1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 40: Đối chọi gay gắt 2



      câu hỏi khiến cho Tống Chỉ Thi cứng người, Đông Phương Tuyết như hề nghe thấy cuộc chuyện của hai người, môi mỏng mỉm cười, còn đôi mắt vẫn thản nhiên để ở nơi khác, nhưng ngược lại Huyền Chi Thất có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm hai người, chơi đùa ngọc tiêu bằng sứ màu trắng tay.

      Nguyệt Trì Lạc tiếp tục : "Hơn nữa, sau khi việc xảy ra cũng có ai truy cứu chuyện thích khách, chẳng lẽ các ngươi biết là ai làm rồi sao? Nếu như nghiêm trị, lần sau chắc có vận khí tốt như vậy, hơn nữa có thể ngay cả cái mạng cũng còn đâu!"

      Cứ lơ đãng mà , có đề cập đến vết thương của mình, nhưng mỉa mai châm biếm trong giọng thế nhưng bộc lộ ra tất cả.

      Lời kia vừa thốt ra, Đông Phương Tuyết ngước mắt lườm Nguyệt Trì Lạc cái, khi thấy được ánh mắt vô hại của nàng trong con ngươi phức tạp chợt lóe lên điều gì đó.

      Ý cười nơi khóe miệng Huyền Chi Thất dần dần sâu càng thêm sâu, cuối cùng hình như còn mang theo vài phần vui sướng.

      Tống Chỉ Thi hạ xuống giấu ánh mắt, để cho người khác nhìn thấy tâm tình mình.

      "Thích khách tới toàn bộ là tử sĩ, hơn nữa. . . . . ." Đông Phương Tuyết mở miệng, còn chưa xong bị Nguyệt Trì Lạc mất kiên nhẫn cắt ngang.

      "Có phải ngươi muốn những thích khách kia mỗi lần bị bắt đến liền tự sát, hơn nữa người trừ hai cái nội khố, cái gì cũng có? Cho nên ngươi hoàn toàn có cách nào đúng . . . . . ."

      Đông Phương Tuyết lên tiếng, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua Nguyệt Trì Lạc, ngầm thừa nhận.

      Nguyệt Trì Lạc thở dài, chậm rãi : "Ta biết ngay là như thế, chẳng lẽ ngươi biết đánh vỡ cằm của , cắt đứt tay chân , sau đó mang về từ từ thẩm vấn sao?"

      Lời này vừa ra khỏi miệng, ba người đồng thời bắn ánh mắt về phía Nguyệt Trì Lạc, có điều Huyền Chi Thất vẫn chỉ chứa ý cười.

      "Ngươi là nữ nhân, vì sao lại nghĩ ra được phương pháp ác độc như thế." Tống Chỉ Thi tiếp theo lời của Nguyệt Trì Lạc, lạnh lùng liếc nàng cái: "Có thể bắt được đương nhiên để thích khách trốn thoát, hơn nữa thích khách ngay cả chết cũng sợ, còn có thể sợ dùng hình sao?"

      Nguyệt Trì Lạc nhìn sang nàng, ánh mắt lười nhác lờ đờ, cười lạnh : "Chẳng lẽ nương biết đời này có loại thuốc có tên là Chân Ngôn Tán sao? Chỉ cần ăn Chân Ngôn Tán đó vào, chỉ sợ thích khách biết , mà hễ hết!"

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 40: Đối chọi gay gắt 2



      câu hỏi khiến cho Tống Chỉ Thi cứng người, Đông Phương Tuyết như hề nghe thấy cuộc chuyện của hai người, môi mỏng mỉm cười, còn đôi mắt vẫn thản nhiên để ở nơi khác, nhưng ngược lại Huyền Chi Thất có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm hai người, chơi đùa ngọc tiêu bằng sứ màu trắng tay.

      Nguyệt Trì Lạc tiếp tục : "Hơn nữa, sau khi việc xảy ra cũng có ai truy cứu chuyện thích khách, chẳng lẽ các ngươi biết là ai làm rồi sao? Nếu như nghiêm trị, lần sau chắc có vận khí tốt như vậy, hơn nữa có thể ngay cả cái mạng cũng còn đâu!"

      Cứ lơ đãng mà , có đề cập đến vết thương của mình, nhưng mỉa mai châm biếm trong giọng thế nhưng bộc lộ ra tất cả.

      Lời kia vừa thốt ra, Đông Phương Tuyết ngước mắt lườm Nguyệt Trì Lạc cái, khi thấy được ánh mắt vô hại của nàng trong con ngươi phức tạp chợt lóe lên điều gì đó.

      Ý cười nơi khóe miệng Huyền Chi Thất dần dần sâu càng thêm sâu, cuối cùng hình như còn mang theo vài phần vui sướng.

      Tống Chỉ Thi hạ xuống giấu ánh mắt, để cho người khác nhìn thấy tâm tình mình.

      "Thích khách tới toàn bộ là tử sĩ, hơn nữa. . . . . ." Đông Phương Tuyết mở miệng, còn chưa xong bị Nguyệt Trì Lạc mất kiên nhẫn cắt ngang.

      "Có phải ngươi muốn những thích khách kia mỗi lần bị bắt đến liền tự sát, hơn nữa người trừ hai cái nội khố, cái gì cũng có? Cho nên ngươi hoàn toàn có cách nào đúng . . . . . ."

      Đông Phương Tuyết lên tiếng, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua Nguyệt Trì Lạc, ngầm thừa nhận.

      Nguyệt Trì Lạc thở dài, chậm rãi : "Ta biết ngay là như thế, chẳng lẽ ngươi biết đánh vỡ cằm của , cắt đứt tay chân , sau đó mang về từ từ thẩm vấn sao?"

      Lời này vừa ra khỏi miệng, ba người đồng thời bắn ánh mắt về phía Nguyệt Trì Lạc, có điều Huyền Chi Thất vẫn chỉ chứa ý cười.

      "Ngươi là nữ nhân, vì sao lại nghĩ ra được phương pháp ác độc như thế." Tống Chỉ Thi tiếp theo lời của Nguyệt Trì Lạc, lạnh lùng liếc nàng cái: "Có thể bắt được đương nhiên để thích khách trốn thoát, hơn nữa thích khách ngay cả chết cũng sợ, còn có thể sợ dùng hình sao?"

      Nguyệt Trì Lạc nhìn sang nàng, ánh mắt lười nhác lờ đờ, cười lạnh : "Chẳng lẽ nương biết đời này có loại thuốc có tên là Chân Ngôn Tán sao? Chỉ cần ăn Chân Ngôn Tán đó vào, chỉ sợ thích khách biết , mà hễ hết!"

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 41: Đối chọi gay gắt 3



      Chân Ngôn Tán này chính là loại dược gây mê, nó có thể cám dỗ sai khiến người ra bí mật sâu nhất ở tận đáy lòng, thuốc này đối với những người khác mà , cũng là ác độc.

      "Huống chi đến ác độc, có mấy ai bằng được với những thích khách kia? Tiểu nữ tử này cũng quên thân kiếm thích khách nọ thoa đầy độc dược trí mạng, nếu phải nhờ có Đông Phương Tuyết, sợ là ta lúc này cũng còn mạng đứng ở đây, vậy thái tử phi có còn giữ được cái mạng mình !"

      Nếu như phải nàng tránh né kịp thời, chưa chắc chỉ là chịu bị thương, tại có mạng đứng ở đây hay vẫn còn là số chưa biết.

      Câu trước đó Nguyệt Trì Lạc chính là , còn câu sau này là giả, nếu như Đông Phương Tuyết kịp lúc cho nàng nuốt vào thuốc giải độc cũng quan trọng, bởi vì trong cơ thể nàng vốn loại cực độc, hai loại độc tố chống đối lẫn nhau, thể nghi ngờ là phù thủy gặp phù thủy lớn.

      Nhưng cũng vì viên thuốc giải độc kia của Đông Phương Tuyết, để cho nàng mượn cớ bảo vệ tánh mạng, vì vậy mọi người thấy nàng khác thường lắm, cũng có ai rảnh rỗi truy cứu để ý độc của nàng rốt cuộc được giải hay giải, chỉ coi nàng mạng lớn tránh được kiếp này.

      Nghe xong lời này, Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất hơi trầm tư, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

      Mấp máy môi, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc tránh né Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất, sắc bén như đao kiếm cắt vào mặt Tống Chỉ Thi, mỗi đao đều muốn đem nàng lăng trì*, thanh lại lạnh nhạt nghe ra cảm xúc: "Người phạm ta, ta phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định nhổ cỏ tận gốc!" (lăng trì là tùng xẻo hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

      Mấy thứ lễ nhượng ba phần, nàng ở đây chỗ dựa, thiếu của nàng, sớm muộn nàng lấy lại cả vốn lẫn lời.

      Tống Chỉ Thi bị nàng nhìn bỗng chốc run rẩy, đôi mắt tự giác co rúc lại, sâu trong con ngươi chợt lóe lên sợ hãi.

      Ánh mắt đó sắc bén như chim Ưng, cho dù nàng ở trong cung lăn lộn nhiều năm qua, cũng chưa từng bị khiếp sợ đến thế, có điều khi nhìn lại lần nữa chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ tinh khiết trong vắt, dáng vẻ thanh đạm tươi cười.

      Trong nháy mắt đó, nàng suýt nữa cho rằng mình nhìn lầm.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía nàng nháy nháy mắt hai cái, đôi bàn tay tự nhiên lôi kéo Đông Phương Tuyết, nghịch ngợm cười : "Đông Phương Tuyết về sau là của ta đấy."

      Giọng điệu mang theo vài phần hơi khoe khoang, còn cố ý nghịch ngợm làm cho Đông Phương Tuyết yếu ớt cười ra tiếng, nhưng Tống Chỉ Thi ở phía đối diện lại thêm nhiều phần cứng ngắc.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 42: Đối chọi gay gắt 4



      Nguyệt Trì Lạc tự chủ vuốt vuốt cái trán, tia lạnh lẽo xẹt qua từ lòng bàn tay, nàng tuyên bố, nàng sắp gả cho Đông Phương Tuyết, Đông Phương Tuyết chính là của nàng, muốn đả thương người của nàng, nàng nhất định phải đòi lại.

      Tuy rằng nàng thích Đông Phương Tuyết, nhưng cũng ghét, hơn nữa gả cho có ăn, có ở còn có người hầu hạ, cớ sao mà làm?

      Dù sao Nguyệt gia cũng ở được, đương nhiên phải tìm cây đại thụ tốt để che mát.

      Hết thảy mọi thứ vốn là do Đông Phương Tuyết mà ra, nàng tìm có thể tìm ai đây!

      Khối u ác tính này, nếu lòng Đông Phương Tuyết nhổ bỏ được, vậy nàng giúp nhổ, cũng vì cuộc sống sau này có thể trôi qua thanh tỉnh hơn.

      Nàng nếu làm phải làm triệt để, chỉ cần muốn ngay lập tức cũng có thể động thủ, nàng cũng hy vọng lề mề dây dưa.

      quyết định gả cho Đông Phương Tuyết, vậy khối u ác tính này trước sau gì cũng phải nhổ , Đông Phương Tuyết đành lòng, nhưng có nghĩa nàng cũng đành lòng, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nàng phải chưa từng phân tích qua.

      "Đúng rồi. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc nhìn tới ba người khẽ mỉm cười, hai mắt đảo qua Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất, ánh mắt lộng lẫy như vì sao nhàn nhạt len lỏi phóng ở người Tống Chỉ Thi, khóe miệng tự giác cong lên lộ ra vui sướng: "Tỷ tỷ về sau gả , chúng ta thân càng thêm thân đấy. Đến lúc đó thái tử phi và tỷ tỷ cần phải sống chung tốt nha. . . . . ."

      Câu sau cùng, Nguyệt Trì Lạc hơi kéo dài thanh , mang theo chút hứng thú ý vị sâu xa.

      Chuyện Nguyệt Hinh Nhu đồng thời được phong làm trắc phi thái tử nàng cũng là hai ngày gần đây mới biết, bởi vì đối với vị tỷ tỷ xinh đẹp kia có nhiều tình cảm lắm, cũng có nhiều quan tâm coi trọng, nhưng mà trước mắt có thể dùng được cứ mượn dùng thôi.

      Dứt lời, nàng hướng về phía Tống Chỉ Thi rất cung kính hành lễ theo hoàng cung, nhưng sắc mặt của Tống Chỉ Thi ở phía đối diện tái nhợt đến còn chút huyết sắc nào.

      Ý cười nơi khóe miệng Nguyệt Trì Lạc dần dần càng sâu hơn, cười càng lúc càng giống như đứa trẻ ngây thơ đáng .

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 43: Đối chọi gay gắt 5

      Sắc mặt Tống Chỉ Thi tái nhợt, quả đấm trong ống tay áo rộng lớn xiết chặt, móng tay bén nhọn cắm sâu vào trong da thịt. Nàng cúi đầu, tròng mắt thoáng qua đố kỵ cùng xót xa hối hận, ngoài miệng lại nhàng : Đó là điều tất nhiên, Bổn cung nhất định cùng trắc phi hầu hạ thái tử điện hạ tốt, ngươi chuyện cũng cần ngấm ngầm hại người như thế.

      Lời nàng trực tiếp rằng, Nguyệt Trì Lạc cũng đáp ràng trực tiếp.

      Vậy cũng chưa chắc, ngươi phải biết rằng lòng ghen tỵ của nữ nhân có thể giết chết tất cả. Thời khắc mấu chốt mong rằng nương nương có thể suy nghĩ kỹ!

      Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, dùng ngón tay điểm điểm cái đầu, ý cười trong đôi mắt sáng tỏ như hồ ly.

      Đôi môi hồng phấn hơi run run vài cái, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cùng Nguyệt Trì Lạc giằng co, lồng ngực phập phòng lên xuống, tỏ tâm tình lúc này cũng thoải mái dễ chịu.

      Ánh mắt hai người chạm vào nhau ở trung, trong suốt vô hại, nghiêm nghị tôn quý, cuối cùng Tống Chỉ Thi lạnh lùng lên tiếng: Bổn cung làm việc tự có chừng mực, nhọc Nhị tiểu thư giảng dạy, ngược lại Nhị tiểu thư nên biết phân tôn ti hơn. Về sau nếu vào cung, sợ dẫn tới nhiều phiền toái cũng hay.

      Ừ, có chừng mực là tốt rồi, Trì Lạc chỉ sợ nương nương phân cái gì nên làm cái gì nên làm. Lời mang theo chút hời hợt mỉa mai, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh liếc nàng cái, đôi môi hồng nhạt gợi lên đường cong vừa phải: Trì Lạc tiến vào chính là phủ Tứ Vương Gia, chuyện này sao có liên quan đến hoàng cung? Nếu đến việc vào cung, nghe hoàng đế sau này cứ mỗi ba năm đều bổ sung hậu cung lần, đến lúc đó nương nương cùng ba nghìn mỹ nữ phải hầu hạ chung chồng đấy. . . . . .

      xong, nhàn nhạt lườm nàng cái, dường như có chút bi thương buồn bã nhưng để lại dấu vết.

      Lồng ngực Tống Chỉ Thi phập phòng kịch liệt, vốn rất kiêng kỵ chuyện thái tử cưới rồi lại cưới, hôm nay bị người mang ra mổ xẻ ở mặt bàn, trong lòng càng thêm tức giận, giờ phút này hận thể đem Nguyệt Trì Lạc cấu xé ra thành hai mảnh để hả giận.

      Bổn cung bậc mẫu nghi thiên hạ, về điểm khí độ khoan dung cho người vẫn phải có, đến lúc đó Bổn cung nhất định cẩn thận tuyển chọn vài mỹ nhân cho Tứ đệ. Áp chế tức giận, Tống Chỉ Thi từ tốn mà cười, trong đôi mắt xinh đẹp đó hoàn toàn tìm ra chút điểm tức giận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :