1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 164: nàng, yên lặng bảo vệ nàng, như vậy là đủ rồi
      Editor: Hoàng Dung

      đạo thánh chỉ, sánh bằng thiên quân vạn mã! Nếu như vậy, để Lệ Ảnh Yên này làm Thần vương phi cũng phải là thể!

      Nghĩ đến đây, Ý phi cười dịu dàng tiếng.

      "Hoàng thượng đa mưu túc trí, nô tì mặc cảm!"

      "Ái phi, nàng biết tâm tư của trẫm là tốt rồi. Cho tới nay, Dung Diệp vẫn là đứa trẫm coi trọng nhất, tự nhiên cho nó cái tốt nhất!"

      Nghe Tiêu Hạo Thiên như vậy, Ý phi tự nhiên là mừng rỡ cười toe tóe rồi.

      Nhưng đột nhiên, giống như nhớ tới cái gì.

      Ý phi lập tức bất an đứng lên.

      Cẩu Đản này là cốt nhục hoàng thượng, cho dù có được ngôi vị hoàng đế cũng thể để muội muội gả cho huynh trưởng làm vợ! Đây quả thực là nghiệp chướng!

      Tiêu Hạo Thiên - lão hồ ly này, rốt cuộc trong hồ lô có cái gì!

      "Nhưng hoàng thượng, nữ tử trong thiên hạ có thiên thiên vạn vạn, vì sao ngài chỉ chọn Cẩu Đản kia? Nô tì hiểu, làm phiền hoàng thượng giải đáp!"

      Bị Ý phi dùng lời châm chọc hỏi, mắt già quắc thước của Tiêu Hạo Thiên có chứa tia bất an.

      Nhưng gừng càng già càng cay, Tiêu Hạo Thiên nhanh chậm, thong thả ra - -

      "Cẩu Đản - đứa này có thể khiến trẫm chọn trúng, tự nhiên là có chỗ đặc biệt của nàng!"

      "Đặc biệt chỗ nào? So với Uyển Nhu như thế nào?"

      Ý phi rèn sắt khi còn nóng, vội vàng tiếp lời Tiêu Hạo Thiên. Bà ngược lại muốn biết, Cẩu Đản kia có được đối xử như nữ nhi giống như Uyển Nhu ?

      "Có quan hệ gì với Uyển Nhu? Trẫm chọn trúng nữ hài tử, còn cần lý do sao?"

      Tiêu Hạo Thiên cơ trí mà xảo diệu tránh được vấn đề này, ông muốn giải thích nhiều với Ý phi, giải thích càng nhiều, càng phải mang những chuyện thối nát đó ra.

      Tiêu Hạo Thiên tránh né vấn đề như thế, khiến trong lòng Ý phi rất là khó chịu, cái loại bất an xao động này càng rối giống như bòng bong, quấy ầm ĩ trong lòng bà.

      "Nô tì có ý tứ gì khác, chỉ tò mò thôi, Cẩu Đản này tới từ dân gian, đến phụ mẫu cũng biết là ai. Hoàng thượng, ngại chúng ta tìm được phụ mẫu cho Cẩu Đản trước, đến lúc đó lại đại hôn cũng muộn!"

      Giờ phút này, Ý phi chỉ lòng dạ cho rằng hoàng thượng nhất định biết chút gì đó, hơn nữa còn cố ý che giấu quan hệ của ông và Cẩu Đản.

      "Ái phi, đại hôn sắp tới, làm sao có thể sửa thời gian liền sửa thời gian? Vậy trẫm biết đặt khuôn mặt già nua này ở chỗ nào? Đại hôn ngày mai nhất định phải làm, chuyện khác sau này lại bàn, thời gian còn sớm, ái phi sớm trở về nghỉ ngơi !"

      Tiêu Hạo Thiên hạ lệnh đuổi khách ràng, làm vấn đề khóe miệng Ý phi đều phải nuốt xuống bụng.

      Làm nữ nhân của hoàng thượng, càng đần mới càng có thể ở bên cạnh hoàng thượng. Pháp bảo chiến thắng già bại này, Ý phi thông minh như vậy, sao có thể biết đạo lý này.

      Nghĩ nghĩ, bản thân tội gì vẫn ở nơi này chạm đến lỗ mũi đầy bụi đâu!

      "Nô tì cáo lui, hoàng thượng cũng sớm nghỉ !"

      Sau khi vấn an xong, Ý phi liền thức thời rời .

      Đợi Ý phi rồi, Tiêu Hạo Thiên thở dài.

      Nghĩ đến Ý phi đột nhiên đến thăm, tất nhiên là phát cái gì đó, nhất là vấn đề mũi nhọn, càng khiến bản thân trở tay kịp.

      Nhưng chuyện năm đó của mình cũng có mấy người biết được, Ý phi này có thể thay đổi biện pháp đến chất vấn, sau lưng nhất định có người.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt quắc thước của Tiêu Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, trở nên tức giận.

      - - phân cách tuyến - -

      Bởi vì Tiêu Dung Diệp giải thích liền rời , Lệ Ảnh Yên đau lòng muốn chết.

      Sau khi gào khóc, tâm tình xuống thấp liền ngã bất tỉnh.

      Lúc té xỉu được Diên nhi kịp thời phát , đỡ nàng trở về phòng, cũng đến Thái Y viện tìm Lộ Lệ chẩn bệnh trước.

      Đợi sau khi Lộ Lệ đến đây, Lệ Ảnh Yên suy yếu nằm ở giường cũng tỉnh lại.

      Mới đầu, Lộ Lệ chẩn bệnh cho nàng, Lệ Ảnh Yên đánh chết cũng chịu ngoan ngoãn phối hợp. Sau này bị đến thai nhi trong bụng mới chịu đựng nội tâm đau đớn rất lớn, tiếp nhận hỏi chẩn của Lộ Lệ.

      đến lát, Lộ Lệ liền chẩn bệnh xong, gì, chỉ Diên nhi Thái Y viện lấy mấy thang thuốc dưỡng thai, liền đuổi nàng trở về.

      Diên nhi cầm thuốc, vừa vào cửa liền thấy Lệ Ảnh Yên ở sạp, khóc đến giống như mít ướt.

      "Cẩu Đản, ngươi có khỏe ?"

      Diên nhi hoảng sợ tiến lên trấn an nàng ta, vốn nàng muốn tìm Tiêu Dung Diệp, nhưng lại thấy người đâu.

      Diên nhi vừa đỡ Lệ Ảnh Yên dậy, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy da dày co rút trận.

      Nàng vội vàng hất Diên nhi ra, xuống giường sạp, tìm chén xúc miệng, nôn khan chút.

      Nhìn thấy bộ dạng nôn mửa này khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, Diên nhi thương tiếc từ trong đáy lòng.

      Tiến lên vài bước, Diên nhi vỗ lưng của nàng.

      "Cẩu Đản, thái y ngươi hôn mê là vì cảm xúc quá kích động, cộng thêm ăn uống* tạo thành. Ngươi nôn mửa kịch liệt như vậy là chuyện thường xuyên phải có khi mang thai từ đến hai tháng!"

      "Còn nữa, hôm nay cảm xúc của ngươi phập phồng khá lớn, ảnh hưởng đến thai nhi, nếu khống chế tốt cảm xúc, rất có khả năng xảy thai!"

      "Cẩu Đản, ta biết ngươi và Thần vương Điện hạ xảy ra chuyện gì, nhưng hai người các ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy, lập tức đại hôn, ngươi ngàn vạn thể xảy ra chuyện?"

      Diên nhi là lo lắng cho Cẩu Đản từ đáy lòng.

      Lúc trước nàng cứu Diên nhi, liền khiến Diên nhi cảm thấy Cẩu Đản này là người trọng tình trọng nghĩa.

      Trải qua thời gian dài, quan hệ hai người càng tốt như người.

      Thấy Cẩu Đản vốn rất hoạt bát, giờ phút này bộ dáng tiều tụy vì bệnh, Diên nhi cũng cảm thấy đau lòng.


      "Diên nhi... cảm giác bị người trong lòng phản bội, ngươi hiểu ?"

      Đôi mắt Lệ Ảnh Yên to đen lay láy, hốc mắt đỏ bừng lóe ra nước mắt, lời thào càng là hữu khí vô lực.

      Thấy Lệ Ảnh Yên suy yếu như thế, Diên nhi biết giữa nàng và Tiêu Dung Diệp nhất định là xảy ra chuyện thoải mái.

      "Cẩu Đản, tuy rằng ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng ta nhìn ra được, Thần vương Điện hạ - quan tâm ngươi!"

      "Quan tâm? À!"

      Lệ Ảnh Yên cảm thấy buồn cười lặp lại này hai chữ.

      Nếu quan tâm mình, vì sao còn muốn giải thích gì mà rời đây? Có nghĩ tới rời gây ra hậu quả gì với mình ?

      Cái gọi là 'Quan tâm' của Diên nhi đúng là giá rẻ!

      " phải, Cẩu Đản, ngươi hãy nghe ta !"

      Tiếp đó, Diên nhi vừa chống cằm , vừa như có điều suy nghĩ qua - -

      "Ngươi còn có nhớ lần ngươi đại náo Bích Tiêu cung ? Người và Phò mã gia tương lai nghênh ngang rời !"

      Diên nhi cau mày chất vấn, ánh mắt nhàn nhạt liếc hướng Lệ Ảnh Yên.

      "Ừ!"

      Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt gật đầu, nàng hiểu vì sao Diên nhi muốn hỏi mình như vậy.

      "Lần đó, sau khi ngươi , Thần Vương Gia dùng quyền đánh nát bàn ăn, sau đó thất hồn lạc phách ra ngoài, mua say ở trong tửu lâu Túc Dạ, sau này được Duệ Vương Gia tìm được."

      "Lúc ấy, Thần Vương Gia uống đến say mèm, hơn nữa... cũng bởi vì say rượu mạnh mà ho ra máu. điểm quan trọng nhất là, miệng thương tích nơi bả vai vương gia có dấu vết bị rách, bị rượu ngấm vào nên phát viêm."

      "Đêm đó, năm người thái y khám và chữa bệnh suốt đêm mới miễn cưỡng đem Thần Vương Gia trở về từ Quỷ Môn quan! Rồi sau đó, Vương Gia liền sinh trận bệnh nặng, thái y cần nằm giường điều dưỡng tháng. Nhưng khi nghe tìm được ngươi, Vương Gia vẫn để ý thân thể suy yếu của mình, chạy tới chỗ của ngươi!"

      "Ngươi chút, Vương Gia chấp nhận vì ngươi để ý đến sinh mạng, cố tìm ngươi, có thể quan tâm ngươi sao?"

      Diên nhi xong, mắt có chút ươn ướt, nàng bị Tiêu Dung Diệp để ý sinh mệnh tìm Lệ Ảnh Yên làm cảm động đến rơi lệ lã chã rồi!

      Chưa bao giờ có nam tử si tình đến như vậy, có thể vì nàng ấy mà làm được như vậy. Nàng rất kính nể Tiêu Dung Diệp, cũng rất hâm mộ Lệ Ảnh Yên, có thể có người nam nhân coi nàng ấy như mạng sống của mình.

      Nghe Diên nhi như vậy, trong mắt Lệ Ảnh Yên càng thêm ẩm ướt.

      Nàng tin, nam nhân tự phụ kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể khiến bản thân chật vật chịu nổi như thế?

      là bởi vì mình mới như vậy ư?

      "... làm sao có thể sinh bệnh nghiêm trọng, thậm chí suýt nữa vứt bỏ tánh mạng chứ?"

      Lệ Ảnh Yên khàn giọng, nàng thể tin được, thậm chí là nguyện tin tưởng, điều này làm cho nàng cảm thấy mình thiếu càng nhiều càng nhiều!

      "Ta nghe Lộ Lệ , Thần Vương Gia vì bị kích thích mà tâm lực hết sức mệt nhọc, uống quá nhiều rượu khiến lục phủ ngũ tạng tích tụ quá nhiều nước, cộng thêm miệng vết thương nhiễm trùng, đủ loại điều kiện ác liệt ảnh hưởng, dẫn đến cấp hỏa công tâm, khiến chức năng cơ tim suy kiệt, miệng phun máu tươi. Nếu phải đêm đó nhóm thái y ra sức cứu trị, Thần Vương Gia rất có khả năng ..."

      Càng , tiếng Diên nhi càng trở nên nghẹn ngào, đường đường là nam nhi tám thước, vì nữ nhân tra tấn bản thân như vậy, chẳng lẽ còn phải biểu để ý nữ nhân này sao?

      Nghe đến đó, lệ trong mắt Lệ Ảnh Yên rốt cục khống chế được mà chảy xuống. Nước ngưng tụ rơi như mưa, giống như là chuỗi ngọc bị đứt, lã chã rơi xuống, thấm ướt lông mi dài và khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      Hóa ra vì bản thân, lại có thể hy sinh lớn như vậy, bị cảm rồi nhiễm trùng miệng vết thương, là kết quả nàng cầm kéo đâm xuống!

      Lệ Ảnh Yên khóc lớn, sao nàng có thể độc ác như vậy!

      "Vì sao... Vì sao... Vì sao có người với ta? Hu... Vì sao hả? Hu..."

      Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên Lệ Ảnh Yên khóc đến kềm chế được, nàng biết làm nhiều chuyện cho mình như vậy, thậm chí suýt nữa vứt bỏ cả tính mạng.

      Nhưng bản thân lại làm cái gì? Cho rằng cần nàng, hô to với , nàng hiểu lầm đúng là xâm nhập cốt tủy rồi!

      "Hu... Vì sao? Vì sao ta biết việc này?"

      " nàng, yên lặng bảo vệ nàng. Như vậy là đủ rồi, chuyện này quan trọng, vì sao phải ra?"
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 165: Ta mang thai, thể làm vận động kịch liệt như vậy
      Editor: Hoàng Dung


      " nàng, yên lặng bảo vệ nàng. Như vậy là đủ rồi, chuyện này quan trọng, vì sao phải ra?"

      lúc Lệ Ảnh Yên khóc đến muốn đứt hơi thở, tiếng thâm thúy trầm thấp mênh mông như bầu trời đêm của Tiêu Dung Diệp truyền vào màng nhĩ của nàng.

      Kinh ngạc ngước mắt.

      Nam tử này vẫn trở lại.

      "Vì sao chàng với ta việc này? Để ta hiểu lầm chàng, cũng muốn giải thích với ta câu!"

      Nàng hiểu, tại sao làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, thậm chí suýt nữa vứt bỏ tánh mạng, tình nguyện nàng hiểu lầm , cũng muốn cho nàng biết, đây rốt cuộc là vì sao?

      Nước mắt của Lệ Ảnh Yên dừng chảy xuôi được, mỗi giọt lệ đều như ngưng tụ đau thương ngàn năm, đánh mạnh vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.

      Thấy Lệ Ảnh Yên khóc đến giống như mít ướt, Tiêu Dung Diệp tiến lên, ngồi xổm bên cạnh nàng, ôm thân thể nhắn xụi lơ mặt đất của nàng vào lòng.

      Cằm sạch để ở đầu run rẩy, thở dài.

      " cho nàng, tự nhiên là có lý do của ta. nàng, cho tới bây giờ cũng phải muốn lừa gạt nàng cái gì, hoặc là làm cho nàng cảm động. Yên lặng trả giá vì nàng, ta cảm thấy đủ." "Huống chi, ta tin tưởng vững chắc, có ngày, nàng nhất định phát điểm tốt của ta, đến lúc đó, ta nghĩ tất cả chuyện ta làm đều có ý nghĩa!"

      Nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên khóc càng dữ hơn.

      Hóa ra muốn nàng phát điểm tốt của , yên đến như vậy, tự nhiên so với chính miệng cho nàng biết để đạt được tình sâu đậm càng có ý nghĩa hơn.

      Lệ Ảnh Yên khỏi cảm giác trong lòng mình cực kỳ buồn bực, giống như là bị Tiêu Dung Diệp lừa gạt, lại có thể giấu giếm nàng lâu như vậy.

      Nâng tay, như là đứa bị thương, làm nũng vùi ở trong lòng , đánh lồng ngực kiên cố vững chắc của .

      "Chàng hư, chàng hư, chàng tệ nhất, biết chuyện gì cũng đều gạt ta, vì sao thể để ta và chàng cùng nhau chia sẻ thống khổ chứ? Chàng - cái tên xấu xa này, chàng xấu, xấu lắm!"

      Lệ Ảnh Yên nỉ non, tình khí giận dỗi, kích động náo loạn, nhưng bộ dáng ngây thơ này của nàng chẳng những khiến Tiêu Dung Diệp cảm thấy phiền lòng, ngược lại là thương tiếc phát ra từ tận đáy lòng.

      Ngón tay dài khỏi xẹt qua khuôn mặt nhắn khóc tang của nàng, nhàng thong thả lau nước mắt.

      "Được, ta hư, đều là ta hư, đừng khóc nữa. Lập tức là tân nương tử của ta, khóc sưng mắt đẹp!"

      Tiêu Dung Diệp trêu chọc, cười vuốt mũi của nàng.

      Kỳ thực cho tới nay, chính Tiêu Dung Diệp cũng tò mò, nữ cặn bã đáng chết trừ bỏ gây rắc rối, chọc phiền toái, hung dữ với hoàn toàn chút xuất chúng?

      Hơn nữa bộ dạng cũng phải khuynh quốc khuynh thành, hề có điểm nào khiến bản thân có thể động tâm? Vì sao lại thể tự kềm chế mà bị nàng hấp dẫn, rồi nàng đến có thuốc chữa?

      Trải qua thời gian dài, Tiêu Dung Diệp đều nghi hoặc vì vấn đề này.

      nghĩ ra, cũng nghĩ thông.

      Có lẽ chính là số mệnh, chỉ định bọn họ quen biết, hiểu nhau, mến nhau, rồi gần nhau.

      "Cẩu Đản, từ trước đến nay, ta đều suy tư vấn đề, nàng chính là ngôi sao gây họa trời sinh, trừ bỏ hung dữ với ta, chính là gây phiền toái cho ta, ta hoàn toàn biết vì sao lại bị nàng hấp dẫn?"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp như vậy, trong lòng Lệ Ảnh Yên có tia chua xót. Dù sao bản thân, đến lý do cũng ra được làm sao có thể khiến nàng tin tưởng đây?

      "Phóng p, lão nương chính là nữ vương trời sinh, tới chỗ nào đều là tiêu điểm vạn người chú ý, có thể quyến rũ được chàng - nam cặn bã đáng chết, sớm ở trong dự liệu của ta rồi!"

      Bộ dáng Lệ Ảnh Yên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như nữ hài càn rỡ khóc lớn vừa rồi hoàn toàn phải là nàng.

      "Cái gì? ràng là nàng ta trước!"

      Tiêu Dung Diệp phục, nâng tay nhéo nhéo cái mũi của Lệ Ảnh Yên.

      Lệ Ảnh Yên tức giận làm nũng, giương tay mở bàn tay to dày Tiêu Dung Diệp nắm cái mũi của mình ra, giống như tức giận qua - -

      "Là chàng ta trước mới đúng, sạo làm gì?"

      "Đâu có sạo? Chính là nàng ta trước!"

      "Là chàng ta trước, là chàng là chàng là chàng, chính là chàng!"

      Bộ dáng già mồm này của Lệ Ảnh Yên vừa khôi hài vừa đáng , giống như đứa đạo lý.

      "Được được được, là ta nàng trước, được chưa?”

      Tiêu Dung Diệp chấp Lệ Ảnh Yên, đành phải giơ hai tay quá đỉnh đầu,làm bộ đầu hàng.

      " được được, chàng ta!"

      Lệ Ảnh Yên trêu chọc nhéo hai lỗ tai của Tiêu Dung Diệp lên, kéo sang hai bên.

      Nàng dẩu môi, bộ dáng là chọc người trìu mến.

      "Được được được, ta !"

      Bị Lệ Ảnh Yên níu chặt lỗ tai, Tiêu Dung Diệp đau đến nhe răng trợn mắt. Lần này, lực đạo của nữ cặn bã này cũng như trước, ngược lại còn rất mạnh.

      Lực đạo của con báo này giống như là thiết giáp, nắm chặt toàn bộ thần kinh Tiêu Dung Diệp.

      "Ta... ..."

      Hồi lâu sau, Tiêu Dung Diệp cũng chữ "Nàng" kia.

      Mà Lệ Ảnh Yên chờ đến nôn nóng, thấy lâu như vậy cũng nghe được chữ "nàng" kia, khỏi có chút kiên nhẫn rồi.

      "Cái gì? tiếp !"

      Vẻ mặt khát vọng lấy được đáp án, đến nỗi toàn bộ quai hàm đều giật giật.

      Cho dù Lệ Ảnh Yên , nhưng thấy lúc này nàng gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      Phút chốc, bên môi Tiêu Dung Diệp xẹt qua tia nghiền ngẫm.

      "Ta ... Ta... ..."

      Đột nhiên, bàn tay to dày của Tiêu Dung Diệp thừa dịp Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu nghi hoặc, nâng gương mặt nàng lên.

      Tiếp đó, cánh môi dày mềm mại mang theo lực cắn nuốt hôn xuống.

      Nụ hôn đột nhiên xuất , chiếm lấy toàn bộ hô hấp của Lệ Ảnh Yên,kinh ngạc trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, giây sau, lông mi liền nhàng nhấp nháy khép lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này, mang đến cảm giác thích ý đáp lại Tiêu Dung Diệp.

      Bị động tác ngây ngô mang theo thành thục thuyết phục, miệng lưỡi Tiêu Dung Diệp càng thêm khó có thể tự kiềm chế. Dây dưa hương nhụy Lệ Ảnh Yên, lặp lại hút, nếm mút, lưỡi dài linh động đảo qua toàn bộ răng và vách nướu, cảm giác kích thích tê dại mềm mại tạo nên lửa sóng gợn nóng trong lòng.

      Dần dần, hô hấp hai người trở nên dồn dập

      Hơi thở tình dục nhàn nhạt chậm rãi bị vén lên.

      Tiêu Dung Diệp quan tâm đưa tay lôi kéo y phục của Lệ Ảnh Yên.

      "Ưm..." tiếng, Lệ Ảnh Yên cũng động tình.

      Tiêu Dung Diệp nâng con ngươi đen có ánh lửa xao động khác thường lên, nhàng liếm láp chỉ bạc tràn ra bên khóe môi Lệ Ảnh Yên vào trong cánh môi.

      Tiếp đó, giọng thô ráp vang lên, mê tình qua - -

      "Cẩu Đản, cho ta... ta chịu nổi rồi!"

      Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng, khuôn mặt nhắn trắng nõn trở nên đỏ hồng vẫn ngây thơ gật gật đầu.

      Thấy Lệ Ảnh Yên đáp ứng mình, động tác Tiêu Dung Diệp càng trở nên càn rỡ

      Bàn tay to bế thân thể bé từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực, đến bên giường sạp.

      Thân mình bé của Lệ Ảnh Yên được đặt ở giường sạp, đầu tóc đen rối tung xõa ra, di0en-da14n.le9.quy76.d00n càng khiến tinh thuần xinh đẹp của nàng mang theo vài phần kiều mị.

      Tiêu Dung Diệp nhìn thấy vậy càng bị trêu chọc, thân mình căng đến có chút khó chịu.

      Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết này đúng là hại nữ trời sinh, hại tinh tẫn nhân vong.

      Tiêu Dung Diệp lại thể chịu đựng được, vội vàng đè thân mình cao to lên

      Ngay khi hai thân thể sắp dán sát chặt, Lệ Ảnh Yên chợt nhớ tới cái gì, vội vàng vừa lấy tay bảo vệ bụng, vừa xô đẩy thân hình to lớn của Tiêu Dung Diệp.

      "Chàng vẫn là nhịn thêm chút nữa . Ta mang thai, thể làm vận động kịch liệt như vậy, bằng dễ dàng xảy thai!"

      Tuy rằng hai người bị dục hỏa quấn thân, đều muốn làm loại việc tằng tịu với nhau để hòa hoãn chút, nghẹn dục vọng lâu như vậy, nhưng nghĩ đến đứa còn chưa có ra đời, Lệ Ảnh Yên cảm thấy vẫn là cố nén chịu chút đừng làm.

      Làm chuyện túng dục chỉ là chuyện , nhưng nếu xảy thai có chuyện lớn.

      Cho nên, vì đứa , nhịn nổi cũng phải nhịn.

      "Nhưng Cẩu Đản, ta nhẫn là quá khó chịu rồi. Nếu , nàng dùng miệng giúp ta phóng thích ra !"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp như vậy, mặt Lệ Ảnh Yên vốn đỏ hồng, giờ phút này càng như bị hỏa thiêu, đều chuyển thành màu tím rồi.

      "Nam cặn bã đáng chết, chàng vô sỉ, chàng gặp quỷ nằm mơ ! Đánh chết lão nương, lão nương cũng hút ra cho chàng!"

      Lệ Ảnh Yên quả thực sắp bị nam cặn bã đáng chết này làm nổi giận, lần trước cũng cầu nàng dùng miệng giúp hút ra.

      Thế nào, nghiện rồi đúng ? lần đủ, còn muốn đến lần thứ hai! Mẹ nó, coi Lệ Ảnh Yên nàng là cái gì vậy? Đặc biệt coi nàng là Đường Tam Tạng 'lấy tinh (kinh)' sao?

      "Cẩu Đản, thứ kia bẩn, có thể dưỡng nhan nha. Nếu mỗi ngày nàng bồi bổ dương khí, dù qua bao nhiêu năm, nàng vẫn giống như tiểu nương!"

      Tiêu Dung Diệp như là lão đạo sĩ cái gì cũng biết, lải nhải giải thích với Lệ Ảnh Yên, dù sao chính là bộ dáng nàng phải làm cho ta thoải mái.

      "Ta phi, ta đặc biệt thành Lão tinh ư? Còn giống như tiểu nương, như vậy mẹ của nam cặn bã đáng chết chàng, phải bà ta hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Chàng để bà ta giúp chàng hút , bà ta lập tức có thể thành hoàng tỷ của chàng. thôi, tìm mẹ giả bộ của chàng , ngoan!"

      xong, Lệ Ảnh Yên còn cười mỉa sờ sờ đầu Tiêu Dung Diệp.

      Mà Tiêu Dung Diệp nghe như thế, lập tức liền xù lông rồi.

      Cái gì? Để mẹ đến giúp con trai mình hút ra? A, đây phải đặc biệt là là dâm mẫu loạn luân ư? Mệt cho nữ cặn bã đáng chết còn có thể nghĩ ra được.

      "Đừng nhảm, đại gia ta hôm nay muốn nữ cặn bã đáng chết nàng làm đại gia thoải mái!"

      xong, Tiêu Dung Diệp quan tâm, còn lôi kéo đầu Lệ Ảnh Yên, nhắm ngay hạ khố của mình - -






      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 166: Sinh đứa này xong, đánh chết cũng sinh
      Editor: Hoàng Dung

      Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên tranh chấp bằng Tiêu Dung Diệp, đành phải nhận mệnh thỏa mãn cầu vô lý này của . Sau khi Tiêu Dung Diệp "thoải mái vặn vẹo", liền thấy Lệ Ảnh Yên muốn nôn vật dơ bẩn kia ra.

      Khóe môi Tiêu Dung Diệp chứa chút ý cười xấu xa tiến lên, vỗ sau lưng của nàng, lầm bầm qua.

      " có việc gì, bảo bối, thứ này bẩn, ngược lại nàng nên cảm tạ ta, đến già nàng cải lão hoàn đồng!"

      Nghe lời tiết tháo này của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến đầu như muốn nổ tung.

      Hất bàn tay to khẽ vuốt sau lưng mình ra, mắt hạnh trợn to nhìn Tiêu Dung Diệp.

      "Đặc biệt cải lão hoàn đồng đúng ? Mẹ nó, lão nương sớm muộn gì cũng phải ép khô 'Tinh Tử' của chàng, cho chàng mau già yếu!"

      Lệ Ảnh Yên chút khách khí qua, đôi mắt hận thể giống như dao găm cắt mấy đao.

      "Ép khô ta hả? Tốt, như vậy, ta đem toàn bộ 'Kinh tử.' của ta cống hiến cho nàng, nàng liền phụ trách đưa ta đám đứa đáng , như vậy chúng ta liền công bằng, đúng ?"

      "Nằm mơ, lão nương tính sinh đứa trong bụng xong, lão nương liền muốn dẫn nó lừa gạt giang hồ. Ta mới cần hài tử của ta làm cái gì mà cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha, làm nam cặn bã tiết tháo kế tiếp đâu! Ta muốn để nó trở thành kẻ lừa đảo xấu nhất đời, oa ha ha!"

      Nghĩ đến tương lai đứa của mình siêu lừa đảo đội trời đạp đất, trong lòng Lệ Ảnh Yên cũng chầm chậm ước mơ.

      "Bốp." tiếng, Tiêu Dung Diệp tức giận cho cái trán nàng cú hạt dẻ lớn.

      "Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, lại có thể muốn bắt đứa của lão tử làm du côn lưu manh, thậm chí muốn phong lưu thành tánh lừa gạt."

      "Vì phồn thịnh con cháu cho tộc họ Tiêu chúng ta, đứa phải theo ta. Về phần nàng, đàng hoàng tử tế làm Thần vương phi của nàng, nếu đại gia ta may mắn làm hoàng thượng, ta có thể mở lòng từ bi cho nàng làm '*' phi, bằng , trực tiếp đày nàng vào lãnh cung, xem nàng còn độc hại hài tử của ta như thế nào."

      đến vấn đề đứa , Tiêu Dung Diệp có thể tức tức oai oai ra đống lớn lời hay, miệng giống như phá la, hoàn toàn dừng lại được.

      "Mẹ nó, đứa là do lão nương sinh, dựa vào cái gì mà theo chàng?"

      "Đây đặc biệt là con lão tử, theo ta, theo khất cái tới đầu phố xin cơm thối ư?"

      "Đúng, lão nương thà rằng để đứa theo khất cái xin cơm thối, cũng theo chàng - người cha có tiết tháo này!"

      "Cái gì? Có dũng khí nàng lặp lại lần nữa !"

      "Lão nương mệt mỏi, dựa vào cái gì lặp lại lần nữa cho chàng nghe!"

      Lệ Ảnh Yên tức tức oai oai đối phó với Tiêu Dung Diệp, giống như chọi gà, chẳng phân biệt được đối đáp với nhau.

      "Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, hài tử là của ta!"

      "Phóng p, hài tử là của ta mới đúng, nam cặn bã tiết tháo, thỉ !"

      "Người phóng p là nàng mới đúng, có ta gieo giống, làm sao có thể có đứa ?"

      "Hắc hắc, đại ca, vậy chàng có thể sai lầm rồi, lão nương ta tự giao phối, thế nào hả?"

      "Lời lẽ sai trái, hoang đường. Câm miệng , nữ cặn bã đáng chết!"

      "Thế nào, lại ta, muốn ta câm miệng hả? Ta cứ câm, chàng giả b cái gì?"

      "Thực xin lỗi, đại tỷ, ta có b, đây ý chỉ nữ nhân các nàng có mới đúng!"

      Tiêu Dung Diệp kéo công phu mồm mép lên, cũng bại bởi bất luận kẻ nào, trọng yếu nhất là cũng muốn thua Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã đáng chết này.

      " cần cường điệu với ta, chàng có cái *, nhưng lại thực cứng!"

      Mẹ cầu, lão nương như vậy, vậy lão nương cũng quan tâm mở rộng lời thô tục ra, ngược lại tiết tháo của mình bị phá bỏ gần hết, sợ lại bể thành cặn bã.

      "Đúng vậy, ta quả có *, hơn nữa thực cứng! Thế nào? Tiểu Cẩu Đản, biết nó cứng rắn sao?"

      xong, Tiêu Dung Diệp cười xấu xa, cái loại gợn sóng trêu chọc này giống như lúc trước, nhảy vọt lên mặt.

      Thấy thân thể tiến dần dần về phía mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên vọt lên loại dự cảm tốt.

      "Chàng, chàng...chàng muốn làm gì?"

      "Làm gì? *. Cứng rắn, nàng nên làm gì?"

      Đôi mắt tối đen, lửa cháy mãnh liệt tàn sát bừa bãi càng thêm lợi hại, giống như muốn châm lửa thân mình bé bỏng của Lệ Ảnh Yên vậy.

      "Biến, mau cách ta xa chút, lão nương vừa làm xong cho chàng, sao chàng đặc biệt còn được tấc lại muốn tiến thước hả?"

      Nghĩ tới vừa rồi, bản thân làm lần khoa trương lại giả tạo, tại lại có thể thối tha, biết xấu hổ cầu hoan.

      đúng là đặc biệt ngựa mà.

      "Mẹ nó, vì sao ta muốn làm nàng lớn bụng chứ? tại tốt rồi, đến làm chuyện này cũng phải nhẫn nhịn nữa!"

      Nghĩ tới vì đứa ở trong bụng tiểu nữ tử cặn bã này nên mình thể tận hứng làm đến nhàng vui vẻ đầm đìa, trong lòng Tiêu Dung Diệp liền cực kỳ buồn.

      "Phóng p, may mắn lão nương mang thai, bằng mỗi ngày đều làm 108 kiểu, ta đặc biệt đều có thể bị hủy xương cốt rồi!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận cãi lại, nàng thiếu ai, nợ ai rồi hả? Để chạm vào mình, mỗi ngày đổi tư thế , lại có thể còn muốn tiết tháo có thai đứa của .

      Lệ Ảnh Yên cảm thấy bản thân giống như coi tiền như rác vậy!

      Vừa làm giường nô vừa làm mẹ, xử lý chuyện vặt cho ăn. Đây đặc biệt sao, bản thân thành thần mã rồi hả?

      "Sợ tổn thương tới đứa bé, hay ta dùng nhựa cao su vạn năng dán nàng lại chặt, sau đó tiếp tục làm!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền cười lớn ra tiếng, mặt tuấn dật, cười to trong sáng càng chói mắt.

      Nhưng màn cười tuấn này nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên chính là bộ mặt cứt chó, khiến nàng hận thể muốn đá mạnh cước cho đến nát bươm.

      "Mẹ cầu, nam cặn bã đáng chết, chờ lão nương lâm bồn xong, thế nào ta cũng phải ép buộc vật ràng gì đó của chàng đến chết!"

      " ?"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, Tiêu Dung Diệp lập tức liền vui mừng đến nở hoa.

      Nữ cặn bã đáng chết lại có thể đáp ứng bản thân, muốn đâm mạnh đến chết sao? Oa ha ha.

      Nghĩ đến, Tiêu Dung Diệp tựa như mua pháo chúc mừng, vì cuộc sống 'Tính' Phúc sau này mà vui mừng khôn xiết.

      " em chàng á? phải chàng còn muốn tám đứa trẻ sao? Vậy phỏng chừng, năm chàng chỉ có thể chạm vào ta lần thôi!"

      Lệ Ảnh Yên bày ra bộ dáng đáng thương, ánh mắt khổ sở động lòng người giống như mang theo ý cười.

      " sinh, sinh đứa này xong, đánh chết cũng sinh bảy đứa còn lại, bằng ta có thể nghẹn điên tiểu huynh đệ của mình rồi!"

      xong, Tiêu Dung Diệp lại nhiệt liệt khó nhịn lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.

      "Giúp ta làm lần nữa, sau đó ta cam đoan trước khi nàng sinh đứa , tuyệt đối chạm vào nàng!"

      Tiêu Dung Diệp quẫn bách sờ sờ mũi, thống khổ nhìn tiết khố chống lên căn lều .

      "Tiếp nữa ư?"

      "Ừ, lần cuối cùng, nàng cởi ra, tiểu Cẩu Đản, ta nàng!"

      - - phân cách tuyến - -

      Ngày kế, trời mới vừa sáng, vị khách mời mà đến tựa như thiên thần giáng xuống, tới Bích Tiêu cung.


      Ý phi vừa mới rửa mặt xong, búi tóc ở bàn trang điểm bên kia, liền nghe thấy thái giám ở bên ngoài cửa bẩm báo - -

      "Khởi bẩm nương nương, Thần vương điện hạ cầu kiến?"

      "Diệp nhi?"

      Ý phi chải tóc của mình, động tác chải tóc hơi dừng lại, sáng sớm như vậy, sao nó lại đến đây? xảy ra chuyện gì ư?

      "Cho nó vào."

      Chiếm được gật đầu của Ý phi, thái giám vội vàng chắp tay thi lễ, để Tiêu Dung Diệp vào chính đường.

      "Diệp nhi sao vậy. Sớm như vậy đến gặp bản cung? Tối hôm nay chính là đại hôn của con, có phải con muốn đổi ý, muốn cưới thị nữ thấp hèn kia ?"

      Ý phi vươn ngón tay sơn màu đỏ lam ra, chậm rãi vỗ về chơi đùa miếng bảo thạch màu xanh ngón tay mình.

      Màu lam hoà lẫn với ngón tay dài và nhẫn, càng tôn lên vẻ cao quý của Ý phi, giống như đây là Thần Tiên nương nương, ung dung hoa quý, tao nhã mà thể xâm phạm.

      "Mẫu phi quen đùa, nhi thần lập tức đại hôn, sao có thể đột nhiên đổi ý chứ? Lần này nhi thần đến đây, đơn giản là có chuyện muốn xin hỏi ngài!"

      Mắt ưng của Tiêu Dung Diệp sáng lòe lòe như hắc diệu thạch, lướt qua tia giảo hoạt.

      mặt tuấn dật phi phàm, môi mỏng nhếch thành độ cong sắc bén.

      "A? Có việc hỏi bản cung? Bản cung đúng là bị chấn kinh đó. nghĩ hỏi đến ý tứ bản cung về chuyện đại hôn, nhưng Thần vương điện hạ vì chuyện khác mà lại tự mình chạy tới Bích Tiêu cung chuyến sao!"

      Ý phi dương quái khí qua, hiển nhiên là vừa lòng , trước đó ở sau lưng mình định sẵn hôn với thị nữ thấp hèn kia. quên mất bà, ném bà lên chín tầng mây, trực tiếp đến hỏi ông ta - người có quyền lực nhất thiên hạ!

      Nghe được ý tứ châm chọc ràng này của Ý phi, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười, cánh môi nhàn nhạt chứa chút gợn sóng đẹp mắt.

      "Mẫu phi, chuyện nhi thần có thể hỏi ngài, tự nhiên là có liên quan với ngài. Ta nghĩ chắc chuyện hai đêm trước, ngài phái người Dịch Đình ám sát vương phi tương lai của ta, có phải nên cho nhi thần lời giải thích ?"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt bình tĩnh chuyện như vậy, Ý phi nhất thời liền chột dạ.

      Nhưng nghĩ Tiêu Dung Diệp biết được cái gì. Bà vẫn làm bộ biết nổi giận gầm tiếng - -

      "Làm càn, ngươi - đồ bất hiếu này, dám dùng lời bất hiếu như thế để vu oan bản cung!"

      "Vu oan ngài? A, mẫu phi, trong lòng ngài ràng nhất, ngài làm chuyện gì, vẻ mặt của ngài hoàn toàn bán đứng ngài. Kỳ thực lúc Cẩu Đản với ta là ngài phái người ám sát nàng, ta còn là nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy biểu cảm kích động như vậy của ngài, xem ra hết thảy cũng phải là gió thổi nhà trống!"

      Tiêu Dung Diệp cười chói lọi cái, là tà mị, tiếp đó gằn từng tiếng - -

      "Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản thuận mắt như thế nào nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của ta, là con dâu ngài. tại nàng mang cốt nhục của ta, nếu ngài lại sử dụng ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng vì sao người nhi tử này trở mặt!"

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 167.1: biết điều nên biết đến
      Editor: Hoàng Dung

      "Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản thuận mắt như thế nào nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của con rồi, là con dâu ngài. tại, nàng mang cốt nhục của con, nếu ngài lại sử dụng ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng vì sao người nhi tử này trở mặt!"

      "Cái gì? Có mang cốt nhục của ngươi?"

      Ý phi kinh hãi, tay đùa giỡn ngọc đột nhiên cứng đờ.

      Ngay sau đó thể tin đứng dậy, mắt đầy kinh ngạc đến có thể ăn được người.

      "Ngươi cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa? Nàng mang cốt nhục của ngươi?"

      "Mẫu phi rất hiếu kỳ sao? Đây có cái gì? Trước khi cưới làm chuyện sau khi cưới, chính là trước thời gian mà thôi. Huống chi nhi thần cũng là để cho ngài và phụ hoàng sớm ngày ôm tôn tử!"

      "Đồ hỗn trướng!"

      "Bốp!"

      Nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, Ý phi vừa khó thở, vừa nâng tay liền cho bạt tai.

      Đây là lần đầu tiên trong đời, Ý phi tự tay đánh con trai của mình.

      Thấy con trai của mình bị đánh đến khuôn mặt tuấn tú lệch sang bên, tiếng lòng của Ý phi cũng đột nhiên run lên.

      Tiêu Dung Diệp bị đánh lệch mặt, biểu cảm khuôn mặt nhàn nhạt, có chút ủy khuất nào, cũng tức giận.

      Thấy đứa của mình có biểu cảm lạnh lùng như vậy, Ý phi nâng năm ngón tay mở lớn ra, toàn thân đều run rẩy khó có thể ức chế.

      "Diệp nhi, ta..."

      Ý phi mở miệng nghĩ muốn xin lỗi, nhưng biết vì sao lại như nghẹn ở trong cổ họng. Cổ họng kéo căng, muốn nhưng lại nên lời.

      "Mẫu phi, cho dù ngài đánh ta mười cái, hai mươi cái bạt tai, ta vẫn cưới Cẩu Đản. Trong bụng của nàng có cốt nhục của ta, gạo sống nấu thành cơm chín, ngài nhận cũng phải nhận, nhận cũng phải nhận. Cẩu Đản sắp là Thần vương phi ghi vào sử sách An Nam quốc!"

      "..."

      "Còn nữa, chuyện ngài phái người ám sát nàng, nhi thần có thể mở con mắt, nhắm con mắt coi như chưa từng phát sinh chuyện gì! Nhưng mà... nếu như có lần nữa, nhi thần tuyệt nhân nhượng. Buổi tối chính là đại hôn của nhi thần, còn có việc cần nhi thần làm, nhi thần cáo lui."

      Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp lạnh lùng xoay người, có chút lưu luyến bước tiếp bước chân vững vàng, nhanh chóng rời khỏi Bích Tiêu cung.

      Phía sau, thân mình Ý phi lảo đảo chút. Bà khiếp sợ, tay run rẩy đột nhiên vịn bàn trang điểm.

      Cái loại cảm giác sợ hãi phát ra từ tâm khiến bà khó có thể giải thoát, ngay sau đó, thân thể run rẩy như là lá xanh nhàng dựa vào bàn, chậm rãi trượt xuống.

      "Bốp!" tiếng, thanh như muỗi kêu.

      Ý phi khóc, nước mắt lóe lên như là ma chú mê hoặc lòng người, "tách, tách" rơi xuống.

      Lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, Ý phi khó có thể ức chế cảm xúc khóc rống thất thanh. Bộ dáng thống khổ, chính là vì nữ nhân mà làm tan nát tâm mẫu thân.


      "Nghiệp chướng! Nghiệp chướng, là nghiệp chướng! Đời trước Liễu Hoa Ý ta tạo cái nghiệt gì, đời này muốn để ta gánh vác huynh muội loạn luân nhân tính như vậy! là nghiệp chướng!"

      - - phân cách tuyến - -

      Hoắc Thiếu Nghi bị đám thị vệ làm cho đầu đầy màu, gần như là chật vật kéo thân mình mệt mỏi về đến nhà.

      Mới vừa vào Hoắc phủ, nhìn thấy bộ dáng chật vật chịu nổi của con trai mình, Hoắc phụ Hoắc mẫu uống trà trong chính đường liền kích động thất sắc.

      Trước đó đánh nhau túi bụi với Thần vương Điện hạ, ồn ào huyên náo.

      Lập tức đại hôn, vất vả chữa trị tốt thương tích lúc trước của , lúc này khuôn mặt lại đánh cho tím xanh như vậy, khóe môi còn bị thương.

      Sao Hoắc phụ Hoắc mẫu có thể lo lắng chứ!

      "Thiếu Nghi, con làm sao vậy? Đánh nhau với ai hả?"

      "Phụ thân, con sao!"

      Hoắc Thiếu Nghi nhàng bâng quơ, muốn giải thích với hai lão nhân gia chút gì!

      Chuyện vì nữ nhân mà đánh nhau, loại chuyện ám muội này, sao Hoắc Thiếu Nghi có thể ra.

      Đến chuyện lúc trước đánh nhau với Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi cũng lấy Tiêu Uyển Nhu làm tấm bia, là Tiêu Dung Diệp rống lên với Tiêu Uyển Nhu, khiến nhìn quen, vì thê tử tương lai của mình nên mới ra tay quá nặng.

      Giờ phút này cũng giống vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng như thế, dù sao hai lão nhân gia bọn họ năm mươi tuổi, xuất phát từ hiếu thuận, cũng muốn nhiều với bọn họ. nữa, ngược lại khiêu khích ít phiền toái cần thiết.

      "Con ơi, con đây giống có sao ư? Miệng vết thương lớn như vậy, buổi tối đại hôn nhất định là thể che hết? Đây phải làm cho con xấu mặt ở trước toàn bộ thần dân An Nam quốc à?"

      Hoắc mẫu thương con nên sốt ruột, tiến lên kéo mặt Hoắc Thiếu Nghi qua. Nhìn trái chút, nhìn phải chút, ánh mắt đánh giá, làm sao cũng yên lòng.

      "Nương, con có việc gì, người cần lo lắng, đại hôn tối nay xuất sơ suất gì, người cứ yên tâm !"

      Hoắc Thiếu Nghi vội trấn an mẫu thân của mình, mảy may cảm thấy gương mặt phụ thân bên kia từ từ trở nên ngưng trọng.

      "Thiếu Nghi, con với phụ thân, rốt cuộc thương thế kia tới như thế nào?" Bỗng nhiên thần sắc Hoắc Bỉnh Thân trở nên ngưng trọng, con ngươi quắc thước hề chớp mắt nhìn chăm chú vào thần sắc biến hóa của con trai mình.

      "Phụ thân, con có việc gì, chỉ là đường về gặp vài kẻ vô lại trêu chọc con nhà lành. Con nghĩ muốn giáo huấn bọn họ chút, xảy ra va chạm tay chân, nên có kết quả như vậy thôi. Phụ thân, con có việc gì! Ngài cần có vẻ mặt nghiêm trọng như thế!"

      Đối với lời của Hoắc Thiếu Nghi, Hoắc Bỉnh Thân tự nhiên là nửa tin nửa ngờ, ông hoàn toàn tin giữa ban ngày ban mặt có thể phát sinh chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ.

      "Con với phụ thân sao?"

      "Phụ thân, là lời , con cần lừa ngài mà!"

      "Được rồi, A Hào, ngươi tiến vào ."

      Hoắc Bỉnh Thân ra lệnh tiếng, nam tử mặc y phục nô bộc đến, cúi đầu vấn an mỗi người ở đây.

      "A Hào, ta hỏi ngươi, Tam thiếu gia có là gặp chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ sao?"

      "Hồi lão gia, A Hào đường theo Tam thiếu gia, vẫn chưa từng thấy qua!"

      "Vậy ngươi có biết vết thương mặt Tam thiếu gia từ đâu mà đến ?"

      "Hồi lão gia! Là..."

      Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi phen kéo lấy ống tay áo A Hào.

      "Tiểu nô bộc, ngươi phải chú ý mỗi câu của ngươi. Nếu bậy, bản thiếu gia liền đuổi ngươi ra ngoài!"

      Con ngươi đen sắc bén của Hoắc Thiếu Nghi giận đến đỏ bừng, cả người đều vây quanh loại lệ khí sắp bùng nổ.

      "Tiểu nhân... Ta..."

      A Hào ràng bị khí thế Hoắc Thiếu Nghi hù dọa, đôi mắt đều là thần sắc sợ hãi bất an.

      "A Hào, ngươi cứ ăn ngay , Hoắc gia này vẫn là ta làm chủ định đoạt!"

      Giống như là có người làm chỗ dựa, A Hào còn e ngại vẻ mặt thâm thúy của Hoắc Thiếu Nghi nữa, đứng thẳng thân mình.

      "Vết thương của Tam thiếu gia là, là bị thị vệ của Thần vương Điện hạ gây ra. Nguyên nhân... nguyên nhân là vì nữ nhân!"

      Câu kế tiếp, A Hào có chút nơm nớp lo sợ qua, dù sao ý thức được, người Hoắc Thiếu Nghi phát ra ngoan lệ.

      "Nữ nhân?"

      "Vâng, là Thần vương phi!"



      A Hào dám dùng dư quang nhìn chăm chú vào Hoắc Thiếu Nghi, sợ giây sau bị ánh mắt sắc bén giống nhau dao găm của giết chết.

      Nghe được A Hào như vậy, trong lòng Hoắc phụ Hoắc mẫu hiểu đại khái.

      "Được rồi, A Hào, ngươi có thể xuống. Chuyện này thể lộ ra, bằng , ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Hoắc phủ!"

      "Dạ dạ dạ"

      A Hào liên tục gật đầu, tiếp đó như trút gánh nặng vội vàng rời khỏi chính đường.

      Trong chính đường to như vậy, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.

      Hoắc Thiếu Nghi bị người khác biết được tình hình thực tế, bất an đưa ánh mắt phóng đến người gia phụ và gia mẫu của . khẩn trương, mày kiếm sắc bén đều nhăn chặt lại với nhau.

      "Ngài phái người giám thị con?"

      "Đúng, ta phái người giám thị con. Từ lần trước con mang theo khuôn mặt bị thương trở về, ta liền hoài nghi, con nhàng bâng quơ và muốn giải thích nhiều càng khiến ta nghi ngờ, cho nên ta phái A Hào theo dõi con!"

      "Sao phụ thân có thể làm vậy?"

      Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy bản thân quả thực giống như bị giám thị, ngay cả ra vào cũng bị người giám sát, đúng là đáng buồn lại buồn cười!

      "Sở dĩ phụ thân làm vậy, còn phải đều vì con. Con cũng trưởng thành, sao còn để cho ta và nương con bớt lo!"

      Càng , cảm xúc Hoắc Bỉnh Thân càng trở nên kích động.

      Mà Hoắc Thiếu Nghi bị chất vấn cúi đầu giống như là đứa phạm sai lầm.

      Toàn bộ khí khẩn trương lại lần nữa tiến vào trạng thái giằng co.

      lâu sau, Hoắc Bỉnh Thân mới khàn giọng hỏi - -

      "Lần trước đánh nhau cũng là bởi vì nàng ? , sao con lại để ý nàng như thế?"

      Theo A Hào đến Thần vương phi kia, tâm Hoắc Bỉnh Thân liền bắt đầu trở nên bất an.

      Lần bỏ trốn trước đó sớm khiến ông biết con trai mình và người nữ tử kia có quan hệ cạn

      Nhưng sau này trở lại, Hoàng thất bên kia cũng có truy cứu, ngược lại còn tiếp tục hân hoan vui vẻ để và Uyển Nhu công chúa đại hôn.

      Hoắc Bỉnh Thân cho rằng có chuyện gì, nên cũng có tiếp tục truy hỏi. nghĩ tới vào lúc sắp đại hôn, lại có thể gây ra...chuyện càn rỡ như thế! Sợ là mặc cho ai cũng thể thờ ơ thôi!

      "Phụ thân, nếu ngài biết rồi, con cũng úp mở với người nữa! Trước khi con trả lời vấn đề của ngài, ngài có thể trả lời con vấn đề trước hay ? Năm năm trước, nguyên nhân ngài dẫn đầu bộ tộc Hoắc thị rời khỏi An Nam quốc là gì?"

      Hoắc Thiếu Nghi muốn biết rốt cuộc nguyên nhân năm đó phụ mẫu của chính mình lấy mạng bức bách bản thân rời khỏi An Nam quốc là cái gì

      Dù sao đây là kíp nổ dẫn đến quan hệ của và Lệ Ảnh Yên vỡ tan. có quyền biết, cũng phải biết. Ít nhất như vậy cũng có thể khiến lý do có thể buông tha lòng ái mộ với Lệ Ảnh Yên.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, Chương 176: Ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa cho chàng
      Editor: Hoàng Dung

      Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời , Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát , nàng tỉnh!

      Tiêu Dung Diệp đầu tiên là chấn động trong lòng, tiếp đó sắc mặt trở nên nhu hòa.

      "Cẩu Đản, nàng tỉnh rồi?" Có khiếp sợ, có vui sướng, Tiêu Dung Diệp khó có thể hình dung tâm tình ngũ vị tạp trần bây giờ của mình.

      vốn định vươn tay ra ôm nàng, nhưng nghĩ đến khúc mắc tầng quan hệ nàng là muội muội của mình, vẫn nhịn đưa tay kéo nàng.

      "Đây là đâu?"

      Lệ Ảnh Yên đỡ trán phát đau, nhìn tất cả quen thuộc, mở miệng chất vấn.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác đầu của mình giống như sắp nổ tung, cũng nhớ gì cả.

      "Nơi này là..."

      "Ưm... Đau quá!"

      Tiêu Dung Diệp vừa mới muốn với Lệ Ảnh Yên đây là nơi nào, lại phát nàng ôm bụng, bộ dáng nàng đau đến nhíu mày chiếu vào trong mắt .

      "Cẩu Đản, nàng sao chứ?"

      Thấy bộ dáng thống khổ như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp sốt ruột tiến lên kéo hai vai của nàng qua, đánh giá tỉ mỉ tình huống của nàng từ xuống dưới, hoàn toàn có bởi vì ràng buộc quan hệ huyết thống mà tạo thành hoang mang, chỉ toàn tâm toàn ý hỏi tình huống của nàng.

      "Ta... Ta đau bụng!"

      Lệ Ảnh Yên nhăn lông mày thanh tú, nàng vừa mới sinh non, tự nhiên đau. Huống chi thuốc tê mạnh mẽ vừa tan hết, thân thể của nàng cũng tê tê dại dại, thần chí có chút ràng.

      Đối với đau ốm của phái nữ này, Tiêu Dung Diệp đâu hiểu được!

      "Cẩu Đản, nàng trước nằm lát, ta tìm đại phu cho nàng!"

      Thấy khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên tái nhợt đến trong suốt, Tiêu Dung Diệp hoảng hốt, dù sao bản thân đúng là muốn che chở thương đầy đủ với nàng, nhưng loại chuyện này, chỉ có thể tìm đại phu thôi.

      xong, Tiêu Dung Diệp liền xoay người, chuẩn bị tìm đại phu.

      Nhưng nào biết, vừa ra bước xa, phía sau lưng, bàn tay to dày của mình liền bị Lệ Ảnh Yên nắm chặt lấy rồi.

      "Tay... cho ta mượn tay!"

      "Hả?"

      Tiêu Dung Diệp nghe hiểu ra sao, tuy rằng hiểu nàng cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Ở bên giường, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp nắm lấy bàn tay Lệ Ảnh Yên vào trong lòng bàn tay.

      Lệ Ảnh Yên vừa mới thả bàn tay vào, nàng liền cầm bàn tay to đưa đến bên môi mình, tiếp đó, mở lớn mồm to như bồn máu, đột nhiên cắn xuống - -

      "A... ưm..."

      Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau tiếng, rốt cuộc nữ cặn bã đáng chết này là thần chí , hay là trêu đùa mình đây?

      Bộ dáng há miệng cắn chặt mình này, ràng chính là động tác nàng trút giận trước đây.

      "Này, Cẩu Đản chết tiệt, rốt cuộc nàng đau bụng , hay là giả bộ vậy hả?"

      Tiêu Dung Diệp chất vấn, lại bởi vì nàng cắn bản thân gắt gao buông ra mà trong lòng cảm thấy ấm áp.

      "Ưm..."

      lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ ngợi, lại phát Lệ Ảnh Yên càng dùng lực cắn chặt bàn tay của mình, vòng dấu đỏ sâu đột nhiên ra ở tay to dày.

      Rốt cục, khi Tiêu Dung Diệp sắp bị nàng cắn đứt gân mạch tay, Lệ Ảnh Yên đúng lúc lấy bàn tay to của ra.

      Như là đứa bé ăn cơm no, Lệ Ảnh Yên vừa lòng cười cười, tiếp đó lớn tiếng lẩm bẩm câu - -

      "Hắc hắc, thoải mái!"

      Vừa mới xong câu cuối cùng này, liền mang theo nụ cười ngây ngô khép hai mắt lại, lại lần nữa ngủ say.

      "Khò khò, khò khò!"

      Vừa ngã đầu xuống liền ngủ, tiếng ngáy ngủ giống như sâm rền đánh xuống của Lệ Ảnh Yên, "Khò, khò!" vang lên.

      Nhìn Lệ Ảnh Yên có phiền não như vậy, giống như đứa bé tim phổi, Tiêu Dung Diệp cười tiếng.

      rất thích Lệ Ảnh Yên như vậy, bộ dáng đần độn, vẫn là Cẩu Đản nhất.

      "Cẩu Đản, sau này đều phải vui vẻ như vậy, được ?"

      Tiêu Dung Diệp thào tự tiếng, đôi mày kiếm đen lại mang theo gợn sóng đẹp mắt nhàn nhạt.

      Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp đắp chăn cho Lệ Ảnh Yên xong, ra khỏi phòng.

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Dung Diệp ra ngoài đặt mua ngôi nhà, tính toán về sau liền sống ở nơi đó với Lệ Ảnh Yên.

      Tuy rằng bọn họ có đứa , quan hệ bọn họ cũng cản trở. Dien^dan^le@quy$don@ Nhưng Tiêu Dung Diệp cảm thấy, bọn họ chỉ cần lòng với nhau, chỉ cần sống nương tựa vào nhau đến già, cần đứa , cần tình , cũng có thể gần nhau cả đời.

      Nghĩ đến cuộc sống thanh nhàn nam cày ruộng nữ dệt lụa sau này, lòng Tiêu Dung Diệp tràn ngập mong đợi.

      Bưng đồ ăn nấu xong lên nhã gian, Tiêu Dung Diệp nghĩ rằng Lệ Ảnh Yên vừa mới sinh non, ăn được món ăn béo ngậy gì đó, liền dặn dưới lầu làm chút cháo .

      Tiểu nữ tử này giày vò hai ngày, cũng chưa ăn uống, bản thân vẫn nên gọi nàng dậy ăn chút cơm tốt hơn. Cứ giày vò như vậy nữa, "làm người ta trở nên tiều tụy."

      Vừa đẩy cửa vào, Tiêu Dung Diệp liền phát có chỗ đúng.

      Quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt Lệ Ảnh Yên có biểu cảm ngồi ở giường, khuôn mặt nhắn là mảnh tái nhợt trong suốt.

      Vội vội vàng vàng, Tiêu Dung Diệp đặt thức ăn ở bàn, mắt đầy kinh hoảng tiến lên.

      "Cẩu Đản, nàng tỉnh? Thân thể có cảm thấy tốt hơn chút nào ?"

      Xuất phát từ quan tâm, Tiêu Dung Diệp thấy thần sắc Lệ Ảnh Yên liền là bộ dáng khẩn trương.

      "Sao chàng lại xuất ở đây?"

      Hai mắt Lệ Ảnh Yên đỏ tươi như máu, mơ hồ còn dính ướt lông mi.

      Có thể nghĩ ra, nàng nhất định vừa mới khóc.

      "Ta..."

      Vừa bị Lệ Ảnh Yên hỏi như vậy, Tiêu Dung Diệp lại trở nên nghẹn lời.

      Dù sao quan hệ của bọn họ khác lúc trước, nàng có thể hỏi mình như vậy, tự nhiên là nghĩ tới chuyện huynh muội loạn luân kia

      Nghĩ như vậy, Tiêu Dung Diệp nên trả lời nàng như thế nào đây!

      " cần phải , ta biết!"

      Lệ Ảnh Yên vốn cho là Hoắc Thiếu Nghi ở trong này mới đúng, chính là nghĩ tới lại có thể là Tiêu Dung Diệp ở trong này.

      Nếu có thể xuất ở nơi này, có lẽ trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên hiểu, - - hẳn biết quan hệ huynh muội ruột của bọn họ!

      Cảm nhận được giọng điệu lạnh như băng của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp có loại cảm giác chua xót khó có thể nên lời.

      Nhưng nghĩ đến thân mình suy yếu của nàng, liền bất an cười gượng hai tiếng.

      "Ha ha, nàng tỉnh, ăn vài thứ ! Nàng ngủ hơn hai ngày, đói bụng ?"

      xong, Tiêu Dung Diệp loạng choạng đến mép bàn, bưng cháo đến trước mặt Lệ Ảnh Yên.

      nhàng múc muỗng, thong thả thổi hơi nóng, sau đó đưa tới cánh môi Lệ Ảnh Yên.

      "Đến, há mồm, ăn muỗng!"

      Tiêu Dung Diệp như là phụ thân chăm sóc nữ nhi vậy, dỗ dành Lệ Ảnh Yên dùng bữa.

      Nhưng nào biết, cháo đến bên miệng, Lệ Ảnh Yên đột nhiên đánh nghiêng bát cháo trong tay Tiêu Dung Diệp.

      "Choang!" tiếng, chén sứ rơi xuống đất, cháo phun tung toé, rơi đầy mặt đất.

      Thấy chén sứ bị đánh nghiêng đến vỡ thành những mảnh , giống như tâm Tiêu Dung Diệp vào giờ phút này, đột nhiên bị xé rách chia năm xẻ bảy.

      Tiêu Dung Diệp kinh ngạc nhìn cháo bị đánh rơi, tiếp đó nâng con ngươi lên, mang theo khiếp sợ nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.

      Vừa mới ngẩng đầu, liền đón nhận bạt tai của Lệ Ảnh Yên.

      "Bốp!"

      tiếng chấn động lục phủ ngũ tạng của Tiêu Dung Diệp, truyền từ bên má của mình.

      Tiêu Dung Diệp bị bạt tai mạnh mẽ này của Lệ Ảnh Yên đánh đến thất điên bát đảo, cảm giác có thể bức điên ở trong lòng quá mức mãnh liệt rồi.

      lúc Tiêu Dung Diệp tan nát cõi lòng, giọng quyết tuyệt của Lệ Ảnh Yên liền vang lên - -

      "Tiêu Dung Diệp, chàng là đồ cầm thú mặc áo mũ, ràng chàng biết ta là muội muội ruột của chàng rồi, vì sao chàng còn muốn đối xử với ta như vậy? Ta cũng phá hư đứa , đây ta muốn triệt để cắt đứt với chàng ư? Vì sao chàng còn hiểu? Chàng ngu ngốc à? Vì sao còn muốn quấn quít lấy ta tha?"

      Lệ Ảnh Yên tê tâm liệt phế lời tuyệt tình, thấy khuôn mặt tuấn tuyệt của Tiêu Dung Diệp dần dần lên gân xanh, nàng cũng đau đớn từ trong đáy lòng, nhưng mà nàng và thể lại có liên quan gì nữa rồi!

      Nếu bắt đầu giữa bọn họ là nghiệt duyên, vậy để trôi như đứa , hoàn toàn triệt để cắt đứt, để cho hết thảy nghiệt duyên này đều tan thành mây khói !

      Nhưng người nam nhân trước mắt này, người nam nhân bản thân khắc sâu, cũng bận tâm nàng là muội muội ruột của ư?

      Vì sao còn muốn đối tốt với nàng trước sau như , đây phải là để nghiệt duyên càng thêm sâu nặng sao?

      Bị Lệ Ảnh Yên tát, đánh cho khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua bên, nhưng nghe được lời tuyệt tình của nàng, càng khiến tan nát cõi lòng đến khó bù đắp lại.

      "Cẩu Đản, cho dù chúng ta là huynh muội như thế nào? Chúng ta nhau có sai, vì sao nàng muốn để ý nhiều như vậy? Nàng có cảm giác có tội phải ? Ta cảm giác tội nghiệt của ta càng sâu, biết nàng là muội muội ruột của ta, lại vẫn nàng khắc sâu khó có thể tự kềm chế, thậm chí ta tiếc buông tha hết thảy, nghĩ muốn trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm với nàng."

      "..."

      "Chỉ là nghĩ tới, nàng vẫn muốn dùng phương thức quyết liệt nhất, xóa sạch quan hệ của ta và nàng có chút gì! Sinh non đứa , chẳng lẽ bởi vì dòng máu chảy người hai chúng ta, lại gạt bỏ sinh mệnh khác ư? Nàng đủ ngoan độc!"

      Tiêu Dung Diệp đau lòng xong, cảm giác đau đớn khuấy đảo như là mấy trăm vạn con sâu cắn tâm này thành những mảnh , cho đến khi máu tươi tràn ngập thành sông.

      "Tiêu Dung Diệp, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ta và chàng, đứa có liền , dù sao cũng là nghiệt chủng. Huống chi, ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa cho chàng!"

      Từng chữ khoét tâm, Lệ Ảnh Yên qua lời quyết liệt, nhưng lòng của nàng lại đau xót.

      - - - - - - - -

      ☆, Chương 177: Dù phát sinh chuyện gì, cũng thể chia rẽ chúng ta
      Editor: Hoàng Dung

      Nghe được lời lạnh như băng này của Lệ Ảnh Yên, tâm Tiêu Dung Diệp hoàn toàn chết lặng rồi.

      Ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa cho chàng!

      Những lời này, thể nghi ngờ là thanh dao găm có lực sát thương nhất, hoàn toàn cắt tâm rách tả tơi.

      "Lời này của nàng, chính là suy nghĩ chân nhất của nàng sao?"

      Tiêu Dung Diệp run giọng chất vấn, tin, chút cũng tin.

      Hoắc Thiếu Nghi mình buông tha vẫn còn ở bên tai. Sao mới mấy ngày, nàng liền vứt bỏ mọi thứ lên đến chín từng mây đây?

      Suy nghĩ của nữ tử này ác tâm như vậy sao?

      "Đúng, đây là suy nghĩ chân của ta. Tiêu Dung Diệp, chàng nhìn chút được ? Lúc trước ta ở chung với chàng, mục đích rất đơn giản, vì chọc tức Hoắc Thiếu Nghi, đúng lúc kẻ ngu ngốc chàng cũng giúp ta đạt được mục đích. tại chàng đối với ta mà , chính là đôi giày rách, hoàn toàn có giá trị lợi dụng!"

      Lệ Ảnh Yên tiếp tục qua lời đau lòng, kích thích Tiêu Dung Diệp.

      Nàng muốn, muốn làm như vậy!

      Lúc nàng lời tổn thương , cảm giác bi thương của nàng thể ít hơn , thậm chí còn nhiều hơn.

      Trời biết, nàng có bao nhiêu khát vọng sinh mạng đến kia?

      Nhưng mạng của nó là nghiệt trái, cuối cùng cũng phải trả, coi như đứa này là kết quả của nghiệt duyên, để cho tất cả mọi thứ nên phát sinh này của bọn họ đều trở về điểm ban đầu !

      "Cẩu Đản, nàng gạt ta. Ha ha, nàng là người nữ tử hư hỏng, làm sao có thể gạt ta chứ?"

      "..."

      "Mặc kệ nàng cái gì đến kích thích ta, ta đều tin tưởng nàng. Từ đầu tới cuối, ta chỉ tin tưởng câu nàng nhờ Thiếu Nghi truyền đạt cho ta, nàng : Nếu quả có kiếp sau, ta là Thần vương Điện hạ, nàng phải công chúa mất nước, chỉ là đôi nam nữ tầm thường, nàng nhất định phải gả cho ta, nàng nhờ Thiếu Nghi với ta, nàng ta! Cẩu Đản, đây mới là lời trong lòng nàng mới đúng!"

      Tiêu Dung Diệp khóc thút thít , tin tưởng vững chắc tình cảm của nàng đối với mình, có khả năng dừng lại vì ràng buộc huyết thống.

      Nàng mình, điểm ấy, Tiêu Dung Diệp khẳng định.

      "Đủ, đừng nữa!"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp lặp lại lời khi mình sinh non, cả trái tim Lệ Ảnh Yên đều kịch liệt run rẩy.

      Nàng sợ vẻ bề ngoài mà bản thân cố giả bộ cường thế tan rã trong nháy mắt.

      Quả , nàng bỏ xuống được, cho dù ràng buộc huyết thống cũng khó phân chia tình say đắm đến tận cốt tủy đó.

      Lệ Ảnh Yên nổi điên ôm chặt đầu mình, nàng lâm vào bên trong thống khổ sâu, cúi đầu rất thấp.

      Nàng cũng muốn như vậy, nhưng là...

      Nhớ nhớ lại, nước mắt chịu khống chế mà lã chã rơi xuống.

      Nước mắt này, Lệ Ảnh Yên nghẹn lâu lâu, kiềm nén rất vất vả. Nàng chưa bao giờ lường được, nam tử mà mình toàn tâm toàn ý là bản thân ca ca ruột cùng cha khác mẹ.

      Nghĩ đến đây, nước mắt Lệ Ảnh Yên chảy càng mãnh liệt, hoàn toàn dừng lại được.

      Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc nỉ non giống như đứa bé bị thương, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều mềm nhũn rồi.

      Tiến lên, ôm thân thể khóc đến thân mình phát run của Lệ Ảnh Yên ở trong lòng mình.

      Như là phụ thân dung túng nữ nhi phát giận, an ủi cảm xúc bi thương của nàng.

      "Cẩu Đản, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng để ý ánh mắt những người khác, được ? Chúng ta nhau có sai. Huống chi, từ đầu ta cũng tin nàng là muội muội ruột quỷ quái gì của ta!"

      Tiêu Dung Diệp thở dài hơi, để cằm trong suốt ở đầu của Lệ Ảnh Yên, lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ được hương vị trong veo nhàn nhạt người nàng.

      "Hu... Vì sao? Sao chuyện lại biến thành như vậy? Ta là đứa bé có cha mẹ mới đúng, vì sao bỗng nhiên nhảy ra cái giá cao muốn cướp nam tử trong lòng ta. Hu... nam cặn bã đáng chết, ta rất chàng! Nhưng ta... ta..."

      Càng , Lệ Ảnh Yên càng làm càn khóc rống lên ở trong lòng Tiêu Dung Diệp.

      "Được rồi, đừng nữa, ta biết nàng ta! Ta cũng nàng! Cẩu Đản, vì nàng, Tiêu Dung Diệp ta có thể làm tội nhân thiên cổ bị vạn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ, nhưng ta thể mất nàng!"

      Tiêu Dung Diệp cũng lộ vẻ xúc động qua, dù sao từ khi hai người quen biết đến hiểu nhau, rồi đến chậm rãi nhau, sớm cùng chung sinh mạng.

      tình đối phương, điểm ấy, làm sao có thể dễ dàng buông, liền để xuống được đâu!

      Tiêu Dung Diệp nhanh nắm lấy thân mình nhắn của Lệ Ảnh Yên, càng thêm rúc vào trong lòng.

      rất sợ, rất sợ, rất sợ nàng giống như lúc sinh non, rời khỏi bản thân, làm hại bản thân hoang mang lo sợ, sa sút chật vật!

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp giống như là nhớ tới cái gì.

      Buông Lệ Ảnh Yên ra, nắm hai vai của nàng ở trong bàn tay to của mình.

      "Cẩu Đản, với ta! Khối ngọc thạch màu tím người nàng là ở người nàng khi mới vừa sinh ra sao? Hay là sau này ai tặng cho nàng?"

      Mặc kệ có bao nhiêu khiến thừa nhận nàng là muội muội của , nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn cố chấp tin tưởng vững chắc, giữa bọn họ tuyệt đối có quan hệ huyết thống gì đó, tuyệt đối có.

      Tin tưởng lý do vững chắc này, để Tiêu Dung Diệp ký thác toàn bộ hy vọng đến khối ngọc thạch màu tím xuất từ đầu thân thể Lệ Ảnh Yên.

      "Ta... khối ngọc tím này của ta có từ khi ta ra đời, năm đó ta cũng biết là bị ai vứt bỏ, được người ta ôm đến miếu Hoàng Thành. Trong khối ngọc tím này có chữ 'Lệ', sư phụ trong miếu liền lấy từ 'Lệ' này làm họ của ta, sau đó dựa theo canh giờ nhận nuôi, ban thưởng tên 'Ảnh Yên', vì thế ta gọi là Lệ Ảnh Yên. Chỉ là nghĩ tới, ta..."

      Lệ Ảnh Yên có chút trở nên nghẹn ngào, câu kế tiếp, rốt cuộc nàng chua xót nên lời.

      Biết được trong lòng Lệ Ảnh Yên khó chịu, Tiêu Dung Diệp cũng liền nghĩ để nàng thêm gì nữa.

      "Được rồi, Cẩu Đản, đừng nữa. Tất cả mọi chuyện, ta đều biết được. Yên tâm , ta tra hoàn toàn triệt để thân thế của nàng. ràng, chuyện nàng là muội muội ta, dù như thế nào ta cũng thể nhận!"

      "..."

      "Ta muốn nàng, chỉ có thể là nữ nhân của ta. Trừ quan hệ đó ra, ta đều thừa nhận bất cứ loại quan hệ gì!"

      Từng chữ vang vang của Tiêu Dung Diệp, có lẽ xuất phát từ ám hiệu trong lòng, hoặc là chính như thế. Dù như thế nào, Tiêu Dung Diệp cũng thể nhận loại quan hệ huynh muội loạn luân vừa khoa trương lại giả tạo này.

      lúc hai người ôm nhau, cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra.

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên bị tiếng động này làm kinh sợ, vội vàng buông nhau ra, nhìn chăm chú bên cạnh cửa.

      Chỉ thấy đám thị vệ mang theo vũ khí mở cửa ra, chốc lát, thân mình cao lớn của Tiêu Dung Vĩ xuất ở trong phòng.

      "Tứ Hoàng Huynh, huynh ở trong này sao?" Đối với việc Tiêu Dung Vĩ đến thăm, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là cảm thấy khiếp sợ.

      "Sao đệ lại tới đây, lão Lục?"

      "Sao đệ lại đến đây? Còn phải bởi vì huynh! Huynh mang theo Thần vương phi, à , Cẩu Đản bỏ trốn, dưới triều đình đều vì vậy mà chấn động. Phụ hoàng bởi vì chuyện các ngươi bỏ trốn, phạm vào cấm kỵ của người. Bởi vậy, phụ hoàng hạ lệnh, phái đệ cần phải mang các ngươi về!"

      Tiêu Dung Vĩ giải thích, kỳ thực đối với việc bọn họ bỏ trốn, rất là cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao hai người đều sắp đại hôn, sao lại gây ra chuyện thiêu thân thét to như vậy!


      Lại nghĩ, lời của Tiêu Dung Vĩ khiến sắc mặt Tiêu Dung Diệp nhất thời ngưng trọng. từ mà biệt, lại chỉ cần đổi danh hào từ Thần vương phi thành Cẩu Đản, có thể khiến cảm nhận được quyết tâm hoàng thượng muốn nhận người nữ nhi này trở về.

      Nhưng Cẩu Đản này là nữ nhân của mình, làm sao có thể để nàng trở về làm muội muội danh chính ngôn thuận của mình chứ!

      "Dung Vĩ, có số việc, nhìn tình huynh đệ vài năm của chúng ta, đệ mở con mắt, nhắm con mắt được ?" Trong giọng điệu của Tiêu Dung Diệp ràng mang theo chút năn nỉ.

      Dù như thế nào, cho dù là để quỳ xuống, cũng thể giao Cẩu Đản giao ra, bằng bọn họ chính là có cơ hội ở cùng nhau rồi.

      Tiêu Dung Vĩ ngốc, cũng có thể nhìn ra tồn tại nguyên nhân hề tầm thường trong đó, nhưng mà...

      "Nhưng Tứ Hoàng Huynh, phụ hoàng ông ấy... ông ấy ở trong xe ngựa bên ngoài, chờ các ngươi đấy!"

      "..."

      "Huống chi, Phò mã gia tương lai cũng bị bắt giam rồi!"

      "Cái gì?"

      Thấy thế, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên đồng thời chớ có lên tiếng.

      Xem ra, hết thảy quả nhiên còn đơn giản rồi!

      chỉ bắt giữ Hoắc Thiếu Nghi, đến cả hoàng thượng cửu ngũ chí tôn cũng tự mình xuất mã rồi!

      Lão hoàng đế này đúng là thấy tường nam quay đầu lại mà!

      Nghĩ đến đây, mày kiếm Tiêu Dung Diệp khó có thể trút giận, đều nhíu lại với nhau.

      Thấy cảm xúc Tiêu Dung Diệp biến hóa mãnh liệt như vậy, Lệ Ảnh Yên vội vàng nắm chặt ống tay áo của từ phía sau.

      Cảm nhận được Lệ Ảnh Yên kéo , liền chủ động ngoái đầu lại nhìn đối diện nàng.

      Đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên lắc lắc, ý bảo đừng xúc động, nhất định phải an tâm chút, chớ vội nóng nảy.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp đồng ý gật gật đầu.

      Dù sao hai người nhau như thế, cho nên chỉ cần trao đổi ánh mắt liền có thể nhìn thấu tâm tư nhau.

      "Được, lục hoàng đệ, vi huynh trở về với đệ!"

      - - phân cách tuyến - -

      Vội vàng bỏ trốn hai ngày, cứ như vậy hoa lệ lệ kết thúc rồi.

      Tiêu Dung Diệp chút kiêng kỵ dìu Lệ Ảnh Yên ra khỏi quán trọ, vốn định ôm nàng ra, nhưng tiểu nữ cặn bã này đánh chết cũng đồng ý, bởi vậy liền dìu nàng ra.

      Quả nhiên, hai người vừa mới ra từ bên trong liền thấy lão già già nua chờ ở chỗ xe ngựa.

      Liếc mắt cái, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liền nhận ra, đó là hoàng thượng.

      Thân thể hai người khỏi cứng đờ.

      Thấy vậy, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp càng nắm chặt lấy tay bé của Lệ Ảnh Yên.

      "Đừng sợ, dù phát sinh chuyện gì đều thể chia rẽ chúng ta!"

      Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị.

      - - - - - - - - - -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :