1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 15: Nụ Cười Khuynh Đảo Thiên Hạ
      Đông Phương Tuyết mấp máy đôi môi mỏng nhợt nhạt, thèm liếc mắt nhìn đến Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra ngoài sân , bộ y phục trắng tinh bị gió thổi tung bay, có cảm giác phiêu dật phóng khoáng.

      "Vẽ cũng tệ, rất sinh động."

      Cuộn tranh đặt vào trong tay Nguyệt Trì Lạc, Huyền Chi Thất nhay nháy mắt phượng, ánh mắt bình thản dừng ở khuôn mặt nhắn mũm mỉm y hệt như trẻ con của nàng.

      Nguyệt Trì Lạc cuộn tròn lại bức họa nắm ở trong tay, vành tai hơi ửng hồng nàng nhìn , tròng mắt đen tròn xoe xoay xoay tựa như quả bồ đào*, dáng vẻ như vô hại hỏi: " sao? Vậy ngươi có thích ?" (*quả nho)

      xong, nàng vẫn nhúc nhích mà chỉ nhìn , thần sắc giữa đôi mắt trong suốt như nguồn suối bị vẩn đục, chứa tia tạp chất.

      Mắt phượng hẹp dài của Huyền Chi Thất nheo cái gợi lên độ cong nhìn nàng, dường như nàng thích đây chỉ đơn thuần là loại thích của tiểu hài tử, điều này khiến cho có chút kinh ngạc.

      "Rất thích." Cuối cùng, tự chủ phun ra hai chữ, nụ cười mặt như ánh trăng mông lung.

      thêm gì nữa, tự nhiên dắt tay nàng, dẫn nàng tới hướng ngoài sân, bỏ lại Thập Thất vẫn còn quỳ gối ở tại chỗ.

      Sắc trời sáng rực, gió thoang thoảng, ngoài cửa lớn Nguyệt gia đôi xe ngựa sử dụng màu xanh dương đậm lộng lẫy dừng lại ở ngay cửa chính.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết đứng bên cạnh xe ngựa, bờ lưng cao thẳng đưa về phía bọn họ, nhíu nhíu mày, nàng cho rằng xảy ra tình huống như thế nếu là sớm từ lâu rồi chứ có khả năng đứng ở chỗ này đợi.

      Giữa lông mày thoáng qua tia kiên nhẫn, rồi lại nhanh chóng biến mất thấy.

      Nghe được tiếng động, Đông Phương Tuyết quay đầu lại, mái tóc đen như mực cùng tuấn nhan so với hoa đào còn xinh đẹp hơn bội phần. ngoái đầu lại nhàn nhạt cười tiếng, sắc màu cả vùng trời đất đều biến mất hết, chỉ còn lại duy nhất nụ cười của cùng nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán.

      Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp, nụ cười đó với Nguyệt Trì Lạc mà , nàng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là cười khuynh quốc, cái gì gọi là cười khuynh đảo thiên hạ trong lời của người xưa.

      Ánh mắt lướt qua Huyền Chi Thất cùng Nguyệt Trì Lạc dắt tay nhau, Đông Phương Tuyết xoay người nhảy lên xe ngựa.

      Xe ngựa rất lớn, ba người ngồi ở bên trong vẫn còn dư rất nhiều chỗ, đệm lót ở dưới chính là tơ lụa thượng hạng, ở giữa được đặt cái bàn dài tinh xảo, mặt bàn được bày biện rất nhiều bánh ngọt và hoa quả.

      Nguyệt Trì Lạc còn ngẩn ngơ đắm chìm trong tiếng cười, khi nhìn đến bánh ngọt ở bàn hai tròng mắt ngây ngô tràn ra ngàn vạn sắc màu lung linh.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 16: Ngươi Ăn
      Thuận tay cầm lên khối bỏ vào trong miệng, nàng đưa khay bánh qua cho Huyền Chi Thất, vừa nhai bánh ngọt mập mờ hỏi: "Mùi vị rất ngon, ngươi ăn ?"

      ngón tay nổi khớp xương mở ra cây quạt giấy màu trắng nhạt, Huyền Chi Thất tùy ý cười cười, tiện tay cầm lên miếng bỏ vào trong miệng, hàng mi tuấn lãng hơi giản rộng ra.

      Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười, nàng lại chuyển cái khay đến cho Đông Phương Tuyết ở đầu bên kia, dùng ánh mắt tỏ ý rồi chỉ cười mỉm chi nhìn , cũng có động tác thứ hai.

      Nguyệt Trì Lạc còn dùng tay kéo kéo ống tay áo của , sau đó chỉ chỉ bánh ngọt trong tay. Hào quang sáng rực giữa đôi mắt tỏa chiếu lên cả người làm tăng thêm vài phần linh động.

      Đông Phương Tuyết cười nhạt tiếng, : "Nhiêu đây đủ ? Nếu Bổn vương sai người mang đến thêm cho ngươi?"

      Đôi mắt dừng ở tay cầm bánh ngọt của Nguyệt Trì Lạc , ánh mắt đó cũng có gì là thích hợp, ngược lại rất đỗi dịu dàng, nhưng Huyền Chi Thất lại nghe được lời này của chứa vẻ châm chọc.

      Nguyệt Trì Lạc sửng sốt chút, giống như hề biết ngụ ý châm chọc của , sau đó vẫy vẫy tay cười tít mắt : "Tốt quá, vậy làm phiền ngươi rồi."

      Lần này, Huyền Chi Thất bật cười to, còn Đông Phương Tuyết lại nổi giận.

      vốn chỉ tùy ý ra, ý tứ hàm chứa châm chọc trong lời đó có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới nghe hiểu.

      Chẳng lẽ, vị nhị tiểu thư này là kẻ ngốc sao?

      Khuôn mặt tuấn mỹ tì vết tựa như ánh trăng sáng mông lung, nhíu lại hàng mi dày đẹp, trầm tư suy nghĩ, nếu lấy tên ngốc này về nhà có phải Đông Phương Tuyết bị mất hết mặt mũi hay . . . . . .

      Trong chốc lát, nghe được tiếng bánh xe chuyển động, bên trong xe lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.

      Nguyệt Trì Lạc ăn món bánh ngọt của nàng, ngay lúc này có ngón tay thon dài vươn đến khóe miệng nàng, nhàng quẹt xuống lau sạch miếng vụn bánh ngọt dính nơi khóe miệng cho nàng.

      Huyền Chi Thất nhìn nàng phì cười tiếng, chùi miếng vụn bánh ngọt tay vào giấy.

      Nguyệt Trì Lạc luống cuống, gương mặt mũm mỉm đầy rặng mây đỏ, nàng ngơ ngác nhìn miếng vụn bánh ngọt ở nơi đó, ánh mắt vốn lớn lại càng trợn to hơn.

      Nửa khối bánh ngọt còn lại từ tay nàng rơi xuống lăn đến dưới chân Huyền Chi Thất, nàng nhìn vẻ mặt cười nhạt của Huyền Chi Thất rồi che mặt khóc rống lên, Đông Phương Tuyết nhịn được khóe miệng nhếch lên hơi giật giật.

      Xe ngựa ngừng lại ở hồ Thúy Minh Đế Đô, mãi đến khi xuống xe ngựa, mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn còn chút ửng hồng.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 17: Phải Nhìn Ta
      Huyền Chi Thất cùng Đông Phương Tuyết trái phải đứng bên cạnh nàng, thoáng chốc cả hai công tử tuấn mỹ đều hấp dẫn vô số ánh mắt của người phố.

      Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất quen với những ánh mắt ngắm nhìn như vậy, do đó cũng có gì lấy làm lạ. Nhưng Nguyệt Trì Lạc đối với ánh mắt chung quanh hồn nhiên hề phát giác, tầm mắt hai người đều cùng lúc chiếu vào người nàng, chỉ nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ y phục màu đỏ chân thành đứng đó, khóe môi còn gợi lên ý cười cách tự nhiên.

      Đông Phương Tuyết tiến lên bước, mang theo chút tò mò hỏi: "Ngươi sợ sao?"

      Huyền Chi Thất cũng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.

      Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, tầm mắt đảo qua đám người ở xung quanh vòng, trả lời: "Ngươi nhìn thấy sao? Ánh mắt của bọn họ phải nhìn ta à!"

      Cũng phải nhìn nàng, cho nên hồn nhiên phát giác, về phần sợ, có lẽ nàng biết chữ đó nên viết như thế nào.

      Đông Phương Tuyết trong lòng nhẫn nhịn tức giận bỏ , Huyền Chi Thất lại cười to ha ha, tiếng cười quanh quẩn ở bên tai Nguyệt Trì Lạc, dễ nghe như tiếng suối chảy giữa vùng núi.

      Lúc này, mặt trời ngã về hướng Tây. chiếc thuyền hoa xuôi theo bờ hồ chậm rãi mà đến, có hai bóng nguời đứng thẳng ở mũi thuyền.

      Nguyệt Trì Lạc đưa mắt nhìn tới, bóng người ở mũi thuyền chính là thái tử phi Tống Chỉ Thi, mà người còn lại có lẽ chính là thái tử đương triều.

      Thuyền hoa cặp bến, Đông Phương Tuyết vẫn đứng ổn định rồi ưu nhã ung dung cất bước tới, Huyền Chi Thất đến bên cạnh Nguyệt Trì Lạc, tự nhiên nắm tay dẫn theo nàng cùng bước tới.

      đầu thuyền, ánh mắt của thái tử Đông Phương Tường cùng thái tử phi lướt qua Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất, chỉ chốc lát sau đều chiếu vào người Nguyệt Trì Lạc đánh giá, Đông Phương Tường để ý Nguyệt Trì Lạc theo Đông Phương Tuyết, sau đó bước vào trong thuyền.

      Tống Chỉ Thi nhìn thấy Huyền Chi Thất nắm tay Nguyệt Trì Lạc, hài lòng mỉm cười : "Những lễ tiết đều miễn , ngươi đừng khách sáo, sau này chúng ta chính là người nhà rồi."

      "Á. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc chớp mắt vài cái, nhìn về phía Tống Chỉ Thi cười ha ha: "Được. . . . . ."

      xong, liền rút ra tay bị Huyền Chi Thất nắm giữ, ung dung thản nhiên vui vẻ theo sát ngồi ở bên cạnh Huyền Chi Thất.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 18: Phải Còn Chưa Qua Cửa Sao (Ý Con Xuất Giá)
      Tống Chỉ Thi sửng sốt, gương mặt tinh xảo xinh đẹp chứa vẻ cao quý, ưu nhã thể tiếp cận. Nàng nhìn bóng lưng của Huyền Chi Thất và Nguyệt Trì Lạc, thản nhiên cười : "Ngươi là vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, như vậy dẫn đến bị chê trách, đến lúc đó mặt mũi của A Tuyết cũng giữ được."

      Đầu Nguyệt Trì Lạc cũng quay lại mà : " phải vẫn chưa có qua cửa sao! Huống chi còn có Đông Phương Tuyết ở đây."

      Cho dù qua cửa sao? Chẳng lẽ vài câu với nam nhân cũng được ư?

      Nguyệt Trì Lạc buồn bực, hơi có chút bình tĩnh, trong mắt chợt lóe lên tia sắc bén khiến cho Huyền Chi Thất nhíu nhíu mi.

      nắm tay nàng, hai bàn tay ấm áp chặp lại chung chỗ, nhìn nàng lắc lắc đầu, rồi sau đó câu nhưng lại với Tống Chỉ Thi.

      "Chỉ Thi nương, thanh giả tự thanh, lời đồn nhảm chỉ có ở người hiểu biết."

      hề gọi nàng là thái tử phi, ở trong mắt có hoàng quyền.

      "Ta biết ngươi từ trước tới giờ quan tâm đến bất kỳ lời đồn đại chuyện vô căn cứ, nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, nếu truyền ra ngoài sĩ diện của A Tuyết để ở đâu đây." Tống Chỉ Thi từ tốn .

      "Bổn vương ngờ, đại tẩu quan tâm đến Bổn vương như vậy." Giọng của Đông Phương Tuyết truyền đến, mang theo chút ý tứ châm biếm.

      Sắc mặt Tống Chỉ Thi trắng bệnh, nhìn lại nơi phát ra thanh, cánh tay trắng ngần phía trong thuyền nhấc lên cửa sổ trân châu Lưu Tô*, Đông Phương Tuyết cùng Đông Phương Tường sắc mặt có chút xanh mét từ phía trong thuyền ra. (* rèm tua tua làm bằng hạt châu)

      "Ta là đại tẩu ngươi, quan tâm ngươi cũng là chuyện đương nhiên." Ảm đạm cười, nụ cười của Tống Chỉ Thi có chút cứng nhắc, lời ra giống như bị thiếu sức sống.

      "Đại tẩu cảm thấy quan tâm của ngươi rất quá mức sao? Cũng đừng làm cho đại ca hiểu lầm hay." Đông Phương Tuyết giễu cợt cười tiếng, đôi con ngươi màu tro lạnh giống như vũ trụ sâu thấy đáy.

      "A Tuyết, ta. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc ngồi ở bên mép thuyền, nàng cúi đầu xuống, cánh tay trắng muốt dạo chơi trong nước, vẻ mặt thâm trầm như mặt nước hề gợn sóng. Đối với đề tài câu chuyện của Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi, hoàn toàn chút gì hứng thú.

      Thậm chí còn có chút bất mãn, bất mãn vì bọn họ dẫn nàng đến đây.

      Lá sen xanh biếc bồng bềnh trôi nổi mặt hồ, gió thổi tới khiến cho hồ nước mùa xuân đảo lăn tăn, tạo nên từng đợt gợn sóng trong nước.

      Ánh mặt trời in vào mặt nước, từ trong nước phản chiếu ra từng đợt ánh sáng bạc, Nguyệt Trì Lạc toàn thân căng thẳng, cánh tay tự chủ được bắt đầu run run.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 19: Ta Bảo Vệ Ngươi
      Nàng chăm chú dán mắt nhìn mặt nước càng lúc càng nhiều ánh sáng bạc, cánh tay mảnh khảnh càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

      "Đừng sợ!" Giọng nhanh chậm của Đông Phương Tuyết truyền đến từ bên cạnh, mang theo ý cười ấm áp khiến lòng người yên ổn.

      Nguyệt Trì Lạc vừa xoay người, vẫn còn chưa kịp phản ứng, cả người rơi vào trong khuỷu tay của Đông Phương Tuyết.

      Nàng ngước đôi mắt, nhìn thấy sắc mặt biến đổi trắng bệch của Tống Chỉ Thi và khuôn mặt xanh mét của thái tử, còn Huyền Chi Thất lại thấy bóng dáng đâu nữa.

      Lúc này mặt nước phá vỡ trung, xuất rất nhiều hắc y nhân cầm đao sáng bén nhọn tụ tập hướng về phía thuyền hoa. Ánh sáng màu bạc giữa trung tóe ra vô số tia máu rực rỡ, từng trận sát khí bay bổng trong trung.

      "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi." nhàng nắm lấy cánh tay run run của Nguyệt Trì Lạc, khi Đông Phương Tuyết thốt ra lời đó, bờ môi mỏng thoáng qua gợi lên ý cười châm chọc nồng đậm.

      Mặc dù Đông Phương Tuyết lúc nào cũng cười cười ôn nhu, bây giờ khóe môi lại nhếch lên giễu cợt nồng đậm, cùng sát khí kinh động ngất trời.

      Nguyệt Trì Lạc thu lại ánh mắt sắc mặt càng ngày càng kém của Tống Chỉ Thi, trong hốt hoảng dường như hiểu ra được điều gì, rồi lại như cái gì cũng biết.

      Đông Phương Tuyết : Đừng sợ!

      Chỉ có chính nàng biết, nàng sợ, sợ những thích khách vọt đến từ mặt nước, nàng chỉ là . . . . .

      Ánh sáng bạc chợt lóe, trước mặt bổ tới đao thẳng về phía Đông Phương Tuyết, Đông Phương Tuyết lôi kéo Nguyệt Trì Lạc xoay người tránh né, rút ra nhuyễn kiếm tùy thân, thanh kiếm bóng loáng như bông tuyết mềm mại bay lả tả, chỉ nhìn thấy được từng trận huyết sắc lan tràn đầy thuyền hoa và trong hồ nước.

      Đông Phương Tường rút kiếm yểm trợ, Tống Chỉ Thi từ từ thối lui đến bên cạnh Đông Phương Tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo càng lúc càng tái nhợt.

      Đông Phương Tuyết mỉa mai cười tiếng, kiếm hất ra hắc y nhân, mang theo Nguyệt Trì Lạc ở bên cạnh, cùng Đông Phương Tường hình thành vòng bảo vệ, đưa hai người vây vào chính giữa.

      Thân thuyền đột nhiên rung chuyển mãnh liệt khiến cho có chút chênh vênh, ở dưới tình huống có người nâng đỡ, Nguyệt Trì Lạc và Tống Chỉ Thi chỉ có thể cùng dìu đỡ lẫn nhau ổn định thân thể.

      Vô số hắc y nhân xông tới, rồi lại bị Đông Phương Tuyết lần lượt hất ra, mặt của từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt nhưng xuống tay lại chút lưu tình. Nhuyễn kiếm tay như lá cải trắng bổ xuống kiếm, trong nháy mắt hắc y nhân nọ liền hóa thành vong hồn ở trong tay .

      Vào lúc này Nguyệt Trì Lạc lại nghĩ, những người bị Đông Phương Tuyết giết chết, có phải cũng xuyên qua đây hay ? ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :