1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 10: Cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn
      Editor: Hoàng Dung



      Nhìn Lệ Ảnh Yên như con mèo ngoan ngoãn chơi đùa ở trong ngực của mình, Tiêu Dung Diệp chìm đắm trong việc vuốt mái tóc dơ dáy bẩn thỉu của nàng, khóe môi ôm lấy độ cong đẹp mắt!

      "Cái dạng này của ngươi làm cho ta hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải là nam tử hán hay ?"

      "Ta, ta đương nhiên là nam tử hán đại trượng phu rồi! Này, ngươi xem, ta còn có cơ bắp đấy!" Sau khi khí vũ hiên ngang khoe khoang chút, xắn ống tay áo lên, triễn lãm cơ bắp cường tráng của mình cho Tiêu Dung Diệp xem!

      "Ôi chao, ôi chao, ngươi coi như xong rồi! Gầy quá xá, còn bẩn như vậy, đừng làm ta ghê tởm nữa! , , nhanh tắm rửa, sau đó ăn cơm!" Sau đó, hề để ý tới Lệ Ảnh Yên hóa ngu giương mắt nhìn mình, sải bước tới chợ ở trước mặt!

      "Ôi chao, ai, ôi, công tử, đợi cẩu đản chút!"

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên ngửa đầu, uống hơi nước mì nóng trong chén vào bụng!

      "Oa! Ăn ngon!"

      Lệ Ảnh Yên - con mèo tham ăn này bao giờ ăn qua đại tiệc mà cần tiêu bạc của bản thân đâu, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ.

      Nàng vụng trộm ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy tư thái ăn cơm tao nhã của Tiêu Dung Diệp!

      Mẹ kiếp, đời này đúng là có nam tử đẹp trai đến như vậy sao! Ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng đẹp! Mẹ nó, nam nhân này, lão nương ngắm trúng rồi!

      "Này, cẩu đản ngu ngốc, nghĩ cái gì đấy? Nước miếng chảy ra rồi kìa!"

      ", có gì!" Lệ Ảnh Yên cà lăm trận, hai bàn tay bé bất an nắm lại với nhau!

      Mẹ nó, đối mặt với nam cặn bã này lại có thể cà lăm. Đặc biệt sao, khiến cho nàng - người có đôi chân chạy nhanh như gió lại mất mặt như vậy!

      "Ta chỉ là cảm thấy công tử là người rất tốt đó! Phu nhân của người nhất định là danh gia thục viện !"

      "Phụt!"

      Khi Lệ Ảnh Yên xong lời này, nước mì nóng trong miệng Tiêu Dung Diệp đều phun ra ngoài, trực tiếp phun lên mặt của nàng!

      "Khụ khụ! Phu nhân? Cái kia, đến bây giờ bản công tử vẫn chưa lập gia đình!"

      Nâng mắt xếch lên, liền thấy Lệ Ảnh Yên giống như bị nước mì phun lên nên hóa ngu ngốc, thể khống chế được miệng, giống con ngựa đứt dây cương, kìm nén được mà cười rộ lên!

      Lệ Ảnh Yên bị phun đầy đầu, vốn hỏa khí dâng cao, bây giờ tên này còn có mặt mũi ở đây ôm bụng cười lăn lộn! Nàng - kẻ tung hoành giang hồ nhiều năm, sao có thế bỏ qua đây!

      Mẹ nó, đến chuyện dám phun lão nương, còn dám cười to ư? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa lập gia đình đúng ? Hôm nay lão nương liền phế bảo bối nối dõi tông đường của ngươi!

      Lệ Ảnh Yên hào khí ngút trời, khuôn mặt tràn ngập tức giận đứng dậy, mắt to sáng như hắc diệu thạch nheo lại, phát ra đạo sắc bén nhọn, chút suy nghĩ nhặt lên bát canh kia của Tiêu Dung Diệp, đưa tay hắt về chỗ "dưa chuột" của !

      Khí thế của Lệ Ảnh Yên rất mãnh liệt, Tiêu Dung Diệp tránh kịp, nghênh đón trừng phạt của nàng!

      Nhưng mà ngay lúc phát sinh chuyện kia, Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, biết tình thế đúng, nhanh chóng lắc mình!

      Cho dù lắc mình nhanh hơn nữa, vẫn bị Lệ Ảnh Yên trừng trị!

      Bát nước mì nóng kia còn hơn nửa, liền trực tiếp hắt lên đùi !

      Trời ơi, dế nhũi này xuống tay cũng quá đặc biệt ác độc! Trực tiếp khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn!

      "Mẹ nó, ngươi muốn để bản công tử đoạn tử tuyệt tôn sao? Xem ta thu thập ngươi thế nào!" xong, khuôn mặt Tiêu Dung Diệp đen thui tiến lên!

      Lệ Ảnh Yên vốn là người tĩnh lặng như thỏ, di chuyển cũng như thỏ, thấy vẻ mặt xanh mét của mỗ nam! Biện pháp đào thoát duy nhất chính là - - chạy!

      "Dế nhũi, ngươi mẹ nó đứng lại cho ta!"

      - - - - - -
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      người qua đường thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 11: Ít nhất ta còn có chán ngét ngươi
      Editor: Hoàng Dung


      "Dế nhũi, ngươi đặc biệt đứng lại cho ta!"

      Phía sau, giọng tức giận của Tiêu Dung Diệp giống như của con sư tử oai hùng tức giận, mang theo hơi thở nguy hiểm dời núi lấp biển!

      Mẹ nó, tên này muốn nổi bão rồi! Tranh thủ rút lui thôi!

      Thấy Lệ Ảnh Yên chạy như điên, mặt Tiêu Dung Diệp càng xanh mét!

      "Chạy, chạy, ta cho ngươi chạy! Mẹ nó, muốn chết!"

      Vừa xong mấy chữ lỗ mãng này, nhanh chóng dùng khinh công bay lên, tốc độ sắc bén như gió táp đảo qua!

      Hai chân vững vàng dừng ở trước mặt Lệ Ảnh Yên chạy trốn!

      "Ta tiểu cẩu đản của ta này! Chạy cái gì mà chạy hả?"

      Vẻ mặt cười quỷ dị của Tiêu Dung Diệp tràn đầy quyến rũ! Nhưng ở trong mắt to đen tuyền của Lệ Ảnh Yên, ràng bộ dáng mèo dọa chuột, nhìn đến nỗi khiến lòng nàng e sợ từng trận!

      chút suy nghĩ xoay người, chạy như điên về phương hướng khác!

      Trời ạ, dế nhũi này còn muốn chạy!

      Tiêu Dung Diệp ở đáy lòng rủa thầm câu, nhưng bỗng dưng suy nghĩ vừa chuyển, nhìn Lệ Ảnh Yên chạy như điên giống như là sắp mất mạng, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ! suy nghĩ ác độc muốn làm người nào đó…!

      Sau khi nhanh chóng tính toán kế hoạch liền chạy ngược ra sau, vững bước che ở trước mặt Lệ Ảnh Yên!

      Lệ Ảnh Yên kêu to "A!" tiếng, như con mèo xù lông!

      "Sao ngươi giống như hồn tan vậy hả?"

      "Ta? hồn tan?"

      "Đúng, chính là nam cặn bã ngươi đó! Giống như lệ quỷ đòi mạng đuổi theo người ta tha!"

      "Này, là cẩu đản ngươi giữ chữ tín chạy trước, sao lại trách ta rồi hả!?"

      Trời ạ, sao lại thành ngươi chất vấn ta rồi? Còn chạy cái gì mà chạy? Ta phi, tưởng mình đặc biệt lắm sao. Mẹ nó, ta chạy trước, chẳng lẽ chờ ngươi thu thập ta sao!

      "Này, chuyện? Cẩu đản!" Thấy Lệ Ảnh Yên nãy giờ gì, Tiêu Dung Diệp ngượng ngập hỏi!

      Bỗng dưng, chỉ nghe vài tiếng khóc thút thít non nớt như đứa trẻ!

      Luôn luôn quen dùng biểu tình đau khổ để diễn, Lệ Ảnh Yên xem bản thân giống như lập tức bị lăng trì, tự nhiên muốn nghĩ biện pháp giảm xử phạt này xuống cực kỳ thấp, mà biểu diễn đau khổ này là tiết mục bản thân quen dùng nhất, dùng đúng là có lỗi với chính mình!

      Thấy Lệ Ảnh Yên cúi đầu khóc nỉ non, Tiêu Dung Diệp lập tức tay chân luống cuống!

      "Này, cẩu đản, đừng khóc! Ta... ta trêu chọc ngươi nữa. Mẹ nó, ngươi thực là khiến cho nam nhân chúng ta mất mặt!"

      ", phải như thế... Hu..." Lệ Ảnh Yên lắc đầu khóc thút thít, khuôn mặt nhắn tràn ngập nước mắt, nhìn thấy khiến cho người thương tiếc!

      "Việc...việc ta vừa mới làm thể tha thứ, công tử nhất định... nhất định rất tức giận! Ta sợ công tử cứ như vậy cần ta nữa! Hu..."

      " , , ngươi đừng nghĩ nhiều. Chuyện vừa rồi, ta đúng là rất tức giận, nhưng ta cũng có ý cần ngươi! Đến, cẩu đản, đừng khóc nữa!"

      xong, vung tay áo giúp Lệ Ảnh Yên lau nước mắt mặt, động tác này dịu dàng như là hoa rơi mặt nước, mang theo quý trọng.

      Trong lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy ấm áp, nhưng vẫn có tia mừng thầm, hàng này thực đặc biệt bám dính!

      "Được rồi! Trong lòng ổn định rồi chứ! Yên tâm, ta đuổi ngươi ! Ít nhất ta còn có chán ngét ngươi!"

      Con tôm, chán ngét ta? Ta đây làm cái gì rồi hả? Được rồi, ngươi vô tình, đừng trách ta vô nghĩa!

      "Công tử, ngươi vĩnh viễn đều chán ngét cẩu đản đâu! ?"

      "Khó lắm! Ta là người tương đối soi mói! Ngươi tốt nhất chùa Tự Miếu khẩn cầu chút, cầu Thiên Mẫu nương nương phù hộ ngươi, bản công tử chán ngét ngươi!"
      Last edited: 26/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Ta chưa tắm sạch


      Editor: Hoàng Dung



      Cầu em ngươi được chúng ta tuyệt giao! Ngươi đường Dương Quan của ngươi, ta cầu Độc Mộc của ta! đúng, ta muốn đường Dương Quan, còn muốn ngươi có đường để ! Hừ!

      “Nếu tại công tử chán ghét cẩu đản, cẩu đản có thể có thỉnh cầu ?”

      “Ừ, hừ, !”

      “Cái đó, vị công tử này, ta muốn vừa rồi tắm rửa, ta tắm sạch! Người mang ta tắm lần nữa, có được ?”

      “Còn tắm ư? Ha ha!” Sau khi nghe được, Tiêu Dung Diệp tự động ôm bụng cười lăn lộn!

      Trời ạ, người tên này rốt cuộc bẩn đến mức nào? Vừa rồi tắm hơn ba canh giờ, kết quả giờ lại muốn tắm nữa, đây là muốn lột da à?

      “Vừa rồi cẩu đản tắm, có người giúp chà lưng, cẩu đản muốn để công tử giúp thôi!” xong liền tung ra chiêu nhỏng nhẽo, lắc cánh tay của mỗ nam! chút để ý biểu cảm cam chịu của mỗ nam!

      “Muốn ta giúp?” Tiêu Dung Diệp giật mình há to miệng, mắt mở lớn!

      Con tôm, tên này tỉnh táo sao? Hóa ra coi ta như người chà lưng rồi sao!

      Chuyện này kiên quyết thể nghe theo dế nhũi biết sống chết nào đấy, tiếp đó hắng giọng cái, quay đầu với gã sai vặt: “Cái kia, A Quân, ngươi theo kỳ lưng cho cẩu đản!”

      “Vâng!”

      , muốn!” Lệ Ảnh Yên thấy kế hoạch có biến, lập tức mở miệng phủ quyết!

      “Vậy theo ý ngươi, định làm như thế nào?”

      “Đương nhiên là công tử ngươi tới giúp kỳ lưng cho ta rồi!”

      “Ăn phân , có cửa đâu!”

      “Vì sao?”

      có vì sao! Chính là có cửa đâu!”

      “Ta là nam, giới tính bình thường! Ta thiếu nữ nhân, cho nên công tử ngươi yên tâm !”

      “Ta lo lắng, bản công tử lớn như vậy còn chưa từng hầu hạ người nào tắm rửa đâu! Huống chi là súng mẹ (1) như ngươi!”

      “Oa!” tiếng khóc đinh tai nhức óc.

      Tiếng khóc bất thình lình hù dọa Tiêu Dung Diệp và người ở đây sợ hãi trận!

      “Cẩu đản muốn sống nữa… Phụ thân thương, nương , công tử cũng cần ta nữa! Hu… Cẩu đản muốn sống, ta muốn mua mì sợi treo cổ tự vẫn! Hu hu…”

      Bộ dáng đứng khóc lớn kia khiến mỗi người ở đây nhìn thấy đều kinh hãi nhảy ra xa, thậm chí có phu nhân và trẻ con ở bên đều khóc thút thít!

      đúng là đứa đáng thương!”

      “Đúng, đúng vậy, vị công tử này của cũng là ác tâm!”

      “Đây là thói đời! Kẻ có tiền đâu thèm quan tâm đến sống chết của dân chúng! Đứa , đại thẩm có gì cho con! Ở đây có mười văn tiền, con nhận lấy, mua điểm tâm ăn!”

      “Cảm… cảm ơn đại thẩm!” Lệ Ảnh Yên chu cái miệng nhắn, bộ dáng ủy khuất, bất luận ai thấy đều đau lòng thôi!

      có việc gì. Đứa , , đại thẩm mang con báo quan! Để tên chủ tử cầm thú của con ngồi tù!”

      , cần, chủ tử của ta… ở chỗ này!” Tiếp đó, ánh mắt mọi người nhìn tới vẻ mặt mờ mịt của Tiêu Dung Diệp!

      “Ta, ta phải, giống như vậy đâu! Ta, ta chỉ là…”

      Thấy mọi người mang theo ánh mắt phẫn hận tiến lên, Tiêu Dung Diệp hoảng hốt!

      “Các hương thân, xông lên! A…!” xong, vài nam nhân giả trẻ mang theo cuốc, gậy gộc vung về phía Tiêu Dung Diệp!

      “Này, này, bình tĩnh chút, các phụ lão hương thân!”

      “Bình tĩnh cái trứng, khi dễ đám người nghèo khổ chúng ta, thể tha thứ! Đánh !”

      Bốp, rầm, rầm mảnh hỗn độn. Lệ Ảnh Yên đứng ở bên nhìn!


      Chú thích:

      (1) Súng mẹ: là tính từ, có nghĩa là người đàn ông có hình dáng, hành vi, tâm lý, khuôn mặt nữ tính. Súng mẹ thường được sử dụng để mô tả các chàng trai yếu đuối, quá giả tạo giống người phụ nữ như thế nào.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Lão đại V587 (1)

      “ Đánh ! Đánh ! Đánh cho đầu rơi máu chảy, đoạn tử tuyệt tôn! Đánh ! A… Cố lên!”

      Lệ Ảnh Yên ở bên khoa tay múa chân đánh đấm, nghiễm nhiên là bộ dáng xem kịch vui!

      Dân chúng đánh Tiêu Dung Diệp đến lúc gay cấn, Lệ Ảnh Yên lấm la lấm lét liếc nhìn vào đám người lộn xộn!

      “ Thời cơ đến, hắc hắc!!” xong,liền nhanh như chớp chạy vào trong đám người đông nghẹt kia!!

      Thấy A Quân là bộ dáng lo lắng trung tâm hộ chủ, Lệ Ảnh Yên lấy tốc độ sét đánh kịp che tai trộm chuông, kéo xuống túi tiền của A Quân! Tiếp đó, như làn khói lao ra khỏi đám người,chạy tới hướng Tây Bắc!

      Đợi đến khi mọi người đánh mệt mỏi, sau khi lấy lại tinh thần, Lệ Ảnh Yên sớm thấy, chỉ thấy khuôn mặt A Quân như ngưu đầu mã diện!

      đổ đầy máu, đúng là bộ dáng trung tâm hộ chủ, cho dù bị đánh cho hoàn toàn thay đổi, nhưng miệng vẫn ngừng nỉ non: “ Công tử, công tử, người sao chứ? A, công tử, người đâu vậy?”

      ----- Phân cách tuyến -----

      Lệ Ảnh Yên di chuyển bước chân rất nhanh, dám chậm trễ giây phút nào, xuyên qua con đường rồi qua ngõ hẻm!

      Rốt cuộc đến nơi bí ---

      Trong nhà cỏ cũ nát, ánh nến nhảy lên mấy cái, nhìn có vẻ càng quỷ dị!

      “ Rầm!” tiếng, Lệ Ảnh Yên dùng cước đá văng cửa phòng!

      Thấy Lệ Ảnh Yên tiến vào, vài đại hán khôi ngô cung kính tiến lên!

      “ Lão đại, đây là năm mươi lượng bạc!!”

      “Ừ, Sơn Pháo, các ngươi làm rất tốt!” Tùy tay tiếp nhận bạc trắng loang loáng, mắt cùa Lệ Ảnh Yên cũng sắp nhảy ra rồi!

      Sau đó, lại mở túi tiền mới trộm được từ chỗ A Quân ra!

      Nhất thời, ngân quang lấp lánh, gần như sắp đâm mù mắt nàng!

      “ Ôi chao, ai, ôi, mẹ ơi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!!! là phát tài rồi! Ha Ha!!!”

      Ngân quang lấp lánh này ít nhất cũng có năm mươi lượng đó!

      “ Sơn Pháo, lần này chúng ta làm quá nhàng thoải mái đó!!”

      dám nhận, đều là do lão đại có tài lãnh đạo!”

      Đại hán chuyện này phải là ai khác, chính là tên lưu manh mới chuyện với Tiêu Dung Diệp lúc nãy!

      “ Mất công ta mẹ nó vuốt mông ngựa , lão tử ăn bộ dáng này!”

      “ Dạ, dạ, dạ. Lão đại V587! Chúng tiểu nhân bái phục!”

      “ A, thuận theo lão tử như vậy, có chút khó hiểu?”

      , có!”

      “ Bang Độc Tử của các ngươi có gì đặc biệt, chẳng qua là nhường ta mang bang Tiểu La Di hương viện và đổ phường vui vẻ! Đúng lúc, hôm nay tâm tình lão tử tệ, chúng ta liển qua bên kia vui vẻ !”

      xong, liền lấy ra hai mươi lượng bạc giao cho Sơn Pháo!

      “ Nè, hai mươi lượng đủ cho mấy vị huynh đệ chúng ta vui vẻ cà đêm rồi chứ!”

      “ Khoan, lão đại, ở đây có hơn trăm lượng bạc, ngươi chỉ cấp cho mấy huynh đệ hai mươi lượng! Quá ít ! Này…”

      “ Bốp!” tiếng, Lệ Ảnh Yên dủng cước đá vào mặt Sơn Pháo tức oai oái. Nhất thời, mảng bầm tím lớn liền ra!

      “ Lão đại, ngươi xuống tay quá độc ác rồi! Ưm!”

      “ Mẹ nó, thiếu phóng rắm sao! thuận theo lão tử! Còn vô nghỉa,vậy đừng nữa!”

      “ Đừng, lão đại, Sơn Pháo chuyện nữa còn được sao!”

      ---- Phân cách tuyến -----

      lúc nửa đêm, toàn bộ thành An Nam đều lâm vào trong mảnh gian yên tĩnh! Mỗi người ở Đại Thụy đều nhàng vui vẻ! Nhưng mà, tại chỗ nào đấy trong song bạc, tiểu lão đại biết sống chết nào đấy mang theo mấy tên lưu manh,tiêu xài đánh cược!

      Chú thích:

      (1) V587: Thuật ngữ mạng. Các nhân vật từ đồng “ Hùng mạnh độc đoán” (Wei Wu bà Qi) , V5 = hùng mạnh, 87 = Độc đoán. Chủ yếu là nó đại diện cho người hoặc cái gì đó rất hùng vĩ, có nghĩa là mọi người cảm thấy rất sốc. Tùy thuộc vào hoàn cảnh, V587 nghĩa là giống nhau, mặt là để tưởng nhớ người hoặc vật, mặt khác, nó có thể được sử dụng hài lòng với mỉa mai. Vì vậy, việc sử dụng có ý nghĩa, độc giả cần phải phân biệt theo ngữ cảnh khác nhau. Ngôn ngữ này được giới vào mạng, xin vui lòng sử dụng cho các ngôn ngữ viết, chẳng hãn như văn bản và do đó .
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 14: Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng
      Editor: Hoàng Dung


      "Đại, đại, đại!"

      "Tiểu, tiểu, tiểu!"

      Trong đổ phường, hai đám nam nhân điên cuồng kêu gào!

      Lão bản đè chén xúc xắc rời, thực khiến đám người hai bên chờ đến hỏng rồi!

      ", hai, ba, mở!"

      "Đại..." Cùng với cuối sa sút, kẻ biết sống chết nào đấy tan nát cõi lòng nằm dưới đất!

      Thấy xúc xắc vẫn là tiểu, tiếng kêu gào của Lệ Ảnh Yên ngày càng !

      "Mẹ nó, chỉ chừng ấy điểm! Uống nước lạnh đều nhét kẽ răng! Tức chết ta rồi!"

      trận tức giận qua , ván đổ mới lại bắt đầu!

      "Lão đại, đặt đại hay đặt tiểu?"

      "Đặt đại!"

      "A? Còn đặt đại sao? Lão đại, sửa đặt tiểu , mấy trận đặt đại đều thua cả!"

      " nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, đặt đại!"

      "..." Nhìn vẻ mặt lệ khí của lão đại, Sơn Pháo cũng dám nhiều, sợ chọc cho hỗn thế ma vương này nổi giận, đành phải đặt bạc ở ô đại!

      "Mẹ nó, lần này lại đặt sai, lão tử liền hủy đổ phường này!"

      Sau trận cuồng bão, Lệ Ảnh Yên lại lộ bản chất là kẻ lưu manh! Mỗi người ở đâu đều hai mặt nhìn nhau!

      Bởi vì nơi này mọi người chỉ biết nàng là tiểu lưu manh trong thành An Nam, đều biết nàng là nữ lưu manh, cho nên đối với nàng vẫn có vài phần e ngại!

      ván đổ mới, nhìn thấy xúc xắc vẫn là tiểu!

      Lệ Ảnh Yên trong cơn giận dữ, lửa cháy hừng hực dung hợp ở trong lòng! Trong cơn thịnh nộ, nàng đứng dậy dùng cước đạp đổ bàn dài của đổ phường!

      Sau đó lại lấy tốc độ của trận gió, tới góc tường nhấc gậy gộc lên, chỉ vào lão bản ở đây: "Để bạc lại cho lão tử!"

      Thấy lão đại động thủ, Sơn Pháo và mấy tiểu lâu la cũng nhắc tới gậy gộc chỉ vào mỗi người ở đây!

      "Thành cầm bạc ra đây!"

      Thấy vài tên có bộ dáng lưu manh này, mọi người sợ hãi lấy bạc từ trong tay áo ra! Giao cho Lệ Ảnh Yên và tiểu huynh đệ của nàng!

      Nhìn từng người đều thành giao bạc ra, Lệ Ảnh Yên vừa lòng nhếch môi cười gian xảo!

      Oa oa! Hung hăng lấy cây bút!

      "Tập trung lại, qua góc tường bên kia ngồi xuống!" Lệ Ảnh Yên ra lệnh tiếng, mọi người lo lắng đề phòng chuyển bước chân, đâu vào đấy đến bên tường kia, ngồi xổm xuống ôm đầu!

      Chế ngự mọi người ngoan ngoãn, Lệ Ảnh Yên xoay người phân phó với Sơn Pháo - -

      "Sơn Pháo, lát cầm ba mươi lượng bạc ở đây, sau đó lại lấy trong tiền quỹ của ta năm mươi lượng bạc, ra khỏi thành trong đêm, giao tám mươi lượng bạc này cho Lý đại gia!"

      "Được, lão đại!"

      Sơn Pháo tiếp nhận bạc Lệ Ảnh Yên đưa , nhanh chóng rời khỏi đổ phường!

      Đổ phường gà bay chó sủa lại khôi phục yên tĩnh, thấy đạt được mục đích thoải mái trong tối nay, Lệ Ảnh Yên cười đến càng chói mắt!

      Đúng lúc Lệ Ảnh Yên tính mang các huynh đệ rời , bà lão gầy gò mang theo bé trai miệng méo mắt lé vào đổ phường!

      "Các vị đại gia hảo tâm, thưởng mấy văn tiền , cho bà cháu chúng ta mua ít thức ăn để đỡ đói!"

      " , qua bên, đại gia có tiền cho các ngươi! ra ngoài..."

      "Bốp!" tiếng, Lệ Ảnh Yên bay lên đá cái vào mông của Thảo Bao(1)!

      Thảo Bao theo bản năng thét lớn tiếng!

      "Thảo Bao, ngươi còn la nữa, ta may miệng của ngươi lại!"

      Quẳng xuống lời ngoan độc, Lệ Ảnh Yên xoay người về phía hai người đó- -

      Chú thích:

      (1) Thảo Bao: bao cỏ; người ngu ngốc; túi rơm; bao rơm; bị bằng rơm; đồ bị thịt; đồ bao rơm; đồ ăn hại; đồ dốt đặc cán mai; đồ vô dụng; đồ bất tài; đồ làm được trò trống gì cả; đồ vá áo túi cơm
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :