1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 185.1: Đừng với ta, Tiêu Dung Diệp cùng loại với ngươi
      Editor : Hoàng Dung

      Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, duỗi cánh tay ra, giữ chặt bả vai người áo đen.

      "Xin hỏi các hạ là ai?"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp chất vấn, đôi mắt sắc bén của người áo đen chợt lóe, tiếp đó rút bội kiếm bên cạnh người ra.

      "Vút!" tiếng, mũi kiếm keng vọt ra khỏi vỏ kiếm, ánh sáng bạc sắc bén đột nhiên xẹt qua mắt ưng của Tiêu Dung Diệp.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ xoay mạnh người cái, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp xẹt qua.

      Thấy tình cảnh này, Tiêu Dung Diệp cũng cam yếu thế rút kiếm nhảy lấy đà, bước chân chạy nhanh giẫm qua nóc nhà, cùng với gió kiếm sắc bén, trận ánh sáng của kim loại.

      Tiêu Dung Diệp mang kiếm nhảy lên, dừng ở bên đối diện người áo đen, lưỡi kiếm sắc bén chỉ về phía đối phương.

      "Hoàng cung đại nội, lén lút mang theo đao kiếm, ban đêm xông vào cung vua, phải bị tội gì?"

      Giọng lạnh lẽo của Tiêu Dung Diệp vang lên, ánh mắt lạnh như băng chợt trở nên lạnh thấu xương, tay nắm chặt bội kiếm, khỏi tăng thêm vài phần lực đạo.

      "Lão tử hiểu quy củ trong cung, hôm nay lão tử đến chính là lấy mạng súc sinh ngươi!"

      Người áo đen cũng là ánh mắt sắc bén, trong mắt đen hẹp dài toàn là vẻ khinh thường.

      "A, phải ? Vậy xem mạng của ngươi có cứng rắn hơn thanh kiếm này của ta ?"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền nâng bội kiếm lên, ánh mắt tàn nhẫn màu đỏ gần như muốn cắn nuốt đối phương.

      "Ít nhảm, ai chết về tay ai còn chưa biết, xem kiếm!"

      Người áo đen nóng nảy huy động bội kiếm trong tay, mấy ánh sáng bạc ào ào xông thẳng về phía Tiêu Dung Diệp."Aizz! Tự tìm đường chết!"

      Ỷ vào kiếm pháp ai địch nổi của mình, Tiêu Dung Diệp tuổi trẻ khinh cuồng, hăng hái huy kiếm tiến lên."Keng! Keng! Keng!" "Vút! Vút! Vút!" Mấy ánh sáng trắng chói mắt mang theo huyết tinh lạnh lẽo tàn nhẫn, lấy tốc độ sắc bén chém giết. Mũi nhọn kiếm khí mang theo kiếm phong, ầm ầm phát ra thanh kinh đào vỗ bờ dậy sóng.

      Thấy mình và người áo đen đánh với nhau, đơn giản là lãng phí thời gian, vì sao muốn xuống tay giết mình mới là vấn đề bản thân phải quan tâm.

      Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp cũng muốn ham chiến nữa.

      Vội vàng mạnh mẽ lộn ngược ra sau cái, cuốn đầy bụi đất, bội kiếm trực tiếp vén khăn che mặt người áo đen.

      "Vèo- - "

      Động tác nhàng, kéo qua, khuôn mặt người áo đen bị bội kiếm vén lên.

      Tiếp đó, toàn bộ khuôn mặt người áo đen bại lộ, tiến vào trong đôi mắt của .

      Đó là nam nhân bên má trái có vết đao, dấu vết già nua của năm tháng biểu mặt ông ta.

      Thấy Tiêu Dung Diệp kéo xuống khăn che mặt của mình, trong mắt người áo đen tràn đầy khiếp sợ.

      "Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?"


      Tiêu Dung Diệp tò mò hỏi ra miệng, và người nam nhân trước mắt này quen biết chút nào, sao ông ta lại muốn ra tay giết mình?

      Mà Liêu Chiêm Hạo bị vén khăn lên cũng dùng ánh mắt khó có thể dời , tinh tế đánh giá nam tử cao ngất này.

      Thấy Tiêu Dung Diệp khí vũ bất phàm, mắt tinh mi sáng, thân hình tuấn dật, bày ra vẻ hoàn mỹ vô cùng tinh tế, trong lòng Liêu Chiêm Hạo rất đau xót.

      Nam tử nổi trội xuất sắc như vậy, nếu bản thân dùng Ý phi làm lợi thế vặn ngã Tiêu Hạo Thiên, đứa hai người bọn họ cũng nên tuấn dật như vậy !

      Thấy Liêu Chiêm Hạo suy tư chuyện của ông ta, Tiêu Dung Diệp khỏi cất cao điệu.

      ", ngươi có dụng ý gì? Vì sao muốn giết ta?"

      Con ngươi trầm lãnh, ánh mắt sắc bén thêm vài phần, Tiêu Dung Diệp nhìn được bộ dáng ông ta để ý đến mình.

      "Có cái gì tốt để , lão tử muốn giết ngươi, chỉ đơn giản như vậy!"

      Liêu Chiêm Hạo tự nhận tuổi này có thể cùng ngồi cùng ăn với phụ thân Tiêu Hạo Thiên của , sao có thể lại bị tên tiểu tử mao đầu này đối đãi cường thế với bản thân như vậy.

      "Bổn vương và ngươi oán thù, dựa vào cái gì muốn giết ta?"

      "Dựa vào ngươi mặt người dạ thú làm chuyện cầm thú!"

      "Mặt người dạ thú? Chuyện cầm thú?"

      Chợt nghe được mấy chữ Liêu Chiêm Hạo , Tiêu Dung Diệp ngưng mi nghi hoặc, nhưng giây lát liền hiểu ý tứ của ông ta.

      "Ngươi thấy được ta và Cẩu Đản hôn môi?"

      "..."

      Nhưng giây lát, Tiêu Dung Diệp chợt phát , hình như chuyện này có đơn giản như vậy.

      "Ngươi... hẳn là biết bí mật thân thế của Cẩu Đản?"

      Trong con ngươi màu đỏ tươi của Tiêu Dung Diệp nhiễm lên vài phần lay động bất an, ông ta bản thân mặt người dạ thú làm chuyện cầm thú, vậy tầng hàm nghĩa khác của lời này chính là - - giữa bọn họ quả loạn luân rồi hả?

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp tiến lên, phen kéo lấy vạt áo trước của Liêu Chiêm Hạo.

      "! ra toàn bộ chuyện ngươi biết về Cẩu Đản!"

      Tiêu Dung Diệp hoàn toàn xù lông, bỗng nhiên xuất người áo đen, lấy danh nghĩa làm chuyện cầm thú đến ám sát bản thân, nhất định là biết nguyên nhân hậu quả, chân tướng của chuyện này.

      "Còn phải cái gì sao? Hả? Ngươi sớm biết hết thảy, phải sao?"

      "Ta muốn chính miệng ngươi với ta, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

      Tiêu Dung Diệp cũng quản nơi này là đại viện sau đình, để ý hình tượng điên cuồng thét lên.

      lý trí thét lên, quả quấy nhiễu ít người ngủ say!

      Chốc lát, liền nghe thấy bước chân nho rải rác, tới phía này.

      "Người tới, mau!"

      Chương 185.2:
      Editor : Hoàng Dung

      Liêu Chiêm Hạo tay mắt lanh lẹ, dù sao thân phận của ông quá mức đặc thù, ông thể để người khác phát bộ mặt của mình.

      Nghĩ đến đây, Liêu Chiêm Hạo vội vàng thừa dịp nỗi lòng Tiêu Dung Diệp hỗn loạn, phen kéo bờ vai của qua.

      Nơi này thích hợp để Liêu Chiêm Hạo ông ngây ngô, nếu ông bị thị vệ hoặc là cung nhân phát , vậy chính ông có thể là vấn đề tính mạng khó giữ được, chừng đến Ý phi cũng bị liên lụy vào.

      Mà bị Liêu Chiêm Hạo như vậy, Tiêu Dung Diệp cũng có ngập ngừng đuổi kịp ông. Dù sao, biết chân tướng thân thế Lệ Ảnh Yên mới là chuyện lửa sém lông mày nhất.

      Trốn khỏi đám thị vệ, Tiêu Dung Diệp và Liêu Chiêm Hạo hoàn toàn chỗ đặt chân, suy nghĩ liền nhớ đến nơi này cách Dục Tú cung của Lệ Ảnh Yên gần nhất, mà Dục Tú cung là địa bàn của Lệ Ảnh Yên, trắng ra cũng là địa bàn của Tiêu Dung Diệp.

      Trừ bỏ nơi này, sợ là có nơi nào tốt để rồi!

      cần nghĩ ngợi, Tiêu Dung Diệp liền cùng Liêu Chiêm Hạo vào Dục Tú cung của Lệ Ảnh Yên.

      tại thân phận của Lệ Ảnh Yên giống trước, thân là công chúa, nửa đêm, đám thị vệ này thể tùy ý tự tiện xông vào, điểm điều kiện ưu thế ấy làm Tiêu Dung Diệp càng vui mừng nhướng mày.

      Mà Liêu Chiêm Hạo cảm giác rất may mắn, còn có thể lại nhìn đứa Hứa Di chút, tâm tình bản thân cũng tự nhiên là sung sướng.

      Hai người ăn nhịp với nhau, liền vào Dục Tú cung.

      Hai nam nhân đột nhiên xâm nhập, cũng khiến Lệ Ảnh Yên chưa vào giấc ngủ có chút kinh ngạc.

      Mà nhìn thấy Liêu Chiêm Hạo bên cạnh Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên càng kinh ngạc đến cằm đều sắp rớt xuống.

      "Sao... sao ông ta có thể đến đây?"

      Lệ Ảnh Yên kinh ngạc run run tay chỉ vào Liêu Chiêm Hạo, mắt đầy kinh hoảng, chỉ là bởi vì Liêu Chiêm Hạo từng ám sát bản thân, còn léng phéng với Ý phi, càng kinh ngạc hơn chính là hai nam nhân bọn họ lại có thể, lại có thể cùng với nhau?

      Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Tiêu Dung Diệp này và tình nhân mẫu phi của có cái gì khó hiểu?

      "Sao vậy Cẩu Đản? Nàng ông ta..."

      Tiêu Dung Diệp kinh ngạc nhìn hai người đối diện, người dựng râu trừng mắt, người sắc mặt bình thản lơ đễnh!

      Sao hai người bọn họ có thể quen nhau?

      "Dẫn ông ta biến, mau, ta muốn nhìn thấy ông ta!"

      Lệ Ảnh Yên vừa thay đổi thái độ, mắt đầy căm hận liếc nhìn Liêu Chiêm Hạo, giống như là thấy kẻ thù vậy.

      "Cẩu Đản, nàng trước đừng kích động, nàng hãy nghe ta !"

      Vừa xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, phen kéo bả vai kích động của Lệ Ảnh Yên qua, dốc lòng an ủi.

      "Ta nghe, ta nghe, ta nghe!"

      Lệ Ảnh Yên biết bản thân làm sao, chỉ là giãy dụa mãnh liệt chút, thậm chí nâng tay che hai tai, muốn nghe Tiêu Dung Diệp thêm gì nữa!

      "Cẩu Đản, nàng hãy nghe ta , ông ta... ông ta biết bí mật thân thế của nàng!"

      Tiêu Dung Diệp gầm tiếng, mà nghe được giọng phấn khởi như thế của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên như là bị ngũ lôi oanh đỉnh.

      Ông ta... ông ta biết thân thế của mình sao?

      Đột nhiên, cảnh tượng Liêu Chiêm Hạo ám sát bản thân lại lần nữa lên.

      Lệ Ảnh Yên ràng nhớ được, cảm xúc kích động của ông ta khi nhìn thấy nàng vào đêm đó, ông ta cố gắng chất vấn mình về chuyện khối ngọc màu tím.

      Xem ra, ông ta biết chuyện của mình!

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vòng qua Tiêu Dung Diệp, thẳng đến chỗ Liêu Chiêm Hạo.

      Như là phát điên, níu chặt vạt áo trước của Liêu Chiêm Hạo.

      "Ngươi tới với ta, rốt cuộc... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta? Ngươi và Ý phi lại là quan hệ gì? hết toàn bộ cho ta biết!"

      Lệ Ảnh Yên phát điên, mê muội, hoàn toàn quan tâm chất vấn Liêu Chiêm Hạo, đôi con ngươi trong suốt cũng nhiễm lên màu đỏ tươi.

      "Sao ngươi có thể biết nhiều như vậy?" Đối với chất vấn của Lệ Ảnh Yên, Liêu Chiêm Hạo suýt chút choáng váng, nàng lại có thể biết bản thân và Ý phi có liên quan, thậm chí sớm nhìn thấy mình!

      Tại sao có thể như vậy?

      Liêu Chiêm Hạo giật mình chất vấn, làm sao cũng trả lời Lệ Ảnh Yên được, ngược lại là giọng mỉa mai cười mỉa.

      "A ha ha, sao ta có thể biết nhiều như vậy? Hừ, đời này có tường bị gió lùa, chuyện ngươi làm, ta đều biết hết toàn bộ! Ngươi và Ý phi thông gian, cho hoàng thượng mang mũ xanh, tại lại ở cùng với Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã này, đừng với ta, Tiêu Dung Diệp là con của ngươi!"


      Từng chữ vang vang của Lệ Ảnh Yên như là Gia Cát tái thế, ra toàn bộ, hoàn toàn có phát giác sắc mặt Tiêu Dung Diệp ở bên trở nên đáng sợ giống như gan heo.

      " với ta, ngươi biết được từ đâu? Hả? Ngươi muốn cái gì? ! với ta! Rốt cuộc sao ngươi biết được việc này?"

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      @Evans Lizzie Bạn đăng trùng rồi! =D chương 199.1 mình đăng rồi!

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      @Mâi_137 Cho mình hỏi, bạn phụ trách copy từ khi nào? vì mình phụ trách copy hơn tháng nay mà ko nghe ai về việc có người làm chung với mình

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 186: Chọc hai nước quý nhất, vong nước quân
      Editor : Hoàng Dung

      " với ta, ngươi biết được từ đâu? Hả? Ngươi muốn cái gì? ! với ta! Rốt cuộc sao ngươi biết được việc này?"

      Liêu Chiêm Hạo tiến lên, phen kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, lạnh giọng chất vấn.

      Đối với việc Lệ Ảnh Yên biết được chuyện này, Liêu Chiêm Hạo rất khiếp sợ, nhưng còn lo lắng hơn là những người khác có biết chuyện này ? Hay là như thế nào!

      "Sao, sợ người khác biết ngươi ngủ với nữ nhân của hoàng thượng à?"

      Lệ Ảnh Yên tiếp tục giọng mỉa mai, mặt mày đều là khinh thường. Đối với Ý phi, nàng vốn có cảm tình gì, huống chi nam nhân này từng nhận lệnh của Ý phi đến ám sát bản thân, tại bị nàng tìm được nhược điểm, tất nhiên muốn nhục nhã phen.

      "Cẩu Đản, nàng cái gì? Nàng lặp lại lời đó lần nữa !"

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp ở bên im lặng lâu, thể tin mở miệng chất vấn.

      Giờ phút này, hai mắt màu đỏ tươi, tơ máu vọt lên như là sóng to gió lớn quay cuồng, Lệ Ảnh Yên nhìn thấy mà khỏi trở nên kinh hồn táng đảm.

      Giờ phút này Lệ Ảnh Yên có loại xúc động hận thể tát mình bạt tai. Sao nàng ngốc như vậy, quên chuyện Tiêu Dung Diệp vẫn còn ở đây chứ!

      Cảm xúc lại có thể kích động đến chịu khống chế phun ra tất cả lời từ trong lòng ra ngoài, sao nàng ngốc như vậy, có lo lắng đến cảm thụ của Tiêu Dung Diệp!

      "Ta..."

      Trong lòng Lệ Ảnh Yên khỏi tràn đầy lo lắng, nàng nên đối mặt với như thế nào đây?

      Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên ấp úng lên được cái gì, liền vươn cánh tay, tiến lên kéo lấy cánh tay của nàng phen.

      " với ta, toàn bộ hết thảy chuyện nàng biết với ta!"

      Tiêu Dung Diệp rất thô bạo, trong mắt màu đỏ tươi tràn đầy khát vọng biết được chân tướng.

      "Chàng... Chàng làm đau ta rồi!"

      " với ta, ta phải biết toàn bộ!"

      Tiêu Dung Diệp cũng chú ý đến rốt cuộc Lệ Ảnh Yên có đau hay , lòng dạ muốn biết chân tướng, đến cùng tất cả xảy ra chuyện gì!

      "Ta biết, buông ta ra... Đau..."

      "Ta muốn nàng với ta! với ta!"

      "Đừng làm khó nó, ta đến cho ngươi!"

      Đột nhiên, Liêu Chiêm Hạo nhìn thấy bọn họ ngừng lôi kéo, bất đắc dĩ, bản thân chủ động tiến lên mở miệng giải thích.

      Nghe được Liêu Chiêm Hạo muốn ra tất cả nguyên nhân với hai người bọn họ.

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ào ào ngừng thở, cùng đợi câu tiếp theo của Liêu Chiêm Hạo.

      Quả nhiên, Liêu Chiêm Hạo chuyển bước chân, thong thả tới bên cửa sổ, tiếp đó giọng già nua vang lên, từ từ thốt ra - -

      "Kỳ thực, ta vốn là Quý tộc của Bắc Minh quốc, cũng kết bái huynh đệ sống chết với Hoàng đế vong quốc - Lệ Hùng Phong. Mà Liễu Hoa Ý, cũng là Ý phi, vốn nên là nữ nhân của ta. Từ chúng ta là thanh mai trúc mã, thương nhau, nhưng gia tộc ta xuống dốc, có lượng lớn hàng hóa cần khai thông sang An Nam quốc bên này, Hoa Ý hai mươi tám tuổi liền bất đắc dĩ gả cho Tiêu Hạo Thiên, thành phi tử giữa chốn hậu cung!"

      "Ta mắc nợ nàng, vì thế ta liền qua lại giữa hai nước Bắc Minh và An Nam, thỉnh thoảng tới thăm nàng. Hoa Ý, nàng nữ nhân tốt, hy sinh nhiều như vậy vì ta, lại chưa bao giờ có câu oán hận. Nhưng mà..."

      "Nhưng mà cái gì?"

      Tiêu Dung Diệp càng nghe, cảm xúc càng kích động mở miệng chất vấn. Kỳ thực nghe được lời của Liêu Chiêm Hạo, cõi lòng héo khô của Tiêu Dung Diệp lại lần nữa dấy lên tia hi vọng, có lẽ bản thân là đứa của mẫu phi và người nam nhân trước mắt này!

      "Nhưng mà sau này Hoa Ý có ngươi! Vui như lên trời, Hoa Ý cũng từ tiểu nghi ngũ phẩm nhảy thành hoàng phi. Ta liền phát giác giữa mình và nàng càng có ngăn cách lớn!"

      "Sau này, ta cũng tìm nàng, ngược lại ta vào hoàng cung Bắc Minh quốc làm khách quý, nhận được đối đãi giống như huynh đệ ruột của Hùng Phong! Chỉ là... chỉ là lực ý chí của ta rất kiên định, ta... ta hoàng hậu của Hùng Phong, cũng là mẹ ruột của ngươi!"

      xong, Liêu Chiêm Hạo run rẩy duỗi tay chỉ hướng Lệ Ảnh Yên, mặt đều là vẻ thống khổ mà lời nào có thể miêu tả được.

      Liêu Chiêm Hạo lâm vào giữa từng trận hồi ức thống khổ sâu, đến mức trong hốc mắt đều là màu đỏ tươi.

      "..."

      Nghe được Liêu Chiêm Hạo như vậy, Lệ Ảnh Yên gì, nghĩ đến mẹ ruột của mình lại có sức quyến rũ cường đại như vậy, lại có thể làm được chuyện "Chọc hai nước quý nhất, vong nước quân" này.

      "Nhưng là, tình của ta với nương ngươi đều luôn luôn chôn dấu trong lòng, ta dám để Hùng Phong biết, Hùng Phong cũng rất nương ngươi, tiếc vì nương ngươi mà giết huynh đệ ruột!"

      Khiếp sợ, kinh ngạc, Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp hoàn toàn thể tin được, Hứa Di kia lại là hồng nhan họa thủy như thế.

      "Vậy sao này thế nào?"

      Lệ Ảnh Yên càng nghe càng muốn biết chân tướng việc, cảm xúc kích động mở miệng tiếp tục hỏi.

      "Sau này, hoàng đế An Nam quốc sứ Bắc Minh, đối Hứa Di 'Nhất vũ khuynh tâm'(1), đúng lúc đó Hùng Phong lòng bận việc chính vụ, liền vắng vẻ Hứa Di, khiến cho hai người Hứa Di và Tiêu Hạo Thiên có cơ hội mưu mà hợp! Thậm chí... Thậm chí còn sinh hạ ngươi!"

      "Nhưng mà năm đó, ta có lấy thuốc phá thai cho Hứa Di, chỉ là nàng vẫn xảy thai thành công, ngược lại có ngươi. Cho nên nha đầu, ngươi... quả là đứa của Hứa Di và Tiêu Hạo Thiên, điểm ấy có sai!"

      Liêu Chiêm Hạo từ từ thốt ra, cũng ra thân thế bí mật của Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp.

      Lệ Ảnh Yên này là đứa của Tiêu Hạo Thiên và Hứa Di, Tiêu Dung Diệp là đứa của Tiêu Hạo Thiên và Liễu Hoa Ý, bọn họ , xác là huynh muội ruột cùng cha khác mẹ.

      Nghe đến đó, Lệ Ảnh Yên triệt để choáng váng, chịu khống chế xụi lơ thân thể của mình.

      Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể?

      Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, phen tiến lên đỡ thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên.

      "Cẩu Đản, nàng có khỏe ?"

      "Đừng chạm vào ta!"


      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn nóng nảy, quan tâm liền nâng tay đẩy Tiêu Dung Diệp ra.

      Giờ phút này tâm tình của nàng giống như bị ngàn vạn con trùng muốn cắn gân cốt, đau thở nổi.

      Tiêu Dung Diệp biết Lệ Ảnh Yên nhất định là choáng váng vì bí mật thân thế ràng này.

      Nhưng... từ đáy lòng, vẫn đồng ý thừa nhận đáng buồn này!

      Tiêu Dung Diệp có chút ý tứ buông Lệ Ảnh Yên ra.

      Tiến lên, bàn tay to tiếp tục để ý nắm thắt lưng Lệ Ảnh Yên, nhìn chằm chằm Liêu Chiêm Hạo, gằn từng chữ - -

      "Ta muốn biết sau này xảy ra chuyện gì? Ngươi và mẫu phi ta lại xảy ra chuyện gì?"

      Tiêu Dung Diệp chất vấn, mặc kệ thế nào, vẫn muốn biết mẫu phi của mình có nối lại tiền duyên với ông ta ?

      "Sau này, Hùng Phong phát chuyện Hứa Di, liền đày nàng vào lãnh cung, để nàng trải qua đãi ngộ thuộc về mình, đến làm việc vặt giặt quần áo. đến cả chuyện...kể cả chuyện giết gà, đều hạ thủ với Hứa Di được."

      "Sau khi Tiêu Hạo Thiên vừa biết chuyện này, nổi giận, trong cơn tức giận liền dẫn binh Bắc phạt, vốn định cứu Hứa Di, chỉ là ... vẫn chậm bước. Sau khi đại quân An Nam quốc tiến vào Bắc Minh, Hùng Phong biết ngôi vị hoàng đế và đầu đều bảo đảm, liền cùng Hứa Di uống rượu độc chết !"

      "Lúc ấy Tiêu Hạo Thiên quả nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, ta vốn mang binh đánh giặc, khuôn mặt bị làm bị thương. má trái của ta, vết sẹo sâu kia chính là chứng cớ tốt nhất!

      May mắn ta mạng lớn, có chết ở trong phần đông binh tướng, trải qua dày vò, ta được mẫu phi ngươi cứu, nàng an bày ta ở ngoài cung, từ đây tình cũ của ta và nàng lại cháy!"

      "Nhưng mà Dung Diệp, ngươi phải là con của ta, ta tưởng tượng vô số lần, nếu ngươi là con của ta tốt bao nhiêu, như vậy giữa huynh muội các ngươi có thể có ràng buộc huyết thống, liền có thể an tâm ở cùng nhau! Chỉ là... Aizz, tạo hóa trêu người!"

      Liêu Chiêm Hạo từ từ thở dài, hai người bọn họ, vốn là huynh muội, lại xảy ra chuyện như vậy! Quả thực là làm bậy mà!

      "Nhưng... ta tin, ngươi trước đó ngươi và mẫu phi ta léng phéng phải ? Ta đây hoàn toàn có khả năng là của ngươi, sao ngươi có thể khẳng định, ta là của Tiêu Hạo Thiên mà phải của ngươi, chuyện này ta muốn đến hỏi mẫu phi ta! Ta phải biết, rốt cuộc hết thảy xảy ra chuyện gì?"

      Tiêu Dung Diệp hoàn toàn xù lông, mẫu phi cấu kết với nam nhân này, thân thế của tất nhiên là điều bí !

      Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp gần như dám chậm trễ chút nào, lao khỏi Dục Tú cung, muốn Bích Tiêu cung tìm Ý phi để hỏi rành mạch, ràng tất cả chuyện này.

      Có thể , mỗi câu của Liêu Chiêm Hạo, đều là bán tín bán nghi, thâm cung đại viện này, làm sao có thể xuất nam nhân qua mắt được cao thủ đại nội trùng trùng chứ? Hơn nữa nam nhân này còn có thể thiếu chữ nguyên nhân hậu quả chuyện này, trừ bỏ đương , đây hoàn toàn phù hợp lẽ thường!

      chừng, cũng có thể là mẫu phi nhà mình vì để bản thân rời khỏi Cẩu Đản mà thiết kế ra trò đùa mới!

      Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp buông Lệ Ảnh Yên ra, liền chạy ra ngoài.

      Thấy Tiêu Dung Diệp chạy ra ngoài như là phát điên, Liêu Chiêm Hạo cũng nóng nảy.

      "Dung Diệp! Ngươi đâu?"

      Liêu Chiêm Hạo vội vàng đuổi theo, thể để Tiêu Dung Diệp chạy đến nơi Ý phi náo loạn, đây phải là chuẩn bị muốn toàn bộ người An Nam quốc chê cười Ý phi sao?

      Để toàn bộ người An Nam quốc đều biết đến, Liễu Hoa Ý nàng là tiện nhân dâm phụ hơn kém, dám cho hoàng thượng mang mũ xanh ư?

      thể, loại chuyện khiến Liễu Hoa Ý bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ này, Liêu Chiêm Hạo tuyệt đối thể để nó phát sinh.

      Suy tư chút, Liêu Chiêm Hạo liền lộn ngược ra sau cái tiến lên, chặn đường của Tiêu Dung Diệp.

      "Dung Diệp, ngươi trước tỉnh táo lại, chuyện này, ngươi trước cần nháo nữa, ngươi suy nghĩ chút tình cảnh tại của mẫu phi ngươi được ? Chuyện này, nếu ngươi nháo loạn lên, ngươi muốn sau này mẫu phi ngươi làm người như thế nào đây?"

      - - - - - - - -

      Chú thích :
      (1) Nhất vũ khuynh tâm: Vì điệu múa mà đem lòng mến

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 187: Trái tim chệch dài
      Editor : Hoàng Dung

      "Dung Diệp, ngươi trước tỉnh táo lại, chuyện này, ngươi trước cần nháo nữa, ngươi suy nghĩ chút tình cảnh tại của mẫu phi ngươi được ? Nếu ngươi nháo loạn chuyện này lên, ngươi muốn sau này mẫu phi ngươi làm người như thế nào?"

      Liêu Chiêm Hạo dằn lại tính tình đuổi theo Tiêu Dung Diệp, mặc kệ thế nào, Liễu Hoa Ý là nữ nhân mà đời này Liêu Chiêm Hạo nhất, cho phép nàng gặp chuyện may. Cho dù là Liêu Chiêm Hạo phải chết, cũng kiên quyết thể để Liễu Hoa Ý gặp chuyện may.

      "Nhưng ta phải biết chân tướng, ta tin ta và nàng là huynh muội!"

      Tiêu Dung Diệp cũng xù lông, lúc biết được mẫu phi mình léng phéng với nam nhân khác ở bên ngoài, liền ảo tưởng bản thân là đứa của người khác, mà phải là đứa của Tiêu Hạo Thiên. Nhưng ảo tưởng này lại bị Liêu Chiêm Hạo cường ngạnh cắt đứt, giờ phút này tâm tư gì cũng đều có rồi.

      muốn tìm Ý phi chất vấn, để bà là đứa của người khác cho biết.

      "Dung Diệp, mặc kệ ngươi nháo như thế nào cũng làm nên chuyện gì, các ngươi là huynh muội, điểm ấy thể nghi ngờ. Mẫu phi ngươi bởi vì chuyện giữa các ngươi mà sinh bệnh, ngươi đừng lại chọc nàng vui, sở dĩ ta ám sát ngươi, chính là muốn cho ngươi giáo huấn, giữa ngươi và con bé có khả năng."

      Liêu Chiêm Hạo bạo rống tiếng, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ông thiệt tình hy vọng tội nghiệt bực này tiếp tục kéo dài, chuyện hôm nay ông ám sát Tiêu Dung Diệp, Ý phi hoàn toàn biết.

      Lúc ông ra hết tất cả chân tướng , cũng là vì giữa hai người bọn họ, từ đây về sau còn liên quan ân oán rồi.

      Nhưng nào biết, phản ứng cảm xúc của Tiêu Dung Diệp này lại lớn như thế.

      "Kẻ lừa đảo, các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Lời các ngươi , ta tin câu!"

      Nghe được Liêu Chiêm Hạo như thế, tiếng lòng của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn sụp xuống. Ông ta là người biết chân tướng tình nhất, chắc chắn ông ta hiểu chuyện này nhất, là người hiểu mọi chuyện.

      Lừa mình dối người cũng tốt, cho dù Tiêu Dung Diệp biết hết thảy có đường sống cứu vãn, lại vẫn cứng miệng chịu thừa nhận.

      Tiêu Dung Diệp lâm vào bên trong thống khổ sâu, hai tay nắm lấy tóc của mình, bộ dáng vùng vẫy giãy chết.

      Mà Lệ Ảnh Yên ở bên nhìn hồi lâu, nhìn thấy thần sắc thống khổ như thế của Tiêu Dung Diệp, lòng nàng cũng đau như đao cắt.

      Tất cả mọi chuyện kết thúc, xem ra giữa bọn họ có liên quan huyết thống.

      Lệ Ảnh Yên khóc ra nước mắt, cảm giác tâm của nàng giống như chết.

      Nàng biết mình sống còn có ý nghĩa gì, nghĩ vậy, con ngươi chết lặng của Lệ Ảnh Yên nhìn chiếc kéo bàn, thần sắc sững sờ tiến lên cầm lấy.

      "Dung Diệp, nhau với chàng rất đau rất khó, ta là muội muội ruột của chàng, giữa chúng ta là nghiệt duyên. Kiếp này, chúng ta... chúng ta nhất định thể ở cùng nhau rồi! Kiếp sau... Kiếp sau, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!"

      xong, Lệ Ảnh Yên cầm kéo lên, rồi đột nhiên đâm xuống ngực mình.

      Nhìn thấy trong lòng Lệ Ảnh Yên vô cùng bi thương, màu đỏ tươi trong mắt Tiêu Dung Diệp cũng trở nên lạnh lẽo.

      "Cẩu Đản, đừng!"

      Tiêu Dung Diệp chợt thét lên tiếng, mắt thấy chiếc kéo sắc bén đó đâm xuống.

      "Ưm..."

      Lệ Ảnh Yên nức nở hô đau tiếng, chiếc kéo cứng rắn ghim lệch hướng, dừng ở bả vai nàng.

      Máu tươi, nhất thời chảy ra như dòng suối .

      "Cẩu Đản!"

      Tiêu Dung Diệp kinh hoảng thôi tiến lên đỡ lấy thân mình sắp ngã xuống của Lệ Ảnh Yên.

      Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Liêu Chiêm Hạo dùng sức đá chân cái, dừng ở cánh tay nắm chặt kéo của Lệ Ảnh Yên, đúng lúc khiến chiếc kéo lệch phương hướng.

      Liêu Chiêm Hạo cũng kinh hoảng nhìn tất cả vừa phát sinh, vừa rồi rất nguy hiểm, may mắn bản thân tay mắt lanh lẹ, nhấc chân đá lên cánh tay Lệ Ảnh Yên, khiến cho chiếc kéo của nàng đúng lúc đâm trật hướng, nếu hậu quả khó có thể nghĩ đến.

      "Cẩu Đản, nàng thế nào rồi? Cẩu Đản, đừng làm ta sợ!"

      Tiêu Dung Diệp ôm lấy thân mình như cánh ve của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, như là quý trọng trân bảo bản thân nhất vậy. Mắt đầy thống khổ dữ tợn, lời nào có thể miêu tả được.

      "Ta..."

      " cần nữa, vì sao ngu ngốc như vậy hả!"

      "A, giữa chúng ta bất quá là trò nực cười, biết chân tướng chuyện này, cũng là thời điểm giải quyết hết tất cả! Chết, là... là kết thúc tốt nhất cho quan hệ của chúng ta!"

      ". Cẩu Đản, ta cho nàng chết, cho nàng chết! Cho dù chết, người đáng chết kia cũng phải là ta mới đúng, là ta nên bị nàng hấp dẫn, làm nhiều chuyện bằng cầm thú như vậy. Cẩu Đản, ta muốn nàng sống, nếu chết để cho ta chết thay nàng !"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền kích động, đột nhiên rút chiếc kéo từ bả vai Lệ Ảnh Yên ra, chợt đâm xuống ngực trái của mình.

      "Đừng!"

      "Xoẹt!"

      Máu tươi nhất thời bắn tung tóe lên khuôn mặt nhắn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên, đến cả con ngươi trong suốt cũng nhiễm lên màu máu tươi.

      "Chàng - nam cặn bã đáng chết, chàng... chàng cố ý đúng ?"

      Lệ Ảnh Yên thấp giọng rít gào, cánh môi tái nhợt nhiễm lên gợn sóng chua xót, nước mắt dính máu đỏ, rơi đầy khuôn mặt nhắn.

      Thấy khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên chảy đầy nước mắt kích thích mắt mình, Tiêu Dung Diệp nâng tay, dùng tay dính đầy máu tươi, thong thả chà lau khuôn mặt nhắn của nàng, chút rồi chút, như là nhìn chán.

      "A, coi như là ta cố ý , nếu thể sống cùng nhau, đường hoàng tuyền, sao ta có thể để nàng độc nơi nương tựa chứ!"

      "..."

      "Cẩu Đản, chúng ta... rốt cuộc chúng ta cần bận tâm ánh mắt phàm tục đó nữa, an tâm... ở... ở cùng nhau rồi !"

      Đợi Tiêu Dung Diệp hữu khí vô lực dứt lời, bàn tay to nhàng vuốt khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên đột nhiên rơi xuống.

      Cảm nhận được dư ấm áp bên má dần chuyển lạnh, Lệ Ảnh Yên bạo rống tiếng.

      "! ! !"

      - - phân cách tuyến - -

      Từ khi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên có quan hệ, Thái Y viện liền bắt đầu ngừng bận rộn.

      đến chuyện sinh non, đến loại chuyện bị thương này, lớn lớn đều xảy ra nhiều lần, sợ là mười đầu ngón tay thêm mười đầu ngón chân đều đếm hết.

      Trải qua giày vò như vậy, lần này, hai người đều ngã xuống.

      May mắn Liêu Chiêm Hạo trải qua đao phong huyết vũ, đối với loại chuyện này sớm luyện thành thân diễn xuất sợ hãi.

      Gần như dám chậm trễ chút nào chạy tới Thái Y viện, Liêu Chiêm Hạo đột nhiên nắm Lộ Lệ điên loan đảo phượng như bình thường từ giường lên, để suốt đêm chạy tới Dục Tú cung, vội vàng trị liệu cho hai người ngã xuống này.

      Y thuật Lộ Lệ vốn cao minh, người trải qua trị liệu dưới tay , giống như muốn chết cũng khó. Chẳng qua hình như Tiêu Dung Diệp này xuống tay có chút quá tàn nhẫn, đuôi kéo đều tiến sát xuống.

      Đây đối với Lộ Lệ thần y này mà , vẫn là rất khó giải quyết!

      Bất quá càng làm cho Lộ Lệ kinh ngạc chính là tìm Dục Tú cung lại có thể là người áo đen che mặt, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Hơn nữa người áo đen này còn giống như biết được rành mạch chuyện lúc trước của bọn họ.

      "Ôi chao, đại... đại gia!"

      Cũng biết nên xưng hô Liêu Chiêm Hạo như thế nào, suy tư lâu, Lộ Lệ mới miễn cưỡng gọi Liêu Chiêm Hạo tiếng đại gia.

      Biết được Lộ Lệ này chuyện với mình, Liêu Chiêm Hạo có trả lời , chỉ dùng ánh mắt trao đổi chút, ý bảo Lộ Lệ, ông nghe.

      "Tại sao Thần vương Điện hạ lại bị thương nặng như vậy? Còn có Uyển Dư công chúa lại là xảy ra chuyện gì? Bọn họ bị thương, hình như là xuất phát từ chiếc kéo?"

      Đối với chất vấn của Lộ Lệ, Liêu Chiêm Hạo thực muốn trả lời, muốn ông trả lời Lộ Lệ như thế nào chứ, rằng ông tất cả nguyên nhân hậu quả mọi chuyện, khiến cho hai bọn họ tự sát?

      Hiển nhiên loại lời này, Liêu Chiêm Hạo thể cho Lộ Lệ.

      "Ta muốn biết thương thế của hai người bọn họ như thế nào?"

      Tiếng Liêu Chiêm Hạo bình tĩnh, dù sao ông luyện công phu, huống chi vết sẹo sâu mặt kia cũng có thể biểu lộ ra thô bạo và ngoan của ông.

      Nhìn nam nhân ở trước mặt, người tản mát loại khí thế điên cuồng, biết phải là người dễ chọc, nhưng ông ta lại có thể tìm bản thân đến trị liệu cho Tiêu Dung Diệp và Cẩu Đản, nhưng mà phải lúc trước quan hệ của bọn họ là đối địch sao?

      Nghĩ đến đây, Lộ Lệ mở miệng với Liêu Chiêm Hạo - -

      "Kỳ thực Uyển Dư công chúa này có gì trở ngại, miệng vết thương cũng phải quá sâu, chỉ là kinh hách quá độ, cộng thêm di chứng sinh non lưu lại cho nên mới ngất . Nhưng mà hình như Thần vương Điện hạ..."

      "Hình như thế nào?"

      Nghe Lộ Lệ thở mạnh chuyện như thế, cả trái tim Liêu Chiêm Hạo đều treo đến cổ họng.

      Nếu Tiêu Dung Diệp có chuyện gì, vậy muốn ông giao phó với Ý phi như thế nào!

      Thấy bộ dáng Liêu Chiêm Hạo khẩn trương vì Tiêu Dung Diệp như thế, Lộ Lệ biết quan hệ giữa hai người bọn họ tuyệt đối ít, chừng... còn có bí mật thể cho ai biết!

      "Hình như tình huống Thần vương Điện hạ rất tệ, ngươi xem , nơi xuống tay cũng chính là miệng vết thương, lực đạo lớn như vậy, gần như đều đâm xuyên qua toàn bộ ngực. Theo lý thuyết, chết tại chỗ chứ còn sống! Nhưng mà..."

      "Nhưng mà cái gì?"

      Liêu Chiêm Hạo bị lời này của Lộ Lệ làm thở mạnh, cả kinh sợ hãi, đến giữa trán đều nổi lên mồ hôi.

      "Nhưng mà tiểu tử này phúc lớn mệnh lớn! Trái tim cố tình nằm ở phía bên phải, cách khác, vị trí trái tim của chệch dài, mạng đáng chết của cũng còn sống!"

      Nghe được Lộ Lệ như vậy, Liêu Chiêm Hạo gần như vui mừng mà khóc, trái tim chệch dài, loại chuyện này quả thực là ngàn năm khó có được! Tiểu tử này đúng là phúc lớn mệnh lớn!

      Liêu Chiêm Hạo vui vẻ, thầm thở dài, ít nhất ông có thể giao phó với Ý phi, cần áy náy như thế nữa rồi.

      - - - - - - - - - -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :