1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 156: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (5)



      Người nhìn ra có chỗ nào bất thường, chỉ có sắc mặt trắng hơn vài phần so với trước kia, cả ngày mệt mỏi cảm thấy có tinh thần.

      Mà nàng thích duy nhất chính là vẽ, điên cuồng vẽ.

      Nàng vẽ ra từng chi tiết khi nàng và Đông Phương Tuyết ở cùng nhau, đương nhiên ngoại trừ lúc giường. (hố hố)

      Những bức tranh đó nàng cất giữ như trân bảo, Thập Thất cũng dám lộn xộn.

      Thời tiết hôm nay là tốt.

      Vậy mà thần sắc Đông Phương Tuyết lại có chút tăm tối khó lường.

      Ngày hôm nay, vị Tả Tướng trước giờ nghiêng về bên nào, xảy ra tranh chấp với triều.

      Cái chết của Binh Bộ Thượng Thư Bạch đại nhân, vất vả lắm mới tra ra được chút manh mối, những chứng cớ đó mặc dù có trực tiếp chỉ đến , nhưng đều là người bên cạnh .

      Kiên cường đứng ở trong triều, nghe đội ngũ nhiều phe tranh luận nghỉ.

      Trong lòng thầm cười lạnh, khắp thiên hạ ngoài Đông Phương Tuyết biết Bạch đại nhân có chết ra, còn có ai biết được?

      Chỉ tung cú quả mù như vậy, nhưng làm cho bọn họ mất kiên nhẫn!

      nghĩ, cần thiết đợi thêm nữa, mặc kệ ra sao, cũng chờ nổi nữa!

      Mấy ngày sau, quan viên trong triều đình bắt đầu thượng tấu tố cáo thái tử Đông Phương Tường.

      Từ đó, tin tức trong triều đình bắt đầu truyền tới đường , bay lượn đầy trời khắp phố chợ.

      Có lời đồn thái tử tự tạo binh khí, còn loan truyền thái tử và Nam Lâm thái tử qua lại rất thân, có hiềm nghi cấu kết.

      Nhưng vào lúc bùng nổ như thế, lại nổi lên tin tức Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết cấu kết với trọng thần kéo bè kết phái.

      Sau khi tin tức truyền ra, Thái Tử đảng cùng Tứ Vương Gia đảng ở triều đình tranh luận dứt. . . . . .

      Những tin đồn này giống như mọc thêm cánh ào ào loan truyền khắp cả Đế Đô.

      Trong thời gian ngắn, dân chúng bắt đầu châu đầu kề thầm truyền tin, hơn nữa tin tức có khuynh hướng càng truyền càng mãnh liệt.

      Nhưng bất kể là Thái Tử đảng hay Vương Gia đảng, từ đầu đến cuối đều có chứng cứ ràng xác thực chuyện xảy ra.

      Cuối cùng, tin đồn bị cơn thịnh nộ của Hoàng đế trấn áp được chung cuộc.

      Trải qua việc lần này, quan hệ giữa thái tử và Đông Phương Tuyết lại càng thêm phân chia ràng.

      Lúc trước ám đấu*, từng bước chuyển thành minh tranh**. (*ngấm ngầm đấu đá, ** quanh minh chính đại tranh giành)

      đường từ phố trở về Vương phủ, dọc theo đường nghe được những lời đồn này, Nguyệt Trì Lạc có phần mơ hồ .

      Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết như vậy, mà năng lực Đông Phương Tuyết cũng thua kém Đông Phương Tường, vì sao Hoàng đế dứt khoát lập Đông Phương Tuyết làm thái tử cho xong?

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 157: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (6)



      Là vì tổ chế quy định lập con trưởng, hay bởi vì Đông Phương Tường là do hoàng hậu sinh ra?

      Những việc này, Nguyệt Trì Lạc chỉ có thể ở trong lòng thầm rối rắm, nàng nghĩ ra cũng đoán nổi, nên dứt khoát nghĩ nữa.

      Trong khoảng thời gian gần đây, Đông Phương Tuyết bắt đầu càng lúc càng bận, có khi đến tận khuya mới trở về.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn vẻ mệt mỏi mặt , thường hay thầm thở dài.

      Làm Vương Gia như cũng nhàng gì!

      Cúi đầu nhìn qua những nguyên liệu nấu ăn tự mình mua, Nguyệt Trì Lạc cong lên khóe miệng giống như con mèo , nở nụ cười.

      Hôm nay nàng dự định tự tay nấu chút gì đó cho A Tuyết, rất lâu rồi có nấu ăn, đúng lúc có thể thử tay nghề chút.

      Thập Thất theo phía sau nhìn bóng lưng của nàng, vui vui vẻ vẻ!

      Ánh sáng mặt trời rất cường đại, ánh sáng màu vàng dập dờn chói lọi.

      Xe ngựa màu xanh dương đậm lẫn trong ánh mặt trời chạy đến, chầm chậm dừng lại ở cổng Vương phủ.

      Đầu tiên là bàn tay đầy đặn nổi khớp xương, ngón tay vén lên rèm che, sau đó là dung mạo xinh đẹp làm cho người ta hâm mộ.

      Sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi mím, đôi mắt đen thẳm cộng thêm nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán, từng đường nét hình dáng đều là bậc nhất.

      Đông Phương Tuyết vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh của người con cười tủm tỉm vui mừng chạy về phía .

      Ánh mặt trời bao phủ quanh người nàng, nàng chạy đến cả người mang theo hơi thở thoải mái trong sáng.

      Đôi mắt chứa ý cười, khóe miệng cong cong, mái tóc đen dài ở sau lưng nhoáng lên từng cái theo mỗi bước chân nàng chạy, điệu bộ là đáng .

      Trong phút chốc, mệt mỏi nhợt nhàn giữa trán Đông Phương Tuyết tự chủ chuyển thành muôn vàn cưng chiều thương .

      "A Lạc, sao lại ra đây?" nén nổi tình cảm cong lên khóe miệng, hình dáng đôi mắt lạnh như băng mang theo ý cưới nhu hòa.

      Nguyệt Trì Lạc lôi kéo tay , ngẩng đầu nhìn , đôi con ngươi chói lọi như ngọc lưu ly kèm theo nụ cười thản nhiên, hợp tình hợp lý mà : "Ta dĩ nhiên là tới đợi ngươi." phải đợi , nàng đứng ở đây làm gì!

      Đông Phương Tuyết nhíu mày, đón nhận ánh mắt của nàng: "Nếu như đến tối ta mới về, nàng làm thế nào?"

      " ta vẫn cứ ở đây đợi ngươi, đợi đến lúc ngươi về mới thôi." Nguyệt Trì Lạc cắn cắn ngón tay, hàm răng trắng muốt cắn lên đầu ngón tay mịn màng.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 158: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (7)



      Đông Phương Tuyết nghe vậy, biểu cảm mặt chợt tắt, thương vuốt vuốt mái tóc bay tán loạn của nàng, tiểu sinh* nỉ non : "A Lạc, A Lạc, ta để nàng đợi quá lâu . . . . . ." Rất giọng mấy chữ, xong lời cuối cùng gần như còn tiếng nữa. (*vai nam trẻ (trong hí khúc) kg tìm đc từ nào đồng nghĩa nên mình để nguyên)

      Nguyệt Trì Lạc nhất thời bừng tỉnh tinh thần, trước khi lẩm bẩm có nghe được tên mình.

      "A Tuyết, vừa rồi ngươi cái gì, ta nghe ?" Nàng hỏi đầu cũng ngẩng lên.

      nhíu lên hàng lông mày như tranh vẽ, cười tiếng mang theo đầy hương vị mê hoặc, giọng : " có gì, ta ta đói bụng rồi."

      Nguyệt Trì Lạc bất ngờ bị mê hoặc làm cho ngẩn người, rất lâu có nhìn thấy biểu cảm này của , mà căn bản cũng thấy được mấy lần, chỉ có trước lúc cưới từng thấy được biểu cảm đầy mê hoặc này, vì vậy trong lúc nhất thời nhìn thấy nên tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

      Nguyệt Trì Lạc liếc mắt nhìn lần nữa, nhưng biểu tình kia còn tồn tại.

      Nguyệt Trì Lạc đột nhiên nở nụ cười, Đông Phương Tuyết thấy nàng cười, khóe miệng kiềm được cũng giương giương lên.

      Trong lúc chuyện, hai người tới đại sảnh.

      Ngay giữa đại sảnh để cái bàn gỗ lim bát tiên, bàn bày biện nhiều thức ăn tinh xảo đẹp mắt.

      Thức ăn vẫn từ từ bốc lên hơi nóng, từ xa Đông Phương Tuyết nghe được mùi thơm của thức ăn.

      Nhìn người con trước mắt cười tươi như đóa hoa , Đông Phương Tuyết khó hiểu nhíu nhíu mày, lẽ là Vương phi của làm sao?

      Nghe , Vương phi của bất kể là ở Nguyệt gia hay ở tại Vương phủ cái gì cũng biết, là người lười biếng cái gì cũng muốn làm.

      Nhưng tại, nàng có thể vì mà rửa tay nấu cơm canh!

      Suy nghĩ đến đây, thần sắc Đông Phương Tuyết có chút khó lường, chăm chú nhướng lên lông mày, trong lúc nhất thời cảm thấy phức tạp.

      Nhưng việc đó cũng chỉ là trong nháy mắt, biểu cảm lại quay trở về lúc ban đầu.

      cầm lên đũa tùy tiện gắp chút thức ăn bắt đầu thưởng thức, sau đó Nguyệt Trì Lạc thấy cổ họng chuyển động nuốt xuống.

      "Thế nào, kém hơn đầu bếp Vương phủ chứ?" Nhìn vẻ mặt như hưởng thụ của , mi mắt Nguyệt Trì Lạc nở rộ như hoa, đôi mắt cong cong cười tươi giống như nửa vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời.

      Đông Phương Tuyết tiếp tục ăn thêm chút nữa rồi mới dừng lại, vẻ mặt trịnh trọng : "Chẳng có gì đặc sắc, so với ngự trù trong cung còn kém xa."

      Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy cho chó ăn còn tốt hơn sao?"

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 159: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (8-)



      Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy cho chó ăn còn tốt hơn sao?"

      "Đương nhiên được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho , lại còn muốn đem tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?

      Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên : "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."

      Nhìn quẫn bách muôn năm hiếm thấy mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to câu: "A Tuyết. . . . . ." Thanh kéo dài vô tận.

      "Ta ở đây!" hiểu chuyện gì.

      "A Tuyết. . . . . ." Tiếp tục kêu to.

      "Ta ở đây!"

      "A Tuyết. . . . . ." Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não.

      "Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.

      Nguyệt Trì Lạc hít sâu hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, : "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"

      Đông Phương Tuyết nghe vậy, nhàn nhạt liếc nàng cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, rồi toét miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy trao đổi, về sau, hạnh phúc của nàng ta phụ trách." Vừa dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.

      Đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế chân , Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu, có chút rối rắm hỏi: "Hạnh phúc trao đổi, có được coi là hạnh phúc ? Hạnh phúc trao đổi, có thể lâu dài sao?" giọng ra vài chữ như vậy, cũng biết rốt cuộc hỏi ai.

      Đông Phương Tuyết dừng đũa, ngón tay hơi hơi co lên, phần hai đũa vẫn còn ở lại trong chén.

      cúi đầu trầm ngâm lên tiếng, hàng lông mi vừa dầy vừa dài rũ xuống, che giấu thần sắc trong đôi mắt, có sợi tóc đen dài rơi vào đường nét hoàn mỹ, cùng với da thịt trong suốt nhìn vào hình thành đối lập ràng.

      lúc sau, cầm đũa lên, như có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.

      Chậm rãi nhai, cẩn thận nuốt.

      Nhìn nét mặt nghiêng hoàn mỹ của , Nguyệt Trì Lạc hơi híp híp mắt, nghiêng người tới đặt lên bờ môi mỏng quyến rũ của nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 160: Vị trí đó ngươi cần (1)



      Thân hình hơi chấn động, ngẩng đầu lên, lông mi dài nhọn uốn cong, làm rạng rỡ thần sắc nhu hòa trong ánh mắt, làm mềm nhũn trái tim Nguyệt Trì Lạc.

      Theo dõi bỏ xót chút thần sắc nào trong mắt , Nguyệt Trì Lạc nhếch lên khóe miệng cười tiếng, hỏi gì, cũng có lời dư thừa cần thiết.

      Nàng nghĩ, chuyện lúc trước ai cũng chính xác, thay vì rối rắm với quá khứ, chi bằng cứ hưởng thụ tại.

      Cứ như vậy , cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng làm.

      Chỉ cần tin tưởng , lệ thuộc vào là tốt rồi!

      ___________________________

      Đế Đô nước Đông Phương, phố xá phồn hoa sầm uất rất là náo nhiệt.

      Người đường vội vàng hấp tấp, thỉnh thoảng có tiếng chuyện cười vui vẻ, cùng tiếng kêu gọi nhau truyền vào trong tai.

      Hai bên đường có tiếng người bán hàng rong kêu gọi mua hàng và khách hàng giằng co mặc cả giá tiền, còn có tiếng hô hoán mua bán phố, đủ loại thanh bất đồng hỗn tạp ở chung chỗ, nhất thời nghe huyên náo.

      Tiếng bánh xe lăn bánh tiếp cận mặt đất, đôi xe ngựa màu xanh dương đậm dừng ở trước cửa khách điếm.

      Người đánh xe thân hắc y, nhảy xuống xe ngựa, tiếp theo vẻ mặt chút biểu cảm nhưng thần sắc lại đề phòng đứng ở cạnh xe. Sau đó, xe ngựa bước xuống người, người nọ mặc bộ trường bào màu tím tôn quý, khuôn mặt tuyệt thế phong hoa, nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán có khí phách phong tình.

      Hai người trước sau vào khách điếm, vẻ mặt chưởng quầy cung kính tiến lên chào đón: " nương đến lúc rồi, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài."

      Gật đầu cái, Đông Phương Tuyết ôn nhu cười tiếng, nhưng người xa cách ở ngoài ngàn dặm.

      Chưởng quầy dẫn mọi người lên lầu hai, đứng trước cửa phòng được bao cúi đầu hành lễ, biết điều lui xuống: " nương ở bên trong, tiểu nhân chuẩn bị cho ngài chút rượu và thức ăn." xong liền lui xuống.

      Đông Phương Tuyết nhíu lên lông mày như vẽ, suy nghĩ chút, cuối cùng với Tiêu Mặc: "Ngươi cũng vào ." Khi chuyện, vươn tay đẩy cửa vào.

      Tiêu Mặc gật đầu, cần phải nghĩ.

      Nghe tiếng đẩy cửa vào, người con bên trong quay đầu lại, là dung mạo xinh đẹp tinh tế, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc, mắt phượng xinh đẹp dám tin nhìn về phía Đông Phương Tuyết: "Bây giờ ngay cả mình đến gặp ta A Tuyết cũng muốn sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :