1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 35 : Tiểu khốn khiếp



      “Thần nhi mặc kệ, Thần nhi muốn học, tỷ tỷ cái gì cũng chịu dạy, vậy Thần nhi với Lâm đại nhân!” Cổ Thần Nhi tuyên bố ăn thua với Xảo Nhi.

      Xảo Nhi nắm chặt hai đấm, NND, nàng cảm thấy tiểu nam nhân này rất có vấn đề, ngờ lại đúng là tiểu hồ ly, đây gọi là sơ ý mất Kinh Châu.

      muốn học sao?” Xảo Nhi gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt phượng hẹp dài dường như có thể đem Cổ Thần Nhi lăng trì xử tử.

      Cổ Thần Nhi cũng sợ, lập tức gật đầu như giã tỏi, khát khao nhìn Xảo Nhi.

      “Được! Nhưng chúng ta phải làm ba việc, ngươi làm được ta mới dạy cho ngươi!” Xảo Nhi cũng tin nàng đấu lại tiểu hồ ly này.

      “Ha ha, được nha.” Cổ Thần Nhi đắc ý vênh vang, hai mắt sáng long lanh nhìn đỉnh đầu của Xảo Nhi bốc khói, mở ra khuôn mặt tuấn nõn nà, hồng hào, sáng bóng khiến Xảo Nhi muốn bóp nát.

      “Việc thứ nhất, giữa dạy võ công với dạy chuyện vợ chồng, chỉ có thể chọn !” Miệng của Xảo Nhi cong lên ý cười gian tà, nàng biết tiểu tử này nhất định chọn học võ công.

      “Được, Thần nhi học võ công!” Cổ Thần Nhi quả nhiên để Xảo Nhi thất vọng.

      “Thứ hai, được bám lấy ta, dạy ngươi võ công xong, ngươi tự luyện, được xuất ở trước mặt ta!”

      “Tỷ tỷ, thế sao được, nếu đệ hiểu phải làm sao? Hay là lúc muốn hỏi tỷ, phải đến nha môn học.” Cổ Thần Nhi phản đối.

      “Cái gì! thể, ta dạy ngươi kiến thức cơ bản, ngươi về nhà luyện trước, luyện xong rồi lại tới tìm ta!”

      “Vậy cũng được, thứ ba?”

      “Thứ ba, được đem chuyện xảy ra vừa rồi cho bất kỳ ai, cũng được lại lấy chuyện này uy hiếp ta, bằng ta dạy võ công cho ngươi!” Xảo Nhi trừng .

      “Ừ, Thần nhi , Thần nhi còn muốn lấy vợ nha.” Cổ Thần Nhi mím môi, lần nữa đáp ứng.

      “Ừm, vậy được rồi, được rồi, tại ra ngoài , chờ kết thúc vụ án của cha ngươi, ngươi lại đến học võ, đừng có nhiều!” Xảo Nhi cười gian, cứ như vậy, cha bị định tội, chỉ sợ tiểu nam nhân này xuất trước mặt mình nữa.

      “Ê! Tỷ tỷ, thế tại tỷ có thể dạy trước cho Thần nhi ít được , Thần nhi trở về có thể luyện trước.” Cổ Thần Nhi chịu lỗ tiếp tục .

      Khóe miệng Xảo Nhi vừa kéo lên, bất đắc dĩ : “Được rồi! Dạy ngươi vận khí trước, ngồi lên giường ! Nhớ kỹ cách ta vận hành dòng khí trong người ngươi, sau khi trở về, cứ theo đó mà luyện!”

      “Ừ, được!” Cổ Thần Nhi hưng phấn lập tức trèo lên giường, Xảo Nhi cười khổ, chỉ cần dạy nội công tâm pháp đơn giản trước. Cổ Thần Nhi từ học y, đối với mạch tượng bên trong cơ thể người hiểu rất , Xảo Nhi vận hành chân khí dọc theo kinh mạch trong cơ thể vài vòng, Cổ Thần Nhi cũng biết điều kỳ lạ bên trong. Xảo Nhi thấy hiểu được, lặng lẽ buông ra, rời khỏi phòng.

      tới phòng của Lâm Vô Du, Lâm Vô Du im lặng ngủ ở giường, mở ra khuôn mặt nhợt nhạt gầy yếu khiến nội tâm Xảo Nhi khó chịu.

      “Xảo Nhi, đại nhân vừa mới uống thuốc xong, ngươi đừng lo lắng.” Lưu đại nương vỗ vai Xảo Nhi.

      “Ừ, ta đến coi thử thôi.” Xảo Nhi muốn thấy vẻ mặt tiều tụy này, khiến lòng nàng có chút đau đớn.

      Chu Vô Ý chỉnh lý vụ án, nha dịch thăm phu quân của Âu Dương Vân nương trở về, họ đều Trần Khôn quả bị đánh đến trọng thương, nằm giường, có nha dịch ở bên kia chăm sóc, hơn nữa cũng chứng người đánh chính là hai đồ đệ của thần y Cổ Bằng là Tiếu Bình và Tiếu An.

      Xảo Nhi vào trong phòng của Vân nương để với thị hôm nay thần y tới lấy khẩu cung, cùng đối chất, khuyên nàng đến lúc đó được kích động.

      “Xảo Nhi nương, ngươi tin ta sao?” Khuôn mặt của Vân nương đầy nước mắt, thể xác và tinh thần của thị đều bị tổn thương, làm cho người ta nỡ. Nhìn khuôn mặt nhu hòa, thê mỹ của thị, Xảo Nhi biết rằng thị quả có thể gợi thú tính của nam nhân.

      “Mặc kệ ta tin hay , cũng thể chứng minh cái gì, trước vương pháp chỉ có bằng chứng mới có thể chứng minh mọi việc, cũng chỉ có bằng chứng mới có khả năng trói với pháp luật.” Xảo Nhi đương nhiên tin, nhưng tại nàng là nha môn bộ khoái, thể vì xúc động mà hủy hoại Lâm Vô Du. nàng có thể trực tiếp giết chết thần y, nhưng chỉ mang lại tai họa cho Lâm Vô Du, mà việc này vốn cũng mắc mớ tới nàng, nàng khẩn trương cái rắm, cứ từ từ tra ra manh mối của mọi việc là được rồi. Nếu tìm ra chứng cớ, trị tội thần y, Lâm Vô Du có lẽ được thăng quan, đây cũng xem như mình báo đáp ơn cứu mạng của .

      “Vân nương hiểu, nhưng, nhưng việc này dễ hơn làm, ô ô” Vân nương nức nở.

      “Vân nương, trước tiên ngươi phải chăm sóc thân thể tốt mới là thực, còn nữa, người xấu sớm muộn cũng lộ ra bản chất, ngươi cũng đừng nóng vội, có khả năng còn có thể giúp đại nhân phá án.” Xảo Nhi ôn tồn hiếm thấy, là nhìn Vân nương rất đáng thương, nếu thị có võ nghệ như mình, chịu thiệt như vậy. Ông trời cũng ưu đãi nàng, có được võ công ai bì kịp, chẳng lẽ là vì muốn mình trợ giúp Lâm Vô Du làm Bao Thanh Thiên sao? Xảo Nhi nghĩ đến đây khóe miệng rút gân, chẳng lẽ mình là Triển Chiêu?

      Xảo Nhi nhìn Vân nương chút, sau đó đôi mi thanh tú nhíu chặt, tựa hồ bắt đầu nhớ lại.

      “Vân nương, ngươi thần y cưỡng hiếp ngươi, vậy trước kia có biểu lộ tình cảm của với ngươi , hay đại loại thế chẳng hạn?” Xảo Nhi đột nhiên nhớ đến.

      Vân nương suy nghĩ sau đó lắc lắc đầu : “Tên súc sinh kia đối với bệnh nhân đều cười tít mắt, ta cũng phát ra cái gì. Lân đầu tiên ta và gặp nhau, ánh mắt của có dừng lại lâu chút, nhưng sau đó cũng rất bình thường, nghĩ đến lòng dạ của lại thâm như vậy, ô ô.”

      vốn là danh dự ràng, vợ chồng thâm tình, việc này có cho ai nghe, bọn họ cũng ngươi vu cáo hãm hại, còn có chỗ đặc biệt nào nữa ?”

      Xảo Nhi thấy thị nhất thời nghĩ ra cái gì, lắc đầu xoay người ra.

      “Xảo Nhi nương, ta nghĩ ra rồi.” Vân nương đột nhiên gọi nàng lại.

      “Sao?” Xảo Nhi mừng rỡ quay trở lại.

      “Có mấy ngày Cổ phu nhân kinh thành, công tử của ở nhà, Ngày đó ta đến hậu viện nhà xí, vừa vặn nghe thấy công tử của hỏi về chuyện sinh hoạt vợ chồng của bọn . gặp ta trở ra nhìn ta rất lâu, hơn nữa ánh mắt của lại tập trung vào ngực ta.” Xảo Nhi nghe đến đó đầu hắc tuyến, đồ vô lại kia ra sớm biết chuyện sinh hoạt vợ chồng, NND, còn giả bộ làm tiểu bạch thỏ, ngờ mình lại bị tiểu khốn khiếp kia dắt mũi.

      “Ta rất lúng túng, muốn qua , nhưng lại bị giữ chặt, tay của sờ trước ngực ta. Lúc ấy ta bị dọa đến nhảy dựng lên, sau đó từ người ta bắt xuống con sâu xanh, ta mới thở ra cảm ơn , đây, đây có tính ?” Vân nương khẩn trương .

      “Ừ, có lẽ có ích.” Xảo Nhi nhíu mi .

      “Bây giờ nghĩ lại cho dù người ta có sâu, chỉ cần với ta là được rồi, vì cái gì lại tự mình giúp ta bắt sâu, nam nữ thụ thụ bất thân chẳng lẽ hiểu sao?” Vân nương tức giận .

      “Hừ, việc này chứng minh lúc đó có động cơ bất lương đối với ngươi! Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước , ta xem Cổ Bằng tới chưa?” Xảo Nhi an ủi thị chút sau đó ra ngời, trong lòng nghĩ việc này cũng thể tính là chứng cớ, lại nghĩ đến Cổ Thần Nhi, tiểu khốn khiếp này ra cái gì cũng biết!

      Xảo Nhi buồn bực, bước nhanh đến hậu viện, chuẩn bị chỉnh thằng nhãi con dám lừa gạt con thỏ như nàng.
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 36 : Can đảm khiêu khích




      Xảo Nhi quay về phòng, thấy Cổ Thần Nhi còn ở đó nữa, trong đầu khỏi khinh bỉ, tiểu khốn khiếp này chút kiên nhẫn cũng có, lại muốn học võ công, chỉ sợ là tiểu hài tử thích giở trò.

      Giờ Thìn, nha dịch Vương Hán vào báo cáo thần y Cổ Bằng tới, Xảo Nhi thở dài nhìn Lâm Vô Du nằm giường.

      “Sư gia, đại nhân như vậy làm sao thăng đường đây?” Xảo Nhi thiếu kiên nhẫn hỏi Chu Vô Ý.

      “Xem ra chỉ có thể lùi lại vài ngày, dù sao thân thể của Vân nương cũng tốt, vậy ba ngày sau khai thẩm , ta với bọn họ.” Chu Vô Ý lắc lắc đầu ra.

      “Sư gia, ngươi để gặp Vân nương sao?” Xảo Nhi đột nhiên hỏi.

      “Đoán chừng muốn gặp, Xảo Nhi cùng coi xem sao! Đại nhân dù sao cũng chưa tỉnh, ngươi phụ ta đưa ra ý kiến.” Chu Vô Ý nhìn nàng .

      thôi! Kỳ ta cũng muốn nhìn xem khi đối mặt với Vân nương có loại biểu tình gì? Hài tử mà Vân nương đẻ non có thể là của !” Xảo Nhi cảm giác ghê tởm.

      “Vậy xem sao, cái gì gọi là giả dối!” Từ sau khi Chu Vô Ý được Xảo Nhi đưa vật chứng là túi nước, trong tiềm thức của cũng cho là Cổ Bằng có tội.

      Sau khi Cổ Bằng và Chu Vô Ý chào hỏi hồi, quả nhiên muốn gặp Âu Dương Vân nương, mà tiểu khốn khiếp kia cũng biết đứng phía sau cha từ lúc nào, còn cười tít mắt nhìn Xảo Nhi, khiến cả người Xảo Nhi được tự nhiên, phải chỉ ăn chút đậu hủ sao? Có cần phải dùng bóng đèn 1 kW để chiếu nàng ?

      Trong phòng Vân nương, hai người vừa nhìn thấy nhau, lửa giận của Vân nương ngút trời. Từ giường đứng lên, cả người đều phát run, nếu phải Xảo Nhi đè thị lại khuyên thị phải bình tĩnh, đoán chừng thị xông lên giết chết Cổ Bằng.

      “Vân nương, lão phu có lòng tốt chữa bệnh cho phu quân ngươi, tại sao các ngươi lại vu cáo hãm hại ta?” Cổ Bằng mang vẻ mặt đau lòng.

      “Kẻ đạo đức giả kia! Ngươi đừng cho rằng ngươi giả bộ như vậy có ai biết, tiếng cười của ngươi vào ngày ấy, Vân nương ta có chết cũng nhớ kỹ! Lâm đại nhân nhất định trừng trị kẻ mặt người dạ thú như ngươi.”

      “Vân nương, ngươi đừng kích động, thế nào chỉ bằng tiếng cười vu tội cho lão phu, đời này, tiếng cười tương tự nhau rất nhiều, tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Cổ Bằng có tức giận, tựa hồ khuyên bảo Vân nương.

      “Hừ! Ngươi cho rằng ai biết sao? Túi nước mà ngươi đưa cho ta được tìm thấy, đợi bệnh tình của Lâm đại nhân tốt hơn, ta xem ngươi định ngụỵ biện thế nào!” Vân nương lộ ra tia cười lạnh.

      Cổ Bằng sửng sốt, Chu Vô Ý với Xảo Nhi cả kinh. ngờ Vân nương lại ra manh mối quan trọng đó, đây là vật chứng mà bọn chuẩn bị để khi thăng đường bất thình lình đả kích Cổ Bằng.

      “Ha ha, sư gia, vật chứng quan trọng như vậy , tại sao cho lão phu biết chứ?” Cổ bằng sang chuyện khác, nhưng trong lòng lại vô cũng kinh ngạc.

      “À, bởi vì còn chưa điều tra ràng, cho nên tạm thời chưa thông báo cho Cổ đại phu. Lời Vân nương chỉ là từ phía, bọn nha dịch còn nghiên cứu xem túi nước kia có phải của Cổ đại phu hay .” Chu sư gia nhìn Vân nương, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười.

      “Chu sư gia, các ngươi sai rồi, lão phu phải tội phạm, đối với vật chứng bất lợi với lão phu, lão phu có quyền được biết chứ? Chẳng lẽ sư gia cũng nghi ngờ lão phu?” Vẻ mặt Cổ Bằng hơi giận

      “Ha ha, Cổ đại phu đừng hiểu lầm, đương nhiên phải. Đại nhân bị bệnh, án kiện còn chưa kịp xem qua, xin Cổ đại phu thông cảm!” Chu sư gia đành phải ôm quyền xuống nước.

      “Cổ đại phu, nếu phải ngươi làm, ngươi cần gì lo lắng. Dù sao cũng chỉ là túi nước, cũng chưa chứng minh được cái gì phải sao?” Xảo Nhi phụ họa .

      “Tuy như vậy, nhưng tại lão phu trở thành bị cáo, đương nhiên muốn biết tất cả, hy vọng quý nha giấu giếm nữa, lão phu xin cáo biệt!” Cổ Bằng tức giận, phất tay áo bỏ .

      Cổ Thần Nhi nhìn nhìn Xảo Nhi, lại nhìn nhìn Vân nương, tức giận lớn tiếng : “Cha ta phải loại người đó!” xong cũng bỏ .

      Chu Vô Ý với Xảo Nhi nhìn nhau, cũng thể trách cứ Vân nương, Vân nương căn bản hiểu cách thẩm án. Hai người trở lại phía sau nha môn.

      “Xem ra việc này càng khó giải quyết rồi!” Chu Vô Ý thở dài.

      “Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng!” Xảo Nhi hề gì chỉ nhún nhún vai, vào phòng Lâm Vô Du, để Lưu đại thẩm nghỉ ngơi, đổi lại nàng chăm sóc. Kết quả Xảo Nhi ở bên cạnh ngáy ngủ, thẳng đến khi Lâm Vô Du tỉnh lại kêu “Nước”, nàng mới nhảy dựng lên rót nước.

      “Đại nhân, ngươi khỏe chưa?” Xảo Nhi giọng hỏi.

      Lâm Vô Du mở mắt ra, thấy Xảo Nhi chăm sóc , nhất thời lộ ra nụ cười trấn an, yếu ớt : “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Xảo Nhi.”

      Xảo Nhi vừa nghe đến câu cám ơn của , cổ họng lại bị chẹn lại , khuôn mặt nhắn vốn định lạnh nhạt, lại từ từ thả lỏng, thở dài : “Ta giúp ngươi chăm bệnh, phải nhanh khỏe lên nha.” Xảo Nhi nghĩ đến lời của Cổ Thần Nhi.

      “Ta sao, Xảo Nhi ngủ , tại là canh ba sao?” Lâm Vô Du đối với Xảo Nhi cười yếu ớt.

      “Ta tỉnh rồi!” Xảo Nhi để có cơ hội cự tuyệt, lập tức kéo lên, tay đỡ lưng . Lúc này đây Xảo Nhi vô cùng cẩn thận, Lâm Vô Du chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu rất thoải mái.

      Xảo Nhi chăm bệnh cho mới nằm ngủ được canh giờ, tinh thần của Lâm Vô Du quả nhiên tốt hơn nhiều, nhìn khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi, nhịn được hôn lên trán nàng cái, rồi yên tâm nhắm mắt lại. biết Xảo Nhi tuy mở miệng đều lời vô tình, nhưng trong lòng nàng vẫn là có .

      Sáng sớm hôm sau, Chu Vô Ý kinh hoảng gõ cửa phòng của bọn , Xảo Nhi giận dữ hét: “Muốn chết sao!”

      “Xảo Nhi, tốt, túi nước bị trộm rồi!” Chu Vô Ý sốt ruột .

      Xảo Nhi bật dậy, NND, để nàng vào mắt, dám trộm túi nước, muốn nàng giết chết sao.

      việc thế nào?” Lâm Vô Du vất vả mới ra câu, sắc mặt lại chuyển hồng.

      Xảo Nhi nhanh như gió xuống giường, mở cửa, với Chu Vô Ý: “Ta tìm! ! Việc này phải càng chứng minh có tật giật mình sao?”

      “Có người tìm rồi nhưng thấy, chúng ta thiếu mất bằng chứng có lợi, lại thể trộm! Như vậy có cách nào trị tội sao? Hơn nữa, đoán chừng túi nước kia bị tiêu hủy.”

      “Vậy tìm người trộm túi nước!” Mắt phượng của Xảo Nhi nhíu lại, trong lòng khó chịu, tuy rằng nàng để ý đến án kiện, nhưng tốt xấu gì nàng tại cũng là bộ khoái, dám tới địa bàn của nàng trộm đồ, chứng tỏ có can đảm khiêu khích, cớ gì mà Thượng Quan Xảo Nhi nàng lại tiếp.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 37 : Tứ đại tuấn nam



      Xảo Nhi đến nha môn, thấy hai nha dịch canh giữ bằng chứng bị đánh ngất xỉu. Nàng nắm chặt quả đấm, bọn đều là huynh đệ ở chung với nhau, lại rất xem trọng nàng, cho nên tâm tình bây giờ của Xảo Nhi chỉ có thể dùng “phẫn hận” để hình dung.

      Gặng hỏi, hai người đều chỉ thấy bóng đen che mặt, hơn nữa là người trẻ tuổi, võ công rất cao, bọn căn bản thể phản kháng.

      “Xảo Nhi, đến đây xem này!” Chu Vô Ý đứng ở cửa phòng cất bằng chứng kêu lên.

      Xảo Nhi đến gần để nhìn, chỉ thấy lớp bột mỏng màu trắng ở cửa phòng cất bằng chứng, mà in bột phấn màu trắng kia là dấu chân.

      “Đây là cái gì?” Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn Chu Vô Ý.

      “Cửa phòng cất bằng chứng mỗi ngày đều có người đến rải bột phấn, trước kia đại nhân giao làm việc này vì để phòng ngộ nhỡ xảy ra việc gì. Hơn nữa, trong vòng ba ngày rửa sạch được loại bột phấn này, ha ha, ngờ lần này lại thu được dấu chân. Đại nhân tính toán trước, ngươi nhìn xem, dấu chân này là chân phải, ràng là của nam tử, hơn nữa thân hình .” Chu Vô Ý phân tích .

      “Sao? Như vậy giầy của kẻ này có dính bột phấn?” Mắt phượng của Xảo Nhi sáng ngời .

      sai! Cho dù có phát trong vòng ba ngày cũng rửa sạch, cho nên đấy chính là đầu mối để Xảo Nhi bắt người, hơn nữa vì ở đế giầy nên rất khó phát .” Chu Vô Ý lộ ra ý cười gian tà.

      “Được! Ta tìm!” Xảo Nhi vui vẻ trong lòng, vội vàng xoay người.

      “Xảo Nhi, ngươi đâu tìm vậy?” Chu Vô Ý gọi nàng lại.

      Xảo Nhi quay đầu kỳ quái : “Đương nhiên là Tế đường rồi!”

      “Xảo Nhi, bây giờ ngươi sợ là ổn, tiếng tăm của thần y rất tốt, khiến dân chúng bất mãn.” Chu Vô Ý nhíu mày.

      “Bản thân Thần y biết võ công, ta nghi ngờ là do hai tên đồ đệ của làm.Vậy ta lấy thân phận bộ khoái đến đó, ta đến xem bệnh là được chứ gì! Lưu Toàn! Chúng ta !” Xảo Nhi to.

      “Xảo Nhi, mọi việc đừng để bị kích động, thứ chúng ta muốn là bằng chứng!” Chu Vô Ý lo lắng .

      “Ta hiểu rồi!” Xảo Nhi xong, cùng với Lưu Toàn đến thành Nam.

      Hai người tới cổng Tế đường, thấy bệnh nhân đứng xếp thành hàng. Xảo Nhi thầm nghĩ, nếu như người này làm chuyện xấu, vậy đúng là đấng cứu thế rồi, đáng tiếc dưới lớp vỏ bọc nhân từ lại chứa dã tâm.

      Xảo Nhi muốn đánh Lưu Toàn bị thương để dẫn vào xem bệnh, đột nhiên thấy mấy người từ trong Tế đường ra, lập tức kéo Lưu Toàn trốn vào ngõ hẻm đối diện.

      ngờ hai người bước ra chính là Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh cùng với mắt hoa đào Quân Vô Nhai mà lúc trước nàng gặp ở tiệm ăn Đông Đằng, hơn nữa hai người mặc quần áo bình thường, lại nhìn hai người phía sau, là Cổ Thần Nhi mặc quần áo màu lam với mỹ nam quần áo màu trắng mà Xảo Nhi chưa nhìn thấy bao giờ. Xảo Nhi cả kinh ít, xem ra thần y kéo cháu ngoại từ kinh thành đến đây.

      Xảo Nhi nhìn mỹ nam lạ hoắc kia, vừa nhìn khiến người ta lưu lại ân tượng sâu sắc. Ngũ quan tuấn mỹ nhưng lạnh lùng, đôi mắt phượng sáng ngời có thần, cái mũi hơi cong, môi mỏng vểnh lên, tản mát ra khí tức lạnh lùng, mái tóc dài dùng dây lụa màu xanh buộc gọn phía sau, bên hông là thanh trường kiếm, nhìn qua giống thị vệ, nhưng cảm giác lại giống.

      “Đại tiểu thư, bọn là ai?” Lưu Toàn khẩn trương hỏi.

      “Bọn là Tứ vương gia và cháu ngoại của thần y, người kia ta biết, Lưu Toàn, ngươi về trước với sư gia và đại nhân, xem ra thần y chuẩn bị lợi dụng mối quan hệ.” Xảo Nhi giao việc .

      “Cái gì! Tứ vương gia, tại sao bọn tới nha huyện mà lại ở Tế đường?” Lưu Toàn kỳ quái .

      “Có lẽ bọn muốn hành động trắng trợn.” Xảo Nhi lạnh giọng .

      Lưu Toàn nhanh chóng rời , Xảo Nhi thấy bốn người ra đường lớn. Hôm nay nàng mặc trang phục bộ khoái, mà mặc váy dài màu xanh nhạt gọn gàng, hút mắt, lén lút cúi đầu theo bọn họ.

      Bốn người vừa vừa cười phố xá sầm uất, cuối cùng vào quán ăn sạch . Cổ Thần Nhi vẫn mỉm cười bắt chuyện với ba người kia, khuôn mặt tuấn tú đơn thuần kia khiến cho tâm tình Xảo Nhi khó chịu.

      Bóng dáng xinh của Xảo Nhi theo sau lưng mấy sắc nữ vào trong quán, quả thực bởi vì bốn mỹ nam kia quá xuất chúng, cho dù phải xinh đẹp như hoa, nhưng cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ tử. Mọi người cười duyên, liếc trộm, dường như hi vọng tứ đại mỹ nam có thể chào hỏi các nàng, khiến Xảo Nhi khinh bỉ, gì mà tứ đại mỹ nam chứ, căn bản nàng chẳng thèm ngó tới.

      Xảo Nhi chọn nơi cách bọn hai cái bàn rồi ngồi xuống, bắt đầu ngưng tụ công lực để nghe bọn chuyện.

      “Biểu ca, Hoa thiếu gia, Chân công tử, điểm tâm ở đây tệ, mọi người nếm thử !” Cổ Thần Nhi lúc này chút ngây thơ cũng có.

      “Thần Nhi, nha môn của Hồng huyện cách đây xa ?” Hoa Phiêu Linh uống ngụm trà cười hỏi.

      “Hoa thiếu gia muốn đến nha môn sao?” Khẩu khí của Cổ Thần Nhi có chút kinh ngạc, điều này làm cho Xảo Nhi khó hiểu, chẳng lẽ bọn phải đến vì vụ án của thần y?

      Hoa Phiêu Linh nhìn nhìn Quân Vô Nhai, giả bộ ho mấy cái : “Vốn… Ta muốn nhìn qua đệ nhất nữ bộ khoái Thượng Quan Xảo Nhi của Hồng huyện.”

      Xảo Nhi vừa nghe xong, thiếu chút nữa làm rơi ly trà tay, gì đây, tự mình tìm đến làm gì? Chẳng lẽ bị mình trêu ghẹo đến nghiện rồi sao? đúng, với Quân Vô Nhai là đôi, chắc là theo tới đây.

      “À, ra là muốn gặp Xảo Nhi tỷ tỷ sao, có thể! Đợi dùng xong bữa sáng, Thần Nhi mang người , Xảo Nhi tỷ tỷ rất đẹp, ha ha, Hoa công tử sùng bái Xảo Nhi tỷ tỷ chứ?” Ý cười mặt Cổ Thần Nhi cộng thêm kinh ngạc.

      “A, , phải, là ta nghe giờ bách tính ở Hồng huyện an cư lạc nghiệp, là bởi vì có nữ bộ khoái này, cho nên bản, bản công tử muốn nhìn qua.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh có chút khả nghi, lại còn nhìn Quân Vô Nhai.

      “Nha môn cách nơi này xa mấy, nửa canh giờ là đến, biểu ca, lần này mọi người đến đây chơi hả? Hồng huyện có chỗ nào chơi vui hơn kinh thành sao?”

      “Thế nào? Thần nhi hoan nghênh biểu ca sao?” Mắt hoa đào của Quân Vô Nhai nhìn Cổ Thần Nhi cười thành đường, khuôn mặt nghiệt ấy vừa vặn khiến những người đối diện là chúng nữ nhân hít thở thông.

      “Đương nhiên phải rồi, chỉ là bất ngờ thôi, đúng rồi biểu ca, huynh biết chuyện phụ thân bị người ta tố cáo chưa?” Cổ Thần Nhi rốt cuộc cũng nhắc đên vấn đề chính mà Xảo Nhi muốn nghe.

      “Sao? Việc gì, người lương thiện như cậu lại có thể đắc tội với người nào sao?” Quân Vô Nhai hiển nhiên cũng biết gì, khiến Xảo Nhi càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ là trùng hợp?

      “Ta biết! Đêm qua Cổ bá phụ có với ta.” Mỹ nam Chân Thủy Kiệt nãy giờ có lên tiếng đột nhiên mở miệng .

      “Việc thế nào?” Quân Vô Nhai lập tức nhíu mày hỏi. Xảo Nhi giật mình, lập tức chui xuống dưới bàn, đôi mắt nhìn đôi giầy vải dưới chân của Chân Thủy Kiệt.
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 38 : Cảm giác quen thuộc



      Xảo Nhi nhìn thấy dưới gầm bàn có tám chân dài đan chéo nhau, khóe miệng nhất thời co quắp, chân của Chân Thủy Kiệt vẫn trong tầm mắt của Xảo Nhi, lại bị chân khác che lại, miệng của Xảo Nhi co quắp càng lợi hại.

      “Đêm qua ta thấy mình Cổ bá phụ đứng trong viện thở dài, cho nên đến hỏi thăm. Cổ bá phụ liền đem chuyện bị nữ tử vu tội cho ta biết, nữ tử kia thực là đáng hận, Cổ bá phụ là người nhân nghĩa, sao có thể làm ra loại việc đó! Thực là mắc cười!” Chân Thủy Kiệt giận dữ .

      “Loại chuyện gì? Vì sao cậu với ta?” Quân Vô Nhai nhìn Cổ Thần Nhi.

      “Cha sợ phiền phức, hơn nữa đệ nghĩ, cha là sợ mọi ngươi tham gia vào, như vậy cha chẳng phải càng đáng nghi sao?” Cổ Thần Nhi tuyệt đối ngu ngốc.

      “Nhưng chuyện này có quan hệ đến thanh danh của cậu, sao có thể để điêu phụ tự tiện vớ vẩn được, thị có chứng cớ ?” Sắc mặt Quân Vô Nhai trầm .

      “Hình như có túi nước của nhà đệ, bên trong túi nước pha thuốc mê, là cha nhân lúc thị hôn mê, làm cái kia.” Sắc mặt Cổ Thần Nhi lúng túng nhìn mọi người.

      vớ vẩn! Tại sao cậu lại làm ra chuyện đó, nhất định là có người hãm hại, Vương gia, việc này xem ra chỉ có ngươi ra mặt mới được!” Quân Vô Nhai thận trọng nhìn Hoa Phiêu Linh.

      “Mọi người đừng vội, mọi việc ra đều phải có chứng cớ, phải chúng ta chờ nha môn sao? Đến lúc đó hỏi Lâm đại nhân là được rồi, Đông Phương Lâm đại nhân là vị quan tốt hiếm thấy, đương nhiên có oán an.” Hoa Phiêu Linh quả nhiên là Vương gia, thời điểm này lại rất trấn định.

      “Đúng rồi, thương thế của Đông Phương tốt lên chưa? đao kia thiếu chút nữa lấy mạng của .” Quân Vô Nhai chuyển đề tài.

      “Hình như đỡ hơn, hôm qua Văn huynh có thăm , có thể xuống giường hoạt động, chắc là sao, biết hôm qua chúng ta có việc phải tới Hồng huyện.”

      “Vậy có bắt được sát thủ ?” Quân Vô Nhai hình như rất quan tâm đến Đông Phương Ngọc.

      có, nghe là sát thủ của ‘Lãnh các’, thái sư hạ lệnh vây quét sào huyệt của Lãnh các, bắt được mấy chục tên sát thủ, chỉ có duy nhất tên sát thủ, hình như gọi là Lãnh Sương Hàn, nghe võ công của xuất thần nhập hóa, xếp hạng thứ mười giang hồ, sợ muốn bắt có chút khó khăn.”

      “Vậy Đông Phương phải vẫn nguy hiểm sao?” Quân Vô Nhai cả kinh .

      “Ừ, cho nên ở bên cạnh Xảo Nhi là an toàn nhất, lần này ta tới là muốn hỏi Xảo Nhi, có bằng lòng đến kinh thành hay , thái sư sẵn lòng ra giá cao để mới nàng về làm thị vệ, nếu được, Đông Phương tự mình đến đây.”

      “Hừ! Nữ nhân đó hả? Ngươi cảm thấy nàng nghe lời sao? Hơn nữa dáng vẻ của nàng giống bộ khoái, quả thực là giống lưu manh hơn.” Ấn tượng của Quân Vô Nhai đối với Xảo Nhi thối rửa đến cực điểm.

      Gương mặt tuấn của Hoa Phiêu Linh ửng hồng : “Ngươi cũng đừng quá chủ quan, nàng ở Hồng huyện này phải bắt được rất nhiều phạm nhân sao? Người ở kinh thành biết đến nàng cũng ít, tiếng tăm tệ, lần đó là do Doanh Doanh chọc giận nàng mà thôi, ta lại cảm thấy nàng phải quá hư hỏng, tối thiểu còn được làm được, đưa Đông Phương mất cọng lông sợi tóc hồi phủ Thái sư.”

      mất cọng long sợi tóc? Chẳng lẽ ngươi quên màn ở tửu lâu rồi, Đông Phương với ngươi đều chịu thiệt thòi, còn mất lông với cả tóc, có phải ngươi hồ đồ rồi ?” Quân Vô Nhai quả thực ngờ Hoa Phiêu Linh lại bảo vệ sắc nữ quái dị kia.

      “Việc này, cái đó, ý ta phải vậy. Ngươi biết ta tới đây làm gì sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh nhất thời đỏ như máu, ấp a ấp úng.

      “Tại sao lại bị thiệt thòi?” Cổ Thần Nhi đột nhiên rất tò mò hỏi.

      “Thần nhi, đệ còn hiểu đâu, về sau đệ ít tiếp cận nữ nhân kia , để tránh bị thiệt thòi, nàng đặc biệt thích mỹ nam!” Quân Vô Nhai lập tức khuyên răn Cổ Thần Nhi.

      Cổ Thần Nhi phải đần độn, vừa nghe biết Xảo Nhi nhất định cũng phi lễ bọn , gương mặt tuấn tú nhất thời cũng đỏ ửng.

      “Thần nhi, đệ, Chẳng lẽ đệ cũng bị nàng? ? ?” Quân Vô Nhai thấy khuôn mặt tuấn tú của biểu đệ mình lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhất thời kinh hãi.

      “A, , có, Xảo Nhi tỷ tỷ rất tốt, nàng còn dạy võ công cho đệ.” Lời của Cổ Thần Nhi khiến Xảo Nhi ở dưới gầm bàn nhìn gót giày Chân Thủy Kiệt, đầu đầy hắc tuyến, NND, mấy tên nam nhân này đúng là bà tám.

      nương, ngươi làm rớt cái gì sao?” Hai nữ tử trẻ tuổi bàn bên canh thấy Xảo Nhi chui dưới gầm bàn lâu thấy ra, cảm thấy kỳ quái .

      “A, , có, ha ha.” Xảo Nhi nhìn , đành phải đứng lên cười gượng, thầm nghĩ mình phải tìm cách nhìn chân phải của Chân Thủy Kiệt nhìn mới được, phiền.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ?” Bàn của Cổ Thần Nhi đối diện với bàn của Xảo Nhi, thấy Xảo Nhi mặc váy nên dám nhận, nhưng mà rất nhanh xác định đó chính là Xảo Nhi.

      “Xảo Nhi!” Hoa Phiêu Linh lập tức đứng lên, vẻ mặt lại có chút kinh hỉ, mà Quân Vô Nhai cũng đồng thời đứng lên lại mang vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hoa đào có ý cười, Chân Thủy Kiệt vẫn có biểu tình gì, chỉ có điều lúc nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi, liền nhăn mày, cảm giác khuôn mặt này hình như có chút quen mắt, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng cũng nhớ gặp qua khuôn mặt này ở đâu.

      Xảo Nhi đành phải đến trước mặt bọn họ, đôi mắt lạnh lẽo rét buốt quét vòng qua bốn người, cuối cùng dừng lại mặt Chân Thủy Kiệt.

      nương, chúng ta từng gặp qua chưa?” Chân Thủy Kiệt cho rằng Xảo Nhi cũng có loại cảm giác đó.

      Xảo Nhi sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ quen biết Thượng Quan Xảo Nhi? Tại sao mình có ấn tượng?

      “Ngươi, ra đây chút!” Xảo Nhi ngoắc ngoắc , sau đó xoay người , khiến khóe miệng ba người khác co rút mạnh, nàng căn bản chỉ xem bọn như tồn tại.

      “Thủy Kiệt, ngươi đừng , đầu óc của nàng có vấn đề.” Quân Vô Nhai lập tức ngăn lại .

      sao, ta cảm thấy ta hình như gặp qua nàng, ta hỏi chút, sao đâu.” Chân Thủy Kiệt cũng tò mò.

      “Chúng ta cùng ! Xem nàng muốn như thế nào?” Quân Vô Nhai lập tức giựt dây mọi người, Hoa Phiêu Linh nhìn Cổ Thần Nhi, vội vàng cùng ra.

      Xảo Nhi phía trước, bốn nam nhân theo phía sau, điểm khác nhau là lần này Chân Thủy Kiệt đầu tiên, Xảo Nhi thấy ngõ ít người vào, sau đó xoay người lại ôm ngực đối mặt với bốn nam nhân đến.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ quen Chân ca ca sao?” Cổ Thần Nhi hỏi trước.

      quen!” Xảo Nhi lạnh lung .

      “Ngươi thực quen biết ta? Có cảm giác quen thuộc hay ?” Chân Thủy Kiệt lại cảm thấy loại cảm giác quen thuộc này càng lúc càng ràng.

      “Ngươi quen ta?” Thượng Quan Xảo Nhi hỏi lại, “Ta là ai?” Nàng tuy tò mò về thân phận của khối thân thể này, nhưng nếu có thể biết cũng sao.

      “Ta biết, nhưng ta dám khẳng định ta quen biết ngươi!” Hàng lông mày của Chân Thủy Kiệt xoắn xuýt cùng chỗ, khiến khí tức lạnh lung của giảm rất nhiều.

      “Ta mặc kệ ngươi có biết ta hay , tại mời ngươi nâng chân phải lên, ta nghi ngời ngươi là kẻ đêm qua lén vào nha môn, trộm vật chứng!” Xảo Nhi thẳng vào vấn đề, giọng nghiêm khắc, có khí phách của bộ khoái.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 39 : Bất ngờ




      “Cái gì!” Quân Vô Nhai nhảy dựng lên, “Việc này là thế nào? Nha môn thiếu vật chứng tại sao lại hỏi Chân huynh? Nữ nhân kia, ngươi đừng kiếm cớ làm chuyện xấu!” Quân Vô Nhai cho là Xảo Nhi vì thấy Chân Thủy Kiệt tuấn mỹ nên muốn trêu ghẹo.

      Xảo Nhi đầu hắc tuyến, xem ra mình ở trong đầu bọn là người rất xấu xa đây.

      “Hừ! Bản quan gia tại phá án, ngươi câm miệng cho ta!” Xảo Nhi lập tức quét ánh mắt nghiêm túc về phía Quân Vô Nhai.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện thế nào, nhóm của Chân ca ca mới đến đêm qua, làm sao trộm vật chứng được, trời ạ, tỷ là túi nước kia bị mất chứ?” Cổ Thần Nhi hoảng sợ nhìn Xảo Nhi.

      Miệng của Xảo Nhi nhếch lên tia cười lạnh, nhìn Cổ Thần Nhi : “Ngươi ngu nữa sao? tại có biết vì sao lại nghi ngờ ? Kẻ trộm chứng cứ có võ công cao cường, quan trọng nhất là giẫm phải phấn phát sáng ở ngưỡng cửa, cho nên bản quan gia muốn kiểm tra! Xin Chân công tử hợp tác!”

      Chân Thủy Kiệt cả kinh, nghĩ tới nữ tử này căn bản quen , nhất thời lại phát ra khí tức lãnh lẽo.

      “Vì sao nương lại nghi ngờ tại hạ gây ra? Người có võ công rất nhiều phải sao?” Giọng của Chân Thủy Kiệt cũng phát lạnh.

      “Bởi vì ngươi đêm qua thần y có nhắc đến án kiện với ngươi, chứng tỏ thần y rất có khả năng nhờ ngươi giúp đỡ, hơn nữa theo phân tích của sư gia, đạo tặc có thân hình cao lớn, mà Chân công tử lại tương đối phù hợp với phân tích , là ta kiểm tra theo lệ mà thôi, nếu phải ngươi, ngươi cần lo sợ!” Xảo Nhi nhíu mày.

      “Ngươi!” Chân Thủy Kiệt bị nàng như thế phản bác được lời nào.

      “Xin phối hợp!” Xảo Nhi đến gần .

      Chân Thủy Kiệt khó xử nhìn Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh.

      “Thủy Kiệt, ngươi cứ để Xảo Nhi nhìn xem, lời nàng cũng phải đúng?” Hoa Phiêu Linh lời công đạo.

      “Ta” Chân Thủy Kiệt đột nhiên nhìn Quân Vô Nhai nhăn mi lại, người thông minh như Quân Vô Nhai nhất thời sắc mặt đại biến.

      “Nữ nhân kia! Thủy Kiệt tốt xấu gì cũng là thống lĩnh thị vệ của nội các đại học sĩ ta, há có thể để ngươi kiểm tra, vậy ngươi chẳng phải là để chúng ta vào mắt sao!” Quân Vô Nhai biết việc này quả là do Chân Thủy Kiệt làm ra, tuy rằng biết làm như vậy vì nguyên nhân gì, nhưng phải bảo vệ người của mình trước rồi tính sau, trở về hỏi cậu.

      Xảo Nhi cười ha ha rồi đột nhiên ngậm miệng ngỏ lại, lạnh lùng : “Ý của ngươi là muốn bao che sao?”

      “Hừ! Bao che sao, bản công tử còn chưa đầu đuôi câu chuyện ra sao, tại sao lại để bộ khoái của huyện nha nho điều tra chứ!” Quân Vô Nhai phẫn nộ, khí thế cường ngạnh.

      Tứ vương gia và Cổ Thần Nhi đều nhìn ra, túi nước kia quả nhiên là do Chân Thủy Kiệt trộm , nếu đúng như vậy chỉ sợ phải vào nhà lao ngồi.

      “Phải ? Hồng huyện là địa bàn của ta, chỉ cần ngươi là phạm nhân! đến Thiên Vương lão tử cũng phải nghe ta!” Xảo Nhi châm biếm cười tiếng, bàn tay vung hướng Chân Thủy Kiệt.

      “Chân ca ca, chạy !” Cổ Thần Nhi đứng bên cạnh Xảo Nhi, thấy Xảo Nhi tức giận, lập tức ôm chặt eo của Xảo Nhi, để nàng bắt Chân Thủy Kiệt.

      “Tiểu tử thúi, ngươi cũng muốn vào nhà lao phải ?” Xảo Nhi muốn đẩy ra, nhưng lại nghĩ đến biết võ công, chỉ sợ bị trọng thương, lập tức lớn tiếng mắng.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ thả Chân ca ca , bon đệ hỏi cha để cho tỷ lời giải thích thỏa đáng! Xin tỷ!”

      thể! đả thương hai nha dịch, há có thể ung dung tự tại, vậy làm sao ta có thể đối mặt với huynh đệ của ta, dám làm dám chịu, hừ!” Xảo Nhi nghiêm khắc .

      Quân Vô Nhai kéo Chân Thủy Kiệt ra hiệu cho chạy , Chân Thủy Kiệt thấy Cổ Thần Nhi ôm giữ Xảo Nhi, trong lòng nghĩ đến Vương gia và thiếu gia đều nữ nhân này có võ công cao cường, mình thể đánh bừa, lạnh lùng nhìn Xảo Nhi liếc mắt, cắn chặt răng, nhanh chóng chạy .

      “Quân Vô Nhai, ngươi cố tình thả nghi phạm!” Xảo Nhi tức giận, “Tiểu tử thúi, ngươi còn buông ra, đừng trách ta khách khí!”

      “Xảo Nhi! Ngươi bình tĩnh, bản vương biết việc này công bằng với ngươi, nhưng dù sao cũng có liên lụỵ ít, bằng để bản vương đến giải thích với Lâm đại nhân được ?” Hoa Phiêu Linh bước đến trước mặt nhìn vẻ mặt giận dữ của Xảo Nhi, ôn hòa . biết tiểu nữ nhân này rất nóng tính.

      “Ngươi?” Xảo Nhi nghĩ thầm có Vương gia ra mặt thế là tốt nhất, “Vậy ngươi cùng ta về nha môn, giải thích với Lâm đại nhân!”

      “Được, đa tạ Xảo Nhi độ lượng khoan hồng.” Đôi mắt tà mị của Hoa Phiêu Linh cong lên, thấy mắt phượng của Xảo Nhi nheo lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của tha.

      “Sắc nữ! Ngươi nhìn cái gì!” Lửa giận của Quân Vô Nhai ngùn ngụt đứng chắn trước mặt Hoa Phiêu Linh, ngăn cản ánh mắt nóng như lửa của Xảo Nhi.

      Khóe miệng của Xảo Nhi vừa kéo : “ phải nhìn ngươi!” Mắt hoa đào đáng ghét, tại sao càng ngày càng làm người ta chán ghét chứ, lãng phí cả gương mặt tuấn tú.

      Cổ Thần Nhi rốt cục cũng buông Xảo Nhi ra, vẻ mặt u buồn, nhìn Quân Vô Nhai : “Biểu ca, cha vì sao lại phải làm như vậy?” ra Cổ Thần Nhi cũng hoài nghi.

      “Thần nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cậu có khả năng làm ra việc này! tại ta trở về hỏi cậu, đệ theo Vương gia đến nha môn , nhớ kỹ, thể để sắc nữ kia bất kính với Vương gia biết chưa?” Quân Vô Nhai vô cùng lo lắng, việc ngoài dự đoán của .

      “Ừm, Thần nhi biết rồi.” Thần nhi lập tức gật đầu, nhưng khuôn mặt khả ái còn ý cười.

      Quân Vô Nhai vừa , Xảo Nhi mang hai người trở ra ngõ hướng nha môn. Xảo Nhi mang vẻ mặt quạnh quẽ đường, Hoa Phiêu Linh nhìn bóng lưng xinh của nàng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt cường thế của nàng lúc ấy, mà Cổ Thần Nhi bên cạnh trông ủ rũ, giống như trái cà héo.

      “Thần nhi, đừng lo, cha của đệ phải loại người đó, nhất định là vì nguyên nhân gì đó, chẳng lẽ đệ tin cha đệ sao?” Hoa Phiêu Linh có tư thế Vương gia, vỗ vỗ vai Cổ Thần Nhi.

      “Đệ biết, chỉ là đệ nghĩ ra vì sao cha lại bảo Chân ca ca trộm vật chứng, đây phải có tật giật mình sao?” Cổ Thần Nhi chật vật nhìn Hoa Phiêu Linh.

      “Thần nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung, Thủy Kiệt cũng phải di cha đệ gọi , có lẽ là người khác chăng? Còn nữa nếu thực là cha đệ, có lẽ là vì ông muốn giấu giếm chuyện khác?” Hoa Phiêu Linh vừa vừa liếc nhìn Xảo nhi.

      “Ừm, đệ tin là cha trong sạch.” Cổ Thần Nhi đột nhiên lớn tiếng .

      Xảo Nhi đột nhiên xoay người lại cười lạnh : “Thanh giả tự thanh! Ngươi lớn tiếng cũng vô dụng! Có số người chỉ ra vẻ đạo mạo, nhưng thời gian là phương thức chứng minh tốt nhất!”

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, ý của tỷ là, tỷ xác định cha đệ có tội sao?” Cổ Thần Nhi giận dữ nhìn Xảo Nhi.

      “Ta , đại nhân , phàm gì cũng cần chứng cớ!” Khóe miệng Xảo Nhi cong cớn, nàng thích câu này.

      Cổ Thần Nhi rầu rĩ trừng nàng, ba người vừa mới trở lại nha môn, con đường mòn cách đó xa, đột nhiên xuất đao quang kiếm ảnh!

      Xảo Nhi cả kinh nhìn thấy bóng đen quen thuộc bị bốn nam tử trung niên cầm binh khí cổ quái vây lại, hơn nữa người hắc y nhân còn có nhiều vết chém, lộ ra miệng vết thương bị máu tươi nhuộm đỏ.

      ngờ lại có người dám đến địa bàn của ta để giết người!” Xảo Nhi phẫn nộ quát, phi thân lên, song chưởng vung ra.

      “Xảo Nhi!” Bóng đen kinh hỉ kêu lên, Xảo Nhi chỉ thấy đôi mắt quen thuộc nhìn nàng, chợt cả người như bị rút lực té xuống đất.

      “Sao?” Xảo Nhi bay nhanh tới, đưa tay đỡ được Lãnh Sương Hàn.
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :