1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10 : Ta thích



      Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý nôn nóng đứng ở trong viện, Lâm Vô Du quạt mạnh cây quạt trong tay, gương mặt tuấn tú nhăn lại chỗ.

      “Sư gia, ngươi chuyện này nên xử lý thế nào? Nha đầu Xảo Nhi này phải bị bệnh chứ?” Lâm Vô Du bên nôn nóng nhìn bên trong, bên hỏi Chu Vô Ý cũng nhíu mày.

      “Nha đầu này thay đổi rất nhiều, phải vì để nàng làm nha đầu nhóm lửa nên bị kích thích?” Chu Vô Ý cũng rất kỳ quái.

      Lâm Vô Du sửng sốt, nhìn Chu Vô Ý : “ đâu, để nàng thoải mái chút, chẳng lẽ là kích thích nàng?”

      “Lúc trước phải nàng rất tốt sao? Chính là hôm qua cứu ngươi mới trở nên như vậy.”

      phải, nàng nàng phát xuân.” Lâm Vô Du rất nghiêm túc .

      “Nga, phát xuân?” Chu Vô Ý khóe miệng rút gân, “Làm sao đại nhân biết được?”

      “Sáng nay lúc nàng cưỡng hôn ta cho ta biết.” Lâm Vô Du giống như phân tích tình tiết vụ án, để ý lời của làm Chu Vô Ý hà to miệng đến nổi có thể nhét được quả trứng gà.

      “Nga, ngươi cần kinh ngạc, nàng giải thích với ta, lúc nàng phát xuân, nhịn được . Sư gia, ngươi nàng có thể hay thực phát xuân rất nghiêm trọng , muốn cường bạo vị nam tử bên trong?” Lâm Vô Du trong thanh lộ ra nghi ngờ.

      Chu Vô Ý phi thường nghiêm túc gật đầu : “Nhìn Xảo Nhi phát xuân như vậy, mười sáu tuổi, phát xuân, đại nhân, ta nghĩ vì nha môn chúng ta, nên hy sinh vị nam tử thanh bạch như ngươi để thành toàn cho Xảo Nhi, nàng muốn nam nhân nữa.”

      “Cái gì! Ta? , , , thể! Ta, ta” Lâm Vô Du mặt hồng lên, giống như chính mình là vật hy sinh.

      “Đại nhân! Ngươi là quan phụ mẫu, chẳng lẽ trơ mắt nhìn lão bách tính bị nàng hại, nha môn chúng ta đau có ai có thể bắt được nàng a, còn nữa , đại nhân ngươi biểu tốt chút, có lẽ nàng tự nguyện làm bộ khoái của chúng ta, về sau chúng ta mỗi ngày đều thái bình.” Chu Vô Ý đứng đắn kể , mặt tia đùa giỡn.

      “Cái này.” Lâm Vô Du vẫn còn suy nghĩ, Chu Vô Ý ngẩng đầu nhìn cây táo đỏ vừa mới nảy mầm trong đại viện, còn cách nào, ai bảo Lâm Vô Du là quan tốt, nước thương dân.

      “Sư gia, vì sao lại là ta ? Hay ngươi , ở phương diện này ngươi so với ta có kinh nghiệm hơn, ta hống nữ tử.” Lâm Vô Du đột nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Vô Ý .

      “Nga? Đại nhân, ngươi đừng giỡn, người Xảo Nhi cường hôn là ngươi phải ta! Ta, ta thể , ta sợ nàng, ngươi biết nàng đôi mắt nheo lại giống như muốn giết ta.” Chu Vô Ý tuấn mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.

      Lâm Vô Du nhếch tuấn mi bên trái : “Thời điểm phát xuân nhìn thấy người, Xảo Nhi vì nhìn thấy người mới mang nam nhân trở về? khỏi khiến nàng phạm sai lầm lớn, sư gia, liền trăm nhờ vào ngươi.” Lâm Vô Du cây quạt rốt cục chậm lại.

      “Đại nhân, ngươi nhìn thấy nam tử kia thân hình nhất được, gương mặt tuấn lãng, Xảo Nhi nhìn thấy là muốn lên giường, ta thể, muốn tướng mạo tướng mạo, muốn thân hình thân hình, đại nhân, tốt xấu gì nàng cũng cưỡng hôn ngươi, chứng minh đối với ngươi vẫn là có ý tứ , ngươi vô , ta còn có án kiện phải xử lý, ta trước .” Chu Vô Ý xong liền xoay người chạy trốn.

      “Sư gia! Tên Tiểu tử này!” Lâm Vô Du tức giận cầm quạt đánh xuống tay, nhìn của có động tĩnh gì, nội tâm lo lắng.

      Trong phòng, Xảo Nhi có động vào Lãnh Sương Hàn, mà là lạnh lẽo rét buốt nhìn , khóe miệng lộ ra nét nười tàn khốc, khiến gương mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn bị dọa cho tái nhợt.

      “Biét sợ, sao còn dùng khả năng miệng lưỡi để mắng ta! tại ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, ta phải là người kiên nhẫn, ngươi muốn ngoan ngoãn nghe lời hay muốn tiếp tục phản kháng, tự ngươi suy nghĩ, nhưng mà ta cho ngươi biết chưa có người nào thoát khỏi tay ta, cho nên ngươi tốt nhất nên thông minh chút, ta tốt với ngươi.” Xảo Nhi xong cởi bỏ huyệt đạo của , đứng dậy cởi y phục nha hoàn của nàng, cúi đầu nhìn vào ngăn tủ đựng y phục tiểu thư, cầm bộ váy dài thanh nhã mặc lên, đến trước giá gỗ gần cửa sổ để rửa mặt chải đầu, ra ngoài ngày, khiến nàng cảm giác im lặng sảng khoái.

      Lãnh Sương Hàn biết nàng là , muốn làm giường nô của nàng, thà chết còn hơn, phẫn nộ tích tụ lần đầu tiên trong đời có cảm giác thất bại mãnh liệt, nằm ở giường vẫn nhúc nhích, biết xử lý thế nào.

      “Nghĩ xong chưa?” Xảo Nhi đến trước giường nhìn khuôn mặt Lãnh Sương Hàn còn sinh khí.

      Lãnh Sương Hàn quay đầu nhìn nàng, giờ phút này Xảo Nhi buông búi tóc xuống, mái tóc dài quanh co khúc khuỷu ở trước ngực, khuôn mặt nhắn phấn nộn nổi bật tóc đen huyền, mắt phượng hẹp dài sáng ngời, ra nữ tử đặc biệt phong tình, lam y ôn nhu uyển chuyển, cả người mềm mại đáng tinh khiết, khiến Lãnh Sương Hàn sửng sốt, nhìn nàng bây giờ giống ma nữ dâm đãng.

      “Vì cái gì lại là ta?” Thanh Lãnh Sương Hàn có chút nghẹn ngào, nghĩ đến chính mình lại có ngày như thế này.

      “Ha ha, bởi vì ngươi rất soái, thân hình rất được, ta thích.” Xảo Nhi lộ ra nụ cười thực , giống đóa Liên Hoa thuần khiết, khiến Lãnh Sương Hàn lạc đường trong nụ cười của nàng.

      Xảo Nhi bắt gặp con ngươi đen xinh đẹp của nhìn mình chớp mát, khóe miệng câu cười : “Kỳ bộ dáng của ta cũng rất được phải sao?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn lập tức ửng đỏ, trừng mắt nhìn nàng : “Bộ dạng rất được sao, ngươi có thể biết hành vi của ngươi đồi phong thế nào ? Ngươi là nữ tử, thế nào có thể làm nên cái loại tình biết xấu hổ này?”

      Xảo Nhi nụ cười chợt tắt, khôi phục quạnh quẽ : “Ta thích tùy tâm sở dục*.”

      (* tùy lòng ham muốn.)

      “Ngươi, ngươi quan tâm đến cảm giác của người khác?” Lãnh Sương Hàn nghiến răng.

      “Có người quan tâm đến cảm giác của ta sao?” Xảo Nhi khuôn mặt nhắn lần nữa chìm vào trong hồi ức thống khổ, phát ra ưu thương khiến Lãnh Sương Hàn kinh ngạc, nữ tử này rốt cuộc chịu qua những thương tổn nào?

      “Có thể, nhưng ngươi cũng thể đối với ta như vậy a! Ta, ta còn chưa có thê tử, oan uổng ta, về sau ta còn mặt mũi nào để gặp người khác?” Lãnh Sương Hàn phỉ nhổ chính mình, cư nhiên lại có thể ra những lời này, là nam tử khí khái bị Xảo Nhi đả kích đến điên rồi .

      Xảo Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài lên tia oán hận, nhìn khuôn mặt Lãnh Sương Hàn cầu xin tha thứ, lời.

      Lãnh Sương Hàn ai oán nhìn nàng, hi vọng nàng thiện tam, Xảo Nhi đột nhiên rất muốn cười.

      “Ngươi là nam tử, có quan hệ gì tới ta, còn nữa nếu ngươi sợ, về sau theo ta, với võ công của người đừng xuất ra cho thêm xấu mặt.” Xảo Nhi đả kích .

      “Ta, võ công của ta? Ta dầu gì cũng là sát thủ hạng nhất, võ lâm xếp trong hạng mười, ta sợ! Ngươi, ngươi, phải là ngươi, ngươi phải người!” Lãnh Sương Hàn chịu phục .

      “A ha ha a Lãnh Sương Hàn đúng ? Ta ngươi sợ sao?” Xảo Nhi đột nhiên khóe miệng câu cười, sang chuyện khác, duỗi cánh tay bé sờ khuôn mặt tuấn tú tức giận của , khuôn mặt này thực có vị nam nhân, cộng thêm tại xấu hổ và giận dữ, cư nhiên khiến Xảo Nhi trong lòng dâng lên loại cảm giác quái dị.

      Lãnh Sương Hàn bị nàng làm cho giật mình vội vàng quay đầu né tránh, thanh run rẩy : “, cần như vậy.”
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11 : Ta cũng có thể làm



      Xảo Nhi tiến lại gần giường, Lãnh Sương Hàn bị dọa khiến khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lui đến góc giường né tránh.

      “Đừng, ngươi đừng tới đây, ta cần!” Lãnh Sương Hàn giống nàng dâu sợ hãi lắc đầu.

      “Ngoan, ta nhàng chút, bằng ta dùng vũ lực a.” Xảo Nhi chỉ muốn hôn , lừa được lại giở trò uy hiếp, thân thể vừa chuyển động, liền đem Lãnh Sương Hàn kéo đến trước mặt mình.

      “Ân.” Lãnh Sương Hàn kinh hô liền bị Xảo Nhi nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi thơm tho, linh hoạt lập tức tiến vào, càn quét miệng , hấp thụ khí tức của , khiến hoảng sợ trợn to mắt đẹp biết phản ứng thế nào.

      “Nhắm mắt!” Xảo Nhi híp mắt trừng , thanh khàn khàn nhưng lãnh, khiến Lãnh Sương Hàn lập tức nhắm chặt mắt lại, thân thể căng cứng như khúc gỗ.

      Lưỡi của Xảo Nhi ôn nhuận, linh hoạt, chậm rãi càn quấy cùng chỗ, lồng ngực Xảo Nhi căng thẳng, thu tay lại ép ngực của mình lên ngực .

      Lãnh Sương Hàn chỉ thấy hai khỏa mềm mại va chạm chính mình, biết đó là ngực của Xảo Nhi, gương mặt tuấn tú liền nóng bừng, thân thể càng thêm cương cứng.

      Xảo Nhi mút linh lưỡi của , tựa hồ mùi vị rất ngon, Lãnh Sương Hàn lén lút mở to đôi mắt, thấy Xảo Nhi nhắm mắt lông mi dài, mắt phượng dài hẹp, khuôn mặt nhắn phấn hồng, lộ ra khí tức xinh đẹp, nhất thời làm cho dục vọng của nổi lên, hạ thân ngẩng đầu, khiến vừa xấu hổ vừa giận dữ.

      “Phanh!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Vô Du đến, thấy hai người ôm nhau, lập tức đem Xảo Nhi kéo ra cả giận : “Xảo Nhi! Ngươi thể như vậy!”

      Lãnh Sương Hàn cả khuôn mặt đỏ bừng, xoay đầu vào trong, lén lút dùng tay áo lau nước miếng của Xảo Nhi miệng, trái tim bị dọa nhảy đến tận cổ họng.

      “Đại nhân, ngươi làm cái gì a? Là tự nguyện, tin ngươi hỏi xem.” Xảo Nhi bất mãn , nàng hiểu cảm giác của mình, nam nhân nàng thuận mắt khó có thể gặp được, thể buông tha, bằng cuộc sống của nàng về sau bị ác mộng đày đoạ mà chết .

      Lâm Vô Du lập tức quay đầu nhìn Lãnh Sương Hàn nghiêm túc hỏi: “Công tử, ngươi chính là tự nguyện? Nếu như bị cường ép, ta vì ngươi làm chủ!”

      “A.” Lãnh Sương Hàn cả kinh, hết thảy đều nằm trong dự liệu của , nhìn Xảo Nhi gương mặt đỏ hồng nhìn liếm cái miệng , mặt càng đỏ hơn, kỳ vừa rồi phải thích nàng hôn, nhưng mà tại chính là cơ hội tốt, nếu mình bị cưỡng ép, có thể thoát khỏi ? Liếc nhìn Xảo Nhi lần nữa chỉ thấy khuôn mặt Xảo Nhi trở nên băng lãnh.

      “Ta, ta là tự nguyện, đại nhân cần lo lắng.” Vũ lực quyết định hết thảy, Lãnh Sương Hàn thừa nhận chính mình sợ Xảo Nhi, muốn chống đối nàng, biết nàng làm thành ra cái gì nữa, chẳng lẽ nha môn này có ai quản được nàng, nếu làm nàng tức giận, liền chết có mặt mũi gặp phụ mẫu .

      “A, ngươi, đây” Lâm Vô Du nhất thời kinh ngạc, cứ như là làm hỏng chuyện tốt của họ vậy.

      “Đại nhân, hôm nay có án sao?” Xảo Nhi cười lạnh nhìn Lâm Vô Du kinh ngạc.

      “Xảo Nhi, ngươi thể làm xằng làm bậy, ngươi cùng ta ra ngoài!” Lâm Vô Du phẫn nộ, cảm thấy chính mình phải có nghĩa vụ, có trách nhiệm, thể bỏ mặc Xảo Nhi.

      Thượng Quan Xảo Nhi quay đầu nhìn Lãnh Sương Hàn giường, đột nhiên nhìn chớp chớp mắt, sau đó bị Lâm Vô Du kéo ra, khiến Lãnh Sương Hàn đỏ mặt lần nữa.

      “Đại nhân, có việc gì cứ ở đây!” Sau khi hai người ra khỏi phòng, Xảo Nhi giằng khỏi bàn tay lớn của Lâm Vô Du, lạnh như băng nhìn .

      “Xảo Nhi, ngươi thế nào lại có thể như vậy, ngươi là nữ hài tử, thanh danh là quang trọng, như vậy mang nam tử trở về là ngươi mang nam nhân kia về tốt, ngươi, ngươi còn như thế.” Lâm Vô Du đỏ mặt, tại Xảo Nhi là nữ tử phong tình, thấy qua bộ dạng ngây người của nàng, cũng nghĩ đến Xảo Nhi cũng có bộ dạng ôn nhu, xinh đẹp như vậy.

      “Ta thích!” Xảo Nhi lơ đãng nhìn .

      “Ngươi, ngươi thể như vậy, ta tức giận !” Lâm Vô Du có biện pháp, cảm giác là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, đành phải làm sắc mặt phẫn nộ.

      Thượng Quan Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tức giận của , bỗng nhiên cảm thấy rất nam tính, giật mình, cổ quái quay đầu nhìn trước cửa, đột nhiên duỗi tay kéo cả người Lâm Vô Du đến bên cạnh, kiễng chân lên, miệng liền cắn chặt môi mỏng của khẽ mút.

      “Ngô…ngô.” Lâm Vô Du gấp đến độ muốn đẩy nàng ra, nhưng Xảo Nhi lần cũng cho có cơ hội, vô cùng cường thế, khiến Lâm Vô Du vừa nóng vừa giận, lại giãy dụa thoát ra, Xảo Nhi đột nhiên ôm cả người , đến gian phòng, cước đạp tung cửa phòng, đem Lâm Vô Du ném giường, chính mình liền đè ở phía .

      “Ngô…ngô, Xảo.” Đôi tay của Lâm Vô Du bị Xảo Nhi mạnh mẽ tách ra hai bên, miệng lại bị nàng hôn chặt, tất cả liền giống như Xảo Nhi cuồng bạo.

      “Đừng quản việc của ta nữa, bằng đây chính là kết cục!” Xảo Nhi buông Lâm Vô Du giãy dụa, đôi mắt toàn là băng lãnh.

      “Xảo Nhi, ngươi, ngươi đừng cho rằng mình có võ công cao cường liền có thể làm xằng làm bậy! Ta là Huyện thái gia, có trách nhiệm đem ngươi trừng phạt!” Lâm Vô Du thực nổi giận, nữ tử như thế nào lại có thể tùy tiện như thế, nếu tính là phát xuân, cũng quá phận như vậy.

      “Thế ngươi muốn bắt ta a!” Đôi bàn tay của Xảo Nhi đan vào nhau để ở trước mặt , khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

      “Ngươi, ngươi đừng cho rằng ta dám, ngươi muốn cứ u mê chịu tỉnh ngộ, ta dù hy sinh cái mạng này, cũng phải bắt ngươi quy án!” Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du xanh mét, tinh mâu trừng trừng, nộ khí trùng thiên nhìn chằm chằm Xảo Nhi.

      “Ai da, ngươi ngốc a, dù có mười Lâm Vô Du có thể làm gì được ta sao?” Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú, chính nghĩa của cảm giác rất vô hại.

      “Ta, ta, ta có thể làm như vậy!” Lâm Vô Du đột nhiên đem Xảo Nhi kéo xuống, nghiêng người áp chế thân thể quyến rũ của nàng, mở miệng hung hăng cắn chặt miệng của Xảo Nhi, Xảo Nhi cơ hồ là ngoài ý muốn, xem ra tiên nhân cũng bị phát hoả rồi.

      Đáng tiếc Lâm Vô Du cũng quen thân mật, môi mỏng cắn chặt miệng của Xảo Nhi, ngẩng đầu lên, mặt đỏ tai hồng, nhưng khẩu khí cường ngạnh : “Ngươi có thể làm ta cũng có thể làm, cho nên ngươi muốn xằng bậy, ta nỗ lực trừng trị ngươi!”

      Xảo Nhi nhìn bộ dạng vô cùng đứng đắn của , rốt cục nhịn được mà cười, “Ha ha ha.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du run rẩy, đỏ mặt bò xuống khỏi người Xảo Nhi, Xảo Nhi co người cười như con tôm khô, khiến Lâm Vô Du cười khổ, chẳng lẽ chiều này của mình dùng được?

      “Ha ha ha.” Xảo Nhi cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng cười đến sảng khoái sau khi nàng tới cổ đại.

      “Xảo Nhi! Ngươi có nghe hay vậy, ngươi là nha môn đại tiểu thư của chúng ta, ta cho ngươi làm chuyện xấu! Còn có, ngươi đừng lấy chuyện bỏ để uy hiếp, ở đây nửa năm rồi, nơi này là nhà của ngươi! Phụ mẫu dạy! Tu kính nghe! ta tuy phải là phụ mẫu của ngươi, nhưng cũng được tính là người nhà của ngươi! Ngươi phải có chút lương tri, đừng làm chuyện điên rồ nữa.” Lâm Vô Du hổ là con mọt sách, liền Tam Tự kinh đều ra.

      Xảo Nhi đột nhiên cười , tốc độ thu lại nụ cười so với Châu Tinh Trì còn nhanh hơn, mắt phượng dài hẹp nheo lại, lạnh lẽo rét buốt nhìn Lâm Vô Du.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12 : Chính là ta đưa




      Lâm Vô Du nhìn biểu tình quạnh quẽ của Xảo Nhi, trong lòng sợ hãi, ôn nhu : “Xảo Nhi, ta biết ngươi nhất định chịu kích thích rất lớn, bất quá chuyện cũng qua, hãy buông tay , ngươi tại là nha môn Đại tiểu thư của chúng ta, ta bảo vệ ngươi, để ngươi chịu ủy khuất nữa, Xảo Nhi có tâm gì hãy với ta, lúc ta nhặt được ngươi, coi ngươi như là người thân, cho nên đừng để ta thương tâm được ?” Lâm Vô Du trong lời cơ hồ có chút khẩn cầu.

      Xảo Nhi như trước vẫn nhúc nhích, Lâm Vô Du thở dài tiếp tục : “Xảo Nhi, Đông Phương công tử tuy bị truy sát, nhưng ta có chứng cớ, cho nên ngươi thả người trước ?”

      “Xảo Nhi, ngươi muốn ta phải làm thế nào, ngươi mới chịu nghe lời?” Lâm Vô Du vạn phần vô hại, đối với Xảo Nhi thủy chung cảm thấy nàng là nha đầu đáng thương, cũng đối đãi nàng như người của mình.

      “Ngươi thực dong dài!” Đột nhiên Xảo Nhi mắt phượng liếc xéo cái, bước xuống giường ra ngoài.

      “Xảo Nhi!” Lâm Vô Du lập tức giữ chặt nàng, lo lắng kêu lên.

      “Ta thả người được sao?” Xảo Nhi bị lão nhân này lãi nhãi làm cho phiền chết , hơn nữa, đáng chết , nàng sợ làm phiền!

      Lâm Vô Du sửng sốt, lập tức kéo Xảo Nhi tới, kinh hỉ : “ sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười như ánh sáng trong lành buổi sớm, chói mắt khiến Xảo Nhi khóe miệng rút gân.

      thích liền thả.” Xảo Nhi nhìn cái, mắt phượng hạ xuống.

      “Thích, thích, ta thích Xảo Nhi nhất, a ha ha.” Lâm Vô Du vui mừng đến nổi mình bậy mà cũng biết, buông Xảo Nhi ra cười giống như đóa hoa Loa Kèn.

      Sau khi Xảo Nhi sửng sốt, toàn thân càng thêm lãnh, hừ lạnh tiếng xoay người rời khỏi.

      “Ách.” Lâm Vô Du kinh ngạc, mình sai gì sao ? Bất quá như trước rất cao hứng, liền Xảo Nhi phải hư hỏng như vậy, lẩm bẩm mình.

      Xảo Nhi mặt lạnh đến phòng mình, Lãnh Sương Hàn thức dậy, ngồi trước bàn ở trong phòng suy nghĩ muốn chạy trốn, lại nghĩ nếu vậy hậu quả rất nghiêm trọng a.

      “Ngươi có thể , nhớ kỹ, tại Hồng huyện nên giết người!” Xảo Nhi tiến tới, lời băng lãnh thấu xương.

      “A!” Lãnh Sương Hàn bị giật mình, nàng sao lại thả dễ dàng như vậy?

      , đừng để ta hối hận.” Xảo Nhi mắt phượng thâm trầm, lãnh khốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của , trong lòng than thở, xoay người ra khỏi phòng.

      Lãnh Sương Hàn đứng tại chỗ rất lâu, hiểu, chẳng lẽ nàng nghe lời huyện lão gia? Người cuồng vọng như nàng căn bản là cần sợ bất kỳ người nào, nhưng vì cái gì lại thả dễ dàng như vậy? Lãnh Sương Hàn đột nhiên cảm thấy thoải mái trong lòng.

      ra khỏi phòng, thấy thân thể xinh của Xảo Nhi, mái tóc dài . ngẩng đầu nhìn trời tối, vậy mà toàn thân nàng lại phát ra quạnh quẽ khiến rất ngạc nhiên, chẳng bao lâu sau, chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.

      Nắm chặt trường kiếm trong tay, Lãnh Sương Hàn nhìn bóng lưng của Xảo Nhi lần nữa, điểm chân, vọt hướng tường viện, hai lần lên xuống liền thấy bóng người.

      “Xảo Nhi, dùng bữa tối !” Lưu đại nương từ hỏa phòng chạy ra, cười ha ha : “Hôm nay đại nhân có hai vị khách đến, cho nên làm thêm thức ăn, thời gian hơi lâu , Xảo Nhi đói chết chứ, ha ha, Tiểu Mai, mau mang thức ăn lên! Đại nhân nhất định cũng đói bụng lắm rồi.”

      Xảo Nhi phục hồi tinh thần, trở về phòng, tùy ý búi lại mái tóc dài, nhìn đống hỗn độn giường, cắn chặt răng ra.

      Trong phòng ăn.

      “Xảo Nhi nương.” Đông Phương Ngọc ôn hòa tuấn mỹ thấy Xảo Nhi thay váy dài màu xanh tiến tới, trước mắt sáng ngời, lập tức đứng lên nghênh đón, ra nàng phải nha hoàn nhóm lửa, mà là Đại tiểu thư của nha môn, thay đổi tân y nhìn nàng xinh xắn nhu nhược hơn, giống con rượu, khiến người mến, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn băng lãnh của nàng, trong mắt phượng quạnh quẽ khiến người ta khó mà thân cận, nàng tới cùng nữ tử như thế nào?

      “Ân.” Xảo Nhi đáp tiếng, ngồi xuống, ngồi ở chủ vị là Lâm Vô Du, Chu Vô Ý ngồi ở bên phải , Xảo Nhi tự nhiên ngồi ở bên trái, Đông Phương Ngọc ngồi ngồi bên cạnh Chu Vô Ý, Tiểu Thanh là hạ nhân ngồi bên phòng bên kia cùng với Tiểu Mai và các nàng khác cùng nhau dùng bữa.

      “Xảo Nhi, đến đây, ăn nhiều chút .” Lâm Vô Du tâm tình rất tốt, nhiệt tâm giúp Xảo Nhi gắp đồ ăn.

      “Xảo Nhi, ngươi tại là nha môn Đại tiểu thư của chúng ta, về sau đối tốt với chính mình chút.” Chu Vô Ý cũng cười phụ họa .

      “Các ngươi cần đối tốt với ta như vậy, ta ta làm bộ khoái, ta thích làm nha hoàn nhóm lửa, các ngươi nên bức ta, xảy ra chuyện gì, chỉ có các ngươi đau đầu mà thôi!” Xảo Nhi căn bản cảm kích.

      sao, ta hiểu , về sau ngươi chính là nha môn Đại tiểu thư, ta bức ngươi, là ta muốn ngươi được tốt hơn, ủy khuất chính mình.” Lâm Vô Du thanh ôn nhu khàn và , khiến Xảo Nhi nhịn được mà nhìn bờ môi mỏng của hán, đôi mi thanh tú hạ xuống.

      ra Xảo Nhi thực là nha hoàn nhóm lửa của nha môn?” Đông Phương Ngọc có chút giật mình hỏi.

      “Ha ha, đúng, Xảo Nhi trước hôm nay vẫn là nha hoàn nhóm lửa, vì muốn để nàng làm nha hoàn nhóm lửa, nên lần này mới cứu được ngươi.” Chu Vô Ý cười .

      “Ha ha, xem ra là thiên ý an bài, thực là đa tạ Xảo Nhi nương.” Đông Phương Ngọc tinh mâu cảm kích nhìn Xảo Nhi.

      “Ta ta chẳng hề muốn cứu ngươi, là ta muốn tại Hồng huyện có kẻ giết người.” Xảo Nhi cảm kích.

      “Ha ha, thế nào cũng được, tại hạ quả bởi vì Xảo Nhi nương mà ta tránh được kiếp.” Đông Phương Ngọc như trước ôn hòa cười .

      “Xảo Nhi, tư tưởng của ngươi khiến ta rất cao hứng, liền là người nhà, tư tưởng cũng sai nhiều, ta vì ngươi mà cao hứng.” Lâm Vô Du vừa nghe xong, càng thêm mở cờ trong bụng, Xảo Nhi cũng vì suy nghĩ cho .

      Xảo Nhi mím môi trả lời, cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng muốn cái gì nàng tự biết.

      “Đại nhân, tại hạ có điều muốn thỉnh cầu.” Đông Phương Ngọc đột nhiên khó xử .

      “Đông Phương công tử cứ đừng ngại.”

      “Ta muốn thỉnh Xảo Nhi nương hộ tống tại hạ cùng Tiểu Thanh hồi phủ Thái Sư, nơi này có ngàn lượng bạc trắng, đại nhân cùng Xảo Nhi có thể giúp việc này.” Đông Phương Ngọc từ lời của Xảo Nhi biết chính mình rời khỏi Hồng huyện an toàn.

      “Cái này” Lâm Vô Du nhìn ngàn lượng bạc trắng nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Xảo Nhi, Xảo Nhi giống như nghe thấy, như trước cúi đầu ăn cơm.

      “Đại nhân, nha môn hàng tháng chi tiêu rất lớn, Lưu đại nương và các nàng muốn đại nhân tăng tiền tiêu vặt hàng tháng.” Chu Vô Ý lập tức .

      “Ta biết, sao, trước cứ như vậy , ta nghĩ biện pháp, Đông Phương công tử đừng ngại, nếu Xảo Nhi nguyện ý, ta làm nàng khó xử, cái này ngươi thu lại , ta phái mấy nha dịch hộ tống, tuy tác dụng quá lớn, cũng tính là người của Hồng huyện, Ai da.” Lâm Vô Du thở dài đem bạc trắng trước mặt đẩy trở về.

      Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi thờ ơ, biết nàng nguyện ý, bất quá có thu hồi bạc trắng : “ quan hệ, nếu Xảo Nhi nguyện ý, tại hạ cũng miễn cưỡng, bạc này coi như tại hạ báo đền vì quấy rầy đêm.”

      “Sao lại như vậy, nha môn vốn là vì dân chúng, Đông Phương công tử như vậy tức là xem quan huyện nho ta đây ra cái gì đúng .” Lâm Vô Du lập tức cự tuyệt.

      “Cổ hủ!” Xảo Nhi nghe nổi nữa.

      “Xảo Nhi, đây phải cổ hủ, làm người phải thi ân bất cầu báo, huống chi ta là quan phụ mẫu, càng phải lấy mình làm gương.” Lâm Vô Du nghiêm túc , thuận tiện giáo dục Xảo Nhi chút.

      “Đúng a, ngươi tiếp tục cổ hủ như vậy , tất cả nha môn ăn khí mà sống !” Xảo Nhi lập tức cho chút sĩ diện .

      “Cái, cái này, ta mấy ngày nữa vào kinh, thỉnh cầu Vương đại nhân, chúng ta bắt được phạm nhân kiếm đâu ra tiền, bất quá Xảo Nhi yên tâm, đại nhân nghĩ ra biện pháp để ngươi chịu ủy khuất.” Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú nhăn lại chỗ, nhìn Đông Phương Ngọc lúng túng vô cùng.

      “Chờ ngươi nghĩ ra biện pháp, nha môn sớm đóng cửa , ngàn lượng bạc này ngươi cất kỹ! Chính là ta đưa!” Xảo Nhi đột nhiên đồng ý , biết vì sao nàng muốn nghe cầu xin người khác giúp đỡ.

      “Cái này sao được, ngươi đáp ứng hộ tống Đông Phương công tử, tiền này là do ngươi kiếm, ta thế nào có thể bắt ngươi đưa tiền cứu tế nha môn, được.” Lâm Vô Du ngoan cố khiến Xảo Nhi muốn phát điên.
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13 : Tha cho ta





      “Ngươi phải là người nhà sao? Người nhà muốn ràng như vậy sao? Hay là ngươi gạt ta!” Xảo Nhi đột nhiên buông chén đũa, đôi mắt phượng chứa đựng làn quang lạnh thấu xương, ở cổ đại nàng có nhà, ở sâu trong nội tâm cũng có phần khát vọng xa vời.

      “Hắc hắc, Xảo Nhi phải, ta đương nhiên đối đãi với ngươi như người nhà, ta, ta đây đồng tình với ngươi, còn mau nhận lấy!” Chu Vô Ý lập tức đưa mắt ra hiệu cho Lâm Vô Du.

      Lâm Vô Du có chút khó xử, Đông Phương Ngọc lập tức cười : “Xảo Nhi thực là nương tốt, có thể vì đại nhân mà lo lắng, đại nhân cần gì phải so đo nhiều như vậy.”

      “Vậy được rồi, Xảo Nhi, ngươi phải hộ tống Đông Phương công tử an toàn đến phủ Thái Sư nga.” Lâm Vô Du cũng chỉ có thể vì ba đấu gạo mà khom lưng, là vì, muốn để Xảo Nhi thất vọng.

      Xảo Nhi khinh miệt nhìn cái, cho rằng nàng là sao? là thư sinh dùng được, còn đống đạo lý chó má, mình cũng thực bội phục chính mình lại có thể chấp nhận .

      “Xảo Nhi, còn có, tật xấu của ngươi vừa rồi thể tùy tiện đối với nam tử phát tác, dọa Đông Phương công tử, điều đó tốt.” Dường như Lâm Vô Du nhớ đến cái gì đó, lần nữa lên tiếng.

      “A? Xảo Nhi sinh bệnh sao?” Đông Phương Ngọc lập tức sinh lòng hổ thẹn.

      “Đông Phương công tử cần lo lắng, Xảo Nhi nhà ta đến tuổi thành hôn, nên đối với người khác phái khó tránh khỏi có chút mơ hồ, nhưng mà ta tin Xảo Nhi có thể tự mình khắc chế được . Xảo Nhi, ngươi có đúng ?” Lâm Vô Du chậm rãi hỏi thăm. Xảo Nhi khuôn mặt nhắn bắt đầu run rẩy.

      “Ngươi , ai coi ngươi là câm điếc hết!” Xảo Nhi trong lòng ngột ngạt, tại sao lại có người ngốc nghếch như vậy.

      “Ngươi phải cũng phi lễ công tử sao?” Lâm Vô Du rất đứng đắn hỏi, “Phát xuân là sai, người giống với động vật đều phát xuân, động tình, nhưng mà động vật có tự chủ, cho nên mới cần tìm phối ngẫu để phát tiết . Con người có tư tưởng đạo đức, có quy tắc thế tục, cho nên thể tùy tâm sở dục*, ngươi phải tự khắc chế hơn, để tránh mắc phải sai lầm, rồi hối hận cả đời.” Lâm Vô Du chậm rãi giáo huấn.

      (*Tùy tâm sở dục : tùy lòng ham muốn)

      “Phốc!” Xảo Nhi phun cơm ra bàn.

      Chu Vô ý khắc chế được, lập tức cúi đầu cười khổ sở, Đông Phương Ngọc nghe xong giật mình, nhưng mà nhìn bộ dạng của Xảo Nhi cũng nén cười được, sợ rằng những gì Lâm đại nhân đều là .

      “Xảo Nhi, ngươi thế nào. Ai da, nha đầu này, có khách nhân ở đây, sao có thể thất lễ như vậy, sư gia mau gọi người tới thu dọn.” Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi lắc đầu, sau đó đem thức ăn bẩn kéo đến trước mặt mình, dường như có việc gì tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn sợ phần của món ăn bị dính nước miếng của Xảo Nhi mà ghê tởm.

      “Ngươi, ngươi…” Xảo Nhi ngược lại ghê tởm , ngay cả Đông Phương Ngọc cũng mở to đôi mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

      thể lãng phí thức ăn, rất nhiều dân chúng bần cùng khốn khổ còn có cơm để ăn, nước miếng của Xảo Nhi bẩn, ta để ý.”

      “Rầm!” Xảo Nhi ngã sấp từ ghế, đặt mông ngồi ở mặt đất, nàng bị Lâm Vô Du triệt để đánh bại.

      “Xảo Nhi, ngươi thế nào lại cẩn thận như vậy! Nha đầu này, là.” Lâm Vô Du lập tức nôn nóng kéo Xảo Nhi dậy.

      “Đại nhân, ngươi, ngươi, ngươi tha cho Xảo Nhi , ta sai rồi được sao?” Xảo Nhi cảm giác chính mình muốn phát điên, nàng cư nhiên gặp phải Đường Tăng, ông trời ơi, ta chỉ muốn có ngôi nhà, nhưng cần phải để chính mình thừa nhận cái loại tình này.

      “Ha ha, biết sai để sửa là hài tử ngoan, đên đây, ăn cơm thôi.” Lâm Vô Du mặt đầy ánh sáng thánh khiết, Xảo Nhi cảm giác mình có thể thấy quầng sáng đỉnh đầu .

      Xảo Nhi bò lên, nhìn Đông Phương Ngọc khóe miệng run rẩy, lộ ra tia cười khổ, mà Lâm Vô Du còn xoay người giúp nàng ngồi ghế, sai khi để nàng ngồi xuống mới đến ghé của mình.

      “Đông Phương công tử, thực ngại quá, để ngươi chế giễu.” Lâm Vô Du áy náy.

      “Lâm đại nhân khách khí, tại ha cuối cùng cũng gặp được vị quan tốt, sau khi hồi kinh, nhất định tiến cử người với nghĩa phụ, để Lâm đại nhân sớm thăng chức, vì dân chúng.” Đông Phương Ngọc tuy rằng thừa nhận Lâm Vô Du là bộ thái tư tưởng cổ hủ quá rỗng tuếch, bất quá thể tuyệt đối là quan tốt.

      “Ai da, Hồng huyện , tại ha quản tốt, gì đến chuyện thăng chức, chỉ muốn bảo đảm an ninh cho dân chúng Hồng huyện, đây tâm nguyện lớn nhất của tại hạ, đáng tiếc trong nha môn nha dịch có võ công cũng có, tội phạm hung hăng ngang ngược, dân chúng chịu khổ, tại hạ rất thẹn với hoàng thượng a.” Lâm Vô Du hồi liền lắc đầu liên tục, tiếp theo hai giọt nước mắt rơi xuống, kỳ cũng muốn nhìn phản ứng của Xảo Nhi, hi vọng có thể kích thích Xảo Nhi đồng tình.

      Đông Phương Ngọc thấy Xảo Nhi khinh bỉ nhìn Lâm Vô Du rồi cúi đầu, nhớ lại vừa rồi Xảo Nhi nàng làm nữ bộ khoái, xem ra là thực.

      “Lâm đại nhân, cần như vậy, lần này tại hạ hồi kinh, hướng nghĩa phụ , để phái mấy thủ hạ tới đây, Đại nhân thấy thế nào?” Đông Phương Ngọc cũng muốn báo đáp chút ân tình.

      sao? Vậy tốt quá, đa tạ Đông Phương công tử, ha ha, dân chùng Hồng huyện đều cảm tạ ngươi.” Lâm Vô Du gương mặt tuấn tú lập tức sáng lên, mở miệng . So với việc cầu Vương đại nhân xem ra hữu hiệu hơn, nhìn bộ dáng thờ ơ của Xảo Nhi, thể có tham vọng quá đáng.

      “Ha ha, đại nhân khách khí, nếu có Xảo Nhi, tại ha mất mạng rồi thể ngồi ở chỗ này, tiếp chuyện với đại nhân.” Đông Phương Ngọc mỉm cười lần nữa nhìn Xảo Nhi lời nào.

      “Ha ha, Xảo Nhi là hài tử ngoan, nhưng có chút bướng bỉnh, mong Đông Phương công tử chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi đúng lúc Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn , thấy tươi cười sủng ái, khuôn mặt nhắn lập tức trầm xuống, tự cho là cái gì cũng biết!

      Chu Vô Ý bưng lên thức ăn mới, bốn người lần nữa yên lặng ăn cơm . Thời điểm sắp ăn xong, bên ngoài vang đến hồi tiếng trống, Lâm Vô Du với Chu Vô Ý lập tức nghiêm mặt, đứng dậy.

      “Muộn như vậy, còn có người đến đánh trống sao? Sợ là vụ án gai góc, ta xem.” Chu Vô Ý kinh nghiệm lão đạo .

      Chính vào lúc này, tên nha dịch kích động chạy vào hô: “Đại nhân, đại nhân, tốt!”

      “Lưu Toàn, xảy ra chuyện gì, ai là người đánh trống?” Lâm Vô Du lập tức ra ngoài.

      “Đại nhân, cách dãy phố có người chết !” Lưu Toàn gấp gáp .

      “Cái gì! Người chết?” Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú biến sắc, “Mau xem, sư gia, kêu đại nhân khám nghiệm tử thi theo!”

      “Đại nhân, ngươi quên a, đại nhân khám nghiệm tử thi hôm trước về nhà, ba ngày sau mới trở về!” Chu Vô Ý vội la lên.

      “Ta quên mất, thế chúng ta xem trước, Xảo Nhi, Đông Phương công tử, các ngươi nghỉ sớm .” Lâm Vô Du hướng Đông Phương Ngọc ôm quyền rồi lập tức cùng với Chu Vô Ý rời .

      “Xảo Nhi, ngươi cùng sao?” Đông Phương Ngọc ôn hòa cười , càng lúc càng cảm thấy Xảo Nhi rất có ý tứ.

      “Ta làm gì?” Xảo Nhi khó hiểu , chính mình phá án.

      “Đây là án giết người, ngươi sợ là do võ lâm cao thủ gây nên, đợi lát nữa Lâm đại nhân xảy ra ” Đông Phương Ngọc hàm súc .

      Xảo Nhi sửng sốt, lập tức thấy bóng dáng, Đông Phương Ngọc khóe miệng câu cười, nữ tử này tuy rằng lãnh tình, nhưng mà phải hoàn toàn vô tình.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14 : Ta tới mổ




      Lúc Đông Phương Ngọc đuổi kịp Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý, thấy hình bóng của Xảo Nhi đâu, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy tiểu nữ tử đứng xa xa trong góc khuất u tối, khỏi suy nghĩ, ra nàng cũng có lúc như vậy, muốn để Lâm đại nhân biết nàng quan tâm .

      Đông Phương Ngọc nghĩ như vậy, nhưng Xảo Nhi lại nghĩ như thế, nàng chỉ là muốn mất nơi an thân duy nhất của nàng ở cổ đại mà thôi, còn nữa, Lâm Vô Du giống như tiên nhân chính nghĩa tuấn mỹ muốn chết, làm như vậy có thiên lý, tự mình có thể cần quan tâm , nhưng lại lưu nàng nửa năm, chỉ thể bất nhẫn nhìn bị giết mà thôi.

      “Lâm đại nhân!” Đông Phương Ngọc chạy tới chào hỏi.

      “Đông Phương công tử thế nào cũng tới?” Chu Vô Ý kỳ quái .

      “Ha ha, buổi tối dù sao cũng có việc gì, nghĩ đến xem có giúp đỡ được việc gì hay .” Đông Phương Ngọc mỉm cười .

      Lâm Vô Du hướng gật đầu, ba người cộng thêm nha dịch, mười mấy người bước nhanh đến ngã tư.

      “Vương lão nhị, ngươi trước việc xảy ra như thế nào?” Lâm Vô Du vừa vừa nôn nóng hỏi thăm nam nhân bên cạnh.

      “Đại nhân, cha ta bị Đại ca ta độc chết!” Vương lão nhị là lão bách tính nhìn qua rất chất phác, đại khái hơn ba mươi tuổi.

      “Cái gì! Lẽ nào lại như vậy, Đại ca ngươi đâu?” Lâm Vô Du nhất thời giận dữ.

      ở đây, phải hạ độc, cha là tự sát.” Vương lão nhị vội la lên: “Nhưng lúc ta trở về thấy tận mắt đem cha treo lên dây treo, nhất định là hạ độc trước độc chết cha, sau đó giả trường làm như cha tự sát, cha ta đáng thương a!” Vương lão nhị vừa vừa lau nước mắt.

      “Ngươi đừng vội, nếu ca ca của ngươi giết cha, Đại nhân nhất định xử theo vương pháp.” Chu Vô Ý lập tức khuyên nhủ.

      Mấy người vào trong nhà Vương lão nhị, là hợp viện bình thường, giờ phút này hương thân đứng đầy để xem náo nhiệt, bọn nha dịch ngăn cách các hương thân ra, mấy người chưa tiến vào phòng nghe thấy tiếng khóc bi thảm.

      “Cha, ngươi vì sao muốn rời khỏi chúng ta, vì sao a, ô ô, hài nhi bất hiếu, đối với người tốt a, ô ô. ..” khóc hiếu chính là Vương lão đại, còn có thê tử và nhi tử của , thê tử của Vương lão nhị cũng ở bên nức nở.

      “Ngươi đừng giả mù sa mưa, cha là do ngươi hại chết!” Thê tử Vương lão nhị Tống Thị giọng điệu bén nhọn .

      “Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta trở về thấy cha treo cổ, muốn thả xuống, các ngươi lại đen trắng, các ngươi tới cùng là có ý đồ gì!” Vương lão đại vừa khóc vừa tức giận mắng lại.

      “Hừ, đại nhân tới, xem ngươi nguỵ biện thế nào!” Vương lão nhị lập tức cất bước vào trong.

      “Tham kiến Lâm đại nhân.” Bên trong người mọi người nhìn thấy Lâm Vô Du và sư gia tới lập tức quỳ xuống đất hành lễ.

      “Các ngươi đều đứng lên !” Chu Vô Ý nghiêm khắc , sau đó đến trước thi thể của lão Vương, Đông Phương Ngọc cũng tới.

      Chu Vô Ý đeo bao tay của đội khám nghiệm tử thi lật thi thể để nhìn, phát môi của lão Vương tím ngắt, khuôn mắt xanh lét, rất giống trúng độc, vùng cổ có vệt dây thừng, khiến Chu Vô Ý nhìn đoán ra được là bị độc chết hay treo cổ tự vẫn.

      Đông Phương Ngọc cũng nhíu mày, quan sát tinh tế, lúc này Xảo Nhi xuất tại ngưỡng cửa, hai tay ôm ngực, thấy Lâm Vô Du nôn nóng nhìn hai người khám nghiệm tử thi, nàng vốn là muốn , nhưng mà nghĩ lại, Đông Phương Ngọc cũng ở đây, có thể nào Lãnh Sương Hàn thừa cơ giết chăng?

      “Vương lão đại, ngươi trước tình huống cụ thể, ngươi về nhà thấy cái gì?” Lâm Vô Du nghiêm túc gặng hỏi.

      Vương lão đại nhìn qua cũng rất chất phác, so với Vương lão nhị nhìn già hơn trước tuổi rất nhiều, nhưng kỳ hai người chỉ kém hai tuổi.

      “Bẩm đại nhân, tình là như vậy, ta từ bên ngoài trở về định thỉnh an cha, phát cha thắt cổ tự sát, vội vàng đem cha thả xuống, phát cha giống bị trúng độc, lúc này lão Nhị với em dâu trở về, nhìn thấy tình huống này, phân biệt đen trắng liền là ta giết cha, nha môn đánh trống, ta là oan uổng a, đại nhân suy xét. Ô ô, cha a, ô ô. .” Vương lão đại nước mũi nước mắt thi nhau chảy ra.

      “Đại nhân, cha chúng ta ngày thường vẫn tốt, chúng ta vì cái gì lại muốn giết ?” Thê tử của Vương lão đại cũng khóc , còn u hận nhìn hai vợ chồng Vương lão nhị liếc mắt.

      “Các ngươi còn phải muốn cha chết sớm chút, cha chết rồi ngươi liền chiếm gian phòng của Câu Nhi!” Vương lão nhị lập tức giận dữ .

      “Cái rắm, cẩu tử ngươi chuyện có lương tâm, cha sớm sau khi qua đời gian phòng đưa cho Câu Nhi, để an tĩnh học thi công danh, ta vì sao phải như vậy! Chắc chắn là ngươi, là ngươi hại chết cha, như vậy, ngươi liền có thể cùng ta chia đều gian phòng đúng hay , lúc cha chuyện này, hai người các ngươi phục, nhất định là các ngươi! Đại nhân, thỉnh xem xét!” Vương lão đại tức giận, tựa hồ lập tức nghĩ thông suốt cái gì.

      “Cái rắm, cha đối với chúng ta cũng rất tốt, chúng ta sao lại giết cha! Đại nhân, ngươi đừng nghe hồ ngôn loạn ngữ! Đại nhân xem xét a!” Vương lão nhị cũng kích động quát to .

      Lâm Vô Du lạnh lùng : “Các ngươi im lặng chút, trước xem nguyên nhân cha các ngươi vì sao lại chết, Chu sư gia, sao rồi?”

      “Đại nhân, đại nhân khám nghiệm tử thi có ở đây, phân biệt được Vương lão đầu là chết do tự sát hay là trúng độc, bằng đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về rồi hẳn ?” Chu Vô Ý mở miệng.

      “Sư gia, ngươi xem, cổ Lão Vương giống như có hai ấn dây thừng!” Đông Phương Ngọc đột nhiên lên tiếng .

      Chu Vô Ý vội vàng nhấc đầu lão nhìn cổ của lão Vương, quả phát có hai ấn ký sợi dây, nhất thời cả kinh.

      “Thế nào lại như vậy, chẳng lẽ còn có thể thắt cổ hai lần sao?” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc.

      “Như vậy chỉ có khả năng, bị người ta thắt cổ đến chết, sau đó mới treo lên .” Đông Phương Ngọc nhìn hướng Lâm Vô Du.

      “Ân, rất có lý, vậy việc trúng độc giải thích thế nào?” Chu Vô Ý lại hỏi.

      “Nếu như tại hạ đoán sai, độc này hẳn là sau khi lão Vương chết mới rót vào, đánh lừa hướng điều tra, đương nhiên tại hạ dám xác định, tốt nhất nên mổ tử thi để xem kỹ, là treo cổ chết hay bị hạ độc, độc này vào dạ dày, chỉ lưu lại ở thực quản.” Đông Phương Ngọc ngưng mi .

      “Mổ tử thi?” Chu Vô Ý sợ hãi nhìn Lâm Vô Du, “Còn phải đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về.”

      “Cha a, cha ta đáng thương, ngươi vì sao già như vậy vẫn phải chịu khổ a, ô ô, ông trời ơi, ngươi có mắt sao.” Vương lão đại lập tức gào khóc.

      Lâm Vô Du nhíu mi : “Trời nóng như vậy, thi thể này để ba ngày sợ là thối rữa, làm thế nào mới tốt a?”

      “Cái này???” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục, thể mổ thi thể.

      “Theo như phân tích của Đông Phương công tử, lão Vương chính là bị giết, hai người nhi tử các ngươi khó tránh khỏi liên quan, trước đem người nhốt vào đại lao, ngày mai thẩm tra lại.” Lâm Vô Du lớn tiếng quát, vô cùng uy nghiêm.

      “Đại nhân oan uổng, đại nhân oan uổng a, cha “Vương lão đại bị kéo .

      “Ngươi đừng giả mù sa mưa , chắc chắn là ngươi sát hại cha, hừ!” Vương lão nhị ánh mắt khinh bỉ nhìn Đại ca mình thê thảm, bị hai người mang , các gia quyến khác cũng ở ngoài chờ đợi.

      “Các ngươi có khả năng trước là hạ độc, nhưng chết, sau đó mới dùng dây thắt cổ, tạo thành trường giả như tự sát hay ?” Chu Vô Ý lại hỏi Đông Phương Ngọc với Lâm Vô Du.

      “Ân, cũng loại khả năng này, nhưng mà độc này là thuốc chuột, nghĩa là khi trúng độc, người chết nhất định rất khó chịu, trong miệng cũng sủi bọt mép, cho nên tại hạ cảm thấy có khả năng là chết sau khi hạ độc, huống chi giải thích được hai dấu ấn của dây thừng.” Đông Phương Ngọc cơ hồ rất khẳng định .

      “Đại nhân, dưới gầm giường của Vương lão đại phát có thuốc Chuột!” Nha dịch đột nhiên tới báo.

      “Nga? Có ý tứ!” Lâm Vô Du tuấn mi nhíu lại, “Đợi đến khi mổ tử thi, nhìn xem tới cùng là tự sát hay là bị giết!” xong nhìn Chu Vô Ý với Đông Phương Ngọc.

      “Đại nhân, ta, ta thể.” Chu Vô Ý vội vàng xua tay.

      Lâm Vô Du xem thường nhìn cái, đứng lên : “Vậy, để ta tự mình động thủ!” Trong lòng cũng run lên, nhưng lại ngại phiền đến Đông Phương Ngọc.

      Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du tái nhợt hướng nha dịch lấy ra dụng cụ khám nghiệm tử thi, khóe miệng vừa cong lên, đột nhiên tới ngăn lại, cầm qua dụng cụ, quạnh quẽ nhìn cái : “Tránh ra! Ta tới mổ tử thi!”
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :