1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5 : Muốn có lễ phép


      Mỹ nam khóe miệng vẽ ra nụ cười nhạt thoáng như có như , thả trường kiếm bàn thâm trầm : “Đa tạ nương, tiểu nhị, mang ấm trà ngon đến đây!” thỏi bạc trắng xuất trước mặt tiểu nhị.

      “Vâng, là, công tử thỉnh chờ, lập tức có ngay!” Tiểu nhị thích thú tiếp nhận bạc liền chạy .

      Mỹ nam sau khi ngồi xuống quay đầu phía lan can nhìn ra ngã tư đường, Xảo Nhi cũng nhìn , như trước lờ đờ uể oải giống như lại muốn ngủ gà ngủ gật.

      Nam tử sau khi quan sát bốn phía vòng, đưa ánh mắt hướng Xảo Nhi, nhìn nàng khuôn mặt nhắn rất bình thường, người mặc nha hoàn phục sức, chắc hẳn là chuồn ra ngoài chơi, bất quá vì sao người nữa tử này lại có loại khí tức thong dong bình tĩnh quạnh quẽ, giống như hết thảy bốn phía cùng nàng có quan hệ .

      Lãnh Sương Hàn rất hiếu kỳ chính mình lại được nha đầu kia chú ý, tuy rằng đeo trúc lạp, nhưng nàng cũng thấy tướng mạo của mình phải sao? Đây là loại quạnh quẽ đãi ngộ lần đầu tiên gặp.

      “Tại Hồng huyện tốt nhất nên giết người!” tiếng nhặt nhưng thanh lạnh như băng truyền vào trong tai Lãnh Sương Hàn, khiến toàn thân chấn động, vừa mới nâng liễm hạ tinh mâu lên, kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu đối diện còn chưa có nhìn .

      “Là nương chuyện?” Lãnh Sương Hàn nội tâm bị dọa trận sóng gió động trời, hôm nay quả là tới giết người, mà nha đầu đối diện cư nhiên có thể nhìn ra sát khí người , chỉ có khả năng, nàng cũng là cao thủ, nhưng có khả năng đó sao?

      Thượng Quan Xảo Nhi hướng đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nghiêng qua tới đây, quét Lãnh Sương Hàn thản nhiên : “Công tử chuyện với ta phải ?”

      Lãnh Sương Hàn sửng sốt, chẳng lẽ lỗ tai mình có vấn đề? Lập tức quay đầu nhìn chung quanh chút, uống trà tán gẫu , chính là có gì đặc biệt.

      Thượng Quan Xảo Nhi tao nhã cầm chén cúc hoa trà nhàng nhấp ngụm, ánh mắt quét đến trường kiếm bàn, vỏ kiếm đen nhánh có gì đặc biệt, nhưng phía ám văn lại là phi thường tinh xảo, chuôi kiếm là loại rất phổ thông, cũng bị mài đến nổi lên tầng ô quang, có thể người này kiếm thuật rất cao, Xảo Nhi hạ đôi mi thanh tú, khóe miệng nâng lên cười lạnh.

      “Thực phải nương?” Lãnh Sương Hàn tin đời có quỷ, chính mình ràng nghe thấy , hơn nữa lại là giọng nữ, trừ tiểu nha đầu này ra có người khác, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn lập tức trầm xuống, tiểu nha đầu này muốn đùa giỡn với sao?

      “Cùng người khác chuyện trước tháo mũ xuống đó là phép tắc cơ bản tối thiểu.” Xảo Nhi lần nữa nhấp ngụm cúc hoa trà, mùi hoa Cúc nhè khiến khuôn mặt nhắn của nàng say mê, bình tĩnh có chút đáng sợ.

      ra là ngươi! nương thâm tàng bất lộ* a.” Lãnh Sương Hàn lúc này mặt như băng sương.

      (* để lộ tài năng)

      Xảo Nhi có đáp lại, cũng nhìn , tiếp tục uống trà, đôi mắt phượng tùy ý nhìn ngã tư đường phía dưới, tựa hồ hoàn toàn nghe thấy lời Lãnh Sương Hàn.

      Lãnh Sương Hàn khóe miệng co quắp, phẫn nộ đứng lên, tiểu nương này thực là to gan lớn mật, chẳng lẽ sợ sao.

      ” Đến rồi.” Thượng Quan Xảo Nhi đột nhiên miệng bật lên câu khiến Lãnh Sương Hàn mạc danh kỳ diệu lời , vừa mới muốn giáo huấn tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng này chút, bên tai truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, nhất thời khuôn mặt tuấn tú biến đổi, đứng dậy, cầm lấy trường kiếm, hai mắt gấp gáp nhìn chòng chọc ngã tư đường rộng rãi náo nhiệt.

      “A…” Lão bách tính kêu lên sợ hãi, con đường này vốn là khu náo nhiệt, ngựa vọt tới, cư nhiên phá hỏng mọi thứ, trong khoảng thời gian ngắn người đường thét chói tai trốn tránh, con ngựa càng chạy càng nhanh, mà có hai con trước sau.

      Lãnh Sương Hàn đột nhiên rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lãnh kiếm quang lên, tiếp tục chuyện với Xảo Nhi, mủi chân điểm ghế dựa cái, bay lên nhảy ra lan can, mà phía trước ngựa cũng vừa lúc tới dưới tiểu lâu.

      “Thiếu gia! Cẩn thận! Có thích khách!” Phía sau lam y nam tử lập tức đạp bay lên, trường kiếm xuất thủ, nhanh chóng đánh úp về phía Tử Y nam tử bị Lãnh Sương Hàn đâm tới.

      Tử Y nam tử có xoay người chạy mà lập tức nhảy lên, eo vừa kéo, thanh bạc nhuyễn kiếm lập tức xuất , đôi mắt bình tĩnh nghênh tiếp trường kiếm của Lãnh Sương Hàn, thân thể cũng bởi vì bị theo tới mà lui lại phòng thủ.

      chậm, thế thời nhanh, nhân ảnh rời khỏi ngựa, con ngựa tiếp tục chạy như điên, ba người bay vọt lên nóc nhà, vừa đánh vừa bay, phía dưới dân chúng nhất thời hoảng sợ ngẩng đầu nhìn màn giao thủ gây cấn của ba vị võ lâm cao thủ, tại Hồng huyện này cũng thấy nhiều.

      Mà trong phòng trà lầu hai, bóng dáng xinh biếng nhác sớm biến mất .

      Ba bóng người vừa đánh vừa bay, rất nhanh rời khỏi phố xá, tới địa phương trong rừng cây, đao quang kiếm ảnh, kịch liệt vô cùng.

      “Là ai phái ngươi tới ám sát bản công tử!” Tử Y nam tử sớm cảm thấy mất sức, đối thủ võ công hiển nhiên so với hai người bọn cao hơn.

      Lãnh Sương Hàn thân lãnh khí, cũng hồi đáp, mà xuất thủ càng lúc càng hung ác, mỗi chiêu đều là trí mệnh.

      “Thiếu gia, ngươi trước!” Lam y nam tử cánh tay bị thương, nếu , Tử Y nam tử kia sớm chết dưới kiếm của Lãnh Sương Hàn.

      , Tiểu Thanh, ngươi ta chủ tớ là , ta sao lại vứt bỏ ngươi, người này nhất định là do Hàn Mộc Tà phái tới giết người diệt khẩu , ngươi trước, báo cho thái sư!” Tử Y nam tử theo gió tung bay, nhuyễn kiếm chém ra ngân quang chói mắt, vừa lui vừa gấp gáp .

      “Hừ! người cũng đừng mong thoát khỏi!” Lãnh Sương Hàn là cố ý kéo đến nơi đây, cái gọi là giết người diệt khẩu, thể thực trước mặt nhiều người.

      “Này, vì sao đánh nhau còn có thể nhảm nhiều như vậy a?” cây Xảo Nhi nhịn được, cổ nhân chính là lũ ngu xuẩn, còn cộng thêm buồn cười! Nàng vốn cũng muốn quản nhiều nhàn , nhưng nàng nhàm chán a, nhàm chán đến phát điên, đương nhiên cũng là vì Lâm Vô Du là cái Huyện thái gia được hun đúc bởi chính nghĩa a, nàng cũng nguyện ý để Hồng huyện phát sinh án mạng, miễn cho thế nhân lại muốn sầu bạch đầu.

      Thình lình phát ra giọng nữ, khiến cả ba người sắc mặt đều trắng bệch, bọn căn bản phát có người tới gần.

      “Cứu mạng! Nữ hiệp cứu mạng a!” Tiểu Thanh lập tức đầu óc vừa chuyển, kêu to lên.

      “Nha đầu chết tiệt, lại là ngươi! Khuyên ngươi cần quản nhiều nhàn , bằng liền ngươi cũng giết!” Lãnh Sương Hàn trúc lạp như trước chưa cởi, tay đánh cũng ngừng nghỉ, nhưng nghe ra thanh của Xảo Nhi.

      Chỉ thấy lá Diệp Tử màu xanh cắt qua dòng khí, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tay đánh vào trường kiếm của Lãnh Sương Hàn, ‘Đinh’ thanh thanh thúy vang lên, Lãnh Sương Hàn bị bức lui về sau hai bước, Tử Y nam tử lập tức nhảy đến bên cạnh Tiểu Thanh, hai người đường, trận địa sẵn sàng đón địch.

      “Ta qua, muốn chuyện trước tiên phải tháo mũ xuống, đó là phép tắc.” Thanh chậm rãi ở trong khí phiêu đãng, mấy mảnh lá cây nhất tề hướng Lãnh Sương Hàn đánh tới.

      Lãnh Sương Hàn sắc mặt đại biến, vội vàng vung kiếm ngăn cản, đinh đinh keng keng trận thanh giòn vang, mảnh lá lọt lưới, trúc lạp trong nháy mắt bị rớt xuống
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6 : Tuyệt đối phải người




      Lãnh Sương Hàn ngây ngốc, từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên cảm thấy khó chịu như thế, người có thể tháo trúc lạp của xuống chỉ đếm đầu ngón tay, mà hôm nay chỉ bằng nửa chiêu, cư nhiên bị tiểu nha đầu kia tháo xuống.

      “Bộ dạng nhìn rất hảo a, mang mũ làm gì? Lại phải thể gặp người.” Giản dị bình thường Xảo Nhi trong miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó lười nhác ra, chỉ cười khuôn mặt nhắn nhếch miệng cười hi hi ha ha.

      Trong mắt nàng Lãnh Sương Hàn ước chừng mười tám mười chín tuổi, là cái lãnh khốc nam tử, mày kiếm bay xéo nhập tóc mai, nhất song sắc bén con ngươi đen ngao lãnh mạc, mũi cao thẳng tắp, hé môi mỏng xinh đẹp , phần tóc phía dưới thả ra sau lưng, phần buộc bằng sợi dây màu đen, phiêu dật tuấn mỹ, thân hình vĩ ngạn cường tráng, nhìn qua chính là người luyện võ.

      Giờ phút này Lãnh Sương Hàn mặt xám như tro, nhất song con ngươi đen hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu kia, trong lòng kích thích trận sóng gió động trời.

      “Đa tạ nương ơn cứu mạng.” Tử Y nam tử với Tiểu Thanh lập tức ôm quyền cảm kích, vẻ mặt đồng thời chấn kinh, giang hồ còn chưa có nghe qua có vị nương võ công đạt tới cảnh giới diệp bay hoa hái.

      Xảo Nhi mắt phượng hẹp dài nâng lên, nhìn hướng Tử Y nam tử, đây khóe miệng nàng khỏi run rẩy, vốn tưởng rằng cổ đại mỹ nam nhiều, cư nhiên lại có đến hai người, xem ra mình làm nha hoàn nhóm lửa đều biến thành ếch ngồi đáy giếng.

      Chỉ thấy Tử Y nam Tử tuổi chừng mười bảy, thân hình tuấn tú, mái tóc đen bóng dài đến eo, đỉnh đầu gắn Bạch Ngọc trâm có vẻ quý khí, gương mặt tuấn tú như quan ngọc, ngũ quan ràng trong sáng, hai mắt đen láy như đêm tối, lưu quang bốn phía, môi mỏng nõn nà hồng hào sáng trong, chớp động mê người sáng bóng, thân ám hoa Tử Y phi thích hợp với , cả người nhìn qua tao nhã mê người, khiến Xảo Nhi nghĩ đến Lâm Vô Du, hai người có chỗ tương tự, mà nam tử này tựa hồ so Lâm Vô Du càng thêm nhu hòa dịu ngoan.

      Bên cạnh Tiểu Thanh là vị thư đồng, niên kỷ lược tiểu, thanh tú nhanh trí, lại là loại Xảo Nhi thích.

      “Tại hạ Đông Phương Ngọc, là Tiểu Thanh, đa tạ nương xuất thủ cứu giúp, xin hỏi danh tính nương, ngày khác có thể báo đáp ơn cứu mạng.” Tử Y nam tử lần nữa hữu lễ cúi người vái chào.

      “Ta phải tới cứu người, là ta hi vọng thấy Hồng Huyện có án mạng phát sinh thôi!” Xảo Nhi thu hồi nụ cười, khôi phục quạnh quẽ, sau đó chuyển hướng đến Lãnh Sương Hàn ngây người : “Ngươi muốn giết người có thể! Tốt nhất là rời xa Hồng huyện chút!” xong để ý bọn , tự ý ngoài bìa rừng.

      Ba người lần nữa cả kinh, đây là cái tình huống gì?

      “Thiếu gia, ta, chúng ta nhanh .” Tiểu Thanh nhìn Lãnh Sương Hàn còn chưa có thanh tĩnh, vội vàng kéo thiếu gia cũng bị dọa ngơ ngác, hai người nhanh chóng chạy ra ngoài bìa rừng.

      “Muốn chạy? dễ dàng như vậy, Lãnh Sương Hàn ta muốn giết người trước giờ chưa từng thất bại!” Thân ảnh Lãnh Sương Hàn lại lần nữa vọt tới, nâng kiếm ngăn trước mặt hai người.

      “Ai da, vì cái gì lại nghe lời a?” Xảo Nhi như quỷ mị đứng ở phía sau Lãnh Sương Hàn, Lãnh Sương Hàn kinh hãi xoay người, “Nha đầu chết tiệt, ngươi đừng có giả thần giả quỷ! Có bản lãnh đấu với ta!” Lãnh Sương Hàn triệt để nổi giận.

      “Ngươi? Được a.” Xảo Nhi quanh thân sát khí.

      Lãnh Sương Hàn khi lực toàn thân phát run, lập tức vung ra tuyệt chiêu hướng Xảo Nhi đánh đến.

      “Phách!” tiếng giòn vang, Lãnh Sương Hàn mặt khéo léo xuất dấu năm ngón tay.

      “Còn muốn đấu sao?” Xảo Nhi dùng miệng thổi thổi bàn tay của mình, mắt phượng liếc xéo, thân thể cách Lãnh Sương Hàn hơn năm bước.

      “Ta giết ngươi!” Lãnh Sương Hàn sắc mặt biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi, thực vô cùng nhục nhã , trường kiếm chua cay hung ác, ra sức hướng Xảo Nhi hét lên.

      “Này.” Xảo Nhi lại than thở, bóng dáng khéo léo tránh được kiếm của : “Ngươi gọi là Lãnh Sương Hàn? Danh tự rất dễ nghe, chính là ngươi có điểm ngu ngốc a.” Biết chính mình đánh lại, còn tỏ ra hung ác, thế phải ngốc là cái gì? Nàng xong động thủ lần nữa, thực là kẻ mãng phu a.

      Lãnh Sương Hàn dùng hết sức đánh ra tuyệt chiêu, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sợi tóc đều dính vào gò má, lại động được vào góc áo của Xảo Nhi, điều này làm cho còn mặt mũi mà sống đời.

      “A!!!!!!” tiếng ngửa mặt lên trời bi rống, trường kiếm đặt lên cổ mình.

      “Làm gì phải nghĩ quẫn a, võ công chưa tốt có thể học lại, làm gì lại muốn tự sát a?” Xảo Nhi duỗi hai ngón tay, dễ dàng kẹp lấy kiếm phong của , khiến thể động đậy.

      “Quỷ a!” Lãnh Sương Hàn bị dọa quăng kiếm chạy trốn, nữ nhân này tuyệt đối phải là người!

      “Quỷ? Nơi nào?” Xảo Nhi xoay người bốn phía nhìn, thấy Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh vẻ mặt cũng sợ hãi nhìn nàng, miệng cười : “Ta phải quỷ.”

      , nương, ngươi, ngươi võ công?” Đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngọc gặp qua võ công lợi hại như thế, bóng dáng chuyển động rất nhanh bọn căn bản là có nhìn ra được.

      “Võ công? Nga, chỉ để phòng thân, các ngươi , ta muốn trở về, Ai da, thực là ngày nhàm chán a!” Xảo Nhi lúc lắc đầu, tay bé phụ bối, nhìn sắc trời tối, chậm rãi ra.

      nương thỉnh dừng bước, có thể danh tính của nương ?” Đông Phương Ngọc rất hiếu kỳ, tuy rằng tiểu nương nhan sắc cũng có gì xuất sắc, bình thường đến nổi đường có đầy rẫy, nhưng chính là khơi dậy hiếu kỳ trong lòng .

      Xảo Nhi xoay người mắt phượng lạnh quét khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Ngọc, trả lời mà hỏi: “Các ngươi chính là người của Hồng huyện?”

      nương, tại hạ là nhân sĩ ở kinh thành, bị người ta truy sát, cho nên quấy nhiễu dân chúng Hồng huyện, trong lòng hổ thẹn, bởi vì Hàn Mộc Tà thế tư ghê tởm, tại các đường đều bố trí sát thủ, cho nên đành phải đường vòng, nghĩ ở đây cũng bố trí sát thủ.” Đông Phương Ngọc vẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ người gọi Hàn Mộc Tà có tội ác tày trời, là cái đại hỗn đản.

      nghe chút.” Xảo Nhi nhàm chán, để ý muốn nghe chuyện xưa.

      Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh cao hứng theo nàng, bọn biết muốn trở lại phủ thái sư, là có an toàn.

      Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh trao đổi ánh mắt, Tiểu Thanh lập tức tiến lên dùng tay ra dấu mời, ba người vừa vừa .

      nương phải người trong giang hồ, chính là biết Hàn Mộc Tà năm trước mới nhậm chức võ lâm minh chủ, ám trung cấu kết triều đình, tàn hại võ lâm nhân sĩ chính nghĩa với triều đình hảo quan, còn tỏ ra vẻ đạo mạo bộ dáng, khiến nhân khí căm phẫn, phải bởi Tiểu Thanh trong lúc vô tình nghe lén bí mật của , hậu quả liền thể tưởng tượng nổi.” Đông Phương Ngọc bộ dạng tim đau óc nhức.

      “Nga?” Trong đầu của nàng tốt xấu đều phân , người tốt đối với nàng tốt chính là xấu, người xấu đối với nàng tốt chính là người tốt, nàng phải thánh mẫu Maria, có nhân tính chói lọi mắt, bởi vì nàng sống trong giới hắc đạo.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7: Kỹ thuật sống

      Tiểu Thanh lập tức giành : “Tiểu tỷ tỷ, ngươi biết Đông Phương Thế Gia sao? Là kinh thành thủ phủ a.” Tiểu Thanh rất kiêu ngạo .

      biết, Xảo Nhi chẳng qua chỉ là nha hoàn nhóm lửa.” Xảo Nhi muốn đả kích , nhưng là nàng thực biết.

      “A, nha hoàn nhóm lửa?” Tiểu Thanh giật mình nhìn bộ dạng thiếu gia cũng phen giống mình, khóe miệng co quắp.

      thể sao?” Xảo Nhi mắt phượng lãnh câu liếc cái.

      , phải, chính là, chính là ta biết Xảo Nhi tỷ tỷ võ công lợi hại vậy, cư nhiên lại là nha hoàn nhóm lửa a?” Tiểu Thanh vội vàng cà lăm giải thích.

      có nha hoàn nhóm lửa, ai nấu cơm cho ngươi ăn ?” Xảo Nhi thấy có cái gì khó xử, nàng muốn làm còn được làm đây.

      “A ha ha, Xảo Nhi hay, người phân biệt quý tiện, nghề nào cũng có trạng nguyên, nhóm lửa cũng có thể thiêu ra cái thiên hạ đệ nhất.” Đông Phương Ngọc lập tức mỉm cười tiếp nối.

      Xảo Nhi đôi mắt xinh đẹp vừa chuyển : “ cần nịnh nọt ta, các ngươi muốn trở lại kinh thành sợ rằng rất khó, tên kia vẫn còn theo phía sau.” Xảo Nhi khóe miệng cười lạnh nâng lên, so với hai chủ tớ bọn , nàng đối với khốc nam kia càng cảm thấy có điểm hứng thú, đây là bản năng của nàng, Lãnh Sương Hàn thân hình rất là kình bạo a, khiến nàng mơ tưởng hão huyền, xem ra đêm nay lại là đêm cuồng nhiệt a.

      “A?” Hai người lập tức xoay người, quả nhiên gặp Lãnh Sương Hàn vẻ mặt xanh mét, tay cầm trường kiếm xa xa theo sát ở phía sau.

      “Thiếu gia, nên xử lý thế nào a?” Tiểu Thanh lập tức dậm chân, tay vết thương vẫn còn đau.

      hẳn là sát thủ, đạt mục đích bỏ qua, Xảo Nhi, chúng ta có thể hay ở lại nhà ngươi tá túc đêm?” Đông Phương Ngọc khẩn cầu hỏi, trời vừa tối, bọn liền càng nguy hiểm.

      “Taị sao?” Xảo Nhi nhướng mắt.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, thiếu gia nhà ta là người tốt a , ngươi liền giúp chúng ta có được ? Chúng ta có thể cấp ngươi tiền thuê nhà.” Tiểu Thanh kéo ống tay áo Xảo Nhi vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp.

      Xảo Nhi kỳ rất sợ người khác đeo bám, Tiểu Thanh giống như tiểu hài tử vậy, trách mắng tựa hồ có chút quá đáng, nhưng lại sợ bị cuốn lấy, cho nên nàng chỉ có thể đẩy ra : “Ta gia, bất quá các ngươi có thể Hồng huyện nha môn, Huyện thái gia chính nghĩa thiện lương, nhất định thu lưu các ngươi , huống chi nha môn dạo này cũng rất tốt.” Xảo Nhi duỗi tay gãi gãi búi tóc nha hoàn của mình.

      “A” Tiểu Thanh nghe hiểu.

      “Đa tạ Xảo Nhi nương chỉ điểm, chúng ta đây liền .” Đông Phương Ngọc nghe ra, Xảo Nhi này gia, ràng là nha hoàn nhóm lửa của nha môn, nàng như vậy ám chỉ là bọn cấp tiền cho nha môn, ý tứ là để bọn cấp nha môn tiền, nếu nàng lấy tiền cư nhiên tánh mạng của bọn họ được đảm bảo.

      “Các ngươi trước , Xảo Nhi còn có chút việc.” Xảo Nhi đối với Đông Phương Ngọc cười lạnh, nhu mỹ tuấn nam này rất là thông minh.

      “Đa tạ Xảo Nhi nương, Tiểu Thanh, chúng ta nhanh .” Đông Phương Ngọc hướng Xảo Nhi mỉm cười, kéo Tiểu Thanh hoàn toàn hiểu tình huống vội vàng ra khỏi bìa rừng.

      Lúc này ba người ra khỏi bìa rừng, còn cách đường lớn đoạn cự ly ngắn nữa, Xảo Nhi đứng tại chỗ hướng ngọn cây nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, tất cả chân trời biến thành mảnh đỏ bừng, rất đẹp, đẹp đến nổi khiến Xảo Nhi nội tâm cao hứng, chẳng bao lâu sau, cùng nàng ngồi tại đỉnh núi nhìn mặt trời chiều ngã về tây, tình thâm ý trọng, thề non hẹn biển a.

      Sát khí tới gần, Xảo Nhi đau lòng, trường kiếm bổ tới, lôi kéo chút, vĩ ngạn thân thể ngã xuống bãi cỏ, bị nàng áp ở dưới thân thể động đậy, miệng điên cuồng hút lấy môi mỏng hoàn mỹ của Lãnh Sương Hàn, bàn tay bé trực tiếp thô bạo thăm dò trong vạt áo màu đen, từ xuống, thẳng đến trọng yếu.

      “Nga.” trận kêu rên, Lãnh Sương Hàn hoảng sợ mở to con ngươi đen, cái nha đầu chết tiệt này muốn làm gì a?

      ‘Tê’ tiếng, vạt áo đen trước ngực mở ra nửa, lộ ra da thịt loáng bóng màu mật ong của Lãnh Sương Hàn, trực tiếp bắt đầu tại trước ngực mà gặm cắn chà đạp, phía dưới bàn tay tà ác vô cùng, Lãnh Sương Hàn nội tâm nổi giận, thân thể rất thành phản ứng.

      Tinh mâu oán hận nhìn khuôn mặt nhắn băng lãnh trước mặt, biết nữ nhân này đến tận cùng là muốn làm gì, vì sao lại như vậy đối với , nhìn nàng đôi mắt băng lãnh thấu xương điểm kích tình, hiển nhiên nàng là phát tiết, có ai có thể cho biết, vì cái gì người gặp xui xẻo lại là a.

      Thời điểm bàn tay bé muốn xé rách quần , bên ngoài con đường vang lên chuỗi tiếng vó ngựa, hù dọa bầy chim chóc trong rừng, chính là Xảo Nhi thi bạo đối với mỹ nam cũng bừng tỉnh.

      Đột nhiên đứng thẳng, mắt phượng nheo lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng tuấn tú của Lãnh Sương Hàn, mặt dấu năm ngón tay càng thêm tuyệt vọng biểu tình, nàng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn bàn tay bé của mình để trong quần , khóe mắt giật giật, lui lại, nhưng lại nhìn thấy lều trại cao ngất khiến nàng lại nhịn được thò tay hạ xuống, huýt sáo cái, lưu manh đùa giỡn, đồng thời cũng khiến nàng nhớ đến chính mình với các huynh đệ nửa đêm đường lớn giở trò lưu manh.

      “Ân.” Lãnh Sương Hàn lần nữa kêu rên, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vừa tức vừa thẹn, cái nha đầu chết tiệt này thế nào còn có thể trêu chọc như vậy.

      ngại a, bệnh cũ tái phát, ngươi tốt nhất cách ta xa chút, bằng ta cam đoan xuống tay với ngươi.” Xảo Nhi giải huyệt cho , Lãnh Sương Hàn lập tức vồ đến, kết quả đương nhiên là lần nữa bị Xảo Nhi áp ở dưới thân, tiếp theo Xảo Nhi lại lần nữa phi lễ huynh đệ phía dưới của .


      “Còn muốn tiếp tục lần nữa?” Xảo Nhi vuốt vuốt đôi mi thanh tú.

      “Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ, ngươi là ma nữ dâm đãng!” Lãnh Sương Hàn vô pháp dùng ngôn ngữ để diễn tả phẫn nộ cùng thẹn thùng của .

      “Ha ha, ma nữ dâm đãng? sai, bất quá ngươi mà gọi lần nữa, ta liền ở chỗ này của ngươi! Để ngươi biết thế nào gọi là nữ nhân dâm đãng!” Xảo Nhi nữa cười nữa uy hiếp, khẩu khí chuyển hoán, biểu tình chuyển hoán, nhanh đến nổi khiến Lãnh Sương Hàn nội tâm rét run.

      Xảo Nhi nhìn bị dọa đến nhúc nhích mới vừa lòng đứng lên phủi phủi bàn tay của mình : “Ngươi thân hình tệ, nếu như cảm thấy động tình lưu luyến, có thể làm bạn giường của ta, bất quá lên giương là kỹ thuật sống, nếu như quá kém, ta đối với ngươi mất hứng thú a.”

      “Ngươi, ngươi, ngươi!” Lãnh Sương Hàn trừng lớn hai tròng mắt, khuôn mặt tuấn tú bạo hồng, nhìn biểu tình nghiêm túc của Xảo Nhi, ngụm khi dâng lên, trong miệng đột nhiên máu tươi phun ra, con ngươi vừa lật, cư nhiên hoa hoa lệ lệ ngất , Xảo nhi đôi mắt trợn to, cảm thấy thần kỳ vô cùng, phải nghiêm trọng như vậy chứ?
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8 : Thói hư tật xấu




      Lâm Vô Du ở tại tiền viện thư phòng nghe tin tức Chu sư gia vừa mới mang về, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.

      Hai con ngựa có người cưỡi làm loạn cả khu phố xá xầm uất, dọa lão bách tính hơn mười người sợ hãi, vì vậy mọi người đợi bọn giải án.

      “Có thể chế trụ hai còn ngựa vô chủ ?” Lâm Vô Du ưu sầu, lại là việc phiền toái nữa.

      “Đại nhân, ngựa được chế trụ nhưng có chủ nhân, lão bách tính có khả năng đòi bồi thường, chúng ta nha môn dạo này đều là nhập bất phu xuất, chỉ sợ hữu tâm vô lực.” Chu Vô Ý lắc đầu .

      “Có tin tức gì của chủ nhân con ngựa đó ?” Lâm Vô Du đôi mắt đẹp chính nghĩa quang mang.

      “Có, nghe là nhị vị nam tử cỡi ngựa chạy như điên, lại giữa đường bị nam tử khác ám sát, ba người vừa đánh vừa lui đến bìa rừng phía bắc, ai biết bọn đâu, nghe lúc ấy tình hình chiến đấu kịch liệt, xem ra là võ lâm báo thù.”

      “Cái gì! Có thể có tai nạn chết người?” Lâm Vô Du đôi mắt đẹp trợn trừng, đầu đều đau, hận nhất chính là phạm nhân có võ công bởi vì bọn bắt được.

      “Thuộc hạ biết, đến tại nghe có tin người chết nào.” Chu Vô Ý khóe miệng giật giật, cũng biết phiền não của đại nhân.

      “Tốt, như vậy, sư gia, ngươi trước an ủi dân chúng, nhìn xem tổn thất bao nhiêu, nội phủ chúng ta ghi chép đầy đủ có bạc, liền đưa trước ít.” Lâm Vô Du có biện pháp khác, lão bách tính thiệt thòi khiến trong tâm cũng vui vẻ.

      “Vâng, đại nhân, nhưng là đại nhân, nha môn chúng ta tai có tiền, việc này phải xử lý thế nào a?” Chu Vô Ý lo lắng .

      “Đem lương tháng của ta ra, ta viết phong thư gửi triều đình, để bọn cũng phải phiền não như ta, Ai da, thực còn gì để , ta tự mình kinh thành gặp Vương đại nhân chuyến, hướng thỉnh cầu thuyết pháp. Tốt xấu gì cũng phái mấy cao thủ cho chúng ta.” Lâm Vô Du hai hàng lông mày nhăn lại.

      “Ta xem cũng chỉ có thể như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, nha môn chúng ta phải đóng cửa a!” Chu Vô Ý cũng rất tức giận, nỗ lực của Lâm Vô Du đều nhìn thấy, thực là làm khó quan phụ mẫu tốt như .

      Chính vào lúc này, nha dịch Lưu Toàn đến.

      “Đại nhân, bên ngoài có hai vị nam tử cầu kiến đại nhân!”

      “Nga? Bọn cầu kiến vì chuyện gì?” Lâm Vô Du với Chu Vô Ý nhìn nhau cái, hỏi.

      là Xảo Nhi bảo bọn họ tới.”

      “Xảo Nhi? Hai nam tử? Để bọn họ chờ trong phòng khách phòng khách, bản quan đến sau.” Lâm Vô Du nội tâm cả kinh, lập tức giao đãi.

      Chu Vô Ý tuấn mi nhíu lại sau lại lộ ra tia cười : “Đại nhân, ngươi có thể hay hai người này chính là chủ nhân của hai con ngựa kia? Nha đầu Xảo Nhi vừa hay nhìn thấy?”

      “Rất có khả năng, xem sao , nếu thực là như vậy, chúng ta cũng bớt lo, có thể có câu trả lời thỏa đáng cho lão bách tính.” Lâm Vô Du cũng muốn như vậy, Xảo Nhi luôn quan tâm đến nha , nay lại tìm được hai người này, nhất định có lý do.

      Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh được dẫn vào trong phòng khách sách , gọn, nha dịch bưng trà lên để bọn uống trong lúc chờ, Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh đường cũng mệt mỏi , lập tức ngồi xuống . Đông Phương Ngọc nghĩ trong lòng Xảo Nhi nơi này an toàn, nhất định an toàn . biết vì sao, trong đầu lúc nhìn thấy khuôn mặt nhắn cùng ánh mắt quạnh quẽ của Xảo Nhi liền tin tưởng nàng.

      “Đại nhân, sư gia đến!” Bên ngoài nha dịch kêu lên, Lâm Vô Du thân quan phục cửu phẩm, cất bước tiến tới, Tuần Vô Ý đương nhiên là thân y phục sư gia, theo sát ở phía sau.

      “Tại hạ Đông Phương Ngọc tham kiến Lâm đại nhân!” Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh vội vàng đứng lên ôm quyền hành lễ.

      “Đông Phương công tử đa lễ, thỉnh ngồi.” Lâm Vô Du tủm tỉm đối mặt.

      “Lâm đại nhân mời ngồi!”

      Lâm Vô Du ngồi xuống chủ vị ở chánh diện, Chu Vô Ý đứng bên cạnh, cũng mỉm cười đáp lễ.

      “Lâm đại nhân, thực dám giấu, tại hạ là được Xảo Nhi nương chỉ điểm, tới quý nha để tránh cừu gia.” Đông Phương Ngọc đem chuyện mình bị Lãnh Sương Hàn truy sát đơn giản .

      “Nga? Như vậy có thể chủ nhân hai con ngựa kia chính là của hai vị ? Các ngươi có biết hậu quả của việc để ngựa chạy loạn như thế nào ! tại dân chúng gặp nạn đều tới đây để kêu oan, các ngươi như vậy chính là phạm tội, bản đại nhân muốn đem các ngươi lên nha đường, để dân chúng giao đãi, các ngươi có gì phục?” Lâm Vô Du thanh chính mặt lạnh, khiến Đông Phương Ngọc lắp bắp kinh hãi.

      “Đại nhân, chúng ta cũng là người vô tội, như vậy, đại nhân có thể trao đổi cùng với bách tính gặp nạn, cầu bọn khoan dung.” Đông Phương Ngọc đầu óc vừa chuyển, lập tức ôm quyền .

      Lâm Vô Du ngẩng đầu nhìn Chu Vô Ý : “Sư gia, ngươi giao đãi chút, đưa nạn dân vào nha môn, để Đông Phương công tử cùng bọn trao đổi, nếu như bọn còn chỗ bất mãn, ngươi tuy là cố ý nhưng cũng tránh khỏi bị trừng phạt.”

      “Hừ! Công tử nhà ta là nghĩa tử của đương kim thái sư, ngươi chỉ là quan cửu phẩm nho sao có thể vô lễ như thế!” Tiểu Thanh phục đứng dậy.

      “Tiểu Thanh! được vô lễ!” Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Ngọc lập tức băng lãnh trách mắng Tiểu Thanh, quay đầu đối mặt với Lâm Vô Du ôm quyền cười : “Lâm đại nhân thứ tội, Tiểu Đồng hiểu quy củ, tại hạ lập tức hướng dân chúng để giải thích, đa tạ đại nhân thành toàn.”

      Lâm Vô Du gương mặt tuấn tú thong dong, tuy rằng nội tâm quả chấn động, nhưng thân là quan phụ mẫu, chẳng lẽ lại sợ quyền thế, thể vì dân giải oan, còn mặt mũi nào mà ngội ở địa phương này.

      “Ha ha, Đông Phương công tử cần đa lễ, tại hạ thân là quan phụ mẫu, thỉnh Đông Phương công tử thông cảm.” Lâm Vô Du nóng lạnh khiến Đông Phương Ngọc rất là tán thưởng, Xảo Nhi sai, Lâm Vô Du quả quan tốt đúng nghĩa.

      Mà Lâm Vô Du đối với vị mỹ nam ôn hòa cũng lau mắt mà nhìn, có thế lực sau lưng cương mạnh như thế, nhưng thái độ vẫn nho nhã, đúng là khó có được.

      canh giờ sau, Đông Phương Ngọc thành công giải thích cho dân chúng, hơn nữa bọn còn là rất cao hứng rời , nếu như là bình thường bọn họ bị dân chúng nhốt lại rồi đánh trận, nhưng thực tế lại vui vẻ cầm bạc về nhà, hơn nữa Đông Phương Ngọc ra tay hào phóng, chỉ có cho thêm, chứ đưa thiếu, Chu Vô Ý vẫn ở bên nhìn toàn bộ quá trình, khóe miệng nhếch cười, nam nhân này chỉ tuấn mỹ còn có quý khí, hơn nữa phẩm chất thiện lương.

      lúc sau, Xảo Nhi vô thanh vô tức đem Lãnh Sương Hàn hôn mê ôm về trong phòng mình, nàng hiểu y thuật đành phải đến tiền viện thỉnh Chu Vô Ý, bởi vì Chu Vô Ý hiểu sơ y thuật.

      “Cái gì! Ngươi mang tên sát thủ ấy về?” Lâm Vô Du bị vẻ mặt trấn định của Xảo Nhi dọa đến trái tim cũng bị nhảy ra.

      “Ta nghĩ giết người, có thể định tội? Còn nữa ta cẩn thận dọa ngất , nên muốn sư gia nhìn xem thế nào.” Xảo Nhi vô tội .

      “Xảo Nhi, ngươi, ngươi làm nên chuyện gì?” Lâm Vô Du trán gân xanh.

      có chuyện gì! Thế hai người mới tới sao rồi?” Thượng Quan Xảo Nhi mắt phượng hướng Lâm Vô Du khuôn mặt đẹp như tiên, nội tâm suy nghĩ 3 mỹ nam đều có đặc sắc, bất quá nàng vẫn thích mỹ nam té xỉu kia hơn, ai bảo vóc người lại đẹp như vậy, nghĩ đến đấy, ánh mắt Xảo Nhi nhìn xuống hạ thân của Lâm Vô Du đứng trước mặt, đương nhiên là nhìn cái nên nhìn.

      “Xảo Nhi, ngươi nhìn cái gì?” Lâm Vô Du thấy nàng ánh mắt mang theo tia dâm đãng, lập tức hoảng sợ hỏi.

      “A, có gì! Nhìn bảo bối của ngươi thôi, khụ khụ, thế hai người mới đến đâu rồi?” Xảo Nhi đôi lông mày nhíu lại, phục hồi tinh thần, đối chính mình hung hăng khinh bỉ, thói hư tật xấu của mình lại nhiều như vậy, Ai da, vì cái gì để nàng làm nha đầu nhóm lửa a, nàng bây giờ rất là rảnh rỗi, phải muốn làm nam nhân hư hỏng, chỉ muốn tìm nam nhân để phát tiết a.

      Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, khó chịu : “Đến cũng đến rồi, bất quá Xảo Nhi, ngươi rang cho ta, tới cùng là có chuyện gì?”

      “Trước để sư gia nhìn xem, nếu ta giết người phải ngồi tù sao?” Xảo Nhi mắt phượng liếc cái.

      Lâm Vô Du nhất thời sắc mặt biến đen nghiêm túc : “Giết người mà chỉ ngồi tù, lấy mạng phải đền mạng!”
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Là dấu hôn

      Thượng Quan Xảo Nhi nhấp miệng , hừ lạnh : “Đại nhân cảm thấy có thể giết được Xảo Nhi sao?”

      Lâm Vô Du sắc mặt khó xử, đôi mắt lo lắng nhìn Xảo Nhi lâu sau mới : “Dù sao ta cũng cho ngươi làm chuyện xấu! Ngươi là nha môn tiểu thư, thế nào lại cố tình vi phạm.”

      “Ngu ngốc!” Thượng Quan Xảo Nhi lạnh mắng: “Ngươi cho rằng giết người nhất định là người xấu? giết người chính là người tốt? Nếu như vậy quá dễ dàng, thế gian này thế nào lại nhiều oan hồn như vậy! Vương pháp luôn tuyệt đối đúng? khoan dung sao? Quả thực chính là chó má!” Xảo Nhi lạnh nhìn Lâm Vô Du mắng xong, xoay người rời , lưu lại luồng cảm giác lạnh lẽo.

      “Nha đầu này” Lâm Vô Du bị nàng mắng đến sửng sốt, nghe nàng hồi mới phục hồi lại tinh thần, chạy đến nội nha.

      Đẩy của phòng Xảo Nhi, chỉ thấy nằm giương Xảo Nhi là bóng dáng, đến nhìn, phát nam tử tướng mạo tuấn mỹ, biểu tình quạnh quẽ, trong tay cầm trường kiếm, khóe miệng có vết máu, nhìn ra bị đánh đến như thế này, Xảo Nhi thực có thể đánh chết người.

      Kiểm tra hơi thở, phát hô hấp vững vàng, nhất thời mới thả lỏng.

      Chính vào lúc này, đạo ngân quang, Lãnh Sương Hàn đặt trường kiếm cổ Lâm Vô Du.

      “Ngươi là ai? Ma nữ dâm đãng đâu ?” Lãnh Sương Hàn lúc Lâm Vô Du tiến vào bắt đầu tỉnh lại, nhưng lại phát người này bước chân thô nặng, giống người có võ công, mới bất thình lình động thủ.

      “Nga!” Lâm Vô Du kinh hô, mắt đẹp nhìn nhất song lạnh lùng phẫn nộ trong con ngươi đen.

      Lãnh Sương Hàn ngồi dậy, trước ngực vạt áo bị Xảo Nhi háo sắc kéo ra lập tức rớt xuống, lộ ra bộ ngực kiên cố của , hại gương mặt lập tức đỏ bừng, buông Lâm Vô Du ra, đem vạt áo kéo lại.

      “Nơi này là Hồng huyện nha môn, ngươi là do Xảo Nhi mang về ! Công tử tại sao lại gọi Xảo Nhi là ‘ma nữ dâm đãng’?” Lâm Vô Du khóe miệng giật giật, lui hai bước hỏi, nội tâm nghĩ , chẳng lẽ Xảo Nhi phi lễ nam tử này? Liền nghĩ đến Xảo Nhi cũng phi lễ chính mình, phải như vậy chứ? nha đầu này phát xuân ?

      “Hồng huyện nha môn? Nàng là nha đầu nơi này?” Lãnh Sương Hàn sửng sốt hỏi.

      “Sư gia, bên này, thỉnh ngươi mau chút!” Thanh Xảo Nhi vang lên ở ngoài cửa.

      giường Lãnh Sương Hàn lập tức cả kinh, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, thanh trường kiếm để ở trước ngực, mồ hôi lạnh tràn ra chóp mũi, khẩn trương vô cùng.

      “Xảo Nhi, tại sao lại nóng vội như vậy a?” Chu Vô Ý thở ra hơi.

      “Nam nhân! nam nhân rất khỏe đẹp nha!” Xảo Nhi mở cửa vào .

      “So với đại nhân còn tuấn mỹ hơn?” Chu Vô Ý tin.

      phải tuấn mỹ, mà là khoẻ đẹp hiểu ? Có vị nam nhân, là loại nam nhân khiến nữ nhân nhìn lần là muốn lên giường!” Xảo Nhi giải thích phi thường sâu sắc.

      “Xảo Nhi! Ngươi điên a, tại sao lại muốn nam nhân?” Chu Vô Ý há to mồm vào, thấy Lâm Vô Du đầu đầy hắc tuyến : “Đại, đại, đại nhân, ngươi cũng tới a.”

      “Ma nữ dâm đãng! Ngươi đừng hòng đụng vào ta!” Lãnh Sương Hàn đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận bừng bừng, quỳ ở giường dùng kiếm bảo vệ trước ngực mình, nữ tử này thế nào lại biết nhục nhã như thế.

      ra tỉnh a, ha ha, ta còn cho rằng hù chết ngươi, như vậy đại nhân cùng sư gia ra, ngươi nghĩ như thế nào?” Xảo Nhi khóe miệng câu cười, đến bên giường, nhìn nam tử xuất xắc này.

      “Cái gì, cái gì suy nghĩ như thế nào?” Lãnh Sương Hàn hoảng sợ .

      “Làm bạn giương của ta a? phải trước rồi sao?” Xảo Nhi vô tội .

      Lâm Vô Du với Chu Vô Ý bị dọa muốn rớt cằm xuống , Xảo Nhi cái gì? Bạn giường? Bọn có nghe lầm chứ.

      “Ngươi, ngươi đừng hòng! Ghê tởm, vô sỉ, hạ lưu!” Lãnh Sương Hàn mắng trong miệng, nhưng nội tâm cực kỳ sợ hãi, bởi vì khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi lãnh cuối xuống .

      “Ngươi thế nào lại có thể mắng Xảo Nhi như vậy!” Chu Vô Ý cư nhiên trước nhảy dựng lên.

      “Nàng chính là ma nữ dâm , ta muốn tố cáo nàng!” Lãnh Sương Hàn hạ lửa giận, nơi này là nha môn, tức khắc nhìn hướng Lâm Vô Du.

      “Chứng cớ?” Lâm Vô Du sửng sốt hỏi, đồng thời nhìn Xảo Nhi toàn thân lạnh băng.

      “Nga, chứng cớ, đây chính là chứng cớ!” Lãnh Sương Hàn đột nhiên đem y phục kéo ra, lồng ngực có dấu vết lúc trước bị Xảo Nhi cắn gặm, nhìn qua ái muội vô cùng.

      “Có ai chứng minh?” Lâm Vô Du với Chu Vô Ý nhìn trước ngực dấu ô mai, trong lòng chỉ có thể dùng hai từ chấn kinh để hình dung.

      “Nga, đây loại người khác có thể nhìn thấy sao? Các ngươi nhìn xem, đây chính là dấu răng của nàng!” Lãnh Sương Hàn muốn điên , nghĩ chính mình lại có ngày ở tại nha môn dây dưa làm trò cười trước mặt người khác.

      “Dấu hôn!” Xảo Nhi lạnh băng sửa .

      “Cái gì!” Lãnh Sương Hàn nộ trừng nàng.

      “Đây là dấu hôn, phải dấu răng, dấu răng là cắn, dấu hôn là mút vào.” Xảo Nhi rất nghiêm túc giải thích cho hiểu.

      Lãnh Sương Hàn lập tức cần cổ đều hồng , lộ ra bộ ngực cũng nhiễm lên phấn sắc, hai viên chu quả càng là đứng thẳng mê người, khiến Xảo Nhi hai tròng mắt tối sầm lại, nam nhân này ấn tượng. Lãnh Sương Hàn nhìn ánh mắt của nàng, bị dọa lập tức đem y phục kéo lại, cả khuôn mặt đều nóng đến có thể luộc trứng gà.

      “Xảo, Xảo Nhi, là ngươi làm?” Lâm Vô Du cà lăm .

      Xảo Nhi xoay người nhìn Lâm Vô Du, đôi mắt mỹ lệ bên trong có đau lòng với tin.

      phải ta!” Xảo Nhi nội tâm buồn cười, nàng hiểu Lâm Vô Du là người chính nghĩa, mình đâu có ngu ngốc như vậy a.

      “Thực ?” Lâm Vô Du cảm thấy khả năng là Xảo Nhi làm ra chuyện này tương đối lớn, , nam nhân này giống dối, hai, chính Xảo Nhi nàng tại phát xuân, ba, lúc trước nàng cưỡng hôn mình, cũng rất có khả năng làm ra cái chuyện này.

      dối! Dám làm mà nhận!” Lãnh Sương Hàn toàn thân phát run.

      Xảo Nhi quay đầu, mắt phượng nhíu lại, tia lạnh lên, lãnh : “Ngươi là nhất định muốn cùng ta đối chấp?” Xảo Nhi duỗi tay bé ra, tại trước mặt làm động tác vặn vặn, ánh mắt cũng nhìn giữa hai chân của .

      Lãnh Sương Hàn gương mặt tuấn tú đỏ hồng liền chuyển biến thành màu trắng.

      “Xảo Nhi, ngươi, ngươi có thể ra ngoài lát a.” Lâm Vô Du với Chu Vô Ý biết gì .

      cần , các ngươi ra, đợi lát nữa ta để đến giải thích với các ngươi!” Xảo Nhi nhanh chóng quay đầu, mắt rét lạnh quét Lâm Vô Du với Chu Vô Ý.

      “Xảo Nhi!” Lâm Vô Du rất lo lắng.

      ra!” Xảo Nhi lớn tiếng quát.

      “Được! được, bất quá ngươi đừng quá xúc động, nơi này chính là nha môn a!” Lâm Vô Du biện pháp, ra ngoài cảnh báo.

      cần!” Lãnh Sương Hàn sợ hãi, chỉ có mình với Xảo Nhi ở nơi này, còn biết nữ nhân này muốn làm cái gì, bất quá còn chưa ra bị Xảo Nhi điểm huyệt đạo, khiến lần nữa mặt đỏ lên.

      Xảo Nhi nhìn sợ hãi khóe miệng nâng lên cười lạnh : “Thế nào? biết sợ ?”
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :