1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 30: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 1



      Nguyệt phụ nghe xong, hai mắt chợt đen lại, nhận lấy phương thuốc, thần sắc trách cứ cùng thương song song bắn về phía Nguyệt Trì Lạc, người ở phía sau lại hạ xuống hàng mi, đối với thần sắc này cũng lời.

      Lão giả sửa lại hòm thuốc , để lại vải trắng cùng bột thuốc băng bó vết thương, từ tốn mà cười : "Nhị tiểu thư đúng là có tích phúc, Nguyệt lão gia cùng Nguyệt phu nhân vừa nghe thương thế của người chuyển xấu, cả người đều lo lắng yên."

      Trong khoảnh khắc tràn ngập lúng túng, bầu khí nháy mắt nổi lên đủ loại biến hóa.

      Môi hơi nhếch lên, còn nhàn nhạt mỉm cười châm biếm, rồi lại che giấu trong thoáng chốc.

      Thập Thất vươn hai tay nhận lấy, Nguyệt phụ thu lại tia xấu hổ xoay mình tiễn người ra.

      "Ngươi đứa này, tại sao thân thể của mình cũng biết quý trọng, những năm qua mặc dù chúng ta chưa từng ưu đãi ngươi, nhưng cũng hề để ngươi thiếu hụt. Ở Nguyệt gia này có ăn có ở, ngươi còn điều gì hài lòng, sao lại còn oán hận chúng ta." Trình thị thở dài , xong lời đó cũng nhìn Nguyệt Trì Lạc thêm cái, xoay người rời khỏi Tiền viện.

      Nhìn Trình thị xa, Thập Thất run run hai làn môi, giọng la ầm lên: "Những năm gần đây bọn họ đối với người dòm ngó tới, đối với Đại tiểu thư thương có thừa, bây giờ còn có mặt mũi nào với người những lời đó. . . . . ."

      xong lời cuối cùng, giọng Thập Thất càng phát , ra việc này dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nàng ít nhiều cũng có phần nhát gan.

      Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, hai con ngươi óng ánh tựa như sao sáng liếc nhìn nàng cái: "Bớt nhảm, mau băng bó cho ta."

      "Bọn họ đối với người như vậy, chẳng lẽ người chút cũng để ý sao?" Thập Thất vừa băng bó cho nàng, cái miệng nhắn cũng ngừng lải nhải.

      "Để ý." Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi môi hơi tái nhợt nhếch lên: "Ta để ý, để ý bọn họ đối với ta quá tốt."

      Bọn họ nếu cứ tiếp tục đối với nàng dòm ngó tới, nàng rất cảm tạ bọn họ, nhưng tình huống bây giờ, nàng rất để ý.

      "Người đúng là bị điên rồi." Thập Thất mắng nàng hơi, tay cầm lấy vải trắng thận trọng mở ra bên xiêm y của nàng, miệng vết thương nơi lồng ngực bị kiếm đâm xuống bởi vì máu tươi nhiễm đỏ nên có vẻ hơi chút dữ tợn.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 31: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 2



      Nguyệt Trì Lạc mím môi, mặc cho Thập Thất tự mình làm gì làm, hàng lông mày hơi giựt giựt cho thấy miệng vết thương rất đau đớn.

      Nhìn thấy vậy, tay Thập Thất bôi thuốc càng thêm nhàng, chỉ sợ sơ ý chút làm đau chủ tử của mình, máu sắc vải trắng cùng bột thuốc ở tay nàng nổi lên vô cùng sống động, ánh mắt tròn xoe biểu sốt ruột và lo lắng.

      Nguyệt Trì Lạc mím môi nhìn nàng, trong lúc lơ đãng khóe môi cong lên tia cười ấm áp nhợt nhạt, tựa như gió xuân của tháng ba, có thể làm cho người ta ấm áp đến tận đáy lòng.

      Ở chỗ này, cũng chỉ có Thập Thất dám vì nàng lo lắng hay bận tâm, trải qua thời gian bảy năm nàng cũng sớm hiểu tính tình Thập Thất.

      Nghĩ đến, Nguyệt gia mặc dù thích nàng, nhưng ít nhất trong cái viện nho này vẫn còn có người lo lắng cho nàng.

      ra Thập Thất rất khéo tay, có thể đảm đương gánh nước chẻ củi, có thể may vá thành thạo, thêm phương diện thêu thùa hay nhiều thứ khác nữa cái gì cũng do tay nàng. Ngày trước hầu bao hay khăn tay người Nguyệt Trì Lạc toàn bộ đều được làm ra từ bàn tay nàng, kỹ thuật đó tuyệt cũng hề thua với máy may, khen nàng câu sư phụ cũng quá đáng.

      Sau khi cột xong vòng vải trắng cuối cùng ở tay, trán Thập Thất tiết ra lấm tấm mồ hôi, Nguyệt Trì Lạc nhìn nàng, thở dài hơi: " xuống trước , ta mệt rồi muốn ngủ chút."

      "Có chuyện gì gọi em, em ở bên ngoài trông chừng." Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thập Thất còn dặn dò thêm vài câu nữa mới bước thành hai ra ngoài.

      Nguyệt Trì Lạc nằm ở giường, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi thon dài như bướm nhảy múa ở mặt ra khoảnh bóng râm, giữa hai lông mày che giấu được vẻ mệt mỏi.

      Sắc trời bên ngoài dần tối, trời chiều chiếu nghiêng quét xuống cây hoa hồng, màu hồng tỏa chiếu ở mặt đất rực rỡ sáng đẹp, mang đến từng tia ấm áp vô hạn.

      Trong thời gian này, Nguyệt phụ đến đây được lần, tam thê tứ thiếp mang theo vô số thuốc bổ cũng tới thăm hỏi cũng mấy lần, Thập Thất tươi cười khéo léo lấy lý do vết thương Nhị tiểu thư chuyển xấu cần nghỉ ngơi ngăn cản đuổi về.

      Lúc Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại là ngày hôm sau, đau đớn của miêng vết thương trải qua chu kỳ điều trị chuyển tốt, giảm đau rất nhiều, mặt cũng hồi phục hồng nhuận như trước, nàng nhìn Thập Thất huơ tay múa chân những thứ đồ bổ trân quý kia và có giá trị ra sau, cũng chỉ ảm đạm cười tiếng.

      Nước Đông Phương đứng nhất về tài nguyên, Nguyệt phủ này muốn cái gì có!

      "Thiệt Bạch Niên đó nghe ngàn người tham gia Vạn Kim khó cầu, lão gia lại có thể chịu cho người!" Líu lo khoe khoang phòng thuốc bổ, hưng phấn mặt Thập Thất nên lời.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 32: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 3



      "Muốn sao?"Nguyệt Trì Lạc tới, lười biếng nằm bẹp dí giường .

      "Muốn." Thập Thất gật đầu như tỏi.

      "Dù sao vết thương ta cũng có gì đáng ngại, muốn cầm lấy ." Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng tỏ linh động tựa như loài hồ ly.

      " có thể lấy sao? Nhưng lão gia là cho người bồi bổ thân thể." Thập Thất nửa tin nửa ngờ, vươn tay ra lại rụt tay về.

      Cầm khối bánh ngọt cắn miếng, Nguyệt Trì Lạc lơ đãng : "Ngươi lấy của ta cũng ít? Ta còn tính toán với ngươi vài thứ này sao."

      Lông mày hơi nhướng nhướng, đôi môi hồng phấn mấp máy: "Tháng trước tổng quản phát xuống tơ lụa vải vóc, tháng trước nữa phân phối mang đến là dược liệu, còn có 20 lượng bạc của hai tháng trước, còn có tháng trước trước trước. . . . . ."

      "Ngừng! Ngừng! ! Ngừng! ! !"

      Thập Thất rống to ba tiếng, khuôn mặt trắng nõn giấu được vẻ lúng túng, vô cùng lấy lòng : "Đó phải tại tiểu thư bảo em lấy ư, người bảo em lấy em có gan dám lấy sao?"

      Liếc mắt đánh giá Nguyệt Trì Lạc từ xuống dưới, Thập Thất bất mãn hếch miệng lên: "Hơn nữa, hầu hạ chủ tử như người, em có lấy của người chút đồ, vậy có gì sai sao?"

      Cái nhìn đó rất có phần giống với khinh miệt, hơn nữa còn hề che giấu chút nào.

      "Ngươi. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhìn Thập Thất, ánh mắt nhìn lom lom.

      Tay cầm miếng bánh ngọt run lên, khay bánh ngọt thả xuống toàn bộ cống hiến cho kiến mặt đất.

      Hít hơi sâu, quát: "Tám tuổi ta mang ngươi từ đường cái đem về, những năm qua, ngươi ăn của ta, ở chỗ của ta, mặc của ta và dùng của ta. Việc tinh tế* ta cho ngươi làm, việc thô kệch ta tìm cách thay đổi giúp ngươi, việc nặng nhọc ta liền thiên vị cho phép ngươi phớt lờ. Nếu phải là ta, ngươi tại vẫn còn ở đường cái mót rác, ngươi bây giờ với lão nương cái gì chủ tử như ngươi vậy, chủ tử như ta thế nào? Chẳng lẽ ta còn phải thực xin lỗi ngươi! ! !" (*việc tinh tế là chỉ những việc cần kỹ thuật cao nhưng ít tốn sức lực)

      "Miệng lưỡi Nhị tiểu thư là sắc bén, có lẽ vết thương nhất định khỏe rồi." Thanh cười khẽ truyền đến, mang theo hơi chút mê hoặc riêng biệt.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 33: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 4



      "Cám ơn khích lệ, cũng sắp khỏi rồi!" Nguyệt Trì Lạc thở phào nhõm, chút nghĩ ngợi tiếp lời.

      Đến khi ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mắt đình trệ, trong nháy mắt như có vầng sáng rực rỡ, màu sắc đó vô cùng diễm tuyệt.

      Chỉ nhìn thấy bạch y như mọi khi, thiếu niên vung quạt xếp lười nhác tới, đầu đen như mực, tóc theo gió mà lay động, mơn trớn tuấn nhan như đao khắc của , ánh mắt như ngọc ngàn vạn phong hoa bất tận, khuôn mặt như vẽ, môi mỏng cười nhợt nhạt, đôi mắt tự nhiên gì trói buộc.

      Guốc gỗ dưới chân nện bước mặt đất phát ra thanh nho , mỗi bước đều giống như giẫm đạp vào trong lòng, mị hoặc mà trầm luân.

      Bị mê hoặc đồng thời cũng mất cân bằng, bất cứ lúc nào cũng có loại cảm giác như từ vách núi đen vạn trượng ngã xuống.

      Loại cảm giác này dễ giựt mình mà lại kích thích, khiến Nguyệt Trì Lạc quả muốn ngừng mà được.

      "Ngươi. . . Sao. . . . . . Sao. . . . . . Đến. . . . . . Vậy?" Trong nháy mắt đó, hàng mi dày của Nguyệt Trì Lạc như lắng đọng yên tĩnh, nàng dường như còn nghe được tiếng tim đập của mình.

      Vội vã hung hăng mạnh mẽ như thể muốn nhảy ra lồng ngực nàng.

      Huyền Chi Thất vỗ cây quạt xếp cái, môi mỏng hơi nhếch lên, cười ha ha : "Nghe ngươi bị thương, ta cố ý mang Kim Sang Dược đến."

      Dứt lời, để bình sứ màu trắng lên bàn, nhìn Nguyệt Trì Lạc nháy mắt vài cái, giọng : "Nghe cho kỹ, là cố ý nha. . . . . ."

      Thanh , nhấn mạnh hai chữ cố ý, tiết hơi kéo dài ra bên trong tựa hồ có ngàn vạn lưu luyến.

      Đến khi Nguyệt Trì Lạc hồi phục tinh thần lại thấy bóng lưng thiếu niên áo trắng vung vẫy quạt xếp đó xa, tựa như tranh vẽ trong mộng ảo.

      Bên ngoài viện dường như cũng nghe được thanh nhàn nhạt của Huyền Chi Thất truyền đến, nhưng biết là với ai.

      Bình sứ tay có cảm giác hơi lạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên để gần mũi ngửi ngửi, là Đao Sang Dược thượng hạng, mà còn là phương thuốc gia truyền.

      Ánh mắt xoay chuyển, chỉ thấy Thập Thất ngơ ngác ổn định đứng nhìn bóng lưng người nào đó xa, đôi mắt mông lung mê đắm mà si dại, hình như còn lẩm bẩm cái gì.

      "Tiêu. . . Dao. . . Công tử. . . sư. . . Là . . Tiêu. . . Dao. . . Công. . . Tử. . . . . ."

      Đôi tai bén nhạy giật giật, Nguyệt Trì Lạc để Kim Sang Dược xuống, bình tĩnh nhìn cửa ra vào viện , chỉ chốc lát sau lại bất thình lình vào người.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 34: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 5



      Bản thân người đó mặc thân áo bào tím cao quý, bóng lưng thẳng tắp đơn bạc cao ngạo mà lại tôn quý thể tiếp cận, áo bào tím giữa trung vẽ ra đường cong hoa mỹ, tựa như đóa hoa nở rộ tuyệt mỹ xán lạn, trong nháy mắt vạn vật đều héo rũ điêu linh.

      Nghĩ đến, vừa rồi nhất định là Huyền Chi Thất có chuyện với , có điều biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi tới hai nhân vật quan trọng này đến đây, hơn nữa Huyền Chi Thất tại sao vội vã như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Đông Phương Tuyết sao?

      Đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên, vẽ ra nửa độ cong vòng tròn, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn , hai con ngươi đen nhánh trong suốt lờ đờ uể oải, nhìn cứ như vậy tới, ánh mặt trời chiếu vào người khiến bóng dáng của kéo rất dài rất dài mặt đất. . . .

      Đông Phương Tuyết mím môi, thản nhiên liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc cái, khoát tay áo, chính là ý bảo Thập Thất ra ngoài trước.

      Thập Thất khom người hành lễ, lúc còn dùng chân chó đóng luôn cửa tiểu viện.

      "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy nha." Nguyệt Trì Lạc vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút hơi đau, ngoài miệng luôn gợi lên ý cười hề để tâm, độ cong gợi lên lúc chuyện cũng hề thay đổi.

      Đông Phương Tuyết giật giật khóe miệng, môi mỏng dường như mím chặt hơn, dáng người đơn bạc của lướt qua Nguyệt Trì Lạc, cũng thèm nhìn tới Nguyệt Trì Lạc cái, chỉ thẳng đến cạnh bờ hồ xanh biếc, bóng lưng thẳng tắp đưa về phía nàng, đôi mắt phảng phất như mơ hồ mông lung.

      Nhìn cửa trước viện , Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ, chẳng lẽ Đông Phương Tuyết phải đến tìm nàng sao? Tại sao dùng bóng lưng đưa về phía nàng?

      Suy nghĩ chút, Nguyệt Trì Lạc dường như có chút sáng tỏ, bởi vì vào lúc này người Đông Phương Tuyết phát ra hơi thở đè nén.

      Rất khác so với ôn nhuận thường ngày, lần này tựa hồ cố ý đối với mình, cái loại hơi thở đè nén đó hoàn toàn là vốn có, trực tiếp thắt chặt trái tim Nguyệt Trì Lạc.

      Nguyệt Trì Lạc quay đầu lại, mặc cho áp suất thấp của xâm nhập vào mình, nàng cũng dùng bóng lưng đưa về phía , lúc mở miệng vẫn là giọng lười biếng quen thuộc: "Đông Phương Tuyết, hồ nước nhà ta rất đẹp mắt sao. Ngươi đừng thấy chim sẻ tuy , nhưng ra ngũ tạng của nó hoàn toàn đầu đủ, mỗi chỗ cũng thua kém phủ đệ Tứ Vương Gia đâu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :