1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 152.1: muộn, lão nương cắt bảo bối của ngươi làm đồ nhắm
      Editor: Hoàng Dung


      "Dung Diệp, con khen Lan Cẩn tốt như thế, là nguyện ý cưới nàng làm vợ sao?"

      Tiêu Hạo Thiên nhíu mi nghi ngờ, dù sao ông vẫn cho rằng Tiêu Dung Diệp thích chính là Tiểu Cẩu Đản này, sao đột nhiên lại khen Lan Cẩn tốt, chẳng lẽ thích chính là Lan Cẩn ư?

      "Lan Cẩn này quả là tốt hiếm thấy, hơn nữa hoàn toàn thích hợp làm vương phi của nhi thần."

      Tiêu Dung Diệp tà tứ nhếch môi qua, đôi mắt ưng sáng sắc bén chớp mắt cái, lại chớp mắt cái, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn trắng thuần, giống như muốn in tất cả biểu cảm của Lệ Ảnh Yên vào trong đầu vậy.

      "Chỉ là..."

      Chợt, lời Tiêu Dung Diệp xoay chuyển, tựa tiếu phi tiếu câu môi.

      Mà Lệ Ảnh Yên vốn còn cúi đầu nháy mắt như là bị cái gì kích thích, đột nhiên nâng lên.

      Đúng lúc, ánh mắt hai người giao nhau.

      "Nhi thần cảm thấy nữ tử tùy tiện càng thích hợp với nhi thần - tiểu tử phóng đãng này hơn. Cho nên, cho dù cưới vợ, nhi thần cũng hi vọng là nữ tử khiến nhi thần vui vẻ."

      Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, lời rất là chắc chắn, gương mặt tuấn tú đều có vẻ đùa giỡn kềm chế được.

      khuôn mặt tuấn tú kiên định dời in ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, khiến tiếng lòng vốn bình tĩnh của nàng đột nhiên run lên.

      Lệ Ảnh Yên vừa kích động lại hiếu kỳ để tay lên ngực tự hỏi.

      ... người nữ tử đó là mình sao?

      Quả nhiên, Tiêu Hạo Thiên sớm đoán được tên tiểu tử này thích Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mà nữ tử tùy tiện, chính là Cẩu Đản .

      Xem ra chính mình coi như là hiểu nhi tử của mình.

      "Dung Diệp, dựa theo lời con , trong lòng trẫm có biết nữ tử như vậy."

      xong, Tiêu Hạo Thiên dừng chút, con ngươi quắc thước mang theo đánh giá nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Dung Diệp chút, lại nhìn Tiểu Cẩu Đản cúi đầu chút.

      Chốc lát, hắng giọng tiếng.

      "Trẫm quyết định, gả Cẩu Đản cho Dung Diệp làm vương phi!"

      "Cái gì?"

      Lệ Ảnh Yên lập tức nâng đầu lên, thể tin mở to con ngươi, trái tim đều sắp bắn ra từ trong cổ họng.

      "Có vấn đề gì sao? Tiểu Cẩu Đản?" Tiêu Hạo Thiên sớm liệu đến Cẩu Đản này có biểu cảm hoảng sợ thể tin được này, đến giọng cũng là sóng nước chẳng xao sợ hãi như vậy.

      Ngược lại nhi tử này của mình, sao nghe câu như thế lại giống như người việc gì chứ?

      " được, hoàng thượng."

      Sao ngài có thể gả ta cho nam cặn bã này hả?

      Lệ Ảnh Yên khỏi rối rắm hỏi câu ở trong đáy lòng, tại trong đầu nàng cực kỳ loạn. Hoàng thượng này gả mình cho ai, sao ngay cả suy tính cũng thèm suy tính chứ?

      "Vì sao được? Cẩu Đản."

      "Ta..."

      Lệ Ảnh Yên ấp úng nên lời nguyên do vì sao, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau, mười ngón bất an đan xen.

      Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên cũng làm khó tiểu nương này nữa!

      Lời liền xoay chuyển, chỉ mũi nhọn vào Tiêu Dung Diệp.

      "Dung Diệp, nếu trẫm gả Cẩu Đản cho con! Con có ý kiến gì ?"

      Bị Tiêu Hạo Thiên hỏi, trong lòng Tiêu Dung Diệp sớm vui đến nở hoa, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhưng muốn nữ cặn bã đáng chết kia biết có bao nhiêu khát vọng với hôn này, liền cố làm ra vẻ hắng giọng.

      "Cái này...cái này sao..."

      Tiêu Dung Diệp đưa tay, vuốt ve cánh môi mỏng của mình, mày núi đẹp giống như rối rắm nhíu chặt với nhau.

      lâu sau vẫn đợi được câu dưới của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hiểu, gấp đến độ trong lòng bàn tay đều chảy ra tầng mồ hôi. Mà Tiêu Hạo Thiên cũng chờ đến vô cùng sốt ruột.

      Chợt, tiếng thâm thúy mang theo từ tính du dương vang lên.

      "Lệnh của phụ mẫu, nhi thần cũng thể theo, nhi thần hết thảy đều mặc cho phụ hoàng làm chủ!"

      "Tốt! Ha ha!"

      Tiêu Hạo Thiên chợt kích động nhếch miệng cười to, mặt là trạng thái người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái bừng bừng.

      "Tốt lắm, vậy ba ngày sau con và hoàng muội của con đồng thời đại hôn!"


      "Cái gì?"

      Vẻ mặt Lệ Ảnh Yên đầy kinh ngạc, giống như là tiến vào bên trong chảo nhuộm lớn, biến hóa đủ màu đủ dạng.

      - - phân cách tuyến - -

      Thấy Tiêu Dung Diệp nghênh ngang theo hoàng thượng ra từ trong thiên điện, mặt Lệ Ảnh Yên lập tức sưng lên giống như gan heo thối, phen kéo Tiêu Dung Diệp vào trong phòng của mình.

      Vừa vào cửa, tiếng rít gào to lớn của Lệ Ảnh Yên liền đổ ập xuống - -

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi chơi ta phải hay ? phải ngươi muốn kết hôn với Tư Đồ Lan Cẩn kia sao? Quỷ quái thế nào lại biến thành ta! Ngươi mau cho ta đáp án, bằng hôm nay ta liền thiến ngươi!"

      "A, tiểu nương tử của ta, sao lại nổi giận như vậy? Phụ hoàng ta hi vọng ta cưới ai, ta liền cưới người đó? Chẳng lẽ vậy cũng cần lý do sao!"

      Tiêu Dung Diệp bất cần đời mở hai tay ra, nhún nhún vai, tựa như chuyện gì cũng có quan hệ gì với vậy, lắc đầu sang trái, lắc đầu sang phải.

      Nhưng biểu cảm càng phóng đãng kềm chế được như thế lại càng khiến Lệ Ảnh Yên nổi giận, giơ nắm tay lên, hành hung lên người Tiêu Dung Diệp.

      "Bốp, bốp, bốp!"

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi khi dễ ta nghiện rồi phải ? Còn muốn cưới ta trở về, ngươi nằm mơ!"

      Chợt, Lệ Ảnh Yên rút ra, lấy bộ tiết y hôm qua tặng mình, phen ngăn chận cái miệng thúi kia của Tiêu Dung Diệp.

      "Ưm..."

      "Nam cặn bã đáng chết, lão nương cho ngươi thể câu nào hết. Mẹ nó, ngươi nghe đây, tại lập tức đến chỗ hoàng thượng, muốn hủy hôn ước kia cho lão nương. Bằng , tại ta liền biến ngươi thành thái giám!"

      Lệ Ảnh Yên tận lực dùng lời uy hiếp Tiêu Dung Diệp, khuôn mặt khéo léo đều dữ tợn đến sắp ăn thịt người rồi

      Trước đó, nam cặn bã đáng chết Tư Đồ Lan Cẩn tốt như vậy, cố tình muốn chết tiệt cưới nàng, xem Lệ Ảnh Yên nàng là đần độn ư? Sau khi cho bạt tai, lại cho bản thân viên táo ngọt.

      "Ưm..."

      Tiêu Dung Diệp tìm đường chết, làm bộ như bản thân bị Lệ Ảnh Yên ức hiếp chỗ dung thân, ấp úng lắc lư chân tay, như là khẩn cầu Lệ Ảnh Yên buông tha vậy.

      Thấy trong con ngươi đen của Tiêu Dung Diệp đều là vẻ hoảng sợ kinh hồn táng đảm, Lệ Ảnh Yên tiến đến gần giường sạp, chống hai tay ở hai bên thân thể .

      "Mẹ nó, muốn ta thả ngươi sao? Được thôi, tìm hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra. Vậy ta tha cho ngươi, bằng ..."

      Lệ Ảnh Yên đột nhiên nhếch môi, híp mắt cười tà ác, lấy chiếc kéo qua.

      "két, két" dao động ở trước mắt Tiêu Dung Diệp hai lần.

      Nhất thời, mắt sáng của Tiêu Dung Diệp trừng lớn hơn nữa.

      "Hắc hắc, sợ rồi sao? muốn đoạn tử tuyệt tôn mau tìm hoàng thượng."

      Thấy tình thế, Tiêu Dung Diệp vội vàng gật đầu, hình như rất sợ hãi.
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152.2:
      Editor: Hoàng Dung


      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp gật đầu, Lệ Ảnh Yên cũng muốn để chạy nhanh giải quyết chuyện này cho rồi.

      Dù sao nàng chính là tiểu cung nữ tiện tì, nào có tư cách gì khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra đâu? Nhưng nam cặn bã này giống, là hoàng tử, muốn hủy hôn, vậy hoàng thượng nhất định châm chước.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên lấy tiết y uyên ương hí thủy màu lửa đỏ trong miệng Tiêu Dung Diệp ra, ném tới bên.

      "Nam cặn bã đáng chết, đừng nghĩ giở trò gì với lão nương. Ngươi hẳn là biết, ngươi trốn thoát lòng bàn tay của ta."

      xong, Lệ Ảnh Yên nhấc chân liền đá cước chấn động núi sông lên pp của Tiêu Dung Diệp.

      "Mau , nếu chậm, lão nương cắt bảo bối của ngươi làm đồ nhắm!"

      - - phân cách tuyến - -

      Trốn được ra khỏi chỗ Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp làm gì chịu tới nơi của hoàng thượng ông thu hồi hôn ước với Lệ Ảnh Yên.

      Phải sứ quốc gia khác hơn nửa tháng, cũng rất nhớ tiểu tử Lộ Lệ kia rồi, liền muốn Thái Y viện, tính toán uống hơn mấy chén với , tự ôn chuyện.

      Đến Thái Y viện, lại thần kỳ phát có người ở đây.

      Theo lý thuyết, hôm nay tên tiểu tử kia phải trực ở đây, sao lại có?

      Chợt, thanh rải rác nho giống như con chuột kiếm ăn, ừ a ư hừ.

      Mang theo tò mò, Tiêu Dung Diệp liền qua nơi phát ra thanh.

      Chỉ nghe thanh vỡ vụn này càng ngày càng lớn, thậm chí là làm loại chuyện giữa nam và nữ phát ra tiếng rên .

      Bình thường làm loại chuyện này với Lệ Ảnh Yên cũng có thể nghe ra được đây là thanh khi nữ nhân lên cao triều.

      Nhưng Tiêu Dung Diệp ngu ngốc vào giờ phút này chính là cường ngạnh có phát giác là thanh phát ra khi nam nữ làm chuyện khuê phòng.

      "A... Ừ ừ... Ngươi giỏi quá! Lộ thần y... ưm... Ta muốn bay lên rồi"

      Tiếng nữ tử rên ngâm càng phóng đãng hơn, hai chân càng thêm dùng sức nhốt chặt thắt lưng của nam nhân.

      "Ha ha, tiểu tinh, lúc trước sao phát nàng phóng đãng như vậy? Có phải ở chung chỗ với Tiểu Cẩu Đản lâu nên biết cảm giác nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia chạm vào nàng ta thích, cho nên nàng liền làm vậy với ta đúng ?"

      Thân mình Lộ Lệ vừa phập phồng, vừa hết sức tình sắc trêu đùa với Diên nhi.

      "Nào có, ma quỷ! Ta chẳng qua chỉ nhìn thấy hai bọn họ lần mà thôi!"

      Diên nhi thẹn thùng đập cái lên lồng ngực xích lõa của Lộ Lệ, cả người đều như là bãi bùn nhão trầm luân phía dưới thân thể to lớn kia.

      "Thấy lần? Như thế nào, bọn họ nhiệt liệt ? Bảo bối của nam cặn bã kia có lớn ?"

      "Cái gì? Cảnh tối lửa tắt đèn, người ta cũng nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được Cẩu Đản kêu rên mà thôi. Chàng đó, người ta là lần đầu tiên nhìn thấy!"

      xong, Diên nhi liền đưa tay nắm giữ rồi.

      "Ưm..."

      Lộ Lệ than tiếng hạnh phúc, ngón tay càng thêm động tình miêu tả thân mình trơn nhẵn của Diên nhi.

      lúc hai người điên loan đảo phượng bậy bạ, cửa phòng bị lực đạo ngoan lệ mở ra.

      "A!"

      Diên nhi thét tiếng chói tai, kéo chăn che lại bộ phận trọng điểm của mình, vừa thấy là Tiêu Dung Diệp đen mặt tiến vào, vội vàng trốn ở phía sau Lộ Lệ.

      Vừa thấy là ôn thần Tiêu Dung Diệp đen mặt tiến vào quấy rối chuyện tốt của mình.

      Giọng tức giận của Lộ Lệ lưu manh vang lên - -

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi xông tới từ nơi nào, dám can đảm quấy rối chuyện tốt của lão tử?"

      "Lộ Lệ, người làm, trời nhìn, làm bậy tốt lắm đâu!"

      xong, Tiêu Dung Diệp chẳng những có ý tứ tránh , thậm chí là bước tiếp bước chân vững vàng, nghênh ngang tiến lên vài bước.

      "A, ngươi muốn biết bảo bối của ta lớn bao nhiêu, nhưng mà hình như làm cho ngươi thất vọng rồi. Của ta, lớn hơn ngươi vòng!"

      "Ngươi..."

      Khuôn mặt xinh đẹp có thể so với nghiệt của Lộ Lệ nhất thời tái xanh rồi.

      Nam cặn bã đáng chết lại có thể lấy gốc rễ của ta để giễu cợt , điều này làm cho tôn nghiêm của Lộ Lệ nhận phải đả kích lớn.

      Nhưng đột nhiên, Lộ Lệ giống như nhớ tới cái gì, cười nghiệt.

      "Dung Diệp, cho dù ngươi lớn hơn ta như thế nào? Ta nghe Tiểu Cẩu Đản nhao nhao công phu của ngươi tệ muốn chết! Aizz, sức chiến đấu tốt, cho dù bộ dạng lớn như cánh tay cũng có ích gì chứ!"

      "Ai sức chiến đấu của ta được? Nam cặn bã họ Lộ, đêm nay ta mượn ngươi thử việc, bạo cúc hoa của ngươi."

      xong, Tiêu Dung Diệp đột nhiên phen bóp chặt nơi đó của Lộ Lệ.

      "A ư..."

      giống cảm giác thõa mãn hưởng thụ vừa rồi, lần này Lộ Lệ cảm giác nơi đó của sắp bị cầm hỏng rồi!

      "Tiêu tứ gia, thủ hạ lưu bảo! Ta còn dựa vào nó nối dõi tông đường đấy!"

      "Câm miệng, ta đây là tạo phúc cho người, đồ chơi này của ngươi quá hại người, nhất là hoàng hoa khuê nữ và con nhà lành!"

      Chợt, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp phát bóng dáng phía sau Lộ Lệ, giờ phút này tiểu nha đầu đó mắt đầy kinh hoảng, chỉ sợ lộ ra.

      Tiểu nha đầu này là đồng bạn với nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên kia ?

      Tiêu Dung Diệp mang theo ánh mắt đại lượng nhìn nhìn Diên nhi, ánh mắt lại chuyển sang nhìn nhìn Lộ Lệ. Tiếng thâm thúy như là rượu ngon ủ nhiều năm, trêu chọc vang lên - -

      "Sao giờ ta mới phát tiểu tử ngươi ngược lại diễm phúc cạn, đến tỷ muội tốt của Cẩu Đản nhà ta cũng có thể quyến rũ đến đây. Đừng với ta, bước tiếp theo, ngươi tính toán xuống tay với nữ nhân của ta?"

      Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Dung Diệp trở nên sắc bén, Lộ Lệ này có tiếng chơi đùa bụi hoa, từng thượng lên vô số nữ nhân, giờ đoạt Diên nhi tới tay. chừng, kế tiếp chính là Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã kia.

      " đâu? Nữ nhân của Tiêu tứ gia ngươi, ta nào dám động chứ? Cho dù cho ta ăn gan hùm mật gấu, ta cũng dám đâu!"

      Lộ Lệ vội vàng phản bác Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ chỉ cần nữ nhân có chút tư sắc, đều thường thức chút. Nhưng cũng có nguyên tắc, đó chính là nữ nhân của bằng hữu, đánh chết cũng chạm vào.

      Tiêu Dung Diệp này dụng tâm che chở Cẩu Đản kia còn hơn cả thân phụ mẫu của , tự nhiên là thịt trong lòng , thân là hảo bạn hữu, Lộ Lệ làm sao có thể chiếm lấy nữ nhân của huynh đệ tốt chứ!

      "Tin rằng ngươi cũng dám!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận hút ngụm khí, bỗng chốc liền buông nơi đó của Lộ Lệ ra.

      Vốn nghĩ tìm Lộ Lệ đáng chết chuyện, xem ra là cần nữa, bản thân vẫn là thức thời nơi khác dạo thôi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn lớn 200 độ gì đó rồi.

      "Thôi, ta vẫn là trở về ngủ ngon đây, lười quấy rầy chuyện tốt của ngươi!"

      "Ôi chao, đừng, đừng trở về ngủ, tìm Cẩu Đản của ngươi, phóng mấy pháo . Lâu như vậy chạm vào nữ nhân, chỗ của ngươi còn sử dụng tốt chức năng ?"

      xong, Lộ Lệ liền cười lên ha hả, bộ dáng đáng đánh đòn này rất giống như tiểu hài tử nhặt được bảo bối.

      " thỉ , nơi đó của ta sử dụng tùy tiện, bằng đến lúc Tinh Tẫn Nhân Vong(1) tốt lắm! Lộ thần y, có việc gì uống chút máu hươu, bồi bổ mông ba ba để tráng dương ! Bằng dựa theo tình huống đêm mười lần này của ngươi, sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân!"

      Chú thích:
      (1) Tinh Tẫn Nhân Vong: lao lực quá mà chết *phần lớn hiểu theo nghĩa lao lực trong chuyện í*
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152.3:
      Editor: Hoàng Dung


      xong, Tiêu Dung Diệp liền cười lạnh xoay người, để lại cho Lộ Lệ bóng lưng tiêu sái.

      - - phân cách tuyến - -

      có chỗ có thể , Tiêu Dung Diệp rất muốn trở về tìm Lệ Ảnh Yên. Nhưng dù sao còn chưa có từ hôn, có phải tiểu nữ cặn bã này giết mình hay ?

      Chính nhớ tiểu nữ cặn bã kia rồi, lại muốn từ hôn, tiến thối lưỡng nan, tra tấn cái đầu Tiêu Dung Diệp như biến lớn thành hai cái.

      Chợt Tiêu Dung Diệp nhớ tới mình cũng trở về ngày, còn chưa có thăm mẫu phi của mình. Về lý là thể nào nổi, nghĩ nghĩ, tính toán Bích Tiêu cung thăm mẫu phi.

      Đến Bích Tiêu cung, Tiêu Dung Diệp chợt phát Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi ở đó, cực kỳ khiến cho khó mà tin được chính là Tư Đồ Lan Cẩn cũng ở đó.

      Nhìn đến đây, Tiêu Dung Diệp hận thể tát bản thân mấy bạt tai, nơi nào tốt, cố tình đến nơi thối nát này, đối mặt với đám người muốn gặp.

      "Diệp nhi, con đến rồi! Bản cung hôm nay con nhất định đến thăm bản cung. Con xem, bản cung mời hoàng muội, muội phu tương lai của con. À...còn có vương phi tương lai của con tới rồi, đều là người nhà, hôm nay là náo nhiệt!"

      "Dung Diệp!"

      Tư Đồ Lan Cẩn mềm mại gọi tiếng liền tiến lên, phen nhốt chặt cánh tay của Tiêu Dung Diệp ở trong ngực, nhấc đầu kiêng kỵ áp vào đầu vai .

      "Ta rất nhớ chàng!"

      Trong giọng nũng nịu nhiễm gợn sóng ôn nhu, khiến đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên.

      Đều là nữ nhân, sao Lan Cẩn biết chuyện như vậy, mà nữ cặn bã đáng chết biết trời cao đất rộng kia đến miệng cũng thối như thế chứ!

      đúng là người so với người bằng người mà! Cùng so sánh với Lan Cẩn này, Cẩu Đản kia là chút xíu ưu thế cũng có, rốt cuộc nàng dựa vào ưu thế gì để chiếm lấy tâm của mình đây?

      Aizz, ngẫm lại, Tiêu Dung Diệp liền cảm thấy khó hiểu, mình rốt cuộc là trúng độc gì của nàng?

      lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ đến mê mẩn, giọng Ý phi liền xen vào.

      "Diệp nhi, nghĩ cái gì thế? Xuất thần như vậy, ngay cả Lan Cẩn cũng bị bỏ quên!"

      Giọng bất thình lình này làm Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, nhưng dù sao Tiêu Dung Diệp phải người bình thường, lập tức phản ứng kịp - -

      " có gì, nhi thần chỉ là nghĩ mang theo đôi vòng tay kim hoàn thúy của bộ lạc Tiên Ti tặng cho mẫu phi, lại nhớ để quên ở nơi nào!"

      "Ngươi - tiểu tử hồ đồ này, đến lễ vật tặng mẫu phi cũng quên, xem ra là nên tìm người quản tên tiểu tử mao đầu mơ hồ như ngươi rồi!"

      xong, ánh mắt Ý phi liền đánh giá liếc nhìn Tư Đồ Lan Cẩn.

      Mà nhìn thấy ánh mắt Ý phi đánh giá bản thân, dung nhan xinh đẹp phấn nộn của Tư Đồ Lan Cẩn nhất thời liền đỏ hồng mảnh.

      Phụ thân nhà nàng vốn bởi vì chuyện của Dư Văn Diên nên có cái nhìn rất lớn với Tiêu Dung Diệp, bản thân kẹp ở giữa, bất chợt lời tốt cho Tiêu Dung Diệp, cũng để phụ thân của mình sửa lại cái nhìn với .

      Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lan Cẩn tự nhận mình coi như là có tài có đức, cũng đủ có thể trợ giúp Tiêu Dung Diệp xử lý tất cả việc lông gà vỏ tỏi!

      "Đúng vậy, mẫu phi. Quả nên tìm người quản tính đãng trí này của nhi thần rồi."

      xong, khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết, nụ cười khéo léo của Lệ Ảnh Yên liền lên ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, làm ánh mắt chậm dần, khóe môi cũng hữu ý vô ý chứa chút nếp nhăn mặt khi cười.

      "Phụ hoàng định ra hôn ước, để nhi thần ba ngày sau cùng hoàng muội Uyển Nhu tổ chức đại hôn. Nhi thần may mắn, cưới nữ tử là thị nữ bên cạnh phụ hoàng - - Cẩu Đản làm vợ!"

      "Cái gì?"

      Mọi người ở đây sau khi nghe được lời của Tiêu Dung Diệp liền im bặt.

      Gương mặt màu gan heo, cái càng khó coi hơn cái. Nhất là Hoắc Thiếu Nghi, gương mặt có thói quen che giấu cảm xúc kia là biểu cảm giật mình chưa từng có, chỉ vì câu kia của Tiêu Dung Diệp mà khiếp sợ đến tận trong tâm khảm của .

      "Ngươi cái gì? Ngươi muốn kết hôn với Yên Nhi?"

      Hoắc Thiếu Nghi gần như dùng giọng run rẩy hỏi Tiêu Dung Diệp, tin, hết thảy giống như là cơn ác mộng, Yên Nhi làm sao có thể gả cho ta?

      Lúc trước, Yên Nhi có thể vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh và Uyển Nhu ôm hôn, còn phải kẻ chết tiệt này gây ra sao? nam tử dụng tâm cơ như vậy, sao có thể xứng đôi với nữ tử tốt như Yên Nhi.

      "Thế nào? Chẳng lẽ muội phu tương lai của ta còn có ý nghĩ gì khác?"

      Giọng nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp tràn đầy khinh thường, nhất là bốn chữ muội phu tương lai này, cắn đặc biệt nặng, giống như lúc nào nhắc nhở ta, ngươi có hoàng muội của ta, đừng nghĩ quấy nhiễu Cẩu Đản nữa. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Cẩu Đản là của ta, ngươi đến quyền lợi mơ ước cũng có đâu.

      " có khả năng, điều đó có khả năng. Dung Diệp, chàng nhất định là gạt ta đúng ?"

      xong, Tư Đồ Lan Cẩn phát điên tiến lên, phen kéo lấy ống tay áo Tiêu Dung Diệp.

      "Dung Diệp, người chàng muốn cưới là Tư Đồ Lan Cẩn ta, phải là bất luận kẻ nào khác. Chàng nhất định là gạt ta, chàng hư! Đùa giỡn kiểu này!"

      "Nếu nghĩ như vậy có thể khiến trong lòng ngươi dễ chịu chút, ta ý kiến. Chỉ là chính là , gạt được bản thân nhất thời, lừa được bản thân đời!"

      Giọng nhàn nhạt có chút tình điệu nào, Tiêu Dung Diệp cũng rất muốn thương tổn tâm Tư Đồ Lan Cẩn. Nhưng đau dài bằng đau ngắn, để nàng ta sớm chút nhận , miễn cho rước lấy bi thương lớn hơn.

      Lời của Tiêu Dung Diệp làm đầu Tư Đồ Lan Cẩn "Ông" tiếng nổ tung, suy nghĩ điên cuồng gì ở khắc này đều có rồi.

      "Ta tin, ta tin... Ta tin!" câu cuối cùng, Tư Đồ Lan Cẩn gần như để ý hình tượng hô to ra tiếng, tiếp đó phát điên kéo tóc đen, như là sư tử cái bị thương vậy, mang theo nước mắt phi gió bão, quan tâm chạy ra ngoài.

      Mà thấy Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra ngoài, mặt Tiêu Dung Diệp vẫn thong dong lạnh nhạt.

      "Hoàng huynh, huynh đuổi theo Lan Cẩn tỷ !"

      Tiêu Uyển Nhu đứng ở bên, kinh ngạc hồi lâu mới phát ra tiếng.

      Nhưng nào biết, Tiêu Dung Diệp này giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, có chút ý tứ đuổi theo ra ngoài.

      Tiêu Uyển Nhu gấp đến độ dậm chân, Lan Cẩn này lẻ loi mình chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?

      Thấy Tiêu Dung Diệp có phản ứng, Tiêu Uyển Nhu chỉ có thể tự mình nhấc chân đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 153: Nữ nhân lương tâm

      Editor: Hoàng Dung


      Thấy Tiêu Dung Diệp có phản ứng, Tiêu Uyển Nhu chỉ có thể tự mình nhấc chân đuổi theo.

      Trong nháy mắt sượt qua vai, cho Tiêu Dung Diệp ánh mắt sắc bén.

      Sau khi Tiêu Uyển Nhu chạy ra ngoài, toàn bộ Bích Tiêu cung lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

      Mà Ý phi lão luyện này gần như bị lời của Tiêu Dung Diệp dọa cho choáng váng, bỗng chốc an vị ở giường, mắt đều là vẻ thể tin.

      an bày thỏa đáng hết tất cả, sao cái lão bất tử hoàng thượng kia đột nhiên thay đổi chủ ý?

      Chẳng lẽ là Diệp nhi - đứa này muốn hoàng thượng thay đổi chủ ý?

      "Diệp nhi, ngươi có lừa bản cung? Hoàng thượng khâm định Thần vương phi phải Lan Cẩn sao?"

      "Những lời của nhi thần là , nếu như tin, ngài có thể hỏi phụ hoàng!"

      Tiêu Dung Diệp từng chữ vang vang, Ý phi liền ngu muội ngay tại chỗ.

      Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ tất cả kế hoạch của bản thân đều phải mất hết sao?

      cam lòng, cam lòng.

      Ý phi thầm nắm tay thành nắm đâm cúi để ở bên sườn.

      "Người tới, bãi giá! Bản cung muốn gặp mặt thánh thượng!"

      xong, Ý phi liền vội vàng kéo váy Yên La uốn lượn rơi xuống đất, tới cửa.

      Đợi sau khi Ý phi ra ngoài, trong Bích Tiêu cung to như vậy chỉ còn sót lại Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi.

      "Ngươi... muốn cưới Yên Nhi?"

      Giọng Hoắc Thiếu Nghi gần như run rẩy chất vấn, nam tử trước mắt này vốn là huynh đệ tốt nể trọng nhất, tại sao có thể như vậy? Gần năm năm gặp mà thôi, sao ta lại biến thành người vì đạt được mục đích mà tiếc sử dùng thủ đoạn?

      Yên Nhi, nàng biết nam nhân này làm gì ta ?

      "Thế nào? Muội phu tương lai có ý kiến gì? Nàng là nữ nhân của ta, cưới nàng, về tình về lý, toàn bộ đều thông suốt!"

      Khóe môi Tiêu Dung Diệp ôm lấy tia nghiền ngẫm, nhìn biểu cảm ăn cứt này của Hoắc Thiếu Nghi, liền muốn cười.

      tại Hoắc Thiếu Nghi còn tưởng rằng bản thân là ai chứ? Từ khi Cẩu Đản nhìn thấy màn ta và Tiêu Uyển Nhu ôm hôn, nàng liền hoàn toàn hết hy vọng với .

      Mà Tiêu Dung Diệp giống, cho dù cố ý tỉ mỉ chế tạo màn kia, hơn nữa trùng hợp bị Cẩu Đản thấy.

      Hoàn toàn là vì nghĩ cho nàng, từng ôm chầm eo của nàng, từng hôn qua môi của nàng, là người từng ngủ cùng nàng, tương lai nàng còn có thể sanh con dưỡng cái cho .

      Nàng là nữ nhân của , làm sao có thể cho phép nam nhân khác có cơ hội tiếp cận nàng. Đừng là bằng hữu tốt, ngay cả huynh đệ thân như tay chân, Tiêu Dung Diệp cũng tuyệt đối cho phép.

      "Nếu ngươi cưới Yên Nhi, hoàn toàn là hại nàng! Nàng rất đơn thuần, ngươi thể làm nàng có bất kỳ dính dấp gì ở trong tranh đấu cung đình giữ kín như bưng này, ngươi hiểu ? Ngươi - tên hỗn đản này!"

      "Ngươi là ta cho nàng được cảm giác an toàn sao? Hoắc Thiếu Nghi, ngươi sai lầm rồi, cho nàng được cảm giác an toàn chính là ngươi mới đúng. Người đều rời bỏ nàng, vì sao còn muốn trở về trêu chọc nàng? Thậm chí còn gây ra vụ án hai mạng người ở thôn dân chạy nạn. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi biết tất cả đều là do người khởi xướng ư?"

      Tiêu Dung Diệp từng chữ vang vang, lời hoàn toàn giống như cây đao sắc bén, gọn gàng dứt khoát đâm vào trong trái tim Hoắc Thiếu Nghi.

      Bỗng dưng, hai tròng mắt màu đỏ tươi của Hoắc Thiếu Nghi giống như nhiễm lên màu máu.

      " phải như thế, Yên Nhi nàng là của ta mới đúng. Rời bỏ nàng, ta tất nhiên là có nỗi khổ! Ta trở về, chỉ là vì lấy được thứ vốn thuộc về ta!"

      Hoắc Thiếu Nghi gần như bi ai như sói rít gào, cả trái tim đều theo lời kịch liệt của mà run rẩy.

      Yên Nhi, nữ tử thiện lương đơn thuần kia, lúc trước vì sao mình phải nhẫn tâm bỏ rơi nàng như vậy?

      "Mặc kệ là nguyên nhân gì, rời khỏi nàng lên ngươi buông tha nàng. tại trở về tìm nàng, còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, ta chỉ là trùng hợp thiết kế để nàng thấy được hình ảnh ngươi và Uyển Nhu ôm hôn. Cho dù nàng nhìn thấy, ngươi vẫn là hôn Uyển Nhu. Có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng lừa được đời, nếu ta để nàng thấy, vậy ngươi còn tính toán lừa gạt nàng bao lâu?"

      Tiêu Dung Diệp ngẫm lại liền cảm thấy phẫn nộ, bên này vốn là hôn nhau với hoàng muội mình, còn mưu toan gạt Cẩu Đản. Đối với tiểu nữ cặn bã đó mà , phải là rất tàn nhẫn và công bằng sao?

      "Ta chưa từng nghĩ muốn giấu giếm nàng chuyện gì. Ta chỉ là bị thâm tình của Uyển Nhu làm cho váng đầu nên mới có thể hôn nàng ta! Nhưng... trong lòng ta có Yên Nhi!"

      "Bốp!" tiếng.

      Tiêu Dung Diệp giận kềm được cho Hoắc Thiếu Nghi quyền.

      Nhất thời, chất lỏng đỏ bừng theo khóe môi Hoắc Thiếu Nghi chậm rãi tràn ra.

      "Ngươi - đồ nam nhân yếu đuối, đến chính ngươi ai mà ngươi cũng biết, ngươi còn dám lượn quanh ở giữa hai nữ nhân! Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của họ ? Ngươi tâm thần bất định như vậy, hoàn toàn xứng được ! Lại càng xứng trong lòng ngươi có nàng!"

      Tiêu Dung Diệp khó thở, lại lần nữa khó có thể khống chế cảm xúc cho Hoắc Thiếu Nghi quyền.

      Bị đánh liên tục hai quyền, Hoắc Thiếu Nghi khó thở, cảm giác Tiêu Dung Diệp quả thực là ô nhục tình của với Yên Nhi.

      khỏi vung đấm tay lên, cho Tiêu Dung Diệp cú đấm sâu mãnh liệt.

      "Ta xứng với Yên Nhi, chẳng lẽ ngươi xứng sao? Làm hoàng tử nhà đế vương, hoàn toàn có khả năng chỉ cưới người nữ tử làm vợ. Nếu ngươi cưới Yên Nhi, sau này còn có thể cưới rất nhiều vương phi. Như vậy, ngươi cảm thấy Yên Nhi có thể chịu được ư? Ngươi hoàn toàn hiểu nàng, dựa vào cái gì muốn cưới nàng!"

      Hoắc Thiếu Nghi cũng nóng nảy, luôn luôn quý trọng, coi Lệ Ảnh Yên như mạng của mình, lại nghĩ đến nam nhân này chạm vào làm thân thể nàng dơ bẩn.

      Con cái nhà đế vương nhất định là đám hỏi chính trị. Hoắc Thiếu Nghi biết , Tiêu Dung Diệp này hoàn toàn có khả năng chỉ cưới mình nàng. Vì hạnh phúc sau này của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi kiên quyết thể để Lệ Ảnh Yên gả cho Tiêu Dung Diệp.

      "Nếu ta vì nàng, nguyện ý buông tha cho thân vương vị chí cao vô thượng này, đời kiếp chỉ mình nàng, vải thô áo tang cũng được, lưu lạc thiên nhai cũng tốt, ta đều có thể theo nàng! Vậy ngươi còn có lý do gì ta xứng cưới nàng. đến người hiểu nàng, ta nghĩ hẳn là ngươi mới đúng đấy!"

      xong, hai nam tử có dáng người cao ngất giống nhau, thấy phiên đấm đánh túi bụi.


      - - phân cách tuyến - -

      Trong Dịch Đình, Lệ Ảnh Yên vẫn ngủ vui vẻ, nhưng đột nhiên tiếng bước chân đánh úp lại, vội vàng tiến tới gõ cửa phòng của nàng.

      "Này, Cẩu Đản, ngươi ở đâu? Mở cửa nhanh, tốt, chuyện lớn rồi!"

      Giọng Diên nhi vô cùng lo lắng, gần như khàn khàn hô.

      tay khỏi gia tăng lực gõ cửa thêm vài phân.

      "Này, Cầu Đản, mở cửa nhanh, nhanh chút, việc lớn tốt rồi!"

      "Như thế nào?"

      Lệ Ảnh Yên trong cơn mê mang, xoa cặp mắt nhập nhèm, cũng biết người nào thức thời quấy rầy mộng đẹp hẹn hò của nàng với Chu công.

      Lau nước miếng chảy còn lưu lại bên khóe miệng, Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng tiến lên mở cửa.

      Cửa vừa được mở ra, Diên nhi liền cấp tốc nắm lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, tiếp đó cũng lời nào liền lôi kéo Lệ Ảnh Yên ra ngoài.

      "A!"

      Tình hình đột nhiên xảy ra, Lệ Ảnh Yên lập tức thanh tỉnh, tay mắt lanh lẹ giữ chặt khung cửa.

      "Đợi chút, ngươi làm gì mà gấp như vậy?"

      Lệ Ảnh Yên nhìn chăm chú hỏi, dù sao bản thân chính là mặc áo khoác đơn giản, khuya khoắt liền lao ra, để người ta gặp được, tốt lắm.

      "Có thể vội ư, hai người Thần vương điện hạ và Phò mã tương lai bởi vì ngươi ra tay quá nặng, tại đều ở Thái Y viện rồi!"

      "Cái gì? Ra tay quá nặng? Bởi vì... ta?"

      Lệ Ảnh Yên khiếp sợ đưa tay chỉ vào bản thân, nàng có nghe lầm chớ?

      Hai đại nam nhân bọn họ ra tay quá nặng, lại có thể bởi vì nàng ư?

      nghĩ tới nàng có ngày có thể làm hồng nhan họa thủy.

      "Ừ, đúng vậy. Được rồi, đừng nhiều lời, ngươi mau xem chút !"

      xong, Diên nhi lại lần nữa lôi kéo Lệ Ảnh Yên ra ngoài.

      "Đợi chút, ta mặc y phục !"

      "Mặc cái gì mà mặc? thôi!"

      - - phân cách tuyến - -

      Vừa mới tiến vào cửa Thái Y viện, Lệ Ảnh Yên liền thấy hai hai nam nhân có khuôn mặt quải thai, sưng lớn giống như bánh màn thầu.

      Nhìn thấy biểu cảm khối xanh đen, khối tím buồn cười.

      "Phốc xuy" tiếng, khóe miệng Lệ Ảnh Yên liền chịu khống chế bắt đầu chuyển động co giật.

      Tiếng cười thình lình vang lên làm Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi ào ào ngẩng đầu liếc nhìn.

      Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên mặc y phục trắng thuần, giống như tiên tử từ trời giáng xuống, mang theo vẻ xinh đẹp khéo léo. Nhất là nụ cười này, bộ dáng cười yếu ớt cực kỳ giống như trăng khuyết mới lên, còn có hai lúm đồng tiền, càng khiến nàng đẹp gì sánh nổi.

      "Yên Nhi?"

      "Này, nữ cặn bã, cười cái gì mà cười?"

      Vốn cùng nhau lên tiếng, lại nghĩ giọng Tiêu Dung Diệp bỗng chốc liền lấn át Hoắc Thiếu Nghi.

      "Nam cặn bã đáng chết, vì sao ta thể cười, ngươi thế nào lại bị hủy dung vậy? Nếu bị hủy dung, ta cười đến càng đắc ý! Ha ha!"

      Ngẫm lại sắc mặt giống như cứt chó này của , Lệ Ảnh Yên liền chịu khống chế nhàng nở nụ cười.

      Trong mắt chỉ có khuôn mặt của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bỏ qua tồn tại của Hoắc Thiếu Nghi.

      "Nữ nhân đáng chết lương tâm, biết cảm ơn, cũng ngẫm lại ta đầu đầy màu sắc là vì ai?"

      Tiêu Dung Diệp tức giận liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên cái, tuy rằng hai người như là gà chọi với nhau, nhưng mà mặt hai người đều lên cảm xúc hạnh phúc nhàn nhạt khi đấu võ mồm với nhau.

      Giờ khắc này, Hoắc Thiếu Nghi chợt cảm thấy bản thân rất dư thừa.

      Nội tâm khỏi đau xót.

      Hai người trêu đùa lẫn nhau, nhìn bọn họ ở cùng nhau rất là hạnh phúc.

      "Yên Nhi..."

      Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy cổ họng mìn căng lên khẽ gọi tiếng.

      biết tiếng gọi khẽ của mình là có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ là đơn thuần hi vọng nàng có thể chú ý tới tồn tại của mình.

      Mà giọng Hoắc Thiếu Nghi cho dù lớn, Lệ Ảnh Yên vẫn nghe được tiếng gọi này cực kỳ ràng.

      Lệ Ảnh Yên theo bản năng phóng ánh mắt đến nơi phát ra giọng , chỉ thấy Hoắc Thiếu Nghi cũng là đầu đầy màu sắc, dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
      Last edited: 9/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 154: Tiểu nương tử, cùng vi phu về nhà
      Editor: Hoàng Dung


      Lệ Ảnh Yên theo bản năng phóng ánh mắt đến nơi phát ra thanh, chỉ thấy Hoắc Thiếu Nghi cũng là đầu đầy màu sắc, dùng ánh mắt sạch nhìn nàng.

      Bỗng dưng, đầu quả tim Lệ Ảnh Yên run lên.

      Đây hình như là lần đầu tiên nàng và mặt đối mặt sau khi nàng nhìn thấy và Tiêu Uyển Nhu hôn môi lúc trước, gần như qua tháng!

      Hình như gầy .

      Nhưng đến lát, suy nghĩ hỗn độn của nàng liền tan thành mây khói.

      biết vì sao, tâm Lệ Ảnh Yên đặc biệt bình tĩnh, giống như trưởng thành, thành thục, u mê nữa!

      Nghe được người xưa gọi tên của mình, Lệ Ảnh Yên cũng tiện đáp lại tiếng, huống chi bây giờ người này còn là Phò mã gia tương lai. Bản thân chính là cung nữ ti tiện, theo tôn ti, bản thân tất nhiên là phải vấn an .

      "Nô tì gặp qua Phò mã gia!"

      Trong giọng sóng nước chẳng xao mang theo xa cách, làm đầu quả tim Hoắc Thiếu Nghi như là thiếu cái gì đó đột nhiên chấn động.

      "Yên Nhi, nàng..."

      "A, muội phu, quên với ngươi, nàng lập tức chính là Thần vương phi của Tiêu Dung Diệp ta, cũng là hoàng tẩu của ngươi. Về phần tên khuê các này, vẫn là gọi tốt hơn!"

      xong, Tiêu Dung Diệp tiến lên bước, phen kéo đầu vai gầy của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.


      Lấy loại tư thế Tiêu Dung Diệp ta là nam nhân của Lệ Ảnh Yên xuất ở trước mặt Hoắc Thiếu Nghi.

      "Ngươi, các ngươi... Yên Nhi, nàng thể gả cho ?"

      Nghe được lời của Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên giận quá hóa cười, cười đến vô cùng diêm dúa loè loẹt. mở miệng.

      "Vì sao ta thể gả cho Dung Diệp? Chúng ta tình nhau, chẳng lẽ phải là người hữu tình thành quyến thuộc sao?"

      Tuy rằng Lệ Ảnh Yên này bị Tiêu Dung Diệp ôm vào trong ngực, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy, khiến nàng cảm thấy rất là khó chịu, nhưng nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi là người sắp cưới vợ, vì sao còn muốn cầu mình như vậy?

      còn là Thiếu Nghi ca ca mà mình tâm tâm niệm niệm, có cuộc sống và tình của , mà bản thân cũng muốn lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình. Từ khi câu chính là Tiêu Uyển Nhu kia, bọn họ cũng mỗi người ngả rồi!

      Mà nghe được Lệ Ảnh Yên câu kia "Chúng ta tình nhau", Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy thế giới của trong nháy mắt long trời lở đất.

      tình nhau? Bốn chữ này đúng là chói tai!

      "Yên Nhi, vì sao nàng ngốc như vậy? Cho dù tại các ngươi tình nhau như thế nào? Về sau, còn có thể cưới thê tử thứ hai, thê tử thứ ba, sao nàng suy nghĩ lại chứ?"

      " , Dung Diệp ta như vậy, làm sao có thể nỡ để ta phòng gối chiếc, cưới những nữ nhân khác chứ? Đúng , Dung Diệp!"

      Lệ Ảnh Yên cười đến vô cùng ngọt, ngay cả lời cũng là hơi thở ngọt ngào.

      Nâng con mắt đen sáng lên, đối diện mắt sáng thâm thúy, vẻ sôi nổi mặt giống như là nam nữ trong tình cuồng nhiệt, ánh mắt cực nóng mà lớn mật, chút nào bận tâm ánh mắt người ngoài.

      Nghe được lời phiến tình như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp rũ mí mắt xuống, in khuôn mặt nhắn cười tươi khéo léo này vào trong đầu sâu.

      Phút chốc đưa tay, phen chế trụ vòng eo của nàng.

      Tiếng trầm thấp mang theo vẻ mặt chứa lâu, khẽ đóng mở - -

      "Đúng vậy, đời này Tiêu Dung Diệp ta chỉ biết có nữ nhân Lệ Ảnh Yên nàng!"

      "Chán ghét!"

      Lệ Ảnh Yên nâng tay đánh cái lên ngực cường tráng của Tiêu Dung Diệp, làm nũng vẽ vòng tròn ở ngực .

      "Trước mặt nhiều người như vậy, mấy lời này cũng xấu hổ!"

      "Ha ha, làm sao có thể xấu hổ chứ? Đừng như vậy, ngay cả hôn nàng, ta đều kiêng kị!"

      xong, cánh môi sầm bạc mang theo từ tính tìm đúng mềm mại của Lệ Ảnh Yên, mút hút, bỗng chốc liền lấy được hương vị thơm ngọt vểnh lên của nàng.

      Đột nhiên bị tập kích hôn lên đôi môi, Lệ Ảnh Yên lập tức đầu óc trống rỗng, tim cũng đập rối loạn.

      Nam cặn bã này như thế nào hôn liền hôn? Nơi này còn nhiều người như vậy mà?

      Phút chốc, linh quang chợt lóe, Hoắc Thiếu Nghi ở trong này, tự nhiên là diễn trò cho ta xem.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên nhất thời hết sức giương đầu lửa nóng lên, nóng cháy cuồng liệt đáp lại nụ hôn của Tiêu Dung Diệp.

      Mà cảm nhận được nhiệt tình của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp nhất thời hưng phấn như là đánh như máu gà, bàn tay to càng thêm nhàng nắm lấy thân mình nàng, ngay tiếp theo lực đạo nhiệt tình bú mút cũng tăng thêm.

      Nhìn đôi nam nữ trước mặt ôm hôn hết sức triền miên, Hoắc Thiếu Nghi cảm giác tâm của mình như là bị cái gì cường ngạnh đào ra vậy. Tâm lực mệt nhọc hết sức đau khổ, máu tươi đầm đìa, hai tròng mắt của mình đỏ đậm cả lên.

      Trực giác với Hoắc Thiếu Nghi phải rời khỏi nơi này, nhưng biết vì sao, hai chân nặng giống như là đổ chì. Muốn rời , nhưng thân thể hoàn toàn chịu chi phối, cứng ngắc cắm ở nơi đó.

      lâu sau, thẳng đến hôn sắp thở nổi, hai người triền miên mới vừa lòng rút môi ra.

      "Nhìn , ta chúng ta là tâm nhau, bằng thế nào có thể hôn kích tình bắn ra bốn phía như vậy!"

      Đôi mắt Lệ Ảnh Yên quyến rũ như tơ, còn giống ánh mắt ngây ngô như lúc trước, lại càng lời thô tục khiến đáy lòng Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh.

      Phút chốc, Hoắc Thiếu Nghi mở đôi mắt màu đỏ tươi, cánh môi nhiễm lên vẻ tái nhợt vô lực, giận môi, lâu sau mới thào mở miệng - -

      "Yên Nhi... nàng, nàng thay đổi!"

      "Ta sớm thay đổi, năm năm trước ta liền thay đổi, chính là ngươi đáng thương lại đáng buồn phát mà thôi!"

      Lệ Ảnh Yên cố gắng khiến mình lời nhẫn tâm.

      tổn thương nàng trước, ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, nhiều năm lăn lộn giang hồ, Lệ Ảnh Yên học được cái khác, nhưng khiến người tổn thương mình còn mặt mũi. Điểm ấy, Lệ Ảnh Yên vẫn học được tương đối ràng!

      lúc ba người giằng co chưa xong, Tiêu Uyển Nhu vô cùng lo lắng bước nhanh tới từ bên ngoài.

      "Thiếu Nghi, chàng làm sao vậy?"

      Vừa vào cửa, Tiêu Uyển Nhu liền thẳng đến Hoắc Thiếu Nghi, giống như Hoa Hồ Điệp bổ nhào vào trong lòng , đưa tay vuốt ve chỗ bầm tím, mắt đầy nước mắt nhìn nam tử bị đánh đến đầu đầy màu sắc.

      Vừa rồi nàng chạy đuổi theo Tư Đồ Lan Cẩn, hoàn toàn ngờ hai người lúc trước tự xưng là bạn thân, thế nhưng huyên náo thể tách rời, thậm chí tiếc ra tay đánh nhau.

      "Ta sao, Uyển Nhu!"

      Hoắc Thiếu Nghi ôn nhuận mở miệng, kéo tay nàng xuống nắm trong tay, ý bảo Tiêu Uyển Nhu, có chuyện.

      "Làm sao có thể có chuyện gì? Bị thương nặng như vậy, ta thấy đều đau lòng!"

      xong, Tiêu Uyển Nhu nén giận kêu - -

      "Lộ Lệ, mau qua đây. Ba ngày sau phò mã gia phải đại hôn, ta muốn nhìn thấy chút khuyết điểm, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nếu dám làm hỏng đại hôn của bản công chúa, bản công chúa liền thiến ngươi!"

      Nghe mệnh lệnh ương ngạnh như thế của công chúa, Lộ Lệ lập tức vui vẻ chạy tới, như sợ Tiêu Uyển Nhu thiến vậy, tỉ mỉ kiểm tra vết thương mặt Hoắc Thiếu Nghi.

      Có thần y chuyển thế này ở đây, Tiêu Uyển Nhu cũng yên tâm thối lui sang bên.

      Nhưng hơi nghiêng mắt liền thấy khuôn mặt vô cùng chói mắt của Lệ Ảnh Yên.

      Tiêu Uyển Nhu đột nhiên xoay người, ánh mắt bắn ra sắc bén giống như dao găm, bỗng cất cao điệu - -

      "Ngươi - tiện nhân này, sao lại ở đây?"

      "Vì sao ta thể ở chỗ này?"

      Lệ Ảnh Yên sóng nước chẳng xao hỏi ngược lại câu, bên môi giơ lên độ cong xinh đẹp chút e ngại.

      Chợt, Lệ Ảnh Yên giống là nhớ tới đến cái gì, cười tươi như hoa giọng mỉa mai - -

      "A, đúng rồi. Công chúa ương ngạnh, quên cho muội biết, tại ta chính là vương phi của Tứ Hoàng Huynh muội, dựa theo quy củ, muội phải gọi ta tiếng hoàng tẩu. Hoàng huynh ngươi bị thương, ta làm hoàng tẩu, đương nhiên phải xuất ở nơi này! Mà câu tiện nhân vừa rồi của muội, ta chỉ coi như muội ăn cứt chó, được tiếng người!"

      Lời của Lệ Ảnh Yên lập tức trở nên đặc biệt sắc bén, có hùng hổ du côn giống như lúc trước, giờ phút này nàng lời đọ sức với Tiêu Uyển Nhu, giống như là cung phi nương nương đấu lâu trong cung.

      "Ngươi..."

      Tiêu Uyển Nhu bị lời của Lệ Ảnh Yên làm á khẩu trả lời được, chỉ có thể phẫn nộ cắn răng cho hả giận.

      "Ta cái gì mà ta? là người sắp xuất giá, chuyện vẫn hiểu đúng mực như vậy, đáng buồn!"

      Lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên sắc bén nhướng lên, bộ dáng khinh miệt liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của công chúa.



      Lòng tràn đầy trơ trẽn, Lệ Ảnh Yên đúng là , Hoắc Thiếu Nghi này ăn thuốc * gì, đến công chúa ương ngạnh như vậy mà cũng có thể coi như bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay, đúng là buồn cười!

      Nghĩ nghĩ, canh ba nửa đêm, nàng cũng lười dóc với đôi cẩu nam nữ này, còn bằng trở về ngủ giấc, đỡ phải nhìn thấy bộ dáng chim cá tình thâm của bọn họ, làm bản thân phiền lòng.

      "Đêm khuya, hoàng tẩu chơi với muội nữa. Gặp lại sau, hoàng muội!"

      Lệ Ảnh Yên mỉm cười khoát tay với Tiêu Uyển Nhu, tiện đà xoay người, chút lưu luyến bước ra khỏi Thái Y viện.

      Chưa ra Thái Y viện được vài bước, phía sau bước bước dài mạnh mẽ đánh úp về phía nàng.

      Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên vào lòng từ phía sau.

      "Ta tiểu nương tử của ta, vội vàng như vậy, tính toán đâu hả? cùng vi phu về nhà sao?"

      Giọng lưu manh của Tiêu Dung Diệp mang theo chút nghiền ngẫm.

      "Buông ra, nam cặn bã đáng chết, ai là nương tử của ngươi? Ngươi hẳn cũng biết, ta như vậy chỉ là làm có lệ với Hoắc Thiếu Nghi! Ta..."

      "Nhưng ta tưởng rồi!"

      Tiêu Dung Diệp cắt đứt lời của Lệ Ảnh Yên, mày kiếm đen nhánh có chút khó chịu nhướng lên.

      "Ta mặc kệ, dù sao nàng phải phụ trách với ta!"

      Tiêu Dung Diệp vùi ở trong cổ Lệ Ảnh Yên, làm nũng qua.

      Cho dù nàng lợi dụng bản thân đến đả kích Hoắc Thiếu Nghi, nhưng mỗi câu đều là nghiêm túc đó!

      Hơn nữa, cũng hi vọng mỗi câu nàng đều là chân tâm ý!

      "Vì sao phải phụ trách với ngươi? Ta lại có cưỡng gian ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả? hiểu gì hết, buông ta ra, ta phải về ngủ!"

      - - - - - - - -
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :