1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 196.2:
      Editor: Hoàng Dung

      Lộ Lệ vào Thiên Điện, thấy Hoắc Thiếu Nghi ở đây, liền lưu manh tiến lên - -

      "A, Hoắc Tam Thiếu ở đây sao!"

      Hoắc Thiếu Nghi khỏi nhướng mày, hiển nhiên có cảm tình gì với người nam nhân đào hoa này, nhưng lại thể thừa nhận, Lộ Lệ này quả thần y tinh thông y thuật, bệnh nhân qua tay ta, thể sống sót.

      Cứ việc nhìn bộ dạng lưu manh ngoài cười nhưng trong cười của Lộ Lệ, Hoắc Thiếu Nghi rất là khó chịu, nhưng vẫn lễ phép gật đầu, chào hỏi ta.

      "Ta đây là trận gió thổi kia đúng ? Gió đó thổi ngươi đến Cần Chính Điện!"

      Mày núi sắc bén của Tiêu Dung Diệp khẽ nhíu, mang theo giọng mỉa mai khinh thường, khinh miệt nhìn Lộ Lệ.

      "A ha, ta mới phát , Tiêu tứ gia, mặt ngươi hồng hào, phải tối hôm qua được dễ chịu rồi chứ? Chậc chậc chậc, giống như tối hôm qua rất mãnh liệt vậy, năm pháo, đúng ?"

      Lộ Lệ cười mỉa, đáng giận đến cực điểm, Tiêu Dung Diệp nhìn thấy, hận thể qua hủy dung ta, nhất là cặp mắt đào hoa khẽ nhíu kia.

      "Vậy có thể để cho ngươi thất vọng rồi, tối hôm qua mười pháo."

      "Gì? Mười pháo? Mạnh như vậy, hổ là Tiêu tứ gia, là nam tử hán, nữ nhân đó có nát vụn ?"

      Lộ Lệ vừa nhắc tới trọng tâm đề tài "Tính" thú vị, hoàn toàn dừng lại được, hoàn toàn có thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần chuyển thành màu xanh đậm.

      "Lộ Lệ, ngươi - tiểu tiểu tử thối kia, có chuyện mau , có P mau phóng, ta thời gian ở chỗ này chuyện với ngươi. Ngươi muốn liền , mau cút !"

      Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị xú nam nhân ngoài cười nhưng trong cười này chọc giận, đến giọng tức giận mắng cũng khỏi cất cao rồi.

      Nhưng nào biết, Lộ Lệ này vẫn là bộ dạng lợn chết sợ phỏng nước sôi.

      "A, gấp gáp như vậy làm gì? Tìm ngựa của ngươi đánh pháo ?"

      "Lộ Lệ!!!"

      Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị bức cho điên rồi, gầm tiếng.


      Mà hình như Lộ Lệ cũng phát tính nghiêm trọng của chuyện này, ngượng ngùng nhún vai.

      "Được rồi, ta đây náo loạn, chính thôi!"

      "Mau !"

      "Tiêu tứ gia, đối tốt với ta chút, bằng , sinh đứa có lỗ p."

      "Ngươi... Mẹ nó, chính !"

      "Được, vậy ta đây! Bên hoàng hậu có hành động. Theo trinh thám hồi báo, An đại nhân của tộc An thị nhà mẹ đẻ hoàng hậu, cũng là tướng quốc, bắt đầu thao luyện binh mã rồi!"

      Nghe được Lộ Lệ như vậy, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên bóp cổ tay, quả nhiên bên phía hoàng hậu bắt đầu hành động rồi.

      "Ngươi có biết bên kia có khoảng bao nhiêu binh mã ? Còn có, dựa theo tốc độ thao luyện của bọn họ, khi nào có thể nhấc lên chính biến cung đình?"

      Tất cả mấu chốt vấn đề, Tiêu Dung Diệp vứt hết toàn bộ cho Lộ Lệ, muốn biết hết thảy động tĩnh bên ngoài, như vậy bọn họ có thể bố trí tốt trước, làm được chắc chắn sơ hở, lần hành động là tiêu diệt hết bộ tộc hoàng hậu.

      "Binh mã bên kia ít nhất mười vạn, nhiều ba mươi vạn, có gì bất ngờ xảy ra nửa tháng sau khởi binh!"

      "Cái gì? Ba mươi vạn? Nhiều như vậy!"

      Sau khi nghe con số như thế, đến Hoắc Thiếu Nghi bình thường thâm trầm nội liễm cũng đột nhiên cả kinh, con số này là đáng sợ.

      "Thiếu Nghi, ngươi có thể có điều biết, bên Tư Đồ Hoảng đầu phục hoàng hậu. trắng ra là tay cầm binh quyền, cũng chẳng khác nào binh quyền nắm trong tay hoàng hậu."

      Tiêu Dung Diệp chuyện với Hoắc Thiếu Nghi, kỳ thực nếu phải lúc trước bản thân từ hôn, thế lực binh quyền này chính là của Tiêu Dung Diệp rồi.

      Nhưng vì Cẩu Đản, đừng là binh quyền, đến ngôi vị hoàng đế, đều có thể cần.

      "Vậy Dung Diệp, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?"

      " thầm bất động, chúng ta thầm gom góp ít binh mã, tạm thời chỉ có thể như vậy, hoặc là trực tiếp lấy tội trạng của hoàng hậu, lần vặn ngã bà ta."

      "Chúng ta thu thập được bao nhiêu chứng cứ?"

      " nhiều lắm, xem ra vẫn chưa đủ dùng để vặn ngã hoàng hậu!"

      Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi chuyện với nhau, chau mày, đều có ý nghĩ khó giải quyết.

      "Có cần ta giúp ngươi cung cấp mấy chứng cứ phạm tội ?"

      bên yên lặng tiếng động lâu, Lộ Lệ đột nhiên chớ có lên tiếng.

      "Ngươi nắm giữ tội chứng gì?"

      " nhiều lắm, chỉ là mấy ngày trước đây ta lật xem y thư trong Thái Y Viện, tìm được ít manh mối. Bên hoàng hậu, từng dùng lượng lớn xạ hương, có gì bất ngờ xảy ra bà ta từng giết hại lượng lớn con cháu hoàng gia."

      "Hơn nữa, có ngày cha ta say rượu, ta từng nghe cha ta đề cập với ta, ông ấy từng trợ giúp hoàng hậu hại chết Đậu Tiệp dư, cũng là mẫu phi Uyển Nhu, chỉ vì Đậu Tiệp dư này từng phát hoàng hậu và An đại nhân bí mật thông đồng nhận số tiền lớn hối lộ của quan viên."

      "Ngươi cái gì? Hoàng hậu từng hại chết mẫu phi Uyển Nhu?"

      Lần này, Hoắc Thiếu Nghi khiếp sợ chất vấn.

      - - - - - - - - - - - -

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 197.1: Tiểu Cẩu Đản gieo hạt giống của ta, hoài thai con của ta, mỗi ngày bật hoàn toàn với ta
      Editor: Hoàng Dung

      "Ngươi cái gì? Hoàng hậu từng hại chết mẫu phi Uyển Nhu?"

      Hoắc Thiếu Nghi khó có thể tin, chớ có lên tiếng chất vấn.

      Khiếp sợ, làm căng cứng đường cong khuôn mặt của , vẻ mặt nháy mắt trắng xanh, khó có thể che giấu nội tâm sợ hãi bất an của .

      "Ừ, ngày ấy ta và cha ta hiếm khi cùng nhau uống rượu. Cha con chúng ta rất nhiều chuyện, ông ấy ông ấy tạo ra rất nhiều nghiệt, từng trợ giúp hoàng hậu bỏ độc trong thuốc bổ của Đậu Tiệp dư."

      "Ngươi ... Cha ngươi giúp hoàng hậu giết mẫu phi Uyển Nhu?"

      Hoắc Thiếu Nghi run run đứng lên, cả trái tim quay cuồng kinh ngạc khiếp sợ.

      "Ừ, chuyện này, cha ta quả có tham dự..."

      "Đáng chết, sao cha ngươi có thể trợ Trụ vi ngược?"

      Hoắc Thiếu Nghi điên cuồng tiến lên, còn chưa chờ Lộ Lệ hết lời, liền phen kéo lấy vạt áo trước của , mãnh lực kéo về phía mình.

      Giờ khắc này, Hoắc Thiếu Nghi bùng nổ phẫn nộ từ trong đáy lòng, chạy thẳng đến mỗi cọng tóc.

      "Thiếu Nghi, ngươi trước đừng kích động. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta nhất định tra ràng chuyện này, cho Uyển Nhu công đạo. Đừng quên, nàng cũng là muội muội ruột của ta!"

      Tiêu Dung Diệp tiến lên, ta đặt cổ tay Hoắc Thiếu Nghi lôi kéo vạt áo trước của Lộ Lệ. Lúc này giữa bọn họ thể xuất chút nhiễu loạn này, nhất là thể náo loạn loại chuyện đấu tranh nội bộ này.

      Nhưng nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi kích động như vậy, cũng có thể chứng minh chuyện, đó chính là trong đáy lòng quả có Uyển Nhu.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dung Diệp vẫn chiếm được an ủi, cũng cần lo lắng Hoắc Thiếu Nghi tranh đoạt Cẩu Đản với rồi.

      Mà nghe được lời có lý của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi cũng liền thôi. Dù sao Lộ Lệ cũng biết chuyện, cha phạm phải sai lầm, sao có thể quy tội ta.

      Nghĩ nghĩ, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy bản thân là nên chịu trách nhiệm vì hành động vừa rồi của mình.

      Vì thế liền có lỗi gật đầu với Lộ Lệ, trang trọng mở miệng - -

      "Lộ thái y, vừa rồi có lỗi, ta... ta quá xúc động rồi!"

      " có việc gì, tức sùi bọt mép vì hồng nhan thôi, ta hiểu ngươi!"

      Lộ Lệ sao cả nhún nhún vai, cũng phải đần độn, làm sao có thể biết chuyện hư hỏng giữa bọn họ!

      "Được rồi, trước đừng những thứ này, chúng ta bố trí chút . Trận chiến kế tiếp, chúng ta phải toàn lực ứng phó."

      xong, Hoắc Thiếu Nghi và Lộ Lệ liền tiến đến vây tròn lại, cùng bố trí.

      - - phân cách tuyến - -

      Đợi xử lý gần xong mọi thứ, Hoắc Thiếu Nghi liền chào hỏi với hai người Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ, liền trước rồi.

      Mà Tiêu Dung Diệp cũng giữ lại, nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi nhất định muốn tìm Tiêu Uyển Nhu để ra chuyện này, sao có thể ngăn cản.


      Sau khi nhìn Hoắc Thiếu Nghi rồi, khuôn mặt vui vẻ của Lộ Lệ tiến lên, bắt tay khoát lên bờ vai Tiêu Dung Diệp.

      "Ôi chao, Tiêu tứ gia, có chuyện ta chưa . Ta sợ , ngươi chịu nổi?"

      Lộ Lệ cười mỉa, đôi mắt đào hoa hàm chứa xuân tình nhộn nhạo.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận hất tay Lộ Lệ ra. Còn đến bên bàn, rót chén nước trà cho bản thân, cầm lên, nhấp ngụm.

      "Có chuyện mau , có P mau phóng. Ta cũng thời gian cãi cọ với ngươi, ta còn muốn bồi..."

      "Bồi ai?"

      Lộ Lệ chết tâm tiến lên hỏi, sắc mặt cười mỉa, quyến rũ tận xương.

      "Ngươi tmd đừng ghê tởm, sao cứ muốn ta nôn cơm buổi trưa ăn ra hả?"

      Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp kiên nhẫn nhíu lại, tại thầm nghĩ, lập tức lập tức đuổi nam nhân nhảm này , sau đó tìm tiểu Cẩu Đản của .

      "Được, đùa ngươi nữa. cho ngươi chuyện này, vừa rồi Hoắc Thiếu Nghi ở đây, ta có ý tứ ra."

      "Chuyện gì?"

      Tiêu Dung Diệp thần thái tự nhiên cầm lấy ly trà, nhàn nhạt uống hớp, tựa hồ hoàn toàn dậy nổi hứng thú với chuyện Lộ Lệ muốn .

      "Này, sao ngươi thể biểu kinh ngạc chút chứ?"

      Lộ Lệ bày dáng vẻ Lan Hoa Chỉ, bĩu môi, giống như là nữ nhân lẳng lơ bất mãn.

      "Ngươi ? ta !"

      Tiêu Dung Diệp làm bộ đứng dậy muốn .

      "Được rồi, ta , ta !"

      Lộ Lệ tiến lên, phen kéo lấy Tiêu Dung Diệp, tiếp đó bộ dáng thần bí hề hề qua - -

      "Tiêu tứ gia, gần đây ngươi có liên lạc với vương phi tương lai từng được khâm định - Tư Đồ Lan Cẩn đó khônng?"

      "Hả? hiểu được? có việc gì tới nàng ta làm gì?"

      hiển nhiên, giữa lông mày Tiêu Dung Diệp có tia hờn giận. tại và tiểu Cẩu Đản tiêu tan hiềm khích trước kia, tự nhiên Tư Đồ Lan Cẩn đó làm gì, tổn thương tình cảm.

      "Ha ha, ngươi đây là bộ mặt thối ăn cứt chó gì hả! cho ngươi, nàng nhập màn khách với thái tử rồi. có gì bất ngờ xảy ra, vu sơn mây mưa quay cuồng với thái tử rồi."

      " đúng, Lộ Đại Thần Y, ngươi với ta nhiều như vậy, sao ta vẫn ý tứ của ngươi là gì? Nàng là nữ nhân của ai, tại cũng có quan hệ với ta!"

      "Sao lại quan hệ? Nàng cũng từng là nữ nhân của ngươi, tại thành người của Tiêu Dung Thước, ngươi cảm thấy cũng là đội nón xanh cho ngươi sao?"

      Nằm máng!

      Nghe được Lộ Lệ như vậy, giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp có loại xúc động muốn tục.

      "Đại ca, đó là nữ nhân ta coi như giẻ lau ném , Tiêu Dung Thước thích nhặt dâm nữ của Tiêu Dung Diệp ta, để cho nhặt ! Vì sao ta phải để ý? Còn có, nàng ta đặc biệt là nữ nhân của ta sao? Ta ngay cả tay của nàng ta cũng chưa từng năm qua, vậy cũng coi như là nữ nhân của ta à? hiểu nổi mà."

      Chương 197.2:
      Editor : Hoàng Dung

      "Vậy ngươi , dạng nữ nhân nào mới xứng gọi là nữ nhân của ngươi?"

      "Vô nghĩa, đương nhiên là nhận giống gieo của ta, hoài thai con ta, mỗi ngày bật hoàn toàn với ta. Đó mới là nữ nhân của ta!"

      "Ngươi chính là chó cái ? Có thể bật hoàn toàn với ngươi chỉ có chó cái mới có dũng khí kia!"

      "Mẹ nó!"

      "Bốp!" quyền, Tiêu Dung Diệp nổi trận lôi đình quăng cho Lộ Lệ đấm tối tăm trời đất.

      "Ưm... Tiêu tứ gia, ngươi nham hiểm!"

      Lộ Lệ làm bộ bị ủy khuất vuốt ve mặt mình.

      "Câm miệng, nam cặn bã đáng chết, ngươi chó cái kia là tiểu Cẩu Đản của ta!"

      Tiêu Dung Diệp giận kềm được điên cuồng phun xong, liền còn có tâm tình bậy với kẻ ngu ngốc này nữa, ra khỏi Cần Chính Điện!

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Dung Diệp tâm tư cãi cọ với con lừa Lộ Lệ kia, tại nhớ Cẩu Đản, nhớ đến ngón chân đều cảm giác ngứa ngáy.

      ngang qua loạt đình đài lâu vũ, Tiêu Dung Diệp bước nhanh chạy tới Dục Tú cung.

      "Meo, Cẩu Đản, ta đến đây!"

      Tiêu Dung Diệp học tiếng kêu của mèo , có để cung nhân truyền lời, liền lưu manh chuồn êm vào. Khom lưng, từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng vào trong phòng.

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác được bản thân bắt được thân mình khô gầy, đến cả da thịt đều có chút thô ráp.

      Tiêu Dung Diệp nghĩ nhiều, vội vàng ôm chặt thân thể mình mới sờ tới, có trợn mắt, ái muội - -

      "Hắc hắc, tiểu bảo bối, để ta bắt được rồi, mau mau hôn ta cái!"

      "Tiểu tử, ngươi tìm ta sao?"

      Chợt, giọng già nua xen lẫn cảm giác lạnh lẽo, thổi qua màng tai Tiêu Dung Diệp.

      Phát giác có chỗ thích hợp, Tiêu Dung Diệp theo bản năng mở mắt ra nhìn lại - -

      Nhưng vừa nhìn thấy, nháy mắt sợ tới mức đánh mất ba hồn bảy phách.

      "A! Ngươi là người hay... là quỷ?"

      Tiêu Dung Diệp sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt tuấn dật "vụt" cái, bỗng chốc trở nên trắng bệch. Thậm chí mồ hôi dày đặc chảy ròng ròng, chảy xuôi xuống theo thái dương.

      "Vừa rồi phải ngươi gọi ta là tiểu bảo bối à, ta là trái táo của ngươi nha!"

      xong, bà vú liền như sói đói vồ mồi nhào tới.

      "A! Cứu mạng!"

      Tiêu Dung Diệp vội vàng như là gặp quỷ, quan tâm, điên cuồng chạy trốn.

      "Rầm!" tiếng, Tiêu Dung Diệp có nhìn phía trước, bỗng chốc liền đụng đầu vào cây cột.

      Nhất thời, khối xanh tím liền lên giữa trán.

      Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác đầu mình choáng váng trận, nhưng nghĩ phía sau có nữ nhân xấu xí đuổi theo mình rời, vẫn là lựa chọn giống như có mệnh, điên cuồng chạy trốn.

      Đúng lúc Tiêu Dung Diệp chạy ngoài cửa, thấy hai người Lệ Ảnh Yên và Diên nhi mang theo hộp đựng thức ăn, dọc theo đường cười cười tiêu sái đến.

      "Này, Cẩu Đản!"

      Nghe được tiếng kêu gào khóc thảm thiết của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Diệp lập tức như là thấy được cứu tinh, xông lên phía trước.

      Đưa tay, phen giữ chặt Lệ Ảnh Yên.

      "Ưm... Cẩu Đản, nhìn thấy nàng lần nữa tốt quá. Vừa rồi... vừa rồi làm ta sợ muốn chết! Ta cho rằng, ta cho là ta thấy được nữ quỷ! , rất dọa người!"

      Hơi thở Tiêu Dung Diệp ổn định, gương mặt trắng bệch, có bao nhiêu sợ hãi.

      "Cái gì? Nữ quỷ? Chàng chính là bà vú sao?"

      Lệ Ảnh Yên ngưng mi tò mò, có gì bất ngờ xảy ra, nam cặn bã đáng chết chính là bà vú, nhưng mà bà ấy đáng sợ như vậy sao?

      Chốc lát, bà vú liền ra từ bên trong, thấy Lệ Ảnh Yên trở về, bà cười hề hề tiến lên - -

      "Yên Nhi, con trở lại à?"

      "Vâng, bà vú, con trở về. Con tới Ngự Thiện Phòng lấy cho người chút điểm tâm, tại chúng ta về trong phòng ăn !"


      xong, Lệ Ảnh Yên rút thân mình từ trong lòng Tiêu Dung Diệp ra, nằm ở bên tai , nhàng qua - -

      "Bà ấy là bà vú, bà vú của mẫu thân ta. Chàng cần sợ, bà ấy là bị người hủy dung mà thôi!"

      "Cái gì? Còn cần sợ? Nàng biết , bà ấy vừa mới cường ngạnh leo lên người ta!"

      Tiêu Dung Diệp có nề nếp, như có chuyện lạ qua.

      "Yên Nhi, nam tử này là ai? Dáng dấp tuấn tú? Hắc hắc "

      Thấy bà vú nở nụ cười, Tiêu Dung Diệp cảm giác toàn bộ da gà người mình rơi xuống đầy đất.

      "Hắc hắc, bác , ngài đừng như vậy, ta có chút chịu nổi!"

      - - - - - - - - - - - -

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 198.1: Loại chuyện np này, ta còn chưa có thử quá đâu
      Editor : Hoàng Dung

      "Hắc hắc, bác , ngài đừng như vậy, ta có chút chịu nổi!"

      Lần đầu gặp liền bị trêu đùa, Tiêu Dung Diệp cảm giác bản thân giống như là gia súc bị rao ở chợ, bị đại gia nào đó coi trọng, tiến lên vuốt ve bản thân chút, mà bản thân còn thể làm chút gì, nghiễm nhiên chính là bộ dáng vận mệnh an bày.

      "Ha ha, có việc gì. Tiểu tử, chúng ta chậm rãi quen biết, chừng hiểu biết sâu sắc lại có thể sinh ra 'Tính' thú vị đấy!"

      Nghe lời bà vú, Tiêu Dung Diệp càng sợ tới mức đánh mất ba hồn bảy phách. Sao lão nữ nhân này giống như đặc biệt có dũng khí, có phải khuôn mặt bà ấy tu luyện dày đến giống như tường thành rồi !

      "Ha ha, đại nương, cần, định hướng tình dục của ta bình thường!"

      Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp ra chuyện từng bị người chất vấn định hướng tình dục bình thường. Nguyên nhân rất đơn giản, trình độ tiết tháo của bằng phần mười của bà vú này, bà vú này mới là thần chân chính!"

      "Ha ha, bà vú, là định hướng tình dục bình thường, chúng ta vào ăn chút điểm tâm trước , vừa ăn vừa chuyện."

      mặt Lệ Ảnh Yên treo nụ cười dịu dàng, như là hoa lê trắng bay giữa trung, tư thái tự nhiên nhàng rơi xuống.

      Cũng muốn nam nhân của mình bị trêu chọc như thế, Lệ Ảnh Yên liền bảo mọi người vào trong cung điện.

      Vốn lần này Tiêu Dung Diệp có chuyện với Lệ Ảnh Yên, nhưng thấy còn có bà vú và Diên nhi ở đây, sắp mở miệng, nhưng vẫn nhịn trở về.

      Phát giác Tiêu Dung Diệp muốn lại thôi, Lệ Ảnh Yên tiến lên, mặt mày trong suốt của ngưng lại thần sắc mệt mỏi, nâng tay thong thả vuốt lên mi tâm nhíu chặt này.

      "Như thế nào? Gần đây rất mệt sao? Chàng muốn cái gì với ta, cứ đừng ngại, bà vú và Diên nhi đều là người thân cận của ta, bán đứng ta."

      Nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, Tiêu Dung Diệp vẫn lo lắng giương mắt nhìn nhìn bà vú và Diên nhi. Dù sao tại là đại cơ mật quốc gia, càng ít người biết càng tốt.

      "Vương gia, ngài yên tâm, ta và bà vú bán đứng Cẩu Đản!"

      "Ngươi - xú tiểu tử này, muốn với ta ngươi thẳng, bà vú ta có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, còn có thể sợ sao! Nhưng mà, nếu ngươi khiến Yên Nhi của ta bị ủy khuất, bà vú ta vặn rơi đầu ngươi xuống!"

      Nghe được miệng Diên nhi và bà vú đều là thương, Tiêu Dung Diệp biết, hai người các nàng là tâm đối tốt với Cẩu Đản.

      Bởi vậy, Tiêu Dung Diệp cũng ngại ngùng gì nữa.

      "Là như vậy, về chuyện lần trước các ngươi bị ám sát, quả là hoàng hậu phái người gây nên. Hơn nữa bên hoàng hậu bắt đầu bố trí chính biến cung đình, ta sợ các ngươi gặp phải nguy hiểm tánh mạng, cho nên ta nghĩ muốn cho hai người các ngươi theo Cẩu Đản xuất cung, sau đó giúp ta chiếu cố nàng tốt."

      " cần, nam cặn bã đáng chết, ta muốn ở cùng với chàng! Nếu như sinh liền cùng sinh; nếu như chết liền cùng chết!"

      Chợt nghe được Tiêu Dung Diệp muốn để bản thân trốn tránh rời khỏi chính biến cung đình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng mở miệng phản bác .

      Giữa bọn họ trải quá nhiều đau khổ như vậy, làm sao có thể ở thời khắc trọng yếu này mặc kệ ném mình chứ.

      "Cẩu Đản, sao nàng cứ bướng bỉnh như vậy hả. cho nàng biết, ta chết, nàng cứ yên tâm xuất cung , chờ ta xử lý tốt tất cả nơi này, ta ra ngoài cung tìm nàng, được ?"

      Tiêu Dung Diệp dằn lại tâm tư qua, chính biến cung đình nơi này chồng chất thi thể đầy máu tươi, sao có thể nhẫn tâm để nữ nhân của mình theo mình chết chứ.

      " được, được, ta muốn ở chung với chàng. Cho dù chàng cần ta nữa, ta cũng muốn ở chung với chàng!"

      Giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên quả nhiên là giống như tảng đá trong hầm cầu, tính khí vừa cứng lại vừa thối!

      "Cẩu Đản..."

      "Câm miệng, ta muốn nghe nữa!"

      Lệ Ảnh Yên làm bộ nâng tay che tai của mình lại.

      "Được rồi, hai người các con cũng đừng cãi cọ nữa, phải là hoàng hậu thôi sao, ta giải quyết cho hai người các con!"

      Nghe được bà vú hùng dũng oai vệ, chuyện khí phách hiên ngang, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ào ào nhắm ánh mắt về phía bà.

      Kinh ngạc tràn đầy mặt.

      "Bà vú, người... người muốn giải quyết như thế nào?"

      Lệ Ảnh Yên thể tin chất vấn.

      Nghĩ bà vú này luôn có thể làm ra ít chuyện ly kỳ cổ quái, Lệ Ảnh Yên đối với bà đúng là càng tán thưởng. Chỉ là biết, rốt cuộc bà muốn dùng biện pháp gì giải quyết hoàng hậu khó đối phó kia.

      Nghe được giọng chất vấn của Lệ Ảnh Yên, bà vú cười xấu xa.

      "Hắc hắc, cái khác, ngoài việc lão nương giả bộ làm nữ quỷ. Các con chuẩn bị cho ta trang phục và đạo cụ tốt, đêm nay ta liền qua giả quỷ dọa bà ta."

      "Nhưng mà, có thể hù sợ sao?"

      Đối với chuyện bà vú giả quỷ này, Lệ Ảnh Yên chất vấn phải là kỹ thuật diễn của bà vú, chất vấn chính là có thể dọa được hoàng hậu .

      "Ta tin tưởng lấy bộ dáng khuynh thành này của bà vú, nhất định có thể!"

      "Phốc!"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp tiết tháo như vậy, Lệ Ảnh Yên và Diên nhi nhịn được ôm bụng cười lăn lộn.

      Bộ dáng khuynh thành, từ ngữ của Tiêu Dung Diệp này đúng là phong phú mà!

      "Hắc hắc, tiểu tử, cám ơn khích lệ, việc này ta giúp ngươi làm xong, nhớ để ta ngủ với ngươi ba ngày ba đêm đó!"

      Bà vú cũng phải là người ngồi , đến cãi cọ, hai người Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên này vẫn phải là đối thủ của bà.

      "Đừng, đại nương, thận ta tốt, nếu người muốn nam nhân, ta để mấy trăm gia đinh của Thần vương phủ của ta bồi người, người xem được ?"

      "Nhiều như vậy cũng có ý tứ, loại chuyện np này, ta còn chưa có thử quá đâu, trước thu phục ngươi rồi ."

      xong, bà vú liền giống như đói liếm liếm môi.

      Thấy được màn như vậy, Tiêu Dung Diệp sợ sệt từ tận đáy lòng.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 198.2:
      Editor : Hoàng Dung

      phải lão nữ nhân này muốn nuốt khối thịt tươi này của mình chứ? Tiêu Dung Diệp khỏi ném ánh mắt cầu cứu qua chỗ Lệ Ảnh Yên. Nhưng nào biết, Lệ Ảnh Yên kia hoàn toàn là bộ dáng chuyện liên quan tới mình, tư thái treo cao cao, thậm chí còn chơi đùa ở cõi thần tiên.

      "Được, bà vú, nếu người dọa điên hoàng hậu kia, ta liền theo ý của người!"

      "Cái gì? Nam cặn bã đáng chết, ngươi đồng ý sao?"

      Thấy thế, Lệ Ảnh Yên giống như là xù lông lên, chống nạnh, là bộ dáng thẩm vấn tình hình.

      "Ừ hừ, đồng ý!"

      "Á..."

      Lời Tiêu Dung Diệp vừa mới ra miệng, Lệ Ảnh Yên liền tiến lên, cường ngạnh kéo lấy lỗ tai của .

      "Nam nhân xấu xa, nam cặn bã đáng chết, chàng dám can đảm phản bội ta, mau về nhà quỳ ván giặt đồ !"

      Thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên thu thập Tiêu Dung Diệp, bà vú và Diên nhi khỏi che miệng cười ha hả.

      Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cẩu Đản này đặc biệt buộc Tiêu Dung Diệp đầu hàng. Nữ cặn bã thu thập nam cặn bã, oa ha ha, lý lẽ chính đáng.

      "Được rồi, Yên Nhi, sao bà vú có thể đoạt người của con chứ! Chính là thử chút thôi. náo loạn nữa, chính !"

      Dù sao bà vú cũng lớn tuổi nhất ở nơi này, chuyện nhất định có uy quyền.

      Nghe được lời của bà vú, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liền thu tay, bộ dáng nghiêm túc nghe bà vú lên tiếng.

      "Dung Diệp, con tới với ta, hoàng hậu kia là người nghi thần nghi quỷ đúng ? Còn có, bà ta từng hãm hại phi tần nào . Những điều đó đều là nhược điểm trí mạng của bà ta, cũng điều kiện hữu hiệu nhất để chúng ta vặn ngã bà ta."

      Nghe được bà vú như vậy, trong đầu Tiêu Dung Diệp liền nắm bắt được.

      "Có đó bà vú, hơn nữa là còn rất nhiều. gì nhiều, chỉ đến phi tần và hoàng tự mà hoàng hậu hại chết dưới hơn mười người, mẫu thân Đậu tiệp dư của Uyển Nhu chính là chết dưới thủ đoạn tàn nhẫn của hoàng hậu."

      "Cái gì? Mẫu thân của Uyển Nhu là do hoàng hậu hại chết sao?"

      "Nếu sao?"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên chớ có lên tiếng chất vấn, Tiêu Dung Diệp theo bản năng chất vấn lời của nàng.

      "Ta... Ta tưởng nương chàng làm hại chứ. Sau đó vì giảm bớt tội nghiệt, mới thu Uyển Nhu làm nữ nhi!"

      "Này, ngu ngốc, sao mẫu phi ta có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy? Bà ấy đơn giản là ỷ vào thích của phụ hoàng mới ương ngạnh chút thôi, nào có ác như nàng vậy?"

      Hiển nhiên, đối với chuyện Lệ Ảnh Yên ô nhục mẫu phi của mình, Tiêu Dung Diệp rất bất mãn giận dữ lườm nàng cái.

      "Sao? Nữ nhân hoàng thượng nhất là mẫu phi của con hả?"

      Bà vú ở bên tò mò chớ có lên tiếng chất vấn.

      "Đúng vậy, bà vú, người biết, mẫu phi ỷ vào hoàng thượng thương nên cực kỳ làm ra vẻ đấy!"

      Lệ Ảnh Yên khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp cái, nàng có chút tức giận, nghĩ lúc trước Ý phi áp chế mình như vậy, nàng liền khinh người bôi đen Ý phi.

      Mà Tiêu Dung Diệp nghe lời như thế lại hờn tức, còn cho là Lệ Ảnh Yên này ăn dấm chua mẫu phi của mình.

      Tiến lên, cánh tay dài duỗi ra, cố kị nhốt chặt bả vai Lệ Ảnh Yên, cười ôn nhuận như ngọc.

      "Sau này ta sủng nàng, nàng cũng có thể làm ra vẻ mà!"

      "Ta mới cần đâu!"

      xong, Lệ Ảnh Yên tức giận hất bàn tay to giữ chặt hai vai mình của ra, lại đá lông nheo với , bày ra bộ dáng tiểu nữ tử ngây thơ.

      Chốc lát, Lệ Ảnh Yên liền nhảy nhót đến bên cạnh bà vú.

      có chú ý tới thần sắc biến hóa của bà vú, giống như làm nũng tiến lên, giữ chặt cánh tay của bà vú, bộ dáng vô cùng thân thiết.

      "Bà vú, đêm nay con và người cùng xem kịch vui được ?"

      Bà vú suy nghĩ chuyện của mình, lâu sau mới phản ứng kịp, cười nhạt đáp lại tiếng.

      "Được!"

      Tiếp đó vuốt ve sợi tóc hỗn loạn của nàng.

      - - phân cách tuyến - -

      Đêm, rất nhanh liền buông xuống.

      Giờ tý canh ba vừa qua khỏi, Lệ Ảnh Yên liền theo bà vú, mặc thân y phục trắng thuần lên người.

      Trang điểm khoa trương ở mặt mình, làm sợi tóc vốn mềm mại của mình đều trở nên lộn xộn, chật vật giống như người lượm ve chai.

      "Bà vú, người trước tiên lắc lư vòng ở cửa sổ bên kia, sau đó ta chuồn êm vào trong phòng ngủ. Hai người chúng ta trước sau, tập thể giáp công hoàng hậu, bức bà ta điên, thề ngừng!"

      - - - - - - - - - - - -
      ☆, Chương 199.1: Thủ đoạn của Tiêu Dung Diệp.
      Editor : Hoàng Dung

      "Bà vú, người trước lắc lư vòng ở cửa sổ bên kia, sau đó con chuồn êm vào trong phòng ngủ. Hai người chúng ta trước sau, tập thể giáp công hoàng hậu, bức bà ta điên, thề dừng lại!"

      "Được rồi, chúng ta liền làm như vậy, ai bảo bà ta phái người giết hại chúng ta chứ? Ác có ác báo, !"

      xong, hai người liền trước sau lẻn vào tẩm cung của hoàng hậu.

      - - phân cách tuyến - -

      Nến đỏ lay động, ảo ảnh loang lổ, vốn giữa khuya còn yên tĩnh, cùng với trận gió lạnh nổi lên, lá cây ngoài cửa sổ đung đưa vang lên sào sạt.

      "Vù - - "

      luồng gió xẹt qua, nhàng thổi tắt nến trong cung hoàng hậu.

      Trong màn trướng, hoàng hậu còn vui vẻ ngủ say, hoàn toàn biết chuyện sắp phát sinh với bà ta.

      Chợt, ngoài cửa sổ, ánh trăng giấu ở sau đám mây, che phần ánh sáng, đạo bóng đen càn rỡ kéo dài.

      "Hu... Hoàng hậu tỷ tỷ, ta chết rất thảm... Hu... Ta muốn ngươi đền mạng... Hu hu..."

      Ngoài cửa sổ, đạo bóng dáng này như là mọc cánh, phiêu đãng tới tới lui lui ở cạnh cửa sổ, còn thường phát ra thanh gào khóc thảm thiết.

      lảm nhảm giống như con chuột mổ, lại giống như trẻ mới sinh ngừng oa oa khóc nỉ non vào nửa đêm, nhưng càng như là oán phụ thâm cung phát ra gào thét thê thảm.

      "Hoàng hậu tỷ tỷ, muội muội chết rất thảm! Hu hu... Trong địa ngục là cực kỳ tịch mịch... Tỷ tỷ, ngươi xuống dưới bồi muội muội được ? Hu hu..."

      Cùng với lời bi thảm vang lên, từng trận gió lạnh buốt thổi qua, xen lẫn giọng cực kỳ bi ai, khiến giọng này giống như sói cái bị thương, nức nở kêu thảm ở trong đêm khuya.

      "Hoàng hậu tỷ tỷ, trả mạng cho ta... Trả mạng cho ta..."

      "Ai?"

      Đột nhiên, hoàng hậu như là gặp ác mộng, hoảng hốt tỉnh lại từ trong giấc mơ.

      "Tỷ tỷ, là muội muội! Muội là Đậu Tiệp dư! Hoàng hậu tỷ tỷ, năm đó ta chết rất thảm! Trong Địa ngục rất tịch mịch... Tỷ theo ta được ? Hu hu..."

      Giọng bi thảm lại lần nữa vang lên, hoàng hậu cả kinh, cảnh giác nhíu mi.

      "Ai? ra, đừng giả thần giả quỷ với bản cung, bản cung mới sợ ngươi đâu, ra!"

      Hàm răng hoàng hậu vừa run lên, vừa căm giận kêu gào. Mồ hôi lạnh dày đặc chảy ròng ròng, kinh ngạc treo ở thái dương, nội tâm sợ hãi sớm vượt qua khả năng thừa nhận của bà ta.

      "Oa ha ha... Hoàng hậu tỷ tỷ, lâu gặp! Muội muội rất nhớ tỷ đấy!"

      Bỗng dưng, lại là cái bóng xẹt qua như là Quỷ Hồn, tiếng cười thê thảm khiến người ta sợ đến dựng lông, cực kỳ lãnh.

      "Ai? Ngươi là ai?"

      Hoàng hậu sợ hãi chớ có lên tiếng, hai tay vòng quanh thân mình đều ngừng run rẩy.

      "Oa ha ha, sao tỷ tỷ lại nhớ muội muội! Muội muội là Từ Chiêu Dung khó sinh mà chết. Tỷ tỷ, năm đó tỷ làm hại ta rất thảm! Ta muốn báo thù cho đứa còn chưa ra đờ của ta, trả mạng cho ta, trả mạng cho ta!"

      Tăng thêm thanh , xen lẫn tiếng gió mạnh, thổi quát vào trong lỗ tai của hoàng hậu.

      "Cút ngay, ngươi cút ngay! Đừng tới đây!"

      Hoàng hậu hoàn toàn choáng váng, giọng thê thảm quyết tuyệt đòi mạng đó giống như khóa đoạt mạng, chèn ép bà ta, khiến bà ta sợ hãi thở nổi.

      "Oa ha ha..."

      Lại là tiếng cười lớn làm người ta dựng tóc gáy, tiếp đó bóng dáng u hồn này lại lần nữa tới tới lui lui bên ngoài cửa sổ.

      "Hoàng hậu tỷ tỷ, ta là Đậu Tiệp dư, trả mạng cho ta!"

      "Ha ha, hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ có nghe được ta khóc ? Ta là Tào tiểu nghi!"

      "Còn có ta, còn có ta. Tỷ tỷ, ta là Túc phi, chết rất thảm đó!"

      Giọng biến ảo, tiếng rời rạc, giống như thuốc ăn mòn từng chút , chậm rãi vào trong toàn bộ suy nghĩ của hoàng hậu.

      "Tiện nhân, đám tiện nhân, lăn ra đây cho bản cung, bản cung mới sợ các ngươi đâu? Lăn ra đây!"

      "Hoàng hậu tỷ tỷ, muốn ta ra sao?"

      Chợt, bà vú cầm cây nến đung đưa, quơ quơ trước khuôn mặt cực kỳ xấu xí của mình.

      Giữa lúc sáng lúc tối, bà vú có thể dọa người sợ đến mất ba hồn bảy phách, tư thái dữ tợn đột nhiên lộ ra ngoài, lọt vào trong đôi mắt của hoàng hậu.

      "A! ! ! Quỷ!"

      Giờ khắc này hoàng hậu hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, giống như phát điên hung tợn kéo đứt tóc của mình.

      "A! Quỷ! Quỷ!"

      Nhìn thấy hoàng hậu bị hai người hù chết, cũng có thể dọa đến chết khiếp, bà vú và lệ ảnh yên vội vàng thu dọn bọc hành lý, nhanh chóng khỏi cung của hoàng hậu.

      Nghe được hoàng hậu kêu to nổi điên như là bị chó điên, đám cung nhân chạy nhanh, cầm đèn tiến vào trong phòng.

      "Hoàng hậu nương nương, ngài sao vậy?"

      Cửa phòng vừa mới mở ra, liền thấy trong phòng hỗn độn, mà cử chỉ của hoàng hậu giống như điên rồ, cuộn mình lại, phát điên kéo đứt tóc, đôi lúc còn thào lẩm bẩm - -

      "Ta giết Đậu Tiệp dư, giết Túc phi, giết Tào tiểu nghi, ta giết nhiều người. Các nàng... các nàng đều tới tìm ta đòi mạng, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?"

      Hoàng hậu sợ hãi nằm đất, hoàn toàn chữ lầm, ra toàn bộ chuyện bản thân từng làm.

      lúc hoàng hậu "Hu hu thầm", bên ngoài, Tiêu Uyển Nhu mang theo thị vệ dưới tay nàng, có trải qua cung nhân thông báo, liền khí thế mãnh liệt vào tẩm điện của hoàng hậu.

      Thấy Tiêu Uyển Nhu hùng hổ đến, đám cung nhân đều tránh ở bên, dám lên tiếng, thậm chí đến thở cũng dám thở mạnh.

      "Hoàng hậu, bà - tiện nhân này, dám can đảm hại mẫu phi ta, ta muốn đem bà ra trước công lý, báo thù cho mẫu phi ta!"

      xong, Tiêu Uyển Nhu giống như mê muội, rút đao kiếm từ chỗ thị vệ, hai mắt giận đến đỏ tươi tiến lên.

      "Uyển Nhu, đừng hành động theo cảm tình!"

      Giọng vô cùng lo lắng của Hoắc Thiếu Nghi vội vàng vang lên như là ăn thuốc súng.

      Chương 199.2:
      Editor: Hoàng Dung



      Vừa vào cửa, liền thấy Tiêu Uyển Nhu cầm bội kiếm, bước từng bước tới gần hoàng hậu. Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, phen kéo cổ tay trắng noãn của nàng qua.

      "Uyển Nhu, quên ban ngày nàng đáp ứng gì với ta rồi sao?"

      "Ta..."

      "Còn nữa, đao này của nàng có thể giải quyết toàn bộ vấn đề sao? Giao hoàng hậu cho Thận Hành tư xử lý !"

      "Nhưng Thiếu Nghi, ta... ta nuốt trôi cục tức này. Mẫu phi của ta, bà ấy..."

      tới đây, trong mắt Tiêu Uyển Nhu liền bắt đầu lóe ra nước mắt.

      Thấy vậy, Hoắc Thiếu Nghi vội vàng ôm Tiêu Uyển Nhu vào lòng - -

      "Được rồi Uyển Nhu, hết thảy đều qua, phải sao? tại, ít nhất nàng còn có ta!"

      Giọng ôn nhuận vang lên, mang theo lo lắng sâu giống như lúc trước, khiến Tiêu Uyển Nhu cảm động, rất muốn cứ như vậy mà dựa vào cả đời.

      "Thiếu Nghi, lần này... chàng lại gạt ta chứ?"

      Tiêu Uyển Nhu thấp giọng nỉ non, nàng sợ, rất sợ. Hoắc Thiếu Nghi này năm lần bảy lượt rời khỏi mình, bây giờ chuyện đến nước này, - - hẳn lại rời khỏi mình chứ?

      "Uyển Nhu, nàng cần nghĩ nhiều. Trước kia đều là ta đúng, ta cũng muốn rời khỏi nàng rồi!"

      Hoắc Thiếu Nghi khỏi càng ôm chặt thân mình bé của Tiêu Uyển Nhu vào trong lòng.

      - - phân cách tuyến - -

      Chuyện hoàng hậu nổi điên, trải qua tuyên truyền ồn ào huyên náo, khiến dư luận ồn ào xôn xao, đến người ngoài đường cũng biết.

      "Cái gì? Ngươi mẫu hậu nổi điên rồi hả?"

      Nghe được Tư Đồ Hoảng bẩm báo, mắt Tiêu Dung Thước đều là thể tin.

      "Nghe là... Bên Thần vương Điện hạ động tay động chân!"

      Đột nhiên "rầm!" tiếng, Tiêu Dung Thước giận kềm được đưa tay vỗ lên bàn, nhất thời ly trà bàn người ngã ngựa đổ "choang choang" rơi xuống đất.

      "Tiêu Dung Diệp, ngươi - tên tiểu nhân hèn hạ này, đầu tiên là lừa gạt để phụ hoàng trọng dụng, tại lại muốn đến lay động ngôi vị của bản thái tử sao?"

      Nghĩ đến Tiêu Dung Diệp ưu tú mọi mặt, mặt nào cũng vượt qua mình, Tiêu Dung Thước liền tức giận đến hận thể phanh thây .

      "Thái tử điện hạ, ngài trước đừng tức giận, vẫn nên suy nghĩ chút kế tiếp nên làm như thế nào !"

      "Làm như thế nào? Lập tức phát động phản đối bằng vũ trang!"

      "Lập tức? Lập tức sao? Thái tử điện hạ, này..."

      "Thế nào? Tư Đồ đại tướng quân có ý kiến sao? Đừng quên, đến lúc Lão Bất Tử đó tỉnh lại, truyền ngôi vị hoàng đế cho Tiêu Dung Diệp, chúng ta liền có cơ hội nào rồi?"

      "Nhưng điện hạ, có phải chúng ta có chút nóng vội rồi ?"

      "Câm miệng, ngươi có tư cách phản bác lời của bản thái tử!"

      Bây giờ tâm Tiêu Dung Thước ăn quả cân sắt, lòng dạ muốn bắt Tiêu Dung Diệp, để tránh đêm dài lắm mộng, đến ngôi vị thái tử của mình cũng bảo vệ được.

      Nghe được Tiêu Dung Thước như vậy, Tư Đồ Hoảng cũng dám nhiều nữa, liền yên lặng gật đầu đáp ứng.

      - - phân cách tuyến - -

      "Dung Diệp, có tin tức bên thái tử hành động, có phải chúng ta nên..."

      "Ha ha, quả nhiên vẫn đổi được tính tình xúc động. Yên tâm Thiếu Nghi, trong tay ta có ngọc tỷ do phụ hoàng truyền lại, tự nhiên là nhận được hưởng ứng của thiên hạ. Huống chi, bên bọn họ nóng vội, nhất định là đến quân đội vẫn chưa huấn luyện tốt, cũng chỉ là quân đoàn chịu được cát vụn mà thôi. Thế cờ này, chúng ta tất thắng!"

      Nghe Tiêu Dung Diệp lời thề sắt son, Hoắc Thiếu Nghi vẫn bất an.

      "Dung Diệp, sao ngươi nắm chắc như vậy?"

      "Chính cái gọi là 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", tính tình của Tiêu Dung Thước rất nôn nóng, gặp chuyện bình tĩnh, bình tĩnh khó thành người tài rồi! Chúng ta cần gì phải sợ , điểm quan trọng nhất là..."

      Tiêu Dung Diệp đột nhiên dừng chút, con ngươi hẹp dài híp lại, tiếp đó gằn từng tiếng - -

      "Bộ tộc An thị bên hoàng hậu ngã, Tiêu Dung Thước cũng thiếu phụ tá đắc lực, sao có thể chống lại chúng ta chứ!"

      "Bên phía hoàng hậu... Ngươi là ..."

      " sai, chuyện giả thần giả quỷ tối hôm qua chính là tay ta bày ra. Chuyện hoàng hậu giết hại phi tần, độc hại hoàng tự khiến dư luận xôn xao. Ngươi cảm thấy mẫu tử hai người bọn họ còn có thể thu phục tâm dân, thuận ý dân sao?"



      ☆, Chương 200.1: Chính biến cung đình


      "Dung Diệp, ngươi..."

      Nghĩ Tiêu Dung Diệp lại có thể vì vặn ngã gia tộc hoàng hậu mà tiếc sử dụng loại chuyện giả thần giả quỷ này, Hoắc Thiếu Nghi nhất thời cảm thấy người nam nhân trước mắt này sớm phải là Tiêu Dung Diệp thông minh cơ trí, ngược lại là nam nhân phúc hắc vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn.

      "Thiếu Nghi, cần lòng ta ngoan độc hoặc như thế nào. Hoàng hậu, bà ta lại có thể phái người ám sát Cẩu Đản. Điểm ấy, ta có khả năng ngồi yên để ý đến. tình có thể phát sinh lần, tất nhiên có lần thứ hai, cho nên ta phải mau chóng giái quyết gia tộc hoàng hậu."

      Hoắc Thiếu Nghi nghĩ Tiêu Dung Diệp cũng có đạo lý, nữ nhân của mình suýt nữa bị giết hại, làm nam nhân của nàng, tất nhiên nên báo thù rửa hận cho nàng. Nếu đổi thành bản thân, hẳn cũng làm như vậy vì Tiêu Uyển Nhu!

      "Dung Diệp, yên tâm , bất kể như thế nào, ta đều ủng hộ ngươi đến cuối cùng!"

      "Thiếu Nghi, cám ơn ngươi!"

      lúc hai người ở chỗ này cười thầm với nhau, thái giám ở bên ngoài liền lăn vòng vào, giọng khàn khàn cất cao - -

      "Thần vương Điện hạ, tốt, tốt, thái tử điện hạ mang binh xông vào cung rồi!"

      "Xông vào cung? Nhanh như vậy!"

      Hoắc Thiếu Nghi khiếp sợ chớ có lên tiếng, bọn họ mới vừa bố trí tốt hết thảy, binh mã của thái tử điện hạ liền giết tiến vào, khỏi cũng quá nhanh !

      " sao, Thiếu Nghi, Tiêu Dung Thước này càng sốt ruột như thế, càng nhất định bị thất bại mà thôi!"

      "Dung Diệp, tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      "Giữ nguyên kế hoạch! tại hoàng hậu bị nhốt, đoán rằng ta cũng dám có động tác quá lớn!"

      "Ừ, lấy hoàng hậu uy hiếp thái tử, quả biện pháp có thể dùng!"

      Hai người ăn ý với nhau, nhìn nhau cười.

      "Người tới, mời hoàng hậu nương nương đến Cần Chính Điện!"

      - - phân cách tuyến - -

      Đại quân áp sát, binh lính đông nghìn nghịt chờ xuất phát đến bên ngoài cung. Cùng với tiếng chém giết, quân đội thái tử liên tiếp xông qua ba đường cửa cung, mắt thấy đánh tới Cần Chính Điện bên này.

      Vượt qua thi thể, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu loãng chảy xuôi, nhuộm dần cả tòa cung điện.

      Chợt, cổng thành xuất bóng dáng tuấn mỹ cao ngất của Tiêu Dung Diệp.

      "Tiêu Dung Thước, bổn vương tạm thời thay hoàng thượng quản lý quốc . Vào lúc này, ngươi dám phát động chính biến cung đình, phải bị tội gì?"

      Giọng kích động của Tiêu Dung Diệp truyền đến, mứt ưng hẹp dài híp lại, ngoan lãnh chí giống như Diêm La bò lên từ địa ngục.

      Thấy vậy, dưới cổng thành, binh lính đánh đánh giết giết, rối rít dừng trường mâu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành.

      "Tiêu Dung Diệp, ngươi - tên tiểu nhân hèn hạ này, hôm nay bản thái tử phát động chính biến, chẳng lẽ phải chờ tới sau khi ngươi làm hoàng thượng rồi mới đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với ngươi sao?"

      "..."

      " cho ngươi biết, Tiêu Dung Diệp, cũng vì ta quá nhẫn nhịn, mới có thể cho ngươi có thời cơ lợi dụng. Phụ hoàng - Lão Bất Tử kia lại có thể cho ngươi quản lý triều chính, lên ông ta cố ý cho ngươi làm thái tử. như vậy, ta nhất định phải tìm ngươi đòi lại!"

      "Tiêu Dung Thước, phụ hoàng chính là tạm thời lệnh ta quản lý triều chính, sao ngươi có thể biết được phụ hoàng cố ý truyền thụ ngôi vị hoàng đế cho ta. Đây đơn giản là ngươi có ý đồ phát động chính biến, nên tìm lý do buồn cười này mà thôi!"

      " bậy, Lão Bất Tử kia tính toán như thế, ông ta muốn phế ta, cho ngươi làm thái tử, ngươi ít được tiện nghi còn khoe mã . Hôm nay bản thái tử muốn giết ngươi, người trong hoàng thành này phải phục tùng bản thái tử. Ngày mai, bản thái tử liền bức Lão Bất Tử kia thối vị nhượng ngôi, để bản thái tử vinh quang đăng cơ!"

      Càng , lời Tiêu Dung Thước càng hung hăng ngang ngược, thậm chí có tí xíu lễ nghi cung đình mà thái tử nên có.

      "Câm miệng, ngươi lại xuất khẩu ngông cuồng như thế, đừng quên mẫu hậu ngươi còn trong tay ta."

      xong, Hoắc Thiếu Nghi đẩy hoàng hậu lên cổng thành từ phía sau.

      Trải qua hù dọa vào tối hôm qua, hoàng hậu sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đến cả y phục cũng xốc xếch chịu nổi.

      chỉ có như thế, hoàng hậu bị dọa đến thần chí , trong miệng càng ngừng nỉ non - -

      "Bản cung hại Đậu Tiệp dư, giết Túc phi và đứa của nàng... Bản cung là người có nghiệp chướng nặng nề, bản cung là tiện nhân, các ngươi đều đừng tới tìm ta. Đến trong Địa ngục, bản cung trả nợ tất cả tội nghiệt phạm phải cho các ngươi... Trả nợ cho các ngươi..."

      Thấy mẫu hậu của mình ở trong tay bọn họ, đáy mắt Tiêu Dung Thước xẹt qua tia sắc bén.

      "Mẫu hậu!"

      "Thái tử điện hạ, nếu ngươi còn nhớ nhung tình mẫu tử của ngươi và hoàng hậu nương nương, buông kiếm trong tay. Bằng chúng ta giết hoàng hậu trước, xem ngươi còn phát động chính biến như thế nào!"

      Hoắc Thiếu Nghi lấy Thượng Phương Bảo Kiếm ra, đặt cổ hoàng hậu, bộ dáng nếu ngươi còn dám động binh, ta liền dùng kiếm chém hoàng hậu.

      Vốn tưởng rằng như vậy có thể chế trụ Tiêu Dung Thước, lại nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi vừa mới xong, Tiêu Dung Thước liền như là đánh máu gà, cười cuồng tứ ha hả - -

      "Ha ha ha ha ha!"

      "..."

      Nhìn thấy thái tử cười ha hả, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi khỏi ngưng mi nổi lên nghi ngờ.

      Đợi sau khi Tiêu Dung Thước cười to, ánh mắt đột nhiên dâng lên cỗ lệ khí.

      "Cắt, lão bà kia đáng chết, bản thái tử ngại bà ta vướng tay vướng chân, nếu các ngươi hạ thủ, vậy bản thái tử giúp các ngươi là được, đỡ để bà ta chậm trễ bản thái tử hoàn thành nghiệp lớn đăng cơ!"

      xong, Tiêu Dung Thước liền lấy cung tiễn từ trong tay binh lính.

      Dây cung tốt nhất, kéo căng dây cung, mũi tên bay "vèo!" tiếng rời khỏi dây cung, bay lên cổng thành.

      "Thiếu Nghi, tốt, mau để hoàng hậu nằm sấp xuống!"

      Last edited by a moderator: 30/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :