1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 143.3:
      Editor: Hoàng Dung

      Nghe lời có tiết tháo của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy chính là loại ngựa dùng nửa người dưới để suy nghĩ vấn đề. Trừ bỏ ì ạch, nhìn sách xuân cung đồ, có gì thể làm.

      "Được được được, còn có chuyện thôn dân chạy nạn, nếu ngươi giúp ta làm tốt, ta cho ngươi vui vẻ tuần!"

      Lệ Ảnh Yên lòng đầy căm phẫn qua, nàng chính là người giữ chữ tín.

      Mà tính toán nhặt trong lòng nàng lại có mấy người biết đâu!

      Nghe được Lệ Ảnh Yên đáp ứng mình điều kiện có lực hấp dẫn như vậy, Tiêu Dung Diệp theo bản năng đáp ứng.

      "Được, ta đáp ứng nàng."

      xong, Tiêu Dung Diệp liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông ra ngoài.

      với đám Sơn Pháo bên ngoài, mà Lệ Ảnh Yên thừa dịp Tiêu Dung Diệp bị đánh lạc hướng, vào lúc hai người kia chuẩn bị, vụng trộm trốn .

      "Vương gia, ngài làm gì trong nhà xí nữ vậy?"

      Giọng ngây ngốc chất vấn của Sơn Pháo làm đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên, bản thân có cảm giác bị gai đâm.

      "Ách... Có chút chuyện riêng!"

      "A, có thể có chuyện riêng gì chứ? Sao phải làm vào nửa đêm? Vương gia, chúng ta đều là nam nhân, ngài cũng đừng giả bộ với chúng ta! Ngài nhìn mông nữ nhân ! Nhưng mà vương gia, mông nữ nhân cũng cần khẩu vị nặng như vậy chứ?"

      "Khụ khụ!"

      Nghe lời của hai tiểu la này, Tiêu Dung Diệp mất tự nhiên nhàng ho khan. Lại , đúng là để hai xú tiểu tử này đúng, mình lại có thể tiết tháo vào nhà xí nữ nhìn mông nữ nhân.

      Hai tiểu la này và nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên kia đúng là loại mặt hàng, nàng mình ra ngoài dối cũng đến mông nữ nhân, chỉ là thể nữ nhân này là Lệ Ảnh Yên nàng.

      "Bổn vương mệt nhọc, muốn ngủ. Hai người các ngươi thuận lợi!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền ngượng ngùng xoay người, nghênh ngang tiêu sái trở về.

      Thấy Tiêu Dung Diệp ngẩng đầu bước tiêu sái, hai người Sơn Pháo đá lông nheo cười tiếng.

      "Hắc hắc, Thần vương gia này rất biết tìm kích thích! Ở trong này làm, còn rất có phong cách!"

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Dung Diệp phái người theo Dư Văn Diên lâu, lại phát lão hồ ly này lưu lại dấu vết gì, đúng là có loại dắt lừa thuê có tật giật mình.

      Bất quá, Tiêu Dung Diệp này phải ngồi , muốn vặn ngã người, tất nhiên dùng hết chiêu thức của mình.

      Trải qua mấy ngày tiêu sái, phát lão hồ ly Dư Văn Diên này thường Di Hương viện - kỹ viện lớn nhất kinh thành.

      Như thế làm cho Tiêu Dung Diệp bắt được nhược điểm, dùng thỏi bạc, mua chuộc gã sai vặt làm việc trong Di Hương viện, từ trong miệng moi ra Dư Văn Diên với Linh Nhi tới Lương.

      Lấy được chứng cứ hữu hiệu này, Tiêu Dung Diệp tính xuống tay từ người Linh nhi này.

      Cải trang phen, tránh cho bứt dây động rừng, Tiêu Dung Diệp chỉ dẫn theo Lệ Ảnh Yên đến đó.

      Sau khi gọi Linh nhi nương này, Tiêu Dung Diệp liền ở trong phòng chờ đợi với Lệ Ảnh Yên.

      Chốc lát, Linh nhi thân y phục đỏ, trang điểm tinh xảo vào phòng.

      "Đại gia, ta đến đây! A, là hai vị đại gia!"

      Linh nhi nhàng vào, vừa thấy là hai người, liền thuận theo rồi.

      Chu cánh môi đỏ bừng, làm nũng qua - -

      "Hai vị gia này, các ngươi thêm bạc , bằng Linh nhi theo đâu!"

      xong, liền đưa tay ôm ngực của mình, đá lông nheo cái.

      Thấy Linh nhi này, hai người bọn họ cũng có chút "thú tính" gì, bất quá vì vặn ngã Dư Văn Diên kia.

      Vì thế, Tiêu Dung Diệp quăng thỏi bạc qua.

      "Vậy đủ chứ?"

      "Đủ, đủ!"

      Linh nhi thấy thế liền mừng rỡ như điên, cầm lấy thỏi bạc, mặt mày trở nên hớn hở.

      Thấy Linh nhi mừng rỡ ghê tởm như vậy, Lệ Ảnh Yên chán ghét lườm cái.

      Đột nhiên, Linh nhi dựa sát vào Lệ Ảnh Yên, móng tay sơn đỏ thẫm nhàng phất qua khuôn mặt nhắn của nàng.

      "Vị tiểu gia này, bạch diện thư sinh như vậy, lần đầu tiên đến Di Hương viện sao?"

      Ngón tay Linh nhi hơi trêu chọc, tiếp tục vuốt ve Lệ Ảnh Yên, khiến trong lòng nàng bất ổn.

      khỏi yếu ớt gật đầu, "Vâng, lần đầu tiên!"

      Nhìn nữ tử quyến rũ mềm mại tới tận xương này, khuôn mặt nhắn Lệ Ảnh Yên liền đỏ hồng, bản thân chưa từng làm động tác như vậy với nữ nhân bao giờ.

      "Khụ khụ!"

      Tiêu Dung Diệp thấy Lệ Ảnh Yên bị Linh Nhi trêu đùa như vậy, cho dù đều là nữ nhân, nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái, khỏi ho khan hai tiếng.

      Thấy vậy, Linh nhi hiểu lầm là Tiêu Dung Diệp ghen tị, liền thức thời thu tay.

      "Nghe giọng hát Linh nhi nương như Hoàng Oanh, như Linh nên mới gọi là Linh nhi, vậy Linh nhi nương ngại hát khúc chứ!"

      Nghe được vị mỹ nam tử Tiêu Dung Diệp này cầu mình như vậy, Linh nhi vui vẻ nở hoa từ trong đáy lòng.

      "Đại gia cái gì là cái đó, ta hát khúc cho người nghe!"

      xong, Linh nhi liền dùng loại thanh như phá la, các loại gào khóc thảm thiết vang lên.

      thanh nghe còn khó chịu hơn cả cường bạo, Lệ Ảnh Yên theo bản năng che lỗ tai lại.

      lúc Linh nhi tận tình ca xướng, nàng kéo Tiêu Dung Diệp, đè giọng với - -

      "Đại ca, chúng ta có thể đừng nghe nàng ta gào khóc thảm thiết ? Mau xuống tay ! Bằng dưa chuột đều mát rồi!"

      Nhưng nào biết Tiêu Dung Diệp này tựa hồ như hưởng thụ tiếng ca êm tai này, xem lời của Lệ Ảnh Yên như gió thoảng bên tai.

      Nhìn thấy vậy, Lệ Ảnh Yên liền tức giận đến có chỗ đánh. quan tâm thương lượng với Tiêu Dung Diệp, bước bước xa tiến lên, nắm chặt thân thể Linh nhi, thừa dịp Linh nhi chú ý, đột nhiên nhét túi vải mình chuẩn bị tốt vào cái miệng tận tình ca xướng của nàng ta.
      Last edited: 17/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 144: Làm chi? Mưu sát chồng à?
      Editor: Hoàng Dung

      "Ưm..." tiếng, tiếng ca uyển chuyển của Linh nhi liền bị chặn lại.

      "Mẹ nó, thanh gào khóc thảm thiết cuối cùng cũng bị áp xuống rồi!"

      Lệ Ảnh Yên vừa trói Linh nhi lại bằng sợi dây chuẩn bị trước đó, vừa lầu bầu lẩm bẩm ở trong miệng.

      Vốn Lệ Ảnh Yên còn đắm chìm ở trong vui sướng vì chế trụ được nữ nhân này, lại nghĩ đến giọng Tiêu Dung Diệp đột nhiên vang lên.

      "Này, sao tự nhiên cắt đứt tiếng nhạc của đại gia!"

      Tiêu Dung Diệp như có việc gì, bỗng chốc liền chọc lông Lệ Ảnh Yên, cũng để ý Linh nhi này liền tiến lên, nắm tay liên tục đánh lên bộ phận má tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp.

      "Á..."

      Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau tiếng, cảm giác răng và lợi của mình đều đau đớn.

      "Mẹ nó, nam cặn bã, thích loại này nữ nhân ư? Nàng ta được coi là loại hàng thối nát gì, khiến ngươi thần hồn điên đảo như vậy. Ta phi!"

      Miệng đắn đo, Lệ Ảnh Yên trực tiếp tục.

      Cũng nghĩ loại hành động nổi giận này nhìn trong mắt Tiêu Dung Diệp rất giống như người đàn bà đanh đá ra ngoài bắt quả tang chồng trộm hương.

      Tiểu Cẩu Đản này ghen sao?

      "Sao nàng ta lại là hàng thối nát rồi hả? Nữ nhân tốt như vậy, ta đều hận thể lấy về nhà!"

      "Bốp!"

      Lệ Ảnh Yên lại lần nữa kềm được giận, cho Tiêu Dung Diệp cú. Cho dù lực đạo phải rất lớn, nhưng đủ để Tiêu Dung Diệp lui ra phía sau bước.

      Tiêu Dung Diệp kiêu ngạo nóng nảy, biết nàng ghen liền làm nũng, ôm quai hàm run lên, oán giận với Lệ Ảnh Yên - -

      "Làm chi? Mưu sát chồng à?"

      "Mưu sát ngươi thế nào? Ai biểu ngươi phạm tiện như vậy, thích loại hàng thối nát Dư Văn Diên chơi đùa!"

      Cả người Lệ Ảnh Yên đều bị Tiêu Dung Diệp chọc giận, bên quai hàm ngừng co rút.

      Cũng hiểu nguyên nhân là gì, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Dung Diệp khen những nữ nhân khác tốt, Lệ Ảnh Yên liền muốn hành hung trận.

      Vậy còn chưa xong, Lệ Ảnh Yên nóng nảy lần nữa đến Linh nhi bên kia, quăng nàng ta hai bạt tai.

      "Mẹ nó, nam nhân nào cũng muốn quyến rũ!"

      Hôm nay biết Lệ Ảnh Yên trúng tà phong gì, nghĩ đến hai cẩu nam nữ này ở cùng nhau chàng chàng thiếp thiếp, nàng giống như là muốn ăn thịt người vậy.

      Linh nhi bị quăng hai bạt tai, nhất thời liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, bản thân chỉ là có vị nữ nhân chút liền chịu khổ độc, bị quăng hai bạt tai nóng rát, sao nàng còn chết oan hơn cả Đậu Nga vậy hả!

      Nghĩ đến đây, Linh nhi liền lắc đầu, ấp úng muốn ra ủy khuất của mình. Lại nghĩ đến bị túi này nhét chặt, nước mắt vừa thấy thương "tách, tách" rơi xuống.

      "Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc? Lần sau muốn quyến rũ nam nhân, phải nhìn xem có chủ nhân hay chưa!"

      Tiếng đổ ập xuống của Lệ Ảnh Yên giống như là ăn thuốc súng, bộ dáng bá đạo mãnh liệt, cực kỳ đáng sợ.

      lúc Lệ Ảnh Yên chống nạnh quở trách Linh nhi, Tiêu Dung Diệp đột nhiên xông tới từ phía sau, ôm nàng vào lòng.

      Cúi đầu, vùi đầu ở cổ của nàng, chuỗi ý cười thấp giọng mang theo gợn sóng đắm chìm.

      "Tiểu tinh, dấm chua của nàng cũng có chút quá lớn rồi!"

      Bị hơi thở nam tính quen thuộc vậy quanh, Lệ Ảnh Yên phẫn nộ dẫm cho cước.

      "A ưm..."

      "Nam cặn bã đáng chết. Ta phi, ngươi thích loại nữ nhân này, vậy sau này chạm vào thân thể của nàng ta là được rồi!"

      Lệ Ảnh Yên quả là tràn đầy dấm chua, cũng biết sao lại như thế. Từ khi nguyện ý buông tôn nghiêm bảo vệ thân phận nam tử của nàng, thái độ của nàng đối với liền thay đổi trong nháy mắt. Dù sao nam nhân chịu nghe theo lời mình như vậy ít lại càng ít, huống chi còn là vương gia cao cao tại thượng.

      Lệ Ảnh Yên mang theo cảm xúc hất tay Tiêu Dung Diệp ra, trốn cách vài thước xa.

      "Chúng ta tới chỗ này để xử lý việc công, chuyện riêng của ta và ngươi, chờ về đến trong phủ, chúng ta cùng tính nợ mới nợ cũ lượt."

      xong, Lệ Ảnh Yên liền hùng hổ khiêng thân thể Linh nhi lên, đột nhiên ném lên giường.

      Thấy khí thế mãnh liệt của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp theo bản năng lui qua bên.

      "Cẩu Đản, nàng đây là muốn làm gì?"

      Thấy Lệ Ảnh Yên bổ nhào lên phía trước, tay dùng lực xé rách y phục Linh nhi, Tiêu Dung Diệp kinh hãi.

      Mặc dù mình sớm nhìn rành mạch mỗi chỗ thân mình của Lệ Ảnh Yên, nhưng thân mình nữ nhân bên ngoài, Tiêu Dung Diệp vẫn chưa từng thấy qua.

      Nghĩ đến đây, giữa trán Tiêu Dung Diệp bốc lên hắc tuyến.

      "Thế nào? Đau lòng sao?"

      Lệ Ảnh Yên khinh thường liếc nhìn Tiêu Dung Diệp cái, hé ra khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nhưng lại trêu chọc Tiêu Dung Diệp.

      nghĩ tới, nam cặn bã Tiêu Dung Diệp này này lại có thú tính với giày rách người khác chơi ngán!

      "Ta, ta có thể đau lòng cái gì? Ta chỉ là tò mò nàng muốn thẩm vấn như thế nào thôi?"

      Tiêu Dung Diệp cũng là xuất phát từ tò mò, đầu ngừng dò xét, muốn tìm hiểu đến tột cũng, nữ cặn bã này muốn thẩm vấn Linh nhi này như thế nào?

      Nhìn chút cũng sao đâu, thân thể xích lõa mềm mại của Linh nhi xuất ở trong mắt Tiêu Dung Diệp.

      Vốn tưởng rằng nàng làm danh kỹ, dáng người rất quyến rũ, nghĩ đến, quả thực kém muốn chết, còn bằng phần mười dáng người của tiểu Cẩu Đản đâu!

      Tuy rằng ngực của tiểu Cẩu Đản có lớn bằng Linh nhi này, nhưng Tiêu Dung Diệp tin tưởng vững chắc, trải qua phen lễ rửa tội và dạy dỗ của , nhất định có thể "Xưng bá!"

      lúc Tiêu Dung Diệp suy tư về chuyện khuê phòng của bản thân và Lệ Ảnh Yên, tiểu nữ cặn bã này đột nhiên quay đầu.

      Phát ánh mắt như là nhìn chăm chú vào thân mình xích lõa của Linh nhi,Lệ Ảnh Yên nhất thời tức giận giống như quả bom nổ mạnh!

      "Nhìn, nhìn, ta cho ngươi nhìn. Ta thế nào cũng phải trọc mù tròng mắt của ngươi!"

      Mang theo phẫn nộ tiến lên, phen níu chặt cổ áo của .

      " được nhìn nữa, cút !"

      Đột nhiên đạp cước đến pp của Tiêu Dung Diệp.

      Tiêu Dung Diệp vô cùng vô tội nhìn thoáng qua, lửa giận của Lệ Ảnh Yên bốc cao 3000 trượng, nhưng vẫn nghe lời mở cửa, xám xịt ra khỏi phòng.

      Đợi sau khi tất cả đều khôi phục lại yên lặng, Lệ Ảnh Yên tà ác giơ khóe miệng lên, tiến lên.

      "Hắc hắc, mỹ nữ, đêm nay ta hầu hạ ngươi tốt!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền cực có sắc tình vuốt ve lên người Linh nhi, ngón tay khéo léo vuốt ve từng tấc da thịt của nàng ta, khiến cho Linh nhi theo bản năng sợ run.

      "Ưm ưm..."

      Linh nhi lắc lắc đầu lung tung, hoàn toàn hiểu Lệ Ảnh Yên này muốn làm gì.

      "Mỹ nữ, ta chính là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi hãy thành trả lời. Trả lời tốt, ta tha cho ngươi, trả lời tốt, ta liền..."

      Phút chốc, Lệ Ảnh Yên lấy ra hỏa chiết tử và cây nến bên cạnh, đốt nến lên. Sau đó, thần thái tà ác cười tiếng.

      "Sáp trôi trong nến, đổ lên ngực và phía dưới của ngươi. A, đúng rồi, còn khuôn mặt nhắn quyến rũ nam nhân này của ngươi, ta cũng muốn phá hủy ! Bất quá, hình như ta vẫn vừa lòng, để cho giọng hát giống như linh này của ngươi uống thuốc câm! Xem ngươi còn có cách gì quyến rũ nam nhân!"

      Lệ Ảnh Yên hung dữ những chuyện lạ, Linh nhi sợ tới mức lập tức thể tin trừng lớn mắt.

      "Cho nên, ta đây xin khuyên ngươi, ngoan ngoãn phối hợp. Bằng da thịt chịu khổ, ngươi đúng là thể thừa nhận nổi đâu!"

      Lệ Ảnh Yên hung tợn uy hiếp Linh nhi, khiến nàng ta vội vàng gật đầu, ý bảo Lệ Ảnh Yên, nàng ta nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp.

      "Tốt lắm, tại ta lấy vải trong miệng ngươi ra, cho phép ngươi chuyện. Ta ngươi chuyện ngươi mới được !"

      Thấy vậy, Linh nhi lại lần nữa gật đầu đáp ứng.

      Thấy nàng ngoan ngoãn phối hợp như thế, Lệ Ảnh Yên tiến lên phen lấy túi vải ra.

      "Có ai , cứu mạng!"

      Túi vải mới vừa lấy ra, Linh nhi liền lớn tiếng la lên.

      Thấy vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức nóng nảy.

      "Bốp!" tiếng, đá cú đá thối vào quai hàm của Linh nhi, Linh nhi lập tức ngất .

      Linh nhi đáng chết này vừa kêu, nhất thời khiến gã sai vặt làm việc bên ngoài bước nhanh tới phòng bên này.

      Thấy tình huống đúng, Tiêu Dung Diệp chạy nhanh trốn vào trong phòng, nhìn thấy nữ nhân giường sạp sớm hôn mê bất tỉnh, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

      Trước mắt, nên nghiêm hình tra khảo Linh nhi kia như thế nào? Mà là nên thoát khỏi đám gã sai vặt làm việc vặt này như thế nào?

      Dưới cấp bách thể đợi, trong đầu Tiêu Dung Diệp nảy sinh kế, kéo thân thể Lệ Ảnh Yên qua liền vứt lên giường sạp, tiếp đó bản thân khi dễ áp xuống.

      "Này, ngươi làm gì vậy, nam cặn bã!"

      Cảm nhận được mình bị thân thể nặng nề đè lên, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng sợ nâng mắt lên.

      "Đừng chuyện, hãy nghe ta , nàng làm bộ như nàng là Linh nhi. lát nữa, nếu bọn họ xông tới, nàng liền kêu lên, hiểu chưa?"

      Lệ Ảnh Yên cái hiểu cái , nhưng cũng kiên trì nhắm mắt đáp ứng.

      Thấy Lệ Ảnh Yên đáp ứng, Tiêu Dung Diệp dùng chăn bao trùm sơ sài thân mình xích lõa của Linh nhi lại, nhét vào bên trong giường sạp.

      Buông màn trướng xuống, Tiêu Dung Diệp khi dễ đè lên người Lệ Ảnh Yên, cường thế hôn lên môi của nàng.

      Lệ Ảnh Yên kinh hãi, nàng cứ như vậy bị mang theo lý do hôn lên miệng. phải ra ngoài làm nhiệm vụ ư? Sao lại biến thành thời cơ cực tốt tự xuống tay với mình rồi.

      Lúc hai người hôn môi khắn khít, cửa phòng bị lực đạo mở ra. Tiếp đó, vài tráng nam tiến vào.

      Tiêu Dung Diệp đột nhiên rời khỏi môi Lệ Ảnh Yên, với nàng - -

      "Kêu lên. Mau, lớn tiếng chút!"

      Lệ Ảnh Yên dưới khống chế vụng về của tay Tiêu Dung Diệp, chút suy nghĩ liền phát ra thanh.

      "Ừ ừ, ưm... Ách... ưm..."

      Cùng với Lệ Ảnh Yên dùng lực rên rỉ, thân mình Tiêu Dung Diệp phập phồng rất có tần suất.
      Last edited: 17/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.1: Ta thích chính là nàng
      Editor: Hoàng Dung

      Cùng với Lệ Ảnh Yên dùng lực rên rỉ, thân mình Tiêu Dung Diệp phập phồng rất có tần suất.

      Nhìn giường sạp, đôi nam nữ tùy ý quấn quýt triền miên, đám gã sai vặt xông tới trợn mắt há mồm. Đây là tình huống gì hả? Vừa rồi ràng mới nghe được có người kêu cứu mạng mà, làm sao có thể là tình huống như thế này chứ.

      "Tiểu tinh, còn dám kêu cứu mạng ? Đại gia thế nào cũng phải ép khô nàng, cho nàng xuống giường được!"

      Tiêu Dung Diệp nằm rạp xuống, bò xổm ở người Lệ Ảnh Yên, những lời vốn với Lệ Ảnh Yên cho mấy gã sai vặt này nghe.

      Vừa thấy hai người làm quá mức kịch liệt mà phát ra tiếng kêu cứu, mấy gã sai vặt cũng rất ngượng ngùng.

      Bất quá nghe được tiếng rên của nữ nhân này như là con cừu , kêu phóng túng, mấy gã sai vặt lập tức đứng thẳng, ào ào đưa tay lên mặt, nhịn được sờ chút. Nếu lại tiếp tục ở lại bên trong, bọn họ sợ bản thân nộp vũ khí đầu hàng.

      Bất đắc dĩ, mấy gã sai vặt xám xịt ra khỏi phòng.

      Đợi sau khi xác định mấy người này hoàn toàn xa, Tiêu Dung Diệp mới nhàng thở ra, đứng lên từ người Lệ Ảnh Yên.

      "Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, là rất mạo hiểm rồi!"

      Vừa xong, Lệ Ảnh Yên vừa lấy tay vỗ ngực của mình.

      Chưa ổn định lại tinh thân, may là nam cặn bã này cái khó ló cái khôn. Nếu , mình vẫn thể bị các đại hán cường tráng kia đánh nát bươm!

      "Cốc!" tiếng, Tiêu Dung Diệp cho Lệ Ảnh Yên cú hạt dẻ.


      "Nàng còn biết xấu hổ hù chết nàng ư? Nhìn chuyện nàng làm , biết đầu của nàng có phải chỉ để trang trí thôi ?"

      Tiêu Dung Diệp làm bộ nhíu mày tức giận, đáy mắt tràn đầy tình cảm nhàn nhạt, khe sông dài trút xuống.

      "Ta nào biết xú nữ nhân kia lại có thể hô to? Hơn nữa, tại ngươi bởi vì nàng đến quở trách ta, phải là cố ý bao che nàng sao? !"

      Nghĩ đến lúc trước Tiêu Dung Diệp đứng về phía Linh nhi, Lệ Ảnh Yên giống như là bắt được cái đuôi của Tiêu Dung Diệp, đúng lý buông tha người.

      "Ta bao che nàng ta? Nàng là óc heo sao? Chất lượng này đến rửa chân cho ta, ta cũng cần! Ta làm sao có thể bao che nàng ta?"

      Tiêu Dung Diệp hỏi lại Lệ Ảnh Yên câu, giữa lông mày nhiễm lên vài phần vui, tại sao nữ cặn bã này phải chuyện về loại kỹ nữ đó chứ.

      Nghĩ lại, bản thân cũng lười so đo với nữ cặn bã này, chính cái gọi là "Chó cắn ngươi miếng, ngươi cũng thể cắn lại miếng!"

      Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, đến bên giường sạp, khiêng Linh nhi bị dùng chăn bọc lại thân thể lên vai.

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp có tia giận dữ, thậm chí coi mình như khí lướt qua, Lệ Ảnh Yên càng thêm thuận theo, vài bước tiến lên, lầu bầu lẩm bẩm qua - -

      "Ngươi còn bản thân có bao che nàng ta, ngươi ràng chính là thích nàng ta!"

      "Ta thích chính là nàng!"

      Tiêu Dung Diệp quay đầu, ánh mắt kiên định qua với Lệ Ảnh Yên.

      Chỉ dừng lại trong nháy mắt, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa quay đầu, khiêng thân thể Linh nhi sải bước ra ngoài.

      Mà Lệ Ảnh Yên vốn tức giận la lối, bị lời vừa rồi của Tiêu Dung Diệp hóa đá trong nháy mắt, như là pho tượng Phật, nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ.

      vừa mới cái gì? Thích nàng sao? Nàng có nghe lầm chứ?

      Tiếng trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Dung Diệp còn phiêu đãng bên tai Lệ Ảnh Yên, lượn quanh nhiều lần, ngừng vang vọng.

      Lệ Ảnh Yên thể tin, thích nàng ư? Tại sao cảm giác như là trêu chọc mình chứ? Nhưng ánh mắt đó...

      Lệ Ảnh Yên còn đắm chìm vào câu ý ở ngoài lời kia, giờ phút này nàng quả thực là kinh ngạc đến chết, nàng có nằm mơ chứ?

      Nâng tay, Lệ Ảnh Yên hung hăng bấm cái ở bên má của mình.

      "Á... Đau..."

      Xem ra chính mình là có nằm mơ, vậy với mình lời này là có ý gì?

      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng, phải chán ghét mình ư? Làm sao có thể thích mình chứ?

      "Này, vương gia, đợi ta với!"

      Suy tư lâu, Lệ Ảnh Yên mới phản ứng kịp, vội vàng điên cuồng đuổi theo Tiêu Dung Diệp.

      - - phân cách tuyến - -

      Về tới Thần vương phủ, Lệ Ảnh Yên giống như bị câm vậy, luôn luôn chuyện, cũng tìm Tiêu Dung Diệp hỏi câu kia là thế nào, chỉ mình lập tức về phòng.

      Đến ngay cả này đám em đến tìm nàng ăn cơm, nàng cũng có mở cửa.

      Hành động giải thích được này khiến mọi người vừa tò mò vừa lo lắng.

      "Cốc cốc!"

      "Lão đại, người ở bên trong sao? chuyện , lão đại!"

      "Này, lão đại, bây giờ người ăn cơm ? Nếu , chúng ta đổ xí ngầu nha!"

      "Đúng vậy. Lão đại, đêm qua ta và Thảo Bao thắng A Quân 20 văn tiền, mời người ra ngoài uống rượu?"

      "Lão đại, chuyện với người đó, có phải sinh bệnh rồi ?"

      Hai người Sơn Pháo và Thảo Bao ở ngoài cửa phòng Lệ Ảnh Yên gọi nàng, nhưng Lệ Ảnh Yên ngược lại giống như là tảng đá, đánh chết cũng chịu đáp lại tiếng.

      Lệ Ảnh Yên ăn uống, cũng chuyện, hai tên bang tiểu la ngoài cửa gấp đến dậm chân, cũng biết nên làm thế nào mới tốt.

      Hai bọn họ muốn xông vào, lại sợ Lệ Ảnh Yên nổi bão, thể làm gì khác, liền ở bên ngoài liên tục gõ cửa.

      "Sao vậy?"

      Chợt, giọng trầm ổn nội liễm giống như mang theo ma lực bay vào tai hai người.

      "Chào Thần vương gia!"

      Thảo Bao và Sơn Pháo khom người với Tiêu Dung Diệp, ở Thần vương phủ này đợi mấy ngày, bang Tiểu La cũng trở nên lễ phép hơn.

      Tiêu Dung Diệp gật gật đầu, tiếng liền vang lên, lại lần nữa hỏi câu - -

      " xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?"

      "Aizz, còn phải lão đại sao! Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ, ăn cũng uống, quan trọng nhất chính là, '' lại có thể chuyện, tự nhốt mình ở trong phòng này ngày đêm rồi!"

      Nghe được hai người Tiểu La như vậy, đột nhiên Tiêu Dung Diệp giống là nhớ tới đến cái gì.

      Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ là hai ngày trời rồi, đều luôn thẩm vấn Linh nhi kia, bận rộn đến loạn tay loạn chân, đúng là xem nữ cặn bã kia, chẳng lẽ nàng giận dỗi với mình?

      "Lão đại của các ngươi cứ giao cho bổn vương xử lý là tốt rồi, tại hai người các ngươi phòng bếp, nhìn xem còn có thể ăn cái gì , sau đó đưa tới đây."

      Nghe được Tiêu Dung Diệp phen phân phó, hai người Thảo Bao và Sơn Pháo liền tiêu sái đáp ứng.

      Sau khi thấy hai tiểu la này ra ngoài, Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt hít hơi khí lạnh lẽo, sau đó mở cửa phòng Lệ Ảnh Yên ra, bước tiếp bước chân vững vàng vào bên trong.

      Vừa vào cửa liền thấy Lệ Ảnh Yên co rút thành đoàn, nằm ở giường.

      Thân thể nhắn đưa lưng về phía cửa, lúc Tiêu Dung Diệp nhìn ra đơn bất lực.

      Nhìn thấy nàng gầy như vậy, ánh mắt Tiêu Dung Diệp khỏi trở nên nhu hòa.
      Last edited: 19/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.2:
      Editor: Hoàng Dung

      bước tiến lên lại phát nàng có ngủ, chỉ nằm ngang, mắt cũng nháy.

      Bàn tay to dày vòng qua thắt lưng, ôm thân mình khéo léo của nàng lên, ôm vào trong ngực.

      "Vì sao ăn cơm? Nàng đói bụng à?"

      Tiếng trầm thấp như vũng nước suối, chậm rãi chảy vào trong lòng Lệ Ảnh Yên.

      Khiến con ngươi sáng rực này hơi có chút phản ứng.

      "Thế nào, bởi vì tối hôm qua thẩm vấn kỹ nữ kia lại mang nàng theo nên liền tức giận ư?"

      "..." Lệ Ảnh Yên , giống tiểu hài tử phạm sai lầm, cúi đầu.

      Trời biết Tiêu Dung Diệp bận ngày đêm có chợp mắt, bây giờ còn phải an ủi cảm xúc nữ cặn bã này, bản thân đúng là đời trước thiếu nàng.

      "Như thế nào? Sinh bệnh à? Vì sao chuyện?"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền sốt ruột kéo thân mình Lệ Ảnh Yên qua, nâng tay sờ trán, thử kiểm tra xem có phải nàng sinh bệnh rồi ?

      Nhưng phát độ ấm trán của nàng rất là bình thường!

      "Rốt cuộc là làm sao? Cẩu Đản, nàng câu, cho ta chút phản ứng , đừng làm ta sợ!"

      Vừa xong, hai tay mềm nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, vẻ mặt khẩn trương ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên.

      Nghe được lời bất an kích động này của , Lệ Ảnh Yên theo bản năng ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen trong veo thâm thúy.

      Như cỗ nam châm hấp dẫn người khác, trong nháy mắt hút lấy lý trí của nàng.

      Bỗng dưng, Lệ Ảnh Yên thưa dạ cắn cánh môi

      "Ta... Ta sao!"

      " sao? Vậy sao trước đó chuyện?"

      Tiêu Dung Diệp lo lắng, lại lần nữa ân cần hỏi han. gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ căng thẳng, sợ sau khi bản thân buông lỏng xuống, nàng phát sinh chuyện gì.

      "Ta... có chuyện gì!"

      Lệ Ảnh Yên lại cường điệu, thứ nhất là bản thân có chuyện, thứ hai cũng là vì để an tâm. Dù sao nàng biết bận rộn như vậy, cũng muốn lại khiến lo lắng cho mình.

      "Ta chỉ là dạ dày có chút thoải mái, cho nên mới muốn ăn cơm!"

      "Dạ dày thoải mái, sao lại thế? Ta tìm đại phu!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền để thân thể Lệ Ảnh Yên xuống, tính đứng lên.

      " có việc gì, cần tìm đại phu!"

      Lệ Ảnh Yên trong nháy mắt Tiêu Dung Diệp xoay người, lôi kéo tay áo của .

      "Ta ta sao, tại ta muốn ăn cơm!"

      xong, Lệ Ảnh Yên đứng dậy mang giày vào.

      Mang giày vào, Lệ Ảnh Yên mới vừa vài bước lại cảm thấy đầu choáng váng. Dù sao ngày đêm uống giọt nước, trọng tâm ổn định lập tức té ngã.

      "Cẩn thận!"

      Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, phen kéo Lệ Ảnh Yên lại, để cho thân mình vốn suy yếu của nàng ngã vào trong lòng mình.

      " được, Cẩu Đản, thân thể nàng suy yếu như vậy, nhất định là sinh bệnh. Nàng chờ, ta tìm đại phu!"

      Đỡ thân thể Lệ Ảnh Yên lên giường, Tiêu Dung Diệp liền vội vàng muốn xoay người tìm đại phu.

      "Ta ta sao, ngươi là kẻ điếc à?"

      Thấy Tiêu Dung Diệp vội vã tiêu sái, Lệ Ảnh Yên gần như oán giận gầm tiếng.

      biết vì sao, giờ phút này Lệ Ảnh Yên như là bị thương vậy, nước mắt lớn như hạt đậu "tách, tách" liền rơi xuống.

      Từ tối hôm qua, sau khi Tiêu Dung Diệp thích nàng, đầu óc Lệ Ảnh Yên liền bắt đầu trở nên hỗn loạn, thậm chí có chút lo được lo mất.

      Nàng cũng biết bản thân khó chịu chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến từng đối tốt với mình, lòng của nàng liền nhảy lên theo quy luật.

      Nàng có thể là bị bệnh, hơn nữa là loại tâm bệnh, đại phu có khả năng trị lành tâm bệnh.

      Thấy Lệ Ảnh Yên hiểu sao lại khóc thút thít, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều trở nên mềm nhũn rồi.

      Bình thường nữ cặn bã này đều là thích khóc. Hôm nay làm sao vậy? Cảm xúc ổn lắm?

      Tiêu Dung Diệp xoay người tiến lên, phen giữ bả vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên lại, ôm vào trong ngực.

      "Cẩu Đản, với ta, xảy ra chuyện gì? Có ta ở đây, ta để nàng nhận phải ủy khuất gì! với ta, ngoan!"

      xong, Tiêu Dung Diệp càng thêm dùng sức ôm chặt Lệ Ảnh Yên, toàn bộ trái tim đều bởi vì nước mắt nàng mà kịch liệt run rẩy.

      Càng nghĩ, cảm xúc Lệ Ảnh Yên càng kích động, vung nắm tay bé lên ngực Tiêu Dung Diệp, khàn giọng rít gào - -

      "Ngươi hư, ngươi hư, ngươi tệ nhất, vì sao phải lời đó với ta? Ta hận ngươi, nam cặn bã đáng chết, xấu lắm! Hu..."

      Lệ Ảnh Yên khóc thút thít , tiếng run rẩy khiến điệu đều tan thành mảnh .

      "Là ta hư, là ta tốt, đừng khóc nữa! Nếu , nàng đánh ta !"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền nắm tay bé của Lệ Ảnh Yên thành nắm đấm , đánh đấm lòng ngực cứng rắn như sắt của mình.

      "Ta mới muốn đánh, như thế nào cũng là tay ta đau, ta mới muốn đánh đâu!"

      Lệ Ảnh Yên thu hồi tay bé, chu cái miệng nhắn, tức giận nghiêng đầu, muốn lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đó nữa.

      Bỗng dưng, Tiêu Dung Diệp duỗi ngón tay dài ra, nhàng nắm giữ cằm Lệ Ảnh Yên đến gần , nhàng tới gần khuôn mặt nhắn của nàng.

      "Giận dỗi với ta, có phải đại biểu nàng khỏe ?"

      Tiếng thâm thúy dễ nghe, gợn sóng nhàn nhạt phập phồng.

      Hít sâu hơi hương vị nôn nớt người nàng, an tâm lại dễ chịu.

      "Vật , vô duyên vô cớ buồn bực làm ta sợ, có phải nên bồi thường ta chút ?"

      "..."

      Lời nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp mang theo ý ngoài lời , Lệ Ảnh Yên cả kinh, theo bản năng sợ run chút.

      "Bồi thường cái gì? hiểu nổi ngươi cái gì?"

      Lệ Ảnh Yên xoay xoay vặn vặn tránh thoát khống chế bàn tay to của Tiêu Dung Diệp, lại phát tuy rằng lực đạo của lớn, mà bản thân cũng thể như mong muốn, đào thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc đó.

      "Vật , chơi sách lược dương đông kích tây với ta đúng ? Bất quá, hữu hiệu, đêm nay nàng trốn được đâu!"

      Tiếng trầm thấp vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú tà tứ khi dễ đến gần nàng, chuẩn xác lầm tìm được hai cánh hoa đỏ bừng vểnh lên giống như gà con mổ thóc, lấy được thơm ngọt của nàng, như ngọn lửa triền miên quấn quít lấy nàng.
      Last edited: 24/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146: Lão đại là công, Tử vương gia là thụ!
      Editor: Hoàng Dung


      Tiếng trầm thấp vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú tà tứ khi dễ đến gần nàng, chuẩn xác lầm tìm được hai cánh hoa đỏ bừng vểnh lên giống như gà con mổ thóc, lấy được thơm ngọt của nàng, như ngọn lửa triền miên quít lấy nàng.

      Lưỡi đói khát lâu, tiến quân thần tốc, đâm xuyên qua hàm răng Lệ Ảnh Yên, tùy ý mang theo cái lưỡi thơm tho, xoay tròn nhảy múa.

      "Ưm..."

      Đầu óc Lệ Ảnh Yên thiếu dưỡng khí, khiến nàng phân tình huống, lý trí đều bị người lấy mất. Thân mình như là bông liễu lay động bất định vậy, gắt gao níu chặt y phục Tiêu Dung Diệp, muốn bản thân nhận được trợ giúp của , nóng cháy cuốn lấy, lôi kéo lưỡi dài của .

      Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên ngây ngô đụng chạm, khát vọng lấy được tình cảm của nàng càng tăng lên, càng thêm bá đạo vô lý hút lấy thơm ngọt của nàng, tựa hồ giống như muốn dùng sức nuốt hai cánh hoa vào trong bụng vậy.

      Nhiệt độ dần tăng lên, làm thân thể hai người càng nóng hơn, hơi thở nam tính cực nóng như là ngọn lửa mạnh, gắt gao vây quanh hai người.

      "Ưm... Cẩu Đản, muốn sao?"

      Tiêu Dung Diệp ở trong lửa nóng môi lưỡi kia, rút ra khe hở chất vấn Lệ Ảnh Yên.

      Nhìn thấy thần sắc động tình của nàng, biết nàng cũng có cảm giác rồi, hơn nữa cảm giác như lang tựa hổ, hoàn toàn dừng lại được.

      "Chúng ta còn có nhiều tư thế chưa thử đâu, hôm nay làm mấy tư thế mới được ?"



      số người, có lẽ chính là trời sinh vương giả, mà giờ phút này Tiêu Dung Diệp chính là như thế, lời thô tục cũng là thâm thúy dễ nghe như vậy, hoàn toàn có loại cảm giác làm cho người ta buồn nôn.

      Mà Tiêu Dung Diệp nghe được Lệ Ảnh Yên như vậy, khuôn mặt nhắn châu tròn ngọc sáng lập tức đỏ hồng mảnh.

      Nàng thở gấp nặng nề, đôi mắt quyến rũ như tơ, mắt hạnh má đào.

      "Này... ta muốn ở phía , bình thường đều là ngươi khi dễ ta, hôm nay ta muốn khi dễ ngươi!"

      bị cảm tính phá tan lý trí, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn quan tâm bản thân cái gì, lòng chỉ muốn phóng thích tình triều nóng bỏng này, để bản thân đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm.

      "Được, đều theo ý tiểu tinh!"

      Nghe được cầu chủ động như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp sao dám thuận theo.

      xong, Tiêu Dung Diệp kéo thân mình Lệ Ảnh Yên, quay cuồng cái liền để nàng cưỡi lên eo của mình.

      Bàn tay to dày tiếp tục trêu chọc nắm bóp mông của Lệ Ảnh Yên.

      "Ưm...ừ..."

      Lệ Ảnh Yên đột nhiên rên ngâm kiều mị tiếng.

      Mà Tiêu Dung Diệp cũng mang theo nụ cười gợn sóng xấu xa, vuốt ve vài sợi tóc đen của nàng, giọng bởi vì nhiễm lên tình dục mà khàn khàn qua - -

      "Tiểu tinh, ta mỏi mắt mong chờ biểu của nàng!"

      mổ đôi môi hồng đào này chút, nếp nhăn mặt khí cười lóe lên khuôn mặt tuấn nhan "Tính" phúc.

      "Hắc hắc!"

      Lệ Ảnh Yên chợt cười ra tiếng, đưa tay lên môi, liếm liếm ngón tay , trong mắt mang theo dục vọng liếc mắt nhìn thẳng Tiêu Dung Diệp.

      Thấy động tác quyến rũ thêm gợi tình như vậy của Lệ Ảnh Yên, đầu quả tim Tiêu Dung Diệp trực tiếp ngứa ngáy, cỗ luồng nhiệt ấm áp cũng tuôn lên từ trong bụng.

      "Nam cặn bã, ta đến đây!"

      xong, đầu Lệ Ảnh Yên liền đè nặng lấn đến gần lồng ngực to lớn.

      "Rầm!" tiếng, động tác triền miên của hai người nam nữ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt mang theo tình dục chưa lui lườm qua.

      Chỉ thấy hai người Thảo Bao và Sơn Pháo trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi "Nam nhân" chuẩn bị điên loan đảo phượng giường sạp!

      Vốn cầm đồ ăn trong tay cũng bị kinh hách đánh rơi ở mặt đất, thanh các loại đồ sứ, bình sứ vỡ vụn làm hai người sắp đấu tranh dũng đột nhiên tỉnh táo lại.

      Hai người trong bang Tiểu La như bị điểm huyệt đạo, cương cứng tại chỗ, vẫn nhúc nhích thào tự .

      "Này, Thảo Bao, ngươi vừa mới nhìn thấy gì?"

      "Hình như là hai nam nhân 'chuẩn bị nhảy', nhưng lại có lão đại!"

      "Ôi chao, Thảo Bao, ngươi có nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề ?"

      "Có đấy. Ngươi ngẫm lại , Sơn Pháo, bình thường lúc chúng ta dạo ở chỗ Diểu Tử, cho tới bây giờ lão đại đều là lấy các loại lý do từ chối, kỳ thực ta sớm nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề!"

      " như vậy, trong hai nam nhân đó, có là lão đại rồi?"

      "Ừ, chỉ có như thế, ta còn dám khẳng định lão đại nhất định là công!"

      "Ngươi làm sao biết lão đại là công?"

      "Ngu ngốc, chính ngươi nhìn , đây ràng là lão đại ở phía , có thể là công sao!"

      tới đây, hai Tiểu La kinh hãi che má, miệng mở rộng thành chữ "O", tiếp đó thể tin liếc nhìn nhau cái, rồi đột nhiên hít hơi.

      "Á!" tiếng, hai người như là gặp quỷ vậy, vội vàng chạy ra ngoài.

      Vừa chạy ra ngoài, vẫn còn quên lớn tiếng hô - -

      "Mẹ meo, rất chấn kinh rồi, lão đại và Tử (Tứ) vương gia làm chuyện đó sao! Hơn nữa lão đại còn là công, Tử (Tứ) vương gia là thụ!"

      - - phân cách tuyến - -

      Suốt cả đêm, bọn Thảo Bao đều lâm vào trong khiếp sợ sâu, ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn cũng tin lão đại của mình lại có thể có định hướng tình dục bình thường. Vốn tưởng rằng, Lệ Ảnh Yên dạo chỗ Diệu Tử là vì ngại nữ nhân ở đó bẩn nên mới , lại nghĩ đến, dĩ nhiên là bởi vì định hướng tình dục bình thường mới , điểm này làm cho đám huynh đệ bọn họ đánh chết cũng đồng ý tin tưởng.

      Thẳng đến khi ăn sáng vào ngày hôm sau, mọi người cũng có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tối hôm qua.

      Đồ ăn sáng của Thần vương phủ rất là phong phú, hơn nữa trừ bỏ Tiêu Dung Diệp, mọi người đều phân cấp bậc, vui vẻ hòa thuận ngồi cùng chỗ ăn cơm.

      Bọn cặn bã Thảo Bao này chính là cùng nhau ăn ngủ với đám người A Quân, nhưng hình như cấp bọn họ còn cao hơn A Quân chút, bởi vì bọn họ cần làm việc.

      "Này, A Quân, có phải Tử vương gia nhà ngươi có định hướng tình dục bình thường ?"

      Thảo Bao cầm bát cơm tiến đến bên cạnh A Quân, lảm nhảm hỏi. Kỳ thực từ đầu vẫn đồng ý tin tưởng định hướng tình dục của lão đại bình thường.

      "Ừ, ngươi làm sao mà biết được?"

      Nghe thấy Thảo Bao hỏi vấn đề này, A Quân vội vàng kéo gần khoảng cách hai người, lầu bầu lẩm bẩm qua.

      "Bởi vì ta thấy, và..."

      "Và Cẩu Đản đó!"

      A Quân cơ trí tiếp được lời của Thảo Bao, bởi vì liệu định, Thảo Bao này nhất định biết chút gì, bằng thể chắc chắn lại hỏi mình như vậy.

      "Ôi mẹ nó, ngươi làm sao mà biết là lão đại?"

      Khiếp sợ, khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ, xem ra chuyện giữa lão đại và Tử Vương Gia, người Thần vương phủ đều biết đến!

      "Đâu chỉ vậy, ta chỉ biết lão đại ngươi và vương gia chúng ta làm chuyện đó. Ta còn biết vương gia chúng ta là công, lão đại các ngươi là thụ đấy!"

      "Cái gì chứ, đúng, lão đại chúng ta là công, vương gia các ngươi mới là thụ!"

      Thảo Bao khoát tay, ý bảo A Quân sai rồi, vốn lão đại bọn họ là công mới đúng. Lão đại bọn họ cưỡi người vương gia, làm sao có thể là thụ.

      "Lão đại các ngươi mới là thụ!"

      "Vương gia các ngươi mới là thụ!"

      xong, hai người vốn còn lí nhí, bỗng chốc liền lớn lên.

      Thấy hai người như là gà chọi cấu véo nhau, người ngựa hai bên ào ào tiến lên, cũng biết xảy ra chuyện gì, đám bên Tiểu La chính là về phe Thảo Bao mà hạ nhân, gã sai vặt bên Thần vương phủ tự nhiên là về phe A Quân rồi.

      Ầm ĩ ồn ào liền diễn biến thành cuộc chiến nước miếng của đám người đông nghìn nghịt.

      "Cẩu Đản của các ngươi mới là thụ!"

      "Tử Vương Gia của các ngươi mới là thụ!"

      Vốn đám Thảo Bao là bọn phố phường vô lại, vẫn còn quên tục để gia tăng khí thế, cái gì giơ ngón tay giữa lên, nhục mạ hạ nhân Thần Vương Gia đều là nhất rồi.

      "Tử Vương Gia hư thận nhà các ngươi mới là thụ, tối hôm qua đều để lão đại chúng ta đè phía dưới! Còn sạo cái gì chứ!"

      "Lão đại các ngươi là thụ mới đúng! Bị vương gia chúng ta uy phong lẫm lẫm kiềm chế, ngày đó Cẩu Đản tẩm bổ nhiều đồ bổ dưỡng như vậy, dùng chân nghĩ đều biết Cẩu Đản là thụ!"

      Hai nhóm người ngựa đối kháng, cái gì đều như lời chú, hoàn toàn chính là miệng chừng mực.

      Hai nhóm người như nhau, chẳng phân biệt được gì, thậm chí đều có động tác tay chân đụng chạm rồi.

      "Đều câm miệng, sáng tinh mơ liền huyên náo như thế, còn ra thể thống gì!"


      lúc người hai bên ồn ào đến khí thế ngất trời, thân mình cao to của Tiêu Dung Diệp giáng xuống giống như vị thần.

      Nghe được đạo tiếng thâm thúy mang theo giận dữ đổ ập xuống, mọi người ào ào thu lại cảm xúc, khúm núm cúi đầu, đứng ở bên.

      Thấy sáng tinh mơ lại để bản thân được yên tĩnh, Tiêu Dung Diệp tức giận đến cái đầu biến lớn thành bốn cái.

      "A Quân, ngươi tới đây cho bổn vương biết, mới sáng tinh mơ mà xảy ra chuyện gì?"

      "Hồi bẩm vương gia, tiểu nhân... tiểu nhân ở và đám người Sơn Pháo tranh cãi, giữa người và Cẩu Đản, ai là công, ai là thụ!"

      "Hồ nháo!"

      Vừa nghe đến người hai bên ồn ào khí thế ngất trời lại là bởi vì chuyện mình và Cẩu Đản, gương mặt tuấn tú lập tức biến thành xanh mét.

      chỉ biết, chuyện tối hôm qua để bọn Sơn Pháo thấy được, xong việc như vậy, lại lường được, lại còn có thể như là lưỡi thương môi chiến, làm cho nước miếng bay loạn.

      "Ở đây, bổn vương trịnh trọng thanh minh chút, quan hệ của Cẩu Đản và bổn vương cực kỳ 'Thuần khiết'. Tối hôm qua, thắt lưng của bổn vương có chút đau, nàng bất quá là mát xa cho bổn vương thôi, chỉ đơn giản như vậy, cho nên chuyện này đến đây thôi, nhắc lại nữa bổn vương thiến !"

      Gương mặt tuấn dật Tiêu Dung Diệp siết chặt, ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.

      màn này khiến thuộc hạ cả kinh, ào ào hai mặt nhìn nhau, cúi đầu xuống.
      Last edited: 24/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :