1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 40 : Sao lại tới nữa


      Hoa Phiêu Linh đứng bên cạnh suy nghĩ có nên giúp tay hay , nhưng thấy màn nhanh nhất, tàn khốc nhất mà gặp được từ lúc sinh ra đến giờ.

      Chỉ thấy Xảo Nhi nho , tay ôm eo Lãnh Sương Hàn, bóng dáng hề bị kéo xuống, bàn tay khác thoải mái vung chưởng phong như bức tường, kín kẽ hở, bốn đại cao thủ kia cùng tấn công Xảo Nhi.

      chết !” Xảo Nhi cố rống tiếng, cả thân thể nhanh chóng xoay vòng. Bàn tay của Hoa Phiêu Linh căn bản chưa đánh đến, nghe bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc. Vũ khí của bốn nam tử trung niên rớt khỏi tay, bay ra bốn hướng, tốc độ nhanh đến nổi Hoa Phiêu Linh hoàn toàn thấy .

      ra , muốn tìm người giúp đỡ, là ngươi!” tên nam tử trong nhóm đó hoảng sợ chỉ vào Xảo Nhi, sau đó đầu bị lệch sang bên, phun ra ngụm máu tươi, tắt thở.

      “Đại ca! Xú nữ nhân kia, a” tên nam tử khác thấy đại ca của mình trúng chiêu toi mạng, hai tròng mắt đều đỏ lên, phẫn nộ trừng Xảo Nhi, đáng tiếc thương thế rất nặng, lại kêu thảm thiết lần nữa.

      Xảo Nhi cười lạnh nhìn bọn , người khác cũng trực tiếp toi mạng, hai người còn lại đều bị thương nặng, là lão Nhị và lão Tứ trong bốn người này.

      “Sợ sao! Hả!” Xảo Nhi sốt ruột vỗ vỗ khuôn mặt lãnh khốc nhưng tái nhợt trong ngực, nàng quen biết nam tử này, nhưng mà tình cảnh quen nhau trước kia trong trí nhớ lại khiến cho Xảo Nhi cảm thấy mới mẻ.

      Hoa Phiêu Linh và Cổ Thần Nhi lập tức chạy ra.

      “Đệ coi thử.” Cổ Thần Nhi hai lời lập tức bắt mạch cho Lãnh Sương Hàn.

      “Vương gia, phiền ngươi đến nha môn gọi nha dịch tới đây để xử lý mấy người này!” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh.

      “Được!” Hoa Phiêu Linh cũng thấy khó chịu, vội vàng lắc mình chạy . Xảo Nhi nhìn bóng dáng của , khóe miệng vừa kéo, ra Vương gia tà mị quý khí này lại có võ công, còn tỏ ra yếu đuối.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, bị mất máu qua nhiều, thể lực đủ, nội thương nghiêm trọng, chắc là vì đánh nhau trong thờì gian kéo dài, đợi lát nữa đệ cho uống thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày tốt thôi.” Cổ Thần Nhi có nhân tâm của thầy thuốc, gương mặt tuấn tú bởi vì Lãnh Sương Hàn bị thương quá nghiêm trọng mà hơi giãn ra.

      “Cám ơn Thần nhi.” Xảo Nhi keo kiệt mà cảm ơn , sau đó quay đầu hung tợn nhìn nam tử trung niên bị thương nặng đứng dậy nổi : “Các ngươi là ai? Vì sao muốn giết ?”

      “Ngươi, ngươi giết chết huynh đệ chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu!” Lão Tứ kia thấy hai ca ca mình chết thảm, bi phẫn đan xen, căm hận Xảo Nhi.

      “Hừ! Phải ? Có bản lĩnh để ngựa lại đây, các ngươi có can đảm giết người ở Hồng huyện, phải trả giá đắt!”

      “Ngươi, ngươi là ai?”

      “Ta là đệ nhất nữ bộ khoái của Hồng huyện, Thượng Quan Xảo Nhi, ai có thể giết người trước mặt ta! Hôm nay các ngươi làm việc trái với vương pháp, chấp nhận ngồi tù !” Xảo Nhi thấy bọn nha dịch chạy đến, đưa tay chỉ huy.

      “Trương Lương, chôn kẻ chết, kẻ sống nhốt vào thạch lao, chờ đại nhân thẩm tra!” Xảo Nhi phân phó .

      “Vâng, đại tiểu thư!” Trương Lương lập tức mang người về.

      “Ngươi, lá gan ngươi cũng , dám đối địch với toàn bộ võ lâm!” Lão Nhị thở dốc .

      “Ha ha, buồn cười, võ lâm tính là cái gì! Kẻ phạm tội ở trước mặt Thượng Quan Xảo Nhi ta chỉ có con đường chết, mang !” Xảo Nhi buồn cười xong, ôm Lãnh Sương Hàn dậy, lạnh lùng về nha môn.

      Hai mắt Cổ Thần Nhi toàn là sùng bái, mà Hoa Phiêu Linh bị thuyết phục bởi khí thế của nàng. Nữ nhân này thực là sợ trời sợ đất, cũng may nàng là bộ khoái, nếu là sát thủ, vậy còn ai có thể tránh được sát chiêu của nàng? Xem ra Lâm Vô Du thực nhặt được bảo bối. ra sau ngày Hoa Phiêu Linh bị Xảo Nhi phi lễ, phái người điều tra Xảo Nhi, kết quả chỉ thu được chút tin tức, ngoài tin nàng là nha đầu do Lâm Vô Du nhặt được ra, những cái khác hoàn toàn biết. Hoa Phiêu Linh muốn biết phụ mẫu như thế nào lại có thể sinh ra nữ nhi đặc biệt tới như vậy.

      Lúc Lâm Vô Du và Chu Vô Ý nhìn thấy lệnh bài của đương kim Tứ vương gia, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, mà Xảo Nhi thờ ơ lạnh nhạt, nàng căn bản có quan niệm dưới, chọc vào nàng rồi đừng Vương gia, ngay cả hoàng thượng nàng cũng khiến chịu thấu.

      “Vương gia mời ngồi!” Sau khi Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi lập tức cung kính với Hoa Phiêu Linh .

      “Lâm đại nhân cần khách khí, lần này bổn vương ta cải trang xuất môn, ngờ lại gặp phải vụ án của thần y, Lâm đại nhân chắc hẳn biết thần y có quan hệ gì với nội các đại học sĩ chứ?” Lần đầu tiên Hoa Phiêu Linh thấy Lâm Vô Du ngây ngẩn cả người, nam tử này đẹp được giống người , mà khí chất lại nghiêm túc tao nhã, khỏi thấy kỳ lạ mà nhìn Xảo Nhi, tiểu nữ nhân này phải bị sắc đẹp của mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm bộ khoái chứ?

      “Hạ quan biết .” Lâm Vô Du ngồi ở bên.

      “Ừ, bổn vương muốn chính là nội các đại học sĩ có công trạng lớn lao, được hoàng thượng trọng dụng, Quân phu nhân là muội muội của thần y, nếu việc lần này mà làm to lên, sợ rằng Quân đại học sĩ bỏ qua!”

      “Hạ quan hiểu , là lão bách tính của ta tới kêu oan, hạ quan thân làm quan phụ mẫu nên thể cho họ câu trả lời thích đáng.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu trả lời, dường như tỏ ra vô cùng tôn kính đối với Vương gia là Hoa Phiêu Linh, Xảo Nhi thấy thế lông mày nhắn run run.

      “Bổn vương cũng biết Lâm đại nhân khó xử, nhưng nếu như có chứng cớ, hi vọng đại nhân nhanh chóng kết thúc vụ án.” Hoa Phiêu Linh muốn chuyện lớn hóa .

      “Vương gia, hạ quan tuy là quan cửu phẩm nho , nhưng phàm là dân chúng kêu oan, hạ quan đương nhiên dốc toàn lực, để tội phạm nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu thần y phạm pháp, hạ quan trả trong sạch cho . Nếu như phạm pháp, hạ quan cũng chỉ có thể làm theo vương pháp, hoàng thượng cũng hi vọng bách quan làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, phép nước, như vậy làm sao vương pháp gọi là vương pháp được? Vương gia ngài có phải ?” Lâm Vô Du tuy hèn mọn, nhưng lời này lại khiến Hoa Phiêu Linh nhăn tuấn mi, xem ra Lâm Vô Du này quả rất cố chấp.

      “Lâm đại nhân, lời ngươi tuy sai, nhưng nếu việc này đúng như vậy, làm liên lụy đến nội các đại học sĩ, chỉ sợ hoàng thượng nhắm mắt mở mắt, dù sao cùng chỉ là phụ nhân nho so với”

      “Vương gia! sai rồi, có câu vương tử phạm pháp, xử tội giống thứ dân, nếu giống như vương gia , vậy phàm là đại thần lập công đều có thể xem mạng người như cỏ rác sao? Vậy thiên hạ này sao có thể thái bình được! Hạ quan cho rằng hoàng thượng nhất định công chính nghiêm minh.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu, nhưng khẩu khí lại dần dần cương quyết.

      Hoa Phiêu Linh chấn kinh, Lâm Vô Du quả nhiên là người thiết diện vô tư, việc này cũng phiền toái, quay đầu nhìn Xảo Nhi, lại thấy nàng cười, Chỉ có điều phải buồn cười, mà nhìn biểu tình của Lâm Vô Du mới cười.

      “Vương gia, thứ lỗi cho hạ quan mạo phạm, Xảo Nhi, bắt được kẻ trộm vật chứng chưa?” Lâm Vô Du rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Xảo Nhi. Tinh thần của tệ, xem ra y thuật của Cổ Thần Nhi quả cao siêu.

      có, nhưng mà ta có manh mối.” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh sốt ruột, đột nhiên đổi giọng. Nàng phải Lâm Vô Du, nàng có thể muốn , muốn bao che bao che. Xem ra Hoa Phiêu Linh muốn làm Lâm Vô Du khó xử thêm, cho bọn thêm chút thời gian vậy.

      “Ừ, chuyện gì xảy ra với hai người chết và hai người bị thương bên ngoài vậy?” Lâm Vô Du khó hiểu nhìn .

      “Giang hồ báo thù, người kia là sát thủ, ta biết nguyên nhân, chờ tỉnh ta hỏi.”

      “Cái gì? Tên kia là sát thủ?” Lâm Vô Du nhất thời đầu hắc tuyến, “Sao lại tới nữa?” Trong lòng biết dâng lên từ đâu nổi bất an.
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 41 : Lãnh khốc vô tình




      Lâm Vô Du mời Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh ở lại nha môn, làm người ta cảm giác dường như rất nhàn rỗi.

      Nửa tháng trước, Hoàng Thượng ở kinh thành vừa mới chỉ định tứ vương trấn thủ ở biên cương bốn phía. Phong tước cho Nhị vương gia Hoa Khâm Lâm làm Tình Đông vương, Tam vương gia Hoa Mãn Địch làm Tình Nam vương, Ngũ vương gia Hoa Phiêu Hằng làm Tình Tây vương, Lục vương gia Hoa Băng Lăng làm Tình Bắc vương.

      Hoa Phiêu Linh bởi vì quan tâm đến quan trường cộng thêm thân thể có bệnh kỳ lạ, cho nên được giữ lại, hơn nữa còn có Thất vương gia và Bát vương gia cũng ở lại kinh thành. Trong mắt mọi người, Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh này có nhiều công trạng lớn.

      Hoàng Thượng vì muốn tăng cường, củng cố địa vị thống trị của mình mà chọn nội các đại học sĩ Quân Nghị Nguyên phong làm Hoa Phiên Phong. Tuy rằng Tứ Đại vương gia muốn rời xa kinh thành, nhưng thánh chỉ sắc phong được mang đến từng nhà, đây chính là nổi thương tâm của những người sinh ra trong hoàng thất.

      Căn bệnh kỳ lạ của Hoa Phiêu Linh là chứng sợ lạnh, khi trời về khuya, toàn thân rét run, dù trời rất nóng cũng phải đắp mấy lớp chăn. Thái y trong cung có cách trị, thần y Cổ Bằng cũng có biện pháp, chỉ là chứng bệnh sợ lạnh, lại có phương pháp trị liệu, bổ máu bổ khí liên tục, nhưng vẫn chữa được. Bệnh cũng theo đến lúc trưởng thành, buổi tối trước khi ngủ phải chuẩn bị rất nhiều chăn nệm, như vậy mới đỡ lo ngại.

      Xảo Nhi trực tiếp ôm Lãnh Sương Hàn trở về phòng mình, cho nên lúc Lâm Vô Du xuất ở phòng Xảo Nhi, chỉ đứng ở bên nhìn nàng, môi mỏng mím chặt.

      Cổ Thần Nhi giúp Lãnh Sương Hàn rửa sạch miệng vết thương, băng bó xong xuôi.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, Lâm đại nhân, để nghỉ ngơi mấy ngày đỡ thôi.” Cổ Thần Nhi lau mồ hôi trán, đứng lên.

      “Cám ơn Cổ công tử, Lưu Toàn, mau dẫn Cổ công tử nghỉ ngơi .” Lâm Vô Du phân phó .

      cần, ta xem vương gia thế nào.” Cổ Thần Nhi ra, rất lo lắng về vụ án của cha mình, nên muốn biết Vương gia và Lâm đại nhân chuyện gì.

      “Xảo Nhi, là người lạ, nàng để ở phòng mình sợ thích hợp.” Lâm Vô Du trong lòng ê ẩm.

      “Có cái gì thích hợp, bị kẻ khác truy sát mới tới tìm ta, nhất định là hi vọng ta có thể cứu , đoán chừng việc này có chút phiền phức!” Xảo Nhi nhíu mày, nàng hiểu ý nghĩa trong cái liếc mắt của Lãnh Sương Hàn nhìn nàng lúc ngã xuống, dùng hết tất cả khí lực mới cầu cứu nàng, đây là điều thể nghi ngờ.

      “Đây là ân oán giang hồ, có liên lụy đến nha môn của chúng ta ?” ra Lâm Vô Du muốn quản chuyện trong chốn giang hồ. Hoàng Thượng cũng qua người giang hồ có luật của người giang hồ, võ lâm tự có minh chủ võ lâm quản lý, mọi người luôn luôn chung sống hòa bình, chỉ cần liên lụy đến lão bách tính, triều đình quan tâm.

      liên lụy đến nha môn, nhưng có can hệ đến ta, ta giết hai người, nhất định có người đến báo thù, hơn nữa hình như đối thủ muốn dồn vào chỗ chết, ta muốn bỏ mặc cũng thể.” Mắt phượng của Xảo Nhi nhìn chút.

      “Ai, sao lại xảy ra nhiều việc như vậy chứ?” Lâm Vô Du đau hết cả đầu.

      “Ngươi yên tâm, ta làm liên lụy đến ngươi.” Xảo Nhi lạnh giọng .

      “Xảo Nhi, nàng gì vậy, việc của nàng cũng là việc của ta, ý của đại nhân phải như vậy, là ta thấy lo lắng cho nàng thôi.” Lâm Vô Du nhìn khuôn mặt nhắn của nàng lộ ra vẻ lo lắng.

      Xảo Nhi quay đầu nhìn nữa mà lạnh giọng : “Việc của ta liên quan đến ngươi! Ta có việc gì!”

      “Xảo Nhi…” Tuấn mi của Lâm Vô Du nhăn lại, tâm can đau đớn, vì sao nàng lại lạnh lùng như vậy.

      “Có bệnh nên nghỉ ngơi , nơi này có ta rồi.” Xảo Nhi đến bên giường Lãnh Sương Hàn nằm, ngồi xuống, cố ý nhìn Lâm Vô Du nữa, thân thể tản ra khí tức lạnh lẽo khiến Lâm Vô Du đau lòng, xoay người yên lặng rời .

      Cửa phòng được đóng lại, Xảo Nhi quay người, nhìn cánh cửa khép lại, đáy mắt càng lộ ra tia lạnh lẽo.

      Nửa canh giờ sau, Quân Vô Nhai tới, Lâm Vô Du lại hèn mọn nghênh đón. Ở trong phòng Vương gia, Quân Vô Nhai khí thế cường ngạnh : “Lâm đại nhân, cậu của ta khẳng định phạm pháp, nữ tử kia nhất định nhìn nhầm người, cho nên hi vọng ngươi nhanh chóng kết thúc vụ án, nên vì mất lớn!” Quân Vô Nhai ràng có ý uy hiếp.

      “Quân công tử, Xảo Nhi bắt được kẻ trộm vật chứng. Nếu như có chứng cứ chứng minh thần y có tội, Quân công tử xử lý thế nào?” Lâm Vô Du nhanh chậm, chậm rãi .

      “Hừ! có khả năng! Lâm đại nhân, ngươi nên vì việc mà đánh mất chức quan!” Đôi mắt hoa đào của Quân Vô Nhai ra sát ý.

      “Bốp!” Đầu Quân Vô Nhai bị bàn tay đánh bốp, quay đầu lại nhìn, là vẻ mặt lạnh như băng của Xảo Nhi.

      “Nữ nhân, ngươi là ai mà dám đánh ta?” Quân Vô Nhai lập tức tức giận nhìn chằm chằm nàng.

      “Nơi này là nha môn của Hồng huyện, dựa vào vai vế của ngươi, đừng ở trước mặt đại nhân mà biết lớn , ngươi là công tử của nội các đại học sĩ, nhưng ngươi phải là quan trong triều, đại nhân tốt xấu cũng là quan cửu phẩm, ngươi như thế này bị gọi là kẻ dưới phạm thượng!” Xảo Nhi cười lạnh.

      “Ngươi!” Quân Vô Nhai nhất thời tìm được câu nào để vặc lại, quả cũng đúng.

      “Thế nào? phục?” Xảo Nhi liếc , nam nhân này nhất định là thiếu dạy dỗ.

      “Xảo Nhi, được vô lễ!” Hai mắt Lâm Vô Du hàm chứa ưu tư phức tạp nhìn Xảo Nhi, nàng rốt cuộc là quan tâm hay chỉ coi là đại nhân, thực hiểu, đối với nữ nhân này quả hiểu, chỉ biết phải đối tốt với nàng, được phụ nàng, hi vọng có thể làm tan khối băng trong lòng nàng, có thể cho tới bây giờ, nàng vẫn lạnh lùng như trước, ngoại trừ ở giường mới nhiệt tình với ra, gần như có cách nào tới gần nàng.

      Xảo Nhi mím môi, ngồi ở bên, đôi mắt lạnh lùng hẹp dài quét qua quét lại người ba nam nhân tuấn tú. tuấn mỹ của Lâm Vô Du ai có thể địch lại, nhưng mà tại hơi gầy yếu, thiếu vị nam nhân. Vương gia tà mị cao quý giờ phút này làm vẻ mặt vô hại, xem ra cũng bị cố chấp của Lâm Vô Du làm khó xử, ánh mắt lướt xuống, thân hình của Vương gia này quả tệ, khiến nàng bất giác nuốt nước miếng xuống, nhưng lúc nhìn thấy Quân Vô Nhai tức giận với nàng, khóe miệng nàng giật giật, lại nghĩ đến hai người này là đôi, quá lãng phí.

      “Lâm đại nhân, ngươi vẫn muốn u mê tỉnh ngộ, ném chức quan , vậy ngươi đừng trách bản công tử!” Quân Vô Nhai tiếp tục uy hiếp.

      “NND, sao ngươi chịu nghe lời như vậy!” Xảo Nhi bật ra ngón tay, mang theo dòng khí chỉ vào cái mũi cao thẳng của Quân Vô Nhai, nhất thời nổi lên dấu đỏ, cái mũi chuyển thành màu đỏ.

      “Xú nữ nhân, ngươi cứ đợi đấy! Đừng cho rằng có võ công có thể làm bậy!” Quân Vô Nhai vỗ bàn đứng lên, đôi mắt hoa đào toàn là phẫn nộ.

      “Bốp!” Xảo Nhi chút lưu tình tát phát.

      “Ngươi!” Bị đánh vẹo đầu, Quân Vô Nhai lại tiếp tục phẫn nộ.

      “Bốp!” Lại cái tát.

      “Xảo Nhi, đừng đánh nữa, Quân huynh chỉ bị kích động thôi.” Vương gia lập tức đứng lên che ở trước mặt Quân Vô Nhai.

      “Xảo Nhi, dừng tay! Nàng thể như vậy!” Lâm Vô Du cũng nóng nảy, đứng dậy kéo Xảo Nhi. Giờ phút này, toàn thân Xảo Nhi là lãnh khí, đôi mắt phượng giống như lưỡi dao, lãnh khốc vô tình.

      “Bốp!” Xảo Nhi lật ngược tay, cả bàn tay tát vào mặt Lâm Vô Du.

      “A.” Lâm Vô Du đứng vững, ngã ra phía sau, mà phía sau chính là góc nhọn của cái bàn.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 42 : thể nhịn được nữa


      “Đại nhân!” Vương gia sợ hãi kêu lên, Xảo Nhi chuyển cái, ôm Lâm Vô Du ở trong tay, nếu chậm chút nữa, đầu Lâm Vô Du nở hoa rồi.

      “Xú nữ nhân, là ngươi biết lớn mới đúng!” Quân Vô Nhai sờ cái mũi đỏ, bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm chọc Xảo Nhi.

      “Quân huynh, ngươi đừng nữa.” Vương gia nhíu mày ngăn cản nhìn Xảo Nhi, thấy nàng kinh hoảng nhìn Lâm Vô Du vẫn nhúc nhích.

      Lâm Vô Du thấy trong mắt Xảo Nhi chợt lóe tia sợ hãi rồi biến mất, đột nhiên nặn ra nụ cười ôn nhu: “Xảo Nhi, ta sao.” Sau đó tự mình đứng lên, giống như cái tát kia chưa từng phát sinh.

      “Tại sao ngươi tức giận?” Xảo Nhi lạnh lùng hỏi, đôi mắt phượng nhíu chặt nhìn khuôn mặt gầy yếu nhưng vẫn tuấn mỹ của Lâm Vô Du, nàng vừa rồi là giận cá chém thớt, đánh xong mới biết đánh nhầm người.

      “Ha ha, tức giận, đại nhân biết Xảo Nhi vui, nếu như đánh vài cái có thể khiến Xảo Nhi vui vẻ, vậy bị đánh nhiều hơn đại nhân cũng nguyện lòng.” Câu này của Lâm Vô Du khiến hai nam nhân khác chấn kinh.

      “Ngươi! Đồ ngốc!” Xảo Nhi đẩy ra, xoay người rời , cũng liếc mắt nhìn qua Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh.

      Quân Vô Nhai cười lạnh: “Lâm đại nhân, thủ hạ như vậy ngươi cũng chịu được sao?”

      khiến Vương gia và Quân công tử chê cười, chẳng qua Xảo Nhi từng chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên hơi oán trời trách đất, tình bất định, chứ ra nàng phải là người vô tình, chỉ có bao dung, mới có thể khiến nàng dần dần thay đổi.” Lâm Vô Du cười đến vân đạm phong thanh*, khuôn mặt tuấn mỹ còn có dấu năm ngón tay mờ mờ nhưng vẫn che được thánh thiện của .

      (*vân đạm phong thanh: nhàng hờ hững thanh khiết như mây mỏng)

      “Tấm lòng của Lâm đại nhân khiến bản vương bội phục!” Hoa Phiêu Linh ôm quyền sùng kính, sau lại : “Xảo Nhi chịu qua nhiều ủy khuất, đại nhân có biết là gì ?”

      “Trước giờ nàng vẫn chịu , nhưng mà hạ quan nhiều lần thấy nàng chán nản, nhưng ở trước mặt người khác bao giờ nàng cũng lãnh khốc, cường thế như vậy.” Lâm Vô Du lắc lắc đầu.

      “Mặc kệ như thế nào, nàng ta vốn hung hăng càn quấy như vậy, mà tại nàng ta là thủ hạ của đại nhân, đại diện cho nha môn của Hồng huyện, đại nhân, cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!” Quân Vô Nhai cười lạnh, tuy rằng phục rộng lượng của Lâm Vô Du, nhưng đồng thời cũng khinh yếu đuối của .

      “Hạ quan từ từ khuyên bảo, để nàng làm xằng làm bậy.” Giọng của Lâm Vô Du chẳng có khí thế, biết nhiệm vụ này quá khó khăn, cũng hơn tháng rồi, Xảo Nhi cứ vẫn làm theo ý mình.

      “Hừ! Rất khó!” Khóe miệng Quân Vô Nhai nhếch lên tia mỉa mai.

      “Quân công tử cứ yên tâm, hạ quan nhất định dốc hết khả năng, để Xảo Nhi quay về chính đạo.” Lâm Vô Du đột nhiên ngẩng đầu, đầy lòng tin nhìn Quân Vô Nhai.

      Xảo Nhi căn bản rời mà đứng ở ngoài cửa, nàng lo lắng Quân Vô Nhai ức hiếp Lâm Vô Du, nhưng nghĩ lại nghe được đoạn đối thoại như vậy, khiến cả người nàng càng lạnh, tưởng là ai chứ!

      Ban đêm, Xảo Nhi vào phòng của Lâm Vô Du, mà cửa phòng của Lâm Vô Du vẫn chưa đóng.

      Lúc nửa đêm, Lâm Vô Du ngủ được mới qua phòng của Xảo Nhi, lại phát Xảo Nhi có trong phòng, phát này khiến cả kinh, vội vàng gõ cửa phòng của Chu Vô Ý. Chu Vô Ý hai mắt lim dim, biết chuyện gì chỉ lắc đầu.

      Lâm Vô Du lại kinh hoảng chạy đến phòng của Vương gia Hoa Phiêu Linh, kết quả Vương gia cũng biết Xảo Nhi đâu, điều này làm cho Lâm Vô Du càng thêm lo lắng.

      Mà lúc này, cả người Xảo Nhi mặc đồ đen, vượt nóc băng tường, im lặng tiếng động tới “Tế đường” của thần y. Trong lòng nàng rất thoải mái, câu của Quân Vô Nhai khiến nàng nghẹn khí ở bụng, mà lời Lâm Vô Du càng khiến nàng ngột ngạt vô cùng, nàng cần phát tiết, cho nên nàng tới đây.

      Lúc này bốn phía là màu tối đen, ngẫu nhiên có tiếng ếch kêu, Xảo Nhi dừng ở sân sau. Nếu muốn phát tiết, đương nhiên phải có mỹ nam, Quân Vô Nhai chính là mục tiêu đêm nay của nàng. Nàng muốn xem xem, lúc đôi mắt hoa đào khó ưa kia ở dưới thân nàng có biểu tình như thế nào!

      Nhảy lên cửa gỗ lầu hai, cẩn thận giẫm phải viên ngói, liền nghe tiếng nghiêm túc vang lên trong phòng: “Ai!” Cửa sổ lập tức bị mở ra, người mặc áo trắng ló đầu ra, Xảo Nhi giống như con thằn lằn dán vách tường, ngờ nam tử trong viện mà mình nhảy vào là Chân Thủy Kiệt, xem ra võ công của cũng tệ.

      Chân Thủy Kiệt nhìn chung quanh bóng người cảm thấy kỳ quái. tin rằng lỗ tai của mình nghe nhầm, vốn nên quay về đây ngủ, nhưng sau khi Quân Vô Nhai từ nha môn trở về là tạm thời có việc gì, cho nên mới về lại đây, nghĩ nơi này lại có cao thủ như vậy. Chẳng lẽ là Thượng Quan Xảo Nhi gì đó mà bọn họ nhắc tới? Tuy rằng lúc nghe bọn rất khủng bố, nhưng tin, võ công của nữ nhân có thể cao đến mức nào chứ.

      Xảo Nhi nhìn thân hình cao lớn, dung nhan tuấn của Chân Thủy Kiệt Kiệt, đột nhiên thân hình vừa chuyển chui tọt vào trong phòng .

      Chân Thủy Kiệt nhảy lên nóc nhà nhìn kỹ bốn phía, cũng thấy bóng người, đành phải trở vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, có đốt đèn mà trực tiếp trèo lên giường.

      “Ai!” câu còn chưa xong bị điểm huyệt đạo, toàn thân thể động đậy. bàn tay vươn đến trước mắt , sau đó dải lụa trắng dài được đưa tới, che kín đôi mắt , khiến nhìn lắm.

      Chân Thủy Kiệt vô cùng hoảng sợ, là quá sơ suất. khẳng định đây là nữ tử, bởi vì từ thân thể nàng có thể dễ dàng ngửi thấy mùi quýt, hơn nữa bàn tay bắt đầu mò vào ngực , còn nghi ngờ gì nữa đúng là nữ nhân.

      Chân Thủy Kiệt vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngờ mình chỉ chiêu của nữ nhân bị chế trụ, hơn nữa nàng còn dám phi lễ , ngoại trừ sắc nữ Thượng Quan Xảo Nhi mà bọn họ tới còn ai vào đây!

      Miệng của Xảo Nhi thổi khí nóng vào lỗ tai , chợt lè lưỡi liếm vành tai , khiến toàn thân run rẩy.

      Bàn tay bé mềm mại kia luồn vào trong áo lót của , từ từ dịu dàng vuốt ve, trêu đùa ngực , làm cho bản năng của thân thể căn cứng.

      Cái miệng nhắn mềm mại bắt đầu hôn từ cổ , dần dần xuống, đột nhiên đôi tay có chút thô bạo cởi quần áo ra, cái miệng nhắn khẽ cắn, mẫn cảm khiến toàn thân thoáng rùng mình, gương mặt tuấn tú vì tức giận đỏ ửng lên, đôi mắt phẫn nộ sau dải lụa trắng chỉ có thể thấy cái đầu loi nhoi ở trước ngực , rất hận!

      “Ưm.” Chân Thủy Kiệt rên tiếng, hạ thân bị bàn tay tóm được.

      Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của nữ tử.

      “Ưm. .” Chân Thủy Kiệt giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có cảm giác kỳ quái khiến toàn thân nóng lên, trong lòng vừa tức vừa thẹn, chẳng lẽ nữ nhân này muốn cường bạo sao? ngờ đời còn có loại việc này?

      Xảo Nhi nuốt nước miếng xuống, vốn chỉ muốn chơi đùa chút chút lại phát mình cũng nhịn được.

      Đứng thẳng lên, dừng lại chút sau đó từ từ kéo quần của nàng xuống, NND, thể nhịn được cần nhịn nữa.

      Sau lớp lụa trắng, Chân Thủy Kiệt mang ánh mắt kinh sợ, nhìn người đứng trước mặt .
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 43 : Nương tử là nàng



      Xảo Nhi vừa định ngồi xuống có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, hơn nữa lại gõ cửa vào.

      “Chân ca ca, ca ngủ chưa?” ngờ người đến là tiểu mỹ nam Cổ Thần Nhi.

      Lúc cửa bị đẩy ra, Xảo Nhi dùng chăn phủ lên thân thể của mình và Chân Thủy Kiệt, phải biết nàng còn chưa kịp mặc quần, mà Chân Thủy Kiệt cũng mảnh vải che thân.

      Xảo Nhi giải huyệt đạo của Chân Thủy Kiệt, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay trái, đè lên mạch máu của .

      “Thần, Thần Nhi, đệ, đệ tới đây làm gì?” Chân Thủy Kiệt thiếu chút nữa khóc thành tiếng, toàn thân vì kích động mà phát run.

      “Chân ca ca, ca sao vậy? Bị bệnh sao?” Cổ Thần Nhi nghe giọng của Chân Thủy Kiệt có vẻ khác thường, lo lắng đến trước bàn chuẩn bị thắp nến.

      “Thần Nhi, đừng thắp nến, đánh thức cha, mẹ đệ dậy tốt.” Cổ tay Chân Thủy Kiệt bị Xảo Nhi bóp chặt, đành phải mở miệng.

      “Ừm, Chân ca ca, đệ muốn hỏi câu, túi nước kia là cha bảo ca trộm sao?” Sau khi Cổ Thần Nhi trở về từ nha môn cảm thấy rối rắm cho đến tận bây giờ.

      “Thần nhi, đệ còn , có số việc nên biết tốt hơn, đệ chỉ cần nhớ kỹ, cha đệ làm ra mấy chuyện đó là được rồi!” Chân Thủy Kiệt nhích lên chút, Xảo Nhi chỉ có thể di chuyển lên theo .

      “Chân ca ca, đệ còn , đệ cũng biết cha làm ra việc này, nhưng vì sao cha lại bảo ca trộm túi nước? Việc này phải rất kỳ quái sao?” Trong giọng của Cổ Thần Nhi có đau lòng.

      “Thần Nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung, tại sao đệ lại xác định cha đệ bảo Chân ca ca trộm đồ chứ?”

      “Chân ca ca, đệ ngốc, như ca vừa , tại sao lại trộm túi nước, ca chịu ơn cứu mạng của cha, cha bảo ca , ca nhất định , đúng ?” Cổ Thần Nhi rất khẳng định.

      “Thần Nhi, mọi việc phải như đệ nghĩ, cha đệ là muốn làm to mọi việc. Túi nước kia tuy rằng là của Cổ gia, nhưng nhà đệ đưa tặng rất nhiều túi nước, tại sao có thể cho là cha đệ chứ, cha đệ muốn mọi người biết việc này, gây ồn ào, về sau nhà Âu Dương Vân nương làm sao sống yên ổn, cha đệ là có lòng tốt, chúng ta phải tin ông.” Lời của Chân Thủy Kiệt khiến Xảo Nhi kinh ngạc, má ơi, ngờ thần y lại có thể dối trắng trợn như vậy, lạy hồn.

      “Cha như vậy sao?” Giọng của Cổ Thần Nhi đột nhiên phấn chấn.

      “Ừ, trước kia cha đệ chiếu cố ta, cứu ta từ bên bờ sống chết trở về, đại ân đại đức này có gì để báo đáp. Việc này, Thủy Kiệt đương nhiên vì ông mà làm, huống chi phẩm đức của ông khiến Thủy Kiệt kính ngưỡng. Việc này Thần Nhi cần lo lắng, cha đệ nhất định phải loại người đó.” Chân Thủy Kiệt kiên định với Cổ Thần Nhi, “ ngủ , đừng nghĩ lung tung nữa.”

      “Chân ca ca, phải đệ nghĩ lung tung, Xảo Nhi tỷ tỷ hình như rất khẳng định cha đệ giống như loại cầm thú, đệ rất lo lắng.”

      “Việc gì đệ phải để ý đến lời của nữ nhân đáng chết kia chứ!” Chân Thủy Kiệt thừa cơ mắng Xảo Nhi. Thượng Quan Xảo Nhi nằm bên cạnh nhịn được.

      “Nàng phải là nữ nhân đáng chết, Xảo Nhi rất lợi hại, hơn nữa thanh danh nàng rất tốt, chưa từng bắt hụt người.” Cổ Thần Nhi cúi đầu.

      “Là người có lúc phạm phải sai lầm, huống chi nữ nhân đáng chết kia lại dựa vào võ công cao cường của mình để làm xằng làm bậy, đệ cần để ý tới, phàm việc gì phải có chứng cớ, nàng lại có chứng cớ, đệ càng cần lo lắng.”

      “Nhưng mà nàng biết ca trộm túi nước, nhất định tới bắt ca.”

      “Bắt bắt, ta mà sợ nàng sao, sắc nữ vô sỉ, sớm muộn gì cũng làm liên lụy Lâm đại nhân!”

      “A. .” Chân Thủy Kiệt chưa xong kêu lên tiếng, đoán sai, Xảo Nhi là nhịn được, mà quan trọng là nàng muốn nhịn. Cho nên nàng khách khí đưa bàn tay bóp lấy tiểu Thủy Kiệt của , cái bóp hung hăng kia, khiến Chân Thủy Kiệt vì đau mà kêu lên tiếng.

      “Chân ca ca, ca sao vậy? Vì sao lại có ấn tượng tốt với Xảo Nhi tỷ tỷ chứ?” Cổ Thần Nhi hiểu.

      “Ta, ta sao, đệ ngủ , sắc trời muộn, ngày mai rồi tiếp!” Khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt trong bóng đêm trắng bệch, mồ hôi lạnh giọt.

      “Vậy được rồi, Chân ca ca cũng ngủ .” Cổ Thần Nhi phát ra, xoay người rời , đóng cửa phòng lại.

      “Nữ nhân đáng chết, ngươi, ngươi muốn làm cái gì! Chuyện có thể diện này mà ngươi cũng làm được?” Toàn than Chân Thủy Kiệt lạnh lẽo, giọng trầm thấp, cũng sợ người khác nghe thấy.

      Xảo Nhi ló đầu ra, dù sao biết nàng là ai, cần phải trốn tránh, nhanh chóng điểm huyệt đạo của , nhưng điểm á huyệt của .

      “Mỹ nam, phải ngươi quen biết ta sao?” Khóe miệng Xảo Nhi cong lên ý cười kỳ lạ.

      Chân Thủy Kiệt sửng sốt : “Ta thấy mặt ngươi rất quen, nhưng lại nghĩ ra, hơn nửa năm trước ta bị thương nặng, thiếu chút nữa mất mạng, cho nên nhớ được mọi việc trước kia, nhưng ta khẳng định ta có biết ngươi! Ngươi là ai?”

      “Ta là ai? Ha ha, ta cũng biết nữa, nhưng mà ta nhớ ra ngươi rồi, ha ha.” Cái miệng của Xảo Nhi phát ra tiếng cười duyên, dễ nghe.

      “Sao? hả ! Ta là ai?” Chân Thủy Kiệt vội la lên.

      “Ngươi là phu quân của ta, ta là nương tử của ngươi.” Xảo Nhi có thể lấy cái cớ quang minh chính đại này mà ăn mỹ nam.

      “Cái gì! Sao có thể?” Chân Thủy Kiệt sửng sốt, hoàn toàn ngoài dự đoán.

      “Haiz, nửa năm đó ta cũng chịu tổn thương mà mất ký ức, nhưng mà vẫn còn lại phần trong đầu, buổi sáng sau khi trở về, ta suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra ngươi là phu quân của ta, cho nên vì cái gì ta lại tới đây, chẳng lẽ ngươi hiểu hả?” Giọng của Xảo Nhi nũng nịu, bàn tay lại bắt đầu sờ loạn.

      , thể, tại sao ta có thể lấy nữ nhân tùy tiện như ngươi? thể!” Chân Thủy Kiệt lắc đầu liên tục.

      “Lừa ngươi làm cái gì, bằng sao lại khéo như vậy, ta được Lâm đại nhân cứu, ngươi được thần y cứu, lại đều ở gần Hồng huyện, là bởi vì hai người chúng ta cùng bị truy sát. Phu quân, ngươi chẳng lẽ nhớ tí nào sao? Ngươi rất , rất ta. Ta phải tùy tiện, mà là muốn để ngươi tìm lại cảm giác quen thuộc.” Xảo Nhi phục mình, dối như vậy cũng có thể liền mạch, nhưng mà nàng dường như cũng quên rằng thực cũng có chút trùng hợp.

      Sau khi Chân Thủy Kiệt sửng sốt, nghĩ lại hình như cũng có điểm liên quan, khỏi có chút kích động, “Đây, đây là sao? Vậy, vậy tên ngươi là Thượng Quan Xảo Nhi sao?”

      “Ta biết, dù sao đại nhân gọi ta là Thượng Quan Xảo Nhi, vậy ta chính là Thượng Quan Xảo Nhi, ta nhớ được.” Lúc Xảo Nhi xuyên vào thân thể này đến đây, được gọi là Thượng Quan Xảo Nhi, cho nên nàng biết tên này có phải là tên của nàng hay .

      “Vậy ta gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” vừa khẩn trương hỏi Xảo Nhi.

      Khóe miệng Xảo Nhi cong lên : “Ta biết, chỉ nhớ được khuôn mặt của ngươi, là phu quân của ta, chúng ta từng ân ái vô số đêm, thân thể của ngươi ta rất quen thuộc, cho nên ta cũng muốn cho ngươi nhớ lại, nhưng mà ngươi được gọi là Chân Thủy Kiệt sao?” Xảo Nhi vươn tay ra dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của , NND, soái như vậy mà ăn chính là đồ ngu.

      khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt đỏ chót, giọng run run: “Lúc thần y cứu ta, trong miệng ta cứ lẩm bẩm tên Chân Thủy Kiệt, còn có Chân Quán Nhi, chắc là tên nữ nhân, chẳng lẽ là tên của ngươi?” Chân Thủy Kiệt dường như nhập vai.

      “A, đâu! Ngươi và ta đều họ Chân, vậy chính là huynh muội, làm sao thành vợ chồng?” Xảo Nhi đầu đầy hắc tuyến.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 44 : đủ tư cách



      Hai hàng lông mày của Chân Thủy Kiệt nhất thời xoắn lại, nhìn khuôn mặt nhắn quen thuộc của Xảo Nhi : “Ngươi giải huyệt đạo cho ta !”

      được, ngươi thực là phu quân của ta, tin chúng ta cứ thử biết, nương tử vô cùng quen thuộc với cơ thể của ngươi.” Bàn tay của Xảo Nhi 1 dịu dàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng kiên cố, nàng tin hai người có quan hệ đâu.

      “Ngươi, ngươi, mau thả ta ra, được!” Chân Thủy Kiệt vội la lên.

      “Tại sao ngươi tin, aizzz.” Xảo Nhi thở dài, rất tâm trạng, giải huyệt đạo cho . Chân Thủy Kiệt lập tức xoay người cái bước xuống giường, vội vàng mặc quần áo của mình vào, sau đó đốt ngọn nến bàn lên.

      Xảo Nhi mím môi, chỉnh sửa quần áo, dựa vào đầu giường. Trong lòng bức bối, sớm biết thế này tìm Quân Vô Nhai cho rồi, hại nàng tại thấp thỏm, nóng nảy còn có lo lắng, NND.

      Chân Thủy Kiệt kéo ghế ngồi trước giường, nhìn khuôn mặt nhắn nhu hòa của Xảo Nhi dưới ánh nến lờ mờ, nghiêm túc : “Ta thực là phu quân của ngươi sao? Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

      “Ta rất quen thuộc với cơ thể của ngươi, chẳng qua vì sợ nhận nhầm nên ta muốn thử trước.” Khóe miệng Xảo Nhi nhếch lên, cười tà ác.

      “A, vậy nếu phải, ngươi, ngươi cũng tùy tiện quá!” Khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt trầm xuống, nữ nhân này biết liêm sỉ sao? Nàng nhất định phải là nương tử của mình, mình thể lấy loại nữ tử này được.

      “Tùy tiện? Rất tốt, cứ cho là tùy tiện, ta còn phải vì ngươi quen ta, hại ta quay về suy nghĩ lâu, ngờ phát có cảm giác quen thuộc với ngươi, hơn nữa vừa nghĩ đến ngươi, ta cũng rất muốn, ngươi nhất định là phu quân của ta.” Xảo Nhi cười thầm trong lòng, mình có khả năng dóc, nhìn vẻ mặt sợ hãi của , nàng phát có cảm giác thành tựu.

      Khuôn mặt tuấn tú Chân Thủy Kiệt ửng đỏ : “, sao?” rất muốn biết quá khứ của mình.

      Xảo Nhi trợn mắt : “Tại sao ngươi lại nhiều chuyện hơn cả nữ nhân vậy, tin hay tùy ngươi!”

      “Ta, ta bị mất trí nhớ, lại khó gặp được người quen mình, cho nên muốn biết nhiều thêm.” Chân Thủy Kiệt có chút khát khao nhìn Xảo Nhi.

      “Ta cũng bị mất trí nhớ, vậy hỏi ai đây.” Xảo Nhi bực bội .

      “Ta khẳng định chúng ta có quan hệ, chỉ là biết có phải vợ chồng hay , nhưng mà ta nghĩ phải là vợ chồng, đúng rồi, võ công của ngươi là loại gì? Có phải võ công độc môn hay ?”

      , ta biết, aizzz, quên , những thứ này rất nhàm chán, bằng chuyện túi nước , vậy túi nước đâu?” Xảo Nhi nhíu mày, ăn được, vậy nàng phải làm chính .

      “Túi nước bị Cổ bá phụ đốt rồi.” Chân nước Kiệt sợ hãi tiếp, “Xảo Nhi nương, thực thần y phải loại người đó đâu, các ngươi đừng truy cứu nữa có được ?”

      “Tại sao ngươi biết ông ta phải loại người đó? Ông ta cứu ngươi là người tốt sao?” Xảo Nhi cười lạnh.

      “Thần y chỉ cứu mạng ta, còn đem ta có nhà để về giới thiệu đến Quân phủ làm thống lĩnh thị vệ, ân nối tiếp ân, người lương thiện như vậy sao có thể làm ra loại việc đó, nhất định là do nữ nhân kia vu oan.” Chân Thủy Kiệt giải thích.

      “Ha! Buồn cười, ta nhất định tin ông ta là người tốt! Ở mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, sâu bên trong lại hiểm giả dối, người như vậy là ghê tởm nhất.” Giọng của Xảo Nhi càng lạnh.

      “Vì sao ngươi tin! Ngươi thấy ngày nào thần y cũng giúp các hương thân chữa bệnh sao, chẳng lẽ có thể giả bộ nhiều thập kỷ sao?”

      “Hừ! Người xấu cũng có lúc có lương tri, cũng như, người tốt cũng có khả năng làm ra loại chuyện bằng cầm thú!” Xảo Nhi tức giận.

      “Ngươi, ngươi thực là ngang ngược, hiểu chuyện!” Chân Thủy Kiệt cũng bị chọc giận.

      “Ta ngang ngược, hiểu chuyện? Ta tận mắt thấy nam nhân ôn hòa, lương thiện, phong độ nhanh nhẹn, rất sủng ái nương tử, hứa hẹn cả đời này chỉ duy nhất nương tử, , ngờ có thể ở giường tân hôn, đồng thời dây dưa cùng với hai nữ nhân, đây chẳng lẽ phải là cầm thú!” Xảo Nhi nổi giận, thanh cũng lớn theo, miệng vết thương bị cứa sâu, màn ghê tởm đến buồn nôn xuất trước mắt nàng, trái tim nàng đau đến ứa máu.

      “Ngươi!” Chân Thủy Kiệt có chút kinh ngạc nhìn nàng phẫn nộ, nhưng lập tức cũng lớn tiếng : “Vậy cũng thể chứng minh Cổ thần y chính là loại người đó!”

      “Được rồi, ngươi muốn như vậy ta cũng chấp, ngươi mà giải thích với đại nhân! !” Xảo Nhi muốn lời thừa, nhảy xuống giường.

      “Rầm!” Cửa phòng bị phá, Quân Vô Nhai quần áo chỉnh tề xông vào, rồi đến Cổ Thần Nhi, cuối cùng là thần y Cổ Bằng.

      “Điên nữ nhân, ngươi đến đây làm gì!” Quân Vô Nhai lập tức chạy vào, tức giận quát Xảo Nhi.

      “Ta tới bắt kẻ trộm, thế nào? Ngươi còn muốn ngăn cản bản quan gia bắt trộm sao?” Xảo Nhi cười lạnh, toàn thân phát ra khí lạnh khiến mọi người đều cảm giác được.

      “Kẻ trộm ở đâu, ngươi đừng vớ vẩn!” Quân Vô Nhai chống chế .

      ra ngươi phải họ Quân, mà là họ Lại, là thất kính, thừa nhận là trộm , ngươi còn muốn bao che sao?” Nụ cười khóe miệng Xảo Nhi có chút tàn nhẫn.

      “Ngươi! Thủy Kiệt, sao lại thế này?” Quân Vô Nhai miễn cưỡng nữa, vội vàng hỏi Chân Thủy Kiệt.

      sai, túi nước là ta trộm , vật bị ta thiêu hủy, Xảo Nhi nương muốn bắt bắt !” Chân Thủy Kiệt thấy chết sờn .

      “Chân ca ca…Xảo Nhi tỷ tỷ…” Cổ Thần Nhi sợ hãi nhìn màn này.

      “Cổ thần y, phải ngươi kêu giúp ngươi trộm túi nước? Tiêu hủy chứng cớ sao?” Xảo Nhi quay đầu nhìn Cổ Bằng, sắc mặt trắng bệch.

      “Ta” thần y vừa mới mở miệng, Chân Thủy Kiệt lập tức lớn tiếng : “ phải thần y sai khiến, là tự ta trộm, thần y là người tốt, nên bị vu oan, là ta muốn danh dự của ông bị hủy , cho nên tự trộm.”

      “Thủy Kiệt!” Quân Vô Nhai kích động kêu lên.

      “Mọi người cần lo lắng, phải chỉ ngồi tù sao? Ta là được!” Chân Thủy Kiệt nhìn Cổ Bằng mang vẻ mặt cảm kích.

      “Ta để ngươi ngồi tù, điên nữ nhân kia, ngươi có biết chọc giận ta cha, kết cục của Lâm đại nhân là gì ?” Quân Vô Nhai uy hiếp .

      “Ta chỉ biết, phạm tội ở Hồng huyện, Lâm đại nhân nhất quyết tha tội phạm! Cho dù ngươi có gọi cha ngươi tới, đại nhân cũng sợ ông ta!” Xảo Nhi lạnh lùng , ai cũng thể ức hiếp Lâm Vô Du!

      “Tốt, tốt thôi! Ngươi cứ chống đối ta !” Quân Vô Nhai vì tức giận khiến toàn thân phát run.

      “Ngươi? Còn đủ tư cách!” Xảo Nhi khinh bỉ nhìn , sau đó với Chân Thủy Kiệt: “Tự ngươi , hay ta trói ngươi lại lôi !” Khẩu khí còn nhàng giống vừa rồi khi hai người giao tình.

      “Tự ta ! Cổ bá phụ, đừng lo lắng, Thủy Kiệt sao.” Chân Thủy Kiệt nhìn Cổ Bằng lo lắng nhìn , lập tức mỉm cười .

      “Ông ta? Ha ha ha, người phải lo lắng chính là , lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt! Dám phạm pháp, phải có can đảm thừa nhận! !” Ánh mắt Xảo Nhi sắc bén nhìn Cổ Bằng, bóng dáng nhảy , bay ra cửa sổ.

      “Thủy Kiệt, đừng lo lắng, ta nhất định cứu ngươi!” Quân Vô Nhai lập tức .

      Chân Thủy Kiệt nở nụ cười cảm kích với , bay theo ra cửa sổ.
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :