1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 05: Trao đổi công bằng


      Editor: Hoàng Dung


      Sau khi suy nghĩ lúc, Tiêu Dung Diệp cảm thấy lời của Lệ Ảnh Yên cũng có lý, bản thân động thủ tự nhiên là sảng khoái hơn!

      “Được, ta giúp ngươi đuổi đám người này xong, ngươi phải ngoan ngoãn chịu phạt, đây là trao đổi công bằng mà ngươi , được dị nghị?”

      “Được, quân tử nhất ngôn (1), nhất ngôn cửu đỉnh (2), khoái mã nhất tiên, tứ mã nan truy (3)!” Lệ Ảnh Yên năng hùng hồn, hề thấy giữa trán Tiêu Dung Diệp mơ hồ rơi xuống vài đường hắc tuyến! (chỗ này chị nữ chính lộn xộn các câu tục ngữ hết, mình chú thích câu đúng phía dưới.)

      Con tôm, tiểu tử ngu ngốc này cái gì vậy hả!

      “Này, công tử huynh biết sống chết, nhanh giao tên khất cái kia cho chúng ta, nếu đừng trách huynh đệ chúng ta khách khí!” Đại hán cầm đầu, thân hình mập mạp làm nổi bật thân hình cao lớn khôi ngô của Tiêu Dung Diệp, làm bộ dáng mập mạp của trở nên lu mờ!

      “Ta vài vị gia này, cái gì gọi là khách khí vậy hả?”

      “Tiểu tử ngươi đặc biệt giả ngu đúng ? Đến, các huynh đệ, đánh cho ta!”

      xong, mấy người đại hán cầm gậy gộc tiến lên, xông lên giống như đám sói đói khát!

      Lông mày sắc bén của Tiêu Dung Diệp nhíu lại như ngọn núi, môi mỏng khẽnhếch, khinh miệt tràn ra từ trong môi, “Muốn chết!”

      Quả đấm cứng rắn như sắt siết chặt, trận tiếng động răng rắc vang lên!

      Nhanh chóng lắc mình cái, rút bội kiếm bên người ra, phân thân thành bốn người, ở bốn hướng đông tây nam bắc cùng múa kiếm pháp giống nhau, mấy đạo ánh sáng trắng ào ào như gió lốc, khiến mấy người đại hán hoa cả mắt.

      Thừa dịp lúc mấy đại hán choáng váng đầu óc, lắc mình lấy tay đánh rơi gậy gộc trong tay họ xuống!

      “Bịch, bịch, bịch!” vài tiếng gậy gộc rơi xuống đất!

      Bốn người phân thân tập trung lại chỗ ở giữa, biến thành người!

      Tiêu Dung Diệp thu bội kiếm lại, đặt cổ đại hán cầm đầu!

      Mắt ưng sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, gằn từng tiếng: “ muốn chết, kêu toàn bộ thủ hạ của ngươi bỏ vũ khí đầu hàng!”

      “Được, được, được, được!” Đại hán cầm đầu chuyện run rẩy, kiếm pháp và công phu sắc bén như vậy, sớm dọa tới mức mông đầy nước tiểu, làm gì còn có tinh lực chịu thua!

      “Công tử, công tử, đừng thả đám người ra!” Lệ Ảnh Yên bộ dáng vừa thấy thương tiến lên, bắt lấy vạt áo Tiêu Dung Diệp, khóc thút thít từng trận.

      “Công tử, nếu người thả đám bọn họ ra, ngày sau bọn họ còn có thể tìm ta gây phiền phức, chẳng lẽ công tử muốn để ta lưu lạc tha hương, chết nhắm mắt sao!” Bộ dạng khóc sướt mướt đúng là bộ dáng của nữ tử!

      “Này, ta tiểu tử ngu ngốc ngươi đó, sao bộ dáng khóc sướt mướt giống đại nương vậy hả, còn ra thể thống gì?”

      “Vậy ngươi giúp ta giải quyết chuyện này , phải trao đổi công bằng à? Nếu ta liền mua miếng đậu hủ đập đầu chết!”

      “Mua đậu hủ đập đầu chết? Em ngươi, mua đậu hủ đông lạnh đập chết .”

      “Ta ta giúp ngươi nhất định giúp tới cùng!” Sau đó chuyển hướng sang mấy người đại hán lạnh lùng : “Tiểu khất cái này là gã sai vặt của ta, biết vì sao lại đắc tội với các vị, tại hạ nguyện ý thay thỉnh tội với các vị!”

      “Thỉnh tội cần, chỉ cần trả lại cho chúng ta ba mươi lượng bạc thiếu là được rồi. Sau này huynh đệ chúng ta và nước sông phạm nước giếng!”

      “Này, vô lại, là các ngươi lừa bịp tống tiền ta, lão tử đặc biệt nợ các ngươi bạc!” Lệ Ảnh Yên thấy có người làm chỗ dựa cho mình, giống hệt tên du côn!

      “Được rồi, phải là ba mươi lượng bạc sao, bản công tử cho ngươi năm mươi lượng, về sau đừng quấy rầy nữa!”


      Chú thích:

      (1) Quân tử nhất ngôn: người quân tử chỉ lời, lời hứa bao giờ thay đổi.

      (2) Nhất ngôn cửu đỉnh: lời thốt ra như nâng chín cái đỉnh - lời đổi.

      (3) Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: lời ra dù bốn ngựa có chạy nhanh chăng nữa cũng đuổi kịp. Ý lời ra thể thay đổi được.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 06: Chắc phải là gà con chứ?


      Editor: Hoàng Dung


      “A Quân, trả thù lao!”

      Sau khi nhận được mệnh lệnh, A Quân lấy ra năm mươi lượng bạc vụn giao cho lão đại hán cầm đầu.

      Bộ dáng đại hán sau khi thấy được bạc liền rất vui sướng, Tiêu Dung Diệp khinh thường liếc mắt cái.

      “Xẹt!” tiếng, mũi kiếm được bỏ vào trong vỏ.

      “Lấy được thứ ngươi muốn rồi, lập tức mang người của ngươi, cút!” Lời tuyệt tình lộ ra lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông.

      “Tiểu tử, đại gia ta nhớ kỹ ngươi. Các huynh đệ, chúng ta !” Đại hán cầm đầu nhặt gậy gộc mặt đất lên, mang theo thủ hạ biến mất trong tầm mắt của Tiêu Dung Diệp.

      Nhìn mấy người đại hán càng lúc càng xa, Tiêu Dung Diệp thở dài hơi, nên khuôn mặt tuấn dật khôi phục lại vẻ kiêu ngạo, liền đó xoay người sang chỗ khác…

      Còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị Lệ Ảnh Yên ở đối diện bổ nhào tới ôm.

      Còn chưa hết, vẻ mặt Lệ Ảnh Yên ửng hồng, từ từ ngẩng đầu, chu đôi môi dày lên “chụt” cái lên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp.

      Bị Lệ Ảnh Yên giống như sói đói nhào tới, cưỡng hôn hai gò má, đột nhiên tim Tiêu Dung Diệp đập lỡ nhịp. Nhưng mà chỉ trong chốc lát sau, liền phất tay áo lau lau nước mặt.

      “Này, ngươi…”

      “Oa, ngươi giỏi quá!”

      Lời của Tiêu Dung Diệp bị tiếng la hét kinh hãi thiên địa này của Lệ Ảnh Yên cưỡng ép nén trở về.

      “Hôn cái gì mà hôn, là bẩn chết!” Tuy vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tràn đầy ghét bỏ liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên cái. Cũng biết vì sao nội tâm lại ghét như vậy, ngược lại cảm thấy có chút bướng bỉnh giống tiểu huynh đệ.

      “Này, muốn thương lượng với ta được xem thường?”

      “Thương lượng với ngươi mà vẫn xem thường như thế nào? Là ngươi ‘trao đổi công bằng’, cho nên tại ngươi cứ chờ ác mộng đến gần !”

      Oa oa! Nghe được lời của , nội tâm Lệ Ảnh Yên nhảy nhót giống như nai con, kích động nên lời! lại có thể trẻ con như vậy, quá… quá trẻ con.

      “Ha ha” tiếng, Lệ Ảnh Yên cứ thế cười vui vẻ ra tiếng.

      “Này, tiểu tử nghĩ bậy cái gì đó, nghĩ chuyện bậy bạ gì hả? Cười đến dâm đãng như vậy?”

      Tiêu Dung Diệp tỏ vẻ tức giận, trừng mắt với Lệ Ảnh Yên!

      Thầm biết bản thân thất thố, Lệ Ảnh Yên ho khan hai tiếng, ra vẻ thoải mái .

      có gì! có gì! Ta chỉ là rất kích động! nghĩ tới công tử lại cởi mở như vậy?”

      “Cởi mở? Có ý tứ gì?”

      Con tôm, vậy mà cũng ? Mụ nội nó, là gà con ?

      hiểu?”

      “Ừ!”

      “Được rồi, lát ta dạy cho ngươi!”

      “Ngươi dạy ta?”

      “Đúng!”

      xong câu đó, Lệ Ảnh Yên lại cười ra tiếng, thầm ở trong lòng ảo tưởng. Thân hình to lớn xích lõa này được mình cầm tay chỉ dạy! Oa oa, là rất tuyệt đó!

      Vẻ mặt đắc ý của Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp xách như gà con, kéo gần khoảng cách với mình hơn.

      “Tiểu tử, tại ngươi cười đến càng đắc ý, lát bị chết càng thảm! Biết công phu lợi hại nhất của ta là gì ?”

      Công phu gì? Chính là dùng bàn ủi sắt đốt cháy da thịt? lâu sau, trong nháy mắt liền thấy khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp gợn lên chút xấu xa, nội tâm Lệ Ảnh Yên đột nhiên trở nên nhút nhát. Con tôm, có nên trả hàng lại ?

      “Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?”

      “Có ý gì? lát ngươi biết! Chỉ là bây giờ bản công tử đói bụng, muốn ăn cơm! Nên ta mang ngươi tắm rửa trước !”
      Last edited: 14/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Rất giống con dế nhũi

      Thấy Tiêu Dung Diệp lôi kéo cánh tay mình, sảo bước tiêu sái rời !

      Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng hốt, con tôm, tắm rửa? phải nam cặn bã này muốn tắm uyên ương với mình chứ?

      “Đợi chút! Ngươi là … tắm rửa?” Khi Lệ Ảnh Yên lời này, quả thực giống như là con mèo ngoan ngoãn, hỏi cẩn thận!

      “Đúng vậy!”

      “Cái gì đúng vậy! được, được!” Lệ Ảnh Yên chút suy nghĩ liền cắt đứt lời của Tiêu Dung Diệp!

      Nam vé đáng chết (1), để cho nàng – đại nương băng thanh ngọc khiết tắm uyên ương có khí tiết này với tên nam nhân cặn bã này, vậy pahri là sơn dương vào miệng sói sao?

      Tiêu Dung Diệp cốc cái lên trân trán dơ dáy bẩn thỉu của Lệ Ảnh Yên!

      “Ôi chao, ôi chao, đau chết mất! Xuống tay nặng.”

      “Này, kẻ ngu ngốc như ngươi có ai coi trọng được, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi ? Ta mang ngươi tắm rửa, chính là muốn tắm rửa thân dơ dáy bẩn thỉu của ngươi! Cũng phải phi lễ ngươi! Sao lại dùng bộ dáng như bị cưỡng gian? Hơn nữa, khuynh hướng giới tính của bản thân công tử rất bình thường!”

      Tiêu Dung Diệp là vô cùng bất đắc dĩ với tiểu khất cái ngu ngốc đến cực hạn này, mang theo vài phần hài hước cười cười.

      Nụ cười này như là trăng khuyết trong trời đêm, đẹp gì sánh nổi, khiến Lệ Ảnh Yên thể mở mắt ra. thể , nam tử này nghiệt trời sinh!

      “Này, ngu ngốc, ngươi cũng ghê tởm, nước miếng chảy ướt hết tay áo của bản công tử rồi!”

      “Gì?!” Lệ Ảnh Yên lập tức giống như mèo xù long, ngượng ngùng ngước mắt nhìn vẻ mặt thâm thúy của nam nhân này, tiện thể xem người khiến mình háo sắc đến chảy ướt tay áo.

      Nắm lấy bàn tay vò tóc mình, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng.

      “Trời ạ, chuyện sỉ nhục như vậy, còn có thể cười được, có phải đầu ngươi bị lừa đá ?”

      Tiêu Dung Diệp mang theo tiếng lưu manh kia giận dữ rời , cũng trong lúc bất tri bất giác mang theo rắc rối mà phải đắm chìm vào.

      “Oa oa! Ngươi rất lợi hại, đến chuyện ta từng bị lừa đá mà cũng biết! Đến đến, có thể chịu đựng, ngươi cắn ta ?” Lệ Ảnh Yên giơ lên khuôn mặt nhắn dơ dáy bẩn thỉu, bộ dáng đánh đòn.

      Vốn nàng là nữ tử giang hồ, sớm bộ dáng sợ trời sợ đất sợ lưu manh. Loại chuyện đấu nước miếng này, tự nhiên thể làm khó nàng.

      “Ngươi… Thôi!” Tiêu Dung Diệp phất tay áo, nhưng nháy mắt che giấu ánh mắt chợt lóe trong đêm, “Chính cái gọi là chó cắn ta, ta thể cắn ngược lại chó! Ta coi như dùng năm mươi lượng bạc cứu người quen biết đo…”

      “Bốp!” tiếng, Lệ Ảnh Yên đấm cái vào bụng của Tiêu Dung Diệp.

      “Ưm! Ngươi… con sói khinh người này!”

      “Lão tử chính là con sói khinh người thế nào? Như thế nào? Biết lợi hại của ta chưa! cho ngươi biết, đừng chọc ta lần nữa, nếu ngươi chết cực kỳ thảm!”

      Hai tay Lệ Ảnh Yên xoa eo, mở miệng điên cuồng, rất giống nữ du côn.

      “Xem ra ngươi chỉ lợi hại như vậy thôi!”

      Vừa dứt lời, “Vèo!” cái, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng lắc mình, đến phía sau Lệ Ảnh Yên, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, đá cái lên hông của Lệ Ảnh Yên.

      Chỉ nghe “Á” tiếng hét thảm, Lệ Ảnh Yên nằm sấp đất, rất giống bát nữ vương!

      “Ngu ngốc, ngươi nằm như thế này rất đẹp mắt, rất giống dễ nhũi, như vậy sau này ta gọi ngươi là dế nhũi ! Ha ha!” Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp ôm bụng cười lăn lộn!

      Cười em ngươi, cười nữa, đêm nay ngươi liền đoạn tử tuyệt tôn! Lệ Ảnh Yên ở trong lòng hung tợn nguyền rủa.

      em ngươi, còn có sau này sao? Còn có sau này sao, lão tử thà rằng trực tiếp cạo đầu xuất gia, cũng đồng ý thấy nam cặn bã ngươi!”

      Chú ý:

      (1) Nam vé: từ mạng, có nghĩa là “bạn trai”, dựa “bạn trai” kéo dài từ cách phát của các từ vựng mạng Đài Loan.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: công tử đừng bỏ lại cẩu đản

      “Đế nhũi, muốn xuất gia sao? Bất qua dựa theo trao đổi công bằng của ngươi, tại ngươi là người của ta! Nếu ngươi xuất gia, cũng phải trải qua đồng ý của ta!” nụ cười yếu ớt làm nổi bật vẻ kiêu căng mặt, ràng là nghiệt mà!

      Nhìn khuôn mặt khiến người ta say mê này, đôi mắt của Lệ Ảnh Yê muốn nhảy ra từ trong hốc mắt, gần như sắp phun ra máu đấy!

      Chết tiệt, súng mẹ (1) này so với nữ nhân còn nghiệt hơn, nếu cung mấy bạt tai khuôn mặt tuấn dật này, có thể hủy dung hay ?!

      Vừa nguyền rủa đôi mắt đen bóng cũng đảo cái.

      “Hu...” Đột nhiên Lệ Ảnh Yên nước mắt, giữ chặt vạt áo của y phục Tiêu Dung Diệp, bò dậy từ mặt đất.

      bộ dáng đáng thương tội nghiệp, là chọc người mến!

      “Xuất gia? Công tử, người muốn đổi ta sao? Hu... Cẩu đản cần! công tử đừng bỏ lại ta! Hu!” Nàng luôn luôn kiêu ngạo, bây giờ lại sợ hãi giống như đứa có nhà để về.

      “Aizz, aizz, ngươi... ngươi đừng khóc! Ta muốn đuổi ngươi !” Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt nhắ hoa lê đái vũ của Lệ Ảnh Yên, hiểu, thậm chí có chút phiền chán.

      Tức giận nắm lấy tóc!

      “Này, ngươi cũng đừng khóc nữa. Dế nhũi, ách, đúng, cẩu đản!”

      Chết tiệt, tên ngu như lừa này lại có thể kêu nào là cẩu đản!

      “Hu... Cẩu đản có nhà, công tử cũng cần ta nữa, Cẩu đản chết thôi, hu...”

      Lệ Ảnh Yên càng khóc càng hung, thể , đúng là trời sinh có khả năng diễn xuất thiên phú! Lệ Ảnh Yên bộ dáng khóc lóc, A Quân ở bên nhìn đến lệ nóng sắp tràn ra, đồng thời khiến người qua đường như con thoi liên tiếp quay đầu!

      “Ta ngươi giống như sắp biến bản công tử thành người khi dễ ngươi rồi!” xong câu đó, thân thể to lớn liền ngồi xổm xuống, ôm Lệ Ảnh Yên gầy ốm vào lòng.

      Trong nháy mắt thân thể hai người tiếp xúc, trận long diên hương (2) quay chung quanh thân.

      Ưm, nàng ngưởi thấy hương vị ngọt ngào người tên này!

      Lệ Ảnh Yên quen sông ở nơi lộn xộn bẩn thỉu, dùng cái mũi thính như chóng nghiệp vụ ngừng ngửi tới ngửi lui người Tiêu Dung Diệp!

      “Ta cẩu đản này, ngươi có ngửi thấy gì ? Đều là mùi tanh tưởi người ngươi, chẳng lẽ còn muốn truyền nhiễm cho ta. lát tắm cho ta, sau ăn những món ngon, uống rượu ngon với ta, cuối cũng người chờ cái chết tiến đến !” Cười ngượng ngùng, mang theo thương tiếc dễ dàng phát giác!

      Lệ Ảnh Yên nhìn nụ cười khiến người ta ấm áp như hoa lê bay xuống này, nội tâm ấm áp.

      Khịt khịt mũi, dùng đôi mắt to đen bóng như trân châu trừng mắt nhìn Tiêu Dung Diệp.

      “Ngươi lòng muốn ta chế, chũng ta còn có thể chơi đùa sảng khoái sao?”

      “Chơi đùa sảng khoái? Ha ha, cẩu đản, chơi đùa sảng khoái! Muốn công tử như ta chơi đùa với tiểu khất cái như ngươi! Con tôm, có phải ngươi bị đại hán kia dọa cho sốt cao rồi ?”

      xong, bàn tay liền sờ trán Lệ Ảnh Yên!

      Nón tay thon dài thoáng đưa qua trước mắt Lệ Ảnh Yên!

      Oa, tên này quả thực là cực phẩm trong nam nhân, đến ngay cả ngón tay cũng xin đẹp như vậy!

      Nhìn ngón tay thon dài như là mật đường, càng thấy càng mê! tự giác há mồm cắn đầu ngón tay mềm nhũn này!

      Mẹ nó, thực con mẹ nó mềm mại đó! Giống như đại nương vậy!

      Cảm giác đau đớn ràng truyền từ ngón tay đến khắp thân thể, Tiêu Dung Diệp giống như là nổi điên đẩy cái miệng to như bồn máu kia ra!

      “Trời ơi, người điên này!”

      Chú ý:

      (1) Súng mẹ: thuộc tính từ, có nghĩa là người đàn ông có hành động, hành vi, tâm lý, khuôn mặt nữ tính, súng mẹ thường được sử dụng để mô tả các chàng trai yếu đuối, quá giả tạo như người phụ nữ

      (2) Long diên hương ở phương Tây, còn được gọi là hổ phách xam, là màu xám hoặc đen xuất vật liệu dễ cháy như sáp rắn, cá voi cản trở tiêu hóa. Long diên hương (Ambergirs) được sản xuất có hương vị ngọt ngào có màu đỏ duy nhất (tương tự như rượu isopropyl mùi), mạ dù bây giờ nó được thay thế phần lớn bởi các hóa chất tổng hợp, long diên hương và indole 3-methyl lịch sử chủ yếu được sử dụng như loại nước hoa cố định đại lý hương liệu, có giá trị rất cao.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 9: là làm ta đau lòng chết được
      Editor: Hoàng Dung



      Lệ Ảnh Yên sa vào cảm xúc ôn nhu kia rất giống như đứa bé nhặt được bảo bối, dùng đầu lưỡi ngừng liếm láp triền miên.

      Cũng có suy nghĩ muốn chú ý bất cứ thứ gì, đột nhiên bị Tiêu Dung Diệp kéo ra, kết quả chính là răng nanh cắn trúng lưỡi!

      "Á!" tiếng la đau đớn tràn ra từ trong cánh môi của Lệ Ảnh Yên.

      Ngửi được ràng chất lỏng chảy xuống từ cánh môi kia, Lệ Ảnh Yên như là con mèo xù lông!

      Duỗi chân đá văng Tiêu Dung Diệp to lớn ôm ấp, đứng mặt đất giống như kiến bò trong chảo nóng, hai tay che miệng, thấp giọng lầm bầm, nhảy điên cuồng!

      A, đau chết mất!

      Nhìn bộ dáng cam chịu của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp lập tức thoải mái đến nên lời!

      "Ôi chao, ai, ôi....hu hu, tiểu tâm can của ta, tiểu bảo bối của ta, rất đau ? là làm ta đau lòng chết được!" Khuôn mặt Tiêu Dung Diệp đầy vẻ thương tiếc, nhăn mày đẹp, kéo hai vai Lệ Ảnh Yên qua, như đại phu xem bệnh, nhìn chỗ này chút, nhìn chỗ kia chút!

      Nhưng mà cử chỉ như vậy ở trong mắt Lệ Ảnh Yên hoàn toàn là bộ dáng ngượng ngùng, mang theo trêu đùa trào phúng.

      Quả nhiên, lúc sau, Tiêu Dung Diệp liền cười "Ha ha", rất giống kẻ ngu ngốc nhặt được tiền!

      Mẹ nó, tên này quả là chồn chúc tế gà, hoàn toàn có ý tốt!

      Nhìn vẻ mặt đáng đánh đòn của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên phẫn nộ kéo khóe miệng.

      Sau đó giống như thương tiếc qua: "Cái kia, ta công tử này, ngươi cười đủ chưa? Ngươi xem toàn thân ta đều bị thương và bẩn thỉu, chắc ngài đành lòng ? Xin ngài thương xót, mang cẩu đản y quán và nhà tắm chuyến được ! Cẩu đản đối với đại ân của ngài suốt đời khó quên!"

      Nhìn đôi mắt đen to như chân châu của Lệ Ảnh Yên, như là ngâm mình ở trong hồ hắc diệu thạch, trong suốt chứa tia tạp chất! Sợ là bất cứ ai nhìn thấy, đều sinh lòng thương hại !

      "Cẩu đản, bản công tử cứu ngươi, bỏ rơi ngươi! Đến, đứng lên!" Mở rộng bàn tay to bao bàn tay bé của Lệ Ảnh Yên ở trong lòng bàn tay, kéo nàng nằm rạp đất lên!

      Bàn tay to dày rộng mang theo ấm áp như là lò sưởi , khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy ấm áp!

      "Ta cẩu đản, nhìn ngươi gầy giống như con khỉ vậy, là vừa thấy thương!"

      Tiếng trầm thấp đầy từ tính, mang theo thương tiếc nồng đậm đối với "", xem như là đứa bé còn chưa làm lễ đội mũ (1), bẩn thỉu dơ dáy , còn phải bị vài đại hán to lớn đuổi giết, bản thân làm sao có thể ngồi yên xen vào!

      Thấy Tiêu Dung Diệp thương dịu dàng với bản thân như thế, Lệ Ảnh Yên càng giống như phát tiết, yếu ớt : "Cẩu đản là mệnh khổ! Từ có nương, lại được phụ thân , vì để có tiền mua rượu uống, liền bán cẩu đản tuổi cho nhà giàu có làm khổ sai!"

      "Chủ nhân rất hung dữ, coi cẩu đản là người, mỗi ngày chỉ ăn đủ no, còn động cái liền dùng gậy gộc để đánh! Ôi... Cẩu đản sống rất khổ! có vài lần muốn tự sát, lại nghĩ cho tới nay còn chưa lấy vợ sinh con, liền cố gắng duy trì mệnh tiện này của ta!"

      "Vì muốn trốn khỏi chủ nhân, cẩu đản bỏ chạy, dựa vào cỏ dại sống qua ngày, lại nghĩ tới bị đám du côn trong thành An Nam để mắt. Hu hu... May mắn, cẩu đản gặp công tử, bằng tại cẩu đản liền đến tào địa phủ rồi! Hu..."

      Lệ Ảnh Yên càng càng kích động, nước mắt như là chuỗi ngọc bị đứt rơi ra từ trong vành mắt, khiến Tiêu Dung Diệp thấy mà ngừng đau lòng!

      "Cẩu đản, sợ, sau này ngươi liền theo ta, ta nhất định để người nào khi dễ ngươi, được ?"

      "Hu... sao?"

      Tiêu Dung Diệp liên tục gật đầu, ", là !"

      "Công tử, hu... Người tốt!" xong liền bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp!


      Chú thích:
      (1) Lễ đội mũ (thời xưa khi con trai đến 20 tuổi tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó trưởng thành)
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :