1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu (42/42) Hoàn[ Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Đồng bào.

      Trác Ngọc híp mắt nhìn tộc trưởng gấu trúc cười đến mức khóe miệng cũng kéo tới mang tai. Địch Á đưa khối thịt nướng cho , nhìn theo tầm mắt của Trác Ngọc cũng phát nụ cười của tộc trưởng. có chút sợ hãi, bộ dáng tộc trưởng như vậy giống như từ “biến thái” mà giống cái cho biết. Chẳng lẽ là bị bệnh, vậy phải nhanh chóng để cho Ngọc Nhi nhìn cái.

      mảnh đất trống lúc này tuy rằng phải yên tĩnh, nhưng là hề náo nhiệt như ngày thường, các người thú khác cũng dám nhìn về phía Trác Ngọc. Cho dù cần phải qua chỗ họ cũng thả bước chân, tận lực để Trác Ngọc chú ý đến mình.

      Trác Ngọc gì nhìn người thú trước mắt rón rén cong người giống như con rùa qua chỗ mình, đỉnh đầu đàn quạ đen bay qua. cũng chỉ biểu diễn chút phương pháp giải phẫu, cư nhiên lại đạt hiệu quả đến mức này.

      Địch Á vốn cho rằng từ tối ngày hôm đó về sau nhất định có giống đực khác tới quầy rầy cuộc sống của và giống cái của , thế nhưng tại sao Đan Chu vẫn tới?

      “Lần này ngươi lại muốn đưa cái gì?” Địch Á áp chế lửa giận trong lòng, hai mắt liều mạng trừng Đan Chu đứng ở cửa nhà mình. Tiểu tử chết tiệt này lại tới quấy rầy giống cái nhà , muốn đưa đồ tốt cho Ngọc Nhi. Quả thực là khiêu chiến nhẫn nại của mà.[***************.com]

      Đan Chu thèm quan tâm đến Địch Á, ở cửa ra vào gọi Trác Ngọc giống như gọi hồn. Trác Ngọc bị gọi đến phiền nên ra ngoài xem Đan Chu lại tặng cho cái gì. Địch Á cũng muốn theo Trác Ngọc, cho oai là bảo vệ giống cái của mình bị Đan Chu khi dễ, thực tế muốn xem Đan Chu còn có mánh khóe mới mẻ gì.

      Đan Chu khinh bỉ liếc Địch Á cái, muốn nhìn nhìn, cần gì nhiều lý lẽ như vậy.

      trách được Đan Chu lần này lại dương dương tự đắc như vậy, ra là chiếc xe ngựa . cần phải cũng biết Trác Ngọc có bao nhiêu kích động. biết Đan Chu làm bằng cách nào, mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng vẫn chấp nhận được.

      Đan Chu nhìn vẻ mặt Trác Ngọc biết quà tặng mình đưa tệ. đợi Trác Ngọc mở miệng, liền khoe khoang.

      “Đây chính là ta nghe lén tộc trưởng chuyện với Kiệt rồi làm ra. Ta thông minh , đến bây giờ Kiệt vẫn làm được đấy.” Đan Chu nháy đôi mắt hồ ly của mình, bộ dáng mau khích lệ ta .

      Địch Á khẩn trương nhìn giống cái của mình, chỉ sợ Trác Ngọc bị quà tặng của Đan Chu bắt mất.

      Trác Ngọc cảm thấy lo lắng của Địch Á là hoàn toàn cần thiết, hơn nữa lúc trước cũng qua, Địch Á vô dụng cũng theo . Nhưng Trác Ngọc cũng khen Đan Chu hai câu tượng trưng.

      đợi Trác Ngọc tiếp, Đan Chu ra vẻ thần thần bí bí lại gần Trác Ngọc: “Ngày đó ta theo nàng lên núi, nàng để ý đến ta, ta liền trở về. Lúc tới gần nhà tộc trưởng, ta nghe thấy tộc trưởng khiển trách Kiệt, quá ngu ngốc, ngay cả giống cái cũng theo đuổi được. Tộc trưởng còn dạy Kiệt phải theo đuổi giống cái như thế nào, cái xe đẩy này chính là chủ ý của tộc trưởng.”

      ra là như vậy, như vậy và tộc trưởng cần phải chuyện với nhau rồi.

      Địch Á thấy giống cái của mình chỉ lo chuyện với Đan Chu chú ý đến tồn tại của mình trong lòng cảm thấy ê ẩm.

      Về phần Đan Chu, thấy sắc mặt Địch Á được tốt, nụ cười gương mặt lại càng rực rỡ, tin rằng Địch Á thể tranh được với .

      Trước kia sớm xem Địch Á là bại tướng dưới tay , hôm nay lại càng để trong mắt. tại trong mắt tất cả đều là Trác Ngọc, khắp người lên trái tim màu hồng. tự với chính mình: Đan Chu, ngươi nhất định phải bắt được trái tim của giống cái này. Nếu như bất đắc dĩ làm theo cách của tộc trưởng đốn gục nàng. Nàng theo kéo nàng .

      con đường phía sau núi, tộc trưởng gấu trúc vừa dạo vừa ngâm nga khúc hát. Bỗng nhiên sau lưng xuất lực lớn kéo ông lại, tiếp theo thanh đao xương lạnh như băng xuất cổ ông, đồng thời sau lưng cũng xuất thanh lạnh lẽo.

      “Lão già nhà ông, tôi cảm thấy ông có điểm lạ, hôm nay tôi xác định được ông là từ Thế kỷ 21 đến, vậy mà dám trêu chọc tôi. Tôi để cho ông ca hát, để cho ông hát ông còn dám hát vui vẻ như vậy, tôi hận được đập chết ông.” Tay còn lại của Trác Ngọc ngừng huơ nắm đấm, chân cũng chịu yếu thế đạp tộc trưởng gấu trúc mấy cái.

      cần đoán tộc trưởng gấu trúc cũng biết người đến là ai: “Bà ngoại của tôi ơi, thể như vậy, tôi là người già mà, đánh tôi tàn phế làm thế nào? Huống chi tôi cũng phải cố ý tỏ ra quen biết , phải cố ý, phải tin tôi.” (Vì chỗ này TN nhận ra tộc trưởng là người TK 21, nên mình cũng để xưng hô tại luôn nhé)

      Trác Ngọc đánh cũng mệt, bỏ đao xương xuống, liếc tộc trưởng gấu trúc cái: “ phải cố ý? Vậy sao lần trước ông lại giễu cợt tôi có kỹ thuật leo cây?”

      “À… nghĩ sai rồi, sao tôi có thể giễu cợt chứ, tôi là hạng người như vậy sao?” Tộc trưởng gấu trúc chợt nhớ tới hình ảnh giải phẫu tại mảnh đất trống tối qua rùng mình. rất sợ Trác Ngọc giải phẫu , chừng còn mang chưng rồi nấu, như vậy thê thảm.

      chọn đề tài an toàn hơn, cẩn thận : “Sao lại đoán được?”

      Trác Ngọc tìm bụi cỏ ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo tộc trưởng ngồi xuống: “Ngay từ đầu tôi cảm thấy khi ông chuyện khẩu có vấn đề, khi ông chuyện luôn mang theo khẩu vùng Tứ Xuyên. Vốn tôi cũng chú ý như vậy, chỉ là sau này Địch Á với tôi trước kia ông chuyện như vậy, đây là nghi vấn thứ nhất. Thứ hai chính là kiến trúc trong bộ lạc, cũng là Địch Á trước kia bọn họ chỉ ở sơn động chưa từng có ai xây nhà gỗ. Mặc dù có người thử nhưng thể tạo ra phòng ốc tinh xảo như vậy, có được kỹ thuật thông thạo như vậy phải mất vài chục năm mới có thể tạo nên. Thứ ba chính là chuyện ông dạy Kiệt chế tạo chiếc xe ngựa. Phải biết rằng, người thú cho dù là giống cái hay giống đực tốc độ chạy đều rất nhanh, bọn họ căn bản cần phương tiện giao thông này. Dĩ nhiên còn có bài hát lúc nãy ông mới hát, nếu tôi nhớ nhầm bài hát ấy có tên “hoa loa kèn nở hoa đỏ au” . Ông xem, nhiều bằng chứng như vậy sao tôi có thể chắc chắn?”

      Tộc trưởng gấu trúc vừa sa sút, vừa vui mừng. Mặc kệ như thế nào, ở mảnh đại lục xa lạ này gặp được người tính là người quen cũng là chuyện may mắn. Càng khiến ông vui sướng chính là Trác Ngọc còn là bác sĩ. Phải biết rằng, khi ông tỉnh lại phát mình ở trong thân thể của con gấu trúc cần cũng biết có bao nhiêu sợ hãi. Mặc dù đây là người thú có năng lực sinh tồn rất mạnh, nhưng vẫn thể so sánh với nhà của mình.

      Mặc dù ông cũng rất thích quốc bảo gấu trúc nhưng cũng nên đùa bỡn ông như vậy. Khi đó ông lo lắng nếu ông ngã bệnh ở nơi thiếu thuốc này có thể sống bao lâu. ngờ ông trời nghe được tiếng lòng của ông, đưa tới bộ lạc bác sĩ khiến ông kích động thôi. Mặc dù suy nghĩ như vậy là tốt, nhưng ông vẫn thể khống chế được mà toét miệng cười.

      Trác Ngọc thấy ông ta cười nhịn được muốn đánh. Nhưng vẫn nhịn được, chỉ dùng ngôn ngữ đả kích ông ta: "Vì sao thời gian dài như vậy tôi chưa từng thấy ông nấu cơm, đừng cho tôi biết rằng ông nấu cơm."

      Tộc trưởng gấu trúc khó có khi đỏ mặt, mặc dù khuôn mặt gấu trúc kia nhìn ra được chút gì, nhưng ông ta vẫn xấu hổ cúi đầu: “Từ đế lớn tôi chỉ cảm thấy hứng thú với nghề mộc, chưa từng học nấu cơm. Mặc dù tôi cùng chán ăn thịt nướng rồi, nhưng lại có nồi, nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng."

      “Vì vậy ông thuờng xuyên ăn chực?"

      Tộc truởng gấu trúc thẹn quá hóa giận: "Có thể trách tôi ư, người nào cho biết tôi biết nấu cơm. Mà cho dù tôi muốn cải thiện cuộc sống cũng được, những loại rau kia biết tôi… Tôi Iại biết chúng. Huống chi tôi là người thường xuyên ăn chực, nhưng cũng phải ngày ngày , bữa bữa .”

      "Ông..." Trác Ngọc cảm thấy ngay cả ý muốn giết ông ta cũng có, ông ta có thể vô sỉ thêm chút hay .

      " phải biết cảm giác ngày ngày ăn thịt nướng là như nào, đó quả thực là loại khổ ép a, quả chính Ià ác mộng." Tộc trưởng gấu trúc đột nhiên nghẹn ngào : " nhất định phải dạy những người thú đó cách nấu cơm, để cho bọn họ nếm thử chút rốt cuộc cái gì mới là mỹ vị. biết, mỗi lần nhìn thấy bọn họ vất bỏ tim gan tôi có bao nhiêu đau lòng. nhất định phải để cho nhóm người chưa được khai hóa này mở mang kiến thức."

      Trác Ngọc nghe được thanh nghẹn ngào của ông ta, trong lòng cũng có chút đau buồn. Dù sao cũng là đồng bào cùng chung cảnh ngộ, lại càng dễ dàng hiểu nhau.

      ôm tộc truởng gấu trúc để ông ta có thể tận tình phát tiết. nhịn được muốn hỏi ông ta có biện phát nào để trở về hay ? Nhưng nếu có biện phát trở về, nên như thế nào? Nên trở về hay ở lại nơi này? biết nên làm sao, rất muốn về nhà thăm nhà chút xem cha mẹ có mạnh khỏe hay ?”

      nghiêm túc nhìn ông ta: "Ông cho tôi biết, ông có nghĩ ra được biện phát về nhà hay ? Nếu như có ông biết, ngàn vạn lần được giấu giếm, có được hay ?"

      tôi đây, nước mắt Trác Ngọc cũng tràn ra hốc mắt, bi thuơng nhìn tộc trưởng gấu trúc, nhưng ông ta lại cảm thấy phải nhìn , mà là xuuên qua ông ta nhìn người ở phương xa. Vậy ông có nêm cho biết hay . Suy nghĩ trong chốc lát, ông quyết định qua đoạn thời gian ngắn rồi hãy . Tối thiểu phải đợi cho đến khi dạy những người thú kia cách nấu ăn cùng cách dùng số thảo dược đơn giản mới được.

      Trác Ngọc tất nhiên ngờ được ông giấu giếm . Hai người tiếp tục xuân thương thu buồn, qua khoảng thời gian dài hai người tự về nhà mình. Trước khi , tộc trưởng gấu trúc vẫn quên dặn buổi tối đến nhà Địch Á ăn chực, dặn dò Trác Ngọc nấu nhiều thức ăn ngon. Trác Ngọc cũng lười so đo với ông ta, có tinh lực để làm điều này.

      Trác Ngọc tính toán rất tốt, nhưng là hôm nay ông trời dường như ý khiến bực bội.

      Lúc này Địch Á cùng Đan Chu ở trong rừng cây đánh nhau, lúc ấy Địch Á bị Đan Chu kích thích nhịn được. Đan Chu lại khiêu khích thêm vài lần, tuy rằng giống cái của thân cận với Đan Chu, cũng cần để ý đến những người liên quan. Nhưng người thú tính tình kiêu ngạo, cũng thể dễ dàng bỏ qua khiêu khích của Đan Chu, bằng mặt mũi của để ở nơi nào.

      Sau khi Trác Ngọc hai người vào trong rừng giằng co.

      Đan Chu vừa thấy Địch Á muốn đấu với cũng kích động. luôn cho rằng thực lực của Địch Á yếu, cũng muốn cùng Địch Á so tài phen, tốt nhất là đánh ngã để cho Trác Ngọc nhìn xem ai mạnh hơn. Khi đó Trác Ngọc ngoan ngoãn tiếp nhận theo đuổi của .

      Cứ như vậy sau khi Trác Ngọc hai người liền đại chiến. Mặc dù Trác Ngọc được thấy toàn bộ quá trình, nhưng khi cùng tộc truởng gấu trúc tách ra xuống núi thấy hai bóng dáng hỗn chiến, phân ai là ai.

      Mọt lát sau hai bóng dáng dần trở nên ràng, hai người đánh nhau cũng tách ra, là Địch Á và Đan Chu. Trác Ngọc cảm thấy da đầu căng lên, đây là có chuyện gì cư nhiên đánh liền đánh, chẳng lẽ sợ rằng những ngày sau này của đủ đặc sắc sao.

      Người đầu tiên nhìn thấy Trác Ngọc là Đan Chu, kéo thân thể bị thương chạy về phía Trác Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi, nàng xem Địch Á là tàn hạo, đánh ta bị thương đau." Giờ phút này cáo trạng với Trác Ngọc, hoàn toàn bỏ qua nguyên nhân cuộc chiến là vì khiêu khích mới xảy ra.

      -Hết chương 29-
      Last edited: 29/9/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đậu phộng.

      Trác Ngọc lại nhìn Địch Á, người cũng có vài vết thương. thở dài, để ý đến bọn họ thẳng về nhà.

      Đan Chu trợn tròn mắt, thường ngày chỉ cần là giống cái khi nhìn thấy bị thương nhất định thương tiếc , sao Trác Ngọc lại có phản ứng gì? hận hận nhìn theo Địch Á ở phía sau Trác Ngọc, cảm thấy nguyên nhân là do Địch Á. thề nhất định đánh bại Địch Á, đợi đến khi và Trác Ngọc cử hành nghi thức, nhất định thưởng thức nước mắt của Địch Á tốt.

      Địch Á cẩn thận ở phía sau Trác Ngọc. Thấy khí xung quanh rất thấp, dám thở mạnh, đành phải yên lặng.

      Đêm đó ngay cả thuốc Trác Ngọc cũng bôi cho Địch Á, dùng xong cơm tối liền về phòng nghỉ ngơi, cũng với Địch Á câu nào.

      Địch Á biết giống cái của tức giận vì tuân thủ lời hứa lúc trước, để cho người mình có nhiều vết thương đáng, chắc nàng tức giận đến ngút trời rồi.

      Mắt thấy giống cái của mình trở về phòng, há to mồm muốn gì đó, lại ngậm lại. Là lỗi của , nên đánh nhau với Đan Chu. Chính cũng cảm thấy tức giận với bản thân, vì sao luôn làm giống cái đau lòng chứ. Địch Á hận đến mức muốn đập đầu vào tường.

      Trong phòng, mặc dù Trác Ngọc tức Địch Á, nhưng phần khác lại đặt người tộc trưởng gấu trúc. Trước khi bọn họ tách ra vẻ mặt tộc trưởng gấu trúc có chút kỳ quái, nhưng cũng ra.

      Rạng sáng ngày hôm sau Trác Ngọc bị thanh bên ngoài đánh thức. ra ngoài thấy trong sân đầy người, tộc trưởng gấu trúc để cho những người thú xếp thành hàng. Phần lớn trong sân đều là giống cái, khi thấy Trác Ngọc họ đều cúi đầu, còn có người sợ đến mức chạy , thấy vậy tộc trưởng gấu trúc liền đuổi theo ở phía sau. Trác Ngọc nhìn những người ở trong sân, lại sờ sờ mặt của mình, tự nhủ: “ đáng sợ như vậy sao?”

      Cũng biết có phải ông già này trả thù việc uy hiếp ông ta ngày hôm qua hay mà hôm nay mang đến nhà nhiều người như vậy, muốn mệt chết sao?

      lắc lư lắc lư chạy múc nước rửa mặt, sau đó ăn bữa sáng Địch Á để lại bàn cơm, ăn ăn phát người đứng trước bàn cơm, ngẩng đầu lên thấy là người từng đưa tín vật đính ước cho Địch Á – Tiểu Thảo.

      ra Tiểu Thảo muốn tới, bất đắc dĩ những giống cái ngửi được mùi thơm bay ra từ bữa sáng của Trác Ngọc nên rất tò mò, thấy Tiểu Thảo có quan hệ tệ với nên cử nàng hỏi. Tiểu Thảo có chút thận trọng, cắn môi: “Có thể cho ta biết thứ ngươi ăn là cái gì ?” xong ngượng ngùng cúi đầu.

      Trác Ngọc nhướng nhướng lông mày, dùng đũa chỉ chỉ lên bàn: “Sao nếm thử chút?”

      Tiểu Thảo thấy Trác Ngọc lên tiếng, rụt rè cầm lên đôi đũa gắp chút thức ăn phát mùi vị này cay, hoàn toàn khác với mùi vị thịt nướng, cũng thể là ngon như thế nào. chỉ vào thức ăn mâm giống thịt lại giống thịt, hỏi Trác Ngọc: “Màu xanh lá cây hình như là hạt tiêu mà ngươi từng , vậy đây là gì?”

      Trác Ngọc nhìn chút, khóe miệng cong lên: “Đây là gan heo.”

      “Cái gì, đó là gan heo?” Tiểu Thảo kinh hô. Nàng vạn vạn ngờ Trác Ngọc đúng là ăn cái này.

      Những giống cái trong sân nghe thấy thanh của Tiểu Thảo bắt đầu bàn luận xôn xao. Có vài người đến cạnh cửa, nhưng cửa sớm bị tộc trưởng chắn lại. Bằng thân thể gấu trúc to lớn của tộc trưởng có thể xem ông là bảo vệ chân chính rồi.

      “Kêu la cái gì? Ta cho các ngươi đến để học tập, các ngươi chính là như vậy sao?” Gấu trúc chỉ hận rèn sắt thành thép. Ông nhìn Trác Ngọc chậm rì rì ăn gì đó muốn càu nhàu: ngươi là tốt, ngày ngày ngủ nướng. Bất quá những lời này cũng dám ra.

      Ở Thế kỷ 21 ông cũng từng khiển trách con của mình, kết quả con lại phản bác ông, tranh cãi đến ngất trời. Ông sợ cùng những đứa này so đo những việc nhặt.

      Ăn cơm xong Trác Ngọc bắt đầu dạy những giống cái này nhận biết thảo dược, tộc trưởng gấu trúc ở bên cạnh giám sát. phát con gấu trúc này làm người giám sát đến nghiện rồi. Ai nghiêm túc học giáo huấn người đó, cây thước kia còn thường xuyên bùm bùm vang dội, chậc chậc, là nghiêm nghị!!

      Những giống cái kia tất nhiên có rất nhiều oán hận. Bọn họ vốn là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, lần này lại trở thành cỏ dại ven đường, bị đánh khóc sướt mướt khiến Trác Ngọc cảm thấy đau đầu.

      Tại chỗ cũng có mấy giống đực đau lòng nhưng lại dám cãi lời tộc trưởng. Trác Ngọc nhìn trong sân rối loạn, lòng liều lĩnh cũng có.

      “Ầm” tiếng tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc, phát thấy Trác Ngọc đâu.

      “A, người đâu, sao lại thấy người??” Gấu trúc hô câu.

      thanh yếu ớt truyền đến: “Tộc trưởng, ta thấy nàng ấy vào nhà.”

      Ông trừng mắt mắng người trong sân. Vừa thấy tộc trưởng nổi giận tất cả mọi người đều cúi đầu thụ giáo. Ông tới trước mặt từng người, đánh cho mỗi người hai cái, đánh xong vẫn chưa hả giận: “Các ngươi đều là những đứa trẻ biết nghe lời, đừng tưởng rằng có Trác Ngọc là được, ngộ nhỡ nàng ấy chạy mất làm thế nào?” xong ông còn tiếp tục hù dọa: “Nếu như sau này nàng ấy có ở bộ lạc chúng ta, ai còn có thể xem bệnh cho các ngươi? Ngươi, hay là ngươi? Ai cũng biết điều. , mỗi người nhảy ếch trăm cái cho ta, làm xong cho về nhà.”

      Trong lúc nhất thời, trong sân chỉ nghe thấy mảnh thanh hỗn loạn. Địch Á vừa vào cửa bị cảnh trong sân dọa cho ngẩn người. Tộc trưởng sao lại bắt họ nhảy ếch, giống cái của mình phải cũng bị phạt chứ?

      vội vàng liếc nhìn đám người vòng thấy giống cái của mình. Ngay sau đó lại buồn bực, tộc trưởng này lại lên cơn điên gì, tại sao lại phạt mọi người nhảy ếch ở chỗ này.

      Tộc trưởng gấu trúc vừa thấy trở lại, liền hò hét nhanh.

      Địch Á đẩy cửa ra, phát cửa bị khóa từ bên trong. ngó ngó, từ cửa sổ bên phải ba năm bước leo lên tầng , từ cửa sổ nhảy vào. Vừa xoay người thấy giống cái của mình nằm giường nhàn nhã gặm quả lê, nhìn có vẻ tức giận. Lắc lắc đầu, nhất định là giống cái của mình thích ồn ào nên mới trốn ở chỗ này. Nhưng trong sân quả có hơi nhiều người, nên đề nghị tộc trưởng sắp xếp phen, thể để giống cái của mình mệt mỏi như vậy mới được.

      Trác Ngọc nhìn mặt trời chút. Địch Á hôm nay về muộn, lúc này có thể làm cơm trưa rồi. Ừm, trong sân như thế nào vẫn chưa dừng lại, nghiêm trọng hoài nghi con gấu trúc là người có khuynh hướng bạo lực.

      kéo Địch Á xuống lầu nấu cơm, nhìn những người ở trong sân, hai người hăng hái dâng trào ăn.

      Mùi thơm nhàng tỏa ra trong sân khiến cho nước miếng của mọi người cũng ứa ra. Chỉ nghe tộc trưởng gấu trúc câu: “Tất cả mọi người về nhà ăn cơm .”

      ai , mọi người đều nhìn chằm chằm món ăn bàn cơm. Trác Ngọc cảm thấy nghe được ít thanh nuốt nước miếng, Địch Á cũng cảm thấy lông tơ dựng ngược, giống như bị rất nhiều lang sói nhìn chằm chằm.

      Tộc trưởng gấu trúc thấy có ai động liền đuổi người: “Tất cả về nhà , muốn ăn đồ ngon như vậy, về sau ngoan ngoãn học, tự mình làm.”

      Đuổi hết người , ông liền đóng cửa sân lại, chạy chậm tới trước bàn ăn cầm đôi đũa lên. Vừa ăn vừa cảm thán: “Ôi, lâu cũng chưa được ăn thức ăn mỹ vị như vậy, xem sao lại keo kiệt như vậy. Làm được nhiều món ăn, còn có gia vị, tại sao cho bọn họ biết chút, để mọi người cùng nhau hưởng thụ. Mặc dù cho người khác biết, vậy cũng phải cho ta…”

      “Tại sao?” câu của Trác Ngọc khiến tộc trưởng tức đến nghẹn lại. Địch Á tốt bụng vỗ lưng cho ông cũng bị liên lụy: “Ngươi vỗ vỗ cái gì, dùng lực lớn như vậy, muốn đập chết ta à?”[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Địch Á cuống quýt thu tay lại, thấp thỏm: “Tộc trưởng, sao ta có thể muốn đập chết ngài, ta chính là muốn ngài hết nghẹn mà thôi.”

      Tộc trưởng gấu trúc còn muốn cái gì, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Trác Ngọc dám lên tiếng. đáng thương, ông đường đường là người đứng đầu tộc lại phải sợ tiểu nương, là mất hết mặt mũi. Hết cách rồi, ai dám vị thế mạnh hơn người? Ông còn phải dựa vào này để cải thiện cuộc sống đấy. Vì vậy ông kết thúc bữa trưa cách nhanh chóng, biến mất như làn khói. Nếu còn tiếp tục ở lại, chỉ sợ ông bị đông lạnh thành băng.

      Buổi chiều Trác Ngọc cùng Địch Á lên núi. Trác Ngọc muốn kiểm tra chút loại thực vật lần trước thấy phát triển như thế nào rồi. vòng to, mới vừa tới nơi Trác Ngọc vui mừng phát có đậu phộng mọc ra rồi. vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Địch Á vươn tay kéo ra, kết quả cẩn thận lại bị gai đâm trúng tay. tay cảm thấy đau xót, ngờ cây còn có gai.

      Địch Á vừa thấy nhất thời cầm tay bị thương của Trác Ngọc, thè lưỡi liếm sạch vết máu, lại hái mấy lá cây thảo dược chữa thương nhai trong miệng rồi bôi lên vết thương. Lần này Địch Á để làm nữa, muốn làm gì với là được. Tốn thời gian buổi chiều, Địch Á hái được ít đậu phộng, lúc cũng trang bị đầy đủ túi đeo lưng, Trác Ngọc cảm thấy vài ngày sau có thể tới hái tiếp.

      ra việc mà muốn làm nhất là trồng trọt. Nếu như có diện tích đất lớn để trồng trọt, thức ăn nhiều hơn chút. Nhưng chưa tiếp xúc với việc đồng áng bao giờ, đoán rằng con gấu trúc kia cũng vậy, nếu tới nơi này hai năm cũng trở nên như thế.

      Buổi tối Trác Ngọc nấu chút đậu phộng, Địch Á vốn là vừa mắt đồ gì đó như vậy, ăn cũng đủ no bụng. Nhưng sau khi ăn thử, liền khen dứt. Đậu phộng dùng gia vị nấu có mùi vị rất ngon. Giống cái của mình quả còn gì để nữa rồi, vì vậy tộc trưởng mới thích đến đây ăn chực. Phải cùng giống cái của mình thương lượng chút mau sớm dạy người trong tộc, nếu về sau càng có nhiều người hơn đến ăn chực. chỉ vừa nghĩ đến cảm thấy kinh khủng.

      Sau khi ăn xong hai người bắt đầu tản bộ dưới ánh trăng, đây là thói quen mới có của bọn họ. Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, ánh trăng màu bạc phủ lên vùng đất, trong khu rừng yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu thê lương bi ai của dế mèn, mấy con đom đóm bay lơ lửng trong khí, ngọn gió nhàng khoa khoái giống như những tinh linh nghịch ngợm chơi đùa sợi tóc Trác Ngọc, ở trong rừng cây tấu lên ca khúc xào xạc. Địch Á dắt tay Trác Ngọc từ từ tản bộ, cảm thấy trong lòng vui vẻ thôi. im lặng cười cười, tiếp tục về phía trước.

      “Địch Á, có nghe được thanh gì hay ?”

      thanh? thanh gì?”

      nghe cẩn thận, ở phía trước xa, hẳn phải là dã thú, nhưng ban đêm nơi này cũng có động vật đến hoạt động. Sắc trời cũng còn sớm, chúng ta vẫn là trở về .” ra Trác Ngọc sợ có cái gì đó kỳ dị. Dù sao cũng xuyên tới đây, có nghĩa là có những thứ đó, vẫn là thích.

      Địch Á sao có thể để cho mình trở về. kéo chạy nhanh đến xem. Hai người thả bước chân chậm rãi đến gần. Họ tới phía sau bụi cỏ, nhàng vạch ra cỏ cây chắn ngang tầm mắt. Trác Ngọc thấy cảnh làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
      -Hết chương 30-
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Dã chiến.

      Phía trước cách đó xa, con báo, , chính xác giống đực ở trong hình thú nằm người giống cái, hai người làm tình say sưa, tiếng gầm từ tính của giống đực cùng tiếng thở dốc đan thành bài tình ca triền miên gợi tình.

      Trác Ngọc kéo Địch Á muốn , ngờ ở nơi này lại có người chơi trò dã chiến. Màn đêm hôm nay quả thực vô cùng tốt, chơi trò dã chiến cũng rất có tình thú. Phi, nghĩ cái gì thế, lúc này nên sớm rời mới tốt, xem cảnh như vậy cảm thấy mình rất có đạo đức, nếu bị những người chiến đấu ở bên trong phát rất lúng túng, nếu là người quen càng tốt.

      Chỉ là, Địch Á xả ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ nhìn đến nghiện rồi? Nếu đứng ở nơi này làm gì? Thấy bộ dạng tập trung tinh thần của Địch Á, khóe miệng Trác Ngọc giật giật, sao lại phát Địch Á còn có ham mê rình coi người khác làm tình.

      mất nhiều hơi sức mới có thẻ kéo Địch Á trở về. đường về Địch Á còn lưu luyến quay đầu lại nhìn.

      Bọn họ biết, vào lúc hai người rời , con báo giống đực liếc nhìn bọn họ.

      Trác Ngọc lôi kéo Địch Á đầu cũng quay lại bước . lúc lâu tâm tình mới bình phục trở lại, lại giật mình phát cái tay mình nắm rất nóng, giống như bị hù dọa ngay lập tức buông lỏng tay Đich Á ra. Địch Á cố tình làm như biết, lại lần nữa nắm tay Trác Ngọc, siết chặt để Trác ngọc tránh thoát.

      ra Địch Á là cố tình dẫn Trác Ngọc qua, tai của thính như vậy sao có thể nghe được, chính là muốn nhìn chút phản ứng của Trác Ngọc, ra ám hiệu cho nàng. Cũng may nàng có phản ứng, nếu muốn hộc máu. Ừm, còn phải cố gắng thêm mới được, qua khoảng thời gian nữa là đến mùa tuyết rồi, muốn tranh thủ trước đó cử hành nghi thức. (vì đây là suy nghĩ của ĐA nên mình để là "nàng" nhé)

      Về đến nhà, Trác Ngọc vội vã chạy vào căn phòng của mình. sờ sờ lên khuông mặt nóng bỏng, đè trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực yên tĩnh trở lại, trong lòng thầm mắng chính mình. Địch Á lại cố tình chạy tới quấy rối, hỏi có đói bụng , có muốn ăn cái gì hay ?

      Đói, sao có thể đói. đói đến mức muốn ăn người!!!

      Địch Á vẫn ở bên ngoài dụ dỗ , hỏi có muốn ăn chút trái cây gì đó để giải khát hay .

      Bỗng nhiên Trác Ngọc mở cửa ra nhận lấy quả lê trong tay Địch Á. dùng sức gặm quả lê, giống như nó có thù oán với vậy. Địch Á vừa ăn vừa cười híp mắt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc bị nhìn đến cả người được tự nhiên, tức giận hét lên với Địch Á: “ nhìn tôi làm cái gì?”

      có gì, ta chính là cảm thấy Ngọc Nhi rất xinh đẹp, so với hoa vân còn đẹp hơn.” Hoa vân mà Địch Á là loài hoa đẹp nhất mảnh đại lục này, dễ dàng sống sót. Trác Ngọc may mắn được thấy lần, xác rất đẹp. Đẹp đến mức Trác Ngọc là người thích hoa cũng muốn hái nó về.

      Trái tim Trác Ngọc vừa mới bình phục lại theo quy tắc nhảy loạn lên. Địch Á đáng ghét này, êm đẹp tự nhiên lại lời tâm tình với làm gì. Trong lòng nghĩ như nào có nghĩa như vậy: “Tôi… tôi nào có đẹp như thế??”

      Địch Á tới trước mặt , nhu tình như nước nhìn Trác Ngọc: “Nàng ở trong mắt ta vẫn luôn là người đẹp nhất. Người trong tộc đều ta nhặt được bảo vật, có thể tìm được người bạn đời tốt như Ngọc Nhi.”

      “Người nào… Ai là bạn đời của hả? Tôi còn chưa đồng ý, đừng có mà tự mình đa tình.”

      “Là ta tự mình đa tình sao? Ta cho rằng trải qua thời gian dài như vậy, Ngọc Nhi nàng thích ta chút xíu.” Lúc này Địch Á chợt thay bằng gương mặt bi ai, gương mặt bi thương tố cáo Trác Ngọc vô tình.

      Trác Ngọc cảm thấy trái tim bé của mình thể chịu nổi, cảm thấy cứ như vậy cũng phải là biện pháp. Địch Á tốt như vậy khiến thể cự tuyệt, huống chi cũng thích Địch Á. cảm thấy Địch Á rất đáng ghét, bày ra cái lưới nhu tình chặt chẽ vây trong đó, có chỗ để trốn.

      kéo tay Địch Á, giọng an ủi: “Được rồi, cần đau lòng, ra tôi cũng thích .”

      Địch Á nghe Trác Ngọc như thế chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng trong suốt. ngờ hôm nay lại có thể nghe được lời tâm tình của giống cái nhà mình, dường như dám tin vào những lời Trác Ngọc , ngừng lắc lắc vai : “Có ? Ngọc Nhi, nàng sao?” mong đợi nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể khẳng định, để cho xác định mới vừa rồi phải nghe nhầm.

      Trác Ngọc gật đầu với , vui mừng ôm lấy Trác Ngọc xoay vòng tại chỗ. Hồi lâu sau mới đặt xuống, nghiêm túc : “Ngọc Nhi, chúng ta cử hành nghi thức kết làm bạn đời có được ?”

      “A, có phải quá nhanh ?” Trác Ngọc nghĩ, chẳng lẽ đây là cầu hôn sao?

      nhanh.” xong, Địch Á lại nghiêm mặt: “Ngọc Nhi, chúng ta sống chung hai năm rồi, đổi lại là người khác con cũng có, nhanh.”

      “Vậy cũng phải để tôi suy nghĩ chút.”

      “Ừm, nhưng nàng cần suy nghĩ bao lâu a, đến trước mùa tuyết có được hay ?”

      “Cái này tôi đảm bảo, nếu có thể chờ chờ, tôi cũng miễn cưỡng.”

      “À, vậy phải đợi đến khi nào?” Địch Á thận trọng : “Có thể để ta đợi quá lâu ?”

      Trác Ngọc nhìn bộ dạng của , nhịn được muốn trêu chọc: “Đợi đến khi tôi nguyện ý được.” xong chạy về phòng của mình, để lại mình Địch Á ở nguyên tại chỗ rối rắm. Thời điểm Trác Ngọc nguyện ý là lúc nào?

      Hôm sau, vào lúc săn Địch Á cố tình nhắc đến chuyện giống cái thích mình với mọi người, nhận được rất nhiều hâm mộ của những giống đực khác. Dĩ nhiên cũng có người bất mãn với , chỉ nghe Đan Chu câu: “Nàng cũng đồng ý cử hành nghi thức với ngươi, vui mừng cái đầu ngươi a. chừng ngày nào đó nàng thích người khác.” xong bày ra tư thế nghênh đón công kích của Địch Á.

      Câu của Đan Chu như đâm vào tim Địch Á. Tối qua cầu hôn thất bại, đến bây giờ trong lòng vẫn có chút thoải mái. tại Đan Chu lại thêm dầu vào lửa, muốn bóp chết Đan Chu. Nhưng nhớ đến hứa hẹn của mình với giống cái, nên mặc dù trong lòng hận muốn chết, cũng tùy tiện đánh nhau với người khác. liếc Đan Chu vài lần, sau đó tiếp tục săn.

      Thời điểm Trác Ngọc lên núi hái hoa gặp Lam Mặc cùng Mai Mai tới. Chỉ là sao Mai Mai lại xấu hổ như vậy, phải thường ngày luôn rống lớn kêu to với Lam Mặc sao? Đợi chút, sớm như vậy phải là lên núi sao, tại sao lại là từ núi xuống, chẳng lẽ hai người chơi trò dã chiến tối qua là hai người này?

      Nhìn nét mặt thỏa mãn của Lam Mặc, hiểu gật đầu, còn ngại chào hỏi Mai Mai núp phía sau Lam Mặc.

      “Mai Mai, cần né. Tối qua Trác Ngọc và Địch Á nhìn thấy chúng ta rồi, cần phải xấu hổ.” Lam Mặc bình thản .

      “Cái gì? Bọn họ thấy được, sao ngươi lại để cho nhìn thấy, sao ta còn có thể gặp Địch Á ca ca.” xong thẹn quá hóa giận, đánh Lam Mặc mấy cái: “Đều là

      Chương 31 (p.5): Dã chiến

      (Text)

      ngươi, sao lại có thể hư hỏng như vậy, ta để ý đến ngươi nữa.” xong liền lảo đảo chạy .

      Trác Ngọc nhìn Mai Mai chạy trốn, lại liếc về phía Lam Mặc: “ đuổi theo sao, ngộ nhỡ để ý đến sao?”

      “Ta chính là muốn cho nàng mất hết hy vọng. Càng nhiều người biết, nàng lại càng có đường lui. phải nàng cũng muốn nàng ấy quấn Địch Á sao? Lại , ta còn phải cảm tạ chủ ý của nàng.”

      cần phải cảm tạ tôi, nhưng phiền về sau làm việc chọn nơi kín đáo chút, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến tâm tình của người khác.”

      “Nàng cũng phải chưa từng trải qua, ngạc nhiên cái gì?”

      …” Trác Ngọc nổi đóa, để cho Lam Mặc gạo nấu thành cơm, nhưng cũng bảo chỗ nào cũng có thể dã chiến. tiếp tục lên núi, để ý đến Lam Mặc nữa.

      Hôm nay Trác Ngọc lại hái được đầy mấy túi đeo lưng đậu phộng. riêng gì Địch Á, bản thân Trác Ngọc cũng rất thích hoa kết quả. Đậu phộng trừ bỏ có thể ép thành dầu, còn có thể xào, luộc, nấu đồ ăn, chế thành các loại kẹo cùng bánh ngọt, cũng có thể làm gia vị trong đồ ăn.

      Nhưng đậu phộng rất dễ bị ẩm gây lên nấm mốc, sinh ra các loại vi khuẩn lên men có các độc tố có thể gây ung thư, vì vậy đậu phộng bị ẩm mốc nhất định thể ăn. Mỗi ngày và Địch Á đều phơi đậu phộng dưới ánh mặt trời, phơi khô sau đó cất .

      Cây đậu nành bên cạnh cũng sắp thu hoạch được, mấy ngày nữa bận rộn rồi. tại tin tưởng con gấu trúc kia phân biệt được ngũ cốc. Xem ra ông ta chỉ có hứng thú với cọc gỗ, những cái khác cho dù là gì cũng lọt vào mắt xanh của ông ta. Dĩ nhiên điều này bao gồm ăn cơm.

      Nhìn đậu nành cùng đậu phộng khắp ngọn núi, Trác Ngọc cảm thấy nên gọi thêm vài người. Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến việc nên dạy những người thú đó như thế nào, liền cảm thấy đau đầu. Những giống đực kia cũng tồi, còn những giống cái kia có bao nhiêu om sòm a. Cũng biết có phải lúc đầu bị điên hay mà đồng ý dạy những người này. lắc đầu tận lực nghĩ đến nữa, càng nghĩ lại càng than thở.

      phát dạo gần đây tần suất than thở ngày càng cao, cũng biết có liên quan đến việc gần đây Địch Á càng tỏ ý muốn cùng thân mật hay .

      Địch Á săn trở lại giúp Trác Ngọc vác túi đeo lưng về. Dọc theo đường nắm tay Trác Ngọc, hát ca khúc đặc biệt của người thú bọn họ, tâm tình rất là vui sướng.

      Sau này Trác Ngọc từ tộc trưởng gấu trúc mới biết được bài hát mà Địch Á hát là tình ca của Mê Huyễn đại lục, đại ý là: muội muội à, dung mạo nàng là đẹp, xinh đẹp tựa như hoa vân, ta nhìn mà tim ta đập thình thịch, vì nàng mà tặng lông chim Phượng, biết nàng có nguyện ý tiếp nhận tình của ta hay .

      Nghĩ đến bọn họ cũng có nền văn minh giống mình, chỉ là tiếp xúc hiểu mà thôi. Nhưng chưa từng nghĩ tới, thà như Địch Á lại có thể hát tình ca với .

      đường , Địch Á hôm nay vừa về nhà Mai Mai tới mấy câu mà hiểu. Nguyên câu của Mai Mai là như thế này: “Địch Á ca ca, ta biết ta như vậy có lỗi với chàng, nhưng ta cũng là có cách nào, ta xứng với chàng, ta xứng với tình mà chàng dành cho ta.”

      Địch Á bên này còn chưa kịp phản ứng, bên kia Mai Mai bỏ chạy thấy người đâu, khiến cho Địch Á giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì). Cái gì mà xứng với tình dành cho nàng. nàng lúc nào, chỉ coi nàng giống như muội muội có được .

      Chỉ là nàng ta nàng xứng với , có phải từ nay về sau nàng ta đến làm phiền và giống cái của nữa có phải ? Nếu đúng như vậy, đúng phải cảm tạ nàng ta. Cho nên chưa kịp cất con mồi chạy đến tìm Trác Ngọc, muốn biết có phải xảy ra chuyện gì khiến Mai Mai thay đổi hay .

      Lúc này Trác Ngọc mới cười cười cho Địch Á biết. Tối hôm qua hai người mà nhìn thấy chính là Lam Mặc và Mai Mai. Lúc này Địch Á mới bừng tỉnh hiểu ra. Hèn chi gần đây Mai Mai rất ít quấn , cũng thấy nàng ấy làm phiền giống cái của mình. ra nàng ấy và Lam Mặc là đôi, như vậy cũng ít người phiền phức. Chỉ là gần đây thời gian và giống cái của chung đụng càng ngày càng ít. Tộc trưởng thường xuyên đến tìm Ngọc Nhi, hai người thường với nhau, nếu cũng dựa sát vào nhau phân thân ảnh.
      Last edited by a moderator: 4/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Giống cái tiểu báo.

      Có rất nhiều giống cái tới quấy rầy. Tuy là tới học tập nhưng cũng thể gạt bỏ qua bên a. Mỗi khi Trác Ngọc đặt lực chú ý của mình lên việc dạy những giống cái đó học, Địch Á liền buồn bực đứng ở góc tường vẽ vòng vòng hoặc đếm kiến. Cho dù người tỏa ra luồng khí oán niệm như thế nào nữa, những giống cái kia vẫn bá chiếm giống cái của buông tay, chỉ có thể buồn bã nhìn giống cái, rất là thê lương. Nếu cứ tiếp tục như vậy sao có thể ôm Ngọc Nhi về a.

      Gần đây Trác Ngọc cũng suy nghĩ về vấn đề này. và Địch Á chung sống với nhau lâu như vậy, cũng đủ để hiểu Địch Á là người như nào. đối với rất tốt, mọi việc nghĩ đến trước. cho dù là Ôn Thụy cũng làm được như Địch Á. Đối với người tốt như vậy, cảm thấy mình có cái gì phải do dự nữa.

      chạy muốn cùng Địch Á cử hành nghi thức, tộc trưởng gấu trúc nghe vậy rất khó tin nhìn người từ xuống dưới. nghĩ, có lẽ với , kết hợp giữa người thú rất kỳ cục, ban đầu cũng rất bài xích kia mà. Nhưng ở mảnh đại lục chỉ có người thú này có lựa chọn, thể nào sống mình qua cả quãng đời còn lại, cũng thể đè nén nhu cầu của mình mãi.

      Dĩ nhiên cũng lo lắng nếu mình mang thai sinh ra quái vật gì, nhưng chuyện của tương lai ai biết được, chỉ có thể bước tính bước. Vì vậy cũng để ý đến ánh mắt của ông lão này, chỉ hy vọng đồng bào duy nhất này có thể chúc phúc . Nhưng nếu ông ấy hỏi nhiều thêm câu, có lẽ thay đổi chủ ý. Thế nhưng đời có nếu như, nhất định phải kết làm bạn đời của Địch Á, cùng chung sống với các bạn thân mến, các bạn đọc truyện được đăng tại diễn đàn lê, quý đôn.

      Trác Ngọc về đến nhà thấy Địch Á ở trong sân rửa rau liền tới trước mặt , mỉm cười nhìn rửa rau. luôn cho rằng dung mạo của Địch Á rất đẹp, nhưng kể từ năm xảy ra chuyện của đứa bé cẩn thận nhìn Địch Á. Bất chợt cảm thấy trong lòng chua xót, trong hai người bọn họ, Địch Á cho đến bây giờ luôn là người cho nhiều nhất. Lúc mới đầu xem như thấy những chỗ tốt mà Địch Á cho , sau lại thản nhiên tiếp nhận những gì Địch Á bỏ ra. biết tại sao Địch Á lại có thể nhẫn nại kiên trì, cũng biết mình có vận cứt chó gì mà gặp được người tốt như vậy. Mặc dù giống loài của bọn họ bất đồng, nhưng tại nguyện ý vĩnh viễn sinh sống cùng Địch Á.

      Địch Á thấy Trác Ngọc nhìn mình rửa rau, cho rằng đói bụng nên để vào nhà ăn chút hoa quả lót bụng trước. Nhưng nửa ngày vẫn thấy Trác Ngọc bước , ngẩng đầu thấy Trác Ngọc cười tủm tỉm nhìn mình. Trong lúc chú ý Trác Ngọc phủ môi mình xuống môi . Địch Á sợ hết hồn, sau đó lại mừng như điên, kích động như điên. Giống cái của hôn rồi, Ngọc Nhi chủ động hôn rồi, đây là chuyện hết sức bất ngờ với .

      Ngay sau đó Địch Á đổi khách thành chủ, hai tay ướt nhẹp lau quần áo da thú hai cái liền đỡ ót Trác Ngọc tiếp tục hôn.

      Trác Ngọc vốn chỉ muốn hôn Địch Á cái rồi kết thúc, nhưng Địch Á lại nắm bắt cơ hội này buông tay.

      Đôi môi chạm vào nhau, hai hàng lông mi ngừng run rẩy. Trác Ngọc cảm thấy đôi môi dịu dàng mà nóng bỏng của Địch Á ép lên môi mình chặt, trằn trọc cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi khiến cả hai tê dại hồi, đáy lòng Địch Á rung động dữ dội. Cho đến khi Trác Ngọc cảm thấy khó thở, Địch Á mới buông ra, nhưng vẫn chưa buông tay. Chóp mũi chạm vào nhau, trong khí đều là hương vị ngọt ngào hạnh phúc.

      lúc lâu sau, Địch Á mới dùng cặp mắt sáng ngời nhìn Trác Ngọc: “Ngọc Nhi, nàng chủ động hôn ta, ta rất vui mừng. Cái này… Có phải hay ….”

      Thanh Địch Á trở nên run rẩy: “Có phải nàng đồng ý cử hành nghi thức với ta rồi?”

      Sau khi nghe được Trác Ngọc “ừ” tiếng, Địch Á mừng rỡ như điên, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống trong sân, cảm thấy chưa ghiền còn rống lên mấy tiếng khiến Trác Ngọc sợ hết hồn, có cần phải vui mừng như vậy ?

      Cho đến khi đụng đổ hết thức ăn xuống đất, Địch Á mới dừng lại nhìn xuống món ăn dưới đất bị làm bẩn, lại nhìn nhìn Trác Ngọc, hắc hắc cười hai tiếng: “Ngọc Nhi, ta rất vui mừng. Ngày mai, đúng, buổi chiều trở về ta tìm tộc trưởng để ông ấy chủ trì nghi thức cho chúng ta. tại ta nấu cơm trước, nàng mau trở về phòng nghỉ .” xong nhặt thức ăn đất lên, vui mừng về phía phòng bếp.

      Nghe Trác Ngọc muốn cử hành nghi thức cùng Địch Á, Đan Chu giận đến mức đầu muốn bốc khói. biết Địch Á có thủ đoạn gì mà Trác Ngọc lại đồng ý. cảm thấy rất buồn bực, ràng mình đẹp mắt hơn Địch Á, còn có thể lời ngon tiếng ngọt, Trác Ngọc sao lại chấp nhận mình chứ. Các bạn thân mến, các bạn đọc truyện chỉ được đăng tại diễn, đàn lê quý đôn.

      ra lời ngon tiếng ngọt phải là chuyện xấu, sai đối tượng mới là chuyện xấu. Trác Ngọc vẫn còn nhớ , có lần và Đan Chu dạo trong bộ lạc, dọc đường Trác Ngọc chỉ nghe thấy Đan Chu ngừng khen tặng giống cái.

      “A, đây là Tiểu Lệ ư. Thời gian dài thấy, nàng lại càng xinh đẹp, ta nhìn mà nhận ra.” Tiểu Lệ là giống cái được công nhận là xinh đẹp nhất trong bộ lạc.

      Na Na tới: “Na Na, da của nàng ngày càng trắng rồi, sao nàng làm được như vậy?” Na Na là giống cái được bộ lạc công nhận là người đen nhất, nàng ấy giống như cục than đen cũng khoa trương chút nào.

      “A, đây là Vân Phương ư, đôi mắt của nàng lớn hơn, càng ngày càng có hồn rồi.” Vân Phương này có đôi mắt rất , cười lên thành đường chỉ.

      Khi đó Trác Ngọc mới lĩnh ngộ được bản lĩnh lời ngon tiếng ngọt của Đan Chu, ai cũng có thể trợn mắt lời bịa đặt được, chẳng trách rất nhiều giống cái thích . Nhưng nếu có đại thúc Thạch, cha của Đan Chu ở đây nhất định đánh mấy cái đứa bé lanh lợi bình thường sao có thể vui mừng trước mặt hai giống cái như vậy, hơn nữa còn phải hai giống cái bình thường, tại sao có thể khen ngợi giống cái khác, muốn khen cũng phải khen Trác Ngọc a.

      Đan Chu cam lòng, vậy chạy bắt chim Phượng thôi. muốn dùng lông vũ của chim Phượng cầu với Trác Ngọc. cũng tin tranh được với Địch Á. Chỉ tiếc chim Phượng chưa bắt được ngược lại còn gọi người thú giống cái đến.

      Từ xa đại thúc Thạch nhìn thấy đứa con của mình nhếch nhác chạy trở về, sau lưng còn có giống cái tiểu báo đuổi theo, bất kể là ai cũng nghĩ đến sau lưng Đan Chu lại là tình huống như vậy.

      Giống cái tiểu báo phải là vấn đề, mấu chốt chính là tiểu báo này quá vạm vỡ, nàng ta mạnh mẽ muốn Đan Chu, sống chết đều muốn kết làm bạn đời với Đan Chu.

      Điều này dọa Đan Chu rồi. Từ đến lớn chưa từng thấy giống cái nào hung hãn như vậy, cư nhiên bị nàng đuổi chạy trốn khắp nơi, dọc theo đường trở thành chuyện cười cho rất nhiều người, cuối cùng đành chạy tìm cha kể khổ.

      Rốt cuộc vẫn là đau lòng đứa bé nhà mình, mặc cho trong lòng đại thúc Thạch cứng rắn như thép, nhưng vì để bảo toàn Đan Chu ông chặn đường người thú giống cái này lại. Con báo kia cũng biết thu liễm trước mặt Thạch đại thúc, nhưng nàng vẫn bày tỏ quyết tâm của mình, nàng nhất định phải sống cùng Đan Chu. Ngày nào còn chưa đồng ý, nàng ngày ngày quấn lấy Đan Chu, khiến đại thúc Thạch giận đến mức để ý đến phong tục giống đực được động thủ với giống cái muốn đánh nàng.

      ra người mà Thạch đại thúc muốn đánh nhất là Đan Chu. Để theo đuổi Trác Ngọc cho tốt, kết quả Trác Ngọc lại muốn cùng Địch Á cử hành nghi thức, bên này lại cùng giống cái tiểu báo thân nhau. biết đầu óc làm sao nữa, thường ngày chỉ cần ngoắc tay là có thể theo đuổi được rổ lớn giống cái, nhưng nay dùng nhiều thủ đoạn như vậy lại theo đuổi được Trác Ngọc. Nghĩ nghĩ, Thạch đại thúc cầm cây chổi đất đánh Đan Chu. Nếu hôm nay đánh Đan Chu, trong lòng ông thoải mái truyện chỉ được đăng tại lê quý đôn.

      Những người trong bộ lạc thấy Địch Á rối rít chúc mừng , thấy vậy cũng cười ha ha vui mừng đón nhận. muốn tìm tộc trưởng, thương lượng với ông ngày nào cử hành nghi thức là tốt nhất, nhưng lại thấy sắc mặt tộc trưởng được vui vẻ, ngược lại còn dùng ánh mắt rối rắm nhìn . Chẳng lẽ là sợ sau khi kết thành bạn đời cùng Trác Ngọc cần ông à.

      ôm bả vai tộc trưởng gấu trúc, tựa như hai người em thân thiết: “Tộc trưởng ngài yên tâm, cho dù cử hành nghi thức rồi, ngài vẫn chính là người mà ta tôn kính nhất, ta cũng hiếu thuận với ngài, xem ngài.”

      Đích xác gấu trúc rất rối rắm, với trí nhớ của thân thể này, Địch Á là đứa bé rất khổ. Cha mẹ vì chữa bệnh cho ông mà tìm thuốc trong ngày mưa dông, bất hạnh bị sét đánh chết. theo thân thể này cũng chịu ít khi dễ. Địch Á từng chút lớn lên, từng chút trở nên mạnh mẽ mới có ai dám khinh thường, ai dám khi dễ nữa.

      Hôm nay có thể tìm được người mình thương bầu bạn, ông cũng vui mừng cho . Thế nhưng vấn đề ở đây là, người mà muốn bầu bạn phải ai khác, mà chính là Trác Ngọc a. Nguyên bản ông định để Trác Ngọc ở lại khoảng thời gian rồi đưa Trác Ngọc , dù sao nơi đây cũng phải quê hương, sao có thể an lòng sinh sống. Ông rốt cuộc nên làm như nào đây?

      Gấu trúc vỗ vỗ đầu Địch Á: “Ngươi để cho ta suy nghĩ kỹ, nghĩ xong ta cho ngươi biết.”

      Địch Á cho rằng tộc trưởng nguyện ý chủ trì nghi thức cho , trong lòng rất vui mừng, lại cùng tộc trưởng chuyện lúc mới rời .

      Gấu trúc nhìn bóng lưng vui sướng của Địch Á than thở: "Đứa này, bây giờ ngươi vui mừng, sau này thế nào đây?”

      Bộ lạc bọn họ có phong tục, mọi người thú muốn cử hành nghi thức đều phải tìm trưởng bối làm chủ trì. Lúc Địch Á còn chỉ hy vọng tộc trưởng có thể chủ trì nghi thức cho , như vậy là có thể hoàn thành tâm nguyện của rồi. tại thể chờ được muốn chạy về nhà chia sẻ vui sướng với Trác Ngọc.

      Ai ngờ về đến nhà lại gặp được Đan Chu đáng ghét, quá đáng hơn là còn cầm lông vũ chim Phượng cầu với giống cái của , là tức chết mà.

      chạy tới đuổi Đan Chu , muốn đuổi ra ngoài, cố tình Đan Chu còn ở đằng kia kêu lên: “Các ngươi còn chưa cử hành nghi thức, ta vẫn còn có thể theo đuổi Trác Ngọc, ngươi thể ngăn cản ta.”

      Địch Á nhịn được nữa vung quả đấm, Đan Chu tránh được hai mắt ngay tức khắc biến thành mắt gấu trúc truyện chỉ được đăng tại lê quý, đôn, truyện được đăng tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.

      Đan Chu ở ngoài cửa kêu lên, kêu đến tê tâm liệt phế. Địch Á ở trong phòng càng ngừng oán thầm, có chút thương tích nho như vậy mà cũng kêu gào, cũng sợ mất mặt ư.

      Lúc này tiểu báo kia tới, ưu nhã liếm chân trước, chê cười : “ ra là chàng có giống cái mà mình mến, nhưng người ta cũng sắp cử hành nghi thức rồi, chàng kêu nữa cũng vô dụng. Chàng nhìn lại chàng chút xem, có vết thương xíu cũng chịu nổi lại còn kêu đau. trách được người ta thích chàng, yếu như vậy ai nguyện ý sống cùng với chàng.”

      “Nàng… nàng ai yếu hả?” Đan Chu chỉ vào tiểu báo hỏi.

      “Người nào chuyện với ta, ta người đó.” Giống cái cố ý ra vẻ xem thường nhìn Đan Chu cái.

      Đan Chu bị kích thích rồi, muốn lên dạy dỗ nàng để nàng dừng lại, nhưng lại ngại nàng là giống cái tiện phát tác đành phải tự mình đứng nguyên tại chỗ nhịn bụng tức, rốt cuộc vẫn chịu nổi gào thét chạy lên núi phát tiết.
      -Hết chương 32-

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Nghi thức thần thánh.

      Sáng sớm hôm sau, sau khi Trác Ngọc rời giường ra ngoài sân phát sương mù bay bay. Trong thoáng chốc, sương mù di chuyển, từng mảng từng mảng, trong tầm mắt đều là mảnh trắng xóa. Chóp núi thỉnh thoảng ra, rừng cây cũng được lớp sương mù mỏng bao phủ. Từ phía chân núi lên, sườn núi cũng trở nên mông lung. Trác Ngọc ngồi cảm thán bỗng sương mù tản .

      Sương mù màu trắng lướt lá cây lưu lại vệt nước , những hạt nước này từ từ hợp thành từng giọt nước từ lá cây chảy xuống, mang đến khí mát mẻ cho khí oi bức ngày mùa nóng.

      Trác Ngọc nhớ Địch Á qua với mình, sau khi sương mù ở mùa nóng bay phải bắt đầu cất trữ thức ăn. Ngày hôm trước thấy Địch Á ở phía sau ngọn núi đào sơn động, từ mặt đất đào xuống, đào rất sâu. cố ý theo Địch Á vào bên trong, bên trong rất lạnh lẽo, lạnh đến mức hai hàm răng của cũng run run va vào nhau, Địch Á dùng sơn động này để dự trữ thức ăn truyện chỉ được đăng tại lê, quý đôn truyện được đăng tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.

      Địch Á sâu dưới lòng đất ngọn núi này lạnh như hầm băng, đại đa số mặt đất có thể nuôi dưỡng đông đảo sinh vật. Từng gia đình trong bộ lạc cũng đào cái để cất giữ thức ăn cho mùa tuyết.

      Cái động mà Địch Á đào có suối nước nóng, như vậy khi vào mùa tuyết, bọn họ có thể ở tại động có suối nước nóng ấm áp đó, cần trải qua gió tuyết đông lạnh.

      Những ngày có sương mù qua , Địch Á bắt đầu bận rộn. Mỗi ngày đều mò mẫm dậy sớm, cũng quên bớt chút thời gian chạy hỏi tộc trưởng gấu trúc có suy xét ngày tốt để chủ trì nghi thức cho bọn họ hay , thể đợi được nữa.

      Mặc dù Địch Á thực vội, nhưng Trác Ngọc lại tuyệt quan tâm. thay đổi ý định, ngược lại có thể hiểu được Địch Á, giống như người của Thế kỷ 21, chỉ có lĩnh giấy chứng nhận kết hôn mới tính là hợp pháp, nếu rất nhiều người trong lòng yên.

      Rốt cuộc có ngày Địch Á nhịn được nữa, lúc này cách mùa tuyết còn nửa tháng, chạy với tộc trưởng ngày mai phải cử hành nghi thức khiến gấu trúc cả kinh há to miệng lâu sau mới khép lại, ông căn bản còn muốn trì hoãn thời gian nữa. Địch Á thấy tộc trưởng cúi đầu, cho rằng ông suy nghĩ ngày mai nên chủ trì như nào nên cũng quấy rầy ông, mình im lặng bỏ .

      Tộc trưởng gấu trúc rất nóng nảy, ông nghĩ nghĩ quyết định phương pháp về nhà cho Trác Ngọc. Đại lục khổ ép này vẫn thể hơn đồng bào, ấy còn trẻ, có tiền đồ rộng lớn, thể làm trễ nãi ấy được.

      Sáng sớm hôm sau, Địch Á đợi đến khi Trác Ngọc rời giường rửa mặt lên, lấy lông vũ chim Phượng cùng số tảng đá có màu sắc làm đồ trang sức cho Trác Ngọc đeo lên. Trác Ngọc lắc lắc dây chuyền cùng lắc tay vòng chân bằng đá cảm thấy rất nặng, muốn lấy xuống. Nhưng nhìn Địch Á vui vẻ, cảm thấy nặng chút cũng có vấn đề gì.

      mảnh đất trống chật ních người thú, từ xa bọn họ thấy Địch Á Trác Ngọc tới đây nhường ra con đường cho họ đến giữa mảnh đất trống, các người thú giọng thảo luận.

      “Ngươi xem Trác Ngọc xinh đẹp. A, ngươi nhìn dây chuyền mà nàng đeo đẹp, còn có lông vũ chim Phượng rất đẹp nữa. Địch Á là giống đực là tốt!!”

      “Đúng vậy, lúc trước ta cử hành nghi thức, giống đực nhà ta cũng đưa ta dây chuyền đá xinh đẹp như vậy đâu truyện chỉ được đăng tại lê - quý đôn.”

      “Sao Địch Á lại tốt số như vậy, cư nhiên có thể theo đuổi được giống cái Trác Ngọc xinh đẹp? Sao ta có vận tốt như vậy?”

      “Ngươi nằm mơ , dung mạo ngươi đẹp bằng Địch Á, hơn nữa Địch Á sống chung với Trác Ngọc cũng hai năm rồi. Thời gian dài như vậy sao Địch Á có thể bắt tới tay được.”



      Bọn họ ở mảnh đất trống chờ lâu cũng thấy bóng dáng của tộc trưởng gấu trúc. Lúc này Kiệt thong dong chen vào đám người, dùng giọng điệu áy náy với bọn họ: “ xin lỗi, cha ta tối qua uống say, tại vẫn bất tỉnh, nếu các ngươi mời trưởng bối khác đến chủ trì , xin lỗi.”

      “Kiệt, ngươi cần vậy, nếu phải ngày hôm qua ta đến tìm tộc trưởng uống rượu cũng như vậy, phải là ta xin lỗi mới đúng.”

      Kiệt vỗ vỗ vai Địch Á: “Điều này thể trách ngươi, cha ta cũng là mừng thay cho ngươi, nên tự trách. Ngươi nên tìm trưởng bối khác thôi.”

      Cuối cùng Địch Á mời Thạch đại thúc chủ trì nghi thức cho bọn họ. Nghi thức rất đơn giản, đầu tiên là đến khu mộ của bộ lạc tế bái, sau đó hai người cùng ăn quả kết nghĩa vợ chồng, cuối cùng là tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.

      Đến lượt Đan Chu chúc phúc hung tợn với Địch Á: “Lần này ta thua ngươi, mặc dù ta cam tâm cũng chịu. Nhưng nếu ngươi dám tốt với Trác Ngọc, ta đánh ngươi.”

      xong buồn bã nhìn Trác Ngọc cái nhưng cũng dám chuyện cùng , sau đó quay người bỏ chạy.

      Sau đó chính là giống cái theo đuổi Đan Chu. Mấy ngày trước Trác Ngọc mới biết nàng ta là em của Lam Mặc, tên là An Ny: “Đầu tiên, ta chúc hai người các ngươi về sau trải qua cuộc sống mỹ mãn. Tiếp theo, ta đặc biệt cám ơn Trác Ngọc, cám ơn ngươi sống cùng Đan Chu, để ta có cơ hội theo đuổi các bạn đọc truyện tại lê quý, đôn.”

      Trác Ngọc nhướn mày, bày tỏ mình nhất định xem tuồng vui này tốt.

      Đợi đến khi những người thú này chúc phúc xong qua nửa ngày rồi. Trác Ngọc cùng Địch Á nắm tay nhau từ từ về nhà.

      Nếu muốn hỏi Trác Ngọc tân hôn có cảm giác gì, đại khái trừ Đich Á quang minh chính đại hôn cũng có gì. Nhưng Địch Á lại khác, từ nay về sau có thể tùy lúc tùy nơi thân cân giống cái của mình rồi, cũng ai dám tranh giành Trác Ngọc với nữa. Suy nghĩ chút liền vô cùng chờ mong cuộc sống hạnh phúc sau này. tại tâm tình rất kích động chờ đêm đến.

      Ăn xong cơm tối, Trác Ngọc theo thường lệ muốn tản bộ. Đáng tiếc Địch Á nguyện ý cùng . Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, mặc dù có hoa chúc, cũng nhất định phải động phòng, biết nhịn bao lâu rồi.

      Trác Ngọc bị Địch Á kéo , nhìn vẻ mặt vội vàng của Địch Á đoán được mấy phần. ra Trác Ngọc cũng bài xích chuyện như vậy, nếu sống cùng Địch Á cũng chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ là ngờ Địch Á có thể kiên trì lâu như vậy, kể từ hai năm trước chạm vào , bây giờ còn nhịn nữa chỉ sợ nhịn đến hỏng mất.

      Về đến nhà Địch Á lại biết làmsao, lôi kéo tay Trác Ngọc nửa ngày cũng thấy động tác tiếp theo. gãi gãi đầu ấp úng ra được câu muốn cùng Trác Ngọc ngủ chung phòng. như vậy ngược lại khiến Trác Ngọc cho là muốn nên cũng suy nghĩ nhiều. ngáp cái : “Nếu có chuyện buông tay để em về phòng ngủ.”

      Địch Á nghe xong, theo phản xạ định buông tay Trác Ngọc ra. Chờ đến khi Trác Ngọc vào trong phòng mới phản ứng lại theo phía sau Trác Ngọc cùng nhau vào phòng.

      Trác Ngọc thấy cùng theo vào liếc mắt cái, xếp lại giường đệm chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Địch Á thấy Trác Ngọc để ý tới mình, cũng chẳng quan tâm ngại ngùng gì nữa. duỗi tay ôm eo Trác Ngọc, tiến lên bước dán lên sau lưng . Cả tấm lưng kề vào Địch Á, Trác Ngọc nhất thời cứng đờ. Ấm áp người Địch Á ngừng truyền tới khiến Trác Ngọc có chút tâm hoảng ý loạn.

      Thấy Trác Ngọc bài xích mình đến gần, tròng mắt màu vàng của Địch Á lên vẻ vui mừng. Dường như cảm thấy tư thế này cản trở mình cùng Trác Ngọc trao đổi, quay người Trác Ngọc lại để cho đối diện với mình. Địch Á cúi đầu khóa lại khuôn mặt tươi cười của Trác Ngọc. Nụ cười này, đúng là mị sắc dụ người.

      Địch Á thấy gương mặt Trác Ngọc đỏ bừng, trong lòng rung động. Đầu cúi thấp hôn lên bờ môi , tay cũng đàng hoàng cách lớp quần áo xoa lên da thịt bên hông Trác Ngọc. Từ từ to gan, tay hướng lên phủ lên trước ngực Trác Ngọc, động tác cũng thêm sức. Chỉ trong chốc lát bọn họ liền dời trận địa. Địch Á đặt Trác Ngọc giường, vươn tay xoa hai đùi , từ từ lục lọi. hôn lên xương quai xanh tinh xảo của , hai bàn tay nhàng cởi áo. Bộ ngực Trác Ngọc theo hô hấp cũng kịch liệt phập phồng. Hai mắt Địch Á đỏ ngầu, phía dưới thân thể kìm được trở nên cứng rắn. khẽ chống thân thể Trác Ngọc, eo dùng sức chậm chạp bắt đầu ra vào.

      Hôm sau khi Trác Ngọc tỉnh lại thấy Địch Á nghiêng thân mất hồn nhìn chằm chằm mình. động đậy thân thể muốn rời giường lại bị Địch Á ngăn lại. Địch Á kinh ngạc nhìn dấu vết được mình lưu lại cổ Trác Ngọc, hô hấp trở nên gấp rút. Trác Ngọc thấy hai mắt bốc lên hai ngọn lửa cuống quýt đứng dậy. Nếu còn tiếp tục chịu nổi.

      Vừa muốn đứng dậy Địch Á nhìn ra ý định của , cả người bị Địch Á đè ở phía dưới. Thấy vậy mở miệng khuyên nhủ: “Địch Á, trời sáng, nên rời giường.”

      cần rời giường, ta muốn ở cùng với Ngọc Nhi.” Địch Á khàn giọng trả lời.

      “Còn phải săn thú dự trữ thức ăn.” Trác Ngọc hướng dẫn từng bước: “Nếu mùa tuyết đói bụng.”

      Địch Á được hỏi đằng lại trả lời nẻo, uất ức làm nũng: “ cần, tối ngày hôm qua ta còn chưa được ăn no, hôm nay nào có hơn sức săn thú. Ngọc Nhi nàng để ta ăn no .”

      Trác Ngọc bị Địch Á làm nũng đến tê dại, lại thêm Địch Á ở người mè nheo, thân thể chịu được run lên, thanh cũng bắt đầu run run: “ còn chưa thỏa mãn sao?”

      Địch Á thấy mình mè nheo khiến Trác Ngọc có phản ứng liền đoái hoài đến câu trả lời của Trác Ngọc, thân thể cong lên ngậm lấy đôi môi Trác Ngọc, lưỡi với lưỡi dây dưa. thở gấp hôn lên chiếc cổ thon dài của , tiếp tục hôn xuống phía dưới. Trác Ngọc bị Địch Á trêu chọc nén được tình cảm trong lòng dâng cao, khát vọng đối với Địch Á cũng được nâng đến cực hạn, tiến tới bên tai Địch Á, mút lấy vành tai . Nội tâm Địch Á vô cùng vui mừng, liều mạng quấn lấy Trác Ngọc mặc cho mình điên cuồng tàn phá trong cơ thể .

      Đợi đến khi thần trí Trác Ngọc từ từ khôi phục trời hơi tối, cái tên Địch Á thô bạo biết có phải trút sạch dục hỏa đè nén trong hai năm vào lần này hay , người khổ lại là mình.

      quyết định về sau thể dung túng cho Địch Á nữa, cần phải kiên quyết khống chế. Trác Ngọc miễn cưỡng nằm ở giường, thân thể vẫn còn đau nhức lợi hại. Nghĩ đến đây, Trác Ngọc hận thể lột da Địch Á, quả thực là giày vò người ta mà.

      Đúng lúc này, Địch Á vào thấy sắc mặt giống cái của mình tốt liền chạy đến lấy lòng: “Ngọc Nhi, nàng đói chứ, ta làm cơm xong rồi, dậy ăn chút gì nha.”

      Trác Ngọc trợn trắng mắt với , thèm để ý đến . Địch Á cũng giận, vui vẻ cầm quần áo của Trác Ngọc mặc cho . Vừa mặc vừa vuốt ve da thịt tinh tế của , tận lực ăn đậu hũ.

      Sau khi mặc quần áo tử tế, Trác Ngọc được Địch Á ôm đến bàn cơm. Vốn là Trác Ngọc muốn tự mình , nhưng là Địch Á lo lắng thân thể của nên ôm , trong lúc ăn cơm Địch Á cũng để Trác Ngọc ngồi đùi mình, từng chút từng chút đút cho Trác Ngọc.



      -Hết chương 33-
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :