1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 10: Đông Phương Tuyết 2
      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng thanh đáp: "Có thể thảo luận cùng Thái Tử Phi, đó là may mắn của mọi người."

      Xem ra, chiêu này nhất định có người an bài, nếu tới trùng hợp như thế, chẳng phải sao? ! !

      Thái Tử Phi lên tiếng, vả lại còn mượn danh nghĩa thảo luận, dĩ nhiên là ai dám cự tuyệt trước mặt mọi người, mà người có quyền cự tuyệt cự tuyệt.

      Vì vậy, sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, lại bắt đầu so đấu hàng loạt cầm kỳ thư họa.

      Nguyệt Trì Lạc đương nhiên cần phải , vừa muốn làm chim xuất đầu lộ diện, vừa muốn tạo ra hiệu quả trái ngược chênh lệch quá lớn, những khoản so tài tranh đấu thế này, ngoài mục vẽ tranh ra, thành tích những phương diện khác của nàng đều bình thường, thậm chí thể là chưa từng có thành tích chứ đừng chi là tài giỏi.

      Nhưng Nguyệt Hinh Nhu lại nổi trội trước sau như , điều đáng chính là biết cách xử lý thỏa đáng, dừng lại đúng lúc để bảo toàn danh dự Thái Tử Phi cho Tống Chỉ Thi, đồng thời cũng phải làm cho mình nổi bật.

      Mà cũng chính vì lẽ đó, ở trong mắt người khác, hai tỷ muội Nguyệt gia bất kể là dung mạo hay khí chất hoặc là tài hoa, đều có thể là khác nhau trời vực.

      Đối với ánh mắt của những người tỏ ra khinh bỉ hoặc thương hại, Nguyệt Trì Lạc vẫn cứ hồn nhiên chưa phát , khóe môi gợi lên ý cười như hề để tâm. vậy ánh mắt còn giống như viên bi tròn xoe, thỉnh thoảng lại thoáng qua vài tia mơ màng y hệt như đứa trẻ đơn thuần chưa trải qua đời.

      Ngay lúc này, ánh mắt Tống Chỉ Thi xoay quanh những thiếu nữ khắp nơi trong sân, cuối cùng dừng lại ở người Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng từ từ rộ lên ý cười, ngoái đầu nhìn lại chạm phải đôi con ngươi màu tro lạnh lẽo, đồng thời cũng ý vị sâu xa mà cười tiếng.

      Đông Phương Tuyết thuận theo ánh mắt của Tống Chỉ Thi đảo qua Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt quyến rũ chưa từng gợn lên chút sóng.

      " phải tới à, A Tuyết sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhìn trúng được nương nhà nào rồi?"

      Khóe miệng nhàng vẽ ra ý cười sáng lạn, con ngươi đen như mực hơi nheo lại, ánh mắt Huyền Chi Thất hời hợt dừng lại ở nơi nào đó, nhưng lời hướng về phía Đông Phương Tuyết.

      Đông Phương Tuyết nghe vậy cười yếu ớt tiếng, đôi con ngươi lành lạnh màu tro xinh đẹp quyến rũ đảo vòng ở giữa, : "Thế gian mỹ nữ nhiều như sao dầy đặc, nhưng đối với Đông Phương Tuyết ta mà , hồng nhan bất quá cũng chỉ là bộ xương khô."

      Khi chuyện mắt phượng hẹp dài khẽ xếch lên, từ trong hai mắt màu tro lạnh thoáng qua sắc màu rực rỡ của thế giới, phát họa ra phong thái tuyệt thế nhưng cuối cùng lại quy về trống rỗng, giống như vũ trụ mênh mông sâu thấy đáy.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 11: Gần Nữ Sắc 1
      Huyền Chi Thất theo hướng tầm mắt của nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Tống Chỉ Thi hòa nhã chuyện cùng Nguyệt Hinh Nhu.

      " tệ, dáng dấp nhìn kỹ cũng có hai phần tương tự với Chỉ Thi đấy. biết A Tuyết thấy thế nào?" Nhíu nhíu lông mày, Huyền Chi Thất đối với lời của Đông Phương Tuyết để vào chữ.

      Chuyện Đông Phương Tuyết gần nữ sắc ở nước Đông Phương còn là bí mật, vì vậy mà biết làm tan vỡ bao nhiêu tâm hồn của thiếu nữ. Ở hoàng cung tổ chức những yến hội thế này cũng phải hai lần, bọn họ tuy là thẳng ra nhưng ý tứ chính là muốn tuyển phi cho Đông Phương Tuyết, chỉ đáng tiếc vị Tứ Vương Gia diễm tuyệt khắp thiên hạ này mặc dù khóe miệng lúc nào cũng gợi lên ba phần ý cười hòa nhã yếu ớt, thậm chí mỗi lần phất phất tay đều kèm theo chút gì vướng bận.

      Những nước phụ thuộc hay nước láng giềng đưa qua vô số công chúa có diện mạo xinh đẹp, Hoàng Đế nhiều lần hạ chỉ bảo tiếp đãi, nhằm kỳ vọng cho đứa con này có điều kiện phát sinh chút tia lửa gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác tia lửa gì đó thấy mà thủy lôi kéo tới ít.

      Hoàng Đế hạ chỉ tứ hôn dùng cưỡng chế thi hành cũng có biện pháp với đứa con trai bảo bối này. Cứ như vậy thời gian dài, cuối cùng hoàn toàn ngược lại chỉ đành phải buông tay mặc kệ.

      Con ngươi màu tro lạnh chợt lóe, tay Đông Phương Tuyết cầm chén trà trong nháy mắt bỗng cứng đờ, sau đó như quá mức để ý : "Nếu ngươi cảm thấy tệ để Bổn vương với phụ hoàng hạ chỉ ban tặng cho ngươi. . . . . ."

      "So với kẻ hèn này càng ngưỡng mộ A Tuyết nhiều hơn." Ho khan hai tiếng, đợi Đông Phương Tuyết hết Huyền Chi Thất vội vàng lên tiếng cắt ngang.

      Đông Phương Tuyết dùng ánh mắt liếc cái, môi mỏng mấp máy nhưng cuối cùng hóa thành tia cười yếu ớt lạnh lẽo.

      Tầm mắt như để ý xẹt qua Tống Chỉ Thi cười tươi như hoa, trong ánh mắt màu tro lạnh có khắc đọng lại tia ôn nhu.

      ★★

      Sau khi trở về từ tiệc Thiên Kim, ngoại trừ Nguyệt Hinh Nhu càng được sủng ái nhiều hơn, Nguyệt Trì Lạc từ lâu được thương nay càng bị lạnh nhạt hơn trước, cộng thêm Thập Thất mỗi ngày đều ca tụng rất nhiều về tài hoa tướng mạo của Huyền Chi Thất ở yến hội, tất cả coi như cũng trở lại yên tĩnh.

      Nguyệt Trì Lạc cũng vẫn như cũ trải qua cuộc sống áo tới chỉ duỗi tay, cơm tới há miệng. Bên cạnh ngoài Thập Thất cùng mấy gã sai vặt ra, cuộc sống tại tuy rằng có phần ngăn cách với bên ngoài, nhưng cũng kém bao nhiêu.

      Khi rảnh rổi ở đằng sau hoa viên thưởng thức ngắm hoa, vui đùa cùng muôn thú, rồi sau đó nghe ngóng mọi chuyện được Thập Thất dò la từ các nơi để tiêu khiển, có việc gì tự mình tìm chút thức ăn lấp bụng, cuộc sống bây giờ khỏi phải . . . vô cùng vui vẻ ung dung tự tại.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 12: Gần Nữ Sắc 2
      Dĩ nhiên, thời gian nhiều nhất vẫn là được Nguyệt Trì Lạc dùng vào phương diện ngủ, chính vì thế, người hầu thân cận Thập Thất đối với việc ngủ gà ngủ gật của tiểu thư thường hay cảm thán: "Heo cũng thể ngủ bằng người, người quả ngủ còn hơn heo." ... Rất nhiều đủ loại ngôn từ.

      Nguyệt Trì Lạc cười to tiếng, mi mắt hơi cong cong: "Thập Thất, ta đột nhiên nghĩ ra ở tay Tiêu Dao Công Tử cầm chính là cây quạt xếp. . . . . ."

      Tiếng còn chưa dứt, mặt Thập Thất ra nụ cười lấy lòng, dùng tốc độ chớp nhoáng mang đến giấy Tuyên Thành cùng bút mực để xuống ngay bên cạnh Nguyệt Trì Lạc.

      Ở Nguyệt gia, mọi người đều biết nhị tiểu thư Nguyệt Trì Lạc chính là người vô tích , ngoài ăn ra cũng chỉ có ngủ rồi lười biếng làm việc, nhưng nếu như có ngươi muốn hỏi Thập Thất, nàng nhất định vỗ tay rống to: "Ai tiểu thư nhà ta là đồ vô tích . . . . . ."

      Nhìn phong cách khí thế đó của Thập Thất mọi người đều lặng yên, nhất trí dựng thẳng lỗ tai lên để lắng nghe.

      Thập Thất cười hô hố, nhếch miệng gào to lên: "Lời này quả là quá quá quá. . . . . . Tuyệt!"

      Mọi người cười ngất!

      Trở lại chuyện chính, ra phải vậy, Nguyệt Trì Lạc mặc dù thoạt nhìn đúng là kẻ ham ăn lười biếng, nhưng điều duy nhất làm cho Thập Thất bội phục chính là tài vẽ tranh xuất thần nhập hóa, trông rất sống động y như của nàng.

      Tạm ngừng tự suy nghĩ chút, Nguyệt Trì Lạc nhớ lại nam tử bước dưới ánh mặt trời trong buổi tiệc Thiên Kim. Mái tóc đen nhảy múa theo gió, vẻ mặt biểu lộ biếng nhác, lời cử chỉ phóng khoáng chịu bị trói buộc, mà người trong bức họa kia có đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhếch lên, làm cho cảnh xuân cả khuôn viên hoàn toàn biến mất, giống như bộ tranh vẽ tuyệt mỹ từ từ ra ở trước mắt nàng.

      Lúc suy nghĩ quay về, người trong lòng nghĩ đến trở nên sống động như nhảy múa ở giấy Tuyên Thành, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc tự chủ được phát ra nụ cười vô cùng sáng lạn, lông mi tựa như cánh bướm dần dần rũ xuống bao phủ đôi con ngươi như hai viên ngọc lưu ly sáng óng ánh.

      "Tiểu thư, người cũng phải là kẻ hoàn toàn vô tích nha, về sau nếu có tiền ăn cơm, vẫn có thể mở ra gian hàng tranh họa dùng công việc mua bán tranh vẽ để kiếm sống." Thập Thất đoạt lấy bức tranh từ tay Nguyệt Trì Lạc, trong hai mắt lấp lánh tia sáng sùng bái mãnh liệt.

      "Thập Thất, theo ta, mặc kệ là ở đâu, cho dù Nguyệt gia có sập tiệm, cũng để cho ngươi chết đói." Nguyệt Trì Lạc cười toét miệng, lông mi rất dài rọi xuống ở mặt xuất vùng bóng râm nhợt nhạt.

      "Ây da, thiệt là bậy bạ à, Đại công tử ở Nguyệt gia làm sao có thể sập tiệm chứ, lời này nếu để cho lão gia nghe được có lẽ nhất định người gánh nổi đâu đấy." Thập Thất nhận thấy đề tài này ra có phần hơi đại nghịch bất đạo*, nàng rốt cuộc di chuyển tầm mắt đến người tiểu thư nhắm chặt hai mắt. (*tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại thống trị và lễ giáo phong kiến)

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 13: Thích
      Phải biết rằng, tồn tại của Nguyệt Vũ Chi ở Nguyệt gia địa vị cũng giống như vị Thần, nếu có Nguyệt Vũ Chi, dựa vào cái chức quan Ngự Sử đại phu đó của Nguyệt phụ, Nguyệt gia chừng có ngày sụp đổ, càng thêm có địa vị Phú Quý như bây giờ.

      Người giàu có á, giàu đến chảy mỡ, hơn nữa xu hướng giàu có cứ thêm liên tục tiếp nối vô hạn.

      "Thập Thất, giữ lại bức họa này cho ta ." có tiếp tục bàn về đề tài Nguyệt gia sụp hay sụp đỗ nữa, Nguyệt Trì Lạc chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt dừng lại ở người trong bức họa.

      "Người muốn làm gì bức tranh này?" Thập Thất hiểu, giọng có phần rất tình nguyện.

      Mi mắt hơi cong cong, Nguyệt Trì Lạc chớp chớp đôi mắt sáng vài cái, mỉm cười như hề để tâm: "Bởi vì ta thích đấy."

      Bởi vì thích, cho nên muốn có.

      Thập Thất nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn nàng, đối với lời của tiểu thư thường ngày chuyện thường hay ngượng ngùng đúng là có chút khó khăn để tiếp nhận.

      Đôi tay ngừng run rẩy, đầu ngón tay vừa nới lỏng, bức họa tay theo gió bay bổng vẽ ra đường cong hoàn mỹ giữa trung, cuối cùng được người vừa bước vào viện vươn tay đón được.

      Từng ngón tay nổi khớp xương từ từ mở rộng ra bức tranh, lúc nhìn thấy được người trong bức họa, Huyền Chi Thất hơi kinh ngạc bỗng nhướng hàng lông mày, sau đó mấp máy môi nhìn về phía Đông Phương Tuyết bên cạnh nở nụ cười yếu ớt.

      "Bổn vương ngờ, hóa ra tâm hồn thiếu nữ của nhị tiểu thư bị dao động rồi, điều này cũng đáng tiếc."

      Liếc nhìn bức họa được cuộn tròn, Đông Phương Tuyết nhìn sang vẻ mặt có chút giật mình của Nguyệt Trì Lạc, vội vàng lên tiếng nhưng giọng cũng có gì là vui vẻ.

      "Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?" Nguyệt Trì Lạc thuận miệng hỏi lại, đôi mắt như viên ngọc lưu ly từ người Huyền Chi Thất chuyển sang người Đông Phương Tuyết.

      Nàng cho rằng có gì là ổn, từ ban đầu nhìn thấy hai người này, sau khi kinh ngạc qua còn lại cũng chỉ có bình thản và suy đoán, suy đoán hai nhân vật quan trọng này đến đây có mục đích gì.

      Nhưng Thập Thất bên cạnh lại có chút nơm nớp lo sợ, tuy rằng giống như Truy Tinh vô cùng sùng bái Huyền Chi Thất, nhưng lễ tiết nên có vẫn thể quên được.

      Nàng từ từ quỳ xuống, lấy tay lôi kéo ống tay áo Nguyệt Trì Lạc, rồi sau đó chỉ nhíu nhíu lông mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng.

      Động tác đó của hai người Đông Phương Tuyết đều thu vào trong mắt, thản nhiên : "Hôm nay, những lễ tiết thế này cứ miễn ."

      câu hai nghĩa: Hôm nay, những lễ tiết này có thể miễn, nhưng tương lai chưa chắc!

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 14: Vị Hôn Thê Của Bổn Vương
      "Đáng tiếc cái gì?" Nguyệt Trì Lạc có phần cố chấp tiếp tục quay trở lại đề tài vừa rồi.

      Đông Phương Tuyết nhíu mày, giữa hai con ngươi màu tro lạnh thoáng qua tia sắc khí kì quái, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn dịu dàng trước sau như .

      tới, ngón tay nổi khớp xương nâng lên chiếc cằm của nàng, dùng giọng nhàng nỉ non mê hoặc mà với nàng: "Từ giờ trở , ngươi là vị hôn thê danh nghĩa của Bổn vương. Lạc nhi, nàng có phải đáng tiếc hay ?"

      Ánh mặt trời chiếu rọi lên tuấn nhan như ngọc của , lông mi dài như cánh bướm bay lượn ở mặt tạo ra vầng bóng râm óng ánh, nốt Chu Sa đỏ thẫm như máu ở giữa trán như hoa túc vô cùng xinh đẹp, khóe miệng luôn ý cười dịu dàng nhàn nhạt.

      Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn , ánh mắt chớp cũng hề chớp cái, chỉ bình thản ngưng mắt nhìn sang, thậm chí còn lơ đãng hô tiếng với .

      Đông Phương Tuyết ở bên tai nàng nhàng thổi ra hơi, nàng mới phục hồi tinh thần lại, chớp mắt cái, hình như khó có thể tiêu hóa cái loại tin tức này, nháy máy thêm vài cái nữa cuối cùng nhìn cau mày, thản nhiên lên tiếng: "Ồ. . . . . ."

      Sau đó, có đoạn kế tiếp.

      Đơn giản ‘Ồ’ tiếng như vậy, sau đó cũng có thêm lời gì.

      "Ngươi là vị hôn thê của Bổn vương có tư cách thích người khác, Huyền Chi Thất cũng được!"

      Đông Phương Tuyết vui nhíu mày, có chút cam lòng nhấn mạnh giọng .

      Nguyệt Trì Lạc khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt tròn to như viên bi híp híp lại rồi liếc nhìn Đông Phương Tuyết, cái liến nhìn đó lại có chút giống như nhìn kẻ ngốc, cuối cùng nàng cười nhạt tiếng: "Ta biết."

      Đông Phương Tuyết nổi giận, chỉ là nữ nhi của Ngự Sử đại phu dựa vào cái gì lại xem Đông Phương Tuyết như kẻ ngốc, nếu phải là. . . . . .

      Lông mày nhăn lại mỏng như kiếm, cuối cùng đè xuống tức giận nhàn nhạt cười tiếng.

      Nới ra tay để ở dưới cằm Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết tức giận thu tay lại đồng thời móng tay sắn bén vô ý vẽ ra vệt màu đỏ nhạt ở cằm Nguyệt Trì Lạc, khi quay đầu lại nhìn thấy được trong mắt Nguyệt Trì Lạc chợt lóe lên tức giận kịch liệt.

      Mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng màn này lại đúng lúc bị Huyền Chi Thất thu hết vào mắt.

      chậm rãi tới, tay vẫn cầm bức họa của Nguyệt Trì Lạc vẽ, thanh guốc gỗ bước mặt đất rất dễ nghe, nhíu nhíu mắt phượng hẹp dài: "Ta này A Tuyết, nếu còn ở đây chậm trễ thêm nữa, sợ là phu thê thái tử có kiên nhẫn nữa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :