1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 136: Hãm hại và phản kháng (2)



      Đông Phương Tuyết chấn động, sắc thái trong đôi mắt dần dần nặng nề, lửa lòng vốn bị Nguyệt Trì Lạc khiêu khích chợt dâng trào, nhất thời như lửa cháy lan ra đồng cỏ, tình thế này muốn ngừng cũng được.

      Cảm giác được biến hóa của thân thể, thầm than tiếng, hung hăng ôm chặt nàng.

      chiều nhéo chớp mũi thanh tú của nàng, phát ôm ngang nàng lên về hướng nội thất.

      Nguyệt Trì Lạc thuận theo, kéo kéo ống tay áo của , hỏi vấn đề trâu ngựa liên quan: "Vậy hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia, ngươi định xử lý các nàng thế nào?"

      Giọng ru hồn vào tận xương cốt, từ miệng Nguyệt Trì Lạc giống như ngâm nga.

      Đông Phương Tuyết oán hận trừng mắt nhìn nàng, thanh khàn trầm muộn như được ủ trong rượu ngon lâu năm: "Yên tâm ! Ta đem các nàng thưởng cho Tiêu Mặc rồi!"

      Nguyệt Trì Lạc hài lòng cười cười, tựa vào người toàn thân lười biếng giống như xương.

      Đông Phương Tuyết lần nữa cúi đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng trăn trở hôn lên nàng, bàn tay cũng linh hoạt du ngoạn ở người nàng.

      Chỉ chốc lát sau, hai người đều còn che đậy ở trước mặt nhau.

      Đông Phương Tuyết nhàng đặt Nguyệt Trì Lạc lên giường lớn, xoay người chế trụ nàng, bắt đầu nồng nhiệt hôn từ cổ mạch xuống. . . . . .

      Trăng sáng trong suốt, đêm lạnh như nước, phòng sắc xuân kiều diễm nở rộ trong màn đêm!

      ________________________

      Hôm sau.

      Lúc canh năm, Đông Phương Tuyết phải vào triều sớm.

      Nhìn Nguyệt Trì Lạc ngủ say, nhàng thương hôn xuống trán nàng cái, xoay người đóng cửa, cẩn thận tiếng động rời khỏi.

      Nguyệt Trì Lạc trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như còn nghe được phân phó nha hoàn được vào quấy rầy nàng.

      Hơn nữa, vì sợ làm ồn nàng, đến cả triều phục cũng thay.

      Nguyệt Trì Lạc nhắm mắt, đôi môi hồng tựa như cánh hoa tự giác thoáng gợi lên ý cười thỏa mãn.

      Nhưng, trận gió mạnh kéo tới gần như là trong lúc Nguyệt Trì Lạc nhắm mắt.

      Chợt ám khí với tốc độ sét đánh quét xuống đóng tại đầu giường, phát ra tiếng khô hốc.

      Nguyệt Trì Lạc chấn động, đột nhiên mở hai mắt ra, tròng mắt đen như chim Ưng chuẩn xác phóng tới cửa sổ bị phá vỡ.

      Giữa lúc mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng màu xanh thoáng qua cái rồi biến mất.

      Nguyệt Trì Lạc thu hồi ánh mắt, tầm mắt đọng lại ám khí ở đầu giường.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 137: Hãm hại và phản kháng (3)



      Nguyệt Trì Lạc thu hồi ánh mắt, tầm mắt đọng lại ám khí ở đầu giường.

      Chính là, tiêu Lưu Tinh có hai của Thiên Cơ Các.

      Thần sắc bén nhọn trong con ngươi từng chút biến mất, thay thế vào đó là hờ hững nên lời.

      Phía tiêu Lưu Tinh có cột mảnh giấy, Nguyệt Trì Lạc đưa tay gở xuống, mở ra xem.

      Là tin của Lam Hồ truyền tới, Nguyệt Trì Lạc nhìn xuống đọc nhanh như gió, trong đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly thoáng qua nghi ngờ, mi mắt cũng gắt gao nhíu lên, thần sắc phức tạp giữa trán trong khoảng thời gian ngắn khó phân biệt.

      Nội dung Lam Hồ , chỉ tra được người sát hại Thiên Cơ Các có liên quan với hoàng cung, nhưng cụ thể là ai tra ra.

      Hơn nữa, trừ lần đó ra, cũng tìm được chứng cứ nào khác có thể chứng minh.

      Thậm chí, ngay cả thi thể người kia cũng truy xét được!

      Hoàng cung? Thiên Cơ Các?

      Có thể là ai trong hoàng cung đây?

      Hoàng đế? Hoàng hậu? Phi tử? Thái tử?

      Mục đích là gì?

      Là 30 vạn đại quân, hay là thù riêng?

      Nguyệt Trì Lạc vò nát mảnh giấy, trong nội dung còn tin tức cuối cùng, Lam Hồ căn dặn nàng phải tự cẩn thận, tin tức nàng từng ở Thiên Cơ Các học võ nghệ bị tiết lộ ra ngoài, tình cảnh sau này sợ là dễ dàng!

      Vậy là, tiết lộ tin tức chính là chiếc khăn tay kia của nàng có tác dụng? Hay là tư liệu của Thiên Cơ Các có tác dụng?

      ★★

      Nửa tháng sau.

      Ngày hôm đó, thời tiết sáng sủa, ngàn dặm xanh biếc.

      Phủ đệ thái tử giăng đèn kết hoa, khách khứa đông đúc.

      Nguyệt Trì Lạc tay bưng chung rượu, mình ngồi trong góc khuất tự rót tự uống.

      Hôm nay, là ngày Đại Hỉ của vị tỷ tỷ Nguyệt Hinh Nhu xinh đẹp.

      Mặc dù vứt thân phận tiểu thư Nguyệt gia, nhưng vì là Tứ vương phi nên Nguyệt Trì Lạc theo Đông Phương Tuyết đến đây.

      Nguyệt Trì Lạc nhu nhược tựa vào nền đá xanh biếc, nàng mặc bộ cung trang màu hồng nhạt, đầu cài cây trâm Bích Vân, trân châu rất dài xòe ra rũ xuống mái tóc đen như mực, tạo ra những đóa hoa rực rỡ, giữa trán tô điểm thêm viên đá quý màu xanh lá Giá Trị Liên Thành.

      Đôi mắt mọng nước như sao sáng chớp vài cái, nàng quay đầu ánh mắt vừa đúng dán vào người thoạt nhìn có nét nham hiểm hung ác.

      Đó là vị nam tử dung mạo diễm tuyệt hoa lệ, diện mạo lớn lên giống như loại hồ ly tinh họa thủy vong quốc, đôi mắt hoa đào khép hờ, quyến rũ tận xương cốt, có xinh đẹp của khí đọng lại trong đáy mắt , quyến rũ và xinh đẹp tự nhiên của trời ban có thể khiến người nhìn vào động lòng thôi.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 138: Hãm hại và phản kháng (4)



      Mắt hoa đào hơi khép hờ nhấc lên, nhìn về phía Nguyệt Trì Lạc, vẻ mặt nham hiểm hung ác.

      Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng nở nụ cười thân thiện với , lại đổi lấy ánh mắt vô cùng nham hiểm hung ác của đối phương.

      Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chớp đôi mắt trong suốt hồn nhiên vài cái, nguyên do dời ánh mắt sang chỗ khác.

      Người nọ, nàng từng gặp qua ở hôm đại náo trước thư phòng Đông Phương Tuyết, diện mạo như tinh đó dễ dàng quên được.

      Nhấp chút rượu trong ly, cảm thấy phương hướng ánh mắt nham hiểm hung ác dần dần biến mất, Nguyệt Trì Lạc quay đầu lại nhìn lần nữa, nam tử có đôi mắt như tinh đó chuyển sang người nữ tử đứng cạnh .

      Dung mạo nàng tầm thường, mặc chiếc váy tơ tằm màu xanh nhạt, vạt váy rất dài ôm sát rũ xuống mặt đất.

      Ánh mắt chứa đựng chút ôn nhu nhìn nữ tử, nhưng phần ôn nhu này làm sao cũng ứng đối với trong đáy mắt.

      Xem xét lại nữ tử, đôi mắt ngấn nước mở to nhìn , trong mắt là tràn đầy ái mộ cùng phần tình say đắm thể nào che giấu.

      Thiếp có tình, chàng ý.

      Nguyệt Trì Lạc thở dài, dời ánh mắt vào đại sảnh bữa tiệc.

      Trong đại sảnh, thái tử Đông Phương Tường mặc hỉ phục đỏ thẫm cùng Đông Phương Tuyết cầm chung rượu nhấp gì đó.

      Hai người diện mạo tươi cười, cứng cõi mà lạnh nhạt, nhưng đều là ý cười ứng đối với đáy mắt.

      Ánh mắt Đông Phương Tuyết lành lạnh, ý cười in vào trong mắt, cảm giác được cái nhìn của Nguyệt Trì Lạc, nhìn qua nàng, hàn khí trong mắt nhất thời tiêu tan biến thành ôn nhu thể bằng lời, Nguyệt Trì Lạc cười tủm tỉm nhìn làm động tác khẩu hình: Đừng uống quá nhiều.

      Đông Phương Tuyết đáp lại bằng ý cười dịu dàng, trong nháy mắt lại dời ánh mắt sang chỗ khác.

      Đông Phương Tường nhàn nhạt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc cái, chỉ cười tiếng, ngay sau đó rũ xuống hàng mi che giấu cảm xúc trong mắt.

      Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cười rền vang.

      Nguyệt Trì Lạc quay đầu nhìn lại, kiệu ngoài cửa bước xuống người.

      Người nọ bộ áo trắng, áo ngoài tung bay, chân mang guốc gỗ, guốc gỗ gõ mặt đất phát ra tiếng nhạc dễ nghe, ưu nhã cầm quạt xếp trong tay, vẻ mặt nở nụ cười phóng đãng, mắt phượng ngang ngạnh đảo qua toàn trường, cuối cùng giống như có chuyện gì lạ thu hồi lại tầm mắt.

      Khóe mắt Nguyệt Trì Lạc chỉ hơi lướt qua, cũng biết được người kia là Huyền Chi Thất nãy giờ vẫn chưa đến.

      Mỗi bên trái phải cánh tay , dẫn theo hai vị nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc.

      Nữ tử xinh đẹp trái phải chung với , tiếng ba người thỉnh thoảng trò chuyện truyền khắp đại sảnh yến hội như chỗ người.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 139: Hãm hại và phản kháng (5)



      Khách mời trong đại sảnh thản nhiên như thấy màn này, phỏng chừng cũng quen với loại chuyện như thế này của Huyền Chi Thất.

      Nguyệt Trì Lạc toét miệng cười cười, Huyền Chi Thất đúng là phụ danh hiệu Đệ Nhất Công Tử của !

      Phong lưu là thế, trăng hoa là thế.

      Phóng đãng như vậy, tự nhiên thoải mái như vậy.

      "Giờ lành đến ——"

      Cùng với Quan Tư Nghi* quát to tiếng, tất cả mọi người đều thu lại tiếng cười, chuyển mắt nhìn sang tân lang. (người điều khiển nghi thức của buổi lễ; người chủ trì)

      Khóe miệng Đông Phương Tường chứa đầy ý cười ôn nhuận, tư thế cứ như công tử nho nhã sải bước ra cửa chính, tầm mắt mọi người cũng di chuyển theo đến cửa lớn.

      Kiệu hoa đỏ thẫm ổn định vững vàng dừng lại ngay giữa tượng đá Sư Tử, hỉ nương cùng nha hoàn hồi môn đứng trái phải, ngoài miệng là lời khen nịnh bợ cùng tiếng cười lấy lòng.

      Phía sau là đại đội người ngựa đưa dâu xếp hàng rất dài, đứng xung quanh hai bên đường đều là dân chúng đến xem lễ.

      Dù sao, trường hợp long trọng như vậy, năm cũng khó có lần thứ hai.

      Ngay lúc tầm mắt mọi người mong ngóng trông chờ, Đông Phương Tường nở nụ cười tươi, tư thế ưu nhã đá văng cửa kiệu.

      Bên trong kiệu hoa, tân nương thân hỉ phục đỏ thẫm đoan trang ngồi ngay ngắn, tay cầm quả táo đỏ tươi, nghiêng đầu lắng nghe và chờ đợi trượng phu mình đích thân dẫn ra ngoài.

      Thời điểm Đông Phương Tường vươn tay ra chưa tới mấy giây, bàn tay như ngọc thon dài của tân nương tử chậm rãi đưa ra, khoác lên bàn tay to lớn nổi khớp xương của tân lang còn có vết chai mỏng, dưới sắc hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bật lên bàn tay vô cùng tinh tế của Nguyệt Hinh Nhu.

      Đông Phương Tường nhìn mọi người dịu dàng cười tiếng, chậm rãi dẫn Nguyệt Hinh Nhu bước ra màn kiệu.

      Trong chớp nhoáng, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng cung kính quát to, tiếng pháo hoa, từng tiếng dứt bên tai.

      Nguyệt Trì Lạc cười nhạt, có chút nhàm chán dời ánh mắt sang nơi khác, khi những người này ở đây tưng bừng chúc mừng, bọn họ có ai nghĩ đến tâm tình của người nguyên phối (vợ đầu)? Có ai bận tâm đến những nữ nhân lòng chờ đợi trượng phu mình? Có ai để ý đến những nữ nhân chờ đợi bọn họ, lòng dạ với bọn họ?

      Có vài nữ nhân thậm chí còn nhiều nữ nhân chia sẻ cùng nam nhân, giờ khắc này, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy đáng buồn.

      "Lạc nhi, yên tâm , chúng ta như thế, ta vĩnh viễn để nàng chờ đợi."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 140: Hãm hại và phản kháng (6)



      "Lạc nhi, yên tâm , chúng ta như thế, ta vĩnh viễn để nàng chờ đợi."

      Vào lúc Nguyệt Trì Lạc thất thần, Đông Phương Tuyết dường như bất kể mọi người có mặt, biết từ khi nào tới đối diện.

      Tay trái cầm ly rượu, tay phải dịu dàng vuốt vuốt mái tóc đen như mực của nàng, môi mỏng thanh tú từ từ hạ xuống hôn cái ở khóe miệng nàng, nụ hôn mang theo bất kỳ dục vọng nào, cũng lưu lại quá lâu, thậm chí còn mang theo chút cảm giác mát lạnh, nhưng lại càng khiến cho Nguyệt Trì Lạc cảm thấy ấm áp rất nhiều.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn , gương mặt xinh xắn có chút đỏ hồng, khóe miệng cong lên mím cười, nửa đùa nửa : "A Tuyết, nếu quả ngày ngươi muốn những nữ nhân khác, cần phải chuẩn bị mất ta!"

      Lời còn chưa dứt, Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi dài, che giấu thần sắc có chút phức tạp trong mắt.

      Đông Phương Tuyết nhéo nhéo chóp mũi nàng, có phần vui nâng cao cằm của nàng, nhưng sức lực tay lại rất dịu dàng, chỉ sợ chút sơ ý làm nàng đau, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, trong con ngươi màu tro lạnh có phần nghiêm túc hiếm khi thấy được.

      "Lạc nhi, bây giờ ta có gì nàng cũng tin, vậy sao để cho thời gian chứng minh tất cả? Nàng là nữ nhân của Đông Phương Tuyết ta, bất kể lúc nào ở đâu ta cũng bảo vệ nàng, để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, ta chỉ hy vọng nàng có thể tin tưởng ta nhiều hơn chút, nương tựa vào ta nhiều thêm chút. đời kiếp này chỉ có hai chúng ta, đây phải lời đơn giản ngoài miệng cho có, nhưng xin nàng hãy tin tưởng, Đông Phương Tuyết ta đời này cũng chỉ biết có Nguyệt Trì Lạc nàng, trước kia ta đến. Nhưng, bất kể là tại hay tương lai, nữ nhân mà Đông Phương Tuyết ta cần, cũng chỉ là mình nàng mà thôi."

      Giọng thanh trong ràng, như nước chảy mây trôi lướt qua buồng tim Nguyệt Trì Lạc, chảy thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng.

      Giữa khung cảnh đầy tiếng ồn ào náo nhiệt, giọng của lớn, nhưng hề giấu giếm để cho nàng nghe vào trong tai.

      Nhưng mà, từng câu từng chữ đó lại phảng phất như dội vào trong tim, khiến cho lòng của nàng kiềm được cuồng loạn, kèm theo hưng phấn, kèm theo vui mừng khôn xiết, nhàng kèm theo tình mê đắm thể bằng lời.

      Bị Đông Phương Tuyết nhìn thẳng, thân thể Nguyệt Trì Lạc run lên hai má chợt đỏ hồng.

      Chỉ cảm thấy luồng khí nóng cứ như từ đỉnh đầu bốc lên, cả vành tai cũng cảm thấy có chút nóng dần.

      Lời này, tạm thời mặc kệ hay giả, nhưng gây chấn động cho Nguyệt Trì Lạc phải là giả.

      Nàng hơi nghiêng mặt , tránh né tay Đông Phương Tuyết nâng cằm mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :