1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 25: thân tịch mịch



      Nàng thẳng thắng vô tư thừa nhận mình thích Huyền Chi Thất, thản nhiên công bố điều mình thích với người ngoài, lại còn có thể nhìn thấy ràng, suy nghĩ thấu đáo, vậy bản thân sao đây?

      Qua nhiều năm như vậy, là cưỡng cầu sao. . . Là cưỡng cầu quá đáng sao. . . . . .

      nhiều lần tự hỏi mình, trong lòng bắt đầu lan tràn đau đớn, giống như nước sông liên tục chảy ngừng càng thể cứu vãn.

      Có lẽ. . . nên. . . nên . . . nên cường cầu. . . . . .

      Có những thứ cho dù cưỡng cầu cũng có khả năng, cưỡng cầu rồi, đời này có lẽ cũng chỉ là cưỡng cầu thôi.

      Ngón tay trắng thuần của Đông Phương Tuyết run rẩy khẽ bóp trán, nốt Chu Sa giữa lông mày lúc này xem ra ảm đạm ánh sáng. tia chớp nhoáng thể phát giác rơi xuống xuyên qua từ trong khe hở ngón tay, chiếu xuống giữa đôi con ngươi màu tro lạnh.

      Giải quyết xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc chớp hai mắt như hai viên ngọc lưu ly tinh khiết trong suốt nhìn Đông Phương Tuyết, mi mắt hơi cong cong: "Còn nữa ?"

      Dáng điệu đó giống như con mèo lười biếng, khóe miệng tươi cười như hề để tâm.

      Đông Phương Tuyết có phần hơi sững sờ, dường như cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút biết phải làm sao, cuối cùng giật mình cười tiếng: "Ta lấy cho ngươi."

      Xoay người, áo bào màu tím lộng lẫy quý giá dẫn ra nửa độ cong hình bán nguyệt, dáng người đó vô số phong thái tài hoa, vô số ão não đơn.

      thân tài hoa phong nhã, nhưng cũng thân đơn lạnh lẽo.

      Nguyệt Trì Lạc gần như thể hiểu thở dài hơi, lồng ngực tấn đau khiến nàng tự giác nặng nề nhướng lên lông mày.

      Giờ phút này, nhìn đến từ cửa phòng hé ra phân nửa, nữ tử bên trong cánh cửa nằm nghiêng giường, cả suối tóc đen mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tư thế vô hại đó giống với trước kia.

      Vẻ mặt thâm trầm sâu sắc, rất sâu rất sâu cơ hồ sâu thấy đáy.

      Rồi lại bình tĩnh rất giống như mặt hồ nước còn sống phẳng lặng như tờ, dường như dậy nổi mảy may gợn sóng.

      Có hơi thở dài từ chóp mũi tràn ra, phảng phất còn có thể nghe được thanh ở bên trong nhàn nhạt bất đắc dĩ, bi thương sâu.

      Ký ức chôn sâu trong tận đáy lòng, giấu cũng giấu được tràn đầy trái tim, mặc kệ ngươi có chỗ để trốn, có chỗ để tránh.

      Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt tự nhìn mình chết đuối trong đó, khắn sâu tình say đắm, khắc sâu tuyệt vọng.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 26: Đãi ngộ thay đổi 1



      Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Trì Lạc còn trong mông lung, vết thương vẫn còn chút đau nhức bị Đông Phương Tuyết câu đuổi trở về Nguyệt gia.

      "Vương Gia thông báo cho Nguyệt phụ đến đón tiểu thư trở về phủ, xin tiểu thư lập tức chuẩn bị."

      Thị vệ truyền lại lời của Đông Phương Tuyết lần, sau khi kết thúc cúi thi lễ vội vã rời .

      Cho đến lúc ngồi vào xe ngựa, Nguyệt Trì Lạc cũng nhìn thấy Đông Phương Tuyết được lần, rèm xe chậm rãi để xuống, ngăn cách hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.

      Hơi có chút buồn bực chồng chất ở trong lòng, Nguyệt Trì Lạc cúi đầu muốn nhìn khuôn mặt tươi cười cố ra vẻ hiền lành của Nguyệt phụ.

      Nàng vốn muốn lúc này trở về Nguyệt gia, dù sao bây giờ trở về Nguyệt gia nhất định thể nào bình yên, bản thân lại càng được an lành, đặc biệt là lúc nào cũng như mang quả bom ở phía sau.

      Nguyệt Trì Lạc được thương đột nhiên trở thành Quyền Khuynh Thiên Hạ, vị hôn thê của Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, ai. . . Buồn cười cỡ nào à!

      Nhưng Đông Phương Tuyết lại vội vàng xua đuổi mình như vậy, là buồn bực à, Nguyệt Trì Lạc nàng cũng có lúc có người chịu chào đón như thế sao?

      Nhớ lại tiểu viện tử thanh tịnh của mình, từ hôm qua sau khi Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất rời , thậm chí đến về sau cho đến khi mình xuất giá, e rằng cái viện đó còn thanh tịnh nữa rồi, Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ đến đây nhếch miệng cười khổ.

      Nguyệt phụ ngồi nghiêng người lắc lư trong xe ngựa, giữa hai lông mày quả nhiên ngừng giấu sắc mặt vui mừng, ánh mắt vẫn luôn quan sát Nguyệt Trì Lạc, tuy rằng có đứa con này nhưng mình cũng chưa từng để tâm đến, lại càng thêm có đối đãi với nàng được tốt.

      Trong khi cưng chiều Nguyệt Hinh Nhu lên tận trời, lại trong vô hình để mọi người chà đạp nàng dưới chân.

      Mới đầu cũng có xem qua, nhưng khi nhìn thấy dung nhan Vô Diệm cùng bộ dáng có chút si ngốc còn bước vào tiểu viện tử đó nữa. Qua nhiều năm như vậy, tuy có nha hoàn chăm sóc nhưng bản thân chưa từng tự mình đến hỏi thăm lần.

      Vốn toàn tâm toàn ý đề bạt Nguyệt Hinh Nhu vào cung, nhưng chưa từng nghĩ rằng, đứa con thứ hai được thương này trong nháy mắt trở thành chánh phi của Tứ Vương Gia, còn Nguyệt Hinh Nhu tuy là trắc phi thái tử, nhưng cả Đế Đô này, ai biết người chân chính nắm quyền chính là Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết?

      Thái tử tuy là Đông Cung, nhưng lại có thực quyền, về sau đăng quang Cửu Bảo vẫn chưa biết chừng là ai đây?

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 27: Đãi ngộ thay đổi 2



      Nếu là thái tử, đến lúc đó địa vị Nguyệt Hinh Nhu nhất định chỉ là chỗ ngồi tứ phi nho , còn nếu là Tứ Vương Gia, vậy về sau ngôi vị hoàng hậu thuộc về Nguyệt gia, người theo cũng ít, điều này khiến cho sao có thể thích? Sao có thể vui? ! !

      Giữa lúc Nguyệt phụ xoay chuyển suy nghĩ, Nguyệt Trì Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn , con ngươi như nước lặng bình tĩnh mơ hồ thoáng qua tia giễu cợt và cười mỉa mai.

      A. . . Đây chính là phụ thân của thân thể này sao? người phụ thân đối với đứa con mình có giá trị lợi dụng chẳng dòm ngó tới, người phụ thân đối với đứa con mình được thăng chức lên cao bằng mọi cách lấy lòng, người phụ thân hề có nhân tính gian xảo dối trá, giả nhân giả nghĩa bán con cầu vinh! !

      Nguyệt Trì Lạc nàng đây đúng là có chút khinh thường à.

      Ở ngưỡng cửa Nguyệt gia, hai tảng đá lớn Sư Tử ngẩng cao đầu uy phong lẫm lẫm, thân tẳng đá treo tấm tơ lụa gấm màu đỏ, phần lớn người Nguyệt gia đứng ở ngưỡng cửa trông ngóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa chậm rãi lao tới trong mắt mọi người thoáng qua đủ loại cảm xúc bất đồng, nhưng cuối cùng toàn bộ đều quy về chung vẻ biểu tình.

      Nguyệt Trì Lạc giẫm lưng người bước xuống xe ngựa, đôi mắt trong suốt thuần khiết khi nhìn tới mọi người bất chợt cảm thấy hoàn toàn nguội lạnh, ngực lại trống rỗng đau đớn tựa như băng lạnh.

      Nàng dần dần rũ xuống hàng mi tựa như cánh bướm, che giấu tâm tình phức tạp trong ánh mắt.

      "Lạc nhi, mau mau vào nhà , bên ngoài gió lớn, thân thể con vẫn còn chưa khỏe hẳn, sao có thể phơi gió." Trình thị, nữ chủ nhân của Nguyệt phủ, mặt gợi lên tươi cười từ ái, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ đưa tới lôi kéo tay Nguyệt Trì Lạc, nhưng ngờ bị người chợt né tránh xích ra.

      Ngay lập tức, mặt thoáng qua chút mất tự nhiên cùng lúng túng, những người tam nương, tứ nương chuẩn bị vây quanh Nguyệt Trì Lạc để hàn huyên hỏi thăm, bước chân liền dừng lại.

      Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, tầm mắt lơ đãng lướt qua mọi người, đáp: "Đa tạ đại nương quan tâm, Lạc nhi muốn trở về hậu viện nghỉ ngơi trước."

      Dứt lời, để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thẳng về tiểu viện của mình, lưu lại đám người kinh ngạc vẫn chưa lên tiếng.

      "Đứa này, từ thân cận với người khác, từ nay về sau các ngươi hay khoan dung với nó nhiều hơn chút."

      Lược qua cửa chính, khi quẹo khúc quanh, bước chân Nguyệt Trì Lạc ngừng lại chút, lời Nguyệt phụ lại ràng truyền vào trong tai nàng, trong lòng lại thêm hồi bất đắc dĩ.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 28: Vết thương chuyển xấu 1



      Vào tiểu viện của mình, đầu tiên Nguyệt Trì Lạc thấy chính là Thập Thất đứng ở ngưỡng cửa nhìn ngó xung quanh, sau đó là số vật dụng trong nhà trang hoàng rực rỡ sáng bừng lên, giống như đột nhiên thay đổi chỗ ở khác, nếu như trước đây là ổ bạc, vậy tại toàn bộ chính là cấp bậc kim cương.

      Nàng mấp máy cánh môi hồng nhạt trơn bóng, ánh mắt trầm tĩnh thản nhiên để lộ ra mệt mỏi, tay xoa chỗ miệng vết thương, bởi vì có chút gấp gáp mà lồng ngực lại bắt đầu đau nhức, như có như kèm theo nhè bén nhọn dường như muốn xỏ xuyên qua cả người.

      kiếm ở thời điểm đó mặc dù tránh được vị trí quan trọng nhất, nhưng dù gì cũng liên quan đến vùng ngực, cho nên có chút đau đớn cũng là điều khó tránh khỏi, lại thêm cả buổi sáng xóc nảy, lúc này có lập tức đổ máu tệ rồi.

      thể tưởng tượng Đông Phương Tuyết hung ác như vậy, bổ xuống tia do dự nào, dám tạo ra thân bệnh hoạn này cho nàng.

      Nhưng những việc đó đều khiến lòng nguội lạnh bằng nhìn thấy mọi người lúc ở ngoài cổng, trong nháy mắt như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tâm vô cùng lạnh lẽo. Nếu như mọi người vẫn đối xử lạnh lùng với nàng mà phải nịnh nọt như vậy, hẳn là bây giờ cảm thấy tâm lạnh đến thế.

      Cứ như vậy, mặc kệ gả hay gả đều có lựa chọn, Nguyệt gia chung quy cũng phải là nơi để Nguyệt Trì Lạc nàng nương thân.

      Thập Thất thấy nàng, ánh mắt trong suốt chợt sáng lên, lúc tầm mắt chuyển đến khuôn mặt tái nhợt còn chút máu của nàng ngay lập tức bước qua dìu đỡ nàng, khóe miệng bắt đầu lảm nhảm: "Ta người nha, đúng là có mệnh tiểu thư, vừa mới cùng Tứ Vương Gia định thân xảy ra chuyện đáng trách như vậy, còn biết cái thân thể này của người có khả năng chống đỡ nữa hay đây. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc thầm cắn chặt răng, xì nàng cái: "Ngươi còn tiếp tục nữa, lỗ tai lão nương sắp sửa dài ra rồi."

      Cuối cùng, bàn tay vuốt ngực cảm thấy hình như có thứ gì đó xuyên thấu qua, nàng lấy tay quẹt quẹt xuống, vệt máu đỏ thẫm từ trong tay xuống, Thập Thất còn dám lộn xộn, sắc mặt tái xanh, thận trọng đỡ nàng vào, hướng bên trong cánh cửa hô to: "Mau. . . Mau gọi đại phu, miệng vết thương tiểu thư chuyển biến xấu rồi !"

      Nguyệt Trì Lạc lúc này mới nhìn thấy bốn nha hoàn ăn mặc giống nhau đứng bên trong cánh cửa chờ đợi sai bảo, nghe thấy Thập Thất hô hoán như thế, có hai người nhất thời kinh hoảng liền chạy ra ngoài.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 29: Vết thương chuyển xấu 2



      Đãi ngộ này, trong nháy mắt đúng là long trời lở đất, trước kia Thập Thất cũng được gọi là tế nương (tựa tựa như bà vú í), nơi này ngoài công việc ra hai người bọn họ đều tự mình lo hết, bây giờ thay đổi như thế, sợ là địa vị của Thập Thất cũng theo người chủ tử như nàng mà thăng cấp lên rồi.

      Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, gương mặt phúng phính mơ hồi nở rộ ra lúm đồng tiền.

      "Người còn có lòng dạ cười ư, biết đầu óc của người được làm bằng cái gì nữa." thầm vặn vặn cánh tay, sắc mặt tái nhợt của Thập Thất khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Trì Lạc tươi cười ít nhiều có phần bình tĩnh lại.

      Nguyệt Trì Lạc chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười yếu ớt này rất hợp với sắc mặt tái nhợt, biết làm sao để giải thích có lẽ chỉ có bản thân nàng biết, nàng lúc này đúng là rất vô cùng bất đắc dĩ, giải thích được vẻ u sầu của mình.

      Bi thương của đời người đúng là nên lời, khoa trương lại còn giả tạo, vì sao Nguyệt Trì Lạc nàng lại bất hạnh như vậy chứ! o(╯□╰)o

      Náo loạn đến vậy, rất nhanh, đại nương Nguyệt gia cùng Nguyệt phụ lo lắng dẫn theo đại phu tới, Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào thành giường, vừa hơi chuyển đầu, nhìn thấy chính là ba người hùng hùng hổ hổ vội vàng về hướng bên này, thần sắc mặt vô cùng nôn nóng.

      Thập Thất luống cuống đứng ở bên cạnh nàng, tay nàng vuốt ngực, phủ áo là mảnh đỏ hồng diễm tuyệt như hoa túc, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ đường Hoàng Tuyền, màu đỏ như lửa, còn giống như ngọn lửa bốc cháy, thê lương mà lại tịch mịch.

      "Lạc nhi! Mau nằm xuống, để đại phu xem kỹ càng cho con chút." Nguyệt phụ vội vàng lo lắng, mồ hôi trán rịn ra như tắm, Trịnh thị cũng theo sát ở phía sau, tay còn lôi kéo lão giả đại khái dưới 50 lưng mang hòm thuốc chạy đến.

      Nguyệt Trì Lạc mím môi cười yếu ớt, nàng dựa lưng vào cột giường, vươn tay kéo lên ống tay áo cho lão giả bắt mạch, cặp lông mi hệt như bướm lượn chậm rãi rũ xuống, che đậy đôi con ngươi trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng dậy nổi tia gợn sóng.

      Lão giả bắt mạch xong, có chút hơi trầm ngâm : "Miệng vết thương ảnh hưởng đến tim, Nhị tiểu thư căn bản có gì đáng ngại, chỉ vì vận động quá mạnh nên mới bị chuyển biến xấu. Để lão phu kê hai phương thuốc, cộng thêm Nhị tiểu thư nghỉ ngơi tốt hai ngày, nhớ kỹ, vạn lần được tùy tiện làm việc, ngộ nhỡ miệng vết thương chuyển biến xấu nữa, chắc chắn ảnh hưởng tốt cho tim."

      Dứt lời, viết xuống hai phương thuốc giấy Tuyên Thành đưa cho Nguyệt phụ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :