1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 167.2:
      Editor: Hoàng Dung

      " có nguyên nhân gì, vì phát triển buôn bán nên rời , đây mà cũng là lý do sao?"

      Ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân dám nháy cái, sợ ánh mắt mình cẩn thận tiết lộ, khiến Hoắc Thiếu Nghi phát ra manh mối gì.

      "Đúng vậy, Thiếu Nghi. Lúc trước rời quả có lý do gì, chỉ đơn thuần vì buôn bán thôi!"

      Hoắc mẫu ở bên cạnh giúp, bà ràng chân tướng chuyện này, làm sao có thể nguyên nhân cho nhi tử của mình chứ?

      " có nguyên nhân? A, lúc trước hai vị lão nhân các người khóc, hai nháo, ba thắt cổ lấy chết uy hiếp ta, khi ta nghĩ muốn mang theo thị nữ cùng nhau , các ngươi đều đồng ý, ta liền , các ngươi đều có thể mang hạ nhân khác , vì sao chỉ riêng nàng được?"

      Nghe được chất vấn của Hoắc Thiếu Nghi, thân thể hai vị lão nhân đều run lên theo bản năng.

      Câu hỏi vừa rồi của quan trọng, mấu chốt vấn đề khiến suy nghĩ của hai người bọn họ đột nhiên trở lại năm năm trước.

      Hoắc Thiếu Nghi bỗng nhiên nhắc tới nữ tử này, làm cho bọn họ rất là khiếp sợ. Dù sao nhiều năm qua, sao có thể lại nhắc tới chuyện xưa đây?

      "Sao lại đột nhiên nhắc tới năm năm trước, hơn nữa quan trọng là còn nhắc đến nữ tử kia?"

      Hoắc Bỉnh Thân kinh hãi, bất an cười gượng hai tiếng. Chỉ cần nhắc đến nữ hài tử đó, đến bây giờ đối với ông, ký ức đó vẫn còn mới mẻ.

      Vì tránh cho Hoắc Thiếu Nghi thấy thần sắc quẫn bách của mình, Hoắc Bỉnh Thân cầm lấy ly trà làm bộ nhấp hớp.

      Cho dù ông che giấu cực kỳ tốt, nhưng ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiếu Nghi vẫn phát ra ít manh mối.


      "Phụ than, nương, hai người có biết Thần vương phi này là ai ?"

      "..."

      "Chính là Lệ Ảnh Yên - nữ hài tử các người cự tuyệt mang vào năm đó. Nàng sắp là Thần vương phi của An Nam quốc!"

      "Choang!"

      "Cái gì?"

      Hoắc Thiếu Nghi gầm , lời vừa mới ra miệng, tay cầm tách của Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên run cái, tách trà rơi xuống đất, vỡ nát.

      "Con cái gì? Con lặp lại lần nữa?"

      Hoắc Bỉnh Thân run giọng càng lợi hại, giống như là sắp nghẹt thở vậy.

      Mà Hoắc mẫu ở bên cạnh cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

      Khiếp sợ, thể tin, toàn bộ đều lên mặt.

      "Như thế nào? Hai người giống như rất khiếp sợ?"

      Hoắc Thiếu Nghi là bộ dáng lưu manh, giọng điệu cũng có vài phần khinh thường. chỉ biết, để cho bọn họ biết tin tức này, chắc chắn làm cho bọn họ kinh hãi. Dù sao lúc trước Lệ Ảnh Yên kia chỉ là tiểu nha đầu làm việc vặt ở Hoắc phủ, chỉ năm năm gặp mà thôi, nàng liền biến hóa nhanh chóng, thành Thần vương phi, sao hai vị lão nhân bọn họ có thể tin tưởng đây!

      Hoắc Bỉnh Thân tiến lên, phen kéo lấy cổ tay Hoắc Thiếu Nghi, lạnh lùng - -

      " mau, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

      Thấy thần sắc phụ thân mình giống thường ngày, Hoắc Thiếu Nghi có chút kinh ngạc, dieendannlequyydoon phải là thị nữ biến thành vương phi thôi sao? Có cần chuyện bé xé to như vậy ?

      "Phụ thân, người gấp gáp hỏi ta như vậy, rốt cuộc là vì sao?"

      " mau, sao nàng lại thành Thần vương phi?"

      Hoắc Bỉnh Thân cho là bọn họ rời khỏi An Nam quốc, vậy người tiểu nha đầu đó cũng các nước khác, hoặc là sống cuộc sống ăn xin dọc phố. Chính là nghĩ tới, nàng lại...lại thành Thần vương phi.

      Xem ra, năm năm này thay đổi là rất lớn, trong lúc đó gặp nhau vài lần, bản thân đến tiểu nha đầu lớn lên trông thế nào cũng quên mất. đúng là năm tháng buông tha người, tiểu nha đầu rành thế lúc trước, tại trở nên quang vinh chói lọi như vậy rồi.

      Thấy vẻ mặt kích động của Hoắc Bỉnh Thân, Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên cảm thấy chuyện giống như có đơn giản như vậy.

      "Ta, ta cũng biết tình huống như thế nào, nhưng bọn họ quả ở cùng chỗ, hơn nữa..."

      , cổ họng Hoắc Thiếu Nghi lại trở nên nghẹn ngào.

      "Hơn nữa cái gì?"

      Hoắc phụ, Hoắc mẫu chờ kịp, vội vàng hỏi ra miệng.

      Vừa hỏi liền khiến cho tâm tư Hoắc Thiếu Nghi càng thêm ngưng trọng, hình như phụ thân và nương có cảm xúc rất lớn khi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ở cùng nhau.

      "Hơn nữa, Yên Nhi nàng có đứa của Tiêu Dung Diệp!"

      "Cái gì?" Giờ khắc này, đôi mắt Hoắc phụ, Hoắc mẫu trừng lớn, biểu cảm giật mình này có thể cường ngạnh nuốt vào quả táo.

      "Như thế nào? Hai người phản ứng có chút thích hợp? Phụ thân, nương, rốt cuộc là như thế nào?"


      Hoắc Thiếu Nghi dùng giọng điệu cứng rắn hỏi ra lời, thân mình hai vị lão nhân lập tức xụi lơ ngồi lên ghế.

      Ánh mắt kích động, dienddanulequyndong mang theo bất an xao động.

      "Đến tột cùng là như thế nào? Các người đừng dọa con!"

      Hoắc Thiếu Nghi thấy biểu phụ thân và nương mình khác ngày thường sợ tới mức sắc mặt tái nhợt giống người chết

      "Nghiệp chướng!"

      "Haizz" tiếng, Hoắc Bỉnh Thân ngửa mặt lên trời thở dài, mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.

      "Đến cùng là như thế nào? Phụ thân, người !"

      Thấy biểu cảm của phụ thân, Hoắc Thiếu Nghi cũng trở nên khẩn trương, tiếng lòng căng thẳng vội vàng chất vấn.

      Nhưng nào biết, Hoắc Bỉnh Thân chỉ lắc lắc đầu, phát ra tiếng. Tiếng thở dài nồng đậm như là bị dồn ép kinh sợ, lâu cũng thể bình phục!

      "Phụ thân, người đừng dọa con!"

      Thấy phụ thân bên này có phản ứng, Hoắc Thiếu Nghi lại vội vàng hỏi mẹ ruột ở bên kia.

      "Đến cùng là như thế nào? Nương, ngài đến cho con!"

      "Aizz!"

      Hoắc mẫu vừa bị hỏi đến, cũng chỉ là lắc đầu thở dài, vẻ mặt thể làm gì khiến cho bà tiều tụy.

      "Thiếu Nghi, con có biết lúc trước phụ thân dẫn dắt bộ tộc Hoắc thị rời khỏi An Nam quốc, chính là vì nàng !"

      "Cái gì?"

      Nghe được Hoắc Bỉnh Thân như vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng kinh ngạc.

      Làm sao có thể? Hàng năm Hoắc phủ đều thu lưu vài đứa nhà để về ở đường cái, dien^dan^le@quy$don@ nàng cũng chỉ là trong số đó thôi, làm sao có thể khiến cho bộ tộc Hoắc thị rời xa An Nam quốc chứ?

      "Con là có điều biết, Thiếu Nghi. Đứa bé kia đâu phải là đứa bé con nhà bình thường chứ? Nàng... Nàng... Nàng là công chúa vong quốc Bắc Minh quốc! Là vị công chúa cuối cùng của Bắc Minh quốc!"

      "Cái gì? Nàng..."

      Nghe thấy phụ thân mình như vậy, Hoắc Thiếu Nghi càng thêm kinh hãi, điều này sao có thể, nàng lại có thể là...

      Thân thế bí bực này, phụ thân và nương của mình biết được từ đâu chứ?

      "Người, làm sao hai người biết được?"

      Hoắc Thiếu Nghi vẫn nguyện ý tin tưởng, nàng quả đứa bé lưu lạc nhà để về, làm sao có thể là công chúa vong quốc đây?

      "Thiếu Nghi, mới đầu chúng ta cũng cho rằng nàng là đứa gia đình bình thường, chính vào lúc nàng tắm rửa, nương đổi nước cho nàng, trong lúc vô tình thấy khối ngọc tím người nàng, mà khối ngọc thạch màu tím này, con cũng biết, đó chính là vật đính ước hoàng thượng Bắc Minh quốc - Lệ Hùng Phong đưa cho hoàng hậu Hứa Di!"

      "..."

      " tại, khối ngọc tím này ở thân thể nàng, vậy nàng tất nhiên là người Bắc Minh quốc. Tại sao tín vật định tình của hoàng hậu lại có thể cho bé bình thường, đây tất nhiên là cốt nhục của hoàng hậu thôi!"


      "Nương con rất đúng, lúc nương con tin tức đó cho phụ thân, mới đầu phụ thân cũng tin, dù sao Bắc Minh quốc này bị An Nam quốc tàn sát hàng loạt dân trong thành, làm sao có thể để nàng sống sót. Nhưng khối ngọc tím này quả là vật tượng trưng thân phận của nàng. Nàng là bé mất nước, điểm ấy thể nghi ngờ!"

      Hai phu thê Hoắc Bỉnh Thân từ đầu đến cuối phát triển chuyện đó cho Hoắc Thiếu Nghi.

      Mà sau khi nghe đầy đủ quá trình toàn bộ mọi chuyện, sớm kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt cũng biến thành mảnh trống trơn.

      "Cho nên, lúc hai người phát nàng là công chúa vong quốc, liền muốn nghĩ hết thảy biện pháp vứt bỏ nàng . Thậm chí tiếc lấy sinh mạng uy hiếp con, cùng các người rời khỏi An Nam quốc. Mục đích rất đơn giản, vì để nàng tự sinh tự diệt, liên lụy gì đến bộ tộc Hoắc thị!"

      Hoắc Thiếu Nghi tiếp lời của phụ mẫu , vì vậy mới thiết kế toàn bộ quá trình khoa trương lại giả tạo, thậm chí loại xúc động muốn cười to.

      "Ừ, con rất đúng, Thiếu Nghi. Nhưng vì mất nước mà phải kéo theo tính mạng toàn bộ gia tộc Hoắc thị, phụ thân phải làm như vậy sao! Ta thể tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt nàng, hoặc là bẩm báo quan phủ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn để nàng tự sinh tự diệt. Chỉ là nghĩ tới, aizz... nàng lại có thể thành Thần vương phi!"

      "Thế khó liệu, coi như lúc trước chúng ta mang nàng rồi sao chứ? Phụ thân, người có biết hay , người làm như vậy là hại ta? Ta thích nàng, lại phải cưới nữ tử ta làm thê tử, người biết đây rất công bằng sao?"

      "Câm miệng!"

      Ấnh mắt Hoắc Bỉnh Thân rất bình tĩnh, đột nhiên cắt đứt lời Hoắc Thiếu Nghi, dieendannlequyydoon đôi mắt quắc thước nhiễm lên ngọn lửa tức giận.

      "Đừng là ngươi, ai cũng có tư cách cưới nàng làm vợ. Ngươi cũng biết, Thần vương Điện hạ đại hôn với nàng, hoàn toàn là cưới được!"

      "Cái gì? Vì sao cưới được?"

      Hoắc Thiếu Nghi run run giọng, đối với lời của phụ thân mình, hoàn toàn hiểu nổi. Cho dù Lệ Ảnh Yên là công chúa vong quốc, việc này đều qua nhiều năm như vậy, chỉ cần chuyện này có mấy người biết, vì sao bọn họ lại thể đại hôn đây?

      Hơn nữa, gạo nấu thành cơm rồi, cũng có đứa , nếu đại hôn, vậy Lệ Ảnh Yên có thể bị chậm trễ!

      Nghe được Hoắc Thiếu Nghi chất vấn, ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên trở nên sắc bén, ngay sau đó gằn từng tiếng từ trong kẽ răng- -

      "Bởi vì bọn họ là huynh muội, nếu đại hôn, còn sinh đứa , đó chính là chuyện ô nhục nhất của hoàng thất, loạn luân!"

      "Cái gì? Bọn họ là huynh muội?"

      Khiếp sợ cái tiếp cái, Hoắc Thiếu Nghi quả thực sắp bị sét đánh đến nổ tung.

      Điều này sao có thể? Bọn họ là huynh muội, vui đùa tình cảm ở ranh giới khai quốc sao!

      " sai, bọn họ quả là huynh muội, nha đầu kia là đứa của hoàng hậu Hứa Di Bắc Minh quốc và thiên tử đương triều An Nam quốc! Chuyện năm đó, cũng coi như là chuyện ô nhục nhất của hai nước!"

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, Chương 180: Quyết đấu giữa nam cặn bã
      Editor : Hoàng Dung

      "Nàng quả nhiên độc đến thuốc nào chữa được. Đối với nàng, cho dù biết độc hại sâu, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng, giống thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng khắc sâu có thuốc chữa!"

      Lời động tình hề che giấu tình nghĩa chân thành, khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp.

      Giờ khắc này, nàng loại xúc động muốn khóc thành tiếng.

      , vì sao phải là ca ca của mình chứ?

      Nghĩ đến tầng quan hệ lộn xộn cắt đứt này, Lệ Ảnh Yên liền đau lòng thôi.

      Nâng tay, Lệ Ảnh Yên thong thả vỗ tuấn nhan in dấu trong đầu, sớm phai mờ được.

      Hình dáng kiên nghị như được đao khắc, khuôn mặt kiêu cương, mi tâm tràn đầy cương khí, rất thâm thúy, mũi tuấn, cánh môi mỏng manh, mỗi chỗ đều khắc tỉ mỉ khiến người nam nhân này xuất chúng như thế

      Lệ Ảnh Yên quyến luyến tha tiếp tục vuốt ve, nàng muốn giữ lại toàn bộ khuôn mặt của vào sâu trong đầu.

      Thấy Lệ Ảnh Yên quyến luyến vuốt ve mặt mình như vậy, Tiêu Dung Diệp nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, đặt ở bên má.

      "Cẩu Đản, nàng rời khỏi ta, đúng ?"

      Câu hỏi này của Tiêu Dung Diệp tự nhiên là tràn đầy vô lực, sợ, rất sợ nàng rời khỏi mình?

      "Ta rời khỏi chàng, , vĩnh viễn !"

      Lệ Ảnh Yên cũng đến trình độ lo được lo mất như nam tử trước mặt, nàng cũng rất sợ, lưu ý chút, xoay người rời , nắm tay nữ tử khác, thần thánh tuyên cáo đó mới là Thần vương phi của .

      Hai người phiến tình như thế, chút nào bận tâm bên cạnh còn có tồn tại của nam cặn bã Lộ Lệ kia.

      Tiêu Dung Diệp nâng tay, nâng má Lệ Ảnh Yên lên, môi nhàng dừng ở trán trơn bóng.

      Nụ hôn thần thánh tuyệt vời, mang theo hương thơm nhàn nhạt, quanh quẩn quanh thân hai người, hơi thở hòa làm thể, giống như dựa vào nhau, cùng nhau sinh tồn.

      Giờ khắc này, giúp nhau lúc hoạn nạn, có thể nghiệm chứng ở người hai bọn họ.

      Cánh môi sầm bạc in dấu lâu mới lưu luyến dời , tiếp theo chớp mắt cái, liền nhẫn nại ôm nhau lúc lâu.

      "Cẩu Đản, ta nàng, nhất định nhất định được rời khỏi ta!"

      "Ừ ừ, ta , vĩnh viễn rời khỏi chàng, ta cũng chàng!"

      Tình cảm hai người sâu đậm, sớm ném chuyện ràng buộc huyết thống lên đến chín từng mây, ở chỗ này quấn đến kéo ra, tình ngừng sinh trưởng điên cuồng.

      Thấy hai người ôm ấp như nam nữ si tình đối mặt với chia cách, Lộ Lệ ở bên nhìn trò hay, vẻ mặt lập tức ghen tuông rồi.

      Nghĩ đến hai người này hồn nhiên quên mình cọ xát nhau, hoàn toàn xem như khí, ngực Lộ Lệ nhất thời chất chứa lửa giận.

      "Ôi chao, ta đôi cặn bã các người đủ rồi chứ? Lấy 'Tình thánh' ta làm vật hi sinh, coi như khí là sao?"

      Lời căm giận bất bình, làm sắc mặt Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên cứng đờ.

      Tiếp đó, Lệ Ảnh Yên thức thời rời khỏi ôm ấp của Tiêu Dung Diệp.

      Có lẽ vừa rồi tình cảm hai người đạt tới chỗ sâu đậm, đạt tới mức độ hồn nhiên quên mình, dễ dàng coi Lộ Lệ như khí.

      Thấy Lệ Ảnh Yên lo ngại rút tay ra, mi tâm Tiêu Dung Diệp nhất thời vui.

      Bàn tay to ngoan lệ chụp tới, liền nắm chặt eo của Lệ Ảnh Yên, lần nữa cố định nàng ở trong lòng mình.

      "Aizz!"

      Tiêu Dung Diệp than dài tiếng, tiếp đó khuôn mặt tà tứ qua - -

      "Lộ thần y thích xưng bản thân là bụi pháo hoặc là khí cũng được? Nhưng mà bổn vương lại càng thích coi ngươi như dạ minh châu, ngọn đèn thắp trong đêm tối, còn sáng hơn cả dạ minh châu! Chậc chậc, trắng ra là chính là cái bóng đèn!"

      Tiêu Dung Diệp cười mỉa , hơi thở tà mị, nhất là bộ dáng nhếch miệng cười hề hề này, hoàn toàn chọc cười Lệ Ảnh Yên thất thần ở bên lâu.

      "Ha ha, nam cặn bã đáng chết, công phu độc miệng của chàng lại tăng lên rồi?"

      Lệ Ảnh Yên cười duyên đưa tay, điểm điểm cái trán Tiêu Dung Diệp.

      Bộ dáng hai người vui cười đùa giỡn, cực kỳ giống phu thê mới cưới.


      "Đúng vậy, Cẩu... Thần vương phi, ngài biết công phu miệng lưỡi tàn độc của nam cặn bã đáng chết này cũng phải là cao nhất, mà công phu giường chiếu mới là đệ nhất! Có cơ hội người nhất định phải thử lần!"

      Lúc nghe lời này, sắc mặt Lệ Ảnh Yên ràng biến đổi, tiếp đó màu đỏ hồng nhuộm đầy nửa bầu trời, đốt cho đến khi màu hồng đến bên tai.

      Phát giác biến hóa giữa lông mày Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là nóng nảy.

      Mẹ nó, cặn bã họ Lộ này chuyện thất bại nhiều hơn thành công, đầu của trút trì sao? biết tại tiểu nữ cặn bã này ở thời điểm cảm xúc nhạy cảm hả? Sao còn dám giường chiếu linh tinh chứ?

      Ngu ngốc đáng chết, cũng phải biết tâm tư tiểu nữ cặn bã này ngưng trọng liên tưởng đến quan hệ căng thẳng giữa bọn họ!

      "Lộ Lệ, có phải ngươi ăn no rửng mỡ ? khi như vậy, về nhà tìm nhị nương của ngươi , tiếp tục 'bành bạch', loại chuyện cõng nữ nhân cha ngươi, trộm nữ nhân cha ngươi, ngươi chắc chắn là làm biết mệt mà!"

      "Hắc hắc, cõng cái gì hả? chuyện khó nghe. Đây ràng chính là tự mình tới mà."

      Lộ Lệ lơ đễnh, vui cười đấu miệng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như là mọc cánh, bay khắp nơi, còn thỉnh thoảng ném mặt mũi cho Tiêu Dung Diệp.

      "Đúng là, loại chuyện đội nón xanh cho phụ thân, loại người bằng như ngươi cũng có thể làm ra sao!"

      " cái gì đấy? là rất khó nghe mà!"

      hiểu sao, Lộ Lệ lại có thể làm nũng giống đại nương, đùa giỡn làm tư thái Lan Hoa Chỉ, quả thực có thể dùng "gió lạnh tận xương" để hình dung.

      "..."

      Thấy biểu cảm thẹn thùng của Lộ Lệ giống như nương trong kỹ viện, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên chỉ có thể cực kỳ biết gì với .

      "Hắc hắc, đây gọi là 'Nếu muốn cuộc sống có trở ngại, đầu phải mang chút xanh'!"

      Lộ Lệ quả bộ dáng du côn, quan tâm bản thân mặc thân nho phục ra vẻ đạo mạo đáng chết, miệng đầy tiết tháo bậy bạ với Tiêu Dung Diệp.

      "Vâng, thói xấu của Lộ thần y, phóng tầm mắt nhìn khắp thế giới, trừ Lộ Lệ ngươi ra, có nhi tử súc sinh nào có thể đội nón xanh cho phụ thân mình. Chúc mừng ngươi sáng lập ra hạng nhất kỷ lục người nào có thể đánh lại!"

      Nghe giọng điệu mỉa mai ràng của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ giận quá hóa cười.

      "Hắc hắc, cám ơn khích lệ!"

      Xem bộ dáng ngoài cười nhưng trong cười này của Lộ Lệ, lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy biết xấu hổ.

      "Lộ thần y, có thể cho ta hỏi ngươi câu ? Vậy rốt cuộc Diên nhi là gì của ngươi?"

      Lệ Ảnh Yên chợt hỏi câu gì đâu, bộ dạng thối mặt dày mày dạn của Lộ Lệ lập tức thu liễm.

      Thần sắc ngưng trọng nhàn nhạt tràn đầy mặt.

      "Nàng? Chỉ là nữ nhân trước đây của ta mà thôi!"

      Lộ Lệ nhàng bâng quơ qua, vẻ mặt lơ đễnh, hiển nhiên muốn gì thêm với hai người bọn họ!

      Nhưng cho dù Lộ Lệ che giấu cực kỳ tốt thần sắc bất an trong nháy mắt đó của mình, nhưng mắt sắc Lệ Ảnh Yên vẫn phát ánh lửa chợt lóe lên của .

      "Cẩu Đản, nữ nhân từng ngủ với nhiều như cát mịn trong sông Hằng, đếm cũng đếm hết! Đến nhị nương mà súc sinh như còn có thể ngủ, làm sao có thể lưu lại chân tình với nữ nhân nào đây?"

      Tiêu Dung Diệp thấy vẻ mặt Lệ Ảnh Yên biến hóa, liền bất an giải thích.

      Diên nhi là tỷ muội tốt với tiểu nữ cặn bã này, sao có thể chấp nhận để nam cặn bã họ Lộ giẫm lên tỷ muội tốt của mình chứ?

      Nhưng tính cách " qua vạn bụi hoa, ai cũng muốn sờ" này của Lộ Lệ, cũng phải Tiêu Dung Diệp có thể quản, nhúng tay vào được!

      Kỳ thực Tiêu Dung Diệp sai, nam cặn bã họ Lộ này ngủ với rất nhiều nữ nhân, đêm đêm thổi tiêu phải là giả, cũng chính là cuộc sống hoang dâm ngày đổi nữ nhân như hoàng đế.

      "Hắc hắc, Tiêu tứ gia rất đúng, Lộ Lệ là dân thường , có tình cảm sâu đậm người như Thần vương Điện hạ này! Cẩu... Thần vương phi, tính phúc của người rất đầy đủ đấy!"

      Lộ Lệ đá lông nheo qua, hai hàng lông mày nhướng lên như trêu chọc.

      "Lộ Lệ, cái miệng phá la ồn ào này của ngươi còn dám câu vô nghĩa, bổn vương dứt khoát phế bảo bối dính hoa này của ngươi, sau đó nhét trong miệng ngươi, dùng chỉ khâu lại, để cho ngươi ngày ngày ngừng an ủi sóng nhiệt của ngươi."

      Nghe được Lộ Lệ thỉnh thoảng lấy chuyện ra , Tiêu Dung Diệp xuất phát từ suy nghĩ cho Lệ Ảnh Yên, đánh chết cũng muốn nghe nam cặn bã họ Lộ cẩu rắm này tiếp tục ồn ào nữa.

      Nếu chỉ có hai đại nam nhân bọn họ ở đây, Tiêu Dung Diệp tuyệt đối để ý qua liên tục lời thô tục.

      "Ôi chao, Tiêu tứ gia, ta sai lầm rồi còn được sao? Chiêu này của ngươi cũng quá độc rồi?"

      Lộ Lệ giả kiều liếc mắt cái. , Lộ Lệ sợ trời, sợ đất, chỉ sợ có nữ nhân "bành bạch".

      Nhiều năm như vậy, bản thân phiêu đãng ở trong biển tình khá lâu, sớm là hái hoa tặc cấp bậc "Tình thánh" rồi.

      Chẳng qua, gần đây... hình như gặp tiểu nữ nhân khó giải quyết.

      lúc Lộ Lệ nghĩ đến thân thể xinh của Diên nhi thừa hoan ở dưới thân thể của mình, giọng Tiêu Dung Diệp liền đánh úp tới - -

      "Này, Lộ Lệ, nương tử của ta còn ở chỗ này đấy! Ngươi có thể nhịn xuống hay , đừng để bị phế?"

      Nghe tiếng rít gào như sói của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ vội vàng thu hồi suy nghĩ, liền phát bàn tay to của mình di chuyển tới nơi dưa chuột.

      Bỗng dưng, tia áy náy xẹt qua, là rất nhớ thân thể xinh của Diên nhi rồi.

      Sửa lại suy nghĩ của mình chút, Lộ Lệ bất an chạm mũi cái.

      "Cái kia... Vừa rồi, ta..."

      "Được rồi, đừng nữa!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận mở miệng cắt đứt lời Lộ Lệ, nghĩ đến nam cặn bã đáng chết này 'bắn hoàn toàn' ở trước mặt nương tử của mình, Tiêu Dung Diệp có loại xúc động muốn thiến Lộ Lệ.

      "Ta mẹ nó rất buồn bực, mỗi ngày ngươi chạm vào nữ nhân, còn có thể để lộ đói khát của mình mình như vậy. Xem ra ngươi Tinh Tẫn Nhân Vong, ông trời chính là đui mù mà!"
      Last edited by a moderator: 23/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 168: Nam nhân nổi điên
      Editor: Hoàng Dung

      "Phò mã gia tương lai, ngài thể vào!"

      Ngoài cửa, thị vệ vội vàng ngăn cản Hoắc Thiếu Nghi có sắc mặt xanh mét lại.

      Sau khi Hoắc Thiếu Nghi biết chân tướng mọi chuyện, cả người liền bị đoàn lệ khí khó có thể tản ra vây quanh.

      "Cút!"

      Hoắc Thiếu Nghi tức giận, dùng cước đá văng thị vệ, sải bước xông vào phòng Lệ Ảnh Yên.

      Trong phòng, Lệ Ảnh Yên và Diên nhi đùa nghịch son phấn ngọc trai, mũ phượng, khăn quàng vai phải mang vào buổi tối đám cưới.

      "Diên nhi, ngươi xem cây trâm đỏ này xinh đẹp!"

      "Đúng vậy, Cẩu Đản, buổi tối ngươi cài cái đó, nhất định là nữ tử đẹp nhất An Nam quốc rồi!"

      lúc hai người chuyện vui vẻ, đột nhiên sức lực mạnh mở rộng cửa sương phòng.

      Đột nhiên bị sức lực mạnh mẽ đó làm cho kinh sợ, Lệ Ảnh Yên và Diên nhi bất an xoay người, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi xanh mét hung dữ xuất ở trước mặt mình.

      Con ngươi vốn ngăm đen, giờ phút này lại đỏ tươi như máu, kể cả gân xanh giữa trán cũng nhảy dựng lên.

      "Ngươi làm gì thế?"

      Thấy vẻ khác thường khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi, loại hơi thở nguy hiểm như phát ra từ liệp báo, trong lòng Lệ Ảnh Yên cả kinh.

      Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, trả lời Lệ Ảnh Yên, vẫn phen kéo cổ tay nàng, lạnh lùng - -

      " theo ta!"

      "Làm gì? Buông ta ra!"

      "Ta , theo ta!"

      Hoắc Thiếu Nghi bỗng cất cao điệu, so với nam nhân ôn nhuận như ngọc trước kia, cứ tưởng như hai người.

      Lệ Ảnh Yên khó thở, giữa bọn họ có quan hệ gì, vì sao còn muốn quấn lấy mình tha chứ?

      Đột nhiên, sắc mặt Lệ Ảnh Yên cũng mang theo lửa giận, hất tay ra, thấp giọng rít gào - -

      "Hoắc Thiếu Nghi, rốt cuộc ngươi nháo cái gì? Ta sắp thành thân, ngươi có thể đừng làm chuyện ngây thơ đó nữa ?"

      "Thành thân? cho ngươi biết, hôm nay cho dù là muốn ta chết, ta cũng quyết cho phép các ngươi thành thân!"

      Sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi lạnh lùng, con ngươi màu đỏ tươi nhiễm lên mùi vị máu tanh. Lần nữa lôi kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên, dùng sức kéo ra ngoài.

      "Buông ta ra, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi - người điên này!"

      Lệ Ảnh Yên mãnh liệt giãy dụa ở trong bàn tay dày gông cùm xiềng xích của , đôi mắt sáng trong suốt xinh đẹp chậm rãi trở nên bất an.

      Hôm nay Hoắc Thiếu Nghi so với lúc trước, tưởng như hai người, giờ phút này đáng sợ giống như muốn ăn thịt người.

      "Ta là kẻ điên, điên đến cho dù giết nàng, cũng thể để nàng đại hôn, càng thể để đứa trong bụng nàng ra đời!"


      Nghe được lời của Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt.

      Kinh ngạc, khiếp sợ, còn mang theo đau lòng!

      Lệ Ảnh Yên nàng tình biết được nam nhân dạng gì mới là đáng sợ nhất!

      Giống như Tiêu Dung Diệp là nam nhân vì lấy được mình mà tiếc tạo ra vở kịch, so với nam nhân giống như ma quỷ này, hận thể hủy đứa trong bụng mình, bằng phần mười.

      "Hoắc Thiếu Nghi, ngươi - người điên này, cho dù ta chết, ta cũng thể cho ngươi chạm vào con của ta!"

      Lệ Ảnh Yên bị Hoắc Thiếu Nghi - người điên này chọc giận đến sắp nổ tung, đến chuyện cũng bắt đầu run giọng.

      "Đứa của các ngươi là nghiệt chủng, ta để nó sinh ra đời!"

      Cùng với Hoắc Thiếu Nghi thấp giọng rít gào - -

      "Bốp!" tiếng, Lệ Ảnh Yên giận kềm được quăng bạt tai.

      Cho dù khí lực của cái tát này phải rất lớn, nhưng vẫn làm bên quai hàm Hoắc Thiếu Nghi tê rần.

      "Ta cho phép ngươi ô nhục con của ta!"

      Lệ Ảnh Yên như là con báo , giận hồng hai tròng mắt, quanh thân tỏa ra lửa giận thịnh nộ khó có thể che giấu.

      Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi bị đánh lệch sang bên, nghiêng mặt mỉm cười, thấy ánh mắt lửa nóng đỏ của Lệ Ảnh Yên mang theo oán độc liếc nhìn mình.

      Đầu quả tim Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh, khỏi cười lạnh ra tiếng.

      "Ha ha, được, đáng đánh. Yên Nhi, nàng đánh rất tốt!"

      Tiếng cười thê lương thực cốt như vậy, khiến Lệ Ảnh Yên có thể cảm nhận được mùa đông khắc nghiệt lạnh như băng ở An Nam quốc oi bức này.

      Sau khi cười lạnh rợn cả tóc gáy, Hoắc Thiếu Nghi lại lần nữa chuyển ánh mắt đỏ như máu về phía Lệ Ảnh Yên. So với lúc nãy, ánh mắt càng thêm sắc bén - -

      "Yên Nhi, cho dù hôm nay nàng đánh chết ta! Ta vẫn muốn dẫn nàng , nàng đừng mơ kết thành cuộc hôn nhân này!"

      Tiếp đó, quan tâm Lệ Ảnh Yên giãy dụa, lại lần nữa kéo cổ tay nàng qua, nắm chặt ở trong bàn tay dày.

      Lại lần nữa bị Hoắc Thiếu Nghi khống chế được, trong lòng Lệ Ảnh Yên sinh ra loại hoảng loạn e ngại.

      "Buông ta ra, ta muốn theo ngươi. Còn buông ra, ta gọi người!"

      "Gọi , la rách cổ họng cũng hữu dụng."

      Hoắc Thiếu Nghi sớm đánh gục thị vệ, tự nhiên biết có người đến cứu nàng, cũng bởi vậy nên biết sợ.

      "Người tới, cứu mạng! Cứu mạng!"

      Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên dùng hết khí lực toàn thân, vừa giãy dụa, vừa gào thét.

      Nàng bị bức đến đỏ mặt tía tai, cánh môi bắt đầu nhiễm tái nhợt.

      Diên nhi ở bên, bị dọa đến sững sờ lâu. Khi nghe đến Lệ Ảnh Yên la lên, liền vội giống như kiến bò chảo nóng.

      Bỗng nhiên linh cơ vừa động, Diên nhi thấy bình hoa ở bàn bên cạnh, chút suy nghĩ liền cầm bình hoa lên, đột nhiên đập lên đầu Hoắc Thiếu Nghi.



      "Bốp!" tiếng, bình hoa ứng tiếng mà bể.

      "Á..."

      Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng hô đau tiếng, lực đạo nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên cũng đột nhiên buông lỏng xuống.

      Nhưng chỉ trong giây lát, mắt màu đỏ tươi của Hoắc Thiếu Nghi liền trừng về phía Lệ Ảnh Yên và Diên nhi.

      Hai nữ tử ở chung chỗ, thân thể sợ hãi run lên.

      chỉ có như thế, trong nháy mắt thấy cái gáy của nam nhân ma quỷ này chảy máu tươi ào ào, hai nữ nhân các nàng càng kinh ngạc thôi.

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta cảnh cáo ngươi, đừng xằng bậy!"

      Lệ Ảnh Yên nơm nớp lo sợ qua, tiếng run run sớm tan thành mảnh .

      "Yên Nhi, trừ phi hôm nay muội giết ta! Bằng , muội phải cùng ta!"

      Dứt lời, Hoắc Thiếu Nghi bận tâm máu tươi mê hoặc giống như ma chú này của mình, phen kéo thân mình Lệ Ảnh Yên qua, gông cùm xiềng xiếc gắt gao ở trong ngực.

      "Buông ta ra, kẻ điên, người tới... tới..."

      "Bốp!"

      Thấy Lệ Ảnh Yên giãy dụa kịch liệt như vậy, Hoắc Thiếu Nghi muốn tổn thương nàng từ trong đáy lòng, bất đắc dĩ, chợt đánh tay xuống gáy nàng cái.

      Lệ Ảnh Yên cũng vì thế mà ngất .

      "Yên Nhi, thực xin lỗi."

      Thấy thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên ngã vào trong lòng mình, Hoắc Thiếu Nghi phát ra tiếng xin lỗi từ trong tâm.

      Tiếp đó, vì sợ đêm dài lắm mộng, Hoắc Thiếu Nghi vội vàng nắm lấy thắt lưng Lệ Ảnh Yên, nhanh chóng ra cửa phòng.

      - - phân cách tuyến - -

      "Chủ Bộ đại nhân, ghi chép lại các quan viên đưa lễ ở bên ngươi!"

      "Vâng, cựu thần nhớ kỹ!"

      lúc Tiêu Dung Diệp khí thế ngất trời bố trí trường đại hôn, giọng vô cùng lo lắng của Diên nhi giống như ăn thuốc súng truyền đến.

      "Thần vương Điện hạ, tốt, tốt, vương phi nàng... nàng..."

      Diên nhi thở hổn hển, thân mình gầy yếu ngay cả chuyện cũng kịch liệt run rẩy.

      "Như thế nào? Nàng như thế nào ?"

      Nghe được tiếng kêu của Diên nhi, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền như là ăn thuốc súng chất vấn

      "Vương phi nàng... nàng... nàng bị Phò mã gia bắt cóc rồi!"

      "Cái gì?"

      Nghe xong lời của Diên nhi, Tiêu Dung Diệp kinh hãi, đôi mắt sắc bén như chim ưng lập tức nhiễm lên ngưng trọng.

      Ngay sau đó, phản ứng nhanh chóng tìm được Tiêu Dung Vĩ - -

      "Lục hoàng đệ, nơi này, đệ giúp ta lo liệu, có việc cần ta xử lý chút!"

      Vội vội vàng vàng phân phó xong, Tiêu Dung Diệp dám chậm trễ chút nào tìm được Diên nhi.

      "Ngươi tới cho bổn vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên bị Hoắc Thiếu Nghi đưa tới cái nông trang ở ngoại ô, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

      Thấy mọi thứ quen thuộc, khiến não bộ nàng choáng váng trận.

      "Đây là nơi nào a? A... ưm... Đau quá!"

      Đầu vừa mới động chút, chỗ cổ liền truyền đến đau đớn như là bị cái gì đánh mạnh vào.

      "Ưm..."

      Lệ Ảnh Yên nâng tay vuốt ve cổ, tiếp đó ưỡn người.

      Suy nghĩ nàng ràng, lắc lắc đầu.

      Bỗng dưng, Lệ Ảnh Yên ngẩn ra, theo bản năng nâng tay vuốt ve bụng.

      lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới yên tâm cười.

      "Hoàn hảo, cục cưng vẫn còn!"

      Lệ Ảnh Yên ngay cả khi chết cũng quên, vẻ mặt lạnh băng khát máu của Hoắc Thiếu Nghi vào lúc ấy.


      Vì sao... cảm xúc của lại kích động như vậy? Cố gắng để mình thành thân, đến đứa trong bụng cũng muốn lưu lại?

      Rốt cuộc là tình huống gì?

      lúc Lệ Ảnh Yên suy tư xuất thần - -

      Cửa phòng "két!" tiếng bị đẩy ra, thân mình Hoắc Thiếu Nghi cao ngất, trong tay bưng chén canh gà mới vừa nấu xong, giống như vị thần xuất ở cạnh cửa.

      Để canh gà ở bàn, Hoắc Thiếu Nghi bước tiếp bước chân vững vàng tiến lên, đến bên giường, ngồi xuống.

      "Nàng tỉnh rồi sao? Yên Nhi!"

      Hoắc Thiếu Nghi nâng tay, muốn giúp nàng vuốt thuận vài sợi tóc hỗn loạn.

      Mà nghe được lời của Hoắc Thiếu Nghi, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên theo bản năng run lên, tiếp đó thần kinh mẫn cảm rụt rụt thân mình về phía góc tường.

      Nàng bé, mắt đầy hoảng sợ nhìn nam tử tuấn dật trước mắt.

      Thấy ánh mắt cảnh giác của Lệ Ảnh Yên, đầu quả tim Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh, bàn tay to muốn đụng chạm cứ như vậy cứng ngắc ở giữa trung, tiếp đó vẻ mặt mất mác thu tay.

      "Yên Nhi, nàng nên sợ ta như vậy? Sở dĩ ta ép buộc nàng đến đây là có nguyên nhân!"

      Yết hầu Hoắc Thiếu Nghi có chút căng lên, những lời này, biết có nên cho nàng ?

      Nếu cho nàng, nàng có năng lực tiếp nhận giống như người có chuyện gì sao?

      Hoắc Thiếu Nghi nhịn được, suy nghĩ có chút nắm chắc.

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 169: Lệ Ảnh Yên chất vấn
      Editor : Hoàng Dung

      "Nguyên nhân? Nguyên nhân là gì? A, Hoắc Thiếu Nghi, đây hết thảy chỉ là tiết mục buồn cười do ngươi tự biên tự diễn mà thôi. Ngươi ngươi chính là Tiêu Uyển Nhu, vì sao còn muốn đến gây chuyện với ta? Chúng ta đều là người sắp đại hôn, ngươi thể lưu cho ta, cũng cho chính ngươi con đường sống sao? Sau này, chúng ta cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, ngươi nháo thành như vậy tốt ư?"

      Lệ Ảnh Yên lắp bắp qua, cả trái tim đều kịch liệt run rẩy.

      tại thể xác và tinh thần nàng đều ở người đứa và Tiêu Dung Diệp, nam tử này từng vứt bỏ bản thân hai lần, vì sao còn muốn xuất ở trước mặt mình? vài từ kích thích mình.

      Vốn cho là bản thân tiểu nữ nhân hạnh phúc, canh giữ ở bên cạnh tướng công và đứa của mình, hạnh phúc đơn giản này lại bị nam nhân này năm lần bảy lượt quấy rối.

      Lệ Ảnh Yên mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, hiểu được, thời gian năm năm lại có thể thay dổi nhiều như vậy!

      Lúc trước rốt cuộc mình lấy tâm tình gì thích , đợi tròn năm năm.

      "Yên Nhi, lúc trước nàng là của ta, tại cũng phải là của ta, muốn ta buông tha cho nàng, sao ta cam tâm, làm sao có thể chịu được chứ?"

      Hoắc Thiếu Nghi gằn từng tiếng qua, tuy rằng tại những lời này có chút đáng buồn lại có chút buồn cười, nhưng vẫn muốn .

      Coi như tìm lý do để Lệ Ảnh Yên lần nữa trở lại An Nam quốc !

      "Yên Nhi, ta biết tại nàng có khả năng tin tưởng câu nào của ta, nhưng ta xin nàng, lần này trốn thoát cần trở về nữa, được ?"

      Hoắc Thiếu Nghi vô cùng đúng trọng tâm, biết và nàng có khả năng ở cùng nhau, cũng có lẽ vì có tồn tại của Tiêu Uyển Nhu khiến cho nàng như trước kia.

      Nhưng mặc kệ thế nào, cũng tuyệt đối cho phép nàng nhảy vào trong hố lửa.

      Chuyện loạn luân này dừng lại ở đây, sau này nàng sống yên tĩnh, có liên quan gì với An Nam quốc nữa. Như vậy, như vậy là đủ rồi.

      " được. Vì sao ta thể trở về An Nam quốc, tướng công của ta, phụ thân của con ta, nam nhân mà Lệ Ảnh Yên ta nhất đời này ở nơi đó, vì sao ta phải rời khỏi ? Trôi qua cuộc sống quỷ quái gì!"

      "..."

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta cầu xin ngươi, cũng thỉnh cầu ngươi, có thể đừng ngây thơ nữa ? Ta và ngươi có khả năng rồi!"

      Lệ Ảnh Yên đau triệt nội tâm ra, nàng sợ, sợ.

      Mặc kệ thế nào, nam nhân này từng vào lúc bản thân cần trợ giúp, đưa tay giúp nàng tay. Đại ân này, chỉ sợ Lệ Ảnh Yên nàng đến chết cũng quên.

      Nhưng tại cường thế cầu mình buông tha cho Tiêu Dung Diệp, nam tử mà bản thân mình nhất, sao Lệ Ảnh Yên có thể đáp ứng đây?

      Nhưng nếu bản thân đáp ứng cầu Hoắc Thiếu Nghi, làm ra chuyện mất trí gì chứ? Điểm ấy, Lệ Ảnh Yên dám tưởng tượng, cũng rất sợ hãi.

      "A!"

      Bỗng dưng, Hoắc Thiếu Nghi cười buồn bã, như là kẻ đáng thương, bi ai vậy.

      "Yên Nhi, ta biết chúng ta có khả năng, ta cũng muốn cưỡng ép nàng làm chuyện gì? Nhưng Dung Diệp nơi đó, nàng thể lại trở về! Xem như ta cầu xin nàng được ?"

      Hoắc Thiếu Nghi cực kỳ bi thương, giờ phút này đại nam nhân lại giống như con sói suy sụp, lấy bộ dáng hèn mọn nhất đến cầu xin nàng.

      Nhìn thấy đáy mắt Hoắc Thiếu Nghi đều là buồn bã, tiếng lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên căng thẳng.

      Bi thương của , giống như là có lý do!

      " với ta, vì sao? Vì sao để ta trở về nơi đó?"

      Lệ Ảnh Yên khàn giọng chất vấn, trong ánh mắt mang theo kinh hãi, nàng muốn biết rốt cuộc nam nhân này xảy ra chuyện gì? Bình thường đều là ôn nhuận như ngọc, tại sao giờ phút này có thể như vậy?

      Nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, Hoắc Thiếu Nghi sững sờ chút.

      lâu sau, Hoắc Thiếu Nghi mới bất an cười tiếng - -

      "Trước đừng nhiều như vậy! Ta hầm canh gà cho nàng uống, thân thể nàng quá gầy, có thể là do có thai. Đến, uống chút canh gà bồi bổ!"

      xong, Hoắc Thiếu Nghi liền mắt sắc tiến lên, bưng bát canh gà nóng đến trước mặt Lệ Ảnh Yên.

      "Đến, canh gà còn nóng, nàng uống chút !"

      Hoắc Thiếu Nghi săn sóc múc muỗng canh gà, đưa tới cánh môi Lệ Ảnh Yên.

      Thấy cử chỉ của cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫn cảm giác thích hợp lắm, nhưng nàng vẫn lên được cảm giác này là gì.

      "Ta muốn uống!"


      Lệ Ảnh Yên lạnh lùng hắng giọng cự tuyệt.

      Bỗng dưng, tay cầm thìa của Hoắc Thiếu Nghi run lên, trong ánh mắt cũng chợt lóe lên tia bất an.

      Thấy màn khác với trạng thái lạnh nhạt thường ngày, khiến đuôi mắt của Lệ Ảnh Yên nhanh chóng bắt được rồi.

      "Bốp!" tiếng, Lệ Ảnh Yên giơ tay lên, đánh bát canh gà trong tay Hoắc Thiếu Nghi rơi xuống đất.

      Canh gà vung tung toé đất, làm Hoắc Thiếu Nghi có chút khiếp sợ nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.

      "Yên Nhi, nàng..."

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta thực thấy đáng buồn thay ngươi. Lấy canh gà đến lấy lòng ta phải ? A, bất quá thực đáng tiếc, ngươi bỏ thuốc xảy thai ở bên trong, bị ta thức thời nhìn thấu rồi!"

      Lệ Ảnh Yên cười lạnh, lúm đồng tiền xinh đẹp xẹt qua vẻ đau buồn nhàn nhạt.

      Nàng nghĩ tới người nam nhân này lại có thể hạ thủ ngoan độc, đến đứa chưa sinh ra cũng tha, đáng buồn đến cực điểm.

      "Yên Nhi, ta... phải... ta..."

      Hoắc Thiếu Nghi ấp úng, rất muốn giải thích chút gì với Lệ Ảnh Yên, nhưng lời đến cổ họng lại bị cường ngạnh nuốt trở vào.

      bỏ thuốc xảy thai ở bên trong, điểm ấy, thể nào biện giải, cũng có gì để giải thích.

      " thể nhìn ta tốt, nhìn được ta hạnh phúc, đúng ? Có bản lĩnh giết ta ! Làm thủ đoạn hạ lưu này, Hoắc Thiếu Nghi, ta đặc biệt bi ai thay ngươi!"

      tại, Lệ Ảnh Yên là cực kỳ thất vọng với , đến liếc cái đều cảm thấy ghê tởm.

      Nàng muốn nán lại ở nơi này thêm giây nào, vội vội vàng vàng xô đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra, xuống giường sạp.

      Nàng muốn chạy trốn, điểm ấy ăn sâu bén rễ ở trong đầu nàng.

      "Nàng đâu?" Thấy Lệ Ảnh Yên hốt ha hốt hoảng chạy trốn, tiếng lòng Hoắc Thiếu Nghi căng thẳng.

      cho phép, tuyệt cho phép nàng lại trở về tìm Tiêu Dung Diệp.

      Tiến vài bước xa lên, Hoắc Thiếu Nghi chắn trước mặt Lệ Ảnh Yên.

      "Ta , ta tuyệt cho phép nàng tìm Tiêu Dung Diệp!"

      "Hoắc Thiếu Nghi, ngươi lý, thả ta ra!"

      Lệ Ảnh Yên giãy dụa xô đẩy , nhưng giữa nam nữ, sức lực cách xa quá nhiều, Hoắc Thiếu Nghi chút sứt mẻ, giống như chút khí lực này của nàng đối với , chỉ là như lông hồng

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta lần cuối, thả ta ra, bằng ta liền hoàn toàn cắt đứt với ngươi."

      Lệ Ảnh Yên nửa mang theo uy hiếp qua, đôi con ngươi sáng rực nhiễm lên quyết tuyệt tàn khốc.

      "Đừng hôm nay nàng hoàn toàn cắt đứt với ta, cho dù giết ta, ta cũng thể cho nàng !"

      xong, cánh tay dài duỗi ra, lần nữa khống chế Lệ Ảnh Yên ở trong phạm vi thế lực của mình.

      "Ngươi làm gì, Hoắc Thiếu Nghi, buông ta ra!"

      "Yên Nhi, ta nghĩ ép buộc nàng. Hôn lễ này, nàng thể cưới; đứa trong bụng... cũng thể lưu!"



      Từng chữ của Hoắc Thiếu Nghi vang vang, giữa lông mày cũng nhiễm lên vài phần vui.

      Thấy giọng điệu thương lượng chút đường sống của , Lệ Ảnh Yên hoàn toàn hoảng sợ.

      "Hoắc Thiếu Nghi, ngươi dựa vào cái gì? Con là của ta, ngươi có quyền, cũng có tư cách chạm vào."

      Theo bản năng, Lệ Ảnh Yên đưa tay bảo vệ bụng, sợ bản thân để ý chút liền trúng thủ đoạn độc ác của Hoắc Thiếu Nghi.

      "Ta cũng muốn thương hại tính mạng vô tội, nhưng đứa này thể lưu. tồn tại của nó chỉ làm nghiệt trái càng sâu, ta thể để chuyện bi ai này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng!"

      Hoắc Thiếu Nghi thổn thức, kỳ thực để sinh mệnh kia còn thế gian này, cứng rắn làm biến mất, thống khổ của ít hơn Lệ Ảnh Yên, tâm hồn tự trách càng tra tấn đời kiếp.

      "Ngươi - người điên này, ngươi được chết tử tế, nếu hôm nay ngươi dám giết hài tử của ta, ta cũng chết cùng đứa . Hoắc Thiếu Nghi, nếu ngươi tính xác hai mệnh ngươi lập tức giết ta !"

      Lệ Ảnh Yên thẳng lưng, khí khái lẫm liệt như là cơn gió mạnh, mang theo lạnh lùng đè ép lòng Hoắc Thiếu Nghi.

      "Yên Nhi, vì sao nàng nhất định phải ép buộc ta? Nếu ta cho nàng biết chân tướng , nàng cảm thấy càng khó chịu hơn cả chết! Ta muốn cho nàng chết, cho nên ta thể ích kỷ mang nàng chạy trốn khỏi An Nam quốc, cũng xóa sạch đứa bé trong bụng nàng. Nàng có thể hiểu nội tâm thống khổ của ta ? Yên Nhi!"

      Hoắc Thiếu Nghi bi ai rít gào như là con sói, cả người đều nghẹn ngào xụi lơ.

      Giờ phút này, nhìn thiên chi kiều tử đau lòng như thế, tâm Lệ Ảnh Yên, vì sao cũng đau theo.

      " với ta lý do ngươi kích động muốn phá bỏ con của ta, với ta!"

      "Ta..."

      Vừa bị hỏi đến vấn đề này, rốt cuộc tâm Hoắc Thiếu Nghi khó có thể bình tĩnh trở lại rồi.

      Muốn trả lời thế nào, với nàng, đứa này là kết quả loạn luân của hai huynh muội các ngươi. Hay là với nàng, sau khi đứa này ra đời, người tàn tật bẩm sinh.

      như vậy, muốn mở miệng như thế nào?

      "Yên Nhi, ta thể lý do của ta, nàng chỉ cần nhớ, ta vĩnh viễn hại nàng, như vậy là đủ rồi!"

      Hiển nhiên, Hoắc Thiếu Nghi thể ra chuyện này, bằng hậu quả kia chính là thực phá hủy thi hai mệnh.

      "Hoắc Thiếu Nghi, ta muốn nghe lời !"

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên biết rút ra chiếc kéo từ đâu, đặt ở cổ tay của mình!

      "Yên Nhi, nàng... nàng làm cái gì vậy?"

      " với ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì!"

      Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này khống chế được cảm xúc, tất nhiên là có lý do của , hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.

      - - - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170: Chân tướng đau lòng
      Editor : Hoàng Dung

      Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này khống chế được cảm xúc, tất nhiên có lý do của , hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.

      "Yên Nhi, nàng trước đừng kích động, hãy nghe ta !"

      Hoắc Thiếu Nghi nóng nảy, nữ tử này có bao nhiêu bướng bỉnh, rất ràng.

      "Ngươi , ta nghe đây!"

      Lệ Ảnh Yên thấy Hoắc Thiếu Nghi sốt ruột như vậy, nghĩ rằng nhất định là có chuyện trọng đại gì đó, bằng làm như vậy.

      "Hãy nghe ta , Yên Nhi, nàng trước lấy kéo xuống, nàng để kéo ở cổ tay, ta lo lắng!"

      Hoắc Thiếu Nghi gấp đến độ giữa trán trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Động tác đưa tay ý bảo Lệ Ảnh Yên bỏ kéo xuống, đến tay đều run rẩy.

      "Thế nào? Sợ ta chết ư? Vậy ngươi nhanh , kéo này có mắt đâu, chừng, ta quá kích động tự mình kết thúc!"

      Lệ Ảnh Yên nửa là uy hiếp, nửa là tính toán qua, hôm nay thế nào nàng cũng phải biết toàn bộ ràng mọi chuyện từ miệng , bằng nàng để ý lấy chết uy hiếp.

      "Yên Nhi, nàng đừng làm ta sợ!"

      "Hoắc Thiếu Nghi, ngươi cũng biết ta nhiều năm như vậy, tính tình của ta, ngươi rất ràng, nếu ta ra tay, nhất định có thương lượng đường sống!"

      Hoắc Thiếu Nghi biết Lệ Ảnh Yên phải uy hiếp mình, năm đó bản thân mình rời , để biết được quyết liệt của nàng.

      Đốt sạch toàn bộ trí nhớ về , đồ tặng cho nàng đều cháy sạch như làn khói, thừa mảnh vụn

      Năm đó Lệ Ảnh Yên lạnh lùng tuyệt tình liếc mắt cái, khiến trong lòng Hoắc Thiếu Nghi biết nữ tử này cố chấp ngang bướng.

      Giờ phút này lấy sinh mệnh đến uy hiếp mình, nàng nhất định có thể xuống tay.

      "Yên Nhi, ta..."

      lâu sau, Hoắc Thiếu Nghi ấp úng nên lời, bởi vì cử chỉ chấn động này của Lệ Ảnh Yên, cả trái tim của đều nhảy vọt lên cổ họng.

      "!"

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên kéo lưỡi kéo da thịt trắng nõn, nhàng quẹt cái, nhất thời vết đỏ ra.

      "Yên Nhi..."

      "Ngươi !"

      Lệ Ảnh Yên đau triệt nội tâm rống to tiếng, dù cả trái tim đều đột nhiên run rẩy lên.

      "Yên Nhi, nàng ngàn vạn đừng dọa ta! Ta , ta ..."

      Hoắc Thiếu Nghi thấy dấu vết bắt mắt đó, tâm triệt để hoảng hốt.

      Bất đắc dĩ hít sâu hơi, giọng mang theo thê lương vang lên.

      "Nàng thể ở cùng Dung Diệp, phải ta cố ý, là vì..."

      "Bởi vì sao?"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn, Hoắc Thiếu Nghi bất an nắm lấy tóc. Nghĩ rằng quả nên để nàng biết chân tướng chuyện này, bằng tiếp tục như vậy, chỉ có thể tăng thêm nghiệt duyên.

      Chỉ là bây giờ phải giải quyết chuyện này như thế nào? xác định Lệ Ảnh Yên có thể tiếp nhận chuyện tàn khốc này ? Hay là nàng có thể hoàn toàn nhìn chân tướng, bao giờ muốn có liên quan gì với Tiêu Dung Diệp nữa, từ đây trải qua cuộc sống vô ưu vô lo của nàng.

      Nghĩ đến lý do cuối cùng, Hoắc Thiếu Nghi thầm cho mình sức mạnh.

      Cho dù loại khả năng này , nhưng nàng là nữ tử có thể nhận chân tướng , tự nhiên nàng vẫn rất có thể lựa chọn khả năng cuối cùng.

      Nghĩ đến điều này, Hoắc Thiếu Nghi tìm cho mình lý do sứt sẹo nhất.

      "Bởi vì... nàng và Dung Diệp là huynh muội ruột...cùng phụ thân khác mẹ!"

      Giọng của Hoắc Thiếu Nghi càng ngày càng , thậm chí bắt đầu lo lắng yên.

      " có khả năng!"

      Lệ Ảnh Yên lập tức bạo rống tiếng trời đen kịt, cả trái tim run rẩy kịch liệt.

      "Ta tin, tin, đây nhất định là ngươi vì để ta rời khỏi Dung Diệp nên lừa gạt ta. Hoắc Thiếu Nghi, ta ngốc đến mức lại mắc mưu của ngươi đâu!"

      "Yên Nhi, phải, ta có lừa nàng, đây là , nếu sao ta có thể dao động cảm xúc lớn như vậy! Nàng và Dung Diệp là là huynh muội ruột, mẫu thân của nàng từng là nữ nhân của thiên tử đương triều, điểm ấy có sai!"

      Từng chữ châu ngọc của Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn có chút sai lầm nào.


      Thấy trong mắt thâm thúy của đều là vẻ kích động ràng, đều là thần sắc thê lương.

      Ánh mắt và lời chắc chắn, lúc nào ám chỉ nàng, có lừa nàng.

      "Mẫu thân của ta? Sao ngươi có thể biết những thứ này? Hoắc Thiếu Nghi, nếu ngươi cho ta lý do đầy đủ chứng thực lời của ngươi, ta hận ngươi cả đời!"

      Lệ Ảnh Yên run giọng, nàng tin, nàng cần lý do đầy đủ để nàng hoàn toàn tin tưởng, bằng nàng hận cả đời.

      "Thân thế của nàng, ta cũng mới biết được trước đó lâu! Nàng có biết lý do năm năm trước, tộc Hoắc thị chúng ta rời khỏi An Nam quốc là gì ? Đó cũng là nguyên nhân từ giã với nàng?"

      Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, thân thế của nàng có quan hệ gì với nhà Hoắc thị rời xa An Nam quốc.

      "Năm đó, lúc mẹ ta tắm cho nàng, trong lúc vô tình phát khối Ngọc Thạch màu tím người nàng, khối ngọc tím này là tín vật định tình hoàng thượng Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong tặng cho hoàng hậu Hứa Di. Mà người nàng có khối ngọc thạch này, liền chứng thực thân phận của nàng là công chúa mất nước của Bắc Minh quốc!"

      Hoắc Thiếu Nghi nhàn nhạt hít vào hơi, tiếp tục nhàng - -

      "Mà nàng cũng phải đứa của Lệ Hùng Phong. Năm đó thiên tử An Nam quốc Tiêu Hạo Thiên sứ Bắc Minh quốc, bởi vì hàng năm hoàng đề Bắc Minh quốc bận rộn chính hậu cung, điều này làm cho Tiêu Hạo Thiên và hoàng hậu Hứa Di có cơ hội quan hệ với nhau."

      "Hai người bọn họ điên loan đổ phượng, sinh ra nàng. Mà chuyện này bị Lệ Hùng Phong biết được, chỉ có nhốt hoàng hậu vào lãnh cung, còn muốn giết nàng khi còn trong tã lót. Mà nương nàng, cũng là hoàng hậu Hứa Di của Bắc Minh quốc biết được trước tiên, đưa nàng đến ngoài cung, để cho nàng bị chết!"

      "Vì thế, Tiêu Hạo Thiên tiếc hợp lực đánh bắc, tàn sát hàng loạt dân trong thành Bắc Minh. Hứa Di - nương nàng cũng coi là hồng nhan mệnh ngắn, ngày binh mã giẫm đạp đó, cùng hoàng thượng uống rượu độc mà chết!"

      "Dung Diệp là hoàng tử của hoàng thượng và Ý phi, cũng là hoàng huynh cùng phụ thân khác mẹ với nàng. Yên Nhi, chuyện này, nàng tin cũng phải tin, - - là huynh muội ruột với nàng!"

      "Keng!" tiếng, kéo nắm chặt trong tay Lệ Ảnh Yên đột nhiên rơi xuống đất.

      "Làm sao có thể?"

      Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt, mắt đầy hoảng sợ.

      "Ngươi gạt ta đúng hay ? Đúng hay ? Ta và ... làm sao có thể là huynh muội!"

      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bị lời Hoắc Thiếu Nghi kích thích đến phát điên.

      Thân mình gầy yếu như là lục bình trôi dạt bất định trong gió, trái tim đều bởi vì lời của Hoắc Thiếu Nghi mà nhảy bật kịch liệt.

      "Yên Nhi, ta biết trong lòng nàng nhất định rất thống khổ, nhưng đây là chân tướng !"

      Hoắc Thiếu Nghi vừa mới dứt lời, chỉ nghe - -

      "Á!"

      tiếng thét lên tê tâm liệt phế, hai tay Lệ Ảnh Yên nắm chặt tóc hỗn loạn của mình, tay mềm giống như kim loại lôi kéo sang hai bên, bộ dáng hung dữ nổi điên giống như là muốn ăn thịt người.

      Đầu Lệ Ảnh Yên bởi vì biết chân tướng , cảm giác giống như sắp nổ tung, đau đớn xông thẳng tới đáy lòng, khiến mỗi lần hô hấp nàng đều mang theo đau đớn triệt tâm triệt phổi.

      "Tại sao có thể như vậy? Vì sao?"


      Lệ Ảnh Yên lâm vào trong sợ hãi sâu, nàng tin, sao loại chuyện quạ đen này có thể phát sinh ở thân thể nàng.

      Trời cao, quả thực mở trận đùa giỡn lớn với nàng.

      "Yên Nhi, phát sinh loại chuyện này, chúng ta đều đau lòng, nàng cũng đừng quá kích động, ta những việc này cho nàng, sợ nàng nhìn ra. Nhưng tại nàng biết toàn bộ chân tướng rồi, cho nên đây cũng là lý do ép ta nổi điên ngăn trở nàng như vậy!"

      Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, tay Lệ Ảnh Yên níu chặt tóc mình kéo xuống dưới, tiếp đó ôm lấy nàng vào lòng, cẩn thận an ủi đầy đủ.

      "Yên Nhi, nếu chuyện phát sinh, ai cũng bất ngờ, nàng cũng là người bị hại, ân oán đời trước, đời này liền để cho nó qua ! tại nàng rời khỏi An Nam quốc, mới có thể trôi qua cuộc sống an bình! Chỉ cần nàng nguyện ý, ta nguyện ý bỏ qua hết thảy, ở cùng với nàng."

      Hoắc Thiếu Nghi trấn an, chút nào phát Lệ Ảnh Yên trong ngực, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

      Mà giờ phút này, đầu Lệ Ảnh Yên bị suy nghĩ hỗn loạn này tra tấn đến nổ tung, nơi nào còn có tâm tư nghe Hoắc Thiếu Nghi cái gì!

      Nàng rất khó tưởng tượng, bản thân lại có thể xảy ra loại chuyện này với trai của mình, nhưng lại biết xấu hổ mà còn có con.

      là nghiệp chướng! Nghiệp chướng mà!

      "Yên Nhi!"

      Hoắc Thiếu Nghi bị đẩy ra liền ngẩn ngơ, còn chưa phản ứng kịp - -

      Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên bưng nồi canh gà lên, ngửa mặt lên trời uống, chính là "ừng ực, ừng ực" uống xong.

      "Yên Nhi, nàng... nàng làm cái gì vậy?"

      Hoắc Thiếu Nghi phen tiến lên lôi kéo Lệ Ảnh Yên qua, mắt đầy kinh hoảng.

      " phải ngươi hạ thuốc xảy thai vào trong này ư? Ha ha, đúng lúc, để hủy nghiệt chủng trong bụng và mọi thứ liên quan! Ha ha!"

      Lệ Ảnh Yên cười điên cuồng ha hả, vừa xong, nước mắt khó có thể ngừng chảy xuôi.

      Nếu tất cả là nghiệt duyên, vậy để nó kết thúc hết !

      Nghĩ, Lệ Ảnh Yên đưa tay để lên bụng.

      "Con à, thực xin lỗi, là nương có lỗi với con!"

      Mắt Lệ Ảnh Yên rưng rưng nước xong, mắt sắc thấy chiếc kéo đất.

      Xô đẩy gông cùm xiềng xích của Hoắc Thiếu Nghi với mình ra, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng nhặt chiếc kéo mình vứt bỏ lên.

      Cầm kéo, đột nhiên đâm xuống ngực mình - -

      "Yên Nhi!"

      Hoắc Thiếu Nghi sợ ngây người, may là tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay chặn chiếc kéo này lại.

      "Ưm..."

      Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy đau đớn truyền từ tay đến khắp toàn thân, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ này đột nhiên khiến hít vào hơi.

      Máu tươi, như là dòng suối, chảy ào ào từ tay Hoắc Thiếu Nghi xuống dưới.

      Lệ Ảnh Yên sợ ngây người, nàng... nàng lại có thể đâm xuyên qua bàn tay Hoắc Thiếu Nghi!
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :