1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 206.1: Bảo vệ nàng (kết cục của Hoắc Thiếu Nghi VS Tiêu Uyển Nhu)
      Editor: Hoàng Dung


      Xuyên qua mấy đường hành lang, ánh sáng cây đèn trở nên càng tối hơn.

      "Này, Cẩu Đản, ngươi muốn dẫn ta đâu?"

      "Lát nữa, ngươi biết!"

      Lệ Ảnh Yên vì bảo trì tính thần bí, cũng có làm với Tiêu Uyển Nhu, muốn dẫn nàng ta qua, chính là nắm tay nàng ta buông ra, càng đến chỗ sâu trong Ngự Hoa Viên.

      Rốt cục, lệ Ảnh Yên xa mới mang theo Tiêu Uyển Nhu tới mảnh đất trống trải.

      Nhìn thấy mảnh trống rỗng, dienddanulequyndong Tiêu Uyển Nhu nhíu mày, tò mò chất vấn - -

      "Cẩu Đản, ngươi là muốn dẫn ta xem cái gì?"

      "Trước đừng chuyện, nhắm mắt!"

      "Hả?"

      Tiêu Uyển Nhu càng thêm kinh ngạc vì cầu của lệ ảnh tên với mình, lông mày tinh tế khỏi vặn càng chặt.

      "Ta muốn ngươi nhắm mắt, nhanh chút ! lát nữa có kinh hỉ, ta để ngươi mở mắt, ngươi thể lén mở mắt ra nha!"

      "Được rồi!"

      Cho dù trong lòng Tiêu Uyển Nhu tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lời lệ Ảnh Yên, dienddanulequyndong ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

      "Hắc hắc, Uyển Nhu ơi, ta là sợ ngươi lén mở mắt, cho nên chớ có trách ta nha."

      Cười xấu hổ, lệ Ảnh Yên rút tấm vải đỏ từ trong túi áo ra, chút suy nghĩ liền che mắt Tiêu Uyển Nhu.

      "Này, Cẩu Đản, ngươi làm gì đó?"

      Tiêu Uyển Nhu theo bản năng phản kháng, nhưng nàng ta là công chúa yếu đuối, sao là đối thủ của Cẩu Đản - giang hồ siêu lừa đảo chứ, đến vài cái, Tiêu Uyển Nhu vẫn ngoan ngoãn bị lệ Ảnh Yên che hai mắt lại.

      "Hừ, nữ cặn bã đáng chết, nếu ngươi dám gạt ta, ngươi liền chết thẳng cẳng!"

      "Hắc hắc, đây là chủ ý của Thiếu Nghi ca ca, nếu ngươi thương huynh ấy, vậy ngươi để huynh ấy chết thẳng cẳng là được!"

      Lệ Ảnh Yên cười quỷ dị, tiếp đó vui vẻ chu môi huýt tiếng sáo về phía đám người Hoắc Thiếu Nghi trốn trong bụi rậm.

      Người trong bụi cỏ lập tức hiểu ý, dienddanulequyndong tiếp đó mấy người lén lút ra khỏi bụi cỏ.

      Tiến lên, cầm lửa đến châm nến đỏ đặt thành hình trái tim, nhất thời trời đất tràn đầy ánh nến, chiếu sáng mảnh.


      Lệ Ảnh Yên tiến lên, giọng mấy câu ở bên tai Hoắc Thiếu Nghi, tiếp đó, Hoắc Thiếu Nghi hiểu ý gật gật đầu.

      Chốc lát sau, lệ Ảnh Yên liền vui vẻ chạy về bên người Tiêu Uyển Nhu.

      "Được rồi Uyển Nhu, ta muốn cởi mảnh vải mắt người đây!"

      "Xoẹt!"

      tiếng kéo rất , mảnh vải rơi xuống.

      "Oa!"

      Tiêu Uyển Nhu khó có thể tin trừng lớn mắt, trước mắt, nến đỏ cố ý đặt thành hình trái tim rất lớn, mà trong trận nến đỏ này là Hoắc Thiếu Nghi thân áo trắng phong độ.

      Nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi xuất ở trong ánh mắt mình, Tiêu Uyển Nhu lập tức tâm thần yên tĩnh nổi nữa.

      "Thiếu Nghi..."

      Tiêu Uyển Nhu thấp giọng nỉ non tiếng, mắt thấy Hoắc Thiếu Nghi bước tiếp bước chân vững vàng muốn về phía mình.

      Tim, đột nhiên lỡ nhịp đập.

      Thân mình cao lớn đứng yên lặng ở trước mặt mình, Tiêu Uyển Nhu khó có thể tin, dienddanulequyndong liền cảm giác như là vị thần giáng xuống.

      Chương 206.2:
      Editor: Hoàng Dung


      Hoắc Thiếu Nghi khẽ mím cánh môi chút, tiếp đó giọng ôn nhuận từ từ vang lên - -

      "Uyển Nhu, lúc trước là ta ngốc, là ta ngốc, có lo lắng đến cảm thụ của nàng, ta cho rằng đưa tất cả ta cho nàng, vậy nàng hạnh phúc nhất thế gian, nhưng là ta xem điểm quan trọng nhất, đó chính là, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta nên đưa cho nàng nhất, là tâm của ta."

      "Mà ngu ngốc của ta, khiến ta hết lần này tới lần khác đánh mất nàng, tại ta muốn hề giữ lại chút nào, giao trái tim còn hoàn chỉnh này lại cho nàng, xin nàng nhận lấy!"

      xong, Hoắc Thiếu Nghi lấy bó hoa sơn chi dùng tơ vàng tơ hồng quấn quanh, mang theo thâm tình khẩn thiết, đưa tới trước mặt Tiêu Uyển Nhu.

      Nước mắt nhất thời tràn ngập ở khuôn mặt nhắn của Tiêu Uyển Nhu, nàng khó có thể hình dung tâm tình giờ phút này, loại cảm giác vui mừng mà khóc, khiến nước mắt của nàng rơi như mưa, bổ nhào vào trong lòng Hoắc Thiếu Nghi.

      Nhưng dè dặt cứ theo Hoắc Thiếu Nghi như vậy làm nàng rất mất mặt.

      Nghĩ nghĩ, Tiêu Uyển Nhu vẫn quyết định khảo nghiệm Hoắc Thiếu Nghi chút.

      khỏi khịt khịt mũi, lại nuốt nước mắt vào trong lòng, nâng đôi mắt sáng ngời lên, chớp chớp nhìn dung nhân tuấn dật thâm tình của Hoắc Thiếu Nghi.

      "Ai hiếm lạ tâm này của chàng? Còn có, bó hoa nát này, khó coi chết được, thấy mẫu đơn trong Ngự Hoa Viên nở rộ ư? Chàng tặng bó hoa còn xấu hơn mẫu đơn rất nhiều, chàng - con ngỗng ngốc nghếch, phải là cố ý chọc giận ta chứ!"

      Giọng tức giận, đều là bộ dáng làm nũng của tiểu nữ tử.

      Bộ dáng xấu hổ của Tiêu Uyển Nhu khiến Hoắc Thiếu Nghi khỏi hoảng lên.

      "Nhưng Uyển Nhu... Ta... Cái kia, ta..."

      biết sao, Hoắc Thiếu Nghi lại lần nữa cà lăm, ấp a ấp úng, cũng thể câu lưu loát.


      Đến những lời mà Tiêu dung diệp và lệ Ảnh Yên dạy , đều mặc kệ ném lên chín từng mây, lòng chỉ nghĩ đến, làm sao có thể lấy lòng Tiêu Uyển Nhu lần nữa.

      "Ta cái gì mà ta? Hoắc Thiếu Nghi, chàng theo đuổi nữ tử đều là có thành ý như vậy ư? Ngây ngô ngốc nghếch, đần muốn chết!"

      Tiêu Uyển Nhu dùng giọng mỉa mai chửi rủa, vẻ mặt khinh thường muốn hung hăng trị Hoắc Thiếu Nghi, tràn đầy mặt.

      " đúng, Uyển Nhu, ta , rất có thành ý, hôm nay ta chuẩn bị rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, chỉ vì có thể làm nàng cảm động, tin, ta cho nàng xem!"

      xong, Hoắc Thiếu Nghi liền kéo mở cổ họng, hô lớn với Tiêu dung diệp trốn ở cách đó xa - -

      "Dung diệp, đốt pháo hoa!"

      Tiêu dung diệp trốn ở trong bụi rậm cũng biết bên này là tình huống như thế nào, dienddanulequyndong chút suy nghĩ liền châm toàn bộ pháo hoa chuẩn bị tốt trước đó với A Quân.

      "Bùm, bùm, bùm!" Vài đóa pháo hoa đều nở rộ trong trung, hoa lửa đoạt ánh mắt người, như là đóa hoa nở rộ trong trời đêm, sắc màu rực rỡ bó tiếp bó.

      Thấy pháo hoa chuẩn bị tỉ mỉ vì mình, cả trái tim của Tiêu Uyển Nhu đều trở nên hòa tan.

      Xem ra Hoắc Thiếu Nghi này vì đoạt được tâm của mình, đúng là vất vả tâm tư.

      Thấy Tiêu Uyển Nhu xuất thần nhìn hết thảy, Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, nhìn theo ánh mắt của nàng.

      "Uyển Nhu, đẹp ?"

      "Ừ, rất đẹp, rất xinh đẹp!"

      Thấy Tiêu Uyển Nhu cười nhạt ôn nhu như thế, cả trái tim Hoắc Thiếu Nghi đều bị hòa tan rồi.

      "Uyển Nhu, ta rất dụng tâm làm tất cả chuyện này cho nàng, cho nên đừng phủ định thích của ta với nàng nữa?"

      "Ừ, ta..."

      "Ầm ầm!"

      Lời của Tiêu Uyển Nhu còn chưa có xong, chỉ nghe cách đó xa, dienddanulequyndong sấm rền ầm ầm cuồn cuộn đánh xuống, thoáng chốc sau, mưa to giáng xuống từ trời.

      Pháo hoa, trận nến đỏ, đều bị dập tắt hoàn toàn dưới cơn mưa to trút xuống.

      Mà đám người Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Uyển Nhu cũng bị cơn mưa to đột nhiên đánh úp này đánh cho ướt sũng.

      "Á! ! !"

      Tiêu Uyển Nhu khỏi phát điên kêu to.

      Mà đầu Hoắc Thiếu Nghi ở bên cạnh cũng như muốn nổ tung, sắp bị ông trời này chọc tức đến nổ mạnh rồi.

      Đây vẫn làm nổi bật câu kia: Người nếu xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng!

      "Uyển Nhu, ta..."

      Hoắc Thiếu Nghi cầm hoa sơn chi bị nước mưa đánh thành bảy tám mảnh đưa tới trước mặt Tiêu Uyển Nhu.


      "Uyển Nhu, mặc kệ như thế nào, ta... Ta nàng, ta nghĩ muốn cho nàng thấy tâm ý của ta, bởi vì trận mưa lớn này rơi xuống, liền cọ rửa tình của ta với nàng!"

      Chương 206.3:
      Editor: Hoàng Dung


      "Hoắc Thiếu Nghi, chàng là ngu ngốc sao? Chàng thổ lộ với ta dưới trận mưa to này, chàng là cố tình chỉnh ta sao?"

      Tiêu Uyển Nhu tức giận kéo bó hoa Hoắc Thiếu Nghi đưa tới, bỗng chốc liền ném đến mặt đất.

      "Uyển Nhu..."

      Thấy Tiêu Uyển Nhu ném hoa sơn chi mình chuẩn bị cho đến mặt đất, tâm bị cường ngạnh kéo đau.

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta quá thất vọng về chàng rồi, tìm ta ra lúc nào được, cố tình vào lúc mưa to này, ta rất giận! Toàn thân cao thấp đều bị xối ướt rồi! Ta... Ta..."

      Tiêu Uyển Nhu bị chuyện thời tiết hôm nay tốt làm tức giận đến kịp thở, dienddanulequyndong cả lời cũng kịch liệt run lên.

      "Này, Tiêu Uyển Nhu, sao ngươi thức thời như vậy, Thiếu Nghi ca ca chọn lúc này chính là vì cho ngươi kinh hỉ, tạo cho ngươi bầu khí đó?"

      Ở chỗ xa bàng quan lâu, lệ Ảnh Yên mới tiến lên, vốn tưởng rằng Hoắc Thiếu Nghi có thể thu phục công chúa ngu ngốc này, nhưng nào biết, nàng ta lại ném bó hoa xuống mặt đất.

      "Kinh hỉ? Bầu khí? Cẩu Đản, ngươi kinh hỉ chính là biến ta thành cẩu ư?"

      "Này, công chúa bệnh, ngươi chút đạo lý được ? Như vậy có phong cách ngày mưa, gọi là 'ẩm ướt', sao ngươi lại biết hưởng thụ như vậy?"

      Nghe được lệ Ảnh Yên bịa đặt lý do cho mình, lòng Hoắc Thiếu Nghi khỏi tràn đầy vui mừng.

      "Đúng vậy, Uyển Nhu, ta xây dựng hoàn cảnh 'ẩm ướt' cho nàng, mới lựa chọn tối hôm nay!"

      Nghe được Hoắc Thiếu Nghi và lệ Ảnh Yên giải thích như vậy, Tiêu Uyển Nhu khỏi đỏ mặt.

      Chẳng lẽ là bản thân hiểu lầm bọn họ!

      "Thiếu Nghi, ta... Ta nên hiểu lầm của chàng, ta..."

      "Uyển Nhu, đừng nhiều như vậy nữa."

      xong, Hoắc Thiếu Nghi nhặt bó hoa bị nước mưa đánh còn hình dáng ở dưới mặt đất lên, lại lần nữa đưa tới trong tay Tiêu Uyển Nhu.

      Mắt đầy tình thâm nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Nhu, gằn từng tiếng, chắc chắn như là tuyên đọc lời thề - -

      "Uyển Nhu, hoa sơn chi có ý nghĩa là luôn luôn bảo vệ nàng, để cho ta sau này ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng cả đời! Uyển Nhu, ta nàng!"

      Nước mưa hỗn loạn, rốt cuộc Tiêu Uyển Nhu khó có thể chịu được, nước mắt rơi xuống.

      Đưa tay, kết quả che chở hoa sơn chi ở trong ngực.

      "Thiếu Nghi, ta... Ta cũng chàng!"

      Tiêu Uyển Nhu mang theo nước mắt, dứt lời, kiễng chân lên, cánh môi va chạm vào cánh môi lạnh như băng ướt nhẹp nước mưa.

      Hai bên cánh môi tiếp xúc lẫn nhau, trút xuống nhu tình và nước mưa, thong thả chảy xuôi ở giữa hai người!

      - - - - - - - - - - - -

      "Cái đó khác xa mà! Ta dùng cho bản thân, đóng góp lớn tới đâu ta đều vui! Hơn nữa, ngươi đừng quên, đầu mùa xuân còn phải mua hai con heo để nuôi, ít nhất cũng phải cần hơn trăm! Rồi gà, rồi vịt mất tiền à? Còn đám tùng , phải mua cây giống, phân bón. Đến lúc trồng còn phải thuê người! Ngươi chút, có loại nào xài tiền?"
      Last edited: 17/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 207.1: Đại hôn cẩu huyết.
      Editor : Hoàng Dung


      Hôn của Hoắc Thiếu Nghi và Tiêu Uyển Nhu định xong , thấy vậy, Tiêu Dung Diệp giống như cũng chịu thua, thỉnh chỉ tứ hôn với hoàng thượng.

      Tiêu Dung Diệp vốn định đại hôn ở trước hôn Hoắc Thiếu Nghi ngày, nhưng Tiêu Uyển Nhu nghĩ Hoắc Thiếu Nghi lớn hơn Tiêu Dung Diệp tuổi, đánh chết cũng đồng ý, muốn hôn của mình xếp trước Tiêu Dung Diệp.

      đôi nhi nữ và nhi tử khiến đầu ông như muốn nổ tung, Tiêu Hạo Thiên bất đắc dĩ, chỉ đành tác hợp cử hành hôn bọn họ cùng ngày.

      Màn đêm buông xuống, dưới hoàng cung mảnh đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa xinh đẹp đều nở rộ.

      Đèn lồng màu đỏ lớn treo cao, khí tiệc cưới vui vẻ hòa thuận.

      "Cẩu Đản, tìm được khóa đồng tâm!"

      Diên nhi vội vàng thong thả vào trong phòng, giao khóa đồng tâm cho lệ ảnh yên.

      Mắt thấy đại hôn, nhưng lệ ảnh yên ngu ngốc này làm mất khóa đồng tâm, bất đắc dĩ, Diên nhi lật tung Thần vương phủ và Dịch Đình, nhưng cũng có tìm, cuối cùng lại có thể tìm được ở khe núi đá phía sau Ngự Hoa Viên.

      Trước bàn trang điểm, lệ ảnh yên mặc đồ mũ phượng khăn phủ ở thân thể xinh đẹp linh lung, bên khuôn mặt nhắn nõn nà sáng rực, trang điểm tinh xảo tôn lên thần thái ngây thơ của tiểu nữ tử.

      Giày thêu tơ vàng là màu đỏ thẩm, ngay cả châu ngọc đầy đầu cũng là màu đỏ tươi diễm lệ.

      "Diên nhi, ngươi giỏi quá nha, tìm được ở đâu vậy?"

      Lệ ảnh yên vừa nhìn thị nữ trang điểm tỉ mỉ cho mình, nhưng cái miệng nhắn vẫn quên nỉ non hỏi về chuyện khóa đồng tâm của mình tìm được ở đâu!

      "Ngươi - kẻ ngu ngốc này, đến khóa đồng tâm quan trọng như vậy lại nhớ quăng ở đâu, cho ngươi biết, là tìm được ở trong khe núi đá phía sau Ngự Hoa Viên!"

      Ở trong khe núi đá phía sau Ngự Hoa Viên? Đây là nơi mình và Tiêu Dung Diệp làm việc vào ngày đó sao? Chẳng lẽ là ngày đó quá mạnh, liền mất khóa đồng tâm ở nơi đó nhưng lại nhớ rồi ư?

      Nghe được Diên nhi như vậy, lệ ảnh yên khỏi đỏ khuôn mặt nhắn lên.

      Thấy thần sắc thẹn thùng giống ngày xưa của lệ ảnh yên, Diên nhi dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là kết quả này và Thần vương Điện hạ bật hoàn toàn.

      Nhưng hôm nay Diên nhi hôm nay muốn hiểu nên giả bộ hồ đồ.

      "Này, Cẩu Đản, ngươi rất nóng à? Sao mặt có thể hồng hồng?"

      Thấy Diên nhi biết còn cố hỏi, lệ ảnh yên đều tức đến sắp tục, xem ra thực phải bảo đường lệ thu thập tốt này chút rồi!

      "Này cái gì, là phấn thôi, trang điểm quá đậm, cho nên đỏ!"

      Lệ ảnh yên tận lực qua loa, muốn để nhiều người như vậy thấy bộ dạng lúng túng của mình.

      nghĩ tới, bên ngoài truyền đến tiếng thét to của thái giám - -

      "Giờ lành đến, thỉnh tân nương lên kiệu!"


      xong, bà mối bên cạnh giúp đỡ lệ ảnh yên phủ khăn voan đỏ, mà trong phòng, Tiêu Uyển Nhu cũng phủ khăn voan đỏ ra.

      Hai bà mối nâng hai người lên kiệu hoa.

      Cùng với tiếng nhạc khí vui vẻ vang lên, đội ngũ đón dâu cùng tiến lên Hoắc phủ và Thần vương phủ.

      Nhìn phía trước đội ngũ đón dâu, tiếng pháo hoa bùm bùm như sấm vang lên bên tai.

      Cửa Thần vương phủ, Tiêu Dung Diệp thân hỉ bào màu đỏ sẫm, mặt đều tràn đầy ý cười chờ kiệu hoa đến.

      Kiệu hoa ngừng lại, dien^&dan(%$quy@$don Tiêu Dung Diệp tiến lên, tiếp nhận tay tân nương bà mối nâng đến.

      Bàn tay to ôn nhuận nắm chặt tay khéo léo này ở trong lòng bàn tay.

      Nhìn đôi tân nhân nắm tay tới bên trong phủ, nhất thời, cổ nhạc vang lên, liên hồi, kéo dài ngừng.

      "Tân nương tân lang vượt qua chậu than, ngày náo nhiệt rực rỡ!"

      Nghe tiếng, hai người cùng bước qua chậu than.

      Cùng với trận tiếng cổ nhạc, hai người đến nội đường dưới chúc phúc của mọi người.

      Trong nội đường, tiếng người điều khiến chương trình vang lên - -

      "Đêm nay ngày tốt giờ lành, chúng khách vui vẻ, lần này cung chúc Thần vương Điện hạ và Thần vương phi vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão, ân ái trăm năm!"

      "Cái gì? Thần vương Điện hạ, Thần vương phi?"

      Người dẫn chương trình vừa dứt lời, tân nương tử thể tin được liền chất vấn, vội vàng vén khăn voan đỏ lên.

      Tiêu Dung Diệp khỏi đột nhiên hít ngược hơi - -

      "Uyển... Uyển Nhu? Làm sao có thể là muội?"

      "Sao muội biết được vì sao là muội? , lùi ngày cưới , nhìn giờ tốt lắm, lộn xộn rồi!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 207.2 :

      Editor: Hoàng Dung


      Tiêu Uyển Nhu tức giận mở miệng quở trách Tiêu Dung Diệp, mặt trang điểm tinh xảo đều vặn vẹo ở cùng chỗ.

      "Trước đừng nhiều như vậy, nhanh, qua bên Thiếu Nghi, cướp Cẩu Đản về cho ta, nếu để cho hai người bọn họ bái thiên địa, ta đây còn có sống hay hả?"

      Giọng vô cùng lo lắng truyền đến, Tiêu Dung Diệp khoa trương lại giả tạo chạy như điên ra ngoài.

      Kéo con tuấn mã qua, cưỡi nó liền xông ra ngoài.

      Lưu lại trong Thần vương phủ đám khách mời hiểu ra sao.

      - - phân cách tuyến - -

      Ra khỏi vương phủ, Tiêu Dung Diệp vung roi lên, giống như phát điên đánh tuấn mã chạy nhanh.

      Hoắc phủ - -

      "Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, Thiếu Nghi - con trai thứ ba của Hoắc thị kết liền cành với công chúa Hoàng thất, đúng là ông trời tác hợp, chúng khách vui vẻ, tiếp đó cho mời đôi tân nhân bái thiên địa!"


      "Đợi chút!"

      Đột nhiên, dưới khăn voan đỏ, Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, có phải người dẫn chương trình này uống nhầm thuốc rồi ?

      Xuất phát từ tân nương tử thể xốc khăn che đầu lên, nếu tướng công gặp chuyện may, Lệ Ảnh Yên cố nén xúc động nhấc khăn che đầu lên.

      "Uyển Nhu, sao vậy?"

      Tiếng nghi hoặc của Hoắc Thiếu Nghi truyền đến, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng.

      Mẹ meo, là Hoắc Thiếu Nghi!

      "Sai lầm, sai lầm rồi! Thiếu Nghi ca ca, ta là Yên Nhi!"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng hoàn toàn choáng váng.

      "Cái gì? Muội là Yên Nhi? Sao lại thế này?"

      "Ta nào biết, nâng sai kiệu hoa rồi!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận trả lời, tất cả chuyện này giống như vở hài kịch.

      Nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng chạy ra bên ngoài.

      Ở dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của khách mời, Hoắc Thiếu Nghi nhanh như chớp liền cưỡi lên con khoái mã, roi da đánh ngựa giơ lên, phóng thẳng đến Thần vương phủ.

      Hai nam nhân cưỡi khoái mã ở hai hướng, chạy như điên đến phủ đệ của đối phương.

      Đột nhiên, hai con khoái mã đúng lúc đụng mạnh vào nhau ở chỗ ngả rẽ.

      tốt!

      Thấy đột nhiên xuất tình huống đúng, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng nắm chặt dây cương.

      "Hí... hí..."

      Nhưng vẫn chậm bước.

      "Ầm!" bỗng chốc, hai con ngựa liền đụng vào nhau.

      Nhất thời, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng hỗn loạn rối tung.

      Đứng dậy, kịp nghĩ nhiều, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi lại chạy như điên đến hai bên, đều có thấy mặt đối phương, chính là đứng lên nhanh như chớp.

      Đợi Tiêu Dung Diệp chạy đường như điên đến Hoắc phủ, đám người vây quanh, dienddanulequyndong Tiêu Dung Diệp tóc tai hỗn độn tiến lên.

      Giờ phút này Lệ Ảnh Yên vén khăn che đầu lên, bất an đợi ở bên, vừa vào cửa, ánh mắt Tiêu Dung Diệp liền phát tồn tại của Lệ Ảnh Yên.

      Tiến lên cách đám người nhốn nha nhốn nháo, liền phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên vào trong lòng.

      "Cẩu Đản! là dọa sợ ta rồi! May là nàng có bái thiên địa!"

      Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp khẩn trương vùi đầu ở trong cổ Lệ Ảnh Yên, con ngươi hẹp dài híp lại, dùng lực hút hơi thở hương thơm người nàng.

      "Nam cặn bã, chàng..."


      Thấy Tiêu Dung Diệp vô cùng lo lắng ôm mình vào lòng, đầu quả tim Lệ Ảnh Yên run lên.

      , quả nhiên vẫn là tìm đến mình rồi!

      "Cẩu Đản, , trở về với ta, chúng ta phải chạy về trước giờ lành, hoàn thành đại hôn!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền vô cùng lo lắng nắm tay Lệ Ảnh Yên, ra ngoài.



      Chương 207.3:

      Editor : Hoàng Dung


      Nhưng nào biết, người dẫn chương trình phía sau cố tình lên tiếng vào đúng lúc này.

      "Thần vương Điện hạ, chỉ còn thời gian nén nhang qua ngày tốt giờ lành bái đường."

      Nghe người dẫn chương trình như thế, Tiêu Dung Diệp vội vàng dừng bước lại.

      "Cái gì? Chỉ còn nén nhang?"

      Mẹ nó, đây phải là muốn hôm nay Tiêu Dung Diệp thể thành hôn sao?

      Tiêu Dung Diệp khỏi tức giận rủa thầm câu.

      "Này, nam cặn bã, xem ra hôm nay thể đại hôn rồi!"

      biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Lệ Ảnh Yên ở bên, lại có thể mang theo ý tứ cười nhạo cười ngây ngốc.

      "Mẹ nó, hôm nay dù thế nào đại gia ta cũng phải hoàn thành đại hôn!"

      Tiêu Dung Diệp điên cuồng bạo rống tiếng, tiếp đó dắt tay bé của Lệ Ảnh Yên, liền đến nội đường.

      "Người dẫn chương trình, tới đây, lập tức lập tức, chủ trì nghi thức bái đường đại hôn cho hai người chúng tôi!"

      Quyết định tạm thời này của Tiêu Dung Diệp khỏi làm mọi người mở rộng tầm mắt.

      tại bái đường? Ở Hoắc phủ?

      "Vương Gia, ngài đây..."

      "Ít nhảm, thêm câu vô dụng nữa, bổn vương cắt đầu lưỡi của ngươi!"

      Ngày đại hôn, dienddanulequyndong Tiêu Dung Diệp bị bức bách đến điên cuồng, cũng biết ngậm miệng.

      Thấy vậy, người dẫn chương trình đành phải kiên trì tiến lên.

      Mà Tiêu Dung Diệp cũng để khăn voan đỏ đến đầu Lệ Ảnh Yên.

      Thần Vương Gia Điện hạ lên tiếng, chúng khách cũng dám có nghi nghị gì, ào ào thành ngồi trở lại đến chỗ ngồi khách mời.

      "Tối nay ngày tốt giờ lành, đứa con trai thứ ba của Hoắc thị... Ách, là Thần vương Điện hạ và Thần vương phi hỉ kết liền cành, đúng là ông trời tác hợp cho, chúng khách vui vẻ, kế tiếp, cho mời đôi tân nhân bái thiên địa!"

      "Nhất Bái Thiên Địa!"

      "Nhị Bái Cao Đường!"

      "Phu Thê Đối Bái!"

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên thần bí lẩm nhẩm tiếp nhận bái thiên địa bất thành văn này, đặc biệt là Nhị Bái Cao Đường, giống như là chê cười, quỳ lạy với hai cái ghế.


      May là, tiến hành bái thiên địa này coi như thuận lợi, ở trong vòng nén nhang, dienddanulequyndong bái xong thiên địa.

      "Lễ xong, đưa tân nhân vào động phòng!"

      Cùng với bả hỉ nâng Lệ Ảnh Yên vào động phòng, thấp thỏm trong lòng của người dẫn chương trình này và chúng khách mời mới nuốt trở về trong bụng.

      Mà quá trình chú rể chiêu đãi tiệc rượu với mời đều bị Tiêu Dung Diệp trực tiếp lược qua.

      "Khụ khụ, đây là cái gì, các người nên ăn ăn, nên uống uống, ăn tốt uống tốt, bổn vương quản các người đâu!"

      Vội vàng xong, dưới lòng bàn chân Tiêu Dung Diệp liền giống như là gắn bánh xe, liền chạy nhanh như chớp vào trong phòng tân hôn.

      - - - - - - - - - - - -
      Last edited: 30/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 208.1: Nữ siêu lừa đảo, xem ra nàng chỉ cặn bã, còn rất sắc (phúc lợi đêm năm cũ)

      Editor: Hoàng Dung


      Tiêu Dung Diệp phong trần mệt mỏi vào động phòng, bà hỉ và thị nữ bên cạnh rối rít chắp tay vấn an.

      "Thần vương Điện hạ!"

      "Miễn lễ!"

      Vội vội vàng vàng đuổi mọi người đứng lên, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bỏ qua tồn tại của mọi người ra phía trước, kéo vạt áo tới giường cưới, phen kéo thắt lưng mảnh khảnh của lệ Ảnh Yên qua.

      "Nương tử, đêm nay, nàng có thể danh chính ngôn thuận thực nghĩa vụ nương tử rồi! Chậc chậc!"

      Tiêu Dung Diệp tiết tháo cười ngượng ngùng, hoàn toàn có nhìn chăm chú đến thần sắc khác thường của nhóm bà hỉ chung quanh.

      "Khụ khụ, Thần vương Điện hạ, kế tiếp là vén khăn voan lên, người xem..."

      Bà hỉ ở bên cầm cây khều, chuyển tới.

      "Ôi chao, nhưng lễ nghi phiền phức đó, giày vò chết người! Này, các người ra ngoài ! Bổn vương tự làm việc này là được rồi!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận chuyện, đến cả mày cũng hơi nhíu lại.

      Thấy vậy, bà hỉ và thị nữ cũng cái gì nữa, dù sao cũng là Vương Gia, làm tốt, tương lai chính là thái tử, là hoàng thượng, bọn họ nào dám đắc tội!

      "Vậy nô tì cáo lui!"

      Vừa xong, bà hỉ và bọn thị nữ kéo vạt áo cúi thấp người, tiếp đó ra khỏi phòng.

      Trong phòng lớn như vậy lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, ngẫu nhiên, chỉ có tiếng ngọn lửa thiêu đốt tâm sáp "tí tách" nhảy lên.

      "Hắc hắc hắc, tiểu nương tử của ta, tiểu Cẩu Đản của ta, tiểu bảo bối của ta, đêm nay, rốt cục nàng hoàn toàn triệt để là của ta rồi!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền xốc khăn voan đỏ của lệ Ảnh Yên lên.

      "Á!"

      Vừa mới xốc khăn voan lên, Tiêu Dung Diệp liền khiếp sợ kêu to giống như là thấy được nữ quỷ.

      "Ngươi... Ngươi là ai?"

      "Ta là nương tử chàng đó, tướng công!"

      "Nương tử của ta? Nàng là Cẩu Đản, làm sao có thể?"

      Nhìn nữ tử trang điểm đậm trước mặt, Tiêu Dung Diệp giật mình thôi.

      Môi thoa son đỏ thẩm, bị vẽ thành giống như hai cái chân giò hun khói, ánh mắt cũng bị vẽ thành hình tam giác, đến cả má hồng, đều là vẽ phác thảo bằng mực đậm màu.

      "Hắc hắc, tướng công, chính là ta! Ta chính là Cẩu Đản của chàng đó!"

      Lệ Ảnh Yên cười mỉa, cánh môi làm người ta rợn cả tóc gáy như là đứa chết tím đỏ.

      "Tướng công, chàng quên, chàng thích nhất chính là hôn môi của ta, như thế nào, môi của ta xinh đẹp ?"


      Vì trừng trị Tiêu Dung Diệp, lệ Ảnh Yên sớm mua chuộc đám bà hỉ, vốn định vào lúc Tiêu Dung Diệp nhấc khăn voan đỏ lên, cho khiếp sợ giật mình, nhưng nào biết, nam cặn bã đáng chết lại có thể đuổi đám bà hỉ này rồi, thể để mọi người nhìn thấy vẻ mặt ăn cứt chó màu gan heo này của .

      "Cẩu Đản, nàng đừng làm ta sợ!"

      Tiêu Dung Diệp run giọng chất vấn, trang điểm giống như quái, khiến tóc gáy khỏi run rẩy lên.

      "Mẹ nó, là ta!"

      Bản thân phải chỉ thay đổi hình dáng thôi sao, nam cặn bã đáng chết dùng bộ dáng giống như thấy quỷ làm gì?

      "Ta mới tin đâu!"

      xong, Tiêu Dung Diệp run rẩy lay động thân mình, làm bộ như muốn rời .

      Thấy Tiêu Dung Diệp chạy trối chết tới cạnh cửa, lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ tiến lên, dien^&dan(%$quy@$don phen liền kéo lấy cánh tay của .

      "Trốn chỗ nào, đêm nay, lão nương muốn ngủ với chàng!"

      xong, lệ Ảnh Yên bất chấp tất cả cởi y phục Tiêu Dung Diệp.

      "Ôi chao, làm gì vậy? Cường bạo mỹ nam tử à! Cứu mạng!"

      "Kêu , kêu càn rỡ, chàng càng la to, lão nương ta càng phấn chấn 'Tính', khà khà!"

      Lệ Ảnh Yên cười lớn ha ha, đợi cởi y phục Tiêu Dung Diệp ra gần hết, kéo thân thể to lớn của liền đến nội thất.

      "Rầm!" Bỗng chốc, liền ném đến giường.

      "Miếng thịt !"

      Ánh mắt Lệ Ảnh Yên như lang tựa hổ, nhìn Tiêu Dung Diệp từ xuống dưới, ngay sau đó liền đánh tiếp.

      "Ưm... Cứu mạng, cường bạo rồi!"




      Chương 208.2:

      Editor: Hoàng Dung


      Đợi sau khi lệ Ảnh Yên nghiền ép Tiêu Dung Diệp thõa mãn, dung nhan kiều mỵ chuẩn bị tư thế cào tay.

      "Tướng công, công phu nương tử thế nào?"

      Ngón tay Lệ Ảnh Yên khéo léo, ngực được mình hôn đều là dấu môi đỏ mọng, vẽ vòng tròn lên.

      "Mẹ nó, nữ siêu lừa đảo, xem ra nàng chỉ có cặn bã, còn *!"

      Tiêu Dung Diệp mồ hôi đầm đìa thở hổn hển ở giường, ánh mắt ác độc đều bị lệ Ảnh Yên tiêu diệt dưới oán hận này.

      Từ xưa đều là nam tiêu diệt ô nữ, nhưng đến nơi lệ Ảnh Yên này, liền biến thành nữ cường bạo nam, dienddanulequyndong đúng là sửa đổi lịch sử!

      Mà nghe được Tiêu Dung Diệp mình *, lệ Ảnh Yên càng là cười châm biếm tiếng.

      Tiếp đó nâng tay, nắm giữ Tiêu Dung Diệp.

      "Ưm a..."


      tiếng kêu giống như tiếng giết heo truyền đến, lệ Ảnh Yên nghe giống như là thuốc kích dục, khiến nàng hưng phấn.

      "Tướng công, nương tử giúp chàng đó! Đến, mau mau cứng rắn lên, ta đói bụng!"

      Lệ Ảnh Yên khỏi tăng thêm lực đạo tay.

      Nhưng tâm Tiêu Dung Diệp này chính là ăn đòn cân sắt, đánh chết cũng đồng ý theo ý nguyện của lệ Ảnh Yên.

      "Đáng chết, đêm nay lão tử chính là cứng rắn đứng dậy nổi!"

      Như là dỗi với lệ Ảnh Yên, ông bạn già của Tiêu Dung Diệp chính là chịu ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      "Mẹ nó, nam cặn bã, cứng rắn đúng ? Lão nương có rất nhiều thủ đoạn, khiến chàng cứng rắn lên!"

      xong, mở miệng to như bồn máu - -

      "A ưm..."

      Tiêu Dung Diệp khỏi phát ra tiếng rên ngâm hưởng thụ.

      Ngây ngô và hề có kỹ thuật, lệ Ảnh Yên nghĩ đến hình ảnh tươi đẹp trong sách, phát huy cực hạn lớn nhất của mình lấy lòng Tiêu Dung Diệp.

      Rốt cục, Tiêu Dung Diệp bại trận, ông bạn già của vẫn chịu khống chế có phản ứng.

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp kéo lệ Ảnh Yên sợi tóc hỗn độn qua.

      "Bảo bối, tốt lắm, nàng khiến cho ta có cảm giác!"

      Dứt lời, Tiêu Dung Diệp khỏi phân trần liền kéo thân mình bé bỏng của lệ Ảnh Yên lên áp ở dưới thân.

      Lấy tư thái nguyên thủy nhất.

      - - phân cách tuyến - -

      Ngày hôm sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập thúc giục của nhóm thị tỳ.

      "Thần vương Điện hạ, vương phi nương nương, hoàng thượng có chỉ, mời hai người các vị tiến cung!"

      tại mặt trời lên cao, tối hôm qua hai người cặn bã gần như ép buộc đến canh năm mới nặng nề ngủ.

      "Biến, Thiên Vương lão tử đến đây cũng mở!"

      "Bốp!" tiếng, giày hỉ giống như là ám khí, ném tới cửa phòng, đám thị tỳ cả kinh ào ào kéo vạt áo hạ thấp người, tiến cũng được, lùi cũng xong đứng bên cạnh cửa.

      Thẳng đến lúc xế chiều, hai thiên hạ lười nhác giường mới mở mắt nhập nhèm mê ly.

      Tối hôm qua làm vận động thân thể kịch liệt như vậy, lệ Ảnh Yên liền cảm giác thân thể của mình như là ba cái khung.

      "Ùng ục!" tiếng, đói bụng kêu to.

      "Này, nam cặn bã, đừng ngủ, ta đói bụng, ra ngoài ăn cơm với ta!"

      "Ăn cái gì mà ăn? Tối hôm qua, ông bạn già của ta còn chưa có cho nàng ăn no sao?"


      Chương 208.3:

      Editor: Hoàng Dung


      Tiêu Dung Diệp xoay người lại, tình nguyện tiếp tục mê man.


      "Mẹ trứng, ăn cơm với ta, bằng đêm nay cấm dục!"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên uy hiếp trần trụi, Tiêu Dung Diệp vội vàng tỉnh táo từ giấc mộng.

      "Được được được, ta và nàng ăn cơm, như vậy được rồi chứ!"

      Hai người dọn dẹp phía dưới chút, tiếp đó mặc quần áo ra cửa phòng.

      Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi cửa, dienddanulequyndong liền thấy bốn thị nữ, tất cung tất kính cúi người.

      "Ách... Các người, các người tới lúc nào?"

      "Hồi bẩm vương phi nương nương, nô tì chờ ở chỗ này tám canh giờ!"

      "Cái gì? Tám canh giờ? Các người là có chuyện gì sao?"

      "Hồi bẩm vương phi nương nương, hoàng thượng mời người và Vương Gia vào cung thỉnh an sớm, nhưng mà..."

      Nghe được bộ dáng nhóm thị tỳ muốn lại thôi, Lệ Ảnh Yên lập tức phát điên!

      "A a a! Nam cặn bã họ Tiêu, hoàng thượng truyền chúng ta tiến cung! Mau lăn ra đây!"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên thúc giục bản thân, Tiêu Dung Diệp vội vàng ra.

      "Như thế nào, bảo bối?"

      "Như thế nào? Hoàng thượng, truyền chúng ta tiến cung thỉnh an đấy! Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta muốn chết!"

      "Ôi chao, có việc gì! phải là lần tiến cung thỉnh an thôi ư, bỏ . tại chúng ta tiến cung cũng sao, đúng lúc cùng nhau ăn bữa tối với phụ hoàng, mẫu phi!"

      xong, Tiêu Dung Diệp ở trước mặt mọi người, liền nắm tay Lệ Ảnh Yên, ra ngoài.

      "Đợi chút, nam cặn bã!"

      "Làm gì? Lại sao vậy?"

      "Trang điểm mặt ta, ta tẩy sạch !"

      Lệ Ảnh Yên khỏi cúi đầu, nghĩ tối hôm qua mình tìm đường chết trang điểm giống như lão bà, nàng liền cảm thấy buồn cười.

      "A ha ha, cần, tối hôm qua ta cũng lau cho nàng rồi, nhìn bộ dáng gặp quỷ này của nàng, ta cũng dám cùng nhau ngủ với nàng đâu!"

      Vừa xong, Tiêu Dung Diệp cười trong sáng, tiếp đó, lôi kéo tay Lệ Ảnh Yên, ra ngoài.

      - - phân cách tuyến - -

      Đến trong cung, đều lúc hoàng hôn rồi.

      Vừa vào Bích Tiêu cung, liền thấy đám người sớm chuyện trò vui vẻ vây ở trong điện rồi.

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên có chút ngượng ngùng tiến lên, vấn an mỗi người ngồi.

      Vừa vấn an xong, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên kinh ngạc phát , hôm nay, Liêu Chiêm Hạo lại có thể ở đây.

      Chẳng lẽ, bọn họ đây là muốn làm quan hệ ư?


      "Dung Diệp, Yên Nhi, hai người các con đúng là có thể vung bài lớn, để trẫm và Di nhi, còn có Ý phi, đợi đến lâu đó!"

      "Đúng vậy, hoàng huynh, cho dù huynh thương hoàng tẩu, cũng thể thả bồ câu chúng ta, thả tám canh giờ đó!"

      Tiêu Uyển Nhu ở bên núp ở trong lòng Hoắc thiếu nghi, chu miệng kể lể.

      Thấy vậy,Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng.

      "Uyển Nhu, là hoàng tẩu muội, nàng tương đối liều mạng, là nhất định phải sinh ra đứa trước thiếu nghi, cho nên, hoàng huynh thể phối hợp với nàng!"
      Last edited: 30/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 209.2:
      Editor : Hoàng Dung


      Đợi Ý phi xong, tình cũng giải quyết hơn phân nửa.

      "Được, vậy sau này, bốn người già chúng ta liền trôi qua cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt lụa đơn giản."

      xong, bốn người nâng chén, uống rượu chúc mừng vào bụng.

      Đợi tiệc tối giải tán, Tiêu Hạo Thiên giữ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :