1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 181: Ta mặc kệ, sinh đứa , phải nhận ta làm cha nuôi
      Editor : Hoàng Dung

      "Ta mẹ nó rất buồn bực, ngày nào ngươi cũng chạm vào nữ nhân, còn có thể khát vọng bản thân như vậy, xem ra ngươi Tinh Tẫn Nhân Vong, ông trời chính là đui mù!"

      Tiêu Dung Diệp cắn răng trút giận qua, bị Lộ Lệ chọc tức đến muốn nổ tung. Thiết chút nữa, gốc rễ của nam nhân này liền để Cẩu Đản thấy được.

      "Hắc hắc, Tiêu tứ gia, đừng nổi giận! phải bảo bối Cẩu Đản này của ngươi thấy sao? Cho nên, cũng đừng nguyền rủa ta!"

      Lộ Lệ là bộ dáng thiếu đánh đòn, ngoài cười nhưng trong cười, càng như vậy, càng khiến cho Tiêu Dung Diệp có xúc động tìm chó cái bạo hoa cúc .

      lúc hai người vui cười đánh chửi, bên ngoài truyền đến tiếng dài đặc biệt của thái giám.

      "Thánh thượng có chỉ, Cẩu Đản tiếp chỉ!"

      Vừa nghe là muốn Cẩu Đản tiếp chỉ, Tiêu Dung Diệp lập tức hoảng sợ, giờ phút này làm gì còn có tâm tình ba hoa với nam cặn bã Lộ Lệ đáng chết.

      "Này, Tiêu tứ gia, ngươi đâu đấy!"

      "Vô nghĩa, tìm hoàng thượng!"

      xong, Tiêu Dung Diệp bước bước xa liền muốn xông ra ngoài.

      "Này, ngươi bình tĩnh chút, thánh chỉ nhất định viết cái đó đâu!"

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp lập tức xông ra ngoài, Lộ Lệ tay mắt lanh lẹ vội vàng kéo lại.

      "Trừ bỏ nhận Cẩu Đản làm nữ nhi, có khả năng khác đâu!"

      "Vậy ngươi cũng có thể bình tĩnh chút được ? Nghĩ tốt đối sách mới đúng là chuyện ngươi phải làm, phải sao? Cãi lại thánh chỉ cũng phải là chuyện hoàng tử như ngươi nên làm, bằng ngươi nhất định gánh vác tiếng xấu bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu."

      Lộ Lệ gần như thấp giọng rống giận, mới có thể kéo thân thể lỗ mãng của Tiêu Dung Diệp trở về.

      Nghĩ đến lời của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp cho rằng cũng phải có lý.

      Quả thể làm trái thánh chỉ, nhưng có nghĩa là bọn họ có đối sách để ứng đối!

      Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đầy thâm thúy nhìn thoáng qua Lộ Lệ.

      "Nếu, ta muốn mang nàng , ngươi có thể..."

      "Mắt ta mù, cái gì cũng phát !"

      Lộ Lệ xảo diệu chặn lại lời của Tiêu Dung Diệp, biết ta lo lắng. Hoắc Thiếu Nghi bởi vì chuyện hai người bọn họ mà vào đại lao, Tiêu Dung Diệp lo lắng Lộ Lệ cũng vì bọn họ mà bị bắt vào trong tù.

      "Yên tâm , cho dù chết, ta cũng có gì tiếc nuối. Nữ nhân đời này đều để cho ta chơi đùa, ta cũng thấy đủ rồi!"

      "Nhưng là..."

      Tiêu Dung Diệp vẫn lo lắng muốn hỏi chút, nhưng nào biết Lộ Lệ lưu manh kia lại lần nữa chặn lời của .

      "Nhưng cái gì? Muốn cảm tạ ta sao? Được rồi, để ta đụng pháo tiểu Cẩu Đản của ngươi, liền tính là ngươi đáp tạ đại ân đại đức của ta rồi!"

      "Ngươi nằm mơ!"

      Tiêu Dung Diệp nghe được Lộ Lệ lấy Cẩu Đản để trêu chọc , nhất thời, lửa bốc cao 3000 trượng từ chối ta.

      "Hắc hắc, biết ngươi luyến tiếc. Được rồi, đừng nhảm, tiếp chỉ !"

      xong, Lộ Lệ ôm bả vai Tiêu Dung Diệp, đẩy tới bên giường Lệ Ảnh Yên.

      Chốc lát, liền thấy tổng quản thái giám bên cạnh Tiêu Hạo Thiên cầm phất trần màu trắng vào trong phòng.

      Vừa vào cửa, liền thấy ba người đồng loạt quỳ mặt đất.

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, thị nữ Cẩu Đản hiểu lễ nghĩa, cơ trí cẩn thận, dựa vào ý trời xanh, thu Cẩu Đản làm nghĩa nữ, ban thưởng họ Tiêu, phong hào Uyển Dư, vào ở Dục Tú cung, chọn ngày sắc phong đại điển công chúa! Khâm thử!"

      "Bịch!" tiếng, thân mình Lệ Ảnh Yên mềm nhũn, ngã mặt đất, may mắn được Tiêu Dung Diệp nhanh mắt đỡ lấy mới ngã bị thương.

      Thấy Tiêu Dung Diệp đỡ mình, Lệ Ảnh Yên nâng mắt lên, liếc nhau cái.

      Đôi mắt tràn đầy bất lực, khiến tiếng lòng Tiêu Dung Diệp căng thẳng.

      Quả nhiên, Lão Bất Tử này vẫn lòng muốn nhận Cẩu Đản làm nữ nhi.

      "Làm sao bây giờ?"

      Lệ Ảnh Yên đối diện Tiêu Dung Diệp, thấp giọng nỉ non.

      Nàng sợ, rất sợ rất sợ. Nếu tiếp thánh chỉ này, vậy sau này bọn họ chỉ có thể chắc chắn là huynh muội!

      "Tiếp !"

      Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ há miệng, phun ra nuốt vào, vẫn đáp ứng gật gật đầu.

      Sao lại muốn làm như vậy chứ! Nhưng trừ bỏ tiếp nhận thánh chỉ, bọn họ có cách nào phản kháng!

      "Chàng muốn để ta... tiếp nhận thánh chỉ này?"

      Lệ Ảnh Yên run giọng chất vấn, mắt nàng tràn đầy thể tin. Người nam tử bản thân khắc sâu ở trước mặt này muốn để nàng thừa nhận là ca ca ruột của nàng sao?

      "Trước tiếp nhận , chuyện còn lại, chúng ta bàn bạc kỹ hơn!"

      "... Ta muốn... muốn tiếp..."

      biết vì sao, giờ phút này thái độ Lệ Ảnh Yên tràn đầy kiên quyết.

      Nàng muốn tiếp nhận thánh chỉ, thừa nhận quan hệ huynh muội buồn cười giữa bọn họ, tha thứ nàng lại bướng bỉnh vào giờ khắc này.

      "Cẩu Đản, nàng..."

      "Thánh chỉ đến, Thần vương điện hạ tiếp chỉ!"

      Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, lúc Tiêu Dung Diệp muốn an ủi Lệ Ảnh Yên, lại là tiếng thét to của thái giám, truyền đến từ xa.

      Lại lần nữa nghe được thánh chỉ truyền đến, tiếng lòng Tiêu Dung Diệp càng thêm căng đến lợi hại.

      đến lát, liền thấy thái giám mặc y phục thái giám vào trong phòng, mở thánh chỉ lụa tơ tằm ánh vàng rực rỡ thêu hai rồng đùa châu.

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Tứ hoàng tử Dung Diệp nhiều lần lập kỳ công, thẳng thắn nhanh nhẹn, niệm chiến công này, đặc biệt ban thưởng gả trưởng nữ Tư Đồ gia làm vương phi, đại hôn vào ba ngày sau, khâm thử!"

      Khiếp sợ, kinh ngạc, điên cuồng, Tiêu Dung Diệp khó có thể ra tâm tình ngũ vị tạp trần này, giống như tại bản thân bị núi lớn đè ép, khiến bản thân hoàn toàn thở nổi.

      Liên tục hai đạo thánh chỉ, trực tiếp đâm thẳng trái tim , khiến đến tâm tự sát đều có rồi.

      Theo bản năng, Tiêu Dung Diệp đứng dậy, muốn lao ra tìm hoàng thượng.

      Trong nháy mắt muốn lao ra, Lộ Lệ đúng lúc kéo cổ tay của lại lần nữa.

      "Ngươi buông ta ra, ta muốn tìm ông ta!"

      " quên ta gì với ngươi rồi à? Biện pháp duy nhất là ngươi phải bình tĩnh suy nghĩ đối sách, đừng để mất lý trí, chừng đây là hoàng thượng thử các ngươi thôi!"

      So sánh tương đối, tính tình Tiêu Dung Diệp nóng nảy, giờ phút này Lộ Lệ lại cực kỳ lạnh nhạt.

      Chợt, Lộ Lệ nâng con ngươi ngăm đen lên, chuyển nhìn chằm chằm Tiêu Dung Diệp.

      "Nhớ kỹ mỗi câu ta với ngươi, bằng , chính ngươi vì vậy mà trả giá lớn."

      "..."

      "Chuyện của Hoắc Thiếu Nghi chính là vết xe đổ, ngươi trước tạm yên lặng xem xét, nhìn xem tình hình mới hạ thủ!"

      Lộ Lệ từ từ ra, tiếp đó quay đầu về phía Lệ Ảnh Yên.

      "Trước tiếp chỉ lại , tuân kháng chỉ bị chém đầu, giữ lại mạng nghĩ đối sách, dù sao vẫn hơn cố chấp bị giết!"

      Lộ Lệ mở miệng đạo lý, như là quân sư, chỉ huy hai người sớm bị mất lý trí này!

      Thấy lời của Lộ Lệ, câu nào cũng là đạo lý, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên đều nhanh chóng đáp ứng.

      Nghĩ đến đây, vẫn bất an gật gật đầu, xem như cam chịu tiếp nhận thánh chỉ!

      Đợi sau khi đám thái giám huyên náo kia rồi, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn xụi lơ như là bong bóng xì hơi.

      Nàng nghĩ tới, hoàng thượng này lại có thể tâm ngoan thủ lạt đến thế, trực tiếp gậy đánh chết hai ngươi.

      phong công chúa, ban thưởng đại hôn, đánh đôi uyên ương nhau thành gà bay trứng vỡ.

      "Tiếp thánh chỉ này, sau này chàng chỉ có thể là hoàng huynh của ta. Ha ha, đúng là tạo hóa trêu người!"

      Lệ Ảnh Yên xụi lơ có khí lực gì, đôi mắt sáng trong suốt thống khổ nhắm lại.

      "Thần vương phi, người trước cần nhụt chí, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Yên tâm , nhất định nghịch chuyển!"

      Lộ Lệ phát ra lời từ nội tâm, chẳng phải muốn an ủi Lệ Ảnh Yên, hoặc là thế nào, chỉ là trực giác của ngừng với , hai người bọn họ tuyệt đối phải là huynh muội.

      "Sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

      Lệ Ảnh Yên chất vấn, từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng liền thấy cách xử của Lộ Lệ này cực kỳ bình tĩnh, tuy rằng là người ngoài cuộc, có thể nhìn ràng được mọi chuyện.

      Điểm ấy, Lệ Ảnh Yên rất muốn biết, là Gia Cát tái thế ư? Sao cảm giác liệu như thần chứ!

      "Nếu ngươi và Dung Diệp là huynh muội, vì sao lại giống nhau chút nào chứ? Ngược lại có tướng phu thê. Cho nên, dựa vào trực giác của ta, các ngươi tuyệt đối phải huynh muội!" Nghe Lộ Lệ đến trảm đinh chặt sắt như thế, hai mắt Tiêu Dung Diệp lập tức tỏa ánh sáng.

      "Lộ Lệ, ngươi hổ là huynh đệ tốt, bằng hữu tốt của ta. Ta biết chỉ có ngươi tốt nhất rồi mà!"

      Thấy Tiêu Dung Diệp như là đống cứt tới lôi kéo làm quen, Lộ Lệ tức giận hất ra, tiếp đó nhíu mày phủi phủi vạt áo trước người

      "Làm gì á? Nam cặn bã đáng chết, tay bẩn thỉu của ngươi làm dơ hết quần áo của ta! Mỗi ngày nhìn bộ dáng tổn hại này của ngươi, vẫn là nhanh chóng suy nghĩ chút ngươi ứng đối đại hôn ba ngày sau như thế nào !"

      Nghe được Lộ Lệ nhắc nhở câu đúng lúc, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng nhíu chặt mày núi.

      Đúng vậy, mắt thấy đai hôn ba ngày sau đến gần, nếu mình còn nghĩ biện pháp ứng đối, vậy nên làm thế nào cho phải đây?

      "Lộ Lệ, đều là chủ ý của nam cặn bã đáng chết ngươi, để ta tiếp nhận thánh chỉ. Được rồi, tại ngươi liền nghĩ ra kế sách phá giải cho ta với Cẩu Đản !"

      Tiêu Dung Diệp khách khí, gọn gàng dứt khoát vứt vấn đề khó giải quyết cho Lộ Lệ.

      Thấy vậy, Lộ Lệ bĩu môi giống như bị ủy khuất.

      "Vì sao? Đôi gian phu dâm phụ các ngươi ràng khi dễ người khác mà!"

      "Chậc chậc, ta và Cẩu Đản khi dễ phải người, là súc sinh dâm mẫu. Lộ thần y, à đúng, Lộ Thần Thú, mau nghĩ ra đối sách, bằng , bảo bối rong ruổi vạn dặm này của ngươi nhìn thấy đại thảo nguyên rộng lớn đâu!"

      Tiêu Dung Diệp như xong chuyện lạ, vẫn còn quên nhếch miệng cười rộ lên.

      Thấy nụ cười có ý tốt của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ tức giận đến đau thận.

      "Mẹ nó, kiếp trước Lộ Lệ ta chính là nợ đôi cặn bã đáng chết các ngươi mà. Ta mặc kệ, sinh đứa , phải nhận ta làm cha nuôi!"

      - - - - - - - - - -






      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 182: Nàng thương , bởi vì ràng buộc huyết thống mà dừng lại
      Editor : Hoàng Dung

      Thánh chỉ hạ, nhiều người có chức vị đến.

      Lệ Ảnh Yên bị đội mũ danh hào Uyển Dư công chúa, bất đắc dĩ vào Dục Tú cung.

      Tường đỏ ngói xanh, Dục Tú cung tráng lệ, dọc theo hành lang trồng cây quế khéo léo.

      chỗ nào ra vẻ xa hoa tao nhã của hoàng thất.

      Lệ Ảnh Yên bởi vì sinh non, tạm thời thể ngủ lại, hoàng thượng liền cho mười mấy nô tỳ thái giám theo chăm sóc như hình với bóng, điều này liền khiến cho Tiêu Dung Diệp lui tới với nàng càng trở nên khó khăn.

      Nửa đêm, Tiêu Dung Diệp rất nhớ Lệ Ảnh Yên, trằn trọc nằm ở giường yên, khó có thể nghỉ ngơi, nhớ nàng giống như trở thành phần trong cuộc sống.

      Nghĩ tại danh nghĩa Lệ Ảnh Yên là muội muội của mình, cũng tiện gặp nàng.

      Nhưng càng ép buộc cưỡng chế như vậy, càng làm cho càng nhớ đến Lệ Ảnh Yên.

      Càng nghĩ, Tiêu Dung Diệp như là kiến bò chảo nóng, sao mới gần ngày gặp liền lâu như là cách năm vậy chứ.

      Tiêu Dung Diệp kìm nén khó chịu đến mức vội vàng xuống giường.

      muốn vào cung gặp Tiểu Cẩu Đản của , lập tức ngay lập tức, bằng , rất khó cam đoan bản thân có bị nỗi khổ nhớ nhung khó có thể chịu được này hành hạ đến chết ?

      Vội vàng mặc y phục vào, tiện tay kéo cái áo khoác qua, Tiêu Dung Diệp liền bước nhanh ra phòng.

      Đêm có chút lạnh lẽo, hơi ẩm sương sớm nhàn nhạt lây dính luồng khí lạnh thanh u.

      Lệ Ảnh Yên núp ở trong giường, nhìn giường trang trí đẹp đẽ, bố cục trong phòng tinh xảo, nhưng nàng lại ngủ được.

      So sánh tương đối cung điện hoa mỹ như thế, hình như nàng càng thích bố trí đơn giản của Dịch Đình hơn.

      Có lẽ nơi đó tồn tại dấu vết của nam tử mình mến, khiến nàng đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác nhà.

      Nhà, vừa nghĩ đến đây, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên run lên.

      Nước mắt khỏi "tách, tách" rơi xuống, giờ phút này Lệ Ảnh Yên muốn thừa nhận bản thân yếu ớt, nhưng có Tiêu Dung Diệp ở đây, nàng cảm giác bản thân giống như cỗ xác chết biết .

      Nàng , rất nhớ Tiêu Dung Diệp.

      Lệ Ảnh Yên khỏi thào tự - -

      "Nam cặn bã đáng chết, nam cặn bã thối tha, đồ siêu lừa đảo, vì sao cả ngày còn qua đây nhìn ta? Kẻ lừa đảo, đồ siêu lừa đảo..."

      lúc Lệ Ảnh Yên - tiểu nữ tử này oán giận, ngoài cửa vang lên tiếng dài giọng bẩm báo của đám thái giám giữ cửa - -

      "Bẩm Uyển Dư công chúa điện hạ, Lộ thái y xin vào bắt mạch!"

      Bắt mạch? hơn nửa đêm? Ăn thuốc súng gì vậy?

      Nghĩ, Lệ Ảnh Yên khỏi nhíu mi nổi lên nghi ngờ.

      Nhưng giây lát liền ra linh quang.

      Tiêu Dung Diệp, nam cặn bã đáng chết, nhất định là !

      Nghĩ vậy, Lệ Ảnh Yên liền hoan hô nhảy nhót đứng lên.


      "Mời Lộ thái y tiến vào!"

      Vốn Lệ Ảnh Yên tính toán nằm ngủ, nhưng Lộ Lệ này đột nhiên đến thăm, trong đó tất nhiên có mờ ám.

      Nghĩ đến nhất định là Tiêu Dung Diệp cải trang theo Lộ Lệ tới đây, Lệ Ảnh Yên sớm hưng phấn tới cực điểm, nháy mắt hoàn toàn có mệt mỏi.

      "Két - -" tiếng, cửa phòng bị mở ra.

      Lộ Lệ bước tiếp bước chân đến, quả nhiên phía sau theo tùy tùng che khuôn mặt.

      "Các ngươi đều xuống , có phân phó của bản công chúa, đều cho tiến vào!"

      Sắc mặt Lệ Ảnh Yên bình tĩnh phân phó, nhóm người hầu cũng liền vui vẻ nhận lời.

      Đợi sau khi nhóm người hầu hoàn toàn tránh , Lệ Ảnh Yên gần như vui vẻ lao xuống giường, liền nhào tới thân hình cao to phía sau Lộ Lệ.

      Thấy Lệ Ảnh Yên như là con ngựa hoang vui vẻ chạy tới, Tiêu Dung Diệp vội vàng ôm lấy thân mình bé bỏng của nàng ở trong ngực.

      "Tiểu Cẩu Đản, rất nhớ nàng!"

      Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, dùng chóp mũi xinh đẹp cọ xát cái mũi xinh xắn của nàng.

      Trong nháy mắt vừa mới chạm vào, Tiêu Dung Diệp liền nhe răng trợn mắt thống khổ rên lên tiếng - -

      "A... Ưm... Đau quá! Buông ra!"

      "Buông ra? Vì sao phải buông ra? mau, chàng có lỗi hay ?"

      Lệ Ảnh Yên như là con báo con, gắt gao lôi kéo khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp.

      Nhìn khuôn mặt tuấn làm mình nhớ thương, Lệ Ảnh Yên như là kéo lò xo, gắt gao lôi kéo, trực tiếp bóp vặn đến khi biến hình.

      "Vi phu oan uổng, nương tử, biết vi phu sai ở đâu?"

      Vốn bản thân nhớ tiểu nữ cặn bã này đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc, sao bây giờ tiểu nữ cặn bã này như là muốn ăn thịt người nhéo lỗ tai mình chứ?

      "Mẹ nó, chàng lại có thể biết bản thân sai ở đâu? Tội thêm bậc!"

      xong, Lệ Ảnh Yên càng thêm dùng lực lôi kéo khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp sang hai bên.

      "Ưm... Ta biết sai lầm ở đâu? Nàng với ta , ít nhất để ta chết cũng ràng chút chứ!"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp vẩy đuôi mừng chủ như là chó , Lệ Ảnh Yên mới căm giận bất bình chớ có lên tiếng - -

      " đến thăm ta mà bây giờ mới đến, đây là tội!"

      " thăm ta thời gian quá muộn, chậm trễ ta hẹn hò với Chu Công, đây là tội thứ hai!"

      "Chàng - nam cặn bã đáng chết, lại có thể biết bản thân sai ở đâu, đây là tội thứ ba!"

      "Đến đây là ba tội trở lên, chàng ta có nên phạt chàng hay ?"

      "Phạt, phải phạt, hơn nữa phải phạt nặng! Uyển Dư công... Thần vương phi!"

      Lộ Lệ ở bên nhìn trò hay hồi lâu, vội vàng chen vào.

      cẩn thận gọi câu "Uyển Dư công chúa", liền thấy Tiêu Dung Diệp vội vàng cho bản thân ánh mắt ác độc, mà khuôn mặt tuấn tú kinh thế hãi tục còn đỏ sậm cứt chó hơn cả gan heo.

      Nghĩ đến đây, Lộ Lệ vội vàng ngừng .

      Nhưng mà Lộ Lệ có thể mở miệng đen, còn phải do Tiêu Dung Diệp sao!

      Nam cặn bã thối đáng chết biết xấu hổ kia lại cứ luôn đeo bám dai dẳng để mình dẫn tìm Lệ Ảnh Yên, làm chậm trễ chuyện tốt chuẩn bị khiêng thương lên chiến trường.

      chỉ có như thế, tìm Lệ Ảnh Yên thôi , còn tìm lý do sứt sẹo lại thêm tiết tháo xem mạch lúc nửa đêm này, nam cặn bã cuối cùng vẫn là nam cặn bã, tiết tháo chính là cha ruột mẹ ruột của

      "Câm miệng, nam cặn bã họ Lộ, ngươi chuyện, ta coi ngươi như câm điếc đâu!"

      "Sao lại chuyện như vậy với Lộ thần y? nam cặn bã hẳn là chàng mới đúng!"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp nổi giận tiếng, rống to với Lộ Lệ, Lệ Ảnh Yên vội vàng đồng ý.

      Đưa tay, nâng khuôn mặt tuấn của Tiêu Dung Diệp, vội vàng xoay về phía mình.

      "Nam cặn bã đáng chết, sau này chuyện với Lộ thần y khách khí chút, đây là cha nuôi tương lai của con chúng ta đó!"

      "Gì?"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, Tiêu Dung Diệp vội vàng đồng ý, kinh ngạc mặt hoàn toàn khắc sâu vào ba đạo hắc tuyến

      "Cẩu Đản, nàng tính toán để Lộ Lệ thối này làm cha nuôi của con chúng ta sao?"

      "Ừ hừ, mà làm cha nuôi con chúng ta, nhất định là hái hoa tặc phóng túng nhất thế giới đấy!"

      "Đúng, Thần vương phi rất đúng. Tiêu tứ gia, con của ngài nhất định trò giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, vỗ cha ruột như ngươi ở bờ cát."

      Lộ Lệ nghe được lời của Lệ Ảnh Yên liền khoái trá quyết định nhận thức con của bọn họ, xem bản thân là cha nuôi, Lộ Lệ cười đến rơi hết hàm răng. (mình ko hề dịch sai, tác giả ghi như vậy =.=!)

      Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã đáng chết, cho giả bộ với lão tử, lão tử gieo họa cho con ngươi.

      Nghĩ đến sau này mình có thể diễu võ dương oai đạp lên tôn nghiêm của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ gần như vui như đứa bé được ăn kẹo.

      " được, Cẩu Đản, ta đồng ý, ta thể để Lộ Lệ này độc hại con của chúng ta được!"

      "Câm miệng, nếu chàng tìm người khác sinh cho chàng, lão nương hầu hạ nữa!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền vòng hai tay trước ngực, bộ dáng tảng đá vừa hôi lại thối trong hầm cầu.

      Nghe được lời uy hiếp của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp vội vàng luống cuống tay chân.

      "Đừng mà, ta sai lầm rồi còn được sao? Để nhận , vậy là được rồi chứ gì?"

      Nghe được lời chịu thua của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên vừa lòng gật gật đầu.

      "Ừ hừ, vậy còn sai biệt lắm! Nhưng mà Lộ thần y, con của ngài cũng phải nhận ta và Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã đáng chết làm cha mẹ!"

      "Gì?"

      Vốn Lộ Lệ còn hưng phấn, lại bởi vì những lời này của Lệ Ảnh Yên, suýt nữa ho ra máu.

      " đúng, Thần vương phi, đừng náo loạn với ta, ta đây..."

      "Câm miệng, ngươi hoặc là tuân thủ, hoặc là từ chối, có con đường thứ ba để chọn đâu! Lời của Cẩu Đản, ta đều vâng theo mà hề thắc mắc, ngươi cũng phải vâng theo, nếu ta liền phế ..."

      "Được được được, ta vâng theo, còn được sao!"

      Lộ Lệ sợ Tiêu Dung Diệp chặt đứt gốc rễ của mình, bằng cũng thể làm chó săn, nghe theo lời ta.

      Nghe được Lộ Lệ đáp ứng, Lệ Ảnh Yên ở bên cạnh vừa lòng gật gật đầu.

      Thấy Lệ Ảnh Yên vừa lòng như vậy, Tiêu Dung Diệp tự nhiên biết tiểu nữ cặn bã này có mờ ám.

      Lộ Lệ đáng chết và Diên nhi đó giày vò nhau trận, Lệ Ảnh Yên tự nhiên là nên mượn cớ vì tỷ muội tốt của mình, đào hố làm phụ thân cho Lộ Lệ.

      "Coi như nam cặn bã họ Lộ ngươi thức thời!"

      Tiêu Dung Diệp căm giận bất bình xong, mới chuyển thân mình về phía Lệ Ảnh Yên, vẻ mặt thâm thúy nhìn nàng dời chút nào.

      "Bảo bối, ta giúp nàng thu phục nam cặn bã họ Lộ này, có phải nàng nên thưởng cho ta cái gì ?"

      Nghe Tiêu Dung Diệp như vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ mặt xấu hổ.


      "Chàng nằm mơ , nam cặn bã đáng chết!"

      Trải qua suy nghĩ cặn kẽ từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Lệ Ảnh Yên cảm thấy, cho dù lúc trước bọn họ là huynh muội sao, bọn họ nhau, vì sao phải để ý ánh mắt bên ngoài mà tổn thương nhau?

      quan tâm đến ánh mắt thế tục, dám dám hận mới là tính cách nên có của Lệ Ảnh Yên nàng mới đúng!

      Nàng Tiêu Dung Diệp, điểm ấy, nàng rất khẳng định.

      Mặc kệ tiếng xấu lan xa, để tiếng xấu muôn đời, dù như thế nào, nàng , bởi vì ràng buộc huyết thống mà ngừng lại.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vẫn lựa chọn cùng nhau sóng vai nắm tay với , đối mặt với tất cả khiêu chiến chưa biết.

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 183: Sao ngươi lại thương hương tiếc ngọc như vậy?
      Editor: Hoàng Dung

      " là, ta đây ngại cực khổ sang đây thăm nàng, nàng lại thưởng cho ta chút gì? Rất đau lòng đó!"

      xong, Tiêu Dung Diệp bày ra bộ dáng đáng thương đau lòng, giống như đại nương ra khỏi khuê phòng.

      "Thưởng cái gì chứ? Cha nuôi của con còn ở chỗ này đấy?"

      Nghe lý do Lệ Ảnh Yên thưởng cho bản thân là vì nam cặn bã đáng chết Lộ Lệ ở đây làm bóng đèn, Tiêu Dung Diệp nhất thời lửa bốc cao 3000 trượng.

      "Này, nam cặn bã họ Lộ, ngươi có thể rồi!"

      Nghe Tiêu Dung Diệp hạ lệnh đuổi khách, Lộ Lệ vội vàng tức giận đến miệng má co rúm liên tục.

      "Này, Tiêu Dung Diệp, ngươi - kẻ đáng chết này. Thế nào, lợi dụng ta xong rồi liền tính vứt bỏ giống như giày rách hả! cho ngươi biết, có cửa đâu! Ngươi muốn cùng Cẩu Đản 'Bật hoàn toàn' đúng ? Được, đến đây , làm trận xuân cung đồ sống xinh đẹp trước mặt ta ! Đúng lúc ta cũng rảnh rỗi đến hoàn toàn chết tâm rồi!"

      Càng nghĩ, Lộ Lệ càng tức giận đến môi tái xanh, hóa ra bản thân giúp con sói, lợi dụng mình xong liền vứt bỏ như rác!

      Vì đôi nam nữ cặn bã này, ngay cả chuyện tốt của mình cũng làm, tại lại có thể hạ lệnh đuổi khách với .

      Hỗn độn, tức điên, Lộ Lệ gần như có xúc động xoay Tiêu Dung Diệp pháo.

      "Mẹ nó, Lộ Lệ, đại gia sửa chữa tật xấu của ngươi đúng ? Nhìn trộm xuân cung đồ sống của ta ư? Ta trước đánh ngươi choáng váng rồi ? Xem ngươi nhìn thế nào!"

      xong, Tiêu Dung Diệp mang theo nắm đấm liền tới.

      "Nam cặn bã họ Tiêu, nếu chàng dám đánh cha nuôi đứa thành tàn phế, lão nương để yên cho chàng đâu!"

      lúc Tiêu Dung Diệp chuẩn bị vung nắm đấm ra, giọng Lệ Ảnh Yên vội vàng tràn đầy giống như lũ lụt thú dữ tiến vào trong màng nhĩ của Tiêu Dung Diệp.

      Nghe được lời truyền đến của Lệ Ảnh Yên, đột nhiên, Tiêu Dung Diệp vội vàng nhanh chóng thu hổi nắm đấm.

      "Cẩu Đản..."

      Tiểu nữ nhân này đúng là khắc tinh trời sinh của mình, đến muốn đánh người cũng phải trải qua đồng ý của nàng.

      "Ít mẹ nó, kéo vô dụng, lão nương ta còn cữ đấy! Sao chàng lại thương hương tiếc ngọc như vậy hả?"

      Nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp mới nhẫn lửa mạnh từ từ bốc lên trong cơ thể mình.

      Đúng vậy, tiểu nữ cặn bã này còn ở cữ, thể hành !

      Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp phát điên gãi gãi tóc.

      Thấy biểu cảm ăn cứt của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ chợt cười to ra tiếng.

      "Ha ha, đáng đời, nam cặn bã đáng chết!"

      Lộ Lệ ở bên cười lớn, vui sướng khi người gặp họa, giống như khiêu khích Tiêu Dung Diệp - - Xem ta nhiều thói xấu, nhưng chưa bao giờ làm lớn bụng nữ nhân!

      "Câm miệng!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận quát lớn Lộ Lệ tiếng, hối hận nhờ Lộ Lệ này để đến thăm Lệ Ảnh Yên rồi. Chẳng những bản thân có chỗ gì tốt, còn bị ta giọng mỉa mai, đúng là người xui xẻo, đến uống nước lạnh cũng mắc răng!

      "Câm miệng, nam cặn bã họ Tiêu, sau này khách khí với cha nuôi đứa chút!"

      "Đúng vậy, vương phi rất đúng, khách khí với ta chút, đại gia cao hứng, đưa ngươi thuốc tráng dương ăn lót dạ!"

      "Các ngươi..."

      Thấy Lộ Lệ và Lệ Ảnh Yên cùng giuộc, Tiêu Dung Diệp tức giận đến đầu phát đau.

      lúc vài người chuyện ồn ào, ngoài cửa, giọng kích động của thái giám như là sấm rền ầm ầm nổ tung.

      "Bệ hạ giá lâm!"

      Đột nhiên, mấy người như là bị choáng váng cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt mở to như là muốn ăn thịt người!

      Hoàng thượng? Nửa đêm, sao ông ta lại đến đây?

      Trong nháy mắt sau khi sững sờ, ba người mới vội vàng phản ứng kịp.

      Tiếp đó như là con chuột ôm đầu chạy loạn.

      "Làm sao bây giờ, hoàng thượng tới rồi!"

      Lệ Ảnh Yên gấp đến độ đầu sắp nổ tung, thấy Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã này ở đây, vậy chẳng phải nàng nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch ư?

      lúc ba người gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, Lộ Lệ nhanh chóng phản ứng kịp.

      "Trước đừng hoảng hốt! Cẩu Đản, ngươi nhanh lên giường, ta bắt mạch cho ngươi. Dung Diệp, ngươi trước trốn sau bình phòng, chờ hoàng thượng rồi, ngươi lại ra!"

      Nghe an bài chỗ sơ suất như thế, mấy người ào ào hành động nhanh chóng.

      đến lát, thái giám liền mở cửa ra, Tiêu Hạo Thiên bước tiếp bước chân già nua, muốn vào trong phòng

      "Uyển Dư, trẫm đến thăm đây!"

      Vừa vào cửa thấy Lộ Lệ cũng ở trong này, Tiêu Hạo Thiên vội vàng kinh hãi, sắc mặt cũng có chút trở nên khó chịu

      "Lộ thái y... Sao... sao ngươi ở đây?"

      Giờ là nửa đêm, sao người thái y lại xuất trong khuê phòng nữ nhi của mình. Nghĩ đến, liền cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Hạo Thiên, Lộ Lệ mất tự nhiên hắng giọng tiếng.

      "Khụ khụ, hoàng thượng là như vậy, Uyển Dư công chúa thân thể nàng khoẻ, liền phái thái giám thái y viện tìm vi thần, tới hỏi chẩn cho Uyển Dư công chúa!"

      "Đúng vậy, hoàng thượng, là ta mời đến!"

      Vì để tránh hoàng thượng nghi ngờ, Lệ Ảnh Yên vội vàng xen vào.

      Mà nghe được hai người kẻ xướng người hoạ giải thích, Tiêu Hạo Thiên có thả lỏng tâm tình, ngược lại liền chau mày.

      Tiểu nha đầu này vẫn gọi mình là 'Hoàng thượng', mà phải "Phụ hoàng", xem ra từ đáy lòng nó vẫn thừa nhận người phụ thân là ông rồi!


      "Lộ thái y, vậy rốt cuộc Uyển Dư bị bệnh gì? Thân thể còn khó chịu ? Có phải sinh non nên lưu lại di chứng gì ?"

      Mặc kệ thế nào, Tiêu Hạo Thiên vẫn lo cho ‘viên chân châu thất lạc trở về biển cả’ vất vả mới nhận lại được này.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, Uyển Dư công chúa đáng ngại, chỉ là mấy ngày nay đường mệt nhọc, có nghỉ ngơi tốt mà thôi, hạ thần trở lại Thái Y viện bốc ít thuốc điều dưỡng để công chúa uống vào!"

      "Được! Làm phiền Lộ thái y rồi!"

      xong, hoàng thượng liền quay đầu , phân phó với thám giám bên cạnh, - -

      "Theo Lộ thái y Thái Y viện lấy thuốc!"

      Nghe được lệnh đuổi khách của Tiêu Hạo Thiên với Lộ Lệ, Lộ Lệ nghe xong, bất an sờ sờ cái mũi.

      Này... Có nên hay ? Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia còn ở sau tấm bình phong đấy?

      Nghĩ nghĩ, Lộ Lệ vẫn nhanh chóng thôi, dù sao so sánh tương đối với Tiêu Dung Diệp mà , Tiêu Hạo Thiên - Lão Bất Tử này khó đối phó hơn.

      "Vậy vi thần cáo lui!"

      xong, Lộ Lệ cầm hòm thuốc liền ra ngoài!

      Trong phòng lớn to như vậy, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.

      Lệ Ảnh Yên nằm ở giường, thấy ánh mắt quắc thước của Tiêu Hạo Thiên người mình, liền chớ có lên tiếng - -

      "Hoàng thượng, Cẩu Đản mệt mỏi, ngủ đây! Ngài có chuyện gì, cũng nghỉ ngơi !"

      Trong lòng Lệ Ảnh Yên bất an, dù sao Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia còn ở nơi này, hoàng thượng , cũng khó thoát thân!

      xong, liền xoay người ở giường, Lệ Ảnh Yên đưa lưng về phía Tiêu Hạo Thiên, làm ra bộ dáng lập tức muốn ngủ say.

      "Uyển Dư, đừng vội ngủ! chuyện phiếm với trẫm - người phụ thân xứng chức này !"

      Nghe được lời của Tiêu Hạo Thiên, Lệ Ảnh Yên đột nhiên lăn vòng đứng dậy từ giường, nhìn ông ta - -

      " cái gì đây? Kỳ lạ? Người là phụ thân của ai? Cẩu Đản ta chui ra từ tảng đá!"

      Hiển nhiên, trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên, nàng chút cũng có ý thừa nhận phụ thân của mình.

      "Uyển Dư, trẫm phong con là công chúa, mặc kệ con nhận cũng tốt, nhận cũng thế, cũng thể thay đổi trẫm là phụ thân của con!"

      "Ngừng!"

      Lệ Ảnh Yên lại lần nữa vừa lòng cắt đứt lời của Tiêu Hạo Thiên, bộ dáng bất đắc dĩ lắc đầu .

      "Cẩu Đản ta lặp lại lần, ngài nhận ta làm nghĩa nữ là chuyện của ban thân ngài, nhưng về phía ta, xu huyết thống với ngài! Ngài luôn luôn lớn nhất, Cẩu Đản ta để ý lời của ngài!"

      Từng chữ của Lệ Ảnh Yên vang vang, có chút ý tứ đế người phụ thân này ở trong mắt.

      "Uyển Dư, nương con ở bên kia biết con chịu nhận phụ thân, nhất định thể an nghỉ nơi hoàng tuyền!"

      "Ngừng, Cẩu Đản ta cha cũng mẹ, ngài đừng ở chỗ này những lời này, ta muốn ngủ!"

      xong, Lệ Ảnh Yên làm bộ đánh "ngáp", hiển nhiên, nàng có gì nhẫn nại về vấn đề thân thế của mình với ông ta.

      ông ta là phụ thân của mình, Lệ Ảnh Yên đánh chết cũng thể thừa nhận.

      Thừa nhận ông ta là phụ thân của tự mình, cũng trực tiếp chứng minh Tiêu Dung Diệp là ca ca ruột của mình!

      Nàng mới có đần độn như vậy, nhận loạn quan hệ phụ thân và nữ nhi này đâu!

      "Uyển Dư, trẫm biết tâm tình con náo loạn, nhưng mặc kệ con náo loạn thế nào, cũng kéo đứt loại máu mủ tình thâm giữa phụ tử chúng ta! Trẫm để con nhập gia phả Tiêu gia, con là viên chân châu thất lạc trở về biển cả của Tiêu Hạo Thiên trẫm. tại, trẫm tìm con về đây, tự nhiên cho con đồ tốt nhất đời!"

      "Ngừng ngừng ngừng, cho ta đồ tốt nhất đời, ta muốn ngôi vị hoàng đế, ngươi cho sao?"

      Lệ Ảnh Yên vẫn tin, cho nàng đồ tốt nhất đời, giống như đùa giỡn tình cảm ở ranh giới khai quốc.

      "Uyển Dư, lời này của con chỉ là giận dỗi thôi. Từ trước đến nay, ngôi vị hoàng đế đều chỉ truyền nam truyền nữ, trẫm thể phá cái lệ này!"

      " thể ngoại lệ đúng ? Vậy được rồi, thả Hoắc Thiếu Nghi, hủy bỏ đại hôn của Tiêu Dung Diệp. Hai chuyện này, tính là ngoại lệ ?"

      Trong mắt Lệ Ảnh Yên xẹt qua tia giảo hoạt, nếu ông ta có thể đáp ứng cho mình đồ tốt nhất đời, vậy hai chuyện này, hẳn là ông ta chần chờ liền đáp ứng !

      "Uyển Dư! Con..."

      "Làm được sao? Mệt cho ngài vẫn là cửu ngũ chí tôn, chuyện Nhất Ngôn Cửu Đỉnh! Đến chuyện như vậy cũng có thể đáp ứng ta, gì đến cho ta đồ tốt nhất đời?"

      Lệ Ảnh Yên căm giận qua, biết ngay Lão Bất Tử này chuyện có lệ với mình mà.

      "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chờ khi ngài có thể đáp ứng ta hai chuyện này, ta suy nghĩ muốn nhận người phụ thân như ngài !"

      - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 184.1: Tiểu tinh, hương vị của nàng là quá ngọt
      Editor: Hoàng Dung

      "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chờ khi ngài có thể đáp ứng ta hai chuyện này, ta suy nghĩ muốn nhận người phụ thân như ngài !"

      Tha thứ giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên là có tư tâm.

      mặt nàng hy vọng bản thân lại mắc nợ Hoắc Thiếu Nghi chuyện gì, vì chuyện của mình và Tiêu Dung Diệp, gần như phá hủy , giống như cầm toàn bộ tiền đồ chuyển hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước, còn lưu lạc đến mức phải vào tù, cho nên cần biết dùng biện pháp gì, Lệ Ảnh Yên phải cứu Hoắc Thiếu Nghi ra.

      Mà mặt khác chính là Tiêu Dung Diệp - nam tử mà mình khắc sâu, sao có thể chấp tay tặng cho người khác chứ! Nếu Tiêu Dung Diệp là nam nhân của nữ nhân nào đó, vậy nữ nhân này phải là Lệ Ảnh Yên nàng. Nếu , so sánh tương đối tặng nam nhân mình mến cho những người khác, Lệ Ảnh Yên tình nguyện hủy .

      "Uyển Dư, con đừng giận dỗi với trẫm nữa. Trong hai chuyện này, chuyện của Thiếu Nghi, trẫm chỉ muốn cho cảnh cáo thôi, ít ngày nữa, trẫm liền thả ra; nhưng... về Dung Diệp ..."

      "Thế nào?"

      Nghe được lời quanh co của Tiêu Hạo Thiên, Lệ Ảnh Yên có chút cảm xúc kích động mở miệng hỏi.

      "Uyển Dư, chuyện này, trẫm... tuyệt đối thể đồng ý với con!"

      Nghe được lời của Tiêu Hạo Thiên, Lệ Ảnh Yên lập tức giống như là trái cà nhiễm sương sau thu, lập tức héo rồi!

      Quả nhiên, Lão Bất Tử này đánh chết cũng thể thuận theo cầu vô lý này của mình.

      "Uyển Dư, quan hệ của con và Dung Diệp, cho dù trẫm , lòng dạ con cũng biết ! Tầng cửa sổ này, cần gì lật mở chứ?"


      "..."

      "Đối với chuyện con sinh non, trẫm cũng muốn so đo nhiều, để Dung Diệp thành thân là kết thúc tốt nhất cho quan hệ của các ngươi, con cũng đừng nhiều lời nữa! Chờ sau khi con sinh non tốt hơn, trẫm để Lễ bộ bắt đầu tiến hành đại điển sắc phong của con, trẫm muốn thuận lợi vui vẻ nhận lại người nữ nhi là con!"

      "Sao ngài cứ như vậy xác định ta là nữ nhi của ngài?"

      lúc Tiêu Hạo Thiên phấn khởi thôi qua chuyện của mình, Lệ Ảnh Yên đúng lúc câu cắt đứt lời của ông.

      Lần nữa ngước mắt, mắt Lệ Ảnh Yên sớm tràn ngập tơ máu màu đỏ tươi.

      "..."

      "Khối ngọc màu tím này là tín vật hoàng đế Bắc Minh quốc tặng cho hoàng hậu, sao lại gián tiếp biến thành tín vật định tình của ngài và hoàng hậu, ngài biết là vớ vẩn sao?"

      Lệ Ảnh Yên chất vấn, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng tin khối ngọc nát này có thể nhấc lên quan hệ gì với Tiêu Hạo Thiên, đây ràng là tín vật định tình của hoàng đế Bắc Minh quốc và hoàng hậu, sao vô duyên vô cớ vặn vẹo thành vật Tiêu Hạo Thiên ông và hoàng hậu nhận định thân thế của mình? Đây quả thực giống như là đầm rồng hang hổ!

      "Uyển Dư, con có thể có điều biết, Hứa Di, cũng là nương con từng với trẫm, nếu trẫm và nàng có con, khối ngọc tím này liền đeo lên người đứa , coi đây là bằng chứng. Mà con chỉ có khuôn mặt giống Hứa Di, còn có khối ngọc màu tím này làm chứng, trẫm tin tưởng vững chắc, con nhất định là viên minh châu thất lạc về lại biển cả của trẫm!"

      Tiêu Hạo Thiên từ từ thốt ra, kỳ thực từ khắc gặp con bé ở Bích Tiêu cung, ông liền biết mình và Cẩu Đản này có quan hệ nào đó.

      Sau khi trải qua hỏi han, lại có hỏi ra chuyện khối ngọc màu tím người nó, Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa mất mác, dù sao đều là chuyện gần hai mươi năm trước, cho dù có đứa , cũng có khả năng sớm chết non rồi!

      Bởi vậy, mới gả Cẩu Đản có bộ dạng giống như Hứa Di cho hoàng tử mình thương nhất, coi như là giải quyết xong tâm nguyện. Nhưng Tiêu Hạo Thiên ông tuyệt đối ngờ, có thể làm ra chuyện thối nát huynh muội loạn luân này!

      "A, là buồn cười! Ngọc nát này còn có khả năng là hoàng đế Bắc Minh quốc tặng cho hoàng hậu ? Tóm lại, dù ngươi cái gì, ta đều nhận thức người phụ thân là ngươi!"

      "..."

      "Còn có, ta Dung Diệp - - nhi tử ruột của ngài, cho dù ta và có ràng buộc huyết thống, ta cũng oán hối, nếu ngài thế nào cũng phải để cưới người khác làm vợ, ta liền tự vận ngay nơi đại hôn, ta để ý làm chuyện mất hết sạch thể diện hoàng gia các ngươi. Ngài hẳn là hiểu ta, đến hoàng phi cũng dám mắng, có thể thấy được có chuyện ta dám làm!"

      "..."

      "Hoàng thượng, đừng để chuyện này đến đường cùng, ta muốn nhìn thấy đại hôn ba ngày sau!"

      Lúc này Lệ Ảnh Yên bướng bỉnh như là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, quả thực giống như tranh cãi với Tiêu Hạo Thiên.

      "Con uy hiếp trẫm?"

      Tiêu Hạo Thiên nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, tự nhiên bị chọc giận dựng râu trừng mắt giống như sắp bùng nổ.

      Nhưng muốn bản thân dọa đến nàng, Tiêu Hạo Thiên vẫn tận lực như là phụ thân hiền lành chiếu cố cảm xúc tiểu nương này.

      "Chuyện này, trẫm cũng là bất đắc dĩ. Thế này , con thích Thiếu Nghi phải ? Trẫm có thể để Thiếu Nghi cưới con!"

      "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài còn muốn loạn điểm Uyên Ương lần nữa! Đừng Cẩu Đản ta nhắc nhở ngươi, đừng vì nhận nữ nhi, lại mất nữ nhi khác!"

      Trong lời lạnh lùng của Lệ Ảnh Yên, là lệ khí có bất kỳ chỗ nào để thương lượng đường sống.

      Nghe được Lệ Ảnh Yên có thiện ý nhắc nhở, đầu quả tim của Tiêu Hạo Thiên chợt lạnh.

      Đúng vậy, đừng hủy thành Đông, bổ sung tường Tây, nhận nữ nhi này, ngược lại tổn thương nữ nhi khác.

      Chuyện này nên làm thế nào cho đúng đây?

      "Uyển Dư, con cũng phải tiểu hài tử. Chuyện này, là trẫm suy tính tốt, con..."

      "Là ý nguyện chủ quan của ngài mới đúng chứ? Ngài hoàn toàn có suy nghĩ qua cảm thụ của ta, ngài hoàn toàn xứng làm phụ thân của ta! Về chuyện thân thế của ta, ta tiếp tục tra xét!"

      Dứt lời, Lệ Ảnh Yên lạnh lùng xoay người, muốn nhìn thêm vẻ mặt tang thương theo năm tháng của lão giả này chút nào.

      Mặc kệ ông ta có phải là phụ thân của mình hay , Lệ Ảnh Yên thừa nhận, có vài lời, nàng quả quá rồi!

      "Uyển Dư, trẫm nhận con, con theo cũng được, theo cũng thế, con và Dung Diệp... có kết quả!"

      Từ từ xong, Tiêu Hạo Thiên bất đắc dĩ thở dài.

      "Thời gian còn sớm, sớm ngủ . Lộ thái y thân thể con khoẻ, cũng đừng quan tâm chuyện gì nữa, an tâm dưỡng thân mình !"

      Tiêu Hạo Thiên muốn lại thêm gì với Lệ Ảnh Yên, dù sao phần lớn đều là vô ích, ngược lại khiến ngăn cách giữa phụ tử bọn họ càng lớn hơn.

      Nghĩ vậy, Tiêu Hạo Thiên bước tiếp bước chân, nhanh chóng ra khỏi phòng.

      Dục Tú cung lớn như vậy, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.

      Sau khi thấy Tiêu Hạo Thiên rồi, Lệ Ảnh Yên như trút giận, bỗng chốc "bịch" tiếng, ghé vào giường.

      lúc Lệ Ảnh Yên mặt ủ mày chau, đạo bóng đen thoáng qua, vào trong màn ấm.

      Tiêu Dung Diệp duỗi cánh tay dài ra, phen ôm thắt lưng mảnh khảnh của Lệ Ảnh Yên vào lòng.

      "Đừng nháo!"

      Lệ Ảnh Yên vốn là tâm phiền ý loạn, tức giận nâng tay mở bàn tay gông cùm xiềng xích của Tiêu Dung Diệp ra.

      "Như thế nào? Vật , vui à?"

      "Sao ta có thể cao hứng chứ! Phụ thân chàng giả bộ, muốn để chàng cưới người khác, đây phải ràng gây khó dễ với ta sao!"

      Khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên tức giận, bĩu môi.

      Lệ Ảnh Yên đều tức điên, Tiêu Hạo Thiên - Lão Bất Tử kia cho rằng là phụ thân của nàng ư? Sao lại loạn điểm Uyên Ương hả? để nàng gả cho ai, cưới ai đều hề tiếp nhận ý kiến, thực mẹ gặp quỷ!

      "Được rồi, Cẩu Đản, làm gì sinh khí lớn như vậy! Chỉ hôn là chuyện của ông ấy, thành thân hay thành thân là chính chúng ta quyết định. Nếu ta theo, ông ta cũng làm gì được ta!"

      Tiêu Dung Diệp nâng tay, nắm cái mũi khéo léo lại, để sát vào Lệ Ảnh Yên, thương vuốt ve mặt nàng.

      "Hất tay bẩn thỉu của chàng ra, phiền chết rồi!"

      Chương 184.2:
      Editor : Hoàng Dung

      Lệ Ảnh Yên tức giận hất tay Tiêu Dung Diệp ra, vẻ mặt giống như ủy khuất qua - -

      "Chàng chỉ biết ở sau tấm bình phong, làm rùa rút đầu, chuyện gì cũng phải để ta ứng phó, mẹ nó!"

      Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên càng có chút cảm xúc làm nũng của tiểu nữ tử bình thường.

      như thế nào cũng là đại nam nhân, chuyện gì cũng làm, cố tình để nàng - người tiểu nữ tử ứng phó Tiêu Hạo Thiên đa mưu túc trí kia, đây phải là cứng rắn đuổi con vịt lên khung sao?

      "Ôi chao, bảo bối, mấu chốt là miệng sắc bén này của nàng cũng cần ta! khi như vậy, ta đây liền an tâm làm Hộ Hoa Sứ Giả sau lưng nàng là được rồi!"

      Tiêu Dung Diệp cười, giống như trăng khuyết ngoài cửa sổ, kéo ra độ cong nhiễm chút hơi thở thanh u, cảm nhận loại hạnh phúc ngọt ngào nhàn nhạt này chậm rãi lan tràn.

      "Miệng chàng ngọt! Quen dỗ dành ta rồi!"

      Lệ Ảnh Yên vừa xô vừa đẩy tránh thoát cánh tay dài gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp, nhưng nghĩ đến bản thân càng giãy dụa lợi hại, cánh tay dài của Tiêu Dung Diệp càng nắm chặt lấy nàng.

      "Nào có? Ta chính là , ta chính là thích nàng giương nanh múa vuốt, tính cách tiêu sái giống như con báo!"

      " gọi ta là nữ cặn bã sao? Nam cặn bã thối!"

      xong, thân mình nhắn của Lệ Ảnh Yên rút vào trong lòng Tiêu Dung Diệp thêm vài phần, đùa giỡn dùng cái mũi vuốt ve lồng ngực cứng rắn của Tiêu Dung Diệp.


      "Được rồi, tiểu tinh, phải nàng ở cữ sao? Trêu chọc như vậy, sợ nhóm lửa người ư?"

      Tuy rằng động tác Lệ Ảnh Yên vuốt ve lồng ngực Tiêu Dung Diệp có ác ý gì, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác tê dại, như là điện giật trêu chọc .

      Bỗng dưng, nơi nào đó thân thể Tiêu Dung Diệp có chút phình to.

      ràng cảm nhận được vật thể nào đó tác quái.

      "Đừng nháo, thân thể của ta tốt, chàng nhịn thêm chút nữa ! Huống chi..."

      Lệ Ảnh Yên chợt cười ngượng ngùng, lấn đến gần bên tai Tiêu Dung Diệp, thổi hơi qua - -

      " tại thân phận của chúng ta , lại làm chuyện như vậy, chàng đúng tính toán để tiếng xấu muôn đời sao? Hắc hắc!"

      "Vật , nàng chế nhạo ta ư? Nàng lời kích động như vậy với phụ hoàng, đến nơi này của ta liền thay đổi phải ? Xem ta thu thập nàng thế nào?"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền vươn bàn tay to tà ác, cù lét hai bên thắt lưng của Lệ Ảnh Yên.

      "Ôi chao... Hắc hắc... Ưm... Đừng cù lét! Đừng... Hắc hắc..."

      "Vật , xem nàng còn có thể chế nhạo ta , hừ!"

      xong, Tiêu Dung Diệp có chút ý tứ buông tha cho Lệ Ảnh Yên.

      Nhưng Lệ Ảnh Yên bị sờ loạn như vậy chút, cả người sớm run lên.

      "Này, nam cặn bã đáng chết... Hắc hắc... ưm... Đừng cù... Ngứa!"

      Lệ Ảnh Yên chịu nổi trêu chọc của Tiêu Dung Diệp, vội vàng đưa tay bắt lấy bàn tay to tà ác làm càn của .

      "Được rồi, đừng nữa náo loạn, chính !"

      Vừa xong, Lệ Ảnh Yên ngồi dậy, bộ dáng nghiêm túc.

      Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp buông lỏng ra, Lệ Ảnh Yên ngồi xếp bằng ở giường, cầm tay bé lên bên má.

      "Nam cặn bã đáng chết, mặc kệ thế nào, ta vẫn tin ta và chàng là huynh muội! Ta nghĩ muốn để chàng tra chuyện này chút!"

      "Nàng muốn ta làm như thế nào?"

      Thấy Lệ Ảnh Yên hiểm khi nghiêm túc qua, Tiêu Dung Diệp biết tiểu nữ tử này rất nghiêm túc.

      "Năm đó ta được sư thái nhận nuôi ở miếu Hoàng Thành. Lúc ta bảy tuổi, bà ấy chấp thuận ta xuống núi, ta từng ngao du giang hồ hơn mười năm. Hình như khối ngọc màu tím này người ta được mang người ta từ khi sinh ra, cho nên mẫu thân của ta là hoàng hậu vong quốc Bắc Minh quốc là sai, chỉ là..."

      "Ta dám khẳng định phụ thân của ta! Ta cảm thấy ta hoàn toàn phải là con của hoàng thượng. Ông ấy cho ta cảm giác thân thiết của người phụ thân!"

      Lệ Ảnh Yên càng , càng cảm thấy bản thân và ông ta có quan hệ huyết thống, cái loại cảm giác mãnh liệt này đánh trực tiếp vào trong lòng. Dựa vào trực giác, nàng cũng cảm thấy bản thân và ông ta có bất cứ quan hệ gì.

      "Vậy nàng muốn ta miếu hoàng thành đó, tìm được sư thái nuôi dưỡng nàng năm đó? Thông qua chỗ bà ấy, đến chứng thực câu đố thân thế của nàng sao?"

      "Đúng, ta muốn chàng tìm sư thái kia, chẳng qua ta nhớ được tên sư thái kia là gì? Hình như gọi cái gì... Huệ gì đó... Ta nhớ , nhưng giữa mi tâm bà ấy có nốt ruồi Chu Sa, ta ngược lại nhớ được rất ràng!"

      "Được rồi, sáng mai, ta miếu Hoàng Thành, tìm sư thái kia chứng thực thân phận của nàng! Nhưng mà Cẩu Đản, dù sao chuyện qua nhiều năm như thế, ta... ta xác định sư thái kia có còn đời ?"

      "Nhưng mà Cẩu Đản, đáp ứng ta, mặc kệ thế nào, nàng đều đừng rời khỏi ta được ?"

      Tiêu Dung Diệp lo lắng cũng phải là có lý, nếu sư thái bên kia thể chứng thực được nàng là đứa của người khác, vậy xác định vững chắc là của Tiêu Hạo Thiên rồi.

      Tiêu Dung Diệp trốn ở sau tấm bình phong, tự nhiên là nghe được ràng cuộc chuyện của hai người bọn họ.

      Tiêu Hạo Thiên khối ngọc màu tím này là tượng trưng kết tinh của ông ấy và Hứa Di, vậy lên, nàng rất có thể là nữ nhi của Tiêu Hạo Thiên, muội muội ruột của mình.

      "Chàng yên tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều rời khỏi chàng! Vừa rồi, ta tỏ thái độ cứng rắn với hoàng thượng, chàng đều nghe được mà! Cho nên, cần lo lắng, ta rời khỏi chàng!"

      "Cẩu Đản!"

      Nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp động tình tiến lên nắm chặt lấy bả vai gầy của Lệ Ảnh Yên, nhàng ôm vào trong lòng.

      "Ôi chao, đừng mè nheo nữa, chàng nhanh thôi!"

      Lệ Ảnh Yên làm nũng giãy dụa ở trong lòng Tiêu Dung Diệp, xô đẩy lồng ngực to lớn ra cửa.

      Nàng cũng muốn sáng sớm ngày mai để đám người hầu nhìn thấy nam cặn bã đáng chết xuất ở trong phòng của mình.

      "Sao cứ thúc giục ta nhanh như vậy! Ta mới đến lát thôi mà!"
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 184.3:
      Editor: Hoàng Dung

      Thấy Lệ Ảnh Yên vô cùng lo lắng xô đẩy bản thân, Tiêu Dung Diệp làm nũng đồng ý, dù sao rất nhớ nàng, cho dù có khúc mắc quan hệ sáng tối này, nhưng ôm nàng lát, vẫn là có thể chứ!

      "Lập tức lát sau, cũng phải gặp mặt được, chàng nhanh ! Ta cũng muốn cho người khác thấy ta ở chung phòng với nam cặn bã thối chàng!"

      Càng , lực đạo xô đẩy Tiêu Dung Diệp ra ngoài của Lệ Ảnh Yên càng lớn.

      " khắc, để ta ôm nàng khắc, được ? Cẩu Đản, nàng đừng vội vã đuổi ta như vậy!"

      "Đừng ồn ào nữa, ồn ào cũng hữu dụng! Mau , lão nương ta cữ đấy, cần tĩnh dưỡng! Chàng mau cút , ngày mai, xử lý tốt chuyện ta phân phó cho chàng! Bằng , vĩnh viễn đừng nghĩ lại thấy ta!"

      Lệ Ảnh Yên nửa uy hiếp nửa đe dọa qua, kỳ thực, sao nàng lại muốn ở cùng nam cặn bã đáng chết chứ!

      Nhưng tại là thời khắc đặc biệt, bây giờ giữa bọn họ nhiều hơn tầng quan hệ huynh muội, thể giống như trước kia càn rỡ ở cùng nhau như vậy!

      "Muốn ta cũng được, để ta hôn nàng cái, chỉ cái thôi, có được ? Hôn xong, ta ngay! Ngoan, Cẩu Đản, để ta hôn cái, ta rất nhớ nàng!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền bĩu môi, lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.

      "Ôi chao, hôn cái gì mà hôn! Chàng lại có đánh răng, xấu xí muốn chết, đừng hôn!"

      Lệ Ảnh Yên lung tung tránh khuôn mặt tuấn tú lấn đến gần của , bị bất đắc dĩ, nàng lấy tay che giấu đôi môi của mình.

      "Cẩu Đản, ngoan, hất tay ra, hôn chút, chỉ chút thôi!"

      Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại lừa qua, nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn là bộ dáng chịu.

      "Hôn cái gì mà hôn, hôn!"

      "Hôn chút thôi!"

      Vài ngày nay nhịn đến hỏng, thấy chất lỏng mỹ vị bên khóe miệng, bản thân lại được ăn, là rất ấm ức!

      Nghẹn lâu như vậy, lại nghẹn thêm nữa, Tiêu Dung Diệp đoán chừng thành hòa thượng mất!

      được, thể nhịn được nữa, hôm nay phải hôn nàng cái, cho đỡ thèm ăn chút!

      khi ý nghĩ này hình thành ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, liền trở nên thâm căn cố đế.

      Nghĩ, Tiêu Dung Diệp liền vươn bàn tay to có lực ra, tiến lên phen kiềm chế trụ hai cổ tay giãy dụa của Lệ Ảnh Yên.


      Tay kia mãnh liệt giữ chặt cái gáy của Lệ Ảnh Yên, nắm trong tay tư thế giãy dụa của nàng, ngay sau đó cánh môi sầm bạc chịu khống chế hạ xuống.

      Mang theo si mê quyến luyến, Tiêu Dung Diệp khó có thể tự giữ khống chế được ôm hôn nàng.

      "Ưm..."

      Lệ Ảnh Yên mở lớn cái miệng nhắn, môi giận dữ muốn cái gì đó, lại bị Tiêu Dung Diệp bá đạo lại cường thế cắn nuốt, giây sau lưỡi linh động như là mọc mắt, nhanh chóng chui vào trong khoang miệng của Lệ Ảnh Yên, bừa bãi triền miên mút cái lưỡi thơm tho.

      Nhấm nháp mĩ vị này, như là lâu có chạm đến, đột nhiên tiếp xúc như vậy, ước số phấn khích trong thân thể lập tức bị thoát ra rồi.

      Khuấy đảo trận long trời lở đất, khiến đầu óc Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng, kể cả ý thức đều bắt đầu trở nên tan rã.

      "Ưm..."

      Lệ Ảnh Yên bị hôn đến gần như muốn ngừng thở, nỉ non mở miệng nức nở.

      ràng cảm nhận được khí lực lưỡi Lệ Ảnh Yên quấn lấy mình dần dần giảm , Tiêu Dung Diệp biết này bị mình hôn đến mức hít thở thông.

      Tiêu Dung Diệp nhanh chóng thả cánh môi của Lệ Ảnh Yên ra.

      "A ưm..."

      lần nữa lấy được khí, Lệ Ảnh Yên thở hổn hển từng ngụm, miệng lên lên xuống xuống, như là còn chưa thoát khỏi nụ hôn lúc nãy.

      Thấy Lệ Ảnh Yên còn chưa khôi phục lại từ trong nụ hôn kịch liệt lúc nãy, Tiêu Dung Diệp nâng tay, quyến luyến xoa khuôn mặt nhắn đỏ rực này.

      "Tiểu tinh, hương vị của nàng là quá ngọt, ta liền muốn rời khỏi nàng rồi!"

      Thấy Tiêu Dung Diệp giống vô lại vuốt ve mình, Lệ Ảnh Yên nổi hết da gà.

      "Hôn cũng hôn xong rồi, chàng có thể lăn, ngựa dừng vó cút cho ta!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền nâng chân lên, sau đó đột nhiên khẽ đạp pp của Tiêu Dung Diệp.

      "A ưm... Đau..."

      "Cút!"

      "Rầm!" tiếng, ván cửa bị Lệ Ảnh Yên dùng lực nhanh chóng khép lại.

      Thấy mình bị ăn canh bế môn, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ nhún vai, hình như tính khí này càng lúc càng lớn?

      Nhưng này có bộ dạng gì, đều thích, phải sao?

      Nghĩ đến mình vừa được hôn nàng như ý nguyện, thoáng phóng lửa dục vọng đè nén ra chút, Tiêu Dung Diệp liền cảm thấy trong lòng như là ăn mật, cực kỳ mĩ vị.

      Chuyện nên làm cũng làm, nghĩ ngày mai còn phải miếu Thành Hoàng, Tiêu Dung Diệp vẫn nên nhanh chóng về ngủ giấc.

      Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bước tiếp bước chân ra ngoài cung.

      Đột nhiên, trong nháy mắt Tiêu Dung Diệp bước , bóng đen ma xui quỷ khiến nhoáng lên cái ở trước mắt .

      Tiêu Dung Diệp giật mình, nhưng dù sao cũng có công phu trong người.

      có người nghĩ muốn chơi đùa với , vậy tự nhiên là muốn phụng bồi đến cùng rồi!

      "Vèo!" tiếng, Tiêu Dung Diệp xoay người lộn ngược ra sau cú hoàn mỹ, tìm được bóng đen vừa rồi, liền bước nhanh đuổi theo.

      Xông qua vài toà cung điện tráng lệ, lướt qua mấy đường hành lang, mắt thấy sắp đuổi theo bóng đen đó, lại chợt phát , bóng đen này giống như biến mất trong khí.

      Tiêu Dung Diệp khỏi kinh ngạc, người này là ai? Tại sao khinh công lại cao như thế?

      lúc Tiêu Dung Diệp biết làm sao, chợt phát bóng dáng dưới ánh trăng

      "Vèo!" Lộn ngược ra sau cái, Tiêu Dung Diệp tới sau lưng bóng đen lúc lúc kia.

      "Xin hỏi các hạ là ai?"

      - - - - - - - - - - - -



      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :