1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 20: Bị Đâm
      Suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy có khả năng. Dù sao, phải người nào cũng có vận số như vậy, mà việc nàng xuyên qua là do ông nội dùng nửa cái mạng của mình để đổi lấy. Chính là vì muốn nàng trải qua cái loại cuộc sống chém chém giết giết có ánh sáng.

      Nàng vẫn luôn làm rất tốt, muốn phụ tâm ý của ông nội, cho nên vứt bỏ hết tất cả, buộc lòng phải giả dạng ham ăn biếng làm như con cừu . . . . . .

      Nhưng đợi nàng suy nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn thấy hắc y nhân suy yếu lắc lư vút qua tránh thoát được kích trí mạng của Đông Phương Tường, trường đao thẳng tắp bổ tới về phía Tống Chỉ Thi.

      Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, trong nháy mắt có hơi do dự, nàng nghĩ nàng có nên phá hủy hình tượng duy trì mấy năm qua mà giúp nàng ta tay hay , hoặc là tiếp tục đứng im bất động.

      Vào lúc nàng do dự, thế nhưng bị người hung hăng phát túm lấy, thân thể theo quán tính nghiêng ngã về hướng bên cạnh.

      Ngay lúc này mũi kiếm chỉ còn cách Tống Chỉ Thi chừng nửa tấc, tình thế cấp bách, nàng chút nghĩ ngợi, Nguyệt Trì Lạc túm lấy người ở cách mình gần nhất kéo về đứng che chở ở phía trước.

      Đông Phương Tuyết muốn cứu Tống Chỉ Thi, ngừng thu thế, kiếm bén nhọn đâm vào hắc y nhân, lại thẳng tấp đâm vào người Nguyệt Trì Lạc che chắn cho Tống Chỉ Thi, hắc y nhân kiếm lướt qua Đông Phương Tuyết, cũng cùng lúc đâm xuống người Nguyệt Trì Lạc.

      Cảm giác mát lạnh đánh úp lên người, tiếp theo hai loại đau đớn thấu xương bắt đầu lan tỏa khắp nơi. Nhìn hai mũi kiếm đâm vào người, Nguyệt Trì Lạc đau đớn nhíu mày, cúi đầu nguyền rủa tiếng, lẩm nhẩm : "A Dạ, mình bị người khi dễ rồi, cậu ở đâu. . . . . ."

      Sau đó hai mắt đen xoay chuyển dần mất ý thức, bị hắc y nhân đâm trúng kiếm đó, dòng máu tươi chảy xuôi xuống biến thành màu đen.

      Dòng máu đậm đen cùng đỏ thẵm xen kẽ hòa hợp lẫn nhau, nhanh chóng nhượm thắm y phụ đỏ tươi, ngón tay Đông Phương Tuyết hằn lên khớp xương, nhanh chóng điểm vài cái huyệt quan trọng toàn thân cho Nguyệt Trì Lạc, ngăn chặn suối máu ngừng chảy xuống.

      Sau đó, lấy ra bình sứ màu trắng ở người, trút ra viên thuốc đút cho Nguyệt Trì Lạc ăn.

      Lành lạnh liếc mắt nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Tống Chỉ Thi, trong mắt chợt lóe lên lo lắng, trở tay kiếm đâm vào tim hắc y nhân, thuận tay đỡ lấy Nguyệt Trì Lạc từ từ trượt xuống.

      "Ám Mị, ra đây!" Khẽ quát tiếng, hai bàn tay Đông Phương Tuyết cùng dìu đỡ Nguyệt Trì Lạc và Tống Chỉ Thi giữ chặt ở trong tay, tung người nhảy vọt lên, biến mất ở hồ nước bị nhuộm máu đỏ hồng.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 21: Độc Tố
      Đông Phương Tuyết quát khẽ tiếng, Ám Mị y phục đen, mái tóc đen, mặt nạ đen như ma quỷ tiếng động ra. Thanh kiếm sáng tay tỏa ra màu lam u, kiếm khí tung hoành ở giữa bổ ra đường máu, hắc y nhân tử thương vô số.

      thuận tay nhấc Đông Phương Tường lên, bám theo sau Đông Phương Tuyết, mạch lưu loát gì sánh được.

      ★★

      Màn lụa màu trắng chậm rãi hạ xuống, Đông Phương Tuyết cầm cốc trà từ tốn nhấp ngụm, mắt phượng xinh đẹp trong suốt thản nhiên.

      "Sao rồi?" lên tiếng hỏi, nhưng giọng có chút gợn sóng.

      "Hồi bẩm Vương Gia, Vương. . . Vương phi có gì đáng ngại, độc tố người giải, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi nhiều hơn là được." Thái y thu dọn hòm thuốc, lấy ra tờ giấy vội vàng hạ bút liên tục viết xuống hàng loạt phương thuốc.

      "Ngươi lui xuống trước ." Đông Phương Tuyết khoát tay với thái y khoát, hàng mi tuấn lãng khẽ nhíu, mắt phượng đào hoa như ngàn vạn vô số ánh sao lấp lánh.

      Thầm nghĩ, theo lý loại độc tố này thể nào giải hết nhanh như vậy, hơn nữa viên thuốc cho nàng ăn cũng phải thuốc giải gì, đó chẳng qua chỉ là loại khống chế độc tố lan tràn mà thôi.

      Nhưng thái y , độc tố người giải hết. Như vậy, phát sinh vấn đề là ở người nữ nhân này sao?

      để cốc trà xuống, bước chân tao nhã tới bên cạnh giường, bàn tay khớp xương dừng lại ở chỗ cách xa gò má Nguyệt Trì Lạc chừng tấc.

      Hàng mi tuấn hơi nhíu tạo nên đường cong đẹp mắt, nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt vô sắc của nàng, chần chừ lúc, cuối cùng để ở giữa trán giúp nàng khôi phục lại đôi lông mày nhíu chặt.

      Sau đó thu tay về, nhợt nhạt thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng.

      Có nhiều chuyện, có nhiều bí mật, hãy cứ xem như biết có lẽ tốt hơn.

      Huống chi, cũng có nhiều hứng thú.

      Nguyệt Trì Lạc nằm thẳng ở giường, môi mỏng tái nhợt vô sắc, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lúc hơi lạnh lúc hơi nóng, như đặt mình nung nấy trong hai loại tầng lớp rét lạnh cùng nóng bức.

      Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, chân mày nàng vừa được Đông Phương Tuyết vừa khôi phục bắt đầu nhíu chặt lại, mặc dù ở trong trạng thái hôn mê nhưng đối với mọi chuyện chung quanh vẫn biết rất ràng.

      Chỉ ngoại trừ thân thể nay thể hoạt động ra, tất cả có gì khác biệt.

      Nếu đổi lại là người bình thường bị hắc y nhân đâm vào kiếm đó, e rằng sớm còn mạng rồi. Nhưng trong cơ thể bản thân nàng loại cực độc, nay hai loại độc tố chống chọi với nhau, chỉ có cơ thể hơi khó chịu chút ngoài ra cũng có ảnh hưởng gì lớn đối với nàng.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 22: Muốn Chết Đừng Uống
      Đây cũng là nguyên nhân, tại sao vào giây phút đó nàng đỡ được kiếm cho Tống Chỉ Thi mà có lập tức phản kích.

      Lúc đó, kiếm kia vốn là trúng chính giữa tim, thanh kiếm hạ xuống ắt trí mạng, nàng muốn để hình tượng nhu nhược của mình núp nhiều năm qua phơi bày ra ánh sáng, do đó thời điểm bị thanh kiếm kia đâm xuống, nàng có hơi chút di chuyển phần thân dưới, tránh được vị trí quan trọng nhất.

      Nàng sợ đau, càng sợ chết, cho dù phần thân thể này chết , nàng cũng chết.

      Nhưng mà, nàng lại muốn phụ tấm lòng của ông nội.

      có A Dạ, ông nội cũng còn nữa, đối với nàng mà thế giới nào cũng vậy, cũng chỉ là tòa thành thị tràn ngập chết chóc mà thôi.

      Ký ức là bóng tối, cũng là máu tanh, càng thêm lạnh lẽo vô tình.

      Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ thở dài tiếng, đầu có chút mê man, muốn nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, nặng nề ngủ thiếp .

      Tối thiểu bây giờ là an toàn, xác thực ai có thể mơ tưởng cướp mạng của nàng, vì vậy nàng có thể tùy ý hưởng thụ mà ngủ.

      Tỉnh lại lần nữa, là ngày hôm sau, thân thể vẫn còn chút đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là gian phòng xa lạ, quanh thân trỗi lên mùi vị lạ lẫm, cạnh giường hai nha hoàn đứng rũ đầu xuống.

      Nhếch miệng lên mỉm cười có phần chua sót.

      Nàng sống uổng phí nhiều năm qua sao, bị thương như vậy cũng có ai quan tâm.

      Nếu là trước đây A Dạ nhất định coi chừng mình cả đêm, chăm sóc mình, sau đó tức giận để ý tới nàng. . . . . .

      Ha ha, bây giờ nghĩ tới cũng còn cảm thấy rất vui vẻ à!

      Vài tiếng bước chân vang lên, khóe miệng Đông Phương Tuyết khẽ nhếch cười, bưng chén thuốc đẩy cửa vào, áo bào tím sang đẹp quý giá đánh ra giữa trung độ cong hình bán nguyệt. khẽ ngước mắt, đôi con ngươi hẹp dài màu tro lạnh nổi lên chút đường cong, giống như loài hồ ly giảo hoạt.

      Nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, cũng cảm thấy bất ngờ.

      Ánh mắt trong suốt của Nguyệt Trì Lạc nháy vài cái, ánh mắt thuần khiết vô hại theo từ người Đông Phương Tuyết dừng lại chén thuốc.

      Khẽ cau mày, cười khổ : "Có thể uống ? Thuốc này khẳng định là rất đắng!"

      "Cũng được." Đông Phương Tuyết nhàn nhạt cười tiếng, trong con ngươi thoáng qua ngàn vạn hoa đào: "Muốn chết đừng uống..., Vương phủ của Bổn vương thu nhận người chết."

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 23: Ăn vào đắng



      nhàn nhạt cười, như người khiêm tốn ôn nhuận, thanh lãnh đạm hề mang bất kỳ gợn sóng nào.

      Tựa như chỉ tùy tiện ra, ngươi cũng cần để ý.

      Nhưng tất cả người của Vương phủ đều biết, Vương Gia cho dù chỉ là tùy ý mà nhưng ra làm được.

      Đừng thấy cứ luôn mỉm cười ôn nhu như thế, đằng sau nụ cười yếu ớt đó chính là ám tiển (mũi tên ngầm), hơn nữa so với độc dược có thể còn độc hơn ba phần, bởi vì ngươi ta biết khi nào lấy mạng của mình!

      Nguyệt Trì Lạc nổi cáu, nàng chỉ là tùy hứng tí thuốc này đắng thôi, nhưng dầu gì cũng là thuốc đắng dã tật, vì nghĩ cho mạng có đắng nữa nàng cũng sợ.

      Im lặng nhận lấy chén thuốc từ tay Đông Phương Tuyết, nháy nháy mắt hai cái, cầm chén thuốc hơi uống cạn sạch.

      Có chút đắng chát trượt vào cổ họng, nàng khè ra hơi lớn, mới vừa để chén thuốc xuống, miếng mứt táo ngọt ngào đút vào trong miệng, theo ngón tay nhìn lên, Nguyệt Trì Lạc thấy Đông Phương Tuyết nhướng mắt cười nhạt, ánh mắt màu tro lạnh chớp cái, giây phúc đó có ngàn vạn hoa đào thoáng qua.

      Nụ cười đó, tựa như trời băng đất tuyết giữa ánh mặt trời khiến tinh thần người ta bối rối mê mẩn. Xuyên qua khe hở, nàng nhìn đến giữa trán thiếu niên chưa từng xuất qua vẻ tịch mịch bất chợt lóe lên, Nguyệt Trì Lạc nhìn đến ngơ ngẩn thậm chí quên luôn cả động tác.

      Đông Phương Tuyết hơi hơi nhíu mi: "Ăn vào đắng."

      Lời ra lại giống như cưng chiều dỗ ngọt đứa trẻ, lúc hơi khẽ nhướng mi làm cho trái tim của hai nha hoàn loạn nhịp.

      Nguyệt Trì Lạc muốn lắc đầu : đắng.

      Nhưng, nhìn thấy Đông Phương Tuyết như thế, lại có khả năng cự tuyệt, cuối cùng khẽ hé môi ngậm miếng mứt táo vào trong miệng.

      Trong lòng chảy qua nhè tia ấm áp, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

      "Huyền Chi Thất đâu?" Lên tiếng hỏi phải là thích khách, mà là Huyền Chi Thất.

      Đông Phương Tuyết lắc lắc đầu, tỏ ý cũng , hành tung của Huyền Chi Thất dù sao cũng ổn định, chừng xuất bất cứ lúc nào, hoặc có thể là sau khắc lập tức biến mất.

      Ánh mắt sáng lên, Đông Phương Tuyết đột nhiên cười cười, nụ cười như ánh trăng mông lung: " ở Yên Vũ lâu."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 24: Mọi Chuyện Thể Cưỡng Cầu
      ". . . Hả. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc giật mình, rồi sau đó cười cười, dùng ánh mắt hỏi thử Đông Phương Tuyết: "Kỹ viện?"

      Đông Phương Tuyết gật đầu, xác thực là đáp án này.

      "Ồ . . . . ."

      Sau khi thản nhiên ồ lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc cầm lên khối bánh ngọt bên cạnh bàn, hờ hững cắn miếng, bởi vì thỏa mãn mà lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má hơi nở rộ ra.

      Nhìn nàng cũng chút gì khác thường, Đông Phương Tuyết hơi có phần hiểu, lập tức liền hỏi: "Ngươi tức giận sao? khó chịu sao?"

      cho rằng dù cho tức giận, biểu cảm nàng nhiều ít cũng nên náo loạn chút, nhưng chưa hề nghĩ chỉ nhàn nhạt tiếng bỏ qua như vậy, còn bất kỳ động tác nào nữa.

      Điều này khiến rất nghi hoặc, nữ nhân này, phải thích Huyền Chi Thất sao, tại sao lúc này còn có thể dửng dưng như vậy, lạnh nhạt như thèm đếm xỉa đến.

      Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt thản nhiên liếc cái, rồi cúi đầu tiếp tục dồn sức ăn, thanh có chút ậm ờ nhưng vẫn cứ ràng truyền vào trong tai Đông Phương Tuyết.

      "Tức giận có ích sao? Tổn thương người cũng là làm tổn thương mình, nếu vô ích bản thân ta cần gì phải tức giận."

      "Ta thích Huyền Chi Thất chẳng qua là thích của cá nhân ta, về phần có thích ta hay , đó là chuyện của . làm cái gì, có liên quan gì tới ta? Ta vì sao phải thương tâm?" Thích người, lẽ ra nên thích toàn bộ của người đó, huống chi nàng thích, ấy cũng chỉ là thích mà thôi.

      "Mọi việc thể cưỡng cầu, muốn làm gì cứ làm cho sảng khoái, lối sống tùy ý hành động như vậy mới chính là Huyền Chi Thất."

      "Con người sống ở đời như ý hết tám chín phần mười, ai có thể làm cho tất cả trở thành hoàn mỹ. thể cường cầu thứ gì đó, hà tất gì phải chấp nhất chứ."

      câu sau cùng vừa dứt, Đông Phương Tuyết phảng phất nhìn thấy trong ánh mắt như ngọc lưu ly thoáng qua giọt nước sáng, khi nhìn lại lần nữa thấy được thiếu nữ chớp đôi mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn mình.

      Nhưng biết, mình có nhìn lầm, nhìn lầm tia sáng của giọt nước mắt vừa lóe lên.

      Khoảnh khắc đó, Đông Phương Tuyết giống như bị nhéo cái, lồng ngực lại mơ hồ có cảm giác đau đớn.

      tự cho là mình thông minh hiểu rộng, nhưng cũng nhìn thấu đáo bằng thiếu nữ rưng rưng lệ mà tươi cười trước mặt này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :