1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147: Nàng đáp ứng ta ba ngày ba đêm, thể nuốt lời đâu
      Editor: Hoàng Dung

      Nhưng mà, trong lòng những người này nghĩ như thế nào, Tiêu Dung Diệp cách nào ngăn lại, chỉ có thể chặn miệng bọn họ thôi.

      Đám hạ nhân cũng ngốc, tự nhiên biết tinh thần Thần vương gia này càng ngày càng sảng khoái, đương nhiên là chiếm được dễ chịu, mà hai người Cẩu Đản và vương gia đều ngày ngày quấn quýt chặt, xa rời nhau, người sáng suốt đều biết hai người bọn họ có khó hiểu.

      Huống chi pp của Cẩu Đản cũng càng ngày càng vểnh lên, dùng chân nghĩ cũng có thể phán đoán ra là kết quả sau khi ì ạch với Thần vương gia của bọn họ rồi.

      "Đều quản nghiêm miệng đám phá la các ngươi lại, người loạn bậy bạ, bổn vương nhất định cắt đầu lưỡi của . Được rồi, nên bổn vương hết rồi, đều dùng đồ ăn sáng !"

      Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Dung Diệp, đám hạ nhân ào ào cúi đầu tránh ra. Dù sao chủ tử nổi bão, làm tốt chính là bản thân chịu tội, loại chuyện này tự nhiên là càng sớm có liên quan với mình càng tốt, cho nên mọi người chút do dự liền ra ngoài.

      Thấy đám người rời , Tiêu Dung Diệp như trút gánh nặng, thở dài hơi.

      Trong đáy lòng khỏi rủa thầm câu - -

      "Mẹ nó, chuyện của mình và Cẩu Đản làm rất bí mật, vì sao còn có thể bị đám hạ nhân này phát đây?"

      Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bóp cổ tay, hận thể hộc máu. ràng tối hôm qua trêu chọc Cẩu Đản dến khí thế ngất trời, mình cũng lập tức có thể vác súng ra trận, lại đánh chết cũng ngờ có thể bị đám Tiểu La cân não cường ngạnh cắt đứt.

      Mà Cẩu Đản cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, đánh chết cũng chịu lên giường với bản thân, làm hại Tiêu Dung Diệp thể nghẹn suốt cả buổi tối, cuối cùng khiến dùng tắm đến giảm bớt tình dục xao động này.

      Đuổi xong đám hạ nhân, Tiêu Dung Diệp cũng hợp thời nên tiến cung diện thánh, nhanh chóng vụ án của Dư Văn Diên với hoàng thượng, an bày đối sách. Kết quả này của , cũng có thể để hai lão giả thôn dân chạy nạn an tâm rồi.

      Suy nghĩ chút, Tiêu Dung Diệp liền chuẩn bị trở lại trong phòng của mình đổi thân y phục.

      Trong nháy mắt xoay người, đôi mắt sáng, khuôn mặt nhắn, má đào của Lệ Ảnh Yên liền rơi vào bên trong con mắt thâm thúy.

      Tiêu Dung Diệp do dự chút, nàng... xuất khi nào?

      Mà Lệ Ảnh Yên đúng lúc ngang qua nơi này, cũng thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp, trong lòng nhất thời trở nên bất an, ngay cả bàn tay cũng đều để ở sau người, lo lắng đan vào nhau.

      Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình nhàn nhạt như nước trút xuống.

      Khuôn mặt nhắn này nhìn thế nào cũng đủ, gần ngay trước mắt như vậy, Tiêu Dung Diệp nhấc chân, theo bản năng tiến lên, kéo bờ vai nàng vào trong ngực, nhanh chóng lắc mình cái, trốn vào trong góc.

      Cột gỗ cao lớn che lại, che giấu hai bóng dáng trong góc người quấy rầy.

      Tiêu Dung Diệp ép Lệ Ảnh Yên đến góc tường, tay chống đỡ ở tường, tay kéo cằm khéo léo của nàng qua.

      "Trốn ở nơi đó bao lâu rồi? Hả?"

      Tiếng ôn nhuận mang theo ý cười mỉa, khuôn mặt tuấn tú hơi lấn đến gần, mang theo hơi thở tà mị như nghiệt, xẹt qua chóp mũi Lệ Ảnh Yên, cả trái tim đều hơi run rẩy.

      "Ta..."

      "Tối hôm qua để ta chật vật như vậy, có phải muốn tẩm bổ ta chút ? Hả?"

      Tiếng trầm khàn trêu chọc, lộ ra dòng tình cảm rung động lòng người.

      "..."

      Lệ Ảnh Yên , khuôn mặt nhắn đỏ hồng cúi đầu, cũng nghĩ muốn làm việc mất công, né tránh cằm bị nắm trong tay.

      "Chậc chậc, yên tâm, tại ta mạnh mẽ muốn nàng! tại ta muốn vào cung, chờ sau khi kết thúc vụ án của Dư Văn Diên, nàng đáp ứng ta ba ngày ba đêm, đến lúc đó cũng thể nuốt lời đâu!"

      Cười nhàn nhạt, ở trong lòng Lệ Ảnh Yên xẹt qua chút gợn sóng. Ngay sau đó, cánh môi sầm bạc ấn lên trán trơn bóng của Lệ Ảnh Yên.

      Nụ hôn quyến luyên mê ly như vậy, như là che chở trân bảo của thế gian, thong thả mà mang theo hâm mộ.

      - - phân cách tuyến - -

      Trải qua hơn mười ngày thầm điều tra vặn hỏi, Tiêu Dung Diệp nắm giữ đủ loại hành vi phạm tội mà Dư Văn Diên phạm phải, giải quyết xong Linh nhi, nàng ta cũng nguyện ý đứng ra làm chứng, sắp xếp tội trạng điều tra ràng của Dư Văn Diên thành trạng thư.

      "Bẩm báo phụ hoàng, nay thôn dân chạy nạn bên kia có toàn bộ thôn nhân làm chứng, Dư Văn Diên xem mạng người như cỏ rác, giết hại tánh mạng hai vị lão giả vô tội. Mà nhi thần cũng tìm được nhân chứng, nguyện ý ra mặt làm chứng, Dư Văn Diên phạm phải đủ loại hành vi phạm tội. tại mọi chuyện sẵn sàng, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, truy bắt Dư Văn Diên về quy án, bắt giam vào Đại Lý Tự!"

      "Ừ, Dung Diệp, làm tốt lắm, hổ là hoàng tử đắc ý nhất của trẫm. Vậy trẫm lập tức hạ chỉ, con dẫn binh phủ đệ Dư Văn Diên, truy bắt quy án, bắt cả gia quyến vào Đại Lý Tự, chờ đợi xử lý."

      "Vâng, nhi thần tuân chỉ!"

      Lấy được gật đầu của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp muốn nhất định xử lý xong Dư Văn Diên.

      - - phân cách tuyến - -

      Đội ngũ xe ngựa chính tề đến phủ đệ Dư Văn Diên, lập tức bao vây quanh biệt viện tư nhân xa hoa này

      "Dư đại nhân, ... tốt rồi!"

      Tiểu nô bộc bên ngoài tè ra quần tiến vào, vốn Dư Văn Diên còn hứng trí bừng bừng điêu tình với đám thị nữ.

      "Mẹ nó, đồ hỗn trướng, nhìn thấy lão tử vui vẻ tiêu dao sao?"

      Dư Văn Diên còn chưa có tức giận mắng xong, chỉ nghe từ xa lại gần, tiếng rít gào như sấm trút xuống bên tai.

      Giọng đè ép lấn đến gần, Dư Văn Diên nhất thời dọa mềm chân.

      Mẹ meo, đây là xảy ra chuyện gì?

      Lúc Dư Văn Diên sững sờ, thân mình cao to tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp giáng xuống, sáng rọi rạng rỡ giống như vị thần giáng xuống từ trời.

      Tay Tiêu Dung Diệp cầm thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng, trong mắt Dư Văn Diên lại lãnh như là Satan ra từ địa ngục.

      "Thần... Thần vương điện hạ!"

      "Bổn vương phụng chỉ, trước áp giải Dư đại tướng quân Đại Lý Tự chuyến. Dư đại tướng quân, thôi!"

      "Cái gì, cái gì? Đại... Đại Lý Tự?"

      Dư Văn Diên khiếp sợ, ngốc, tự nhiên hiểu Đại Lý Tự chính là nơi thẩm hình, sao bản thân lại đột ngột bị gọi đến đó, chẳng lẽ...

      "Thần vương điện hạ khai ân! Thần nên chỗ đó, điện hạ khai ân!"

      Hai chân Dư Văn Diên run run quỳ ở mặt đất, vừa dập đầu lạy, vừa chắp tay năn nỉ.

      Nếu vào Đại Lý Tự, lại nghĩ ra được, giống như lên trời.

      "Hoàng mệnh khó vi phạm, Dư đại tướng quân cũng đừng chậm trễ, bổn vương phụng chỉ làm việc. Người tới, mang Dư đại tướng quân - - lông tóc tổn hao gì !"

      Tiếng mang theo hung dữ khác với lạnh như băng lúc trước, tâm Dư Văn Diên kinh sợ, nhất là mấy chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như nặn ra từ trong hàm răng.

      " cần, điện hạ khai ân! cần..."

      Dư Văn Diên bị binh lính kéo , giọng càng lúc càng xa.

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp cầm lấy chén mài từ ngọc bích được Dư Văn Diên đặt ở bàn, cười tà mị.

      "Xem ra tham ô đích thực ít, đến ly rượu cũng xa xỉ như vậy!"

      "Bốp!" tiếng, lực đạo ngoan lệ từ trong bàn tay của Tiêu Dung Diệp bóp nát ly rượu chạm trổ tinh xảo trong nháy mắt.

      - - phân cách tuyến - -

      Vụ án của Dư Văn Diên, nhân chứng, vật chứng đều có, Dư Văn Diên bị chặt đầu là thể nghi ngờ.

      Chính là công đường xử án, mấy người Tiểu La mà Tiêu Dung Diệp vốn xem trọng kia lại phóng ánh sáng kỳ lạ, miêu tả sinh động như quá trình Dư Văn Diên bạo ngược giết chết hai lão giả của thôn dân chạy nạn như thế nào, cảnh này khiến phải đổi cách nhìn với đám vô lại này rồi.

      Xem ra, mắt nhìn người của nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên sai! Thế nào cũng có làm hư việc, còn làm được giỏi như vậy, chuyện này đúng là làm nổi bật câu kia "Người thể nhìn tướng mạo, nước biển thể đo bằng đấu"!

      Đoàn người Lệ Ảnh Yên bái tế hai vị lão giả chết chút, vì cái gì khác, chỉ vì tâm an để linh hồn hai lão giả chết được an nghỉ.

      Vừa mới bái tế xong, đám người chuẩn bị trở về, ở nửa đường gặp Tiêu Dung Diệp thân áo trắng.

      đám người sau khi ồn ào vấn an Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền để bọn họ trở về.

      Lệ Ảnh Yên biết được, vì bản thân làm chuyện này, tự nhiên muốn thực cầu vô lý hứa đáp ứng .

      Huống chi, xuất của ở bên trong dự kiến của mình.

      Đợi đám người xa rồi, trong rừng cây to như vậy chỉ có hai người bọn họ.

      Nổi lên trận gió , lướt qua quanh thân hai người.

      "Chuyện đều kết thúc, tâm tình có tốt chút nào ?"

      Giọng ôn nhuận như trước khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp.

      Vừa nghĩ đến hai lão nhân thương mình như vậy, cuối cùng vì bản thân mà chết, trong lòng nàng vẫn áy náy.

      Cánh mũi khỏi thút thít hai lần, nước mắt "tách, tách!" hạ xuống, như là viên trân châu rơi xuống khay ngọc.

      "Hai vị đại gia vì ta mà chết, ta... ta thế nào có thể yên tâm bớt buồn đây! Hu... Đều là ta hại bọn họ, hu..."

      Nước mắt ngừng rơi xuống, khiến cho nàng khóc đến bất lực như vậy.

      Tiêu Dung Diệp tiến lên bước, kéo hai vai của nàng vào trong ngực, cằm khẽ để ở đỉnh đầu Lệ Ảnh Yên, vuốt tóc nàng, ôn nhu - -

      "Tốt lắm, đừng khóc nữa, bọn họ thương nàng như vậy, nếu biết nàng khóc to vì bọn họ, bọn họ làm sao có thể an tâm tiêu sái đây? Đừng khóc nữa, người chết thể sống lại, nàng phải sống vui vẻ thay bọn họ, như vậy cái chết của bọn họ mới có ý nghĩa, nàng báo thù cho bọn họ rồi, ngoan!"

      Bàn tay nắm chặt đầu vai của nàng, nhàn nhạt thở dài hơi lạnh bạc.

      Kỳ thực lần này Tiêu Dung Diệp tìm đến nàng là vì hoàng thượng bên kia hạ thông điệp với , muốn đuổi Cẩu Đản về trong cung.

      Tiêu Dung Diệp tự nhiên là có trăm vạn lần đồng ý, trăm vạn lần luyến tiếc, nhưng hoàng mệnh khó vi phạm, phụ mệnh khó kháng lại, dù muốn dứt bỏ cũng phải bỏ
      Last edited: 24/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương148: Mất nàng, ta điên mất
      Editor: Hoàng Dung

      "Cẩu Đản, ta đến... là có chuyện với nàng!"

      Tiêu Dung Diệp do dự chút, dù sao tại giữa bọn họ tốt như vậy, thể lại giấu diếm nàng cái gì rồi.

      "Chuyện gì?"

      Lệ Ảnh Yên ru rú ở trong lòng Tiêu Dung Diệp, giọng rầu rĩ hỏi.

      Giờ khắc này, tha thứ nàng muốn rong chơi ở trong lòng , muốn rời khỏi cái ôm ấp cực nóng này.

      ràng cảm nhận được lực đạo tay nàng, Tiêu Dung Diệp càng thêm thích buông tay, là ngàn vạn muốn nàng rời khỏi mình.

      Nhưng có số việc, có khả năng làm trái.

      Tiêu Dung Diệp quyến luyến nâng tay vuốt tóc nàng, bất đắc dĩ thở dài, tiếp đó từng câu từng chữ - -

      "Phụ hoàng bên kia muốn nàng hồi cung, nhưng... nhưng ta... ta luyến tiếc nàng!"

      Tiếng Tiêu Dung Diệp lại mang theo tia run rẩy, đó là biểu chưa bao giờ có. Đáng sợ hơn chính là, trái tim như có cảm giác bị dao găm cứng rắn cắt đứt, giống như là mẩt bảo bối trân quý nhất.

      hoàn toàn hiểu nổi phụ hoàng của mình vì sao lại nhung nhớ khó quên với tiểu nương chưa dứt sữa như vậy, chẳng lẽ...

      Tiêu Dung Diệp theo bản năng lắc đầu, phủ định suy nghĩ của mình. Phụ hoàng của đều bó tuổi rồi, làm sao có thể nghĩ tới nạp phi đâu, điểm ấy là tuyệt đối có khả năng. Vậy tại sao ông ấy cứ gọi Cẩu Đản về, rốt cuộc là vì chuyện gì?

      Bất an chiếm cứ cả trái tim Tiêu Dung Diệp.

      tò mò thôi.

      Mà Lệ Ảnh Yên nghe được Tiêu Dung Diệp bỏ được mình, trong lòng càng cực kỳ buồn bực, cảm giác rầu rĩ khiến nàng thở được

      Trước đó Tiêu Dung Diệp là thích bản thân, lúc này còn bỏ được mình, quan hệ giữa bọn họ bắt đầu từ lúc nào xảy ra biến hóa vi diệu như vậy?

      Lệ Ảnh Yên có chút căm tức, dù sao trước đó là oan gia tranh cãi thể tách rời, sao chỉ vì chuyện thôn dân chạy nạn lại khiến bản thân thay đổi cách nhìn lớn như vậy với nam cặn bã?

      "Ngươi... vì sao, luyến tiếc ta?"

      Thân mình núp ở trong ngực Tiêu Dung Diệp có chút cứng ngắc, bắt đầu từ lúc thích mình, tim Lệ Ảnh Yên đều đập rộn lên khi đối mặt với .

      Ngay cả cặp mắt đen trong suốt kia đều mang theo quan sát nhìn thẳng vào nàng.

      Nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn, đầu quả tim Tiêu Dung Diệp run rẩy chút.

      Vấn đề của nàng, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng vừa hỏi như vậy, đúng cũng biết nên trả lời nàng như thế nào?

      "Ta... Ta biết!"

      Tiêu Dung Diệp ngưng mi, thành trả lời Lệ Ảnh Yên, phải hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Chỉ là ở vấn đề của Lệ Ảnh Yên, hoàn toàn tâm bản thân là như thế nào.

      Bốn chữ của Tiêu Dung Diệp đúng trọng tâm, hiểu vì sao, trong nháy mắt khiến tâm Lệ Ảnh Yên chợt lạnh.

      Hít sâu hơi, Lệ Ảnh Yên nâng tay, buông eo Tiêu Dung Diệp ra.


      Nhưng trong phút chốc, Tiêu Dung Diệp liền dùng lực ôm nàng ở trong ngực, trong cảm xúc mang theo yếu tố kích động thôi qua - -

      "Cẩu Đản, ta biết ta vì sao? Nhưng ta biết, mất nàng, ta điên mất!"

      Mất nàng, ta điên mất.

      Những lời này chợt hạ xuống như là ma chú, đánh vào trong tâm khảm của Lệ Ảnh Yên

      có nàng, điên mất, đây là nhấn mạnh tầm quan trọng của nàng sao?

      "Ngươi..."

      "Tha thứ ta ích kỷ muốn giấu nàng , nhưng..."

      "Nhưng... ta vẫn phải trở về bên hoàng thượng."

      Phát giác Tiêu Dung Diệp nghẹn ngào, Lệ Ảnh Yên tiếp nhận lời của . luyến tiếc nàng, mà sau khi trải qua những chuyện đó, nàng làm sao bỏ được đây!

      "Yên tâm nam cặn bã. Cũng phải sinh ly tử biệt, chúng ta vẫn gặp lại mà!"

      So sánh tương đối, tâm tình Tiêu Dung Diệp nặng nề như vậy, Lệ Ảnh Yên hơi có chút sung sướng.

      Nếu hai người đều chán nản, mất lòng tin như vậy về sau cũng thể vui vẻ sống tiếp.

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên vươn hai tay, nâng khuôn mặt tuấn tú kiêu căng cương nghị lên, đôi mắt trong suốt tinh tế khắc sâu khuôn mặt tuấn dật tà mị này, trong đôi mắt lóe ra tia khó khăn đành lòng.

      Nàng muốn in sâu khuôn mặt ở trong đầu.

      "Nam cặn bã, thỉnh thoảng ly biệt lần là vì sau này gặp lại tốt hơn. Hi vọng thời điểm chúng ta gặp lại, phải là khuôn mặt khóc tang."

      Đôi mắt trong suốt, dặn dò từng chữ, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều bị khuôn mặt nhắn trắng nõn này của Lệ Ảnh Yên hòa tan rồi.

      Sau khắc nhất định phải chia tay, nụ hôn cuồng tứ chiếm cứ toàn bộ hô hấp của nàng.

      Trong khí, có hơi thở tình dục nhàn nhạt bao phủ khắp nơi.

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên dây dưa triền miên suốt đêm, nhưng cho dù thế nào nữa, cũng thoát khỏi vận mệnh ngày mai vào cung.

      Lại lần nữa trở về trong cung, có tâm tình vui cười chơi đùa như lúc trước, Lệ Ảnh Yên cảm giác mình như trưởng thành hơn rất nhiều.

      Chuyện Dư Văn Diên cũng khiến nàng biết được trong cung này chính là cái chảo nhuộm lớn, thi thể chồng chất ở trong cung, có thể còn sống chính là may mắn lớn nhất rồi.

      Lệ Ảnh Yên chỉ kỳ quái, lão bất tử hoàng đế đáng chết kia sao lại để mắt đến mình, thế nào cũng phải để bản thân trở lại địa phương thối nát này chịu tội.

      "Hoàng thượng, Cẩu Đản trở lại!"

      Lệ Ảnh Yên bưng trà, xuất trong Ngự Thư Phòng, lúc Tiêu Hạo Thiên phê duyệt tấu chương.

      Thấy Lệ Ảnh Yên trở về, Tiêu Hạo Thiên buông tấu chương đỏ thẩm phê duyệt trong tay ra, nâng đôi mắt già quắc thước lên, mắt đầy vẻ vui sướng.

      "Cẩu Đản, cuối cùng ngươi trở lại, trẫm - cục xương già này nhớ đến sắp chết rồi!"

      Tiêu Hạo Thiên cũng chẳng quan tâm thân phận của mình, đến chữ "chết" kiêng kị nhất cũng ra khỏi miệng.

      Tiến lên bước, từ xuống dưới, đánh giá Lệ Ảnh Yên từng chút .

      "Cẩu Đản, ngươi có vẻ gầy, nhưng mà..."

      Tiêu Hạo Thiên dừng lời chút, nhìn thấy sắc mặt nàng biến đổi, giọng mang theo hoài nghi từng câu từng chữ - -

      "Sắc mặt lại càng hồng nhuận, khuôn mặt cũng thêm vài phần bướng bỉnh của nữ nhân!"

      Tiêu Hạo Thiên như vậy, khiến tay Lệ Ảnh Yên vốn bưng ly trà đột nhiên run rẩy.

      Mẹ nó, phải mình sau khi hẹn ước mấy "pháo" với nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia liền biến hóa lớn như vậy chứ? Đến lão già mắt mờ này cũng nhìn ra.

      "A? Hoàng thượng trêu chọc Cẩu Đản ư? Cẩu Đản mấy ngày nay đều ăn đủ no, ngủ đủ, làm sao có thể sắc mặt hồng nhuận chứ?"

      Lệ Ảnh Yên chột dạ qua, bất quá nàng vẫn sai, nàng là ngủ đủ giấc, mấy ngày liên tục đều ép buộc với nam cặn bã kia, làm sao có thể ngủ an ổn!

      Vừa xong, khuôn mặt Lệ Ảnh Yên liền tự giác nhiễm lên vài phần đỏ ửng.

      "A, nhìn cái, khuôn mặt nhắn này đỏ, thẹn thùng rồi? Đến, với trẫm , có phải có ý trung nhân rồi ?"

      xong, ngón tay Tiêu Hạo Thiên liền kéo tay áo Lệ Ảnh Yên để ly trà lên bàn qua, ngồi xuống ghế khắc hoa lim.

      Thấy mình và thiên tử đương triều sóng vai mà ngồi, cả trái tim Lệ Ảnh Yên đều kịch liệt run rẩy.

      Nàng đứng ngồi yên, kỳ thực càng bởi vì lời của Tiêu Hạo Thiên, là quá có lực sát thương, khiến nàng hoàn toàn chống đỡ được.

      "Đến, Cẩu Đản, với trẫm, ý trung nhân của ngươi như thế nào? Nếu tệ, trẫm liền tứ hôn cho ngươi!"

      Thấy khuôn mặt tương tự của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên muốn đem toàn bộ mọi thứ ông sở hữu cho nàng

      "Ách... , hoàng thượng, Cẩu Đản có!"

      Lệ Ảnh Yên ấp úng trả lời, tại nàng cũng bản thân là tình huống gì?

      Tiêu Dung Diệp từng với nàng, muốn nàng thử ; cũng từng thích nàng; thậm chí còn luyến tiếc nàng.

      Đủ loại lời , sớm khiến quan hệ của bọn họ có đơn thuần như lúc trước rồi.

      Vốn thân thể rơi vào tay giặc, tại nếu đến tâm cũng rơi vào tay giặc nam cặn bã kia, chẳng phải nàng thua tháp sao!

      Cho nên, Lệ Ảnh Yên như thế nào cũng thể ý trung nhân của mình là nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia.

      Vậy nếu như phải có thể là ai? Hoắc Thiếu Nghi sao?

      Nghĩ tới cái tên này, bỗng dưng tiếng lòng Lệ Ảnh Yên lại run lên, nhưng lại phủ định lắc đầu, là người sắp đại hôn, giờ dùng tám gậy tre đánh cũng trúng. ý trung nhân là , buồn cười đến cả chính mình cũng tin tưởng.

      Nhưng hoàng thượng hỏi mình như vậy, mình nên trả lời như thế nào đây? Trừ bỏ phủ quyết, nàng hoàn toàn tìm ra gì lý do để qua loa tắc trách.

      "Ngươi - nha đầu kia, còn chịu với trẫm sao! Kỳ thực trẫm ngốc, trẫm nhìn ra được, hai người Dung Diệp và Thiếu Nghi đều thích ngươi!"

      Giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên như là bà tám nhiều chuyện, nếp nhăn gắn đầy mặt, khóe miệng giơ lên ý cười.

      "A?"

      Lời của Tiêu Hạo Thiên khiến Lệ Ảnh Yên khiếp sợ, hai người bọn họ đều thích mình?

      Kỳ thực lúc trước Hoắc Thiếu Nghi thích mình, điểm ấy Lệ Ảnh Yên nàng hoàn toàn dám khẳng định, nhưng tựa hồ sau khi gặp Tiêu Uyển Nhu, chính là Tiêu Uyển Nhu mới đúng. Thích khác với , Hoắc Thiếu Nghi từng thích mình, có lẽ là xuất phát từ đồng tình .

      Mà Tiêu Dung Diệp lại là chuyện gì xảy ra?

      cũng thích mình ư? Sao nàng lại biết?

      "Đừng náo loạn, hoàng thượng! Bọn họ thích là chuyện của bọn họ, ta thích bọn họ!"

      Càng , tâm Lệ Ảnh Yên càng yên, mười ngón tay trắng nhạt, thậm chí đều bất an đan vào nhau.

      Nam cặn bã kia - - thích mình sao?

      "Ngươi - tiểu nha đầu này đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, bất quá nếu ngươi thích Dung Diệp, trẫm có thể suy nghĩ để cho Dung Diệp cưới ngươi đó!"

      Khiếp sợ, cực kỳ khiếp sợ.


      Lời Tiêu Hạo Thiên khi ra miệng, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng hốt, cả trái tim đều chịu khống chế điên cuồng nhảy lên, như là muốn nhảy vọt lên cổ họng vậy.

      phải là muốn hai người bọn họ ở cùng nhau chứ?
      Last edited: 24/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Ngươi là đợi người đó của ta sao?
      Editor: Hoàng Dung

      Trong nháy mắt, cả người Lệ Ảnh Yên liền cảm giác tốt, tuy rằng nàng có đọc sách, nhưng cũng hiểu được phân lượng bốn chữ "Quân vô hí ngôn" có bao nhiêu nặng.

      "Hoàng, hoàng thượng, ngài... ngài biết ngài cái gì ?"

      Lệ Ảnh Yên cảm thấy nàng có cần phải nhắc nhở hoàng thượng câu ? Hoàng thượng này bó to tuổi rồi, còn xem mình như lão ngoan đồng, nàng cũng thể lấy loại chuyện hôn nhân đại này đến cùng nhau chơi đùa với ông ta!

      "Như thế nào, Cẩu Đản, trẫm gì sai sao?"

      Tiêu Hạo Thiên cảm giác là bản thân lớn tuổi, ít nhất về điểm này, ông còn đến mức hồ đồ.

      Huống chi, ông đường đường là hoàng đế An Nam quốc, chuyện tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh(1), làm sao có thể lấy hoàng mệnh đến đùa giỡn tiểu tỳ nữ.

      Tiêu Hạo Thiên là tâm hi vọng Lệ Ảnh Yên có thể gả cho Tiêu Dung Diệp. Ông là người từng trải, chuyện giữa nam nữ này, ông dùng chân cũng có thể biết, quan tâm của Tiêu Dung Diệp đối Lệ Ảnh Yên sớm vượt qua quan tâm nên có của người vương gia đối với thị nữ.

      Lại thêm ánh mắt của nam nhân đối với nữ nhân, điểm này, Tiêu Hạo Thiên khẳng định.

      Huống chi, bộ dạng Tiểu Cẩu Đản này giống Hứa Di như vậy, bản thân có phúc phận cưới nàng ấy, bộ dạng nàng ấy giống như tiểu Cẩu Đản, nếu có thể để cho nhi tử của mình cưới, coi như là hoàn thành được tâm nguyện.

      Trọng yếu nhất là đối mặt với Tư Đồ gia như hổ rình mồi, Tiêu Hạo Thiên càng hi vọng nhi tử của mình tìm được nữ tử bình thường, cần khuấy đảo trong chảo nhuộm lớn kia, làm quân cờ quả đáng buồn.

      "Hoàng thượng, ngài có thể đừng trêu chọc ta ? Ta là tiểu nô tì, còn học cái gì Ma Tước biến Phượng Hoàng! Huống chi, ta... hoàn toàn thích Thần vương điện hạ!"

      Lệ Ảnh Yên chột dạ, hé ra khuôn mặt nhắn bởi vì dối mà phiếm hồng, đầu khỏi cúi xuống.

      Nghe được lời của Lệ Ảnh Yên, lại nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của nàng, bộ dáng kỳ lạ khiến Tiêu Hạo Thiên cũng bán tín bán nghi. Tiểu Cẩu Đản này thích nhi tử của mình sao?

      Tiêu Hạo Thiên bắt đầu hoài nghi có phải bản thân nhìn lầm quan hệ giữa bọn họ rồi ? Nhưng hành động thề sống chết bảo vệ Tiểu Cầu Đản lúc trước của Tiêu Dung Diệp và né tránh của nàng, đây khó có thể khiến ông nghi ngờ.

      Tiêu Hạo Thiên nghĩ nghĩ, cũng biết bản thân chiếm được đáp án mình muốn nên liền từ bỏ.

      "Thôi, trẫm loạn điểm uyên ương. Nhưng tiểu Cẩu Đản, nếu ngươi có ý trung nhân, nhất định phải với trẫm, trẫm nhất định toàn quyền làm chủ hôn của ngươi."

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên mới trở về trong cung liền được hoàng thượng gọi đến hỏi chuyện, còn vài lời mạc danh kỳ diệu muốn làm chủ hôn cho nàng.

      Như thế khiến Lệ Ảnh Yên khỏi có chút hoài nghi, có phải đầu lão bất tử hoàng đế này bị lừa đá rồi ?

      vất vả trốn khỏi chỗ hoàng đế giống như uống nhầm thuốc kia, Lệ Ảnh Yên gần như dám chậm trễ chút nào trở lại Dịch Đình.

      Trở lại trong cung này hơn nửa tháng, ngày trôi qua coi như an ổn thoải mái, khó có được chính là nhìn thấy hoàng hậu, cũng nhìn thấy Ý phi, điểm ấy khiến Lệ Ảnh Yên vui mừng nhất.

      Bất quá bản thân giống như lâu có nhìn thấy Tiêu Dung Diệp. Từ sau lần đưa mình hồi cung, hơn nửa tháng thấy rồi, chính là ngẫu nhiên nghe cung nhân sứ nước khác, phải rất lâu mới trở về.

      hiểu tại sao, trong lòng nàng như rất hỗn loạn, cảm giác hoảng sợ bất an như hình với bóng.

      Nhưng may là bản thân hầu hạ ở ngự tiền, Lệ Ảnh Yên bận tối mày tối mặt, có bao nhiêu thời gian nhớ đến Tiêu Dung Diệp. Chỉ là mỗi lần trước khi ngủ, nhớ đến bộ dáng tựa sát trong ngực làm nàng phiền lòng. Cho đến cuối cùng, mình gối đầu đơn khó ngủ, trợn tròn mắt đến khi trời sáng.

      Cũng biết như thế nào? ngày này hầu hạ trước trước sau sau, giày vò bản thân đến sắp tan nát.

      tại Lệ Ảnh Yên khỏi hoài nghi, sức chiến đấu lúc trước của nàng đều đâu rồi? Chẳng lẽ là bởi vì trong hậu cung này thịnh dương suy ư? Sao nàng càng mỏi mệt và lực bất tòng tâm chứ?

      Vào đêm, Lệ Ảnh Yên nằm ngang ở giường, lăn lộn khó ngủ.

      Tiêu Dung Diệp lâu thấy, Lệ Ảnh Yên gần như càng thêm nhớ .

      "Nam cặn bã đáng chết, cái gì bỏ được ta. Phi, đều là gạt người, nếu bỏ được ta, sao lâu như vậy cũng đến thăm ta. Phi phi phi, kẻ lừa đảo!"

      Lệ Ảnh Yên ác độc mắng chửi, lắc lư đầu . Chốc lát, lại "lầm bầm" chút, nằm sấp xuống, gò má dán mát lên gối, pp vểnh lên ở giường, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.

      "Nam cặn bã đáng chết, nam nhân thối nát, thất tín với tiểu nữ tử. Mẹ nó, đêm nay ngươi liền tiểu giường ."

      xong, tiếng từ tính nhiễm vẻ phong trần mệt mỏi từ sau lưng bay vào trong tai Lệ Ảnh Yên.

      "Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, mới gặp bao lâu mà nàng liền học xong xấu ở sau lưng người khác rồi hả? Xem ra là ta lâu thu thập nàng rồi!"

      Giọng quen thuộc, lời tà mị quyến cuồng này cũng khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên run lên.

      Theo bản năng bò dậy từ giường, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mình thương nhớ, giờ phút này cứ như vậy chân xuất ở cửa.

      Tiêu Dung Diệp thân áo choàng trắng, cằm dưới cương nghị mới mọc chút râu ria, làm gương mặt vốn kiêu căng cương liệt của thêm vài phần hơi thở thành thục ổn trọng của nam nhân.

      Lệ Ảnh Yên gần như thể tin được hai mắt của mình, trở lại sao?

      Là mộng cảnh hay là chân ?

      "Ngươi... ngươi là người?"

      Giọng run rẩy của Lệ Ảnh Yên lộ ra dấu vết thê lương, giống như nhiều năm thấy vậy, nhớ nhung lâu tràn ngập trong lòng.

      "Sao ta ở đây nửa tháng mà nàng liền quên uống thuốc rồi hả."

      xong, Tiêu Dung Diệp dẫm bước chân trầm ổn xuống tiến lên, như con báo chậm rãi về phía con mồi của mình.

      Đột nhiên, hai tay Tiêu Dung Diệp chống ở hai bên cạnh thân thể Lệ Ảnh Yên, câu môi, mang theo tia gợn sóng chơi đùa.

      "Ta ở ngay trước mặt nàng, nàng ta có phải người ?"

      "Bốp!"

      Tiêu Dung Diệp vừa xong, Lệ Ảnh Yên giống như là choáng váng, dùng sức quăng Tiêu Dung Diệp bạt tai.

      "Mẹ nó, nữ cặn bã, mưu sát chồng à?"

      Bản thân ra roi thúc ngựa gấp trở về, việc đầu tiên là đến thăm nàng, lại có thể bị quăng bạt tai cách khó hiểu.

      Tiêu Dung Diệp vừa định nổi giận - -

      "Oa ha ha, là ngươi sao!"

      xong, Lệ Ảnh Yên cảm xúc kích động phen ôm lấy Tiêu Dung Diệp.

      Cổ tay bé ôm chặt , như là dây leo quấn quanh thân , gắt gao giống như muốn siết chặt, khiến thở được, cũng tính toán buông ra.

      Hóa ra nàng có nằm mơ, xuất ở trước mặt mình, trở lại.

      "Này... Ta, ta thở nổi rồi!"

      Đối với báu vật giống như từ trời rớt xuống này, cho dù mình bị siết đến có hơi thở, Tiêu Dung Diệp cũng cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.

      Huống chi dựa vào lực đạo của tiểu nữ cặn bã này, làm sao có thể tạo ra thương tổn đối với mình chứ!

      Nàng chẳng qua cũng giống như mình, đều là vui mừng quá đỗi vì khắc gặp lại này thôi.

      Coi như tiểu nữ tử này có lương tâm, biết nhớ .

      " thở nổi mới tốt, ta thế nào cũng phải bóp chết nam cặn bã đáng chết ngươi!"

      Cùng với giọng sa sút, tay bé của Lệ Ảnh Yên siết chặt, như là dây thừng ghìm chặt cổ của , đột nhiên dùng lực buộc chặt tay.

      Tuy rằng Lệ Ảnh Yên này gần như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng nam cặn bã đáng chết kia cố tình như là người có việc gì, mặt đỏ, da động, tùy ý nàng giống con báo con cấu véo.

      "Ưm... Khụ khụ... Tiểu nhân sai lầm rồi, mau buông tiểu nhân ra !"

      Tiêu Dung Diệp cầu xin tha thứ, bộ dáng còn muốn buồn cười hơn thái giám bị phạt.

      " cái gì? Lớn tiếng chút, ta nghe được!"

      Lệ Ảnh Yên cố làm ra vẻ, giả ngốc qua mình nghe hiểu.

      Hôm nay tâm tình Tiêu Dung Diệp rất tốt, cho nên vô cùng kì diệu hô lên lần nữa - -

      "Ta ta sai lầm rồi, nữ vương đại nhân, cầu buông tha!"

      Nghe giọng rất cao đó, lúc này Lệ Ảnh Yên mới thỏa mãn gật gật đầu, mang theo nụ cười gợn sóng thu tay, như là dụ dỗ tiểu hài tử bị kinh sợ, sờ sờ tóc Tiêu Dung Diệp.

      "Sờ sờ tóc, sợ nữa!"

      Thấy Lệ Ảnh Yên vuốt mình như vuốt chó, Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục nghiêm trọng, phen giữ cổ tay nàng vuốt tóc mình lại.

      Sau khi trở tay cái, đè nàng ở dưới thân thể.

      "Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, nàng xem nam nhân như là chó sao?"

      Nghe lời trách cứ của nàng, bên trong như là thuốc bọc nước đường, vừa ác độc lại tràn đầy thanh đắm chìm.

      "Ngươi phải là chó là cái gì? Chúng ta đều , ai gạt người người đó là chó con, ngươi lừa ta, ngươi chính là chó con!"

      Lệ Ảnh Yên nhìn như bắt được đuôi vài ngày đến tìm mình, mực chắc chắn lừa nàng.

      "Ta nào có lừa nàng?"

      Tiếng trầm thấp lộ ra từ tính dễ nghe, giọng nam no đủ mang theo chất vấn.

      "Ngươi có, có!"

      Lệ Ảnh Yên như nhận thức, đến tìm nàng chính là lừa bản thân. Về phần nguyên nhân, nàng cũng tìm ra được nguyên nhân, dù sao nàng chính là cố chấp cho rằng, lừa nàng.

      Thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên này chu cái miệng nhắn, Tiêu Dung Diệp cũng gì nữa, đành phải đáp câu - -

      "Đúng đúng đúng, đều là ta tốt. Ta sai lầm rồi, được chưa? Đại tỷ."

      Thấy Tiêu Dung Diệp thừa nhận sai lầm, Lệ Ảnh Yên cũng xoay xoay vặn vặn gật gật đầu. Dù sao nàng cũng phải nghĩ rằng muốn tra tấn .

      Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên tha thứ cho mình, Tiêu Dung Diệp nhất thời tâm tình rất tốt.

      Giọng sạch ràng, môi mỏng khẽ mở, vang lên thanh sâu thẳm từ tính.

      "Đúng rồi Cẩu Đản, tư thế vểnh pp vừa rồi của nàng là chờ cái kia của ta sao?"
      Last edited: 24/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 150: phải hôn ngươi chút là được rồi sao? Thế nào lại hôn lâu như vậy?
      Editor: Hoàng Dung

      "Đúng rồi, Cẩu Đản, tư thế vểnh pp vừa rồi của nàng là chờ cái kia của ta sao?"

      Nụ cười tà mị mê người như trăng sáng, sáng đến vô cùng chói mắt, nổi bật ở trong đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên, đẹp đến mê hoặc người.

      "Ngươi... bệnh thần kinh, ai đợi ngươi hả? Còn cái kia nữa chứ, ta phi!"

      xong, khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên khỏi đỏ hồng.

      Mẹ nó, tư thế vểnh pp vừa rồi của mình có câu hồn như vậy ? Nam cặn bã đáng chết lại có thể xấu xa, biết xấu hổ châm chọc như vậy.

      "Bằng sao?"

      Tiêu Dung Diệp nhếch môi cười yếu ớt, hỏi lại Lệ Ảnh Yên câu, ngón tay thon dài như là rắn nước linh động, xẹt qua từng tấc da thịt của Lệ Ảnh Yên.

      "Ai nha, đừng náo loạn."

      Cảm giác tê dại đụng chạm, thân thể Lệ Ảnh Yên cả kinh, theo bản năng run lên.

      "Vật , sao lại mẫn cảm như vậy? lâu có ì ạch rồi, có nhớ nó hả!"

      Tiêu Dung Diệp có điều ngụ ý qua, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng hốt.

      Nàng cũng phải ngu ngốc, tự nhiên biết "Nó" là cái gì rồi.

      Quả nhiên ngay sau đó, "Lão Bằng Hữu" của Tiêu Dung Diệp liền khí thế hung mãnh xuất ở trước mặt Lệ Ảnh Yên.

      Nhìn cứ giống như là rồng lửa chiếu ảnh ngược trong con ngươi của mình, Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt đẹp, cường ngạnh nuốt ngụm nước miếng.

      Theo bản năng, Lệ Ảnh Yên vừa xô vừa đẩy Tiêu Dung Diệp ra.

      "Đừng nháo!"

      "Vì sao đừng nháo? Tư thế vểnh người vừa rồi của nàng phải là đợi ta 'bắn hoàn toàn' vào nàng sao?"

      Tiêu Dung Diệp cười đến càng thêm tà tứ, đôi mắt đen toát lên ánh lửa liệt diễm.

      "Ai đợi ngươi 'bắn hoàn toàn' hả? Ta... tư thế này của ta ràng là vì nguyệt của ta đến thôi!"

      Lệ Ảnh Yên thẳng thân thể, tận lực để bản thân chuyện đúng lý hợp tình.

      Vốn nàng nhàm chán vô nghĩa mới bày ra tư thế như vậy, sao đến miệng của nam cặn bã lại biến thành nàng muốn ì ạch với rồi chứ? đúng là miệng chó mọc ra ngà voi.

      "Nguyệt đến ư?"

      Tiêu Dung Diệp nửa tin nửa ngờ, nhớ được nguyệt của nàng là ngày nào, mà ngày này hoàn toàn phải. Tiểu Cẩu Đản này lừa gạt mình sao?

      "Ừ, đúng, nguyệt đến!"

      "Vậy cũng đúng, nguyệt đến và tư thế này có quan hệ gì với nhau?"

      Tiêu Dung Diệp cũng muốn vạch trần tính toán nhặt của Lệ Ảnh Yên, chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi.

      Huống chi bản thân ra roi thúc ngựa chạy tới đây từ đội người ngựa ở ngoại ô, sớm mệt đau đến sốc hông, đúng là có tinh lực muốn nàng đấy?

      chỉ là nhớ thương nàng, nghĩ muốn có nhiều trao đổi hơn với nàng, thậm chí tiếc phong trần mệt mỏi chạy trở về.

      "Có quan hệ gì? Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi phải nữ nhân, ngươi đương nhiên hiểu, tư thế này có thể khiến dì cả chảy ngược trở về! Đúng, chính là lý do này, có thể chảy ngược trở về."

      Lệ Ảnh Yên dối mà mặt đỏ, tim đập mạnh, cả người đều lâm vào trong bào chữa của mình.

      Chỉ là lý do ngu ngốc này, nam cặn bã kia có thể tin sao?

      "À, còn có loại công hiệu này sao! Xem ra nàng nên Thái Y viện, chỉ chiêu này cho thái y, có lẽ..."

      Tiêu Dung Diệp đột nhiên lấn đến gần Lệ Ảnh Yên, khuôn mặt tuấn dật, tà tứ phóng đại, gằn từng tiếng - -

      "Còn có thể hỗn loạn trở thành nữ thái y duy nhất trong lịch sử đấy!"

      xong, thừa dịp Lệ Ảnh Yên vô tội mở mắt to nhìn về phía mình, liền lao thân thể qua, đè người nàng ở dưới thân.

      "Này, nam cặn bã, ngươi làm gì?"

      Mắt Lệ Ảnh Yên đầy vẻ kinh hoảng như thỏ, mắt nước xao động lóe ra giảo hoạt .

      " làm gì, ta chỉ là muốn kiểm tra chút, rốt cuộc nguyệt của nàng có đến ?"

      Giọng sa sút, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền tà ác lôi kéo đai lưng bên hông Lệ Ảnh Yên.

      tiếng vải vóc chạm vào nhau, y phục Lệ Ảnh Yên liền bị mở rộng ra, phá thành những mảnh .


      Trong phút chốc thân thể mảnh khảnh xinh xắn giống như con cá trồi lên mặt nước.

      Nửa tháng thấy, thân mình tiểu nữ cặn bã này vẫn gầy yếu như vậy. Nhất là bộ ngực, tựa hồ sau khi mình ít dạy dỗ liền có lớn lên nữa.

      "Ta có tới hay , vì sao ngươi phải kiểm tra, ngươi là cái thá gì!"

      xong, Lệ Ảnh Yên đẩy bàn tay to gông cùm xiềng xiếc của ra, kéo đai lưng qua, muốn cài lên cho mình.

      "Ta là nam nhân của nàng, vì sao thể kiểm tra cho nàng? Còn có, Cẩu Đản, sao ta dạy dỗ nàng, ngực của nàng liền nghe lời, chịu lớn lên nữa chứ?"

      Lời nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp có chứa ý vị trêu đùa qua, nhưng Lệ Ảnh Yên nghe vào trong tai chói tai giống như là độc dược trí mạng vậy.

      "Bệnh thần kinh, ngực của ta có quan hệ gì với ngươi, hiểu ra làm sao!"

      Lệ Ảnh Yên liếc trắng mắt, vẫn muốn thoát khỏi từ trong giam cầm của . Nhưng cố tình nam cặn bã này lại lôi kéo bản thân, chết sống để nàng đào thoát nửa bước.

      "Đại ca, chúng ta đừng náo loạn, mệt nhọc rồi ngủ !"

      Lệ Ảnh Yên lẳng lặng thở ra hơi dài, tận lực để bản thân giữ vững bình tĩnh chuyện với .

      "Ngủ nghỉ gì? Ta mang cho nàng phần đại lễ, hiếu kỳ sao?"

      "Đại lễ? Cái gì vậy?"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp mang lễ vật đến cho mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời như là con ngựa hoang vui vẻ, lập tức đứng lên từ giường, mắt đầy tò mò chuyện với Tiêu Dung Diệp.

      "Là cái gì? Mau mau cho ta xem?"

      " muốn."

      "Vì sao?" Chợt nghe đến Tiêu Dung Diệp mang lễ vật đến cho mình, nhưng chịu cho nàng xem, Lệ Ảnh Yên lập tức xù lông hỏi ra miệng.

      Chẳng lẽ, mặc kệ mình?

      "Muốn xem phải ? Vậy hôn ta cái!"

      Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, lưu manh , bộ dáng như trêu chọc.

      Vốn tò mò rốt cuộc mang theo đại lễ gì, nàng cũng biết lần này sứ quốc gia khác, tất nhiên có thể mang về được ít vật ly kỳ cổ quái, liền chút suy nghĩ 'chụt' tiếng lớn lên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp.

      "Được rồi, ta hôn rồi, cho ta xem đại lễ !"

      "Ai muốn nàng hôn mặt?"

      Tiêu Dung Diệp lập tức kháng nghị, tuy rằng vừa lòng với nụ hôn này, nhưng dù sao cũng là hôn gò má, có ý tưởng mới gì

      "Vậy nếu là nơi nào?"

      "Môi, lần này, ta muốn nàng hôn môi ta."

      Được rồi, nữ cặn bã này nhất định phải hôn môi của mình. Bình thường đều là hôn nàng, lần này bọn họ phải trao đổi vai diễn, đổi nàng hôn môi của mình. Nghe được lời vô lễ lại biết xấu hổ như vậy của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền xù lông, bộ dáng giống như là ăn thịt người, biểu lộ này có thể lên cắn rồi.

      "Mẹ nó, đùa giỡn ta đúng ?"

      "Nào có đùa giỡn nàng chứ? Là chính nàng hỏi cầu liền tự tiện chủ trương, oán ai hả?"

      Tiêu Dung Diệp nhún nhún vai, bộ dáng khăng khăng nàng phải làm việc dựa theo cầu bản thân.

      "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, hôn ngươi còn bằng hôn heo đâu! Rốt cuộc ngươi có mang lễ vật cho ta ?"

      Cho dù nam cặn bã kia lại cầu vô sỉ thế nào, Lệ Ảnh Yên vẫn tâm tò mò rốt cuộc mang đại lễ gì cho mình

      "Có mà, có mang lễ vật cho nàng! Chỉ cần nàng hôn ta! Ta liền cho nàng xem, như thế nào?"

      Thấy Tiêu Dung Diệp tiếp tục kiên trì cầu lưu manh vô lý lại biết xấu hổ đó. Mày dày mày dạn, bốn chữ to này như là dòng gió xoáy thổi qua trong óc của nàng.

      "Nếu ta hôn, ngươi cho ta sao?"

      Lệ Ảnh Yên vẫn mang theo tia chần chờ, dù sao nếu nàng hôn , lại có cái gọi là đại lễ, phải bản thân thua quá lớn ư!

      " cho nàng, nếu cho nàng, ta chia cho nàng nửa Thần vương phủ, làm tài sản danh nghĩa của Cẩu Đản nàng!"

      "Oa ha ha, sao?"

      Lệ Ảnh Yên thể tin mở to mắt, cảm giác bản thân như là nghe được chuyện buồn cười nhất đời vậy. , lại có thể nguyện ý lấy nửa tòa phủ đệ để cầm cố. Oa ha ha, nụ hôn của nàng là rất đặc biệt đáng giá rồi.

      " !"

      Sau khi nghe được hai chữ như trảm đinh chặt sắt của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên do dự nữa. Khuôn mặt nhắn trắng nõn sạch dò xét tiến lên, cánh môi khéo léo giống như là giọt sương rơi cánh hoa vào lúc sáng sớm, hôn lên cánh môi bé này.

      Trong nháy mắt đó, Lệ Ảnh Yên theo bản năng kéo ra liền.

      Nhưng nào biết, bản thân muốn thoát nhưng bên môi giống như thoa mật, tiểu não dao động liền bị bàn tay to khống chế.

      Ép đầu nàng về phía , đôi môi củ ấu lại lần nữa như là giác hút lây dính hơi thở nam tính của đối phương.

      "Ưm..."

      Đầu óc Lệ Ảnh Yên đột nhiên trống rỗng, nhưng lý trí còn lại vẫn cho bản thân biết. Nam nhân, quả nhiên là giữ lời.

      lâu sau nam nhân mới lưu luyến rời khỏi cánh môi bị mình hôn đến sưng đỏ, giống như hôn lại tất cả những ngày có hôn môi nàng vậy, khắc vừa mới hôn môi kia liền phóng thích toàn bộ.

      Lệ Ảnh Yên tức giận, nghiêng đầu, chà lau cánh môi.

      "Nam cặn bã chính là nam cặn bã, chuyện giống như phóng p, phải hôn ngươi chút là được rồi à? Sao lại hôn lâu như vậy chứ?"

      Lệ Ảnh Yên cảm giác bản thân vô cùng ủy khuất, nàng thông minh hơn nữa vẫn bị nam cặn bã này đùa giỡn xoay quanh.

      "Này, tiểu tinh, nghĩ mổ ta chút qua loa cho xong đúng ? Chỉ là, ta cấm dục lâu như vậy, nàng thể lý giải chút khổ não của ta sao?"

      Tiêu Dung Diệp chu môi ở trước mặt Lệ Ảnh Yên, bày ra bộ dáng vừa thấy thương!

      "Thôi, thôi, lễ vật của ta đâu?"

      Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên cảm thấy bị hôn bị hôn rồi, lại thể thiếu miếng thịt, coi như chó cắn phát là được rồi.

      Thần Mã Đô Thị Phù Vân(1), lấy đại lễ tới tay mới là đạo lý đúng.

      Quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng chút, lấy ra từ áo bào màu trắng - -

      - - - - - -

      Chú thích:

      (1) Thần Mã Đô Thị Phù Vân: Ngựa của thiên Chúa là những đám mây (Shen mǎ dou shì fú Yun), từ thông dụng mạng, những đám mây là gì hòa , có nghĩa là có gì đáng , phàn nàn về ý nghĩa của tiếng thở dài, nay có rất nhiều những người cùng tự thoải mái hạn. Đám mây, biến mất. Bloom lần nữa, những người quan tâm, từ bỏ cái gì đó, có lẽ nó phải là điều đáng .
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 151: Vì con trai heo của chúng ta, phấn đấu
      Editor: Hoàng Dung


      Quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng chút, lấy ra từ áo bào màu trắng - -

      Lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên khẽ chau lại chút, có ý gì, kỳ quái như vậy.

      Mang theo tò mò nhàn nhạt hỏi câu - -

      "Đây là cái gì?"

      "Mở ra nhìn xem, chẳng phải biết sao!"

      Lệ Ảnh Yên ngước mắt, dùng ánh mắt khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp cái liền phẫn nộ tiếp nhận vật bọc bằng vải tinh xảo.

      Đưa lưng về phía Tiêu Dung Diệp, đưa tay mở ra, bộ tiết y(1) uyên ương nghịch nước màu lửa đỏ, chế tác khéo léo tinh xảo ra ở trước mắt Lệ Ảnh Yên.

      Nghi hoặc, tò mò, nhiều hơn nữa là cảm giác Lệ Ảnh Yên nàng bị này nam cặn bã này đùa giỡn.

      "Mẹ nó, nam cặn bã, ngươi đùa giỡn ta đúng ? Đại lễ tặng cho ta chính là tiết y rách nát này sao?"

      "Ừ hừ, như thế nào? Này, khó coi à?"

      Nghe được Lệ Ảnh Yên lớn tiếng chất vấn, Tiêu Dung Diệp vốn còn hưng trí bừng bừng, nháy mắt giảm xuống đến điểm mới bắt đầu.

      Trời biết, tiết y này là tìm kiếm tinh phẩm từ trong mấy vạn bộ tiết y. Lúc này, nữ cặn bã đáng chết lại còn là rách nát, là làm trái tim người ta băng giá mà!

      "Đẹp mắt? Đẹp mắt cái đại đầu quỷ ngươi á, tặng cho ta đại lễ, lại có thể là tiết y rách nát này. Mẹ nó, lão nương nổi giận rồi! Trả ta nụ hôn trị giá nửa Thần vương phủ đây!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền giống như sói đói vồ mồi đụng ngã Tiêu Dung Diệp ở giường, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hàng răng chỉnh tề áp xuống cổ của .

      "Ưm..."

      Tiêu Dung Diệp nhất thời cảm giác được răng nanh khảm vào trong da thịt của mình, cảm giác cắn hút gân cốt của mình này khiến đau đến nhíu mày.

      Xem ra, nhìn thế này là mưu sát chồng rồi!

      thanh vụn, chỗ cổ Tiêu Dung Diệp tê rần.

      Nhất thời, chất lỏng đỏ sẫm phun ra như là cột nước.

      Hương vị chát chát mặn mặn tràn ngập ở trong khoang miệng của Lệ Ảnh Yên, đó là chất lỏng trơn ẩm sềnh sệch như là ma chú mê hoặc lòng của nàng.

      Nàng cắn nát cổ sao?

      Bỗng dưng, Lệ Ảnh Yên đột nhiên lấy cánh môi màu đỏ tươi của mình ra.

      Thấy máu chảy xuôi xuống dưới như dòng suối , trong lòng hoảng hốt.

      "Ngươi... Ngươi sao chứ?"

      " có việc gì? Có thể có việc gì sao? Chó điên!"

      Tiêu Dung Diệp tức giận đến mày kiếm xếp chồng lên nhau, ngay cả cánh môi mỏng cũng mím thành đường cong lạnh như băng.

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp giận kềm được, Lệ Ảnh Yên cũng tự biết bản thân phạm phải sai lầm.

      Đưa tay kéo cánh tay Tiêu Dung Diệp qua, lắc lư, mắt to đen tỏa sáng "Chớp, chớp" nhìn , di0en-da14n.le9.quy76.d00n bộ dáng vô tội mím môi - -

      "Vương gia, kỳ thực người ta là thèm thịt heo? Cho nên mới cắn ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng!"

      Tiếng nũng nịu khiến ai nghe xong, dù tâm địa cứng rắn cũng có thể mềm nhũn.

      Nhưng câu "Thèm thịt heo" kia, vẫn làm Tiêu Dung Diệp nghe ra ý ở ngoài lời đó, đây phải là heo sao?

      Tâm tư nữ cặn bã này đúng là nặng!

      "Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, nàng cắn ta bị thương, vẫn còn quên mắng ta câu. Nếu ta là heo, vậy nàng cũng là heo, hơn nữa còn là heo mẹ chuyên môn sinh heo con cho ta!"

      xong, khuôn mặt Tiêu Dung Diệp biến đen, quan tâm cổ đổ máu, hai lời liền đè Lệ Ảnh Yên ở dưới thân thể.

      "Ưm..."

      Thân mình gầy yếu đột nhiên bị kích, nện xuống giường bản, Lệ Ảnh Yên thống khổ nức nở câu.

      "Ngươi... Ngươi... phải muốn..."

      Cái kia ?

      Lệ Ảnh Yên chột dạ hỏi, nhìn ánh lửa đoạt lấy quen thuộc trong mắt lại như là con Liệp Báo, trái tim của nàng lập tức chịu khống chế điên cuồng nhảy lên.

      "Nàng muốn cái gì? Nữ cặn bã đáng chết!"

      Thân thể Tiêu Dung Diệp tận lực nhẫn nhịn, phản ứng theo bản năng đánh sâu vào. vẫn sợ để tâm chút, bản thân cầm giữ được mà hủy nữ cặn bã này ở trong tay .

      "Ta... Ta nghĩ muốn , cổ ngươi còn đổ máu kìa!"

      Lệ Ảnh Yên nhăn lông mày thanh tú đẹp mắt, bộ dáng Tiêu Dung Diệp chau mày giống như đau lòng.

      Nhất là cặp mắt tươi sáng kia, giống như có thể , mang theo thương nhợt nhạt nhìn đôi mắt sáng kia, như nữ tữ xinh đẹp trắng trong thuần khiết nhất thời làm trong lòng Tiêu Dung Diệp nhộn nhạo gợn sóng

      Thấy chất lỏng màu đỏ thẩm mê hoặc hai tròng mắt của mình. Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng đưa tay, muốn giúp ngừng chảy máu.

      Nhưng tay bé vừa muốn chạm vào nơi đó, liền bị Tiêu Dung Diệp cách ngăn lại.

      Cầm lấy cổ tay trắng noãn của nàng, khẽ động đến dưa chuột của mình.

      "Ưm!" tiếng, tay bé của Lệ Ảnh Yên liền bao trùm , Tiêu Dung Diệp lập tức phát ra tiếng rên ngâm hưởng thụ nguyên thủy nhất.

      "Ngươi..."

      Nắm nơi đó của , Lệ Ảnh Yên vừa thẹn vừa tức, khuôn mặt nhắn cắn chặt môi đỏ mọng, đều sắp chảy ra nước.

      "Ta cái gì ta? Mẹ nó, có việc gì, chết được, vì con trai heo của chúng ta, bắn phát trước rồi hãy ."

      Vừa dứt lời, cánh môi liền thể nhịn được cảm giác vội vàng, cấp tốc kèm cánh môi của Lệ Ảnh Yên.

      - - phân cách tuyến - -

      Ngày kế, Tiêu Dung Diệp sứ Tiên Ti hồi triều, nhận được coi trọng và tán dương của hoàng thượng. Vốn cuộc sứ này dài đến tháng, chỉ dùng hơn nửa tháng liền khải hoàn hồi triều, tài năng chính trị xuất chúng như thế, tự nhiên nhận được khen ngợi của hoàng thượng.

      Bãi triều, hoàng thượng gọi Tiêu Dung Diệp vào Thiên Điện.

      "Ha ha, Dung Diệp, con hổ là hoàng nhi coi trọng nhất, nhiệm vụ gian khổ như vậy đều có thể hoàn thành xuất sắc như thế, trẫm rất vui!"

      Từ khi Tiêu Dung Diệp trở về đến bây giờ, hoàng thượng này chính là luôn luôn ở trong trạng thái cười toe toét. Có thể làm những bộ lạc đó chiến mà hòa, tự nhiên mặc kệ là ai đều có thể vui đến nở hoa.

      "Phụ hoàng quá lời, nhi thần chỉ là dùng hết sức lực bé cho quốc gia thôi!"

      Phụ tử hai người chuyện vui vẻ, trùng hợp lúc này, Lệ Ảnh Yên bưng nước trà vào.

      Đặt ly trà "cạch" tiếng lên bàn của Tiêu Dung Diệp, bĩu môi tức tức oai oai.

      Tiêu Dung Diệp hơi giương mắt liền thấy màn này, biết tiểu nương này mắng rồi.

      Đưa nước trà xong, Lệ Ảnh Yên liền thối lui đến bên, chờ đợi phân phó.

      "À, đúng rồi. Dung Diệp, hoàng muội con sắp đại hôn rồi!"

      Tiêu Hạo Thiên vừa uống trà, vừa câu được câu với Tiêu Dung Diệp.

      Hạ triều, nếu thảo luận việc công, vậy tất nhiên là muốn thảo luận chuyện nhà rồi.


      "Nhi thần biết, cho nên liền nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ sứ bên kia, chỉ vì có thể tham dự đại hôn của Uyển Nhu thôi!"

      "Ừ, đúng vậy, làm là huynh trưởng nên tham gia. Nhưng Dung Diệp, phía bên con, trẫm cũng sốt ruột lễ thành hôn của con đó. tại Tư Đồ gia cũng bức trẫm đến đầu sóng ngọn gió, mẫu phi bên kia của con còn thừa nhận Lan Cẩn là vương phi tương lai của con, con có ý kiến gì ?"

      Câu hỏi của Tiêu Hạo Thiên, tuy rằng giọng lớn, lại đủ để cho Lệ Ảnh Yên ở bên, truyền toàn bộ lời vào trong tai.

      vẫn muốn cưới Tư Đồ Lan Cẩn sao?

      Nghe được câu hỏi của Tiêu Hạo Thiên, động tác uống trà của Tiêu Dung Diệp đột nhiên cứng đờ.

      Sao lại là muốn để cho thành hôn, hơn nữa còn là Lan Cẩn kia? phải muốn xóa bỏ hôn của ư? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      Chợt, Tiêu Dung Diệp thể tin ngẩng đầu, lại phát mắt nước trong suốt xao động của Lệ Ảnh Yên này hữu ý vô ý phóng đến người mình.

      Bỗng nhiên, lòng Tiêu Dung Diệp nảy ra kế, đúng là muốn biết, nếu và Tư Đồ Lan Cẩn có gì đó, Tiểu Cẩu Đản này có phản ứng gì?

      Tiêu Dung Diệp ngước mắt, bên môi xao động nổi lên chút nụ cười ôn nhuận yếu ớt.

      "Lan Cẩn quả nữ tử tệ, chủ yếu nhất là ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người, giống tiểu nữ tử tự cho mình là siêu phàm, cuồng đãng kềm chế được, còn chuyên môn bắt chước chó đến cắn người!"

      Tiêu Dung Diệp có điều ngụ ý qua, lời sắc bén, toàn bộ đều tiến trong màng tai của Lệ Ảnh Yên.

      Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết lại có thể lấy mình so sánh với Tư Đồ Lan Cẩn, còn mình đến chịu nổi như vậy, nam cặn bă này tìm chết sao?

      Lời kích thích tôn nghiêm nàng như thế, khiến khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên nhất thời vặn vẹo chung với nhau, hận thể lập tức lên giày xéo nam cặn bã đáng chết này chút. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng còn ở nơi này, bản thân cũng được làm việc hợp quy củ, đành phải yên lặng nhẫn nhịn, bỏ qua chuyện này.

      Thấy khuôn mặt nhắn đỏ hồng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp biết, nàng đây là muốn phát tác, nhưng đến lát, khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết lại lên cười rất là mê người giống như hoa lê.

      Mẹ meo, nữ cặn bã này làm sao vậy? Đổi tính hả? Chẳng những có tranh cãi ầm ĩ với mình, còn có thể tâm thần lạnh nhạt nâng lên lúm đồng tiền mê người như vậy, ngờ đến!

      "Nghĩ cái gì đấy? Dung Diệp!"

      Thấy lúc lâu mà Tiêu Dung Diệp vẫn chuyện, thậm chí ánh mắt có chút đăm đăm, Tiêu Hạo Thiên gọi , để cho tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ.

      "À, phụ hoàng."

      Tiêu Dung Diệp có chút ngượng ngùng. Dù sao chuyện với phụ hoàng của mình mà còn có thể thất thần, bản thân đúng là tâm thần bất định.

      Nhưng lại , bản thân tâm thần bất định lại là bởi vì sao? Còn phải tại vì tiểu nữ cặn bã biết sống chết này ư? Bản thân bởi vì nàng mà vừa thất thần lại nhung nhớ, tiểu nữ cặn bã này ngược lại, tối hôm qua cắn bị thương cổ của , đều muốn băng bó chút cho , vẫn là bản thân tự Thái Y viện tìm Lộ Lệ băng bó.

      Tiêu Dung Diệp ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, người mình quan tâm, trong mắt từ đầu đến cuối đều có mình, biến bản thân thành y như đứa ngốc.

      "Dung Diệp, con khen Lan Cẩn tốt như thế, là nguyện ý cưới nàng làm vợ sao?"
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      travy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :