1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bác sĩ kì quái - Minh Thiên (chương 6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      chương 5 HIỂU LẦM LUÔN LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI NHẤT

      Những ngày ở cùng chỗ với Chu Kiền rất yên ổn, cách thức chung sống của hai người hoàn toàn có thay đổi gì lớn. Vẫn cùng làm việc, có lúc cùng đến phòng tự học, bình thường cùng ăn cơm, giống như tất cả các đôi tình nhân đại học. Giữa họ vẫn luôn bình ổn, chưa từng tranh cãi, trong mắt người ngoài, họ là đôi bích nhân rất hợp nhau.

      Cũng bởi vì cách thức chung sống có thay đổi gì, dẫn đến Chu Kiền hoàn toàn quên mất mình vẫn giấu thân phận chủ tịch hội sinh viên với Tịnh Hoa. Thực ra đây vốn chẳng phải chuyện to tát gì, bởi vì bản thân Chu Kiền trong hội sinh viên cũng chỉ là treo cái tên mà thôi, rất nhiều việc đều giao cho nhóm trưởng và cán của cấp dưới làm, bản thân rất nhàn rỗi.

      Chu Kiền tuyệt ngờ tới, chuyện này, lại trở thành nguyên cho lần cãi nhau giữa và Tịnh Hoa.

      Ngòi nổ của chuyện này, là tên Tôn Hiểu Chanh.

      Tôn Hiểu Chanh là tân sinh năm nhất, ra lại có chút quan hệ với Chu Kiền. Nhà của Hiểu Chanh ở tầng đối diện với nhà Chu kiền, quan hệ của Tôn Hiểu Chanh với gia đình Chu Kiền rất thân thiết, cho nên họ quen biết từ . Tôn Hiểu Chanh hơn Chu Kiền hai tuổi, luôn thích theo sau Chu Kiền, gọi " Chu Kiền Chu Kiền". Mà Chu Kiền, cũng quả coi Tôn Hiểu Chanh là em mình.

      Chu Kiền sớm biết Tôn Hiểu Chanh đến ngôi trường này. thực ra phải khúc gỗ vô tri vô giác trong chuyện tình cảm,Chu Kiền biết Tôn Hiểu Chanh thích mình, từ rất thích rồi. Nhưng Chu Kiền để tâm đến chuyện này, trong lòng Chu Kiền, từ đầu tới cuối đều xem Tôn Hiểu Chanh như đơn thuần, kiểu thích "sô điểu tình kết" (*) này, chỉ cần qua thời gian, đợi ấy gặp được người thương lòng, dần nhạt phai thôi. Cho nên Chu Kiền hoàn toàn có để chuyện của Tôn Hiểu Chanh ở trong lòng.
      (*)nguyên văn là 雏鸟情结, động vật coi vật sống mình nhìn thấy đầu tiên là mẹ và cho đó là tốt nhất. Mình biết dịch thế nào nên để hán việt, ai biết chỉ mình nhé http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif

      Ngày Tôn Hiểu Chanh đến trường đăng kí, cũng là Chu Kiền đích thân ra đón. suốt đoạn đường Tôn Hiểu Chanh hưng phấn bám lấy Chu Kiền ríu rít thôi. Chu Kiền cũng cảm thấy phiền, kiên nhẫn giải thích cho Tôn Hiểu Chanh.

      Chuyên ngành của Tôn Hiểu Chanh là y tá, vào phỏng vấn ở hội sinh viên, mấy cán lão luyện thấy là em Chu Kiền nên cũng nới tay.

      Lần đầu tiên Tôn Hiểu Chanh và Tịnh Hoa gặp mặt , là sau khi hội sinh viên tuyển tân sinh kết thúc, lúc cán mới cũ chính thức gặp mặt. Chu Kiền nắm tay Tịnh Hoa, giới thiệu với Tôn Hiểu Chanh: "Hiểu Chanh, đây là Tịnh Hoa, bạn , cũng là nhóm trưởng nhóm văn nghệ. Tịnh Hoa, Hiểu Chanh là em hàng xóm nhà , học y tá, sau này vẫn cần em chăm sóc nó chút,"

      Tịnh Hoa nhu thuận gật đầu, chào hỏi Tôn Hiểu Chanh. Tôn Hiểu Chanh nghiêng đầu cười, dùng thanh ngọt ngào nhất với Tịnh Hoa: "Chào học tỉ Tịnh Hoa~ Em là Tôn Hiểu Chanh~ Học tỉ đẹp nha~ phiền học tỉ rồi, vừa phải chăm sóc Chu Kiền, sau này còn phải chăm sóc em, phiền tỉ quá mà~" Tịnh Hoa sững người, động tác cứng nhắc, sắc mặt Lâm Vi Vi có chút vui, Tịnh Hoa kéo lại, chỉ là gật đầu, cũng cười : "Hiểu Chanh đừng khách sáo, em là em Chu Kiền, tự nhiên cũng là em chị, đừng khách sáo với chị, chăm sóc em là điều đương nhiên thôi."

      Thẩm Hãn nhìn Chu Kiền, sắc mặt Chu Kiền tốt, Thẩm Hãn cũng thêm gì nữa.

      Sau khi gặp mặt, theo truyền thống của hội sinh viên, cán mời cán mới ăn cơm, mở ví tiền, biểu thị "các học trưởng học tỉ mang tiền rồi!" Bữa cơm này theo lí là Chu Kiền mời.

      Chu Kiền và Thẩm Hãn cùng thanh toán, Tôn Hiểu Chanh chạy qua kéo Chu Kiền lại: " Chu Kiền, mỗi người chúng ta AA , để mình trả tốt đâu~"

      Chu Kiền sao, sau khi lên đại học, kiểu tụ tập thế này con trai thanh toán là rấ bình thường. Tôn Hiểu Chanh chịu nghe, kiên quyết muốn cùng trả với Chu Kiền. Bắt đầu có bạn học dùng ánh mắt tò mò dò xét ba người họ, Thẩm Hãn lo lắng, chỉ có thể ép giọng xuống, gấp với Tôn Hiểu Chanh: "Tôn học muội, lúc tụ tập chủ tịch mời, đây là quy định của trường chúng ta, em đừng làm Chu Kiền khó xử." Tôn Hiểu Chanh nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hãn: " sao? Chu Kiền là chủ tịch hội sinh viên trường mình sao?" Thẩm Hãn vội vàng gật đầu, Tôn Hiểu Chanh cũng ngăn cản nữa, để cho Chu Kiền thanh toán.

      "Làm thế là đúng mà, học trưởng Thẩm, sao các có thể vì Chu Kiền là chủ tịch mà để ấy thanh toán phần của mọi người chứ?" Đợi Chu Kiền thanh toán xong trở lại, cảnh tượng mà nhìn thấy là thế này: mặt Tôn hiểu Chanh phồng đến đỏ bừng, Thẩm Hãn ngồi ở bên sofa hút thuốc, mọt câu cũng , Tịnh Hoa và Lâm Vi Vi sắc mặt trầm trọng đứng bên.

      "Sao thế?" Chu Kiền đến, hỏi Tịnh Hoa.

      " Chu Kiền! Sao bọn họ có thể bởi vì là chủ tịch hội sinh viên mà ép thanh toán chứ? Thế này ràng là chơi mà! Em chịu nổi, liền cãi nhau với họ!" Tịnh Hoa trả lời, Tôn hiểu Chanh liền cướp lời kéo cánh tay Chu Kiền mà gọi.

      "Hiểu Chanh, đừng nháo, ngoan." Chu Kiền xoa xoa đầu Tôn Hiểu Chanh, như vậy.

      Tôn Hiểu Chanh cũng nữa, ủy khuất sau Chu Kiền.

      Chu Kiền nhìn nhìn đồng hồ, mở miệng : " giờ cũng muộn rồi, Hiểu Chanh là em mình, có gì phải, mong mọi người thông cảm. Ngày mai đích thân xin lỗi mọi người. Hôm nay muộn rồi, mọi người cũng nên về thôi."

      Chu Kiền sau khi đợi tiễn mọi người lên xe, mới đến trước mặt Tịnh Hoa. Thời gian nay phải thoát khỏi ríu rít của Tôn Hiểu Chanh, tốn ít thời gian. Lâm Vi Vi vẫn luôn đứng cạnh Tịnh Hoa, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Kiền rất ít khi thấy Lâm Vi Vi trầm tĩnh như vậy.

      "Tịnh Hoa, tôi về trước, buổi tối chuyện." Lâm Vi Vi nhìn Chu Kiền và Tịnh Hoa, cố ý cho họ gian riêng tư.

      "Tịnh Hoa, đưa em về kí túc xá trước nhé!" Chu Kiền cầm tay Tịnh Hoa, tính gọi taxi.

      Tịnh Hoa lắc đầu, gì, thế là hai người cứ thế men theo ánh đèn đường của thành phố mà . Tịnh Hoa luôn thích thành phố sau khi vào đêm thế này, ánh đèn ấm áp mà tĩnh lặng, cảm giác này khiến Tịnh Hoa cảm thấy cả người đều thực tại hơn.

      Cứ như vậy rất lâu, Tịnh Hoa mới chậm rãi mở miệng: "Chu Kiền, em vẫn luôn biết là chủ tịch hội sinh viên."

      Chu Kiền sững người, cứ nghĩ Tịnh Hoa mở miệng là cãi nhau, ghen, tới chuyện của Tôn Hiểu Chanh, hoặc là về chuyện xảy ra trong khi thanh toán. Chu Kiền tuyệt đối nghĩ tới, câu đầu tiên mà Tịnh Hoa , lại là điều này.

      Chu Kiền để ý, chỉ gật đầu, tùy tiện trả lời: "Treo tên mà thôi."

      Tịnh Hoa lại lần nữa im lặng, lần này, dừng lại, dùng mũi chân tùy ý đá hòn đá đường, từ từ : "Thế nhưng, vì sao, phải giấu em chứ?"

      Chu Kiền cũng dừng lại. ý thức được, bản thân bỏ sót trọng điểm - cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, Tịnh Hoa vẫn ghét nhất bị người khác lừa dối.

      Chu Kiền biết gì nữa, chỉ , Tịnh Hoa, phải cố ý muốn giấu em, xin lỗi.

      Tịnh Hoa chịu trả lời. chỉ cảm thấy bản thân mình nực cười.

      Tịnh Hoa cảm thấy bản thân đủ sáng suốt tài năng, thực tế, cảm giác Tịnh Hoa đem đến cho mọi người chính là như vậy. Thế nhưng lần này, Tịnh Hoa cảm nhận được sâu sắc, mình những bị lừa, hơn nữa, lại còn bị lừa triệt để như vậy, ấu trĩ như vậy. Chu Kiền là chủ tịch hội sinh viên, mà lại giả trang làm cán mới vào hội, ràng là lời dối đơn giản ấu trĩ như thế, Trương Tịnh Hoa lại nhìn thấu. Tình của Chu Kiền làm mờ lí trí và trí tuệ vốn có của Trương Tịnh Hoa. trách chính mình, vì sao lại bị rơi vào sâu như vậy.

      Tịnh Hoa cảm thấy tình giữa mình và Chu Kiền dường như có thể là nực cười. Từ lúc bắt đầu, là thiết lập lừa dối. Tịnh Hoa hoài nghi lần gặp ngẫu nhiên ở thư viện, thừa nhận lúc đó có ý đồ đơn thuần, mỗi câu đối thoại với Chu Kiền đều tính toán làm sao có thể khiến chủ động đề xuất cho mượn sách. Đối với việc này, Tịnh Hoa luôn cảm thấy vô cùng áy náy, Tịnh Hoa phải chưa từng nghĩ qua tâm kế của mình lúc đó với Chu Kiền, chỉ là sợ làm tổn thương tình cảm giữa hai người, cho nên vẫn luôn mở miệng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tịnh Hoa ngược lại cảm thấy áp lực trong lòng bớt ít, chừng lúc đó, Chu Kiền cũng tính kế , chừng, từng câu của đều chính xác trúng ý .

      Tịnh Hoa bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, quả thực là người nhát gan, luôn muốn nấp trong cái vỏ của mình, khi cảm thấy mình sắp bi thương, liền chịu nổi mà muốn quay về cái vỏ đó. Bây giờ, bắt đầu sợ mình bị thương rồi. Tịnh Hoa bắt đầu hối hận vì sao lại ở bên nhau, nếu như ỏ bên nhau, có lẽ tại, có thể thoải mái như lúc trước, sợ bất cứ tổn thương nào.

      "Tịnh Hoa, xin lỗi, phải cố ý muốn giấu em đâu." Chu Kiền quay người, đứng đối diện với Tịnh Hoa như vậy.

      Tịnh Hoa ngẩng đầu nhìn , im lặng rất lâu, lại chỉ là thở dài hơi.

      "Tịnh Hoa, thừa nhận giấu thân phận của mình trong hội, bởi vì sợ em cảm thấy như thế quá tự do nhàn nhã, có trách nhiệm. muốn thể chân thực nhất trước em, chỉ nghĩ, có thể làm cho em hiểu , có thể em tốt. đấy." Chu Kiền nắm chặt tay Tịnh Hoa, nhìn vào mắt Tịnh Hoa và như vậy, nét mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Nhưng Chu Kiền, biết em ghết nhất là lừa dối." Tịnh Hoa thấp giọng trả lời, " lừa dối của , cho dù là có ý tốt, nhưng cũng làm em cảm thấy, tình cảm giữa chúng ta còn thuần khiết nữa, em cảm thấy tương ngộ của chúng ta lúc đó là mỗi người đều có tâm cơ, động cơ bất thuần, tình như thế khiến em cảm thấy sợ, khiến em thể dựa dẫm. Chu Kiền, có hiểu ?"

      Chu Kiền hiểu, chỉ biết Tịnh Hoa tức giận rồi, Tịnh Hoa sợ hãi rối, Tịnh Hoa muốn chạy trốn rồi. biết mình có thể làm gì để Tịnh Hoa lần nữa tìm thấy cảm giác an toàn. Tịnh Hoa qua mẫn cảm, quá yếu ớt, dường như chỉ cơn gió thổi cỏ lay động liền có thể khiến phòng bị toàn thân, nghi thần nghi quỷ.

      "Tịnh Hoa, với , em muốn gì? với . Em muốn làm gì?" Chu Kiền hỏi Tịnh Hoa như vậy.

      Tịnh Hoa trầm mặc, đúng thế, muốn gì? muốn tránh xa Chu Kiền, Chu Kiền làm cho còn dũng khí, nhưng bỏ xuống được, khó có thể thuyết phục mình quên tình cảm dành cho Chu Kiền. rốt cuộc muốn Chu Kiề làm cái gì? Tịnh Hoa biết. Tịnh Hoa thực biết.

      Tịnh Hoa cảm thấy giữa và Chu Kiền xảy ra vấn đề lớn, nhưng nếu như nhất định hỏi , vấn đề nằm ở đâu, cũng biết. Cuối cùng, giữa và Chu Kiền vẫn luôn rất tốt, nếu nhất định ra vấn đề, thực cũng chỉ có chuyện hôm nay thôi.

      Tịnh Hoa lười nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, chỉ muốn yên ổn ngủ giấc.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 6 VỪA CHẠM LIỀN PHÓNG

      Tịnh Hoa nhiều ngày liên lạc với Chu Kiền, lần đầu tiên xin nghỉ phép ở hội sinh viên, mỗi ngày đều chỉ về về giữa kí túc xá và phòng học, giảm thiểu hết mức cơ hội gặp Chu Kiền, cho dù thực vô tình gặp phải cũng chỉ là gật đầu rồi nhanh chóng chạy . Đièu này khiến Chu Kiền rất day dứt. Trong lòng có rất nhiều điều muốn với Tịnh Hoa, nhưng Tịnh Hoa luôn lựa chọn trốn tránh .

      Trong lòng Chu Kiền rất nôn nóng, hẹn Thẩm Hãn cùng ăn đồ nướng, uống bia, từng xấp từng xấp Mao gia gia (nhân dân tệ đó mà) bay theo gió, phiền não trong lòng lại hề giảm chút nào.

      Thẩm Hãn gợi ý cho , , hay là cậu tìm Lâm Vi Vi, đánh vào nội bộ của quân địch, đặt tai mắt bên cạnh Trương Tịnh Hoa. Chu Kiền tròn mắt: "Biện pháp thối mà cậu nghĩ ra, Tịnh Hoa mà biết càng tránh mình, chưa biết chừng còn cho mình là tên cuồng dòm ngó."

      Thẩm Hãn bĩu bĩu môi, biết thế nào cho phải mà cúi đầu, tiếp tục ăn xiên cánh gà nướng trong tay, cũng lười ra mưu kế cho Chu Kiền :"Dù sao chủ kiến nào mà mình đưa ra cậu cũng cho là biện pháp thối, vậy mình mặc kệ cậu đó."

      Chu Kiền tùy cậu, ngoan ngoãn ăn cánh gà của cậu , uống với mình ly là được.

      Thẩm Hãn gật đầu, vấn đề vấn đề. Tiếp tục vùi đầu vào ăn, ăn được hai miếng đột nhiên ngừng lại, lau lau môi dính dầu bóng loáng, , Chu Kiền, mình thêm câu thừa cuối cùng, cậu coi chừng Tôn Hiểu Chanh chút, ta coi cậu là traiddaaau.

      Chu Kiền nhìn Thẩm Hãn, chỉ , Hiểu Chanh chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng hiểu.

      Thẩm Hãn lại thở dài, thêm gì nữa.

      Ngày hôm sau, Tôn Hiểu Chanh liền đến. ta đứng trước cổng khu kí túc xá của Chu Kiền, tranh chấp cùng chú quản lí cười tít mắt kia.

      "Chú à, cháu muốn đến thăm cháu mà, ấy quả thực rất cần cháu mà!" Tôn Hiểu Chanh trong tay cầm bình canh giữ nhiệt, mềm nắn rắn buông vói chú quản lí.

      Đây là kí túc nam đấy, cháu hoặc là đợi cậu ấy xuống, hoặc là trở về, chú chắc chắn thể để cháu vào kí túc nam được." Lập trường của chú quản lí kí túc rất là kiên định.

      "Chú à, so chú lại hiểu nhân tình như thế chứ?" Tôn Hiểu Chanh vẫn từ bỏ.

      "Đây là quy định rồi, hơn nữa, chú thể có trách nhiệm đâu." Chú quản lí vẫn rất tốt bụng giải thích.

      "Người ta đều là kí túc nữ nam cho vào, kí túc nam nữ tùy tiện vào, sao chỉ có chú là lắm chuyện thế? Tôi cứ trực tiếp vào đấy, chú có thể làm gì được?" Tôn Hiểu Chanh bắt đầu năng vô lễ. Sắc mặc chú quản lí cũng bắt đầu vui.

      Thời gian trong chốc lát này, kí túc xá nam bắt đầu tụ tập ít đám người xem náo nhiệt. Cũng may Chu Kiền kịp thời xuất , kéo Tôn Hiểu Chanh muốn phi lên lầu lại.

      "Hiểu Chanh, đừng gây chuyện." Chu Kiền kéo Tôn Hiểu Chanh, "Mau xin lỗi chú quản lí, sao em lại nghe lời thế chứ?" Thẩm Hãn cùng xuống lầu với Chu Kiền, nghe giọng điệu của Chu Kiền, bất giác chau mày - lời này đâu phải trách cứ chứ, căn bản là giọng điệu của người trai cưng chiều em vô điều kiện mà.

      " Chu Kiền~ người ta nghe gần đây cãi nhau với chị Tịnh Hoa nên tâm trạng tốt... Cho nên cố tình đến để an ủi mà~ Chu Kiền có nhớ Hiểu Chanh hay ?~" Tôn Hiểu cũng kiêng kị, trực tiếp thân mật kéo tay Chu Kiền hỏi.

      "Hiểu Chanh, chúng ta ra ngoài ." Chu Kiền gật đầu, theo Tôn Hiểu Chanh ra khỏi kí túc xá, lại ngờ tới, phía trước, lại gặp được Trương Tịnh Hoa.

      Lâm Vi Vi mấy hôm nay đều khuyên Tịnh Hoa.

      "Tịnh Hoa, Chu Kiền cũng phải cố ý giấu bà, ấy thực ra cũng là chỉ muốn bà cự tuyệt ấy, cho hai người cơ hội ." Lâm Vi Vi khuyên Tịnh Hoa như thế.

      Tịnh Hoa gật đầu :"Tôi biết rồi, tôi chỉ qua nổi cái hố trong lòng mà thôi."

      Lâm Vi Vi thở dài :"Nhưng bà tại như thế này, trốn ấy, né tránh ấy, cũng chỉ khiến bản thân đau khổ mà thôi. Cho dù bà biết , bà thể nào tha thứ cho lừa gạt của ấy, nhưng bà bỏ được ấy ? Chúng ta đều biết, bà ấy rồi, bà bỏ được, Tịnh Hoa, bà hà tátphair làm bản thân đau khổ chứ?"

      Lời của Lâm Vi Vi, quả thực đẫ thức tỉnh Tịnh Hoa.

      Đúng thế, hà tất phải giày vò bản thân chứ. trước đây tùy hứng biết bao, tự do biết bao, vì sao lại vì chuyện thế này liền trói buộc mình chứ? Trương Tịnh Hoa từ trước tới nay là người tuân theo nội tâm của mình, trọng về cảm giác, luôn tin rằng, người gặp trong giấc mơ tối qua, buổi sáng tỉnh dậy liền dũng cảm gặp người ấy. muốn tiếp tục giày vò bản thân thêm nữa, phải tìm Chu Kiền, với ấy , giận rồi, phải đõ dành .

      Tịnh Hoa đường nghe được tin tức liên quan đến Chu Kiền.

      "Cậu nhìn thấy chưa? Chủ tịch hội sinh viên chúng ta, cậu ta hình như bắt cá hai tay."

      " phải đâu, người kia phải nghe là em cậu ta sao? Cậu ta phải có bạn rồi sao? Cậu ta nhìn giống kẻ lăng nhăng nha."

      "Cũng khó mà, tri nhân tri diện bất tri tâm, hơn nữa cậu thấy thái độ của cậu ta với đó à, rất thân mật đó."

      "Ồ, tôi nhơ ra rồi, bạn cậu ta phải tên là Tịnh Hoa gì gì đó sao? Dạo này sao thấy họ cùng nhau? phải chia tay rồi đó chứ?"

      "Tôi thấy hơn nửa là chưa chắc..."

      Tịnh Hoa cố gắng bịt tai mình, muốn nghe, muốn nhìn những lời đồn đại đáng sợ này. bắt đầu lung lay, mình đến tìm Chu Kiền rót cuộc là đúng hay sai.

      được, được lung lay. Tịnh Hoa, mày phải dũng cảm lên. Tịnh Hoa ngừng như thế với mình ở trong lòng, cố sức ép mình từng bước từng bước tiến về phía trước. Cho đến khi, tận mắt chứng khiến màn kia.

      Tôn Hiểu Chanh và Chu Kiền cùng ra từ kí túc xá. Chiều cao của họ vừa vặn cân xứng, giảo hoạt của tuổi trẻ trong mắt Tôn Hiểu Chanh, cưng chiều chú ý mà lộ ra của Chu Kiền, họ xem ra có biết bao cân thích hợp.

      Vậy , mình được coi là gì?

      Chu Kiền, trong mắt , em được coi là gì?

      Tịnh Hoa đột nhiên cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi. thể nhìn tiếp nữa, thể nhìn cảnh bên cạnh Chu Kiền tồn tại xinh tươi khác. Có giây phút như thế, Tịnh Hoa cảm thấy tự ti.

      Trương Tịnh Hoa kiêu ngạo, tự tin, xinh đẹp đó, tự ti rồi.

      Chu Kiền và Tôn Hiểu Chanh cũng nhìn thấy Tịnh Hoa. Ánh mắt của Chu Kiền trong giây phút nhì thấy Tịnh Hoa, trở nên dịu dàng thả lỏng hơn. qua, chỉ là, đến cạnh Tịnh Hoa, lại dừng lại.

      Chu Kiền nhìn thấy trầm mặc trong mắt Tịnh Hoa. Tịnh Hoa cưa từng để lộ biểu cảm như thế này trước mặt , lạc lõng, đơn, tựa như be chỉ khóc ở đường.

      Tịnh Hoa như thế này, từ đầu tới cuối khiến Chu Kiền cảm thấy xa lạ.

      Tịnh Hoa như thế này, khiến Chu Kiền, thực biết phải làm sao.

      Chu Kiền và Tịnh Hoa cứ yên lặng nhìn nhau như thế, ai cũng chuyện, Tôn Hiểu Chanh đứng sau Chu Kiền, chỉ yên ổn mà nhìn họ, cũng gì.

      " sao tốt rồi. Em đến tìm Vi Vi, thuận đường đến thăm ." Tịnh Hoa vụng về tìm cớ, vội vàng trốn khỏi nơi làm sợ hãi đến ngạt thở.

      Chu Kiền ngăn , Chu Kiền biết mình có thể làm gì. Chỉ là, khi mà Tịnh Hoa và chạm vai qua nhau, Chu Kiền nghe thấy rất ràng, quan hệ giữa họ, trong đột nhiên, liền 'tách' xuất khe nứt.

      "Vi Vi, ta thắng rồi."

      Vi Vi biết ' ta' trong miệng là Tôn Hiểu Chanh.

      Tôn Hiểu Chanh rất thông minh. ta rất giỏi ngụy trang cho mình, ta biết thể ngây thơ đơn thuần, ta càng cố tình gây , càng tùy hứng, Chu Kiền càng cảm thấy ta chỉ là bé, càng phòng bị ta.

      Thực ra từ buổi liên hoan tối hôm đó, Tịnh Hoa biết, Tôn Hiểu Chanh thắng rồi.

      Thắng cách triệt để.

      Tịnh Hoa với Vi Vi, Vi Vi, tôi mệt rồi, tôi muốn từ bỏ.

      Lâm Vi Vi bĩu môi, chỉ hỏi , Tịnh Hoa, bà can tâm sao?

      Đúng thế, can tâm sao?

      Quan hệ giữa họ luôn yên ổn vô , sao có thể vì chuyện liền thể cứu vãn được nữa chứ? Tịnh Hoa rất muốn có thêm dũng cảm để hỏi ràng, hỏi ràng, thế nhưng bản tính Tịnh Hoa chính là nhút nhát, Tịnh Hoa sợ, bản thân biến mình càng thê thảm hơn. bị nhốt ở ngã tư, hoặc có thể , nhốt mình trong đỉnh sừng bò, người khác vào được, chính cũng ra được.

      Tịnh Hoa quyết định nghĩ tới vấn đề này nữa, yên ổn ngủ giấc, cho bản thân kì nghỉ.

      Lâm Vi Vi còn cách nào khác, cũng chỉ có thể tùy .

      nhượng bộ của Tịnh Hoa, cũng vừa vặn cho Tôn Hiểu Chanh cơ hội. Tôn Hiểu Chanh bắt đầu có nhiều thời gian bên cạnh Chu Kiền, ta rất cẩn thận giữ giới hạn mà Chu Kiền có thể chấp nhận. ta tùy hứng, nhưng hoàn toàn đần, ta chỉ là nấp sau lưng bảo vệ của lớp vỏ ' trai và em ' mờ ám này, chờ đợi thời cơ thích hợp.

      Bởi vì trong lòng Tôn Hiểu Chanh hiểu , chỉ cần xé rách lớp giấy bảo vệ cửa sổ cuối cùng này, Chu Kiền luôn coi em hiểu chuyện, luôn dung túng , giữa và Chu Kiền, mãi mãi có khả năng.

      có quan hệ huyết thống, nhưng cơ bản lại có danh phận như em ruột, đây chính là vướng mắc chặt mãi đứt giữa và Chu Kiền. Đây chính là nước cờ trong tay Tôn Hiểu Chanh, cái Tôn Hiểu Chanh có là thời gian đợi, đợi chờ thời cơ thích hợp nhất.

      Chu Kiền hoàn toàn biết nhưng tính toán trong lòng Tôn Hiểu Chanh. Chu Kiền chỉ biết Tôn Hiểu Chanh thích , còn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Chu Kiền chỉ nghĩ ngày Tôn Hiểu quên tình cảm chim non này.

      Có lúc, Tôn Hiểu Chanh nghĩ, nếu Chu Kiền biết trong lòng mình thực ra là mưu mô, ngừng tính kế, có lẽ cũng ghét mình.

      , mình thể để Chu Kiên biết những điều này. ấy chỉ cần biết,mình luôn là thuần khiết vô hà, bé luôn sau ngừng gọi " Chu Kiền, Chu Kiền", là được rồi. Tôn Hiểu Chanh nghĩ như vậy.

      Sau tuần chiến tranh lạnh với Tịnh Hoa, Chu Kiền cuối cùng chịu nổi nữa. đến dưới kí túc xá của Tịnh Hoa đợi , Tịnh Hoa mới ra khỏi cửa, liền bị chặn đứng.

      "Tịnh Hoa, đừng tránh nữa." Chu Kiền như vậy.

      "Chu Kiền, đừng thách thức khả năng kìm chế tình cảm và tính nhẫn nại của tôi." Tịnh Hoa bình tĩnh mấy ngày nay, quyết định nghĩ tói chuyện của Chu Kiền và Tôn Hiểu Chanh nữa, chỉ muốn làm tốt việc của mình, tại, Chu Kiền đuổi tới tận kí túc xá, khiến cảm thấy rất phiền phức.
      "Tịnh Hoa, em phải tin , giữa và Tôn Hiểu Chanh có gì. chỉ coi ấy như em ." *@ mập: câu điển hình đấy ạ* Chu Kiền lật lật lại, cũng chỉ là lặp lại câu này.

      Tịnh Hoa cảm thấy mình sắp phiền chết rồi, sắp có kiên nhẫn rồi : "Chu Kiền, đừng làm mất thiện cảm giữa chúng ta." sau đó vung Chu Kiền ra, thẳng tới phòng học.

      Chu Kiền ngây người đứng tại chỗ, quan hệ giữa họ, dường như ngày càng giương cung bạt kiếm, tranh cãi thể tránh khỏi, tựa như vừa chạm liền phóng."


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :