1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bộ thiên hạ - Phong Gian Danh Hương ( Q2 C4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45 : cần sợ




      Xảo Nhi phía trước, Chân Thủy Kiệt phía sau. Hai người bay nhảy nóc nhà hướng đến nha môn.

      “Xem kiếm!” Khoảnh khắc lúc vừa tiếp đất, Chân Thủy Kiệt đột nhiên xuất kiếm đánh lén vào đại huyệt của Xảo Nhi.

      “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn chạy trốn sao?” Xảo Nhi vừa nhắc tới tức giận, lui khỏi, xoay người cười lạnh.

      , ta muốn biết loại võ công của ngươi! Cẩn thận!” Chân Thủy Kiệt vừa vừa vung kiếm lần nữa.

      Xảo Nhi vốn còn đau lòng vì được ăn, nay bởi vì câu “Cẩn thận” của mà thấy dễ chịu hẳn. Nhìn lưỡi kiếm sắc bén đánh úp lại, đột nhiên duỗi ngón tay , thon dài ra, bóng dáng động cái, chỉ nghe tiếng “Keng”, mũi kiếm của Chân Thủy Kiệt bị luồng khí đánh gãy. Xảo Nhi lập tức vung tay tạo ra ánh sáng bạc chụp về hướng Chân Thủy Kiệt. Cả người Chân Thủy Kiệt bị đánh bay ra xa.

      Chân Thủy Kiệt bay vút lên cao sau đó lật mình, đứng ở cách đó xa nhìn Xảo Nhi mỉm cười. biết Xảo Nhi căn bản dùng toàn lực, nên khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

      “Ngươi, tại sao ngươi biết ‘Đoạt mệnh vũ hoa thủ’?” Chân Thủy Kiệt buột miệng .

      “Đoạt mệnh vũ hoa thủ? Tên này cũng tệ.” Xảo Nhi sửng sốt, bàn thân ràng chỉ là tùy tâm sở dục, đánh vớ đánh vẩn, ngờ còn có tên, thực là 囧.

      “Ngươi biết sao?” Chân Thủy Kiệt lại kinh ngạc.

      biết, ta cái gì cũng nhớ rồi, đoạt mệnh vũ hoa thủ là chiêu thức của ai vậy?” Thượng Quan Xảo Nhi buồn cười hỏi.

      “Chân gia! Ngươi, ngươi thực là người Chân gia!” Chân Thủy Kiệt ném trường kiếm , chạy đến bên cạnh Xảo Nhi, hung hăng ôm lấy nàng.

      Khóe miệng Xảo Nhi co rút mạnh, NND, tại lại có chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình thực là Chân Oản Nhi gì gì đó sao? Vậy phải là ca ca của cái thân thể này sao? Mẹ ơi, thiếu chút nữa gian dâm với người nhà.

      “Oản nhi, ngươi nhất định là Oản nhi!” Chân Thủy Kiệt đẩy Xảo Nhi ra, đặt hai tay vai nàng, kích động : “Ta tại sao lại thấy ngươi quen thuộc như vậy, chúng ta là người nhà. Ha ha.”

      Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười của , bực bội liếc cái : “Vậy ngươi về Chân gia .”

      “A, việc này” Chân Thủy Kiệt đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ , “Ta, ta nhớ được.”

      Xảo Nhi rất muốn hộc máu, “Ngươi nhớ được, vậy tại sao lại biết ta là người Chân gia, tại sao lại biết đây là độc môn võ công của Chân gia?”

      “Ta, ta là thấy ngươi xuất ra đột nhiên nhớ đến.” Chân Thủy Kiệt gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

      “Vậy, vậy ngươi là ca của ta? phải phu quân sao?” Biểu tình của Xảo Nhi như ăn phải con ruồi.

      “Ta, ta biết, chắc là ca ca đó, ta họ Chân mà.” Chân Thủy Kiệt tới đây lại nhớ đến Xảo Nhi phi lễ , gương mặt tuấn tú lập tức hết đỏ lại trắng.

      có khả năng, vì sao ta giống ngươi chút nào, nhất định phải!” Xảo Nhi cẩn thận nhìn khuôn mặt , mình đẹp bằng , bực.

      Chân Thủy Kiệt cũng nhìn mặt Xảo Nhi, phát quả giống lắm, Vậy tại sao hai người đều mang họ Chân?

      “Đủ rồi, đừng nhìn, nhìn nữa ta lại muốn ăn ngươi!” Xảo Nhi xoay người rời .

      Khóe miệng Chân Thủy Kiệt vừa kéo : “Chẳng lẽ ngươi phải là Chân Oản Nhi?”

      “Quỷ mới biết! Dù sao ta là Thượng Quan Xảo Nhi.” Xảo Nhi quen với cái tên này rồi.

      đúng, đoạt mệnh vũ hoa thủ này là độc môn võ công của Chân gia, ngươi là Chân Oản Nhi!” Chân Thủy Kiệt khẳng định .

      “Vậy ngươi có ?” Xảo Nhi quay đầu hỏi.

      ! Ta có võ công cao như ngươi.” khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt đột nhiên tái nhợt, chẳng lẽ phải là Chân Thủy Kiệt?

      “Vậy ngươi phải là người Chân gia, ngươi xem rốt cuộc Chân gia có mấy người? Ở đâu? ?” Xảo Nhi kỳ quái .

      “A! Ta, ta biết.” Chân Thủy Kiệt vẻ mặt rối rắm.

      “Này, đừng rối, ta cũng muốn biết, cứ như bây giờ có gì tốt chứ!” Xảo Nhi quan tâm.

      “Xảo Nhi, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, chúng ta bị truy sát, nhất định xảy ra chuyện lớn. Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi muốn biết sao?” Chân Thủy Kiệt đồng ý với quan điểm của nàng.

      cần thiết, lúc có thể nhớ tự nhiên nhớ lại, cần dồn hết tâm trí, giống như ngươi và ta, phải gặp rồi sao?”

      “Bây giờ ta chỉ muốn biết ta có phải là Chân Thủy Kiệt, là ca ca của ngươi ?” Chân Thủy Kiệt u oán nhìn Xảo Nhi.

      “Ngươi đừng nghĩ ta thả ngươi , ta phải giao cho đại nhân!” Xảo Nhi lập tức trừng . Đừng tưởng rằng khoác lên giao tình nàng nể mặt, ích gì, bắt là bắt.

      Chân Thủy Kiệt nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc của nàng, thở dài : “ thôi! Ta hiểu rồi!”

      “Hiểu tốt, đại nhân là người công chính nghiêm minh, còn nữa ngươi với ta, ta khẳng định trăm phần trăm việc này là do thần y làm! Các ngươi cứ từ từ mà bị lừa !” Xảo Nhi châm biếm.

      Chân Thủy Kiệt sửng sốt, lập tức giữ chặt cánh tay nàng, vội la lên: “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

      Xảo Nhi nhìn bàn tay to của , lại nhìn khuôn mặt tuấn tú lo lắng của : “ tại có cái gì ngươi cũng tin, vậy cứ chờ đuôi hồ ly của lộ ra , cho ngươi biết, đừng tin vào những gì mắt thấy, người xấu cũng có lúc có lương tri, người tốt cũng có lúc làm cầm thú!” Xảo Nhi xong lấy tay hất bàn tay to của ra, về phía trước.

      Chân Thủy Kiệt sững sờ nhìn bóng lưng của Xảo Nhi, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ mình sai sao?

      Hai người trở lại nha môn, Chân Thủy Kiệt bị nhốt vào nhà lao. Nửa canh giờ sau, Quân Vô Nhai tức giận tận trời đến. Lâm Vô Du vốn lo lắng nhưng thấy Xảo Nhi bắt kẻ trộm về, lập tức mặt mày hớn hở, chẳng qua cũng lập tức buồn rầu rơi vào trong trận chiến nước bọt với Quân Vô Nhai.

      Xảo Nhi nữa, nàng tin vào năng lực của Lâm Vô Du, chỉ cần Quân Vô Nhai ra tay đánh người, Lâm Vô Du tuyệt đối bị đánh bại, cho nên nàng yên tâm trở về phòng mình.

      “Xảo Nhi!” Lãnh Sương Hàn tỉnh, vẫn nằm ở giường đợi Xảo Nhi về.

      “Ngươi tỉnh rồi sao? sao chứ?” Xảo Nhi nhăn mi đến bên giường nhìn , khuôn mặt lãnh khốc, tuấn lãng vẫn hấp dẫn lấy nàng.

      “Cám ơn ngươi cứu ta.” Lãnh Sương Hàn nhìn hai mắt nóng như lửa của Xảo Nhi, khuôn mặt tuấn tú thoáng đỏ ửng.

      “Ngươi tới Hồng huyện, là biết ta cứu ngươi, cảm ơn cái gì chứ.” Xảo Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc, tuấn mỹ nở nụ cười.

      Lãnh Sương Hàn có chút ngại ngùng : “Mặc kệ ra sao, vẫn nên cám ơn ngươi, tại hạ có biện pháp nên mới nghĩ đến ngươi.”

      “Ừ? xảy ra việc gì? Bốn người kia là người của Đông Phương Ngọc sao?” Xảo Nhi đứng dậy vừa rửa mặt chải đầu vừa hỏi.

      phải, bọn là ‘Giang hồ tứ quỷ’, nhân vật hắc đạo nổi tiếng hung tàn, chẳng qua là bị Hàn Mộc Tà sai khiến.” Mắt Lãnh Sương Hàn đen lại, trong mắt đẹp phát ra sát ý.

      “Sao? Lại là võ lâm minh chủ hả? Ngươi phải là người của sao?” Xảo Nhi kỳ quái .

      Lãnh Sương Hàn có chút lúng túng, ngừng lại hồi rồi : “Trước kia, ta quả nhận nhiệm vụ của đến ám sát Đông Phương Ngọc. Sau này, lúc ở kinh thành, Đông Phương Ngọc bị thủ hạ của ta đánh bị thương, nhưng người của thái sư cũng lưới bắt hết ‘Lãnh các’, toàn bộ huynh đệ của ta bị bắt. Thái sư chỉ cần ta bỏ qua nhiệm vụ lần này, thả các huynh đệ ra. Cho nên ta cân nhắc xong, liền tìm Hàn Mộc Tà để bỏ nhiệm vụ. bên ngoài tở ra hiểu, cũng hề trách móc, cũng đòi lại vàng. Nhưng đường tại ta rời khỏi ‘Nguy Nga sơn trang’ đến kinh thành, Tứ quỷ liền bắt đầu truy sát ta, hơn nữa ra tay đều muốn dồn ta vào chỗ chết, đây phải rất ràng là Hàn Mộc Tà muốn giết người diệt khẩu sao?”

      Xảo Nhi cởi áo ngoài ra, đến bên giường, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận : “ tại cần sợ nữa, ngủ .” xong tự mình bò lên giường, sắp sáng rồi, nàng buồn ngủ.
      Last edited: 20/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46 : Khi đáng






      Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn nhất thời đỏ lên, nhưng mà vẫn tự giác lui vào bên trong. bị thương nặng như vậy, nữ nhân này phi lễ đâu.

      “Ngày mai sau, ta mệt muốn chết, ngươi bị thương chưa khỏe, ta chạm vào ngươi đâu, yên tâm ngủ .” Xảo Nhi biết căng thẳng, cho nên mới an ủi , bản thân xoay người ra phía ngoài, nhắm hai mắt lại.

      Lãnh Sương Hàn khó xử, khỏi phiền muộn. Mình nhiều như vậy, nàng lại giống như nghe thấy, tại sao tò mò chứ.

      Chỉ chốc lát, Xảo Nhi liền ngáy ò ò, làm cho Lãnh Sương Hàn ngạc nhiên. Chẳng lẽ nữ nhân này chút ý thức phòng giữ cũng có? Hay là rất yên tâm về ? Lãnh Sương Hàn nghĩ ngợi lung tung lúc, sau cũng ngủ.

      Trong sảnh đón khách trước nha môn, Hoa Phiêu Linh ngáp mấy cái nhìn Lâm Vô Du với Quân Vô Nhai lý. Ban đầu Cổ Thần Nhi và Chu Vô Ý còn sốt ruột, đến cuối cùng cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. tại trời sáng rồi.

      “Lâm đại nhân, ngươi thả cũng phải thả, thả cũng phải thả!” Núi lửa của Quân Vô Nhai đến lúc bùng phát.

      “Quân công tử, ngươi đợi chút, đừng sốt ruột. Chúng ta phải phân tích từng bước , kẻ trộm lần này chính là điểm then chốt của vụ án, thả được.” Lâm Vô Du vẫn nho nhã, quanh quẩn lại vẫn là những lý luận rỗng tuếch. Khiến Quân Vô Nhai tức giận muốn trực tiếp bóp chết cái đồ cổ hủ này. Vì sao thiên hạ này còn có người ngoan cố như thế chứ.

      “Vô Nhai, đừng ầm ĩ, ngủ trước . Sáng rồi tiếp, dù sao Thủy Kiệt ở trong nhà lao cũng xảy ra việc gì, ngươi nhịn chút .” Hoa Phiêu Linh khó khăn . muốn giúp lại bị lời của Lâm Vô Du phản lại gắt gao, lại nỡ tức giận. nghĩ nam nhân cổ hủ này cũng chỉ có Xảo Nhi mới trị được .

      “Vương gia! Việc này, Thủy Kiệt , aizzz, Lâm đại nhân, ta viết bức thư, ngươi phái nha dịch đưa đến cho cha ta ở Quân phủ, cầu này quá đáng chứ!” Quân Vô Nhai cố ý .

      “Ha ha, Quân công tử có thể góp sức lực chính là vinh hạnh của hạ quan, mời.” Lâm Vô Du khách khí để vào thư phòng viết thư.

      Da mặt Quân Vô Nhai run lên, đôi mắt hoa đào muốn nức toác, thừa nhận đầu của cũng đau.

      Đợi Quân Vô Nhai cắn răng viết xong bức thư, chính cũng thấy mệt mỏi, sắc mặt tốt. Lâm Vô Du mỉm cười mời ngủ lại nha môn, chờ đến sáng mai mới có thể gặp Chân Thủy Kiệt.

      Sau khi Lâm Vô Du và Chu Vô Ý trở lại nha môn, Chu Vô Ý khẽ: “Đại nhân, chẳng lẽ ngươi thực muốn đối địch với Nội các Đại Học sĩ?”

      “Sư gia, ngươi gì vậy, đây là việc ta phải làm. Cho dù Quân đại học sĩ có tới, ta cũng mở công đường thẩm án, trừ phi ta làm quan phụ mẫu nữa.” Cả người Lâm Vô Du đều là chính khí khiến Chu Vô Ý bội phục, cũng bởi vì hiểu Lâm Vô Du nên mới luôn theo sát .

      “Nhưng mà, đại nhân, chúng ta thể dùng khí thế quá mạnh mẽ, tốt xấu gì Vương gia cũng ở đây.”

      “Ha ha, đừng vội, ta giữ thể diện cho bọn họ. Nhưng đến lúc đó, chúng ta cũng thể yếu đuối được, khiến lão bách tính phục.” Lâm Vô Du cổ hủ, ngoan cố, nhưng cũng có thời điểm ngoan cố, trong lòng tự có quyết định.

      “Đại nhân minh!” Chu Vô Ý cười , đây chính là đại nhân của , mà lại là sư gia. Lâm Vô Du thông minh khôn khéo sớm biết, chẳng qua lúc này đây khí thế của dường như rất mạnh, ra chưa đến thời điểm, hại lo lắng vô ích.

      “Xảo Nhi ngủ chưa?” Lâm Vô Du vội vàng trở về phòng, nhìn thấy giường trống trơn, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm, trong lòng thấy mất mát.

      “Đại nhân, sát thủ kia còn bị thương, Xảo Nhi nhất định là chiếu cố .” Chu Vô Ý nhẫn tâm nên an ủi chút.

      “Ta biết, ta tin Xảo Nhi, ngươi ngủ , ngày mai còn có việc phải làm.” Lâm Vô Du vào, đóng cửa phòng lại.

      Chu Vô Ý lắc đầu, đưa mắt cửa phòng khép kín của Xảo Nhi, thở dài rồi lập tức về phòng.

      Bởi vì buổi tối mọi người đều ồn ào đến tối muộn, cho nên lúc mọi người rời giường mặt trời lên cao. Xảo Nhi thích ngủ nướng, cho nên nàng là người duy nhất còn chưa tỉnh, mà Lãnh Sương Hàn ngủ ở bên cạnh lại đánh thức nàng, chỉ mở to hai mắt vẫn nhúc nhích.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ…” Nửa canh giờ sau, Cổ Thần Nhi tới gõ cửa, trong tay cầm hòm thuốc , tới thay thuốc cho Lãnh Sương Hàn.

      Xảo Nhi mở to hai mắt, lập tức bật người lên, lúc nhìn là phòng của mình mới lắc lắc đầu tỉnh táo lại, ngây ngốc như vậy, có chút khôi hài.

      “Ngươi tỉnh rồi?” Xảo Nhi quay đầu nhìn , Lãnh Sương Hàn nín cười, nữ nhân này cũng có lúc dễ thương ghê.

      tại là giờ Thìn.” Mắt lạnh của Lãnh Sương Hàn nhìn nàng .

      Khóe miệng Xảo Nhi cong lên ý cười : “Vì sao ngươi gọi ta, chẳng lẽ ngươi mắc tiểu sao?” Xảo Nhi muốn tiểu.

      Lãnh Sương Hàn sửng sốt, sau đó đầu đầy hắc tuyến, khuôn mặt lãnh khốc chậm rãi nứt ra.

      “Ta mở cửa, ha ha.” Xảo Nhi nhìn bộ dạng khó chịu của mà cười ha hả.

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ cười cái gì vậy?” Cổ Thần Nhi tới gần.

      “Thần Nhi, ngươi tới đỡ nhà xí , ta sợ đái ra quần, ha ha.” Tâm tình sang nay của Xảo Nhi quả tệ.

      “A, à.” Cổ Thần Nhi ngây ngốc nhìn Lãnh Sương Hàn, lúc thấy khuôn mặt mang biểu tình rất buồn cười của Lãnh Sương Hàn, cũng nhịn được mà cười phá lên.

      Cổ Thần Nhi đỡ Lãnh Sương Hàn chậm rãi ra, kỳ Lãnh Sương Hàn quả nhịn rất lâu rồi.

      Xảo Nhi hừ tiếng, rửa mặt thay quần áo, sau đó thấy bọn trở về liền : “Thần nhi, cha ngươi tới chưa?”

      “Ừ, tới rồi, ở thư phòng của Lâm đại nhân. Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ có thể thả Chân ca ca ra , huynh ấy là người tốt.” Cổ Thần Nhi mang vẻ mặt khẩn cầu.

      “Chân Thủy Kiệt là người tốt, ta có thấy, nhưng mà việc này đến nha môn, Xảo Nhi tỷ tỷ cũng chỉ có thể làm theo lẽ công bằng. Thần nhi, ngươi cũng biết đại nhân là người tốt mà, phải sao?”

      “Chân Thủy Kiệt? Các ngươi đên Chân Thủy Kiệt sao?” Lãnh Sương Hàn đột nhiên xen vào.

      “Đúng, ngươi cũng biết Chân Thủy Kiệt sao?” Xảo Nhi cảm thấy hứng thú .

      “Đương nhiên biết, là bạn tốt của ta, phạm tội gì? Cũng liên quan đến việc chúng ta sao?” Lãnh Sương Hàn vội la lên.

      Cổ Thần Nhi vội vàng kể lại mọi việc cho , bởi vì cảm thấy Xảo Nhi tỷ tỷ đối với nam nhân này tương đối tốt, bằng sao lại săn sóc nguyên đêm chứ, có khả năng có thể giúp được Chân ca ca cũng nên.

      “Cái gì! mất trí nhớ? Sao có thể, ta, ta xem thế nào!” Lãnh Sương Hàn ngọ nguậy.

      “Gấp cái gì, ở trong đại lao, lại chạy thoát, miệng vết thương của ngươi cần xử lý chút.” Xảo Nhi ngăn lại .

      “Tại sao lại xảy ra việc này, với ta tuy năm rồi chưa gặp, nhưng ta vẫn cho rằng ở Lộc châu, tại sao lại vào đại lao Hồng huyện? Chẳng lẽ Chân gia xảy ra chuyện gì?” Lãnh Sương Hàn nghĩ thông.

      “Hàn, ngươi cũng biết người trong Chân gia sao?” Xảo Nhi giật mình, vội vàng hỏi.

      “Người Chân gia nhiều, có Chân lão gia, Chân phu nhân, Thủy Kiệt, còn có muội muội của là Chân Quán Nhi.” Lãnh Sương Hàn nhíu mi .

      “Ngươi từng gặp qua Chân Quán Nhi!” Xảo Nhi căng thẳng lý do.

      “A, , có, ta với Chân huynh cũng chỉ gặp tại đại hội võ lâm rồi kết giao, chưa hề ghé qua nhà , Xảo Nhi gặp qua sao?” Lãnh Sương Hàn hỏi lại.

      “Vậy Chân Thủy Kiệt có biết Đoạt Mệnh Vũ Hoa Thủ của Chân gia hay ?” Xảo Nhi đáp mà hỏi lại.

      , đây là độc môn võ công của Chân phu nhân, chỉ truyền cho nữ, truyền cho nam!” Khóe miệng Lãnh Sương Hàn vừa kéo .

      “Sặc! Xem ra là huynh muội, có thiên lý!” Khuôn mặt nhắn của Xảo Nhi trầm, mắng to tiếng, xoay người rời . tại mình hình như là Chân Quán Nhi chết tiệt kia, ngược lại Chân Thủy Kiệt có phải là còn chưa xác định được, bởi vì chỉ nàng mới có Đoạt Mệnh Vũ Hoa Thủ, như vậy chỉ chờ Lãnh Sương Hàn phân biệt Chân Thủy Kiệt thôi.
      Last edited: 20/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47 : Thăng đường thẩm tra


      Xảo Nhi mang tâm tình khó chịu đến trước nha môn, nhìn thấy thần y Cổ Bằng giải thích cái gì đó, khỏi có chút chán ghét, mà Lâm Vô Du thấy Xảo Nhi lập tức : “Xảo Nhi, chuẩn bị thăng đường!”

      Xảo Nhi sửng sốt, làm gì mà nàng mới tới liền thăng đường chứ. Quay đầu lại nhìn, chính là gương mặt đen thui của Quân Vô Nhai đứng phía sau nàng. Lâm Vô Du sợ Quân Vô Nhai làm bậy, nếu có Xảo Nhi ở đây, chí ít cũng có người có thể áp chế .

      “Được! Vương gia đâu?” Xảo Nhi vẫn thích nhìn khuôn mặt tà mi cao quý lúc tức giận của Hoa Phiêu Linh, chí ít còn thuận mắt hơn nhiều so với mắt hoa đào này.

      “Đại nhân! Xem ra lão phu cũng chỉ có thể cáo trạng Âu Dương Vân nương!” Cổ bằng thấy Lâm Vô Du quá mức máy móc, chỉ có thể phản quân.

      “Ha ha, được, nhưng mà Âu Dương Vân nương cáo trạng ngươi trước, cho nên trong vụ án của thị, ngươi là bị cáo. Vì sợ dân chúng đến đây làm loạn, lần thăng đường này chỉ xử trong nội bộ. Cổ đại phu có thể yên tâm, sau án của thị, thăng đường án của ngươi.” Lâm Vô Du giống con lật đật thể đánh ngã. Vẻ mặt bình tĩnh, khiến Xảo Nhi hơi khâm phục, với tính khí nóng nảy của mình, đám người đây sớm chết sạch rồi.

      “Xảo Nhi, Vương gia ở đại lao gặp Chân Thủy Kiệt.” Lâm Vô Du cười hiền với Xảo Nhi, khuôn mặt toàn vẻ cưng chiều. Nội tâm Xảo Nhi run lên, tối hôm qua mình đến phòng , ngờ cũng phớt lờ hỏi?

      “Hừ!” Quân Vô Nhai phất tay áo, thần y Cổ Bằng nhìn Xảo Nhi bằng mắt, lắc đầu cũng vào đại đường. Khóe miệng Xảo Nhi nhếch lên châm biếm, người này cũng biết cách làm bộ.

      “Xảo Nhi, hôm nay sợ có người từ kinh thành đến, nàng chờ ở nha môn đừng ra ngoài được ?” Lâm Vô Du đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn hồng hào của nàng.

      “Ừ? Sao ngươi biết có người tới?” Xảo Nhi cả kinh.

      “Quân Vô Nhai gửi thư cho phụ thân , ta đoán Vương đại nhân đến can thiệp vào vụ án này.” Lâm Vô Du nhíu mày .

      “Ngươi cũng biết sợ sao?” Xảo Nhi khó tin nhìn .

      “Ha ha, phải sợ, cùng lắm là ta ném mũ quan thôi, cái ta sợ là thể minh oan cho Âu Dương Vân nương, ai da. Thực nghĩ việc này còn kinh động đến đại nhân của Nội các Đại Học sĩ.” Lâm Vô Du ưu sầu .

      “Ngươi nên làm thế nào làm thế đó, có ta ở đây, ai cũng thể ăn hiếp ngươi. Chúng ta trước cứ phân phải trái, nếu được, làm căng, làm lớn, ta trình lên Hoàng thượng, để người phân xử. Nếu muốn làm hôn quân, ta trực tiếp đè bẹp .” Xảo Nhi nhàng như ăn cơm rồi ngủ giấc vậy, dọa Lâm Vô Du sợ đến đầu đầy mồ hôi.

      “Xảo Nhi, nàng, nàng đừng kích động, ta biết nàng thương ta, nhưng mà ta hi vọng nàng có thể nghe lời ta, được phạm sai lầm lớn, tránh khỏi liên luỵ người vô tội, được ?” Lâm Vô Du sợ Xảo Nhi kích động muốn phát tiết, việc này thể sửa được.

      Khóe miệng Xảo Nhi rút gân, mình thương lúc nào chứ, NND, tự mình đa tình.

      “Ta kích động lúc nào!” Xảo Nhi lườm cái. Nàng chính là chết cũng thừa nhận như thế, phải chỉ lần kích động mà hủy trong trắng của thôi sao?

      “Ha ha, kích động tốt.” Lâm Vô Du cười đến trăm hoa đều muốn mất màu, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút giảo hoạt.

      Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn mĩ như tiên của , nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái. Người này có điểm giống ác ma, lúc cười lại khiến nội tâm nàng rờn rợn.

      “Đưa Vân nương lên!” Lâm Vô Du qua, xoa xoa đầu nàng, rồi cười ra.

      Xảo Nhi chu miệng lên, vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng thế là vì sao.

      công đường, tiếng uy vũ qua , Vân nương bệnh nặng mới khỏi được Xảo Nhi dìu xuống giường để đến đại đường. Vì thân thể còn yếu, nên Lâm Vô Du miễn quỳ cho thị, ban ngồi ghế gỗ. Vương gia với Quân Vô Nhai đứng bên cạnh quan sát.

      Sau khi nhắc lại vụ án, thần y Cổ Bằng bị gọi vào đại đường.

      “Âu Dương Vân nương, ngươi hãy nhìn cho , có phải người này cưỡng hiếp ngươi!” Lâm Vô Du mặc quan phục cửu phẩm, đầu đội mũ quan, Kinh Đường mộc (cái cục gỗ mà mấy ông quan hay đập bàn lúc xử án ấy) vang công đường, vô cùng nghiêm khắc.

      Âu Dương Vân nương đưa mắt nhìn tướng mạo đường đường của thần y Cổ Bằng, nghiến răng nghiến lợi : “Là , chính là , tuy rằng nhìn mặt , nhưng giọng của , ta có chết cũng quên!”

      Thần y đối mặt với chỉ trích của Âu Dương Vân nương, ngờ lại vẫn mang ý cười mặt : “Vân nương, lời ngươi ra phải có chứng cớ.”

      “Chứng cớ! Ngươi, nếu phải ngươi, sao ngươi lại cho người trộm túi nước chứ, đây phải là đánh khai, có tật giật mình sao?” Vân nương kích động.

      “Ngươi lại có chứng cớ gì mà lão phu cho người trộm túi nước? Vân nương, lão phu nhiều lần nhẫn nhịn, ngươi lại khinh người quá đáng, lão phu chuyển cáo trạng, cáo ngươi tội vu khống!” Cổ Bằng lộ ra ý cười lạnh.

      “Cái gì! Ngươi, đồ cầm thú, đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho Vân nương.” Âu Dương Vân nương rốt cuộc cũng tức giận đến đứng ngồi yên.

      “Cộp!” Kinh Đường mộc vừa vang, tiếng uy vũ cũng vang lên, khí thế như hồng, khiến người ta chột dạ mà kinh sợ.

      “Cổ Bằng! Chân Thủy Kiệt là người của ngươi, tại sao lại tới trộm vật chứng, việc này thực can hệ tới ngươi?” Lâm Vô Du vạn phần uy nghiêm.

      “Đại nhân, việc này quả thực lão phu biết, có lẽ Thủy Kiệt sợ việc này làm bẩn thanh danh của lão phu, cho nên mới kích động mà trộm túi nước.”

      “Người đâu! Giải Chân Thủy Kiệt lên!” Lâm Vô Du vừa dứt lời, Chân Thủy Kiệt ở ngoài công đường bị giải vào trong. Bị bắt đêm nhưng cũng có thay đổi gì, được Vương gia cầu tình, cũng cần đổi áo tù nhân, vẫn mặc trường bào màu lam, toàn thân tản mát ra khí tức lãnh mạc, tuấn mỹ như vậy, chậm rãi đến trước công đường quỳ xuống hành lễ.

      “Chân Thủy Kiệt, bản quan hỏi ngươi, có phải bị cáo Cổ Bằng sai ngươi trộm vật chứng là túi nước hay ?”

      phải!”

      “Vậy sao ngươi lại trộm túi nước, hay là ai với ngươi việc túi nước là vật chứng?”

      “Cổ đại phu có ơn cứu mệnh với ta, thảo dân thấy ông phiền não vì vụ án, liền tự chủ trương, trộm túi nước, Cổ đại phu là hoàn toàn biết việc này.” Chân Thủy Kiệt chút do dự .

      “Chân Thủy Kiệt! Ngươi có biết tùy tiện bịa đặt chính là tội càng nặng thêm ! Nếu Cổ đại phu , sao ngươi lại biết túi nước ở nha môn! Hừ, ràng là ngụy biện.”

      “Đại nhân! Cổ đại phu quả có nhắc tới việc túi nước, nhưng có nhờ tại hạ tới trộm, là tại hạ tự mình quyết định! Xin đại nhân minh xét!”

      “Cổ đại phu! Những lời Chân Thủy Kiệt ?” Lâm Vô Du chuyển hướng câu chuyện về Cổ Bằng.

      “Việc này, việc này, lão phu quả có nhắc đến việc này với Thủy Kiệt, nhưng mà, nhưng mà chưa từng nhờ trộm túi nước.” Cổ Bằng liếc ánh mắt áy náy nhìn Chân Thủy Kiệt.

      “Chân Thủy Kiệt, ngươi có biết trộm vật chứng phải tội gì ?” Lâm Vô Du lạnh lùng .

      “Tại hạ biết.” Chân Thủy Kiệt cúi đầu.

      “Sư gia.” Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý.

      “Theo luật, trộm vật chứng rồi hủy , nặng là đánh năm mươi đại bản, giam ba năm!” Chu Vô Ý lập tức .

      Chân Thủy Kiệt sửng sốt, nghiêm trọng như vậy sao. Năm mươi bản đoán chừng mất nửa cái mạng, chẳng qua việc này cũng có thể chịu được, chính là bị giam ba năm? Làm sao điều tra thân thế của mình đây?

      “Chân Thủy Kiệt, ngươi có biết tội?” Lâm Vô Du vỗ Kinh Đường mộc, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lộ tái nhợt của Chân Thủy Kiệt.

      “Thảo dân. ..” Chân Thủy Kiệt do dự, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Lâm Vô Du, nội tâm vô cùng khó xử.

      “Khoan !”
      Last edited: 20/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48 : Thăng đường thẩm tra 2



      Quân Vô Nhai phẫn nộ lao ra : “Lâm đại nhân! Chân Thủy Kiệt là thị vệ thống lĩnh của phủ Nội các Đại học sĩ, ngươi chỉ là loại quan tép riu sao có thể định tội ! Bản công tử cầu chuyển đến nha môn ở kinh thành cho Vương đại nhân thẩm vấn!”

      Đáy mắt Lâm Vô Du lên tia u, nghiêm túc : “Quân công tử, Chân Thủy Kiệt tuy là người của Nội các Đại học sĩ, nhưng Cổ Bằng lại là người của Hồng huyện ta, án này tự nhiên phải thẩm tra xử lí ở Hồng huyện, còn nữa công văn bàn giao chưa tới, nơi này vẫn là do bản quan định đoạt!”

      “Ngươi! Hay cho Lâm Vô Du ngươi! Ngươi có gan lắm! Nếu ngươi dám đánh Thủy Kiệt, ta nhất định tháo mũ quan của ngươi!” Quân Vô Nhai thở phì phò.

      “Bản quan vì dân mà giải oan, chỉ cầu thẹn với lương tâm. ngày đội mũ quan, ngày bản quan làm quan phụ mẫu của dân chúng! Người đâu, mời Quân công tử xuống!” Lâm Vô Du uy nghiêm cho phép mạo phạm.

      “Ngươi, ngươi, tốt, ta phải quan, vậy Vương gia có thể quản ngươi chứ!” Quân Vô Nhai nhìn về phía Hoa Phiêu Linh nhíu mày.

      “Nếu hôm nay tứ vương gia lấy thân phận Vương gia để nghe đường, hạ quan tự nhiên dám quá phận, Vương gia, người cho rằng án này nên xử lý thế nào?” Lâm Vô Du lập tức ném vấn đề khó khăn cho .

      “Việc này, Lâm đại nhân, theo bản vương, vụ án này cứ lui lại mấy ngày được . Chân Thủy Kiệt dù sao cũng là người của phủ Đại học sĩ, Quân công tử cũng gửi thư cho Đại học sĩ. Nể mặt bản vương, Lâm đại nhân có thẻ đợi mấy ngày .” Tuấn mi của Hoa Phiêu Linh hơi chau lại, quý khí tà mị, nhìn Xảo Nhi chớp mắt, đặc biệt là đôi mắt quyến rũ, mênh mông như nước, câu hồn người, khiến lòng người ngứa ngáy.

      “Chân Thủy Kiệt trộm vật chứng là , nếu chuyển giao đến nha môn kinh thành, tội cũng thể tha thứ. Vương gia, người đây là khiến hạ quan khó xử rồi.” Lâm Vô Du lộ ra vẻ mặt rối rắm.

      “Bản vương hiểu, nhưng Thủy Kiệt là người của Đại học sĩ, nếu muốn hành hình, tốt nhất nên để cho Đại học sĩ.” Vương gia cũng rất khó xử, ai bảo Chân Thủy Kiệt nhận tội.

      “Vậy được rồi, hạ quan nể mặt Vương gia, tạm hoãn hành hình, chọn ngày thẩm tra lại. Mà án của thần y Cổ Bằng, cũng thiếu chứng cớ, còn cần điều tra lại. Vân nương, ngươi cũng nên nóng vội, bản quan nhận án này, là tốt hay xấu, nhất định có kết quả cho ngươi.”

      “Đa tạ đại nhân!” Vân nương cảm kích dập đầu, nàng biết Lâm Vô Du là vị quan tốt.

      “Đại nhân, xin cho phép bản vương bảo lãnh Chân Thủy Kiệt ra!” Vương gia đột nhiên cầu .

      “Việc này. .” Lâm Vô Du lộ ra vẻ khó xử.

      “Bản vương cam đoan Chân Thủy Kiệt rời khỏi Hồng huyện!” Quân Vô Nhai ngừng ra hiệu bằng mắt cho , Hoa Phiêu Linh tự nhiên là có thể giúp giúp, tuy rằng với Chân Thủy Kiệt quen thân lắm.

      “Như vậy có Vương gia đảm bảo, chấp nhận lấy lấy năm trăm lượng bạc trắng để bảo lãnh Chân Thủy Kiệt tại ngoại! Nhưng nhất định lúc kêu tới phải tới! Nếu như lén trốn , tội nặng thêm! Bãi đường!” Lâm Vô Du vỗ Kinh Đường mộc, xuống từ bàn án cao cao trong tiếng uy vũ, khí thế uy nghiêm lãnh khốc, đẹp trai đến ngây người khiến người ta thể phản bác lại, tàn khốc mà ngã xuống. Xảo Nhi thấy thế hai mắt sáng lên, NND, là khó chịu, ngờ cũng có lúc “Man” như vậy, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú vừa thoải mái vừa thống khổ khi ở dưới thân mình, lồng ngực Xảo Nhi căng thẳng, có loại xúc động muốn lập tức ném lên giường.

      Lâm Vô Du ngồi trong phòng, Chu Vô Ý cưới giống như con hồ ly : “Đại nhân minh, vừa kiếm được tiền cho nha môn chúng ta lại đắc tội với Vương gia, ha ha, tiểu nhân bội phục.”

      Lâm Vô Du tao nhã phất cây quạt mỉm cười : “Đây là án kiện gai góc, sợ là Quân công tử buông tay. Cho nên là trường kỳ chiến cùng nha môn chúng ta. Dù sao cũng phải kiếm chát chút, như vậy mấy người ở lại, tốt xấu gì cũng phải đòi tiền. Đại nhân cũng nhìn ra, sư gia cũng có thể ngẫu nhiên mà đặt vấn đề với Vương gia và Quân công tử, phải sao?” Khóe miệng Lâm Vô Du vẽ ra nụ cười tà ác.

      “Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân hiểu, ha ha.” Chu Vô Ý rất chân chó .

      “Đoán chứng việc chuyển giao công văn cho Vương đại nhân đến lúc hoàng hôn. Quân Vô Nhai bẻ cong Đại học sĩ, chấp pháp trái luật, còn muốn bao che. Nếu loại này người về sau vào triều tiếp nhận chức vị của phụ thân , Trung Quốc chúng ta xem ra gặp phiền phức.” Lâm Vô Du cười lạnh.

      “Ai da, chắc là do có quan hệ đến cậu và bằng hữu của , cho nên mới hồ đồ. Đại nhân, người thực giao vụ án cho Vương đại nhân sao?” Chu Vô Ý kỳ quái .

      “Công văn trình lên, án của Chân Thủy Kiêt thể giao, nhưng mà án của thần y, bản quan đáp ứng Vân nương rồi, tự nhiên buông. Nhưng chúng ta lại cũng đủ chứng cớ, chỉ sợ phiền phức, thời gian càng lâu, tâm bọn càng loạn, nhất định tự làm loạn đầu trận tuyến.” Khóe miệng Lâm Vô Du cười rất cong lại rất lạnh, đôi mắt tinh lóe ra ánh mắt sắc bén

      “Ý đại nhân là?” Chu Vô Ý hiểu .

      “Chúng ta có Xảo Nhi phải sao?” Lâm Vô Du nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Vô Ý từ từ lộ ra thần sắc hiểu biết.

      “Đại nhân minh!” Chu Vô Ý lập tức cười, “Đại nhân, người nên hỏi người Xảo Nhi cứu, hai người chết, hai người bị thương phải việc . Còn nữa, giang hồ báo thù, nên đánh tới nha môn chúng ta mới tốt!”

      “Ừ, ta hỏi qua Xảo Nhi, chờ nàng hiểu được, đưa người .”

      Chính vào lúc này, Xảo Nhi vào, Chu Vô Ý vội vàng cáo từ ra, còn rất biết điều mà đóng cửa phòng lại. Lâm Vô Du mặt mày hớn hở kéo bàn tay của Xảo Nhi.

      “Đáng ghét!” Xảo Nhi đẩy bàn tay ra.

      “Ha ha, Xảo Nhi, đại nhân có việc muốn phiền nàng.” Lâm Vô Du nhìn nàng cười.

      “Chuyện gì?” Xảo Nhi ngồi xuống liếc xéo .

      “Đại nhân muốn nàng giúp điều tra vụ án của Cổ Bằng, chứng cớ duy nhất của chúng ta cồn, việc này rất khó giải quyết, nhưng mà ta tin là nàng lộ ra sơ hở. Đại nhân muốn….” Lâm Vô Du ghé vào tai Xảo Nhi thầm hồi.

      “Sặc, NND, ngươi cũng biết nham hiểm như vậy sao?” Xảo Nhi nghe xong lập tức nhích người ra, khó tin nhìn Lâm Vô Du.

      “Xảo Nhi, sao nàng lại như vậy. Đại nhân chẳng qua chỉ muốn biết chân tướng . Nếu thực tìm ra chứng cớ, cũng có thể chứng minh thần y là người tốt, chúng ta phải vu tội cho sao?” Lâm Vô Du lộ ra vẻ oan ức.

      là người tốt? Đánh rắm ấy! Nếu là người tốt, khắp thiên hạ này có người xấu!” Xảo Nhi lập tức khó chịu .

      “Ha ha, cho nên mới , chúng ta phải để tự nhảy vào rọ.” Lâm Vô Du cười đến vô cùng gian xảo.

      Xảo Nhi khuôn mặt tuấn tú có chút giảo hoạt của , toàn thân rùng mình cái, NND, thực khinh thường nam nhân này, nhưng mà nàng thích, nham hiểm mới hợp khẩu vị của nàng, tệ.

      “Tới đây!” Mắt phượng của Xảo Nhi nhíu lại, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Vô Du.

      “Xảo Nhi cảm thấy được sao?” Lâm Vô Du rất ngoan đến trước mặt nàng.

      “Đỡ bệnh chưa?” Xảo Nhi trả lời mà hỏi lại, khóe miệng cong lên nụ cười ta.

      “Tốt hơn nhiều, thuốc của Thần nhi là hiệu nghiệm, Xảo Nhi muốn làm gì?” Lâm Vô Du hiểu .

      “Làm ngươi!” Xảo Nhi níu chặt vạt áo , đột nhiên kéo đến trước mặt, kiễng chân, miệng hôn lên môi mỏng của .

      Đầu Lâm Vô Du đầy hắc tuyến, nữ nhân này thô bạo, nhưng mà thô bạo có hứng thú phải sao? Ha ha.
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49 : có hứng thú



      Lửa tình chờ bùng nổ, hai thân thể nóng bỏng dán sát cùng chỗ, đầu lưỡi thơm ngát mềm mại điên cuồng cám dỗ đầu linh lưỡi kia, khơi dậy từng đợt xuân tình.

      “Ưm a...“ Tiếng thở gấp mê người khiến Lâm Vô Du phấn chấn, kích động ôm lấy cơ thể lả lướt của Xảo Nhi đến giường lớn.

      Đôi tay của Xảo Nhi quen tính lần mò xuống, khiến Lâm Vô Du gầm lên tiếng. Bàn tay to rất tự nhiên bao trước khuôn ngực đầy đặn của Xảo Nhi, đầy xúc cảm, khiến người ta say mê.

      “Xảo Nhi, a.” Hai người ngã nhào lên giường, Xảo Nhi lập tức chiếm tư thế chủ đạo, động tác cũng thô bạo như thường lệ, khiến Lâm Vô Du rất nhanh liền nhịn được.

      “Ừ, có thể ?” Xảo Nhi có phần lo lắng cho cơ thể của , tuy rằng mình dừng lại được.

      “Ừ, ta, ta muốn lên.” Lâm Vô Du muốn ở , người luôn bị Xảo Nhi đè ở dưới thân, nhưng muốn thể khí khái nam tử của mình.

      “Đừng, lần sau cho ngươi lên.” Xảo Nhi vừa vừa cởi quần ra, đôi mắt phượng vừa thấy tiểu bảo bối của Lâm Vô Du lập, lập tức nhuộm tia hưng phấn.

      Ngay tại thời khắc mấu chốt, tiếng đập cửa vang lên, hơn nữa lại vừa nhanh vừa vội.

      “Đại nhân, đại nhân!” Tiếng Chu Vô Ý kêu lên đầy sợ hãi.

      “Mẹ nó! Ngươi tìm lý do tốt nhất , bằng ta xé nát ngươi!” Xảo Nhi bất mãn, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, lao tới giật cửa phòng ra,thái độ nóng nảy khiến Chu Vô Ý sợ đến lùi lại ba bước.

      “Xảo, Xảo nhi, ngại, là, là Quân công tử đánh nhau với nha dịch!” Chu Vô Ý đáp, vẻ mặt lo lắng và vô tội.

      “Cái gì! Phản rồi!” Xảo Nhi vừa nghe xong, vốn lửa giận ngùn ngụt giờ càng như thiêu như đốt, thân hình chợt lóe. Lâm Vô Du vội vã chỉnh quần áo lại, chạy ra vội la lên: “Nhanh, nhanh, Xảo nhi đừng kích động!”

      Trong đại lao, Quân Vô Nhai bắt được cánh tay Vương Hán, vẻ mặt hung hãn, Vương gia và Cổ Thần Nhi đều khuyên nhủ.

      “Mẹ nó, Quân Vô Nhai, ngươi làm phản phải !” Xảo Nhi phóng vào, chỉ cước đạp Quân Vô Nhai bay ra. Mọi người chỉ thấy cả người Xảo Nhi bay ngang, Quân Vô Nhai liền bắn ngang ra, đụng tường đá phía sau, mềm nhũn mà rơi xuống. ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

      “Vô Nhai!” Hoa Phiêu Linh kinh hoảng bổ nhào qua.

      “Biểu ca!” Cổ Thần Nhi cũng bị dọa cho hết hồn liền chạy tới.

      “Thiếu gia!” Tiếng kêu sợ hãi của Chân Thủy Kiệt vang lên trong nhà lao.

      “Kêu cái con khỉ! Đây là đại lao của nha môn, các ngươi muốn làm gì!” Xảo Nhi tức giận giống như muốn ném cả nóc nhà .

      “Đại tiểu thư, đại nhân còn chưa ra công văn đồng ý, tiểu nhân dám thả người, Quân công tử liền. .” Vương Hán thống khổ quỳ mặt đất.

      “Đứng lên , có đánh ngươi bị thương ?” Xảo Nhi hỏi thăm.

      , có.” Vương Hán thấy Xảo Nhi giống như muốn giết người, liền vội vàng lắc đầu, kỳ cánh tay trật khớp rồi.

      “Phải ?” Xảo Nhi có thể nhìn ra vẻ đau đớn mặt , liền bước đến kéo cánh tay ra xem xét.

      “A. .” Vương Hán kêu thảm thiết.

      “Mẹ nó, ngờ lại dám đánh người của ta bị thương, chán sống rồi!” Đôi mắt phượng hẹp dài của Xảo Nhi bắn ra sát ý bén nhọn nhìn thẳng về phía Quân Vô Nhai ngừng thở dốc, ngực đau đến nổi ra lời.

      “A.” Vương Hán lại hét thảm tiếng, cánh tay bị Xảo Nhi nắn lại, đau đớn lập tức biến mất.

      nghỉ !” Xảo Nhi liếc mắt ra hiệu cho Lưu Toàn, còn mình lãnh hướng Quân Vô Nhai. Nam nhân chết tiệt này, thực là chỉ lần, mà là ba lần khiêu chiến lòng kiên nhẫn của nàng.

      “Xảo nhi, Xảo nhi!” Lâm Vô Du kích động chạy vào, mái tóc đen nhánh có chút rối loạn, nhưng nhìn qua lại khiến có loại gợi cảm biếng nhác.

      “Ai u!” Lâm Vô Du thấy bậc thềm dưới chân, cả người liền ngã sấp mặt đất.

      Xảo nhi sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài, chuyển người cái. Khi Lâm Vô Du chuẩn bị ngã ra đất, kịp thời túm được phần tóc đỉnh đầu , kéo lên.

      “A, đau.” Da đầu Lâm Vô Du đều bị Xảo Nhi kéo lên.

      “Ngươi làm sao vậy! Mắt để đỉnh đầu à!? “ Xảo Nhi càng tức giận.

      Lâm Vô Du xoa xoa đỉnh đầu, xấu hổ nhìn mọi người, lại oan ức nhìn qua Xảo Nhi : “Xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng tức giận, đừng kích động.”

      Xảo Nhi bị câu, buồn bực nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của , lời nào, nhưng cơn tức hạ xuống.

      “Xảo Nhi! Vừa rồi ngươi dung chính là chiêu Vân thị Đại Na Di?” Chân Thủy Kiệt đứng trong lao lại lần nữa mở to đôi mắt.

      Xảo Nhi nhìn mím môi : “Ta biết, cái gì Vân thị, Chân thị? Ta đều bị ngươi làm cho hồ đồ, đúng rồi, ngươi có biết Lãnh Sương Hàn ?”

      “Lãnh Sương Hàn? Tên này nghe rất quen, trời ạ, Lãnh huynh, ta nhớ ra rồi, ở đâu? Sao ngươi lại quen ?” Chân Thủy Kiệt ôm đầu, vẻ mặt phấn khởi.

      ở trong phòng ta, bị thương, ngươi xem chút .” Xảo Nhi buồn bực, xem ra mỹ nam này là ca ca của mình, chết tiệt!

      “A, bị thương thế nào, xảy ra chuyện gì?” Chân Thủy Kiệt vội la lên.

      “Ngậm miệng! Phiền chết ! Đợi lát nữa sau!” Xảo Nhi tức giận rống lên tiếng, sao nam nhân nơi này lại nhiều như vậy

      Lời của Xảo Nhi khiến đầu mọi người đầy hắc tuyến, nữ nhân này phải cường hãn mà là bưu hãn.

      “Vương gia, Quân công tử, các ngươi sao chứ?” Lâm Vô Du nhíu mày .

      “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ hơi quá đáng , biểu ca bị thương rất nặng!” Cổ Thần Nhi bất mãn nhìn Xảo Nhi .

      dám ở đây giương oai, nên biết hậu quả, bị thương nặng càng tốt, có thể khiến nghỉ vài ngày!” Xảo Nhi cười lạnh.

      Quân Vô Nhai hé ra khuôn mặt tuấn tú vô cùng tái nhợt, môi vốn hơi thâm tím cũng trắng bệch, nhưng ánh mắt hoa đào nhìn Xảo Nhi vẫn đầy phẫn hận. thề, nhất định phải khiến nữ nhân này trả giá đắt.

      “Đại nhân, người viết chữ, thuộc hạ thả ra.” Trương Lương vội vàng lấy ra tờ giấy màu vàng cầm đến trước mặt Lâm Vô Du.

      ra là việc này, việc này nên trách hạ quan hồ đồ, quá gấp gáp nên quên mất. Vương gia, Quân công tử xin bớt giận.” Lâm Vô Du lập tức nhận lỗi.

      “Ngươi xin lỗi cái gì, chậm chút cũng chết người. thể gọi ngươi tới sao? Cho rằng mình là công tử của Nội các Đại học sĩ liền có thể làm càn sao. Loại người này phải dạy cho bài học!” Xảo Nhi lập tức ngăn Lâm Vô Du lại, phóng cho ánh mắt có dao, thực là có cốt khí nam nhân mà.

      “Được rồi, có việc gì, ha ha, nên giữ hòa khí.” Chu Vô Ý cười hì hì lên.

      Hoa Phiêu Linh nhíu mày nhìn Xảo Nhi, sau đó đỡ Quân Vô Nhai ra khỏi đại lao. Chân Thủy Kiệt theo sau, sắc mặt có chút khó xử, Xảo Nhi biết muốn gặp Lãnh Sương Hàn.

      “Lát nữa ngươi tới nha môn tìm ta!” Xảo Nhi nghĩ nếu thực là ca ca của mình, như vậy dù tốt hay xấu mình vẫn nên cư xử lễ độ với chút, kỳ thực mấy người ở đây đều làm gì sai, ngoài tên Quân Vô Nhai kiêu ngạo kia ra.

      “Đa tạ Xảo Nhi.” Hai mắt Chân Thủy Kiệt sáng ngời, nhanh chóng đến chăm sóc Quân Vô Nhai.

      “Xảo Nhi, chúng ta về !” Lâm Vô Du cười khổ với nàng, nữ nhân này mà bất mãn đáng sợ.

      “Về cái rắm, có hứng!” Xảo Nhi liếc mắt, quay đầu bước .
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :