1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 35: Đông Phương Tuyết bất lực



      Dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi rũ hàng mi xuống, cũng kỳ vọng Đông Phương Tuyết trả lời.

      Hình như qua hồi rất lâu, đến chừng như còn nghe thấy Đông Phương Tuyết thở dài nữa, môi mỏng mấp máy, đôi con ngươi như vũ trụ mênh mông sâu thấy đáy, lời ra chứa chút bất đắc dĩ và ý tứ ràng cảnh cáo.

      "Mặc dù cảnh tượng hoàng thất náo nhiệt gì sánh được, có thể hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý thế gian, nhưng mà khắp nơi rải đầy bóng tối cùng máu tươi muốn người biết. Mà Vương phi Bổn vương phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù Bổn vương có lòng muốn bảo vệ, ngươi cũng biết có đôi lúc khó lòng phòng bị, kết quả. . . . . ."

      Kết quả của khó lòng phòng bị chính là trở thành người hy sinh cho quyền lợi, điểm này ai cũng hiểu .

      Đông Phương Tuyết Quyền Khuynh Thiên Hạ tay nắm trọng binh, người muốn giết nhiều đếm xuể. Mà Vương phi như nàng nếu chút năng lực tự bảo vệ, đến lúc đó chết như thế nào cũng biết được.

      Nguyệt Trì Lạc sững sờ nghe, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng chói, tâm tình phức tạp chợt lóe lên.

      Đông Phương Tuyết khắc cũng ngừng, tiếp tục : "Nếu muốn gả, Bổn vương miễn cưỡng, nhưng khi gả rồi, đến chỗ Địa phủ chớ trách Bổn vương có cảnh cáo ngươi."

      chỉ là muốn cho nàng biết, Vương phi của phải dễ làm như vậy, nếu có chết đến lúc đó cũng đừng oán có cảnh cáo nàng.

      dưới Tứ vương phủ nay vẫn còn chưa có cơ thiếp nào, tối thiểu cũng tránh được đấu đá tranh giành tình cảm cơ bản nhất.

      "Đông Phương Tuyết, vì sao ngươi chừng này tuổi rồi, nhưng trong phủ cũng cơ thiếp?" Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, tự nhiên nghĩ tới điều này.

      Bóng lưng Đông Phương Tuyết cứng đờ, tay buông xuôi ý thức nắm chặt, nắm chặt lại nắm chặt, đáng tiếc lưng đưa về phía Nguyệt Trì Lạc nên nàng nhìn thấy.

      Chỉ thấy tay nàng chống lên quai hàm, hàng mi trầm tĩnh hơi hơi nhíu, dường như tự suy xét điều gì đó, cuối cùng rất thoải mái cười cười : "Ta biết rồi, biết tại sao ngươi chịu cưới thê thiếp, nhất định là như vậy!"

      Biểu cảm của nàng có chút hưng phấn, còn có chút ý tứ hàm xúc đáng tiếc nữa.

      "Là tại sao?" Cũng rất tự nhiên, Đông Phương Tuyết theo lời của nàng mà hỏi tiếp.

      "Ngươi nhất định là bị bất lực! Cho nên mới thể cưới thê thiếp."

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 36: Đông Phương Tuyết rốt cuộc bất lực hay bất lực



      Thân thể Đông Phương Tuyết lảo đảo hai cái, muốn cũng nên lời, thiếu chút nữa cười ngất!

      Đúng vậy, sắc mặt của tại rất túng quẫn, hơn nữa còn vô cùng túng quẫn, cả khuôn mặt cũng rối rắm nhúm lại chỗ.

      Cuối cùng hình như ý thức được nàng đến điều gì, cho dù thái độ đứng mực có khá hơn nữa nhưng bị người khác bất lực, chung quy cũng thể nhẫn nhịn được nữa, xoay người, mái tóc đen như mực mơn trớn tuấn nhan như ngọc, đôi con ngươi chứa vô số hơi thở phẫn nộ, tàn khốc rống lên tiếng: "Nguyệt Trì Lạc! Ngươi có muốn thử xem Bổn vương rốt cuộc là bất lực hay bất lực ! !

      Tay hơi run run, cần nghi ngờ đây chính là bị người nào đó chọc cho tức giận.

      Hù dọa Nguyệt Trì Lạc rụt rụt cổ, vô tội chớp chớp mắt vài cái, đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Đông Phương Tuyết cong thành Nguyệt Nha Nhi*: "Ngươi có thể ra tay, ta ngại đâu, ta còn có thể tìm người tới làm chứng cho ngươi, chứng minh ngươi có thể nổi dậy." (*ví như nàng tiên ánh trăng)

      Đây là lời chó chết gì thế? Tìm người để chứng minh? phải chứng minh như thế nào. . . . . . . . .

      Nguyệt Trì Lạc cố ý đấy, ai bảo vừa bắt đầu dùng áp suất thấp chèn ép nàng, nàng rất thù dai, thời khắc quên phải đòi lại.

      Thiếu nàng, sớm muộn cũng phải trả.

      Tiểu viện yên tĩnh trong phút chốc chỉ nghe được thanh nghiến răng của người nào đó, thân thể Đông Phương Tuyết kiềm được run run.

      "Đông Phương Tuyết?" Nhìn thấy thân thể Đông Phương Tuyết run rẩy, Nguyệt Trì Lạc hiếu kỳ : "Ngươi run ư, rất lạnh sao? phải chứ. . . Ngươi xem mặt trời ở đỉnh đầu này bao lớn, nhìn thân thể ngươi gầy yếu như vậy, chẳng lẽ bất. . . . . ."

      để Nguyệt Trì Lạc hết lời, Đông Phương Tuyết phát bay vụt qua.

      Vô ý thức, Nguyệt Trì Lạc ngậm chặt miệng.

      Bởi vì Đông Phương Tuyết lúc này là rất đáng sợ, cũng có làm gì, chỉ dùng đôi con ngươi như như vũ trụ thâm sâu khóa chặt lấy nàng, Nguyệt Trì Lạc thậm chí còn có thể nhìn thấy trong đôi đồng tử màu tro lạnh tràn đầy hơi thở quyến rũ.

      Nốt Chu Sa ở giữa hai lông mày lúc này tựa như Mạc Châu Sa Hoa* diễm tuyệt nở ra đường Hoàng Tuyền, mà còn phối hợp dẫn theo hơi thở nhè của Tu La.

      *Giải thích về Mạc Châu Sa Hoa: Loài hoa này cũng chính là Bỉ Ngạn Hoa và chỉ có ở nơi Hoàng Tuyền. Bỉ Ngạn Hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka), còn màu vàng kg có tên riêng như 2 màu kia.

      Trong Phật kinh có ghi "Bỉ Ngạn hoa, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử”

      Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền, đa số người đều nhận định rằng Bỉ Ngạn hoa nở bên cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy con đường thông đến địa ngục, mà có hoa có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh

      Lúc Bỉ Ngạn Hoa nở thấy lá, khi có lá thấy hoa, hoa là bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách : ” Bỉ Ngạn Hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, thấy lá” . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn thể gặp gỡ

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 37: Khoảnh khắc vĩnh hằng



      cũng như con Sói đơn độc, kiêu ngạo mà cao quý, lại còn tự cao tự đại, đầu lưỡi đó điềm nhiên đầy đủ răng nanh bén nhọn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xé nát kẻ địch thành hai mảnh.

      Loại áp lực trong vô hình đó khiến Nguyệt Trì Lạc hơi run run, tốt lắm, nàng rất lâu rồi được thấy loại khí thế cường đại như vậy, cả người kích động hưng phấn. . . . . .

      Người ta , hoặc là nhịn, hoặc là tàn nhẫn.

      Nguyệt Trì Lạc đành nhịn vậy, trong nháy mắt bản thân phát lên lực chiến đấu rất dễ dàng lại nhẫn nhịn xuống.

      Thân thể nàng nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều năm như vậy, sinh mệnh hai đời đủ cho nàng khống chế cảm xúc tự nhiên thu phát.

      "Ta chỉ đùa chút, ngươi cần tưởng ."

      Mặc dù có chút cam lòng, nhưng còn đùa nữa chừng đùa đến thuốc súng bùng nổ. Nguyệt Trì Lạc định bụng dập lửa, nhưng Đông Phương Tuyết há lại có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy?

      từng bước tới bên cạnh nàng, ánh mắt phong tỏa cố định khuôn mặt nhắn vô hại của nàng, đôi mắt hơi nheo lại, hơi thở giống như Tiểu Báo cuồng dã bất chợt bao trùm lấy Nguyệt Trì Lạc.

      Nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, né tránh bờ môi mỏng như có như của , sắc thái trong con ngươi càng lúc càng tinh khiết ngây thơ, hồn nhiên tựa như đứa trẻ mới lớn.

      Đông Phương Tuyết nhìn ánh mắt nàng, tay hơi dùng lực nâng lên chiếc cằm nàng, hừ lạnh tiếng: "Đùa giỡn? Vị hôn thê của Bổn vương à, vì để cho ngươi đùa giỡn càng giống hơn chút, Bổn vương quyết định tự mình đến cho ngươi biết, Bổn vương rốt cuộc có phải bất lực hay ?"

      Dứt lời, nhìn cánh môi hồng như hoa đào hé mở trước mắt chút do dự ấn lên đó, hàng mi dài như cánh bướm lượn khẽ rũ xuống, che lắp giữa con ngươi chợt lóe lên tia sáng kỳ dị.

      Nhợt nhạt hôn, mơn trớn bờ môi như cánh hoa bé , khoảnh khắc nhưng vĩnh hằng, lúc bắt đầu vốn chỉ là kề sát chạm , rồi sau đó, từ nhợt nhạt chuyển sang thắm thiết, ngươi tới ta , hai người dây dưa kịch liệt, bên nào nhường bước, cuối cùng mãi đến khi triền miên. . . . . .

      Hương thơm thoang thoảng trong miệng khiến hai mắt Đông Phương Tuyết che dấu được nhẫn nại nữa, đưa vào, đưa vào rồi tiếp tục đưa vào. . . . . .

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ, đến khi phản ứng kịp cùng Đông Phương Tuyết môi lưỡi tìm kiếm, kịch liệt chà sát, dây dưa qua lại. Trong ánh mắt xoay chuyển, nàng sững sờ, con ngươi thẳng tắp đứng hình ở chỗ nào đó, thân thể có chút áp chế nổi liên tục run rẩy.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 38: Giỏi cho ngươi Nguyệt Trì Lạc



      Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng Đông Phương Tuyết vẫn cảm nhận được, ôm nàng quay đầu, đến khi thấy hai người tiến vào trong cửa, con ngươi trong phút chốc phóng to hết cỡ, tiếp theo cùng lúc sử dụng cả tay và chân, xem Nguyệt Trì Lạc như ruồi bọ ném văng về phía rất xa.

      Rồi sau đó, phát ổn, lúng túng ngập ngừng chút, lại vội vàng chạy qua chuẩn bị đỡ Nguyệt Trì Lạc bị vứt đến mặt đất đứng dậy.

      Người nào đó chau mày nhàn nhạt liếc mắt nhìn , thèm đếm xỉa đến bàn tay duỗi tới, phủi phủi bụi người, trái lại tự mình đứng lên, hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Huyền Chi Thất, dư quang khóe mắt quét đến cánh tay của Tống Chỉ Thi được Huyền Chi Thất ôm lấy, cười : " phải như ngươi nghĩ."

      Ánh mắt ngây thơ trong sáng, chớp cũng chớp nhìn Huyền Chi Thất, trong thần sắc tia cố chấp thản nhiên nhưng tỏa sáng phần quật cường, ánh mắt đó thẳng tắp nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Huyền Chi Thất, đột nhiên cong lên khóe miệng, môi mỏng nhếch nhếch thoải mái cười tiếng, khẽ gật đầu.

      "Ừ."

      Nguyệt Trì Lạc cười tươi rói, mi mắt hơi cong cong, hai tròng mắt óng ánh như sao chiếu sáng, chỉ thoáng xuân về hoa nở cả vườn sắc xuân chỉ còn lại nụ cười rực rỡ xán lạn của nàng.

      "Nàng bị trặc chân." Quét mắt nhìn thân thể cứng ngắc đứng thẳng của Đông Phương Tuyết, Huyền Chi Thất trực tiếp dìu Tống Chỉ Thi đến ngồi giường , nhìn về phía nha hoàn theo : "Cẩn thận bôi thuốc cho chủ tử của ngươi."

      "Dạ." nha hoàn kia giọng đáp lại câu, từ người lấy ra bình sứ bắt đầu bôi thuốc cho chủ tử của mình.

      Sắc mặt Tống Chỉ Thi trắng bệch, khuôn mặt tinh xảo cùng đôi mắt hoảng hốt khốn đốn dừng ở người Đông Phương Tuyết, rồi lại tựa như cái gì cũng nhìn thấy.

      Tay rũ xuống bên hông nắm chặt, khi thần sắc Đông Phương Tuyết dời khỏi người Tống Chỉ Thi khôi phục lại tự nhiên. thân áo bào tím đẹp đẽ cao quý tới bên cạnh Nguyệt Trì Lạc, nắm lấy bàn tay của nàng, đôi mắt mỉm cười: "Ngươi chỉ có thời gian ba ngày."

      Thanh dịu dàng, giọng thản nhiên, nhưng Nguyệt Trì Lạc hiểu biết đến chuyện gì, ngay sau đó, nàng đến gần bên người kề tai câu.

      Huyền Chi Thất cùng Tống Chỉ Thi chỉ nhìn thấy hai người châu đầu kề tai, dáng vẻ thân mật gì đó, nhưng lại nghe được câu của Nguyệt Trì Lạc.

      Trong nháy mắt, lại nhìn thấy Đông Phương Tuyết há to miệng cười ha ha: "Tốt. . . Giỏi cho ngươi Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 39: Đối chọi gay gắt 1



      Vừa cười, quạt xếp tay lập tức mở ra, trong viện yên tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng ‘Ba’ vô cùng giòn tai, ngón tay nổi khớp xương lôi kéo chặt cánh tay Nguyệt Trì Lạc, có chút dấu hiệu nới lỏng ra.

      "Vương Gia quá khen." Nguyệt Trì Lạc khẽ gợi lên đôi môi màu hồng phấn, ngoài miệng cười so với Đông Phương Tuyết còn lớn hơn, càng thể như hề để tâm.

      Nàng biến sắc rút tay ra ngoài, đứng thẳng thân thể nhúc nhích, hai người tuyệt thế bình thường đứng chung chỗ nhưng cũng cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn tương đối hài hòa giống như chuyện như thế là lẽ đương nhiên.

      Độ ấm tay bị rút , ông Phương Tuyết tự nhiên hạ tay xuống, ý cười bên môi tiếng động càng sâu hơn.

      Cảm xúc nổi lên có hơi biến hóa tuyệt diệu, bốn người đều chuyện. Tống Chỉ Thi nằm ở giường êm để mặc nha hoàn bôi thuốc cho mình, Huyền Chi Thất chắp tay đứng thẳng, thần sắc sạch tự nhiên. Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết im lặng đứng đó, khoảng cách gần như vậy, hai người đều có thể nghe được mùi thơm cơ thể thuộc về nhau, thoang thoảng xoay chung quanh ở chóp mũi của mình.

      "Ngày đó, ta phải cố ý." Tống Chỉ Thi mở miệng phá vỡ trầm mặc, hai mắt nhìn thẳng Nguyệt Trì Lạc, bên trong lộ nhàn nhạt áy náy, trái ngược với sắc mặt tái nhợt trước đó, có thể nàng lúc này như phân ra hai người: "Lúc thích khách lao tới, ta theo bản năng. . . có nghĩ ngợi gì nên. . . ngờ lại hại ngươi. . . . . ."

      Lông mày hơi hơi nhíu đôi mắt như nước mùa thu, ánh mắt trải qua ba ngày có chút thản nhiên linh hoạt, mở miệng : "Ta rất xin lỗi."

      Phản ứng theo bản năng, người ở vào thời điểm đó nên phát ra phản ứng theo bản năng. . . . . .

      Ngụ ý, người ta khi đó chỉ là xuất phát từ phản ứng bản năng, vô tâm sơ suất mà thôi, Nguyệt Trì Lạc có thể truy cứu sao?

      Nàng ngơ ngác cười cười, nụ cười chứa hoang mang, ánh mắt dừng lại ở người Tống Chỉ Thi, giống như biết gì hỏi: "Tại sao né tránh xa xa chút chứ? Nếu như lúc ấy có ai đứng ở chỗ đó, vậy phải làm thế nào bây giờ?"

      Nếu như lúc ấy có ai đứng ở bên cạnh nàng, như vậy nàng như thế nào đây. . . . . .

      Huống chi có thời gian lôi kéo người, vậy sao tranh thủ thời gian đó di chuyển hai cái chân tôn quý chạy chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :