1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 20: Phế bảo bối nối dõi tông đường của ngươi
      Editor: Hoàng Dung


      Nhìn ánh mắt hận thể xé nát mình, trong lòng Tiêu Dung Diệp ngứa ngáy, có loại suy nghĩ muốn trêu chọc nàng!

      Tiếp đó, dùng tư thái tao nhã nhảy xuống lưng ngựa, tràn đầy khí thế ngạo nghễ, nện bước nhàng về phía Lệ Ảnh Yên!

      Cách Lệ Ảnh Yên bước dừng chân!

      Thấy khuôn mặt nhắn dơ dáy bẩn thỉu của Lệ Ảnh Yên, đột nhiên Tiêu Dung Diệp nâng khóe môi xinh đẹp như nghiệt lên, khẽ động , nếp nhăn nổi lên mặt khi cười.

      "A, người lưỡng tính, ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Ta nợ ngươi bạc à?"

      "Ta phi! Ngươi - nam cặn bã có tiết tháo, đứng chuyện đau thắt lưng ư! Ta dùng ánh mắt này nhìn ngươi, chẳng lẽ còn phải cảm động đến rơi nước mắt với ngươi à? Lão tử còn chưa quên ngươi khi dễ ta thế nào đâu!"

      Tiếp theo, cũng quản đến đôi chân đau đớn đến còn cảm giác kia, lòng chỉ nhớ phải dùng chân an phận đá Tiêu Dung Diệp!

      "À, người lưỡng tính, ngươi cũng mệt sao? Sau khi theo ngựa của ta chạy bộ khắp thành An Nam, lại còn có thể có khí lực đá ta! Xem ra, lần sau ta mang ngươi khắp các nước!"

      Tiêu Dung Diệp bên cười mỉa qua, bên né tránh đôi chân thối nhanh nhẹn của Lệ Ảnh Yên, tâm tình rất tốt, còn quên thè lưỡi với nàng!

      "Mẹ nó, ngươi lại chọc giận ta, có tin ta phế bảo bối nối dõi tông đường của ngươi ?"

      "Chuyện này - - ta tin! Ta người lưỡng tính này, chúng ta có thể thực tế chút ?"

      "Thực tế em ngươi, lão tử được làm được, chỉ cần ta ở lại ngày, tuyệt đối cho ngươi cơ hội cưa nữ nhân, xem ta khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn như thế nào !"

      Lệ Ảnh Yên bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, rất giống tiểu nương tử cho tướng công hái hoa dại bên ngoài! Tiêu Dung Diệp nhìn thấy như vậy khóe môi thể nào kéo ra nụ cười khổ!

      "Ta rất sợ! Rất sợ đó! Lão đại, tha cho ta ! Nhà ta chỉ có mình ta thôi!"

      "Sợ, còn mở trói cho lão tử? Ngươi muốn xương tay lão tử đứt đoạn à?"

      "Dạ dạ dạ, tiểu nhân sai lầm rồi! Tiểu nhân lập tức mở trói cho lão đại ngài!"

      Sau đó, Tiêu Dung Diệp tiến lên cởi bỏ dây !

      Lúc dây rớt xuống, Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ, kiễng chân lên, dùng hai tay xinh xắn mạnh mẽ bóp chặt cổ Tiêu Dung Diệp!

      "Mẹ nó, lại bắt ta đến đây!" Lệ Ảnh Yên híp đôi mắt đen tuyền, hung thần ác sát ngửa đầu liếc nhìn Tiêu Dung Diệp!

      "Khụ khụ, kẻ lừa đảo... Kẻ lừa đảo đến cùng cũng là... kẻ lừa đảo, sao ta có thể tin tưởng ngươi được chứ!" xong, Tiêu Dung Diệp giãy dụa giống như là sợ hãi!

      "Là bản thân ngươi đần độn, làm gì cứ phải tin tưởng ta - đồ siêu lừa đảo này hả?"

      Lệ Ảnh Yên trợn mắt, tức giận khẽ động môi.

      Thấy bản thân chế phục Tiêu Dung Diệp thành dễ bảo, rửa được mối nhục, trong lòng nàng có kích động nên lời!

      "Ai, trả thù người ta xong là sảng khoái mà!" Lệ Ảnh Yên lắc lắc đầu, mặt tràn đầy vui vẻ, quả thực chính là đứa bé ăn mật đường!

      "Dế nhũi, ngươi sảng khoái, ta khó chịu! Buông ta ra, ta sắp thở được rồi...! Khụ khụ! Khụ..." Tiêu Dung Diệp bên giả bộ giãy dụa kịch liệt, ho khù khụ!

      "Mẹ nó, ngươi, ngươi lại giãy dụa, ngươi còn giãy dụa lão tử trực tiếp đưa ngươi đánh bài tú-lơ-khơ với diêm vương gia!"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên liên tục, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ lắc đầu! Con tôm, hàng này có thuốc nào cứu được nữa rồi!

      "Ta lão đại này, ngươi chỉnh ta chết, ngươi cảm thấy chính ngươi có thể sống sao? Ngươi thiếu bạc, lại gánh thêm mạng người, ta dám cam đoan, nếu cứ như vậy, ngươi - - hẳn phải chết, thể nghi ngờ!"
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Ngài phải người, ngài là thần.

      Editor: Hoàng Dung.


      " Thế nào, bắt ta gặp quan đúng ? Con tôm, uy hiếp ta đúng ? Ngươi tố cáo , ta là ăn tim gấu mật hổ lớn lên! Có thể sợ sao?"

      " sợ ?"

      " Ừ hừ!" Lệ Ảnh Yên tự nhiên gật đầu, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay !

      Lệ Ảnh Yên vừa dứt lời, mỗ nam lạnh nhạt huýt sáo tiếng!

      lâu sau, con chó vàng chạy nhanh từ trong cửa ra, bổ nhào về phía Lệ Ảnh Yên !

      OMG, đây đúng là lừa gạt mà!

      Lệ Ảnh Yên vội vàng buông Tiêu Dung Diệp ra, thấy cục thịt gì đó nhào lên, theo bản năng chạy như điên ngừng!

      " A... Người tới! Cứu mạng! Tai nạn chết người! Người tới... cứu mạng!"

      Lệ Ảnh Yên vừa chạy như điên vừa hô to, sợ tới mức nước mắt văng khắp nơi, thậm chí cổ họng khàn khàn, giọng xin giúp đỡ cũng ngày càng !

      Mà người chung quanh đều là bộ dạng thờ ơ, Tiêu Dung Diệp càng là bộ dáng ôm bụng cười lăn lộn!

      Thẳng đến con chó Đại Hoàng cắn chân Lệ Ảnh Yên, sau khi đánh chết cũng thả, Tiêu Dung Diệp mới ngừng tiếng cười, huýt sáo tiếng, con chó Đại Hoàng xám xịt chạy về bên cạnh .

      Tiêu Dung Diệp thấy người nào đó bị dọa đến hơi thở mong manh, tâm tình rất tốt tiến lên.

      Thân hình cao to dũng càng nổi bật trong tia nắng ban mai mờ nhạt, Tiêu Dung Diệp giống như vị thần từ trời giáng xuống, bộ dáng ngạo nghễ, giơ tay nhấc chân lộ ra hơi thở tao nhã.

      Nhưng những cái này đều là vẻ hào nhoáng bên ngoài, ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, đơn giản là hậu duệ của hoàng tộc hoặc quan to, thể xác giả dối bên ngoài mà thôi.

      nhịn được phát ra tiếng cười lạnh từ cánh môi trắng bệt," A, rốt cuộc cũng là con cháu nhà giàu, quen thói lấy người nghèo chúng ta ra để trêu đùa!"

      Dưới giọng suy yếu là tâm lạnh lùng. Từ Lệ Ảnh Yên lăn lộn trong thói đời thế tục đầy hắc ám, đối với loại chuyện bị người kinh thường xúc phạm này, sớm thấy nhưng thể trách rồi.

      Hơn nữa, là bản thân làm việc xui xẻo, lừa bạc lừa đến cuối cùng, trái lại bị bắt đến đây, bị bắt gặp quan sai là trong cái rủi còn có cái may. Chỉ cần giữ lại cái mệnh tiện này, tôn nghiêm có cái gì đáng .

      " Ta đúng là con cháu nhà giàu , nhưng phải là mấy tên công tử lấy người nghèo tìm niềm vui, có thể đừng hiểu lầm ta ?"

      " A , chẳng lẽ phải bắt Cẩu Đản cúi đầu bái lạy ngài sao ? Cũng được, Cẩu Đản thiếu ngài bạc, ngài muốn đánh phải , Cẩu Đản câu oán hận!"

      Từng chữ của Lệ Ảnh Yên vang vang, nhìn như sợ sệt, nhưng có kiên cường thuộc về nàng.

      " Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

      "....."

      " Nếu ta đúng là vừa đánh vừa mắng ngươi, lúc Đại Hoàng cắn ngươi, ta ra tay cứu ngươi."

      Đúng vậy, con chó Đại Hoàng này cũng cắn được mình! Chẳng lẽ -----

      " Ta chỉ lấy nó dọa ngươi thôi, nghĩ tới ngươi lại hiểu lầm lớn với ta như vậy."

      " Cẩu Đản hiểu lầm ý của ngài là Cẩu Đản tốt. Xin lỗi ngài !"

      " Ta cần ngươi xin lỗi. Ta chỉ muốn biết, ta ở trong lòng ngươi rốt cuộc là người thế nào?"

      " Ngài phải người, ngài là thần !"

      Gì ? Là thần?

      " Ta ? Là thần?"

      " Đúng vậy, ngươi là ôn thần."

      Mẹ nó! Quả nhiên là miệng chó mọc ra ngà voi . Đến đen cũng thành trắng được.

      " Vâng, ta là ôn thần. Cẩu Đản có muốn biết , ngươi ở trong mắt ôn thần là người như thế nào?"

      " Ta ? Đương nhiên là người cao lớn, đẹp trai, giàu có rồi!"

      Trời ạ ! biết xấu hổ!

      " Da mặt này của ngươi, aizz, phỏng chừng Tổ Trùng Chi* mà còn sống cũng coi như thua kém bao nhiêu đâu!"

      * Tổ Trùng Chi là nhà toán học và thiên văn học thời Nam Bắc Triều, TQ.

      ☆, Chương 22: Dù thế nào bổn vương cũng phải may cái miệng hư hỏng này của ngươi lại
      Editor: Hoàng Dung


      Tiêu Dung Diệp tức giận , con la biết sống chể này, lại có thể xưng là cao lớn đẹp trai giàu có, khiến cho đường đường là Tứ hoàng tử An Nam quốc - - mỹ nam tử cực phẩm đệ nhất thiên hạ phải khoe khoang như thế nào đây?

      "Tổ Trùng Chi có gì hay đâu? Sao da mặt có thể dày bằng ta, chịu đựng được tính của ngươi chứ!"

      "Nếu như theo tính của ta, ta liền trực tiếp lấy đoản kiếm đâm nhát, nhìn xem có thể đâm sâu bao nhiêu? Quan trọng là, căn cứ vào độ dày của da mặt của ngươi, ta đoán lấy đoản kiếm đâm, cũng hoàn toàn đâm được!"

      "Mẹ nó, dám mắng ta!" xong, Lệ Ảnh Yên liền giống như sói đói vồ mồi bổ nhào lên người của Tiêu Dung Diệp!

      "Da mặt ngươi mới dày á, Vạn Lý Trường Thành chính là dùng da mặt ngươi mà xây thành, độ dày đó hoàn toàn có thể ngăn cản mười vạn đại quân và đại pháo Hung Nô oanh tạc!"

      Cũng biết lưu manh Lệ Ảnh Yên này nghĩ như thế nào, mở to cái miệng như bồn máu cắn lỗ tai của Tiêu Dung Diệp!

      "Á, ngu ngốc, đau... Nhả ra, ngươi cầm tinh con chó sao? Nhả ra... Đau!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận hất Lệ Ảnh Yên cắn chặt ra!

      Mà Lệ Ảnh Yên nằm sấp ở lưng Tiêu Dung Diệp, cắn chặt , có ý muốn buông ra!

      Lệ Ảnh Yên vừa cắn lỗ tai Tiêu Dung Diệp, vừa ấp úng lời đầy ngang ngược.

      "Ngươi ngươi sai hay sai? Còn dám chọc ta hay ? Hả? ! Mau ngươi sai rồi, mau ngươi nên dây vào ta, mau cho ta! Hạ lưu!"

      Lệ Ảnh Yên ràng là bộ dáng du côn, quan tâm bản thân có phải đối thủ của Tiêu Dung Diệp hay , cũng quan tâm hậu quả là cái gì, chỉ là lòng hành hạ , chùn tay chút nào!

      "Ta , ta ! Ngươi trước... trước buông ta ra! Buông ta ra! Lão đại!" Tiêu Dung Diệp ăn khép nép cầu xin, sợ cặn bã biết sống chết nào đấy cắn rơi lỗ tai của xuống!

      "Vậy ngươi , ngươi sai hay sai?"

      "Sai... Ta sai lầm rồi!"

      "Lớn tiếng chút, ta nghe được!"

      "Ta sai lầm rồi!"

      "Vậy ngươi tiếp, tiểu nhân nên dây vào lão đại, lão đại V587!" Lời hơi ấp úng vừa dứt, lại cắn chặt lỗ tai Tiêu Dung Diệp!

      "Tiểu... Tiểu nhân, nên... nên dây vào lão đại, lão đại V... V587!"

      "Tốt, như vậy mới ngoan chứ!" Lệ Ảnh Yên vừa lòng buông lỏng lỗ tai Tiêu Dung Diệp ra, nhảy từ người xuống!

      Tiếp đó, ôm lấy khuôn mặt với nụ cười tà ác đầy nếp nhăn đến trước mặt Tiêu Dung Diệp, thấy bộ dáng dùng tay xoa lỗ tai của là buồn cười đến cực điểm, liền chế nhạo : "Thủ, hạ, bại, tướng!"

      "Mẹ nó, bổn vương là nể mặt ngươi, chịu chết !"

      Dưới cơn thịnh nộ, khuôn mặt tuấn của Tiêu Dung Diệp trở nên xanh mét, vươn bàn tay to dày rộng ra, sức lực như cái kìm sắt kéo cánh tay Lệ Ảnh Yên qua!

      "Á! Đau!" Lệ Ảnh Yên theo bản năng run rẩy cái, lực đạo mạnh mẽ này gần như muốn bóp nát cánh tay của nàng!

      "Ngươi, đồ siêu lừa đảo có tiết tháo, còn biết đau ư?"

      Tiêu Dung Diệp giận đến con ngươi đỏ hồng, tất cả đều là hơi thở ngoan lệ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nháy mắt đốt cháy Lệ Ảnh Yên thành tro bụi!

      "Ư... Ngươi, ngươi mới , có tiết tháo!" Lệ Ảnh Yên ấp úng, lời bởi vì lực đạo độc ác này sớm biến thành tiếng!

      "Cố chấp cãi lại đúng ? Dù thế nào bổn vương cũng phải may cái miệng hư hỏng này của ngươi lại!"

      "... ..." Lệ Ảnh Yên giãy dụa kịch liệt, chân sớm đá lung tung trung, nhưng chân này có tác dụng với Tiêu Dung Diệp, chỉ là chín trâu mất sợi lông, có gì đáng kể!
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 23: Hôn người nam nhân
      Editor: Hoàng Dung

      "Động, ngươi lại động, cánh tay ngươi chờ gãy !"

      Tiêu Dung Diệp híp đôi mắt xếch hẹp dài, hung dữ đe dọa!

      "Vừa rồi... Lúc ta cắn ngươi... Sao ngươi, ngươi còn động? Vì... vì sao ta thể động? Hứ... Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn! Ta phi, lừa mã ngụy biện, chuyện xằng bậy!"

      Mồm miệng lanh lợi ràng khiến Tiêu Dung Diệp phải á khẩu trả lời được. Phải biết rằng, Lệ Ảnh Yên nàng cũng phải bất tài, có thể xông xáo trong giang hồ nước sôi lửa bỏng này hơn mười năm, hoàn toàn là bởi vì mình là người có thực lực!

      "Câm miệng, ngươi - đồ con rùa đen siêu lừa đảo, là đáng đánh đòn!"

      "Ta đáng đánh đòn? Người thiếu đánh đòn chính là ngươi mới đúng! Ỷ vào ngươi có tiền liền biết sợ đúng ? Ta phi!"

      "Câm miệng!"

      " câm thế nào?"

      "Ta ngươi câm miệng!"

      "Ta câm!"

      "Câm miệng, câm miệng, câm miệng!"

      "Ta câm, câm, câm!"

      "Câm!"

      " câm!"

      Hai người tranh chấp dữ dội trận, ai cũng chịu lùi bước!

      "Ta lần cuối cùng, câm miệng!"

      "Ta cũng lần cuối cùng, ta câm!"

      Hai người mắt to trừng mắt , vẫn chịu dừng lại! Hạ nhân ở bên cạnh nhìn thấy, ai có thể chen miệng vào câu!

      "Tốt, đừng hối hận! ! !" Tiêu Dung Diệp nghiến răng nghiến lợi mấy chữ này!

      Quả nhiên, vừa dứt lời, Tiêu Dung Diệp chút do dự há to miệng phủ lên môi của Lệ Ảnh Yên trong môi mỏng của mình!

      Lệ Ảnh Yên theo bản năng "Ưm!" tiếng, nháy mắt mở to hai mắt nhìn tóc đen trước mặt, suy nghĩ bị chặn lại khiến đầu óc trống rỗng!

      Mẹ nó, đây là tình huống gì? Lệ Ảnh Yên còn kịp suy nghĩ, liền cảm giác được cánh môi hoa của mình bị lực đạo mạnh mẽ hút lấy!

      trường lập tức yên tĩnh, bọn sai vặt xung quanh thổn thức cộng thêm kinh ngạc, mỗi người đều kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nuốt quả trứng gà, quả nhiên biện pháp này có thể khiến hai người đều câm miệng! Nhưng mà làm bọn sai vặt xung quanh càng thêm kinh ngạc, Thần vương gia của bọn họ lại có thể, lại có thể - - hôn '' !

      Cùng với trận hút khí của đám hạ nhân, Tiêu Dung Diệp hơi cảm giác được có điểm thích hợp, vội vàng sửa sang lại suy nghĩ chút, tiếp đó mới phản ứng kịp, nhanh chóng tách ra khỏi cánh môi hôn đến sưng hồng của Lệ Ảnh Yên!

      Mẹ ơi, ta... vừa mới làm cái gì?

      Tiêu Dung Diệp còn chưa kịp hiểu chuyện mình vừa mới làm, liền nghe được vật biết sống chết nào kêu to "á" tiếng!

      "Á! ! ! Nụ hôn đầu của ta! Nụ hôn đầu của ta... Oa hu! Oa!"

      Mỗi tiếng kêu thảm thiết khiến Tiêu Dung Diệp đau đầu!

      "Câm miệng!" Tiêu Dung Diệp tức giận tiến lên che miệng Lệ Ảnh Yên lại!

      "Ta ... Ta muốn đòi lại công đạo cho nụ hôn đầu của ta!"

      "Đòi lại công đạo, đòi cái gì mà đòi? Câm miệng cho ta, bằng ta để ý cưỡng ép hôn ngươi lại lần nữa!"

      Quả nhiên, Tiêu Dung Diệp vừa lời này ra, con lừa ầm ĩ nào đấy liền giống như con mèo ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nàng sợ hãi, co rúm thân thể xinh lại!

      "Đừng làm bộ dáng oán trời trách đất đó, đây cũng là nụ hôn đầu của bổn vương, lại có thể - - hôn người nam nhân! Bổn vương nơi nào lí lẽ đây!"

      Tiêu Dung Diệp ở trong lòng bất đắc dĩ tới cực điểm, vừa rồi nhất định là do đầu mình to ra, mới có thể giống như phát sốt cao *, cưỡng hôn con rùa đen siêu lừa đảo này!

      Tiếp đó, hề để ý tới ánh mắt đáng thương như nước mắt mùa thu xa xăm của Lệ Ảnh Yên nữa, với A Quân câu: "Thay bổn vương chiếu cố cho tốt, chờ bổn vương trở về xử lý chuyện này!"

      Ở lại dặn dò hết tất cả xong, Tiêu Dung Diệp sải bước lên ngựa tốt, giơ roi ngựa lên, cưỡi ngựa mất!

      ☆, Chương 24: Hôn nhân đại làm người đau đầu
      Editor: Hoàng Dung


      Thời tiết giữa hè, ở ngự hoa viên trong cung, các loại hoa kiều diễm muốn ganh đua sắc đẹp với nhau. Đỏ bừng, vàng cam, xanh thẳm, trắng tuyết, tất cả hợp thành vườn hoa đầy sắc màu rực .

      Trong các loài hoa xung quanh, loáng thoáng thấy được bóng dáng xinh đẹp như hoa lệ quyên!

      "Ý phi nương nương, Thần vương điện hạ cầu kiến!"

      Ý phi ngắm hoa, vẻ mặt lạnh nhạt vuốt ve đài hoa. lúc sau, cất giọng thanh u hỏi: " Điện hạ có mang người nào đến ?"

      "Bẩm Ý phi nương nương, điện hạ mình! Vẫn mang ai đến!"

      Ý phi nghe thải giám bẩm báo, động tác vuốt ve đài hoa đột nhiên cứng đờ. Tiếp đó, dưới kinh ngạc của mọi người, đột nhiên giương tay, ném đóa hoa lên trời, vẻ mặt ung dung nháy mắt trở nên dữ tợn.

      "Nghiệp chướng, coi lời bản cung như gió thoảng bên tai!" Ý phi để ý hình tượng nổi giận phất tay áo.

      Ý phi tức giận, làm cung nữ thái giám xung quanh mảnh lặng im. Phi tử được hoàng thượng thương nhất, tuy rằng bì kịp hoàng hậu quyền cao chức trọng, nhưng có thể được hoàng thượng thương đến hai mươi mấy năm, tự nhiên là có thủ đoạn cao minh nhất định. Bởi vậy, kính trọng của chúng cung nhân đối với Ý phi còn cao hơn cả hoàng hậu!

      "Để cho nghịch tử này tạm vui sướng !" Ý phi ra lệnh tiếng, thái giám thức thời hồi bẩm Tiêu Dung Diệp!

      - - phân cách tuyến - -

      Bậc thềm, đình các được trang trí bằng gạch đá màu đỏ thẩm với hơi thở mạnh mẽ đầy rực rỡ, sáu cái cột nhà thẳng đứng cũng được quét lớp sơn màu đỏ, mái ngói bằng ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, chính giữa mái nhà có hai con chim ưng, miệng chim ưng được xây hướng vào trong, tư thế giương cánh bay lượn, đồ trang trí được điêu khắc xà nhà càng tinh xảo cần . tấm biển bằng gỗ thông được phủ lớp sơn, ba chữ rồng bay phượng múa "Đào Nhiên đình"! (đào nhiên nghĩa là vui vẻ)

      Ý phi mặc bộ váy như hoa hồng kéo dài chấm đất, chải búi tóc đan phượng triều dương mang trâm vàng khảm lam bảo thạch, trang phục trang nhã xa hoa càng tôn lên làn da như dương chi, màu sắc như rặng mây đỏ của bà.

      "Truyền Thần vương điện hạ yết kiến!"

      Tiếng thái giám truyền triệu thét to theo đình nội truyền đến ngoài đình, nhận được truyền triệu, Tiêu Dung Diệp bước những bước chân trầm ổn vào trong Đào Nhiên đình!

      Vừa đến giữa đình, Tiêu Dung Diệp liền nhìn thấy thân mẫu ngồi ngay ngắn ở ghể ngọc thạch, tư thái tìm tính sổ!

      thầm hít hơi sâu, Tiêu Dung Diệp kinh sợ tiến lên.

      "Nhi thần tham kiến mẫu phi, cầu mong mẫu phi trường nhạc an khang!"

      Ý phi nâng mắt xếch sắc bén, nhìn con trai cao lớn, khí vũ bất phàm của mình, quả thực rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến chung thân đại của , lại càng khiến người đau đầu!

      " nghĩ tới, Thần vương điện hạ còn biết cầu mong bản cung trường nhạc an khang? Nhưng, ngươi kêu bản cung trường nhạc như thế nào đây? Nghĩ đến hôn nhân đại của ngươi, đầu bản cung như muốn nổ tung!"

      "Nhi thần gấp, mẫu phi cần gì phải gấp?"

      "Bản cung cần gì phải gấp?" Ý phi cảm thấy buồn cười đặt câu hỏi, bộ dáng lơ đễnh nhìn con trai của mình, bà hận thể tiến lên đánh tên nghịch tử này mấy bạt tai!

      "Ngươi, tên nghịch tử này, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, ngươi xem ngươi , đều hai mươi tư tuổi rồi, còn nhanh lấy vợ sinh con! Ngươi vội. Được, nhưng bản cung gấp, bản cung vội vã ôm tôn tử! Ngươi xem Hi phi kia, chắt trai đều có rồi! Còn có thất đệ của ngươi, đều cưới hai phòng thê thiếp! Ngươi nhìn lại ngươi xem, xếp thứ bốn trong các hoàng tử, đến nữ tử ngưỡng mộ cũng có, ngươi tính bức tử bản cung - bộ xương già này phải ? Bản cung cũng bốn mươi tuổi rồi! Đến hôn lễ của ngươi còn chưa quyết định xong! Bản cung xứng làm nương người ta!"
      Last edited: 1/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      , Chương 25: Chỉ là thông báo cho con tiếng mà thôi
      Editor: Hoàng Dung


      Bộ dáng Ý phi vô cùng đau đớn hoàn toàn nổi bật ở trong con ngươi xinh đẹp như hắc diệu thạch của Tiêu Dung Diệp, làm tâm đột nhiên run lên!

      Kỳ thực chính cũng rất mâu thuẫn, thấy mấy hoàng huynh hoàng đệ đều lấy vợ sinh con, mà bản thân đến chuyện cưới vợ cũng chưa hề nghĩ ngợi qua!

      Lớn như vậy, mình đến tâm tư nhìn nữ nhân cũng có, sao có thể có nữ nhân mình ngưỡng mộ chứ?

      "Mẫu phi, hôn nhân đại phải trò đùa, tuyệt đối thể làm qua loa, nhi thần chính là cẩn thận tiến hành! Nhi thần muốn đón dâu, chỉ là có nữ tử mình ngưỡng mộ thôi. Nhi thần thấy, hai vợ chồng cầm sắt tương điều(1) mới là người thích hợp để sống đến già, cho nên loại chuyện này gấp được!"

      Tiêu Dung Diệp ra tất cả suy nghĩ của mình, cũng muốn Ý phi thương tâm, cũng vì muốn đến chuyện mình cưới vợ cũng bị người khác khống chế! trắng ra là, tính của mình thích tự do, muốn chịu bất cứ kẻ nào, bất luận chuyện gì đến ảnh hưởng đến mình!

      Nghe được Tiêu Dung Diệp trận, Ý phi cũng suy tư phen. lúc sau mở miệng : "Các ngươi đều lui ra!"

      "Vâng!"

      Nhận được mệnh lệnh, toàn bộ chúng cung tỳ thái giám cùng rời khỏi Đào Nhiên đình, chỉ để lại Tiêu Dung Diệp đứng khoanh tay ở trong đình!

      Đợi sau khi mọi người lui ra, Ý phi đưa tay ra : "Diệp nhi, con tiến lên bước, đến chỗ mẫu phi!"

      "Vâng!"

      Sau khi nghe vậy, Tiêu Dung Diệp dẫm xuống bước chân vững vàng tiến lên!

      "Diệp nhi! Mới vừa rồi mẫu phi dọa con thôi? Kỳ thực mẫu phi có sinh khí, chỉ là làm bộ dáng này để đám cung tì xem!" Ý phi vừa từ từ, vừa nâng tay vuốt ve tóc đen của Tiêu Dung Diệp!

      "Diệp nhi, nên trách mẫu phi từ ái, phải mẫu phi thúc giục con đón dâu, chỉ là tình thế An Nam quốc nay, con cũng hiểu! Mặc dù hoàng hậu bên kia bì kịp mẫu phi, nhưng mà phía sau hoàng hậu còn có gia tộc tể tướng ủng hộ, mà mẫu phi bên này có thế lực nào làm chỗ dựa vững chắc. Mẫu phi muốn sinh tồn trong cung, nơi lòng người khó dò này, chỉ có thể dựa vào con thôi! Diệp nhi, con là đứa con duy nhất của mẫu phi, cũng là hi vọng duy nhất! Mẫu phi hi vọng con có thể lên ngôi vị thái tử, nếu con có thể lên ngôi vị thái tử, sau này mẫu phi cũng có thể lo lắng nữa rồi!"

      "Diệp nhi, hôm qua sở dĩ mẫu phi cho con ra ngoài cung chọn vợ, chính là muốn cho con biết, nữ tử ngoài cung thích hợp với con, đỡ phải sau này con oán mẫu phi cho con ra ngoài cung tìm nữ tử có duyên! Sinh ở nhà đế vương, rất nhiều việc đều là thân bất do kỷ, cho nên hôn của con, phải mẫu phi muốn nhúng tay vào, chỉ là vì tiền đồ sau này của mẫu tử chúng ta, hôn nhân của con, mẫu phi nhất định phải can thiệp!"

      Sau khi Ý phi ra hết toàn bộ lời ở trong lòng, như trút gánh nặng thở dài hơi!

      "Diệp nhi, mẫu phi muốn bức bách con làm chuyện con thích! Nếu con gặp được nữ tử mình thích, con hoàn toàn có thể thu làm chi thứ hai, phong làm thứ phi! Mà vị trí Thần vương phi này phải là nữ nhi của đại thần quyền cao chức trọng nắm giữ!"

      "Nhưng mà mẫu phi, nhi thần thấy lưỡng tình tương duyệt mới thích hợp ở chung chỗ, nếu nhi thần cưới nữ nhi của trọng thần trong triều, mà giữa chúng ta lại có tình , hoàn toàn là hôn nhân chính trị, phá hủy cả hai gia tộc đó! Nhi thần mong mẫu phi cân nhắc!"

      "Bản cung suy nghĩ kỹ rồi, Diệp nhi, mẫu phi làm như vậy phải trưng cầu đồng ý của con, chí là thông báo cho con tiếng mà thôi!"

      Chú thích:
      (1) Cầm sắt tương điều: Quan hệ vợ chồng hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong thú vui; phân biệt với quan hệ bạn bè được ví bằng quan hệ gần gũi của hai thú vui là cầm kì (đàn và cờ).
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 26: Có chút bất đắc dĩ
      Editor: Hoàng Dung

      "Thông báo cho con tiếng? À!" Tiêu Dung Diệp cảm thấy vừa ngây thơ vừa buồn cười đặt câu hỏi? Người muốn cưới vợ là , sao lúc này lại biến thành người khác khống chế? Aizz, đúng là vừa vào cửa cung sâu như biển mà!

      "Diệp nhi, chuyện này thể dựa vào thích của con, cung đình đại viện, đế vương tương tướng, từ trước đến nay đều là thân bất do kỷ! Nếu con sinh ở gia đình đế vương, phải tiếp nhận này!"

      "Chẳng lẽ mẫu phi cho rằng quyền lực địa vị cao hơn vui vẻ sao? Mẫu phi, người sai lầm rồi! Hơn nữa là hoàn toàn sai, người sống cả đời, coi trọng câu trước sau vẹn toàn, cả ngày giằng co trong quyền vị. Mẫu phi, ngài vui vẻ hơn sao? Huống chi lúc qua đời, trừ bỏ thân thể mục nát, ngài cái gì cũng mang ! Chẳng lẽ, ngài hi vọng con của mình cũng vui vẻ sao?"

      Lời thanh u của Tiêu Dung Diệp, từng chữ đều khoét tâm, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo lực đạo chém đinh chặt sắt, đâm sâu vào đáy lòng Ý phi!

      Lúc ra lời này, chỉ có Tiêu Dung Diệp níu chặt thần kinh và tâm, cùng nhau đau! Cũng làm lòng Ý phi dằng dặc!

      Câu hỏi của con mình khiến nội tâm bà buồn bã mất mát, như là thiếu chút gì đó, cảm giác đơn tràn ngập trong lòng mình! Nhưng mà, dù sao bà đấu hơn nửa đời người, sao lúc sắp đạt được mục đích lại buông tay!

      "Sao mẫu phi có thể hi vọng con vui vẻ chứ! ? Mẫu phi cho con cơ hội lựa chọn, tiểu thư con nhà quan lại, con thích; nữ tử bình dân ngoài cung, con cũng thích. khi như vậy, mẫu phi chọn xong rồi!"

      "Chọn xong?"

      "Đúng! Mẫu phi tuyển chọn xong người tốt nhất làm Thần vương phi rồi!"

      "Tuyển chọn xong rồi?"

      "Đúng, tuyển chọn xong rồi!"

      Ý phi giãn mày nhíu chặt ra, sắc mặt có chút vui mừng giương đuôi lông mày lên, ôn hòa mở miệng: "Tư Đồ hoảng - Tư Đồ đại tướng quân ở trong các trận chiến, nhiều lần lập kỳ công, dĩ nhiên là người đứng đầu võ tướng. Trưởng nữ Tư Đồ Lan Cẩn của phủ Tư Đồ đại tướng quân năm nay tròn 16 tuổi, tinh thông cầm kỳ thư họa, bản cung gặp qua, thực là danh môn thục viện có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất hợp với con! Đúng là môn đăng hộ đối! Bản cung quyết định rồi, ba ngày sau đến Bích Tiêu cung ghi chép!"

      Sau khi nghe vậy, khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp đột nhiên cứng ngắc, thấy bản thân bị lừa chẳng biết gì, có cảm giác chỉ trong chớp mắt bản thân bị mẫu phi của chính mình điều khiển như con rối!

      dưới cơn thịnh nộ, chuyển động miệng có chút cứng ngắc chất vấn: "Mẫu phi, ngài có từng suy nghĩ đến cảm nhận của nhi thần ?"

      "Diệp nhi, chuyện này, phải suy nghĩ cho cảm nhận của con, mà là con - - phải tiếp nhận!" Từng chữ trong lời của Ý phi tràn đầy cương quyết, hoàn toàn có chỗ để thương lượng!

      "Nếu nhi thần tiếp nhận?"

      "Vậy ngươi chờ mẫu phi bị người giẫm lên !" Ý phi theo bản năng tiếp lời của Tiêu Dung Diệp, ngữ điệu cứng ngắc mà lạnh như băng lộ ra run rẩy dễ dàng phát giác!

      "Diệp nhi, sao con thể hiểu khó xử của mẫu phi chứ?" Giọng Ý phi càng nghẹn ngào, thậm chí run rẩy đến lời đều có chút phá thành những mảnh , thể thành câu!

      "Vào triều Hán, Cao Tổ Lưu Bang cực kì Thích phu nhân, thậm chí muốn phong con trai của Thích phu nhân Như Ý làm thái tử, nhưng năm lần bảy lượt đều nhận lấy thất bại vì hoàng hậu Lữ Trĩ can thiệp. Sau khi Cao Tổ qua đời, Lữ Hậu đoạt chính, nhiếp chính, chuyên chính, đem Thích phu nhân bị băm thành những mảnh ngâm vào trong vạc rượu! Mà tình cảnh tại của mẫu phi rất giống với Thích phu nhân năm đó, mẫu phi hoàn toàn muốn giẫm lên vết xe đổ của Thích phu nhân, cho nên Diệp nhi, đừng trách mẫu phi, mẫu phi cũng là bất đắc dĩ!"

      Chương 27: Nhi thần hết thảy đều nghe ngài.

      Lời lạnh lùng lộ ra nồng đậm vẻ biết làm sao, từ trước đến nay trong cung đều là tiếu lý tàng đao, cho dù ngươi vô ý muốn hại người, nhưng cũng trở thành đối tượng bị những người khác ép làm hại, huống chi tại mình là địa vị đặc thù, thân là phi tử hoàng thượng nhất, tự nhiên là cái đích để cho mọi người chỉ trích ở trong hậu cung, là đinh trong thịt, gai trong mắt của các chủ tử trong cung. Hận thể sớm ngóng trông mình bị trừ bỏ! Cho nên, nàng phải tranh! Chỉ có như vậy, nàng mới bị người kia ức hiếp đến còn quyền lực!

      “Mẫu phi, nhi thần cũng biết ngài khó xử, nhưng là…” Giọng Tiêu Dung Diệp có chút nghẹn ngào, nghe lời thành khẩn của mẫu thân xong tình cảnh của bản thân mình, làm sao cảm động lây!

      Chỉ là nghĩ có được tôn vinh vô thượng này, ngôi vị hoàng đế -- nặng bao nhiêu phân lượng, lòng biết ! khi đảm đương, chẳng lẽ phải là vui đùa, đó là muốn mai táng tất cả vui vẻ của !

      “Mẫu phi, nhi thần hi vọng bản thân vui vẻ!”

      câu ngắn gọn, ra suy nghĩ của chính mình. Đúng vậy, hi vọng bản thân là người tranh đời, lo nghĩ và phải lâm vào trong tranh đoạt quyền thế, thể thoát khỏi!

      “Diệp nhi, mẫu phi cũng hi vọng con vui vẻ, nhưng nếu con tranh, vui vẻ của con chỉ là tạm thời, ngày phụ hoàng con quy thiên, thứ hỏi con còn có vui vẻ đáng sao?”

      Mỗi câu của Ý phi đều phát ra từ tận đáy long, khiến Tiêu Dung Diệp phản bác được!

      Thấy Tiêu Dung Diệp thu lại trầm tư trong mắt, Ý phi liền tự nhiên thốt ra: “Cho nên Diệp nhi, chuyện này phải mẫu phi bức bách con, là kết quả mẫu phi nhiều lần cân nhắc! Con cẩn thận suy nghĩ lại !”

      “Mẫu phi, chuyện này cần lo lắng nữa, nhi thần hết thảy đều nghe ngài!” Tiêu Dung Diệp tiếp nhận lời của Ý phi, như chém đinh chặt sắt.

      “So với việc nhi thần vui vẻ, mẫu phi vui vẻ mới là quan trọng nhất, chỉ cần mẫu phi vui vẻ là tốt rồi!”

      Lúc những lời này, tâm Tiêu Dung Diệp như là bị đốt đau đến nửa chín nửa sống, cho đến máu tươi đầm đìa!

      Bà là thân mẫu của mình, là người cho mình sinh mệnh, là người mà mình rất kính trọng và kính , thân là con quan trọng nhất là hai chữ hiếu đạo, cho nên bản thân vui vẻ tuyệt đối thể xây dựng nỗi thống khổ của thân mẫu!

      Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp phải vứt bỏ cái gọi là vui vẻ, cái gọi là kiên trì!

      Nghe được lời thỏa hiệp của Tiêu Dung Diệp, Ý phi gần như là nín khóc mà cười.

      “Diệp nhi, con nghĩ rồi sao?”

      “Vâng, nhi thần nghĩ rất ràng!”

      “Tốt, tốt, Diệp nhi, con quả nhiên là hài tử tốt của mẫu phi!”

      Ý phi kích động đến ngay cả chuyện cũng là giọng run run, thể nên lời, vui sướng đều lên ở mặt!

      “Nhi thần đều nghe ngài, mong rằng mẫu phi an trí thỏa đáng tất cả công việc!”

      “Cái này là đương nhiên, mẫu phi chắc chắn tiến hành thỏa đáng hết tất cả mọi chuyện!”

      -- phân cách tuyến –

      Vào ban đêm, ánh trăng sáng bị che giấu sau đám mây cẩn thận phát ra những chấm ánh sáng suy yếu!

      Tiêu Dung Diệp khoác áo bào trắng, cữơi ngựa nhanh chóng tránh qua các nhánh cây đường, ở trước cửa Thần vương phủ nhanh chóng nắm chặt cương, xuống ngựa!

      Phần đông hạ nhân thấy chủ tử nhà mình trở về, sôi nổi xốc lại mười hai phần tinh thần ra ngoài nghênh đón!

      “Vương gia, ngài trở lại!” Hạ nhân A Quân tiến lên, trực tiếp nhận lấy áo bào trắng Tiêu Dung Hiệp tiện tay cởi!

      “Ừ, hôm nay vương phủ có phát sinh chuyện gì ?”


      Chương 28: Hoài nghi định hướng tình dục của ngươi có vấn đề.


      “Vương phủ hết thảy đều tốt, có chuyện gì phát sinh, chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?” Lúc Tiêu Dung Hiệp hỏi câu này, trong đầu chợt lóe lên bóng dáng, nhưng ngày này rất bận rộn, thực nhớ nổi bóng dáng chợt lóe lên kia là ai!

      “Chỉ là Cẩu Đản – gã sai vặt mới tới kia, chịu ngủ ở trong phòng, đánh chết cũng muốn ngủ ở thềm đá bên ngoài”.

      quỷ phiền toái!” Tiêu Dung Hiệp theo bản năng châm chọc, đôi mày đẹp cũng cau chặt, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn bẩn thỉu dơ dáy chui vào trong đầu của !

      ngày bận rộn nghỉ ngơi, vốn định ngủ giấc lại bị – kẻ ngu ngốc lừa đảo này quấy nhiễu rồi!”

      Thở hơi dài. Tiêu Dung Hiệp thần thái lạnh nhạt hỏi: “ ở đâu?”

      -- phân cách tuyến –

      Ban đêm, vào giờ tý có hơi lạnh, sương sớm ẩm đọng lại vạt áo làm Lệ Ảnh Yên ngủ say theo bản năng run lên!

      Ánh sáng nến đỏ xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu ra thềm đá ngoài phòng, làm nổi bật khuôn mặt nhắn vốn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên khiến nó càng thêm tái nhợt!

      Ánh trăng sáng như nước tràn qua ngọn cây, tỏa ra từng đợt ánh sáng mờ ảo mê ly. Tiêu Dung Hiệp mặc bộ y phục hàng ngày đơn giản, bộ dáng tao nhã đứng im lặng trước thềm đá Lệ Ảnh Yên ngủ say, ánh trăng kéo dài bóng dáng vốn cao to của càng dài hơn.

      Thấy Lệ Ảnh Yên mặc vải bó thô co rút thành cục, gối ở thềm đá, Tiêu Dung Hiệp nhìn mà tâm liền bị bóp chặt, tiếp theo là đau đớn!

      khỏi nhăn mày đẹp như núi lại, bàn tay theo bản năng đụng vào nàng!

      Khí lạnh sương sơm làm ướt vạt áo Lệ Ảnh Yên, hơi lạnh nhàn nhạt truyền từ đầu ngón tay đến bản thân, Tiêu Dung Hiệp theo bản năng ngẩn ra, mặt mày thâm thúy vào lúc lơ đãng lại thấy cánh môi trắng bệch của nàng, mày càng thêm nhíu chặt, thấy nàng ngủ yên ổn như vậy, trong lòng Tiêu Dung Hiệp ngũ vị tạp trần!

      “A Quân, mang kiện áo choàng của bổn vương tới!”

      “Vâng!”

      Đợi A Quân mang tới kiện áo bào trắng Tiêu Dung Hiệp cúi thân hình tôn quý xuống, vì Lệ Ảnh Yên phủ thêm kiện áo bào trắng.

      muốn đánh thức giấc mộng của nàng, Tiêu Dung Hiệp rón ra rón rén ôm lấy thắt lưng của nàng!

      Cho dù động tác mềm , nhưng vẫn khiến Lệ Ảnh Yên giật mình tỉnh giấc!

      Lệ Ảnh Yên tỉnh dậy, dùng mắt to đen như hạt châu kinh sợ nhìn nam tử tuấn dật bất phàm!

      “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

      Lệ Ảnh Yên giống như con thỏ , giọng mong manh đứt quãng hỏi.

      làm gì, đất lạnh, hơi ẩm sương sớm quá nặng sợ ngươi sinh bệnh! Nên tính ôm ngươi vào phòng ngủ!”

      “Ôm ta vào phòng ngủ? DÙng đẩu tỏi ngươi ôm ta ư, ta có chân, ngươi đánh thức ta là được. Ngươi đó, chính là chồn chúc tế gà!”

      Lệ Ảnh Yên mở cái miệng nhắn lải nhải, toàn bộ lời chính là nhảm, Tiêu Dung Hiệp nghe đến đầu như muốn nổ tung!

      “Ta chồn chúc tế gà? Ngươi mới là chó cắn Lã Động Tân đấy! Ngươi-đồ siêu lừa đảo nhìn ra người tốt, dù cho bổn vương tốt với ngươi đều là tát nước, ngươi-đồ con sói vô ơn!”

      Tiêu Dung Hiệp cũng phải người bất tài, mỗi lần đối mặt với khiêu chiến của Lệ Ảnh Yên, đều tràn đầy sức chiến đấu, chính là năng lượng và huyết áp đều tăng cao!

      “Ngươi còn biết xấu hổ như vậy, là ai buổi sáng biết xấu hổ đoạt nụ hôn đầu của ta, bây giờ còn biết xấu hổ ở đây ngay thẳng! Mẹ nó, ta thực hoài nghi định hướng tình dục của ngươi có vấn đề!”
      Last edited: 1/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :