1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 192.2:
      Editor: Hoàng Dung

      Thấy có vài người chiếm lĩnh chỗ của mình, lão nhân đầu tiên là rất vui, ánh mắt đầy oán độc giống như có thể lăng trì đám người bọn họ.

      Lão nhân tiến lên, chuẩn bị đánh thức bọn họ.

      Nhưng khi đến bên người Lệ Ảnh Yên, đúng lúc nàng trở mình chút, khuôn mặt nhắn thuần khiết trong suốt đột nhiên ra dưới ánh đèn lờ mờ.

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn châu tròn ngọc sáng này của Lệ Ảnh Yên, lão nhân nhất thời kinh hãi trận.

      Đến ánh mắt cũng tự chủ được mà trở nên run rẩy.

      Nàng... Nàng... Nàng là...

      "Ong!" tiếng, lão nhân cảm giác đầu của mình giống như sắp nổ tung, thân mình khỏi run lên, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

      Sau khi lui vài bước, bỗng chốc đụng ngã đế nến bàn.

      "Bốp!" tiếng, dầu thắp vung đầy bàn gỗ đen nhánh, mà thanh rải rác này cũng làm phiền mấy người ngủ mơ!

      "Ưm, ai đó?"

      Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, khỏi mở to trong nháy mắt. ra ở trong con ngươi của nàng chính là lão nhân có diện mạo cực kỳ xấu xí, mặt trái lõm xuống là vết sẹo xấu xí lớn, nhìn xuống phía dưới là sợi tóc dơ dáy bẩn thỉu chịu nổi, quần áo tả tơi, cỗ tanh tưởi đập vào mặt.

      Lệ Ảnh Yên khỏi vội vàng che mũi.


      Thấy cử động kia của Lệ Ảnh Yên, lão nhân nhi lập tức cười lớn ra tiếng - -

      "Ha ha!"

      Nghe lão nhân nhi cười to trận e ngại, đám người Lệ Ảnh Yên càng nghe đến rợn cả tóc gáy.

      Chốc lát, lão nhân nhi ngừng tiếng cười, xoay đầu sang, phóng ánh sáng sắc bén.

      "Nương ngươi là người có thiện tâm, hoàn toàn bởi vì người khác xấu xí mà bày ra bộ dáng như vậy. Ngươi quả nhiên học được ưu điểm người nương ngươi! Ngược lại học được bộ dáng xem thường người khác!"

      Lão nhân nhi dùng giọng điệu khinh thường chửi rủa, ràng sỉ nhục Lệ Ảnh Yên.

      Mẫu thân của nàng - Hứa Di chính là hoàng hậu có tiếng thiện lương, sao đến nàng lại biến thành đức hạnh này chứ.

      Mà nghe được lão nhân nhi đến mẫu thân của mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời kinh hãi đứng lên, sao bà ta biết được mẫu thân của mình chứ?

      "Bà cái gì, bà biết mẫu thân của ta sao?"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền quan tâm tiến lên, phát bắt được áo của lão nhân nhi.

      Mà giờ phút này thấy Lệ Ảnh Yên kích động lôi kéo y phục của mình, lão nhân nhi lại lần nữa cười ha hả.

      "A ha ha, thế nào? Lúc này ngược lại học xong chê ta dơ bẩn à?"

      Nghe được giọng mỉa mai ràng của lão nhân nhi, Lệ Ảnh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, lòng đều là hướng về chuyện mẫu thân của mình.

      Lệ Ảnh Yên khỏi lại lần nữa ngoan lệ bắt lấy ống tay áo của lão nhân nhi.

      " với ta, mau cho ta biết, rốt cuộc bà biết được những chuyện gì?"

      Nhìn thấy cảm xúc Lệ Ảnh Yên trở nên hơi kích động, lão nhân nhi cũng tràn đầy kinh ngạc, dù sao sốt ruột trong mắt người tiểu nữ tử này cũng rất ràng.

      "Ngươi muốn biết cái gì?"

      "Ta muốn biết bí mật thân thế của ta? Rốt… rốt cuộc ta là đứa của ai?"

      Giờ phút này Lệ Ảnh Yên quan tâm, cũng biết cuối cùng người này có quan hệ như thế nào với mình, toàn tâm toàn ý chỉ muốn biết, rốt cuộc mình là đứa của ai?

      "Vậy ngươi biết ta là ai ?"

      Lão nhân nhi nóng lạnh, ngược lại hỏi Lệ Ảnh Yên câu.

      "Ta... Ta biết!"

      Lệ Ảnh Yên có chút nghẹn lời, nàng biết bà ta!

      "Ngươi quả biết ta, lúc ấy ta ôm ngươi xuất cung, ngươi còn ở trong tã lót!"

      "Cái gì? Ta ở trong tã lót? Bà , bà là nữ bộc năm đó ôm ta đến miếu Hoàng Thành à?"

      Tâm tình Lệ Ảnh Yên kích động đến lời nào có thể miêu tả được, nàng biết nên những gì? Nàng là rất chấn kinh rồi, trong lúc mơ hồ có loại cảm giác sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(1).

      Trời cao đối xử với nàng vẫn rất công bằng, vào lúc nàng sắp hỏng mất, lại lần nữa dấy lên hi vọng cho nàng.

      "Đúng, ta chính là người năm đó ôm người rời khỏi cung!"

      Nghe được lão nhân nhi như vậy, tảng đá lớn trong lòng Lệ Ảnh Yên mới hoàn toàn rơi xuống.

      "Vậy van cầu bà, van cầu bà, thân thế của ta với ta, van cầu bà!"

      Chú thích:
      (1) “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như còn đường nữa, bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có thôn làng.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 193: Chân tướng, nổi lên mặt nước
      Editor: Hoàng Dung

      "Vậy van cầu bà, van cầu bà, thân thế của ta với ta, van cầu bà!"

      Chưa bao giờ có khắc giống như vậy, có thể khiến cảm xúc nàng kích động, rốt cục hi vọng sắp tan biến của bản thân lại lần nữa nhen nhóm lên rồi.

      "Ngươi muốn biết cái gì?"

      Lão nhân nhi xoay người, ngồi xuống chiếc ghế, nhàn nhạt mở miệng, chất vấn ra tiếng.

      "Ta muốn biết toàn bộ, thân thế của ta, phụ mẫu của ta là ai? Còn có, khối ngọc tím người ta từ đâu mà đến? Kể cả, bà là ai, làm sao có thể biết toàn bộ, vì sao năm đó bà lại tìm ta về?"

      Lệ Ảnh Yên kích động tiến lên, hỏi ra miệng tất cả vấn đề cấp bách muốn biết.

      Nghe được Lệ Ảnh Yên khẩn cấp muốn biết hết thảy, lão nhân nhi ai oán thở dài.

      "Aizz, đây hết thảy đều là tội nghiệt!"

      xong, lão nhân nhi liền khỏi từ từ thở dài.

      Nhớ lại những việc trải qua như là mạch nước ngầm mãnh liệt, trực tiếp ra trong suy nghĩ của mình, lão nhân nhi trở nên lắp bắp - -

      "Năm đó, quốc quân An Nam quốc và hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện nên phát sinh!"

      "Ta... Ta biết!"

      Nghe lão nhân nhi đến câu này, Lệ Ảnh Yên trực tiếp báo cho biết, nàng biết chuyện này, nhưng so sánh tương đối, nàng càng muốn biết, phụ thân của nàng là ai? Đây mới là trọng điểm.

      "Ngươi... Sao ngươi có thể biết được?"

      Đối với việc Lệ Ảnh Yên biết được chuyện này, lão nhân nhi có chút khiếp sợ. Nhưng nghĩ lại, tiểu nương này xuống núi lâu như vậy, cũng hẳn là thể biết chuyện này.

      "Vậy ngươi đến với ta, ngươi còn biết chuyện gì?"

      Lần này ngược lại, đổi thành lão nhân nhi đến chất vấn Lệ Ảnh Yên.

      "Ta... Ta chỉ biết là khối ngọc tím người ta là vật đính ước hoàng thượng Bắc Minh quốc tặng cho hoàng hậu!"

      xong, Lệ Ảnh Yên lấy ra khối ngọc tím đeo ở cổ mình, nhàng nắm chặt ở trong tay, tiếp đó lại lần nữa từ từ thốt ra - -

      "Còn có chính là năm đó hoàng hậu Hứa Di và hoàng thượng An Nam quốc xảy ra quan hệ, sinh ra nữ nhi. Đứa bé này bị đưa ra khỏi cung, mà bé này chính là ta. Sau này, hoàng thượng biết chuyện cẩu thả của hoàng hậu và quốc quân An Nam quốc, liền đày hoàng hậu vào lãnh cung, trải qua cuộc sống phải của người. Sau đó nữa là quốc quân An Nam quốc vì mỹ nhân thảo phạt Bắc Minh, tiếc huyết tẩy tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng hoàng thượng vẫn ép hoàng hậu uống rượu độc, cuối cùng hai người đều chết bởi rượu độc!"

      Sau khi nghe Lệ Ảnh Yên xong, lão nhân nhi thở dài lắc đầu.

      Huyết vũ tinh phong năm đó lại lần nữa tràn tới, như là con muỗi giày vò người, hung hăng cắn xé toàn bộ lý trí của lão nhân nhi.

      "Vậy ngươi có biết hay , năm đó, hoàng hậu từng xảy thai?"

      "Này... Ta biết, nhưng mà đứa trong bụng vẫn còn sống!"

      " đúng!"

      Tiếng rét run của lão nhân nhi bỗng chốc đình chỉ lời của Lệ Ảnh Yên. Mà nghe câu đó, Lệ Ảnh Yên cũng ngẩn ra, tiếp đó cảm xúc trở nên kịch liệt phập phồng.


      " đúng? Vậy là sao? Phiền toái bà với ta, toàn bộ với ta!"

      Lệ Ảnh Yên sốt ruột đến chảy ra nước mắt, nàng rất kích động, ý tứ trong lời của lão nhân nhi này chính là, trong đó còn có thêm phen tình khác.

      "Ngươi biết ta là ai ?"

      "..."

      Nghe được lão nhân nhi chất vấn, Lệ Ảnh Yên theo trực giác lắc đầu, nàng quả biết, nhưng trực giác nàng cho rằng, lão nhân nhi trước mắt nhất định là người trong cung, hơn nữa còn là người bên cạnh hoàng hậu, loại cảm giác này rất mãnh liệt.

      "Ta vốn là bà vú bên cạnh hoàng hậu, ta nhìn hoàng hậu lớn lên."

      Quả nhiên, bà ta là người gần bên cạnh mẫu thân nhất, nếu sao hoàng hậu có thể yên tâm giao mình cho bà ta chứ.

      "Bà vú, bà tới với ta, vậy... Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

      "Nếu ta ngươi có cha, ngươi tin ?"

      có cha? Làm sao có thể? Nếu có cha? Vậy nàng đến đời này như thế nào?

      "Ta tin, nhưng bà vú, bà có thể hỏi ta như vậy, ta nghĩ bà hỏi ta như vậy nhất định có lý do, xin bà với ta, cha ta ông ấy..."

      "Ngươi có cha, ngươi là kết quả đám thị vệ cường bạo hoàng hậu!"

      "Cái gì?"

      Lệ Ảnh Yên khó có thể tin che miệng kinh hãi, nàng… nàng lại có thể là kết quả lưu lại sau khi mẫu thân bị người cường bạo, vậy cách khác, trong xương của mình chảy xuôi đều là máu hạ tiện rồi!

      "Tại sao có thể như vậy? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Bà vú!"

      Nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống, giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên cảm nhận được đáng buồn chưa bao giờ có.

      Bẩn, rất bẩn...

      "Năm đó quốc quân An Nam và hoàng hậu phát sinh chuyện nên phát sinh, hoàng hậu quả có thai, nhưng mà bị bạn hữu tốt của hoàng thượng - Liêu Chiêm Hạo Liêu công tử phát , ông ta liền tìm thuốc phá thai, trừ bỏ đứa trong bụng hoàng hậu!"

      "Ngươi nhất định nghe được rằng, hoàng hậu mất đứa bé đúng ?"

      Bà vú nâng mặt xấu xí lên, dùng con ngươi hẹp dài chất vấn Lệ Ảnh Yên.

      Biết việc này có gì tốt để giấu diếm, liền lẳng lặng gật gật đầu.

      "A, quả nhiên năm đó gây ra nhiều chuyện xấu như vậy!"

      Bà vú cười nhạo tiếng, khinh thường hừ lạnh xẹt qua khóe môi.

      "... Bà vú, bà, bà tiếp !"

      "Hoàng hậu sinh non, chuyện như vậy, sao hoàng thượng có thể biết, chờ sau khi hoàng thượng biết, để ý khi đó hoàng hậu còn ở cữ, thân mình có thể đủ sức , phái mười mấy thị vệ cường ngạnh làm bẩn hoàng hậu. Aizz, súc sinh! Bởi vậy, hoàng hậu lại có thai."

      Bà vú bóp tay tức giận mắng hành động cầm thú của Lệ Hùng Phong.

      "Bởi vì hoàng thượng này bị phế gốc rễ, ông ta liền thể giao hợp, nên phái thủ hạ cường ngạnh tàn phá hoàng hậu. Vậy còn chưa xong, ông ta còn nhốt hoàng hậu vào lãnh cung, để hoàng hậu trải qua cuộc sống phải của con người. Nếu phải năm đó ta dốc lòng chăm sóc, hoàng hậu nhất định là vẫn sinh non!"

      "Đợi đến khi hoàng hậu sinh đứa bé trong bụng ra, liền lệnh ta đưa ra ngoài cung ngay trong đêm, lấy tính cách thô bạo của Lệ Hùng Phong, nhất định giết chết đứa từ trong tã lót! Mà đứa này được ta đưa đến miếu Hoàng Thành, ta cho Tĩnh Huệ sư thái năm trăm lượng hoàng kim, bảo bà ta chăm sóc đứa này."

      "Ai biết được sau khi ta hồi cung, hoàng thượng vẫn phát manh mối, chỉ giết hoàng hậu, còn nghiêm hình bức cung ta. Mà miệng ta kín đến kẽ hở, Lệ Hùng Phong - súc sinh kia... liền cường ngạnh... hủy dung ta!"

      xong, bà vú rơi lệ ngừng, nghĩ đến khối lớn gồ ghề mặt mình, vết thương trong lòng liền đột nhiên xé tan.

      Mà Lệ Ảnh Yên nghe được bà vú như vậy, trong lòng thẫn thờ, mơ hồ có thể cảm nhận được tâm mình máu.

      Hóa ra mẫu thân hồng nhan họa thủy của mình, cuối cùng náo loạn thành kết cục đáng buồn này.

      "Bà vú, bà ... đứa trẻ đó chính là ta... đúng ?"

      Giọng Lệ Ảnh Yên khàn khàn, gần như nên lời như vậy, cố gắng giữ vững toàn bộ lý trí, nhưng nếu có người, nàng nhất định cần để ý lớn tiếng khóc lên. Nhưng tại thể, nàng còn biết nguyên nhân hậu quả chuyện này, cho nên nàng thể khóc, thể!

      "Đúng vậy, đứa mệnh khổ kia chính là ngươi!"

      "Năm đó, phát sinh chuyện như vậy truyền đến An Nam quốc, sau khi quốc quân Tiêu Hạo Thiên biết được, tiếc vì hoàng hậu, chỉ huy Bắc phạt, huyết nhiễm tàn sát hàng loạt dân trong thành. Nhưng chung quy, vẫn tới chậm bước, hoàng hậu... nó, nó vẫn bị Lệ Hùng Phong bắt uống rượu độc bỏ mình."

      "Mà lúc ấy ta cũng bởi vì chiến loạn mà lưu lạc lênh đênh, sau khi ra khỏi cung, ta cũng biết nơi nào là nơi nào, chịu nhiều khổ. Trải qua mười năm, ta tìm được miếu Hoàng Thành, nhưng bị cho hay ngươi xuống núi, mà ta khi đó bị hủy dung, đám sư miếu Hoàng Thành nhận ra ta, chịu báo cho ta biết phương hướng của ngươi."

      "Ta liền xây phòng ở dưới chân núi. Có thời gian, ta liền miếu Hoàng Thành nhìn xem, xem ngươi trở lại hay chưa! Nhưng sắp mười năm, ta vẫn có nhìn thấy ngươi, ta cho là ngươi chết!"

      Bà vú khóc nghẹn, mặc kệ thế nào, coi như bà làm thất vọng hoàng hậu Hứa Di chết. Bà trung tâm hộ chủ, vẫn tìm được đứa của hoàng hậu.

      "Nhưng bà vú, khối ngọc tím người ta lại là xảy ra chuyện gì?"

      Nàng từng nghe Liêu Chiêm Hạo qua, khối ngọc thạch này là tín vật định tình hoàng thượng cho hoàng hậu, nhưng biết vì sao lại thành tín vật của Tiêu Hạo Thiên và mẫu thân của mình.

      "Vốn ngọc thạch này là tín vật định tình của hoàng thượng và hoàng hậu, nhưng hoàng hậu và Tiêu Hạo Thiên từng ước định, đứa của bọn họ liền lấy khối ngọc thạch này làm tín vật. Nhưng đứa kia sanh non, vậy Ngọc Thạch chỗ lưu lại, liền đặt lên người ngươi, chỉ vì có ngày, Tiêu Hạo Thiên có thể thay thế hoàng hậu chiếu cố ngươi, nhưng vì để Tiêu Hạo Thiên hiểu lầm ngươi là đứa giữa bọn họ, hoàng hậu lệnh ta khắc ra chữ 'Lệ' ở ngọc thạch, hoàng hậu thấy bộ dáng ngươi rất là đẹp mắt, liền lấy hai chữ 'Ảnh yên' làm tên. Cho nên, năm đó lúc ngươi bị ôm đến miếu Hoàng Thành, ta liền cho sư thái, ngươi tên là 'Lệ Ảnh Yên'."

      Thấy toàn bộ đều có thể thuận lý thành chương, cuối cùng tảng đá lớn treo trong lòng Lệ Ảnh Yên cũng rơi xuống đất, nhưng vẫn có rất nhiều hiểu.

      Lại năm đó phải Liêu Chiêm Hạo cũng khắc sâu mẫu thân của mình ư? Sao có thể lại để bà ấy bị Lệ Hùng Phong ô nhục?

      "Bà vú, năm đó lúc mẹ ta chịu lăng nhục, Liêu Chiêm Hạo có ở đó sao?"

      Lệ Ảnh Yên nghĩ rằng, nếu năm đó ông ta ở đấy, mẫu thân mình cũng đến mức bi thảm như vậy !

      "Liêu công tử, sau khi ông ta khiến hoàng hậu sảy thai, lòng mang áy náy liền xa tha hương, chờ năm sau ông ta trở về, hoàng hậu sinh hạ được ngươi, ông ta chỉ nghe được ngươi là đứa của Tiêu Hạo Thiên và hoàng hậu, vì thế ông ta còn chủ động xin giết giặc, thảo phạt An Nam!"

      - - - - - - - - - - - -

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 194: Hắc hắc, bọn tiểu tử, nhìn ta
      Editor : Hoàng Dung

      "Aizz, chỉ tiếc này Liêu công tử là người đoản mệnh, chết trận ở chiến trường, cuối cùng hết thảy đều là lấy bi kịch để kết thúc! Đều là nghiệt trái! Nghiệt trái!"

      Bà vú vừa , vừa bóp cổ tay thở dài, đây đúng là thế vô thường!

      "Bà vú, ta biết được chân tướng toàn bộ chuyện này, mấy năm nay, người chịu khổ rồi!"

      xong, Lệ Ảnh Yên cũng quan tâm người bà vú có nhiều vết bẩn, tiến lên ôm lấy bà, nức nở khóc thút thít. Rốt cục nàng tìm được người chứng thực bí mật thân thế của nàng rồi, cho dù bản thân nàng là kết quả đáng buồn, nhưng nghĩ đến nàng và Tiêu Dung Diệp có quan hệ huyết thống, vẫn là vui vẻ dỡ hòn đá nặng này xuống rồi.

      " vất vả, vất vả, cuối cùng bà vú cũng làm hoàng hậu nương nương thất vọng, tin tưởng dưới cửu tuyền, người cũng có thể nhắm mắt rồi!"

      - - phân cách tuyến - -

      Thời gian quanh quẩn lại, sau khi Lệ Ảnh Yên làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện, tự nhiên là như trút được gánh nặng trở về An Nam quốc.

      Từ tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên luôn luôn chuyện trước kia với bà vú, bao gồm đến chuyện nàng sinh non cũng cho bà vú.

      Trải qua cuộc chuyện vào tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên cảm thấy tốt nhất là phải tìm Tiêu Hạo Thiên, để bà vú giải thích ràng tất cả với ông. Mặc kệ thế nào, ông ta vẫn là người nên biết chân tướng nhất.

      Mà bà vú cũng vui vẻ đáp ứng, sống ở ngọn núi này nhiều năm như vậy, cuối cùng bản thân có thể ra ngoài, hơn nữa còn là cùng nhau trở về với đứa của chủ nhân, trong lòng bà vú tự nhiên là hết sức kích động.

      Dọc theo đường xóc nảy, xe lại lần nữa trở về theo đường cũ.

      Sau giữa trưa, mấy người chạy xe hơn nửa buổi sáng liền mệt mỏi nghỉ ngơi ở chỗ Thạch Thác.

      lúc Lệ Ảnh Yên đưa nước cho bà vú, tiếng vó ngựa ồn ào chạy tới quấy rầy đồi núi thanh u.

      Chốc lát, liền xuất mấy chục người áo đen che mặt.

      Thấy xuất ở trước mắt mình chính là đại hán cường tráng, tâm Lệ Ảnh Yên khỏi cả kinh, loại dự cảm bất hảo tự nhiên nảy sinh.

      "Trong mấy người các ngươi, ai là Uyển Dư công chúa?"

      Nghe được đại hán cầm đầu kêu gào phong hào của mình, Lệ Ảnh Yên biết được, nhất định là người trong cung phái tới.

      tại bản thân và Ý phi tiêu tan hiềm khích trước kia, như vậy có thể đến ám sát bản thân trừ bỏ vây cánh bên kia của hoàng hậu, Lệ Ảnh Yên thể nghĩ được người thứ hai.

      "Ta các ngươi ăn no rửng mỡ sao? Nơi này làm gì có Uyển Dư công chúa, phát chúng ta đều là người nhà nghèo ư? Sao có thể biết được Uyển Dư công chúa gì đó chứ?"

      Lệ Ảnh Yên khinh thường tiến lên, chuyện khó dễ mười mấy người đại hán bọn họ, chính cái gọi là Lệ Ảnh Yên nàng gặp mạnh tắc mạnh, lăn lộn nhiều năm ở giang hồ, nếu có quyết đoán và đầu óc, làm sao có thể sống bình yên vô nhiều năm như thế.

      "Ít đặc biệt giả bộ với lão tử, mau sảng khoái ra đây, bằng lão tử đều ăn tươi nuốt sống đám người các ngươi!"

      "Mẹ nó, giả bộ với ta đúng ? Lão nương có chính là có, ít đặc biệt ồn ào !"

      Lệ Ảnh Yên cũng bạo nộ rồi, thần sắc giống như con báo , là hoàn toàn phục, e ngại.

      Mẹ nó, ai cũng là cái mệnh tiện, ai sợ ai chứ. Cùng lắm , cá chết lưới rách!

      "Tốt, dám can đảm uy hiếp lão tử, chịu chết !"

      xong, người áo đen cầm đầu huy động đao, liền vọt về phía Lệ Ảnh Yên.

      "A ha, đến đúng ?"

      Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ vội vàng né tránh cái, như thế nào nàng vẫn là từng học qua công phu mèo quào, đối phó Đao Quang Kiếm Ảnh của ta, bản thân vẫn có thể phản ứng kịp!

      "Mẹ nó, dám đùa lão tử!"

      xong, người áo đen lại lần nữa cầm đại đao lên, bổ về phía Lệ Ảnh Yên.

      "A ha, đến , tiếp tục, đừng ngừng. Bảo bối, đến đây!"

      Giờ phút này Lệ Ảnh Yên như là đánh máu gà, hưng phấn né tránh đại đao người áo đen vung tới.

      Sau khi làm ràng chuyện của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên mừng rỡ vui vẻ, sắp suýt nữa phóng pháo rồi.

      "Mẹ nó!"

      Người áo đen dừng huy động đại đao, thở hổn hển ở tại chỗ, tay chống nạnh, thở hổn hển.

      "A, sao thế ? Hư thận à?"

      Thấy người áo đen ỉu xìu, Lệ Ảnh Yên ngược lại càng thêm hưng phấn.

      Hơn mười người áo đen bên cạnh nhìn ngẩn ra, sao nữ nhân này lại giống như con khỉ, động tác sắc bén, có thể nhảy lên nhảy xuống như vậy chứ?

      "Mẹ kiếp, nhìn cái gì? Chém đám người đáng chết này cho lão tử!"

      "A, dạ!"

      Nghe được người dẫn đầu lên tiếng, đám người áo đen còn lại mới sững sờ phản ứng kịp.

      Tiếp đó, cầm đại đao tiến lên.

      Nhìn từng đạo ngân quang ào ào, xẹt qua mắt nước của mình, Lệ Ảnh Yên lập tức liền hoảng hốt.

      Mẹ meo, nếu người, bản thân vẫn có thể ứng phó được, nhưng nhiều người như vậy, sao bản thân có thể đối phó chứ?

      Nghĩ đến bản thân lập tức thành thịt nát, Lệ Ảnh Yên giống như con khi nhảy ngựa, chạy như điên.

      Mắt thấy bản thân bắt được Lệ Ảnh Yên, người áo đen đầu liền phóng ánh mắt đến vài người bên cạnh.

      "Mẹ nó, lão tử trước bắt lấy các người, cũng tin thu thập được con khỉ kia!"

      xong, người áo đen mang theo đao chạy về phía Diên nhi và bà vú.

      Người áo đen này vừa qua, bà vú phản ứng nhanh chóng đột nhiên kéo khăn che mặt của mình xuống - -

      Tiếp đó khuôn mặt vô cùng xấu xí lập tức liền ra ở trong mắt người áo đen.

      Nhìn thấy khuôn mặt già nua nhiều chỗ lồi lõm gồ ghề, xấu xí thêm dị dạng, còn muốn đáng sợ, ghê tởm hơn mặt than.

      "A... ư..."

      Thấy vậy, người áo đen vội vàng che miệng lại, chạy tới ngoài Thạch Thác, kéo mặt nạ ra, điên cuồng nôn mửa.

      Thấy người áo đen này ói đến kinh khủng, bà vú "Hắc hắc" khoe khoang chút phong thái người đẹp hết thời tiến lên.

      "Hắc hắc, tiểu tử, ngươi có ổn ?"

      Bà vú này vừa cười to, khiến khuôn mặt vốn xấu xí ghê tởm này của bà đùa nghịch càng thêm ghê tởm.

      "A... ư... Cầu, cầu xin ngươi... Đừng, đừng qua đây nữa!"

      Tiếp đó, người áo đen ôm mặt nạ, chạy trối chết.

      Mẹ ơi, bộ dạng là rất đặc biệt dọa người! Hóa ra là người đứng đầu bốn nữ nhân đại xấu xí.

      Thấy vậy, nhìn Lệ Ảnh Yên và đám người áo đen tiếp tục tranh chấp nghỉ, bà vú liền tiến lên giúp đỡ Lệ Ảnh Yên.

      "Hắc hắc, bọn tiểu tử, nhìn ta này!"

      Mấy người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó mang theo tò mò, thuận theo quay đầu lại.

      Vừa nhìn thấy, tập thể che miệng buồn nôn.

      "Các huynh đệ, mau rút lui, mau rút lui. Trở về liền báo cáo với đại nhân, đối thủ quá cường đại, phải con người!"

      Thấy mấy người áo đen bị dọa chạy, Lệ Ảnh Yên dở khóc dở cười, nghĩ tới mấy người áo đen này lại có thể bị khuôn mặt hủy dung của bà vú dọa sợ tới mức tè ra quần, nàng liền cảm thấy bụng co rúm đau, nhưng bà vú ở trong này, nàng vẫn ngượng ngùng cười lớn ra tiếng, chỉ đành phải cố gắng dừng lại.

      "Được rồi, muốn cười liền cười , nghẹn nhiều khó chịu đấy!"

      Rốt cục, Lệ Ảnh Yên chịu đựng nổi cười lớn ra tiếng.

      Đợi Lệ Ảnh Yên cười gần xong, sắc mặt bà vú mới ngưng trọng qua - -

      " tại có người phái người ra ám sát con, đây tình huống trong cung cũng tốt, chúng ta vẫn nhanh chạy đến trong cung ! Có thể giúp đỡ chút!"

      "Ừ, đúng, chúng ta mau trở về thôi!"

      Nghe được lời đúng trọng tâm của bà vú, Lệ Ảnh Yên gật gật đầu, huống chi tại nàng nhớ nam cặn bã đáng chết kia đến điên rồi.

      Mấy người vội vội vàng vàng lên xe ngựa, dọc theo đường núi xóc nảy, tiếp tục tiếp.

      - - phân cách tuyến - -

      Lần nữa về tới hoàng cung, Lệ Ảnh Yên cảm giác tâm tình đều trở nên khác biệt, bây giờ nàng có áp lực gì, thầm nghĩ phải nhanh chút tìm được Tiêu Dung Diệp, cho bọn họ phải là huynh muội.

      Đến Cần Chính Điện, đám thái giám ngăn Lệ Ảnh Yên lại, với nàng Thần vương Điện hạ thương thảo đại với chúng đại thần, muốn nàng chờ ở ngoài!

      Nghĩ đến nam cặn bã đáng chết kia nhất định rất bận rộn, làm sao có thể chú ý tới bản thân rời khỏi hoàng cung ba ngày ba đêm chứ.

      Tâm có chút đau, vốn còn tưởng bản thân hưng phấn cho hết thảy, nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn là hy vọng xa vời.

      Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên vẫn quyết định Thiên Điện chờ , dù sao giữa bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể vì chút chuyện này mà buồn bực đâu!

      vội đến sứt đầu mẻ trán, bản thân cần lại gây thêm phiền phức cho .

      Vào Thiên Điện, Lệ Ảnh Yên vốn còn chờ Tiêu Dung Diệp, nhưng nhiều ngày tàu xe mệt nhọc, nàng chịu nổi, thoáng chốc sau liền nặng nề ngủ .

      Đợi đến khi Tiêu Dung Diệp bận chính gần xong, vào thiên thất, chợt phát thân hình bé nặng nề ngủ ở bàn.

      Lại lần nữa nhìn thấy Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp có kích động nên lời. biết, nàng nhất định là tìm được chứng cứ giữa bọn họ phải là huynh muội, bằng lấy tính cách bướng bình của người tiểu nữ tử này, làm sao có thể đồng ý trở về chứ!

      Ánh mắt Tiêu Dung Diệp khỏi trở nên nhu hòa tiến lên, chặn ngang ôm lấy thân mình bé này.

      Cho dù động tác của Tiêu Dung Diệp rất là dịu dàng, nhưng vẫn quấy nhiễu đến Lệ Ảnh Yên ngủ cực kỳ yên ổn.

      Mở hai mắt mông lung, Lệ Ảnh Yên xoa xoa mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày đêm mong nhớ, tiếng lòng hoàn toàn sụp xuống rồi.

      "Nam cặn bã, hu... ôm ôm!"

      Thấy Lệ Ảnh Yên đòi ôm như là tiểu hài tử, Tiêu Dung Diệp cười nhàn nhạt, ngay cả mệt mỏi giữa đầu lông mày đều là vẻ sáng láng.

      " muốn ôm nàng, chạy ra ngoài chơi đùa nhiều ngày, nàng nhất định bẩn muốn chết, ta mới muốn ôm tiểu nha đầu bẩn thỉu như nàng đâu!"

      Tiêu Dung Diệp giả bộ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao người tiểu nha đầu này tra tấn mấy ngày rồi, khiến nước muốn uống, cơm muốn ăn, mỗi ngày ôm lá thư nhìn trái nhìn phải!

      ☆, Chương 195.1: Vật , nàng còn có thể chịu nổi ?
      Editor: Hoàng Dung

      " ôm thôi, hừ! Thả ta xuống!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền đánh đấm ngực Tiêu Dung Diệp, ý bảo để bản thân xuống dưới.

      Mà Tiêu Dung Diệp làm sao có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      "Tiểu nha đầu, bản thân chạy ra ngoài, tại trở lại, nàng vẫn tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, sao ta lại có thể thả liền thả chứ? Rất thèm ăn, mau cho chút thịt để đỡ thèm !"

      Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng , cánh môi khỏi chịu khống chế lấn đến gần hai cánh hoa đỏ bừng, giống như đói khát kèm lên .

      Mang theo gợn sóng quyến luyến triền miên, giành lấy mùi thơm của nàng, bừa bãi nhấm nháp mềm mại và thơm ngọt của nàng.

      Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Tiêu Dung Diệp có thể cần chịu đựng ánh mắt thế tục nữa, cũng cần lại để tiểu huynh đệ của mình bụng đói kêu vang, rốt cục có thể ngoan lệ đè nàng ở giường, cần tìm nàng vu sơn vân vũ rồi.

      Nghĩ đến đây, môi lưỡi Tiêu Dung Diệp mãnh liệt như là mặc khôi giáp sắc bén, lướt qua răng trắng tinh gông cùm xiềng xích của Lệ Ảnh Yên, tiếp đó lưỡi linh động nhanh chóng quét qua răng, quấn quýt lấy lưỡi thơm tho, cùng đạt tới đỉnh tuyệt vời.

      lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp sắp hôn Lệ Ảnh Yên đến nghẹt thở, mới lưu luyến thả nàng ra.

      Hơi thở bất ổn, Tiêu Dung Diệp duỗi đầu lưỡi ra, nhàn nhạt liếm láp chỉ bạc dính bên môi của Lệ Ảnh Yên.

      Hơi thở Lệ Ảnh Yên cũng ổn định, thở hổn hển, nhíu lông mày, nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Dung Diệp tuấn dật trước mắt - -

      "Gần đây rất mệt à? Chàng có vẻ gầy!"

      Đầu ngón tay mềm của Lệ Ảnh Yên xoa mi tâm tràn đầy cương khí này, giúp vuốt từng chút .

      Mới ba ngày gặp, khỏi cảm thấy gầy quá.

      "Hoàn hảo, ta chỉ là rất muốn nàng, vậy lần này trở lại, có phải nữa ?"

      "Hừ, ta có hay đều quan trọng, chàng cũng biết tìm ta!"

      Lệ Ảnh Yên giống như tức giận, quăng nắm đấm ra, đánh cái lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp.

      "Ai ta tìm nàng?"

      "Chàng tìm ta sao? Sao ta biết?"

      Lệ Ảnh Yên làm bộ như có việc gì, nàng có nghĩ tới nam cặn bã đáng chết này tìm bản thân, nhưng thấy ở trong cung bận rộn chính vụ, lại cảm thấy tìm bản thân.

      "Nàng - tiểu nha đầu này, có lương tâm!"

      xong, Tiêu Dung Diệp vươn ngón tay dài, trừng phạt điểm cái trán Lệ Ảnh Yên.

      "Vốn ta tìm nàng, nhưng trong cung đột nhiên có chính vụ muốn ta xử lý chút, ta để cho Thiếu Nghi thay thế ta miếu Hoàng Thành tìm nàng! Nhưng may là nàng trở lại trước!"

      "..."

      "Tiểu nha đầu, nàng độc ác lương tâm, vì nàng, cuộc sống hằng ngày của ta rất khó khăn, nàng lại có thể ta tìm nàng. Hừ, ta mặc kệ, nàng phải bồi thường cho ta!"


      "Bồi thường? Bồi thường như thế nào?"

      Lệ Ảnh Yên suy nghĩ, vừa hỏi liền phát giác bản thân thần kinh thô sơ hỏi sai vấn đề rồi.

      Quả nhiên, bên môi Tiêu Dung Diệp vụt sáng nụ cười xấu xa dễ dàng phát giác.

      "Này, nam cặn bã đáng chết, chàng có thể tà ác như vậy ?"

      "Chậc chậc, sao ta lại tà ác rồi hả? Tiêu Dung Diệp ta ngủ với nữ nhân của ta, sao có thể coi là tà ác chứ?"

      để cho Lệ Ảnh Yên phản bác mình, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp chụp tới, ôm eo thon này vào lòng.

      "Nam cặn bã đáng chết, chàng đứng đắn chút , ta là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với chàng đó, chàng đối với ta như vậy, tốt sao?"

      Lệ Ảnh Yên làm nũng, bộ dáng đánh chết cũng thuận theo, nhưng thân mình bé bỏng vẫn mang theo tính trêu chọc như trước, chậm rãi vuốt ve lồng ngực to lớn.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp duỗi ngón tay dài ra, nắm giữ cằm xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, mắt nhiễm lên sắc tình, nhìn chằm chằm nàng - -

      "Tiểu tinh, trêu chọc ta như vậy, sợ rước lấy lửa giận lên thân sao? Còn có lúc trước, ta từng ngủ với muội muội ruột của ta, hương vị rất ngọt, cảm giác loạn luân quá tuyệt, cho nên ta tính toán ôn lại chút!"

      Giọng rơi xuống, cánh môi Tiêu Dung Diệp như là thuốc kích tình quét xuống, ngay sau đó liền chịu khống chế ngậm chặt vành tai bé bỏng này.

      Cảm giác tê dại giống là chạm phải đồ nên chạm đến, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên sợ run lên, đến cả trong thân thể, địa phương lâu chưa chạm đến đều là trận khao khát xao động.

      ràng cảm giác được thân thể Lệ Ảnh Yên biến hóa, Tiêu Dung Diệp tiếp tục ra sức trêu chọc nàng.

      Lưỡi như là rắn nước linh động, liếm láp hình dáng ốc tai, bỗng dưng răng nanh khẽ cắn vành tai, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi phác họa, như là cầm bút vẽ trong tay, bôi ướt toàn bộ lỗ tai của Lệ Ảnh Yên.

      "Tiểu tinh, muốn sao?"

      Giọng đê mê khàn khàn, che giấu loại trêu chọc, khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn chịu đựng nổi chọc bực này.

      "Đến, ngoan, với ta nàng muốn, để ta muốn ngươi!"

      "..."

      " , với ta, cần thẹn thùng!"

      "Muốn, muốn, muốn, trừ bỏ muốn, chàng còn biết cái gì? Mẹ nó, lão nương sinh non chưa lành, chàng liền đói khát như vậy hả!"

      tia lý trí còn sót lại cho Lệ Ảnh Yên biết, ngàn vạn thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ, để nhẫn, nhất định phải để cho nhẫn, trước hết tra tấn .

      "Sao vẫn còn sinh non chưa lành? Cũng gần tháng rồi!"

      "Câm miệng , nam cặn bã đáng chết, lão nương chưa lành chính là chưa lành!"

      Lệ Ảnh Yên bộ dáng lưu manh, mãnh liệt nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp. Nàng mới tàu xe mệt nhọc gấp gáp trở về, lúc này tiết tháo "Bật hoàn toàn" với , thân thể của nàng tan nát mới là lạ.

      "Vậy được rồi, nàng là nữ vương, nàng cái gì liền là cái đó !"

      Tiêu Dung Diệp thưa dạ cúi đầu, bộ dáng ủy khuất.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 195.1: Vật , nàng còn có thể chịu nổi ?
      Editor: Hoàng Dung

      " ôm thôi, hừ! Thả ta xuống!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền đánh đấm ngực Tiêu Dung Diệp, ý bảo để bản thân xuống dưới.

      Mà Tiêu Dung Diệp làm sao có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      "Tiểu nha đầu, bản thân chạy ra ngoài, tại trở lại, nàng vẫn tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, sao ta lại có thể thả liền thả chứ? Rất thèm ăn, mau cho chút thịt để đỡ thèm !"

      Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng , cánh môi khỏi chịu khống chế lấn đến gần hai cánh hoa đỏ bừng, giống như đói khát kèm lên .

      Mang theo gợn sóng quyến luyến triền miên, giành lấy mùi thơm của nàng, bừa bãi nhấm nháp mềm mại và thơm ngọt của nàng.

      Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Tiêu Dung Diệp có thể cần chịu đựng ánh mắt thế tục nữa, cũng cần lại để tiểu huynh đệ của mình bụng đói kêu vang, rốt cục có thể ngoan lệ đè nàng ở giường, cần tìm nàng vu sơn vân vũ rồi.

      Nghĩ đến đây, môi lưỡi Tiêu Dung Diệp mãnh liệt như là mặc khôi giáp sắc bén, lướt qua răng trắng tinh gông cùm xiềng xích của Lệ Ảnh Yên, tiếp đó lưỡi linh động nhanh chóng quét qua răng, quấn quýt lấy lưỡi thơm tho, cùng đạt tới đỉnh tuyệt vời.

      lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp sắp hôn Lệ Ảnh Yên đến nghẹt thở, mới lưu luyến thả nàng ra.

      Hơi thở bất ổn, Tiêu Dung Diệp duỗi đầu lưỡi ra, nhàn nhạt liếm láp chỉ bạc dính bên môi của Lệ Ảnh Yên.

      Hơi thở Lệ Ảnh Yên cũng ổn định, thở hổn hển, nhíu lông mày, nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Dung Diệp tuấn dật trước mắt - -

      "Gần đây rất mệt à? Chàng có vẻ gầy!"

      Đầu ngón tay mềm của Lệ Ảnh Yên xoa mi tâm tràn đầy cương khí này, giúp vuốt từng chút .

      Mới ba ngày gặp, khỏi cảm thấy gầy quá.

      "Hoàn hảo, ta chỉ là rất muốn nàng, vậy lần này trở lại, có phải nữa ?"

      "Hừ, ta có hay đều quan trọng, chàng cũng biết tìm ta!"

      Lệ Ảnh Yên giống như tức giận, quăng nắm đấm ra, đánh cái lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp.

      "Ai ta tìm nàng?"

      "Chàng tìm ta sao? Sao ta biết?"

      Lệ Ảnh Yên làm bộ như có việc gì, nàng có nghĩ tới nam cặn bã đáng chết này tìm bản thân, nhưng thấy ở trong cung bận rộn chính vụ, lại cảm thấy tìm bản thân.

      "Nàng - tiểu nha đầu này, có lương tâm!"

      xong, Tiêu Dung Diệp vươn ngón tay dài, trừng phạt điểm cái trán Lệ Ảnh Yên.

      "Vốn ta tìm nàng, nhưng trong cung đột nhiên có chính vụ muốn ta xử lý chút, ta để cho Thiếu Nghi thay thế ta miếu Hoàng Thành tìm nàng! Nhưng may là nàng trở lại trước!"

      "..."

      "Tiểu nha đầu, nàng độc ác lương tâm, vì nàng, cuộc sống hằng ngày của ta rất khó khăn, nàng lại có thể ta tìm nàng. Hừ, ta mặc kệ, nàng phải bồi thường cho ta!"


      "Bồi thường? Bồi thường như thế nào?"

      Lệ Ảnh Yên suy nghĩ, vừa hỏi liền phát giác bản thân thần kinh thô sơ hỏi sai vấn đề rồi.

      Quả nhiên, bên môi Tiêu Dung Diệp vụt sáng nụ cười xấu xa dễ dàng phát giác.

      "Này, nam cặn bã đáng chết, chàng có thể tà ác như vậy ?"

      "Chậc chậc, sao ta lại tà ác rồi hả? Tiêu Dung Diệp ta ngủ với nữ nhân của ta, sao có thể coi là tà ác chứ?"

      để cho Lệ Ảnh Yên phản bác mình, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp chụp tới, ôm eo thon này vào lòng.

      "Nam cặn bã đáng chết, chàng đứng đắn chút , ta là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với chàng đó, chàng đối với ta như vậy, tốt sao?"

      Lệ Ảnh Yên làm nũng, bộ dáng đánh chết cũng thuận theo, nhưng thân mình bé bỏng vẫn mang theo tính trêu chọc như trước, chậm rãi vuốt ve lồng ngực to lớn.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp duỗi ngón tay dài ra, nắm giữ cằm xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, mắt nhiễm lên sắc tình, nhìn chằm chằm nàng - -

      "Tiểu tinh, trêu chọc ta như vậy, sợ rước lấy lửa giận lên thân sao? Còn có lúc trước, ta từng ngủ với muội muội ruột của ta, hương vị rất ngọt, cảm giác loạn luân quá tuyệt, cho nên ta tính toán ôn lại chút!"

      Giọng rơi xuống, cánh môi Tiêu Dung Diệp như là thuốc kích tình quét xuống, ngay sau đó liền chịu khống chế ngậm chặt vành tai bé bỏng này.

      Cảm giác tê dại giống là chạm phải đồ nên chạm đến, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên sợ run lên, đến cả trong thân thể, địa phương lâu chưa chạm đến đều là trận khao khát xao động.

      ràng cảm giác được thân thể Lệ Ảnh Yên biến hóa, Tiêu Dung Diệp tiếp tục ra sức trêu chọc nàng.

      Lưỡi như là rắn nước linh động, liếm láp hình dáng ốc tai, bỗng dưng răng nanh khẽ cắn vành tai, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi phác họa, như là cầm bút vẽ trong tay, bôi ướt toàn bộ lỗ tai của Lệ Ảnh Yên.

      "Tiểu tinh, muốn sao?"

      Giọng đê mê khàn khàn, che giấu loại trêu chọc, khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn chịu đựng nổi chọc bực này.

      "Đến, ngoan, với ta nàng muốn, để ta muốn ngươi!"

      "..."

      " , với ta, cần thẹn thùng!"

      "Muốn, muốn, muốn, trừ bỏ muốn, chàng còn biết cái gì? Mẹ nó, lão nương sinh non chưa lành, chàng liền đói khát như vậy hả!"

      tia lý trí còn sót lại cho Lệ Ảnh Yên biết, ngàn vạn thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ, để nhẫn, nhất định phải để cho nhẫn, trước hết tra tấn .

      "Sao vẫn còn sinh non chưa lành? Cũng gần tháng rồi!"

      "Câm miệng , nam cặn bã đáng chết, lão nương chưa lành chính là chưa lành!"

      Lệ Ảnh Yên bộ dáng lưu manh, mãnh liệt nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp. Nàng mới tàu xe mệt nhọc gấp gáp trở về, lúc này tiết tháo "Bật hoàn toàn" với , thân thể của nàng tan nát mới là lạ.

      "Vậy được rồi, nàng là nữ vương, nàng cái gì liền là cái đó !"

      Tiêu Dung Diệp thưa dạ cúi đầu, bộ dáng ủy khuất.

      Chương 195.2:
      Editor: Hoàng Dung


      Thấy Tiêu Dung Diệp từ Hùng Ưng biến thành gà, giống như nam nhân có dục vọng mãnh liệt vừa rồi phải là .

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, đừng giả bộ với lão nương, chính !"

      Lệ Ảnh Yên bộ dáng nghiêm trang nhìn Tiêu Dung Diệp, ánh mắt đều rất nghiêm túc.

      Nhưng Tiêu Dung Diệp cũng phải là người ngồi , làm sao có thể tùy ý bản thân làm ra bộ dáng thờ ơ sau khi bị này trêu chọc.

      Rốt cục, Tiêu Dung Diệp vẫn khó có thể chịu được phản ứng đói khát bản năng của thân thể.

      Bàn tay to kéo Lệ Ảnh Yên qua, lại lần nữa nhất quyết tha bế nàng lên, trực tiếp đánh về phía giường sạp.

      "Nam cặn bã đáng chết, chàng... chàng còn muốn nghe ta chính hay ?"

      "Đương nhiên muốn nghe, bất quá chúng ta có thể vừa làm vừa , hai bên đều chậm trễ!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền hưng phấn như là tiểu tử đánh máu gà, ngón tay sau khi chạm vào vạt áo Lệ Ảnh Yên, liền quan tâm bắt đầu xé rách.

      đến vài cái, liền tụt xuống sạch chỗ y phục này.

      Hai thân mình lõa thể, ngay sau đó rốt cuộc liền chịu đựng nổi tình dục đánh sâu vào, triền miên ôm cùng chỗ.

      - - phân cách tuyến - -

      hồi hoan ái, sau khi nhàng vui vẻ đầm đìa làm xong, giữa trán Lệ Ảnh Yên toát mồ hôi cúi đầu ở da thịt to lớn màu đồng của Tiêu Dung Diệp.

      "Vừa rồi mệt mỏi ?"

      "Có!"

      Lệ Ảnh Yên thành gật gật đầu, dù sao lâu có làm với nhau, lúc tiến vào, bản thân ràng thích ứng.

      "Tiểu tinh, lâu chạm vào nàng, chặt, ta cũng muốn ra rồi!"

      Tiêu Dung Diệp trêu đùa, gương mặt tuấn tú đều là gợn sóng xấu xa.

      Lời làm người ta mặt nóng tai hồng như thế, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ thẹn thùng nâng nắm tay lên, bỗng chốc đánh lên ngực của .

      "Đại sắc lang, ta chàng thể đứng đắn chút sao! chính với chàng đấy!"

      "Ừ, , ta nghe!"

      "Ta tra được chuyện chúng ta phải huynh muội ruột, về mặt này, có rất nhiều rất nhiều chuyện xưa đáng buồn, toàn bộ đều là tội nghiệt!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền dịu dàng ra hết thảy với Tiêu Dung Diệp.

      Mà đợi đến sau khi Lệ Ảnh Yên xong tất cả, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tiếc hận, tiếp đó thương ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.

      "Cẩu Đản, nghĩ tới, quá khứ của nàng lại xót xa như vậy!"

      Cằm trong suốt để ở đầu Lệ Ảnh Yên, rất muốn truyền lại toàn bộ ấm áp của mình cho nàng.

      nghĩ tới nàng lại có thể là kết quả lưu lại sau khi mẫu thân nàng bị người luân phiên cưỡng hiếp, là rất đáng thương, đáng thương mà!

      " có việc gì. Nam cặn bã, đều qua, ta tốt lắm, huống chi tại ta có chàng, như vậy đủ rồi!"

      xong, Lệ Ảnh Yên động tình giương đầu lên, môi hôn lên cằm cương nghị lại kiêu căng này, rồi chậm rãi liếm láp qua hầu kết.

      Giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên học cảm giác Tiêu Dung Diệp hôn môi mình, thử mút hôn từng chút .

      "Ưm..."

      Tiêu Dung Diệp hưởng thụ rên ngâm tiếng, cảm giác bản thân giống như sắp bay lên.

      Tiêu Dung Diệp vốn nghĩ cắt đứt động tác Lệ Ảnh Yên hôn môi mình, nhưng lo lắng thân thể của nàng chịu nổi, liền nâng tay, nắm giữ cằm của nàng lên - -

      "Vật , nàng còn có thể chịu nổi sao? sợ ta làm nàng tan nát à?"

      "Sợ, nhưng ... ta sợ sau này có cơ hội nữa!"

      Lệ Ảnh Yên nức nở, khuôn mặt nhắn đỏ hồng đều sắp có thể chảy ra nước.

      Mà nghe như thế, Tiêu Dung Diệp liền ngẩn ra, hoàn toàn hiểu nổi nàng cái gì.

      "Cẩu Đản, với ta, nàng muốn cái gì?"

      Tiêu Dung Diệp mặt mày thâm thúy nhìn chằm chằm Lệ Ảnh Yên, sợ bản thân lưu ý chút, liền phát vẻ khác thường mặt của nàng.

      " đường về, ta gặp người của hoàng hậu, bọn họ muốn giết ta, nhưng may là có bà vú giúp ta. Ta nghĩ, nếu hoàng hậu bọn họ có thể xuống tay với ta, vậy đối với chàng, cũng nhất định là sớm có tâm ám sát, cho nên ta sợ..."

      "Yên tâm , Cẩu Đản, cần sợ! Chúng ta đều có chuyện gì!"

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 196.1: Ba ông thợ giày
      Editor: Hoàng Dung

      "Yên tâm , Cẩu Đản, cần sợ! Chúng ta đều có chuyện gì!"

      Tiêu Dung Diệp an ủi, này, quả nhiên là chí bảo trong lòng . Nghe được chuyện nàng bị ám sát, cả trái tim Tiêu Dung Diệp hoàn toàn còn bình tĩnh nữa.

      "Chuyện hoàng hậu bên kia, nàng cứ yên tâm giao cho ta làm. Chờ Thiếu Nghi trở về, ta liền bố trí với , tại chúng ta nắm được ít tội trạng của hoàng hậu, chỉ chờ bà ta nhấc lên trận chính biến cung đình thôi."

      "Chờ sau khi bà ta nhấc lên chính biến cung đình, chúng ta liền lưới bắt hết bọn họ, lấy danh nghĩa 'Thanh Quân Trắc'(1), trực tiếp đánh phá Hoàng Long, diệt trừ tất cả quan tham quan ác phía sau tộc hoàng hậu."

      "Toàn bộ, Cẩu Đản, nàng yên tâm, ta để nàng nhận lấy chút ủy khuất nào. Còn có, nếu bọn họ xuống tay với nàng, như vậy tại bọn họ nhất định là rục rịch, phụ hoàng còn chưa có tỉnh lại, ta thể bẩm báo với ông ấy, ta chỉ có thể thầm huấn luyện binh lính. Dù sao phụ hoàng giao thánh chỉ vào trong tay ta, tay ta còn cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể đánh thắng trận Thánh Chiến này!"

      Nghe giọng kích động tràn đầy tin tưởng của Tiêu Dung Diệp, có thể là trong lòng Lệ Ảnh Yên hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại vào .

      "Ừ, ta tin chàng!"

      Nghe được nữ tử mình yên mến hoàn toàn tin tưởng mình, Tiêu Dung Diệp gật gật đầu.

      "Chờ xử lý tốt tất cả chuyện nơi này, ta liền thỉnh chỉ với phụ hoàng, để ông ấy tứ hôn cho chúng ta. Ta mất nàng lần, muốn lại mất thêm lần thứ hai. Cẩu Đản, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc ở cùng nhau, đúng ?"

      "Ừ, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc ở cùng nhau!"

      Hai người khỏi nắm chặt mười ngón tay, lòng bàn tay áp vào nhau, đối diện nhau cười ngọt ngào.

      Đêm, bởi vậy trở nên ấm áp!

      - - phân cách tuyến - -

      Ngày hôm sau, khi Tiêu Dung Diệp ở giữa Cần Chính Điện, thay thế hoàng thượng phê duyệt tấu chương, Hoắc Thiếu Nghi phong trần mệt mỏi trở về từ bên ngoài.

      Còn chưa về tới nhà đổi y phục liền vào Cần Chính Điện.

      "Dung Diệp!"

      Tiêu Dung Diệp ngẩng đầu, thấy Hoắc Thiếu Nghi trở về, liền dừng bút trong tay lại.

      "Thiếu Nghi, ngươi trở lại, mau ngồi!"

      " xong, Dung Diệp, ta miếu Hoàng Thành, nhưng... thấy Yên Nhi! Ngươi nha đầu kia có thể chạy tới đâu? là làm cho người ta lo lắng!"

      Vừa xong, Hoắc Thiếu Nghi liền áy náy thôi. Nếu phải lúc trước bản thân tất cả với nàng, làm sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy được!

      "Ha ha!"

      Tiêu Dung Diệp bỗng nhiên cười cởi mở, mà tiếng cười này càng khiến Hoắc Thiếu Nghi hiểu ra sao, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?

      "Dung Diệp, ngươi..."

      "Thiếu Nghi, là ta tốt. Cẩu Đản nàng trở lại, hơn nữa nàng còn tìm được chứng cứ ta và nàng phải là huynh muội ruột, cho nên tại ta và nàng có ràng buộc huyết thống gì rồi!"

      "A? Sao lại thế này?"

      Hoắc Thiếu Nghi khỏi kinh hãi, chẳng lẽ xuất chuyện 'Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn'(2)?

      "Ha ha, là hiểu lầm thôi, Cẩu Đản vẫn là nhảy ra từ trong kẽ đá!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền bảo Hoắc Thiếu Nghi ngồi xuống, toàn bộ quá trình chuyện này với lần.

      Mà Hoắc Thiếu Nghi nghe xong toàn bộ nguyên nhân hậu quả, tim vốn ở trong cổ họng rốt cục trở xuống trong bụng.

      " , là rất thể tin được, Yên Nhi nàng... nàng đúng là vận mệnh đa truân!"

      "Đúng vậy, thân thế của Cẩu Đản quả làm cho chúng ta khỏi thở dài, nhưng may là ông trời công bằng, tại tất cả chân tướng đều ràng, giữa ta và nàng cũng cần kiêng kị gì nữa rồi!"

      xong, Tiêu Dung Diệp tự chủ được nhìn chăm chú cảm xúc biến hóa của Hoắc Thiếu Nghi chút.

      Dù sao ta từng thích Lệ Ảnh Yên, vô luận như thế nào, điểm ấy đều vẫn khiến Tiêu Dung Diệp rất là khó chịu.

      "Dung Diệp, chân tướng tình ràng, ta hi vọng ngươi có thể coi nàng như mạng, che chở nàng, bao dung nàng, nàng, đời kiếp!"

      Hoắc Thiếu Nghi biết chuyện hai người bọn họ định, tuy rằng đến bây giờ bản thân còn giữ lại phần tình nghĩa khó có được với Lệ Ảnh Yên, nhưng tuyệt đối cho phép bản thân phá hư hai người bọn họ. Nghĩ nghĩ, bản thân chân thành chúc phúc cho hai người bọn họ, đó là tình nghĩa sâu sắc nhất đối với hai người bọn họ.

      Huống chi, lúc trước bản thân cũng là thủ phạm gián tiếp bức tử đứa của bọn họ, điểm này, đến bây giờ Hoắc Thiếu Nghi vẫn thể giải thoát.

      "Thiếu Nghi, kỳ thực cần ngươi , ta cũng làm như vậy! Ngươi yên tâm, đời này Tiêu Dung Diệp ta vô luận là thân thể hay là tâm, chỉ có thể thuộc về mình Lệ Ảnh Yên!"

      Mặt Tiêu Dung Diệp đầy chắc chắn, đều là vẻ tuyệt đối khẳng định.

      Mà nhìn thấy Tiêu Dung Diệp tình thâm như thế, trong lòng Hoắc Thiếu Nghi cũng tràn đầy vui vẻ.

      "Dung Diệp, ta tin ngươi!"

      xong, hai người liền ở chỗ này, đối diện cười tiếng.

      Mà đúng lúc này, tiểu thái giám bên ngoài tiến vào truyền lời, Lộ Lệ thái y bái kiến.

      Nghĩ Lộ Lệ này nhất định là có chuyện gì đó, huống chi Lộ Lệ này cũng phải là người ngoài gì, đều là huynh đệ với bọn họ, trắng ra là chính là châu chấu sợi thừng, bởi vậy liền để vào trong điện.

      Chú thích:
      (1) Thanh Quân Trắc: Nó có nghĩa là hành động diệt trừ những kẻ xấu có mưu đồ bất chính bên cạnh nhà vua.

      (2) Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn: Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.

      ngày, Lục Du chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, được hơn canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như còn đường nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, đột nhiên phát ở trong thung lũng gần đó có thôn trang . Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

      Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như còn đường nữa, bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :