1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 146: Hãm hại và phản kháng (12)



      Cánh mũi thẳng đứng thanh tú, đôi môi mỏng mím , toàn vẹn vẽ ra khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ.

      Đôi mắt màu tro lạnh thâm sâu như vũ trụ trông thấy đáy, trong khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, độ ấm dần biến mất, rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức khi dừng lại ở mặt Tống Chỉ Thi giống như tồn tại, chưa tới giây, ngay sau đó lại dời chỗ khác, chuyên chú nhìn Nguyệt Trì Lạc hôn mê.

      "Lạc nhi?" Đông Phương Tuyết quỳ chân đất, nhàng vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của người trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt đến tìm thấy chút xảm xúc dao động nào, đôi mắt đen thẳm lại càng thêm u.

      Nguyệt Trì Lạc kìm nén hơi thở, bình yên nhắm mắt, cơ thể hơi cứng ngắc nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết.

      Cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của Đông Phương Tuyết dừng lại mặt, khóe miệng thoáng gợi lên ý cười gần như là thể nhận ra.

      ra nàng biết bơi, chỉ vì phối hợp tuồng vui mới vừa rồi, cho nên lúc này mới làm bộ biết bơi.

      Hơn nữa còn liều chết nín thở, uống vài ngụm nước sông ô nhiễm vào.

      Nếu rơi xuống nước mà biết bơi, vậy té xuống còn ý nghĩ gì nữa?

      Chẳng phải tiện nghi cho Tống Chỉ Thi? Bạc đãi cho diễn xuất của mình?

      Hơn nữa nàng hành động như vậy, so với hành vi Tống Chỉ Thi tìm người hạ xuân dược, quả là kém xa trời vực.

      trời, ở dưới đất.

      Cho nên Tống Chỉ Thi nhận chút trừng phạt, Nguyệt Trì Lạc nàng đúng là có lỗi với chính mình.

      "Lạc nhi, nàng mau tỉnh?" Nhìn Nguyệt Trì Lạc vẫn cứ có phản ứng gì, Đông Phương Tuyết càng gắt gao nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ.

      Nguyệt Trì Lạc tiếp tục im lặng, tiếp tục nhắm chặt mắt, giả chết!

      Đông Phương Tuyết sốt ruột, để tay áp lên lồng ngực nàng, lo lắng gọi to: "Lạc nhi, tỉnh. . . Tỉnh lại. . . .Tỉnh lại Lạc nhi. . ."

      Thấy Đông Phương Tuyết lo lắng, Nguyệt Trì Lạc nấc lên phun ra họng nước đục.

      Hàng lông mi vừa đậm vừa dài run run lên, mở mắt ra vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Đông Phương Tuyết.

      Giống như muốn hút con người ta vào trong đó, vô tận có điểm dừng lại.

      Trong khoảng thời gian ngắn Nguyệt Trì Lạc có chút khủng hoảng, ngơ ngẩn rũ mắt xuống tránh né cái nhìn của Đông Phương Tuyết, lờ mờ lên tiếng, lại phun ra hớp nước đục, giọng có chút khàn: "A Tuyết, ta sao rồi."

      Đông Phương Tuyết thở ra dài hơi, giống như trấn an vuốt vuốt phía sau lưng của nàng, dịu dàng : " có việc gì tốt rồi, có việc gì tốt rồi."

      , có việc gì tốt rồi, có việc gì tốt rồi!

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 147: Hãm hại và phản kháng (13)



      , có việc gì tốt, có việc gì tốt.

      Nguyệt Trì Lạc hơi muốn khóc, chen lách chen lách, nhưng chen ra nổi giọt nước mắt.

      quên chuyện căng thẳng, trong lòng Nguyệt Trì Lạc thoáng cười lạnh, từ từ ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn Tống Chỉ Thi, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp tràn ngập sương mù: "Thái tử phi nương nương, ta biết ngươi thích ta, nhưng có thể cho ta biết rốt cuộc là người cố ý hay vô tình ?"

      Sau khi trải qua những gì xảy ra, câu hỏi đó có vẻ nhu nhược, ngược lại như lưỡi kiếm sắc bén.

      Nghe Trì Lạc hỏi thế, Đông Phương Tuyết và Long Khuynh cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về hướng Tống Chỉ Thi.

      Nhưng mà ánh mắt của người phía trước là lạnh nhạt, còn người ở phía sau giống như xem kịch vui.

      Mặc kệ là vô tình hay cố ý, đều nhất định là có liên quan đến Tống Chỉ Thi.

      Tống Chỉ Thi há to miệng, muốn lên tiếng nhưng lại phát bất luận nữa cũng là lỗi của mình.

      Vào thời khắc này, oán hận đối với Nguyệt Trì Lạc càng thêm sâu.

      Thế nhưng, khiến cho nàng thể đối mặt chính là đôi mắt lạnh lẽo của A Tuyết.

      Làm sao có thể, A Tuyết làm sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng?

      Đó là A Tuyết của nàng sao? Chính là A Tuyết từng muốn bảo vệ nàng sao?

      Nhưng hôm nay, đúng là cái gì cũng còn nữa, đúng là cái gì cũng mất .

      Dưới cái nhìn tập trung của ba người, cuối cùng vì tôn nghiêm Tống Chỉ Thi buộc phải mở miệng lên tiếng, thanh thế nhưng vẫn trấn định trước sau như , giống như căn bản chưa từng xảy ra chuyện gì vui: "Cho dù Bổn cung có thừa nhận hay phủ nhận, các ngươi cũng tin tưởng Bổn cung, phải sao? Hơn nữa Bổn cung và ngươi xưa kia oán ngày nay thù, tìm được lý do gì để hại ngươi. Nhưng Bổn cung vẫn muốn cho ngươi biết, nếu như Bổn cung muốn hại ngươi, Bổn cung cũng cần phải đích thân ra tay."

      Ngụ ý, nàng ta tất nhiên là cố tình.

      Lời xoay chuyển đối xử với nhau có lễ nghĩa, cũng miễn cưỡng chỉ ra để mọi người tự suy đoán, đồng thời cũng chỉ ra mình chính là người vô tội.

      Nếu như Nguyệt Trì Lạc phải là người tham dự, nàng nên vì nàng vỗ tay.

      Nếu biết ngày xưa oán, ngày nay thù, vậy tại sao muốn dồn nàng vào chỗ chết?

      xong, Tống Chỉ Thi nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, trong đôi mắt phượng là quật cường hiếm thấy, nhưng lại chạm phải đôi mắt tối tăm của Đông Phương Tuyết, sắc mặt lạnh nhạt giống như người xa lạ.

      Tống Chỉ Thi run run đôi môi, vẻ mặt vừa khôi phục được chút huyết sắc lại tiếp tục trắng bệch.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 148: Hãm hại và phản kháng (14)



      rũ xuống mi mắt, che giấu thần sắc bi ai ở bên trong.

      Nguyệt Trì Lạc nghe thế chỉ cười tiếng, nhíu nhíu lông mày: "Thái tử phi nương nương, ngươi trả lời làm sao biết chúng ta tin? Với lại dù ta tin, A Tuyết cùng phò mã cũng nên tin tưởng chứ? Bọn họ là tận mắt nhìn thấy đấy."

      Giương môi cười cười, Nguyệt Trì Lạc tiếp: "Hay là trong lòng ngươi có kết luận rồi, vì vậy mà tiện ra?" Lời kín đáo chút là ngươi tiện, khó nghe chút chính là ngươi dám.

      "Bổn cung. . . . . ." Tống Chỉ Thi mím môi thoáng gợi lên ý cười lạnh, ngẩng đầu lên ánh mắt đảo qua Nguyệt Trì Lạc rồi bình tĩnh nhìn về phía Đông Phương Tuyết, ánh mắt quật cường, thần sắc ngạo nghễ: "Bổn cung tin tưởng Tứ Vương Gia trả cho Bổn cung công bằng hợp lý."

      ý trong lời chính là để Đông Phương Tuyết đưa ra lựa chọn.

      Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, hay cho Tống Chỉ Thi!

      Đoạn tình xưa của Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi, cho rằng có ai biết sao?

      Thế nhưng, thần sắc Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết hề gợn sóng, ánh mắt bắt đầu có chút phức tạp.

      A Tuyết, làm sao đây?

      Tất cả mọi người đều im lặng nín thở, ánh mắt sáng quắc nhìn về hướng Đông Phương Tuyết.

      Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc nhu hòa trong mắt, ánh mắt thản nhiên lướt qua Tống Chỉ Thi, nhìn thần sắc chờ mong của nàng, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, giấu tất cả tâm tình trong mắt.

      Im lặng là vàng, là ngầm thừa nhận hay là thể nào ra miệng?

      Tống Chỉ Thi tâm lạnh nửa, nhưng mặt lại tràn ra ý cười rạng rỡ, cười rất đẹp, còn có chút thê lương.

      Long Khuynh cười tiếng, có phần châm chọc, ánh mắt lại hiển hung ác khiến người sợ hãi thôi: "Khuynh cũng tận mắt nhìn thấy đó, thái tử phi cho rằng Khuynh thể cho Vương phi cái công đạo sao?"

      "Vậy phò mã muốn gì đây? Là vu oan Bổn cung mưu hại nàng ta sao?" Tống Chỉ Thi vươn ngón tay chỉ thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc.

      Đôi mắt hoa đào nhướng lên rồi híp lại, nhíu ra đường cong quyến rũ mê hoặc lòng người, làn môi tự như máu của Long Khuynh kèm theo ý cười nhạt mỉa mai: "Có phải vu oan hay ở trong lòng mọi người đều hiểu , dù ngươi có cực lực phủ nhận như thế nào?" xong, nghiền ngẫm suy nghĩ liếc mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc.

      Nguyệt Trì Lạc nghênh đón ánh mắt nham hiểm của , bất giác nhíu lại lông mày.

      Người này, chẳng lẽ phát ra cái gì?

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 149: Hãm hại và phản kháng (15)

      Người này, chẳng lẽ phát ra cái gì?

      Vậy A Tuyết sao?

      Từ trong ngực Đông Phương Tuyết ngẩng lên đầu tóc rối bù xù, ánh mắt Nguyệt Trì Lạc giống như lơ đãng lướt qua Đông Phương Tuyết, nhưng thấy thu lại mi mắt, đôi mắt đen thẳm lạnh nhạt xa cách, sâu trong mắt chính là màu đen nhìn thấy đáy, cho người ta bắt được bất kỳ thần sắc nào trong đó.

      Có chút mất mác, Nguyệt Trì Lạc cay cay sống mũi, đột nhiên cảm thấy hãm hại Tống Chỉ Thi thế này, có chút ý nghĩa nào hết.

      thú vị, quả thú vị.

      Thế nhưng, Long Khuynh lại nghĩ như vậy, ánh mắt của hung ác, mỗi câu đều nhắm vào Tống Chỉ Thi: "Thái tử phi nương nương, ngươi ngầm thừa nhận, cho nên có lời để sao? Khuynh đúng là thất vọng đấy."

      biết lúc này vì sao hùng hổ dọa người còn hơn người trong cuộc là Nguyệt Trì Lạc.

      Tống Chỉ Thi khẽ cười lạnh, liếc mắt nhìn người mặc y phục đỏ chói, thần sắc trong mắt phượng thách đố: "Phò mã, chú ý lời của ngươi, Bổn cung có thể kiện ngươi tội vu oan!"

      người nàng có loại khí chất cao quý tự nhiên trời cho, đôi mắt phượng xinh đẹp lúc nhìn thẳng vào người khác có loại khí thế kiên cường mạnh mẽ.

      Cho nên , chỉ diễn trò chút, việc lúc này lại trình diễn đến mức giống như vậy.

      Vả lại nàng vốn xuất thân từ gia đình trọng thần, năm vừa cập kê liền gả cho thái tử, thân phận tôn quý, sống an nhàn sung sướng, cũng chính vì như thế mới tạo nên phần khí thế này.

      Long Khuynh lại để nàng vào trong mắt, muốn khí thế, người cũng tự nhiên mà có tỏa ra phần nham hiểm hung ác khiến người kinh hãi: "Được, bổn phò mã ở tại Tứ vương phủ chờ ngươi kiện cáo."

      phớ lờ, thậm chí chưa từng để uy hiếp của nàng vào trong mắt. Khuôn mặt quỷ mị cười như cười đó câu hồn người.

      Cuối cùng, đến sát vào nàng, đôi môi đỏ mọng bóng bẩy mơn trớn lên tóc mai của nàng, thổi hơi ở bên tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan : "Khuynh rất là mong chờ người tố cáo à."

      Nụ cười mặt , giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp, cặp mắt hoa đào xếch lên, đôi mắt quyến rũ như tơ câu hồn đoạt phách.

      Nhưng mà, khi thổi hơi vào nàng, Tống Chỉ Thi lại cảm giác được phần u lạnh lẽo người , đó là lạnh lẽo u ám dẫn về từ cõi chết, cứ như vậy trực tiếp đánh thẳng vào tận đáy lòng nàng, khiến cho lòng nàng gần như lạnh càng thêm lạnh buốt.

      Nàng hơi nghiêng người tránh sang bên cạnh, cắn chặt môi dưới, hừ tiếng, : "Long Khuynh , ngươi chỉ là phò mã nhưng lá gan xem ra cũng lớn."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 150: Hãm hại và phản kháng (16)



      "Khuynh cả mạng cũng có thể cần, ngươi còn có cái gì đáng sợ hơn đây?" lại tiếp cận đến gần nàng, thanh trầm thấp dễ nghe, Tống Chỉ Thi nghe vào trong tai lại cảm thấy như quỷ mị khiến người kinh hãi.

      Nhất là phần khí chất lạnh lẽo người , liên tục bao vây nàng, dù là giữa ban ngày vẫn cảm thấy rét lạnh, lúc này lại càng làm cho nàng bất an.

      biết Long Khuynh lúc này phát điên vì cái gì, người trong cuộc như Nguyệt Trì Lạc cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết, híp đôi mắt nhìn Long Khuynh đối với Tống Chỉ Thi từng bước hạ bệ, từng bước ép sát.

      Đừng thấy mặt nàng biến sắc, nhưng ra trong lòng lại rất cao hứng.

      Cuối cùng nhìn thấy nữ nhân kia kiềm nén tức giận, mặc dù đối tượng làm cho nàng ta tức giận phải là mình, nhưng vẫn vui sướng.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết lần nữa, vốn khép hờ mí mắt, hàng mi thon dài rũ xuống mặt chiếu ra vùng bóng râm, thần sắc gương mặt tuấn tú hình như có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả nốt Chu Sa giữa trán cũng còn sáng rực như trước đây.

      Nguyệt Trì Lạc có chút đau lòng, khẽ kéo kéo ống tay áo của .

      ngước mắt nhìn nàng, con ngươi màu tro lạnh rất dịu dàng, phần xa cách kia hoàn toàn biến mất. Thế nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm giác được phần nào chân , "A Tuyết, ta lạnh!"

      Nàng lời này, giọng có chút uất ức, có chút làm nũng đáng của .

      ra Đông Phương Tuyết dùng nội lực hong khô quần áo ẩm ướt người nàng, nàng tìm được cái cớ nào khác chỉ có thể tùy tiện đại như thế.

      Nhưng Đông Phương Tuyết lại dịu dàng cười tiếng, ôm cánh tay của nàng chặt thêm chút, hai lời bước nhanh ra ngoài: "Ta dẫn nàng thay quần áo."

      tiếng chào hỏi, Đông Phương Tuyết bế nàng thẳng mạch rời .

      Nguyệt Trì Lạc trước ngực Đông Phương Tuyết cố nhoài đầu tóc rối bù xù ra ngoài, ý tứ cười cười với Tống Chỉ Thi.

      Tống Chỉ Thi cắn chặt bờ môi, bình tĩnh nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết, thần sắc trong mắt phượng có phần cam lòng.

      Long Khuynh lại hề liếc mắt nhìn đến bọn họ cái, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Tống Chỉ Thi cười tiếng, giễu cợt : "Nhìn cái gì chứ? Có nhìn nữa cũng phải của ngươi." Giọng đó, phớt lờ thản nhiên, nhưng Tống Chỉ Thi nghe vào lại cảm thấy mỉa mai châm chọc.

      hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng bóng dáng màu xanh nhạt, lo lắng nhìn xung quanh về hướng bên này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :