1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 120: Thực xin lỗi, chỉ trách ta quá chàng, rất sợ mất chàng.
      Editor: Hoàng Dung


      " cho trẫm phải ? Trẫm có thể có vạn phương pháp để ngươi ra tên của ngươi là gì?"

      Giọng già nua nhanh chậm, kiêu ngạo siểm nịnh, giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ông ta.

      Nghe được lời của Tiêu Hạo Thiên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng ngước mắt, khinh thường nhìn thoáng qua ông ta.

      Trong con ngươi quắc thước này nhiễm lên thâm ý nàng hiểu, như cái đầm nước sâu.

      Nhất thời, Lệ Ảnh Yên liền bị gợn sóng trong đó bắt lấy.

      Sau khi sững sờ vài giây, Lệ Ảnh Yên suy nghĩ, nàng vẫn là thành , bằng chịu thiệt chỉ có thể là bản thân.

      "Thôi, nhìn ngươi lớn tuổi như vậy, cho ngươi thôi. Ta gọi là Cẩu Đản!"

      "Lớn mật, thân là nô tì cũng dám can đảm tự xưng 'Ta!' "

      Lời sắc bén của Ý phi đổ ập xuống Lệ Ảnh Yên, giống như tất cả mọi người đời thiếu nợ bạc của bà ta.

      "Ôi chao, ái phi, bình tĩnh chút, chớ vội nóng nảy, trẫm nhìn thấy tiểu cung nữ này nhanh mồm nhanh miệng, cực kỳ thú vị. bằng ban nàng cho trẫm làm thị nữ ngự tiền, được ?"

      "A?"

      Chợt nghe đến hoàng thượng muốn thu Lệ Ảnh Yên làm thị nữ ngự tiền, đôi mắt Ý phi lóe lên kinh ngạc.

      Mà Tiêu Dung Diệp cũng kinh ngạc thôi, miệng mở lớn đến nỗi có thể nuốt vào quả trứng gà.

      Nghe được lời đó của hoàng thượng, Lệ Ảnh Yên cũng kinh ngạc, con ngươi trong suốt nhìn Tiêu Hạo Thiên như là nhìn thấy quái vật.

      Nàng... nghe lầm chứ? Hoàng đế đần độn này lại có thể, lại có thể muốn thu nàng làm thị nữ ngự tiền? phải ông ta ra cửa mà chưa uống thuốc chứ?

      "Thế nào, trẫm muốn cung nữ của ái phi cũng được sao?"

      Giọng nhàn nhạt sóng nước chẳng xao, giống như là tiểu hài tử của mỗi nhà

      ", phải, hoàng thượng, chính là, chính là tính cách cung nữ này vô lễ trời sanh, chuốc họa thành tánh, nô tì sợ..."

      " sao, có trẫm ở đây, tiểu nương này dám lỗ mãng!"

      Ý phi bị lời của Tiêu Hạo Thiên chặn lại, trong lòng tự nhiên rất thoải mái, huống chi tiểu tỳ nữ này từng bản thân có chuyện để người thấy. Nếu... nàng ta biết chút ít gì nên biết, vậy bà nên làm thế nào mới tốt đây?

      Nghĩ đến đây, Ý phi vẫn chưa từ bỏ ý định năn nỉ.

      "Nhưng hoàng thượng..."

      "Người tới, truyền khẩu dụ của trẫm, kể từ ngày mai tiểu cung nữ này làm thị nữ ngự tiền của trẫm, phong tới cấp bậc cửu phẩm!"

      Tiêu Hạo Thiên vừa ra miệng, toàn trường lập tức mảnh chớ có lên tiếng, mọi người mang theo ánh mắt thể tin nhìn Tiêu Hạo Thiên.

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Hạo Thiên là hoàng thượng, tự nhiên có ai dám làm trái lời của ông.

      Sau khi nhận lệnh của Tiêu Hạo Thiên, Lệ Ảnh Yên nhận lấy y phục cửu phẩm, ra lệnh cho Lâm Đức Toàn - thái giám tổng quản bên người đưa nàng Dịch Đình trước, sáng mai nhậm chức thị nữ ngự tiền.

      Bên ngoài Dịch Đình, bóng tối bao trùm khắp nơi, ánh trăng loang lổ, tiếng côn trùng kêu vang ở giữa mùa hè nghe phá lệ êm tai.

      Vừa nhớ đến mình được hoàng thượng khâm định làm thị nữ ngự tiền, tối nay Lệ Ảnh Yên lại ngủ được rồi.

      có vui sướng, có bi thương, chỉ là trong lòng như thiếu cái gì đó. Cái loại cảm giác trống rỗng này đánh thẳng về đáy lòng, khiến nàng mất mác nên lời.

      Sau này mình phải làm cung nữ Cửu Phẩm này sao? Lệ Ảnh Yên dám tưởng tượng, chẳng lẽ khi nàng còn sống phải chôn vùi trong thâm cung đại viện này ư?

      Nàng là người hướng tới tự do, sau này bị khoác thêm gông xiềng thâm cung nặng nề này, nàng có thể vui vẻ sống tiếp sao?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Ảnh Yên vẫn cảm thấy mình nên trở về tự nhiên, làm người bị hạn chế, bị bó buộc.

      Nghĩ đến đây, nàng liền bắt đầu kế hoạch nên chạy trốn như thế nào?

      Từ cánh cửa khép hờ, Lệ Ảnh Yên rón ra rón rén chạy thoát ra ngoài, thăm dò đường là vấn đề nàng cần giải quyết khẩn cấp nhất.

      Vừa mở cánh cửa Dịch Đình ra, đột nhiên đạo bóng dáng thoảng qua.

      Vốn là đào tẩu có tật giật mình, đột nhiên bị hù dọa, Lệ Ảnh Yên theo bản năng kêu to tiếng.

      Bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp che lên môi.

      "A..."

      "Đừng lên tiếng!"

      Tiêu Dung Diệp sát bên tai Lệ Ảnh Yên, thấp giọng nỉ non , ý bảo nàng cần bứt dây động rừng.

      Dịch Đình này vốn là chỗ ở của nữ tử, mình là nam tử, nửa đêm đến nơi này tự nhiên hợp quy củ. Nếu rơi vào tai người khác, vậy càng liên quan đến vấn đề nhân phẩm.

      Lệ Ảnh Yên cũng biết mình vội vàng chạy là trái pháp luật, cũng dám lên tiếng, hơi thở ôn nhuận cứ như vậy rầu rĩ chôn ở bên trong bàn tay của Tiêu Dung Diệp.

      Thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng lắc mình cái, dẫn nàng cách xa Dịch Đình.

      - - phân cách tuyến - -

      Tiêu Uyển Nhu giận dữ rời , đường chạy chậm khóc thút thít, mà Hoắc Thiếu Nghi tự nhiên là theo tấc rời.

      Khi Tiêu Uyển Nhu chạy qua thềm đá Ngự Hoa Viên, cẩn thận vấp phải khối đá.

      "Bịch!" tiếng, liền ngã gục bổ nhào mặt đất.

      "A... ưm..." tiếng kêu sợ hãi khiến Hoắc Thiếu Nghi bước nhanh chạy lên phía trước.

      "Uyển Nhu!"

      Ngồi xổm xuống, Hoắc Thiếu Nghi kéo Tiêu Uyển Nhu vừa bổ nhào ngã xuống đất lên.

      "Uyển Nhu, nàng có sao ? Đến, ta đỡ nàng đứng lên!"

      xong, Hoắc Thiếu Nghi liền muốn kéo Tiêu Uyển Nhu lên.

      Nhưng Tiêu Uyển Nhu cố tình cự nự chịu phối hợp, thậm chí hất tay Hoắc Thiếu Nghi ra, khóc thút thít - -

      "Cút, ta cần chàng giả mù sa mưa, phải chàng lòng che chở cung tỳ thấp hèn kia ư? Sao còn tới tìm ta? Cút, ta muốn nhìn thấy chàng!"

      xong, tiếng khóc nghẹn của Tiêu Uyển Nhu càng ngày càng lớn. Tiếng khóc cực kỳ bi thương ở trong Ngự Hoa viên người này có vẻ càng thêm thê lương, giống như sư tử cái bị thương.

      "Uyển Nhu, nàng trước đừng khóc, nàng nghe ta giải thích!"

      Thấy Tiêu Uyển Nhu cảm xúc kích động, Hoắc Thiếu Nghi kéo tay nàng qua, gắt gao nắm chặt tay trong tay.

      Nhưng nào biết, cảm xúc kịch liệt của Tiêu Uyển Nhu hoàn toàn chịu khống chế, dùng lực tránh thoát lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Thiếu Nghi, vẫn gào thét làm cho người ta hít thở thông như trước.

      "Ta nghe, ta nghe, mỗi câu của chàng, ta đều tin nữa. Ta thích chàng vẻn vẹn mười năm, nhớ chàng ròng rã năm năm, nhưng kết quả ta chiếm được là gì? Chàng bởi vì cung nữ thấp hèn mà tiếc ăn khép nép cầu mẫu phi ta tha thứ. Hu... Hoắc Thiếu Nghi, chàng , chàng đặt ta ở vị trí nào, ta ở trong lòng chàng được tính là cái gì? Rốt cuộc chàng có tí xíu thiệt tình đối với ta ?"

      Tiếng thét nức nở tê tâm liệt phế, bộ dáng đau đớn bất lực hoàn toàn, Hoắc Thiếu Nghi nhìn thấy, tâm co rút đau đớn.

      Hoắc Thiếu Nghi phải có tình cảm, đối mặt trường hợp như vậy, có khả năng động lòng trắc , huống chi là đối mặt với nữ tử đối đãi tâm ý với mình!

      "Uyển Nhu, nàng lập tức là thê tử của Hoắc Thiếu Nghi ta, vì sao đồng ý tin tưởng ta? Cho dù ta động tâm với nữ tử khác, người mà ta muốn cưới chỉ có mình Tiêu Uyển Nhu nàng thôi, chẳng lẽ đến điểm này vẫn chưa đủ nhìn ra tình nghĩa của ta đối với nàng sao?"

      Tuy rằng từ đầu đến cuối mình chỉ thích Lệ Ảnh Yên - tiểu nha đầu tỳ khí kia, nhưng Hoắc Thiếu Nghi biết , trước đó bọn họ có thể ở bên cạnh nhau, nhưng thời gian thể đảo ngược được, giữa bọn họ cũng có khả năng trở lại năm năm trước, trở lại đoạn thời gian tuổi trẻ có tạp niệm ham muốn hưởng thu vật chất.

      Hoắc Thiếu Nghi thể khắc chế cảm tình với Lệ Ảnh Yên, lúc nàng gặp nguy hiểm, vẫn nguyện ý vì nàng vượt lửa qua sông, chối từ. Đêm nay sở dĩ ra tay cứu Lệ Ảnh Yên, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng từ trong đáy lòng.

      Nhưng ý định ban đầu của nữ tử nào khác, cho nên chắc chắn cưới Tiêu Uyển Nhu, để tận lực bù đắp cho nàng ta.

      Mà Lệ Ảnh Yên chỉ có thể để cho nó trở thành đoạn quá khứ, chôn dấu dưới tận dưới đáy lòng, cho bất luận kẻ nào nhúng chàm, đụng chạm vào hoài niệm ngây ngô đó!

      Vừa nghe đến câu "Người mà ta muốn cưới chỉ có mình Tiêu Uyển Nhu nàng thôi" của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Uyển Nhu liền ngẩn ra.

      Trong lòng nàng là ngũ vị tạp trần, nhất thời bị dòng nước ấm vây quanh.

      nữ nhân, Tiêu Uyển Nhu nàng có địa vị và quyền thế người theo kịp, nàng chỉ muốn có nam nhân tận tâm che chở thôi.

      Cho nên nghe được lời thề chắc chắn như vậy của Hoắc Thiếu Nghi, nàng còn có điều gì chưa thỏa mãn đâu? Nếu còn giằng co nữa, thương tổn cũng là cảm tình lúc trước của bọn họ thôi. Tiêu Uyển Nhu là nữ tử sáng suốt, làm sao có thể khiến mình và nam tử mình lâm vào vũng bùn.

      Quả nhiên giây sau liền bổ nhào vào trong lòng Hoắc Thiếu Nghi, giọng run rẩy, khóc thút thít - -

      "Thiếu Nghi, thực xin lỗi, chỉ trách ta quá chàng, rất sợ mất chàng thôi!"

      Nghe tiếng phát từ đáy lòng của Tiêu Uyển Nhu, Hoắc Thiếu Nghi tự nhiên là động tâm thôi. Tuy rằng Tiêu Uyển Nhu còn chưa có đạt tới cái loại sâu sắc đến chết đổi, nhưng ít ra còn có loại tình cảm khó có được, muốn quấn quýt bên người mình nhất.

      "Uyển Nhu, lần sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng phải nhớ kỹ, nàng là người mà Hoắc Thiếu Nghi ta muốn sống chung cả đời, ta phép nàng vì ta mà thương tâm, rơi lệ nữa! Đáp ứng ta, được ?"

      "Được!"

      Lời động tình của nam tử, nữ tử nhu tình trả lời, trong buổi tối mùa hè có chút ái muội!

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp dùng khinh công né tránh, nhanh chóng mang đến chỗ sau núi giả có người.

      Cho dù núi giả che giấu ánh trăng màu lam, nhưng chút ánh sáng rải rác nho xuyên qua qua khe hở núi giả vẫn chiếu lên khuôn mặt nhắn sạch của Lệ Ảnh Yên.

      Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp giữ chặt vòng eo Lệ Ảnh Yên từ từ thu hồi, chốc lát sau lại chậm rãi xoa lên gò má sưng đỏ, ánh mắt mang theo gợn sóng thương tiếc, nhu tình như nước thấp giọng hỏi - -

      "Còn đau ?"
      Last edited: 3/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 121: chiếm được nàng, vậy phá hủy nàng
      Editor: Hoàng Dung

      "Còn đau ?"

      Giọng ôn nhuận êm ái, có nhiều lời quan tâm an ủi, chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, liền tập trung tất cả lời mà Tiêu Dung Diệp muốn trong đêm nay thành ba chữ.

      Ba chữ đơn giản này khiến tâm vốn nguội lạnh của Lệ Ảnh Yên còn lại chút ấm áp.

      Nhưng lý trí lại để Lệ Ảnh Yên thay đổi ấn tượng mới với nam cặn bã này. Nếu như phải bắt nàng hóa trang thành cung nữ làm sao có thể chọc giận Ý phi, còn để Tiêu Uyển Nhu - tiện nhân kia tát mình vài bạt tai.

      Càng giận hơn là nam cặn bã này lại có thể đá xương bánh chè của nàng, khiến nàng chật vật quỳ xuống.

      Vừa nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên liền cực kỳ giận dữ.

      "Ta đau hay đau có quan hệ gì với ngươi? có thể nhẫn tâm đá xương bánh chè của ta, sao lại còn giả mù sa mưa, ai cần ngươi thương hại! Ta phi!"

      Mỗi chữ, câu tức giận của Lệ Ảnh Yên đánh vào tâm Tiêu Dung Diệp.

      Nàng sai, bản thân nhẫn tâm đá nàng quỳ xuống, đoán được nàng oán trách mình.

      Chỉ là thấy mặt nàng sưng như vậy, tâm Tiêu Dung Diệp vẫn ức chế được đau đớn.

      "Ta có lựa chọn, nàng phải biết, ta làm vậy với nàng, nàng lập tức như cá nằm thớt. Cho nên biết nàng hận ta, ta vẫn nguyện ý lựa chọn làm như vậy, ít nhất có thể sống sót, vĩnh viễn có giá trị hơn tôn nghiêm!"

      Tiêu Dung Diệp nghiêm túc đều là lời tâm huyết, ở trong cung sống nhiều năm như thế, tự nhiên biết thủ đoạn của mẫu phi mình. Nếu làm như vậy, nữ ngu ngốc này tất nhiên phải chịu trừng phạt bi thảm hơn gấp bội. Cho nên dù nàng oán , Tiêu Dung Diệp cũng phải làm như vậy.

      Nghe được lời ý vị thâm trường như vậy của Tiêu Dung Diệp, con ngươi trong suốt liếc nhìn ánh mắt thâm thúy dời của , cũng tiêu được chút oán giận nào. Lệ Ảnh Yên vẫn tức giận, kiên trì với lý do sứt sẹo đúng này của mình.

      "Tùy ngươi như thế nào? Dù sao lời của Tiêu Dung Diệp ngươi đáng giá với Lệ Ảnh Yên ta rồi!"

      Dứt lời liền xoay người, muốn ở nhiều thêm giây với nam cặn bã này, nếu nàng dám khẳng định cái gọi là kiên trì của mình có thể tan rã hay ?

      Lệ Ảnh Yên vừa mới cách vài bước xa, liền bị cánh tay dài của Tiêu Dung Diệp lôi kéo, thuận thế kéo vào trong lòng mình.

      Tiêu Dung Diệp ôm sát Lệ Ảnh Yên từ phía sau, bàn tay to giữ chặt vòng eo của nàng, cúi đầu chôn ở cổ nàng.

      "Vì sao đồng ý tin tưởng ta? Cho tới bây giờ, ta đều muốn để nàng nhận lấy bất kỳ ủy khuất nào. Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng, sao nàng lại hiểu?"

      Tiêu Dung Diệp tận lực đè nặng giọng , dằn lại tâm tư với nữ cặn bã lừa gạt này.

      nghĩ nàng giận dỗi với mình, điều bận lòng chính là tâm tư của nữ cặn bã nữ này. Bất luận muốn chạm vào thế nào, đều chạm được giới hạn.

      "Vì tốt cho ta. Tiêu Dung Diệp, sao ngươi có thể khoác mà biết ngượng như vậy? Vì tốt cho ta, có thể mặc kệ ta bị người vũ nhục mà cầu tình sao? Vì tốt cho ta, chính là để ta quỳ xuống với người khác, dẫm nát tôn nghiêm của ta sao? Ta thực hiểu nổi, ngươi tốt cho ta, chính là coi ta như con người ư?"

      biết vì sao, khi Lệ Ảnh Yên lời này, ánh mắt có chút chua chát, giọt nước mắt trong suốt tràn ngập trong mắt, nhưng nàng quật cường, cường ngạnh muốn để nước mắt chảy xuống.

      "Ta coi nàng như con người lúc nào, chỉ là tình huống đó, nàng muốn ta làm như thế nào đây? Ta cầu tình cho nàng ư, nàng cũng ngẫm lại, vì sao ta cầu tình cho nàng. Có Hoắc Thiêu Nghi - người ra mặt cầu tình cho nàng, nàng còn cần ta sao?"

      Vừa nghĩ đến có Hoắc Thiêu Nghi - kẻ sợ chết cầu tình cho nữ nhân của mình, tâm Tiêu Dung Diệp giống như là bị dao găm cắt đau. Đây ràng là nữ nhân của mình, dựa vào cái gì muốn nam nhân khác xuất đầu vì nàng.

      khắc đó, Tiêu Dung Diệp chính là đà điểu muốn tiến lên biện giải cho Lệ Ảnh Yên, muốn nhìn xem rốt cuộc Hoắc Thiêu Nghi có bao nhiêu năng lực, có thể khiến Lệ Ảnh Yên thoát khỏi thủ đoạn tàn ác của mẫu phi mình.

      Kết quả chính là, Hoắc Thiêu Nghi - nam nhân đó làm được gì, chỉ làm được gì, ngược lại còn khiến nàng bị Tiêu Uyển Nhu tát nhiều cái như vậy! Có thể thấy được nam nhân đó hoàn toàn có khả năng cho Lệ Ảnh Yên cảm giác an toàn, cũng chỉ có Tiêu Dung Diệp có thể giải cứu nàng khỏi hoàn cảnh nguy hiểm. Điểm ấy, ai cũng có tư cách tranh với .

      Chợt nghe đến mấy chữ Hoắc Thiêu Nghi, trái tim Lệ Ảnh Yên run lên, vẻ mặt cứng ngắc.

      A, đúng là thú vị, vừa nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên liền khỏi cười khổ trong đáy lòng. nam tử từng vứt bỏ bản thân, tại lại cầu tình cho mình, đây tính cái gì?

      "A, Tiêu Dung Diệp, ta là nhìn lầm ngươi, đến người quen biết đều có thể cầu tình cho ta, mà ngươi lại thể! Miệng người đều vì tốt cho ta, lại mắt lạnh nhìn hết toàn bộ mọi chuyện phát sinh! Thế nào, đến việc người ngoài cầu tình cho ta mà ngươi cũng muốn can thiệp sao?"

      Nước mắt chất chứa trong mắt Lệ Ảnh Yên lúc lâu, rốt cục "tách, tách" rơi xuống.

      Dù sao bản thân cũng là nữ hài tử, bị nam tử tổn thương như vậy, làm sao có thể có cảm xúc. Huống chi nam tử này còn có quan hệ cắt đứt với mình, điểm ấy càng khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên vô cùng khó chịu!

      "Người ngoài? Lệ Ảnh Yên, nàng đúng là biết giả ngu! Nếu quan hệ giữa ta và nàng chỉ là người xa lạ, làm sao có thể ra mặt cho nàng, đắc tội hoàng phi? ràng chính là nàng chột dạ, muốn dùng hết mọi biện pháp để qua loa với ta!"

      Bàn tay to đột nhiên giữ chặt cổ Lệ Ảnh Yên.

      Vừa nghĩ đến nàng và Hoắc Thiêu Nghi có quan hệ thiên ti vạn lũ, liền hận thể bóp chết nàng.

      Ánh lửa điên cuồng trong đôi mắt nghiễm nhiên chính là bộ dáng bắt thê tử vụng trộm ở bên ngoài!

      "Ưm... Buông ta ta, bệnh thần kinh..."

      Tay bé của Lệ Ảnh Yên nắm lấy cổ tay Tiêu Dung Diệp, ý đồ tránh thoát gông cùm xiềng xiếc của , nhưng lực đạo bé này hề có lực sát thương với Tiêu Dung Diệp!

      "Tiêu, Tiêu Dung Diệp, ngại, ngại ta cho ngươi biết... Ta, ta Hoắc Thiêu Nghi!"

      Mấy chữ cuối cùng, Lệ Ảnh Yên gần như điên cuồng thét lên.

      Quả nhiên, câu "Ta Hoắc Thiêu Nghi" của Lệ Ảnh Yên làm cho bàn tay to giữ chặt cổ nàng của Tiêu Dung Diệp đột nhiên run lên.

      Trong nháy mắt, con ngươi đen trừng lớn liền nhiễm lên vài ánh lửa .

      "Nàng cái gì? Nàng lặp lại lần nữa!"

      Bàn tay to ở giữa trung lại lần nữa giam cầm cổ của nàng, càng thêm dùng sức hơn lúc nãy.

      Ánh mắt Tiêu Dung Diệp nhiễm màu đỏ tươi, giờ phút này như là con sói khát máu, mắt đều là tàn khốc muốn bầm thay Lệ Ảnh Yên thành vạn đoạn.

      Nhìn thấy ánh mắt đau đớn ràng của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên căng thẳng. Nhưng muốn biết mình sợ , Lệ Ảnh Yên tăng thêm can đảm, lại nhìn mắt ưng màu đỏ của gằn từng tiếng - -

      "Ta, , ta, , Hoắc, Thiếu, Nghi! Lần này ngươi vừa lòng rồi chứ?"

      "Rầm!"

      "A..."

      "Tiện nhân!"

      Cùng với tiếng rít gào như sói tru của Tiêu Dung Diệp, lưng Lệ Ảnh Yên liền bị ép sát vào núi giả.

      Tiếng hô đau này của Lệ Ảnh Yên còn chưa phát ra khỏi miệng, hơi thở nam tính dời núi lấp biển của Tiêu Dung Diệp đánh úp vào mặt của nàng.

      Nụ hôn bá đạo mãnh liệt của nam nhân mang theo áp chế nặng nề, hai cánh hoa đỏ bừng, trằn trọc ma sát có ôn nhu gì đáng .

      đến lát, mạnh mẽ mút biến thành hung hăng cắn.

      Hàm răng như là dao găm lăng trì cánh môi Lệ Ảnh Yên, khiến thân thể của nàng theo bản năng sợ run lên.


      Giờ phút này Tiêu Dung Diệp hoàn toàn có chút tình điệu gì đáng , tùy ý chà đạp cánh môi sưng đỏ của Lệ Ảnh Yên.

      Cùng với nụ hôn kịch liệt lại phấn khích, trong giây lát Lệ Ảnh Yên cảm giác cánh môi của mình như là bị cái gì xé tan nửa, bỗng nhiên hương vị máu tanh nồng đậm tràn ra từ trong miệng sạch .

      Chất lỏng ẩm ướt này mang theo mùi máu tanh nồng đậm, tùy ý đảo trộn ở giữa môi và răng.

      "Ưm... Đủ, Tiêu Dung Diệp, ngươi... ngươi cút!"

      Nhưng giờ phút này Tiêu Dung Diệp hoàn toàn quan tâm, lý trí gì đó đều ném lên chín từng mây, chỉ có suy nghĩ tùy ý trừng phạt Lệ Ảnh Yên ăn sâu bén rễ ở trong đầu.

      Lệ Ảnh Yên muốn đẩy ra, nhưng lực đạo tay hoàn toàn khiến nàng khó có thể tránh thoát. chỉ như thế, ngược lại càng khiến dùng sức lôi kéo bản thân.

      Lệ Ảnh Yên bị nụ hôn mãnh liệt này hôn đến suy nghĩ mềm nhũn, đầu óc mảnh mê man.

      Ngay sau đó, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền du đãng ở thân thể Lệ Ảnh Yên.

      "Roẹt!" tiếng, y phục toàn thân Lệ Ảnh Yên liền bị xé rách nát bươm.

      Hơi thở lạnh bạc nhàn nhạt đánh úp lên thân thể xích lõa của nàng, Lệ Ảnh Yên theo bản năng hít hơi.

      Quả nhiên, Tiêu Dung Diệp lôi kéo thân thể Lệ Ảnh Yên ngã xuống mặt đá cẩm thạch lạnh như băng.

      lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng của đá cẩm thạch, kích thích lý trí Lệ Ảnh Yên.

      Bị kích thích như vậy, Lệ Ảnh Yên dần dần khôi phục tia lý trí - -

      Nhưng đột nhiên, thân thể cao to của Tiêu Dung Diệp liền đè xuống.

      "Tiêu Dung Diệp, thể. Ngươi thể ở trong này làm như vậy! thể!"

      " thể làm gì? Nàng nàng chính là Hoắc Thiêu Nghi, ta chiếm được nàng, vậy lựa chọn hủy nàng cũng tốt!"

      Tiếng khàn khàn trầm thấp nhiễm lên mấy phần sắc thái tình triều mê ly, cùng với cuối trầm thấp, Tiêu Dung Diệp chợt động eo cái - -

      "A!"

      tiếng xé rách cắt qua màn đêm yên tĩnh.

      Mắt Lệ Ảnh Yên đầy hoảng sợ giống như bò ra từ trong địa ngục lại đến diêm la, ngay sau đó tâm như bị rỉ máu, đình chỉ giãy dụa, chỉ còn lại thân thể lạnh như băng và những cú thúc thương gì kích thích lý trí của nàng.

      Đêm, ánh trăng lạnh bạc ràng chiếu xuống, bắn thẳng đến đến đôi nam nữ xích lõa tùy ý quấn quýt ở trong bóng râm của ngọn núi giả!
      Last edited: 13/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 122: Sợ rằng tiểu cung nữ này có suy nghĩ đúng gì đó với nhi thần?
      Editor: Hoàng Dung


      Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông Dịch Đình vang lên như sấm.

      Trong lúc ngủ mơ, Lệ Ảnh Yên giật mình mở mắt ra, đứng dậy.

      Thân thể đau đớn chua xót, đột nhiên bộ dáng Tiêu Dung Diệp như lang tựa hổ tùy ý giẫm đạp lên thân thể của mình vào tối hôm qua chui vào trong đầu, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng run thân mình lên.

      Tối hôm qua đối với nàng mà đúng là ác mộng, va chạm kịch liệt có tính trừng phạt tùy ý tàn phá bản thân, khiến thân thể lạnh như băng của nàng chịu đựng thừa hoan, thân thể đau đớn còn chút cảm giác.

      Va chạm kịch liệt này làm lòng của nàng sa đọa đến vực sâu đáy, cuối cùng ngất .

      Còn trở về Dịch Đình khi nào Lệ Ảnh Yên nàng hoàn toàn nhớ .

      Nhưng giờ phút này, cảm giác đau đớn ràng thân thể khiến nàng biến khuất nhục tối hôm qua thành hận ý đến tận cốt tủy với Tiêu Dung Diệp.

      Đúng vậy, nàng hận, vô cùng thống hận Tiêu Dung Diệp. Nếu , nàng làm sao có thể thất thân; nếu , nàng làm sao có thể gặp lại Hoắc Thiêu Nghi; nếu , nàng làm sao có thể bị nhốt ở trong thâm cung đại viện tối tăm ngột ngạt này!

      Cho nên nàng hận, hận người khởi xướng chuyện này.

      "Cẩu Đản, hoàng thượng gọi ngươi ngự tiền hầu hạ!"

      Cung nữ Diên nhi ở ngoài phòng gọi Lệ Ảnh Yên, bỗng chốc khiến Lệ Ảnh Yên lâm vào trầm tư đột nhiên phản ứng kịp.

      Diên nhi này vốn là thị nữ của Ý phi, người phạm vào sai lầm. May mắn được Lệ Ảnh Yên giải cứu vào tối hôm qua, mà Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã này lại có thể còn được tấc lại muốn tiến thước với hoàng thượng muốn cùng thu nhận Diên nhi đến Dịch Đình, làm thị nữ ngự tiền của hoàng thượng.

      Mà đầu hoàng thượng này giống như bị nước vào, đáp ứng cầu vô lý này của Lệ Ảnh Yên.

      "A, biết, ta tới ngay đây!"

      - - phân cách tuyến - -

      Trong bảo điện to lớn oai phong, các cột trụ khắc hình cửu long cao trọc trời, sừng sững ở đại điện.

      Long ỷ hoàng kim cao trượng được khảm ngọc lục, thảm đỏ trải bậc thềm kéo dài đến hơn mười thước xa, xà nhà treo cao bốn chữ to rồng bay phượng múa "Quang Minh Chính Đại".

      Tổng quản thái giám Lâm Đức Toàn hô tiếng "Bệ hạ giá lâm!"

      Tiêu Hạo Thiên thân hoàng bào cửu long màu vàng, đầu đội mũ thông thiên chín chuỗi trân châu, tóc mai như bay, sắc mặt uy nghi. Cho dù năm tháng để lại dấu vết già nua mặt ông, nhưng con ngươi quắc thước lộ chút vẻ già nua nào.

      Nhìn thấy hoàng thượng ngồi nghiêm chỉnh ở long ỷ, phần lớn văn võ đại thần đồng loạt quỳ xuống đất.

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn ruế vạn vạn tuế!"

      "Chúng ái khanh bình thân!"

      Nhận được khẩu dụ của hoàng thượng, văn võ bá quan đứng dậy.

      Võ tướng đại thần Tư Đồ Hoảng, phó tướng Dư Văn Diên tiến lên, quỳ gối xuống, rất cung kính bẩm báo.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, tộc Tiên Ti ở phía bắc nhiều lần xâm phạm biên cảnh nước ta, vi thần chờ lệnh ra quân vây diệt quân địch, mở rộng sông núi nước ta!"

      Nghe được lời của Dư Văn Diên, Tiêu Hạo Thiên suy tư lát, mở miệng - -

      "Ừ, Dư ái khanh phân tích có lý, vậy trẫm liền..."

      "Khởi bẩm hoàng thượng, nhi thần tán thành chủ trương của Dư tướng quân!"

      xong, Tiêu Dung Diệp thân cung phục hình cầu long tiến lên, hai tay ôm quyền. Cung phục hoa mỹ uy nghi càng làm dáng người vốn cao to xuất chúng của trở nên tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo tuấn tuyệt mê hoặc người khác, bộ dáng khí vũ hiên ngang ở giữa mọi người càng thêm tiêu sái kiềm chế được.

      Đứng thẳng ở sau lưng Tiêu Hạo Thiên, tay Lệ Ảnh Yên cầm quạt hương bồ nhìn bộ dáng cuồng ngạo này của Tiêu Dung Diệp, bộ dáng quấn quýt như lửa vào tối hôm qua lại lần nữa lên trong đầu của nàng.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng rủa thầm tiếng. Đáng chết, tại sao nam cặn bã này cứ như hồn tan vậy chứ, đến lâm triều cũng có thể thấy bộ dáng giả bộ này của !

      "Dung Diệp có ý kiến gì sao?"

      Nhìn thấy hoàng tử xuất chúng hơn người này của ông có ý kiến bất đồng với mọi người, Tiêu Hạo Thiên tự nhiên là muốn trưng cầu đề nghị của .

      "Xin thứ cho nhi thần ngu dốt, nhi thần nghĩ bộ tộc Tiên Ti này vốn là thuộc sở hữu An Nam quốc ta. Lần này mạo phạm đơn giản là nơi hoang vu, hạt thóc cũng thu được. Nếu nước ta cung cấp lương thực cho tộc Tiên Ti, chỉ có có thể biểu phong thế của đại quốc An Nam quốc ta, cũng có thể thu nạp sức lực của bộ tộc Tiên Ti vào An Nam quốc ta. Nhất cử lưỡng tiện như thế, cớ gì lại vây đánh khiến bộ tộc Tiên Ti liên tiếp gặp nạn. Cho nên, nhi thần chủ trương phái sứ thần tiến đến nghị hòa!"

      Từng chữ từng câu có lý này của Tiêu Dung Diệp ra hết các trọng điểm.

      Dứt lời, Tiêu Hạo Thiên liền khen ngợi, vuốt vuốt chòm râu hoa râm.

      "Ừ, lời của Dung Diệp hoàn toàn có lý, những câu này nắm chặt trọng điểm vấn đề, chuyện tộc Tiên Ti này xâm phạm biên cảnh nước ta cứ giao cho Dung Diệp con toàn quyền phụ trách!"

      - - phân cách tuyến - -


      Hạ triều, đại tướng quân Tư Đồ Hoảng và Tiêu Dung Diệp liền bị Tiêu Hạo Thiên gọi đến đến thiên điện.

      Trong thiên điện, mùi mực thơm ngát lượn lờ phiêu đãng ở trong phòng, các quyển tấu chương được bày biện ở bàn.

      Tiêu Hạo Thiên mặc cung phục thường ngày hình hai con rồng cướp châu, nằm ở ghế dựa. Mà Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng ngồi ghế đàn hương ở hai bên trái phải của Tiêu Hạo Thiên.

      "Hôm nay trẫm gọi Tư Đồ ái khanh đến, trước là có chuyện!"

      Tiếng già nua của Tiêu Hạo Thiên vang lên đầu tiên, trong mắt quắc thước là ánh sáng rạng rỡ.

      "Mời hoàng thượng , vi thần chắc chắn vì ngài vượt lửa qua sông, chối từ!"

      "Tư Đồ ái khanh quá lời, trẫm đơn giản là muốn làm mai, tác hợp lệnh ái Tư Đồ tiểu thư của ái khanh với Tứ hoàng tử của trẫm, đôi bích nhân do trời đất tạo nên này, muốn hỏi ý kiến của ái khanh thôi?"

      Vừa nghe đến là muốn gả Lan Cẩn cho Tiêu Dung Diệp làm Thần vương phi, Tư Đồ Hoảng lập tức lên tiếng trả lời - -

      "Khuyển nữ vô tài, Thần vương điện hạ ưu tú như thế, sợ là ..."

      "Ôi chao, sao, người trẻ tuổi có tình cảm với nhau là được rồi. Trẫm và ái khanh cứ chờ ôm hoàng tôn, này có gì tốt hả?"

      Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Đồ Hoảng mừng rỡ đến nở hoa, luôn miệng - -

      "Bệ hạ rất đúng, vi thần từ chối thành bất kính rồi!"

      Thương nghị hồi, Tiêu Dung Diệp giống như là rối gỗ tùy ý để hoàng thượng bố trí, mà bản thân lại chỉ có thể im lặng, thể lựa chọn biện giải cho mình.

      Dù sao chuyện này là chuyện đóng đinh ván, bản thân cần gì phải phí lời.

      Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp quyết định bình tình ung dung nhận chuyện này rồi!

      Chính là... trong lòng Tiêu Dung Diệp luôn luôn muốn nhìn thấy người nào đó, tựa hồ có ở đây.....!

      Điểm này làm mất hồn mất vía!

      lúc Tiêu Dung Diệp suy tư, đột nhiên Lệ Ảnh Yên và Diên nhi bưng trà tiến lên.

      Diên nhi tiến lên hiến trà cho hoàng thượng, mà Lệ Ảnh Yên lại hiến trà cho Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng.

      Sau khi Lệ Ảnh Yên để ly trà tới bàn của Tiêu Dung Diệp, thèm liếc mắt nhìn cái, xoay người về phía Tư Đồ Hoảng.

      Vừa hiến trà cho Tư Đồ Hoảng, vẫn còn quên : "Tư Đồ đại tướng quân, ngài từ từ dùng!"

      Thấy màn như vậy, nhất thời đâm bị thương ánh mắt Tiêu Dung Diệp. Nữ cặn bã này là có ý tứ gì? Coi mình như khí ư?

      Tiêu Dung Diệp cực kỳ tức giận, sắc mặt lập tức đỏ hồng.

      Sau khi mắt sắc của Tiêu Hạo Thiên phát biến hóa rất này của nhi tử, còn tưởng rằng nóng, liền phân phó - -

      "Cẩu Đản, hôm nay khí trời oi bức, tới quạt gió cho Thần vương điện hạ !"

      Lời của Tiêu Hạo Thiên khiến Lệ Ảnh Yên thể tin trừng lớn mắt.

      Cái gì? Nàng nghe lầm chứ? Quạt gió cho nam cặn bã đó! Mẹ nó, hầu hạ , còn khó chịu hơn việc thiếu nàng năm trăm lượng bạc?

      "Cẩu Đản nghĩ cái gì vậy? !"

      Tiêu Hạo Thiên lại dùng giọng già nua cường điệu lần nữa.

      "Nô tì tuân mệnh!"

      Thấy vậy, Lệ Ảnh Yên tiến thối được, đành phải kiên trì tiến lên!

      Cầm lấy quạt hương bồ, ở phía sau Tiêu Dung Diệp quạt từng cái .

      Được người hầu hạ thoải mái như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp bay rồi, còn là nữ cặn bã hầu hạ mình, loại cảm giác này là quá tuyệt vời!

      Tiêu Dung Diệp nhịn được ở trong đáy lòng kích động kêu to: "Ha ha ha, thích, rất thích, là quá sung sướng!"

      Lệ Ảnh Yên ở phía sau quạt gió đến đỏ mặt tía tai, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống theo thái dương, hơi nghiêng mắt thấy gương mặt đáng đánh đòn của Tiêu Dung Diệp treo nụ cười vừa tà ác lại ghê tởm, liền hận thể đá nát !

      Thấy khuôn mặt dương dương đắc ý của Tiêu Dung Diệp có chút hồng nhuận, Tiêu Hạo Thiên liền gọi Lệ Ảnh Yên trở lại phía sau ông hầu hạ.

      Sau khi Lệ Ảnh Yên về tới bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, ba người lại lần nữa chuyện về hôn nhân đại của Tiêu Dung Diệp.

      "Trẫm quyết định, đầu tháng liền lo liệu đại hôn của Dung Diệp và Lan Cẩn, biết Tư Đồ ái khanh có đề nghị gì ?"

      "Cái gì? Đầu tháng? Đại hôn?"

      Vừa nghe đến hoàng thượng mấy câu đó, Lệ Ảnh Yên lập tức giống như xù lông, kinh ngạc ra tiếng.

      Nàng vừa ra tiếng, mấy người đó liền ngẩng đầu, hiểu gì nhìn tiểu cung nữ này!

      "Cẩu Đản, ngươi muốn phát biểu chút đề nghị gì sao?"

      Tiêu Hạo Thiên nhàn nhạt , với việc nàng đột nhiên phát ra tiếng, tất nhiên là rất hài lòng. Nhưng vừa nghĩ đến hai đôi mắt nhìn về phía mình, vẫn là trầm giọng hỏi.

      "Ách, phải... phải, ta..."

      Lệ Ảnh Yên ấp úng được nguyên nhân, nàng gấp đến độ mồ hôi lạnh cuồn cuộn.

      Mà trùng hợp lúc này, thấy bộ dáng cà lăm của Lệ Ảnh Yên, cánh môi của Tiêu Dung Diệp chứa chút nếp nhăn sâu khi cười.

      Hóa ra này vẫn rất để ý mình, ít nhất, nàng có thể bởi vì bản thân mà phát ra tiếng chất vấn! Oa ha ha, nữ nhân đúng là loại động vật kỳ quái!

      "Phụ hoàng, nhi thần nghĩ sợ là tiểu cung nữ này có suy nghĩ đúng gì đó với nhi thần? Bằng làm sao có thể cảm xúc dâng trào như vậy chứ?"

      "A? Cẩu Đản, giống như Dung Diệp sao?"

      Tiêu Hạo Thiên nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, liền tò mò chất vấn Lệ Ảnh Yên.

      "Ta... phải... phải như thế đâu!"
      Last edited: 13/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 123: Nàng là nữ nhân của ta, ta hôn nàng là thiên kinh địa nghĩa
      Editor: Hoàng Dung


      "Ta... phải... phải như thế!"

      Nghe được hoàng thượng hỏi mình như vậy, Lệ Ảnh Yên càng gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, trước biết chuyện như thế nào, sau thấy đường lui.

      Con ngươi trong suốt mang theo ngoan độc nhìn về phía Tiêu Dung Diệp, lại thấy trong mắt lưu manh của đều là vẻ đắc ý!

      Lệ Ảnh Yên liền tức giận đến tay nắm thành nắm đấm.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, trong lòng Cẩu Đản có chủ, nhưng người đó lại phải là Thần vương g. Cho nên, Thần vương gia..."

      Lệ Ảnh Yên chợt quay đầu, đôi mắt trong suốt chống lại khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Dung Diệp, gằn từng tiếng - -

      "Ngài cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

      Từng chữ châu ngọc của Lệ Ảnh Yên giống như thanh đao đâm vào ngực Tiêu Dung Diệp, làm đau đến thở nổi.

      Nàng lại có thể với hoàng thượng, trong lòng nàng có chủ.

      Đáng chết, Hoắc Thiếu Nghi kia tốt như vậy sao? Khiến nàng tiếc gì thiên vị che chở như vậy.

      Tiêu Dung Diệp nổi giận, gương mặt tuấn tú đều là màu đen.

      muốn há mồm chửi ầm lên với Lệ Ảnh Yên, nhưng yết hầu giống như bốc lửa, nhanh chóng cháy lan, làm muốn chuyện nhưng lại phát ra tiếng được.

      Đột nhiên thấy ly trà bàn, theo bản năng bưng lên, muốn dùng nước trà dập tắt lửa giận, điên cuồng uống nước trà vào trong bụng, cho đến khi thừa giọt.

      Nhưng nước trà vừa đến yết hầu, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác được cỗ cay nồng toát lên trong cổ họng.

      Loại cảm giác khó chịu này khiến theo bản năng phun nước trà ra.

      "Phốc!" tiếng, nước trà văng ra khắp nơi!

      "Ư... Khụ khụ... Khụ khụ, khụ..."

      Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp đến uống trà cũng có thể quy củ như vậy, trong lòng Tiêu Hạo Thiên nhất thời tức điên, nổi giận quát - -

      "Dung Diệp, trước mặt mọi người phun nước trà ra khắp nơi, còn có thể thống gì?"

      "Ư... Khụ khụ, phải, phụ hoàng... nước, nước này..."

      " là hồ nháo, trẫm và Tư Đồ đại tướng quân đều uống nước trà này, sao có chuyện gì, cố tình đến ngươi liền có việc?"

      Đối với việc Tiêu Dung Diệp cực lực biện giải, hoàng thượng tự nhiên là tràn đầy bất mãn. Người trưởng thành như vậy rồi mà vẫn xúc động như thế, là làm cho người ta bớt lo!

      Thấy bộ dáng đôi phụ thân Tiêu Hạo Thiên và tiêu Dung Diệp này tranh chấp ngừng, Lệ Ảnh Yên ở bên vui đến sắp nở hoa, đôi mắt to đen như là hắc trân châu mang theo ý cười, làm mặt quỷ với khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Dung Diệp.

      Nhìn đến Lệ Ảnh Yên ở bên mang theo khiêu khích nhìn mình, Tiêu Dung Diệp tức giận đến muốn tóm nàng lại, hung hăng sửa chữa phen.

      Lệ Ảnh Yên tinh mắt thấy Tiêu Dung Diệp thầm nắm tay thành nắm đấm, tự biết bản thân đắc tội với nam cặn bã kia, liền thức thời cúi đầu, bất an đứng sau lưng hoàng thượng, lên tiếng nữa.

      "Hoàng thượng, có thể là độ ấm của nước thích hợp ? Bằng , Thần vương làm sao có thể có phong độ ho khan như vậy?"

      Thấy phụ tử hai người tranh chấp kịch liệt như vậy, Tư Đồ Hoảng hợp thời chen vào.

      Tiêu Dung Diệp là con rể của mình, tương lai rất có khả năng ngồi ở ngôi vị hoàng đế. Tư Đồ Hoảng nghĩ rằng, ông chính là quốc trượng đại nhân tương lai, làm sao có thể hướng về con rể tương lai của mình!

      "Sao độ ấm có thể thích hợp được? ràng trẫm phân phó thị nữ pha trà lạnh, giữa hè oi bức, trẫm có thể đầu bị nước vào mà muốn trà nóng ư?"

      Lời của Tiêu Hạo Thiên phản kích đúng chỗ như thế, đến mức Tư Đồ Hoảng lập tức xám xịt ngậm miệng lại.

      Thấy hoàng thượng đều thu thập Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng đến nên lời, Lệ Ảnh Yên liền muốn mua pháo chúc mừng ngày lành đại cát đại lợi này.

      "Phụ hoàng, chuyện này là Dung Diệp hợp quy củ, nhi thần lần nữa nhận sai với phụ hoàng!"

      Dứt lời, Tiêu Dung Diệp quỳ gối xuống, chủ động thừa nhận sai lầm với Tiêu Hạo Thiên.

      - - phân cách tuyến - -

      Thượng nghị đại hôn của Tiêu Dung Diệp tan rã trong vui.

      Tư Đồ Hoảng và Tiêu Dung Diệp đều trở về nhà, Tiêu Hạo Thiên nghỉ trưa ở Thiên Điện.

      Lệ Ảnh Yên vất vả mới được nhàn hạ, trải qua hành hạ đêm hôm đó, cũng muốn nghỉ ngơi tốt phen liền tự mình bộ trở về Dịch Đình.

      Vừa mới xuyên qua hành lang dài, bóng đen với tư thế sét đánh kịp bưng tai kéo vòng eo Lệ Ảnh Yên từ phía sau, nhanh chóng né tránh cái liền vào gian phòng.

      Lệ Ảnh Yên hoảng sợ, vừa định lớn tiếng gọi, cánh môi của nàng liền nhanh chóng bị che lên.

      "... ưm..."

      Lệ Ảnh Yên thể tin trừng lớn mắt, khuôn mặt tuấn dật như tiên của Tiêu Dung Diệp gần trong gang tấc, chiếu ngược vào trong mắt nước của nàng

      Vừa thấy là Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên theo bản năng giãy dụa kịch liệt. Từng màn ký ức động tâm động phách tối hôm qua vẫn còn mới mẻ với nàng, nàng hoàn toàn dám tưởng tượng làm ra chuyện lý trí gì nữa, cho nên lý trí với nàng, phải tránh thoát !

      Lệ Ảnh Yên nắm chặt vạt áo của , dùng sức xô đẩy ngực của ! Nhưng lại xem lời lẽ tiến công này.

      Lưỡi linh động của Tiêu Dung Diệp xuyên qua hàm răng của Lệ Ảnh Yên, quấy lên từng đợt long trời lở đất giữa môi và răng của nàng, từng trận cảm giác kích thích mê man làm phiền lý trí của nàng.

      Cuốn lấy lưỡi thơm tho, bừa bãi quét ngang trong miệng nàng. Ở trong miệng nàng dây dưa quấn quýt lại với nhau, lúc lâu sau Tiêu Dung Diệp mới lưu luyến dời khỏi môi của nàng.

      Khóe môi kéo ra sợi chỉ bạc, nhàng mà dùng đầu lưỡi liếm , quyến luyến thôi miêu tả lại hình dáng cánh môi của Lệ Ảnh Yên!

      "Tiêu Dung Diệp... Ngươi vô sỉ!"

      Lệ Ảnh Yên bị hôn đến suýt chút nữa đoạn khí, hơi thở bất ổn tức giận mắng Tiêu Dung Diệp, nâng tay liền muốn vung cho Tiêu Dung Diệp bạt tai!

      Đúng lúc Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ nhanh chóng ngăn tay Lệ Ảnh Yên ở giữa trung!

      "Thế nào, muốn đánh ta như vậy sao?"

      "Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã có tiết tháo, năm lần bảy lượt cường hôn ta! Vì sao ta thể đánh ngươi?"

      "Năm lần bảy lượt cường hôn nàng? Đừng quên, tiểu tinh nàng là nữ nhân của ta, ta hôn nàng là thiên kinh địa nghĩa!"

      Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, tuyên cáo , Lệ Ảnh Yên nàng là nữ nhân của mình!

      Nhưng Lệ Ảnh Yên đà điểu như vậy, làm sao có thể thừa nhận!

      "Ta mới phải nữ nhân của ngươi! Ta phải!"

      Lệ Ảnh Yên giãy dụa cổ tay bị Tiêu Dung Diệp nắm chặt, nhưng lực đạo của nàng chẳng những tránh thoát được giam cầm của Tiêu Dung Diệp, ngược lại càng bị nắm chặt như gông cùm xiềng xiếc.

      Ngay sau đó Tiêu Dung Diệp mang theo Lệ Ảnh Yên chuyển mấy vòng, đè ép thân thể gầy yếu của nàng giường sạp.

      Thấy trong mắt ưng đen nhánh là ánh lửa thể dò xét, Lệ Ảnh Yên nhất thời hoảng hốt. Nàng ngốc, tự nhiên biết ánh mắt sắc bén này của nam cặn bã đại biểu cái gì!

      thích thân thể mình, chiếm giữ nàng chặt. Nàng rất quen thuộc loại ánh mắt này, cho nên Lệ Ảnh Yên theo bản năng liền giãy dụa kịch liệt!

      "Tiêu Dung Diệp, thể, nơi này là hoàng cung... Ta... muốn!"

      Chuyện tối ngày hôm qua còn khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi, giờ phút này Lệ Ảnh Yên cực kỳ sợ hãi. Bởi vì sợ hãi, giọng của nàng thậm chí có chút tan thành từng mảnh !


      "Phạm sai nhận trừng phạt, huống chi chén nước tiêu nóng như vậy mà ta đều uống hết, nàng nàng nên bồi thường ta chút sao?"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền bắt đầu xé rách y phục Lệ Ảnh Yên.

      "Ưm... thể, Tiêu Dung Diệp, ta, ta ngươi. Cho dù ngươi chiếm được thân thể của ta, ta vẫn ngươi... Cho nên, ngươi đừng tạo nghiệp chướng nữa!"

      Lệ Ảnh Yên sợ hãi đến nỗi tiếng đều tê tâm lực kiệt, nhưng Tiêu Dung Diệp hoàn toàn để ở trong lòng, lòng chỉ nghĩ đến nàng là của mình, cho dù nàng nàng thương mình, nhưng đáng chết, chính là nghiện thân thể ngây ngô này của nàng, muốn chiếm lấy nàng sâu, tuyên cáo chủ quyền của mình!

      "Nàng ta cũng sao, ta chỉ muốn chiếm được thân thể của nàng, như vậy là đủ rồi!"

      xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền tà ác di chuyển người Lệ Ảnh Yên.

      - - phân cách tuyến - -

      hồi đại chiến kịch liệt, đại chiến hai hiệp, Tiêu Dung Diệp mới thỏa mãn rời khỏi thân thể xanh tím của Lệ Ảnh Yên!

      Tiêu Dung Diệp ăn mặc chỉnh tề, thong thả bước đến trước giường Lệ Ảnh Yên, nhìn nàng xích lõa phủ phục ở giường sạp, khuôn mặt nhắn tái nhợt chảy đầy những dòng mồ hôi tinh tế.

      Nhất thời, cái loại cảm giác thương tự nhiên sinh ra, Tiêu Dung Diệp khỏi đau lòng, tay lướt qua khuôn mặt nhắn của nàng.

      "Về sau... Đừng lời giận dỗi với ta nữa, nàng là của ta, điểm ấy là thể nghi ngờ. Nếu ai dám tranh nàng với ta, ta ngại để cả nhà chôn cùng!"

      Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, mắt đều là vẻ chắc chắn.

      biết có phải bản thân động chân tình nên có với nữ cặn bã này ? Nhưng có điều rất khẳng định, đó chính là nàng là của , muốn giữ nàng ở bên mình - - đời kiếp, chỉ đơn giản như vậy!

      "Ngươi là Thần vương gia cao cao tại thương, muốn ai chết, người đó liền nhìn thấy mặt trời ngày mai, có ai dám làm trái ý ngươi đâu? Đúng, ngươi quả chiếm được thân thể của ta, nhưng trái tim của ta, ngươi vĩnh viễn chiếm được! Còn có, ngươi muốn tự cho mình thân phận là nam nhân của ta, ngươi nằm mơ !"

      Cho dù giọng Lệ Ảnh Yên rất suy yếu, nhưng từng chữ vang vang kiên định này hoàn toàn khinh thường Tiêu Dung Diệp. Cho dù lại tra tấn tàn phá bản thân như thế nào, nàng cũng vĩnh viễn thừa nhận là nam nhân của mình.

      Thấy lòng dạ Lệ Ảnh Yên cứng rắn giống như đá, Tiêu Dung Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng mất mác.

      hoàn toàn hiểu nổi này tiểu nương này khó chịu cái gì? Tại sao cứ nháo loạn với mình!

      " với ta, nàng muốn cái gì? Phải làm sao nàng mới có thể dứt khoát theo ta? Nàng !"

      Tiêu Dung Diệp kích động kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên qua, siết chặt trong tay. Lực đạo ngoan lệ, hoàn toàn muốn đạt tới mục đích muốn!

      "Ta muốn cái gì? Ta muốn rất đơn giản! Đó chính là - - ta muốn ngươi chết!"
      Last edited: 13/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 124: Cho dù chết, có thể hôn nàng như vậy cũng đủ rồi
      Editor: Hoàng Dung

      "Ta muốn cái gì? Ta muốn rất đơn giản! Đó chính là - - ta muốn ngươi chết!"

      Đôi mắt Lệ Ảnh Yên sáng như băng, trong mắt toàn là vẻ lãnh, nàng sai, nàng muốn chết. Lời kiên quyết, ràng, sắc bén như thế.

      Sau khi chiếm lấy trong trắng của nàng, có lúc nào là nàng nghĩ muốn chết, chính là thiện lương trong lòng cho phép nàng làm như vậy.

      Lời quyết tuyệt như là cây đao đâm thủng màng tai Tiêu Dung Diệp, làm thân mình theo bản năng run lên.

      Trong mắt còn ánh lửa cực nóng, mà trở nên e ngại, e ngại cực kỳ ràng.

      "Nàng muốn ta chết?"

      Giọng Tiêu Dung Diệp run run, khàn khàn chất vấn, tiếng trầm thấp bé, chột dạ, sợ nghe được lời làm bản thân tan nát cõi lòng.

      Trong lòng chưa bao giờ có khủng hoảng trộn lẫn như vậy, nội tâm Tiêu Dung Diệp ngũ vị tạp trần.

      "Đúng, ta muốn ngươi chết! Hơn nữa là càng nhanh càng tốt!"

      Lệ Ảnh Yên tiếp tục ra từng chữ khoét tâm, gương mặt thanh tú đều là trầm giống ngày thường.

      Nhìn thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Lệ Ảnh Yên, tâm Tiêu Dung Diệp lập tức máu tươi đầm đìa!

      Giọng khàn khàn mang theo đau lòng, gằn từng tiếng qua - -

      "Được, ta đây thành toàn cho nàng!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền đến bên bàn, mang cây kéo tới, đặt vào trong lòng bàn tay của Lệ Ảnh Yên.

      "Đến, muốn ta chết, vậy đâm lồng ngực của ta !"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền mở vạt áo trước ngực của mình. Chỉ vào ngực, để Lệ Ảnh Yên đâm ở nơi đó!

      Nhìn xuống làn da màu cổ đồng, cơ thể to lớn lóe ra mê ly, tay Lệ Ảnh Yên nắm chặt kéo lại mang theo run rẩy ràng.

      "Tiêu Dung Diệp, nên ép ta!"

      Giọng Lệ Ảnh Yên khàn khàn, cánh môi tái nhợt ra tiếng run rẩy.

      ", Cẩu Đản, ta có bức nàng! Hôm nay nếu nàng giết ta, ta vẫn ép buộc nàng trăm lần, nghìn lần..."

      "Đủ, ta muốn nghe nữa, muốn nghe nữa!"

      Lệ Ảnh Yên khàn khàn gào thét, nước mắt to như hạt đậu liền như vậy "tách, tách!" chảy xuống.

      Khuôn mặt nhắn càng thêm thanh lãnh trong suốt, thấy tia huyết sắc, càng giống như phía chân trời bị gột sạch.

      Thấy Lệ Ảnh Yên rơi lệ, đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên, theo bản năng đưa tay lau nước mắt cho nàng.

      Nhưng vừa đụng tới mi mắt của Lệ Ảnh Yên, liền bị nàng hất ra. Nắm chặt kéo, cảnh giác chỉ về phía Tiêu Dung Diệp.

      "Vẫn muốn giết ta sao? Được rồi, đến đây , đâm nơi này, ta tuyệt đối để nàng chôn cùng!"

      Dứt lời lần nữa tiến ngực xích lõa tới trước mũi kéo của Lệ Ảnh Yên.

      "Đâm xuống, như vậy là nàng có thể giải thoát rồi. Đến, Cẩu Đản, đừng do dự nữa!"

      Lời của Tiêu Dung Diệp như là thôi miên, tiếng hi vọng đâm kéo xuống ngừng kích thích thần kinh Lệ Ảnh Yên.

      "Ta , nên ép ta!"

      "Phập!"

      "Ưm..."

      Cùng với tiếng kéo Lệ Ảnh Yên đâm vào, Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau tiếng.

      Nhưng, máu chút cố kỵ ào ào chảy ra từ đầu vai Tiêu Dung Diệp, khóe miệng treo tơ máu nhàn nhạt từ từ nâng lên, đôi mắt Lệ Ảnh Yên hoảng loạn như thỏ, gằn từng tiếng - -

      "Nàng... đúng là vẫn hạ thủ được!"

      "Ngươi biến, sau này ta muốn thấy ngươi nữa!"

      Cảm xúc Lệ Ảnh Yên rất kích động, tay cầm kéo buông lỏng, nghiêng mắt, xoa xoa nước mắt mặt.

      "A, nàng nỡ giết ta, ta đây về sau càng buông tay nàng!"

      Đối với lời của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp chẳng những tức giận, ngược lại giống như đắm chìm, nhàng kéo tay nàng, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

      "Ta muốn biết, vì sao hạ thủ?"

      Thanh êm ái ôn nhuận như ngọc, ngoan thô bạo, giờ phút này Tiêu Dung Diệp nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên, giống như là nam nữ trong tình cuồng nhiệt.

      "Tiêu Dung Diệp, có phải chính ngươi cảm thấy được, có phải ngươi đoán được ta xuống tay? Cho nên mới biết sợ như vậy?"

      Trong mắt Lệ Ảnh Yên đầy vẻ khinh thường nhìn nam cặn bã, đến bị thương còn có thể tiết tháo như vậy, tiết tháo là bị hủy có giới hạn rồi!

      "Đúng, ta quả đoán được nàng xuống tay, nàng có thể bố thí tình với dân chạy nạn, hy sinh lợi ích người giải cứu mọi người khỏi nước sôi lửa bỏng. Cho nên, nàng hoàn toàn thể làm ra hành vi giết người này. Tiểu Cẩu Đản của ta là dạng người gì, ta rất ràng!"

      Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, ngón tay dài mang theo quyến luyến vuốt ve mái tóc hỗn độn của Lệ Ảnh Yên.

      Ngay sau đó, bàn tay to giữ chặt gáy của nàng, cánh môi sầm bạc liền áp chế, in lại ấn ký chỉ thuộc về .

      Trong khắc răng môi tương giao, thân thể Lệ Ảnh Yên lại lần nữa run rẩy, tay nắm chặt y phục của cũng khỏi tăng thêm chút lực đạo.

      Chợt, cỗ chất lỏng ấm nóng thấm ướt tay nàng, Lệ Ảnh Yên kinh hãi liếc mắt.

      Máu, đó là máu theo đầu vai Tiêu Dung Diệp chảy xuôi xuống dưới!

      "Tiêu Dung Diệp, ngươi - người điên này, buông ta ra, ngươi còn chảy máu kìa!"

      Lệ Ảnh Yên ở trong nụ hôn cực nóng triền miên kia, ấp a ấp úng khó lên tiếng, muốn để chú ý chút vai của chảy máu.

      Nhưng Tiêu Dung Diệp mắt điếc tai ngơ với lời của Lệ Ảnh Yên, như là người có việc gì, giọng khàn khàn mơ hồ qua - -

      " có việc gì, chết được. Cho dù chết, có thể hôn nàng như vậy cũng đủ rồi!"

      Thấy Tiêu Dung Diệp chuyện biết sống chết như vậy, Lệ Ảnh Yên tức giận liếc trắng mắt, lạnh lùng phun hai chữ - -

      "Kẻ điên!"

      "Ta đây còn phải bởi vì nàng! Nàng nỡ giết ta? Có phải nên giúp ta băng bó miệng vết thương ?"

      "Ít rắm thúi , ai muốn băng bó miệng vết thương cho ngươi! cứt !"

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên bộ dáng ngông nghênh, chính là chịu băng bó miệng vết thương cho Tiêu Dung Diệp. Mà Tiêu Dung Diệp giống như là tâm ăn đòn cân sắt, thế nào cũng muốn Lệ Ảnh Yên băng bó miệng vết thương cho .

      Lệ Ảnh Yên lay chuyển được cố chấp của Tiêu Dung Diệp, nhìn giống như đứa bé làm nũng, bất đắc dĩ lựa chọn ngoan ngoãn băng bó cho !

      Trong dịch đình- -

      "Được rồi, băng bó xong rồi, ngươi có thể tiết tháo cút rồi!"

      Sau khi Lệ Ảnh Yên băng bó xong miệng vết thương của Tiêu Dung Diệp, tức giận hạ lệnh trục khách.

      Nhưng Tiêu Dung Diệp lại vô lại chịu - -

      "Vội vã đuổi ta như vậy sao? muốn ta ư?"

      Giờ phút này Tiêu Dung Diệp phát triển tinh thần lưu manh của từ cấp bậc cao đẳng lên cao cấp, khiến Lệ Ảnh Yên hận thể cước đá vào miệng .

      "Sao ngươi lại giống như cao bôi da chó vậy hả? Vô lại như vậy!"

      Đôi mắt to ngập nước của Lệ Ảnh Yên hơi giận tái nhìn về phía Tiêu Dung Diệp, nhưng Tiêu Dung Diệp chính là bộ dáng du côn nghiêm túc - -

      "Vậy nàng hôn ta cái, ta liền !"

      Con tôm, hàng này uống thuốc điên rồi sao? Hôn ? Khụ khụ, Lệ Ảnh Yên nàng thà rằng hôn đầu heo cũng lựa chọn hôn !

      "Thế nào? chịu hôn sao? Vậy ta hôn nàng cũng được!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền làm bộ tiến đến gần Lệ Ảnh Yên, nhắm ngay môi của nàng - -

      "Cốc cốc!"

      "Cẩu Đản, ngươi ở đâu? Hoàng thượng gọi ngươi qua đấy?"

      Là tiếng của Diên nhi, hai người sắp kích động hôn nhau bị cả kinh, còn chưa đụng tới môi liền bị Lệ Ảnh Yên khéo léo né tránh.

      "Diên nhi, ta..."

      "Ưm..."

      Lời của Lệ Ảnh Yên còn chưa ra khỏi miệng, cánh môi liền bị Tiêu Dung Diệp cắn nuốt mãnh liệt.

      "Ưm... Ngươi điên rồi, bên ngoài có người! Nhìn thấy bộ dạng này của chúng ta..."

      " làm sao?"

      "Ngươi..."

      Đối với nam cặn bã đáng chết này, Lệ Ảnh Yên cảm thấy chuyện với chính là lãng phí nước miếng, bản thân có thể tức đến nổ phổi, mà lại giống như người có việc gì!

      " tại nàng hoàn toàn có thể cho nàng ta vào, đến xem từ đầu tới cuối chúng diễn trò hay gì ở trong này!"

      "Tiêu Dung Diệp, sao ngươi vô sỉ như vậy?"

      Lệ Ảnh Yên bị lời Tiêu Dung Diệp làm nghẹn á khẩu trả lời được, khuôn mặt nhắn phẫn hận thoắt đỏ, thoắt trắng!

      "Muốn ta vô sỉ phải ? Được rồi, hôn ta! Hôn ta, ta tha cho nàng!"

      xong, Tiêu Dung Diệp liền để sát tuấn nhan của mình vào dưới cánh môi Lệ Ảnh Yên.

      Nhìn khuôn mặt kiêu căng của Tiêu Dung Diệp, hình dáng cương nghị hoàn toàn do trời sinh, tim Lệ Ảnh Yên khỏi lỡ nhịp đập!

      Chẳng lẽ bản thân muốn hôn sao? Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên càng thêm đỏ hồng!

      "Cẩu Đản, ngươi ở đâu? Có ở đây ?"

      Lúc Lệ Ảnh Yên suy tư, tiếng vô cùng lo lắng của Diên nhi lại lần nữa vang lên!

      "Này, nhanh chút. lát ta muốn đổi ý, nàng phải bồi thường thêm đấy!"

      Lệ Ảnh Yên sững sờ thôi, tâm thần hoảng hốt, càng suy nghĩ biết nên làm sao để đuổi nam cặn bã này .

      Bất đắc dĩ, cánh môi mềm mại ở má Tiêu Dung Diệp 'chụt' cái.

      "Ta hôn xong rồi!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận nghiêng đầu, vừa vừa chà lau cánh môi của mình!

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lệ Ảnh Yên, sau khi giúp nàng đuổi đám lưu manh, nàng liền hôn mạnh mình cái!

      Oa ha ha, trong lòng Tiêu Dung Diệp lập tức bị cảm giác hạnh phúc thõa mãn vây quanh.

      "Ngoan ngoãn, tiểu Cẩu Đản của ta, hôm nay nàng biểu rất tuyệt! Thôi, ta phải rồi!"

      xong còn quên mổ cái lên cánh môi Lệ Ảnh Yên, tiếp đó mở cửa sổ trong phòng ra, nhảy ra ngoài.

      "Này, Cẩu Đản, ngươi làm gì?"

      Diên nhi thấy Lệ Ảnh Yên lâu mà ra mở cửa, bản thân liền tự tiện chủ trương vào phòng của nàng. Trong nháy mắt Diên nhi vào, chợt phát bóng dáng cao to nhảy ra khỏi cửa sổ.

      "Vừa rồi, người kia là..."

      "Người? Người nào? Được rồi, thôi, chỉ có mình ta ở đây!"
      Last edited: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :