết nháp, người ở đây nghe được đều cho rằng là chuyện kỳ lạ!

      “ Cho nên ngươi muốn thấy nam tử khác có bảo bối, thấy cái là muốn hủy cái, phải ?”

      , phải. Vương gia, ngài biết tính Cẩu Đản trời sinh yếu đuối, làm sao có thể có can đảm chặt đứt bảo bối của ngài, chính là cẩn thận ngộ thương, huh u… Cẩu Đản xin lỗi. Vương gia, người đừng trách Cẩu Đản!”

      Lệ Ảnh Uyên sợ hãi xong, vừa nước mắt vừa chảy ‘tách tách’ nhu bão táp. Tiêu Dung Diệp thấy như vậy, dù tâm ngoan độc hơn nữa cũng nỡ trách cứ ‘ ’ !

      “Cẩu Đản, đừng khóc, đều là ta tốt, vừa rồi dọa đến ngươi! Ta có ý trách ngươi! Gần đây ta là bận quá, có thể mệt đến hồ đồ, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng!”

      xong liền vung tay áo lau hai dòng nước mắt mặt Lệ Ảnh Uyên!

      Thấy Tiêu Dung Diệp mềm lòng, Lệ Ảnh Uyên nghĩ rằng, rèn sắt khi còn nóng thôi, lúc này đề nghị cho mình gian phòng ở, – nam cặn bã có đầu óc này nhất định đồng ý, vì thế liền cho môi đầy đặn lên, ớt : “ Vương gia, Cẩu Đản biết người là người tốt, hơn nữa là người tốt nhất mà Cẩu Đản từng gặp qua, cho nên vương gia người nhất định đặc biệt chiếu cố Cẩu Đản, đúng ?”

      Nghe được Lệ Ảnh Uyên lời nịnh hót với mình, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nghĩ đến, hàng này lại là muốn cầu vô lý đây!

      “ Nhanh mồm nhanh miệng cho ta cái mũ cao như vậy, có phải có cái gì cầu xin hay ? !”

      “ Vương gia, người là liệu như thần, chuyện gì cũng gạt được ngài, vậy Cẩu Đản cũng vòng vo với ngài nữa!”

      Lệ Ảnh Uyên lè lưỡi liếm cánh môi khô khan của mình, chỉnh sửa vạt áo, sau đó mở miệng lần nữa : “ Vương gia , đêm nay Cẩu Đản có chỗ ở, ngài cũng đêm nay tạm thời có phòng cho Cẩu Đản, vậy Cẩu Đản có thể ở chung phòng với ngài , ở tạm đêm thôi!”

      Chú thích:

      (1) Lão già thất tuần: lão già bảy mươi tuổi.


      ☆, Chương 35: Cẩu Đản, ngày mai tiện
      Editor: Hoàng Dung

      "Khó mà làm được!" Tiêu Dung Diệp chút suy nghĩ liền mở miệng cự tuyệt!

      " đến bổn vương thích sạch , ngươi ngươi thối chân, ta làm sao có thể chịu được! Còn có, ta cũng hy vọng phòng ngủ của ta đều là mùi hôi!"

      Tiếng trầm thấp như bàn thạch của Tiêu Dung Diệp mang theo ý cường ngạnh, cũng mang theo cố chấp thể xoay chuyển.

      "Vậy vương gia chính là chịu để cho Cẩu Đản ngủ giấc an ổn?" Lệ Ảnh Yên mang theo giọng điệu chất vấn, mắt to tròn đen tuyền tỏa sáng, bộ dáng lại mang theo khổ sở chọc người thương tiếc.

      " phải chịu, là tình huống của ngươi để cho chúng ta, ai cũng chịu nổi! Như vậy , ta để A Quân cho ngươi thêm mấy tấm chăn, dù sao cũng là mùa hè, ngươi hẳn là thể sinh bệnh!"

      Dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền dặn dò toàn bộ với A Quân tốt!

      Thấy bản thân làm được cũng coi như thỏa đáng, Tiêu Dung Diệp hơi dài, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

      "Được rồi, Cẩu Đản, bổn vương an bày xong tất cả mọi việc cho ngươi, ngươi liền an tâm ngủ ngon !" Tiêu Dung Diệp vui mừng nhướng mày cười với Lệ Ảnh Yên, tuấn dung hiền lành mang theo loại nghiệt khó có thể bỏ qua, làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt!

      "Aizz, ép buộc lâu như vậy, cuối cùng có thể ngủ giấc an ổn rồi. Được rồi, bổn vương đây, Cẩu Đản, ngày mai - - tiện!"

      Tiêu Dung Diệp cố ý cắn mạnh chữ cuối cùng, tiếp đó vẫy tay tượng trưng với Lệ Ảnh Yên, mang theo chút ý cười, nghênh ngang mà !

      - - phân cách tuyến - -

      Ánh trăng như nước giấu diếm phía chân trời, chút ánh sáng xa xoa giống như treo trong màn trời đêm đen tối, ngôi sao và ánh nắng sớm chiếu lên bầu trời đêm giống như ban ngày.

      Giờ tý giữa khuya vừa qua khỏi, Thần vương phủ lại khôi phục yên tĩnh như cũ, phần lớn thị nữ tùy tùng đều rơi vào mộng đẹp, nhưng mà nơi nào đó nhất định yên tĩnh, bóng dáng màu đen bé gầy yếu nhanh chóng chui vào trong phòng!

      Bởi vì từ trước đến nay Thần vương phủ đều bình an vô , cho nên Tiêu Dung Diệp hoàn toàn có thói quen an bày hạ nhân gác đêm! Vì thế, bóng dáng nào đấy mới dám lớn mật làm bậy như vậy!

      Hương thơm lượn lờ trong phòng ngủ sạch rộng lớn, mấy ngọn đèn lay động tạo ra nhiều ảo ảnh, mờ ảo làm tôn lên ra khuôn mặt nhắn lấm la lấm lét của Lệ Ảnh Yên.

      Phía sau bình phong kỳ thú mang điềm tốt lành, hơi thở đều đều ổn định cách bình phong truyền vào trong tai Lệ Ảnh Yên.

      Mẹ nó, ngươi - cái đồ có tiết tháo, ngủ rất an ổn! Nhớ đến nam cặn bã nào đấy nằm ở giường ấm áp ngủ đến nhàng thoải mái, lửa giận trong lòng Lệ Ảnh Yên xả được.

      Lệ Ảnh Yên rón ra rón rén cẩn thận đến sau bình phong, liền thấy tên gia hỏa khí bất ngờ nào đấy hẹn hò với chu công!

      Trong lúc ngủ mơ, vẻ mặt kiêu căng tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp ở dưới ánh nến càng làm nổi bật vẻ thâm thúy, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt của , càng tăng thêm vài phần mị tà khí!

      Woa, nam nhân này đúng là cực phẩm, vẻ mặt khi ngủ đẹp trai đến nối khiến người ta háo sắc!

      Bất quá trong đầu nhất nhớ đến bộ dáng trêu đùa mình, trong cơn giận dữ, Lệ Ảnh Yên liền lắc lắc đầu mình, vứt hết biểu tình háo sắc của bản thân ra sau đầu!

      "Lệ Ảnh Yên, ngươi - kẻ ngu ngốc này, ngươi tới là có nhiệm vụ, cũng phải đến xem soái ca!" Sau khi thầm mắng bản thân vài câu, Lệ Ảnh Yên lấy mật ong sớm chuẩn bị tốt từ bên hông ra!

      Nhìn bình sứ thanh hoa xinh xắn chứa mật ong mà mình dùng để trả thù Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên cười tà ác. Tiếp đó, cẩn vẽ loạn mật ở giường Tiêu Dung Diệp!

      ☆, Chương 36: Ngươi giả bộ tiếp
      Editor: Hoàng Dung


      Qua hồi lâu, Lệ Ảnh Yên liền vẽ loạn mật xong, thấy kiệt tác của mình vĩ đại đến có thể so với nhật nguyệt sáng chói, khuôn mặt xinh xắn nở rộ nụ cười vô cùng diễm lệ lại chói lọi!

      "Nam cặn bã ngu ngốc, hắc hắc, đừng tâm bản nương ngoan độc, là ngươi quá tự cho là đúng, sáng mai...À, đúng, đến bình minh, ngươi chờ trở thành bữa sáng của kiến ! Hắc hắc!"

      Xử lý xong tất cả công việc, Lệ Ảnh Yên cười hắc hắc. Tiếp đó, trong lòng mang theo tình cảm kích động thể ức chế, nghênh ngang mà !

      - - phân cách tuyến - -

      Quả nhiên, trời còn chưa sáng, Lệ Ảnh Yên ác độc nguyền rủa liền có hiệu quả.

      "Á!" tiếng kêu thảm thiết, đánh thức toàn bộ dưới mấy trăm người thị nữ tùy tùng của Thần vương phủ!

      "Mau mau mau, là chỗ vương gia đó, mau xem chút, xảy ra chuyện gì?" A Quân dẫn theo mười mấy gã sai vặt cùng bước nhanh tới phòng ngủ của Tiêu Dung Diệp!

      Mười mấy gã sai vừa đến cửa phòng của Tiêu Dung Diệp, liền bị mảnh bừa bộn bên trong hù sợ đến té ngã.

      Đó là cảnh tượng đáng sợ đến thế nào? Mấy vạn con kiến, mảnh đông nghịt bò đầy toàn bộ giường sạp, chất lỏng màu vàng dính mềm, cộng thêm những con kiến ở chung chỗ, khiến người xem có loại cảm giác muốn buồn nôn.

      Nhìn lại Tiêu Dung Diệp, gương mặt tuấn tú xanh mét đến lạnh như băng, đường cong của gương mặt kiêu căng che kín nhiều tầng mồ hôi lạnh, bộ áo trắng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, tóc hỗn độn, hoảng sợ chưa định hồn lại đứng ở chỗ bình phong!

      Vừa rồi ngủ say, gần như là bị con gì đó đông nghìn nghịt bò nhúc nhích vào trong vạt áo của mình, con kiến này bò qua bò lại, mang theo cảm giác tê dại, da thịt giống như bị xâm lược, mang theo ngứa ngáy, lại thể thoát khỏi hành hạ.

      Bất đắc dĩ, bản thân bắt buộc tỉnh lại từ trong giấc ngủ say!

      Nhưng đúng lúc tỉnh lại, liền bị tình huống trước mắt dọa sợ, những con kiến này cùng bò lên giường, như là đoạt lấy cái gì đó, từ từ cắn da thịt của mình, xâm chiếm lãnh địa của !

      Mà bản thân khi nào gặp qua tình cảnh như vậy, dù bản thân là người sợ hãi, vì thế mà bị ràng buộc, nhưng loại trường hợp này thực khiến sợ hãi!

      "Vương, vương gia, người có khỏe ?" Mấy gã sai vặt kinh hồn táng đảm hỏi, bởi vì bọn họ cũng kinh hãi với cảnh tượng trước mắt!

      "Mẹ nó, tra toàn bộ cho ta, lập tức tra! Lập tức!"

      "Dạ dạ dạ!" Mấy gã sai vặt lạnh run đáp lại, mấy gã sai vặt làm việc ở Thần vương phủ nhiều năm như vậy, bao giờ gặp qua cảnh tượng kinh sợ như thế, dọa đến tè ra quần là phật tổ phù hộ rồi!

      Đúng lúc tất cả mọi người hoảng sợ, cũng là lúc tiểu gia hỏa biết sống chết nào đấy, mắt buồn ngủ mơ màng đến cửa phòng Tiêu Dung Diệp.

      "Như thế nào? xảy ra chuyện gì?"

      Tiếng chất vấn, Lệ Ảnh Yên che giấu biết chút gì về chuyện này!

      Nhưng mà giây sau, nhìn thấy giường hỗn độn, mảng lớn kiến bò chi chít, miệng liền thể chịu đựng mà giật giật liên tục!

      "Woa, trời ơi, đất ơi, vị đại ca thần tiên làm tốt lắm! Ông trời mở mắt! Người nào đó rốt cục lọt vào báo ứng! Ha ha!"

      Thấy Lệ Ảnh Yên bộ dáng dõng dạc , khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp nổi giận từ xanh mét chuyển thành đen, chút suy nghĩ sải vài bước lớn, phen giữ chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên!

      "Cười em ngươi, loại chuyện có tiết tháo này trừ ngươi ra, còn ai có thể làm được, ngươi giả bộ tiếp !"
      Last edited: 1/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 37: Trong phòng ngài có mùi chân thối ?
      Editor: Hoàng Dung

      Lời dũng mãnh khí phách đến tận trời xanh của Tiêu Dung Diệp chui vào tai của Lệ Ảnh Yên, giống như gõ trống ngừng chấn động màng nhĩ của nàng.

      ", có. vương gia, tiểu nhân oan uổng!"

      "Oan uổng đầu quỷ ngươi, trước khi ngươi tới, Thần vương phủ bình an vô , sau khi ngươi đến, việc lớn việc liên tiếp phát sinh. Ngươi còn ngược, dám ở chỗ này dõng dạc ngươi biết chuyện này, ngươi mẹ nó biết chuyện, ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao, vẫn tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của ngươi!"

      Tiêu Dung Diệp níu chặt cánh tay gầy yếu của Lệ Ảnh Yên, con ngươi tức giận biến thành màu đỏ tươi, gần như là dùng hơi rống hết toàn bộ lời !

      Lực đạo ngoan độc, níu chặt khiến Lệ Ảnh Yên hít hơi!

      "Cẩu Đản mới đến ngày đầu tiên, làm sao... làm sao có thể làm loại chuyện gậy ông đập lưng ông này! Cẩu Đản ngu dốt, đần độn, là khất cái, nhưng Cẩu Đản cũng có nhân cách. Vương gia ô nhục Cẩu Đản, tin Cẩu Đản, vậy đuổi Cẩu Đản là được! Dù sao Cẩu Đản cũng là khất cái ai cần! Hu hu..."

      xong, lại trình diễn tiết mục rơi nước mắt, bộ dáng nức nở khác gì bị ủy khuất.

      " xảy ra chuyện này, sao ta còn có thể tin tưởng ngươi!" Thấy bộ dáng khóc nghẹn của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp thể thừa nhận bản thân thương tiếc ''.

      trước ăn xin nhiều năm như vậy, chỉ riêng có bảo bối nối dõi tông đường, đều làm cho người ta nhịn được thương tiếc, thể thống khổ, sợ là chỉ có bản thân Cẩu Đản ràng! Cho dù tiểu tử biết sống chết này đầu tiên là lừa bạc mình, rồi sau đó lại năm lần bảy lượt trêu đùa mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến thân thế đáng thương của , Tiêu Dung Diệp vẫn là nguyện ý lựa chọn mềm lòng nhịn lần lại lần cố tình gây ! Chính là lần này, chơi có chút quá!

      "Vương gia, chuyện này phải Cẩu Đản làm, ngài phải tin tưởng Cẩu Đản! Nếu ngài tin Cẩu Đản, vậy đuổi Cẩu Đản , như vậy ngài cũng có thể bớt giận rồi."

      đôi mắt đen trong suốt như thủy châu, con ngươi đen bóng quay cuồng trong nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhắn nhắn gầy yếu nổi lên loại non nớt mảnh mai như trẻ con, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều nguyện ý tin tưởng bản tính của là thiện lương!

      Thở dài, Tiêu Dung Diệp lại đè tiếng trầm thấp chất vấn: "Chuyện này có quan hệ gì với ngươi?"

      " quan hệ!"

      " có gạt ta?"

      " có!"

      " có, cho ta lý do tin tưởng ngươi!"

      "Này... Này..."

      "Thế nào? nên lời ? Vậy khỏi phải nghĩ đến để cho ta tin tưởng ngươi!"

      Tiếp đó, xoay người với hạ nhân: "Người tới, nhốt tiểu Cẩu Đản biết trời cao đất rộng này vào phòng chứa củi cho bổn vương!"

      "Vâng!" xong, mấy gã sai vặt liền tiến lên lôi kéo Lệ Ảnh Yên nước mắt đầy mặt.

      ", cần, vương gia, Cẩu Đản oan uổng!"

      "Nếu ngươi oan uổng ngươi cho bổn vương lý do tin tưởng ngươi !" vang từng chữ của Tiêu Dung Diệp, cho phép bản thân lại mềm lòng với ta, nếu , chắc chắn mình có còn làm ra chuyện độc ác nào hơn nữa !

      "Vương gia, Cẩu Đản là oan uổng! Người ngẫm lại , nếu.... nếu chuyện này là Cẩu Đản làm, vậy trong phòng ngài có mùi chân thối ?"

      ☆, Chương 38: Ngài quả thực chính là Hao Thiên Khuyển
      Editor: Hoàng Dung

      Lệ Ảnh Yên trong lúc hoảng loạn, thuận miệng ra câu kia 'Có mùi chân thối ?'

      "Chậm !" Tiêu Dung Diệp ra lệnh tiếng, mấy hạ nhân buông Lệ Ảnh Yên ra, ào ào lui qua bên!

      Quả nhiên, lời Lệ Ảnh Yên vẫn rất hiệu quả, thấy Tiêu Dung Diệp đuổi mấy người hầu rồi, nàng hơi mừng thầm ở trong lòng.

      Lẳng lặng suy tư phen, Tiêu Dung Diệp nâng chân thon dài lên, bước chân vững vàng ở trong phòng tuần tra vòng. Tiếp đó, đến trước mặt Lệ Ảnh Yên, nhíu mày rậm đẹp, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn kỹ Lệ Ảnh Yên lâu, sau đó chậm rãi mở miệng : "Quả , bổn vương ngửi được mùi chân thối ở trong phòng bổn vương, xem ra, chuyện này là bổn vương hiểu lầm ngươi!"

      "Đúng vậy, Cẩu Đản có mùi chân thối nồng nặc, mà trong phòng ngài, mùi chân thối, chuyện này phải Cẩu Đản làm, cho nên, ngài là oan uổng Cẩu Đản!"

      khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, lông mày thanh tú đều nhăn lại chỗ, bộ dáng cực kỳ đáng !

      "Được rồi, đừng bày ra bộ dáng bồn nôn kia cho bổn vương, so với đàn kiến đông nghìn nghịt khiến người chán ghét kia! là hết cách với ngươi!"

      phải, vương gia, ngài oan uổng Cẩu Đản, Cẩu Đản nháy mắt ra hiệu với ngài còn được sao? Bất quá phải lại, Cẩu Đản đúng là muốn cảm tạ ngài sao có thể có cái mũi còn thính hơn cả cảnh khuyển(1), giúp Cẩu Đản rửa nhục!"

      "Cái gì? Ngươi dám mũi của bổn vương là cảnh khuyển?"

      "A! ?" Nghe được giọng chất vấn của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên chợt bừng tỉnh, bản thân giống như sai rồi, vì thế liền râu ông nọ cắm cằm bà kia giải thích : " phải, phải như thế, vương gia, ý Cẩu Đản là khen cái mũi ngài rất thính, còn bưu hãn hơn cảnh khuyển!"

      "Hả?" Giọng mũi khinh miệt mang theo vài tia khiêu khích, mày kiếm đen dày sắc bén cùng nhau nhướng lên!

      "Á, đúng, đúng, vương gia, là cảnh khuyển bưu hãn bằng ngài!"

      Lệ Ảnh Yên lại có ý tốt giải thích, đầu Tiêu Dung Diệp nghe đến hỗn loạn, vì thế liền mở miệng đánh gãy lời của nàng.

      "Coi như quên , ngươi đừng giải thích nữa, tóm lại, ở trong mắt Cẩu Đản ngài, bổn vương chính là vị thần chó là được rồi!"

      "Ây da, vương gia rất đúng, Cẩu Đản chính là ý tứ kia, ngài quả thực chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị lang thần Dương Tiễn, cái mũi này rất thính đấy!"

      "Hừ?" Khinh thường hừ lại tràn ra từ môi mỏng của Tiêu Dung Diệp, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run chút.

      " phải, phải, vương gia, gần đây Cẩu Đản có phần giống như vào cõi thần tiên, chuyện có chút thần kinh thô, ngài đừng đoán mò, Cẩu Đản chính là đơn thuần sùng bái người, quả thực là phục sát đất!"

      "Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng , nữa liền ta đến thế giới tây phương cực lạc ! Còn có, bổn vương chỉ đơn thuần là người, phải thần, ngươi cũng đừng làm ít chủ nghĩa sùng bái của mình, tâng bốc bổn vương cao lớn hơn nữa!"

      Tiếp đó, xoay người sang chỗ khác, với A Quân: " tìm gian phòng cho bổn vương, về phần nơi này..." Tiêu Dung Diệp kéo dài cuối chút, xoay người nhìn thoáng qua Lệ Ảnh Yên, sau đó nhàn nhạt : "Liền giao cho ngươi thu dọn sửa sang lại, Cẩu Đản!"

      Chú thích:
      (1) Cảnh khuyển: chó cảnh sát, nhưng là truyện xuyên nên Dung để nguyên


      ☆, Chương 39: Tự tạo nghiệt thể sống
      Editor: Hoàng Dung

      Hai chữ 'Cẩu Đản' này, Tiêu Dung Diệp gần như là bắn ra từ giữa kẽ răng, sau đó ngượng ngùng vung đầu, có gì lưu luyến sải bước ra khỏi phòng.

      Nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hận nghiến răng nghiến lợi, khó thở đến dậm chân, nội tâm vô cùng sắc bén, lời nguyền rủa thiên biến vạn biến.

      "Vương gia!"

      Tiêu Dung Diệp vừa ra khỏi phòng, phía sau liền truyền đến giọng mang theo nức nở của Lệ Ảnh Yên.

      Nghe được tiếng , Tiêu Dung Diệp chợt ngừng bước chân, hơi hơi nghiêng gò má tuấn dật, nhàn nhạt mở miệng : "Làm chi? Ngươi lại muốn như thế nào?"

      "Vì sao, vì sao muốn giao công việc nặng như vậy cho mình Cẩu Đản làm? là khi dễ Cẩu Đản!"

      "Khi dễ ngươi? A, Cẩu Đản, bổn vương làm như vậy, đơn giản cho ngươi biết đạo lý, đó chính là - - trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt thể sống!"

      Sau những lời lỗ mãng này, có bất kỳ ý tứ thương cảm gì '', sải vài bước dài liền biến mất ở trong tầm mắt của Lệ Ảnh Yên.

      - - phân cách tuyến - -

      Đợi Lệ Ảnh Yên dọn dẹp phòng Tiêu Dung Diệp xong là chạng vạng, nắng chiều phủ màu vàng lên khắp vạn vật, khiến bề ngoài Thần vương phủ là mảnh vàng son rực rỡ.

      "Ôi chao, ai, ôi nha má ơi, mệt chết ta!" Lệ Ảnh Yên làm xong toàn bộ việc, nâng tay xoa xoa cánh tay nhức mỏi của bản thân, nàng bận việc cả ngày, làm eo mỏi lưng đau chân rút gân, lại bụng đói kêu vang tụt huyết áp, hận thể ngựa dừng vó ăn con gà quay!

      "Ta , bồ tát sống vĩ đại, nhanh như vậy liền xong việc, tệ tệ, ta còn tưởng rằng ngươi trong vòng ba ngày đều dọn dẹp xong đâu!"

      Sau khi nghe được giọng , Lệ Ảnh Yên giơ khuôn mặt nhắn mệt đến rút gân lên, trong con ngươi to đen trong suốt nổi bật ra thân mình cao lớn rắn rỏi, bộ dáng tư thái lười nhát dựa bên cạnh cửa!

      Giọng Tiêu Dung Diệp đầy chế giễu và hai tay vòng trước ngực mang theo ý khiêu khích, lỗ tai nàng nghe đến trận "Ong ong", đâm vào ánh mắt nàng trận chua xót đau đớn!

      "Ôi chao, ai, ôi nha má ơi!"

      Lệ Ảnh Yên kêu to tiếng, sau đó liền ngã nhào đất!

      "Này!" Thấy Lệ Ảnh Yên ngã xuống đất, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đầy khẩn trương tiến lên.

      “Này, ngươi làm sao vậy? Cẩu Đản! Này, ngươi đừng giả chết nữa!"

      Tiêu Dung Diệp càng ngừng vỗ mặt Lệ Ảnh Yên, thần thái khẩn trương đến mày núi nhìu chặt, cánh môi mỏng cũng nhếch thành đường.

      Lệ Ảnh Yên đáng chết chính là có phản ứng gì!

      "Này, Cẩu Đản, bổn vương tìm cho ngươi gian phòng mới tinh đó. Aizz, còn chuẩn bị bàn mỹ thực lớn, ngươi nhanh tỉnh dậy !" Tiêu Dung Diệp ra sức vừa dỗ lại lừa, chỉ hy vọng vật biết sống chết này tỉnh lại!

      Nhưng như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫn có tỉnh lại, Tiêu Dung Diệp gấp đến độ ra sức đong đưa lắc thân mình nàng!

      Lắc lâu, vẫn thấy Lệ Ảnh Yên tỉnh lại, Tiêu Dung Diệp gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh giữa trán, nghĩ nghĩ, xung quanh đây có người hầu nào, bất đắc dĩ, bế bổng Lệ Ảnh Yên có sức nặng lên, gấp đến độ tính tìm đại phu cho ''!

      Thấy động tác bế bổng Lệ Ảnh Yên lên của mình, cánh môi nở nụ cười tự giễu, đường đường là Tứ hoàng tử An Nam quốc, lại có thể hạ thân thể tôn quý của mình bế tiểu khất cái tìm y quán, xem ra đây phải là chuyện vứt mặt mũi, mà là ngoại lệ vì tiểu khất cái, làm chuyện bế người đầu tiên trong cuộc đời!
      Last edited: 1/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :