1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ cặn bã đột kích, vương gia chạy mau! - Mạch Trạc Điệp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 92: Ta đầu của ngươi bị vô nước rồi
      Editor: Hoàng Dung


      "... Ưm... Ưm..." Tiêu Dung Diệp liên tiếp rên thống khổ, xem ra, xem ra nữ cặn bã này làm , mình chỉ có thể cầu ông trời phù hộ bản thân, dây chỉ của nàng nhanh đứt!

      Rất hiển nhiên, lần này Tiêu Dung Diệp khẩn cầu thành, dây chỉ này giống như rất chắc chắn.

      "... Ưm..." Tiêu Dung Diệp ràng cảm nhận được phân thân của mình bị dây chỉ quấn giống như cuộn chỉ, mỗi vòng đều mang theo cảm giác như lông vũ xẹt qua, làm Tiêu Dung Diệp dần dần có cảm giác.

      "Vương gia, người người đẹp trai như vậy, ràng chính là họa quốc họa dân, ta chỉ vì nữ nhân khắp thiên hạ thể dính líu với người, ta đành phế người!"

      thể dính líu với ta? Có ý tứ gì? Nhưng ta dính líu với nữ cặn bã nàng? Chẳng lẽ ý của nàng là ta chỉ có thể dính líu với nàng sao?

      Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp thậm chí có chút thể tin trừng lớn mắt ưng.

      "Mẹ nó, suy nghĩ gì? Khoe khoang mắt ngươi lớn sao?" Lệ Ảnh Yên vừa lấy tay quấn dây chỉ, vừa nhìn chăm chú đôi mắt giống như hắc diệu thạch của chất vấn.

      Nhưng sau khi Tiêu Dung Diệp chớp mắt vài cái, liền trừng lớn mắt nhìn chăm chú khuôn mặt non nớt của Lệ Ảnh Yên.

      Kỳ thực nhìn kỹ nàng, bộ dạng nàng tệ, khuôn mặt như quả trứng vịt , lông mi cong mao giống như vầng trăng khuyết, mà đẹp nhất là đôi mắt to tròn quá mức, giống như là đá quý lên ánh sáng tinh khiết. Dưới sống mũi khéo léo là đôi môi đào màu hồng, khi đóng khi mở, cực kỳ đáng .

      Nàng chẳng phải loại xinh đẹp khiến người ta kinh diễm, mà là loại đặc biệt xinh đẹp đơn thuần khiến người ta muốn nhìn nhìn lại.

      Bất tri bất giác, Tiêu Dung Diệp lại phát , bản thân thậm chí có chút nhìn đến ngây ngốc.

      "Này!" Lệ Ảnh Yên nổi giận rống to tiếng, hồi thần Tiêu Dung Diệp chìm trong suy nghĩ.

      "... Ưm..." Tiêu Dung Diệp tiếp tục ấp úng , mơ hồ , tựa hồ muốn : Ta nghe rồi, nàng muốn sao?

      "Ta ngươi nhìn gì đó?"

      Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, nhướng cằm, dùng đôi mắt ưng lợi hại ý chỉ Lệ Ảnh Yên, ta nhìn nàng!

      "Nhìn ta?" Lệ Ảnh Yên chỉ vào cái mũi khéo léo của mình chất vấn.

      Tiêu Dung Diệp lại gật gật đầu.

      "Ta đầu ngươi bị nước vào à? có việc gì rảnh rỗi, nhìn ta làm gì?"

      Lệ Ảnh Yên tức giận liếc Tiêu Dung Diệp.

      Nhưng Tiêu Dung Diệp chính là chịu dời mắt nhìn Lệ Ảnh Yên, thậm chí ánh mắt này càng thêm vài phần thâm thúy, nhiễm lên ánh lửa mà chính cũng biết.

      lúc Tiêu Dung Diệp nhìn đến mê mẩn, Lệ Ảnh Yên quấn phía dưới của , đột nhiên liền dùng lực buộc chặt, kéo hai đầu dây , siết chặt.

      "Ưm..." tiếng la ẫn nhẫn co rút đau đớn, khiến tiếng rít gào của Tiêu Dung Diệp cường ngạnh nghẹn về trong bụng.

      Phía dưới bị buộc đến xuất mấy ngấn màu hồng, hơn nữa sau khi bị dây chỉ quấn ở đầu , ràng càng sưng lớn đỏ hơn, sưng to thành màu đỏ tím, nhảy dựng vài cái. Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đánh thẳng đến đáy lòng của Tiêu Dung Diệp, khiến đau đến muốn kêu to, nhưng miệng bị Lệ Ảnh Yên chặn lại nên nên lời, giữa trán chảy đầy mồ hôi lạnh như nước mưa lăn xuống, bởi vì đau đớn, mặt Tiêu Dung Diệp mơ hồ ra vẻ tái nhợt.

      "Ôi chao, vương gia, ... phải ta cố ý. Đến đến đến, ta nới ra chút cho ngươi." Lệ Ảnh Yên giả vờ bày ra bộ dáng rất đau lòng, sau đó tay làm bộ dùng sức nới lỏng phía dưới chút, để dây siết chặt quá.

      Nhưng Lệ Ảnh Yên làm sao có thể có tốt bụng như vậy, nghĩ đến lúc trước chạm vào nàng, lúc đó chẳng phải lui ra sao? Kết quả sao, còn phải càng dùng thêm lực xâm nhập sao.

      Từ trước đến nay Lệ Ảnh Yên đều là người có cừu tất báo, đây là cơ hội ngàn năm thuở để trả thù , mình làm sao có thể cần đây.

      Cho nên, Lệ Ảnh Yên chút suy nghĩ, liền tăng thêm vài phần lực đạo.

      "... Ưm..." Lại bị lực đạo mạnh hơn lôi kéo phía dưới, Tiêu Dung Diệp thống khổ, bụng đột nhiên thu lại nhanh chóng, biên độ động tác vặn vẹo thắt lưng càng kịch liệt hơn.

      đau, rất đau, rất đau. Lại Lệ Ảnh Yên này đúng là ai phạm nàng, nàng liền hoàn trả gấp bội!

      "A ha, vương gia, ta ngươi sao rồi hả? Vẻ mặt ăn cứt này có thể so với đậu bi! Ha ha ha!"

      Lệ Ảnh Yên tiếp tục hành vi cười to đầy phóng đãng, lại phát khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh mét của dần dần biến đen.

      Chỉ nhớ nhìn vẻ mặt càng ngày càng thống khổ của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên vui vẻ đến sắp đốt pháo rồi.

      "Vương gia, thấy chiêu khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn này rất hiệu quả! Lấy ngươi làm tiên lệ, về sau ai chọc ta, ta liền làm như vậy với ! Ha ha ha, vương gia, người chịu khổ rồi!"

      Lệ Ảnh Yên thấy chơi vui vẻ rồi, có phải nên trốn chạy ? Bằng tiếp tục như vậy, mình coi như bị lăng trì xử tử, cũng là nửa chết nửa sống!

      Dần dần, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng buông tay , như là biểu hài lòng với , nâng mặt lên, chu môi, đột nhiên chụt tiếng lớn lên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp.

      Sau đó vui vẻ cười khanh khách nhìn Tiêu Dung Diệp cái.

      "Vương gia, Cẩu Đản ta tuyệt đối giữ lời, phải tối nay làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ rồi sao? Ha ha, Cẩu Đản chơi cũng rất vui! Sau này, chúng ta liền thiếu nợ nhau, chúng ta tách ra thôi! Gặp lại sau!"

      Tiếp đó, Lệ Ảnh Yên mặc bộ y phục bạch y làm bằng gấm Tứ Xuyên mà Tiêu Dung Diệp vẫn mặc hằng ngày lên, sau đó cầm lấy bọc đồ dưới đất lên vai.

      Quay đầu, cho Tiêu Dung Diệp nụ cười vô cùng xinh đẹp, vẫy tay chào tạm biệt.

      Sau khi chăm chú liếc trộm bên ngoài có người, lén lút ra khỏi phòng.

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên len lén chuồn ra, tập tễnh hành lang dài đến chỗ sau đình, liền thấy cách đó xa có con bốn chân nào đó ngồi dưới đất.

      Thấy màn này, Lệ Ảnh Yên theo bản năng cười khổ tiếng, đó là con gì vậy? Có thể chơi đùa sao?

      Xuất phát từ tò mò, Lệ Ảnh Yên liền rón ra rón rén tiến lên.

      Nhưng lúc tới gần, vừa nhìn thấy - -

      Mẹ meo, là con chó Đại Hoàng của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia, nhưng lúc này cẩu cặn bã xuất ở đây là có ý gì?

      Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu, dùng sức suy nghĩ, nhưng suy nghĩ lúc lâu cũng . phải nam chủ tử cặn bã có tiết tháo của nó ở trong phòng mình chịu tội sao? Mà chiến cẩu của xuất ở trong này là có ý gì? Ngăn cản đường của mình?

      A, dựa vào nó cẩu cặn bã cũng muốn ngăn cản Lệ Ảnh Yên - nữ ma đầu thần thông quảng đại ta sao!

      Khinh thường hừ lạnh, lời khinh miệt tràn ra từ trong môi mỏng của Lệ Ảnh Yên.

      Lệ Ảnh Yên nâng tay, dùng ngón tay cái làm bộ lau mũi chút, sau đó hùng hổ xông lên phía trước.

      Vốn khí thế Lệ Ảnh Yên dào dạt, nhưng đột nhiên vào lúc thấy bóng dáng cao to cách phía sau Đại Hoàng vài bước.

      Tình huống bất ngờ này khiến Lệ Ảnh Yên lập tức ngừng bước chân.

      Con tôm, đây là người hay quỷ?

      Đầu óc của Lệ Ảnh Yên nóng lên, hoàn toàn kịp suy nghĩ.

      Đột nhiên, khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Tiêu Dung Diệp lại chui vào trong đầu nàng. Lúc trước ở yến tiệc hoàng cung, xuất quỷ nhập thần dọa mình lần, lúc này đây lại muốn mang nàng ra làm trò hề sao?.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên lập tức chuẩn bị chiến trạng thái, bơm hơi mười hai vạn phần tinh thần.

      Nếu như giờ phút này Tiêu Dung Diệp xuất chính là vì tới trả thù mình, nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng xoay người, điên cuồng chạy trốn.

      Nhanh chút, nhanh chút, nhanh chút nữa, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng trốn ! Nam cặn bã này có việc gì xuất tại trước mặt ngươi, chỉ có thể chứng minh chuyện, đó chính là mấy chuyện mình làm lúc trước đều là che giấu dựng lên mà thôi. thực tế là, có chuyện gì, toàn bộ chuyện đó đều là tiết mục làm để lừa gạt mình thôi, chỉ là vì khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Mà sao, có thể gióng trống khua chiêng xuất ở trước mặt nàng, khiến nàng sợ tới mức hồn bay phách tán.

      Đợi Lệ Ảnh Yên điên cuồng chạy ra ngoài, bóng dáng đó bước từng bước tới gần Đại Hoàng.

      "A, Đại Hoàng, sao mày lại ở trong này?" Đôi mắt buồn ngủ mơ hồ của A Quân, bỗng nhiên thấy con chó vàng của chủ tử mình, xuất phát từ tò mò, A Quân liền đặt câu hỏi.

      Kỳ thực người kia hoàn toàn phải Tiêu Dung Diệp, mà là A Quân nửa đêm thức dậy nhà cầu. Bởi vì ánh trăng kéo dài bóng dáng vốn dĩ thấp bé của ra, mà Lệ Ảnh Yên có tiết tháo kia đúng là giấu đầu lòi đuôi, tự mình dọa mình!

      A Quân nâng tay, sờ sờ đầu Đại Hoàng, rất thương qua: "Đại Hoàng, thời gian còn sớm, có việc gì ngủ sớm chút!" A Quân miễn cưỡng vươn lưng mỏi, ngáp thoải mái cái.

      Tiếp đó, tự nhiên đến phòng ngủ của hạ nhân ở phía bên kia.

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên đường chạy như điên, ở trong đáy lòng chỉ có tiếng , đó chính là ngàn vạn thể để Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia bắt được, nếu mình chắc chắn chỉ có thể bị bầm thây vạn đoạn.

      Chạy, chạy, Lệ Ảnh Yên chạy mệt!

      Sau khi thở hổn hển, Lệ Ảnh Yên giương mắt liền thấy cách đó xa chính là chuồng ngựa của Thần vương phủ, chút suy nghĩ liền tiến lên.

      Đến chuồng, lúc trước Tiêu Dung Diệp từng hạ lệnh, chỉ cần là Cẩu Đản "" đến mượn ngựa, đánh chết cũng cho mượn, nhưng Lệ Ảnh Yên nàng chính là người có bản lĩnh "Đeo bám dai dẳng"!

      cho mượn phải ? Ta đây liền dây dưa ngươi, thẳng đến khi bức điên ngươi, bức phiền ngươi, như vậy là có thể cho mình mượn ngựa rồi.

      Ông lão giữ ngựa vừa thấy Cẩu Đản, liền đánh chết cũng chịu cho Lệ Ảnh Yên mượn ngựa.

      Cho dù dây dưa đến mồm mép đều sắp bị mòn, ông lão này vẫn chịu cho Lệ Ảnh Yên mượn ngựa.

      Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên đến đến bên cạnh chỗ có người, thay trang phục nữ tử.

      Sau đó lại gióng trống khua chiêng cầm theo Thượng Phương bảo kiếm do hoàng thượng ngự tứ trộm được từ chỗ Tiêu Dung Diệp, lại lần nữa đến chuồng xin ông lão cho mượn ngựa!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 93: Ta tên là Xuân Lư (1)
      Editor: Hoàng Dung


      Thấy được tín vật của đương kim Thánh Thượng, sợ là ai cũng dám cho mượn ngựa! Huống chi, đây là người nữ tử, cũng phải Cẩu Đản - tiểu tùy tùng kia!

      Chỉ thấy ông lão giữ ngựa vui vẻ cười khanh khách cho Lệ Ảnh Yên mượn ngựa.

      Thấy ông lão cho mình mượn ngựa, Lệ Ảnh Yên lập tức vui vẻ như là đứa trẻ nhặt được bảo bối, vui sướng cưỡi ngựa nghênh ngang mà .

      - - phân cách tuyến - -

      Trốn xa hoàng cung đại viện, bị tường đỏ thâm cung trói buộc, Lệ Ảnh Yên lại biến thành người vô ưu vô lự.

      Sống ở chỗ này chưa tới mười ngày, Lệ Ảnh Yên trải qua chuyện hí kịch hơn cả hí kịch.

      Nàng vẫn chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi, hoàn toàn chịu nổi chuyện lớn rồi lại tiếp chuyện . Cho nên trốn , đối với nàng mà , chính là giành lại được sinh mệnh lần nữa.

      An Nam quốc, vô luận như thế nào, rốt cuộc nàng vẫn ở được. Nàng muốn chạy trốn, chạy trốn tới nơi nào đều được, chỉ cần ở chỗ tùy thời đều có thể khiến nàng cảm thấy đè nén, nàng thấy đủ rồi!

      Suốt đêm chạy trốn, Lệ Ảnh Yên muốn tìm bọn Sơn Pháo, Thảo Bao, mà là mình ngựa chạy đến thôn dân chạy nạn

      Chờ nàng đến thôn dân chạy nạn là buổi sáng, phía chân trời xuất ánh nắng sớm lành lạnh.

      Cho dù là thời tiết giữa hè, nhưng sương sớm sáng sớm vẫn ẩm ướt, thân thể đơn bạc của nàng vẫn theo bản năng rùng mình cái.


      Sáng tinh mơ, những đại nương lớn tuổi ở thôn dân chạy nạn đều thức dậy.

      Sau khi thấy Lệ Ảnh Yên trở về, cụ ông, cụ bà vui vẻ tiến lên.

      "Cẩu Đản, đứa số khổ, con lại gầy thêm rồi!" Trương đại nương rưng rưng tiến lên giữ chặt tay Cẩu Đản.

      "Trương đại nương!" Lệ Ảnh Yên như là thấy người thân, tiến lên ôm Trương đại nương.

      Hai người ôm đầu khóc rống như là thân nhân thất lạc nhiều năm, nhìn những người xung quanh, đều là lệ nóng doanh tròng

      Nhớ năm đó, sau khi Lệ Ảnh Yên rời khỏi Hoắc Thiếu Nghi, nàng lưu lạc ở đầu đường, gặp được Trương đại nương và Lý đại gia cũng là người hành khất lưu lạc đầu đường. Vì thế vào năm nàng mười hai tuổi liền cùng nhau sống với mọi người, cho tới bây giờ trở thành người nhà tương thân tương ái.

      Lệ Ảnh Yên biết mình từ nhi, có nhà, nơi nương tựa, cho nên những người thân này đối với nàng, chính là cảng tránh gió của nàng.

      Vốn mười ngày nay, nàng ở nơi đó nhận hết ủy khuất, rốt cục có thể tìm người phát tiết rồi.

      "Đại nương, đại gia, nhìn thấy mọi người tốt!"

      hiểu vì sao, Lệ Ảnh Yên chỉ muốn ôm lấy bờ vai của họ, càn rỡ khóc lớn với bọn họ trận, phóng thích toàn bộ cảm xúc đè nén mấy ngày nay của mình.

      Nhìn thấy bọn họ, tâm trạng nặng nề của nàng nhanh chóng được gỡ bỏ.

      "Ngoan, Cẩu Đản đừng khóc, có đại nương ở đây, con còn chịu ủy khuất nữa! là đứa trẻ đáng thương!"

      Mọi người đều hiểu Lệ Ảnh Yên, những năm gần đây, nàng vì mọi người mà có được ngày tốt lành, ít lần ra ngoài lừa gạt, thậm chí bị người của các gia đình giàu có đả thương.

      Vốn là đứa mệnh khổ, trước giờ khóc tố bản thân có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu mệt, thậm chí coi mình như nam nhân ra ngoài nghĩ biện pháp kiếm bạc trở về cho mọi người dùng.

      Nhưng giờ phút này nàng khóc giống như mít ướt, mọi người thương tiếc từ tận đáy lòng.

      - - phân cách tuyến - -

      Lệ Ảnh Yên ngủ hơn ngày, đợi nàng tỉnh lại là chạng vạng, ánh nắng miễn cưỡng thối lui đến phía tây, ánh tà dương rơi xuống những bóng dáng loang lổ.

      Kỳ thực lần này Lệ Ảnh Yên trở lại thôn dân chạy nạn là có nguyên nhân, nàng muốn rời khỏi An Nam quốc, rời khỏi nơi thương tâm này, đến nơi trói buộc bản thân. Cho nên, lần này đến thôn dân chạy nạn là để cáo biệt với mọi người.

      Lúc mọi người trước mặt biết Lệ Ảnh Yên muốn bỏ , liền dồn dập ngừng tiến lên muốn giữ nàng lại.

      "Đứa ngốc, con ở lại sống với mọi người ! Đối với con, bây giờ nơi nào cũng dễ dàng, ở trong này mọi người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu con rời , con thân mình, bị ủy khuất, nơi nào kể ra chứ? Bé ngoan, ở lại !"

      "Đúng, đúng vậy, ở lại . Cẩu Đản, đừng rời khỏi mọi người!"

      Mọi người thành khẩn khuyên bảo, lúc này, mấy tiểu hài tử chạy tới ôm chân Lệ Ảnh Yên.

      Dùng giọng non nớt qua: "Cẩu Đản ca ca, đừng , Tiểu Hoa Hoa muốn ca ca đâu!"

      "Chúng ta đều muốn, Cẩu Đản ca ca!" Giọng non nớt của mấy đứa trẻ cùng vang lên, khiến lòng Lệ Ảnh Yên căng lên, đột nhiên đứt đoạn.

      Cho dù bề ngoài nàng mạnh mẽ, nhưng nội tâm vẫn yếu ớt đến chịu nổi kích, cho nên nàng bỏ xuống được mọi người ở thôn dân chạy nạn, giúp đỡ các lão nhân hòa ái dễ gần, giúp đỡ những đứa bé non nớt ngây thơ, đều là người thân của Lệ Ảnh Yên nàng.

      Lệ Ảnh Yên suy nghĩ lâu, thở dài tiếng.

      Chung quy, nàng vẫn bỏ xuống được những người mà mình nhất này.

      "Cẩu Đản , Cẩu Đản muốn cùng hoạn nạn với mọi người, cùng nhau xây dựng gia đình!"

      Lệ Ảnh Yên lại lệ nóng doanh tròng, chảy nước mắt xuống, ôm đầu khóc rống với mọi người.

      Đúng lúc này, Sơn Pháo và Thảo Bao cũng chạy đến thôn dân chạy nạn.

      "Ha ha ha, lão đại, người trở lại!"

      Sơn Pháo và Thảo Bao lập tức tiến lên phía trước, nhiệt tình ôm chặt Lệ Ảnh Yên.

      "Ôi mẹ nó! Khụ khụ!" Đột nhiên bị ôm chặt, Lệ Ảnh Yên lập tức cảm thấy hô hấp thoải mái, theo bản năng nhấc chân lập tức dẫm nát chân Sơn Pháo.

      "Á... á... Đau!" Sơn Pháo nhảy ra, lui về phía sau hai bước, nhảy dựng lên ôm chân mình hô đau.

      "Á... Lão đại, người làm gì á? Người ta nhớ người thôi mà! Có cần phế chân của Sơn Pháo ?" Sơn Pháo vừa tiết tháo hô đau, vừa quên minh oan cho mình.

      " có việc gì nhớ ta cái p? Ta nhớ ngươi, còn nữa Sơn Pháo ngươi đến chết cũng có tiết tháo, xứng đáng bị giẫm!" Lệ Ảnh Yên liếc mắt với Sơn Pháo cái, tức giận qua.

      , Lệ Ảnh Yên cũng rất nhớ Sơn Pháo và bang Tiểu La này, dù sao lúc trước bọn họ là nhóm lừa đảo, chẳng qua Lệ Ảnh Yên là chủ mưu thôi. nhớ , đơn giản là tạo cho mình hình tượng uy vũ của lão đại thôi! Ha ha ha!

      "Hu hu hu... Lão đại nhớ Sơn Pháo, hu hu... Cho dù lão đại nhớ Sơn Pháo, Sơn Pháo vẫn nhớ lão đại!"

      "Được rồi, Sơn Pháo, đừng khóc lóc nữa, kỳ thực lão đại cũng nhớ chúng ta, đúng ? Lão đại!" Thảo Bao bày ra lan hoa chi (2)giống như nữ nhân với Lệ Ảnh Yên, vừa xong, còn quên dùng nụ cười tiêu diệt liếc Lệ Ảnh Yên.

      "Mẹ nó, hai người cũng ghê tởm, cút !" xong, Lệ Ảnh Yên cho hai người bọn mỗi người cước, đá cách mình ra vài mét.

      Hai người sợ chết khiếp, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lệ Ảnh Yên, bên môi lên nụ cười.

      Đột nhiên, người bên cạnh chuyện.

      "Sơn Pháo đại ca, Thảo Bao đại ca, hai người nhanh giới thiệu ta cho lão đại biết ?"

      "Gấp cái gì, qua hóng mát ở bên "

      Sơn Pháo thương tâm, tức giận mắng người đợi ở bên cạnh trận.

      "Câm miệng, Sơn Pháo!" Lệ Ảnh Yên hùng dũng oai vệ đạp Sơn Pháo thêm cước, sau đó xoay về phía người kia - -

      "Mới tới? Gọi là gì?"

      "Ách, xin chào, lão đại, ta gọi là Xuân Lư, ta mới tới!" chuyện phải người nào khác, mà chính là Tiêu Dung Diệp cải trang.

      Vừa mới nghe tới đó, Lệ Ảnh Yên lập tức dùng ánh mắt đánh giá Xuân Lư này.

      Thấy mặc đúng là bộ dáng khất cái, bẩn thỉu, từ xuống dưới đúng là bẩn thỉu dơ dáy. Nhưng biết vì sao, Lệ Ảnh Yên cảm thấy Xuân Lư này có chút đúng! Nhưng đáng chết, giờ phút này đầu nàng giống như là tương hồ, cái gì cũng nghĩ ra.

      "Lão đại, gọi Xuân Lư, là ta và Sơn Pháo phát con đường bên kia. Lúc ấy bị vài gia đinh vây công, ta và Sơn Pháo giúp , sau đó mới phát cũng là tiểu khất cái đáng thương, cho nên liền dẫn trở lại thôn dân chạy nạn!" Thảo Bao chi tiết.

      "A... là như thế sao!" Lệ Ảnh Yên kéo dài điệu.

      Nghe hai bọn họ như vậy, nghi ngờ của nàng giảm bớt hơn phân nửa.

      "Đúng, đúng vậy. Nhưng mà lão đại, hôm nay có thể thấy người trở về, là tuyệt vời! Hôm nay huynh đệ chúng ta tụ họp? Cũng giúp huynh đệ Xuân Lư đón gió!" Thảo Bao dưới cảm xúc kích động, cười toe tóe đề nghị muốn mở đại tiệc.

      "Tụ em ngươi? Ngươi kiếm tiền sao?"

      "Hắc hắc, có lão đại ở đây, cần chúng ta lấy tiền sao?" Thảo Bao tiếp tục sợ chết tâng bốc.

      Nhưng nào biết, "Bốp!" tiếng, Lệ Ảnh Yên đánh cái, đầu Thảo Bao liền xuất cục u.

      "Mẹ nó, ta mẹ nó kiếm tiền dễ dàng sao? Ta có bao nhiêu tiết tháo! Mời các ngươi bữa tiệc lớn, tiết tháo của lão tử liền rớt hơn phân nửa."


      Lời của Lệ Ảnh Yên rơi vào trong tai Tiêu Dung Diệp, làm khóe miệng của khống chế kéo lên, nghĩ tới đại sắc nữ lừa đảo này còn biết mình có tiết tháo!

      "Này, Xuân Lư, cười cái gì?"

      ", , có gì! Lão đại V587, Xuân Lư chính là bội phục ngài sát đất!"

      có tiết tháo như vậy, còn có thể bội phục sao? Trong lòng Tiêu Dung Diệp bổ sung thêm câu như vậy.

      "A... Phải ? Ta cũng cảm thấy ta V587, ha ha ha!" Lệ Ảnh Yên - người này đúng là thích những người khác nịnh hót nàng, phóng đại nàng lên, nàng có tiết tháo mà cười to!

      Đến hoàng phi còn dám mắng, công chúa còn dám đánh, cũng nể mặt vương gia. Nếu nàng V587, vậy liền có ai dám tự xưng V587 rồi!


      Chú thích:

      (1) Xuân Lư: Đồ con lừa

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      , Chương 94.1: Dùng đệm lót thạch cao làm ngực giả
      Editor: Hoàng Dung


      "Lão đại, ngươi là V587, vậy mang chúng ta ăn đại tiệc !" Thấy Lệ Ảnh Yên vui mừng, Thảo Bao vội vàng qua.

      Chính cái gọi là rèn sắt khi còn nóng, cầu người làm việc muốn nhanh, lúc này để nàng mang theo ăn cơm, vậy còn chờ tới lúc nào.

      "Thế nào cũng phải bắt ta mất nhiều máu mời các ngươi ăn cơm đúng ? Được rồi, chúng ta ra ngoài lừa gạt, lừa được bao nhiêu, chúng ta dùng bạc lừa được ăn đại tiệc, lừa được, chúng ta liền ăn khí!"

      Nghe ý kiến của Lệ Ảnh Yên, vài người cùng lên tiếng trả lời được.

      Nhưng cố tình Tiêu Dung Diệp sững sờ bên lại có phản ứng gì. Vừa mới đến, hoàn toàn biết đây là ý tứ gì.

      "Này, Xuân Lư, ngươi đây là có ý gì?"

      "Ta..."

      "Bốp!" cước, Sơn Pháo đá vào mông Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Diệp đột nhiên bị lực lớn đá ngã xuống đất.

      "Á..." tiếng, Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau.

      "Lão đại, Xuân Lư nguyện ý vì tập thể lừa đảo của chúng ta cống hiến sức lực, đúng ? Xuân Lư."

      Sơn Pháo dùng chân đá Tiêu Dung Diệp, ý bảo chuyện nịnh hót Lệ Ảnh Yên.

      Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp phủ phục bò đến bên chân Lệ Ảnh Yên.

      Níu vạt áo nàng qua: "Đúng vậy, lão đại, Xuân Lư nguyện ý cúc cung tận tụy vì tập thể lừa đảo của chúng ta, sợ hy sinh."

      Lệ Ảnh Yên - người này thích thứ gì, chính thích có người nịnh hót nàng.

      "Ha ha, xem ra tập thể lừa gạt này của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh rồi. thôi, chúng ta hết ăn lại uống!"

      xong, đám người cùng giuộc tiêu sái .

      - - phân cách tuyến - -

      nhóm bốn người ru rú dưới cây liễu lớn bàn bạc.

      "Lão đại, ngươi tính kỹ viện lừa gạt à?" Sơn Pháo chút suy nghĩ liền hỏi ra miệng.

      "Vô nghĩa, chẳng lẽ còn muốn đổ phường lừa gạt sao?"

      Lệ Ảnh Yên tức giận cắt ngang lời Sơn Pháo.

      Lúc trước, bọn họ đổ phường lừa gạt hai lần rồi. Cái gọi là bất quá tam, đổ phường có khả năng ngốc đến nổi để ngươi gióng trống khua chiêng lừa gạt cướp bóc, cho nên lần này bọn họ phải tránh đổ phường, chỗ khác lừa gạt.

      Mà kỹ viện vẫn có thể xem là địa điểm tốt để lừa gạt.

      Đây là kết quả mà Lệ Ảnh Yên trải qua nhiều lần cân nhắc, cho nên nhất định phải kỹ viện lừa gạt.

      "A, được rồi. Nhưng lão đại, chúng ta dùng phương pháp gì đây?" Sơn Pháo lại hỏi, đối với mệnh lệnh của lão đại, bọn họ chỉ có phục tùng, hoàn toàn có khả năng phản bác.

      "Phương pháp có rất nhiều, lần này ta định dùng khổ nhục kế. cách khác, lần này ta muốn dùng mỹ nhân kế!"

      "Mỹ nhân kế? Thế nào là mỹ nhân kế?" Ba người tò mò tiến tới phía trước.

      Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên cười rất xấu xa.

      "Hắc hắc! Chúng ta làm như vậy, ta và Thảo Bao, còn có Xuân Lư làm người của quan phủ. Còn Sơn Pháo ngươi liền phụ trách diễn mỹ nhân ! Ta, Thảo Bao và Xuân Lư liền lấy danh nghĩa tróc nã bắt ngươi và khách chơi , rồi đến đây lừa tiền của bọn họ, các ngươi thấy sao?"

      "Được!"

      "Được!"

      " được!" Sơn Pháo đúng lúc câu, bộ dáng bĩu môi đúng là vừa thấy thương!

      " được cái gì mà được. Câm miệng, ngươi có quyền lên tiếng!" Lệ Ảnh Yên tức giận cắt đứt lời Sơn Pháo.

      Nhưng nào biết Sơn Pháo này hôm nay chính là chịu ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      "Đừng mà lão đại, Sơn Pháo muốn giả nữ. À, Xuân Lư nguyện ý vì chúng ta cúc cung tận tụy, sợ hy sinh, như vậy người để Xuân Lư giả mỹ nhân , được ?"

      xong, Sơn Pháo liền đẩy Tiêu Dung Diệp lên trước mặt Lệ Ảnh Yên.

      Sơn Pháo nghĩ, lão đại là khi dễ , dám phản kháng thôi, nơi này có người mới, mình còn bị khi dễ có đạo lý! Cho nên, lần này đánh chết , cũng muốn khi dễ người mới này.

      "Ta... ta..." Tiêu Dung Diệp bị đẩy lên trước mặt Lệ Ảnh Yên, biết mình nên cái gì, ấp úng lúc cũng được nguyên do vì sao.

      "Ta cái gì mà ta? Ngươi và bọn Sơn Pháo, Thảo Bao đều đầu óc giống nhau? Được rồi, vậy để ngươi giả mỹ nhân !" Lệ Ảnh Yên phiền chán nhìn đội hữu này. chính là sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn.

      "Đừng mà lão đại!"

      "Đừng gì mà đừng, câm miệng! A, ta với các ngươi, lát nữa chúng ta phải lừa là tiểu huyện lệnh cửu phẩm của An Nam quốc, cho nên đến lúc đó đều đừng làm hỏng chuyện của ta, làm hỏng liền cần ăn đại tiệc gì đó rồi!"

      Sau khi Lệ Ảnh Yên xong, tìm đến đạo cụ giả nữ nhân mặc lên cho Tiêu Dung Diệp.

      - - phân cách tuyến - -

      Dưới ánh nến, hình ảnh loang lổ. Trong các màn trướng ấm áp lầu gác, Tiêu Dung Diệp giả nữ nằm ngồi ở giường sạp.

      Tiêu Dung Diệp trải qua trang điểm tỉ mỉ, vẫn thể là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Dùng son vẽ loạn mặt, xinh đẹp giống như đóa hoa, Lệ Ảnh Yên quen tìm đường chết, vẫn quên đánh môi hồng cho Tiêu Dung Diệp để cho giống như nữ tử, càng làm có thêm vài phần xinh đẹp như nữ tử.

      "Két - -" tiếng, cửa phòng liền bị đẩy mở, tâm Tiêu Dung Diệp đột nhiên nhảy vọt lên cổ họng.

      đến lát, cửa được khép lại.

      "Lưu Ly nương! Lưu Ly nương!" Huyện lệnh Mạnh đại nhân rón ra rón rén tiến lên, dùng giọng vô cùng ghê tởm gọi.

      "Ma quỷ, sao giờ mới đến? Người ta đợi lâu!" Tiêu Dung Diệp đè giọng học nữ nhân qua, đến chính nghe thấy cũng sắp muốn hộc máu rồi.

      "Ôi chao, bảo bối của ta, đừng nóng vội! Đại gia lập tức đến nàng!" Trong giọng của Mạnh đại nhân lộ ra vẻ dâm đãng, Tiêu Dung Diệp nghe đến sắp ói ra cục xương già của .

      "Ừ, chán ghét, người ta cần!" Giọng tê dại rơi vào trong lỗ tai Mạnh đại nhân, làm hưng phấn xoa xoa phân thân của mình.

      " muốn cái gì? Bảo bối của ta!" Vừa xong, Mạnh đại nhân như sói đói vồ mồi đè Tiêu Dung Diệp ở dưới thân.

      "Chán ghét, lớn như vậy, còn trêu chọc người ta." Tiêu Dung Diệp nhẫn chịu đựng cảm giác muốn ói, nghiêng thân mình cách xa với Mạnh đại nhân - nam nhân heo mập kia.

      "Ôi, bảo bối, trốn cái gì? Còn giả bộ dè dặt với đại gia? Lập tức cho nàng phóng túng, xem nàng còn giả bộ ?"

      Đột nhiên Mạnh đại nhân nắm mông Tiêu Dung Diệp, ra sức xoa bóp..

      "A..." Đột nhiên bị đụng chạm, mặt Tiêu Dung Diệp nhất thời tái .

      Theo bản năng đưa tay đẩy Mạnh đại nhân ra, sau đó đứng dậy, dùng bàn tay to giữ cổ Mạnh đại nhân.

      "Ư..." Mạnh đại nhân theo bản năng run rẩy chút, thấy Lưu Ly nương cao hơn mình cái đầu, nhất thời trợn tròn mắt.

      "Lưu Ly..."

      Mạnh đại nhân nhàng gọi như vậy, làm bàn tay Tiêu Dung Diệp vô ý run lên.

      thể giết chết ta, nếu khiến Cẩu Đản - nữ cặn bã kia biết, nhất định tới đây nữa, Tiêu Dung Diệp đột nhiên nới bàn tay to ra.

      Sau đó, tiếp tục giả bộ bộ dáng đáng thương tội nghiệp qua: "Mạnh đại nhân, ngài có việc gì chứ?" Tiêu Dung Diệp vừa , vừa tiến lên nâng Mạnh đại nhân thở từng ngụm mặt đất dậy.


      "Ôi má ơi, Mạnh đại nhân, chuyện vừa rồi, Lưu Ly hết sức xin lỗi!" Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ tiếp tục biểu bộ dáng ngoan ngoãn với Mạnh đại nhân.

      Chương 94.2:
      Editor: Hoàng Dung


      "Lưu Ly nương biết sai là tốt rồi!" Mạnh đại nhân cười dâm đãng, tiếp đó, kéo Tiêu Dung Diệp qua ngồi ở bắp đùi , mà tự nhiên tự đắc ngồi ở ghế. Mạnh đại nhân đáng giận này vẫn còn quên lấy tay để mông Tiêu Dung Diệp, tiếp tục nắm bắt xoa bóp.

      "Ma quỷ, chán ghét, đừng sờ loạn!" Giờ phút này Tiêu Dung Diệp cực kỳ ghê tởm với bàn tay heo của tên Mạnh đại nhân, lại thể lấy tay đánh bàn tay heo đầy lông mao này xuống.

      Lại , vì sao Tiêu Dung Diệp lại giẫm lên đống lửa này*? Nóng đầu muốn tìm Lệ Ảnh Yên, muốn trói nàng trở về. Thậm chí tiếc vì nàng, ủy khuất thân thể cao quý, hóa trang mình thành bộ dáng nữ nhân quỷ quái! Tiêu Dung Diệp nhất định là sốt cao đến cháy hỏng đầu rồi! Nếu có khả năng làm chuyện có tiết tháo như vậy!

      "Bảo bối, hôm nay nàng đẹp. Đến, để đại gia hôn cái!" xong, miệng heo của Mạnh đại nhân tiến gần.

      "Ôi chao, đại nhân, nhìn ngài gấp gáp, nóng vội muốn ăn đậu hủ nóng này!" Khi khuôn mặt đáng ghét của Mạnh đại nhân để sát vào còn 0. 1 cm, Tiêu Dung Diệp vội vàng nghiêng mặt, cắt đứt qua lời của .

      Lại , khi nào Cẩu Đản và bang Tiểu La mới đến, Tiêu Dung Diệp tiến thối được, bộ dáng gấp đến độ sắp xù lông rồi.

      "Đến, đại gia, Lưu Ly trước giúp ngài uống rượu!" xong, Tiêu Dung Diệp vội vàng nhảy ra khỏi lòng Mạnh đại nhân, cầm lấy ly rượu đầy bàn, đưa đến bên môi Mạnh đại nhân.

      "Lưu Ly, uống rượu thôi có ý nghĩa gì? , mang đến cho đại gia thêm vài món đồ nhắm!" Mạnh đại nhân phân phó, giờ phút này Tiêu Dung Diệp chính là kỹ nữ, há có nghe theo, vì thế liền gật gật đầu ra ngoài gọi món ăn.

      Thấy Tiêu Dung Diệp ra khỏi cửa, Mạnh đại nhân vội vàng lấy từ trong tay áo ra mị dược mình chuẩn bị trước, hạ ở trong ly rượu.

      Sau khi hạ dược xong, Mạnh đại nhân tràn ngập nụ cười xấu xa. Vốn già rồi, tự nhiên là muốn kê đơn với việc khuê phòng rồi, như vậy mới chứng minh gừng càng già càng cay!

      Đợi sau khi Tiêu Dung Diệp trở về, Mạnh đại nhân vội vàng cầm ly rượu lên trước.

      "Lưu Ly bảo bối, đến, uống với đại gia ly!"

      Chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, Tiêu Dung Diệp vốn có kinh nghiệm, chút suy nghĩ liền uống xong ly rượu bị hạ mị dược. Mà Mạnh đại nhân bên cạnh hoàn toàn có uống rượu này, chỉ luôn luôn nhìn chăm chú vào động tác uống rượu của Tiêu Dung Diệp.

      Thấy Tiêu Dung Diệp uống rượu đến thừa giọt, Mạnh đại nhân đầy ý cười.

      "Tửu lượng của Lưu Ly nương tốt!"

      Nhìn cá sắp mắc câu, nếp nhăn ghê tởm khi cười mặt của Mạnh đại nhân càng thêm có vài phần thâm ý.

      Quả nhiên, quá bao lâu sau, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác đầu trận mơ hồ.

      "Ách, sao đầu lại choáng váng như vậy?" Vốn tửu lượng của Tiêu Dung Diệp tệ, lúc này lại có thể uống đến choáng váng, theo bản năng nghĩ tới ly rượu này có vấn đề.

      "Ngươi dám hạ dược?"

      "Ừ hừ, nhanh như vậy bị nàng phát , tiểu mỹ nhân!"

      xong, Mạnh đại nhân cười càng thêm ghê tởm.

      "Lớn mật, ngươi tiểu huyện lệnh cửu phẩm cũng dám làm trò với bổn vương!" Tiêu Dung Diệp đứng ổn đinh, chỉ vào Mạnh đại nhân, bạo rống tiếng.

      "A, ta tiểu mỹ nhân của ta làm sao vậy, còn tự xưng là bổn vương? A... Ta hiểu, đóng vai vương gia đúng ? Đến đến đến, ta là hoàng thượng, nàng là ái phi của trẫm có được ?"

      "..." Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, hoàn toàn có ý nghĩ để ý Mạnh đại nhân này. lung lay sắp đổ, đầu như là muốn nổ tung.

      "Lưu Ly ái phi, đêm nay, nàng bồi trẫm !" xong, Mạnh đại nhân liền tiến lên ôm trọn Tiêu Dung Diệp vào lòng, sau đó áp ngã Tiêu Dung Diệp lên giường sạp.

      "Cút..." Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, cổ họng cũng càng ngày càng kéo căng, cảm giác cơ thể vô lực càng ngày càng mạnh liệt.

      "Ái phi, ngươi muốn trẫm cút nơi nào?" Mạnh đại nhân hết sức dâm đãng vén áo Tiêu Dung Diệp lên, giọng khàn khàn nhiễm lên ngọn lửa dục vọng.

      "Được rồi ái phi, đừng từ chối nữa, dược hiệu phát tác, nàng lập tức bị tắm lửa nóng triền miên! Đến lúc đó, nàng cầu ta muốn nàng!"

      Sau khi Mạnh đại nhân thấy dưới thân là khuôn mặt nhiễm lên màu đỏ hồng nhuận, liền thô lỗ xé rách vạt áo Tiêu Dung Diệp.

      Kéo kéo, Mạnh đại nhân liền phát có chỗ nào đúng, ngực của "Nữ tử" dưới thân giống như giấu cái gì vậy.

      Mạnh đại nhân mang theo tò mò kéo mở, vừa nhìn thấy liền sợ ngây người.

      Này... này... Sao lại nhồi thạch cao vào trong đó, mà dưới thạch cao, lại có thể là cơ ngực to lớn! Chẳng lẽ - - đó là dùng thạch cao lót thành ngực giả.

      lúc Mạnh đại nhân suy nghĩ ngàn vạn, Lệ Ảnh Yên mang theo bang Tiểu La vọt vào.

      "Đừng nhúc nhích, quan phủ đây!" Mạnh đại nhân nghe được hai chữ quan phủ kia, đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn, quan phủ mặc y phục thị vệ.

      "Đại nhân Mạnh Doanh Lợi đúng ? Chúng ta là thị vệ Kinh Triệu Doãn, quan viên chơi xướng ca, biết pháp phạm pháp, tội danh này cũng . , theo chúng ta chuyến!" Lệ Ảnh Yên cầm lệnh bài giả, giọng điệu ác liệt với Mạnh đại nhân.

      Sau khi nhìn thấy lệnh bài, Mạnh đại nhân lập tức bị dọa đến mềm chân, quỳ rạp xuống đất, chắp tay dập đầu: "Các vị đại nhân, tha cho tiểu nhân !"

      Thấy Mạnh đại nhân cúi đầu xưng thần, đám người Lệ Ảnh Yên nhanh chóng vui vẻ.

      "Được, năm trăm lượng bạc, chúng ta dàn xếp ổn thỏa chuyện này!"

      "Hả? Năm trăm lượng?" Mạnh đại nhân lập tức trừng lớn mắt.

      "Sao, được, được theo chúng ta trở về nha môn rồi !" Lệ Ảnh Yên tiếp tục bằng giọng điệu ác liệt.

      "Được được được, tiểu nhân liền cho người khố phòng lấy bạc"

      "Được, cứ như vậy, hai người các ngươi theo Mạnh đại nhân thanh liêm của chúng ta lấy bạc !"

      xong, Sơn Pháo và Thảo Bao liền chán nản đứng dậy ra khỏi phòng theo Mạnh đại nhân.

      Mà Lệ Ảnh Yên lại sải bước đến giường sạp!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 95: Lư nhi và ta XXOO được sao?
      Editor: Hoàng Dung


      Đợi Lệ Ảnh Yên đến bên giường, đột nhiên phát có chỗ thích hợp.

      Chỉ thấy sắc mặt Xuân Lư ửng hồng, hô hấp dồn dập, bộ dáng muốn sống được, muốn chết xong.

      Đưa tay, vỗ vỗ mặt Tiêu Dung Diệp : "Này, Xuân Lư, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy? Sinh bệnh à?"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền đặt tay lên trán , phát trán rất nóng.

      Bàn tay bé Lệ Ảnh Yên đặt lên trán Tiêu Dung Diệp bị kéo cái, mười ngón tay nắm lại với nhau, hết sức gắn bó.

      "Ưm... Ta nóng... ta nóng, cứu ta, cứu ta!" Tiếng khàn khàn của Tiêu Dung Diệp mang theo ngữ điệu mê ly, càng nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên.

      "Ngươi nóng, ta có thể làm gì?" Lệ Ảnh Yên nhíu lông mày thanh tú, giờ phút này tay mình bị nam tử 'Xa lạ' gắt gao nắm chặt, nàng là thoải mái từ trong đáy lòng.

      "... Cởi... giúp, cởi giúp ta......" Dưới mơ hồ , Tiêu Dung Diệp túm tay Lệ Ảnh Yên, những lời .

      "Cởi, cởi, cởi, cởi em ngươi, biết nam nữ thụ thụ bất thân ư?" Lệ Ảnh Yên tức giận, đột nhiên rút ra bàn tay bị nắm chặt của mình, hùng hổ đến mép bàn ngồi xuống.

      Cái miệng nhắn ngừng lải nhải giống như súng liên thanh.

      "Ta ngươi - kẻ ngu ngốc này đúng là thành có, bại có thừa! Trách được gọi là Xuân Lư, ta thấy ngươi cũng đủ ngu xuẩn, lừa gạt còn có thể tự mình sinh bệnh. Giờ tốt lắm, lấy bạc lừa được cho ngươi xem bệnh đó! Còn tụ cái gì mà tụ, trực tiếp lấy tiền tát nước , uổng phí sức lực làm nhiều chuyện như vậy, đều bị người thiếu tâm nhãn như ngươi làm hỏng rồi!"

      Lệ Ảnh Yên tức giận lầm bầm, đến bản thân miệng đắng lưỡi khô. Thấy chén bàn, chút suy nghĩ liền cầm lên uống.

      biết ly rượu đó là chén mà Mạnh đại nhân hạ dược lúc sau, nhưng quên uống. Giờ tốt lắm, toàn bộ đều bị Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã siêu lừa đảo này uống vào bụng rồi.

      Sau khi uống xong ly rượu kia, Lệ Ảnh Yên hít sâu rồi phun ra, muốn mình khôi phục tâm tình sau khi bị Xuân Lư kia làm rối loạn.

      Vừa nghĩ đến cảm xúc kích động vừa rồi của mình, Lệ Ảnh Yên vội vàng sám hối :

      Mặc kệ như thế nào, dù sao vẫn là người mới, chuyện gì cũng hiểu, cũng là vì lợi ích của mọi người mới diễn vai mỹ nhân để lừa gạt, có công lao cũng có khổ lao chứ. Vừa rồi mình nổi giận như vậy! Aizz! là có lỗi, có lỗi mà!

      Lệ Ảnh Yên tìm cho mình lý do có sức thuyết phục, để mình tận lực đừng phát tiết tất cả vui ở người những người khác, dù sao người ta cũng thiếu nợ mình cái gì.

      Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên lại tiến lên, đến bên cạnh giường.

      "Này, Xuân Lư, đứng dậy, lão đại mang ngươi xem bệnh!" Lệ Ảnh Yên lay Tiêu Dung Diệp hai lần, thấy có chút phản ứng nào, nhất thời liền xù lông lên.

      "Này, con lừa đáng chết, đứng lên! Giả chết làm gì?" Lệ Ảnh Yên khó thở, nâng tay chuẩn bị vung cái tát qua - -

      "... Ưm, ta.. ta… nóng... cởi..." Mặt đỏ tai hồng, Tiêu Dung Diệp mơ hồ tiếp tục qua.

      rất nóng, rất nóng. Tất cả khí lực trong cơ thể như là bị vét sạch vậy, khiến hoàn toàn có bất cứ suy nghĩ về chuyện gì, đầu chỉ có suy nghĩ, đó chính là nóng, muốn cởi chướng ngại vật thân thể.

      "Ngoài trừ cởi, ngươi còn biết cái gì? Để ta nhìn những thứ nên nhìn, tốt sao?" Lệ Ảnh Yên tức giận đến hai tay chống nạnh, đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của .

      "..."

      "Cho dù ngươi cảm thấy tốt, ta cũng thể giúp ngươi cởi, bởi vì ta làm những chuyện có tiết tháo!"

      xong, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị ra ngoài. Mình có cách giúp cởi áo, lại chịu đứng lên, vậy nàng đành phải tìm đại phu tới xem bệnh cho thôi.

      Nhưng mới vừa hai bước, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy đầu trầm xuống, như là bị cái gì chi phối.

      Bước chân nàng bất ổn, nhanh chóng vịn bàn, muốn giúp mình giảm bớt chóng mặt .

      Nhưng hiểu vì sao, Lệ Ảnh Yên phát trong thân thể mình như có đoàn lửa nóng đốt cháy nàng, làm thân thể của nàng dần dần nóng lên.

      ràng cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, dự cảm tốt ngừng lóe lên trong đầu còn có chút lý trí của Lệ Ảnh Yên.

      Nàng bị gì? Thân thể nóng quá, nóng quá, cảm giác bị lửa bao vây, khiến yết hầu nàng kéo căng.

      "Ách... Nóng, sao... sao có thể nóng như vậy?" Giọng Lệ Ảnh Yên lộ ra vẻ kiều mị giống bình thường, khuôn mặt nhắn bắt đầu nổi lên ửng hồng.

      " được! Ta sắp nóng chết rồi." Vừa xong, Lệ Ảnh Yên vừa bắt đầu cởi bỏ lung tung vạt áo trước người.

      Từng kiện y phục bị cởi ra, ném xuống đất, y phục người còn thừa mấy cái, nhưng Lệ Ảnh Yên cảm thấy lửa nóng bị hạ thấp, ngược lại cảm giác xao động trong thân thể càng thêm mãnh liệt.

      Đột nhiên, giữa ánh mắt mê ly, Lệ Ảnh Yên thấy giường sạp, Xuân Lư cũng khô nóng khó nhịn, xé rách vạt áo của .

      Trong khi xé rách, mảng da thịt màu đồng ở cổ càng thản nhiên bại lộ ra. màn xuất ở trong đôi mắt thần chí của Lệ Ảnh Yên, lập tức phá tan cảm giác mơ hồ của nàng, làm cảm giác khô nóng trong cơ thể nàng nháy mắt bùng nổ. Sau hai lần hô hấp thở dốc dồn dập, thân thể chịu khống chế tiến lên, bổ nhào lên ngực .

      Thân thể giảm bớt cảm giác khô nóng, khiến nàng càng muốn nhanh tìm lối ra, bổ khuyết loại cảm giác hư dằn dặt này.

      giường, người cũng có thần chí kia thành đối tượng mà Lệ Ảnh Yên vội vàng muốn dùng để thỏa mãn mình.

      "Lư nhi, ta được, chịu nổi , ngươi... ngươi và ta... cái kia...có được?"

      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn mặc kệ cái gì gọi là tiết tháo, mặt đỏ tai hồng, oi bức khó nhịn. Trong lòng chỉ có suy nghĩ, đó chính là nàng cần đến giải quyết vấn đề bức thiết của mình.

      Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp cũng rất khó chịu, khiến theo bản năng muốn phát tiết nhiệt lượng của mình.

      "Được....được... nhanh, nhanh chút, cho....ta!"

      Miệng lựa chọn lời , Tiêu Dung Diệp tiết tháo khàn khàn .

      Hai người bị lửa nóng vét sạch chân khí, đều bức thiết muốn đối phương đến an ủi lẫn nhau.

      "Được, được, ta lập tức!" Tác dụng mạnh của mị dược tàn phá lý trí hai người, Lệ Ảnh Yên quan tâm liền bắt đầu dùng lực xé rách vạt áo của Tiêu Dung Diệp.

      Cởi từng lớp quần áo, làm cơ ngực cường tráng ra ở trong đôi mắt ngọc trong veo bị nhiễm lửa dục của Lệ Ảnh Yên.

      "Oa, Lư nhi, ngực của ngươi thực cường tráng! Chụt chụt!" xong, Lệ Ảnh Yên liền ý loạn tình mê hôn lên cơ ngực đó.

      Từng nụ hôn rơi ở phía , giống như là cây liễu bị gió thổi qua, rơi lả tả mặt hồ.

      Đụng chạm mềm này làm Tiêu Dung Diệp theo bản năng phát ra những tiếng rên chịu đựng mang theo hưởng thụ.

      "Ưm..."

      Tiêu Dung Diệp chịu được những trêu chọc như vậy, ràng cảm nhận được chỗ dưa chuột dần dần trướng lên, làm càng thêm dâng trào mạnh mẽ.

      "Ta... ta muốn... muốn nhiều hơn!" thỏa mãn đụng chạm như vậy, Tiêu Dung Diệp giữ chặt thắt lưng Lệ Ảnh Yên, mang theo nàng xoay người cái, hóa bị động thành chủ động áp Lệ Ảnh Yên ở dưới thân.

      "Cẩu Đản, ta muốn, cho ta... được ?" Tiêu Dung Diệp động tình qua, đôi mắt thâm thúy lưu luyến ở khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Lệ Ảnh Yên.

      Tình triều tràn ra khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn phản ứng kịp, dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy ra từ bụng, khiến nàng chút suy nghĩ liền há mồm qua: "... Được..."


      khi Lệ Ảnh Yên ra khỏi miệng, dòng nước ấm trong ngực Tiêu Dung Diệp giống như là tìm được đường ra, đột nhiên chạy tán loạn xuống phía dưới.

      Cái loại cảm giác muốn nhanh chóng phá vỡ này làm động tình cúi người, há mồm chế trụ vành tai của Lệ Ảnh Yên.

      Môi mỏng lạnh lẽo như si như mê hôn lên vành tai khéo léo, thỉnh thoảng còn giống như bút vẽ trong tay, dùng lưỡi triền miên phác họa, phác họa này khiến vành tai vốn hồng nhuận, thấy thế nào cũng nóng rực giống như bị thiêu đốt.

      Tâm Lệ Ảnh Yên theo động tác của , đột nhiên níu chặt. Thắt lưng mảnh khảnh chợt thu lại rất nhanh, luồng nhiệt ấm áp phun trào, khiến toàn thân nàng co rút tê dại từng trận

      Cánh môi lười biếng nhàng xẹt qua xương quai xanh trắng nõn, hôn lên đường cong đó.

      Động tác chậm nóng này khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn kháng cự nổi, phía dưới nhanh chóng chảy ra dòng nước ấm.

      "Nhanh chút, nhanh chút nữa, ta chịu nổi rồi!"

      Nghe được tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột khó nén của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp mở to mắt ưng mê ly, mơ hồ thốt ra: "Gấp gáp cái gì, đêm còn dài, từ từ đến!"

      "Chậm em ngươi! Lập tức, lập tức, nhanh lên, ta muốn!" Lệ Ảnh Yên bị cảm giác nóng nực này ép đến sắp điên rồi, gấp gấp muốn xé rách vạt áo Tiêu Dung Diệp.

      Cùng với cảm giác phóng thích dâng trào, trong lòng Lệ Ảnh Yên vui sướng phát điên trận.

      Rốt cục, rốt cục mình có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng này rồi.

      Lệ Ảnh Yên theo bản năng nuốt nhanh yết hầu, Tiêu Dung Diệp lại hạ thân mình xuống thêm lần nữa.

      Nàng động tình, quan tâm liền ngồi lên.

      "A... ưm..." Cảm giác được lắp đầy này khiến cho nàng vừa lòng rên ngâm tiếng.

      Mà cùng lúc phá tan ranh giới này, cảm giác trống rỗng trong lòng Tiêu Dung Diệp cũng được thỏa mãn.

      "Ưm... tốt, là nóng!"

      Hai luồng nhiệt lưu giao hòa, khiến hai người bọn họ hoàn toàn quyên hết mọi việc, tất cả lý trí đều như băng tan rã, chỉ còn lại có triền miên vô tận...

      - - - - - - - - - - - -

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 96: Dám đánh ta?
      Editor: Hoàng Dung


      Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm mờ mờ xuyên qua song cửa sổ tiến vào, rơi xuống vài bóng dáng rải rác nho .

      Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên, khiến nàng tình nguyện xoa xoa hai mắt nhập nhèm.

      Thần chí nàng , hơi đứng dậy liền cảm giác thân thể mình đau nhức gân cốt, hoàn toàn dùng được chút khí lực.

      "Ưm... Đầu đau quá!" Lệ Ảnh Yên đưa tay đỡ trán của mình, cảm giác rả rời này giống như thân thể nàng hô đau.

      Hơi mở đôi mắt trong veo mơ hồ ra, đột nhiên phát màn thể tưởng tượng nổi. chút suy nghĩ liền la lớn - -

      "Á! á! á!"

      Nàng hoàn toàn thể tin được hai mắt của mình, thân thể nàng xích lõa. Càng đáng sợ hơn là toàn thân nàng đều là từng dấu hôn xanh đen, vết tích hỗn độn, hạ thể còn có chút sưng đỏ.

      Khiến nàng giật mình nhất nhất nhất nhất là bên cạnh nàng cũng có nam tử xích lõa toàn thân, tà mị xuất trong mắt của nàng.

      Thậm chí bàn tay mình lại…. lại….lại nắm chỗ đó của nam tử...

      Đột nhiên phát ra thanh đánh thức mình, Tiêu Dung Diệp lập tức tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ say.

      "Sao? xảy ra chuyện gì?"

      Tiêu Dung Diệp sững sờ, còn chưa lật người lại, Lệ Ảnh Yên đánh ra chưởng vô ảnh, bay tới gò má tuấn dật của

      "Á... " Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau tiếng, vì sao bị đánh bạt tai, nhất thời liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên.

      "Nàng - con rùa đen đại sắc nữ lừa đảo này, dám đánh ta, ta thấy ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi!"

      Giọng quen thuộc, lời quen thuộc giống như đổ ập xuống người Lệ Ảnh Yên.

      Mẹ meo! Nàng đây là đắc tội với địa ngục Satan sao? Sao giọng này lại quen tai như vậy? Bỗng nhiên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng hít vào ngụm lãnh khí.

      "Mẹ nó, ngươi là Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia sao?"

      Hoảng sợ, kinh sợ, kinh hách, kinh ngạc đến ngây người, Lệ Ảnh Yên thể tin mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Dung Diệp.

      ... là Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia sao?

      " sai, là ta, thế nào? ngoài ý muốn? đúng, nàng hẳn là kinh hỉ mới đúng? Ta đúng là quên được* triền miên xâm nhập đến tận cốt tủy của chúng ta? Ta tiểu Cẩu Đản, chẳng lẽ nàng quên hay sao?"

      Tiêu Dung Diệp tiếp tục lời lưu manh, nghe vào trong lỗ tai Lệ Ảnh Yên còn hoảng sợ như lúc đầu, mà là cảm giác hổ thẹn hiểu chui vào mỗi dây thần kinh của nàng.

      Nếu Xuân Lư kia là Tiêu Dung Diệp, vậy toàn bộ chuyện này liền ra ràng ở trong đầu của mình rồi!

      A, vì trả thù Lệ Ảnh Yên nàng, nam cặn bã này đúng là tiếc hạ vốn gốc, đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

      Đầu tiên là tiết tháo sắm vai khất cái nhà lừa gạt đồng tình của nàng, sau đó còn nguyện ý hạ thấp thân thể vương gia tôn quý chút tổn hại của để đóng vai kỹ nữ. Toàn bộ chuyện này sợ rằng chỉ có mục đích, đó chính là chiếm hữu nàng.

      Ha ha, vì chiếm được thân thể khiếm khuyết của nàng, lại dùng thủ đoạn hạ mị dược ở trong rượu để đạt được mục đích của mình mà có ai biết, đúng là coi trọng mình mà.

      Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên khỏi cười lạnh trong lòng.

      "Cẩu Đản ta sao có thể quên được * triền miên lúc trước với ngươi chứ? Đến bây giờ nghĩ lại, ký ức vẫn còn mới mẻ đấy? Ta nghĩ vương gia cũng như vậy, đúng ? Nếu , sao có thể tiết tháo tới nơi này giả thần giả quỷ như vậy chứ."

      Lệ Ảnh Yên hoàn toàn lạnh lùng qua, vừa nghĩ đến Tiêu Dung Diệp , nàng liền nghĩ đến lần khuất nhục đầu tiên của mình. Vừa nghĩ đến ác mộng khuất nhục trải qua, khiến cho nàng hận thể bóc da , vì lần đầu tiên của mình, báo thù rửa hận.

      "Đúng, quả là ký ức vẫn còn mới mẻ, chỉ là ta cảm giác ta giống như nghiện. Chỗ này lúc trước* hoàn toàn thỏa mãn, cho nên mới tới tìm nàng." Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp hơi đứng dậy, dán vào bên tai Lệ Ảnh Yên, thổi hơi qua: "Bất quá phải lại, tối hôm qua làm cực kỳ vui vẻ, các tư thế của nàng - - thực gợi cảm!"

      Nghe được Tiêu Dung Diệp chuyện có tiết tháo, nhất thời làm mặt Lệ Ảnh Yên đỏ hồng.

      "Tối hôm qua, hóa ra do ngươi thiết kế tốt trước rồi?" Lệ Ảnh Yên giận đến ngón tay phát run, chỉ vào , câu hỏi ra từ miệng của nàng mang theo run run thể tin nổi.

      "Ta thiết kế tốt? A, cho tới bây giờ ta cũng nghĩ thiết kế cái gì? Chính cái gọi là 'Mong có người cắn câu', là nàng tự nguyện trèo lên giường của ta, oán được ai?"

      Tiêu Dung Diệp tiếp tục mặt đỏ, tim đập mạnh qua lời thô tục, làm Lệ Ảnh Yên tức giận để run rẩy, lần nữa vung tay chuẩn bị cho bạt tai- -

      Vừa mới giương tay lên, tay Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp ngăn lại giữa trung.

      "Thế nào? Còn muốn tát ta?"

      Bàn tay to nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên, ngăn lại toàn bộ động tác giãy dụa của nàng, Lệ Ảnh Yên tức giận phẫn nộ cắn chặt môi đỏ mọng của mình.

      "Ta chính muốn tát ngươi bạt tai, thế nào? Nữ nhân đời có hàng nghìn hàng vạn, sao ngươi cứ phải quấn quít lấy ta tha? Lần đầu tiên của ta cho ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

      Lệ Ảnh Yên bị lời của làm tức giận đến trong mắt lấp lánh nước mắt. Nàng đủ bất hạnh, sao còn muốn làm cho nàng càng thêm bất hạnh đây?

      "Ta muốn như thế nào, ta chỉ phát , ta ham mê thân thể ngây ngô của nàng, cho nên ta tính thả nàng!"

      Tiêu Dung Diệp tiếp tục tự nhiên qua, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ khuôn mặt nhắn quật cường của nàng, khiến tâm của như là bị lông chim xẹt qua, tạo ra gợn sóng nhàn nhạt.

      "Nhưng ngươi sắp cưới vợ, mà ta cũng muốn sống cuộc sống yên ổn, cho nên chúng ta thiếu nợ nhau, ai cũng đừng xuất trong cuộc sống của nhau nữa! Để cho ta sống cuộc sống yên ổn được sao? Sao cứ phải bức tử ta?"

      xong, nước mắt như hạt đậu của Lệ Ảnh Yên liền lăn xuống.

      Kỳ thực nàng rất sợ, trải qua nhiều chuyện như vậy, vốn tưởng rằng mình trốn thoát, nhưng cho dù bản lĩnh mình lớn hơn nữa, cũng trốn thoát bàn tay của , cho nên nàng rất sợ, rất sợ.

      Sợ hãi gặp lại , gặp lại Hoắc Thiếu Nghi.

      là nam tử mình năm năm, là nam tử cướp lần đầu tiên của mình.

      Hai nam tử lại có thể là bạn thân thân thiết khắng khít với nhau, thậm chí tương lai là muội phu và đại cửu ca. Cho nên nếu giữa bọn họ có dính líu người như nàng, liền đại biểu phải triền miên với hai nam tử bọn họ.

      Đây là sợ hãi mà Lệ Ảnh Yên muốn nhìn thấy, nàng muốn, cũng dám, lại càng có trách nhiệm gì giữa hai người bọn họ.

      Thấy Lệ Ảnh Yên kích động đến nước mắt bay tứ tung, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên bắt lấy hai vai của nàng.

      "Ta ép bức nàng sao? Nghĩ đến nàng, cuối cùng lại biến thành thương hại nàng, nàng muốn ta phải làm thế nào?" Cảm xúc của Tiêu Dung Diệp cũng khá hơn chút nào, tay giữ chặt hai vai của nàng, dùng lực lắc mạnh nàng.

      "Đủ! Đủ! Ta muốn nghe ngươi nữa!"

      Lệ Ảnh Yên quan tâm, đưa tay kéo bàn tay Tiêu Dung Diệp giữ chặt vai của mình ra, che lỗ tai ôm đầu kêu thảm.

      "Ta muốn nghe, muốn nghe!"

      Lệ Ảnh Yên sa vào trong thế giới của nàng, càn rỡ phát tiết, mặc cho nước mắt như là chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống từ khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      Thấy Lệ Ảnh Yên kích động, bộ dáng nội tâm thống khổ, Tiêu Dung Diệp cũng xúc động lây, hiểu cảm giác đè nén giao hòa ở trong lòng mình là gì, cuối cùng tập kích vào chỗ sâu nhất trong lòng .

      Như là bị cái gì mạnh mẽ lôi kéo, Tiêu Dung Diệp theo bản năng đưa tay nâng khuôn mặt nhắn của Lệ Ảnh Yên cúi đầu sâu lên đối mặt với , liền trực tiếp hôn xuống.

      Bất thình lình bị lực đạo đè ép, Lệ Ảnh Yên muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa hai lần, lại cảm thấy bản thân như là bị rút khí, khí lực giãy dụa càng ngày càng . Lệ Ảnh Yên ngốc, tự nhiên biết giãy dụa đều là vô dụng, còn bằng giống người chết phản kháng, mặc cho của chà đạp.

      lâu sau, thấy Lệ Ảnh Yên còn giãy dụa, nháo nữa, Tiêu Dung Diệp mới hơi rời khỏi môi nàng.

      "Nghe , lúc nữ nhân giận dỗi, hôn nàng, nàng yên tĩnh, xem ra là !"

      Tiêu Dung Diệp đối với biểu yên tĩnh của nàng, như là ca ngợi qua.

      đến lát, giọng thanh lãnh của Lệ Ảnh Yên giống như dâng lên tức giận: "Vậy ngươi chưa từng nghe qua câu khác sao, lúc nữ nhân giận dỗi với ngươi, nghĩa là nàng cần ngươi rồi!"

      Đôi mắt thanh u có thần sắc gì nhìn thoáng qua Tiêu Dung Diệp, khiến thân thể đột nhiên cứng đờ.

      Ánh mắt mang theo thần sắc gì, dại ra như là u hồn, khiến thích chút nào.

      "Mặc kệ có giận dỗi hay ? Ít nhất còn có thể đáp lại ta, như vậy là đủ rồi!"

      Lệ Ảnh Yên nghe được lời của Tiêu Dung Diệp, thân thể run lên, đôi mắt vốn ngây dại chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng liền áp chế kinh ngạc chân tướng này xuống.

      "Hoàn toàn hiểu nổi ngươi bậy bạ cái gì?"

      "Nàng cần hiểu? Chỉ là sau khi chiếm lấy lần đầu tiên của người ta, đừng chùi đít, coi như có việc gì xoay người bỏ !"

      Tiêu Dung Diệp buông Lệ Ảnh Yên ra, vẻ mặt có chút mất mát xuống giường, mặc lại từng kiện quần áo rơi vãi đầy đất

      Đợi sau khi mặc xong hết, đến bên cạnh giường, hai tay chống ở hai bên thân thể Lệ Ảnh Yên.

      "Tối hôm trước làm ta thảm như vậy, suýt nữa khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, tính bồi thường cho ta sao?"

      Tiếng trầm thấp tràn đầy từ tính, khiến Lệ Ảnh Yên có chút thất thần, đôi mắt đen vô tội nhìn về phía .

      "Chuyện tối ngày hôm qua, ta cũng biết là tình huống gì, có lẽ do số mệnh định, nên phát sinh cũng xảy ra, bỏ qua !"

      Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp nâng tay giúp Lệ Ảnh Yên sửa lại những sợi tóc trước trán, động tác mềm giống như coi nàng là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay!

      - - - - - - -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :