1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 15 : Khách khí




      Ba nam nhân kinh hoảng kêu lên: “Xảo Nhi!” Nữ nhân này cũng quá cường hãn .

      “Mổ thế nào, mổ ở đâu?” Xảo Nhi lấy bao tay trong túi đeo vào, sau đó giơ con dao sắc bén lên hỏi Chu Vô Ý và Đông Phương Ngọc, đôi mắt băng lãnh lại huyết tinh.

      “Chỗ này, kéo ra đoạn đến dạ dày, nhìn xem độc có xuống hay là được.” Đông Phương Ngọc lập tức , bởi vì Chu Vô Ý bị Xảo Nhi dọa sợ đến nổi trốn sau lưng Lâm Vô Du.

      “Được!” Xảo Nhi giơ tay lên, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó lại quay đầu lại với Đông Phương Ngọc: “Phiền ngươi tránh ra bên, miễn cho lát nữa ghê tởm.”

      “Ha ha, sao, tại hạ phải chưa gặp qua giết người.” Đông Phương Ngọc là người tập võ, giang hồ việc giết người chẳng hề hiếm thấy.

      “Tùy ngươi!” Xảo Nhi nữa, giơ tay rạch xuống, cắt bụng Lão vương ra, thủ pháp thông thạo, vết cắt hoàn mỹ, động tác thong thả, tựa hồ giống như mổ thịt bò, cả người vô cùng bình tĩnh.

      Sắc mặt Đông Phương Ngọc càng lúc càng tái nhợt, đột nhiên miệng giật giật xông ra ngoài cửa, sau đó ở trong nhà đều nghe tiếng nôn mửa, kiến thức của Đông Phương Ngọc cũng được tính là cao thủ chân chính, Xảo Nhi căn bản phải mổ thi thể, mà giống như chơi đùa với đồ vật thích, làm cho kinh hồn bạt vía.

      “Trong dạ dày hoàn hảo tổn hao gì, có độc!” Xảo Nhi cắt dạ dày của Vương lão đầu ra, đưa đến trước mặt Lâm Vô Du và Chu Vô Ý.

      Sau khi Lâm Vô Du và Chu Vô Ý nhìn xong, khuôn mặt tuấn tú lập tức trắng bệch, hai người đồng thời xoay người xông ra ngoài, sau đó Xảo Nhi nghe được tiếng ba người nôn mửa, khóe miệng của nàng cong lên, lấy kim chỉ trong túi chậm rãi khâu thi thể lại.

      Đợi lúc ba nam nhân suy yếu vào lần nữa, thấy thi thể hoàn chỉnh nằm giường, ngay cả vết khâu cũng tương đối hoàn mỹ, khiến bọn khỏi hoài nghi, Xảo Nhi rốt cuộc là người như thế nào.

      Kỳ Lưu Mai lăn lộn trong giới xã hội đen ba năm, đánh nhau, giết người, tiêu hủy xác chết, ra tay giúp các huynh đệ xử lý vết đạn, khâu miệng vết thương, sớm luyện ra loại vô tâm trấn định.

      “Đại nhân, trở về thôi, đáp án rất ràng phải sao?” Xảo Nhi thu thập túi xong, cởi bao tay ra, ngẩng đầu có biểu tình nào nhìn cả ba người.

      “Sao? Xảo Nhi biết? Trở về sau.” Lâm Vô Du kinh ngạc nhìn Xảo Nhi, tại cặp chân của nhũn ra, lê lết đường phải khoát thêm Chu Vô Ý lên vai ra ngoài, mà Đông Phương Ngọc cũng thế mồ hôi lạnh đầm đìa, có chút sợ hãi nhìn Xảo Nhi.

      Lúc đám người Lâm Vô Du trở lại thư phòng, Xảo Nhi sớm tắm rửa xong thay y phục sạch ra, phải nàng bao đồng, là vẫn còn sớm nên ngủ được, hơn nữa nàng cũng muốn nghe đáp án của Lâm Vô Du có giống như nàng .

      Trong thư phòng, hương trà quanh quẩn, ba nam nhân khôi phục lại như trước, ngồi chỗ thảo luận tình tiết vụ án, Xảo Nhi vừa đến, Chu Vô Ý dâng trà cho nàng, Xảo Nhi cũng khách khí, ngồi ở bên bắt đầu lờ đờ, uể oải nghe bọn chuyện.

      “Xảo Nhi, ngươi cảm thấy ai là hung thủ?” Lâm Vô Du đột nhiên quay đầu hỏi Xảo Nhi.

      Xảo Nhi mắt phượng nhàn nhạt nhìn cái : “Đừng hỏi ta, liên quan gì đến ta.”

      Ba nam khóe miệng co quắp, nha đầu này thế nào lại trả lời như vậy.

      “Ha ha, Xảo Nhi, ngươi tựa hồ trong lòng có dự tính, đoán được hung thủ là ai, sao ra xem?” Đông Phương Ngọc mỉm cười .

      “Ba ông thợ da, còn hơn Gia Cát Lượng, hỏi ta làm cái gì! Phàm việc gì cũng phải có chứng cớ, ta thể ra kết luận!” Xảo Nhi tại thích hai chữ ‘Chứng cớ’, bởi vì Lâm Vô Du cái gì cũng muốn chứng cớ, cho nên mình làm chuyện xấu để lại chứng cớ, như vậy có cách nào hỏi tội nàng.

      “Ha ha, phán đoán chút sao.” Chu Vô Ý cười , kết quả Xảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn , dọa nhanh chóng ngậm miệng.

      “Bản quan cho rằng, đây ràng là hãm hại, nếu Vương lão đại muốn hạ độc, thế nào lại ngốc đến nổi đem độc giấu dưới gầm giường của mình?” Lâm Vô Du tiếp tục chuyện với Xảo Nhi, bắt đầu suy luận .

      “Ta thấy chính là Vương lão nhị giết, ta có nghe qua người nhà Vương lão đại so với lão Nhị hiếu thuận hơn rất nhiều, mọi thứ trong nhà đều của lão Đại, lão Nhị nhất định là cam tâm, muốn căn nhà cho nên mới giết cha mình rồi đổ tội cho lão Đại.” Chu Vô Ý mở miệng .

      “Đúng? Bản quan cũng cho là như vậy, từ xưa làm tặc đều nhận là tặc!” Lâm Vô Du nhíu mi , “Lão Vương là bị siết cổ chết, vì sao lão Nhị lại còn hạ độc?”

      “Bởi vì treo cổ mọi người cho rằng lão Vương tự sát, lão Nhị lại muốn đưa lão Đại vào nhà giam?” Đông Phương Ngọc cười , thoáng nhìn qua Xảo Nhi.

      “Có lý, lão Nhị bụng dạ khó lường, nhưng muốn có chứng cớ chứng minh lão Nhị giết người rồi đổ tội cho lão Đại sợ là dễ dàng như vậy!” Lâm Vô Du nhíu mi, ba người lập tức rơi vào trầm tư.

      “Đây có cách?” Xảo Nhi khinh bỉ .

      “Hả, Xảo Nhi có biện pháp sao?” Lâm Vô Du mỉm cười với Xảo Nhi.

      “Thả Vương lão nhị ra, phái người theo dõi, nhất định chuyện với thê tử , lúc với thê tử mắt mày lại chúng ta phải bắt được thóp sao?” Xảo Nhi cảm thấy rất đơn giản.

      “Ý kiến hay!” Đông Phương Ngọc lập tức tán dương .

      “Ai da, chính là phái ai đây? Nếu có việc ngoài ý muốn phải xử lý thế nào?” Lâm Vô Du lo lắng nhìn Xảo Nhi.

      “Vậy liền vu oan giá hoạ!” Xảo Nhi lạnh lùng , “Quan phủ phải luôn dùng chiêu này sao?”

      “Ha ha, Xảo Nhi ngươi sai rồi, khi nào còn biện pháp mới sử dụng.” Lâm Vô Du lập tức giải thích .

      “Đại nhân, phương pháp Xảo Nhi rất hay, bằng trước đem bọn thả ra đêm, sáng mai lại đem Vương lão đại ra đánh, thả lão Nhị ra rồi phái nha dịch theo dõi, lúc lão Nhị đắc ý, nhất định buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó tất có kết quả.” Chu Vô Ý khóe miệng nhếch lên nụ cười gian nhìn Xảo Nhi, đầu óc của tiểu nha đầu này rất hữu dụng.

      “Được, để Vương Hán với Mở Lương theo dõi, hai người này làm việc tương đối cẩn thận.” Lâm Vô Du suy xét chút sau đó lập tức gật đầu.

      “Tốt, hạ quan lập tức bố trí.” Chu Vô Ý đứng dậy rời .

      “Xảo Nhi, đêm nay cám ơn ngươi, thời gian còn sớm, ngươi nghỉ trước .” Lâm Vô Du cười nhạt nhìn nàng, Xảo Nhi nhấp ngụm trà đứng lên, chào hỏi tự ý rời .

      “Vậy Lâm đại nhân cũng sớm nghỉ ngơi.” Đông Phương Ngọc ôm quyền rời , là khách nhân, ở tại tiền viện, sắc trời tối rất bất tiện.

      Sau khi Xảo Nhi về vẫn còn thanh tỉnh, điểm buồn ngủ cũng có, đứng dưới cây đại thụ nhìn những vì sao lấp lánh bầu trời đêm, thở hơi, suy nghĩ dần dần bay xa.

      Lúc Chu Vô Ý quay lại thấy Xảo Nhi đứng dưới gốc cây, kinh ngạc : “Xảo Nhi, ngươi thế nào còn chưa ngủ?”

      Xảo Nhi quay đầu liếc cái, gì, tiếp tục nhìn bầu trời đêm.

      Chu Vô Ý thấy nàng phản ứng, cũng tiếp tục hỏi nữa, lắc đầu vào phòng.

      Xảo Nhi suy nghĩ càng phiêu càng xa : “Mai Nhi, đây là chòm sao của ngươi, chòm sao Sư Tử, đúng ?” Nam tử ôn nhu ôm vai Lưu Mai đứng mái nhà quan sát bầu trời đêm mỹ lệ.

      “Nơi đó a, ta đến thế nào được, sao lại có sư tử a.” Lưu Mai làm nũng nhìn nam nhan ôm mình trong ngực: Lộ Dật rất tuấn.

      “Ha ha, bé ngốc, thế nào lại thực giống sư tử, ngươi cho rằng sư tử có thể bay lên trời sao, ha ha.” Giọng của Lộ Dật rất dễ nghe làm cho Lưu Mai mê muội thôi.

      “Đáng ghét ~.” Lưu Mai Xinh đẹp đôi bàn tay trắng như phấn đánh , tình cuồng nhiệt làm nàng giống như đồ ngốc, kết quả đương nhiên là bị người ôm vào trong ngực, hưởng thụ nụ hôn dài vô cùng nhiệt tình, say mê.
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 16 : Tùy tiện đoạt lấy



      Đợi Lâm Vô Du chỉnh lý vụ án xong, lúc trở lại liền nghe thấy tiếng khóc bi oán, trầm thấp của nữ tử nên bị dọa đến nhảy dựng lên.

      “Xảo Nhi, ngươi sao vậy ? Thế nào còn chưa ngủ? Ra đây làm gì ?” Lâm Vô Du lập tức khẩn trương chạy đến kéo Xảo Nhi nằm bàn đá khóc lóc thương tâm.

      “Đừng quản ta!” Xảo Nhi phẫn nộ đẩy Lâm Vô Du qua bên.

      “Xảo Nhi, xảy ra chuyện gì? Ta cũng rất quan tâm ngươi, ngươi có tâm gì có thể với ta, đừng chịu đựng mình, tốt.” Lâm Vô Du ngược lại càng thêm lo lắng.

      “Ngươi cút ngay! Đừng phiền ta!” Xảo Nhi tâm lý càng lúc càng mất thăng bằng, cảm giác nam nhân càng tốt càng giả dối.

      “Xảo Nhi, ngươi đừng như vậy, thiên hạ này có cái gì giải quyết được, ra, ta có lẽ giúp được ngươi.” Lâm Vô Du chính là vị thánh nhân, người ta càng đáng thương, càng thương cảm.

      “Ngươi muốn giúp đúng ?” Xảo Nhi đột nhiên đứng lên, nước mắt mặt còn chưa khô, biểu tình nghiêm túc nhìn .

      “Ta có thể giúp nhất định giúp! Chúng ta là người nhà mà!” Hai mắt Lâm Vô Du rất kiên định trả lời.

      “Được, chính ngươi ! Như vậy đừng trách ta khách khí!” Xảo Nhi lập tức duỗi tay điểm huyệt đạo của , ôm vào phòng của mình.

      Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du bị dọa đến thất sắc, thể động đậy cũng cách nào chuyện, hoảng sợ nhìn khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi dưới ánh trăng bàn bạc lại vô cùng trầm.

      “Tê” Quần áo trước ngực bị Xảo Nhi thô bạo xé rách, Lâm Vô Du đen mặt thở dốc vì kinh ngạc, xem ra là tự đưa đến cửa.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng nhu mỹ, xuyên qua cửa gỗ khắc hoa chiếu rọi vào trong, ánh trăng loang lổ bàn bạc, lại khiến Lâm Vô Du có thể thấy được tiểu nữ nhân ở người mình làm cái gì.

      Trước ngực truyền đến trận tê dại đau đớn, đầu khuôn ngực bóng loáng như Ngọc của đoạt lấy bốn phía, động tác thô bạo làm có điểm hơi đau, tuấn mi nhăn lại, nha đầu này lại phát xuân.

      Lâm Vô Du xử kinh, nhưng ngược lại nội tâm bình tĩnh trở lại, tựa hồ sớm dự liệu đến. Kỳ Lâm Vô Du muốn làm theo lời của Chu sư gia, để tránh nàng gậy họa cho người khác, mình nên hy sinh chút.

      Xảo Nhi hoàn toàn mất lý trí, xé rách toàn bộ quần áo của Lâm Vô Du, tận tình chơi đùa, căn bản nhìn thấy Lâm Vô Du hô hấp thống khổ vừa giãy dụa khiến khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

      Dưới ánh trăng ái muội, Xảo Nhi cởi quần áo người, thân thể tuyết trắng, quyến rũ rất kích thích đập vào tầm mắt Lâm Vô Du, khuôn mặt tuấn tú mới đỏ bừng rất nhanh chuyển thành sợ hãi, lại muốn nỗ lực duy trì bình tĩnh, thân thể bị kỹ thuật cao siêu của Xảo Nhi khiêu khích, nội tâm cư nhiên còn mang theo tia khát khao.

      “Là chính ngươi muốn làm người tốt , đừng trách ta, là do ta muốn mình phải khổ tầm, cần phát tiết.” Xảo Nhi rốt cục đem ánh mắt quạnh quẽ nhìn Lâm Vô Du, thân thể nho giạng hai chân ở người dần dần hạ xuống.

      “Ưm.” Lâm Vô Du nhắm đôi mắt lại chút, khuôn mặt tuấn tú vo thành nắm, ngây người ra rên lên .

      “Đáng chết !” Xảo Nhi hiển nhiên quên mất thân thể của mình bây giờ chỉ là nữ tử chưa được khai mở, bị đau khiến nàng mắng ra tiếng, vẫn ở yên thân Lâm Vô Du nhúc nhích, để đau đớn qua .

      Lâm Vô Du mở to hai mắt, thấy khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi vạn phần thống khổ, khỏi lộ ra thần sắc quan tâm, thân thể tại nơi ấm áp bao quanh khiến cả người bốc cháy lên.

      Đau đớn hoà dịu, Xảo Nhi rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du vô cùng khó chịu, lại thêm nhu tình : “ ngại, quên mất mình là hoa cúc khuê nữ.” Xảo Nhi xong thân thể chậm rãi, ôn nhu ấn xuống, bên trong mắt phượng hẹp dài lên tia dục hỏa, miệng cũng giọng khẽ ngâm nga.

      Lâm Vô Du mở to mắt nhìn thân thể quyến rũ chuyển động dưới ánh trăng đạm đạm màu bạc, thể xác và tinh thần bị buộc tiếp nhân khảo nghiệm, chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân, lúc động tác của Xảo Nhi càng lúc càng nhanh ở người , rốt cục nhịn được, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ au, xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

      Xảo Nhi sửng sốt, giải huyệt đạo cho , thân thể có thoát ra, mà chậm rãi nằm xuống, miệng thân mật hôn môi mỏng của . Được tự do Lâm Vô Du muốn đẩy nàng ra, nhưng phát Xảo Nhi nhắm đôi mắt, lông mi dài hơi run run, khuôn mặt nhắn ửng hồng lại mang theo tổn thương, khiến trong lòng khỏi dâng lên thương cảm, rốt cục trong lòng mềm nhũn, nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đáp trả lại.

      “Ưm, a.” Thanh mê người của Xảo Nhi khiến Lâm Vô Du hưng phấn, Xảo Nhi chút do dự lần nữa đoạt lấy, lần này ôn nhu nữa mà thô bạo cuồng dã, mái tóc đen dưới ánh trăng tung xõa, thân thể linh lung phảng phất như muốn bay cao, bận tâm đến cảm nhận của Lâm Vô Du, thẳng đến khi chính nàng hài lòng mới thôi.

      Lâm Vô Du toàn thân đỏ lên, thở hồng hộc, tâm tình mênh mông, chính mình cũng biết muốn cái gì nữa, nhìn thân thể nữ nhân bò xuống người , bỗng nhiên trong đầu nhớ lại lời Chu sư gia , nhìn Xảo Nhi bằng mắt từ từ nức nở.

      “Ngươi khóc cái gì?” Xảo Nhi bắt đầu ở bên giường mặc quần áo, đôi lông mày nhíu lại, nhìn mỹ vị nam tử này.

      “Xảo Nhi, ngươi, ngươi thế nào lại có thể đối với ta như vậy, ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với ta, ô ô.” Lâm Vô Du nhẫn tâm trách cứ Xảo Nhi, bởi vì bị nàng ưu thương mới chấn kinh, nhưng cũng có chút oán hận Xảo Nhi, cũng bởi vì ngượng ngùng vừa rồi mà phá giải khúc mắc, huống chi Xảo Nhi là hoa cúc khuê nữ, cũng phải loại người trong tưởng tượng của .

      “Sao? ? Phụ trách thế nào?” Xảo Nhi nheo hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình.

      “Ngươi, ngươi phải giúp ta bắt phạm nhân, bằng , bằng ta chết cho ngươi xem, ô ô” Lâm Vô Du nghĩ thông suốt.

      “Phải ? Thế ngươi chết .” Xảo Nhi mặc quần áo tử tế xoay người rời khỏi, nàng chịu uy hiếp.

      “A, Xảo Nhi, ngươi, ngươi! Ta chết cho ngươi xem !” Lâm Vô Du sửng sốt, khiến khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nha đầu này thế nào lại vô tình như vậy.

      “Tốt a, chết ! Ta xem !” Xảo Nhi đứng tại ngưỡng cửa xoay người, nàng cảm thấy Lâm Vô Du làm như vậy, bởi vì là người trọng nghĩa quật cường, còn có khát vọng, còn muốn vì dân chúng mà làm việc chính nghĩa, thế nào lại muốn chết.

      “Ngươi! Ta dầu gì cũng là đồng nam thân, ngươi lại cưỡng ép lãng phí, tuy rằng ta trách ngươi, nhưng đại nhân ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác a, ta chết đây.” Lâm Vô Du muốn khắc sâu vào tâm trí của Xảo Nhi, tin Xảo Nhi còn có lương tri, cho nên nguyện ý mạo hiểm.

      Chỉ thấy quần áo còn xộc xệch ở giường, nhìn thấy trong góc phòng có cái bàn gỗ , đập vào góc nhọn đó, tin Xảo Nhi cứu , còn nếu cứu , cũng hi vọng mình có thể đánh thức lương tri của nàng.

      Xảo Nhi cả kinh, muốn mất mạng, nhìn thấy rất để ý đến mình là đồng nam thân, đều trách mình chịu nghe ngóng ràng, cứ tưởng rằng sớm còn, nghĩ đến nam nhân cổ đại lại có tư tưởng coi trọng trinh tiết như vậy.

      Thân ảnh chợt lóe, ôm trong ngực, đôi mắt phượng hẹp tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú của .

      “Xảo Nhi, ngươi đồng ý?” Lâm Vô Du Xảo Nhi kỳ tệ như vậy.

      “Ngươi cố ý?” Xảo Nhi thấy khóe miệng câu cười mới cảm giác mình bị mắc lừa, vừa muốn đẩy ra, Lâm Vô Du lại gắt gao ôm lấy nàng : “Xảo Nhi, đồng ý thể đổi ý, hết thảy của ta đều giao cho ngươi , ngươi vẫn thể theo đại nhân lần này sao? Huống hồ chúng ta làm chuyện vợ chồng, đại nhân lấy ngươi vào cửa, làm nàng dâu Lâm gia của chúng ta được ?” Lâm Vô Du muốn cưới vợ vốn là phụ mẫu chi mệnh, bà mối se duyên, đối với Xảo Nhi tuy rằng chưa hẳn là thích, nhưng cũng có chút cảm giác, huống hồ có thể để Xảo Nhi quay đầu là bờ, mình cũng tính là làm được việc công đức.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17 : Thú ngươi làm thê





      Xảo Nhi bị câu này của Lâm Vô Du làm cho chấn động thể nhúc nhích, nam nhân này phải đầu óc bị chập mạch chứ, thú nàng làm thê?

      “Về sau lúc ta phá án, Xảo Nhi phu xướng phụ tuỳ, phải rất tốt sao?” Giọng của Lâm Vô Du khàn khàn mang theo dục cảm, cơ thể lại trần truồng, thế nào cũng cảm thấy có điểm làm nũng.

      “Ngươi điên sao!” Xảo Nhi hoàn toàn coi ai ra gì, đẩy ra, xoay người rời , để lại mình Lâm Vô Du ngu ngơ trong phòng, mình thế nào lại điên, phải nàng mới điên sao?

      Xảo Nhi về đến phòng mình nằm ở giường lăn qua lăn lại, tuy rằng thân thể được thỏa mãn, nhưng bị lời của Lâm Vô Du làm cho tâm tư bị xáo trộn, khiến nàng buồn bực bất an, người này tại sao đối với nàng tốt như vậy, mình cường bạo , cư nhiên lại có loại phản ứng đó? con mẹ có bệnh!

      Nghe tiếng Lâm Vô Du đến, bước chân ràng dừng trước cửa phòng nàng, Xảo Nhi lập tức dùng chăn che kín đầu, nàng thừa nhận nàng có điểm sợ .

      Nhưng Lâm Vô Du có gõ cửa, mà lại trở về phòng mình, khiến cho Xảo Nhi nhàng thở ra.

      Lâm Vô Du về phòng đốt đèn, nhìn quần áo người đủ che thân thể, chỉ cười khổ lắc đầu, rửa mặt chải tóc chút, nằm ở giường nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt khỏi đỏ lên, sách thánh hiền đọc ít, cũng biết việc sinh hoạt vợ chồng, nhưng cảm giác mới mẽ, mỹ diệu này là lần đầu tiên trải qua, nghĩ đến thân thể mềm mại, tiếng ngâm khẽ mê người của Xảo Nhi, lồng ngực Lâm Vô Du nóng lên, phát mình căn bản ngủ được, biết Xảo Nhi sau khi phát tiết xong rồi, có thể ngủ được ?

      Ngày thứ hai, Lâm Vô Du sớm vào trong phòng Xảo Nhi, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ tươi cười, khiến khóe miệng Xảo Nhi co quắp.

      “Xảo Nhi, tối hôm qua ngủ có ngon ? Việc ta ngươi có nguyện ý ?”

      “Việc gì?” Xảo Nhi lạnh lẽo rét buốt nhìn cái hỏi.

      “Chính là việc phu xướng phụ tuỳ a? Xảo Nhi thế nào có thể thờ ơ, chúng ta là vợ chồng.” Lâm Vô Du trách nàng lãnh mạc.

      “Ngươi ngậm miệng! Ai vợ chồng với ngươi? Ta qua là ta phát tiết! phụ trách, ngươi giảo hoạt, ta chỉ đáp ứng làm bộ khoái! Việc khác đừng tới phiền ta, hơn nữa ta có thể với ngươi, ta chỉ có nam nhân, cho nên xin ngươi đừng nhắc tới việc này nữa!” Xảo Nhi tức giận .

      “Xảo Nhi!” Lâm Vô Du cả kinh, lập tức đến trước giữ chặt đôi tay nàng, đau xót nhìn khuôn mặt nhắn quạnh quẽ lại tức giận của nàng : “Xảo Nhi, ngươi tại sao có thể như vậy, ta biết ngươi có rất nhiều tâm , nhưng ngươi thể buông tha cho mình sao, ngươi là nương nha, thể như vậy! Ta đau lòng.”

      “Buông ra! Bệnh thần kinh! Việc của ta cần ngươi để ý! Còn có đừng ở trước mặt ta làm bộ thánh nhân, vọng tưởng ta thay đổi!” Xảo Nhi nhíu hai mắt lại, mắt phượng lên tia hận ý.

      “Xảo Nhi, ngươi, ngươi vì cái gì lại nghĩ như vậy, ta rất thương ngươi a.” Lâm Vô Du nội tâm bị đau đớn, biết Xảo Nhi phải là nữ nhân xấu, biết tại sao nàng lại lãng phí chính mình như thế, nhưng tuyệt cho phép nàng làm như vậy!

      “Lâm đại nhân! ! Ngươi cho rằng ngươi là ai! ! Ngươi đừng bức ta nữa, bằng ta lập tức rời , liền bộ khoái đều làm!” Xảo Nhi hung tợn .

      Lâm Vô Du sửng sốt , đột nhiên kéo Xảo Nhi vào trong ngực, bi thống : “Xảo Nhi, ngươi tới cùng là có nổi khổ gì a, ta đau lòng quá.” Lâm Vô Du tin Xảo Nhi nhất định là bị tổn thương rất sâu, mới khiến cho tâm tính nàng vặn vẹo, mình càng phải dung nạp nàng, bảo vệ nàng, để nàng thoát khỏi nhà giam của bản thân.

      Xảo Nhi ở trong ngực có giãy dụa, chỉ trợn trắng mắt, mình có gì với vị thánh nhân này cũng đều lãng phí nước miếng, muốn cứu nàng như vậy, thế liền kéo theo xuống Địa ngục luôn!

      Đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng dán bờ môi mỏng của , đầu lưỡi cường thế chui thẳng vào trong khoang miệng , bên trong có vị bạc hà nhàn nhạt, hơi thở tươi mát thơm tho.

      Lâm Vô Du tuy rằng bị giật mình, nhưng mà lập tức mặt đỏ tai hồng đáp trả lại, ôm chặt nàng, linh lưỡi vụng về theo sát cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa cùng chỗ, nước miếng giao hòa, khiến nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng vọt, để ý việc mình bị Xảo Nhi coi là công cụ phát tiết, mà chỉ muốn Xảo Nhi trở lại bình thường.

      “Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, “Xảo Nhi, đại nhân ở trong phòng ngươi sao?” Giọng của Chu Vô Ý.

      Hai người rời khỏi nụ hôn nóng bỏng, Xảo Nhi cũng thèm nhìn Lâm Vô Du, đến ngưỡng cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, cặp mắt rét lạnh nhìn Chu Vô Ý, phẫn nộ ra ngoài.

      “Xảo Nhi, ngươi đừng quên hôm nay phải hộ tống Đông Phương công tử a.” Chu Vô Ý vội vàng hô, sau đó thấy Lâm Vô Du mặt đỏ ửng lúng túng đứng trong phòng.

      “Đại nhân, xảy ra việc gì? Tiểu nha đầu này mới sáng sớm mà hỏa khí lớn như vậy a?” Chu Vô Ý kỳ quái .

      “Nàng đáp ứng làm nữ bộ khoái.” Lâm Vô Du cưỡng chế chính mình bình tĩnh trở lại, lấy ra cây quạt, mỉm cười .

      Chu Vô Ý cả kinh : “Sao? Đại nhân làm thế nào để nàng đáp ứng?” Chu Vô Ý vừa vừa nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du, phát làn môi sưng đỏ, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng lập tức nắm chặt tay : “Đại nhân, chẳng lẽ ngươi hy sinh chính mình?”

      “Phật viết: ta xuống địa ngục, ai xuống địa ngục! Chỉ cần có thể khiến nàng đường rẽ, hy sinh có làm sao?” Lâm Vô Du phe phẩy cây quạt, lúc Chu Vô Ý vẫn biểu tình hoảng sợ cất bước ra Tiểu Lâu.

      “Đại, đại, đại nhân!” Chu Vô Ý đứng ngây ngốc hồi mới vội vàng đuổi theo.

      Lâm Vô Du đứng lại xoay người sắc mặt nghiêm túc : “Ngươi muốn cười cười .” Sau đó khóe miệng giật giật.

      phải! Đại nhân, ngươi vĩ đại, hắc hắc, nhưng mà đại nhân, ngươi là tự mình nguyện ý?” Chu Vô Ý hiếu kỳ hỏi.

      “Phải sao, phải sao, gạo nấu thành cơm rôi, ngươi còn quản là ai nấu cơm sao.” Lâm Vô Du liếc xéo Chu Vô Ý.

      “Ta biết, ha ha, Xảo Nhi là nha hoàn nhóm lửa, cơm này đương nhiên là do nàng tới nấu, đại nhân, ngươi hy sinh lần này có thể đổi lấy việc tốt chon ha môn chúng ta sau này.” Khóe miệng Chu Vô Ý lộ ra tia cười gian.

      được hồ ngôn loạn ngữ, Xảo Nhi là nội tâm ứ đọng, cần phải phát tiết, ta chuẩn bị lấy nàng, sau đó từ từ khai đạo cho nàng.”

      Chu Vô Ý lại cả kinh : “Đại nhân, ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn lấy Xảo Nhi?”

      “Nàng là hoa cúc khuê nữ, ta đương nhiên muốn phụ trách nàng, nhưng mà nha đầu này nguyện ý, ngươi giúp ta từ từ khuyên nhủ.” Lâm Vô Du lộ ra thần sắc lo lắng.

      “Cái gì! Nàng còn nguyện ý?” Khóe miệng Chu Vô Ý rút gân, Xảo Nhi này cũng khỏi tự cho mình quá cao , đại nhân dầu gì cũng là Huyện thái gia, lại tuấn mỹ, tài trí hơn người, các thiên kim tiểu thư đều mong còn được, nàng lại còn nguyện ý, thực là thân ở trong phúc còn biết phúc.

      “Sư gia, để bảo toàn danh dự cho Xảo Nhi, ngươi có thể ngàn vạn lần được lung tung! Ngươi với ta là người nhà, ta mới cho ngươi biết.” Lâm Vô Du nghiêm khắc nhìn Chu Vô Ý, tinh mâu sắc bén khiến Chu Vô Ý trong lòng cả kinh, đại nhân đối với rất ít khi thể loại biểu tình này, xem ra đối với Xảo Nhi động tâm.
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 18 : Muốn phát tiết tìm đại nhân




      Xảo Nhi tức giận ra ngoài nha môn, đối với Lâm Vô Du còn gì để , cư nhiên muốn lấy nàng, thực là đầu óc có vấn đề! Nhưng mà cũng khiến nàng nghĩ đến vấn đề quan trọng khác, đó chính là tránh thai, nàng muốn mang thai hài tử của , đến lúc đó nhất định oanh tạc tai nàng đến chết, hài tử này thể có cha, càng thể có mẹ, cho nên nhất định phải gả cho .

      Xảo Nhi tưởng tượng Lâm Vô Du kia giống như Đường Tăng cứ mở miệng là lải nha lải nhải, nàng bắt đầu đau đầu, tại sao mình lại nhịn được mà cường bức , đều trách bộ dạng của là chêu người, tưởng tượng đến nam nhân ở giường Lưu Mai từ trước giờ đều là đại soái ca hạng nhất hạng nhì, nàng phát cầu của mình cao, cho nên lần này tại sao là Lâm Vô Du mà phải là Chu Vô Ý, là ta nghĩ đến là xử nam, mới bị ép đồng ý làm bộ khoái, nam sắc hại người chưa.

      Lúc Xảo Nhi tâm tình ngột ngạt trở lại nha môn, Chu Vô Ý tìm nàng khắp nơi.

      “Xảo Nhi, ngươi đâu, nhanh về phòng thay quần áo, nếu là nha môn bộ khoái, phải có bộ dạng của bộ khoái, cũng có thể uy hiếp tội phạm, ha ha, Đông Phương công tử đợi, ngươi chuẩn bị xuất phát, sớm về sớm, đại nhân chỉnh lý tư liệu để bắt tội phạm, chờ ngươi trở về .”

      Xảo Nhi mắt phượng liếc cái, thầm nghĩ sao lại biết ? Xem ra thánh nhân là nhịn được mà tán dương công đức của .

      “Xảo Nhi, ngươi về sau là huyện nha phu nhân của chúng ta, phải vì đại nhân mà làm vẻ vang a.” Trong lòng Chu Vô Ý là bội phục tiểu nữ nhân này, nữ nhân cường hãn như vậy thế gian chỉ có cư nhiện lại xuất ở Hồng huyện của bọn , kỳ tích!

      “Cái rắm!” Xảo Nhi tức giận mắng tiếng, “Đừng để ta nghe đến hai chữ đó nữa, bằng cẩn thận ta cũng cường ngươi!” xong lập tức vào.

      Chu Vô Ý đờ người ra, uy hiếp này rất có phong cách, cường, Chu Vô Ý toàn thân rùng mình cái, nhìn bốn phía xung quanh nhanh chóng rời khỏi, vì sao cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt .

      Xảo Nhi nhìn đồng phục bộ khoái trong phòng, khuôn mặt nhắn biến thành màu xanh, đây ràng là quần áo nhất của nha dịch, bên trong trường bào màu đỏ tía, cộng thêm vạt áo trước màu đen, cổ tay áo, thắt lưng, quần lót bên trong đều là màu trắng, phía dưới kết hợp với đôi giày vải màu đen, chẳng lẽ nữ nhân cũng mặc như vậy? lại nhìn vỏ trường đao màu đen bên cạnh, Xảo Nhi muốn kích động rống to.

      “Xảo Nhi.” Lúc này, Lâm Vô Du ở thư phòng nhận được tin của Chu Vô Ý chạy đến.

      “Đây là y phục của ta?” Giọng của Xảo Nhi lạnh như băng, còn muốn kích động mà bóp chết , mình đồng ý làm bộ khoái, nhưng đồng ý mặc bộ quần áo này.

      “Ha ha, Xảo Nhi, trong khoảng thời gian ngắn có y phục thích hợp với ngươi, bộ này là y phục của tiểu nha dịch trước đây, ngươi dùng tạm mấy ngày, ta gọi Cố đại thẩm may mấy bộ đồ nữ tử xinh đẹp, uy phong, để Xảo Nhi của chúng ta về sau có thể làm nữ bộ khoái uy phong lẫm liệt, uy chấn Hồng huyện.” Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi tủm tỉm cười, nghĩ đến rất đẹp.

      “Ngươi là nằm mơ sao?” Xảo Nhi rất muốn xoá sạch khuôn mặt tươi tắn của , cảm giác đặc biệt chói mắt.

      “Xảo Nhi, ngươi đồng ý với đại nhân .” Lâm Vô Du nhất thời lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

      Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú muốn ăn đòn của cắn chặt răng, hung tợn : “ ra!”

      “A, vì cái gì a, Xảo Nhi phải muốn thay quần áo sao?” Lâm Vô Du lại cười.

      “Ngươi chẳng lẽ còn muốn xem?” Xảo Nhi nheo mắt phượng lại.

      “Xảo Nhi, ngươi là nương tử của ta a.” Lâm Vô Du theo thói quen ra.

      “Bốp!” khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du vang lên tiếng tát thanh thúy: “Đừng để ta nghe đến hai chữ này lần nữa, bằng ta nghe lần đánh ngươi lần!”

      Sau khi Lâm Vô Du sửng sốt, lập tức che khuôn mặt bị đánh của mình, ánh mắt ủy khuất xuất sương mù, nhìn khuôn mặt nhắn vô cùng băng lãnh của nàng, lời nào, nhưng đôi mắt xinh đẹp lóe ra vài giọt thủy tinh làm cho Xảo Nhi sắp chết đuối.

      Xảo Nhi nhìn nữa, thu lại ánh mắt hàn lãnh, nhanh chóng thay quần áo, bộ quần áo này cư nhiên còn rất thích hợp với nàng, màu đỏ tía làm tôn lên da thịt tuyết trắng của nàng, trang phục nam tử khiến nhìn nàng có điểm soái khí, nàng cột mái tóc dài bằng đoạn vải cũng màu đỏ tía thành đuôi ngựa, cả người lập tức có vẻ vô cùng nhàng khoan khoái, nhìn trong gương đồng, Xảo Nhi phát cũng tệ lắm, khóe miệng khỏi giật giật.

      Cầm lấy đại đao uy vũ, rút đao ra khỏi vỏ, khóe mắt Xảo Nhi phát run, chói lọi quả thực rất uy phong, chỉ thấy nàng duỗi ngón tay, ở mặt đao nhàng bắn ra, đại đao lập tức chia làm hai, đây chính là đại đao của nha môn!

      Quay đầu nhìn Lâm Vô Du vẫn bụm mặt như trước, hai mắt thương tâm nhìn nàng, Xảo Nhi hừ lạnh tiếng, có đồng tình ra ngoài.

      “Xảo Nhi.” Lâm Vô Du giữ chặt nàng, Xảo Nhi nghiêng đầu mắt phượng liếc cái.

      “Xảo Nhi, nếu ngươi thích nghe hai chữ kia, đại nhân về sau đến, nhưng trong lòng ngươi phải nhớ kỹ, ta là nghiêm túc, còn có ngươi về sau thể đánh vào mặt ta, ta là đại nhân, bị thuộc hạ thấy mất uy nghiêm, ngươi đánh địa phương khác tốt hơn.” Lâm Vô Du ủy khuất mím môi.

      Xảo Nhi nghĩ đến phát cáu ngược lại còn để nàng đánh địa phương khác, NND, lại là Jesus.

      “Xảo Nhi, ngươi là người, đừng quạnh quẽ như vậy được ? Chúng ta là người nhà a.” Lâm Vô Du ôm lấy nàng.

      “Ngươi lại muốn bị đánh có phải?” Xảo Nhi giãy dụa thoát ra.

      “Xảo Nhi muốn đánh, ta đồng ý, chỉ hi vọng Xảo Nhi vui vẻ.” Lâm Vô Du hai mắt sủng ái bắt đầu buồn bực bất an, rất muốn đè bẹp Xảo Nhi.

      xong chưa?” Xảo Nhi càng lạnh, thực cho rằng mình đánh sao?

      xong , ha ha.” Lâm Vô Du ngoan ngoãn buông nàng ra, đối với nàng lộ ra nụ cười ấm áp, giống như cái tát vừa rồi chưa có xảy ra.

      Xảo Nhi lập tức “Vèo” tiếng thấy bóng người, nàng sợ mình đối với nam nhân điên mất.

      đến phòng bếp lấy gạo bỏ vào trong túi áo, tới cửa lớn, gặp Đông Phương Ngọc tuấn với Tiểu Thanh lên ngựa, bên cạnh còn có con ngựa mà nâu, hiển nhiên là chuẩn bị cho nàng.

      Xảo Nhi xuất làm cho mọi người hai mắt sáng ngời, bộ khoái trang của nàng tuy rằng nhìn liền biết là nữ tử, nhưng nhìn qua sạch gọn gàng, tư thế oai hùng hiên ngang, có vẻ đẹp kiên cường khác thường, khiến mọi người nhất thời đều nở dời tầm mắt.

      “Xảo Nhi, thực uy phong, ha ha, sớm về sớm! Nhất định phải bảo hộ Đông Phương công tử an toàn.” Chu sư gia quay đầu nhìn vào bên trong, thấy Lâm Vô Du, nên giao phó trước.

      “Ta cỡi ngựa!” Xảo Nhi nhíu mi nhìn cái.

      “A, vậy, vậy?” Chu Vô Ý cả kinh, “Vậy xử lý thế nào? Ngồi xe ngựa?”

      Xảo Nhi khinh bỉ nhìn bằng mắt, cả người bay lên trời, bay vọt ngồi phía sau Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc lập túc bị dọa nhảy dựng lên, con ngựa cũng kinh hãi bắt đầu chạy trốn, Xảo Nhi lập tức giang hai tay ra, ôm lấy tinh eo của .

      Khuôn mặt tuấn tú Đông Phương Ngọc đỏ lên, nhưng vội vàng trấn định lại, quay đầu ngựa chạy lại.

      “Tại sao trở về?” Xảo Nhi hiểu.

      “Đường tại nơi đầu!” Đông Phương Ngọc buồn cười trả lời, con ngựa dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà qua lại ở đại môn huyện nha.

      “Lâm đại nhân, sư gia, sau này gặp lại!” Đông Phương Ngọc vừa vặn thấy Lâm Vô Du chạy ra, kêu to cáo từ.

      “Xảo Nhi, nhớ kỹ! Muốn phát tiết trở về tìm đại nhân!” Lâm Vô Du giậm chân kêu to, thấy Xảo Nhi ôm Đông Phương Ngọc, trong lòng nôn nóng.

      Xảo Nhi vừa nghe, thiếu chút nữa ngã từ lưng ngựa xuống đất.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19 : Chỗ nào thúi





      Đông Phương Ngọc với Xảo Nhi phía trước, Tiểu Thanh ở phía sau, hai ngựa ba người chạy như bay đường đến kinh thành.

      Đông Phương Ngọc cẩn thận xem chừng để Xảo Nhi bị rớt khỏi kỵ mã, cho nên thả chậm tốc độ, đồng thời bàn tay eo khiến cảm giác tim đập ổn định.

      “Xảo Nhi, cám ơn ngươi hộ tống chúng ta!” Đông Phương Ngọc tìm chút đề tài, bởi vì người phía sau chẳng tiếng nào, chỉ có tiếng hít thở rất .

      cần, ta lấy tiền.” Xảo Nhi tựa đầu vai lười biếng trả lời, cả người ôm lấy , nàng muốn ngủ giấc.

      Đông Phương Ngọc thân thể cứng đờ, Xảo Nhi tuy rằng mặc nam trang, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, cả thân thể đều dán vào như vậy, phần ngực mềm mại càng ma sát vào lưng , khiến biết phải làm sao, đồng thời cũng hiểu được Xảo Nhi có phát xuân hay giống như Lâm đại nhân .

      “Xảo Nhi, ngươi biết kết quả của vụ án tối qua chưa?” Đông Phương Ngọc là chính nhân quân tử, thể để chính mình nghĩ ngợi lung tung.

      biết.” Xảo Nhi càng lúc càng biếng nhác.

      “Vương lão đầu là bị hai vợ chồng Vương lão nhị làm cho tức giận đến thắt cổ, hai người bọn nghĩ nếu cha chết, căn nhà thuộc về Vương lão đại, cho nên muốn hãm hại, kéo lão Vương xuống rồi rót độc, treo lên lần nữa, đây là nguyên nhân vì sao có hai dấu dây thừng, sáng nay lúc thả về, quả nhiên đắc ý vênh váo, khoe khoang với nương tử của , kết quả bị bắt tại chỗ, a, ngươi chỉ vì căn nhà mà huynh đệ tương tàn, làm cho trái tim băng giá.” Đông Phương Ngọc lắc đầu .

      “Xảo Nhi, ngươi nghe ?” Đông Phương Ngọc nghe phía sau tiếng động, khỏi kỳ quái.

      “Thiếu gia, Xảo Nhi tỷ tỷ ngủ rồi.” Tiểu Thanh phía sau khóe miệng rút gân, nữ nhân này tuyệt đối là khác loài, nhưng mà Tiểu Thanh rất sùng bái nàng, võ công của nàng rất cao cường, khiến rất hâm mộ.

      Đông Phương Ngọc nhất thời dở khóc dở cười, ai cưỡi ngựa, cư nhiên còn có thể ngủ lưng ngựa, nàng sợ té xuống sao? Cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn eo, mười ngón tay đan xen, ôm vững chắc, khiến khóe miệng Đông Phương Ngọc rút mạnh.

      Đông Phương Ngọc lầm bầm lầu bầu nữa, mà là gắng sức khống chế con ngựa vững vàng, quay về kinh chỉ có nửa ngày lộ trình, hi vọng xuất việc ngoài ý muốn.

      Nhưng mà trời cuối cùng vẫn theo ý người, lúc con ngựa chạy được nửa lộ trình, con đường trước mặt xuất loạt hắc y nhân chắn ngang đường, cầm trường kiếm trong tay, nhanh chóng tiến đến phía hai người ngồi ngựa.

      “Xảo Nhi, tỉnh tỉnh, có thích khách!” Đông Phương Ngọc lập tức kéo ngựa dừng lại, có thể tiến lên, nhưng người ta cậy thế, sợ con ngựa của bị thương.

      “Oáp….” Xảo Nhi duỗi thắt lưng, ngáp ái to.

      “Xú nữ nhân! Nơi này thuộc Hồng huyện, ngươi thể ngăn cản ta giết !” Hắc y nhân tản ra, phía sau chính là Lãnh Sương Hàn mặc trang phục hắc y, đoán được người ngồi phía sau Đông Phương Ngọc cư nhiên là là Xảo Nhi đổi nam trang, chính là canh giữ ở nơi giao giới giữa Hồng huyện với kinh thành, vì vậy nàng thế câu ‘ được ở Hồng huyện giết người!’

      “Hừ, Xảo Nhi tỷ tỷ tại là nha môn bộ khoái, phàm là phạm pháp nàng muốn quản, các ngươi vẫn là nhanh cút !” Tiểu Thanh lập tức quát lên, có Xảo Nhi ở bên cạnh, cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.

      “Cái gì!” Lãnh Sương Hàn cả kinh, việc này dễ xử lý, tuy rằng lần này có chuẩn bị chút ít, nhưng nữ nhân này rất cường, nếu rơi vào tay nàng lần nữa, mình chết cũng bị lột da.

      “Ta như vậy.” Xảo Nhi nhảy xuống ngựa, hai cánh tay xoay trái, xoay phải, đôi mắt phượng nghiền ngẫm nhìn Lãnh Sương Hàn vừa lãnh khốc vừa suất tức giận.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, ngươi giao chúng ta cho chứ?” Tiểu Thanh hoảng sợ.

      “Ta cũng như vậy.” Xảo Nhi nhìn Đông Phương Ngọc trấn tĩnh, nam nhân này rất thông minh cũng rất bình tĩnh, biết mình lấy tiền, để bọn xảy ra chuyện gì.

      “Xú nữ nhân! Ngươi tới cùng muốn như thế nào, tại hạ rời khỏi Hồng huyện!” Lãnh Sương Hàn nắm chặt trường kiếm trong tay mình.

      “Ta thúi chỗ nào?” Xảo Nhi nghe mà thấy ghét, thích cách xưng hô này.

      Đông Phương Ngọc cúi đầu nín cười, Lãnh Sương Hàn khóe miệng rút gân.

      “Ngươi tới cùng muốn thế nào!” Lãnh Sương Hàn nghiến răng nghiến lợi .

      “Ha ha, sợ, đừng quá tức giận nha ~ Người này ngươi được giết, ta bảo, ngươi phải ngoan ngoãn theo ta, làm sát thủ cái gì a, thực là mất mặt.” Xảo Nhi nhìn càng nóng nàng liền càng muốn cười.

      Lãnh Sương Hàn vừa nghe nàng gọi ‘Sợ’ lập tức khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nhìn thủ hạ của mình, vô cùng lúng túng, nữ nhân này đem chuyện ngày hôm qua ra chứ? Lãnh Sương Hàn hoảng sợ.

      thể! Ta tiếp nhận nhiệm vụ, thể bỏ dở giữa chừng, chẳng phải là đánh mất thanh danh ‘Lãnh các’ của ta sao!”

      “Ai, ngươi lúc nào cũng nghe lời.” Xảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Chủ nhân, giết xú nha đầu này được sao?” Thủ hạ của Lãnh Sương Hàn lập tức chen vào.

      Lãnh Sương Hàn nộ trừng mắt nhìn : “Ngươi giết xem, giết được ta nhận ngươi làm chủ nhân!” Lãnh Sương Hàn vô cùng tức giận, nếu giết được, còn đứng lời nhảm sao?

      “A!” loạt hắc y nhân lập tức hoảng sợ nhìn Xảo Nhi.

      “Ha ha, tốt lắm tốt lắm, cuối cùng cũng quen nhau, các ngươi , ta còn phải hộ tống người.” Xảo Nhi cười duyên, nam nhân lãnh khốc này dù sao vẫn có thể khiến tâm tình của nàng vui vẻ.

      “Nữ nhân! Sau khi ngươi hộ tống đến kinh thành quản nữa chứ?” Lãnh Sương Hàn lui bước hỏi, cũng gọi nàng là xú nữ nhân nữa, , nàng điểm cũng thúi, còn vừa mê vừa say.

      “Chỉ cần bọn thuận lợi tiến vào phủ Thái sư, chuyện về sau ta mặc kệ, ta là bộ khoái của Hồng huyện, kinh thành đương nhiên cũng có bộ khoái, ta lo chuyện bao đồng.” Xảo Nhi trả lời rất ràng.

      Lãnh Sương Hàn tinh tế nhìn đôi tay ôm ngực của Xảo Nhi phát nàng thân nam trang có chút thích thú, hai mắt khỏi nhìn lâu, Xảo Nhi đúng lúc chớp chớp mắt trái đùa giỡn với chút, làm hại Lãnh Sương Hàn đỏ mặt lên lập tức lạnh nhạt : “Tránh ra!” Lời này đương nhiên là thủ hạ của .

      “Ngoan.” Xảo Nhi cười cười, lần nữa nhảy lên lưng ngựa, ôm Đông Phương Ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Ngọc cũng ửng hồng, hai lời, lập tức chạy .

      Lúc con ngựa ngang qua Lãnh Sương Hàn và loạt thủ hạ, tên thủ hạ phục cư nhiên vung đao chém Xảo Nhi ngồi phía sau mông ngựa.

      “A.” tiếng hét thảm, tên thủ hạ ném trường kiếm xuống, nhìn thấy miệng của mình bị khảm hạt gạo, nhất thời mặt như tờ giấy trắng.

      Lãnh Sương Hàn giật mình thôi, nhưng mà lập tức hừ lạnh : “Đáng đời!”, trong lòng thâm nghĩ chẳng lẽ đây chính là binh khí của nàng?

      “Sợ, muốn làm bạn giường của ta tới nha môn tìm ta, ha ha” Tiếng cười mờ ám kéo dài của Xảo Nhi chậm rãi chui vào trong tai Lãnh Sương Hàn, khiến kinh hách quay đầu, hai con ngựa sớm chạy đến cuối đường, nữ nhân này cư nhiên còn có thể cách truyền , mình phải luyện mấy năm trời mới đuổi kịp a.

      Lãnh Sương Hàn phát cõi lòng của mình tan nát thành từng mảnh, võ công của mình còn gọi là võ công sao?
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :