1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu (42/42) Hoàn[ Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Bỏ thuốc.

      Mặt Trác Ngọc đỏ lên. Trừ khi còn bé Trác ba ôm , còn những người khác phái khác chưa ôm bao giờ, ngay cả Ôn Thụy cũng chưa từng chi là tư thế thân mật như này.

      ngồi đùi Địch Á, được Địch Á đút thức ăn. Tuy cần bỏ ra hơi sức, nhưng là đứng ngồi yên. Ngộ nhỡ cọ vào Địch Á, vậy cũng hay.

      Ăn xong, chuyện thu dọn bát đũa đương nhiên là của Địch Á, Trác Ngọc muốn tới suối nước nóng ngâm cơ thể để thư giãn, lại nghĩ tới suối nước nóng dễ dàng gặp chuyện may hơn, vì vậy bảo Địch Á nấu nước nóng ở nhà tắm. Nhưng mặc dù tắm rửa ở nhà, Địch Á tất nhiên bỏ qua cảnh tượng kiều diễm như vậy. Trác Ngọc bị Địch Á giằng co lâu mới cho phép nghỉ ngơi. Trong ánh trăng mờ, suy nghĩ muốn chém Địch Á của Trác Ngọc cũng có.

      Hôm sau, sau khi Địch Á rời giường dọn dẹp nấu cơm sớm ra ngoài săn thú. Hoang phí hai ngày nay giờ phải cố gắng, nếu mùa tuyết phải đói bụng rồi, cũng thể để giống cái theo chịu khổ.

      Khi Trác Ngọc tỉnh lại ngoài cửa sổ trời sáng choang, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến hai mắt đau nhói. lẳng lặng híp mắt hồi mới đứng dậy.

      Hôm nay Trác Ngọc quét dọn nhà từ trong ra ngoài, lại lấy thuốc tự mình điều chế cho hai con sóc ăn. Hai con sóc này được nuôi là do Địch Á cố ý bắt về cho đỡ buồn, dùng hai con sóc này để thí nghiệm thuốc. Dù sao ở Mê Huyễn đại lục có rất nhiều dược thảo xa lạ, phải thử nghiệm qua mới có thể dùng chúng người người thú.

      Hôm đó sương mù tan , những người thú đến nhà học tập ít rất nhiều, tất cả mọi người đều tận lực dự trữ nhiều thức ăn hơn, vì vậy Trác Ngọc cũng vui vẻ nhõm. tại ở trong nhà nhàn nhã sắp xếp, phối chế dược liệu truyện chỉ được đăng tại lê quý - đôn.

      vui mừng nghe được tiếng rống to của tộc trưởng gấu trúc: “Địch Á, cái tên tiểu tử thối này, mau ra đây cho ta, ngươi cho ta xem.”

      vào cửa mới phát chỉ có Trác Ngọc ở nhà, ánh mắt nhìn ông sao mà bất thiện: “Lúc này Địch Á săn thú, ông có chuyện gì quan trọng?”

      “Ai, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, giống như tôi làm chuyện xấu vậy.”

      Hai mắt Trác Ngọc lộ ra hung quang: “Ông thấy ngại. Ông ông chính là đồng bào duy nhất của tôi ở nơi này, vậy mà hôm tôi kết hôn ông cũng tới, huống chi phải ông đồng ý với Địch Á đến chủ trì nghi thức ư? Như thế nào lại uống say?”

      đến đây tôi liền tức giận. Còn phải nên trách Địch Á nhà sao, ai bảo cứ muốn uống rượu cùng tôi.” Thấy Trác Ngọc hung ác, tộc trưởng gấu trúc khẽ co rúm lại: “Tôi… tôi chính là cẩn thận mới uống say, tôi nào biết rượu kia có tác dụng chậm…”

      Trong lòng ông ta có chút chột dạ: “Tốt lắm, đại nhân đại lượng nên so đo, gì nhỉ… Nếu Địch Á có ở nhà, vậy tôi trước, làm việc .” xong biến mất như làn khói thấy tăm hơi.

      Buổi sáng hôm nay tộc trưởng gấu trúc mới tỉnh lại. Sau khi biết mình bỏ qua nghi thức của Địch Á cùng Trác Ngọc hối hận đến mức ruột cũng xanh cả rồi, ông nên tham rượu a. Nhưng cùng là quả rượu, tại sao Địch Á có việc gì, mà ông lại ngủ hai ngày. Ông hoài nghi Địch Á động tay động chân, vì vậy mới đến đây thăm dò chút, nhưng là gặp được .

      ra tộc trưởng gấu trúc đoán sai, xác thực Địch Á động tay động chân vào rượu quả của ông ta.

      Trước ngày cử hành nghi thức Địch Á tìm tộc trưởng, sau đó lại quay trở về, muốn để cho tộc trưởng biết nghe thấy hết những lời lẩm bẩm của ông.

      “Sao Trác Ngọc lại đồng ý cùng Địch Á cử hành nghi thức, hai người này là hai giống loài khác nhau sao có thể kết thành bạn đời, là hoang đường. Phải lấy lý do gì để ngăn cản bọn họ đây, là khó. Dứt khoát đưa Trác Ngọc là tốt, sau khi đưa Trác Ngọc về nhà, Địch Á tìm giống cái khác thôi….”

      Sau đó tộc trưởng gấu trúc cái gì nữa nhưng Địch Á nghe. chỉ biết tộc trưởng biết được Trác Ngọc phải đồng loại của bọn họ, chỉ biết tộc trưởng muốn đưa Trác Ngọc . Chẳng lẽ tộc trưởng biết Trác Ngọc đến từ phía bên kia đại dương ư, ông ấy muốn chia rẽ cùng Trác Ngọc ư? được, tuyệt đồng ý.

      Sau đó Địch Á mang theo hai rượu quả đến tìm tộc trưởng, trong đó có rượu quả bị Địch Á pha lượng lớn thuốc mê mà Trác Ngọc điều chế được, pha thuốc mê đó vào rượu quả cho tộc trưởng, hy vọng tộc trưởng có thể chung vui cùng . Gấu trúc cũng nghĩ rằng Địch Á bỏ thuốc , vì vậy nâng rượu quả lên cùng trò chuyện truyện chỉ được đăng tại lê, quý đôn, truyện được đăng tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.

      Địch Á mở to hai mắt nhìn tộc trưởng té ngủ ở bên cạnh mình, nhàng xin lỗi”. Mặc dù trong lòng hổ thẹn, nhưng Địch Á hối hận chút nào. Vì hạnh phúc sau này của mình, chỉ có thể uất ức tộc trưởng. Đợi đến khi tộc trưởng tỉnh lại, Trác Ngọc cử hành nghi thức cùng . Cho dù tộc trưởng muốn đưa Trác Ngọc cũng thể thay đổi được này.

      Đối với lần bỏ thuốc này, Địch Á lựa chọn về sau hiếu thuân với tộc trưởng tốt, huống chi tin tưởng sau khi tộc trưởng biết cũng làm khó .

      Gần tối từng tốp từng tốp cùng nhau trở về, Địch Á đoán hôm nay tộc trưởng đến thăm, lại từ miệng giống cái của chứng thực. cũng nghĩ tới việc tộc trưởng hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi. Dù sao cũng có ai nhìn thấy động tay động chân vào trong rượu quả. nhìn nhìn giống cái của mình, chỉ có cảm giác quyết định này của mình cực kỳ chính xác.

      Ngày hôm sau, Tinh Thần giao bạn đời của mình cho Trác Ngọc, muốn Trác Ngọc giúp chăm sóc nàng ấy khi săn. Bởi vì, bạn đời của Tinh Thần – Vân Đóa mang thai.

      Trong lòng Trác Ngọc tràn đầy vui vẻ đồng ý, mặt là vì đạo nghĩa, mặt khác là do Trác Ngọc mãnh liệt muốn biết. rất muốn hiểu loạt quá trình mang thai của giống cái ở Mê Huyễn đại lục. Theo như Vân Đóa , lúc bọn họ mang thai nôn nghén, chỉ là thể làm những hoạt động mạnh. Tính theo thời gian ở Mê Huyễn đại lục, họ mang thai đứa bé bốn tháng là có thể sinh được rồi. Ngược lại với loài người mang thai mười tháng, còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Trác Ngọc cảm thấy người thú giống cái hạnh phúc. biết khi cùng Địch Á có đứa bé là hình dạng gì. Là loài người thuần chủng, hay là người thú, hay là quái thai? Trác Ngọc dám nghĩ tiếp, vẫn nên thành thành quan sát và ghi chép quá trình người thú mang thai thôi.

      Mỗi ngày Địch Á về nhà cũng hâm mộ nhìn Vân Đóa, chính xác hơn là nhìn bụng Vân Đóa. rất ghen tị Tinh Thần có con trước , vì vậy buổi tối rất cố gắng cày cấy, hy vọng Trác Ngọc có thể nhanh chút có con của . Nhưng cho đến khi mùa nóng kết thúc, mùa tuyết tới, bụng Trác Ngọc vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      Rất nhanh tuyết bay như lông ngỗng, những người thú khác cũng rúc ở trong sơn động của mình ra ngoài. Vì Trác Ngọc cùng Địch Á ở trong động có suối nước nóng nên cảm nhận được cái rét lạnh ở bên ngoài.

      Mỗi ngày Trác Ngọc ở trong động có việc gì liền dạy Địch Á kiến thức của Thế kỷ 21. Đầu tiên dạy cho Địch Á con số Ả Rập, chờ đến khi Địch Á học xong lại dạy bài vè của loài người. cũng dạy chữ Hán cho Địch Á, chỉ là bất luận như nào Địch Á cũng viết tốt những thứ vuông vuông thẳng thẳng kia, cũng còn kiên nhẫn để dạy nữa. Ngược lại, Địch Á cảm thấy rất hứng thú với tiếng , mỗi ngày cực kỳ vui mừng cầm cành cây viết 26 chữ cái.

      Điều khiến Trác Ngọc cảm động nhất là, có ngày hứng thú của Trác Ngọc nổi lên kêu Địch Á tiếng “chồng à”, Địch Á rất tự nhiên goi tiếng “vợ à”. Lúc ấy Trác Ngọc hỏi sao lại gọi như thế, Địch Á cũng biết vì sao lại bật thốt lên, giống như trong ký ức của có người qua từ này, nhưng cũng nhớ lê, quý đôn.

      Trác Ngọc đoán trước kia cũng có người xuyên qua đại lục qua từ này, nhưng cũng có hy vọng lớn như vậy, chừng đây là do người thú phát minh ra.

      Địch Á vẫn trước sau như cố gắng cày cấy, rất chờ mong đứa bé của mình và Trác Ngọc. Có đứa bé, tộc trưởng càng thể đưa Trác Ngọc , Trác Ngọc cũng muốn rời khỏi mình.

      Vì sao Địch Á lại nghĩ như vậy? Vì cảm thấy mặc dù Trác Ngọc cùng cử hành nghi thức cũng quá gần gũi , điểm này khiến vô cùng khổ não. Cho nên trong lúc hai người thân mật, liền mở miệng để cho Trác Ngọc chủ động chút, dựa vào gần hơn nữa để có thể cảm nhận được Trác Ngọc thích .

      Trác Ngọc thích mỗi ngày sau bữa cơm chiều tắm trong suối nước nóng lát. ngày kia, theo thường lệ vẫn là như thế, nhưng suối nước nóng quá mức thoải mái khiến cẩn thận ngủ thiếp . Địch Á chờ lâu cũng thấy Trác Ngọc ra ngoài, vì vậy tới, vạch ra màn tắm được làm bằng da thú lớn phát Trác Ngọc ngủ rồi. cẩn thận tới ôm Trác Ngọc lên, Trác Ngọc bị tiếng nước làm tỉnh.

      muốn Địch Á để mình xuống, nhận lấy da thú vai Địch Á bao mình lại. Có thể là do mặt đất có chút trơn ướt, Trác Ngọc chưa được hai bước ngã ngửa về sau. Địch Á ở phía sau Trác Ngọc trong nháy mắt tiếp được , ôm chặt thân thể nhắn của Trác Ngọc vào lòng buông. nhìn gò má của Trác Ngọc vì tắm rửa càng thêm sáng bóng, hạt mầm trong cơ thể nhanh chóng sục sôi.

      Hai tay Địch Á siết chặt hông của Trác Ngọc, đôi mắt tình khóa chặt Trác Ngọc. Đột nhiên nâng Trác Ngọc lên cao, tay nâng chân Trác Ngọc vòng qua bên hông mình, tay dò vào bên trong da thú nâng mông Trác Ngọc lên. Dưới ánh sáng của đá phát sáng vào ban đêm, mái tóc mềm mại của Trác Ngọc dính vào cần cổ ướt át, da thịt trơn nhẵn mịn màng khiến Địch Á khó có thể kiềm chế.

      “Ngọc Nhi!!!!” Thanh trầm khàn của Địch Á khẽ gọi khiến Trác Ngọc thấy tình cảnh trước mắt. khí như vậy, hoàn cảnh như thế, sao có thể biết Địch Á muốn gì. Nhìn Địch Á từ từ tiếp cận đôi môi mình, Trác Ngọc khỏi khẩn trương. Càng khẩn trương, lại càng khống chế được hô hấp của mình, môi thể nhếch lên để có thể hô hấp dễ dàng hơn.

      Địch Á rất ưa thích Trác Ngọc khẩn trương vì , cố ý đặt môi mình vào môi Trác Ngọc nhúc nhích, muốn xem Trác Ngọc có phản ứng gì. Quả nhiên, Trác Ngọc phụ kỳ vọng của Địch Á, hôn hai cái lên môi , chỉ hai cái hôn cũng đủ để Địch Á mừng như điên.

      hôn hai cái đứt quãng môi Trác Ngọc, mút rồi lại tách ra, tách ra rồi lại mút. Dần dần Trác Ngọc đuổi kịp tiết tấu của , vòng hai tay quanh cổ Địch Á, từ từ đáp lại . Địch Á dán vào sát hơn, giống như muốn nhào nặn tất cả dịu dàng của mình nhét vào trong cơ thể Trác Ngọc.

      Địch Á hôn môi Trác Ngọc, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn. Trác Ngọc cũng học Địch Á thỉnh thoảng cũng cắn môi . Qua khe hở giữa nụ hôn, nghe thấy Địch Á : “Ngọc Nhi, về sau đều như vậy, có được hay . cần bài xích ta thân cận, ta muốn cùng nàng luôn khoái hoạt như này, nên xa cách ta.”
      -Hết chương 34-

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Có thai.

      Trác Ngọc thấy gương mặt đầy vẻ cầu khẩn của Đich Á, trong lòng cảm thấy đau xót. cho rằng mình đối xử với Địch Á là rất tốt rồi, nhưng vẫn có cảm giác mình có khoảng cách với ư? Vậy muốn làm thế nào để còn cảm giác như vậy nữa?

      ôm Địch Á chặt, hôn lên môi , hy vọng Địch Á có thể cảm nhận được tình cảm của .

      Địch Á cảm thấy như được cổ vũ, tay dò vào trong váy da thú di chuyển, chút nặng chút xoa da thịt tinh tế mềm mại dưới tay, bàn tay thô dầy lướt qua từng tấc da thịt của Trác Ngọc.

      ngừng đốt lửa cơ thể Trác Ngọc, xoa nắn, cọ sát , đồng thời cũng đốt lên ngọn lửa trong cơ thể mình. muốn gần thêm nữa, lại thân mật thêm chút nữa, hận thể khảm Trác Ngọc vào trong xương tủy của mình, chút cũng tách rời.

      biết qua bao lâu Địch Á mới bỏ qua cho đôi môi Trác Ngọc. nhìn gương mặt đỏ như áng mây, ánh mắt mê ly, cảm thấy trong lòng rất vui mừng. duỗi lưỡi thăm dò vào trong miệng Trác Ngọc ngừng di động quấn lấy cái lưỡi của . Mỗi lần cũng đủ để Trác Ngọc ngừng run rẩy, cảm thấy toàn thân khắp nơi sôi trào.

      Hôm nay Địch Á quyết định buông tha , khẽ tách khỏi Trác Ngọc, ôm lấy khàn giọng : “Ngọc Nhi, tắm cùng ta, tắm uyên ương như nàng , có được ?”

      Trác Ngọc trả lời, vững vàng ôm cổ Địch Á mặc ôm mình. ra Địch Á cũng cần câu trả lời của . tiến lên hai bước bước vào suối nước nóng, cho đến khi nước ngập đến hông, ôm Trác Ngọc dựa vào vách đá. vẫn nhìn Trác Ngọc trong ngực mình chớp mắt, vào trong suối nước nóng rồi đặt giữa hai chân mình, hôn hôn hai gò má .

      Thấy Trác Ngọc có chút bối rối, gương mặt trở nên dịu dàng ôm vào trong ngực, tay ở dưới nước kéo chân ra vòng bên hông mình.

      Hô hấp của Trác Ngọc cứng lại, theo bản năng khẽ lùi về sau. nhìn chăm chú vào Địch Á ở trước mắt, đây là Địch Á mà thích, còn do dự gì nữa.

      Lúc này, Địch Á bắt nạt đôi môi Trác Ngọc, bàn tay tỉ mỉ vuốt ve dọc theo đường cong linh lung, dòng nước ấm áp vỗ về hai thân thể trần trụi mang đến từng đợt lửa nóng.

      Địch Á ngừng hôn Trác Ngọc, những nụ hôn vụn rơi từng tấc da . Trác Ngọc cảm thấy thân thể trở nên mềm mại vô lực trong lòng Địch Á, rồi lại vô cùng tham luyến ngón tay dịu dàng của .

      Trác Ngọc tận lực thả chậm hô hấp của mình, nhẫn khát vọng sớm bị Địch Á trêu chọc đến mức tận cùng. cảm thấy tất cả quân lính của mình sắp tan rã nộp vũ khí đầu hàng. Cũng biết Địch Á học được từ đâu khiến như chơi vơi giữa bờ vực sâu thẳm.

      Trác Ngọc ngửa đầu nhịn lại đợt sóng run rẩy. giây tiếp theo Địch Á vọt vào trong cơ thể . thể đợi được nữa, ở trong cơ thể lần lượt ra vào. Ngón tay Trác Ngọc bấm chặt vào lưng Địch Á, cảm nhận rung động của .

      Đêm yên tĩnh, trong sơn động từng tiếng rên rỉ và hô hấp gấp gáp lần lượt thay phiên nhau.

      Đợi đến khi hô hấp của hai người trở lại bình thường, Địch Á ôm Trác Ngọc tắm rửa lần nữa trong suối nước nóng, lau sạch nước đọng thân thể . Trác Ngọc sớm buồn ngủ, phóng túng mình mặc cho Địch Á hầu hạ. Địch Á nhìn Trác Ngọc ngủ yên trong ngực mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Đối với việc Địch Á cầu , với Trác Ngọc mà vừa là ngọt ngào vừa là phiền não. Lý trí cho biết chuyện này cần phải tiết chế, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của Địch Á, tự nhiên sinh ra cảm giác nếu mình thỏa mãn áy náy. Mặc dù rất phiền não, nhưng cũng rất ngọt ngào. Sau khi việc xảy ra cảm thấy hối hận, cũng phủ nhận mình càng ngày càng thích cùng Địch Á làm cái đó, cũng càng ngày càng thích thời điểm thân mật gắn bó.

      Cũng may loại ngọt ngào lại phiền não chỉ giằng co hơn tháng. Ngày đó Địch Á vươn tay cởi quần áo của Trác Ngọc bỗng nhiên bất động. vươn mũi ngửi tới ngửi lui người Trác Ngọc, cuối cùng cười ha ha sờ bụng , mặc lại quần áo tử tế cho Trác Ngọc.

      cười cái gì?” Trác Ngọc hiểu hỏi.

      “Ngọc Nhi, chúng ta có em bé rồi, nàng vui ?”

      Lông mày Trác Ngọc nhướn lên. Có đứa bé? Sao lại có cảm giác gì, chẳng lẽ cái mũi người thú linh như vậy, có đứa bé hay cũng có thể đoán được?

      Thấy Trác Ngọc vẫn nghi ngờ, Địch Á giải thích: “Người thú chúng ta có thể nhận ra hơi thở của giống cái mang thai. Có thể nàng khác chủng tộc với chúng ta nên ngửi được. sao, ta ngửi được là được rồi.”

      Mặc dù Địch Á như vậy, nhưng Trác Ngọc vẫn yên lòng. Mỗi ngày có việc gì tự bắt mạch cho mình xác định mạch tượng. Mãi cho đến khi mùa tuyết sắp kết thúc tượng nôn nghén của người mang thai mới chân chân thực thực cảm thấy đúng là mình có em bé.

      Lúc này khỏi nhớ tới đứa bé đầu tiên của mình và Địch Á, khi đó nếu an tĩnh sống trong sơn động đứa bé cũng mất . Nhưng nếu để được lặp lại lần, hẳn thay đổi chủ ý.

      Thỉnh thoảng Địch Á cũng nhớ tới, nhưng đặt tinh lực của mình lên Trác Ngọc và đứa bé tại này nhiều hơn. cảm thấy ông trời rất tốt với , nên tham lam, vì vậy lại càng đối tốt với Trác Ngọc. tại cho dù Trác Ngọc muốn làm cái gì đều muốn ôm , để Trác Ngọc bị mệt.

      Trác Ngọc cảm thấy sắp thành heo rồi, mỗi ngày phải làm gì. Mỗi ngày Địch Á bắt phải nằm chỗ, nếu vẫn cho hoạt động, khẳng định mốc meo. Cũng may mùa ấm sắp đến, rất nhanh có thể hít thở khí mới mẻ rồi.

      Trước đó Trác Ngọc với Địch Á rằng thời gian mang thai của cùng người thú bọn họ giống nhau, hơn nữa đứa bé sau khi sinh ra là dạng gì. Trác Ngọc thừa nhận lúc này rất lo lắng Địch Á thừa nhận đứa bé sau khi được sinh. Nhưng ai biết Địch Á lại chỉ kỳ quái liếc cái: “Bất luận bé trông như thế nào đều là con của ta, nàng lo lắng. Ngoan… mau ngủ .”

      Đợi đến khi Trác Ngọc có thể rời khỏi sơn động phát Vân Đóa cùng đứa bé của Tinh Thần được sinh ra. Đó là con cọp , nhưng con cọp kia sao lại gầy yếu như vậy??

      Thời điểm đến nhà Vân Đóa nhìn bé cọp con phát , tiểu tử này giống em bé vừa sinh ra có hàm răng, Vân Đóa lại cầm thịt nướng đút cho bé, nửa ngày cũng thấy bé ăn được bao nhiêu, chỉ thấy bé cọp gào khóc tại chỗ.

      Trác Ngọc cầm thịt nướng trong tay Vân Đóa dùng đao xương cắt để ở trong đĩa cho bé cọp con, lúc này bé cọp mới miễn cưỡng có thể ăn vào.

      Vân Đóa cảm thấy rất thần kỳ: “Trác Ngọc, sao ngươi biết làm như vậy bé có thể ăn được?”

      phát có răng ư, có răng sao có thể cắn được thịt nướng. cắt cho bé ăn, chẳng lẽ để bé chết đói? nhẫn tâm sao?” Trác Ngọc rất nóng nảy, chưa từng thấy qua đứa bé nào bị ngược đãi như vậy.

      “Ngươi cần dữ như vậy…” Vân Đóa sợ hãi nhìn Trác Ngọc: “Ta cũng muốn bé đói bụng, nhưng tất cả người thú đều đút cho đứa bé như vậy.”

      cảm thấy rất uất ức ư. Tôi biết vì sao tỉ lệ người thú sống sót cao rồi, chủ yếu là chết đói khi còn bé.”

      “Ngươi đừng tức giận, về sau ngươi dạy ta cho bé ăn như nào có được hay , ta muốn bé gặp chuyện may.”

      Trác Ngọc nhìn khuôn mặt nhắn nước mắt ràn rụa của nàng ta, lại nhìn bé con ăn đến vui sướng, gật đầu cái coi như là đồng ý.

      Từ đó về sau Vân Đóa thường đến nhà Trác Ngọc. Nàng ta chỉ đến mình, còn mang đến đám giống cái khác. Trác Ngọc nhìn những người thú trước mắt cảm thấy đầu váng mắt hoa. phải lại tự tìm phiền toái cho mình rồi chứ?

      Giống cái Tiểu Báo theo đuổi Đan Chu cũng tới, nhưng dù thế nào Trác Ngọc cũng nhìn ra được nàng ta mang thai. Theo như nàng ta là chuẩn bị cho sau này, nàng ta muốn khi đứa bé của mình và Đan Chu được sinh ra luống cuống tay chân.

      Trác Ngọc cho rằng nàng ta và Đan Chu trở thành bạn đời của nhau, ai ngờ nàng ta rất rộng rãi mình vẫn theo đuổi Đan Chu, theo đuổi được tuyệt bỏ qua. Đợi đến khi bắt được vào tay rồi, nàng ta nhất định đưa Đan Chu tới học tập, đứa bé của hai người thể để mình lo.

      Trác Ngọc rất 囧, người này còn chưa bắt được vào tay mà nghĩ đến đứa bé rồi. Trác Ngọc rất bội phục với tinh thần cường đại của nàng ta. Nhưng cũng thể đả kích tự tin của người ta, nên ủng hộ hay ủng hộ đây?

      Trác Ngọc chia đám người thú này thành vài nhóm, để cho các nàng tiến hành học tập cùng mảng kiến thức như nhau. lần dạy nhiều người như vậy chịu nổi.

      Trước kia thấy giống cái của mình dạy tộc nhân học tập, mặc dù Địch Á buồn bã vì khoảng thời gian chung đụng giữa mình và giống cái ngắn nhưng cũng có nửa câu oán hận. Nhưng bây giờ chỉ cần giống cái của mình có dấu hiệu mệt mỏi liền bắt đầu đuổi người.

      “Địch Á này sao càng ngày càng dễ tức giận. Ta mới đến lát còn chưa học được cái gì bắt đầu đuổi người.”

      “Đúng vậy, tôi cũng chưa học được bao nhiêu đâu.”

      “Chao ôi, các ngươi đừng vậy… phải Trác Ngọc có đứa bé sao, thể mệt nhọc.”

      “Thời điểm ta có đứa bé cũng lên núi hái trái cây, ta thấy nàng ấy hề làm chuyện gì. Còn có, bụng nàng ấy như vậy, chút cũng nhìn ra là mang thai.”

      “Đúng vậy, nếu là ta cũng sắp sinh rồi.”

      “Các ngươi biết ư, nàng là dị tộc, đoán chừng mang thai cũng giống chúng ta.”

      “Là vậy ư, vậy về sau ta cũng đến thường xuyên, ta còn chưa thấy bộ dạng mang thai của dị tộc đâu.”

      “Đúng vậy đúng vậy, về sau hai ta cùng , ta cũng tò mò nha.”

      "…"

      Khóe miệng Trác Ngọc co giật, chẳng lẽ là con khỉ trong vườn thú sao?

      tại mỗi ngày Địch Á đều kiểm tra bụng Trác Ngọc mấy lần, mỗi lần đều rất thất vọng phát bụng Trác Ngọc vẫn bằng phẳng. cho rằng Trác Ngọc ăn quá ít, mỗi ngày đều phục vụ Trác Ngọc ăn cơm, ước gì Trác Ngọc ăn nhiều hơn .

      Trác Ngọc Địch Á cần gắp thêm đồ ăn cho , rất no rồi. Nhưng Địch Á vẫn giả bộ nghe thấy, bất luận đến chỗ nào cũng chuẩn bị đầy đủ bọc to bọc thức ăn cho Trác Ngọc, hoặc là tự mình cõng Trác Ngọc tản bộ.

      Đợi đến khi Trác Ngọc còn nôn nghén nữa khẩu vị mới tốt lên, bụng cũng hơi nhô ra. Địch Á giống như đại đa số người thú được làm cha kích động thôi. Trong mắt lóe lên vui sướng, thường thường vuốt ve cái bụng mềm mại của Trác Ngọc. Mỗi ngày Địch Á còn đút cho Trác Ngọc rất nhiều thức ăn. Có lần Trác Ngọc dùng khuôn mặt như đưa đám với Địch Á, nếu còn ăn như vậy, đến lúc sinh đứa bé quá lớn sinh được, chết vì khó sinh, lúc này Địch Á mới bức bách Trác Ngọc nữa.

      Kể từ khi bụng từ từ lớn lên, mỗi ngày Trác Ngọc cùng Địch Á đều cảm giác bụng có biến hóa. Nhưng Địch Á thấy các giống cái trong bộ lạc mang thai cảm thấy đứa bé của quá chậm. Theo lời của Trác Ngọc, vậy là phải đợi đến mùa tuyết đứa bé mới được sinh ra.

      Trong lúc rảnh rỗi có việc gì, Trác Ngọc nhìn Địch Á ở bên thầm nóng nảy, đây là tiết mục chắc chắn trình diễn mỗi ngày, những lúc như vậy Trác Ngọc cười đến híp mắt, coi như đây là phần trong quá trình dưỡng thai.
      -Hết chương 35-

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Chuyện vụn vặt.

      Tộc trưởng gấu trúc cũng thường xuyên đến nhìn Trác Ngọc, ông cảm thấy vì mình nên Trác Ngọc mới phải ở lại mảnh đại lục này. Nhưng bây giờ Trác Ngọc mang thai nên ông cũng thể cho biết phương pháp rời khỏi đây. Ngộ nhỡ trở về sinh ra quái vật, vậy cuộc sống ở Thế kỷ 21 của trở nên như nào, hay là chờ sinh đứa bé xong rồi hãy .

      Mai Mai cùng Lam Mặc cũng cử hành nghi thức, An Ny vẫn theo đuổi Đan Chu tha, mỗi ngày đều có thể thấy con Tiểu Báo đuổi theo con hồ ly hồng, rất là náo nhiệt.

      Mỗi ngày Địch Á đều ôm Trác Ngọc đến nằm mảnh đất được trải sẵn da thú trong sân. Sau khi sắp xếp tốt, Địch Á mới săn thú. Thời gian kế tiếp, hoặc là Trác Ngọc cùng bảo bảo trong bụng chuyện, nếu nhìn các giống cái khác chuyện với nhau. Trò chuyện lát khỏi nghĩ đến tên của đứa bé, các người thú khuyên nhờ tộc trưởng nghĩ tên, con của các nàng đều được tộc trưởng đặt.

      Trác Ngọc nhớ đến ông lão ngay cả ngũ cốc cũng phân biệt được rùng mình. Nếu để cho ông ta đặt tên, đoán chừng ông ta đặt là cọc gỗ linh tinh gì đó, tên vẫn là để tự nghĩ thôi.

      Địch Á trở lại nấu cơm, hai người ăn xong Địch Á liền ôm Trác Ngọc vào ngực phơi nắng. Trác Ngọc nhắc đến tên của đứa bé với .

      Địch Á suy nghĩ hồi lâu, thận trọng : “Vậy gọi là La Tác.”

      “Phụt…” miếng trái cây Trác Ngọc chưa kịp nuốt xuống liền phun ra ngoài: “Đừng gọi La Tác, La Tác có ý nghĩa hay.”

      “Vì sao La Tác được?” Địch Á cảm thấy cái tên mà nghĩ ra rất hay, sao Trác Ngọc lại cảm thấy tốt?

      “La Tác, chính là làm việc phức tạp, có ý vụn vặt phiền toái.” (Mình giải thích chút, La Tác đọc là “luósuõ” , vụn vặt đọc là “suõsuì”, hai từ này đọc gần giống nhau)

      Vậy tên La Tác này được, Địch Á vừa vuốt bụng Trác Ngọc vừa suy tư.

      “Nếu , gọi Hán Bảo?” Địch Á thử dò xét hỏi.

      Hán Bảo, Hamburg hay là khờ khạo? Mệt có thể nghĩ ra được. (Hán Bảo, Hamburg, khờ khạo đều có chung 1 chữ “hàn” có nghĩa là khờ khạo, ngu ngốc)

      “Đổi tên khác.”

      “Tên này cũng được ư?” Địch Á mới câu, nhìn gương mặt của giống cái đen lại cũng biết là nàng hài lòng. Nhưng nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra cái tên gì hay.

      “Nếu Ngọc Nhi nàng đặt tên , ta nghĩ ra được cái tên nào tốt.”

      “Để cho em đặt tên ư, vậy bé trai gọi Tá La, bé gọi là Hương Hương.” ra Trác Ngọc hy vọng đứa bé đầu tiên này là bé . phải con là áo ấm ư, mặc dù chính cũng biết sinh ra cái gì.

      Địch Á là bộ dạng có con vạn sung túc, Trác Ngọc đặt tên gì cũng có ý kiến: “Nàng quyết định là tốt rồi.”

      Lần này Trác Ngọc lại mất hứng. Cái gì mà nàng quyết định là tốt rồi, đứa bé là do hai người bọn họ mà phải mình tạo ra.

      Địch Á nhìn sắc mặt giống cái của mình tốt, rất thông minh lên tiếng, những điều ba dạy vẫn còn nhớ rất ràng.

      Thời điểm Trác Ngọc mang thai cũng nhàn rỗi, muốn làm rất nhiều việc, ví như làm lò đốt, gạch xây phòng, trồng trọt lương thực, đào ao nuôi cá. cùng tộc trưởng gấu trúc thường thường bàn bạc kế hoạch khiến Địch Á ghen tuông dứt.

      Đầu tiên là xây nhà. Nguyên bản Trác Ngọc muốn để người thú thu thập những tảng đá mềm tạo thành những viên gạch hình chữ nhật đơn giản mang đốt. Nhưng xây nhà cần lượng gạch quá lớn, mà tảng đá mềm lại có nhiều như vậy, chỉ có thể lui bước tìm bùn mà thôi.

      ra cũng hiểu lắm về việc nung gạch, chỉ là khi còn bé nhà bà ngoại nhà máy, bà ngoại cách đơn giản với , tại vẫn nhớ.

      Gấu trúc rất đồng ý xây phòng gạch, bởi vì nhà gỗ sau khi trải qua mùa mưa mùa tuyết bị tàn sát bừa bãi trở nên ướt chịu nổi, bọn họ phải phơi hơn ngày mới vào. Đây cũng là nguyên nhân lớn số người thú mặc dù có nhà gỗ cũng vào ở, vì vậy tại ông cầu nguyện Trác Ngọc nhanh xây nhà thành công.

      Tộc trưởng gấu trúc dẫn theo người tìm được ngọn núi hài lòng, chỉ huy những người thú trẻ tuổi đào cái động lớn, sau đó mang những viên gạch được làm bằng bùn đất chuẩn bị từ trước vào trong động, sau đó đốt lửa nung.

      Tộc trưởng để cho đống gạch đầu tiên có nguyên liệu cùng tỷ lệ vào nung, ông hy vọng có thể tìm được tỷ lệ cao nhất, nung ra gạch tốt nhất.

      Trác Ngọc cảm thấy rất xấu hổ, chỉ ra những điểm quan trọng, còn hình dáng gì đó đều là tộc trưởng gấu trúc thí nghiệm tìm tòi.

      Trải qua mấy ngày cố gắng cuối cùng bọn họ cũng nung ra đống gạch đầu tiên, rốt cuộc cũng tìm ra những viên gạch phù hợp nhất với điều kiện của họ, vì vậy bọn họ tiếp tục đốt gạch. Đất dùng để làm gạch đều lấy ở xung quanh bộ lạc, lại theo đề nghị của Trác Ngọc đào cái hố bắt tôm cá từ những dòng suối ở nơi khác thả vào.

      tại người thú đều tụ tập tại mảnh đất trống trong bộ lạc để ăn cơm, mỗi ngày có những người thú cố định săn, những người thú còn lại được phân công làm việc.

      Đất xung quanh bộ lạc được khai khẩn thành nhiều mảnh lớn, có hai mảnh trồng lúa mì. Lại đến lúa mì, muội muội của Lam Mặc là An Ny cẩn thận mang về bị Trác Ngọc nhìn thấy. Theo như An Ny nàng ta nhìn thấy những hạt lúa mì như này, nhưng biết có ăn được , vì vậy mang về cho xem chút.

      Thời điểm Trác Ngọc nhìn thấy lúa mì hai mắt trợn trắng. Có lúa mì, phải buồn vì có bột mì nữa. Chỉ tiếc có ai tìm đươc lúa, nếu bọn họ có thể được ăn gạo rồi.

      Sau khi nung ra được ít gạch, tộc trưởng gấu trúc thể chờ đợi được nữa muốn xây nhà. Ngày đó người thú cũng nung gạch nữa, cùng nhau xây nhà. Ngày tiếp theo xây được ba căn nhà gạch lớn. Mặc dù đơn giản, nhưng cũng coi như hài lòng. Sau hôm ấy, các người thú nung gạch cũng hưng phấn hơn, Trác Ngọc nhân tiện để bọn họ nung ra rất nhiều bát đĩa.

      Mỗi ngày Địch Á đều lo lắng giống cái của mình chạy nhảy như vậy có thể tổn thương đến đứa bé hay . Tộc trưởng với giống cái rất yếu ớt, thời điểm mang thai chỉ cần chú ý chút có thể còn đứa bé nữa. Điều này khiến nghĩ tới đứa con đầu tiên của mình. Lúc trước nếu bảo vệ Trác Ngọc tốt, như vậy tại đứa bé của cũng có thể nhảy nhót khắp nơi rồi.

      Nghĩ vậy Địch Á càng thêm cẩn thận, ngày ngày khuyên giống cái của mình nên chạy ra ngoài quá nhiều, nếu muốn ra ngoài nhất định phải có cùng. Mỗi ngày Trác Ngọc đều trợn trắng mắt với Địch Á, Địch Á quá mức cẩn thận rồi. sớm phát thân thể của mình càng ngày càng tốt, còn mảnh mai như trước nữa, nhưng cũng thể thay đổi được che chở tăng gấp bội của Địch Á đối với . vậy, nhưng Trác Ngọc vẫn rất hưởng thụ loại che chở này, nhất là chứng kiến những giống cái biểu đạt ràng hâm mộ với mình trong lòng lại càng ngọt ngào.

      Sau

      Nữ bác sĩ, c36

      Sau khi bụng lại lớn thêm, mỗi ngày Trác Ngọc trừ tản bộ như thường lệ cùng xem xét xung quanh, thời gian còn lại đều ở nhà. Địch Á bắt cho con chó để chơi cùng . Con chó kia cũng cắn người, mỗi ngày đều làm nũng với Trác Ngọc, dần dần bất luận đến đâu cũng mang theo nó. Cuối cùng Địch Á cũng phải ghen thị với con chó này. Có lúc nó chạy đến bên chân Trác Ngọc làm nũng, Địch Á cố ý đá nó chỗ khác để đến gần giống cái của mình. Con chó này chung đụng với giống cái của còn nhiều hơn so với , trong lòng cũng có suy nghĩ muốn giết nó. Mỗi lần như vậy con chó chỉ có thể run rẩy nhìn Địch Á, cuối cùng vùi ở góc hẻo lánh rơi nước mắt, tại sao nam chủ nhân lại hư hỏng như vậy?

      Mùa ấm qua, xung quanh bộ lạc có ít đất đai được khai khẩn. Gần đây thành quả săn thú rừng cũng càng ngày càng phong phú, phải săn được nhiều loại thú, mà là có nhiều ngũ cốc hơn. Cũng biết những người thú này tìm được ở nơi nào, nhưng những thứ đó đều là thứ mà Trác Ngọc muốn.

      ra những thứ này đều là Địch Á căn cứ từ những gì giống cái của miêu tả cùng với hiểu biết của giống cái về những thứ đó, liền tìm ở những nơi có nhiều thực vật. ra Địch Á cũng biết thứ mà giống cái của muốn tìm cụ thể là cái gì, nhưng cái mà có chính là kiên nhẫn. Chỉ cần giống cái xác định có thể trồng trọt, tụ tập 350 người thú thu thập, thường nhổ tận gốc mang về.

      Trác Ngọc thấy lần kinh hãi lần. Lực chiến đấu của những người thú này mạnh mẽ, cũng sợ những loại ngũ cốc này có đất sống được ư? Trong lòng nghĩ vậy, miệng lại vội càng chủ huy người thú trồng xuống đất. Mặc kệ có thể sống được hay cũng thể để người thú mất công chuyến cực khổ.

      Mùa ấm này, Trác Ngọc dạy cho những người thú ở đây ít món ăn, mỗi người thú đều khen Trác Ngọc dứt miệng, dĩ nhiên lại càng hy vọng Trác Ngọc có thể dạu bọn họ nấu được nhiều món ăn hơn.

      Trác Ngọc cũng muốn vậy, biết bao giờ mới có thể được ăn bột mìn. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ruộng lúa mì nuốt nước miếng, có lúc Địch Á tìm được chạy thẳng tới ruộng lúa, nghĩ nhất định có thể tìm được giống cái của mình.

      Mỗi lần Địch Á nhình ánh mắt như sói của giống cái trong lòng cảm thấy run sợ, ngày nào đó, giống cái của mình tức giận đến mức ăn cả cây lúa non . Mỗi lần lôi kéo Trác Ngọc về nhà, Trác Ngọc ba bước quay đầu lại nhìn lần, dáng vẻ đó khiến càng thêm khẳng định hoài nghi của mình.

      Sau đó bất kể là lúc nào khi người thú qua nhà Địch Á đều ngửi được mùi thơm bay ra từ trong sân. Các người thú đều Địch Á là giống đực tốt. Còn Địch Á lại sợ giống cái nhà mình gặm cây lúa mì non nên mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon để hấp dẫn Trác Ngọc, để cho nhớ đến lúa mì non nữa.

      Vì Địch Á tỉ mỉ làm thức ăn cho Trác Ngọc nên sắc mặt Trác Ngọc hồng nhuận, cả người phơn phớt, lại thường xuyên trao đổi cùng bảo bối của mình, dần dần hào quang của người mẹ người càng tỏa sáng, cả người nhìn qua phải nhu hòa bình thường.

      Lúc này, trong bộ lạc lại có giống cái mang thai sắp đến thời gian sinh nở, Trác Ngọc muốn xem người thú sinh con như thế nào. Lần trước Vân Đóa sinh con, Trác Ngọc xem, lần này muốn bỏ qua. xin Địch Á mang xem, chừng có thể tham khảo được chút.

      Thời điểm bọn họ đến nhà của giống cái kia sinh rồi, Trác Ngọc tiếc nuối chính mình thể tận mắt nhìn thấy quá trình sinh con. hỏi giống cái đó khi sinh có cảm giác gì, kết quả, giống cái đó lại có cảm giác gì, đến ngày sinh nằm giường lát liền sinh ra, giống như gãi ngứa, như ăn bữa cơm.

      Trác Ngọc nóng nảy, nơi này sinh con giống với địa cầu, có kinh nghiệm gì để học hỏi, lại có người giúp , vậy sinh con như thế nào đây, muốn trợn tròn mắt lên rồi.

      Sau khi biết được lo âu của Trác Ngọc, Địch Á an ủi mình giúp đỡ đẻ, để cho phải lo lắng.Ttrác Ngọc nghĩ thầm sao có thể lo lắng.

      đường về nhà, Địch Á cũng có chút lo lắng, Trác Ngọc như vậy sao có thể sinh được đứa bé lớn như thế. Trác Ngọc cũng rất rầu rĩ, đứa trẻ lớn như vậy khó sinh, biết từ giờ ăn uống điều độ, đứa bé trong bụng có nguyện ý hay .

      -Hết chương 36-
      Last edited: 16/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Sinh con.

      Cho dù rầu rĩ như thế nào Trác Ngọc vẫn phải tiếp tục ăn, hơn nữa khẩu vị càng lúc càng tốt khiến Địch Á lo lắng dứt, các người thú khác cũng lo lắng thay .

      Trác Ngọc vừa tìm biện pháp chế tạo công cụ phẫu thuật để khi sinh có thể dùng đến, vừa chịu khó thực các hoạt động cho phụ nữ có thai. từng xem qua phương diện này ở Thế kỷ 21, năm đó khi thực tập ở khoa phụ sản thầy giáo cũng dạy , hôm nay liều mạng hồi tưởng lại những động tác mấu chốt kia hy vọng có thể tăng cường tố chất thân thể, lúc sinh con có thể bớt chút đau khổ.

      bắt đầu dạy Địch Á giải phẫu cơ thể động vật, mặc dù họ là người thú nên khống chế được sức lực, nhưng hy vọng Địch Á có thể khống chế sức lực tốt, nếu thể sinh con giúp tay.

      Địch Á vừa nghe Trác Ngọc muốn xọet đao bụng sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu. Trác Ngọc thấy thế an ủi đây chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ mà thôi, nơi này có ai hiểu, chỉ có thể gửi hy vọng vào .

      Từ đó mỗi ngày bất luận trễ hay rất mệt mỏi đều phải rút ra khoảng thời gian để luyện tập. Cốt đao bị ném ở bên, cảm thấy móng tay mình còn tốt hơn.

      Buổi tối lúc nghỉ ngơi, nhất định nằm bụng Trác Ngọc chuyện cùng bảo bảo, em bé phải ngoan ngoãn được nháo Trác Ngọc.

      Mỗi ngày tộc trưởng gấu trúc đều dành chút thời gian đến nhìn Trác Ngọc, chút tiến độ với , có chỗ nào còn nghi ngờ hai người cùng thương lượng. Nhưng ông ta ở lại lâu, ở lại càng lâu trong lòng ông ta càng khổ sở. Sinh con ở nơi này hề có thiết bị, ngộ nhỡ gặp chuyện may làm thế nào, nếu lúc trước để cho ông cũng lo lắng như vậy.

      Mai Mai vẫn rất tự trách, nàng ta vẫn cho rằng mình cùng Lam Mặc tốt đẹp mới đưa đến việc Địch Á và Trác Ngọc là ngoại tộc kết thành bạn đời, ngay cả sinh con cũng dễ dàng. Vì vậy khi nàng ta có việc gì đều chạy đến nhà Địch Á, giúp Địch Á chăm sóc Trác Ngọc, giảm bớt gánh nặng cho .

      Trác Ngọc vẫn luôn cảm thấy tò mò với loại tâm lý này của Mai Mai, sao nàng ta có thể cho rằng Địch Á là bị buộc phải kết thành bạn đời với mình. cảm thấy thể hiểu được tâm lý tự cho là đúng này của nàng ta.

      Ngược lại mối quan hệ giữa Đan Chu và An Ny hòa hoãn chút. Đan Chu cố ý trốn tránh An Ny nữa, nhưng cũng chủ động chuyện với nàng ấy, An Ny cũng chỉ lặng lặng cạnh Đan Chu. Trác Ngọc nhìn cũng cảm thấy thú vị, ngày thường huyên náo nhất chính là hai người bọn họ, hôm nay tự nhiên an tĩnh lại khiến cảm thấy khó hiểu. Mãi đến khi Địch Á với mới biết, ra Đan Chu bị An Ny cường. Khóe miệng Trác Ngọc giật giật, An Ny này quả cường hãn, , phải rằng hai em đều cường hãn. Nhưng Địch Á giấu chuyện, An Ny thành công là do chủ ý của Địch Á, ai bảo Đan Chu vẫn còn mơ ước Trác Ngọc, đương nhiên phải tiêu diệt tai họa này rồi.

      Kể từ khi Trác Ngọc mang thai, Địch Á đều sống trong cuộc sống của nhà sư. Mỗi ngày nhìn thấy giống cái mình thích nhưng thể đụng, chuyện này đối với quả dễ chịu. trong thời điểm tinh lực thịnh vượng, thời gian sau này rất lâu được giải tỏa khiến rất oán niệm, lại dám ép buộc giống cái của mình nên đành phải nín nhịn, phát tiết tinh lực dư thừa vào việc làm ruộng săn thú.

      Vào buổi sáng ngày nào đó Địch Á mặc quần áo cho Trác Ngọc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ngực , tự chủ đưa tay nhéo nhéo: “Ngọc Nhi, chỗ này của nàng lớn lên.”

      Trác Ngọc vốn còn mơ hồ liền bị những lời này của Địch Á đánh thức, nhìn ngực mình bị vân vê: “Đây là tượng bình thường, nên động tay động chân.”

      Địch Á chỉ buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. đặt Trác Ngọc nằm giường lần nữa, ôm để động đậy: “Ngọc Nhi, nàng để ta nhìn, ta chính là tò mò, cũng mất nhiều thời gian.”

      Trác Ngọc lại nghĩ vậy, là tò mò, lúc sau có thể châm lửa rồi. tránh Địch Á đứng dậy, còn chưa đến cửa phòng ngủ bị Địch Á ôm từ phía sau: “Ngọc Nhi, nàng giúp ta, rất lâu ta chưa chạm vào nàng.”

      Đáng ghét, Địch Á lại bắt đầu làm nũng, chịu nổi nhất chính là Địch Á có hành động này: “Vợ à, nàng cần để ý đến ta nha, ta rất khó chịu, nàng cũng giúp ta.”

      Trác Ngọc xoay người thấy đáy mắt Địch Á nổi lên dục vọng, nhưng cũng có biện pháp, điều này cũng thể trách được. Ở Thế kỷ 21 chưa từng tiếp xúc thân mật với Ôn Thụy, cũng chưa từng xem qua hình ảnh thanh về phương diện này, mặc dù nghe qua có thể dùng tay để giải quyết, nhưng cảm thấy việc này Địch Á nên tự mình làm hơn: “Tự dùng tay giải quyết, hoặc tự nghĩ biện pháp khác, tóm lại đừng tìm em.”

      ra Địch Á cũng chỉ như vậy, sao có thể cùng giống cái của mình làm gì cơ chứ. vuốt vuốt mũi, cảnh báo giống cái và đứa bé của mình quan trọng nhất, thể gây thương tổn cho bọn họ.

      Từng ngày qua , mùa nóng đến, Trác Ngọc rất ít khi ra ngoài tản bộ. Dù sao nhiệt độ ban ngày cũng rất cao, bụng to được bao lâu chịu được, cũng chỉ lại nhiều ở trong nhà. Cá tôm trong hồ lớn rất nhanh, Địch Á thấy thèm ăn thường thường bắt về nuôi trong cái vại mới được làm ra, như vậy thời điểm Trác Ngọc muốn ăn tiết kiệm được thời gian bắt.

      Có lần Trác Ngọc đói đến hoa mắt, Địch Á lại có ở nhà, đành phải bắt con cá. Con cá này dài mét, Trác Ngọc mất rất nhiều sức lực mới dọn dẹp sạch . Phụ nữ có thai chính là như vậy, muốn ăn cái gì ăn bằng được, ăn được bỏ qua. Dựa vào ý chí này, cuối cùng Trác Ngọc cũng làm được bàn tiệc cá.

      Đợi đến khi Địch Á về đến nhà thấy giống cái của mình ghé vào bàn cơm đầy đồ ăn chậm rãi ăn. về phía bàn cực kỳ kinh ngạc. Đầu cá nấu canh, cá kho tàu, cá nấu ớt,… Sao biết cá cũng có nhiều cách làm như vậy, lại nhìn gương mặt mệt mỏi của giống cái, nhất thời vừa đau lòng vừa cảm động.

      Mùa tuyết đến ruộng hoa mầu thu hoạch được nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến Trác Ngọc vui mừng rồi. và tộc trưởng gấu trúc quyết định để lại làm giống.

      và Địch Á ở tại sơn động có suối nước nóng, phàm là có giống cái mang thai đến lúc sinh con Địch Á đều quan sát học tập, hơn nữa lại được Trác Ngọc dạy, tại cũng sợ tự mình đỡ đẻ cho con mình nữa, thậm chí còn an ủi ngược lại giống cái của mình cần khẩn trương.

      Địch Á muốn mời hai giống cái có kinh nghiệm sinh con đến nhà, bất đắc dĩ ai chịu đến. Đối với việc này cũng có thể hiểu được, người trong tộc chưa bao giờ đỡ đẻ cho người ngoại tộc, huống chi giống cái người thú đều tự mình sinh, khí lực bọn họ rất lớn, sinh em bé cũng rất dễ dàng, vì vậy ai dám mạo hiểm. Cuối cùng vẫn là tộc trưởng an ủi , khuyên , cam kết đến giúp đỡ. Nhìn ánh mắt kiên định của tộc trưởng, biết ông ta có được tự tin này từ đâu.

      Thực tế thể tin, ngày đó quả tộc trưởng giúp rất nhiều.

      Đêm hôm đó, Trác Ngọc ăn cơm tối xong nằm giường mới ngủ được chốc lát bị đau tỉnh lại. Từng cơn đau bụng truyền đến khiến kêu lên, kinh động đến Địch Á chuyện với tộc trưởng. Địch Á nghe được động tĩnh liền chạy tới, thấy Trác Ngọc nằm giường khổ sở rên rỉ, vội vàng hỏi: “Sao vậy, có phải rất đau hay ?”

      Tộc trưởng gấu trúc thấy Trác Ngọc như vậy biết là sắp sinh liền rống tiếng với Địch Á: “Tiểu tử thối, còn đứng ngây ra đó làm gì, nàng ấy sắp sinh rồi, mau chuẩn bị .”

      Mặc dù sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị luống cuống, đành cố gắng trấn định chuẩn bị đồ vật cần thiết. Trác Ngọc đau muốn ngất , tóc trán bị mồ hôi làm ướt. Địch Á ở cạnh dường như cũng rất thống khổ, mồ hôi từ trán ngừng chảy xuống, gương mặt ràng nóng nảy lại cố gắng trấn định.

      Tộc trưởng gấu trúc cầm miếng thịt nướng cho Trác ngọc bổ sung thể lực, ông đẩy Địch Á ra để cho ông ta đỡ đẻ. Địch Á lấy chăn da thú người Trác Ngọc ra, hai bàn tay to vuốt ve bụng Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.

      Nhìn giống cái của mình khổ sở, Địch Á hận người mang thai phải mình: “Tộc trưởng, sao đứa bé vẫn chưa ra, Ngọc Nhi đau sắp chết rồi, ngài mau nghĩ biện pháp .”

      Tộc trưởng gấu trúc cho Trác Ngọc uống nước , nghe thấy Địch Á vậy trợn trắng mắt. Ông có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ, ông cũng phải bác sĩ, bác sĩ duy nhất vẫn chờ họ đỡ đẻ cho kìa. Nhưng ông cũng biết tâm tình Địch Á nên vỗ vỗ vai : “Còn phải đau thêm khoảng thời gian nữa, ngươi hãy thả lỏng, nếu sao có thể nghênh đón đứa bé của ngươi. cần khẩn trương, đến đây uống ngụm nước, ăn chút gì đó bổ sung thể lực.”

      Địch Á trợn trừng mắt nhìn tộc trưởng gấu trúc: “Ngọc Nhi khổ sở như vậy, ta sao có thể ăn được gì nữa?”

      Thấy tộc trưởng gấu trúc chậm rãi ném đậu phộng vào trong miệng trong lòng Địch Á tức muốn chết. quay đầu nhìn tộc trưởng gấu trúc nữa tiếp tục an ủi giống cái của mình.

      Cũng may đứa bé này giày vò Trác Ngọc nhiều, trận đau đớn qua có tiếng khóc to lớn vang vọng trong sơn động suối nước nóng. Địch Á ôm đứa bé ra để ở bên, còn mình nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc mệt lả ngủ thiếp , gắt gao nhìn Trác Ngọc xác định đúng là ngủ thiếp mới thả lỏng tâm tình.

      Tộc trưởng gấu trúc nhìn nổi bộ dạng Địch Á giống như tượng điêu khắc đứng trước giường Trác Ngọc liền tới đá hai chân : “Ngươi đứng chỗ này làm gì, mau nấu nước cho nàng ấy tắm. Chưa từng thấy người nào như ngươi, đứa bé ôm ra toàn thân đầy máu cũng biết tắm cho nó cái, ngươi muốn đứa bé nữa à?”

      Lúc này Địch Á mới phát tộc trưởng tắm sạch đứa bé của bao lại trong da thú chuẩn bị trước đó. nhận lấy con của mình phát đứa bé phải hình thú: “A, tộc trưởng, ngài thấy , bé là hình người, là hình người. Mới ra đời là hình người, bé về sau nhất định là người mạnh mẽ trong bộ lạc.”

      Tộc trưởng gấu trúc dám đả kích . Loài người sinh ra tất nhiên là hình người, chỉ sợ rằng về sau bé biến được hình thú, khó có thể sinh tồn ở nơi này. Nhìn bộ dạng ngu ngốc của , vẫn nên để cho vui mừng chút .

      Địch Á nhìn đứa bé của mình, làn da nhăn nhúm hồng hồng. Có điều đứa bé hơi , nhưng để tâm. Về sau cho ăn nhiều, dáng dấp nhất định rất cao lớn.

      Trác Ngọc ngủ rất lâu, vừa tỉnh lại liền nhìn đứa bé của mình. Thấy đứa trẻ có hình người, mặc dù rất vui mừng nhưng cũng có chút rầu rĩ. Nếu đứa bé này cả đời đều là hình người mà phải hình thú sao có thể sinh tồn ở nơi này.

      Đứa bé trong ngực say sưa bú sữa. nhìn đứa bé, quyết định nuôi dưỡng bé tốt để bé có sức mạnh to lớn cũng có thể sinh tồn ở đại lục này.
      -Hết chương 37-

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Xảy ra chuyện.

      Mỗi ngày Địch Á đều cười ha ha vui sướng phục vụ vợ con, ngay cả Trác Ngọc cũng nhịn được bộ mặt cả ngày cười hì hì khúc khích của .

      Tộc trường gấu trúc thừa dịp gió tuyết dừng lại chạy về nhà của mình, ông cũng chấp nhận được bộ dạng ngu ngốc của Địch Á nữa. Nếu ưa , bằng rằng ông bị khí ấm áp trong sơn động làm cho nhớ tới ngôi nhà ở Thế kỷ 21. Nơi đó có vợ và con của ông, nếu phải vì xuyên qua đáng chết này, chừng bây giờ ông vẫn còn ở nhà cãi vã với con của mình. Ông len lén lau vài giọt nước mắt, đổi thành khuôn mặt tươi cười trở về nhà.

      Hơn mười ngày sau Trác Ngọc kinh ngạc phát Tá La có thể đứng lên, dìu bé bé vùng vẫy tự bước . Chỉ là hàm răng chưa mọc ra, cũng thể , nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ cho Trác Ngọc vui mừng rồi. Đứa bé loài người phải năm mới có thể .

      Tá La hoạt bát, đây là Địch Á . Đứa bé của người thú vừa mới sinh ra là có thể , vì được sinh ra trong hình dạng thú nên phần lớn đều chạy loạn, mà đứa bé nhà mình mỗi ngày ăn ngủ chính là chạy tìm góc rồi ngây ngốc trong đó.

      Mỗi lần rảnh rỗi Trác Ngọc chạy trêu chọc con của mình. Có lần bọn họ ngồi ở bên cạnh nồi đá, Trác Ngọc ôm Tá La hát nhạc thiếu nhi cho bé nghe, cuối cùng lại cảm thán với Tá La: “Con trai à, về sau con phải sống thế nào đây. thể hóa thành hình thú săn được con mồi, đói bụng biết làm sao. Mẹ cũng thể nuôi con cả đời được.” Trác Ngọc giọng than thở.

      Trác Ngọc rất là lo lắng, lại phát giác bé con nắm tay áo , tay khác vỗ vỗ lồng ngực của mình, trong miệng ưm ưm, tay còn vỗ vỗ bả vai giống như an ủi. Trác Ngọc kích động, thử dò xét hỏi: “Con có thể nghe hiểu mẹ gì?”

      Nhìn bé con gật đầu với mình, Trác Ngọc rất vui mừng. Từ đó mỗi ngày Trác Ngọc đều tiến hành giáo dục với Tá La, phàm là những kiến thức mà học được ở mảnh đại lục này truyền thụ lại tất cả cho bé con để bé có thể học theo . còn muốn tiến hành huấn luyện thể trạng cho Tá La, nhưng nhìn bé mới được sinh ra lâu nên thể nóng vội, về sau dạy dần dần là được.

      Sau đó thời tiết cũng trở nên ấm hơn, ruộng đồng cũng bận rộn. Mỗi ngày Trác Ngọc đều để Tá La theo mình đến ruộng, mặc dù bé thể làm gì, nhưng nhìn cũng là cách học tập. Lại , bé con rất dính Trác Ngọc, buổi tối lúc nghỉ ngơi Địch Á phải tốn rất nhiều hơi sức mới dỗ được bé trở về phòng của mình ngủ. Nửa đêm Tá La thường trốn đến phòng của Trác Ngọc và Địch Á muốn ngủ chung với mẹ. Có vài lần hai người thân mật bị Tá La cắt đứt, Địch Á giận đến mức xanh mặt, hận thể đánh Tá La.

      Sau đó Địch Á suy nghĩ ra cách, buổi chiều lúc rảnh rỗi thường mang Tá La đến sau núi, đợi đến tối quay trở về Tá La sức cùng lực kiệt. Nhìn bộ dạng buồn ngủ của con, Trác Ngọc tránh được oán giận Địch Á. Con trai còn quá , sao có thể hành hạ như vậy. Nhưng sau này Trác Ngọc dần dần phát đứa con nhà mình dưỡng thành thói quen đến sau núi. Cho dù Địch Á mang bé , bé cũng tìm Trác Ngọc chỉ ngón tay về phía sau núi, cho Trác Ngọc biết bé muốn đến đó. Trác Ngọc theo Tá La phát bé con nhà mình luyện leo cây, có lúc hái rất nhiều rau củ dại và thảo dược trở về.

      Nhìn Tá La vì hái trái cây mà luyện tập leo cây, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Sau đó dạy Tá La bện cỏ thành dây thừng, làm nút thắt, dạy bé cạch dùng thòng lọng để hái trái cây, hoặc là lợi dụng sợi dây để leo cây. Chỉ qua mấy ngày Tá La học được, mỗi ngày về nhà đều vác theo cái ba lô căng phồng, sau đó khoe thành quả của mình cho Địch Á và Trác Ngọc xem.

      Mỗi lần như vậy Địch Á cũng cho bé mặt mũi, khích lệ bé vài câu. Tá La thèm nhìn , điều mà bé để ý nhất chính là những câu khích lệ của Trác Ngọc. Thời điểm chia trái cây, bé cũng cho Trác Ngọc rất nhiều, chia cho Địch Á chỉ ít ỏi vài trái. Lúc này Địch Á rất ghen, giả bộ uất ức với đứa con của mình. Mặc dù ở nhà Địch Á là như vậy, nhưng ở ngoài khoe khoang con của mình khắp nơi, khiến người thú trong bộ lạc cảm thấy rất hứng thú với Tá La. Vô luận Tá La đến nơi nào cũng có người dắt Tá La trêu đùa bé.

      Đối với việc Địch Á khoe bé với mọi người, Tá La rất bất mãn. Ở nhà Trác Ngọc thường có thể thấy Tá La ưm ưm rống lên với Địch Á, sau đó Địch Á cũng tố cáo với Trác Ngọc đứa con của mình thân cận, tôn trọng mình.

      “Ngươi xem, tối hôm đó có phải ngươi động tay động chân trong rượu quả hay ?” Tộc trưởng gấu trúc lôi kéo Địch Á chất vấn.

      Hôm nay Địch Á mới từ đồng ruộng ra thấy tộc trưởng gấu trúc cản trở đường của mình. rất muốn quay đầu bỏ , nhưng tộc trưởng lại liều mạng lôi kéo .

      “Ngươi cần giả bộ với ta, lúc trước ta uống ba quả rượu quả cũng chỉ cảm thấy choáng váng.Nếu ngươi động tay chân, sao ta có thể say rượu, ngươi đàng hoàng khai ra cho ta.”

      “Ngày đó ta cho ngài uống rượu quả có thuốc mê của Ngọc Nhi.”

      “Thuốc mê? Sao ngươi lại bỏ thuốc mê vào đó? Ta cũng đắc tội với ngươi. Tiểu tử thối nhà ngươi, ta nuôi ngươi lớn lên, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao? Ngươi hay , ta đánh ngươi.”

      “Ngày đó sau khi ta lại quay trở lại, nghe thấy tộc trưởng lẩm bẩm muốn mang Trác Ngọc nên ta mới để cho ngài uống say, ta thể để ngài đưa Ngọc Nhi .” Địch Á dừng chút, lại tiếp: “Tộc trưởng ngài muốn đánh ta đánh , dù sao ta cũng hối hận khi làm như vậy.”

      “Ngươi…” Tộc trưởng gấu trúc rất bất đắc dĩ, bọn trẻ bây giờ rất có dũng khí.

      “Các ngươi phải đồng loại, ngươi nhìn đứa bé mà Trác Ngọc sinh ,bé cũng giống nàng thể hóa thành hình thú, về sau đứa bé kia sống như thế nào?”

      “Ta mặc kệ, dù sao ta chính là muốn Trác Ngọc, cùng lắm ta nuôi họ cả đời.”

      “Ngươi nghĩ lại cho ta, ngươi chết sớm hơn Tá La sao có thể nuôi bé, đến lúc ngươi già rồi hết chạy nổi, ngươi còn có thể nuôi Tá La sao?”

      “Tộc trưởng, cho dù ngài cái gì ta cũng buông tha Trác Ngọc, cũng bỏ lại Tá La. Bọn họ ở nơi nào, ta theo tới đó.”

      “Sao ngươi lại hiểu chuyện như vậy, ta cố ý đến thương lượng với ngươi, ngươi lại có thái độ này. Ngươi suy nghĩ xem, sinh mệnh của Trác Ngọc rất ngắn ngủi, chưa tới 10 20 năm nữa già rồi, thể sống lâu dài với ngươi. Ngươi giữ nàng lại làm gì, hơn nữa ngươi cũng thể ngăn cản nguyện vọng muốn về nhà của người ta.” Tộc trưởng gấu trúc hướng dẫn từng bước, hy vọng Địch Á có thể nghĩ thông suốt.

      Trong lòng Địch Á phải mâu thuẫn, nhưng vẫn cố chấp muốn sống cùng Trác Ngọc. thành : “Tộc trưởng, cho dù ngài như nào nữa, ta cũng buông tay.”

      Tộc trưởng thấy gương mặt Địch Á có chút dãn ra cho là Địch Á nghĩ thông suốt, lại ngờ như vậy. Ông phất phất tay áo: “Vậy ta cũng mặc kệ ngươi muốn nghĩ thế nào nghĩ. Bây giờ ta tìm Trác Ngọc, tin rằng nàng rất muốn về nhà.”

      Địch Á nhớ tới lúc mình mới quen Trác Ngọc, khi đó Trác Ngọc rất muốn về nhà vội vàng ngăn tộc trưởng gấu trúc lại, van xin : “Tộc trưởng, ngài đừng tìm Ngọc Nhi có được hay ? Ngài muốn ta làm cái gì cũng được, chỉ cần đưa Ngọc Nhi về nhà, làm ơn.”

      Hai người giằng co bên cạnh có giọng nữ truyền tới.

      “Các người cái gì mà về nhà, lại cho ta những lời vừa rồi.” Trác Ngọc híp mắt tới bên cạnh họ. Trác Ngọc vốn là để cho Tá La gọi Địch Á về nhà ăn cơm, Tá La thấy cha mình giằng co cùng tộc trưởng dám tới liền chạy về nhà tìm Trác Ngọc tới đây. Đến lúc Trác Ngọc đến cũng chỉ nghe được mấy câu đối thoại cuối cùng của họ.

      Địch Á nặn ra nụ cười: “Ta cùng tộc trưởng đùa mà thôi, có gì.Tộc trưởng ngài cũng đói bụng rồi, nhanh về nhà ăn cơm .” Địch Á xong liền ôm Trác Ngọc muốn về nhà.

      Trác Ngọc nhìn Địch Á, đẩy ra tới trước mặt tộc trưởng gấu trúc: “Tôi tin tộc trưởng nhất định cho tôi câu trả lời thuyết phục.”

      “Tộc trưởng, ngài đừng , ngàn vạn lần được , ta cầu xin ngài.” Địch Á biết mình ngăn cản được giống cái, chỉ có thể khẩn cầu tộc trưởng với Trác Ngọc.

      Nhưng điều mà thỉnh cầu, tất nhiên tộc trưởng đồng ý. Tộc trưởng gấu trúc có ý xin lỗi nhìn Địch Á cái, vừa lôi kéo Trác Ngọc về phía nhà mình, vừa với Trác Ngọc cách rời khỏi đây.

      Đến nhà tộc trưởng, Trác Ngọc biết tất cả mọi chuyện. bình thản với tộc trưởng muốn xem tảng đá có khắc phương pháp về nhà. đường hỏi tộc trưởng gấu trúc, nếu ông biết phiến đá này vậy vì sao về nhà. Tộc trưởng gấu trúc cho biết, tảng đá này có khắc chỉ có người xuyên qua hoàn chỉnh mới có thể trở về, linh hồn xuyên qua có cách nào. Quan trọng nhất là, phương pháp trở về được khắc bằng tiếng , ông hiểu phía viết cái gì.

      Trác Ngọc theo tộc trưởng gấu trúc đến tảng đá được ông ta giấu trong phòng ngủ, nhưng lại tìm thấy bóng dáng của tảng đá kia đâu.

      “Sao lại có, ràng tôi đặt dưới gầm giường mà?” Tộc trưởng gấu trúc gấp đến độ xoay quanh.

      “Ông xác định ông đặt dưới gầm giường mà đặt ở nơi khác?” Trác Ngọc rất là hoài nghi.

      chờ chút, tôi đến phòng khác tìm xem sao.”

      Trác Ngọc cũng nhàn rỗi giúp đỡ tộc trưởng gấu trúc tìm. Nhưng tìm nửa ngày cũng thấy tảng đá có khắc tiếng , ngọn lửa hy vọng mới được nhóm lên cũng bị dập tắt.

      Lúc này trong sân truyền đến thanh của Mai Mai: “Cha, cha có nhà ? Trưa rồi nên ăn cơm thôi, nhanh chút.”

      tại tộc trưởng gấu trúc ăn cơm cùng bọn Mai Mai, vì vậy mỗi khi đến giờ cơm Mai Mai đến gọi tộc trưởng.

      Tộc trưởng gấu trúc nghe được thanh của Mai Mai, chạy ra thấy Mai Mai đứng đường đá trong sân gọi tới gọi lui. Thấy cha mình ra ngoài, Mai Mai chạy chậm đến ôm cánh tay cha mình ra cửa. Tộc trưởng gấu trúc nhìn chằm chằm con đường đá trong sân nghi hoặc hỏi: “Buổi sáng lúc ta ra cửa có con đường đá này, sao lúc trở về lại có ở đây?”

      Mai Mai nghe cha mình cười híp mắt trả lời: “Cha, mấy ngày trước phải cha trời mưa trong sân đều là bùn dễ ư, con gọi Lam Mặc đến làm cho cha con đường đá, cha xem con đường này phải rất tốt ư?”

      Tộc trưởng gấu trúc nghe vậy cũng cười ha ha: “Tốt!!”

      Nhưng đến khi ông nhìn thấy mấy hòn đá mặt đất hỏi: “Mai Mai, con có thấy tảng đá để dưới gầm giường của ta hay ?”

      “A, cha là tảng đá kia ư? Buổi sáng con quét dọn phòng cho cha thấy phía rơi xuống rất nhiều bụi bặm nên con để Lam Mặc dời tảng đá đó ra ngoài. Con thấy tảng đá kia cũng rất bền chắc nên để cho Lam Mặc trải mặt đất làm đường đá rồi. Phía bằng phẳng nên con bảo Lam Mặc mài những tảng đá đó. Cha xem, góc tường kia chính là những phần bị bỏ của mấy tảng đá này.”
      -Hết chương 38-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :