1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 20 : Cho ta chết






      Lúc chạng vạng tối, ba người Xảo Nhi rốt cục cũng tới kinh thành, dưới chân thiên tử đương nhiên giống như huyện trấn , cửa hàng san sát, khi tới thời điểm bữa tối, người đường càng lui tới vội vã về nhà, hoặc là tìm tiệm ăn dùng bữa, dòng người ngừng, phi thường náo nhiệt.

      Ba người Đông Phương Ngọc xuống ngựa, dắt ngựa đến khu náo nhiệt, bởi vì phủ Thái sư ở phía đông kinh thành, Hồng huyện ở phía tây, cho nên phủ Thái sư, đương nhiên phải xuyên qua ngõ hẻm.

      “Xảo Nhi, ngươi đói ? Chúng ta dùng bữa tối trước được ?” Đông Phương Ngọc quan tâm hỏi, nhìn Xảo Nhi chút sinh khí cũng có, kỳ Xảo Nhi ở lưng ngựa vẫn ôm ngủ thẳng đến kinh thành, nhưng mà tại bộ dạng vẫn như trước có tinh thần, Đông Phương Ngọc cho rằng nàng vì ngồi ngựa quen mà mệt nhọc, kỳ Xảo Nhi chính là loại có việc gì làm có tinh thần, người càng thanh nhàn càng nhàm chán, cho nên nàng tại giống như mầm đậu, cần tưới nước.

      “Được.” Xảo Nhi giương mắt lên nhìn chung quanh chút, kinh thành náo nhiệt giống như vẫn khơi dậy nổi hứng thú trong nàng.

      “Thiếu gia, ‘Tiệm ăn Đông Đằng’ , ở phía trước!” Tiểu Thanh lập tức hưng phấn , chạy buổi chiều, vừa mệt vừa đói.

      “Được rồi.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi có tinh thần, duỗi bàn tay to ra nắm đôi tay bé của nàng.

      Xảo Nhi cúi đầu nhìn bàn tay to của , hất cánh tay ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Đông Phương Ngọc.

      Đông Phương Ngọc ôn nhu cười : “Ta sợ Xảo Nhi có tinh thần, bị lạc đường.” xong kéo nàng lên phía trước, Xảo Nhi khóe miệng co quắp, có giãy dụa nữa.

      Tiểu Thanh kéo hai con ngựa nhanh chóng lên phía trước, đến trước tửu lâu nhìn rất sang trọng kêu lên: “Liêu chưởng quầy, mau gọi tiểu nhị giúp đỡ, thiếu gia tới!” ra đây là tiệm ăn của thủ phủ Đông Phương Thế Gia ở kinh thành, hơn nữa tửu lâu này có ba gian nhà nối nhau.

      “Thiếu gia, người tới, mau vào nghỉ ngơi!” Liêu chưởng quầy hơn ba mươi tuổi lập tức nét cười đầy mặt chạy ra, tiểu nhị tiếp nhận con ngựa trong tay Tiểu Thanh, đem ba người nghênh tiếp tai gian phòng trang nhã ở lầu hai.

      Xảo Nhi sớm thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Ngọc phía sau , đầu bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, đại sảnh buôn bán rất bất thường, bên ngoài còn có người chờ, lầu hai lại u tĩnh rất nhiều, cây xanh khiến đầu óc nàng thanh tỉnh lại, căn phòng trang nhã mở ra nửa, khiến mọi người có thể nhìn thấy tình cảnh khách nhân ăn uống náo nhiệt bên trong, lầu ba là gian phòng xa xỉ, phải là đại nhân vật có tiền mới mở ra được, tuyệt đối có tính riêng tư.

      “Thiếu gia, nơi này được ?” Liêu chưởng quầy đương nhiên là tự mình chọn chỗ, bởi vì Đông Phương Ngọc chỉ muốn gian phòng trang nhã, cho nên có dẫn lên lầu ba.

      “Ừ, có thể, pha ấm trà ngon tới.” Đông Phương Ngọc mỉm cười phân phó, sau đó để Xảo Nhi ngồi xuống trước, “Xảo Nhi, ngươi muốn ăn cái gì?”

      “Tùy ý, ngươi tự gọi !” Xảo Nhi có ý kiến, là thiếu chủ nơi này, tự nhiên biết món nào ngon, cũng biết mọn.

      “Tiểu Thanh, kêu thức ăn .” Đông Phương Ngọc ở chỗ này có thực đơn của mình, Tiểu Thanh lập tức lĩnh mệnh mà .

      Đông Phương Ngọc giao việc xong, quay đầu thấy Xảo Nhi đứng ở cạnh cửa sổ nhìn đại sảnh phía dưới nhíu mày, có chút hiểu, cũng qua xem, vừa vặn thấy nam tử gầy ở trong đám người trộm túi tiền của khách nhân, nhất thời cả kinh, đứng dậy.

      “Thỉnh mọi người quản túi tiền của mình tốt, để tránh bị trộm!” Đông Phương Ngọc lập tức khí vận đan điền hô vọng xuống dưới, dưới lầu trận sôi nổi, nhao nhao kiểm tra túi tiền của mình.

      “Ai da, túi tiền của ta?” Có đại hán kêu lên.

      “Ta cũng thấy!” Lại người nhảy dựng lên.

      Đông Phương Ngọc mày kiếm nhăn lại, nghĩ đến nam tử gầy như thế trộm được mấy túi, mắt thấy di chuyển đến cửa chính muốn chạy, lập tức hô: “Bắt lấy nam tử gầy ở ngưỡng cửa!”

      Nam tử gầy lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như con chuột ngoan độc nhìn Đông Phương Ngọc lầu hai, sau đó co chân chạy.

      “Bắt lấy !” Mấy người đại hán cộng thêm hộ viện tiệm ăn nhanh chóng đuổi theo.

      “Xảo Nhi, cám ơn ngươi.” Đông Phương Ngọc cười ngồi xuống.

      “Liên quan gì ta!” Xảo Nhi liếc cái, mình cái gì cũng chưa a.

      “Ha ha.” Đông Phương Ngọc cười cười tự giễu, “Xảo Nhi đêm nay ở lại kinh thành , sáng mai quay trở lại Hồng huyện cũng muộn. “

      cần, buổi tối ta ngủ được, vừa văn lên đường, ngươi cũng nghe sát thủ gì rồi, tự mình bảo trọng !” Xảo Nhi có ý quan tâm , nhưng mà nhìn tuấn mỹ nên nhắc nhở chút, để tránh chết đáng tiếc.

      “Ha ha, đa tạ Xảo Nhi quan tâm, tại hạ hiểu .” Đông Phương Ngọc rất cao hứng có thể từ khuôn miệng lãnh tình của Xảo Nhi nghe được câu này, đương nhiên biết Xảo Nhi là bởi vì tuấn mỹ mới nhắc nhở.

      Xảo Nhi nhìn cái gì khác, nàng biết Đông Phương Ngọc là người thông minh.

      Tiểu Thanh sau khi quay lại mang theo thức ăn tay, năm món ăn canh, có màu sắc, hương vị đầy đủ, Xảo Nhi ăn say sưa ngon lành, Đông Phương Ngọc nhìn nàng thích ăn, mặt mày khỏi hớn hở.

      Lúc ăn được nửa, mấy đại hán đuổi theo tên trộm trở về, mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn, nhìn là biết lấy lại được túi tiền, hơn nữa phỏng chừng đánh người .

      Liêu chưởng quầy cười tiến tới đưa tin: “Thiếu gia, tên trộm bị bắt đưa đến nha môn, mấy ngày này, trong khách điếm đều có khách nhân bị mất túi tiền, rất may hôm nay thiếu gia nhìn thấy, mới bình yên trở lại. Thiếu gia, Hoa vương gia vừa mới đến, biết ngươi ở đây, người xem, người có phải nên chào hỏi ?”

      “Sao? Tứ vương gia?” Đông Phương Ngọc khuôn mặt tuấn tú ôn hòa xuất vẻ trầm trọng.

      “Vâng, với mấy người bằng hữu, Đại tiểu thư cũng ở đây, thiếu gia, ngươi sợ hay lắm.”

      “Thế liền chào hỏi!” Đông Phương Ngọc biết mình trốn thoát, người ta đường đường là Tứ vương gia, sao lại dám nể mặt, “Xảo Nhi, ngươi từ từ ăn, thích cái gì nữa, ta gọi thêm.”

      “Thiếu gia, vị nữ quan gia đây là?” Liêu chưởng quầy nhìn trang phục của Xảo Nhi từ lúc vào tửu lâu đến giờ chú ý, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thiếu gia nhà mình phạm vương pháp?

      “À, là bằng hữu của ta, ngươi phải đón tiếp tốt!” Đông Phương Ngọc đứng dậy ra ngoài.

      “Ta cũng !” Xảo Nhi cũng đứng dậy theo.

      “Xảo Nhi?” Đông Phương Ngọc quay đầu nhìn sắc mặt lãnh khốc của nàng.

      giờ chưa trở về phủ Thái sư, ngươi thể rời khỏi tầm mắt của ta, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện , ta bị đại nhân lải nhải đến chết.” Xảo Nhi rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Ngọc.

      Đông Phương Ngọc vừa nghe, nhịn được cười : “Thế được, Xảo Nhi cùng , nhưng mà phía là đương kim Tứ vương gia, chúng ta thể đắc tội, Xảo Nhi hiểu ?”

      “Ngươi chính là cho ta chết sao!” Xảo Nhi nhìn bĩu môi, nàng có ngu ngốc như vậy.

      “A ha ha.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi ngây người ra, tiếng cười trầm thấp uyển chuyển, nha đầu này chuyện luôn ngoài dự đoán của mọi người.

      Liêu chưởng quầy nhìn thiếu gia nhà mình đối với nữ quan gia lại lộ ra nụ cười ấm áp thân thiết như vậy, khỏi cảm thấy kỳ quái.
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 21 : Sản phẩm của hoàng thất



      Đông Phương Ngọc mang theo Xảo Nhi đến trước cửa phòng mà Tứ vương gia thuê ở lầu ba, ngưỡng cửa có hai tùy tùng đứng gác, thấy Đông Phương Ngọc tới, vội vàng mở cửa ra, nhưng Xảo Nhi lại bị bọn ngăn lại.

      “Đây là bằng hữu của ta.” Đông Phương Ngọc cau mày , đồng thời duỗi tay ra nắm bàn tay bé của Xảo Nhi, sợ Xảo Nhi cảm thấy ủy khuất.

      “Đông Phương thiếu gia, ngại, vị nương này xin mời!” Hai tên tùy tùng tuy mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức để Xảo Nhi vào trong.

      Trong phòng có bốn vị chủ nhân, ba nam nữ, sau khi thấy Đông Phương Ngọc vào, hai nam nữ trong đó đứng lên, còn vị có tiểu nha đầu đứng trong góc khuất hầu hạ.

      “Đông Phương Ngọc tham kiến Tứ vương gia!” Đông Phương Ngọc trước hướng Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh ngồi trong góc ôm quyền hành lễ, mắt phượng quạnh quẽ của Xảo Nhi khẽ quét vòng, đứng ở góc có lên tiếng, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, trong phòng này có ba nam nhân cư nhiên đều là mỹ nam, đặc biệt là Tứ vương gia ngồi cúi đầu khiến nàng cũng nhịn được nhìn lén vài lần.

      Chỉ thấy Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh tuổi chừng mười bảy, mặt như quan ngọc, hai hàng lông mày tựa kiếm, cặp mắt đen như hồ sâu, mắt sáng như sao lấp lánh, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, lộ ra cỗ tà mị, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, bạc môi trơn bóng mọng nước, tản mát ra khí tức mê người, khiến trước ngực Xảo Nhi căng thẳng, còn muốn hung hăng cắn ngụm.

      thân cẩm phục đỏ thẫm hoa lệ làm phác họa ra thân hình thon dài kiên cố của , nhìn qua so với thân hình của Lãnh Sương Hàn kém bao nhiêu, chẳng qua cuộc sống của sung sướng, nên da thịt trắng nõn, đỉnh đầu đeo ngọc quan hình vuông của Vương gia, cả người lộ ra khí tức hoàng gia cao quý, khoẻ đẹp nóng bỏng.

      Mấy người hàn huyên hồi, Xảo Nhi biết người mặc cẩm phục màu xanh là đại nhân biên tu của Hàn Lâm viện Văn Cẩm Miễn, là quan thất phẩm trong triều, bộ dạng thanh tú sạch , dáng vẻ đường đường, nhưng mà trong bốn người lại lộ vẻ mưu lược.

      Người khác mặc y phục màu trắng gấm hoa, vạt áo với cổ tay áo được viền bằng hoa văn nổi màu lam, nhìn qua thanh nhã cao quý, thân hình thon dài, dung nhan tuấn tú, mắt hoa đào hẹp dài tựa hồ luôn mang theo ý cười, dưới mũi bạch ngọc cao thẳng là bờ môi tuyệt mỹ, hồng nhạt pha chút đỏ, uốn lên độ cong mê người, khiến cả khuôn mặt lại có vẻ quyến rũ xinh đẹp, người này là con trai của nội các Đại học sĩ Quân Nghị Nguyên, Quân Vô Nhai.

      Còn vị tiểu thư xinh đẹp cũng có lai lịch rất lớn, chính là nghĩa muội của Đông Phương Ngọc, Bàng Doanh Doanh thiên kim tiểu thư của Bàng thái sư, ước chừng mười sáu tuổi, thân váy dài vàng nhạt, da thịt trắng tuyết, vô cùng xinh đẹp, dung sắc tuyệt lệ, thể nhìn gần, khiến khóe miệng Xảo Nhi vừa cong, từ xưa người hoàng thất đều là cực phẩm, mình người bình dân, đương nhiên là thứ phẩm.

      “Vị đây là bằng hữu của tại hạ nữ bộ khoái Thượng Quan Xảo Nhi! Xảo Nhi, đến vấn an các vị đại nhân.” Đông Phương Ngọc thấy bốn người hiếu kỳ nhìn Xảo Nhi, đành phải giới thiệu chút.

      “Được!” Xảo Nhi lạnh lùng chữ chứng tỏ tâm tình của nàng tốt.

      Mọi người tuy rằng hiếu kỳ, nhưng mà thân phận của nàng thấp kém, rất nhanh liền bị bỏ qua.

      “Đông Phương huynh, Doanh Doanh tìm ngươi rất nhiều ngày, thời gian này ngươi chạy đâu vậy?” Bàng Doanh Doanh cũng là biểu muội của Tứ vương gia, mẫu thân của Tứ vương gia chính là muội muội của đại sư.

      “Biểu ca, ngươi cái gì, Ngọc ca ca, ngươi đừng nghe vương gia bừa.” Giọng nữ nũng nịu khiến cho Xảo Nhi đứng trong góc cũng phải nổi da gà, thấy hai mắt Bàng Doanh Doanh nhìn Đông Phương Ngọc đầy nhu tình, liền biết nàng này đối với Đông Phương Ngọc có chút tình ý.

      “Tiểu nha đầu, nghĩa huynh của người tới ngươi liền đứng bên , thấy có mấy ngày liền vội vã đến tìm biểu ca ta mang ngươi tìm khắp nơi a.” Hoa Phiêu Linh trêu ghẹo Bàng Doanh Doanh.

      “Biểu ca, ngươi” Bàng Doanh Doanh thẹn thùng liếc nhìn Đông Phương Ngọc, lập tức hờn dỗi Tứ vương gia liếc mắt, cúi đầu.

      “A ha ha, Doanh Doanh cần thẹn thùng, nghĩa huynh của người chạy thoát đâu, quay về xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, xem có thú ngươi hay , ha ha.” Quân Vô Nhai trêu ghẹo Đông Phương Ngọc.

      “Quân huynh, Vương gia, các ngươi thể vậy được, Doanh Doanh thân phận cao quý, tại hạ chỉ là đồ chợ, sao có thể khinh nhờn Doanh Doanh, ta thấy Quân huynh mới là người nên được chọn.” Đông Phương Ngọc nhíu mày, lập tức thoái thác, thực sợ mấy bạn tốt đem bán mình.

      “Đông Phương huynh, ngươi dù sao cũng là nghĩa tử của thái sư, càng là thủ phủ kinh thành, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người, sao lại mình thành đồ chợ, tại hạ chẳng phải hổ thẹn sao?” Văn Cẩm Miễn ôn hòa cười tít mắt , ánh mắt vô ý xẹt qua Bàng Doanh Doanh thẹn thùng, lên mất mác.

      Bốn nam nhân tuổi đời xấp xỉ, từ cùng nhau học trong cung, cho nên đều là bạn tốt, quan hệ thắm thiết, câu nào cũng rất chú ý.

      “Văn huynh, ngươi đừng cười nhạo ta, ta phải là người làm ăn sao? Doanh Doanh có giá rất cao.” Đông Phương Ngọc xong khỏi nhìn Xảo Nhi đứng bên cạnh, thấy Xảo Nhi cúi đầu biết suy nghĩ cái gì, nhưng là làm cho rất an tâm.

      Quân Vô Nhai với Hoa Phiêu Linh vừa lúc thấy được cảnh này, hai người nhìn nhau cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

      “Ngọc ca ca là thích Doanh Doanh sao.” Bàng Doanh Doanh ngẩng đầu, u oán hỏi Đông Phương Ngọc, ủy khuất làm cho nước mắt lưng tròng.

      “Doanh Doanh, Ngọc ca ca sao lại thích ngươi, ta là nghĩa ca của ngươi, Ngọc ca ca chỉ có mình ngươi là muội muội mà thôi.” Đông Phương Ngọc nhức đầu, biết bọn tới nơi này có việc tốt, xong hung hăng trừng ba phần tử ngoan cố liếc mắt, phải biết Doanh Doanh thích , nhưng vấn đề là chỉ coi nàng như muội muội mà đối đãi.

      “Chính là Doanh Doanh muốn làm muội muội a.” Bàng Doanh Doanh rơi nước mắt, thấy thế mọi người đều quấn quýt lên.

      “Tiểu thư, ngươi đừng khóc a, lão gia biết đau lòng.” Nha đầu Tiểu Thúy của Bàng Doanh Doanh vội vàng đưa ra khăn lụa lau nước mắt cho nàng.

      “Doanh Doanh, biểu ca mang ngươi theo chính là để vui vẻ, ngươi sao lại khóc, Đông Phương huynh, là ngươi đúng, ngươi biết Doanh Doanh là bảo bối của mọi người sao?” Tứ vương gia cũng đau đầu, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Đông Phương Ngọc.

      Đông Phương Ngọc buồn bực nhìn Xảo Nhi liếc mắt, đối với Bàng Doanh Doanh ôn nhu : “Doanh Doanh đừng khóc, Ngọc ca ca cũng muốn tìm nghĩa phụ, thuận tiện đưa ngươi về.”

      sao?” Bàng Doanh Doanh quả nhiên mặt mày hớn hở, nhìn xem đúng là tâm tính của tiểu hài tử.

      “Ừ, ta có việc tìm nghĩa phụ.” Đông Phương Ngọc trong lòng thở dài.

      “Được được, Doanh Doanh vui vẻ lại rồi, dùng bữa dùng bữa!” Quân Vô Nhai đôi mắt hoa đào quyến rũ cười thành đường, nhưng lúc ánh mắt xẹt qua Xảo Nhi, lại thoáng tinh quang, Xảo Nhi thấy thăm hỏi, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.

      “Đông Phương huynh, ngươi tại sao phải tìm nữ quan gia a, chẳng lẽ với võ công của ngươi còn cần nữ nhân bảo hộ hay sao?” Hoa Phiêu Linh với Quân Vô Nhai nhìn người sau bắt đầu nghiên cứu đề tài mà bọn cảm thấy hứng thú.

      “Xảo Nhi là nữ bộ khoái của Hồng huyện, đường ta bị truy sát, là nàng cứu ta, lần này nàng là phụng mệnh huyện lão gia Hồng huyện Lâm đại nhân hộ tống ta hồi phủ Thái sư.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi khóe miệng cong lên tươi cười.

      “À. Như vậy là võ công của nàng so với ngươi còn cao hơn?” Quân Vô Nhai tin, đôi mắt hoa đào bắt đầu quang minh chính đại nhìn khuôn mặt rủ xuống của Xảo Nhi tìm tòi.

      “Ngẩng đầu lên, để bổn vương nhìn xem.” Hoa Phiêu Linh hiếu kỳ trực tiếp ra lệnh.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 22 : Hành động quen thuộc





      Xảo Nhi buồn bực, thực rất buồn bực, nam nhân này tán gẫu tán gẫu , tại sao lại kéo theo nàng.

      Mặt chút thay đổi nâng khuôn mặt nhắn lên, đôi mắt phượng hẹp dài lãnh tình mà nhìn đôi mắt đen chăm chú của Hoa Phiêu Linh, bốn mắt nhìn nhau, con mắt của Xảo Nhi đột nhiên từ từ nheo lại, nam nhân này quả tệ, khiến nàng muốn săn**.

      “Chẳng ra sao cả, so với Doanh Doanh kém hơn nhiều.” Hoa Phiêu Linh rút ra kết luận, nữ tử này nhiều nhất chỉ tính là thanh tú, xinh xắn, khuôn mặt nhắn hé ra khí tức quạnh quẽ mà nữ nhân khác có, trừ cái đó ra, cũng còn cái gì khiến hứng thú.

      “Biểu ca, ngươi đáng ghét ~” Trong lúc mọi người nhìn Xảo Nhi, Bàng Doanh Doanh cũng tinh tế quan sát, dù sao đây cũng là nữ nhân mà Đông Phương Ngọc mang tới, nhưng mà rất nhanh nàng yên tâm, nữ nhân này căn bản thể tính là nữ nhân, thân nam trang khó coi muốn chết.

      “Đông Phương huynh, ngươi cảm thấy nàng đẹp hơn Doanh Doanh sao?” Quân Vô Nhai e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

      “Quân huynh, Tại sao lại hỏi như vậy? Tốt xấu gì người ta cũng là nương, thể vô lễ.” Văn Cẩm Miễn còn có thể vớt vát.

      “Các ngươi là tới ăn cơm hay là tới tìm ta tiêu khiển vậy?” Đông Phương Ngọc giận dữ, phát rất thích bọn điều hay về Xảo Nhi.

      “Ngọc ca ca, tại sao ngươi lại tức giận a, chẳng lẽ nàng thực đẹp hơn Doanh Doanh sao?” Bàng Doanh Doanh lập tức cảm giác được điều bất thường, cả người kích động mà đứng lên, đến trước mặt Xảo Nhi, nàng muốn nhìn xem, vì sao Đông Phương Ngọc lại căng thẳng vì nữ nhân xấu xí như vậy.

      “Doanh Doanh, ngươi đừng làm bậy, Xảo Nhi là ân nhân cứu mạng của Ngọc ca ca!” Đông Phương Ngọc biết Bàng Doanh Doanh luôn được nuông chiều, lập tức cũng đứng dậy, kéo Xảo Nhi ra phía sau , nhưng lại biết rằng hành động kia lại thực chọc giận Bàng Doanh Doanh.

      “Nàng chỉ là nữ bộ khoái? Thấy bản quận chúa cũng quỳ xuống hành lễ sao?” Bàng Doanh Doanh xù lông Nhím lên.

      “Doanh Doanh, được ngang ngược vô lý!” Đông Phương Ngọc cũng tức giận.

      Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh kinh hãi mà đứng lên, tại Đông Phương Ngọc ràng che chở tiểu nương đây, xem ra bọn gặp phải hai phiền toái lớn.

      “Người đâu!” Bàng Doanh Doanh thấy Đông Phương Ngọc hung ác với nàng lại càng thêm tức giận, lập tức hét lên.

      Hai tùy tùng vào từ ngoài cửa, Bàng Doanh Doanh lạnh lùng : “Bắt tiểu nha đầu hiểu quy củ này quỳ xuống, vả miệng!” Lúc này Bàng Doanh Doanh hung hăng tàn nhẫn càng khiến Đông Phương Ngọc đau tim nhức óc, nữ tử thèm nhìn sắc mặt người khác như thế làm sao thích cho được.

      “Doanh Doanh, ngươi dám!” Đông Phương Ngọc thể muốn che chở Xảo Nhi, mà Xảo Nhi đứng ở phía sau chỉ ngáp cái, vì cái gì nữ nhân luôn luôn dùng cách thức này, nhàm chán a, nghĩ đến đây, khỏi ló đầu ra nhìn Hoa Phiêu Linh, phải nhìn mặt , mà là nhìn thân hình , sau đó nhíu nhíu đôi mi thanh tú.

      “Ngươi thích nàng?” Bàng Doanh Doanh lập tức giống như nắm được nhược điểm, vùng lên gay gắt.

      “Ngươi vớ vẩn cái gì! nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi vì sao lại trở nên ngang ngược như thế!” Đông Phương Ngọc tức giận .

      “Aizzzzzzz………” Xảo Nhi thở dài hới, sau đó kéo Đông Phương Ngọc qua, lộ ra thân thể xinh của nàng, hai mắt nheo lại nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Bàng Doanh Doanh lạnh nhạt : “Ngọc ca ca của ngươi đương nhiên là thích ta, ngươi tin sao?” Xảo Nhi xong liền kéo Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc đứng vững, ngã vào trong ngực nàng, Xảo Nhi cúi thấp đầu liền thân mật gắn lên môi mỏng của Đông Phương Ngọc, tay ôm lấy eo , tay kia rất hào phóng mò bộ vị quan trọng của Đông Phương Ngọc, có biện pháp, đây là hành động quen thuộc khi Lưu Mai giở trò lưu manh, ba năm có ánh sáng, cuộc sống sa đọa, khiến nàng so với lưu manh còn lưu manh hơn, nam nhân đối với nàng mà , chỉ là công cụ giường, có chút cảm tình, càng có bất kỳ kiêng dè gì.

      Toàn trường im lìm, tĩnh mịch giống như chết.

      ra của ngươi cũng vĩ đại, ha ha….” Xảo Nhi buông đôi môi của ra, nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng cộng thêm kinh hoảng luống cuống của Đông Phương Ngọc mà lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

      “Vương gia, Văn huynh” Quân Vô Nhai dùng khuỷu tay đụng Hoa Phiêu Linh bị dọa đến trợn mắt há mồm, cà lăm : “Ngươi, các ngươi vừa rồi thấy đúng ? Hay, hay là ta hoa mắt?”

      “Xảo Nhi, ngươi, tật xấu của ngươi lại tái phát?” Đông Phương Ngọc đúng là thẹn đến cực điểm, Xảo Nhi tại sao lại có thể ở trước mặt bạn tốt của mà trêu chọc như thế.

      “Tật xấu gì?” Xảo Nhi nhìn môi mỏng ướt át của , chép chép miệng , hỏi.

      “Đại nhân ngươi, ngươi, có tật xấu là phát xuân!” Đông Phương Ngọc quả thực dám nhìn những người khác, hé ra gương mặt tuấn tú hồng đến tận cổ.

      “Đừng nghe người đó , bị bệnh thần kinh!” Trước mặt Xảo Nhi lập tức xuất tư thế tiên nhân của Lâm Vô Du, trong lòng cảm thấy khó chịu, hé ra khuôn mặt nhắn chuyển sang sắc lạnh.

      “Vậy, vậy ngươi tại sao?” Đông Phương Ngọc muốn hỏi chõ , nàng vì cái gì lại muốn hôn mình? Ý nghĩ này khiến lòng nóng như lửa đốt.

      “Ta thích!” Xảo Nhi xong đến ghế dựa bên cửa sổ ngồi xuống, hai chân bắt chéo gác lên, lười biếng mà bắt đầu kiêng nể gì, dù sao cũng như vậy rồi, mình gấp, đêm dài đằng đẵng, mình vừa mới tỉnh táo lại, xem ra hôn mỹ nam quả có tác dụng nâng cao tinh thần.

      “Oa đừng….” Bàng Doanh Doanh đột nhiên khóc lớn lên, dọa đến mọi người đều phục hồi tinh thần, Ngọc ca ca của nàng cư nhiên bị nữ nhân xấu xí này vấy bẩn.

      “Láo xược, loại nữ tử năng tuỳ tiện này phải loạn côn đánh chết!” Hoa Phiêu Linh tiến lên xem ra căn bản sợ chết mới trừng mắt nổi giận mắng Xảo Nhi.

      “Vương gia, Xảo Nhi đối với ngươi ấn tượng tồi, cho nên ngươi tốt nhất đừng có gì, bằng Xảo Nhi đổi ý tốt!” Xảo Nhi lạnh lùng nhìn , ánh mắt nhìn từ xuống dưới rồi dừng lại ở chỗ đũng quần của , nhướng mày, biết so với Đông Phương Ngọc ai vĩ đại hơn? Lại quay đầu nhìn đũng quần Quân Vô Nhai, khóe mắt nàng bắt đầu run lên, loại rung động hưng phấn mãnh liệt lan ra toàn thân.

      “Láo Xược!” Hoa Phiêu Linh bị sắc quang của nàng quét qua làm cho xấu hổ và giận dữ chịu nổi, nhất thời nổi trận lôi đình.

      “Xảo Nhi, đừng!” Đông Phương Ngọc biết xảy ra chuyện lớn, chờ lúc muốn ngăn cản Xảo Nhi, phát ghế dựa trống , phía sau truyền tới tiếng ‘Binh binh bốp bốp’, sợ tới mức vội vàng quay đầu, chỉ thấy vương gia bị Xảo Nhi cưỡng ép chổng vó lên trời bàn tròn lớn bằng gỗ Lim, chén đũa phía bị hất xuống cách điên cuồng, mặt đất mảnh bừa bãi, Xảo Nhi tay bóp chặt cằm vương gia, tay kia chộp vào trong đũng quần , bóp chút lưu tình.

      “A” tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hoa Phiêu Linh phát ra, mấy người khác kinh hãi muốn tiến lên cứu người, lại phát mình căn bản nhúc nhích được, Đông Phương Ngọc hoảng sợ nhìn những hạt cơm rơi mặt đất.

      “Xảo Nhi, thủ hạ lưu tình, là vương gia!” Đông Phương Ngọc gấp gáp hô, xúc phạm vương gia, tội đáng muôn chết.

      Hoa Phiêu Linh vạn phần thống khổ nhìn nữ nhân người cặp mắt sắc bén, rét thấu xương, trong lòng kinh sợ đến phát run, nữ nhân này là đáng sợ.

      Phượng mâu sắc bén bởi vì lời của Đông Phương Ngọc mà hơi hạ thấp xuống, bàn tay bé nới lỏng chỗ đũng quần của vương gia ra nhưng vẫn chưa rời khỏi, tất cả ánh mắt đều nhìn màn quỷ dị này, Xảo Nhi xinh đẹp khóe miệng theo hạ thân phồng lên của Hoa Phiêu Linh mà nhếch lên nụ cười tà ác.
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 23 : Vũ nhục nghiêm trọng




      Hoa Phiêu Linh muốn phản kháng lại phát bản thân thể dùng lực, đau đớn ở phía dưới tiêu tán, nhưng bàn tay bé tản ra nhiệt nóng vẫn để ở dưới quần khiến vừa tức vừa thẹn, nhất thời khuôn mặt tuấn tú tà mị từ màu hồng biến thành màu gan Heo, nhìn khóe miệng Xảo Nhi cười tà tà, trong lòng đều muốn chết.

      “Xảo Nhi, buông Vương gia ra, van ngươi!” Đông Phương Ngọc thấy Xảo Nhi càng lúc càng càn rỡ vội vàng khẩn cầu, nội tâm có điểm đau đớn, đồng thời sợ tình ngày càng rắc rối thể vãn hồi, Vương gia bị Xảo Nhi vũ nhục nhiều người nhìn thấy, chuyện này phải làm như thế nào? dám tưởng tượng, nhưng tin nếu chọc giận Xảo Nhi, nàng cái gì cũng có thể làm ra được.

      “Vương gia, đừng chọc ta tức giận, biết chưa? Tính tình ta tốt! Đặc biệt là thời điểm mỹ nam phản kháng ta!” Xảo Nhi bóp chặt cằm Vương gia, mắt phượng nhu tình như nước, khẩu khí ôn nhu, sau đó cúi đầu xuống, liếm bờ môi hồng gợi cảm, căng mọng hé mở của xong mới buông ra, đứng thẳng chỉnh lại quần áo của mình.

      Hoa Phiêu Linh ngừng lại trong giây lát, phát có thể động đậy lập tức đứng lên, quần áo sau lưng mảnh hỗn độn, nhưng lấp được rung động với phẫn nộ trong lòng .

      “Ngươi, ngươi là nữ nhân đê tiện!” Gương mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh tức giận đến sung huyết thành màu gan Heo.

      “Tê!” Cẩm phục đỏ thẫm của Hoa Phiêu Linh chia làm hai, bộ ngực trơn bóng như ngọc lập tức phơi ra trong khí, mọi người cụp mí mắt, Bàng Doanh Doanh bị dọa nhắm mắt lại. Nàng tại bắt đầu lo lắng cho chính mình, nữ nhân điên khùng này trừng phạt nàng chứ!

      “Xảo Nhi, được! được! Hãy nghĩ đến Lâm đại nhân, ngươi hại ! Vương gia, van ngươi đừng , đừng nữa!” Đông Phương Ngọc sắp phát điên, tính cách Xảo Nhi nhiều ít cũng hiểu đôi chút, nàng căn bản là sợ trời sợ đất.

      Xảo Nhi lần nữa đưa tay kéo, “Tê” quần lót của Hoa Phiêu Linh bị xé đến giữa hai đùi, chỉ cần xé chút nữa, Tứ vương gia lộ ra trọn vẹn trước mặt mọi người, trong phòng tại có hai tùy tùng bị điểm huyệt, Quân Vô Nhai, Văn Cẩm Miễn, Bàng Doanh Doanh, Tiểu Thúy, còn có Đông Phương Ngọc bị điểm huyệt.

      “Bổn vương nhất định đích thân giết ngươi!” Hoa Phiêu Linh từ đến lớn chưa chịu qua ủy khuất lớn như vậy, hoảng sợ cáu tiết, oán hận nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi, tinh mâu chịu thua kém mà bao phủ sương mù, nhưng tuyệt đánh mất ngạo khí của người hoàng thất.

      “Xảo Nhi, Đông Phương ca ca van ngươi ! Ngươi muốn phát tiết tìm ta, tìm ta!” Đông Phương Ngọc sợ chết, Vương gia gặp chuyện may, Đông Phương Thế Gia cũng bị liên luỵ, thậm chí bị tru di cửu tộc, tại rốt cục cũng hiểu vì sao Lâm Vô Du lại : ‘Muốn phát tiết tìm đại nhân!’ tại cũng là loại tâm tình này.

      “Khóc cái gì? Vật , đêm nay nể mặt của Đông Phương Ngọc ta thả ngươi, nhưng mà phải nhớ cho kỹ được ngoan cố, còn có tuy rằng ta đê tiện, nhưng mà là ta tự , ngươi được !” Xảo Nhi duỗi ngón trỏ lắc lắc trước mặt , sau đó hoàn toàn buông Hoa Phiêu Linh ra.

      “Ngươi! Ngươi là ai?” Lúc sau Hoa Phiêu Linh khó thở, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, nước mắt ủy khuất rơi xuống, nhưng mà lập tức trấn định đặt ra câu hỏi.

      Xảo Nhi đột nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị xen lẫn tức giận kia rồi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài híp thành đường, dùng ngón tay quệt nước mắt khóe mắt của , cẩn thận ngậm vào trong miệng mình, mặn, đây chính là vị của nước mắt, chính mình nếm qua hàng ngàn lần.

      Động tác ái muội khiến Hoa Phiêu Linh đỏ mặt, nhìn Xảo Nhi, trong mắt phượng dài mang theo ý cười yếu ớt, sóng mắt lưu động hàm tia kiều mỵ diễm như có như , cư nhiên là loại nữ tử phong tình làm cho tầm mắt người ta thể di chuyển.

      “Ta gọi là Xảo Nhi, là nữ nhân có tính tình tốt lại có sắc đẹp, mà ngươi, ha ha, là loại ta thích.” Xảo Nhi nheo mắt, bàn tay bé ở trước khuôn ngực mềm mại của dịu dàng vuốt ve chút, khiến toàn thân Hoa Phiêu Linh rùng mình cái, mà khóe miệng Xảo Nhi lại cong lên nụ cười tà ác.

      Hoa Phiêu Linh sững sờ để nàng thao túng, đôi mắt mỵ, tinh mâu vẫn nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, tựa hồ muốn đem khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi khắc sâu vào trong não.

      “Được, nhớ kỹ, hận ta tìm ta, được gây hại cho người vô tội, bằng ngươi rất hối hận, rất hối hận.” Xảo Nhi rốt cục cũng giải huyệt đạo cho , đôi tay vung vài cái, mọi người đều có thể cử động.

      “Vương gia, ngươi sao chứ!” Đông Phương Ngọc lập tức chạy tới cởi trường bào xuống phủ lên người Hoa Phiêu Linh, mà Xảo Nhi lại bắt đầu biếng nhác dựa vào ghế dựa của nàng, giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

      “Việc hôm nay, được ai tiết lộ ra ngoài chữ, nếu , giết tha!” Quân Vô Nhai nhìn Văn Cẩm Miễn hoảng sợ mới quay đầu trầm giọng với mọi người.

      “Vâng!” Mọi người ở đây đương nhiên đều biết Vương gia bị vũ nhục như thế, là chuyện làm mất bao nhiêu thể diện của hoàng thất.

      “Doanh Doanh, trước để thị vệ đưa ngươi trở về!” Đông Phương Ngọc biết đêm nay mình còn nợ lời giải thích.

      “Ừm, được.” Bàng Doanh Doanh sợ hãi nhìn Xảo Nhi, lập tức gật đầu.

      “Nhớ kỹ, việc này thể lung tung, bao gồm cả nghĩa phụ hiểu chưa?” Đông Phương Ngọc .

      “Doanh Doanh biết .” Bàng Doanh Doanh cũng hiểu tầm quan trọng của việc hoang đường này, “Doanh Doanh cáo từ.”

      “Đứng lại!” Xảo Nhi trong lòng buồn cười, nữ nhân này muốn chạy trốn như vậy, xem ra đến nổi ngu ngốc.

      “A, Xảo Nhi nương, còn chuyện gì sao?” Gương mặt Bàng Doanh Doanh trắng bệch nhìn Xảo Nhi ngồi xuống, hai chân dưới váy dài phát run, Vương gia bị nàng đùa giỡn, mình phải thảm hại hơn chứ?

      “Đông Phương Ngọc là người của ta, ngươi tốt nhất đừng để ý , bằng ta cho ngươi làm nương tử của ngựa đực hiểu ?” Xảo Nhi lạnh lùng nhìn nàng, giống như đùa.

      “A!” Bàng Doanh Doanh mặt cắt còn giọt máu, nhìn sắc mặt khẩn trương lại đỏ ửng của Đông Phương Ngọc run giọng : “Ta, ta hiểu rồi.”

      “Ừ, thừa dịp tâm tình ta tốt, , Đông Phương Ngọc làm đồ ăn đêm cho ta.” Xảo Nhi đôi mắt phượng hẹp dài tuỳ tiện quét qua Đông Phương Ngọc, khóe miệng cong lên nụ cười tự tại.

      “Doanh Doanh cáo từ!” Bàng Doang Doang rưng rưng nước mắt, chạy trối chết.

      “Doanh Doanh, ta đưa ngươi!” Văn Cẩm Miễn trong lòng lo lắng, lập tức ôm quyền với mọi ngượi đuổi theo phía sau.

      “Ừ, như vậy mới xứng nha.” Xảo Nhi cầm lấy ly trà bàn uống hơi cạn sạch, phun ra câu: “Trà ngon.”

      tại phòng trong chỉ còn lại ba đại mỹ nam, Xảo Nhi nhìn ba gương mặt tuấn tú, vui tai vui mắt a.

      Hoa Phiêu Linh cả người cạn kiệt sức lực ngồi ở bên nhìn khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi mỉm cười, mà Quân Vô Nhai vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc lại nhìn hai người cười mỉa.

      “Vương gia, Quân huynh, xin bớt giận, Xảo Nhi nàng, nàng phải cố ý, là ta, là nàng chịu nổi kích thích.” Đông Phương Ngọc thực khó khăn giải thích.

      “Đông Phương huynh, ngươi chuyện này phải giải quyết thế nào?” Đôi mắt hoa Đào của Quân Vô Nhai hề hoa Đào, Vương gia bị vũ nhục nghiêm trọng, thân là nhi tử của Đại thần lại bảo hộ được, tội đáng muôn chết.

      “Mắt hoa Đào, ngươi ngươi muốn giải quyết thế nào a?” Xảo Nhi mắt phượng quét , tiếp tục uống trà, nàng thích uống trà, đặc biệt là trà ngon.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 24 : cường đại


      Đôi mắt hoa Đào của Quân Vô Nhai nhíu lại, trầm giọng : “Xảo Nhi nương, ngươi tuy rằng võ công cái thế, nhưng hành vi có phần quá vô lễ, sao có thể xứng với chức bộ khoái chứ! Đại nhân của các ngươi xem ra cũng phải là loại quan tốt!”

      “Bốp bốp!” Hai tiếng giòn vang, Xảo Nhi vẫn ngồi như cũ, giống như chưa hề di chuyển, “Tự cho là đúng!” Mắt phượng sắc bén, “Ta muốn nghe đến bất kỳ lời bất kính nào đối với Lâm Vô Du! phải là quan tốt, ngươi cũng tự nhìn lại mình xem!” Trong tiềm thức của Xảo Nhi, Lâm Vô Du là người thân.

      “Ngươi! To gan!” Quân Vô Nhai bị tát hai bạt tai, sao có thể nuốt cơn tức giận này vào đây, chưởng đánh úp lại hướng Xảo Nhi, Đông Phương Ngọc sợ tới mức lập tức vươn người ngăn cản vội la lên: “Quân huynh, bình tĩnh, Lâm Vô Du quả là vị quan tốt khó gặp, tại hạ có thể làm chứng, mọi người có việc gì cứ từ từ , đừng tổn thương hòa khí.” Sau đó kéo Quân Vô Nhai về lại ghế đè xuống, thầm cùng lắc đầu.

      “Xảo Nhi, ngươi cũng đừng tức giận, người biết trách, Lâm đại nhân là quan tốt có bất kỳ nghi ngờ gì, nhưng mà ngươi tại thế nào cũng là thủ hạ của , nha môn bộ khoái, vì mặt mũi của , có thể phạm pháp được hay ?” Đông Phương Ngọc hàm súc .

      “Ta phạm pháp chỗ nào? Chứng cớ!” Xảo Nhi nhướng mắt, “Vừa rồi như thế? Ta muốn nhìn chút Vương gia bị thương ở chỗ nào?” Xảo Nhi xong bản thân lại cười rộ lên, nàng cảm thấy có hứng thú.

      “Xảo Nhi, được như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn thấy, đây chính là chứng cớ!” Đông Phương Ngọc đầu đầy hắc tuyến, nàng còn cười được, khuôn mặt Vương gia chính là xanh đỏ lẫn lộn rồi.

      “Cái này là nhân chứng, vật chứng sao?” Xảo Nhi liếc xéo Đông Phương Ngọc, đừng cho rằng nàng cái gì cũng hiểu.

      “A, cái này, cái này” Đông Phương Ngọc cười khổ, “Ba người chúng ta đều bị ngươi phi lễ, đây có thể chứng minh ngươi phạm pháp.”

      “Ha ha, vậy các ngươi tố cáo ta phi lễ Vương gia, thiếu chút nữa cưỡng hiếp sao?” Xảo Nhi hề gì.

      Đông Phương Ngọc đầu hàng, nhìn phía Vương gia với Quân Vô Nhai, biết làm thế nào mới tốt, cũng biết bắt Xảo Nhi căn bản có biện pháp.

      Sắc mặt Hoa Phiêu Linh rất khó coi, nhìn Quân Vô Nhai cái, biết đêm nay chỉ có thể nhịn, nữ nhân này võ công là đáng sợ, với Quân Vô Nhai phải là người có võ công, nhưng đêm nay bọn cả cơ hội đánh trả cũng có, điều này sao có thể làm bọn khiếp sợ chứ!

      “Võ công của ngươi học ở đâu?” Vương gia thâm trầm mở miệng.

      biết! Ta lúc đầu có võ công cao.” Xảo Nhi quả biết gì, bởi vì nàng có ký ức của Thượng Quan Xảo Nhi, tuy rằng có ít đoạn ngắn, nhưng mà nàng chưa từng để ý qua, dù sao cũng mắc mớ tới nàng.

      “Thân võ công của ngươi nên vì triều đình mà dốc sức đó chính là đại công thần, nếu như dụng tâm bất lương, đưa tới kinh hoảng, tất phải bị triều đình và võ lâm tru sát, hừ!” Quân Vô Nhai bực mình , biết ý tứ của Đông Phương Ngọc, chính mình căn bản phải là đối thủ của nàng, cần tự rước lấy nhục.

      “Ha ha, ta cũng có nhiều mục tiêu lớn lắm, có cơm ăn, có chỗ ngủ, có mỹ nam ôm, như thế sống hết đời là đủ rồi.” Xảo Nhi rất chậm rãi ra mục tiêu cả đời của mình.

      “Nhưng mỹ nam phải tùy tiện là có thể ôm a?” Đông Phương Ngọc đỏ mặt .

      “Ai , ta muốn ôm ôm!” Xảo Nhi xong ôm Đông Phương Ngọc vào trong ngực, ở khuôn mặt tuấn tú của hôn cái, loại hành vi tùy tiện này khiến ba nam nhân căn bản thể tiếp thụ được, bởi vì nàng là nữ nhân!

      “Xảo, Xảo Nhi, đừng, đừng như vậy!” Đông Phương Ngọc lần nữa đỏ mặt tim đập dồn dập, nữ nhân này tại sao lại lưu manh như vậy.

      “Nữ nhân! Ngươi là tùy tiện, ngươi là nữ nhân! Làm như vậy bị người đời phỉ nhổ, ngươi muốn tìm nam nhân, Câu Lan viện có rất nhiều tiểu quan, nhưng thể vũ nhục lương gia phụ nam*! Khụ khụ khụ” Hoa Phiêu Linh tới đây cũng cảm thấy khó chịu, giả bộ ho lên, đường đường là Tứ vương gia cũng biến thành lương gia phụ nam tồi, đây còn có thiên lý sao?

      (*Lương gia phụ nam: Phụ nam :người đàn ông có vai trò phụ trong nhà, dưới phụ nữ. Lương gia : gia đình tử tế, đàng hoàng…Bạn đoán thôi…hắc hắc)

      “Sao? Câu Lan viện?” Mắt phượng của Xảo Nhi lập tức nheo lại, nghĩ đến cổ đại còn có địa phương tìm Vịt nữa, là mở mang kiến thức , “Ở đây sao?”

      “Ngươi, nữ nhân như ngươi thực là dâm ma chuyển thế!” Quân Vô Nhai xem như nhìn ra.

      Xảo Nhi khóe mắt giật giật : “Ta chỉ thích mỹ nam, giống như các ngươi tuấn mỹ như vậy ta mới cảm thấy hứng thú, cái khác đều cần! Cũng phải thuộc lọai dâm ma hở tí là ăn quàng, ta tối thiểu còn có phẩm cách.” Xảo Nhi tự giễu cười.

      “Ngươi phải cầu quá cao sao, Câu Lan viện làm sao có tiểu quan tuấn mỹ như vậy được!” Khóe miệng Quân Vô Nhai sau khi có rút mạnh mới tức giận .

      “Sao? Hóa ra ngươi cho rằng mình đẹp đến tỏa sáng sao?” Xảo Nhi nhìn chằm chằm Quân Vô Nhai.

      Quân Vô Nhai ngờ nàng lại câu như vậy, sắc mặt lập tức đại quẫn, cà lăm: “Ta, ý của ta phải vậy!”

      “Cho tới nay, ta phát ra năm mỹ nam, ha ha, xem ra địa phương này mỹ nam quả thiếu.” Xảo Nhi nhìn tới nhìn lui ba khuôn mặt ở đây, trong đầu còn ra khuôn mặt của Lâm Vô Du với Lãnh Sương Hàn, nhưng mà cuối cùng lại thay đổi biểu cảm, nhất thời tâm tình biến đổi, sắc mặt lãnh khiến ba nam nhân rất là khó hiểu.

      “Đông Phương Ngọc, có thể chưa? Sớm đưa ngươi trở về chút, ta muốn về Hồng huyện, khỏi để phạm pháp.” Xảo Nhi hứng thú.

      “Ngươi, ngươi muốn rồi? Chẳng lẽ ngươi tính phi lễ Vương gia rồi cứ như vậy sao?” Quân Vô Nhai kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Xảo Nhi.

      “Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta ở chỗ này ngươi sao?” Xảo Nhi đứng dậy làm bộ đến phía , đôi mắt khép hờ, tâm tình nàng biến đổi, ngại phát tiết chút.

      “Ngươi!” Quân Vô Nhai thiếu chút nữa đập bàn nhảy dựng lên, nữ nhân này quá cuồng vọng rồi.

      “Quân huynh!” Đông Phương Ngọc hét lớn, “Xảo Nhi, ngươi ngồi xuống , ta giao đãi chút, lập tức ngay.” xong đẩy Xảo Nhi ngồi lại ghế.

      “Vương gia, Quân huynh, ta xem vẫn nên để Xảo Nhi rời khỏi đây, việc này có người dám nhắc tới, các ngươi xem có thể ” Ý của Đông Phương Ngọc là muốn quên , bởi vì tiếp tục căng thẳng, chỉ sợ hai người bọn họ đều bị thiệt thòi.

      “Vô Nhai, để nàng .” Hoa Phiêu Linh lẳng lặng nhìn Xảo Nhi lãnh, dưới loại tình huống này, bọn chỉ có thể thỏa hiệp.

      Quân Vô Nhai tức giận đến nổi hai gò mà run run, đôi mắt hoa Đào có ý cười nữa, nhìn Xảo Nhi cười lạnh, quay đầu về hướng khác.

      “Được rồi, Xảo Nhi, ngươi chờ chút, lập tức ngay.” Đông Phương Ngọc cuối cùng cũng an tâm, đêm nay là lần kinh tâm động phách nhất của từ đến lớn, lúc đối mặt với sát chiêu của Lãnh Sương Hàn, cũng có kích động như vừa rồi.

      Sau khi Đông Phương Ngọc ra, còn lưu lại hai mỹ nam và Xảo Nhi, Xảo Nhi nhìn bọn , trong mắt lên tia ai oán, ngồi xuống uống trà, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

      Hoa Phiêu Linh với Quân Vô Nhai nhìn nhau liếc mắt cái, hai người đều cảm thấy kỳ quái, tâm trạng của Xảo Nhi dao động rất lớn, bộ dạng tại bọn chưa từng gặp qua, nàng giống như suy nghĩ về việc bi thương nào đó, hơn nữa ai oán càng lúc càng lớn hơn, hơi thở người càng tản ra.

      Đột nhiên Xảo Nhi uống hai hớp trà, vỗ bàn đứng lên.

      “A, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Hoa Phiêu Linh bị giật mình, theo bản năng kéo nhanh quần áo kéo lại, Quân Vô Nhai kinh hoảng mà bảo hộ phía trước Vương gia, ai bảo nữ nhân này quá cường đại như vậy.
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :