1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 155: Cẩu Đản, gả cho ta, để ta danh chính ngôn thuận có được nàng
      Editor: Hoàng Dung


      "Vì sao phải phụ trách với ngươi? Ta lại có cưỡng gian ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả? hiểu gì hết, buông ta ra, ta phải về ngủ!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận kéo mở gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra.

      Nam nhân này ngu ngốc sao? Sao ngay cả chính mình lợi dụng tới trả thù Hoắc Thiếu Nghi cũng nhìn ra? Xem ra, là đầu óc xảy ra vấn đề!

      Tiêu Dung Diệp thấy Lệ Ảnh Yên nóng lòng thoát thân, lại có chút ý tứ buông nàng ra.

      "Tiểu nương tử, hơn ba ngày nữa chúng ta đại hôn, nàng cảm thấy nàng có thể chạy thoát được lòng bàn tay của ta sao? Ngoan, đừng giận dỗi với ta nữa! Muốn ngủ đúng ? , ta ngủ với nàng!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, phen bế thân thể của Lệ Ảnh Yên, khiêng lên vai, tựa như xách con gà con, cần tốn nhiều sức.

      "Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới!"

      " thả, coi ta như tấm gỗ qua loa với nam nhân khác, chẳng lẽ nàng nên chịu trách nhiệm cho hành vi lý trí của mình sao?"

      Vừa xong, Tiêu Dung Diệp vẫn còn quên nâng tay đánh tiểu pp của Lệ Ảnh Yên.

      "Này, nam cặn bã, để ta xuống dưới. Là chính ngươi chủ động, vì sao phải phụ trách với ngươi!"

      Lệ Ảnh Yên cũng phải người ngồi , thấy lực công kích ngôn ngữ tạo thành chút lực sát thương nào với Tiêu Dung Diệp, liền nghĩ đến sử dụng bản lĩnh độc nhất vô nhị của nàng.

      "Nam cặn bã, thả ta xuống dưới phải ? Đừng hối hận!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền há mồm to như bồn máu, như con báo cắn xé lỗ tai .

      "A... ưm... Đau!"

      Lệ Ảnh Yên giống như muốn cắn rơi lỗ tai của xuống vậy, lực đạo răng nanh như con liệp báo .

      Bỗng dưng, cảm giác đau tan lòng nát dạ đau đánh thẳng vào đáy lòng Tiêu Dung Diệp.

      màn nàng cắn đứt cổ họng của mình vào đêm đó đột nhiên chui vào trong đầu của . Sợ rằng kiếp này Tiêu Dung Diệp cũng thể quên được cảnh tượng suýt nữa lưu lại sẹo cổ của mình.

      "Nam cặn bã đáng chết, muốn hai cái lỗ tai của ngươi bị cắn mau để lão nương xuống dưới, bằng cho ngươi chịu nổi."

      Lệ Ảnh Yên vừa dùng ngôn ngữ công kích, vừa hành động tứ chi, cường ngạnh tra tấn khiến đầu Tiêu Dung Diệp như muốn nổ tung.

      Mẹ nó, gặp phải nữ cặn bã đáng chết bá đạo lại phân phải trái này, chắc chắn là tám kiếp trước, Tiêu Dung Diệp đều là đại ác nhân giết người chớp mắt.

      Nghĩ nghĩ, chính cái gọi là "Hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt", Tiêu Dung Diệp vẫn thức thời buông Lệ Ảnh Yên ra.

      Nhưng buông nàng ra, có nghĩa là tha thứ cho nàng.

      Lấy đối phó nam nhân khác, Tiêu Dung Diệp cầu trọng đại gì với nữ cặn bã biết trời cao đất rộng này, chỉ cần đêm nay có thể làm "Ấm giường" cho , Tiêu Dung Diệp vẫn có thể đại nhân đại lượng tha cho nữ cặn bã này.

      Lệ Ảnh Yên lần nữa lấy được giải phóng, vội vàng chạy trốn như là đạo tia chớp.

      Tốc độ chạy trốn nhanh như vậy, mục đích chỉ có , thoát khỏi nam cặn bã đáng chết, bằng để bắt được, chắc chắn là khổ bức "Người thắng làm vua, kẻ thua ấm giường".

      Thấy Lệ Ảnh Yên như là ngựa hoang thoát dây cương điên cuồng chạy trốn, cánh môi Tiêu Dung Diệp gợi lên chút nghiền ngẫm.

      "Tiểu tinh, muốn chạy trốn, có cửa đâu!"

      Bỗng dưng, cú lộn mèo mạnh mẽ xinh đẹp, cùng trận gió lay động, như là từ trời giáng xuống, quỷ mị rơi xuống đất nơi trước mặt Lệ Ảnh Yên chạy trốn.

      "Mẹ meo, đụng phải tà rồi!"

      Lệ Ảnh Yên mới vừa phanh chân lại, thân mình cao to cứ như vậy thần thái sáng láng xuất ở bên trong đồng tử của nàng.

      Chạy trốn, suy nghĩ trong tiềm thức chợt lóe lên trong đầu.

      Lệ Ảnh Yên gần như phản xạ có điều kiện xoay người, chạy tới con đường khác, chạy trốn giống như nổi điên.

      Gần như chạy tới tận cùng đường mòn, Lệ Ảnh Yên đột nhiên ngừng bước chân, mắt đầy kinh hoảng, lại mang theo thể tin nhìn bức tường đỏ cao trước mắt.

      Mẹ meo, nhìn vách tường cao khoảng hơn ba trượng này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền xì hơi.

      Đây đúng là người nếu xui xẻo, ngay cả đặc biệt uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng.

      Giữa trán Lệ Ảnh Yên toát ra mồ hôi lạnh quay đầu, khuôn mặt tuấn tú tà tứ của Tiêu Dung Diệp mang theo ý tốt, bước tiếp theo bước. Thân hình to lớn giống như ngọn núi, che lại từng chút tầm mắt trong suốt của nàng.

      Nhìn tuấn nhan như sói đói vồ mồi tới gần mình, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ sắp tiểu ra quần. Trước có tường, sau có sói, bản thân là nữ tử, làm sao có thể là đối thủ của nam cặn bã họ Tiêu chứ!

      "Hắc hắc, vương gia đại ca, sắc trời tối, có việc gì ngủ !"

      Lệ Ảnh Yên cười ngây ngô, khuôn mặt nhắn trắng nõn, lộ ra mười hai cái răng sáng chói.

      "Thế nào? tại biết kêu đại ca rồi? Bất quá dùng được! Đến, gọi tướng công nghe chút, có lẽ ta còn có thể tha cho nàng!"

      Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, ánh mắt đặc biệt vô hại. Nhưng nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, sớm là loại bộ dáng mèo trêu chọc chuột.

      "Gọi ngươi... ta phi! Ngươi đái bãi, soi bộ dáng quỷ quái của ngươi . Đều bị thương như vậy rồi, còn tiết tháo bắt ta gọi ngươi... Ta phi, phi, phi!"

      Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết đúng là biết xấu hổ, gọi là tướng công, phi.

      Lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy trơ trẽn toét miệng, hèn mọn liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp cái.

      bị đánh thành đầu heo, tuy rằng vẫn suất khí như trước, mặt mày thanh tú, nhưng là... Bộ dáng đáng chết tiết tháo này, cho dù tố chất thần kinh của Lệ Ảnh Yên ngu ngốc hơn nữa cũng có khả năng gọi tiếng "Tướng công".

      "Thế nào? muốn gọi tướng công? Vậy gọi tiếng 'A Diệp' cũng được. Bằng ta liền... Hắc hắc!"

      Dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền nở nụ cười vô cùng dâm đãng, khuôn mặt tuấn tú đầy màu sắc, ôm lấy chút ý cười bất cần đời, hai tiếng "Hắc hắc" này có thể là có thâm ý riêng!

      "Hắc hắc gì mà hắc hắc? Bệnh thần kinh!"

      Lệ Ảnh Yên chột dạ, nàng cũng phải đần độn, làm sao có thể biết "Hắc hắc" này là cái gì!

      Lại nam cặn bã đáng chết này đúng là ngựa mà, sao ngày nào cũng ăn đủ, biết có phải tu luyện hút gì đó ? Sức chiến đấu càng ngày càng mạnh hơn.

      "Nàng ta hắc hắc cái gì? Cẩu Đản tiểu nương tử của ta, đương nhiên là mấy trăm tư thế chúng ta còn chưa có tiến hành rồi! Lại ngày đó nhìn thấy tư thế ngọc nữ thổi tiêu, lúc đó đại gia ta liền cứng rồi! Nương tử, đêm nay liền làm lại động tác đó !"

      "Cái gì? Còn có chuyện này sao?"

      Nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, khuôn mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.

      Lại lần đó ở nhà xí nữ, phải dùng miệng làm cho lần sao? Tại sao nam cặn bã đáng chết này được tấc lại muốn tiến thước chứ?

      "Cái gì gọi là còn có chuyện này? Lần đó rất sốt ruột, khó chịu. khó chịu thể giữ lời, nàng bồi thường tư thế đó lại lần nữa cho ta !"

      "Cái gì? Bồi thường ngươi? Lão nương quên cho ngươi, qua thôn này liền có tiệm khác. Lão nương có nguyên tắc, tư thế này dùng xong rồi, đánh chết cũng dùng lại. Hoặc là đổi tư thế, hoặc là nghẹn, làm!"

      Lệ Ảnh Yên bô bô, nàng thèm suy nghĩ liền rồi.

      Mà Tiêu Dung Diệp lại bất đồng, đủ lý trí, biết tiểu nữ cặn bã này mỗi lần bị kích thích miệng đắn đo ra ít lời đầu óc.

      Quả nhiên, câu "Hoặc là đổi tư thế" kia làm Tiêu Dung Diệp bắt được bím tóc của nàng.

      "Nương tử, nàng vừa mới - - đổi tư thế? Tướng công ta nghe lầm chứ?"

      Tiêu Dung Diệp vừa xong, vừa làm bộ ngoáy lỗ tai, giống như muốn thanh lý sạch vật bẩn ở bên trong, nghe lời dùng qua não lớn này của Lệ Ảnh Yên.

      Phút chốc, mặt Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.

      Đầu óc khỏi nhanh chóng nhớ lại lời vừa mới , chẳng lẽ bản thân câu kia?

      Con tôm, mẹ meo!

      Lệ Ảnh Yên nhất thời kinh hãi, biểu cảm kinh ngạc này ràng có thể ăn hết quả táo. Nàng quả nhiên lời tiết tháo như vậy.

      "Thế nào tiểu nương tử, nhớ ra chưa?"

      Ý cười bên môi Tiêu Dung Diệp càng thêm thâm thúy. biết rằng chỉ số thông minh của nàng rất thấp, so tài với người có trí tuệ cao như , Cẩu Đản nàng chính là người nhược trí.

      "Tiểu nương tử, nàng nghĩ tới như vậy, có phải nên thực lời hứa, bổ sung đầy đủ tâm linh đói khát của tướng công ?"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền nhấc chân tiến lên, hai bàn tay mạnh mẽ như là thiết giáp giam cầm cánh tay ngọc của Lệ Ảnh Yên.

      Chợt, đặt thân thể Lệ Ảnh Yên ở vách tường, thân mình cao ngất của khi dễ áp xuống.

      "Thử ở bên ngoài đẩy xe lần nào, cảm giác hẳn tệ đâu, oa ha ha!"

      Tà ác nhếch môi, giây sau, kỹ xảo thuần thục quấn quýt triền miên môi lưỡi Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n mang theo tính trừng phạt, khuấy đảo đến nghênh trời lệch đất.

      Hơi thở nam tính bá đạo như là dây tuyến nhìn thấy, quấn quanh từng vòng lên suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên, đẩy lý trí của nàng vào trong đại dương, từ từ phá hủy cho đến khi rơi vào vực sâu thấy đáy.

      "Vật ! Mỗi lần chạm vào nàng đều trở nên mẫn cảm, ta ức chế nổi tiểu huynh đệ của mình, hận thể tinh tẫn nhân vong chết ở thân nàng!"

      Tiêu Dung Diệp nhếch môi, dùng đầu lưỡi duyên dáng liếm láp sợi chỉ bạc tràn ra khóe môi vào trong miệng.

      Tiếp đó, thong thả nhưng lại mất tao nhã lau lau bờ môi chút.

      Tiêu Dung Diệp cười yếu ớt nhìn khuôn mặt đỏ hồng kia, tiểu nha đầu thở gấp liên tục, tia thương tiếc xẹt qua đáy mắt.

      "Cẩu Đản, gả cho ta, để ta danh chính ngôn thuận có được nàng, để nàng danh chính ngôn thuận sanh con dưỡng cái cho ta! Ta muốn rất đơn giản, chỉ có nàng. Việc khác, nàng đều cần quản, giao thân thể và tâm cho ta là tốt rồi! Gả cho ta, được ?"

      Tiếng thâm thúy của Tiêu Dung Diệp mang theo từ tính mê hoặc thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên, bàn tay to linh động như là rắn nước, chậm rãi xẹt qua mỗi tấc da thịt của nàng.

      Từng luồng cảm giác tê dại như là bị cái gì đó nên chạm phải, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên.
      Last edited: 16/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 156: Cẩu Đản, ta nàng, gả cho ta
      Editor: Hoàng Dung


      Từng luồng cảm giác tê dại, như là bị vật gì đó nên chạm đụng phải khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên.

      "Gả cho ta, để ta dùng tuổi già che chở nàng. Cẩu Đản, gả cho ta!"

      Giọng tràn đầy từ tính như là bài hát ru con, mềm mại nhàng truyền vào trong lỗ tai Lệ Ảnh Yên, khiến lý trí nàng tan rã trong ngôn ngữ của .

      "Ôi..."

      Lệ Ảnh Yên thở gấp ồ ồ, mặt đỏ tai hồng chịu đựng trêu chọc của .

      "Cẩu Đản, đừng phủ định nữa, nàng có cảm giác với ta!"

      Bàn tay to phủ lên, mang theo loại ma lực xẹt qua đường cong của nàng.

      Tiêu Dung Diệp trong cơn tình mê thỏa mãn đụng chạm cách vật liệu may mặc, theo đường cong thân thể, duỗi tay tiến vào trong y phục, đầu ngón tay cảm thụ được cảm xúc da thịt chân .

      Khít khao, trơn mịn của nàng khiến bản thân trầm mê như vuốt ve dạ minh châu óng ánh trong suốt, thích buông tay.

      "Ưm... cần... đừng sờ nữa!"

      Còn bị trêu chọc như vậy nữa, Lệ Ảnh Yên dám khẳng định bản thân có trầm luân ở dưới kỹ xảo cao siêu của ?

      "Vì sao cần? Nàng ràng thích loại cảm giác này đến nghiện, lại vẫn cường điệu muốn. Cẩu Đản, nàng gạt được người khác, nhưng lừa được ta!"

      Tiêu Dung Diệp tiếp tục chịu buông tha thân thể của nàng, bộ dáng tựa hồ nhất định phải bức nàng ra nàng thích được đụng chạm Tiêu Dung Diệp mới bằng lòng bỏ qua.

      Bỗng dưng, bàn tay to tà ác kèm lên rồi...

      "Ưm..."

      Lệ Ảnh Yên rên tiếng, trong tiếng kiều mị sôi trào như loại lửa cực nóng.

      Đột nhiên, dòng nước ấm kích động xẹt qua bụng.

      Cho dù Lệ Ảnh Yên ý loạn tình mê, nhưng chút lý trí còn lại vẫn làm nàng biết, cảm giác này của nàng là cảm giác rất chân thực.

      "Ta... rất muốn..."

      "Cái gì? Tiểu tinh, nàng cái gì? Đến, với ta!"

      "Muốn... Ta nghĩ muốn..."

      "Nàng nghĩ muốn ta phải ?" Tiêu Dung Diệp che giấu chất vấn chút nào, mà Lệ Ảnh Yên bị tình dục làm choáng váng đầu cũng quan tâm tiết tháo gì đó, lập tức gật gật đầu.

      Nhìn thấy bộ dáng mông lung mơ màng của người tiểu nữ tử này, Tiêu Dung Diệp nhất thời cảm giác bản thân hưng phấn như là đánh máu gà.

      "Tốt lắm, chúng ta trở về phòng của nàng, tối nay chúng ta hoàn thành bảy bảy bốn chín chiêu thức khác!"

      Ôm lấy thân mình suy nhược của Lệ Ảnh Yên, lắc mình cái.

      Cũng nghĩ, tay bé của Lệ Ảnh Yên vào lúc này lại nắm chặt tay áo của .

      Tiêu Dung Diệp khỏi ngưng mi vui!

      Nàng muốn đổi ý sao? Khuôn mặt Lệ Ảnh Yên tràn đầy tình dục, gắt gao nắm lấy Tiêu Dung Diệp, giống như là cho dù xé nát cũng tiếc.

      "Đừng... ta... chịu nổi, tại lập tức lập tức cho ta... ta muốn!"

      Tiếng mê ly khàn khàn mang theo mật, loại mềm mại độc hại lòng người.

      Trong nháy mắt, di0en-da14n.le9.quy76.d00n bụng dưới của Tiêu Dung Diệp bị cỗ chất lỏng đổ đầy.

      Nóng lòng tìm cửa ra phát tiết, chút suy nghĩ liền đặt thân mình Lệ Ảnh Yên ở mặt cỏ.

      khắc sau, thân thể cao to tựa như đại địch tiếp cận, gọn gàng dứt khoát kèm lên thân thể mềm dẻo!

      - - phân cách tuyến - -

      Đêm, khí nhàn nhạt lạnh bạc, lây dính chút sương sớm.

      Tiêu Dung Diệp khoác y phục của mình lên vai run rẩy của Lệ Ảnh Yên.

      Mấy hiệp kịch chiến làm hai người đều mệt đến như là chó chết, gối dựa vào nhau.

      Ngón tay thon dài xẹt qua cái trán đầm đìa mồ hôi, thân mình tiểu nữ cặn bã này giống như là loại độc dược trí mạng, biết có độc, nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn nhịn được mà trúng độc, cho đến khi độc tính xâm nhập đến tận cốt tủy, cũng chịu buông ra.

      "Gả cho ta , Cẩu Đản. Trải qua quen biết lâu như vậy, hiểu nhau, ta phát , ta hoàn toàn rời khỏi nàng được. Cho nên Cẩu Đản, gả cho ta , nàng phát , so với tưởng tượng của nàng, ta còn tốt hơn gấp trăm lần."

      Trong tiếng nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp có tia run rẩy. Bắt đầu từ khi có hôn ước, tiểu nữ cặn bã này luôn luôn cự tuyệt .

      rất sợ, nếu nàng luôn luôn giằng co cự tuyệt bản thân như vậy tất cả kiên trì lúc trước của mình với nàng đều như nước chảy về biển đông thôi!

      "Ta... xứng... muốn..."

      Lệ Ảnh Yên khàn giọng, hữu khí vô lực mấy chữ này.

      Tiêu Dung Diệp lập tức hiểu , nàng lại nàng xứng làm Thần vương phi, càng muốn làm Thần vương phi.

      Lệ Ảnh Yên nàng thích tự do như thế nào, Tiêu Dung Diệp đều ràng hơn ai hết. Tuy rằng thời gian bọn họ quen nhau chỉ có mấy tháng, nhưng hồn nhiên của nàng, thiện lương của nàng, kềm chế được của nàng, hết thảy của nàng đều in dấu sâu trong đầu Tiêu Dung Diệp.

      Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt liền bị tính tình tự nhiên ngang bướng người nàng lây nhiễm.

      Càng về sau, nàng tiếc gánh vác thanh danh kẻ lừa đảo mà kiếm ngân lượng cho cuộc sống của nam nữ già trẻ thôn dân chạy nạn. chỉ biết, cái loại thiện lương phát ra từ trong xương đó khiến bản thân nhịn được mà tiếp cận nàng.

      thích thiện lương của nàng, thích càn rỡ của nàng, thích gò bó của nàng, thích nàng phóng đãng kềm chế được, thích hết thảy của nàng.

      Nàng tựa hồ vĩnh viễn làm chuyện bản thân dám làm, điểm ấy làm Tiêu Dung Diệp càng bị nàng hấp dẫn.

      Cho đến khi từ từ phát , bản thân lại nguyện ý vì nàng hãm hại bạn tốt của mình, nguyện ý vì nàng treo cổ kẻ ác, nguyện ý vì nàng làm việc trái ý mẫu thân, thậm chí bị thương vì nàng.

      Bất tri bất giác, bản thân lại vì nàng làm nhiều chuyện như vậy. tại càng nguyện ý cưới nàng, lấy cuộc sống của mình hứa hẹn nàng.

      Nghe được nàng muốn gả cho mình, làm Thần vương phi - kẻ đáng thương bị thân phận trói buộc, Tiêu Dung Diệp rất hiểu cho nàng.

      "Cẩu Đản, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, ta có thể vì nàng mà buông tha hết thảy!"

      Ánh mắt kiên định dời, lời quyết chí thề chắc chắn khiến tiếng lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên căng thẳng.

      Thấy nàng kinh hoảng như thỏ, Tiêu Dung Diệp quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, tiếp tục êm tai qua - -

      "Cẩu Đản, kỳ thực trong lòng nàng có ta đúng ? Thậm chí, ta từng chút , đúng ?"

      "..."

      "Từ khi nàng nguyện ý yên tâm giao vụ án thôn dân chạy nạn cho ta. À, đúng, phải là bắt đầu từ khi nàng biết Lan Cẩn là vương phi tương lai của ta, nàng động tâm với ta!"

      "Nàng ta, bất quá là cách cẩn thận dè dặt! Nàng sợ nàng chính là người nên , cho nên nàng luôn luôn áp chế tình cảm của bản thân. Nhưng là, nàng có nghĩ tới hay , càng áp chế tình cảm thường càng hoàn toàn ngược lại. Làm nàng ta, thời điểm đến vô pháp tự kềm chế, cái loại lo được lo mất chiếm cứ toàn bộ lý trí của nàng!"

      "Ha ha, sao ta lại biết, lần đó nàng đại náo Bích Tiêu cung, kỳ thực là muốn ngăn cản hôn ước của ta và Lan Cẩn, chính là bị Thiếu Nghi đánh bậy đánh bạ, mang nàng bỏ trốn ra khỏi cung!"

      "Nàng để ý ta như vậy, vì sao với ta? Khi ta bá đạo cầu nàng thử ta, tâm của ta liền xác định vững chắc, nàng nhất định ta. Ta tự phụ như vậy, làm sao có thể đồng ý để bản thân thất ý ở trong tình trường!"


      Tiêu Dung Diệp như là bản thân Lệ Ảnh Yên, theo góc độ của nàng, phân tích toàn bộ phương diện tình cảm của nàng với .

      Nghe được Tiêu Dung Diệp như vậy, Lệ Ảnh Yên thở dài hơi.

      Đúng vậy, nam cặn bã này rất đúng, bản thân biết từ khi nào động tình với , mà chính nàng đà điểu cho rằng, nàng thích vẫn là Hoắc Thiếu Nghi,

      Mà lúc nàng giật mình phát , kỳ thực nàng phải Hoắc Thiếu Nghi, mà là Tiêu Dung Diệp, nàng lại bắt đầu lo được lo mất, rốt cuộc nam cặn bã kia có mình hay ?

      Câu thích nàng của , cuối cùng là có ý tứ gì? Mà câu luyến tiếc nàng, lại là có ý tứ gì?

      tại Lệ Ảnh Yên hoàn toàn dám lại lấy tình cảm đánh cược, nàng thua nổi.

      "Vậy ngươi đến với ta, ngươi từng câu thích ta vào lúc tiến hành vụ án Dư Văn Diên, câu đó có ý tứ gì? Còn có, câu luyến tiếc ta kia của ngươi lại là có ý tứ gì?"

      Lệ Ảnh Yên chất vấn, hai vấn đề này quanh quẩn ở trong đầu nàng lâu lâu, thậm chí khiến nàng trà muốn uống, cơm muốn ăn, cả ngày sống trong lo được lo mất.

      Mà nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn Tiêu Dung Diệp, chợt lộ ra nụ cười

      Nâng tay, gõ cú hạt dẻ lớn lên trán nàng.

      "Nữ tử ngu ngốc, nàng ngu ngốc sao? Lời ta , ý tứ ràng, ta thích nàng, luyến tiếc nàng. Nhưng nếu để cho ta chính xác hơn chút, tại ta chỉ muốn với nàng - - "

      Bỗng nhiên, dưới con ngươi đen của Tiêu Dung Diệp chứa chút thần sắc, đối diện đôi mắt sáng trong như nước này, khẽ mở môi mỏng, chữ thần thánh, gằn từng tiếng - -

      "Ta nàng!"

      biết vì sao khi nghe được ba chữ kia, trong nháy mắt trái tim Lệ Ảnh Yên bị tảng đá lớn nện vào, nổi lên bình tĩnh cực lớn.

      Nàng có nghe lầm chứ? lại có thể vẻ mặt chắc chắn với mình ba chữ thần thánh đó

      , nàng, Lệ Ảnh Yên quả thực thể tin được lỗ tai của mình!

      dùng lời hứa đến hứa hẹn với mình ư?

      Thấy Lệ Ảnh Yên ngây ngốc, Tiêu Dung Diệp cho rằng nàng nghe thấy.

      Nghĩ đến đây, liền nâng khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên lên, lại trịnh trọng câu - -

      "Cẩu Đản, ta nàng, gả cho ta ! Để ta dùng đời kiếp chăm sóc nàng, bảo hộ nàng, toàn tâm toàn ý nàng, gả cho ta !"

      Nước mắt khiếp sợ.

      Khi lần nữa nghe được Tiêu Dung Diệp với mình mấy chữ kia, tâm Lệ Ảnh Yên nhất thời bị cảm giác hạnh phúc bao vây.

      "Tách, tách", nước mắt bởi vì cảm động, liền tiếng động rơi xuống.

      Nàng đợi được những lời này, nàng đợi được, nàng.

      Lời tra tấn nàng lâu như vậy, rốt cục nghe được từ trong miệng nam cặn bã cao lớn lại hết sức lông bông này rồi.
      Last edited by a moderator: 16/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 157: Tiểu tinh, đây chính là đồ dưỡng già của nàng đó, buông nó ra
      Editor: Hoàng Dung


      Nàng đợi được những lời này, nàng đợi được, nàng.

      Lời tra tấn nàng lâu như vậy, rốt cục nghe được từ trong miệng nam cặn bã cao lớn lại hết sức lông bông này rồi.

      Cảm giác hạnh phúc khó có thể nên lời nhất thời tràn đầy trong trái tim nàng!

      Chợt, Lệ Ảnh Yên vung đôi bàn tay trắng như phấn ra, theo bản năng nện trong lồng ngực xích lõa của Tiêu Dung Diệp.

      "Nam cặn bã đáng chết, ít rắm thúi , ta cần, muốn gả cho chàng!"

      Lệ Ảnh Yên khịt khịt mũi, mân mê cái miệng nhắn, ngửa đầu 45 độ ưu thương nhìn bầu trời đêm, nhàn nhạt mở miệng - -

      "Bắt đầu từ lúc nào, chàng ... có ý tứ với ta?"

      Xuất phát từ chất vấn, Lệ Ảnh Yên vẫn tin lời nam cặn bã này với mình phát ra từ đáy lòng.

      "Ta cũng biết bắt đầu từ lúc nào, từ khi phát nàng là thân nữ nhi, hoặc là sớm hơn, thậm chí là... lần đầu tiên gặp mặt!"

      Tiêu Dung Diệp vừa mới xong, nhất thời trong đầu lướt qua nguyệt lão sống coi bói đêm thất tịch kia.

      Mà câu "Trong vòng nén nhang, công tử chắc chắn gặp được!" đó vẫn còn là hồi ức mới mẻ với Tiêu Dung Diệp.

      Xem ra, nguyệt lão này quả Thần Thông Quảng Đại, cả hôn nhân đại của mình cũng có thể coi ràng như vậy!

      Nếu kết thành liền cành với nữ cặn bã này, vậy nên đúc bức tượng người mạ vàng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn khắc lên năm chữ to "Nguyệt lão sống đời" cho lão tiên sinh tướng số kia.

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, đừng với ta, chàng mẹ nó còn tin tưởng nhất 'Tiện' chung tình(1)?"

      "Vì sao tin? Cẩu Đản, nàng cũng biết lần đầu tiên ta và nàng gặp mặt chính là ý của ông trời. Cái này gọi là duyên phận, đúng, hẳn phải gọi là số mệnh!"

      Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đầy chắc chắn qua, đôi mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn Lệ Ảnh Yên dời.

      Lệ Ảnh Yên bị nhìn đến trong lòng sợ hãi trận. Tại sao sau khi nam cặn bã này xong những lời này với mình, liền khiến bản thân cảm thấy khi nam cặn bã này nhìn nàng, mỗi tấc ánh mắt nhìn đến đều mang theo tính xâm lược chứ?

      "Duyên phận cũng tốt, số mệnh cũng được. Nam cặn bã, lão nương ta chỉ cho chàng ba chữ - - ta, khắc, phu!"

      Đầu mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên phục khó chịu nhướng lên, bộ dáng sắc bén, ràng chính là nữ lưu manh.

      Vốn tưởng rằng Lệ Ảnh Yên đủ tiết tháo, nhưng nào biết câu dưới của Tiêu Dung Diệp này chỉ tiết tháo, hơn nữa tiết tháo còn tan nát dưới đất.

      " có việc gì, mệnh tướng công của nàng là ta - - rất cứng rắn! Khắc thế nào, cũng chết!"

      Tiếp đó, để ý ánh mắt trong suốt khác thường của Lệ Ảnh Yên, ôm lấy bả vai của nàng vào trong ngực, vô cùng thân thiết để trán của mình lên cái trán trơn bóng của nàng, cọ xát như là làm nũng.

      "Tùy nàng áp bức ta thế nào, ta đều nguyện ý hề giữ lại tiếp nhận nàng! Bởi vì - - ta nàng!"

      Lại lần nữa thầm mở miệng , trái tim của Lệ Ảnh Yên đều theo lời của mà run rẩy kịch liệt.

      là nghiêm túc ư? Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Dù sao bản thân chỉ là tiểu khất cái.

      Theo suy nghĩ hỗn độn suy xét của Lệ Ảnh Yên, môi sầm bạc linh động hôn qua trán của nàng, lông mi và mí mắt.

      Theo đường hôn qua cánh mũi khéo léo, cuối cùng rơi lên đôi môi ngọt ngào như hai cánh hoa đào.

      Bỗng nhiên, bàn tay to chế trụ cái gáy Lệ Ảnh Yên, tư thế bá đạo mà cường thế khống chế được hôn môi của nàng.

      Nụ hôn mang theo sức lực cắn nuốt, cũng mang theo nhu tình như nước, chậm rãi hòa tan lý trí yếu ớt của Lệ Ảnh Yên.

      lâu sau, Tiêu Dung Diệp mới lưu luyến buông lưỡi của nàng ra.

      "Vật , muốn cứ như vậy luôn luôn hôn nàng, thẳng đến khi chết !"

      Nam tử động tình vươn ngón tay dài, tao nhã ma sát sợi chỉ bạc kéo ra từ giữa khóe miệng.

      Tiếp đó, khẽ giơ ngón tay dài, nâng cằm xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, chậm rãi tiến khuôn mặt tuấn tú đến gần.

      " ràng có cảm giác với ta, ràng bị ta hấp dẫn sâu, vì sao thừa nhận chứ?"

      "..."

      " ta, khó khăn như vậy sao?"

      "..."

      "Đến, thử câu, nàng ta!"


      Ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp lười biếng nhàng xoa cằm của Lệ Ảnh Yên, xẹt qua xương quai xanh trắng nõn, ngón tay sống động như là bút vẽ, lại lần nữa xâm lược mỗi tấc da thịt của nàng.

      Nhất thời, lửa dục vọng Lệ Ảnh Yên vốn áp xuống, nhưng từng đốm lửa giống như thiêu cháy cả đồng cỏ, khó có thể ức chế mà trở nên bành trướng.

      "Ưm... ừ..."

      Hô hấp Lệ Ảnh Yên có chút khó khăn, hé ra dung nhan xinh đẹp vốn đỏ hồng. Giờ phút này càng như bị hỏa thiêu, đốt đỏ bừng đến bên tai.

      Tình dục bị trêu chọc đến chín mùi, Tiêu Dung Diệp biết cá cắn câu rồi.

      "Đến, ngoan, nàng ta!"

      "..."

      "Ngoan, , nếu ..."

      "A... ừm..."

      Tiêu Dung Diệp rất ràng vị trí mẫn cảm của nàng, vì dụ dỗ nàng, tiếc vươn ngón tay ra trêu chọc hạt đậu lớn.

      # che chắn #

      "Ta... Ta... Ta ... chàng! Ta chàng!"

      Khàn khàn gầm , tình dục chưa lui như gợn sóng, giống như bài ca khóc thôi miên linh hồn yên tĩnh, làm hai người dần dần cảm thấy được chân tình, chậm rãi xẹt qua đầu quả tim.

      Nàng , nàng !

      Rốt cục, Tiêu Dung Diệp như trút được gánh nặng. Cuối cùng nàng với mình, câu thần thánh nàng kia!

      Giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp khó có thể ra cảm giác vui vẻ khó đè nén ở trong lòng. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Động tác tay vốn còn hoạt động, khỏi đột nhiên ngừng lại.

      Trời ơi, Tiêu Dung Diệp nằm mơ chứ? Nàng câu kia.

      Tiêu Dung Diệp còn sa vào trong thể tin, nâng tay muốn đánh mình bạt tai, làm vậy để cho bản thân đây đến cùng là hay là cảnh trong mơ.

      Nhưng tay vừa mới động, chỉ nghe thấy Lệ Ảnh Yên kiều mị phát ra tiếng "ưm..." run run.

      Tiêu Dung Diệp kinh ngạc giương mắt, lại phát ngón tay mình lại có thể được khảm ở đây.

      Giống như là đụng phải cái gì nên đụng đến, Tiêu Dung Diệp theo bản năng muốn rút ra, lại phát bị lực đạo cố định, sắc bén giống như là giác hút, làm bản thân tiến thoái lưỡng nan.

      "Tiểu tinh, đây phải bạn lâu năm của nàng, buông nó ra!"

      Tiếng của Tiêu Dung Diệp khàn khàn, ai cũng có thể nhìn ra nhẫn nhịn, thời điểm trêu chọc tiểu nữ cặn bã này, sớm động tình trước cả nàng.

      Xuất phát từ suy nghĩ muốn biết được đáp án trong miệng của nàng, Tiêu Dung Diệp luôn luôn nhẫn nại.

      khỏi ngoảnh mặt làm ngơ với vũng nước đọng phía dưới pp, lòng chỉ muốn để ý, dù sử dụng thủ đoạn dữ dội nham hiểm cũng phải đạt được lời bản thân mình muốn từ trong miệng của nàng.

      Mà nàng ra, điểm ấy khiến Tiêu Dung Diệp cảm thấy tuân thủ giới luật tăng khổ hành lúc vẫn là đáng giá.

      Chỉ là tiểu nữ cặn bã này đánh chết cũng chịu buông tha ngón tay đáng thương này, nên làm thế nào cho phải đây?

      "Ta... Ta muốn... Tám tám sáu tư!"

      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn đánh mất lý trí, tựa hồ kịch chiến bảy bảy bốn chín hiệp sớm thỏa mãn được dục vọng siêu cấp cường hãn của tiểu nữ cặn bã này rồi.

      Nàng muốn tám tám sáu tư, đại chiến đến Thiên Minh.

      Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp hiểu ý hàm nghĩa khắc sâu trong lời của Lệ Ảnh Yên, nhất thời liền dừng bút, nhìn nữ cặn bã này. thể dễ trêu chọc, bằng tiếp theo chính là chín chín tám mươi mốt chiêu thức rồi.

      "Tiểu tinh, vừa rồi chưa được ăn no sao?"

      Nữ lừa đảo, nữ cặn bã, sắc nữ, thiếu não đúng hội tụ hết thảy chân truyền tiết tháo.

      "Đừng với ta, chàng nâng lên được?" Lệ Ảnh Yên vứt mặt mày cười duyên, nâng tay tức giận đánh cái thứ gần như ủ rũ trước tuổi này.

      Nhưng vừa chạm vào, thứ kia giống như liền khôi phục sức chiến đấu trong nháy mắt, ngẩng đỉnh súng.

      "Làm sao có thể nâng lên được? Chỉ là tiểu tinh, cho nàng tiếng, chọc giận tiểu huynh đệ này của ta, nàng nếm mùi đau khổ!"

      "A, phải ? Ta đây càng muốn thử lần, nhìn xem ai chịu khổ nhiều hơn. Đến đây , nam cặn bã!"

      Dứt lời, Lệ Ảnh Yên liền sói đói vồ mồi đè Tiêu Dung Diệp ở dưới thân.

      Lần này là nàng chủ động cầu hoan, càng là nàng chủ động tiến lên.

      "Ta ở , chàng ở dưới, cảm thụ chút, cảm giác bị người khác nắm trong tay!"

      xong, miệng lưỡi ẩm ướt của Lệ Ảnh Yên liền hôn xuống, chảy dày đặc phân tán ở mỗi tấc trong ngực to lớn.

      "Đợi chút!"

      Chợt, Tiêu Dung Diệp mở miệng cắt đứt động tác trêu chọc này.

      "Làm gì?"

      Nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận mở miệng ngắt lời .

      " làm gì! Trước câu, nàng ta!"

      "Mẹ nó, ít rắm thúi , làm sảng khoái rồi hãy !"

      " được, trước tiên nàng nàng ta !"

      Tiêu Dung Diệp làm nũng, rất giống đại nương khuê các.

      " , đại đầu quỷ chàng, ta chỉ biết là làm!"

      Dứt lời, Lệ Ảnh Yên liền giống như con ngựa hoang vui vẻ càn rỡ rong ruổi ở Đại Thảo Nguyên rộng lớn.
      Last edited by a moderator: 16/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 158.1: Ám sát
      Editor: Hoàng Dung

      Hôm sau, cách đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên còn có hai ngày, dưới trong cung đều bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.

      Mà tối hôm qua, từ khi Ý phi ăn cánh bế môn của hoàng thượng, nghiễm nhiên là bộ dáng thờ ơ đối với đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Tiêu Uyển Nhu.

      Từ tối hôm qua cho tới đúng giữa trưa hôm nay, Ý phi đều lấy nguyên nhân thân thể bị bệnh , ốm đau ở giường, chẳng quan tâm đến đại hôn của huynh muội bọn họ.

      "Ý phi nương nương, đây là hoàng thượng sai người đưa cung phục tới cho ngài, để ngài mặc vào tiệc cưới tối mai!"

      "Ném !"

      Ý phi nằm mình ở giường buồn bực, phiền chán mở miệng, giọng điệu ác liệt lộ ra kiên nhẫn nồng đậm, gương mặt diêm dúa loè loẹt cũng bị tức giận biến thành màu xanh.

      Thấy nương nương nhà mình nổi nóng, thị nữ liền thức thời lui xuống.

      lúc Ý phi tức giận đến có thể nổ phổi, đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh đột nhiên tiến vào Bích Tiêu cung, lộn mèo đẹp mắt, liên tục tránh thoát hơn mười ánh mắt cung nhân.

      "Vút!" tiếng, thân mình Liêu Chiêm Hạo quỷ mị xuất ở phía sau Ý phi.

      "Ý muội, chuyện gì chọc muội sinh khí như thế?"

      Vừa thấy là bạn tri kỉ của mình đến đây, Ý phi lập tức khóc lóc, hé ra gương mặt xinh đẹp.

      Vội vàng giống như hồ điệp nhào vào trong lòng Liêu Chiêm Hạo.


      "Hu... Cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta rất ủy khuất đó!"

      Ý phi làm nũng, mặt người đẹp hết thời ra biểu tình bị uất ức lớn.

      "Đến, Ý muội, xảy ra chuyện gì? với ta, ta trút giận cho muội!"

      xong, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Liêu Chiêm Hạo thân y phục dạ hành màu đen ôm lấy bả vai Ý phi đến giường.

      Ý phi chui vào trong lòng Liêu Chiêm Hạo, làm nũng rầm rì - -

      "Huynh nhất định phải làm chủ cho ta, bằng toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều nước đổ về biển đông rồi!"

      - - phân cách tuyến - -

      Bóng đêm mờ mịt, giờ tý vừa qua khỏi, ánh trăng sáng bị mây mù ngăn trở mảng lớn, chấm run rẩy phát ra ánh sáng suy yếu.

      Từ sáng tinh mơ phải đến Cẩm Tú các thử đồ, lại theo hoàng thượng ứng phó giao thiệp với loạt hoàng thân quốc thích, thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên đều mệt mỏi.

      Đến canh ba buổi sáng mới có thể nghỉ ngơi, khỏi kéo thân mình mỏi mệt, từng bước đến Dịch Đình.

      Lệ Ảnh Yên sắp trở thành Thần vương phi, vốn hẳn nên vào ở Thiên Điện phía tây Đông Cung, nhưng nàng lười có dính dấp với đám hậu duệ quý tộc quan to xa hoa dâm đãng nên liền "Từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" mình trở về Dịch Đình.

      Trải qua tối hôm qua nhàng vui vẻ giao hợp với Tiêu Dung Diệp, cùng với lời vào lúc động tình sâu, Lệ Ảnh Yên dĩ nhiên nhận định kỳ thực bản thân cũng .

      Cho nên gả cho , chẳng qua là xoay xoay vặn vặn tâm trí thôi.

      Huống chi lời của hoàng thượng cũng có lý, nếu Tư Đồ gia lấy Dung Diệp làm lợi thế áp chế, di0en-da14n.le9.quy76.d00n đến phản đối với hoàng thượng bằng vũ trang, hậu quả này thể tưởng tượng được.

      Cho nên nữ nhi Tư Đồ gia, tuyệt đối thể gả vào trong hoàng thất.

      Hoàng thượng đối xử với nàng tốt như vậy, bản thân mượn nước đẩy thuyền hoàn trả hoàng thượng cái nhân tình, có gì tốt?

      Mỹ nam trong tay, tâm tình của nàng bại lộ, vậy cần che dấu. Hàng đêm áp bức Tiêu Dung Diệp, đây là lý tưởng và khát vọng sau này của Lệ Ảnh Yên.

      "Khanh khách!"

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên khỏi cười ngốc nghếch.

      Nhưng khi nàng vui vẻ cười to, đạo bóng đen như gió xoáy lướt qua, Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm giác trước mắt trận sao vàng.

      Nhưng loại trường hợp này, Lệ Ảnh Yên cũng có kinh nghiệm hơn, năm lần bảy lượt đùa bỡn loại thủ đoạn này, Lệ Ảnh Yên dùng chân nghĩ cũng có thể biết là Tiêu Dung Diệp.

      "Này nam cặn bã đáng chết, nửa đêm còn giả thần giả quỷ. Được rồi, ta đoán được là chàng, mau ra đây !"

      Lệ Ảnh Yên tự tin qua, giống như chính mình Thần Thông Quảng Đại đoán rành mạch, ràng hết mọi thứ!

      lâu sau, Lệ Ảnh Yên vẫn đợi được câu trả lời của Tiêu Dung Diệp, nàng có chút kiên nhẫn, liền khàn khàn rít gào giống như con báo.

      "Nam cặn bã đáng chết, còn thân, lão nương liền thiến chàng!"

      Lời Lệ Ảnh Yên vừa mới ra miệng, chỉ nghe "vút" tiếng, đạo ngân quang ào ào xẹt qua khuôn mặt của nàng.

      Ngay sau đó, hơi thở kim loại lạnh như băng liền đập vào mặt, mang theo sát khí lạnh lẽo lướt qua.

      Nháy mắt, thần trí vốn còn buồn ngủ của Lệ Ảnh Yên đột nhiên bừng tỉnh.

      Ông ta - - phải là nam cặn bã đáng chết Tiêu Dung Diệp kia!

      "Ngươi là ai?"

      Lệ Ảnh Yên hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn là bộ dáng sợ chết chất vấn người áo đen trước mặt.

      "Ta là ai quan trọng, quan trọng là ngươi lập tức chết ở dưới kiếm của ta!"

      Người áo đen chuyện rất , lại lây dính vẻ khát máu.

      "Muốn ta chết cũng được, nhưng ngươi để ta chết ràng ? Còn có, ta cũng là người lăn lộn giang hồ, dựa theo quy củ giang hồ, cho dù ngươi muốn ta chết cũng phải lộ ra khuôn mặt chân chính chứ?"

      Lệ Ảnh Yên kiêu ngạo siểm nịnh, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt hiển nhiên như là dũng sĩ chinh chiến chiến trường, cái loại khí phách "xem cái chết", hào khí ngất trời.

      "A, xem ra vẫn là lăn lộn giang hồ, lại có thể hiểu quy củ giang hồ. Được, vậy hôm nay lão phu để cho ngươi chết được nhắm mắt!"

      xong, Liêu Chiêm Hạo lấy khăn mặt màu đen xuống, thong thả từ phía sau Lệ Ảnh Yên đến trước mặt nàng.

      Mà ánh sáng mũi kiếm lướt qua, lại lúc nào đặt ở cổ mình.

      Liêu Chiêm Hạo bước bước chân, từ từ tới.

      Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau.

      Khiếp sợ, kinh ngạc, mắt đầy thể tin, tràn ngập trong toàn bộ suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên.

      Ông...ông....ông ta lại có thể là kẻ thông dâm bên ngoài của Ý phi! như vậy, bây giờ dã hán tử này đến ám sát nàng là chủ ý của lão nữ nhân Ý phi kia.

      Mà cùng lúc đó, kinh ngạc chỉ mình Lệ Ảnh Yên?

      Trong nháy mắt Liêu Chiêm Hạo thấy Lệ Ảnh Yên, tay nắm chặt mũi kiếm chợt trở nên run rẩy.

      có khả năng, có khả năng!

      Liêu Chiêm Hạo khó có thể tin lắc đầu.

      Giống, là cực kỳ giống.

      Hứa Di, nàng và Hứa Di là cực kỳ giống nhau! Chẳng lẽ...

      "Ngươi... Ngươi... Có phải người ngươi có khối Tử Ngọc ?"

      Liêu Chiêm Hạo gần như run giọng, ông hoàn toàn tin đời này có thể có hai người giống nhau, trừ phi...
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 158.2:
      Editor: Hoàng Dung


      Lệ Ảnh Yên bị người nam nhân trước mắt này chất vấn liền hết hồn, đôi mắt nước trong suốt khiếp sợ kinh ngạc nhìn ông ta.

      Sao ông ta biết người mình có khối Tử Ngọc? Chuyện này, có mấy người biết được!

      " người ta nào có Tử Ngọc gì đâu, ngưoi cho ta là ngọc gia bảo à, xuất thân như thế còn có thể mang khối ngọc rách ư? là buồn cười!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận , nàng cảm giác trong khối Tử Ngọc giấu câu đố thân thế của mình. Mà người này, ông ta là muốn tới giết bản thân, làm sao có thể bí mật này cho ông ta chứ?

      Cho dù ông ta biết, hoặc là biết bí mật Tử Ngọc này, tại Lệ Ảnh Yên đều quan tâm rồi.

      Nghe được câu trả lời của Lệ Ảnh Yên, Liêu Chiêm Hạo vẫn chịu tin tưởng lời của nàng, dù sao các nàng là quá giống nhau.

      "Ngươi... ngươi tên gì?"

      "Cẩu Đản!"

      "Đây là cái tên quỷ quái gì?"

      "Có quỷ quái gì đâu? có phụ thân thương, có nương , ta nhảy ra từ trong tảng đá, gọi Cẩu Đản gọi là gì?"

      Lệ Ảnh Yên trả lời lưu manh, trong giọng ngượng ngùng tràn đầy khinh thường.

      Nam nhân này đúng là kỳ quái, vừa bắt đầu còn nghiêm nghị chính khí muốn giết mình, tại lại ở đây hỏi đông, hỏi tây. Hàng này giống như bị lừa đá quá ? Hoặc là hồi bị tê liệt?

      Thấy Lệ Ảnh Yên phối hợp như vậy, Liêu Chiêm Hạo sớm tức đỏ hai mắt, giận kềm được, phen xiết chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên.

      "Ngươi thành trả lời ta, rốt cuộc người có khối Tử Ngọc ?"

      "Ưm... Đau, buông ta ra!"

      ", đến cùng là có hay ?"

      "Ta ngươi bệnh thần kinh à? Ưm... Ta có... hay có quan hệ gì với ngươi?"

      "Nếu như có, quan hệ liền rất lớn. Ngươi mau trả lời ta, có hay ?"

      " có, ta có!"

      Lệ Ảnh Yên dùng lực giãy dụa ở trong lòng bàn tay Liêu Chiêm Hạo, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt.

      Dùng lực xé rách, hai người thậm chí đều có va chạm tay chân.

      "Roẹt" tiếng, y phục Lệ Ảnh Yên bị xé rách mở ra lỗ hổng lớn.

      Nhất thời, khối ngọc thạch màu tím óng ánh trong suốt ra chữ 'Lệ'.

      da thịt lộ ra ở bên ngoài của Lệ Ảnh Yên, khối ngọc thạch này càng tôn lên vẻ cao quý của nàng.

      Khối ngọc thạch này là thứ Lệ Ảnh Yên dè dặt cẩn trọng trân quý, lâu chưa chạm vào.

      Hôm nay đúng lúc cơ duyên xảo hợp, nàng mang theo khối ngọc thạch này thử y phục, nghĩ đến lại bị người áo đen che mặt này truy hỏi tới cùng, mà bản thân lại bất hạnh vừa khéo đeo khối ngọc thạch này.

      Sau khi nhìn thấy khối Tử Ngọc, Liêu Chiêm Hạo đầu tiên là kinh ngạc ngẩn ra, nhưng mà giây sau, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên tháo dỡ xuống.

      "Keng" tiếng, bội kiếm trong tay rơi ở mặt đất. thanh kim loại va chạm đá cẩm thạch, thanh thúy, nhưng nhiều hơn nữa là vào ban đêm người, thanh này trở nên đặc biệt quỷ dị.

      Nàng là...

      Chợt, tiếng bước chân ngắn mà dồn dập từ xa đến gần.

      Liêu Chiêm Hạo phản ứng nhanh nhẹn, ông lộn ngược ra sau vòng, chạy trối chết, đến bội kiếm đất cũng quên nhặt lên.

      Mà Lệ Ảnh Yên cảm thấy áp lực gấp bội, sau khi Liêu Chiêm Hạo rồi, thân thể cứng ngắc cũng như trút được gánh nặng, ngã xuống đất.

      màn mạo hiểm vừa rồi là hù chết nàng, nàng suýt nữa cho rằng bản thân chết trong tay người áo đen kia.

      Bất quá, bản thân còn may mắn, thế nhưng có thể tránh được kiếp này.

      Nhưng mà, hình như lời của ông ta có chút thích hợp.

      Sao ông ta biết người mình có khối Tử Ngọc?

      phải ông ta chính là người tình của mụ Ý phi sao? Thế nào lại có cảm xúc kích động như vậy với mình?

      Rốt cuộc là có cái gì?

      Lệ Ảnh Yên bị các loại suy nghĩ hỗn độn tràn đầy trong đầu, bây giờ nàng cực kỳ loạn, cũng cực kỳ sợ hãi, sợ bản thân lưu ý chút có người ám sát mình trước tiên.

      "Cẩu Đản, nàng..."

      Thấy vẻ mặt Lệ Ảnh Yên tái nhợt ngồi ngốc ở mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, Tiêu Dung Diệp có chút hoảng hồn tiến lên.

      Vừa Hình như vừa rồi nghe được vài thanh nho rải rác, giống như có nam nhân?

      "Nàng làm sao vậy? Cẩu Đản."

      Tiêu Dung Diệp tiến lên, phen ôm đầu vai Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.

      trễ thế này mà còn nghĩ muốn tới xem nàng, hoàn toàn bởi vì dạ yến tối nay. Ăn ở nhà hoàng thân rất khác biệt, thấy tiểu nương này có khả năng giận dỗi. Sau tiệc tối, Tiêu Dung Diệp liền lo lắng theo, nhưng có số việc phát sinh.

      "Vừa rồi, nàng ở đây... chuyện với ai?"

      Lệ Ảnh Yên , bộ dáng nàng thê lương trắng bệch dọa người.

      Chợt, ánh mắt sắc bén của Tiêu Dung Diệp phát điểm đúng, y phục của nàng bị kéo rách đường dài, hơn nữa có thứ gì đó lóe sáng ở da thịt.

      "Cẩu Đản, đây là cái gì?"
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :