1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 188: Vốn tưởng rằng chàng chính là cặn bã mà thôi, nghĩ tới còn ngốc như vậy
      Editor: Hoàng Dung

      Liêu Chiêm Hạo vui vẻ, thầm thở dài, ít nhất ông có thể giao đãi với Ý phi, cần tiếp tục áy náy như thế.

      "Thái y, phiền toái ngươi. Nếu vậy, ta yên tâm giao hai người bọn họ cho ngươi, ta còn có việc, ta phải trước!"

      xong, Liêu Chiêm Hạo thi lễ nhân sĩ giang hồ với Lộ Lệ, tiếp đó xoay người chuẩn bị rời .

      Mà đúng lúc này, giọng già nua mang theo năm tháng, thảnh thơi bay tới.

      "Sao gặp mặt lão bằng hữu, đến chào cũng chào liền tính toán vậy!"

      Đột nhiên, Tiêu Hạo Thiên mặc thân áo bào trắng hai rồng đùa châu, ma xui quỷ khiến xuất tại Thái Y viện.

      Mà Tiêu Hạo Thiên chuẩn bị rời khỏi cửa vừa vặn chạm mặt với Liêu Chiêm Hạo.

      Hai lão bằng hữu lâu gặp lại, mặt mày quắc thước ngừng liếc nhìn đối phương.

      "Lão bằng hữu? A, Tiêu Hạo Thiên, là lão bất tử mới đúng chứ?"

      Ngữ khí của Liêu Chiêm Hạo ràng có thiện ý, đối diện nam nhân chỉ chiếm lấy thân thể nữ nhân ông nhất, còn hại Hứa Di chịu đãi ngộ thuộc về mình lâu như vậy, giữa bọn họ là lão bằng hữu, quả thực là giống như chuyện cười.

      " thừa nhận là lão bằng hữu cũng tốt, nhưng mà giữa chúng ta quả nên có món nợ nên tính toán!"

      Giọng già nua xen lẫn tia hờn giận, vốn Tiêu Hạo Thiên cũng có gì hay để với Liêu Chiêm Hạo.

      Lúc nãy Tiêu Hạo Thiên vốn nghe nữ nhi và nhi tử bị thương, lại nghĩ có thể gặp được lão bằng hữu năm đó này, là lão bằng hữu, bằng là tình địch càng chính xác hơn.

      "Tính sổ? A, Tiêu Hạo Thiên muốn tính sổ với ta phải ? Ngươi cũng nhìn xem ngươi xứng hay ?"

      "Mặc kệ xứng hay , những năm gần đây, ngươi liên tiếp ra vào cung đình, ta cũng mở con mắt, nhắm con mắt, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

      Khẩu nhàn nhạt sóng nước chẳng xao của Tiêu Hạo Thiên giống như ông biết chuyện này trong lòng bàn tay, chỉ ra miệng thôi!

      "Ngươi... Ngươi lại có thể biết? Vậy sao ngươi còn muốn giả vờ làm bộ dáng thờ ơ? Đáng chết, ngươi - kẻ tiểu nhân dối trá!"

      xong, Liêu Chiêm Hạo mang theo nắm tay tiến lên phía trước, xông về phía Tiêu Hạo Thiên.

      "Ưm..."

      Mắt thấy nắm tay của Liêu Chiêm Hạo đụng phải mặt Tiêu Hạo Thiên, lại trùng hợp cổ tay ông bị nắm chặt dừng lại!

      "Tiểu nhân, buông ta ra!"

      "Liêu Chiêm Hạo, đây là lần thứ ba ngươi muốn ra tay đánh ta. Lần đầu tiên bởi vì Ý phi, trẫm nhẫn ngươi; lần thứ hai bởi vì Di nhi, trẫm tiếp tục nhẫn ngươi; nhưng lần này, ngươi muốn đánh trẫm bởi vì nữ nhi và nhi tử của trẫm, có cửa đâu!"

      xong, bàn tay to Tiêu Hạo Thiên bao vây nắm tay này, lực đạo ngoan lệ nắm cái.

      "Á!"

      Nhất thời, Liêu Chiêm Hạo thét to tê liệt tiếng.

      "Hôm nay trẫm muốn tính sổ với ngươi, phải chuyện của Ý phi, phải chuyện của Dung Diệp và Uyển Dư, mà là chuyện của Di nhi!"

      xong, Tiêu Hạo Thiên vặn bàn tay to của Liêu Chiêm Hạo liền kéo ra ngoài.

      Tiếng ngừng tranh chấp của hai người dần dần giảm , thẳng đến khi tiếng hoàn toàn biến mất, Lộ Lệ mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khó có thể tin.

      hiểu ra sao, vừa rồi nhìn thấy gì? Nghe được cái gì?

      Ý phi và Lão Thất Phu này léng phéng? Nam cặn bã họ Tiêu nằm trong này là đứa của ai với ai hả? Còn có hoàng thượng kia, làm sao có thể có võ công cao thâm như vậy? Rốt cuộc hết thảy xảy ra chuyện gì!

      - - phân cách tuyến - -

      Gần như dọc theo đường , Liêu Chiêm Hạo đều là bị võ công mạnh mẽ của Tiêu Hạo Thiên dẫn đến thiên thất của Đại Hùng bảo điện.

      Ân oán hai mươi năm, là thời điểm nên giải quyết chút rồi.

      Đến thiên thất, Tiêu Hạo Thiên ném thân mình Liêu Chiêm Hạo đến ghế gỗ đàn hương.

      "Được rồi, tại nơi này trừ bỏ trẫm và ngươi, có kẻ nào khác, để chúng ta bút tính toán ràng ân oán hai mươi năm nay !"

      xong, Tiêu Hạo Thiên cảm xúc kích động rút ra Thượng Phương Bảo Kiếm từ phía sau bàn, phen để ở trước mắt Liêu Chiêm Hạo.

      "Hai mươi năm trước, là trẫm chiếm lấy nữ nhân của ngươi, nhưng ngươi cũng hủy nữ nhân của trẫm."

      Lòng Tiêu Hạo Thiên lại đau đớn, từng màn hai mươi năm trước lại lần nữa lên trong đầu.

      "Năm đó, chuyện trẫm và Di nhi thông gian phải giả, nhưng sau này ngươi mật báo với Lệ Hùng Phong, làm hại Di nhi chịu đãi ngộ thuộc về mình, điểm ấy, trẫm muốn tìm ngươi đòi lại!"

      "Đòi lại? A, Tiêu Hạo Thiên, ngươi cho là tình của ngươi thần thánh đến cỡ nào? cho ngươi biết, năm đó hại chết Hứa Di phải ta, là Lão Thất Phu ngươi mới đúng."

      "..."

      "Ngươi biết phát sinh quan hệ với Hứa Di làm nàng có thai, vậy vì sao ngươi dẫn nàng trở về An Nam quốc? Tại sao lại muốn để nàng ở Bắc Minh chịu khổ? Ngươi ngươi Hứa Di, vậy rốt cuộc tình của ngươi đáng giá bao nhiêu?"

      "Liêu Chiêm Hạo ngươi trẫm như thế, còn phải bởi vì tâm tư ngươi bất định, bên Hứa Di, nhưng lại có tư tâm với Liễu Hoa Ý, người có tình giá rẻ hẳn là ngươi mới đúng, mà phải trẫm!"

      "Ha ha!"

      Đột nhiên Liêu Chiêm Hạo ngửa đầu cười ha hả, lâu sau, mắt trở nên sắc bén, gằn từng chữ - -

      "Ta do dự, Hứa Di, nợ Hoa Ý. Nhưng ít ra ta có giẫm lên Hứa Di, ngược lại là ngươi, đến việc làm bẩn trong sạch Hứa Di, còn hại nàng mang thai đứa , sau đó thân là nam nhân, ngươi lại có thể chùi p, tiêu sái giống như người có việc gì. Ngươi có biết rốt cuộc nàng chịu bao nhiêu ủy khuất hay !"

      "..."

      "Ta vốn biết được giữa ngươi và nàng có đứa , ta liền nghĩ tất cả biện pháp phá bỏ đứa trong bụng nàng, nhưng biết vì sao, đứa vẫn bị phá bỏ, ngược lại bị Hùng Phong phát manh mối!"

      "..."

      "Đưa hài tử xuất cung để khỏi bị giết chết, nhưng vì thế Hứa Di cũng nhận hết đau khổ, bãi bỏ hậu vị, đày vào lãnh cung, làm việc vặt chẻ củi, chịu đủ lăng nhục. Ngươi - Lão Thất Phu có thể tưởng tượng nàng chỉ phải làm việc vất vả mỗi ngày, còn phải bị mấy chục binh lính luân phiên cưỡng hiếp tới ngất lịm ? Ngươi luôn miệng nàng, chẳng lẽ đây là tình của ngươi với nàng, khiến nàng vì thế trả giá lớn sao?"

      Liêu Chiêm Hạo gần như hơi rống xong, năm đó sợ chuyện Hứa Di có thai bị Lệ Hùng Phong biết, mới thiết kế hãm hại Hứa Di xảy thai, nhưng vẫn giữ được đứa .

      Giữ được đứa , nhưng sao Lệ Hùng Phong có thể như thế dễ dàng buông tha nữ nhân mang nón xanh cho mình.

      Lăng nhục nàng, hủy diệt nàng, Lệ Hùng Phong có thể là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Nghe được lời điên cuồng của Liêu Chiêm Hạo, Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau đớn. Năm đó ông hành động liều lĩnh, quả là hại nàng, khiến nàng ôm nỗi hận mà chết.

      Giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên phải là hoàng thượng cao cao tại thượng, mà là lão giả mất nữ nhân mình mến.

      Tóc trắng, vẻ mặt đau thương, nước mắt tràn đầy khuôn mặt trải qua năm tháng.

      "Tiêu Hạo Thiên, tại ngươi khóc phải là quá muộn sao? Hôm nay ngươi có thể tính sổ, tốt lắm, ta tính sổ với ngươi!"

      xong, Liêu Chiêm Hạo nhặt Thượng Phương Bảo Kiếm đất lên, nắm trong tay, tiếp đó ánh mắt xẹt qua tia sáng ngoan lệ - -

      "Chuyện ngươi chiếm lấy Hoa Ý, đây là tội thứ nhất!"

      xong, liền rút ngự kiếm từ trong vỏ kiếm ra, tiếp đó đạo ngân quang ào ào xẹt qua, Liêu Chiêm Hạo mang theo kiếm, đâm thẳng về bụng Tiêu Hạo Thiên.

      "Ưm..."


      Tiêu Hạo Thiên theo bản năng hô đau tiếng, tiếp đó siết chặt chân mày thâm thúy, nhìn về phía sắc mặt Liêu Chiêm Hạo dữ tợn đến vặn vẹo trước mắt.

      "Tốt! Đâm vào tốt, đến, tiếp tục!"

      Tiêu Hạo Thiên nức nở rống to tiếng, như là hùng sư giận dữ. Cho dù mũi kiếm đâm vào trong thân thể mình rất đau rất đau, nhưng nghĩ đến Hứa Di nhận phải trừng phạt đó, đúng là bằng phần mười đau lòng.

      "Được, ta đây liền tiếp tục đâm ngươi vì hại Hứa Di, hại nàng ôm nỗi hận mà chết, đây là tội thứ hai!"

      "Phốc!"

      "Ưm..."

      Lại là kiếm, trực tiếp đâm vào ngực trái của Tiêu Hạo Thiên.

      "Thân là sinh phụ, lại khiến đôi nữ nhi và nhi tử của ngươi phát sinh chuyện loạn luân, đây là tội thứ ba! Ba tội trạng bậc này, đủ có thể để ngươi chết có chỗ chôn!"

      xong, lại là kiếm đột nhiên đâm tới.

      Liên tục ba lần kiếm đột nhiên đâm vào rút ra, thân thể Tiêu Hạo Thiên sớm máu chảy thành sông.

      Nhưng cánh môi trở nên trắng bệch này vẫn thấp giọng nỉ non như trước - -

      "Di nhi, ta có lỗi với nàng, có lỗi với nàng! Là ta hại nàng!"

      Cùng với cuối xuống thấp, thân mình Tiêu Hạo Thiên rốt cục bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, trực tiếp ngã xuống.

      Thấy Tiêu Hạo Thiên hấp hối bổ nhào ngã xuống đất, máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe đầy đất. hiểu sao, lòng Liêu Chiêm Hạo như đao cắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, tư vị nên lời.

      Liêu Chiêm Hạo cứ như vậy, thân mình cứng ngắc nhìn Tiêu Hạo Thiên ngã mặt đất, từng màn chuyện cũ kia lại lần nữa lên trong đầu!

      lâu sau, Liêu Chiêm Hạo mới phản ứng kịp, tiếp đó bỏ lại thanh kiếm trong tay, bước chân lảo đảo vội vàng ra khỏi Thiên Điện.

      - - phân cách tuyến - -

      Thái y viện bên kia, trải qua y thuật tinh thông của Lộ Lệ trị liệu, bao lâu sau, Lệ Ảnh Yên liền tỉnh lại.

      Đầu óc nàng phình to, hơi giương mắt liền thấy Diên nhi ở cạnh mình, chống đầu ngủ.

      mê man ba canh giờ, lúc Lệ Ảnh Yên đỡ đầu tỉnh táo lại, đột nhiên giật mình. Vừa rồi hình như Tiêu Dung Diệp đâm kéo xuống ngực, vậy tại có sao ? Hay là , ?

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vội vàng xuống giường sạp, quan tâm ra khỏi phòng.

      Vừa ra phòng ngoài, liền thấy Lộ Lệ ở nơi đó canh giữ Tiêu Dung Diệp sắc mặt tái nhợt.

      Nhìn băng gạc bao vây ngực trái, Lệ Ảnh Yên hoảng sợ tiến lên.

      Nâng tay, xoa mi tâm nhíu chặt, chậm rãi vuốt phẳng cho .

      "Nam cặn bã đáng chết, vốn cho là chàng chỉ cặn bã mà thôi, nghĩ tới còn ngốc như vậy! Vì sao muốn dùng kéo đâm bản thân chứ? Đây hết thảy đều phải lỗi của chàng?"

      - - - - - - - -




    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 189: Ý phi như hai người khác nhau.
      Editor : Hoàng Dung

      "Nam cặn bã đáng chết, vốn cho là chàng chỉ cặn bã mà thôi, nghĩ tới còn ngốc như vậy! Vì sao muốn dùng kéo đâm bản thân chứ? Đây hết thảy đều phải lỗi của chàng?"

      Vừa xong, yết hầu Lệ Ảnh Yên có chút căng lên, vốn chỉ cho rằng bản thân vừa chết, đều để toàn bộ ân oán đúng sai tiêu tán theo cái chết, lại nghĩ nam nhân này lại muốn cố chấp đợi mình như vậy.

      Cho dù giọng Lệ Ảnh Yên rải rác nho lớn, nhưng tiếng khóc thút thít nức nở vẫn đánh thức Lộ Lệ trong giấc mộng.

      Lộ Lệ mở mắt buồn ngủ mê ly, liền thấy Lệ Ảnh Yên khóc đến giống như mít ướt canh giữ ở bên người Tiêu Dung Diệp.

      " cần lo lắng , có việc gì! rất khó tưởng tượng, trái tim của nam cặn bã này lại có thể sinh trưởng ở phía bên phải! Cho nên, kéo này xuống cũng có đụng tới trái tim ?"

      "Ngươi là , trái tim chệch dài?"

      Lệ Ảnh Yên khó có thể tin hỏi ra miệng, loại chuyện này quả thực là phần ngàn vạn, đúng là phúc lớn mệnh lớn!

      "Đúng vậy, chệch dài. Đến ta sau khi biết cũng giật nảy mình đấy! Nhưng mà phải lại, ngươi ngủ ở bên người , biết trái tim chệch dài sao?"

      "Ta..."

      Bị Lộ Lệ hỏi như vậy, khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ hồng, loại chuyện này muốn nàng mở miệng như thế nào đây? Hơn nữa, có ai có thể chú ý những thứ này đâu?

      "Xem ra hai người các ngươi làm rất nghiêm túc rồi! Bằng , lúc trước ta bảo Dung Diệp nhớ tránh thai, sao lại có thể quên chứ. Nhất định là làm rất dụng tâm, aizz!"

      Vừa xong, Lộ Lệ liền từ từ bất đắc dĩ thở dài.

      Lại lúc trước, nếu ta nhớ được tránh thai, làm sao có thể làm ra sọt chuyện hư hỏng như vậy!

      Càng nghe lời của Lộ Lệ, khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên liền tự chủ được đỏ lên.

      Nàng nhớ lại ngàn vạn, từng màn chuyện cũ như là vở hí kịch, đều chuyển về trong đầu của mình.

      Khi Lệ Ảnh Yên lâm vào trầm tư sâu, ngoài cửa, giọng vội vàng của thị vệ vang lên giống như ăn thuốc súng.

      " tốt, tốt, hoàng thượng bị ám sát, toàn thể thái y ở Thái Y viện đều phải đến Đại Hùng bảo điện để hỏi chẩn."

      Vừa xong, thị vệ liền xông tới giống như xù lông, bộ dáng thở hổn hển, hiển nhiên xông tới giống như phát điên.

      Chợt nghe được hoàng thượng bị ám sát, Lệ Ảnh Yên và Lộ Lệ theo bản năng ngẩn ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nhưng Lệ Ảnh Yên muốn nghĩ nhiều lắm, liền phát Lộ Lệ mang theo hòm thuốc, như là tên rời cung liền xông ra ngoài.

      Chốc lát, đợi Lệ Ảnh Yên phản ứng kịp.

      biết vì sao, như là phản xạ có điều kiện, Lệ Ảnh Yên cũng liền xông ra ngoài, thẳng đến Đại Hùng bảo điện.

      - - phân cách tuyến - -

      Đến Đại Hùng bảo điện, thấy đám người vây bên ngoài đông nghìn nghịt, Lệ Ảnh Yên chợt phát tình hình rất nghiêm trọng.

      Hoàng hậu, Ý phi, Dung phi và phi tần chờ đợi. Còn có thái tử, hoàng tử, công chúa chờ đợi, đám người đều quỳ ở thềm đá bên ngoài, khóc thút thít.

      "Hoàng thượng! Sao ngài có thể nhẫn tâm để nô tì và hoàng nhi lại chứ?"

      Hoàng hậu khóc tang đầy mặt, biểu cảm đau lòng lên mặt, nhưng trong lòng vui vẻ sớm nở hoa.

      Sau khi hoàng thượng - lão bất tử này chết, bà nhất định phải phản đối bằng vũ trang, để Tiêu Dung Thước của mình lên làm hoàng thượng, mà bản thân cũng danh chính ngôn thuận làm Thái hậu. Sau đó, liền hành động tiêu diệt gia tộc Ý phi trong lần, vậy bà liền có thể lo lắng nữa rồi.

      Nghĩ đến đây, hoàng hậu khóc đến càng thêm lớn tiếng, giống như hoàng thượng chết vậy.

      Mà Ý phi ở bên lặng yên tiếng động. Nếu Tiêu Hạo Thiên này vừa chết, trừ bỏ làm thái phi bên ngoài, nhất định là nhận lấy áp chế của hoàng hậu thời thời khắc khắc! Như thế, là theo bước Thích phu nhân rồi.

      "Tỷ tỷ, hoàng thượng chỉ qua là bị thương do ám sát, cũng phải tấn thiên(1), tỷ khóc cực kỳ bi ai như thế, còn khiến người ngoài hiểu lầm tỷ muốn hoàng thượng chết sớm đấy!"

      "Hu... Nghe lời này của muội này, còn là nữ nhân hoàng thượng nhất nữa đấy, thế nhưng dám can đảm nguyền rủa hoàng thượng tấn thiên, muội muội đây là có lòng gì hả!"

      Thấy Ý phi lời chặn mình, hoàng hậu vội vàng đánh trả bà ta.

      Hoàng hậu nghĩ rằng, nữ tử này ỷ vào hoàng thượng chiều áp chế bản thân nhiều năm, đây tự nhiên là thời điểm đòi lại, chờ hoàng thượng vừa chết, bà tìm lý do trừ bỏ tiện nhân này.

      "Đúng vậy, hoàng hậu tỷ tỷ rất đúng, thiếp thân và hoàng hậu tỷ tỷ đều khóc đến giống như mít ướt, nhưng Ý phi tỷ tỷ này lại giống như người có việc gì, đến nước mắt cánh hoa cũng có, quả nhiên là phụ nâng đỡ của hoàng thượng!"


      bên, Dung phi vội vàng hát đệm. Bà tự nhiên cũng sớm ưa Ý phi, nếu có Ý phi ở đây, Dung phi bà tự nhiên là phi tử được sủng ái nhất hậu cung.

      "Đủ, khóc sướt mướt còn thể thống gì, quả nhiên là tiếng của đám nữ nhân huyên náo!"

      Nhìn mọi người cãi nhau giống như đấu tranh nội bộ, Lệ Ảnh Yên tức đến nổi giận quát lớn tiếng.

      Người khác sợ đám nữ nhân hoàng hậu, Ý phi này, nhưng Lệ Ảnh Yên nàng sợ.

      Huống chi tại Tiêu Hạo Thiên nhận thức nàng là nữ nhi, nàng tất nhiên là muốn nghiêm nghị đứng ra, giúp đỡ mọi người trong lúc hỗn loạn này.

      "A, bản cung tưởng là ai? Hóa ra là ngươi - mặt hàng biết xấu hổ! Thế nào, sinh non chưa hài lòng, lại ra đây làm gì? Gặp gió lạnh tốt đâu!"

      Nhìn thân thể đơn bạc của Lệ Ảnh Yên trước mắt, hoàng hậu khinh miệt co rúm khóe miệng chút, tiếp đó dùng ánh mắt khinh thường lại lần nữa liếc mắt nhìn Ý phi cái.

      Nghĩ đến Lệ Ảnh Yên này từng là vương phi tương lai của Tiêu Dung Diệp, cách khác cũng là người của đảng Ý phi, sao hoàng hậu có thể lưu sắc mặt tốt cho nàng đâu!

      "Ngươi - tiện nhân này, rốt cuộc là lòng muông dạ thú gì? tại ta là nghĩa nữ của hoàng thượng, phụ hoàng bị thương, theo lý nên đến thăm, nhưng ngươi lại là bộ dáng khóc sướt mướt, thế nào? Chờ sau khi phụ hoàng ta chết, ngươi tìm nam nhân khác ư?"

      "Ngươi..."

      Khẩu khí Lệ Ảnh Yên cực kỳ ác liệt cộng thêm có ý tốt, hoàng hậu tức giận đến bên quai hàm nhảy lên nhảy lên, nếu nơi này có người, hoàng hậu nhất định là muốn chửi ầm lên, nhưng giờ phút này nhiều người ở đây như vậy, bà vẫn là nhất quốc chi mẫu, tự nhiên là muốn bảo trì hình tượng của mình.

      "Ta cái gì mà ta, nghẹn trở về nước mắt ghê tởm người khác của ngươi cho ta!"

      Lệ Ảnh Yên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mặc kệ những người khác sợ hoàng hậu, hoặc là thế nào đó, nhưng Lệ Ảnh Yên nàng sợ bà ta.

      xong, Lệ Ảnh Yên tức giận trừng mắt nhìn hoàng hậu cái, tiếp đó để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp vào trong phòng.

      Thấy Lệ Ảnh Yên vào trong hợp quy củ, Ý phi tay mắt lanh lẹ, tiến lên kéo lấy nàng phen.

      "Uyển Dư, đừng đùa giỡn tính khí tiểu hài tử, thái y ở bên trong chẩn bệnh, đừng vào thêm phiền toái, an tâm chờ ở chỗ này!"

      Như là thiểu nợ Lệ Ảnh Yên, Ý phi dằn lại tính tình chuyện, cùng với Ý phi ngang ngược lúc trước, tưởng như hai người.

      Dù sao chuyện Tiêu Dung Diệp làm nàng lớn bụng, làm nương cũng có trách nhiệm nhất định.

      Đối với cử chỉ khác thường của Ý phi với mình, Lệ Ảnh Yên cảm giác bị chấn kinh, dù sao Ý phi như vậy là ra ngoài dự kiến của nàng.

      Nhưng biết vì sao, hôm nay Lệ Ảnh Yên đặc biệt thuận theo, nghe lời Ý phi liền đuổi theo bước chân của bà.

      Nghĩ đến Lệ Ảnh Yên này là sinh non, nên gặp gió, Ý phi liền mệnh lệnh cung nhân lấy cái đệm mềm và áo khoác đến.

      Để nàng phủ thêm áo khoác, quỳ ở nệm êm, Ý phi dằn lại tâm tư sửa sang lại sợi tóc hỗn loạn của nàng.

      Thấy hành động cẩn thận tỉ mỉ của Ý phi, nhất thời, Lệ Ảnh Yên bị loại cảm động hiểu thuyết phục.

      Nàng, tựa hồ có chán ghét.

      Trôi qua khoảng hơn hai canh giờ, nhóm thái y mới mồ hôi đầy đầu ra khỏi phòng, cúi đầu bái lạy ở trước mặt chúng hoàng phi, hoàng tử.

      "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng còn nguy hiểm đến mạng sống, nhưng còn chưa tỉnh táo lại. Lần này gặp chuyện, hoàng thượng mất loại chân khí, nếu như muốn giữ mệnh, sợ là sau này cũng thể thường xuyên xử lý chính rồi!"

      "A!"

      Hoàng hậu nghe xong, ra vẻ giật mình, nhưng trong lòng sớm vui vẻ.

      Hoàng thượng thể thường xuyên lo cho triều chính, đúng có thể phát động phản đối bằng vũ trang, buộc ông thoái vị, truyền ngôi cho con của mình.

      Hoàng hậu Phủ Ưng thở dài, thân mình làm bộ run run, vô cùng đau đớn khóc nghẹn.

      "Hoàng thượng, ngài cần chính dân như thế, sao lại phải chịu chuyện này chứ!"

      "Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể!"

      Thấy vậy, mọi người cúi đầu lễ bái, để cảm xúc kích động của hoàng hậu ổn định lại.

      "Bản cung sao, nhưng mà hoàng thượng... Aizz, bản cung thương nghị với các đại thần, tìm người tạm thời quản lý triều chính!"

      "Chúng thần khẩn cầu thái tử điện hạ quản lý!"

      Hoàng hậu vừa ra, mọi người liền phụ họa để thái tử tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Nghiễm nhiên bộ dáng cây đổ bầy khỉ tan, tụ tập tập thể chạy về phía hoàng hậu.

      Thấy cảnh này, trong lòng Ý phi lạnh trận. Xem ra, bản thân vẫn thoát khỏi vận mệnh bị hoàng hậu kiềm chế.

      Nhưng sao Tư Đồ đại tướng quân cũng đầu hướng về phía hoàng hậu?

      "Vậy... Bản cung..."

      "Chúng thần khẩn cầu thái tử điện hạ tiếp nhận triều chính!"

      Dứt lời, chúng đại thần cúi đầu quỳ lạy đại lễ.

      " là ý tứ của các khanh gia, bản cung liền tạm thời để thái tử điện hạ tiếp nhận!"

      "Chậm !"

      lúc tập thể mọi người đáp ứng, đạo giọng trầm thấp, lộ ra tái nhợt vô lực, bay tới mọi người bên này.

      Mang theo kinh ngạc, mọi người quay đầu, chỉ thấy Tiêu Dung Diệp khoác kiện áo bào màu trắng, sắc mặt tái nhợt cầm thánh chỉ.

      Chốc lát, liền đến trước mặt mọi người.

      "Trong tay bổn vương có thánh chỉ của hoàng thượng, thỉnh cầu Đại Tổng Quản tuyên đọc!"

      xong, Tiêu Dung Diệp giao thánh chỉ cho tổng quản thái giám cầm phất trần ở bên.

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, nếu trẫm bất hạnh lâm nạn, Tứ hoàng tử Thần vương tạm thời tiếp nhận tất cả chính vụ, chúng đại thần được có dị nghị, khâm thử!"

      Chú thích:
      (1) Tấn thiên: ngày chôn.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 190: Ôn nhu của ngươi so với cường thế, càng dễ dàng làm cho người ta trầm luân hơn.
      Editor: Hoàng Dung

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, nếu trẫm bất hạnh lâm nạn, Tứ hoàng tử Thần vương tạm thời tiếp nhận tất cả chính vụ, chúng đại thần được có dị nghị, khâm thử!"

      Khi thái giám tổng quản tuyên đọc xong thánh chỉ, mọi người liền khỏi chớ có lên tiếng đứng lên.

      Sao chuyện có thể nghịch chuyển 360 độ lớn như vậy, mắt thấy chính là thái tử điện hạ tiếp nhận chính vụ, làm sao có thể bỗng nhiên biến thành Tiêu Dung Diệp đây.

      Mà Ý phi ở bên cũng thầm thở dài hơi, vừa rồi là nguy hiểm, may là tay Tiêu Dung Diệp nắm giữ thánh chỉ, mới có thể giải quyết chuyện lần này.

      - - phân cách tuyến - -

      Việc hoàng thượng gặp chuyện tạm thời chấm dứt, thái y thay phiên chăm sóc kể ngày đêm.

      Màn trướng ấm lụa mỏng màu xanh, ánh nến loang lổ, Ý phi, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ngồi vây cùng chỗ.

      Trải qua chuyện hôm nay, mọi người đều muốn làm mọi chuyện, chính cái gọi là người sáng lời tối, Tiêu Dung Diệp lên tiếng đầu tiên - -

      "Mẫu phi, tình phát triển cho tới tình trạng hôm nay, ngài cũng nên giấu giếm chúng ta nữa, việc phụ hoàng gặp chuyện, nhất định là do dâm phu của ngài gây nên, thỉnh cầu mẫu phi ra tất cả mà ngài biết được."

      Nghe thấy Tiêu Dung Diệp từ từ thốt ra, Ý phi cũng nghĩ muốn giấu diếm cái gì nữa, thầm thở dài, nhàng nguyên nhân hậu quả chuyện này lần nữa.

      Nghe xong, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên đều đột nhiên hít hơi.

      đến như thế, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên quả nhiên vẫn là quan hệ huynh muội sao?

      "Ý phi nương nương, ta có chuyện hiểu, vì sao các ngươi đều khẳng định ta là nữ nhi hoàng thượng, mà phải là nữ nhi của vua Bắc Minh quốc mất nước?"

      "Aizz, đây hết thảy quả nhiên là làm bậy! Vua của Bắc Minh quốc mất nước ông ta... thể giao hợp!"

      "Cái gì? thể giao hợp?"

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên nhất thời trở nên kinh hãi.

      "Đúng vậy, vua Bắc Minh quốc này hoàng hậu khắc sâu, nhưng bởi vì có lần ông ta săn ở bên ngoài, gặp con sói xám, cào bị thương nơi đó của ông ta, từ đó ông ta liền thể có năng lực nữa. Cho nên , hoàng hậu Hứa Di có thể tìm nam nhân trộm hương, cũng là ở trong dự liệu!"

      Nghe Ý phi chuyện, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng, xem ra quan hệ huynh muội của bọn họ là như đinh đóng cột rồi!

      "Quan hệ hai người các ngươi, thôi từ bỏ ! Nếu là nghiệt duyên, sớm muộn gì đều phải buông, rất nhiều khi, rất nhiều việc, đều là mệnh! Tựa như ta và Liêu Chiêm Hạo, nhau cả đời, nhưng cũng thể thoải mái sóng vai xuất cùng nhau!"

      Nghe Ý phi từ từ thở dài, tim Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên như bị đao cắt, vận mệnh này quả nhiên là lấy bọn họ thành trò vui đùa lớn!

      "Được rồi, đừng chuyện này nữa, Dung Diệp, ngươi tạm thời thay hoàng thượng tiếp nhận chính vụ, nhất định là lực bất tòng tâm, nếu ... Mẫu phi ..."

      " cần, mẫu phi, nhi thần ứng phó được!"

      Biết được ý tứ của Ý phi này muốn thỉnh cầu Tư Đồ đại tướng quân, nhưng Tiêu Dung Diệp cũng ngốc, biết Tư Đồ Hoảng này nhất định là đầu phục tộc hoàng hậu, cần gì phải Tư Đồ quý phủ tự tìm mất mặt chứ!

      "Nam cặn bã, sao chàng thả Thiếu Nghi ca ca từ trong nhà tù ra, để giúp chàng, chàng nhất định có thể chống đỡ được tộc hoàng hậu!"

      Lệ Ảnh Yên ở bên vốn còn lặng im tiếng động, nhưng nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi còn ở trong thiên lao chịu tội, liền muốn cứu ra ngoài.

      "Đúng vậy, nếu có Thiếu Nghi giúp ta, ta cũng có thể yên tâm hơn. Cẩu Đản, nàng thực là phúc tinh của ta!"

      xong, Tiêu Dung Diệp kích động kéo tay bé Lệ Ảnh Yên qua, si mê nắm trong tay.

      "Khụ khụ!"

      Thấy được màn như vậy, Ý phi đành qua loa ho tiếng.

      Nghe được Ý phi ra hiệu với bọn họ, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp có chút xấu hổ thu tay.

      Tiếp đó, sao cả nhún nhún vai.

      "Mẫu phi, ta rất rất Cẩu Đản!"

      "Mẫu phi biết được, chỉ là... chuyện bực này, liên lụy đến tôn nghiêm hoàng thất, cho nên mẫu phi thể ..."

      xong, Ý phi cũng có chút trở nên nghẹn ngào, dù sao bọn họ từng có đứa , lại có thể vẫn muốn tàn nhẫn tách bọn họ ra như vậy.

      Nhưng hai người bọn họ xa rời nhau, chỉ tạo nên tội nghiệt càng sâu.

      "Mẫu phi, người cần nữa, trong lòng nhi thần có tính toán. nay chuyện quan trọng nhất là phản kích tộc hoàng hậu, phụ hoàng bệnh nặng, hoàng hậu bên kia nhất định là muốn phát động chính biến. Nhi thần suy nghĩ, phải làm sao để lưới bắt hết bọn họ!"

      "Tộc hoàng hậu có căn cơ rất sâu ở triều đình, tại lại kéo được đại thần võ tướng Tư Đồ Hoảng này đến vây cánh của bà ta, tự nhiên là muốn nắm giữ hai phương diện triều chính và binh quyền. Lại hoàng hậu kéo được Tư Đồ Hoảng qua, vẫn hoàn toàn là vì chuyện của Lan Cẩn! Aizz!"

      Vừa xong, Ý phi bất đắc dĩ thở dài.

      "Mẫu phi, nhi thần thích Lan Cẩn, thể hại nàng!"

      "Bản cung biết được, chỉ là việc này khiến Tư Đồ Hoảng vui. Ngươi nhiều lần hồi hôn, khiến mặt mũi Tư Đồ gia mất hết, ông ta nhất định là trả thù ngươi, mới có thể đầu phục tộc hoàng hậu!"

      "Mẫu phi, ta..."

      Tiêu Dung Diệp tự biết, hủy mảnh dụng tâm lương khổ của Ý phi, nên thần sắc áy náy chuyện, lại vừa vặn giúp Ý phi tiếp nhận.

      "Việc đến nước này, ván đóng thuyền, thôi, đều để cho nó qua ! Vẫn là chính biến cung đình sắp diễn ra, chúng ta nên ứng phó như thế nào !"

      - - phân cách tuyến - -

      Từ Bích Tiêu cung ra ngoài là giờ dần canh ba, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liền Dục Tú cung tạm thời nghỉ ngơi chút.

      Sau khi làm quan hệ, Ý phi cũng hiểu, hai người này nhất định làm ra hành động khác người gì nữa.

      Phía chân trời, mặt trời hơi hơi nổi lên, lập tức nghênh đón đến ánh rạng đông bình minh đến.

      "Cẩu Đản, cùng ta xem mặt trời mọc !"

      Tiêu Dung Diệp mở miệng hỏi, sau khi chuyện giữa bọn họ bị lộ ra, hai người rất lâu có ở chung với nhau.

      Hôm nay có ai ép buộc, để cho bọn họ lại lần nữa làm càn ở cùng nhau !

      "Được!"

      xong, Lệ Ảnh Yên dịu dàng trả lời .

      Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên đáp ứng mình, nguyện ý cùng bản thân ngắm mặt trời mọc, bên môi Tiêu Dung Diệp cười nhàn nhạt, nhàng cong lên, xinh đẹp giống như nghiệt.

      Thấy vậy, Lệ Ảnh Yên cũng nhàng cười rộ lên, nụ cười ôn như giống như đóa hoa quỳnh nở rộ ở khuôn mặt nhắn tái nhợt, xinh đẹp bừng tỉnh cả mấy thế hệ.

      Nâng tay, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp mang theo ấm áp nhàng bao vây tay bé xinh đẹp lên, nắm chặt trong tay.

      Tiếp đó, theo đường uốn lượn, tiêu sái trước sau.

      Đến chỗ sườn núi xanh biếc, hai người vẫn tay nắm tay như trước, ngồi ở tảng đá.

      Tiêu Dung Diệp sợ Lệ Ảnh Yên chịu gió, cởi áo bào trắng người ra, choàng bờ vai nữ tử bản thân mến.

      Thấy Tiêu Dung Diệp săn sóc khoác áo choàng cho mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp trận - -

      "Nam cặn bã, chàng..."

      "Sương sớm vào sáng sớm ẩm ướt, hàn khí nặng, nàng sinh non chưa lành, ta sợ nàng nhiễm phong hàn!"


      Vẫn dịu dàng như trước, so sánh tương đối với bá đạo cường thế lúc xưa, Tiêu Dung Diệp luôn lấy mình làm trung tâm, giờ phút này nùng tình như nước, bao bọc Lệ Ảnh Yên.

      Đợi bao bọc thân mình nhắn của Lệ Ảnh Yên xong, Tiêu Dung Diệp cúi đầu, liền thấy khuôn mặt nhắn đỏ hồng của .

      Tiêu Dung Diệp khỏi trêu đùa, đưa tay nhéo cái mũi khéo léo của Lệ Ảnh Yên chút.

      "Tiểu gia hỏa, phải là khoác lên cho nàng cái áo choàng thôi sao? Sao lại thẹn thùng như vậy?"

      Thấy khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên này sắp cháy hỏng đến mang tai, bên môi Tiêu Dung Diệp cười nhạt, càng thêm càn rỡ.

      "Ta... Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, ôn nhu của chàng so với cường thế, càng dễ dàng làm cho người ta *!"

      Lệ Ảnh Yên từ từ nỉ non, thân mình bé bỏng giống như cũng sợ hãi trong nhu tình mật ý kia, co rụt lại.

      "Tiểu gia hỏa, nàng quá nhạy cảm, tới giờ lâu như vậy, nàng hẳn là biết được, đối với nàng cường thế cũng tốt, ôn nhu cũng tốt, đều là biểu tình của ta với nàng! Chẳng qua, tại có tầng quan hệ gông cùm xiềng xích kia, ta mới... nhưng mà ta phát giác, quan hệ của ta và nàng càng là như thế, ta càng nàng hơn, càng muốn ôm nàng vào trong ngực, thương tiếc tốt!"

      Giọng Tiêu Dung Diệp mang theo buồn bã nhàn nhạt, nếu như có tầng quan hệ trói buộc này, giữa bọn họ hẳn là đại hôn rồi, kể cả đứa cũng chậm rãi lớn lên!

      Nghe lời của Tiêu Dung Diệp, ngôn ngữ ấm lòng này xông thẳng vào trong trái tim Lệ Ảnh Yên.

      Nâng tay, chậm rãi xoa hình dáng cương nghị nhiễm phong sương này, ngón tay uyển chuyển giống như bút vẽ, bỗng chốc mềm phác họa lên.

      "Nam cặn bã, cho dù nhiều người qua chàng và ta là quan hệ huynh muội, nhưng ta vẫn đồng ý tin tưởng. Loại cảm giác này rất vi diệu, ta tin chàng là ca ca của ta, ta chỉ biết là chàng là nam nhân mà Lệ Ảnh Yên ta nhất!"

      "Cẩu Đản, ta..."

      "Hư!"

      Lệ Ảnh Yên nâng tay, ấn ngón tay ở hai cánh môi mỏng.

      "Ngày mai, ta muốn miếu Hoàng Thành chuyến, ta muốn điều tra tất cả mọi chuyện, hỏi ràng hết thảy. Còn chàng, để ý chuyện triều chính là tốt rồi, thả Thiếu Nghi ca ca ra , để hiệp trợ chàng! Còn có, chờ sau khi ta làm ràng hết mọi chuyện, ta hi vọng mẫu phi chàng có thể đến cùng Liêu Chiêm Hạo!"

      đến chuyện của Ý phi và Liêu Chiêm Hạo, Lệ Ảnh Yên thiệt tình cảm thấy bọn họ là đôi uyên ương số khổ, vốn nên nhau, lại chỉ có thể nhìn nhau ở nơi xa xôi.

      "Ta bắt đầu xử lý chuyện này. Kỳ thực, chuyện Liêu Chiêm Hạo xuống tay giết phụ hoàng ta, phần lớn có thể là bởi vì chuyện của mẫu phi ta và Hứa Di. Nhưng mà xuống tay ám sát phụ hoàng ta, cũng chứng thực kiện, ta quả là con trai của phụ hoàng ta, ta cũng như ông ấy, trái tim đều lệch dài!"

      Nghe Tiêu Dung Diệp như vậy, Lệ Ảnh Yên đột nhiên hít ngược hơi, trách được đôi phụ tử này đều phúc lớn mệnh lớn chết được, hóa ra đều là vì trái tim chệch dài!

      - - - - - - - - - -

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 191: Hứa cả đời này, lòng bàn tay của ta chỉ ấm áp vì nàng
      Editor : Hoàng Dung

      Xem ra Tiêu Dung Diệp này và hoàng thượng quả là phụ tử ruột thịt, vậy còn lại, chỉ có thể dựa vào nhìn về tình huống bên nàng, có lẽ sư phụ nhận nuôi mình ở miếu Hoàng Thành rất có thể biết toàn bộ tình.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên thầm động viên tinh thần, cùng nam cặn bã này ngắm mặt trời mọc xong, nàng phải tìm sư thái hỏi chân tướng tình. Nếu giữa bọn họ quả nhiên là huynh muội, như vậy để cho Tiêu Dung Diệp tha thứ bản thân lời từ biệt!

      Lệ Ảnh Yên khỏi thở dài hơi.

      Phát giác mặt mày Lệ Ảnh Yên có chút biến hóa khác thường, liền mềm mở miệng hỏi - -

      "Cẩu Đản, nàng làm sao vậy? Rất lạnh sao?"

      " có, ta chỉ là... chàng có biết, sau khi sinh non, giày vò như vậy có tổn thương !"

      "Vậy có nặng lắm ? Ta Lộ Lệ tới chẩn bệnh cho nàng!"

      "Ta sao! có việc gì rồi! Ngắm mặt trời mọc với chàng xong, ta trở về nghỉ ngơi, được ?"

      Nghe Lệ Ảnh Yên như vậy, Tiêu Dung Diệp cũng thêm gì nữa.

      Đưa bàn tay mềm dày ấm áp ra, kéo vạt áo trước của Lệ Ảnh Yên vào, để áo bào trắng càng thêm bao bọc lấy nàng.

      Sau đó bỏ bàn tay xinh này vào trong bàn tay to ấm áp, nắm chặt.

      Mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau. Mặt mày thâm thúy của Tiêu Dung Diệp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn bản thân khắc sâu.

      "Cẩu Đản, ta hứa cả đời này, lòng bàn tay của ta chỉ ấm áp vì nàng!"

      Lời dịu dàng, như là dòng nước ấm áp ôn nhuận trực tiếp chảy vào trong trái tim Lệ Ảnh Yên, xông thẳng đến đáy lòng như dây cung yếu ớt của nàng, khiến cho tuyến lệ của nàng mãnh liệt muốn khóc ra thành tiếng.

      Giờ khắc này, nàng rất muốn bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, càn rỡ khóc lớn trận.

      "Tách, tách!"

      Nước mắt vẫn bị đứt giống như chuỗi ngọc, chịu khống chế mà rơi xuống.

      Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc, tiếng lòng Tiêu Dung Diệp căng thẳng, nàng lại làm sao rồi?

      "Cẩu Đản, nàng... nàng làm sao vậy?"

      "Hu... Ta, ta sao, ta chỉ là... chỉ là ... Ha ha!"

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên nín khóc mà cười ra tiếng.

      Thấy bộ dáng dở khóc dở cười của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp biết, nàng đây là vui mừng mà khóc rồi.

      khỏi đưa tay vuốt ve đầu của nàng.

      "Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, nàng là nữ nhân mà Tiêu Dung Diệp ta nhất, sao ta có thể nỡ để nàng khóc chứ?"

      Tiếp đó, cánh môi lấn đến gần, cắn nuốt từng giọt nước mắt vào trong môi mỏng.

      lông mi dài, lây dính hơi thở ướt át, hàn khí đánh úp lại, có chút dấu hiệu ngưng kết, mà sau khi môi ôn nhuận này rơi xuống, đều trở nên hòa tan.

      "Được rồi, nha đầu ngốc, khóc như vậy nữa, ta đau lòng!"

      Tiêu Dung Diệp an ủi, lại nghĩ cánh môi này lại chịu khống chế trở nên tự do.

      Môi mỏng nhàn nhạt ngưng hơi thở ẩm ướt, thong thả xẹt qua tương đối khéo léo, tiếp đó thong thả dời xuống, cuối cùng là hai cánh hoa nhắn mềm bản thân khát vọng lâu.

      Sau khi cánh môi mềm của hai bên nam nữ chặt chẽ dán sát đến cùng nhau, cánh môi Lệ Ảnh Yên chợt lạnh. Đầu tiên là ngẩn ra, nhưng giây lát liền đóng lông mi mềm này, cảm nhận nụ hôn duy mỹ nhàng.

      Giờ khắc này, để cho thể xác và tinh thần nàng càn rỡ lần cuối cùng ! Nếu giữa bọn họ quả nhiên là huynh muội, coi như đây là nụ hôn ly biệt cuối cùng !

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên nâng tay hai tay gầy yếu vòng lên cổ Tiêu Dung Diệp, càn rỡ hôn .

      Hai cánh môi rơi xuống nụ hôn dịu dàng như mưa rơi, tùy ý dây dưa.

      "Nam cặn bã... Ta... Ta rất chàng!"

      Lệ Ảnh Yên có chút động tình, cổ tay bé ôm , khỏi tăng thêm lực đạo.

      "Cẩu Đản, ta cũng rất nàng, rất , rất !"

      Hai người triền miên dây dưa đôi môi với nhau, ngay cả thân mình đều tự chủ được dựa sát ở cùng chỗ.

      Cùng với nụ hôn triền miên si mê của hai người, chút ánh sáng xẹt qua phía chân trời, ánh rạng đông bình minh xuyên phá tầng mây, phóng đến vùng đất mênh mông. đến lát, mặt trời dần dần dâng lên từ phía chân trời.


      ngày tốt đẹp lại sắp bắt đầu, tiếng lòng Lệ Ảnh Yên khỏi run lên, bình minh, thấy được nắng ấm mới lên, chỉ mong tất cả giống như là quan hệ hắc ám giữa bọn họ, nhanh đến tận cùng, nghênh đón ánh rạng đông bình minh đến!

      - - phân cách tuyến - -

      Cùng Tiêu Dung Diệp xem xong mặt trời mọc, Lệ Ảnh Yên về tới Dục Tú cung. Sau khi vội vàng thu thập phen liền gọi Diên nhi, để cho người trong cung vác lên, ra khỏi hoàng cung.

      Lúc này, Tiêu Dung Diệp hẳn là ở Cần Chính Điện, vội vàng giúp hoàng thượng xử lý chính vụ, tạm thời phát bản thân lén lút rời .

      Bố trí mọi thứ xong, trước khi , Lệ Ảnh Yên lưu lại phong thư.

      Nếu giữa bọn họ có ràng buộc huyết thống, Lệ Ảnh Yên trở lại, nhưng nếu bọn họ giống như lời mọi người , vậy tha thứ nàng từ giã, tha thứ nàng từ đây biến mất ở trong thế giới của !

      Xe ngựa dọc theo đường núi xóc nảy, lướt qua ngọn lại ngọn núi, lại giẫm qua cầu gỗ, ngang qua mấy trấn , sống đầu đường xó chợ hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng đến miếu Hoàng Thành.

      Nhìn nơi mình sống vào lúc , trong lòng Lệ Ảnh Yên ngũ vị tạp trần. Mười năm, bản thân lại trở về nơi đây, vẫn là có loại hơi thở lâu.

      Ngoài miếu, tường xám đều bắt đầu biến chất, cũ nát chịu nổi khiến nơi này trở nên có chút thê lương.

      Thấy thế tang thương biến hóa, Lệ Ảnh Yên sầu não thôi, cũng biết sư thái năm đó còn ở đây hay ? Bản thân vừa chính là mười mấy năm, cảnh còn người mất mọi chuyện ngừng, chỉ mong các nàng còn ở đây.

      Khi Lệ Ảnh Yên ngước mắt nhìn toàn bộ miếu Hoàng Thành, từ bên trong ra hai tiểu ni .

      "Nữ thí chủ, xin hỏi ngài muốn làm gì?"

      Thấy hai tiểu ni ra, hai tay Lệ Ảnh Yên cũng thuận thế tạo thành chữ thập, thành kính gật đầu.

      "Xin hỏi, Tĩnh Huệ sư thái có ở đây ?"

      "Nữ thí chủ chính là Tĩnh Huệ sư thái mất sao?"

      mất?

      Chợt nghe đến tiểu ni như vậy, thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên suýt nữa ngã mặt đất!

      "Qua đời? Chuyện khi nào?"

      "Là chuyện hai năm trước, thân sư thái nhiễm trọng bệnh, bất hạnh chết bất đắc kỳ tử!"

      Mất mác, khiếp sợ. Giờ khắc này, tia căng thẳng ở trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên cũng đột nhiên đứt rời.

      Còn có cái gì có thể chứng minh nàng và Tiêu Dung Diệp có quan hệ đây?

      Lệ Ảnh Yên chua xót biết làm sao, trong lòng rối thành nùi gai.

      khỏi yên lặng xoay người, nghĩ rốt cuộc thể nào điều tra thân thế của bản thân, đành phải rời .

      Ngay tại lúc Lệ Ảnh Yên xoay người tính rời , bên trong truyền đến giọng già nua của phái nữ.

      "Mặc Ngôn, ngoài cửa là người phương nào đến thăm?"

      "Hồi bẩm Tĩnh Từ sư thái, là hai vị nữ thí chủ tới bái phỏng Tĩnh Huệ sư thái, nhưng sư thái qua đời, các nàng liền chuẩn bị rời ?"

      "Tìm Tĩnh Huệ sư thái?"

      Tĩnh Từ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó vội vàng giống như phản ứng kịp, chuyển bước chân vụn tiến lên, mở miệng - -

      "Nữ thí chủ xin dừng bước!"

      Nghe được phía sau có người gọi mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng quay đầu lại.

      Chỉ thấy ni mặc áo dài màu xám, tay cầm Phật châu tiến lên.

      "Sư thái, người..."

      "Con là Yên Nhi, đúng ?"

      Vừa nghe được có người gọi nhũ danh của mình, Lệ Ảnh Yên vui vẻ liên tục gật đầu.

      "Đúng, đúng vậy, con là Yên Nhi, sư thái người..."

      "A, nhìn nha đầu con chút, sao bần ni quên được chứ? Bần ni là đồng môn sư muội Tĩnh Từ của Tĩnh Huệ sư thái! Lúc con còn , bần ni còn từng ôm qua con đấy!"

      Càng nghe Tĩnh Từ qua, Lệ Ảnh Yên giống như mới tỉnh từ trong giấc mộng dài tiến lên, phen ôm lấy Tĩnh Từ.

      "Tĩnh Từ sư thái, Yên Nhi rất nhớ người!"

      Nước mắt ở khắc này lặng yên chảy xuống, Lệ Ảnh Yên rời lâu như vậy, còn có thể tìm được hang ổ của mình, tìm được người thân thiết lúc trước.

      có gì làm cho nàng kích động thôi hơn giờ khắc này.

      "Được rồi, Yên Nhi, bần ni cũng nhớ con! thôi, chúng ta vào bên trong tâm !"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền theo Tĩnh Từ sư thái vào nội đường.

      Đến nội đường, Tĩnh Từ hỏi chút những năm gần đây Lệ Ảnh Yên trôi qua thế nào, lại sơ lược chuyện của Tĩnh Huệ với nàng chút.

      Lệ Ảnh Yên biết tình huống sai biệt lắm, khỏi bóp cổ tay thở dài. Bản thân vẫn là về trễ, nếu trở về vào hai năm trước, vậy nàng nhất định có thể nhìn thấy Tĩnh Huệ sư thái, cũng đến mức khiến bản thân nhìn thấy mặt bà lần cuối!

      Nước mắt khỏi lại lần nữa rơi xuống lã chã.

      "Được rồi, Yên Nhi đừng khóc nữa, mấy năm nay con sống cũng rất dễ dàng, bần ni rất đau lòng!"

      Hai người chuyện rất nhiều, lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới tỉnh táo lại từ trong khóc thút thít.

      "Sư thái, Yên Nhi muốn hỏi người chuyện!"

      Lệ Ảnh Yên biết được, chuyện nàng và Tiêu Dung Diệp nên trì hoãn nữa, bằng hậu quả chịu nổi.

      "Yên Nhi, con !"

      "Sư thái, con muốn hỏi người chút về bí mật thân thế của con!"

      Lệ Ảnh Yên có dong dài dây dưa, thẳng vào chủ đề.

      Mắt đầy vẻ chắc chắn, đều ký thác tất cả hy vọng vào người Tĩnh Từ.

      "Yên Nhi, về thân thế của con, bần ni cũng chưa hiểu hết, đến cái khác, chỉ bằng khối ngọc tím người con liền hiểu được, con cũng phải đứa con nhà bình thường. Chỉ là, lúc ấy bần ni và Tĩnh Huệ cũng dám suy đoán thêm!"

      "Sư thái, chẳng lẽ là , thân thế của con quả ?"

      Lệ Ảnh Yên kinh ngạc, hóa ra thân thể chình mình quả !

      "Đúng, sai, năm đó lúc con bị ôm tới, ta và Tĩnh Huệ biết con phải đứa bình thường. Lúc đó nữ bộc cho chúng ta năm trăm lượng hoàng kim, bảo chúng ta chiếu cố tốt, mấy tháng sau liền tới đón con!"

      - - - - - - - - - - - -

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 192.1: Chân tướng dần dần nổi mặt nước
      Editor: Hoàng Dung

      "Đúng, sai, năm đó lúc con bị ôm tới, ta và Tĩnh Huệ biết con phải đứa bình thường. Lúc đó nữ bộc cho chúng ta năm trăm lượng hoàng kim, bảo chúng ta chiếu cố tốt, mấy tháng sau liền tới đón con!"

      Càng nghe sư thái như vậy, Lệ Ảnh Yên càng trôi dạt toàn bộ suy nghĩ của mình về tới mười bảy năm trước.

      "Năm đó, thời điểm con được ôm tới vẫn còn ở trong tã lót, nữ bộc này cũng , con chính là mệnh đại phú đại quý, nhờ ta chiếu cố nhiều. Nhưng nhiều năm trôi qua, bên kia cũng có người đến tìm con về, nghĩ là chắc do bọn họ bận rộn thôi! Bởi vậy, thân thế của con cũng vì vậy mà bị lãng quên!"

      Nghe Tĩnh Từ nhàng hết tất cả, quả nhiên đúng như là lời của Liêu Chiêm Hạo, bản thân là bị lén ôm ra khỏi cung.

      "Sư thái, vậy... vậy năm đó nữ bộc ôm con tới ở đâu? Bà ấy ở nơi nào?"

      Lệ Ảnh Yên chợt phát giác, đây mới là vấn đề trọng điểm, nữ bộc kia giống như điểm thay đổi toàn bộ việc.

      "Nữ bộc kia, sau đó ta và Tĩnh Huệ chưa từng nhìn thấy qua! Nghe bà ấy - - chết!"

      Sau khi nghe được Tĩnh Từ nữ bộc này chết, tâm Lệ Ảnh Yên lại lần nữa co rúm đau chút.

      lẽ bây giờ đến điểm hi vọng mơ hồ này của nàng cũng bể nát sao?

      " chết? Sao lại chết?"

      Bất kể như thế nào, Lệ Ảnh Yên vẫn đồng ý tin tưởng đáng buồn này!

      Nàng mang theo hi vọng đến đây, vì sao nhất định phải để nàng mang theo thất vọng trở về chứ?

      "Bần ni biết, chỉ là nghe bà ấy chết trong chiến loạn!"

      Lòng phòng bị của Lệ Ảnh Yên hoàn toàn sụp xuống, nghĩ đến thân thế của mình vẫn là điều bí .

      Tâm lạnh, chết lặng, lạnh như băng, muốn chết, tại Lệ Ảnh Yên khó có thể hình dung cảm thụ trong lòng mình nữa rồi!

      "Yên Nhi?"

      Thấy cảm xúc của Lệ Ảnh Yên lại lần nữa khống chế được khóc lên, trong lòng Tĩnh Từ cũng cực kỳ khó chịu, bà biết này có thể trờ về nơi này tìm ra bí mật thân thế của mình, lên nàng nhất định là gặp vấn đề khó giải quyết gì đó.

      "Sư thái, ta... Hu..."

      "Oa!" tiếng, Lệ Ảnh Yên gục ở trong lòng Tĩnh Từ, làm càn khóc lớn lên, giờ khắc này nàng nhu nhược, tiếng lòng hoàn toàn sụp đổ.

      Thấy Lệ Ảnh Yên như là đứa nhà để về, Tĩnh Từ cũng để tùy nàng ôm đầu khóc rống lên.

      - - phân cách tuyến - -

      Sắc trời dần tàn, Tĩnh Từ vốn định giữ Lệ Ảnh Yên ở lại đây, ngày mai lại , nhưng Lệ Ảnh Yên này cố tình bướng bỉnh, muốn hôm nay rời , Tĩnh Từ cũng gì nữa!

      Xe ngựa dọc theo đường núi xóc nảy, tiếp tục hành tẩu.

      Vốn là màn đêm buông xuống, Diên nhi hiểu vì sao Uyển Dư công chúa lại sốt ruột rời !

      Thấy xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, Diên nhi mang theo nghi hoặc hỏi ra miệng.

      "Công chúa, vì sao ngài vội vàng rời như vậy?"

      Nghe được Diên nhi chất vấn, Lệ Ảnh Yên vốn nghỉ ngơi đột nhiên mở hai mắt.

      Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên vẫn tình với Diên nhi cùng hoạn nạn với mình.

      "Diên nhi, ngươi biết, trước khi ta rời hoàng cung hạ quyết tâm, nếu ta tra ra ta và Tiêu Dung Diệp phải là quan hệ huynh muội ruột, ta trở về. Nếu giữa chúng ta là huynh muội ruột hoặc là quan hệ, ta đây liền rời , vĩnh viễn trở lại An Nam quốc!"

      "Vậy ý của người là..."

      " sai, ta thể lần nữa lưu lại bất kỳ nhớ nhung gì cho , trước khi ta để lại cho phong thơ, ta ta tìm được chứng cớ trở về, tìm thấy liền quay về. Sau khi nhìn thấy bức thư, nhất định đến miếu Hoàng Thành tìm ta, ta sợ đêm dài lắm mộng, cho nên ta phải suốt đêm rời khỏi nơi này!"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên nhàng hết tất cả, Diên nhi cảm thấy nàng hoàn toàn có lý, liền cũng nghe theo lời của nàng, chỉ là - -

      "Nhưng công chúa, giờ là buổi tối khuya, chúng ta đâu?"

      "Ta cũng biết, bước tính bước !"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền với sư phó đánh xe bên ngoài - -

      "Sư phụ, người xem nơi nào có người ở, liền quẹo vào tá túc !"

      "Được!"

      Nghe được sư phó đánh xe đáp lại tiếng, Lệ Ảnh Yên liền trở về trong xe.

      Theo đường núi uốn lượn xóc nảy lâu, lúc Lệ Ảnh Yên sắp ngủ, sư phụ đánh xe bên ngoài lớn tiếng thét to - -

      "Này nương, phía trước có ngôi nhà, chúng ta qua ?"

      Lệ Ảnh Yên mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mộng, sau khi xoa xoa mắt nhập nhèm, liền mở miệng - -

      "Được, sư phụ, liền vào trong đó tá túc !"

      Rất nhanh, xe liền chạy tới ngôi nhà ở chân núi.

      Trong phòng loang lổ, mơ hồ có ánh nến cháy, mấy người tiến lên gõ cửa.

      "Xin chào, xin hỏi có người ? Chúng tôi tới tá túc, phiền toái mở cửa, quấy rầy chút rồi!"

      Dứt lời, lâu sau cũng có người đáp lời. Bất đắc dĩ, sư phụ đánh xe vội vàng mở cửa phòng vào.

      Mới vào cửa phòng, liền thấy trong phòng tối đen này có ngọn đèn dầu cháy.

      " nương, nơi này có người!"

      có người sao? Nghe được sư phụ đánh xe như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫy vẫy tay.

      " có người chúng ta liền tạm thời ở đây , đợi có người trở lại, chúng ta lại với chủ nhân căn phòng!"

      Sau khi Lệ Ảnh Yên xong, mấy người vội vàng gật đầu đáp ứng.

      Chạy xe cả ngày, bọn họ đều rất mệt, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

      lúc mấy người ngủ mơ mơ màng màng, "két - -" tiếng, cửa phòng bị đẩy mở!

      Chốc lát, liền thấy lão nhân gầy gò, thong thả tiến vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :