1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 159: Nàng cho là câu 'Ta nàng' chính là chơi thôi sao?
      Editor: Hoàng Dung


      "Cẩu Đản, đây là cái gì?"

      Tiêu Dung Diệp đưa tay muốn chạm vào ngọc thạch tỏa sáng đó, lại bị Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ ngăn lại.

      "Chàng muốn làm gì?"

      Lệ Ảnh Yên kinh hoảng như thỏ, đôi mắt mang theo cảnh giác đánh giá Tiêu Dung Diệp.

      Tình cảnh vừa rồi suýt nữa bị người áo đen chặn giết còn chưa tiêu tan ở trong đầu nàng.

      Mà người áo đen này còn là thủ hạ của Ý phi, rất khó chuyện này có quan hệ với Tiêu Dung Diệp.

      "Sao lại sợ hãi như vậy? Cẩu Đản, đến cùng là như thế nào? Tại sao sắc mặt nàng lại tốt?"

      Tiêu Dung Diệp nâng tay, chạm vào khuôn mặt nhắn trắng bệch như giấy của nàng.

      Tiểu nữ cặn bã này để chạm vào khối ngọc thạch kia, quan tâm nàng chút có thể .

      Nhưng nào biết, trong nháy mắt ngón tay sắp chạm vào bên má nàng, Lệ Ảnh Yên mang theo cảm xúc xoay mặt .

      Tay Tiêu Dung Diệp cứ như vậy cứng ngắc gác lại giữa trung.

      Cảm nhận được Lệ Ảnh Yên đối xử lạnh như băng với mình, Tiêu Dung Diệp phẫn nộ thu tay lại.

      Cúi đầu mím chặt cánh môi khô khốc, lâu sau Tiêu Dung Diệp mới sắp xếp ổn thỏa cảm xúc.

      "Phát sinh chuyện gì rồi hả ? Ta rồi, ta là nam nhân của nàng, có chuyện gì đều phải nghĩ đến ta đầu tiên. Ngoan, với ta, vừa rồi phát sinh chuyện gì?"

      Tiếng ôn nhuận vẫn nhu tình như trước, thần sắc sốt ruột cũng tràn đầy thương với nàng.

      Bỗng dưng, đôi mắt trống rỗng của Lệ Ảnh Yên bởi vì lời nhu tình mà dần dần khôi phục thần sắc.

      lâu sau, Lệ Ảnh Yên khàn giọng hỏi - -

      "Nương chàng... hận ta cỡ nào?"

      "..."

      Tiêu Dung Diệp do dự, nghe lời Lệ Ảnh Yên mà hiểu gì hết, mày núi đẹp đều rối rắm nhíu lại chung chỗ.

      " cần kinh ngạc, bà ta phái người tới giết ta! Bất quá ta mạng lớn..."

      Phút chốc, Lệ Ảnh Yên cố chấp ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt sóng nước chẳng xao liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp cái.

      "Bà ta làm được!"

      "Cái gì?" Khiếp sợ, hỗn độn, trong mắt Tiêu Dung Diệp còn mang theo thần sắc phức tạp khó có thể tin.

      Làm sao có thể như thế? Sao mẫu phi của mình có thể phái sát thủ tới giết hại nữ nhân mà mình đây?

      Tiêu Dung Diệp vừa đau lòng vừa kinh ngạc, hoàn toàn tin. Đó là vương phi do hoàng thượng khâm định, cho dù bà là mẫu phi của mình, cũng thể làm việc càn rỡ như vậy?

      " đâu, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"

      "Hiểu lầm? Ha ha, thế nào? Chàng tin ta sao?"

      Lệ Ảnh Yên có chút nản lòng thoái chí, nam cặn bã đáng chết này luôn miệng mình, nhưng giờ sao? Lại đồng ý tin tưởng lời của nàng, thậm chí còn hiểu lầm bản thân đổ oan ức lên đầu mẫu phi .

      là buồn cười, đáng buồn!

      Tên sát thủ này lộ ra bộ mặt chân với mình, là dã nam nhân Ý phi nuôi dưỡng ở bên ngoài, trừ bỏ là Ý phi bà phái tới, chẳng lẽ đầu tên sát thủ kia rút gân, nhìn Lệ Ảnh Yên nàng khó chịu nên muốn giết nàng ư? " phải ta tin nàng, chỉ là..."

      "Chỉ là cái gì? Chỉ là bà ta đường đường là hậu phi cung đình quyền cao chức trọng, làm sao có thể xuống tay với tiểu thị nữ như ta đúng ?"

      "..."

      Tiêu Dung Diệp , nghe Lệ Ảnh Yên câu công bố đủ loại chịu nổi của mẫu phi kia, cảm giác tim của mình bị nàng dùng roi da đánh. đau đến nghĩ cũng dám nghĩ, người muốn giết nàng là người của mẫu phi mình phái tới.

      "Tiêu Dung Diệp, ta thấy đáng buồn thay chàng, biết ta và mẫu phi chàng thế bất lưỡng lập, vì sao còn phải đáp ứng cưới ta? Chàng có biết hay , chàng làm như vậy, tổn thương chỉ có là tâm mẫu phi chàng, còn đạp hư cả cuộc đời ta."

      "..."

      "Cho nên, lúc còn chưa đến đại hôn, chàng tìm phụ hoàng của chàng chúng ta thích hợp, chàng muốn thoái hôn. Chàng là vương gia, Lệ Ảnh Yên ta nguyện ý hy sinh tôn nghiêm đáng buồn này đổi lấy lời từ hôn của chàng!"

      "Chẳng lẽ có đường lui sao?"

      Nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp cảm thấy cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này đè nén đến khiến khó có thể hô hấp.

      "Đúng, có đường lui. Thoái hôn, đây là ta lưu cho chàng tôn nghiêm cuối cùng!"

      Lời quyết tuyệt, có cảm tình lưu luyến gì. Lệ Ảnh Yên đau lòng đứng dậy từ mặt đất, nâng tay nắm chặt y phục bị xé rách, tận lực che đậy kín thân thể xích lõa.

      Tuy rằng trước đó nàng, mà nàng cũng .

      Nhưng mẫu phi của dung được nàng, phái người giết nàng, sợ đơn giản chỉ là trừng phạt thôi.

      Hoàng cung, nước nơi này quá sâu, chừng, càng có thêm biện pháp ngoan lệ để đối phó nàng.

      Tha thứ Lệ Ảnh Yên nàng tiếc mệnh, muốn cuốn vào bên trong ngươi lừa ta gạt.

      Lệ Ảnh Yên cúi đầu, tận lực để Tiêu Dung Diệp thấy nàng lóe ra nước mắt.

      Ép buộc cả ngày, cảm giác còn dài lâu hơn năm, nếu tiếp tục kéo dài như thế này nữa, nàng nhất định bị tường đỏ gông xiềng trói buộc đến hết sức lực mà chết .

      Lệ Ảnh Yên kéo thân mình mỏi mệt, từng bước , như là trèo non lội suối chuyển bước chân cứng ngắc đến Dịch Đình.

      Thấy bóng dáng đơn như là u hồn du đãng, tim Tiêu Dung Diệp nhéo đau.

      Giữa bọn họ đều tình với nhau, lòng tràn đầy vui mừng khắc sâu tình với đối phương.

      Thế nào bỗng nhiên bật ra sát thủ mà mẫu phi phái tới, cường ngạnh chặt đứt quan hệ thiên ti vạn lũ giữa bọn họ?

      Tiêu Dung Diệp buông, buông ra rất khó khăn.

      Mày kiếm khỏi rối rắm nhíu lại, tuấn dật mặt cũng lên gân xanh. Giờ khắc này, làm sao có thể đáng buồn như vậy, để hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của huyên náo đến thể tách ra.

      Tiêu Dung Diệp suy nghĩ, lúc lơ đãng hơi ngước mắt, lại phát thân thể bé của Lệ Ảnh Yên suy nhược lay động vững như cành liễu, giống như giây sau mặt đất vậy.

      Nhìn thấy màn kích thích suy nghĩ như vậy, dường như là phản xạ có điều kiện, Tiêu Dung Diệp bước bước xa tiến lên.

      Quả nhiên, khi Tiêu Dung Diệp vừa mới vươn tay ra chặn lại eo của nàng, Lệ Ảnh Yên mệt mỏi, trọng tâm ổn cái liền ngã vào trong lòng .

      "Cẩu Đản, nàng sao chứ..."

      "Buông ta ra!"

      Lời quan tâm này của Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, đầu quả tim như là bị kim đâm.

      Lệ Ảnh Yên tức giận lấy bàn tay to gông cùm xiềng xiếc của ra.

      Nàng muốn lại thua thiệt cái gì nữa? Nàng biết bản thân, nhưng cho dù như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫn thể lấy cảm tình của mình ra đùa.

      Mẫu phi thích bản thân, sao để - đại nam nhân này lựa chọn giữa hai nữ nhân chứ?

      Bản thân càng bỏ xuống được, mẫu phi càng từ thủ đoạn, chừng đến cuối cùng đều có thể xuống tay với nhi tử Tiêu Dung Diệp này.

      "Tiêu Dung Diệp, mẫu phi chàng thích ta, chàng thể làm nhi tử bất hiểu, thả ta, chính chàng cũng được giải thoát."

      "Lệ Ảnh Yên, nàng nghĩ rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Có thể tin phép khích tướng bất thành văn này của nàng. Đáng chết, nàng nghĩ rằng ta câu 'Ta nàng' với nàng chính là chơi thôi sao?"

      Tiêu Dung Diệp gầm ,như lang tựa hổ ngắt lời Lệ Ảnh Yên.

      Tình của với nàng là sau khi trải qua suy nghĩ lâu mới làm ra quyết định thận trọng nhất.

      muốn kết hôn với nàng, càng là trách nhiệm của .

      Tiêu Dung Diệp giật mình, cảm xúc vừa rồi của bản thân tựa hồ biến hóa quá lớn, dọa đến thân mình vốn suy yếu của tiểu nữ cặn bã này.

      Nghĩ nghĩ, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp càng thêm dùng sức nắm thắt lưng Lệ Ảnh Yên, hít sâu hơi, sử dụng tận lực nỗi lòng bình tĩnh của mình.

      " phải chúng ta vào đêm đó rồi sao, ta ta nàng, mà nàng cũng ta. Hai người nhau, ở cùng nhau có cái gì sai? Vì sao nàng luôn nghĩ đến trốn tránh? Chẳng lẽ mẫu phi ta ngăn cản chúng ta ở cùng nhau, chúng ta liền nhất định phải lùi bước sao?"

      "..."

      "Cẩu Đản, đến trình độ này, cho dù nàng muốn lùi bước, Tiêu Dung Diệp ta đều lôi kéo tay nàng, cùng nhau về phía trước biết có nguy hiểm gì!"

      điểm này, bàn tay to Tiêu Dung Diệp kéo đầu vai Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, kiêu căng để cằm lên đầu .

      Mang theo tiếng thở dài nhàn nhạt, Tiêu Dung Diệp bỗng chốc vỗ về chơi đùa tóc nàng.

      Lệ Ảnh Yên vùi đầu ở trong ngực Tiêu Dung Diệp, rầu rĩ nghe tiếng tim đập trầm ổn của , rắn chắc hữu lực như vậy, tự nhiên sinh ra loại cảm giác bản thân muốn dựa vào.

      Đúng vậy, bọn họ ở chỗ này ra lời thương khắc sâu với đối phương, phải đối mặt với khó khăn phía trước sao.

      Làm thế nào ngăn lão bà kia lại, cũng thể chia rẽ tâm của bọn họ.

      "Mẫu phi chàng bên kia, chàng muốn giải quyết như thế nào?"

      Mặc kệ thế nào, Lệ Ảnh Yên vẫn lo lắng vấn đề mẫu phi bên kia của . Đêm nay chính là phái người đến ám sát bản thân, tay mình có chứng cớ, chỉ ra và xác nhận bà ta như thế nào? Ngược lại còn có khả năng hại Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã này.

      "Ta... Ta biết."

      Tiêu Dung Diệp vẫn chi tiết qua, dù sao là thân mẫu của mình, hề có chứng cớ để chỉ ra và xác nhận loại chuyện giết vợ sắp cưới của mình, tự nhiên thể nháo đến thiên hạ đại loạn, bằng để mẫu phi sau này phải cử xử ở trong cung như thế nào?

      "Trước đừng nhiều như vậy, vừa rồi nàng có sát thủ đến ám sát nàng, nàng có bị thương ? Đúng rồi, vừa rồi nàng suýt nữa té ngã, có sao hả?"

      Tiêu Dung Diệp đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, y phục của nữ cặn bã đều bị người xé hỏng rồi, người có bị thương hay , điểm ấy mới là chuyện quan trọng nhất phải tìm hiểu bây giờ.

      "Ta sao!"

      Thấy Tiêu Dung Diệp vội vàng trái nhìn nhìn, phải xem xem ở người mình, như là người đại phu hỏi chẩn "Vọng, văn, vấn, thiết(1)"; trong lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời bị loại mật ngọt bao phủ

      "Làm sao có thể có việc gì chứ? được, nàng nhất định phải xem thái y, ta muốn nhìn tân nương tử của ta là bộ dáng đáng chết tiều tụy vì bệnh đâu!"

      - - - - - - - -

      Chú thích:
      (1) Vọng, văn, vấn, thiết: chính là nhìn, nghe, hỏi bệnh, bắt mạch
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 160: Nam cặn bã đáng chết, xuống tay rất nhanh, ngươi sắp làm phụ thân rồi
      Editor: Hoàng Dung

      "Này, nam cặn bã đáng chết, ta ta sao, sao chàng cứ như gà mẹ vậy hả?"

      "Cái gì gà mẹ? Sao ta lại quan tâm những nữ nhân khác chứ? Nàng - nữ cặn bã đáng chết có lương tâm này!"

      xong, Tiêu Dung Diệp cũng để ý Lệ Ảnh Yên giãy dụa, ôm lấy thân thể của nàng liền đến phương hướng Thái Y viện.

      "Này, ta ta sao!"

      "Câm miệng!"

      " câm."

      " câm sao? Ta đây liền hôn nàng!"

      - - phân cách tuyến - -

      Chịu nổi câu uy hiếp "Nàng còn câm miệng, ta liền hôn nàng" của Tiêu Dung Diệp.

      Lệ Ảnh Yên vẫn ngoan ngoãn tùy theo ý của Tiêu Dung Diệp, có bao nhiêu cảm xúc giãy dụa cùng đến Thái Y viện này.

      Vừa vào Thái Y viện, Lệ Ảnh Yên liền thần kỳ phát , Diên nhi lại có thể vây quanh bên cạnh Lộ thần y giã thuốc kia, như là con bươm bướm, xoay tới xoay lui.

      Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đánh đến khí thế ngất trời nên cũng có chú ý nhiều tới chuyện của người khác.

      Nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn phát , gần đây Diên nhi giống như có việc gì cũng chạy đến Thái Y viện.

      Hình như lần trước, kiện Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đánh nhau cũng chính là nàng ấy chạy tới Dịch Đình cho mình. Sao gần đây nha đầu này lại thân với thần y Lộ Lệ này như vậy?

      Chẳng lẽ, bọn họ có bí mật gì thể cho ai biết sao?

      Nghĩ đến đây, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lệ Ảnh Yên cười gian như kẻ trộm.

      "A, đây là có làn gió tà ác nào thổi Tiêu tứ gia tới Thái Y viện của ta vậy!"

      Lộ Lệ buông chày giã thuốc trong tay ra, vội vàng cợt nhả tiến lên. đôi mắt đào hoa như là rada, xem xét nữ tử được Tiêu Dung Diệp bế ngang.

      "A, vương phi cũng tới rồi sao! Gần đây sắc mặt vương phi tốt lắm. Tứ gia, người là làm rất mạnh ư? Sao lại thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?"

      Lời lưu manh của Lộ Lệ vang lên, khiến khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên trong nháy mắt liền đỏ hồng giống quả táo chín, đầu khỏi càng chôn sâu vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.

      Nghe thấy lời có ý tốt của Lộ Lệ, lại nhìn thấy được bộ dáng thẹn thùng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp ràng có chút vui. Nhưng sau khi tia vui xẹt qua đáy mắt, liền khôi phục bộ dáng bình thường như lúc trước.

      Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt giơ khóe môi lên, chút nếp nhăn tà mị mặt khi cười nở rộ vô cùng diễm lệ.

      "Lộ thần y, sao bổn vương lại cảm thấy nhiều ngày 'Tiện', Diên nhi lại trở nên sắc mặt hồng nhuận, nhưng mà ngươi... Aizz, khuôn mặt nhắn vàng như nến này, có phải dương khí bị hút sạch rồi ? Thôi vậy , ngày mai bổn vương đưa máu hươu quý trong vương phủ tới cho ngươi, giúp ngươi tráng dương!"

      Lời của Tiêu Dung Diệp cực kỳ nhàng, lại mang theo ý khiêu khích nồng đậm.

      "À, . Tiêu tứ gia cứ giữ lại cho bản thân ngài dùng , đồ chơi này để cho nam nhân làm việc tốt dùng mới đúng, trong vương phủ ngài có, xem ra là tự chuẩn bị cho mình , hắc hắc! Vương phi, 'Tính' phúc của người rất tốt đó!"

      xong, Lộ Lệ liền cười ngượng ngùng. Nam cặn bã đáng chết này vui đùa với thần y trải nghiệm nhiều như , làm sao có thể là đối thủ của chứ.

      "Mẹ nó, Lộ Lệ, Ít nhảm, đến xem nàng rốt cuộc là bị gì?"

      chuyện vô nghĩa với Lộ Lệ tiết tháo, chi bằng chú ý bệnh tình Cẩu Đản mới là trọng yếu nhất.

      Lộ Lệ cũng biết, Tiêu tứ gia này là vô bất đăng tam bảo điện, có thể mang vương phi tương lai đến đây, tự nhiên là có biến rồi.

      Nghĩ đến đây, Lộ Lệ cũng cãi cọ nữa, ý bảo Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên sạp.

      Trải qua phen khám và chữa bệnh, Lộ Lệ phát vấn đề rất lớn.

      Nâng đôi mắt đào hoa lên, nhìn nhìn bộ dáng sốt ruột của Tiêu Dung Diệp ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Ảnh Yên, trong lòng có chẩn đoán sai biệt lắm.

      "Rốt cuộc nàng làm sao?"

      "Suỵt, đừng chuyện!"

      Lộ Lệ ý bảo Tiêu Dung Diệp sớm gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh ở bên cạnh an tâm chút, chớ vội nóng nảy.

      " cho ta chuyện, ngươi đến cùng phóng cái P, đại gia biết nàng có sao ?"

      Tiêu Dung Diệp ở bên gấp đến độ toát mồ hôi, mà thấy Lộ Lệ bộ dáng lưu manh đáng chết chính là chịu gì với .

      "Còn câm miệng, ta ném ngươi ra khỏi Thái Y viện!"

      "Lộ Lệ, ngươi - nam cặn bã đáng chết, ngươi dám..."

      "Câm miệng, bằng đêm nay ta ngủ với nữ nhân của ngươi!"

      "Ngươi..."

      Tiêu Dung Diệp tức giận đến kềm được, mà giờ phút này Lộ Lệ lại bình tĩnh giống như là tòa tượng đá.

      Lười phản ứng lại với Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ cúi đầu, đè lại mạch đập của Lệ Ảnh Yên, chỉ sợ chẩn sai nên lại khám và chẩn bệnh phen.

      "Nguyệt tháng trước là lúc nào?"

      "Hả..."

      Bị hỏi vấn đề này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền e lệ đỏ mặt. Cho dù đối mặt chính là thái y, ở góc độ thầy thuốc mà có cái gọi là phân chia nam nữ, nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, tựa hồ vẫn là...

      "Này Lộ Lệ, ngươi hỏi cái này làm gì? Đến ta là nam nhân của nàng cũng hỏi, ngươi giả bộ đầu tỏi hỏi nàng làm gì?"

      "Câm miệng, nam cặn bã họ Tiêu, đây là trọng điểm trị liệu. Nếu , ngươi tìm thái y khác, ta mặc kệ!"

      "Đừng, ta chuyện nữa, vậy còn được sao?"

      Tiếp đó Tiêu Dung Diệp nhún nhún vai, phẫn nộ thối lui đến bên.

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp - nam nhân huyên náo kia tránh ra, Lộ Lệ lại hỏi Lệ Ảnh Yên.

      Cho dù vấn đề rất nhạy cảm, nhưng Lệ Ảnh Yên cũng biết, có lẽ đây là chỗ trị liệu trọng điểm!

      "Ừ, là nửa tháng trước!"

      "Vậy gần đây thấy đồ ăn có dấu hiệu có khẩu vị hoặc là nôn mửa ?"

      "À, cái này... có chút. Gần đây có chút muốn ăn, hơn nữa vài ngày nay đều có dấu hiệu nôn mửa rất , bất quá nghiêm trọng!"

      "Được rồi, ta hiểu tình huống rồi!"

      xong câu đó, Lộ Lệ liền vẫy tay, ý bảo Tiêu Dung Diệp ở bên, sớm đợi đến sứt đầu mẻ trán tới.

      Nhìn thấy Lộ Lệ gọi mình, Tiêu Dung Diệp bước vài bước xa liền tới.

      "Nàng như thế nào?"

      Lời Tiêu Dung Diệp vừa hỏi ra miệng, Lộ Lệ giải thích được hung dữ nện lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp quyền.

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, xuống tay rất nhanh đó, người sắp làm phụ thân rồi!"

      "Hả, cái gì?"

      Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, hoàn toàn hiểu Lộ Lệ này cái gì.

      "Mẹ nó, giả ngu với ta đúng ? Ta Cẩu Đản nhà ngươi mang thai, ngươi sắp làm phụ thân rồi!"

      Lộ Lệ lại lần nữa trịnh trọng qua, đôi mắt đào hoa rất là khinh thường nhìn nam cặn bã đáng chết, lại có thể làm phụ thân trước mình.

      Mẹ nó, Lộ Lệ cảm giác bản thân là tình nhầm, vốn cho là Tiêu Dung Diệp chỉ chơi đùa mà thôi, nghĩ tới làm lớn bụng người ta luôn!

      "Ta... Ngươi... Cái kia..."

      Giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp bắt đầu năng lộn xộn, còn sa vào ở trong thể tin.

      nghe lầm chứ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n Cẩu Đản của có thai, bọn họ có kết tinh tình sao?

      " cái gì đấy? Nam cặn bã, người sắp làm phụ thân, hài tử của ngươi lớn tháng!"

      "Mẹ meo! sao?"

      Nghe được Lộ Lệ lại ngại phiền toái trả lời bản thân lần nữa, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp che đậy được kích động rồi.

      Lộ Lệ gật gật đầu, ý bảo Tiêu Dung Diệp đúng là .

      Lấy được gật đầu của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp gần như điên cuồng xông lên phía trước, phen nắm chặt tay bé của Lệ Ảnh Yên.

      "Cẩu Đản, chúng ta có con rồi, ta vui vẻ. Ta chờ giờ phút này lâu rồi, rốt cục chúng ta có kết tinh tình !"

      Tiêu Dung Diệp kích động nhếch khóe môi lên, nếp nhăn mặt khi cười ràng sáng rực, đôi mắt ưng giống như hắc diệu thạch đều là thần sắc vui sướng.

      "Có cái gì mà kích động?"

      Lệ Ảnh Yên tức giận nghiêng đầu qua, nàng kỳ thực sớm nên nghĩ đến bọn họ tránh thai, lại điên cuồng làm, mang thai là chuyện sớm hay muộn thôi.

      Bất quá so với dự đoán của nàng vẫn hơi sớm chút, nhất là trong lúc mấu chốt sắp đại hôn này.

      Như vậy, nếu nàng muốn lại đào tẩu, sợ là càng thêm khó khăn.

      "Này!"

      Tiêu Dung Diệp rất là bất mãn tiểu nữ cặn bã này quấy rầy cảm xúc kích động của mình, liền nâng tay đánh nàng cú hạt dẻ.

      "Ta sắp làm phụ thân, mà nàng cũng sắp làm nương, chẳng lẽ nên kích động à?"

      "Tiêu Dung Diệp, chàng là óc heo sao? Đứa này hoàn toàn nên đến đời. Chàng có nghĩ tới mẫu phi bên kia của chàng ? Chàng phải giao phó như thế nào? Bà ta có thể đồng ý chấp nhận con của chúng ta đến đến thế giới này sao?"

      Lệ Ảnh Yên khó thở, Ý phi kia có bao nhiêu đáng giận, nàng ràng nhất. Tâm tính dơ bẩn ương ngạnh đó, có khả năng cho phép tiểu sinh mệnh này tồn tại đời.

      " lời may gì đó, phải nàng sợ mẫu phi ta à?"

      "Đúng, ta sợ bà ta!"

      "Vậy phải là tốt rồi sao. Nữ cặn bã đáng chết, xuất ra sức chiến đấu này của nàng, nàng sợ mẫu phi ta, ta làm nam nhân của nàng, càng sợ bà ấy. Huống chi tại, chúng ta còn có kết tinh tình , nàng phải là chiến đấu hăng hái mình, chúng ta cùng chung sinh mệnh, phải sợ, chúng ta nhất định hạnh phúc ở cùng nhau!"

      Tiêu Dung Diệp bình tĩnh , có lẽ trước kia là quá mức khiếp nhược, luôn nghe theo mẫu phi an bày. Nhưng tại giống, có đứa , có nữ nhân thích, nên vì bọn họ mà trở nên cường đại, thể bị những người khác bài bố.

      Cho dù người kia là thân mẫu của mình, vì Cẩu Đản và đứa , Tiêu Dung Diệp cũng tiếc huyên náo đến cá chết lưới rách với mẫu phi!

      "Chàng hối hận sao? Ở cùng với ta, chàng phải chịu rất nhiều trở ngại, chàng có thể..."

      "Cẩu Đản, mặc kệ tình hình phía trước có bao nhiêu cực khổ nguy hiểm, chỉ cần nàng nắm tay của ta buông ra, ta nhất định có thể vì nàng và đứa mà mạnh mẽ hơn!"

      Tiêu Dung Diệp ngăn lại lời của Lệ Ảnh Yên, chắc chắn như trảm đinh chặt sắt.

      Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, muốn vì mình mà làm như vậy sao?

      - - - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 161: Chuyện cũ trước kia
      Editor: Hoàng Dung

      Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, muốn vì mình mà làm như vậy sao?

      "Nam cặn bã, chàng càng trả giá vì ta, càng làm ta cảm thấy có lỗi với chàng. Ta... ta biết chàng đối với ta rất tốt. Nhưng là... ta thể nhận trói buộc của đại viện hoàng cung này!"

      Lệ Ảnh Yên đau lòng, nàng biết nam nhân này quả im lặng làm rất nhiều chuyện cho mình, dung túng nàng, bao che nàng, thậm chí tiếc làm chuyện ngỗ nghịch với thân mẫu của .

      Nhưng càng như vậy, Lệ Ảnh Yên càng cảm thấy chữ "" này nặng nề, chẳng lẽ muốn nàng buông tha tự do, buông tha vui vẻ sao?

      "Nếu ta vì nàng buông tha cho vương vị, nàng có còn điều cố kị ?"

      " thể!"

      Lệ Ảnh Yên phản xạ có điều kiện cắt đứt lời của Tiêu Dung Diệp, bản thân vốn thiếu nhiều nhiều, nếu lại vì nàng buông tha tiền đồ, đây quả nhiên là cả đời đều mơ hồ rồi.

      "Nam cặn bã đáng chết, chàng cắt đứt đường lui để ta dùng cả đời cũng trả hết ân tình cho chàng ư?"

      "Trả? Ha ha, nếu nàng cho rằng đời này còn trả hết, vậy đời sau, kiếp sau sau nữa lại tiếp tục trả! Chỉ cần Lệ Ảnh Yên nàng ở đây, Tiêu Dung Diệp ta liền theo bằng mọi cách!"

      xong, Tiêu Dung Diệp kéo tay bé của Lệ Ảnh Yên qua, nhàng hôn lên.

      Nụ hôn quyến luyến thôi của mang theo tuyệt vời, khiến tâm Lệ Ảnh Yên khó có thể ức chế mà run rẩy.


      "Nàng có con của ta, chính là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta. Cẩu Đản, đừng để người khác làm tâm rối loạn, giống như người có việc gì mà bỏ , nàng thể tàn nhẫn như vậy. Cưới nàng, lựa chọn người thê tử như nàng là việc làm thận trọng nhất đời ta. Ta muốn nàng lại băn khoăn gì, chỉ cần giao trái tim cất giữ cho ta, làm tân nương tử xinh đẹp nhất của ta là đủ rồi!"

      Môi hôn lên cánh tay bé, thong thả di động, mang theo tim đập thình thịch, bao trùm lên cánh môi tái nhợt.

      nhàng hôn, xoay tròn giống như hoa đào, xẹt qua từng tấc . Mùi hương nam tính dễ ngửi trải rộng người, dần dần làm tan lý trí của Lệ Ảnh Yên.

      Chuyển hóa từ bị động hôn môi thành chủ động ma sát, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bị tình nhu tình của Tiêu Dung Diệp bắt làm tù binh. Cánh môi rốt cuộc khó có thể khống chế, triền miên quấn quýt lên lời lửa nóng.

      Hai người hôn môi, giống như coi nơi này thành chốn người càn rỡ gặm cắn. Lộ Lệ và Diên nhi ở bên nhìn hồi lâu, biến thành khô nóng khó nhịn.

      "Diên nhi, cảm giác của ta tới rồi, làm sao bây giờ?"

      "Hả... Cảm giác gì?" Diên nhi vừa mới ra miệng, bên môi Lộ Lệ liền gợi lên chút nếp nhăn tà ác mặt khi cười.

      Lộ Lệ tiến lên bước, nâng mặt Diên nhi lên, chính là nụ hôn càn rỡ dời núi lấp bể.

      Diên nhi tránh kịp, còn chưa kịp phản ứng liền bị lực đạo mãnh liệt thôn tính tiêu diệt môi lưỡi.

      Hai đôi nam nữ hôn môi, biến Thái Y viện - nơi vốn để chữa trị cho bệnh nhân "hoàn toàn" trở thành thánh địa tiên lữ rồi.

      - - phân cách tuyến - -

      Liêu Chiêm Hạo ám sát thành, gần như lộn ngược xoay tròn đường ra sau. Vốn vì khuôn mặt nhắn giống như đúc của Lệ Ảnh Yên mà đánh mất ba hồn bảy phách, nhưng khi nhìn thấy khối tử ngọc óng ánh trong suốt, ông liền hoàn toàn mơ hồ rồi.

      Khó có thể tin, kinh ngạc, đủ loại dấu hiệu thoáng ở trong đầu.

      Gần như chạy trối chết trốn vào trong gian phòng tối đen.

      Liêu Chiêm Hạo vẫn ở trong khó có thể tưởng tượng, vào phòng, thân mình sa sút liền dựa ván cửa.

      Làm sao có thể? phải năm đó Hứa Di bị hư thai sao? Làm sao có thể xuất này, nhưng lại có khối Tử Ngọc truyền lại từ đời sau đó.

      Chẳng lẽ năm đó Hứa Di có phá thai thành công? sinh hạ đứa rồi đưa ra ngoài cung?

      Nghi vấn liên tiếp, chớp động ở trong đầu.

      Ông muốn làm ràng mọi chuyện, nhất định, nhất định phải làm ràng.

      Nghĩ đến đây, Liêu Chiêm Hạo vội vàng cởi thân y phục dạ hành ra, thay thân y phục thị vệ trong cung, cầm lấy trường mâu, bước nhanh đến Bích Tiêu cung.

      - - phân cách tuyến - -

      Đèn hoa dưới trăng, ánh sáng loang lổ làm nổi bật đèn bằng vải lụa.

      Chợt, bóng dáng nhanh chóng lướt qua.

      "Ai?"

      "Là ta, Liêu Chiêm Hạo!"

      Liêu Chiêm Hạo vội vàng gấp gáp tới đây, làm Ý phi vốn ngủ say liền hoa nhan thất sắc.

      "A, là huynh sao. Tới đây trễ như thế, có chuyện gì sao?"

      Biết được là Liêu Chiêm Hạo, Ý phi mới lần nữa để trái tim vọt lên tới cổ họng về vị trí cũ.

      "Ta tới là có việc hỏi muội."

      "Chuyện gì? Ngồi xuống !"

      xong, Ý phi nhanh chậm rót ly trà cho Liêu Chiêm Hạo.

      "Người nữ tử muội muốn ta ám sát là đứa con thất lạc của vong quốc Bắc Minh!"

      "Cái gì?"

      "Choang" tiếng, ấm tử sa Ý phi cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

      tiếng vỡ nát thanh thúy vang lên, đủ để thấy được kinh ngạc của Ý phi.

      "Nàng là công chúa Bắc Minh quốc, là đứa của hoàng hậu Hứa Di, cũng là đứa của Tiêu Hạo Thiên!"

      " có khả năng!"

      Ý phi nghe xong, trọng tâm ổn định cái, vội vàng lấy tay chống đỡ bàn.

      Tuy rằng Ý phi biết bộ dáng Hứa Di như thế nào, nhưng chuyện phong lưu năm đó của bà ta và hoàng đế An Nam quốc - cũng là Tiêu Hạo Thiên truyền khắp hai quốc gia, thậm chí hai nước tiếc chinh chiến ngựa sắt sông băng.

      Bắc Minh quốc thế đơn lực bạc, bị An Nam quốc tiêu diệt.

      Hoàng thượng và hoàng hậu uống rượu độc chết ở trong cung.

      Mà Tiêu Hạo Thiên đa mưu túc trí cũng vì Hứa Di chết mà tiếc tàn sát hàng loạt dân trong thành Bắc Minh quốc, toàn bộ Hoàng thất Bắc Minh quốc đều bị huyết tẩy trong đêm.

      Thủ đoạn Tiêu Hạo Thiên rất mạnh mẽ, khiến người biết nội tình chuyện này đều rối rít ngậm chặt miệng.

      Chuyện này gần như phủ bụi hai mươi năm, nước mất nhà tan, đứa con thất lạc của vong quốc làm sao có thể xuất vào giờ phút này? Nhưng lại trùng hợp là nữ nhân mà nhi tử của mình muốn cưới.

      Đây cũng quá hoang đường, Ý phi tin từ trong đáy lòng.

      "Ta vẫn tin, năm đó huynh là huynh đệ kết bái sống chết với Lệ Hùng Vân - hoàng thượng Bắc Minh quốc, huynh hẳn là biết tiện nhân Hứa Di bị ép uống hoa hồng, bà ta thể sinh, làm sao có thể bỗng nhiên nhảy ra nữ nhi?"

      Ý phi khó có thể tin, lúc ấy Tiêu Hạo Thiên sứ Bắc Minh quốc, đến chuyện bị Hứa Di - ả hồ ly tinh "Nhất vũ khuynh thành" đó câu ba hồn bảy phách, làm sao có thể nữ nhi.

      " có gì là thể, ta là huynh đệ kết nghĩa với Lệ Hùng Vân, làm sao có thể biết tất cả mọi chuyện của ông ta."

      xong, Liêu Chiêm Hạo thong thả bước chân vào trong cung, hết thảy ngọn nguồn mọi chuyện ông ta biết trong kinh ngạc của Ý phi - -

      "Hai mươi năm trước, Tiêu Hạo Thiên sứ Bắc Minh quốc, liếc mắt cái liền Hứa Di - hoàng hậu của Hùng Vân, Hứa Di là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương ai ai cũng biết, tự nhiên là khiến các nam nhân đều ngừng thèm muốn."

      "Hùng Vân xử lý chính vụ nhiều năm, rất ít khi vào hậu cung, điều này khiến cho Tiêu Hạo Thiên và Hứa Di có cơ hội cẩu thả với nhau!"

      "Hai người bọn họ cùng nhau điên loan đảo phượng, thậm chí Hứa Di hoài thai nghiệt chủng của Tiêu Hạo Thiên. Vốn bọn họ tưởng rằng che giấu cực kỳ tốt, lại nghĩ vẫn bị Hùng Vân phát . Hứa Di tự biết việc này giấu diếm xong, liền tính toán rời khỏi Hùng Vân, cùng tặc nhân Tiêu Hạo Thiên kia trở lại An Nam quốc."

      "Sao Hùng Vân có thể chịu được loại chuyện này, xuất phát từ nghĩa khí bằng hữu, ta liền ra chủ ý để tiện nhân Hứa Di kia uống tàng hoa hồng, khiến thai nhi trong bụng nàng ta xảy thai. Lại nghĩ... Aizz, ta vẫn là tính sai. Bát tàng hoa hồng đó hoàn toàn có độc chết thai nhi trong bụng nàng, ngược lại làm cho nàng đưa hài tử ra ngoài cung. Mà đứa này chính là nữ tử mà muội muốn ta ám sát, tân nương tử của đứa Dung Diệp này!"

      Liêu Chiêm Hạo xong liền bất đắc dĩ thở dài, thế này đúng là làm ràng buộc người ta.

      Mà Ý phi nghe đến đó, nhất thời khuôn mặt nhắn xinh đẹp tái nhợt dọa người, bàn tay nắm chặt càng trở nên vô lực.

      Bỗng chốc "Rầm" tiếng, Ý phi ngã ngồi ghế.

      Mẫu thân độc hại phu quân Ý phi, nữ nhi độc hại nhi tử của Ý phi, đôi mẹ con này đúng là đối thủ mất còn với Liễu Hoa Ý bà!

      "Huynh... huynh làm sao mà biết nàng là đứa bé thất lạc của vong quốc Bắc Minh quốc?"

      " người nàng có khối Tử Ngọc. Đó là tín vật định tình Hùng Vân đưa cho Hứa Di, tại lại ở người nàng, hơn nữa bé này và Hứa Di gần như chính là xuất ra từ khuôn mẫu. Muội , trừ bỏ là bé thất lạc của vong quốc, còn có khả năng khác sao?"

      Nghe được Liêu Chiêm Hạo như vậy, Ý phi thầm hung hăng khảm móng tay sơn màu đỏ thẩm vào bên trong lòng bàn tay.

      "Vậy huynh...có giết nàng ta ?"

      "Ta..."


      Bị Ý phi hỏi mấu chốt của vấn đề, Liêu Chiêm Hạo liền do dự.

      " cần phải , ta cũng biết huynh hoàn toàn thể xuống tay giết nàng ta!"

      Ý phi gằn từng tiếng, đáy mắt xẹt qua tia thương cảm. Tuy rằng Liêu Chiêm Hạo này luôn miệng mình, thậm chí nghe lời của mình mà làm việc. Nhưng Ý phi ngốc, mắt bà ràng nhìn ra, kỳ thực người ông ta hoàn toàn phải mình.

      "Huynh Hứa Di, làm sao có thể nhẫn tâm giết hại người có bộ dạng giống như thế, ta có đúng ?"

      Ý phi từng chữ khoét tâm, lúc đến đây, lòng của bà máu. Dù sao, người nam nhân trước mắt này là người bản thân sâu đậm nhiều năm, thậm chí vì , cam nguyện gả cho Tiêu Hạo Thiên lớn hơn mình mười lăm tuổi để làm phi.

      Nghe được lời Ý phi, Liêu Chiêm Hạo chợt run lên, trong lòng tự nhiên là ngũ vị tạp trần.

      Đúng vậy, Ý phi xác thực sai, Liêu Chiêm Hạo Hứa Di sâu đậm, biết nàng là nữ nhân của huynh đệ tốt, bản thân vẫn thể khắc chế mà nàng sâu đậm.

      "Ý muội, ta muốn giấu giếm muội. Ta... quả Hứa Di sâu đậm, cho nên khi ta thấy bộ dạng nữ tử giống nàng ấy như thế, ta hạ thủ được, tha thứ cho ta..."

      "Vậy huynh đến với ta, rốt cuộc huynh xem ta là gì của huynh?"

      Ý phi thấp giọng rít gào, lúc lơ đãng, nước mắt lớn như hạt đậu "tách, tách" rơi xuống!
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 162: Người tới, nếu phải chúc mừng đại hôn của ta quên
      Editor: Hoàng Dung


      Ý phi thấp giọng rít gào, lúc lơ đãng, nước mắt như hạt đậu "tách, tách" rơi xuống!

      "Muội..."

      Cổ họng Liêu Chiêm Hạo có chút căng lên, ông nên trả lời vấn đề này của Ý phi như thế nào?

      lâu sau, Liêu Chiêm Hạo ấp úng ra chữ, trong nháy mắt tâm Ý phi lạnh băng tới cực điểm.

      "Thôi, ta cũng lười biết!" Đau lòng thể thêm được xẹt qua đáy mắt Ý phi.

      Tiếp đó, bà kéo thân mình mệt mỏi, từng bước vào phòng trong. Mỗi bước , bà cảm giác tâm mình như máu.

      Chợt, phía sau vang lên giọng trầm thấp của Liêu Chiêm Hạo.

      "Ý muội, muội - - là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta!"

      Dứt lời liền xông bước xa lên, ôm chặt thân mình Liễu Hoa Ý ở trong ngực.

      Vùi đầu ở trong cổ bà, nhàng thổi khí.

      "Ý muội, muội vì ta trả giá nhiều như vậy, sao ta nỡ để muội vì ta mà thương tâm khổ sở."

      Tâm Liêu Chiêm Hạo cũng rất đau, bản thân chiếm được nữ nhân mình . khi như vậy, chiếm được tình , thôi người mình.

      Liễu Hoa Ý, nữ nhân này vì mình mà cống hiến tuổi thanh xuân, sao bản thân có thể nhẫn tâm tổn thương bà ấy.

      "Thực xin lỗi, Ý muội, ta sai lầm rồi, ta hoàn toàn có suy nghĩ đến cảm thụ của muội. Chỉ là, nữ hài này, ta hạ thủ được!"

      Quả , lúc ông thấy khuôn mặt giống như đúc đó, tiếng lòng của ông liền sụp đổ rồi.

      Nữ hài này có khuôn mặt dịu dàng giống như Hứa Di, khiến ông trong lúc hoảng hốt, tưởng như Hứa Di trở lại.

      Chính là, nữ hài này trừ bỏ diện mạo, mỗi lần ôn nhu cũng rất giống Hứa Di, nhất là tính tình rất là cố chấp.

      "Nhưng mà..."

      Bỗng dưng, giọng Ý phi trở nên run rẩy kịch liệt, mang theo loại tan thành những mảnh , thấp giọng - -

      "Nàng là con riêng của Tiêu Hạo Thiên, Dung Diệp lại là con ông ta, sao bọn họ có thể trở thành vợ chồng, đây phải là nghiệp chướng ư?"

      Ý phi vô cùng đau đớn, nghĩ đến hai người này vốn là huynh muội ruột lại thành hôn, đây phải là làm chuyện vô lương tâm sao?

      Nghĩ đến Tiêu Hạo Thiên lại có thể chủ động tứ hôn, chẳng lẽ ông biết cung nữ thấp hèn này và tiện nhân Hứa Di kia có bộ dạng giống nhau như thế, có khả năng là huyết mạch tương liên ư?

      Hay là , đại hôn này là vở kịch khôi hài ông ta thiết kế mà thôi.

      "Ý muội, có việc gì, còn ngày nữa bọn nó mới thành thân, ta để loại chuyện chịu nổi này phát sinh!"

      Liêu Chiêm Hạo trảm đinh chặt sắt, Đúng vậy, chuyện này vô luận như thế nào cũng thể phát sinh. Bằng , đây là chuyện bị thiên lôi đánh đấy!

      "Đừng... huynh trước bình tĩnh chút, chớ vội nóng nảy. Ngày mai, ta dò thám ý tứ của hoàng thượng. Ta muốn biết, ông ta có biết cung nữ này và Hứa Di có quan hệ huyết thống ? chừng..." Đột nhiên mắt sắc của Ý phi lóe lên, xẹt qua tia bình tĩnh, tiếp đó gằn từng tiếng - -

      "Đây là thủ đoạn nham hiểm của lão hồ ly Tiêu Hạo Thiên kia, mẹ con các nàng giống nhau như thế, làm sao ông ta có thể phát được. Ngày mai, ta muốn biết hết thảy ở trước lễ thành thân!"

      - - phân cách tuyến - -

      Sáng sớm, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, nhuộm đầy thành An Nam quốc yên tĩnh.

      Từ tối hôm qua ép buộc đến bây giờ, thần kinh Lệ Ảnh Yên sớm mệt mỏi quá độ. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Hơn nữa do mang thai, nàng càng mệt đến như con cẩu lười.

      Tiêu Dung Diệp vốn lo lắng, sợ lại có người đến ám sát, cái gì đều phải ở lại với nàng.

      Nhưng Lệ Ảnh Yên cũng biết nam cặn bã này bận cả ngày, liền để lưu lại, dây dưa với hồi lâu, vẫn là khó khăn tách rời để rời .

      Mà Tiêu Dung Diệp vì an toàn của Lệ Ảnh Yên, còn săn sóc tìm bốn người thị vệ bảo vệ cho nàng trước.

      Vốn còn trong giấc mộng, Lệ Ảnh Yên bị trận thanh nho quấy rầy.

      Lệ Ảnh Yên tình nguyện mở hai mắt mê man ra, xoa đôi mắt nhập nhèm mới thanh tỉnh lại.

      Xuống giường sạp, Lệ Ảnh Yên chợt phát thanh bên ngoài ồn ào tựa hồ hơi lớn, thậm chí còn có dấu hiệu đánh nhau.

      Mặc y phục vào, Lệ Ảnh Yên bước nhanh ra ngoài.

      Chỉ thấy thân mình cao lớn rắn rỏi của Hoắc Thiếu Nghi xuất ở trong đám người.

      Lúc này đánh thành đoàn với đám thị vệ kia.

      Biết Hoắc Thiếu Nghi có chút công phu, thị vệ này hoàn toàn phải là đối thủ của . dNhưng mà, dù sao song quyền nan địch tứ thủ(1), vẫn bị thương.

      Thấy đánh thành đoàn ở chỗ này, Lệ Ảnh Yên theo bản năng hô lớn tiếng - -

      "Đều dừng tay , đừng đánh nữa!"

      Nghe được tiếng bạo rống của Lệ Ảnh Yên, phần lớn thị vệ thức thời thối lui đến bên, đây là Thần vương phi tương lai, bọn họ tự nhiên là dám chậm trễ rồi.

      Đợi đẩy thị vệ ra, Hoắc Thiếu Nghi lảo đảo bước chân tiến lên, cánh tay dài kéo thân mình Lệ Ảnh Yên qua, bỗng chốc ôm vào trong ngực.

      "Yên Nhi, là quá tốt, ta còn có thể nhìn thấy muội!"

      Hoắc Thiếu Nghi kích động gắt gao giữ chặt hai vai của nàng.

      "Huynh... huynh ôm ta quá chặt rồi!"

      Theo bản năng, Lệ Ảnh Yên đưa tay bảo vệ bụng của mình, như sợ đụng phải thai nhi trong bụng vậy.

      Chợt nghe thấy Lệ Ảnh Yên như vậy, Hoắc Thiếu Nghi ngượng ngùng buông lỏng nàng ra, bất an sờ sờ mũi.

      "Thực xin lỗi, Yên Nhi, ta chỉ là quá kích động thôi!"

      Hoắc Thiếu Nghi có lỗi qua, cả trái tim bởi vì gặp nàng ở đây mà kịch liệt run rẩy.

      "Yên Nhi, lần này ta đến tìm muội có việc!"

      "Huynh tới, nếu phải chúc mừng ta đại hôn quên . Ta có thời gian chuyện phiếm với huynh!"


      Lệ Ảnh Yên lạnh lùng xoay người, nếu lúc trước đều từ bỏ nàng, hơn nữa còn là hai lần, sao nàng còn có thể phạm tiện hi vọng lui tới gì đó với .

      Huống chi, tại Lệ Ảnh Yên toàn tâm toàn ý chỉ khắc sâu Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi này là quá khứ rồi.

      ràng cảm giác được Lệ Ảnh Yên lạnh như băng, tâm Hoắc Thiếu Nghi bắt đầu co rút rỉ máu.

      Hóa lai, quyết định sai lầm lúc trước của mình làm cho quan hệ hai người bọn họ tách ra.

      tại, bản thân xuất ở nơi này tìm nàng, đúng là buồn cười, lại đáng buồn!

      Hoắc Thiếu Nghi khỏi đau lòng cười nhạo.

      "Đại hôn, Yên Nhi, muội xác định muội muốn gả cho ta?"

      "Đúng, ta xác định, ta chàng, ta nguyện ý gả cho chàng, thậm chí nguyện ý vì chàng sanh con dưỡng cái!"

      Lệ Ảnh Yên chút do dự trả lời vấn đề của , kiên định dứt khoát.

      "Muội làm sao có thể gả cho ? Muội có biết chia rẽ chúng ta . Muội lại có thể muốn gả cho , muội biết ? Ta... Trái tim của ta, rất đau rất đau!"

      Hoắc Thiếu Nghi đau lòng ôm ngực, cả trái tim đều kịch liệt run rẩy.

      Nếu phải lúc trước Tiêu Dung Diệp để nàng nhìn thấy màn mình và Tiêu Uyển Nhu ôm hôn, làm sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy!

      rất hận, rất hận!

      "Hoắc Thiếu Nghi, tự tạo nghiệt thể sống. Những lời này, huynh hẳn là từng nghe ? Là hậu quả chính huynh làm bậy, huynh đau lòng là xứng đáng! tại huynh trở về điều này với ta còn có ý nghĩa sao? Ta huynh, ta chính là Tiêu Dung Diệp, huynh thấy ràng chút được ?"

      ", có khả năng, muội nhất định gạt ta. Muội làm sao có thể ?"

      "Nàng vì sao thể ta?"

      Chợt, đạo tiếng thâm thúy lại tràn đầy từ tính nhàn nhạt vang lên, dễ nghe giống như loại tiếng trời bay về phía hai người.

      Tiêu Dung Diệp thân áo dài phiêu dật, giống như vị thần tiêu sái xuất ở cạnh cửa Dịch Đình.

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp tới, mấy người thị vệ lập tức cúi người vấn an.

      Tiêu Dung Diệp hơi hơi gật đầu, liền bước tiếp bước chân mạnh mẽ tới phía hai nam nữ giằng co.

      Đợi thân mình cao to này xuất ở trước mặt hai người, Tiêu Dung Diệp kiêng kỵ kéo tay bé của Lệ Ảnh Yên nắm chặt ở trong bàn tay to dày.

      Tiếp đó, đưa tay khác ra, thong thả để bụng Lệ Ảnh Yên, nhàn nhạt qua - -

      "Bảo bối, gặp đêm, có nhớ phụ thân ?"

      Vừa xong, vẫn còn quên lấn lỗ tai đến gần, nhàng vuốt ve.

      "Nam cặn bã đáng chết, ngày hôm qua cục cưng còn đá ta cái!"

      "A, phải ?"

      Hai người hàn huyên vấn đề hài tử, hoàn toàn dừng lại được, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn các loại lời có hay có đều kể ra hết.

      Mà những lời đó đối với Hoắc Thiếu Nghi mà , càng khiến tức giận đến sắc mặt biến thành màu gan heo.

      Lời bọn họ có ý gì? Chẳng lẽ... bọn họ có đứa ?

      "Đừng với ta, các ngươi... có đứa rồi?" Bị bỏ qua ở bên lâu, Hoắc Thiếu Nghi gần như khàn giọng chất vấn.

      "Đúng vậy, ta và Dung Diệp có kết tinh tình . Ha ha, cũng là chất nhi của ngươi và Uyển Nhu!"

      Lệ Ảnh Yên cười duyên, nhưng đáy mắt là thần sắc thanh lãnh, lại vẫn khiến Hoắc Thiếu Nghi bổ nhào bắt được vẻ cự người ngoài ngàn dặm của nàng.

      "Đúng vậy, Thiếu Nghi, như thế nào lúc trước ngươi cũng là bằng hữu tốt của ta, nếu ngươi nguyện ý, ta hoàn toàn có thể cho hài tử của ta nhận ngươi làm cha nuôi!"

      Tiêu Dung Diệp tiến lên bước, ôm đầu vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên ở trong ngực, lấy bộ dáng nàng là ta, ngạo nghễ xuất ở trước mắt Hoắc Thiếu Nghi.

      " cần, Hoắc Thiếu Nghi ta có thể sinh đứa , cần nhận đứa của người khác!"

      xong, Hoắc Thiếu Nghi là tâm có mặt mũi ở lại đối mặt với đôi tân phu thê tương lai chàng chàng thiếp thiếp, chim cá tình thâm này rồi.

      Nghĩ đến đây, mang theo ẫn nhẫn, Hoắc Thiếu Nghi ngẩng đầu bước , suy nghĩ hỗn loạn, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Đợi Hoắc Thiếu Nghi rồi, Lệ Ảnh Yên như trút được gánh nặng, thầm thở dài.

      Nhưng mà, động tác rất này vẫn bị thần kinh nhanh nhẹn của Tiêu Dung Diệp bắt giữ được.

      Tiêu Dung Diệp kéo cổ tay trắng noãn của Lệ Ảnh Yên qua, ngoan lệ siết trong tay.

      "Thế nào? Người tương tư của nàng đến đây, tâm nàng liền bình tĩnh rồi ư? Tiêu Dung Diệp ta mới là nam nhân của nàng, đừng cho là ta phối hợp diễn trò với nàng, liền biết nàng nghĩ gì!"

      Tiêu Dung Diệp khó thở, nhìn thấy bộ dạng tiểu nữ cặn bã này vẫn để ý Hoắc Thiếu Nghi kia, liền tức giận, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      - - - - - - - -

      Chú thích:
      (1) Song quyền nan địch tứ thủ: hai tay khó đấu lại bốn tay

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 163: Đều có tâm tư
      Editor: Hoàng Dung

      Tiêu Dung Diệp khó thở, thấy bộ dáng tiểu nữ cặn bã này vẫn để ý Hoắc Thiếu Nghi kia, liền tức giận, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      chịu được bộ dáng nàng bởi vì nam nhân khác mà mất hồn như vậy, mới đúng là nam nhân quan trọng nhất của nàng, phải sao?

      Vì sao mỗi lần nhìn thấy đều là bộ dáng quỷ quái nàng vì nam nhân khác mà thất hồn lạc phách?

      Tiêu Dung Diệp phục, cam lòng!

      Tiêu Dung Diệp dùng lực kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên, khiến nàng đau đến hít vào ngụm lãnh khí.

      Nam nhân này đúng giống như kẻ điên thể lý, đến nam nhân khác chuyện với mình mà cũng như là người điên, nổi bão chân tướng với mình.

      "Đau... Buông ta ra, kẻ điên!"

      "Ta là kẻ điên? Còn phải đều vì nàng mới như vậy ư? Sao nàng lại thể đứng ở góc độ của ta suy nghĩ chút, vì sao còn muốn có liên hệ với ? Nàng lập tức là thê tử của ta, lại có thể còn muốn khẩn trương vì ."

      Càng , giọng của Tiêu Dung Diệp thậm chí có chút nghẹn ngào. để ý nàng như vậy, nàng còn muốn dây dưa với nam nhân khác, chẳng lẽ tình của Tiêu Dung Diệp đáng giá tiền như vậy sao?

      "Tiêu Dung Diệp, chàng cần nhắc nhở, ta cũng biết ta lập tức là thê tử của chàng rồi! Còn có, chàng có thể lựa chọn tin ta, nhưng ta cho phép chàng ô nhục nhân cách của ta! Giữa ta và là trong sạch, cần chịu đựng lời có gai của chàng đến thương tổn trái tim của ta!"


      Lệ Ảnh Yên than thở thôi, nàng lập tức gả cho , thậm chí nguyện ý sinh con dưỡng cái cho , vì sao vẫn muốn lựa chọn tin tưởng nàng?

      Càng nghĩ, tâm Lệ Ảnh Yên giống như là bị bụi gai hung hăng đâm đau, thậm chí là chảy ra máu.

      "Ta thương tổn tâm nàng, vậy tại sao nàng cũng thương tổn trái tim của ta? Nàng biết ta kiêng kị nàng với , vì sao còn muốn ôm ấp với ? Cho dù là chủ động ôm nàng, nàng cũng có thể cự tuyệt chứ? Nhưng vì sao nàng có cự tuyệt? Nàng có từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta ?"

      Đâu chỉ có mình Lệ Ảnh Yên vô cùng đau đớn, tâm Tiêu Dung Diệp cũng đau đến thở nổi.

      Trong lòng Hoắc Thiếu Nghi luôn luôn cất giữ vị trí riêng cho Lệ Ảnh Yên. Diểm này, Tiêu Dung Diệp rất ràng.

      Vì lấy được Lệ Ảnh Yên, đánh hết bao nhiêu vốn gốc, điểm ấy sợ là có mấy người biết.

      Mê hoặc Tiêu Uyển Nhu dùng biện pháp cắt cổ tay tự sát kích thích Hoắc Thiếu Nghi trở lại cạnh nàng ta; tạo ra cảnh bọn họ ôm ấp để Lệ Ảnh Yên thấy; thậm chí biết khắc chế phát sinh thêm quan hệ làm Lệ Ảnh Yên thụ thai, vẫn tiếc muốn dùng đứa trói nàng ở lại cạnh mình; bày tỏ tình với nàng, cho thấy cõi lòng, tà tứ trêu chọc nàng, để nàng lời mình.

      Vì Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp hãm hại bằng hữu tốt của mình; ra chủ ý cho hoàng muội, để nàng ấy dùng tổn thương thân thể để lấy được thương tiếc của Hoắc Thiếu Nghi.

      Tổn thương nhiều người như vậy, mắt thấy cùng với nhau, nhưng trước đó bọn họ lại vẫn huyên náo thoải mái như vậy.

      Chẳng lẽ, đây là báo ứng những chuyện mờ ám mà Tiêu Dung Diệp ta làm ra sao?

      "Tiêu Dung Diệp, tâm địa chàng đến cùng là có bao nhiêu cứng rắn? ôm ta, chẳng lẽ chàng biết nguyên nhân sao?"

      "..."

      Tiêu Dung Diệp , bàn tay to nắm chặt cổ tay Lệ Ảnh Yên thậm chí run lên.

      "Thế nào, nàng có biết ta nghĩ muốn ?"

      Thấy Tiêu Dung Diệp này giữ chặt cổ tay của mình, chậm rãi thu hồi, Lệ Ảnh Yên chỉ biết, lời của Hoắc Thiếu Nghi quả nhiên là .

      "A..."

      Lệ Ảnh Yên lạnh lùng cười nhạo tiếng, đôi mắt sáng trong suốt ràng lướt qua tia lạnh như băng.

      "Tiêu Dung Diệp, vì chiếm được ta, đến bằng hữu tốt, huynh đệ thân thiết cũng tiếc hãm hại, ý chí của chàng đúng là đủ sắt đá! Xem ra Thiếu Nghi ca ca xác thực sai, màn hôn môi của và Tiêu Uyển Nhu kia, chính là chàng cố ý tạo ra, để ta nản lòng thoái chí với , triệt để hết hy vọng với . Chàng điên rồi, chàng quả làm được rồi!"

      "Nếu ta đoán sai, màn Tiêu Uyển Nhu cắt cổ tay tự sát kia cũng là chàng bày ra ? Bằng lúc trước, sao chàng có thể là Tiêu Uyển Nhu chết được."

      Nghĩ đến đây, tâm Lệ Ảnh Yên đều chết lặng đến đau nổi.

      Nhìn lại biểu cảm xám xịt cam chịu của , quả nhiên là đúng như suy nghĩ của mình.

      A, nam nhân này vì mình, đúng là dùng hết thủ đoạn!

      Xem ra, thân thể thấp hèn hạ tiện này của mình, vẫn xem như là bảo bối.

      Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên càng muốn cười.

      Trước khi Hoắc Thiếu Nghi xuất , nàng còn nghĩ tới việc này, chỉ là lúc ấy bản thân bởi vì cái chết của hai vị lão giả ở thôn dân chạy nạn mà thể giải thoát lâu, đúng lúc Tiêu Dung Diệp lại trợ giúp cho mình, mới khiến cho nàng, đầu hôn não trướng nguyện ý tin tưởng mọi chuyện.

      Nhưng tại, nàng biết chân tướng, biết bản thân còn có thể giống như trước, ỷ lại vào như vậy ?

      Mà bị Lệ Ảnh Yên biết toàn bộ chân tướng, Tiêu Dung Diệp có loại càm giác bất an sinh trưởng tốt như là dây leo, quấn quanh thể xác và tinh thần của

      Trong con ngươi giống như hắc diệu thạch lại có thần sắc run rẩy kích động, cái loại cảm giác sợ hãi mất này đột nhiên này sinh.

      Bắt được sợ hãi nơi đáy mắt Tiêu Dung Diệp, tiếng lòng Lệ Ảnh Yên cũng rất căng thẳng, sao nàng lại biết người nam nhân trước mắt này bản thân sâu đậm đây!

      "Chàng có gì muốn với ta à?"

      lâu sau, Lệ Ảnh Yên mở miệng đánh gãy loại im lặng này.

      trải qua nhiều chuyện như vậy, Lệ Ảnh Yên biết, nàng cắm rễ ở trong đáy lòng , câu kia của cũng phải là lời suông, nàng rồi.

      Cho nên, biết làm nhiều chuyện gặp người như vậy, vẫn nguyện ý lựa chọn nghe lời giải thích của . Cho dù câu kia đủ để làm sáng tỏ toàn bộ vấn đề với mình, nàng vẫn cố chấp muốn biết được.

      "Ta..."

      lâu, lâu giống như là chờ đợi qua mấy trăm năm vậy, Tiêu Dung Diệp mới ấp úng ra chữ.

      Lệ Ảnh Yên ngưng mi, chau mày lại sốt ruột đợi tiếp câu dưới.

      "Ta có gì muốn với nàng!"

      Tiêu Dung Diệp dám nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên,giống như càng nhìn thẳng vào đôi mắt nước trong suốt đó càng phát bản thân mình bẩn thỉu.

      Tiêu Dung Diệp gần như vô cùng lo lắng dứt lời, giọng run run, mang theo tan nát cõi lòng, mang theo đau thương.

      Dứt lời, đau triệt nội tâm xoay người, dám lại nhìn nàng cái, bước tiếp bước chân lảo đảo, nhanh chóng bỏ .

      Thấy Tiêu Dung Diệp lựa chọn giải thích gì với bản thân, chỉ muốn chạy nhanh trốn tránh, tâm Lệ Ảnh Yên giống như là bị thiết giáp gắt gao níu chặt vậy, cho đến khi máu tươi đầm đìa, xé rách phá trái tim này thành mảnh .

      "Oa!" tiếng, Lệ Ảnh Yên ôm chặt thân mình ngồi xổm xuống, bộ dáng tê tâm liệt phế gào khóc, thống khổ như là sư tử cái bị thương.

      Chưa bao giờ có khắc khiến nàng mệt mỏi như thế, cái loại đau lòng sầu não này khiến cho nàng đến hô hấp cũng đau.

      - - phân cách tuyến - -

      Từ hai ngày trước, sau khi ăn canh bế môn ở chỗ hoàng thượng, Ý phi liền tránh xa Đại Hùng bảo điện.

      Mà giờ này ngày này, tâm tình vẫn thay đổi, muốn bưng bữa ăn khuya vào Thiên Điện như lúc trước.

      "Hoàng thượng!"

      Nghe được tiếng kêu mềm mại của Ý phi, Tiêu Hạo Thiên buông bút trong tay, đứng dậy tiến lên.

      "Ái phi đến đây!"

      Tiêu Hạo Thiên lôi kéo tay Ý phi ngồi xuống ghế gỗ lim, bộ dáng phu thê già ân ái.

      "Ừ, trễ thế này, hoàng thượng còn phê duyệt tấu chương, nô tì đặc biệt mang bữa ăn khuya đến cho người lấp bụng!"

      "Ái phi có tâm rồi!"

      xong liền tiếp nhận bữa ăn khuya, bắt đầu ăn.

      "Hoàng thượng, kỳ thực trước đó nô tì vẫn là vì hôn Diệp nhi!"

      Hoàng thượng sớm biết ý định của Ý phi này là vì đại hôn của Tiêu Dung Diệp, nên cũng có ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục ăn bữa ăn khuya.

      Thấy Tiêu Hạo Thiên để ý tới mình, trong lòng Ý phi xám xịt, nhưng vẫn hối tiếc qua - -

      "Hoàng thượng, nô tì chính là có chuyện , Lan Cẩn có chỗ nào thích hợp làm Thần vương phi? Luận học thức, luận tu dưỡng, luận gia thế, Lan Cẩn hoàn toàn xứng đáng. Ngược lại là Cẩu Đản kia, bất quá là tỳ nữ, làm sao có thể làm Thần vương phi đây? Nàng ta là loại nữ tử 'Tam vô', hoàn toàn là xứng gả vào Hoàng thất!"

      "..."

      "Hoàng thượng, rốt cuộc ngài vừa ý Cẩu Đản kia ở chỗ nào? Có phải ngài cảm thấy, nàng ta đối với ngài, có ý nghĩa đặc thù gì ?"

      Bị Ý phi như vậy, tay bưng bát sứ trắng của Tiêu Hạo Thiên run lên rất , nhưng rất nhanh, ông liền che giấu .

      Ý phi này cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, cho dù động tác này rất , nhưng vẫn bị bà nhanh nhẹn bắt được rồi.


      Quả nhiên, lão hồ ly này có tính toán của mình.

      "Ái phi, nàng đùa, phải trẫm cảm thấy nàng ta có ý nghĩa đặc biệt với trẫm, trẫm chỉ cảm thấy nàng ta làm người thông minh cơ trí, nhưng lại rất biết hiểu biết tâm tư Dung Diệp. Quan trọng nhất là, nàng ta từng lăn lộn ở trong dân gian, nếu tuyển chọn nàng ta làm Thần vương phi, làm dân chúng An Nam quốc cho rằng hoàng thất cũng có cao thể chạm. Như thế, có thể quản lý thần dân rất tốt thôi."

      " điểm quan trọng nhất, bình dân hiểu biết khó khăn của dân gian, để nàng ta phụ tá Dung Diệp. Nàng cảm thấy, dụng ý của trẫm là gì?"

      Phút chốc, Ý phi trừng to mắt.

      Nghe được Tiêu Hạo Thiên như vậy, hoàn toàn có lý.

      Ý phi ngốc, tự nhiên là hiểu dụng ý của hoàng thượng.

      Dù bà đần độn cũng có thể nghe ra ý ngoài lời của hoàng thượng, ông vốn định truyền ngôi vị hoàng đế cho Dung Diệp!

      Mà để cho Lệ Ảnh Yên - loại rể cỏ này đảm đương ngôi vị hoàng hậu, xác định có thể yên dân, được vạn người kính ngưỡng,

      Đến lúc đó, đối với Tiêu Dung Diệp làm hoàng thượng trăm lợi hại.

      Ý phi gần như muốn nín khóc mà cười rồi. như vậy, hoàng thượng vẫn cố ý truyền ngôi vị hoàng đế cho Dung Diệp sao!

      Nếu có thể lấy được gật đầu của hoàng thượng, bản thân còn cố ý tìm võ tướng, phú thương đến làm chỗ dựa vững chắc cho mình sao?

      đạo thánh chỉ, sánh bằng thiên quân vạn mã!

      Nếu như vậy, để Lệ Ảnh Yên này làm Thần vương phi cũng hẳn là thể!
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :