1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Thân thế đáng thương
      Editor: Hoàng Dung

      Nhìn hai bà cháu gầy trơ xương kia, Lệ Ảnh Yên đau từ tận đáy lòng!

      "Bà lão, Thảo Bao kia bậy, bà cháu hai người đừng để ở trong lòng!"

      Tiếp đó, lục lọi rồi lục lọi ở trong tay áo, lục ra được mấy lượng bạc vụn giao cho bà cháu họ!

      "Bà lão, nơi này có bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ để người và cháu trai ăn no rồi! Người nhận lấy trước !"

      Sau đó, xoay người với Thảo Bao: "Thảo Bao, mang đại nương thôn An Nhạc bên kia, tìm căn nhà cho hai bà cháu bọn họ ngủ lại!"

      "Được, lão đại!"

      Thấy mình có chỗ nương thân, bà lão tất nhiên là vui mừng đến nở hoa từ tận đáy lòng!

      "Ôi, ông trời phù hộ! Hai bà cháu chúng ta gặp được người tốt, đa tạ bồ tát sống! Đa tạ bồ tát sống!"

      Hai bà cháu này ngừng chấp tay thi lễ dập đầu, làm hình tượng lương dân của Lệ Ảnh Yên lên càng to lớn hơn!

      Càng nghĩ, tất cả chuyện phát sinh nơi này, toàn bộ đều rơi vào trong đôi mắt đen nào đấy!

      - - phân cách tuyến - -

      Giờ sửu qua, Lệ Ảnh Yên mang theo vài huynh đệ làm xong tất cả công việc, cũng biết có phải là mệt đến mức thể nghỉ ngơi hay ? Vào lúc này, Lệ Ảnh Yên lại mất ngủ rồi!

      "Lão đại, người trở về nghỉ ngơi với huynh đệ à?"

      " nhiều như vậy làm gì! Lão đại ta muốn mình dạo được sao?" Lệ Ảnh Yên tức giận, cho Thảo Bao cái liếc mắt! Tiếp đó, sải bước đến khu náo nhiệt!

      Cho dù là giữa hè, nhưng cái lạnh sau đêm khuya vẫn dễ chịu, rất yên tĩnh, khô nóng vào ban ngày lui , thoát khỏi thế hỗn loạn, tâm tình Lệ Ảnh Yên hiếm khi bình tĩnh như thế! Trong đêm người này, khỏi làm nàng nhớ tới thân thế đáng thương!

      Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, nàng vẫn luôn theo sư thái sống tại miếu thành hoàng, bởi vậy cũng biết bản thân là hài tử bị người nhà vứt bỏ!

      Vào năm nàng bảy tuổi, sư thái cho nàng ra miếu, nàng vẫn luôn sống lang thang ở bên ngoài, đến lúc này phiêu dạt ở giang hồ hơn mười năm!

      Nàng biết tên họ bản thân là gì, chỉ nhớ sư thái , khi bản thân bị ôm đến, người có khối ngọc màu tím trong suốt, đường vân ở mặt loáng thoáng nhìn ra chữ 'Lệ'! Sư thái liền đặt họ 'Lệ' cho nàng, căn cứ vào canh giờ nàng được ôm tới đó, lấy hai chữ 'Ảnh Yên' làm tên. Sau này, bản thân liền có tên dễ nghe Lệ Ảnh Yên này!

      Hồi tưởng lại lúc mới ra khỏi miếu, cái gì cũng hiểu, đến chuyện bị bọn buôn người lừa gạt tiền bạc, tuổi còn bị bán cho gia đình giàu có làm nha hoàn, bản thân đói bụng , còn nhiều lần chịu đựng chủ nhân sỉ nhục, mắng và đánh oan uổng!

      Bản thân chịu nổi chủ nhân đánh chửi, giữa khuya thừa dịp tất cả mọi người vào giấc ngủ, sau đó trốn thoát! Cho dù lúc ấy bản thân thương tích đầy mình, nhưng vẫn may mắn vì trốn thoát!

      Nhưng vận mệnh trái ngang, vốn tưởng rằng bản thân tự do rồi! ngờ bản thân tuổi lại bị bọn buôn người lừa gạt, bọn buôn người thấy mình có vài phần tư sắc, lại lừa mình đến thanh lâu! Lúc ấy mình mới mười tuổi!

      Kinh nghiệm bản thân còn thấp, như là sơn dương bị đưa vào trong miệng cọp, lúc bàn tay heo đầy lông của vị khách quan mập mạp chạm vào tay mình, trận kinh sợ sinh ra từ trong tâm lan truyền đến toàn thân, cái loại cảm giác ghê tởm thể thêm hơn!

      Khi đó bản thân chỉ có suy nghĩ, phải trốn!
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Chẳng lẽ ta nên có chuyện gì sao?
      Editor: Hoàng Dung



      Khi đó Lệ Ảnh Yên quản mình có thể ngã chết hay khồng, cứng rắn nhảy xuống từ tầng thứ ba của lầu các, chỉ vì có thể thoát khỏi địa phương dơ bẩn này!

      Nhưng mẹ chủ già thanh lâu làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng, phái bảy tám tên tay chân đường truy đánh nàng té gãy chân tới cùng!

      Bất quá trời rủ lòng thương xót, ngay tại lúc nàng sợ hãi bị mấy tên đại hán vây công!

      bóng dáng phiêu dật từ trời giáng xuống, chỉ giúp nàng đánh lui mấy tên đại hán, còn ôm thân thể gầy yếu của nàng vào lòng, mang nàng thoát khỏi cái địa phương quỷ quái kia!

      Người đó là - - Hoắc Thiếu Nghi.

      người khiến Lệ Ảnh Yên ghi nhớ ở trong lòng!

      "Tách, tách, tách!" tự giác, mấy giọt nước mắt chịu khống chế rơi lã chã xuống, rớt lên vạt áo!

      Mỗi khi nghĩ tới nam tử này, tâm Lệ Ảnh Yên luôn bình tĩnh được, từng trận nhớ thương đập mạnh vào lòng nàng, đến chỗ sâu nhất, yếu ớt nhất!

      Đáng chết! Lệ Ảnh yên, tiền đồ!

      Lệ Ảnh Yên theo bản năng rủa thầm tiếng, nàng chán ghét bản thân yếu đuối như vậy!

      người vĩnh viễn về mà thương tâm rơi lệ, đáng giá!


      "Vù!" tiếng, bóng dáng to lớn thần bí như vị thần giáng xuống trước mặt Lệ Ảnh Yên!

      Hai mắt đẫm lệ giống như phủ tầng sương mù, Lệ Ảnh Yên nâng mắt to đen tỏa sáng lên, khuôn mặt tuấn dật như tiên xuất trước mắt mình!

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng co cẳng chạy!

      Mẹ nó, làm sao có thể là nam cặn bã hồn bất tán này! Chẳng lẽ bị phát rồi! xui xẻo như vậy chứ! Danh hiệu nữ lừa gạt của ta cũng bị đập bể sao!

      suy nghĩ chút, Tiêu Dung Diệp người này cố tình có khinh công! cái lộn ngược ra sau liền chắn trước mặt Lệ Ảnh Yên!

      "Mẹ ơi!"

      Thấy người nam tử xuất quỷ nhập thần xuất ở trước mắt mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng quát to tiếng!

      "Này, ngươi là người hay quỷ?"

      "Ngươi cảm thấy..."

      đợi Tiêu Dung Diệp trả lời xong, Lệ Ảnh Yên lại kinh hoảng mở miệng: "Sao ngươi chuyện gì cũng có?"

      "Chẳng lẽ ta nên có chuyện gì sao?"

      Mẹ nó, mệnh của hàng này đúng con mẹ nó cứng rắn!

      Muốn giả bộ dáng đáng thương ?

      Suy tư phen, liền phủ định chủ ý này!

      Nêu giả bộ đáng thương được, vậy cứ chân !

      "Khụ khụ!"

      Ho khan tượng trưng hai tiếng, khôi phục bộ dáng lưu manh lúc trước, cố giả bộ trấn định tự nhiên chất vấn: "Công tử ở chỗ này chờ Cẩu Đản là vì có chuyện gì sao?"

      "Bồ tát sống! Hả!" Tiêu Dung Diệp nâng lên nụ cười vô hại, cắn trọng ba chữ kia!

      Lệ Ảnh Yên thấy cười vô hại, thoải mái như trước, mà là cảm giác sợ nổi da gà!

      "Xem ra bồ tát sống như ngươi sống rất thoải mái nhỉ!"

      "Ít con mẹ nó lừa gạt ta ! Ngươi muốn gì?"

      Lệ Ảnh Yên theo bản năng giơ quả đấm lớn bằng màn thầu của mình lên, bộ dáng muốn đánh nhau!

      "Làm gì? Muốn đánh ta ư? Ta bồ tát sống, chúng ta có thể đừng được tiện nghi còn khoe mã ?"

      "Ta, ta hiểu ngươi cái gì?"

      " hiểu?" Tiêu Dung Diệp nhăn mày đẹp lại, lạnh nhạt hỏi!

      "Ừ!"

      "Ta đây đến cho ngươi hiểu! Đâu tiên là ngươi cấu kết thủ hạ của ngươi lừa bản công tử năm mươi lượng bạc, sau đó để bản công tử mời ngươi tắm rửa và ăn uống, lừa thêm 15 lượng bạc, tiếp đó đánh cắp ở chỗ A Quân 63 lượng bạc. Tổng cộng 128 lượng bạc, lại thêm tiền thuế, tổng cộng 135 lượng bạc! cái danh xưng bồ tát sống, đại lừa đảo dế nhũi! Ngươi thiếu bản công tử 135 lượng bạc, cũng đủ để ngươi ngồi đại lao nửa đời người rồi!"
      Last edited: 13/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 17: Ta nhìn được
      Editor: Hoàng Dung

      Gì? ? Ngồi đại lao? ? ? Bắt ta báo quan? Mẹ ơi, hàng này phải là muốn làm chứ?

      "Công tử, Cẩu Đản hoàn toàn nghe hiểu người cái gì?"

      "Giả ngu đúng ?"

      " phải, phải, Cẩu Đản là oan uổng! Công tử!"

      xong, Lệ Ảnh Yên lại trình diễn bộ dáng đáng thương!

      Chẳng qua lúc này đây, mỗ nam bị lừa nữa!

      "Ta bồ tát sống, cùng thủ đoạn, ngươi dùng nhiều lần như vậy, chán sao?"

      Tiêu Dung Diệp tức giận, cho Lệ Ảnh Yên cái liếc mắt!

      Mẹ nó, bây giờ hàng này để mình xoay vòng vòng nữa, làm sao đây?

      "Này, ta bồ tát sống sao lại thất thần rồi hả? Có phải suy nghĩ, tên đần độn như ta có phải ăn óc khỉ , sao lại trở nên thông minh rồi?"

      "Vậy ngươi đoán sai rồi, vừa rồi ta chỉ suy nghĩ, sao ngươi bị đám dân chúng kia đánh đến gần chết hoặc là tàn phế chứ? !"

      "Nếu như vậy ngươi thể gặp ta rồi?"

      Đột nhiên Lệ Ảnh Yên cố chấp ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Dung Diệp. "Vâng, ta thể gặp ngươi, thể gặp được tất cả nam nhân tốt! Câu trả lời này, ngươi vừa lòng ?"

      hiểu tại sao, hốc mắt Lệ Ảnh Yên lại chảy xuống giọt lệ trong suốt!

      Hai dòng nước mắt ẩm ướt này có ý tứ ràng giữa đêm khuya, khiến tâm Tiêu Dung Diệp đột nhiên căng thẳng!

      Theo bản năng, Tiêu Dung Diệp vươn bàn tay lạnh như băng ra, muốn giúp '' lau nước mắt trong suốt này!

      Ngay vào lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, đột nhiên Lệ Ảnh Yên xoay mặt qua, mà tâm Tiêu Dung Diệp đột nhiên run lên, hụt hẫng giống như bỏ qua thứ gì, ngón tay thon dài cứ như vậy dừng ở giữa trung!

      Lệ Ảnh Yên phất tay áo lau lung tung ở mặt! Sau đó xoay người tức giận với Tiêu Dung Diệp: "Ta cần thương hại của ngươi!"

      Trong lời lộ ra trong trẻo mà lạnh lùng! Làm Tiêu Dung Diệp cảm giác trận mất mát!

      "Ta có ý thương hại ngươi, cũng có ý trách ngươi, vì sao ngươi muốn tạo bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm vậy?"

      "..."

      "Tuy rằng ta rất tức giận ngươi gạt ta, nhưng ta tin tưởng ngươi là thiện lương!"

      "..."

      Lệ Ảnh Yên luôn tức giận dứt, giờ phút này lại là bộ dáng im lặng, giống như có chút tức giận nào, lộ ra hít thở thông xa cách.

      Thấy Lệ Ảnh Yên vẫn như trước, cảm xúc của Tiêu Dung Diệp càng thêm kích động! Bàn tay to kéo bờ vai gầy yếu của nàng qua, bắt buộc bốn mắt nhìn nhau!

      "Nhìn ánh mắt ta, ta muốn ngươi với ta, ngươi là người thiện lương!"

      "..."

      " với ta! với ta!" Tiêu Dung Diệp chịu nổi bộ dáng chuyện của nàng, ngừng lay động bờ vai của nàng!

      "Ngươi làm gì đó? Buông ta ra, buông ra!" Lệ Ảnh Yên nóng lòng tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Tiêu Dung Diệp, chút suy nghĩ liền cắn vào tay !

      "Á!", Tiêu Dung Diệp theo bản năng thét lớn tiếng, cảm giác đau đớn ràng truyền từ cánh tay đến mỗi dây thần kinh!

      Lệ Ảnh Yên cắn chặt , ràng cảm giác được đau đớn ỉ, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy nhăn mày đẹp!

      Thấy nam tử tuấn bị bản thân cắn đến nhăn mày như vậy, Lệ Ảnh Yên nhất thời sinh lòng thương hại, buông lỏng miệng cắn chặt của nàng ra!

      Tức giận : "Thiếu tiền của ngươi, ta đập nồi bán sắt cũng trả lại ngươi, sau này đừng như ruồi bọ xuất ở trước mặt ta nữa, chọc ta chán ngấy!"
      Last edited: 13/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Công tử sinh đứa mắt
      Editor: Hoàng Dung


      Giống như ruồi bọ xuất trước mặt ngươi? Trời ơi, chuyện thực con mẹ nó xằng bậy! Bổn vương đều so đo chuyện hơn trăm lượng bạc với ngươi, ngươi đảo ngược, còn mắng ngược ta là ruồi bọ! Ta thực con mẹ nó là thần kinh thô, lại động lòng trắc với con rùa đen dế nhũi siêu lừa đảo như ngươi!

      "Đập nồi bán sắt cũng trả cho ta? A, là ngươi quá ngây thơ vẫn cho người sai là ta, ta làm sao có thể đồng ý, chờ đồ khất cái siêu lừa đảo như ngươi trả bạc cho ta món dưa chuột cũng lạnh rồi! , cùng ta gặp quan!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên lôi kéo cánh tay Lệ Ảnh Yên!

      "Ngươi, ngươi làm gì?" Lệ Ảnh Yên nhăn lông mày thanh tú chất vấn.

      "Làm gì? Bắt ngươi báo quan, ngươi - kẻ lừa đảo đánh mất tiết tháo, chờ ngồi tù mục gông !"

      Tiêu Dung Diệp hung tợn lỗ mãng , động tác càng thêm thô bạo lôi kéo Lệ Ảnh Yên!

      Vừa nghe đến bắt nàng ngồi tù, lông tóc toàn thân Lệ Ảnh Yên đều sợ run lên!

      ", ta muốn ngồi tù! Đừng bắt ta , đừng..."

      "Vậy ngươi liền ký khế ước bán thân với bản công tử!"

      Những lời này khi ra miệng, toàn bộ cục diện lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người!

      Tiêu Dung Diệp cũng biết bản thân nghĩ như thế nào, sau khi đột ngột bắn ra những lời này, loại xúc động hận thể cắn đứt đầu lưỡi của bản thân!

      "Ngươi ... cái gì? Khế ước bán thân?"

      "Đúng, làm gã sai vặt tùy tùng của ta trong vòng ba tháng, ta bỏ qua chuyện hơn trăm lượng bạc này!"

      Ba tháng? Hơn trăm lượng?Ta , rốt cuộc cũng là công tử, thực có tiền!

      "Được! Ta đáp ứng ngươi!"

      Đây quả thực chính là bánh thịt từ trời rơi xuống! Mẹ nó! Bản nương là phát tài!

      "Sảng khoái như vậy? phải lại muốn lừa gạt ?"

      "Cẩu Đản nào dám? Cẩu Đản cũng muốn ngồi nhà lao!"

      "Ừ hừ, bản công tử nghĩ ngươi cũng dám!"

      "Đúng, đúng vậy! Hơi thở công tử mạnh mẽ, công tử quá khiêm tốn lại có nội hàm, công tử cao quý lãnh diễm tiếp đất, công tử..."

      "Được rồi được rồi, khen này khen nọ, quá khó hiểu ?"

      "Đâu có?"

      Kỳ thực, ta chưa xong, còn có câu là công tử sinh đứa mắt! Ha ha ha ~ Lệ Ảnh Yên ác độc ở trong lòng bổ sung thêm!

      Nhìn bộ dáng gian xảo của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp tức giận quăng cho nàng cái liếc mắt!

      "Thế nào? tin? Công tử toát ra khí phách như vậy, kính ngưỡng của ta đối với người như nước sông cuồn cuộn, liên miên dứt! Ngài làm sao có thể tin chứ?"

      "Ngươi càng như vậy, ta càng cảm thấy da gà rơi đầy đất! Ngươi cũng là lão đại đúng ?"

      Trời ơi, đến chuyện ta là lão đại đều biết luôn rồi hả? Hàng này đến cùng là có lai lịch gì?

      "Ngươi... Theo dõi ta?"

      "Theo dõi ngươi, ha ha, ngươi xứng sao? Đừng coi mình là đầu tỏi được chứ?"

      Cuồng, cuồng, cuồng vọng đến cực điểm, thể chịu được nữa rồi! ! ! Mẹ nó, bản nương nhường nhịn ngươi như vậy, còn ta là đầu tỏi, ta phi, ngươi là rễ hành mới đúng!

      "Vâng, vâng, Cẩu Đản cái gì cũng đúng, công tử cũng đừng làm khó ta nữa!"

      "Vậy phải xem biểu của ngươi rồi! Ta thích gã sai vặt nhiều, giống như con vẹt!"

      Nam cặn bã, độc ác, cầm thú, ta là vẹt! Ngươi vẫn là khổng tước cao ngạo ư!

      "Công tử, ngươi như vậy, thích hợp sao?"
      Last edited: 13/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 19: Gọi ta là nữ vương
      Editor: Hoàng Dung

      "Công tử, ngươi như vậy, thích hợp sao?"

      Thấy vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tươi cười hớn hở, Lệ Ảnh Yên lên, hận thể xé nát khuôn mặt đó, đỡ phải ở trước mắt mình lúc lúc , sáng chói làm đau trứng của mình!

      "Bản công tử cảm thấy có chỗ nào thích hợp? Chẳng lẽ bồ tát sống có ý tưởng gì sao?"

      "Ngươi có thể đừng mở miệng là gọi ta tiếng bồ tát sống , sợ ôi chao, ai, ôi!"

      "Vậy gọi ngươi là gì? Ba ba Cẩu Đản sao?"

      Dưới khẩu nhàn nhạt, toàn là khiêu khích Lệ Ảnh Yên.

      "Mẹ nó, tấm lòng ta lương thiện? Mẹ nó, gọi ta là nữ vương!" chút suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên lỡ lời, chút do dự ra giới tính của mình!

      "Nữ vương?" Sau khi nghe vậy, Tiêu Dung Diệp nhíu đôi mắt sắc bén lại.

      "Cẩu Đản, ngươi sao chứ? phát sốt đến cả giới tính của mình cũng nhầm ?"

      Đầu "ong" tiếng, Lệ Ảnh Yên đột nhiên thanh tỉnh, chuyện vừa mới phát sinh giống như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu nàng!

      Bản thân vừa gì đó? Bại lộ thân phận sao? Ông trời ơi, đừng mà!

      "Sao, ta phát sốt hay ngươi quản cái mông ấy? Lão tử chính là người dương, lão tử chính là thân thể nam nhân nhưng lòng là của nữ nhân, được à?"

      Thấy sắc mặt sắc bén của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp hiểu, tâm tình rất tốt!

      "Được, được, được, nhất định được, lão đại chuyện, được cũng phải được!"

      Bộ dáng ăn khép nép của Tiêu Dung Diệp giống như tư thế của tên tay sai, khiến Lệ Ảnh Yên nhìn đến tâm hoa nộ phóng!

      khuôn mặt nhắn xinh đẹp treo nụ cười to cực kỳ khoa trương.

      "A, tiểu tùy tùng, thực ngoan! Đến đến đến, chủ nhân mua bánh nướng cho ngươi ăn!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền lấy đồng tiền đặt ở trong túi nơi tay áo ra.

      Nhìn đồng tiền trơ trọi này, Tiêu Dung Diệp có loại cảm giác tôn nghiêm bị sỉ nhục!

      "Mẹ nó, cho ngươi tia sáng mặt trời rực rỡ? đúng coi ta như gã sai vặt của ngươi rồi hả ? Mẹ nó, con ba ba! Chịu chết !"

      - - phân cách tuyến - -

      "Giá!" Tiêu Dung Diệp cưỡi ngựa chạy chậm, bàn tay to kéo sợi dây thừng, mặt mày hớn hở! Sở dĩ mặt mày hớn hở là vì chỗ khác của dây thừng cột người, mà người này đúng là Lệ Ảnh Yên, so sánh tương đối hai tay nàng bị trói, giống như con chó chạy theo con ngựa. Khoa trương hơn chính là, cổ nàng cột sợi dây có treo đồng tiền!

      Giờ dần vừa qua, mọi người còn ngủ say trong mộng đẹp, mà dưới Thần vương phủ sớm trở thành hỗn loạn! Bởi vì chủ tử bọn họ - - Thần vương Tiêu Dung Diệp, con thứ tư của bệ hạ An Nam quốc trắng đêm chưa về!

      Ngày mới hơi hừng sáng, nơi xa ra ánh sáng mặt trời tà dương lạnh lùng, hơi thở hơi lạnh đập vào mặt, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng co rúm lại!

      "Dừng!" tiếng, Tiêu Dung Diệp nắm chặt dây cương! Chỉ nghe con ngựa ngửa mặt lên trời hí dài tiếng, vững vàng dừng ở trước cửa lớn Thần vương phủ!

      Ngựa vừa dừng lại, liền lấy A Quân cầm đầu và mấy gã sai vặt bước nhanh tiến lên.

      "Vương gia, cuối cùng người trở lại, ngài trắng đêm về, thực dọa hỏng nô tài rồi!"

      "Có cái gì mà lo lắng, bổn vương cũng phải tiểu hài tử ba tuổi!" Giọng nhàn nhạt như sóng nước xao động, lại mang theo loại trong veo mà lạnh lùng như tuyết châu!

      Gò má tuấn dật hơi nghiêng, vào lúc lơ đãng, đúng lúc thấy tiểu gia hỏa cuồng vọng nào đấy dùng ánh mắt ác độc nhìn mình!

      - - - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :