1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu (42/42) Hoàn[ Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Tộc trưởng đáng ghét.

      Mỗi ngày Địch Á đều mệt đến mức thở hồng hộc. nên xem thường những cọc gỗ này, cảm thấy chăm sóc những cọc gỗ này còn mệt hơn so với ngày săn của . nghĩ mãi mà hiểu tại sao làm gỗ lại có thể khó như vậy. lúc dùng đao xương lớn, lúc dùng đao xương , nếu là móng tay của mình tỉ mỉ mài dũa. Người thú hơi sức lớn như vậy, phải bao lâu mới có thể học được công việc tỉ mỉ như vậy a, đây quả thực là muốn mạng người thú mà.

      vậy tộc trưởng còn cầm cây gỗ được gọi là thước gì đó ở bên cạnh giám sát, xem ai làm hài lòng đánh mấy thước, rất đau. Hết cách rồi, nhóm người thú bọn họ thể làm gì khác hơn là đàng hoàng học tập, cũng may Địch Á ghét việc này.

      Vì vậy mỗi ngày về đến nhà, Trác Ngọc đều ngửi thấy được mùi gỗ người . Có lúc Địch Á lắc lắc thân thể, đất lớp mỏng gỗ vụn. Sau này mỗi ngày vào lúc chạng vạng, Trác Ngọc đun nước nóng chờ Địch Á trở lại để tẩy thân bụi bặm cùng mệt mỏi.

      Lại , có ngày, giống cái tên Tiểu Hoa chạy tới chỗ Trác Ngọc để học may y phục cùng túi đeo lưng thấy Trác Ngọc dùng nồi đá nấu nước, nấu cơm, ánh mắt đó giống như có thể phát ra ánh sáng.

      ra là bộ lạc của bọn họ đến nay vẫn có những thứ đồ này. Ngày đó ở bãi đất trống còn tưởng rằng những thú nhân này cố tình dùng. Vì vậy Trác Ngọc Địch Á cùng những giống đực khác vào lúc săn lưu ý những tảng đá mềm như vậy. Sau khi bọn họ tìm được, Trác Ngọc cùng Địch Á bắt đầu dạy cách làm nồi cùng những đồ làm bếp. Đợi đến khi Trác Ngọc kiệt sức mệt mỏi, những người thú kia cũng có thể miễn cưỡng làm xong đồ làm bếp rồi.

      Đêm hôm đó, Trác Ngọc ở mảnh đất trống dạy người thú nấu nướng, mặc dù mùi vị Trác Ngọc thấy vẫn là bình thường, dù sao cũng có nhiều nguyên liệu. Nhưng ở trong mắt những thú nhân kia như vậy, họ ăn đến mức miệng đầy mỡ. đêm này ít người nhịn được, nhất là tộc trưởng gấu trúc cơ hồ mắt chứa lệ nóng nhìn Trác Ngọc, sau đó còn bái Trác Ngọc cái khiến biết làm sao. Chỉ là sau đó lại cảm thấy rất vui vẻ, quốc bảo mắt chứa lệ nóng cúi chào mình, đó là loại cảm giác rối rắm lại đặc biệt vinh hạnh.

      Kể từ khi Trác Ngọc dạy người thú cách làm y phục và nấu cơm, những người thú thỉnh thoảng đến thăm và Địch Á. và Địch Á làm cái gì, người thú làm cái đó.

      Trác Ngọc nhớ có ngày, mặc chiếc váy có trang sức là cái lông vũ. Xế chiều hôm đó liền nhìn thấy trong bộ lạc cơ hồ tất cả giống cái đều trang trí lông vũ quần áo của mình. Lúc ấy Trác Ngọc cảm thấy thể tưởng tượng nổi, ngờ lại được làm người dẫn đầu trào lưu thời thượng lần.

      Mỗi ngày Trác Ngọc đều cùng những giống cái khác đến ngọn núi phía sau bộ lạc dạo lát. Vì ở đây có dã thú hung mãnh to lớn nên các giống đực cũng yên tâm để cho các giống cái chơi đùa. Mỗi lần ánh mắt của Trác Ngọc đều đặt những hoa hoa cỏ cỏ trong rừng cây, hy vọng có thể phát chút thảo dược.

      Những giống cái khác mỗi lần đều mang về đầy túi đeo lưng trái cây, còn có lúc có thể mang về hai loại thảo dược, có lúc thu hoạch được gì, đây là những thứ có thể gặp mà thể cầu. cũng thể mang vườn thảo dược lúc trước đến đây, chỉ có thể từ từ thăm dò. Rất nhanh, Trác Ngọc cũng tìm hết ở khu rừng này, sau khi xác định bỏ sót nơi nào, Trác Ngọc lại có ý định đến nơi nhóm Địch Á săn thú.

      Bởi vì Địch Á dạy nhóm người thú cách dùng mũi tên, săn thú liền trở nên dễ dàng hơn. Cứ như vậy bọn họ cũng săn thú ở xa hơn.

      Địch Á muốn mang Trác Ngọc , muốn để cho những giống đực khác nhìn Trác Ngọc lâu. Mỗi sáng thừa dịp Trác Ngọc còn chưa tỉnh ngủ, chân tay vọt ra ngoài. Mỗi lần Trác Ngọc tỉnh lại, thấy Địch Á đợi mình giận đến nghiến răng. Sau đó cố ý thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc. Tối nghỉ sớm, tranh thủ buổi sáng có thể tỉnh dậy. Dần dần, vào lúc Địch Á tỉnh là Trác Ngọc có thể bò dậy theo sau lưng Địch Á, cho đến khi Địch Á đồng ý mới thôi.

      Nơi mà Địch Á săn thú mỗi ngày đều cố định, mỗi lần Trác Ngọc đều có thu hoạch mới. tại góp nhặt được gần trăm loại thảo dược, chỉ cần thêm khoảng thời gian nữa, tin rằng mình có thể tìm được nhiều loại thảo dược hơn.

      Hôm nay, trừ lúc dạo cùng Địch Á, thời gian còn lại đều chăm sóc thảo dược của . Rửa sạch thảo dược, lại phơi nắng, thỉnh thoảng cần phải cắt ra. tận lực dùng những phương pháp bào chế thảo dược mà mình biết, hy vọng tạo ra được dược liệu lý tưởng.

      còn tìm được vài loại thảo dược vừa có thể ăn vừa có thể chữa bệnh. thể nghi ngờ những thứ này có thể khiến cho thức ăn của bộ lạc phong phú ít. ra Trác Ngọc vẫn hy vọng có thể tìm được nhiều loại gia vị nấu ăn để thỏa mãn dục vọng của cái bụng mình, trời mới biết ăn đủ loại thức ăn có mùi vị gì rồi.

      Gần đây biết có phải Trác Ngọc gặp ảo giác hay mà thấy tộc trưởng gấu trúc rất thích xuất xung quanh . Tỷ như có lần, vào lúc đến phía sau núi để dạo, ở đường gặp ông liền chủ động lên tiếng chào hỏi. Khi đó vừa đúng lúc Trác Ngọc khát nước, cái cây bên cạnh có ít quả, liền dùng sợi dây quấn lên, nhưng mãi mà trúng, tộc trưởng gấu trúc liền cười biết leo cây. xem, giống đực hơn nữa còn là tộc trưởng, những giúp đỡ giống cái, còn chế nhạo, nào có chút biểu của tấm gương tốt?

      Chế nhạo Trác Ngọc xong lại ngâm nga bài hát biết tên về phía bộ lạc, để lại Trác Ngọc nghiến răng nghiến lợi. đáng giận, mấy hôm trước còn lệ nóng doanh tròng với mình, hôm nay liền đổi sắc mặt, kiểu người gì a?

      Trác Ngọc ở sau lưng tộc trưởng vung vẩy đao xương trong tay, khéo lại bị tộc trưởng gấu trúc quay lại nhìn thấy dừng tay lập tức, ngượng ngùng cười.

      Tộc trưởng thấy như vậy chỉ tức giận, ngược lại cười càng lớn tiếng hơn, Trác Ngọc cảm thấy đáng giận.

      Tộc trưởng gấu trúc còn hay chạy đến nơi ở của , xem thảo dược của , ở bên quấy rối lại làm loạn, cũng cho sửa sang lại khiến cười khổ. nghiêm trọng hoài nghi đây phải tộc trưởng đứng đầu tộc.

      Trác Ngọc phát , từ khi biết Địch Á, cùng chung sống đến nay, trở nên hoạt bát hơn. Trước kia rất ít khi biểu lộ cảm xúc, từng có người bạn đánh giá Trác Ngọc, Trác Ngọc cả ngày bày ra gương mặt của người chết khiến cho người ta vừa nhìn muốn đến gần. Nếu phải bệnh nhân muốn xem bệnh, đoán chừng có nhiều người quan tâm đến Trác Ngọc. giờ, tất cả cảm xúc của đều biểu ra ngoài, quả nhiên bị Địch Á ảnh hưởng.

      thở dài cái, ra như vậy cũng rất tốt. Người nơi này phải những người Thế kỷ 21 nên phức tạp như vậy, coi như du lịch cũng tốt, buông tha tất cả hưởng thụ cuộc sống ở đây, tin tưởng điều này làm khó được .

      Thời gian hái thảo dược cũng lâu, Trác Ngọc cắt những miếng mỡ động vật mà Địch Á săn được, thử lọc mỡ. Thay đổi rất nhiều động vật, cuối cùng phát loại heo núi rất giống heo ở Thế kỷ 21, thịt mỡ thân nó có thể làm ra mỡ mà muốn.

      Làm hơn nửa ngày mới làm ra được nồi mỡ heo, cơm tối dùng mỡ heo xào vài món ăn, ăn thử thấy mùi vị cũng tệ lắm, để cho Địch Á mời tộc trưởng đến làm khách.

      nghĩ đến, khi gấu trúc này thấy bàn thức ăn liền bưng cái mâm lên, soàn soạt soàn soạt mấy đũa, tất cả đều vào trong bụng . Trác Ngọc cùng Địch Á căn bản chưa kịp động đũa, thức ăn bàn đều trống rỗng. Ăn xong tộc trưởng còn quệt quệt mồm bày tỏ mùi vị tệ, ngày mai còn tới ăn cơm khiến hai người trợn tròn mắt.

      “Đây là tình huống gì?” Trác Ngọc nhìn về phía Địch Á, ngây ngốc hỏi.

      Địch Á: “…”

      “A, người này sao có thể như vậy, tôi tân tân khổ khổ làm thức ăn, tốt xấu gì cũng nên để lại cho tôi miếng, vậy còn ngày mai tới ăn chực, tại sao có thể vô sỉ như vậy? Chẳng lẽ là thổ phỉ a?"

      Địch Á thấy Trác Ngọc nóng nảy liền : “ tức giận, ta lại làm cho nàng được . phải nàng tức giận tốt với thân thể sao? Đến đây, nàng ngồi chỗ này, ta nấu cơm, có được hay ? Nếu , ta xin lỗi với nàng?”

      xin lỗi, xin lỗi tôi cái gì, phải xin lỗi cũng nên là con gấu trúc đáng ghét kia.”

      Địch Á vừa nghe, trong lòng có chút thoải mái: “Ngọc Nhi, tộc trưởng dẫn dắt rất nhiều người, ta rất tôn kính ông ấy, nàng đừng mắng ông ấy có được hay ? Nàng muốn mắng mắng ta .” [***************.com]

      có bệnh à, ràng là ông ta đúng, tôi mắng làm gì?” Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Địch Á, Trác Ngọc chỉ còn biết im lặng. Nếu là ân nhân của Địch Á, vậy lần này bỏ qua .

      Cơm tối của hai người vì nguyên nhân tộc trưởng nên chậm trễ rất nhiều. Trong bữa cơm Địch Á ân cần gắp thức ăn cho Trác Ngọc, ngừng tốt về tộc trưởng, hy vọng giống cái của mình bớt giận.

      Nhưng cũng biết tộc trưởng có điểm quá mức, vì vậy chỉ cần sắc mặt giống cái của mình hơi hòa hoãn chút yên tâm. Xem ra cần phải chuyện tốt với tộc trưởng mới được. là trưởng bối mà tôn kính nhất, là người mà thích nhất, hy vọng bọn họ chung sống với nhau mà thoải mái, như vậy rất khó xử.

      Ngày hôm sau khi Địch Á học làm gỗ, lôi kéo tộc trưởng đến nơi yên tĩnh muốn cùng tộc trưởng tâm . Chưa hai câu, tộc trưởng gấu trúc bỏ chạy, Địch Á đuổi theo ở phía sau.

      “A, tộc trưởng sao lại chạy, ta chính là chuyện với ngài nha, cũng làm trễ nãi việc gì, tại sao ngài coi ta như thú dữ a? A, sao ngài lại chạy nhanh hơn?”

      Địch Á ở phía sau chạy trối chết đuổi theo, nhớ tộc trưởng chạy trốn nhanh như vậy a, thế nào mới lúc thấy bóng người rồi. Địch Á gọi mấy tiếng mà thấy người trả lời. gãi gãi đầu, vẻ mặt rất buồn bực. Chẳng lẽ tộc trưởng thích , gần đây cũng làm sai chuyện gì a.

      Núp ở cây, tộc trưởng gấu trúc nhìn Địch Á liền vươn móng vuốt ra lau mồ hôi, nhè thở. giỡn, nếu cùng tiểu tử kia tâm , vậy còn bại lộ bí mật ư? từ từ leo xuống cây hoạt động chút. Mới vừa rồi vì vận động mạnh mà tứ chi đau nhức, ai, quả là già rồi, vận động chút cũng muốn cái mạng già của ông.

      lúc tộc trưởng gấu trúc cảm thấy may mắn vì thoát khỏi Địch Á, bỗng nhiên gương mặt tươi cười lại xuất trước mặt .

      “Tộc trưởng, ngài còn trốn đâu được?” Địch Á cười hì hì nhìn tộc trưởng.

      Tộc trưởng gấu trúc nhìn gương mặt tươi cười của Địch Á, hận a. Trong lòng ông đem Địch Á mắng đến cẩu huyết đầy đầu, ông bày ra dáng vẻ tộc trưởng nối giận: “Ngươi xem, tiểu tử lớn đầu như ngươi sao làm việc cho tốt lại đuổi theo ông già ta làm gì. Muốn ta mệt chết sao?”
      -Hết chương 24-
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Tình sử của Địch Á.

      có, tộc trưởng, ta muốn trò chuyện tâm cùng ngài mà thôi, ai mà ngờ được ngài lại chạy trốn. Tộc trưởng, cho ta biết vì sao ngài lại chạy?” Địch Á làm nũng với tộc trưởng gấu trúc.

      “Ngươi buông ra, ta và ngươi có gì để , ngươi thích làm gì làm cái đó , ta rảnh để ý đến ngươi.” Gấu trúc dùng sức muốn lôi móng vuốt của mình ra khỏi tay Địch Á. Tiểu tử thối, dùng sức lớn như vậy làm cái gì, hại rút tay ra được.

      “Được, tộc trưởng, ta mấy câu là được, ngài nghe ta hết .”

      “Được được được, ta nghe ngươi hết.” Tránh được, tộc trưởng gấu trúc chỉ có thể nghe.

      “Tộc trưởng, ta hy vọng ngài và Ngọc Nhi có thể chung sống hòa thuận với nhau, làm khó hay mâu thuẫn có được hay ? Hai người là người mà ta tôn kính nhất, là giống cái mà ta muốn chung sống cả đời, ta muốn thấy các ngươi vui, có được hay ? Tộc trưởng, ngài đáp ứng ta có được hay ?”

      “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Ngươi cần lắc, cánh tay ta cũng sắp đứt rồi, ta đồng ý với ngươi là được.” Gấu trúc chịu được bộ dáng kia của Địch Á, nam tử hán sao lại có nét mặt kia. Cố tình các tiểu nương bây giờ lại thích, còn cái gì gọi là trẻ trung, là làm cho lão nhân gia ông buồn bực thôi.

      “Tộc trưởng, ngài tốt!!” Tự đáy lòng Địch Á cảm thán, chỉ là chờ đến khi Trác Ngọc và tộc trưởng chung đụng nghĩ như vậy nữa.

      Lại nữa, lại là nét mặt này. Tộc trưởng gấu trúc hú lên quái dị, hưu tiếng co cẳng chạy, đảo mắt cái thấy đâu.

      Địch Á vốn còn muốn cùng tộc trưởng trở về, nhưng tình hình này, vẫn là mình trở về thôi. Chỉ mới hai năm thấy, tộc trưởng sao lại trở nên quái dị như vậy?

      Cuối cùng Địch Á cũng tìm được khu vực phía sau bộ lạc để làm nhà mới. Ở bên cạnh còn có đường trực tiếp thông đến phía sau núi, Trác Ngọc có thể lên núi dễ dàng. Nơi này phong cảnh xinh đẹp, mặt cỏ xanh biếc có những bông hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, ong bướm vờn quanh.

      Điều khiến cho Trác Ngọc hài lòng chính là trong cái sơn động ở phía sau còn có suối nước nóng. Vào lúc nhìn thấy hai mắt Trác Ngọc mở to. Theo như Địch Á suối nước nóng này đến nay vẫn bị ai phát , bởi vì xung quanh sơn động đều là những cây cối kết quả, mùi của những cây này cũng được tốt vì vậy ai nguyện ý đến nơi này.

      Trác Ngọc rất vui mừng, định đem suối nước nóng này trở thành nhà tắm, để cho Địch Á làm cái cửa ở sơn động, phải là loại cửa đá, mà là cửa gỗ, có chốt mở đơn giản.

      Địch Á chọn lựa cây cối chặt thành từng đoạn từng đoạn. cũng tìm người thú khác giúp tay mà thân mình xây nhà. Nhìn nơi nào hài lòng liền phá , cho đến khi hài lòng mới làm công đoạn tiếp theo.

      Đợi đến khi Trác Ngọc được Địch Á đưa đến lần nữa bị ngôi nhà gỗ trước mắt làm rung động. Nhà gỗ có hai tầng, tầng dưới để cho người ở, tầng dùng để chứa đồ vật. Bên cạnh nhà gỗ còn có loại dây leo, dây leo này còn có thể nở hoa đủ mọi màu sắc, dưới ánh mắt trời lấp lánh rực rỡ.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Ngôi nhà này khác hẳn với phong cách phòng ốc ở Thế kỷ 21 được dùng bê tông cốt thép tạo nên. Phòng ốc trước mắt chỗ nào lộ ra ấm áp. Nhìn Địch Á trước mắt mồ hôi đầm đìa, mặt vẫn nở nụ cười, trong lòng Trác Ngọc nhất thời đủ loại cảm xúc.

      Trác Ngọc cảm thấy cần phải làm gì đó để cảm ơn cực khổ của Địch Á. chạy đến phòng bếp mà Địch Á xây theo cầu của , làm thức ăn cho .

      Địch Á tựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn chằm chằm Trác Ngọc. Lúc này Trác Ngọc trong mắt Địch Á đẹp đến mức cách nào được, nghĩ thầm hổ là giống cái mà mình nhìn trúng, dịu dàng săn sóc a. May mà nhờ người thú khác giúp tay, bằng đẹp đẽ như vậy phải mình độc chiếm.

      ra ngay từ đầu Trác Ngọc cũng muốn giúp Địch Á, Địch Á mặc dù nhận ý tốt của Trác Ngọc, nhưng vẫn kiến quyết cự tuyệt giúp đỡ của . Ngay từ đầu biết giống cái của mình rất nhu nhược, mặc dù bây giờ khá hơn chút nhưng vẫn cam lòng để cho Trác Ngọc chịu vất vả.

      Đa số giống cái trong bộ lạc nhìn thấy căn phòng của Trác Ngọc hâm mộ dứt. Trước kia bọn họ cảm thấy ngôi nhà của tộc trưởng là đẹp nhất. Hôm nay lại thấy căn nhà của Trác Ngọc đẹp hơn của các những giống cái liền nổi nóng, bất luận có giống đực hay cũng muốn đổi lại căn nhà gỗ khác xinh đẹp hơn.

      Lý Thanh, cũng chính là tộc trưởng gấu trúc lắc lư thân thể nặng nề tới, ông cũng rất tức giận, nhưng ông tức giận là giận tên tiểu tử mà mình nhìn cả đời này mất bao nhiêu thời gian học được, mặc dù kỹ thuật vẫn phải rất thuần thực, nhưng điều này cũng khiến cho ông năm đó chịu ít khổ cực vô cùng thoải mái. Ông nhìn trong phòng ngoài phòng mấy lần, đặc biệt bới móc. Bới móc bới móc, ông vẫn rất vui mừng, dù sao đối với ông mà , có người nối nghiệp cũng đủ để ông vui vẻ cười to.

      Kể từ khi xây xong nhà mới, tộc trưởng cũng còn miễn cưỡng Địch Á học nữa. Vì vậy có rất nhiều thời gian ở cùng Trác Ngọc, vừa chơi đùa vừa có thể giám sát chặt chẽ, Trác Ngọc bị giống đực khác theo nha.

      Ít ngày trước, thấy có giống đực cầm lông vũ chim Phượng theo đuổi Trác Ngọc, lúc đó tiến lên đánh giống đực đó trận, nhưng lại sợ Trác Ngọc cho rằng bạo lực để ý , may là đại thúc Thạch bên cạnh kéo lại.

      Gần đây mỗi ngày trừ lúc săn thú, thời gian còn lại đều theo Trác Ngọc, để cho giống đực khác có cơ hội đến gần , vì vậy tâm tình mấy ngày nay của Địch Á vô cùng tốt.

      Chỉ là luôn có người muốn để cho thoải mái. Ngày hôm nay Trác Ngọc muốn lên núi hái thuốc, Địch Á cũng với . Buổi trưa bọn họ ở núi giải quyết bữa ăn. Địch Á bắt mấy con thỏ, gà rừng cùng heo rừng, sau khi xử lý xong con mồi để kệ nướng.

      Trác Ngọc lấy muối mà Địch Á mang theo rắc lên, lại rưới thêm ít quả rượu hái được lên thịt nướng, lâu sau thịt nướng tỏa ra mùi thơm nồng đậm, ngay cả Địch Á ở phía trước hái trái cây cũng ngửi thấy.

      Vào lúc Trác Ngọc ngừng lật thịt nướng ở phía sau lưng xa trong bụi cỏ, con hồ ly toàn thân da lông lửa đỏ chảy nước miếng nhịn được nhào về phía .

      Khi Trác Ngọc nhận ra đó là con hồ ly bị nó đẩy ngã, còn nó ở bên gặm thịt nướng của . Trác Ngọc bị đẩy ngã xuống đất, đau đến mức rên rỉ thành tiếng.

      Lúc này hồ ly nghe được thanh quay đầu nhìn Trác Ngọc cái sau đó
      Chạy tới, cặp mắt mở to xoay tròn nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc cũng dám nhúc nhích. Trời ạ, đây là hồ ly ư, sao cái đầu lại lớn như vậy.

      Mặc dù trong lòng Trác Ngọc tiếp nhận đại lục này, nhưng tháy con hồ ly lớn như vậy vẫn có chút khiếp sợ.

      Lúc này từ trong rừng rậm truyền đến tiếng rống giận đinh tai nhức óc, Địch Á trở lại. Thân hình Tỳ Hưu lúc này có vẻ rất uy vũ, Địch Á nhìn giống cái của mình vẻ mặt khổ sở nằm mặt đất, cũng biết là do hồ ly làm Trác Ngọc bị thương. giấu giống cái của mình ở phía sau còn mình nhìn thẳng vào mắt của hồ ly ở phía đối diện.

      Bảo bối nhà , còn dám để nàng bị thương. Vậy mà con hof ly này dám can đảm thương tổn nàng, vậy nó phải tiếp nhận quả đấm của .

      Địch Á lúc này còn ôn hòa như trước nữa, ngay cả Trác Ngọc cũng cảm thấy Địch Á lúc này so với những dã thú hung manh kia còn hung ác hơn.

      ea Địch Á lại có suy nghĩ khác, muốn cảnh cáo hồ ly trước mặt nên tới theo đuổi giống cái của .

      Nhưng ai biết, đợi đến nửa buổi hồ ly này cũng rời , ngược lại còn mang theo vài phần tò mò quan sát Trác Ngọc cách tỉ mỉ. Cho đến khi Trác Ngọc cảm thấy lông tơ người dựng hết lên, trong mắt của nó bỗng lên vẻ hả hê. Sau đó nó nâng móng vuốt lên vuốt ve bộ lông người, cực kỳ ngạo man nhìn Địch Á ngăn ở trước mặt Trác Ngọc mới xoay người rời . được vài bước còn quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Trác Ngọc.

      Trác Ngọc ngư thế nào cũng cảm thấy con hồ ly kia vứt mị nhãn với . Da gà người nổi hết lên, run run rẩy rẩy đứng dậy. tốt, bữa cơm bị con hồ ly kia quấy rối lại phải làm lại từ đầu.

      Địch Á hóa thành hình người, mặc vào quần áo da thú sau đó nướng thịt. Địch Á vừa làm cơm vừa cảnh báo Trác Ngọc: “Trác Ngọc, về sau nàng nhìn thấy con hồ ly kia cần để ý đến , rất thích những lời đường mật. Hôm nay thích giống cái này, ngày mai lại trêu chọc giống cái khác, làm rất nhiều giống cái bị tổn thương, là nhân thú biết xấu hổ, nàng ngàn vạn lân thể mắc mưu .”

      “À. . .” Trác Ngọc nhìn Địch Á lòng đầy căm phẫn trách mắng con hồ ly kia, trong lòng rất hoài nghi có phải Địch Á bị thua thiệt bởi con hồ ly đó : “Con hồ ly kia có phải cùng tranh đoạt giống cái hay ?”

      có, tuyệt đối có.” Địch Á nghe vậy kêu to oan uổng, nhưng vẫn là chịu thua dưới ánh mắt Trác Ngọc.

      “Được rồi, ta là được, nhưng nàng dừng giễu cợt ta.”

      Trác Ngọc luôn miệng đảm bảo giễu cợt, Địch Á mới chậm rãi ra tình sử của mình.

      Khi đó Địch Á vẫn chưa ra ngoài rèn luyện nên dĩ nhiên cũng hóa thành hình người. thích giống cái được công nhận là xinh đẹp nhất trong bộ lạc, thường xuyên giúp giống cái đá săn mồi, giúp nàng làm việc, còn chơi đùa cùng nàng. cho rằng giống cái đó cũng thích , cũng cho rằng đợi sau khi rèn luyện trở về bọ họ sống với nhau. Ai ngờ khi ra ngoài rèn luyện được mấy ngày, giống cái đó liền bị người thú hồ ly mấy câu biểu đạt tình bị bắt mất.

      “Vì vậy, vẫn chưa từng biểu đạt tình với giống cái kia?”

      “Ngọc Nhi, nàng giễu cợt ta đấy.” Địch Á buồn bực nhìn Trác Ngọc cười.

      “Ai nha, xin lỗi, tôi phải cố ý. đứa bé đáng thương, mất nhiều tinh lực như vậy mà thua bởi vài câu . Vậy giống cái đó bây giờ đâu?”

      “Nàng sớm cùng giống đực khác trong bộ lạc kết thành bạn đời rồi.”

      “Vậy còn thích ta sao?”

      , người ta thích tại là Ngọc Nhi, hơn nữa vẫn tiếp tục thích nàng.”

      Trác Ngọc được thổ lộ có chút ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt đến phía thịt nướng. Địch Á nhìn hai gò má đỏ ửng của Trác Ngọc thầm nghĩ những ngày an nhan của mình còn xa nữa.

      Hai người dạo núi buổi chiều mới mang theo chiến lợi phẩm trở về. Dọc theo đường , hai người vừa vừa cười, thỉnh thoảng còn chạy ở phía trước, đuổi theo phía sau, chơi đùa rất khoái hoạt, hoàn toàn biết trong nhà còn có phiền toái chờ.

      Lúc hai người về đến nhà, ánh trăng đầu cành. Xa xa bọ họ nhìn thấy người, chính xác là giống cái loanh quanh trước cửa nhà, biết là muốn làm gì.

      Tăng tốc đến trước mặt, giống cái này khi nhìn thấy bọn họ liền chạy thẳng vào trong ngực Địch Á. Mặt Trác Ngọc lập tức sầm xuống, người này vừa thích mình, trong khoảng thời gian ngắn như vậy có người ôm ấp thương rồi. Trác Ngọc hừ lạnh tiếng, mình vào nhà.

      --Hết chương 25--
      Last edited by a moderator: 19/9/14
      phương1311, caoduongPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Bí kíp theo đuổi bạn đời: Khổ nhục kế.

      Địch Á trong lòng kêu thảm tiếng, lần này nguy rồi.

      Người đến là tiểu nữ nhi của tộc trưởng tên Mai Mai. Lúc Địch Á còn nàng ta thường theo sau lưng Địch Á, quấn Địch Á. Lần này trở về Địch Á còn chưa gặp nàng ta, còn tưởng rằng nàng tìm được giống đực cùng sống qua ngày rồi. tại trễ thế này, nàng ta còn đến đây làm gì?

      “Mai Mai, trễ thế này, có chuyện gì ?”

      “Địch Á ca ca, ta hôm nay trở lại nghe chàng trở về nên đặc biệt ở chỗ này chờ chàng. Địch Á ca ca, thời gian dài như vậy, chàng có nhớ ta ?”

      “Mai Mai, trời cũng khuya lắm rồi, nàng mau trở về , nếu tộc trưởng lo lắng.” Địch Á rút cánh tay bị Mai Mai ôm ra, xoay người nàng ta về hướng nhà tộc trưởng.[***************.com]

      “Ta muốn. Giống cái mới vừa rồi là ai, Địch Á ca ca sao chàng lại ở cùng với nàng ta? Sao chàng có thể sống cùng giống cái khác? Chàng nên sống cùng ta mới đúng.”

      “A… Mai Mai nàng mau trở về , nàng xem ca ca nàng đến tìm nàng rồi kìa.” Địch Á thấy Kiệt - con trai của tộc trưởng cùng người thú khác về phía bên nay, vội vàng đẩy Mai Mai ra nghênh đón.

      “Ta muốn, ta muốn Địch Á ca ca. Địch Á ca ca, chàng phải đồng ý làm bạn đời với ta ta mới .” Mai Mai làm nũng .

      “Mai Mai, nên càn quấy, nhanh chút trở về nhà. trở về, cha mắng ngươi.”

      Giống đực mà Địch Á biết tên ở cạnh cũng thúc giục Mai Mai giống như cây pháo trúc bùng nổ: “Nhất định là ngươi tìm ca ca ta tới có đúng hay ?”

      “Lam Mặc là lo lắng cho ngươi, sao ngươi lại biết tấm lòng tốt của ?” Kiệt thấy Mai Mai oán giận Lam Mặc, đành lòng Mai Mai hai câu.

      “Ca ca, sao ngươi lại giúp người ngoài chuyện?” Mai Mai rất vui, ngược lại nàng ta còn mắng Lam Mặc:

      “Ngươi cho rằng ngươi là ai mà tự tiện làm chủ, nơi này cũng phải bộ lạc của ngươi. Chọc ta mất hứng, cẩn thận ta bảo cha đuổi ngươi .”

      Kiệt cũng quản Mai Mai còn gầm thét cùng Địch Á gật đầu coi như là chào hỏi, sau đó lôi nàng . Lam Mặc trước khi còn dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm Địch Á lát, khiến Địch Á giải thích được, cho rằng mình từng đắc tội .

      Nhưng tại cũng có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, giống cái của tại nhất định tức giận, phải đuổi theo để xin lỗi.

      Địch Á chạy đến trước phòng Trác Ngọc kề tai vào cánh cửa nghe ngóng. đưa tay gõ cửa thấy ai ra mở liền ngừng gõ: “Ngọc Nhi, mở cửa, ta là Địch Á.”

      muốn đẩy cửa cửa được mở ra từ bên trong: “Hơn nửa đêm, ngủ gõ cửa làm gì? biết là quấy rầy tôi ngủ à?”

      Trác Ngọc cho Địch Á cơ hội mở miệng: “ muốn làm gì làm , đừng tới phiền tôi.”

      “Phanh” tiếng cửa đóng lại đập vào cái trán sáng bóng của Địch Á. Địch Á vuốt vuốt cái trán, ở ngoài cửa Địch Á khiêm nhường xin lỗi: “Ngọc Nhi, ta sai rồi, ta nên làm phiền nàng nghỉ ngơi. Nàng tha thứ cho ta có được hay ?”

      Trác Ngọc nằm giường lên tiếng, nghe thấy ngoài cửa dần dần thanh trong lòng tức giận đến hộc máu, da thú bị vân vê rối loạn. được đấy Địch Á, hôm nay mới thích tôi, bây giờ có người thích rồi. Chị đây so đo tình sử trước kia của tệ rồi, bây giờ còn giải thích cho chị biết tiểu giống cái hôm nay là có chuyện gì xảy ra. Để rồi xem, ngày mai tôi vẫn để ý tới .

      đúng, Trác Ngọc, sao mày có thể để ý ta như vậy, bằng về sau ta nhảy lên đầu của mày giương oai, vậy cũng quá là coi trọng ta , nhất định phải bình tĩnh.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com, truyện được post tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp]

      Ngày hôm sau rời giường Trác Ngọc suýt bị Địch Á nằm trước cửa làm vấp ngã. Người thú lớn như vậy nằm ngang trước cửa ra vào, cũng biết nhường đường cho . Trác Ngọc càng nghĩ càng sợ, nhấc chân cho Địch Á hai cước.

      Địch Á run cái, nước mắt lưng tròng nhìn Trác Ngọc giả bộ đáng thương.

      Trác Ngọc bị cái trán sưng lên cục của Địch Á thu hút chú ý. Chẳng lẽ cái đụng tối hôm qua lại nghiêm trọng như vậy ư? Vừa nghĩ lại nhớ tới giống cái tối hôm qua, hận hận nhìn Địch Á cái nghênh ngang rời .

      Trác Ngọc vừa ra khỏi cửa liền bị bó hoa trước mắt dọa đến kinh sợ. Bó hoa trước mắt Trác Ngọc cũng thể thẹn đó là bó hoa, mà chính là xe hoa. Các màu sắc tươi đẹp của hoa được lá xanh tôn lên đua nhau tranh diễm, mặt cánh hoa còn được tô điểm bởi những giọt sương. Khắp nơi trong khí tản ra mùi thơm ngào ngạt, những hun chết người, mà hương vị ngọt ngào còn khiến người ta nhìn vào mà thèm dãi. Phối với tiếng chim thanh thúy, gió mát ấm áp, tất cả đều trở nên tốt đẹp. Dĩ nhiên cần phải bỏ qua người thú trước mắt mới được.

      “Này, xin chào. Giống cái, ta là Đan Chu, thích hoa ta đưa nàng sao?” xong còn bày ra tư thế tự nhận là đẹp nhất, ngừng vứt mị nhãn về phía Trác Ngọc.

      Khóe miệng Trác Ngọc giật giật. người đàn ông ngừng nháy mắt với , cũng cho rằng đó là vứt mị nhãn, chỉ cho rằng mắt người đó bị rút gân, hoặc là tinh thần bình thường. Đáng tiếc nơi này có bệnh viện tâm thần.

      run người, da gà người cũng thi nhau nổi lên, xoay người về phía sau núi.

      “A, giống cái, sao nàng lại bỏ a, ta là con hồ ly ngày hôm qua nha. Này, nàng chờ ta chút.” Đan Chu thấy Trác Ngọc bỏ cũng muốn theo.

      “Giống cái, nàng tới bộ lạc chúng ta bao lâu? từng dạo hay chưa, ta dẫn nàng dạo vòng, như thế nào?” [***************.com]

      Trác Ngọc: “…”

      “Nàng còn chưa ăn điểm tâm đúng , ta nướng thịt cho nàng có được hay ?”

      Trác Ngọc: “…”

      “Nàng tới phía sau núi làm gì, cho ta biết ta giúp nàng.”



      Hai tay Trác Ngọc hết nắm chặt lại thả ra, thể nhịn được nữa. đời này có người giống như đường tăng lảm nhảm, trước kia chưa từng thấy qua, hôm nay coi như được mở mang tri thức rồi.

      “Ngừng…” Trác Ngọc hô tiếng với Đan Chu: “Tôi cảnh cáo mà còn nữa, tôi liền khâu miệng lại cho chết đói. Còn có cho phép theo tôi.”

      Đan Chu vốn là còn cao hứng khoe với Trác Ngọc thịt mà mình nướng có bao nhiêu mỹ vị, đột nhiên lại bị Trác Ngọc lớn tiếng cắt đứt, bị gương mặt tức giận của Trác Ngọc dọa.

      Giống cái tốt sao đột nhiên lại tức giận chứ. Trước kia cũng theo đuổi giống cái như vậy lần nào thành công, sao lần này lại mất linh rồi?

      kiên quyết thừa nhận mình hấp dẫn được Trác Ngọc, nhất định là Địch Á ở sau lưng chọc giống cái tức giận mình mới bị dính líu. Nếu giống cái muốn mình theo, vậy cũng thể tự tìm mất mặt được.

      chuyển hướng mục tiêu về phía Địch Á. Đừng tưởng rằng núp trong bụi cỏ cao như vậy, phát . Ven đường có những viên đá , đá hai viên về phía Địch Á thân.

      Địch Á núp trong bụi cỏ cao ngang người nhìn chằm chằm Đan Chu cùng Trác Ngọc ở phía trước, chỉ sợ Đan Chu có hành động gây rối Trác Ngọc. trốn ở chỗ này cũng dám phát ra tiếng động, sợ quấy nhiễu đến Trác Ngọc, càng tức giận .

      Thấy Đan Chu bị giống cái của mình đuổi , trong lòng cảm thấy vui mừng, nào còn nghĩ đến Đan Chu chuyển tức giận từ giống cái lên người mình. trơ mắt nhìn hai viên đá bay về phía cái trán của mình khiến cái trán càng sưng lợi hại. Vốn là Địch Á muốn dùng khổ nhục kế mới cố ý làm cho cái trán sưng lên. Giờ tốt rồi, muốn bị thương cũng bị thương.

      Trác Ngọc nghe được động tĩnh ở sau lưng liền xoay người nhìn. Cái người được gọi là Đan Chu về phía bụi cỏ. Đúng lúc ấy con vật nhảy ra từ trong bụi cỏ, định thần nhìn lại hóa ra là Địch Á. Chỉ là cái trán của có chuyện gì xảy ra, sao lại sưng to như vậy, còn có tia máu?

      Đan Chu ở tại chỗ khinh thường: “Ngươi phải rất lợi hại sao, còn mang về giống cái, như thế nào lại dễ dàng bị hai viên đá đánh trúng? Xem ra cũng có gì đặc biệt, ngươi nhất định thua trong tay ta. Đứa bé của mọi nhà, vẫn nên trở về rèn luyện tốt .”

      Nguyên bản Đan Chu muốn chế nhạo Địch Á để Địch Á thấy tự ti mà lui bước để còn muốn theo đuổi Trác Ngọc nữa, còn mình theo đuổi Trác Ngọc tiết kiệm được rất nhiều sức. Lại ngờ Địch Á căn bản cũng để ý , trực tiếp về phía Trác Ngọc. Đan Chu cũng biết Trác Ngọc vẫn còn ở nơi này, còn tưởng rằng Trác Ngọc xa mới dám lớn lối như vậy. Vậy mà Trác Ngọc những , ngược lại còn nghe ràng ràng từng lời . Đừng Trác Ngọc cần Địch Á tìm những thú nhân giống đực khác, cho dù tìm, dựa vào những lời hôm nay Đan Chu có trong suy xét của Trác Ngọc.

      Chờ đến khi Đan Chu xoay người thấy Trác Ngọc vẫn đứng ở chỗ vừa nãy, trong lòng lộp bộp tiếng. Hỏng rồi, sao lại cẩn thận để giống cái nghe được kia chứ. Nhìn sắc mặt của nàng cũng biết nàng rất tức giận. Aizz, con đường này lại khó khăn hơn rồi.

      ở lại nữa, trước khi còn vất lại ánh mắt khiêu khích cho Địch Á. Hôm nay xuất sư bất lợi, trước nhường cho Địch Á, về sau để cho Địch Á hả hê như vậy nữa.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Trác Ngọc vuốt cục u đầu Địch Á, trong mắt tràn đầy đau lòng, vui lúc trước sớm vất ra sau ót: “Cái đó… Người gọi là Đan Chu kia dùng viên đá đánh , sao đánh lại?”

      Địch Á làm bộ như rất đau, ghé vào trong ngực Trác Ngọc muốn vuốt ve: “Ta sợ nàng muốn gặp ta nên dám lên tiếng.” Địch Á tội nghiệp .

      Trác Ngọc nghe vậy vừa giận vừa buồn cười. Tức giận vì Địch Á biết thương bản thân, buồn cười vì Địch Á quan tâm mình. Trác Ngọc kéo cái đầu thú của Địch Á ra, từng câu từng chữ nghiêm túc : “Về sau được như vậy, là của tôi, tôi hy vọng bị thương. Bất luận là ai khi dễ đều phải bắt nạt lại. Người phạm ta, ta phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người, nghe chưa?”

      Địch Á nghe được Trác Ngọc mình là của trong lòng sớm mừng đến nở hoa. ngừng gật đầu mình biết.

      Trác Ngọc chạy đến cạnh rừng hái thuốc trị thương đắp lên cho Địch Á, nhân tiện dùng cung tên săn mấy con vật làm điểm tâm.

      Địch Á thấy giống cái của mình chỉ hái thuốc cho mình còn bắt mấy động vật trong lòng áy náy thôi. Khổ nhục kế tuy rằng có hiệu quả nhưng lại khiến giống cái của mình vất vả. Vì vậy sau khi Trác Ngọc đắp thuốc trị thương cho , kiên quyết để Trác Ngọc động thủ, nhất định phải để nấu cơm cho Trác Ngọc. Trác Ngọc lay chuyển được Địch Á cũng đành nghe theo .

      Địch Á cảm thấy may mà giống cái của mình để ý đến Đan Chu. Nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp để cho Đan Chu hết hy vọng. chỉ muốn Đan Chu hết hy vọng mà còn muốn những giống đực khác trong bộ lạc còn ý tưởng này, nhưng chuyện này có chút khó khăn.

      Giống cái của mình ưu tú như vậy, bất luận mình có ở bên cạnh hay cũng có người lấy lòng nàng. Mình nên làm cái gì bây giờ.

      Đúng rồi, nếu Ngọc Nhi cùng mình cử hành nghi thức kết làm bạn đời là được rồi. Nhưng mở miệng thế nào đây?

      Địch Á vừa nướng thịt vừa suy tư, nghĩ đến mức đầu xoắn lại vào nhau cũng nghĩ ra được biện pháp nào.

      Địch Á bên này còn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình, bên kia Trác Ngọc bắt đầu tra hỏi .

      “Giống cái ngày hôm qua là có chuyện gì xảy ra?”

      Địch Á vừa nghe liền ngồi ngay ngắn lại. giỡn, thái độ đứng đắn khổ nhục kế lúc trước của cũng trở nên uổng phí rồi.

      “Mai Mai là nữ nhi tộc trưởng, từ chúng ta cùng nhau lớn lên….”

      Thấy sắc mặt giống cái của mình dần dần đen lại, hé ra biểu cảm thành thực: “Nhưng mà, ta thích nàng ấy, cho tới giờ cũng có. Về chuyện tối hôm qua, ta cũng là có chuyện gì xảy ra.”

      Sắc mặt Trác Ngọc từ từ chuyển biến tốt: “Đó chính là ấy thích , nếu phải ôm ấp thương với . nghĩ như thế nào?”

      Địch Á hô to oan uổng: “Ta biết nàng ấy có thích ta hay , dù sao ta cũng thích nàng ấy, nàng phải tin tưởng ta.”
      -Hết chương 26-
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Thảo dược bị hủy.

      “Vậy sao, vậy nhìn kỹ chút xem người trước mặt kia là ai vậy?” Trác Ngọc chuyển đầu Địch Á về phía trước. Đó phải là Mai Mai ư? Sau lưng nàng ta còn có người thú giống đực tối qua gặp tên Lam Mặc theo.

      “Địch Á ca ca, ra chàng ở đây.” Mai Mai thấy Địch Á nằm trong ngực Trác Ngọc quăng cho Trác Ngọc ánh mắt sắc như dao.

      “Này, ngươi là giống cái từ đâu tới, được dính lấy Địch Á ca ca, Địch Á ca ca là của ta.” [***************.com]

      Trác Ngọc là ai a. Cho đến bây giờ vẫn là người tỉnh táo cùng bình tĩnh nhất. Chỉ thấy cầm khối thịt nướng lên chậm rãi ăn, ngay cả ánh mắt cũng nguyện bố thí cho Mai Mai.

      đáng giận, Mai Mai đâu chịu nổi kiểu đối xử này, ngay cả Địch Á cũng để ý đến nàng ta: “Địch Á ca ca, chàng xem , giống cái này rất lễ phép, chàng đừng ở cùng với nàng ta, cùng chơi với ta thôi.”

      “A…” Địch Á tận lực xem cái véo đau đớn của giống cái nhà mình: “Mai Mai, nàng chắc chưa ăn điểm tâm, có đói bụng ?”

      “Địch Á ca ca, chàng mời ta ăn điểm tâm sao?” Mai Mai bộ mặt mong đợi nhìn Địch Á.

      Lực đạo người nặng hơn, ánh mắt sắc như dao của Lam Mặc cũng liều mạng phóng về phía Địch Á: “Mai Mai, nàng xem, thịt ta nướng dư lại còn nhiều lắm, đủ ăn. Ta tin chắc Lam Mặc nhất định nguyện ý vì nàng cống hiến sức lực. Đúng , Lam Mặc?"

      “Mai Mai, nàng xem Địch Á bọn họ cũng ăn xong rồi. phải nàng muốn ăn thỏ ba mắt ư, ta bắt cho nàng. ra ta thấy hương vị của con cò ngon hơn, nàng có muốn thử chút hay ?"

      Mai Mai vừa nghe có đồ ăn ngon, hai mắt liền tỏa sáng. Nàng khó xử nhìn Địch Á, cuối cùng vẫn là lôi kéo cánh tay Lam Mặc rời , trước khi còn quên cảnh cáo Trác Ngọc phen.

      Trác Ngọc nhìn bóng lưng bọn họ rời , hai mắt híp lại. Lam Mặc này cũng rất có mưu lược, lâu sau là có thể bắt được Mai Mai rồi.

      Thời gian này Trác Ngọc đều chăm sóc bảo bối thảo dược của , rất ít khi ra ngoài dạo. Hôm nay chuẩn bị tốt để dạo vòng phía sau núi.

      Địch Á mỗi mùa phía sau núi đều có những thực vật khác nhau, cũng sắp đến mùa nóng rồi, biết có niềm vui gì chờ .

      Địch Á cần gấp, vì ở bộ lạc này vào mùa nóng nóng như địa phương năm ngoái bọn họ ở. Bất kỳ khi nào ra ngoài cũng bị nóng đến ngất . Nhưng thể đợi nữa rồi, quyết định hôm nay dạo.

      Địch Á thấy nghiêm túc cẩn thận phân biệt thực vật trong rừng, cũng chăm chú học. khoảng thời gian trước, giống cái nhà mình tự với mình những thực vật trong sân kia đều là thảo dược, có thể chữa bệnh. Lúc đó nghe thấy rất kích động, về sau trong bộ lạc nếu có người ngã bệnh là có thể lấy thuốc để chữa trị, dễ dàng chết nữa. Vì vậy, khi giống cái của nghiên cứu những thứ thảo dược kia quấy rầy nữa, thậm chí mỗi khi săn cũng chủ động mang về chút thảo dược chưa từng thấy cho Trác Ngọc.

      Hôm nay Trác Ngọc phát loại thực vật tương tự như đậu phộng, có điều lá cây của loại thực vật này hơi lớn. tại nó còn chưa kết quả nên cũng thể xác định có phải đậu phộng hay , chỉ có thể đợi thêm khoảng thời gian nữa. Mặt khác còn tìm thấy hồi hương, hoa tiêu, thìa là, hạt tiêu… chút đồ gia vị. ngoài dự đoán của mọi người, ngờ những gia vị này lại sinh trưởng vào lúc này. tại có cảm giác Mê Huyễn đại lục này là đại lục lý tưởng, thứ gì cũng có.

      Gần tối vừa vào cửa nhà, hai người phát có gì đó đúng. Vừa nhìn thấy thảo dược đất, mặt Trác Ngọc tối sầm lại. Vốn là thảo dược được chứa trong mấy giỏ dây mây bị người nào lật đổ mặt đất. đất lộn xộn chỉ còn lại thảo dược bị nghiền thành bột phấn.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Trong khoảng thời gian dài, Trác Ngọc cảm thấy mình như người mất toàn bộ tri giác. Trong đầu như tương hồ, vô tri vô thức chỉ nhớ nhặt thảo dược.

      Địch Á gọi cũng nghe thấy. Lo lắng, bất an, hoảng hốt trong đôi mắt vàng óng của Địch Á xẹt qua. Thảo dược mà giống cái của mình phải mất khoảng thời gian dài mới thu gom được, giờ cứ như vậy còn, khẳng định đau lòng đến chết. nhất định phải tìm được đầu sỏ gây nên việc này giải hận cho giống cái của .

      Màn đêm buông xuống, ngọn gió hơi lạnh thổi tới. Trong tay chẳng biết khi nào cầm bát đá gà rừng tỏa mùi thơm bốn phía, Trác Ngọc hoàn hồn, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

      Sau khi thảo dược được nghiền thành bột được Địch Á quét dọn sạch mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cầm chiếc muỗng từ từ ăn canh. Bát canh hơi nóng mặn nhạt, uống vào trong bụng có cảm giác ấm áp khiến thân thể căng cứng được thả lỏng ít.

      Trác Ngọc cho rằng tâm tình tồi tệ như vậy có cảm giác đói bụng. Nhưng thực tế ăn được hai chén canh lớn, lại ăn khối lớn thịt thỏ nướng mới cảm thấy no bụng. Điều này khiến nhớ tới câu nhiều năm về trước, hóa bi phẫn thành sức ăn. đáng ghét, đừng để bắt được kẻ phá hư thảo dược của .

      Địch Á nhìn giống cái của mình cầm bát đá ăn, tâm tình bất ổn cũng trở nên bình tĩnh chút.

      Chuyện thảo dược quả cũng dọa sợ . nhớ mình cùng người trong bộ lạc qua, những thứ đó là thuốc chữa bệnh thể tùy tiện động. Xem tình hình, chỉ có thể là Mai Mai vừa trở về, Kiệt và Lam Mặc cũng biết, ngày mai hỏi.

      Thấy Trác Ngọc ăn no, tinh thần cũng khôi phục ít, ánh mắt cũng dần dần thanh minh. Địch Á chạy đến bên cạnh Trác Ngọc, trong đôi mắt màu vàng óng ánh sáng nhu hòa chuyển động, hỏi: “ khá hơn chưa?”

      Trác Ngọc gật đầu, tâm tình mặc dù vẫn còn chút ngổn ngang, nhưng suy nghĩ cũng ràng, có thể trả lời chính xác câu hỏi của Địch Á.

      Sáng sớm ngày hôm sau mặt trời mới mọc lên bao lâu, Địch Á bị Trác Ngọc gọi dậy. xoa hai mắt cho tỉnh táo, vặn eo bẻ cổ mở cửa thấy Trác Ngọc đứng ở cạnh bàn ngoắc tay với , ý bảo tới ăn điểm tâm.

      Địch Á khẽ sửng sốt. Tối hôm qua ngồi cùng Trác Ngọc cho đến khuya, cùng giống cái của chuyện học tập trước kia của nàng, chuyện đến khi buồn ngủ mới phất tay để cho ngủ. vốn tưởng rằng nàng rời giường trễ chút vì vậy cũng ngủ nhiều hơn, ai ngờ nàng còn dậy sớm hơn .

      Chờ đến khi Địch Á rửa mặt xong phát giống cái của mình bày xong bát đũa bàn ghế, chỉ cần bê nồi đá tới là có thể ăn cơm rồi.

      xấu hổ vuốt vuốt mái tóc vội vàng chạy qua giúp Trác Ngọc. Địch Á cảm thấy hơi khó hiểu, tâm tình giống cái của ngày hôm qua còn hết sức uể oải, sáng nay lại cảm thấy nét mặt của trở nên hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra.[***************.com]

      Nhưng càng như vậy, càng hốt hoảng, biết mạch nước ngầm giấu dưới vẻ bình tĩnh lúc nào bộc phát.

      Hai người ngồi ăn cơm chưa được bao lâu có tiếng gõ cửa. Địch Á đứng dậy mở cửa thấy nhà tộc trưởng. Tộc trưởng kéo tai Mai Mai, muốn Mai Mai vào xin lỗi Trác Ngọc.

      Mọi người vào nhà, tộc trưởng gấu trúc đá vào bắp chân Mai Mai, ý bảo nàng ta xin lỗi Trác Ngọc.

      Từ khi bọn họ vào, Trác Ngọc liền hiểu. Tối qua cũng đoán được người làm việc này trừ Mai Mai còn ai khác, dù sao tới bộ lạc này cũng chưa phát có người có địch ý với .

      Mai Mai đứng ở bên nhăn nhăn nhó nhó tình nguyện xin lỗi. Kiệt cũng đá nàng ta cước nàng ta mới mở miệng: “Ngươi… Dược thảo là ta làm đổ, ta xin lỗi ngươi.” Nàng ta dừng chút lại tiếp tục : “Chỉ là… Ngươi đừng nghĩ rằng ta sợ ngươi, Địch Á ca ca là của ta, ngươi đừng mong tranh với ta.”

      Thấy tiểu muội mình lời xin lỗi mà thái độ còn tốt, Kiệt đành xin lỗi Trác Ngọc: “Tiểu muội ta hiểu chuyện, trở về ta cùng cha nhất định dạy dỗ tốt, hy vọng nàng có thể tha thứ cho nó lần này. Về phần thảo dược bị nó làm đổ, ta trả lại nàng trong thời gian ngắn nhất.”

      Địch Á thấy Trác Ngọc lời nào kéo kéo quần áo , hy vọng mở miệng. Trác Ngọc nhìn Địch Á cái, : “Được. Lần này tôi tha thứ cho ta, chẳng qua tôi còn thiếu vài cây đao xương , tin rằng cũng cự tuyệt.”

      Mai Mai nghe thấy Trác Ngọc muốn ca ca làm vài cây đao xương cho nhảy dựng lên chỉ vào Trác Ngọc: “Ngươi đừng quá đáng, cho ngươi thảo dược tệ rồi, ngươi còn muốn những thứ khác.”

      “Con câm miệng cho ta. xin lỗi cũng an phận.” Tộc trưởng gấu trúc giáng móng vuốt lên đầu Mai Mai.

      “Cha, sao cha có thể đánh con, con là giống cái a.” Mai Mai che đầu chạy ra ngoài.

      “Ta chính là đánh con, con có thể làm gì. Con cái đồ cứng đầu cứng cổ chết bầm.” Tộc trưởng cũng đuổi theo ra ngoài.

      Kiệt nhìn bóng dáng bọn họ rời , với Trác Ngọc và Địch Á: “Ta nhanh chóng đưa đồ tới cho hai người, cảm ơn nàng có thể tha thứ cho nó.”

      Sau khi Kiệt , Trác Ngọc lại tiếp tục bữa ăn sáng bị chen ngang, nhưng lần này là tươi cười dùng bữa. Địch Á càng nhìn càng thấy quỷ dị, cũng dám hỏi chỉ có thể lẳng lặng ăn cơm, dù sao chỉ cần có quan hệ với là được.

      Ăn xong Địch Á tranh cọ nồi rửa chén, chào giống cái của mình xong liền ra ngoài săn.

      Trác Ngọc mài đao xương của mình tảng đá lớn trong sân, đầu cũng ngẩng lên, chỉ ừ tiếng ra hiệu biết.

      Vào lúc săn thú, Địch Á mực nghĩ đến Trác Ngọc. biết nàng mài đao xương làm gì, đao xương phải rất sắc bén rồi sao, vậy mà nàng vẫn mài. Nếu làm mình bị thương làm thế nào. được, nhanh chút trở về mới được.

      nhắm ngay hai con bò ngũ sắc, tốn chút sức lực buộc chặt con mồi vác chạy về bộ lạc.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Về đến nhà phát Trác Ngọc vẫn mài đao xương. để con mồi xuống tới trước mặt Trác Ngọc: “Ngọc Nhi, nàng mài đao xương làm gì? Đao xương sắc như vậy rồi, nếu cẩn thận làm nàng bị thương, như vậy tốt. Nếu nàng muốn mài, vậy để ta mài là được.”

      Đúng lúc Trác Ngọc mài đến mệt, nghe Địch Á vậy chút khách khí ném đao xương cho Địch Á, dặn mài sắc bén chút.

      Trác Ngọc xoa xoa cánh tay của mình, đấm đấm chân ăn trái cây. Ăn ăn, bỗng nhiên nhớ đến bình thường Mai Mai đâu, Lam Mặc nhất định theo. Hôm nay lại theo, có vấn đề. Lại chuyện Mai Mai phá hủy thảo dược, có phải là giựt dây ?

      Trác Ngọc ăn xong trái cây ra ngoài. cũng chỉ định ra ngoài dạo, ngờ vừa tới phía sau núi thấy Mai Mai dựa vào Lam Mặc khóc.

      Lam Mặc thấy Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng đứng dưới cây vẫy tay cái với . biết Lam Mặc gì với Mai Mai, Mai Mai rồi. Chờ đến khi Mai Mai xa Trác Ngọc mới từ phía sau cây ra. quanh Lam Mặc hai vòng mới : “ tệ lắm, ngờ còn biết dỗ Mai Mai, xem ra lâu sau là có thể ôm được mỹ nhân về nhà rồi.”

      Lam Mặc nhíu mày, nhìn về phía Trác Ngọc: “Đáng tiếc luôn có chướng ngại xử lý được, biết nàng xử lý như nào?”

      Trác Ngọc biết Lam Mặc đến Địch Á, chỉ tiếc mỹ nữ có lòng, trai đẹp vô ý. Địch Á cũng thích Mai Mai: “Tôi cũng vậy, cảm thấy cục diện tại khiến người khác vừa lòng. Tôi có chủ ý, biết có muốn nghe hay . đúng, nên hỏi có nguyện ý sớm ôm Mai Mai về hay ?”

      Lam Mặc nhìn chằm chằm Trác Ngọc cắn trái cây răng rắc răng rắc ngừng: “Được, ngược lại ta muốn biết nàng có ý định gì.”

      -Hết chương 27-
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Mài dao xoèn xoẹt thịt heo dê.

      Kể từ khi Trác Ngọc chủ ý của mình cho Lam Mặc tâm tình trở nên tốt hẳn. Mặc dù Lam Mặc tỏ thái độ gì, nhưng bộ mặt nhao nhao muốn thử kia nhìn là biết.

      Tâm tình tốt, mỗi ngày Trác Ngọc đều trôi qua ung dung. Có người làm đồ ăn cho mình, làm người lao động cho mình, khiến cho thường xuyên cảm thán Địch Á chú cún trung thành, người như vậy làm bạn đời hẳn tồi.

      Mấy ngày trước trong bộ lạc có người thú giống cái cùng giống đực kết làm bạn đời. Lúc này mới biết, ra người thú bọn họ phải nhìn vừa mắt liền kết thành bạn đời, còn phải cử hành nghi thức mới được. khi cử hành nghi thức thể tách ra, người thú khác cũng thể nhúng tay vào trừ khi bạn đời qua đời, nếu hai bên thể cùng thú nhân khác kết thành bạn đời.

      Ngày đó Địch Á cực kỳ hâm mộ đôi người thú kia, uyển chuyển biểu đạt ý tưởng muốn cùng kết thành bạn đời, nhưng lại làm bộ như nghe thấy.

      Những ngày này, chỉ cần Địch Á rảnh rỗi là lắc lư bên cạnh Trác Ngọc. mặt muốn ngăn cản những giống đực kia đến gần giống cái của , mặt khác tiếp tục thuyết phục Trác Ngọc cử hành nghi thức.

      Dĩ nhiên Đan Chu của chúng ta cũng nhàn rỗi, nhưng thường ở xa xa nhòm ngó Trác Ngọc, hoặc cách cánh cửa, hoặc cách bụi cây khiến Trác Ngọc buồn bực thôi.[***************.com]

      ngày nọ, Địch Á ở phòng bếp nấu cơm, Trác Ngọc ngồi trong sân mài đao xương, Đan Chu tha hai con cò chạy đến trước mặt Trác Ngọc để xuống, vẻ mặt kiêu ngạo. Bộ dáng kia giống như chờ khích lệ . Chỉ là chưa chờ được đến lúc Trác Ngọc để ý tới , Địch Á ở trong nhà nghe được động tĩnh chạy ra rồi. Đan Chu ném cho Địch Á ánh mắt khiêu khích rồi ưu nhã cất bước rời .

      Trác Ngọc hiểu Đan Chu muốn làm gì. Ngày đó cho sắc mặt tốt, cho rằng xuất trước mặt nữa. Hôm nay lại làm cái gì vậy? Nghĩ ra, cũng thắc mắc nữa, chuyên tâm mài đao xương.

      Gương mặt Địch Á vốn là tươi cười, khi thấy Đan Chu đưa cho giống cái của mình hai con cò ngay lập tức tối sầm. Con hồ ly đáng chết này đúng là coi trọng giống cái nhà mình rồi.

      Ở Mê Huyễn đại lục, nếu giống đực đưa thức ăn cho giống cái, hoặc là lấy lòng giống cái, tức là biểu đạt ý muốn theo đuổi giống cái. Trác Ngọc là người từ bên ngoài đến nên biết phong tục của Mê Huyễn đại lục.

      Địch Á nhịn xuống xúc động muốn xé nát hai con cò, phong tục của đại lục cho Trác Ngọc biết. Ai ngờ lại chỉ ừ tiếng liền đổi đề tài.

      Vào buổi chiều khi Trác Ngọc bộ trở về, nhớ tới hai con cò Đan Chu đưa nhưng ngay cả sợi lông của hai con cò cũng thấy, lại nhìn Địch Á nấu cơm khẩn trương vểnh hai tai nghe động tĩnh của liền hiểu .

      Lúc dùng cơm tối, Trác Ngọc cố ý hỏi Địch Á: “Hai con cò của Đan Chu đâu rồi, có nướng , nghe mùi vị tệ.”

      Hai mắt Địch Á loạn chuyển dám nhìn Trác Ngọc. lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Hai con cò đó bị ta ném rồi, nếu Ngọc Nhi muốn ăn, ta bắt cho nàng. Cò ta bắt so với Đan Chu…. đúng, so với những giống đực khác càng mĩ vị hơn.”

      Trác Ngọc biết nên khóc hay cười. Thức ăn ngon lại bị ném rồi, rất lãng phí. Chỉ là vẫn muốn xem bộ dạng ghen tuông của Địch Á: “ ném hai con cò rồi.”[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      ra , ta…. Ta cầm nó cho Tiểu Thảo rồi.”

      “Cái gì? cho Tiểu Thảo hai con cò đó rồi?”

      Trác Ngọc vừa nghe Địch Á mang cho Tiểu Thảo, thanh chợt cất cao, chỉ vào Địch Á : “ phải giống đực đưa thức ăn cho giống cái là có ý muốn tỏ tình ư, chẳng lẽ muốn theo đuổi Tiểu Thảo?”

      Lúc này Địch Á mới phản ứng kịp, thầm ảo não: “Ta như thế nào lại tặng cho Tiểu Thảo cơ chứ, chuyện này nên xử lý như nào đây. Ngọc Nhi, nàng ta nên làm như nào mới tốt?”

      hỏi tôi, tôi hỏi ai. làm thế nào làm, bằng liền rau trộn.” Trác Ngọc ném chén cơm xuống, về phòng.

      “Rau trộn? Rau trộn là vật gì. Ngọc Nhi nàng đừng , nàng cho ta biết rau trộn là có chuyện gì?” nghi ngờ chút nào, Địch Á bị Trác Ngọc nhốt ngoài cửa.

      Ngoài sân Tiểu Thảo gõ cửa. Địch Á vừa mở cửa thấy là Tiểu Thảo, da đầu trở nên tê dại.

      Đợi đến khi Tiểu Thảo ngượng ngùng vì sao mình đến, muốn tặng túi đeo lưng mình làm cho Địch Á Địch Á cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.

      Đây phải là quà tặng đính ước ư, thể nhận. ngửa đầu ngao ngao hai tiếng, nhấc chân chạy như điên.

      Núp trong rừng cây phía sau núi, Địch Á cùng tộc trưởng gấu trúc ngồi song song cỏ.[***************.com]

      “Chuyện chính là như vậy, Ngọc Nhi muốn ta rau trộn, nhưng ta hiểu rau trộn là cái gì.” Địch Á kể khổ với tộc trưởng.

      “Rau trộn à, ra chính là món ăn. Lại , ta lâu cũng chưa ăn rau trộn, là hoài niệm a.”

      Địch Á vừa nghe câu của tộc trưởng, cho rằng ông hiểu được: “Thế nhưng có quan hệ gì với nấu ăn a?” Địch Á mở to đôi mắt màu vàng hỏi tộc trưởng.

      Tộc trưởng gấu trúc hoài niệm lại bị Địch Á cắt đứt, u oán nhìn cái: “Đây chính là khác nhau a.”

      Địch Á càng thêm hiểu, nghĩ thầm trong đầu: “Chuyện này với khác nhau có quan hệ gì, vậy khác nhau ở chỗ nào?” Địch Á rất là buồn bực.

      Lần này tộc trưởng gấu trúc cũng mặc kệ Địch Á. Đây chính là người chưa khai hóa a, để cho giải thích thế nào là rau trộn, khác nhau ở chỗ nào, dĩ nhiên là món rau trộn a.

      Địch Á suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra biện pháp. quyết định chạy cho Tiểu Thảo biết hai con cò đó là Trác Ngọc đưa cho nàng, quên cho nàng biết, thành xin lỗi với Tiểu Thảo.

      Tiểu Thảo còn đắm chìm trong cảm xúc bị cự tuyệt, tâm tình rất suy sụp. ra nàng cũng rất thích Địch Á. Lúc trước vì có Trác Ngọc ở đây nên nàng dần dần cũng rời mục tiêu. Ai ngờ Địch Á đột nhiên tặng nàng hai con cò hại nàng hưng phấn thôi.

      Mặc dù nàng rất vui, nhưng khi Địch Á thành khẩn xin lỗi, nàng cũng làm khó dễ .

      Địch Á thấy Tiểu Thảo thông cảm cho , trong lòng lại càng cảm thấy áy náy, liên tục xin lỗi cùng cám ơn.

      Về đến nhà trăng sáng treo cao trời, ánh trăng nhu hòa chiếu mặt đất, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh. Địch Á kịp chờ muốn cho Trác Ngọc biết giải quyết chuyện này xong rồi phát Kiệt cũng ở đây. Hỏi mới biết mục đích của Kiệt, lén thở ra hơi, may phải đến để theo đuổi giống cái của .

      Thấy giống cái của mình tiếp nhận thảo dược Kiệt đưa tới còn tưởng nàng cần mình chuyển sang giống đực khác rồi.

      Địch Á giúp Trác Ngọc phân loại thảo dược đặt trong những chiếc giỏ, lại nịnh nọt cầm ít trái cây đưa cho Trác Ngọc. Trác Ngọc rất tự nhiên cầm lên cắn cái, mùi thơm ngát ngọt ngào, rất thích hợp làm trái cây tráng miệng sau khi ăn, hài lòng mỉm cười với Địch Á.

      Địch Á mừng rỡ như mở cờ trong bụng, lần này yên tâm rồi, giống cái nổi giận với .

      Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời gương mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng của đá phát sáng có sức quyến rũ vô hạn làm cho hai mắt Trác Ngọc hoa lên. Trác Ngọc khẽ mắng tiếng, chịu nổi hấp dẫn, càng sống lại càng kém cỏi mà.

      Buổi tối ngày hôm sau bộ lạc lại tổ chức bữa ăn quần thể lần nữa. Trong bộ lạc có thêm giống đực rèn luyện trở về, tên gọi Tinh Thần. Địch Á bọn họ là bạn từ , vừa sáng sớm Địch Á chạy tìm bạn của cùng nhau săn thú.

      Tinh Thần cũng dẫn theo giống cái trở lại, tạm thời để cho nàng ấy sống cùng với Trác Ngọc. Trác Ngọc phát giống cái này tương đối nhát gan, thấy Trác Ngọc cầm đao xương bị dọa đến mức lùi ra xa, còn khuyên Trác Ngọc để đao xương xuống, tránh xa nguy hiểm.

      Trác Ngọc đen mặt, cái này có gì nguy hiểm, trước kia vẫn dùng loại giống như vậy đấy thôi. Nhưng rất thông minh giải thích thêm gì.

      Đến bữa tiệc tối, Trác Ngọc mang đao xương bóng loáng được mài sắc bén đến, mảnh đất trống rất nhiều giống đực cũng bắt đầu đặt con mồi lên giá nướng. Trác Ngọc cũng mang đến con heo rừng,cầm đao xương chuẩn bị bắt đầu.

      Heo rừng bị Địch Á lấy gần hết máu, Trác Ngọc cầm đao xương từ từ rạch da đầu của heo rừng ra, từng chút từng chút lột da heo. Con heo rừng này rất kỳ quái, người nó có lông, điều này khiến cho Trác Ngọc làm da lông tiết kiệm ít sức lực.

      Màn biểu diễn tiếp theo càng thêm đặc sắc. Lúc trước qua Trác Ngọc là bác sĩ, mặc dù phải là giải phẫu chuyện nghiệp, nhưng khóa trình học giải phẫu cũng tệ, hơn nữa lần này còn dồn hết tâm trí vào, kết quả cần nghĩ cũng biết.

      Lột hết da bắt đầu chuyển sang tứ chi. Đao xương nhàng lướt qua, thịt bụng được Trác Ngọc chia thành mấy tầng, mở khoang bụng, vừa liếc qua thấy cơ quan nội tạng.

      Người thú mảnh đất trống vốn là chú ý đến Trác Ngọc, chỉ những người thú ở cạnh Trác Ngọc và Địch Á thấy, nhất là giống cái phát ra thanh hoảng sợ mới thu hút tất cả ánh mắt mảnh đất trống về phía họ.

      “Ừm… Đây là tim, đây là gan, đây là ruột già…” Trác Ngọc vừa vừa cầm nội tạng tương ứng lấy ra đặt cái mâm được chuẩn bị trước: “Có thể lấy gan, tim xào lăn, ruột già cũng có thể xào.” [truyện chỉ được đăng tại ***************.com]

      Những cái đầu mảnh đất trống chen chúc với nhau, thanh ngừng….

      “Cái này là dạ dày heo, mùi vị tồi nha.”

      Kế tiếp Trác Ngọc làm phần đầu heo, trước cắt hai cái tai, dùng đao xương bổ phía đỉnh đầu: “Cái này là não heo, phía dưới có cái gì nhỉ?”

      Người thú mảnh đất trống chỉ thấy giống cái cầm đao xương từ từ mổ xẻ cái đầu heo rừng, số giống cái khác sợ đến mức dám nhìn.

      Ánh mắt Trác Ngọc chuyển tới tứ chi, dùng đao xương chém đứt toàn bộ thịt phía chỉ còn lại xương. Cắt đứt xương lộ ra tủy, lấy tủy ra, mồm vẫn giải thích: “Đây là tủy heo, có rất nhiều tác dụng tốt với người.”

      xong như còn chưa thỏa thích, lại kéo tới con dê ngũ sắc tiếp tục mổ xẻ.

      mảnh đất trống yên lặng như tờ, những người thú muốn nhìn tiếp nữa. Địch Á ngơ ngác nhìn giống cái của mình, nuốt nước miếng.

      quen nhìn máu tanh, nhưng cũng thể tiếp nhận trường hợp mổ xẻ thức ăn như vậy. muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn xung quanh vòng phát những giống đực mơ tưởng giống cái của giảm rất nhiều cảm thấy rất tốt, như vậy giảm được ít phiền toái cho . Vì vậy rằng để mặc Trác Ngọc tiếp tục chơi đến vui sướng.

      ra đâu chỉ giống đực, ngay cả rất nhiều giống cái cũng bỏ ý niệm với Địch Á. Cùng sống chung với giống cái như vậy, biết về sau có thể dọa mình như vậy hay . Chỉ mới nghĩ tới họ cũng run lên.

      Ngay cả Mai Mai có lời thề son sắt phải làm bạn đời của Địch Á tại cũng dám nghĩ như vậy nữa, ngược lại cảm thấy đồng tình với .

      mảnh đất trống còn dư lại người bị ám ảnh trong lòng, đó chính là tộc trưởng gấu trúc của chúng ta. Ông ta những bị ám ảnh, trong lòng còn cảm thấy rất là vui vẻ. Nếu phải hoàn cảnh cho phép, ông ta muốn nhảy múa vài vòng.
      -Hết chương 28-
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :