1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu (42/42) Hoàn[ Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Vườn thuốc thiên nhiên.

      Sau khi hai người chuẩn bị đầy đủ đồ đạc lên đường. Vì có lá cây chuối tây tròn bọn họ cũng sợ ánh mặt trời nữa.

      Có những tối tìm được sơn động để nghỉ ngơi, Địch Á tùy tiện đào cái sơn động có thể chứa được hai người, hoặc là hóa thành hình thú ôm Trác Ngọc lên cây tìm chỗ tương đối ổn thỏa để nghỉ ngơi.

      Tuy Trác Ngọc nóng lòng nhưng cũng hiểu nếu quá mức vui mừng Địch Á hoài nghi lần nữa, hậu quả khó mà dự liệu. Hôm qua đôi mắt vàng lạnh lẽo của Địch Á khiến cho đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi. chỉ có thể cố gắng thể nóng lòng của mình ra ngoài.

      Ngày hôm nay đường mệt mỏi, Trác Ngọc ngồi tảng đá lại ngờ hòn đá kia trở nên mềm nhũn. tò mò cầm hòn đá đó lên thấy xúc cảm rất mềm mại giống như đất sét có thể tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. suy nghĩ chút cảm thấy nếu dùng loại đất này để làm nồi, biết khi dùng lửa đốt có thể giống như gốm sứ hay , có thể nung thành hình hay .

      Dù sao cũng lâu, ăn bữa cơm cho đỡ mệt cũng tốt.

      Hôm nay là lần đầu tiên Trác Ngọc ở khoảng cách gần nhìn Địch Á săn thú. Thường ngày Địch Á đều để cách xa, hôm nay kìm chế được tò mò nên len lén vội vàng theo.

      còn chưa đến gần, mặt đất truyền đến từng đợt chấn động, những cây cổ thụ cao chọc trời trước mặt cũng rung theo, phía trước có tiếng dã thú gầm rống.

      vạch bụi cỏ che ở phía trước thấy được Địch Á trong hình thú giằng co cùng con sói.

      Chỉ thấy con sói đó ngửa mặt lên trời gào thét tiếng sau đó tấn công về phía Địch Á. ngờ Địch Á né được, còn làm bị thương chân trước của con sói. Hàm răng sắc bén dính máu dưới ánh mắt trời tản ra ánh sáng lãnh, trong đôi mắt vàng là ánh sáng lạnh lẽo khát máu điên cuồng khiến Trác Ngọc nhịn được cả người run rẩy.

      Đây mới là bản tính của Địch Á , ở trước mặt mình bộ người thú tốt tính là giả, quả nhiên cái đại lục này phải nơi để cho người ở.

      Chân trước bị cắn mất miếng thịt con sói tru lên đau đớn. Nó cam lòng vọt về phía Địch Á lại bị Địch Á dùng tảng đá lớn ném về phía nó, khiến con sói bị văng ngược lại đụng vào cái cây bên cạnh.

      Thân cây bị con sói va chạm liền nứt ra rung rung lâu, số lượng lớn nhánh cây rơi xuống. Những nơi bị thương người con sói máu trào ra như suối văng ra bốn phía, nhìn mà khiếp sợ.

      Cho dù bình tĩnh như Trác Ngọc cũng nhịn được mà hoảng sợ. nuốt ngụm nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập. Đây là hình ảnh tàn khốc mà trong quá khứ Trác Ngọc chưa từng nhìn thấy.

      Đây là cuộc sống của những nhân thú như Địch Á, thậm chí cảm thấy Địch Á là cố ý. Người thú có cảm giác rất nhạy bén. Địch Á sớm biết mình theo nhưng lại ngăn cản mà để cho thấy màn tàn khốc này.

      Địch Á muốn làm cái gì, chẳng lẽ để cho biết khó mà lui, để cho biết vĩnh viễn thể chống lại ? Lâm vào trong sợ hãi, Trác Ngọc thể ức chế được tất cả những suy nghĩ ác độc về Địch Á.

      ra nghĩ sai cho Địch Á rồi, Địch Á chỉ muốn chứng minh cho thấy rất mạnh, có năng lực bảo vệ mà thôi.

      hồi lâu sau Trác Ngọc mới hoàn toàn bình tĩnh. Địch Á ở phía bên kia xử lý xong đầu của con sói, đốt lửa chuẩn bị nướng thịt mới qua.

      Địch Á thấy Trác Ngọc ngồi ở phía lẳng lặng ngẩn người, cho rằng vẫn sợ cái đầu sói kia giọng an ủi: “ cần sợ, nàng xem, nó bị ta đánh bại trở thành thức ăn của chúng ta rồi. Yên tâm, ta có thể bảo vệ nàng.”

      Trác Ngọc khẽ nhếch khóe miệng nhưng tiếp tục chuyện này. lấy tảng đá mềm từ túi ở sau lưng ra nặn thành hình cái nồi sau đó đặt ở mép lửa nướng.

      Chờ đến khi Địch Á nướng chín toàn bộ chỗ thịt sói cầm lấy kiểm tra, phát thành hình, sờ thấy thô sáp, cũng biết có thể làm thành nồi để dùng hay .

      để cho Địch Á dùng cái nồi múc nước, mình lại dùng tảng đá xếp lên để có thể đỡ được cái nồi. Dời chút củi đốt, chờ Địch Á để cái nồi chứa nước lên, bọn họ vừa ăn cơm vừa quan sát.

      Đợi đến khi ăn xong, Trác Ngọc vui mừng phát nước sôi lên rồi, vật này có thể gọi là cái nồi. bị nứt, rò nước, dường như càng đốt càng rắn chắc.

      phát này cho Địch Á biết lại được Địch Á khen ngợi. Nếu có thể làm thành nồi, vậy bát, muỗng, muốn gì đều có, như vậy sau này thức ăn phong phú hơn.

      Buổi tối hôm đó bọn họ lại được hưởng thụ phen. Trác Ngọc dùng thịt heo núi mà Địch Á săn được xào với khoai tây làm bàn thức ăn, lại nấu nồi canh cải trắng với thịt. Tuy chỉ có muối nhưng cũng khiến cho Trác Ngọc hạnh phúc đến rơi lệ.

      Địch Á càng cần phải . Từ trước cho đến giờ chỉ biết đến mùi vị thịt nướng, kể từ khi Trác Ngọc đến, cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng có tư vị, tại lại được ăn mỹ vị chưa từng có, trong lòng cũng vui sướng thôi.

      Giống cái mà mình chọn quả là bảo bối trong bảo bối, nhất định phải bảo vệ nàng tốt để cho nàng vĩnh viễn ở cùng mình.

      Nếu Trác Ngọc biết được suy nghĩ của Địch Á, nhất định hung hăng tát mình mấy cái, tự trách bản thân nhiều chuyện làm ra nhiều đồ như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn qua điểm tâm hai người lại bắt đầu cuộc hành trình. Đồ hôm nay tương đối nhiều cho nên Địch Á biến thành hình thú cõng Trác Ngọc .

      khí buổi sáng có chút ẩm ướt mang theo mùi vị vắng lặng đặc hữu của rừng rậm cổ xưa.

      Trác Ngọc ngồi lưng Địch Á hát ca khúc thịnh hành của Thế kỷ 21. Địch Á cũng có chạy mà nhàn nhã cất bước, đắm chìm trong khí tốt đẹp khó có được này.

      được đoạn Trác Ngọc liền phát con đường mà Địch Á đưa giống với hai ngày trước. Địch Á cho biết, nếu muốn đến đó còn phải vòng qua ngọn núi mới đến nơi.

      Dần dần chim chóc trong rừng bắt đầu nhiều lên, thỉnh thoảng còn thấy vài động vật chạy tới chạy lui, khi nhìn thấy bọn họ liền né tránh ra xa. Tất cả đều có vẻ tốt đẹp, nhưng Trác Ngọc biết đây chỉ là giả, trong tối còn biết cất giấu bao nhiêu nguy hiểm.

      Lại qua ba ngày, Trác Ngọc ngâm nga hát bỗng nhiên phát ở phía trước xa có ngọn núi . Chắc ngọn núi mà Địch Á nhắc đến là ngọn núi này. Trước ngọn núi có mảng lớn thực vật thấp bé sinh trưởng trong rừng cây thưa thớt. tới gần nhìn cái, ánh mắt Trác Ngọc cũng muốn trợn trắng rồi.

      “Trời ạ, thể tưởng tượng nổi, giống như nằm mộng vậy.”

      Trác Ngọc sợ hãi than. Thực vật sinh trưởng trong mảnh đất này đều là thảo dược, nhiều đến nỗi Trác Ngọc hoa cả mắt. Cho dù là ở Thế kỷ 21 cũng có cơ hội nhìn thấy vườn thảo dược lớn như vậy, huống chi đây lại là tự nhiên. Mảnh đại lục này quá thần kỳ! Từng mảng từng mảng thảo dược đủ màu sắc, sinh trưởng hỗn tạp ở chỗ. Chắc có rất ít người hái nên sinh trưởng rất tươi tốt.

      Mặc dù đa số là dược liệu bình thường, nhưng Trác Ngọc phát trong đó cũng thiếu dược liệu trân quý. Trác Ngọc bĩu môi, những thảo dược này ngờ lại có dễ như trở bàn tay.

      hăng hái nhổ những cây thảo dược này lên, thậm chí còn gọi Địch Á đến giúp. Sau đó lại sợ chân tay Địch Á vụng về lại đuổi ra bên.

      Tất cả những người cố chấp, tình cảm của họ đều đặc biệt chuyên chú đặt những đồ vật mà họ thích. Trác Ngọc chính là ví dụ điển hình. Mặc dù học tây y, nhưng chịu ảnh hưởng từ Trác ba nên khi thi nghiên cứu sinh lại là trung y.

      Trác ba là lão bác sĩ trung y, Trác Ngọc từ mưa dầm thấm đất cũng đặc biệt thích, thường cùng Trác ba leo núi hoặc đến ruộng hoang để hái thuốc.

      Kể từ khi có công việc đến nay, chưa từng tận hứng hái thuốc như này. Hôm nay để cho thấy mảng dược thảo thiên nhiên này, vui muốn chết rồi. Mặc dù vẫn nhớ chuyện mình cần làm, nhưng vẫn ở trong vườn dược thảo lâu cho đến khi mặt trời xuống núi mới thỏa mãn đứng dậy.

      Địch Á mặc dù muốn giống cái của mình mệt mỏi nhưng cũng biết tính cố chấp của Trác Ngọc. khi muốn làm gì cho dù khuyên can như nào cũng từ bỏ. cũng chỉ có thể thỉnh thoảng đưa chút nước, hoặc cầm lá cây chuối tây tròn che nắng cho Trác Ngọc, để cho Trác Ngọc có thể vui vẻ hái.
      - Hết chương 13 -
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Gặp nạn.

      Buổi tối hôm đó bọn họ tìm được nơi nghỉ ngơi gần vườn thảo dược. Sau khi dọn dẹp cỏ dại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

      Tối hôm nay Địch Á săn được số động vật . Có gà rừng, thỏ hoang các loại. cũng từng tò mò hỏi Địch Á con thỏ to lớn mà mình gặp lúc trước có thể ăn hay lại nhận được ánh mắt kỳ quái của Địch Á. nhất thời cảm thấy mình sai, nhưng lời ra khỏi miệng thể thu trở về.

      Địch Á cho biết, lớn như vậy là thỏ người thú, là đồng loại của bọn , Trác Ngọc chỉ có thể cười gượng.

      Địch Á vừa giải quyết bữa ăn tối của mình, vừa suy nghĩ. Ngọc Nhi sao lại biết con thỏ kia là người thú, chẳng lẽ nàng cảm nhận được hơi thở của người thú sao? Điều này cũng thể, mỗi người thú từ khi ra đời đều được tộc nhân dạy điều này, nàng xảy ra chuyện gì?

      Chỉ là Địch Á cũng chưa kịp nghĩ nhiều, trong bụi cỏ xa ở phía sau truyền đến thanh “xột xoạt xột xoạt”. thanh rất rất , nhưng Địch Á lại nhạy cảm nghe được thanh xíu kia.

      quay đầu lại, thân thể căng cứng hòa thành hình thú lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Trác Ngọc ở bên cạnh thấy Địch Á biến thành hình thú, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bụi cỏ cũng biết bọn họ gặp nguy hiểm.

      thanh “xột xoạt” trong bụi cỏ từ từ thay đổi. khắc sau, cự xà dài bảy tám mét xuất trước mặt bọn họ. Cự xà phun ra lưỡi rắn dữ tợn từ từ về phía bọn họ, nó là bị mùi thơm của thức ăn do Trác Ngọc và Địch Á làm ra hấp dẫn. Mặc dù nó vừa mới ăn no, nhưng vẫn nhịn được hấp dẫn của mĩ vị.

      Địch Á gầm tiếng với Trác Ngọc ý bảo tránh . Trác Ngọc phản ứng kịp liền lăn vòng chạy đến nơi cách xa bọn họ.

      Địch Á nâng chân trước vỗ vỗ mặt đất. Lúc trước sớm tuần tra địa hình nơi này, cũng phát có dã thú to lớn nguy hiểm tồn tại, thanh xà trước mắt sao lại xuất tại đây?

      Thanh xà là vương giả của loài rắn lại Mê Huyễn đại lục. Toàn thân màu xanh đen, duy chỉ có phần bụng là màu vàng kim. Thân thể tráng kiện, sức mạnh cũng rất cường đại, đại lục này người thú nào muốn cứng đối cứng với nó. Cho dù đánh nhau cũng là vài người thú tấn công thanh xà mới có thể nắm chắc phần thắng. Nếu là người thú đơn độc, khả năng thắng được là rất , gần như là dâng mạng.

      Nhưng bây giờ hiển nhiên thể trốn thoát, thanh xà này ràng để mắt tới bọn họ, chỉ có thể đánh trận. Nếu như mình thắng được, như vậy Ngọc Nhi càng thể chạy thoát khỏi miệng rắn. Cho dù là dốc hết toàn lực, cũng phải cứu được Ngọc Nhi.

      Ánh mắt lóe lên, thanh xà bò tới phía trước hai thước, đầu rắn lắc lư lưỡi rắn ngừng khè ra, xuống ít dịch nhờn tản ra mùi hôi thối.

      Đột nhiên thanh xà cúi đầu tấn công về phía Địch Á. Địch Á cũng cam chịu yếu thế, nhảy dựng lên dùng móng vuốt sắc bén quét về phía mắt rắn đồng thời tránh khỏi tấn công của thanh xà.

      Thanh xà thấy kích trúng trở nên tức giận, vung cái đuôi đánh về phía Địch Á muốn cuốn lấy Địch Á, dùng cơ thể quấn quanh Địch Á.

      Thanh xà vung đuôi xuống, động tác nhanh như tia chớp. Địch Á tránh kịp bị đánh vào người, bộ lông sáng bóng người bị bụi bậm bám vào, trở nên ảm đạm.

      Thanh xà di chuyển dần về phía Địch Á ngã xuống, bụng rắn lướt qua bụi cỏ mềm mại phát ra tiếng vang xột xoạt. Trác Ngọc thấy Địch Á còn chưa đứng lên cũng đoán ra lần này ngã , thầm lo lắng cho .

      Cũng may Địch Á đứng dậy, lắc lắc đầu ổn định lại tinh thần đánh về phía thanh xà. Lần này nhào vào tấc thứ bảy của thanh xà, nhưng thanh xà da dầy, cho dù dùng toàn lực cũng chỉ cắn được hai tấc dưới da.

      Thanh xà liều mạng giãy dụa thấy cũng tránh được người thú cắn mình mở cái miệng to như chậu máu xông về phía Địch Á.

      Lúc này Địch Á để ý thanh xà cắn về phía mình, chỉ chăm chú tập trung sức lực cắn đứt tấc thứ bảy của thanh xà là có thể thành công.

      Thanh xà thấy cắn được, lại dùng thân rắn cuốn chặt Địch Á, khiến Địch Á hít thở thông mà chết.

      Trác Ngọc thấy vậy trái tim trở nên căng thẳng. Nếu vẫn tiếp tục bị cuốn, lại thêm con rắn kia cắn Địch Á, Địch Á nhất định mất mạng, vậy mình trở thành thức ăn trong mâm của con thanh xà kia. Như vậy chuyện về nhà nghĩ cũng cần nghĩ.

      nhìn xung quanh phát chỉ có đao xương là có thể dùng làm vũ khí. cầm hai thanh đao xương rón rén về phía thanh xà.

      Khi sắp tiếp cận được thanh xà, Trác Ngọc muốn thanh xà nghe được động tĩnh sợ nó ngẩng đầu lên phát ra mình, Trác Ngọc nhất thời dừng bước chân lại. phát mình ở trước mặt con rắn này thể làm được gì, chỉ có thể nhìn vết thương người Địch Á chảy máu tươi đầm đìa, miệng vết thương cũng nhìn thấy xương. cảm thấy thể ngồi đợi chết, cho dù bị thanh xà chú ý để cho Địch Á lấy hơi cũng tốt.

      Thanh xà thấy Trác Ngọc hoảng sợ, động cũng dám động cảm thấy đủ gây ra lực uy hiếp nên tiếp tục công kích Địch Á. Mà Địch Á phát Trác Ngọc cũng thể thoát thân được đành nhìn Trác Ngọc cầm đao xương đâm về phía thanh xà.

      Thanh xà ngờ Trác Ngọc có thể tấn công mình, cũng là Trác Ngọc may mắn đâm trúng phần da thịt mềm mại ở bụng của thanh xà khiến bụng của nó bị rách. Thanh xà đau đớn ngẩng đầu lên gầm thét, nhe răng trợn mắt máu tươi chảy ròng ròng.

      Nó tức giận ngẩng đầu lên gầm tiếng buông Địch Á ra, đuôi rắn khổng lồ mãnh liệt vỗ vào mặt đất, đầu rắn đổi hướng cắn về phía Trác Ngọc.

      Địch Á nhân cơ hội buông tấc thứ bảy của thanh xà ra, nhảy lên đánh về phía đầu rắn. Móng vuốt sắc bén cứ như vậy đâm vào cặp mắt thanh xà, nhất thời máu bắn tung tóe. Thanh xà đau đớn kịch liệt ngẩng đầu lên ngã về phía Địch Á.

      Mắt thể nhìn thấy, hai mắt lại bị Địch Á hung hăng móc ra. Muốn dùng đuôi đánh mạnh về phía Địch Á lại bị Trác Ngọc giữ chặt. Trác Ngọc dùng hai cây đao xương mạnh mẽ đâm về phía tấc thứ bảy mà lúc nãy Địch Á cắn vào đó. Thanh xà khổ sở giãy dụa, đáng tiếc hai cây đao xương đỉnh đều là hình cái móc, lưỡi đao móc sâu vào phần bụng yếu ớt của thanh xà, mặc kệ nó giãy dụa như nào cũng thể tránh thoát được, ngược lại khiến cho mình càng thêm máu tươi đầm đìa.

      Thanh xà bị đau đến nổi điên, nhưng lại thể động đậy. Trác Ngọc sợ đao xương đủ, lại mang thêm tảng đá đến đập vào vết thương của thanh xà. Dần dần thanh xà cũng động đậy nữa, thân rắn khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất phát ra tiếng rên rỉ rồi trở thành xác chết.

      Thấy thanh xà ngã xuống đất, Trác Ngọc cũng thở dài hơi. Mặc dù bị xà vương công kích, nhưng cũng hao tổn nhiều thể lực. Cánh tay bây giờ đau nhức ê ẩm, mệt đến mức chỉ còn hơi sức để thở. Nhưng dám nghỉ ngơi, vết thương của Địch Á có vẻ rất nặng, muốn xem xét vết thương của .

      từ từ đứng dậy về phía Địch Á. Da lông thường ngày sặc sỡ lóa mắt sớm mất màu sắc, phần lớn bị máu tươi dính vào, có nơi còn bị xé mất miếng da thịt có thể nhìn thấy xương.

      Địch Á cảm thấy người bên cạnh nhưng còn hơi sức để mở mắt, ánh mắt màu vàng kim cũng ảm đạm rất nhiều, cái đầu cọ xát vào tay Trác Ngọc, rốt cuộc nàng cũng sao.

      Mới nhìn vết thương ngoài da của Địch Á, Trác Ngọc thấy mà ghê. Bên trong biết bị thương nặng bao nhiêu. Vừa nhìn Trác Ngọc cảm thấy lỗ mũi mình ê ẩm, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Nếu vì mình, Địch Á vẫn là người thú mạnh như rồng như hổ, múc nước cho mình, dụ dỗ mình vui vẻ.

      dám trì hoãn thêm liền đứng dậy nhặt túi đeo lưng tìm chút thảo được trị ngoại thương đắp lên cho Địch Á, lại mang túi đeo lưng về phía vườn thảo dược kia hái nhiều dược liệu chữa thương cho Địch Á.
      - Hết chương 14 -
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 15: Dưỡng thương.

      Rừng rậm ồn ào náo động vào giờ khắc này dần dần yên tĩnh lại, có vẻ an bình mà ôn hòa.

      Nhưng Trác Ngọc biết đây chỉ là ảo giác. Mùi máu tươi nồng nặc như vậy nhất định thu hút dã thú đến đây.

      Sắc trời dần tối, Trác Ngọc dám lưu lại ở vườn thảo dược quá lâu, sợ có dã thú đến lấy tính mạng Địch Á.

      tự giễu cười cười, vốn là người tỉnh táo vô tình, người đời mà nhớ thương cũng chỉ có ba mẹ cùng bạn tốt ba năm, những người khác vốn thèm để ý dù chỉ chút. Hôm nay lại khổ sở vì người thú quen biết, nhất định chỉ là do áy náy mà thôi.

      Trác Ngọc đun chút nước nóng lau sạch vết máu người Địch Á, số nước còn lại để Địch Á uống.

      Địch Á nhúc nhích, có chút lo lắng. Địch Á trong hình thú cứ như vậy nằm ở đó, gọi như nào cũng để ý, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp yếu ớt dưới mũi Địch Á mới xác định được ở nơi trống trải này còn có người quen của . Mặc dù người này thể chuyện với nhưng cũng có thể làm bạn khiến trong lòng an tâm ít.

      Ban đêm trong rừng rậm khác xa với an bình mà Trác Ngọc thấy. Tuy có dã thú to lớn thế nhưng cũng bị những động vật ở xa xa nhòm ngó. Nếu như Địch Á bị thương như vậy, thế nhưng nay Địch Á lại bị thương nặng, tuy thể làm gì chúng nó nhưng chúng nó cũng rất sợ đống lửa mà Trác Ngọc đốt lên.

      đêm Trác Ngọc ngủ lẳng lặng trông giữ Địch Á. Đao xương xiết chặt trong tay tùy thời chuẩn bị đâm về phía những dã thú muốn tới gần. ngồi cạnh đống lửa, ngơ ngác xuất thần nhìn Địch Á. ra hình thú của Địch Á cũng rất đáng , mặc dù từng tức giận với mình, lúc mới gặp còn làm mình ngã nhưng từ đầu đến cuối chưa từng làm mình bị thương. Hôm nay còn vì mình mà bị thương thành bộ dạng kia, sao lại có người ngu ngốc đến như vậy?

      Vào lúc Địch Á mở mắt lần nữa hình ảnh đập vào mắt chính là Trác Ngọc cầm đao xương giằng co với con mèo. Con mèo kia bị thương nặng nhưng vẫn chịu rời .

      Nó thấy Địch Á tỉnh lại run lên nên bị Trác Ngọc đánh vào đầu, đầu cùng thân thể chia làm hai nơi, máu tươi phun lên mặt Trác Ngọc.

      Trác Ngọc cầm đao xương dính máu xoa lên cơ thể con mèo. chán ghét đá thi thể và đầu mèo qua bụi cỏ bên cạnh, nơi đó có ba bốn thi thể của mèo.

      Địch Á chớp chớp hai mắt khô khốc, mấp máy miệng. có chút khiếp sợ, có chút bội phục, cũng có chút xấu hổ, càng nhiều hơn là đau lòng. Giống cái mà mình thương vào lúc mình bị thương lại phải gánh trách nhiệm trông chừng mình. Thân thể nhắn mảnh khảnh như vậy sao có thể chịu được. Nàng rốt cuộc phải tự sinh tồn bao lâu mới có thể thấy sợ hãi mà đọ sức cùng dã thú. Quả làm cho người ta thể nào tin được đây là giống cái.

      Quay đầu nhìn vết thương lưng thấy da thịt khép lại môt nửa. cần nghĩ cũng biết nhất định là mùi máu miệng vết thương của mình thu hút chú ý của những con mèo này.

      Trác Ngọc bận rộn bên cạnh đống lửa thấy Địch Á tỉnh lại, nhất thời hai mắt sáng lên. Đôi mắt sáng giống như sao khiến Địch Á càng thêm trầm mê, chỉ cảm thấy nếu thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này tốt biết bao.

      tỉnh? Có đói bụng ? Có khát ?” xong đợi Địch Á trả lời chén nước đến, lại lấy khối thịt nướng đưa đến trước miệng Địch Á. Địch Á cũng từ từ ăn miếng thịt nướng và uống nước tay Trác Ngọc. Sau khi ăn xong, Trác Ngọc hỏi có muốn ăn nữa hay lắc đầu cái.

      Trác Ngọc sau khi liên tục xác định ăn nữa mới ăn.

      Nhớ tới tình cảnh thảm thiết ngày hôm qua, đôi mắt màu vàng của Địch Á nhất thời trở nên ảm đạm, cúi gằm đầu, mệt mỏi tựa như bị bóng ma ám ảnh.

      Theo lý thuyết là bảo vệ giống cái của mình mới đúng, nhưng ngờ tại lại đảo ngược. Điều này đối với Địch Á có lòng tự ái cực mạnh mà đả kích nghiêm trọng.

      Trác Ngọc ăn cơm xong liền hái thuốc cho Địch Á. muốn Địch Á có bộ mặt tiêu điều cúi gằm đầu nằm mặt đất, hai móng vuốt phía trước che lại đầu, cảm xúc uể oải. Hình dáng kia, phải có nhiều sức sống hơn.

      Trác Ngọc nhịn được cười hai tiếng, sờ sờ đầu lại vuốt lại bộ lông người , khó có được an ủi câu: “ sao, chữa khỏi vết thương, Địch Á rất lợi hại.”

      Ở Mê Huyễn đại lục, được giống cái dịu dàng trấn an vĩnh viễn là động lực lớn nhất của giống đực. Mặc dù Trác Ngọc chỉ trấn an có câu, giọng cũng có chút lạnh nhạt dịu dàng. Nhưng vẫn khiến đôi mắt ảm đạm của Địch Á sáng lên, tinh thần cũng trở nên tốt hơn, còn quên dùng đầu của mình cọ xát làm nũng với Trác Ngọc.

      Địch Á dưỡng thương khoảng hai ba ngày, nhờ năng lực chữa thương mạnh mẽ của người thú nên ba ngày sau, trừ sau lưng còn có vài vết sẹo, những vết thương khác căn bản khỏi hẳn.

      Ba ngày nay Địch Á cảm thấy mình giống như được ngâm trong hũ mật, ngọt đủ để cho bất kỳ giống đực nào khác cũng phải ghen tỵ. Đói bụng có giống cái cho ăn, khát có giống cái cho uống nước, thỉnh thoảng giống cái còn hỏi han ân cần. Mặc dù đồ ăn được tốt, nhưng như vậy cũng đủ để đáy lòng cảm thấy hạnh phúc thôi.

      ra ngày đầu tiên Địch Á bị thương tình trạng tương đối suy yếu, nhưng sau khi nghỉ ngơi buổi tối cũng khôi phục được hai phần, có thể có thể nhảy. Nhưng cũng vội lên đường. Chỉ là vào buổi tối hai ngày trước, nhìn Trác Ngọc kiên trì gác đêm, nhìn tối muộn phải đề phòng những dã thú muốn tập kích, ngày hôm sau mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu phiếm tơ máu cảm thấy rất đau lòng. muốn để Trác Ngọc nghỉ ngơi tốt sau đó liền lên đường.

      Vào lúc Địch Á có thể liền mang Trác Ngọc tìm sơn động. Mặc dù bên trong có gì cả, nhưng cũng có thể che gió che mưa, có thể tránh dã thú, buổi tối cũng cần khổ cực gác đêm.

      Những ngày dưỡng thương quả là buồn tẻ. Mặc dù chỉ có ba ngày cũng đủ để Địch Á khỏe như rồng như hổ, này là do cuộc sống lâu dài trui rèn .

      Cha mẹ Địch Á qua đời từ khi còn rất , theo gót chân tộc trưởng mà lớn lên. Mặc dù được tộc trưởng nuôi lớn nhưng cũng thường xuyên bị ức hiếp. Qua vài lần, biết chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể sống sót. có cha mẹ che chở dạy bảo, dựa vào những gì mình quan sát được cùng tìm tòi rất nhiều ý tưởng để rèn luyện bản thân. Cuộc sống gian khổ tôi luyện trở nên kiên cường khác thường, cũng khiến sớm trưởng thành, cũng để cho có được kiên nhẫn mà người bình thường có. Cho nên vết thương này hề để ý, ngược lại lại lo lắng giống cái mà mình thương phải vất vả.

      Trong ba ngày qua Trác Ngọc nghiên cứu phần lớn những thảo dược ở đây, nhưng hái nhiều nhất vẫn là thuốc trị thương. Mảnh đại lục này, người thú xem ra vẫn khó có thể đối phó với dã thú, hái thêm nhiều chút để dành những lúc khác cần dùng.

      hỏi qua Địch Á bọn họ lấy gì để chữa thương, Địch Á cho biết, người thú chỉ dùng loại lá cây để nằm lên, Trác Ngọc dùng những loại thảo dược này để trị thương cho là những thứ mà chưa từng dùng.

      Mặc dù Trác Ngọc biết mình nên hỏi, nhưng cảm thấy mình nhất định phải để cho Địch Á biết những loại thảo dược này, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt tội lỗi cùng áy náy của mình.
      - Hết chương 15 -
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Trở lại chốn cũ.

      Chờ đến khi Trác Ngọc nghỉ ngơi khỏe lại, hai người liền xách hành lý tiếp tục lên đường. Quan hệ của hai người dường như vì lần sóng vai chiến đấu này mà lại gần thêm ít.

      Bình thường khi Địch Á ở trong hình người mà muốn đến gần Trác Ngọc, Trác Ngọc ngay lập tức trở nên phòng bị, giữ khoảng cách với . Mà mấy ngày nay vào lúc ăn cơm, Địch Á cố ý dịch dịch mông đít ngồi gần vào Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng chỉ lườm cái liền thuận theo Địch Á. Địch Á trong lòng cười trộm, điều này Trác Ngọc từ từ còn phòng bị với .

      dễ dàng vòng qua ngọn núi kia, lại thêm đoạn đường, khi bọn họ đến mảnh rừng mà họ gặp nhau lần đầu là buổi trưa. Hai người tìm được dòng suối chuẩn bị bữa cơm. Nghỉ ngơi chút Địch Á liền săn. Trác Ngọc rửa xong nồi bắt đầu nấu nước. lâu sau Địch Á khiêng con hươu trở về, sau đó lưu loát lột da tháo xương, thuần thục nướng thịt hươu.

      Thịt hươu kệ nướng đến bóng nhoáng khiến con sâu tham ăn trong bụng rục rịch ngóc đầu dậy.

      Trác Ngọc ôm bó củi đốt đến, Địch Á thấy Trác Ngọc nhếch môi cười tiếng: “Ngọc Nhi, nàng đói bụng chưa, sắp xong rồi đây!”

      xong để cái nồi nấu xuống, lưu loát dời hòn đá qua bên, lại ân cần trải miếng da mềm lên phía tránh cho góc cạnh xù xì làm bị thương giống cái của mình. Sau đó lấy chén và muỗng ra chạy đến con suối ở cạnh rửa sạch biết bao nhiêu lần, cho đến khi xác nhận vô cùng sạch mới đưa cho Trác Ngọc.

      Trác Ngọc sớm phát Địch Á rất tinh tế và tỉ mỉ. Biết thích uống canh, mỗi bữa đều hái ít nấm có thể ăn được để nấu canh. Thấy mỗi bữa đều dùng bát đá thô nặng ăn canh cố ý tìm khúc gỗ để làm chén gỗ, muôi gỗ cùng đôi đũa.

      Đừng nhìn bộ đồ này đơn giản thô ráp, riêng cầm khúc gỗ đào khoét, nạo gọt, chà xát cũng đủ mệt người. Đây là mảnh tâm ý của , huống chi vì làm những đồ này mà làm trễ giờ ăn cơm, cuối cùng thể làm gì khác là đem thịt nướng nguội nấu thành canh thịt.

      Sinh tồn trong dã ngoại vốn là coi trọng thuận tiện và mau lẹ. Thú nhân giống đực chỉ thích ăn thịt nướng, từ trước đến giờ đều là sau khi nướng xong trực tiếp cầm ở trong tay cắn ăn. Đừng là dùng chén ăn canh, nồi cũng là mới nghe lần đầu. Địch Á có thể làm như vậy, đơn giản chỉ vì thích.

      Phương pháp đun nấu Trác Ngọc mới chỉ làm mẫu lần, giảng giải mấy lần Địch Á có thể nấu tương đối ngon miệng rồi. Điều này làm cho Trác Ngọc dùng năm năm, lại hao tốn rất nhiều hơi sức học nấu cơm vừa hâm mộ lại ghen tỵ, sao lại có thể thông minh như vậy chứ?

      Hai người trong lúc chuyện phiếm ăn xong bữa tiệc lớn phong phú. Trác Ngọc ăn uống no đủ, thỏa mãn nâng cằm nằm ở dưới thân cây, cả người lười biếng bình thản giống như con mèo. vốn muốn thu dọn nồi chén, nhưng Địch Á lại muốn.

      Chăm sóc giống cái vốn là chức trách của giống đực. Việc làm bé này làm rất dễ, tại sao lại phải để giống cái của mình mệt mỏi. Huống chi mấy ngày trước Ngọc Nhi làm nhiều vì mình như vậy, nhất định là rất mệt rồi, tay ít vết đỏ, thể để nàng mệt mỏi nữa.

      Địch Á mang theo nụ cười ấm áp nhìn Trác Ngọc sau đó nhanh chóng dọn dẹp. Thu dọn xong mới chạy hỏi Trác Ngọc mất thứ gì. ra theo ý , cái vật vất này cũng có gì quan trọng, quan trọng là quá trình tìm kiếm đồ có thể khiến cùng Trác Ngọc bồi dưỡng tình cảm, đây mới là điều quan trọng. Phụ thân , tình cảm là cần bồi dưỡng, phải bồi dưỡng như thế nào mới để cho mình dễ dàng đạt được đồng ý của giống cái là điều quan trọng.

      “Cái này… Mất gì nhỉ, để cho tôi nghĩ . A, đúng rồi, là tảng đá có thể phát sáng. Ừm… To cỡ nắm tay của tôi.”

      Địch Á hai mắt tỏa sáng nắm bả vai Trác Ngọc: “Có tảng đá như vậy ư? Như vậy buổi tối có thể chiếu sáng rồi, nàng vất ở đâu?”

      cần phải kích động như vậy . Mặc dù tôi cũng rất thích, nhưng chỉ là thuận miệng mà thôi. Chỉ là câu này cũng dám a.

      phải ở nơi này, chắc là ở phía trước.” chỉ tay về phía trước, Địch Á nhìn qua sau đó quyết định tìm hết ở nơi này rồi tìm ở phía trước.

      Mắt người thú ra rất sắc bén, Địch Á tốn thời gian tìm xong ở chỗ dòng suối . biết nếu là tảng đá có thể phát sáng ban ngày dễ tìm, buổi tối tìm dễ hơn nên cũng gấp, cứ tìm ở bên này xem . Dĩ nhiên Trác Ngọc cũng theo làm bộ tìm kiếm phen.

      Thời gian cứ lặng yên tiếng động trôi , rất nhanh sắc trời dần dần tối xuống.

      bầu trời vầng trăng tròn mang theo ánh sáng nhàn nhạt treo ngọn cây cao. Những côn trùng dã thú ban ngày thích nhảy tới nhảy lui cũng thu lại hơi thở, hoặc co rúc ở trong bụi cỏ, hoặc treo cành cây mang theo hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ, rừng rậm dần dần trở nên an tĩnh.

      Địch Á để cho Trác Ngọc nghỉ ngơi ở trong sơn động, còn chạy tìm. Tìm hơn nửa đêm cũng tìm được tảng đá phát sáng liền về nghỉ ngơi.

      Sáng sớm ngày hôm sau Địch Á thừa dịp săn lại tìm kiếm phen, nhưng vẫn có kết quả. Lúc nấu cơm, Địch Á hỏi ý kiến Trác Ngọc: “Nơi này ta tìm tìm lại mấy lần vẫn tìm thấy, nếu chúng ta đến phía trước tìm .”

      Trác Ngọc thuận theo lời Địch Á cũng đồng ý đến phía trước. Hai người rất nhanh thu thập xong hành trang lên đường.

      Xuyên qua khu rừng rậm rạp, bước chân của Địch Á nhanh hơn, cõng Trác Ngọc gần ngày đến nơi mà Trác Ngọc .

      Đến nơi đó, Trác Ngọc che giấu được khuôn mặt tràn đầy hưng phấn khiến Địch Á nghi ngờ. Đồ còn chưa tìm được, sao lại hưng phấn như vậy?

      Trác Ngọc thấy Địch Á nhìn mình vội vàng thu lại nụ cười mặt, theo Địch Á tìm kiếm từng chút từng chút , từ từ tìm kiếm tảng đá có thể phát sáng giống .

      Trác Ngọc nghĩ muốn đến đây xem chút. Lúc đầu mình tỉnh lại là ở nơi này, biết trở lại nơi này cầm theo cái hòm của mình có thể xuyên trở về hay .

      vừa tìm vừa cầu nguyện trong lòng, hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của mình, bổ tia chớp xuống đây để cho mình có thể trở về.

      Thế nhưng cho dù cầu khẩn thế nào, ông trời cũng có phản ứng. Bầu trời vẫn xanh thẳm khiến Trác Ngọc bực bội, ngược lại Địch Á lại đến an ủi .

      Địch Á mỗi ngày đều tìm tảng đá phát sáng, Trác Ngọc ôm cái hòm ngồi dưới đất chờ ông trời thiện tâm tới giải cứu . Thế nhưng vẫn để cho thất vọng. Ngược lại Địch Á lại tìm được tảng đá phát sáng, đó là ở trong sơn động mà Trác Ngọc từng ở, tảng đá ở vách đá may bị Địch Á phát .

      “Tìm được rồi, tìm được rồi. Ngọc Nhi nàng nhìn chút xem có phải cái này ?” Địch Á cao hứng bừng bừng dùng hai tay nâng tảng đá đưa đến trước mặt Trác Ngọc.

      Mặc dù tâm tình Trác Ngọc được tốt cũng phải kinh hãi. có tảng đá như vậy ư?

      cầm tảng đá ở trong tay xem xét dưới ánh mặt trời thấy trong suốt, thở dài : “ xinh đẹp, quả chính là dạ minh châu.”

      “Dạ minh châu? Cái tên này hay.” Địch Á vừa vừa dùng ánh mắt sợ hãi vừa than nhìn vật trong tay Trác Ngọc. Có lẽ lúc trước cũng biết Mê Huyễn đại lục còn có vật như vậy.

      “Nếu tìm được, chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về thôi.”

      “Trở về? Nhanh như vậy, ở thêm hai ngày sao?”

      được, nơi này thức ăn ít còn có dã thú tương đối hung mãnh.”

      “Vậy… vậy ngày mai , tôi có chút mệt mỏi.” Trong lòng Trác Ngọc vẫn hi vọng có thể ở nơi này thêm mấy ngày. Nhưng nếu tìm được tảng đá phát sáng cũng biết có thể ở chỗ này thêm bao lâu.

      Địch Á vừa nghe Trác Ngọc mệt mỏi lập tức đồng ý ở nơi này nghỉ ngơi đêm rồi trở về.
      - Hết chương 16 -
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Nhân thú] Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu

      P/s: thịt ạ
      Chương 17: Triền miên.

      Quyết định qua đêm ở đây, Địch Á cùng Trác Ngọc liền săn thú. Họ bắt được con dê toàn thân ngũ sắc, lớn bằng con sơn dương mà trước kia Trác Ngọc gặp, gọi nó là dê ngũ sắc. Địch Á loại dê này thịt tươi mới, ăn rất ngon, sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn lưu hương. Trác Ngọc theo hái chút trái cây, gồm cả loại quả giống như dâu tây, nhưng dám ăn.

      “Loại trái cây này có thế ăn được sao?” Trác Ngọc chỉ chỉ trái cây mà mình hái được giống quả dâu tây, tạm thời gọi nó là quả dâu. nhớ trước kia Địch Á chưa bao giờ hái loại trái cây này cho ăn.

      Nghe được câu hỏi của Trác Ngọc, Địch Á xử lý dê ngũ sắc liền quay đầu lại, chần chờ lát mới gật đầu, ý bảo Trác Ngọc có thể ăn. có đầy bụng nghi ngờ, tại sao Ngọc Nhi lại muốn ăn, chẳng lẽ nàng nghĩ thông suốt, nhưng vẫn xấu hổ. Vừa nghĩ vậy, trong lòng Địch Á hưng phấn thôi.

      Trác Ngọc cũng biết suy nghĩ của Địch Á, chỉ cần có thể ăn đều bỏ qua. Hái được nửa túi dâu, Địch Á lại dùng lá cây chuối tây tròn xào chén lớn thịt dê ngũ sắc, lại nấu nồi canh lớn.

      Sau khi mệt mỏi hai người hưởng thụ bữa tiệc lớn, sau đó nằm bãi cỏ cạnh dòng suối nghỉ ngơi. Trác Ngọc vừa gặm trái dâu, vừa nhìn trăng sáng cùng sao trời mà ngẩn người.

      nhớ mình đường trở về phòng khám bệnh xuyên đến mảnh đại lục này. Ngày đó mưa rơi , chân trời tia chớp bổ xuống, dường như bị người đường đẩy vào trong ánh sáng của tia chớp. Chờ đến khi tỉnh lại phải là nơi mà quen thuộc. Xem ra phải chờ trời mưa sấm đánh mới có thể thử. Vậy phải đợi đến lúc nào đây, ngây ngốc ở đây đủ rồi.

      Trác Ngọc cảm thấy người có chút khô nóng, lại thêm ban ngày chảy ít mồ hôi, nghĩ muốn tắm rửa, nhưng Địch Á vẫn ở bên cạnh.

      “Cái đó….” gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn tắm, ra chỗ khác có được ?”

      Địch Á nhìn nhìn Trác Ngọc rồi hóa thành hình thú, quay lưng lại về phía xa đứng nghiêm canh gác cho Trác Ngọc. Chủ yếu là Trác Ngọc muốn Địch Á tránh mà thôi.

      từ từ cởi quần áo ra nhảy vào trong dòng suối , dòng nước lạnh như băng tạm thời làm dịu khô nóng người . Nhưng dần dần, phát có điều ổn. Tại sao mình càng tắm lại càng cảm thấy nóng.

      vùi mình vào trong dòng nước, làm thế nào cũng áp chế dược khô nóng ngày càng tăng lên.

      Đáng chết, tại sao lại nóng như vậy, ràng mình ngâm mình trong nước rồi, đây là có chuyện gì xảy ra?

      Ngây người ở trong nước, Trác Ngọc hé mở đôi môi đỏ mọng, giữa răng môi ngừng thở ra khí nóng, hơi thở càng trở nên nặng nề.

      dễ dàng dùng lý trí đè lại khát vọng, chưa kịp suy nghĩ nhiều khô nóng lại xông lên lần nữa. Gò má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mở to, ánh mắt mê ly quan sát bốn phía, thân thể cũng nhịn được mà bắt đầu cọ xát. thân thể trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhiễm ánh nước, hai chân trắng nõn thon dài gắt gao cọ vào nhau.

      “Ưm, nóng?? Ừm!!”

      Trong rừng rậm rất an tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc của Trác Ngọc.

      lâm vào trong dục vọng, Trác Ngọc bất ngờ chống lại đôi mắt vàng. Địch Á đến lúc nào? Tại sao ánh mắt của đội nhiên đáng sợ như vậy, giống như muốn nuốt sống mình.

      muốn Địch Á tránh được nhìn mình, lại phát khi mình hé môi câu hoàn chỉnh cũng được, phát ra cũng chỉ là tiếng than .

      Đây là thanh của mình ư? Trước kia sao biết mình cũng có thể phát ra thanh như vậy, khàn khàn trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, nhất định là nằm mơ.

      Địch Á vốn chạy đến nơi cách dòng suối trăm mét, thân thú to lớn uy phong nằm mặt đất, đôi mắt màu vàng tràn đầy thú tính thỉnh thoảng lóe lên, đôi tai thỉnh thoảng động động cảnh giác nghe ngóng chung quanh, khi nghe được thanh của Trác Ngọc lập tức chạy tới.

      Thân thể Trác Ngọc trở nên cứng ngắc, ngừng thở ngưng mắt nhìn Địch Á nhích lại gần mình. Thân thể khác thường nên dám động đậy.

      liếc nhìn cái cổ trắng nõn của , móng vuốt duỗi ra thăm dò nước trong dòng suối sau đó từ từ bơi về phía Trác Ngọc.

      Ngưng mắt nhìn da thịt Trác Ngọc đắm chìm dưới ánh trăng, mắt thú màu vàng thoáng qua tia cười khẽ, móng trước nâng lên đụng vào hai ngọn núi trước ngực Trác Ngọc. Địch Á sớm cảm thấy tò mò với bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc. Những giống cái mà gặp hùng vĩ như Trác Ngọc.

      nhàng đụng chạm, Địch Á vươn chiếc lưỡi to ra tò mò liếm lên. đó mang theo mùi thơm nhàn nhạt, đến gần Trác Ngọc đưa đến tảng đá gần bên bờ.

      Đầu lưỡi lộn lên khiến cho thân thể Trác Ngọc khẽ run, có chút đau nhói, lại có chút tê tê khiến Trác Ngọc có cảm giác khác thường quái dị, đây là cảm giác mà chưa bao giờ có.

      “Ưm…?”

      Tay xẹt qua bả vai Trác Ngọc, Địch Á đến gần hôn lên cổ Trác Ngọc, hai tay càng ngừng vuốt ve bộ ngực mềm mại. Xúc cảm mềm mịn dễ chịu khiến ngọn lửa trong mắt Địch Á càng tăng thêm. dùng cái đuôi ở trong nước của mình ôm lấy đùi Trác Ngọc, lông đuôi nhàng vuốt ve bắp đùi , cảm giác như gãi ngứa khiến Trác Ngọc ngừng bị giày vò. Đây là sao vậy?

      Ngửi mùi thơm thoang thoảng, Địch Á ngừng hôn lên gò má Trác Ngọc, lông tơ nhàng lướt qua cổ Trác Ngọc. Vuốt ve như vậy khiến Trác Ngọc run rẩy thôi. Ngượng ngùng dần dần bò lên mặt Trác Ngọc, cảm giác khô nóng lại từ từ xông tới.

      “Ưm….”

      Địch Á khẽ run cái, bị thanh rên rỉ êm ái của Trác Ngọc hung hăng kích thích.

      Tiếng rên rỉ êm ái mềm mại khiến Địch Á có cảm giác như bị điện giật. ngờ giống cái mà mình thích lại có thể hấp dẫn như vậy. vội biến thành hình người, thân thú dính chặt vào người Trác Ngọc. Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, tư vị ngọt ngấy so với quả lê còn tuyệt hơn, nhìn thân thể trắng nõn phiếm sắc hồng của Trác Ngọc, Địch Á càng cảm thấy khát.

      “Nóng, nóng quá!! Địch Á, mau thả tôi ra!! Buông tay!! Ưm….”

      Tiếng rên rỉ yếu ớt ngừng kích thích thần kinh Địch Á. thè lưỡi đến bên cánh môi thủy nộn quét vài cái. nhàng cạy hàm răng của Trác Ngọc ra khuấy động trong miệng vài cái, đôi mắt màu vàng nhuốm ngọn lửa đỏ ngầu.

      Địch Á hóa thành hình người, tay trái kéo cổ Trác Ngọc, tay phải nhàng vân vê bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc, hôn từ trước ngực đến sau tai , sau đó đến đôi môi.

      Trác Ngọc muốn chống cự lại phát chân tay mình vô lực, bị Địch Á ôm đến tảng đá gần bờ, hơn nữa còn bị ôm chặt, dần dần ý niệm phản kháng cũng bị Trác Ngọc ném ra sau ót, rất nhanh lạc đường trong dục vọng.

      Địch Á ngẩng đầu nhìn Trác Ngọc, dùng ngón tay vén lên sợi tóc xốc xếch của , hai mắt liếc nhìn gò má trắng nõn ửng hồng bị che giấu bên dưới mái tóc. Lông mi run rẩy, cánh môi mềm mại sưng đỏ, thân thể nhắn dựa vào trước ngực .

      Bên tai ngừng truyền đến hô hấp cực nóng của Trác Ngọc. Rất nóng!!!

      Địch Á cảm thấy mình cũng bị lửa thiêu, nhiệt độ cao như vậy khiến hít thở thông.

      Nghe được tiếng rên rỉ từ Trác Ngọc, Địch Á chỉ cảm thấy phần bụng dưới nóng bỏng tê dại càng thêm căng cứng, mơ hồ lên màu xanh đen.

      Hôn Trác Ngọc ở dưới mình, Địch Á cảm thấy muốn ngừng mà được, càng ngày càng thể áp chế được chính mình. Nhìn giống cái ở bên dưới, hận thể khảm vào thân thể, nhào nặn nhét vào xương tủy.

      Liếc nhìn Trác Ngọc, Địch Á rốt cuộc nhịn được gầm tiếng vọt vào trong cơ thể Trác Ngọc. Nghe được tiếng kêu đau của Trác Ngọc, thoáng dừng chút, hồi lâu sau thấy Trác Ngọc kêu đau nữa mới chậm rãi di động.

      Thân thể trắng như tuyết ửng hồng, Địch Á cẩn thận từng ly từng tí khống chế sức lực của mình, ngừng hôn gương mặt Trác Ngọc. Cảm giác tuyệt vời khiến Địch Á nhịn được phát ra tiếng thở gấp, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác khiến hưng phấn này.

      Trác Ngọc cảm giác mình như ở trong nước sôi lửa bỏng, nam nhân người là cây cỏ cứu mạng duy nhất, chỉ có thể túm lấy người đàn ông này cùng chìm nổi. Chỉ có cùng với , mới có thể đạt được bến bờ vui sướng. Khi cảm giác như sắp chìm ngập, có thể cảm nhận được người đàn ông này run rẩy, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại mảng trắng xóa.

      Qua lúc lâu Địch Á mới đứng dậy ôm Trác Ngọc ngủ khỏi tảng đá cạnh dòng suối. Địch Á vẫn nhớ những gì tốt đẹp của Trác Ngọc, muốn tách khỏi Trác Ngọc nên vẫn duy trì tư thế cũ, tắm rửa sạch thân thể của Trác Ngọc.

      Sau khi tắm xong, ôm Trác Ngọc trở lại sơn động, vẫn quên mang theo đồ ở bên bờ.

      Ánh sáng lên phía chân trời, Địch Á liền tỉnh lại. Nhìn Trác Ngọc trong ngực mình, ánh mắt liền tối lại. Lúc này da thịt Trác Ngọc khắp nơi là vết hôn của . Đôi môi sưng đỏ, gò má xinh đẹp sáng bóng lộng lẫy. Địch Á lật người đè lên Trác Ngọc, gắt gao đè ép .

      Ngón tay thon dài với khớp xương ràng nhàng chạm vào gò má Trác Ngọc. Từ cổ dần dần xuống, cánh mũi phập phồng ngửi mùi hương người Trác Ngọc. Mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi. thè lưỡi từng chút từng chút hôn lên cổ Trác Ngọc, đôi tay khách khí chạy thân thể .

      Địch Á dùng đôi mắt tràn ngập sương mù chăm chú nhìn vào thân thể Trác Ngọc, phần nóng bỏng dưới bụng trong cơ thể Trác Ngọc chậm rãi thức tỉnh. Nóng bỏng nhàng nhảy lên, răng môi khẽ gặm cắn cổ Trác Ngọc, sức lực mãnh đến nỗi khiến Trác Ngọc ở trong mộng khỏi nhíu mày.

      Hai tay Địch Á ngừng đốt lửa người Trác Ngọc. Vì Địch Á ngừng quấy rầy, Trác Ngọc trong giấc mộng cũng rên rỉ theo, thanh khàn khàn mị hoặc tràn đầy ma lực ngừng dẫn dụ Địch Á.

      “Ưm…” Trác Ngọc mơ mơ màng màng rên rỉ, dường như sắp tỉnh lại.

      Nhìn đôi mắt Trác Ngọc phiếm hơi nước, nhiệt thiết trắng xanh dưới bụng Địch Á trở nên cương cứng. cảm giác mình bị Trác Ngọc xoắn chặt làm đau đớn, nhưng cũng sảng khoái, đôi mắt màu vàng tràn đầy kích tình.

      Đầu lưỡi chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Trác Ngọc, chất lỏng ngon ngọt khiến muốn ngừng mà được, cũng làm nhịn được mà khẽ cười.

      Trác Ngọc vào lúc Địch Á khẽ cười mà mở hai mắt ra. Vừa mới tỉnh lại còn chưa tình trạng của mình bị Địch Á dẫn vào vực sâu dục vọng.

      Đường cong mềm mại mê người bị Địch Á đè ép, lại chuyển động hồi.

      Địch Á đói khát khó nhịn thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, đầu lưỡi quét cần cổ trơn mịn của Trác Ngọc, bàn tay chạy khắp người Trác Ngọc. Nhiệt thiết ở trong cơ thể Trác Ngọc càng ngừng luật động. bất chấp thân thể của Trác Ngọc, hề tiết chế mạnh mẽ đâm tới như muốn phát tiết toàn bộ tinh lực của bản thân.
      - Hết chương 17 -
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :