1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 131: Nạp tiểu thiếp cho ngươi (6)



      Nguyệt Trì Lạc cũng ngại đụng chạm, bám vào thắt lưng tinh tế của , cọ cọ mặt , đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên dẫn ra đường cong hoa mỹ, cười híp mắt : "Được!"

      Được !!!

      Nàng : Được !!!

      Huyền Chi Thất kinh ngạc nhíu nhíu mày, sau đó chợt sửng sốt, dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cười ha ha : "Ngươi, nha đầu này, đúng là sợ trời sợ đất, chẳng lẽ bất kể A Tuyết thả người sao?"

      Nữ nhân của Đông Phương Tuyết, có thể muốn sao?

      Nếu như. . . muốn. . . . . .

      Nguyệt Trì Lạc xì mũi coi thường: "Huyền Chi Thất, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ta nguyện ý."

      Chỉ cần muốn, chỉ cần nàng nguyện ý. . . . . .

      Lấy tay sờ sờ chiếc cằm thon gọn, Huyền Chi Thất lại cười tiếng, nhưng tiếp tục đến đề tài này nữa, lười biếng hỏi: "Lạc Lạc, hôm đó ở hoàng cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, rời khỏi ngực của , dù sao đây là Tứ vương phủ, coi như bọn họ có gì, nếu để hạ nhân nhìn thấy e rằng cũng bị đồn đãi rối loạn lên.

      Nhếch lên môi hồng, Nguyệt Trì Lạc hơi híp mắt, thần sắc khó lường cười tiếng: "Cũng có gì, chỉ thiếu chút nữa bị người khác chơi đểu mà thôi."

      Huyền Chi Thất tiếp tục hỏi: "Vậy muốn báo thù ?" hề hỏi ai hãm hại.

      Nguyệt Trì Lạc nhíu mi hỏi ngược lại: "Ngươi xem?"

      Có oán báo oán, có cừu báo cừu, sao có thể buông tha?

      Tống Chỉ Thi chẳng lẽ là kẻ thù trời định với nàng?

      Trước đây nàng cũng có đắc tội với nàng ta, tại sao nhất định phải cắn nàng tha chứ!

      Nguyệt Trì Lạc cố gắng nối lại đầu đuôi việc, trong lòng nghĩ đến loại khả năng, trong lúc nhất thời tư tưởng bỗng nhiên hốt hoảng.

      Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi.

      Đệ Nhất Mỹ Nữ Đế đô, cùng với Vương Gia được hoàng đế thương nhất, có quyền thế nhất Đế Đô . . . . . .

      Nghĩ đến khả năng đó, Nguyệt Trì Lạc bỗng cảm thấy trong tim như có loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

      Trong phút chốc chỉ cảm thấy lạnh từ đầu xuống đến chân, toàn thân dưới chút độ ấm, tựa như rớt vào hầm băng.

      Huyền Chi Thất cau mày, đặt câu hỏi nữa, từng ngón tay tinh tế xinh đẹp vòng lên mái tóc như mực của nàng, bàn tay vuốt ve lặp lặp lại nhiều lần, từ hàng lông mi rồi đến đôi mắt phượng ương nghạnh, hơi dừng lại khuôn mặt nhắn tinh xảo của nàng, môi mỏng mấp máy nhưng mở miệng chuyện.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 132: Nạp tiểu thiếp cho ngươi (7)



      Nguyệt Trì Lạc trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn lâm vào trầm mặc, nàng hơi ngước đầu lên, đôi mắt sâu thẳm xuyên suốt trong cảnh chiều hoàng hôn mênh mông. Ánh sáng trong mắt dần dần càng u như vũ trụ bao la vô tận, cuối cùng biến ảo thành như tinh quỷ mị của bóng đêm, màu sắc u ám trong đôi mắt đó rốt cuộc nở rộ như loài hoa tuyệt mỹ đến từ địa ngục.

      Huyền Chi Thất bắt gặp được màu sắc u ám trong ánh mắt nàng gấp bao nhiêu lần hoàn mỹ, thân thể hơi run động. Cuối cùng, ý tứ cảm xúc mà nhìn nàng, thần sắc trong mắt nhất thời vô cùng phức tạp, có điều Nguyệt Trì Lạc lại hề phát giác.

      Trong khoảnh khắc thời gian như bất động, hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, nữ tử tựa vào nam tử, hơi ngước đầu lên đón ánh trời chiều, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nam tử bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử, bàn tay vuốt ve mái tóc của nữ tử, toàn bộ thể xác và tinh thần, quan tâm đều dồn hết vào người nữ tử. . . . . .

      Dưới ánh trời chiều hoàng hôn, đó chính là bức tranh tuyệt mỹ đến thể đến gần để xem.

      Khiến cho người ta đành lòng quấy rầy, dám tôn trọng, càng sợ quấy nhiễu bọn họ.

      thể phủ nhận, dưới sắc trời chiều, hai người bọn họ quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi khiến Đông Phương Tuyết sải bước đến phải thu chân trở về.

      Hoàn mỹ đến mức khiến cho muốn xé nát bọn họ.

      Chỉ vì người đứng ở bên cạnh nàng, phải là !

      Đông Phương Tuyết chỉ đứng ở nơi cách xa cổng Lục Viên ba thước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dung nhan tuấn mỹ vô song dần dần tăm tối, đôi mắt màu tro lạnh như vũ trụ thâm sâu thấy đáy, nốt Chu Sa giữa trán tuyệt mỹ như hoa túc, giống như Hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở Hoàng Tuyền, mang theo nọc độc từ địa ngục, chỉ cần dính chút cũng làm cho người ta chết ngay lập tức!

      Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người nọ, chút thần sắc ôn nhuận trong ánh mắt của Đông Phương Tuyết dần dần biến mất, thay vào đó chính là vô số hàn băng, tựa như đóng băng ngàn năm vạn năm, dù cho ngươi có Tam Vị Chân Hỏa* cũng hòa tan được.

      Giờ phút này, tựa như con Sói độc kiêu ngạo tôn quý, toàn thân giương móng vuốt cảnh báo người sống chớ tới gần hơi thở của loài Sói.

      --------------------------

      *Tam Vị Chân Hỏa xuất sứ từ Phật Giáo, nguồn gốc của nó rất dài mình kg thể copy hết vào đây, vì vậy bạn nào có quan tâm ghé GG tìm hỉu nhá ^^

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 133: Nạp tiểu thiếp cho ngươi (8-)



      Khi đó, vừa an bài xong số chuyện, từ hoàng cung trở về, biết được hai mỹ nữ trong phòng là do nàng an bài trong lòng trái lại hề tức giận. Chỉ nghĩ có lẽ nàng vẫn còn tức giận, chỉ muốn tức giận chút, ngược lại mềm lòng trước, định đến tìm nàng hòa giải.

      Đông Phương Tuyết phải là tay ăn chơi phong lưu gì, gặp qua rất nhiều mỹ nữ, chỉ cần muốn dưới có bình dân có công chúa.

      Những nữ nhân đó tham luyến dung mạo hoặc quyền thế của , ai mà xu nịnh hùa theo quyền thế.

      Nếu như muốn có nữ nhân, sao phải đợi đến bây giờ?

      Nhưng vừa rồi, phủ nhận loại suy nghĩ này.

      nhìn nàng cùng Huyền Chi Thất thân mật, tán tỉnh, những lời như thế, cả trái tim có chút lạnh lẽo.

      Toàn thân căng cứng, đúng bản thân kiềm được có hơi tức giận. . . .

      Cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào mình, Nguyệt Trì Lạc từ từ từng chút phục hồi lại tinh thần.

      Nghiêng mặt qua nhìn sang, nhưng lại chạm phải bộ mặt sa sầm của Đông Phương Tuyết.

      biết tại sao đến đây, Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chẳng lẽ hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia hợp khẩu vị sao?

      thể nào, đây chính là thẻ đỏ nổi tiếng nhất của Yên Vũ lâu rồi.

      Bất kể là tài hoa hay là công phu giường, đều có thể là hạng nhất.

      Nguyệt Trì Lạc trừng mắt nhìn: "A Tuyết, sao ngươi lại tới đây?"

      Giọng thoải mái, che giấu chút nghi hoặc thoáng qua trong mắt.

      Giống như thường ngày có việc gì, hề có chút nào xấu hổ.

      Huyền Chi Thất hiểu chuyện cười cười, ung dung xoay người rời , nhường lại chỗ cho hai người bọn họ.

      vốn vô tình tham dự vào trong chuyện này, chẳng qua chỉ tình cờ ham vui vài câu.

      Bây giờ chính chủ tới, cũng nên rút lui rồi.

      Đông Phương Tuyết nhìn bóng lưng Huyền Chi Thất, lời nào dùng tay kéo Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt nhìn vào trong ngực.

      Cúi đầu xuống, tay cố định eo của nàng, Đông Phương Tuyết thở dài: "Lạc nhi, nàng lòng hy vọng ta giữ lại các nàng ấy sao?"

      Nguyệt Trì Lạc nhướng nhướng lông mày, hầu như hề chần chờ hỏi ngược lại câu: "Chẳng lẽ phải sao?"

      Sau khi hỏi xong, Nguyệt Trì Lạc cắn chặt răng.

      Đông Phương Tuyết đen mặt, khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song đen như đáy nồi.

      Có ai cho biết, tiểu thê tử này của , sao lại khó hầu hạ như vậy?

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 134: Nạp tiểu thiếp cho ngươi (9)

      Có ai cho biết, tiểu thê tử này của , sao lại khó hầu hạ như vậy?

      "Nguyệt Trì Lạc, nàng cứ như vậy muốn đem ta dâng đến trong ngực người khác sao?" Giọng của Đông Phương Tuyết gần như là vặn từ trong kẽ răng ra.

      Nguyệt Trì Lạc mím mím làn môi, đôi mắt như hai vì sao liếc nhìn Đông Phương Tuyết, mở miệng có chút nhàn nhạt châm chọc: "Dâng hay dâng có quan hệ gì? Coi như bây giờ có, sau này cũng chưa chắc có? Chỉ là vấn đề thời gian, ta tại chỉ trước bước an bài giúp ngươi mà thôi. . . . . ."

      "Chẳng lẽ, Lạc nhi là . . . Lo sợ. . . . . . ?" Nhíu nhíu mày kiếm, Đông Phương Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt nàng thoáng qua tia nghi hoặc, tiếp theo chính là mười phần chắc chắn.

      Nguyệt Trì Lạc nghẹn họng, lời vốn dĩ định thốt ra lại đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.

      Nàng lo sợ sao?

      Nàng lo sợ Đông Phương Tuyết sau này có những nữ nhân khác sao?

      Phải ?

      Nếu như phải, vì sao nàng lại muốn nhân lúc này rút lui rời ?

      Đúng là sai lầm rồi!

      Nếu như Đông Phương Tuyết cự tuyệt hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia, nàng rút lui mà .

      Nhưng giờ phút này, ở tại đây, cự tuyệt!

      Nguyệt Trì Lạc có chút hoảng hốt, thể phủ nhận, nàng có phần sợ hãi.

      Sợ Đông Phương Tuyết cắm rễ ở trong lòng mình, sợ về sau thể tách rời Đông Phương Tuyết.

      Cho nên giờ phút này mới có thể muốn nhanh chóng rút lui mà .

      Đông Phương Tuyết nhìn mặt nàng lóe lên đủ loại cảm xúc, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đôi mắt màu tro lạnh đủ mọi thần sắc phức tạp.

      "Ta có gì phải sợ? Tam thê tứ thiếp vốn là bản quyền sáng chế của các ngươi, ta tại chỉ chủ động giúp ngươi nạp hai tiểu thiếp có gì sai. Dĩ nhiên, có muốn hay còn phải tùy ngươi, dù sao. . . ai có khả năng ép buộc được Tứ Vương Gia ngươi!" Nguyệt Trì Lạc che giấu cảm xúc, tỉnh ngộ hiểu ra bắt đầu phủ nhận.

      Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, ngước mắt nhìn nàng, đôi môi hồng như cánh hoa khẽ nhếch, nhếch mép cười cười dịu dàng, ý cười chiếu thẳng vào mắt nàng: "Lạc nhi, nàng thích có, chỉ cần nàng lòng ở bên cạnh ta, Đông Phương Tuyết ta đời này chỉ biết có nàng."

      Nàng thích, có!

      Giọng nhàng thanh đạm, lời ra, mỗi câu đều như thấm thía vào tận đáy lòng Nguyệt Trì Lạc.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 135: Hãm hại và phản kháng (1)



      Nàng chấn động, mấp máy môi hồng phấn, xoắn lại mi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết, muốn tìm ra cảm xúc khác nhau ở mặt , nhưng cuối cùng thất bại.

      "A Tuyết, ta có thể tin ngươi sao?" Cong cong mi mắt, Nguyệt Trì Lạc có phần xác định.

      Có thể tin sao?

      có thể khiến nàng tin tưởng sao?

      Nguyệt Trì Lạc thể nghi ngờ rối rắm, sau đó trong lòng suy nghĩ lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

      Kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.

      Dù lúc này giây khẳng định, rồi chắc chắn, vậy có thể đại biểu cho cái gì?

      Giờ phút này hứa hẹn, có lẽ giây kế tiếp tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.

      Hãy để tất cả những vấn đề này, đều giao hết cho thời gian chứng minh thôi.

      Huống chi, bản thân cũng .

      Như vậy, chỉ cần cẩn thận khóa chặt tim của mình, sợ gì chứ!

      "Dĩ nhiên!" Đông Phương Tuyết đáp vô cùng chắc chắn, phải trong nhất thời xúc động, mà tự suy xét mới trả lời.

      Mi mắt Nguyệt Trì Lạc hơi cong cong mỉm cười, nụ cười sáng lạn làm chói cả mắt Đông Phương Tuyết.

      "Vậy ta tạm thời tin ngươi."

      Nàng thế, giọng thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông ngân, vang vọng ở trong Lục Viên rất lâu.

      Đông Phương Tuyết nghiêng người tới, sâu sắc chăm chú nhìn nàng.

      Đôi mắt màu tro lạnh thăm thẳm như vũ trụ thâm sâu thấy đáy, trong mắt chiếu ra mi mắt nàng cong cong cùng đường cong khóe miệng nhếch lên, xinh đẹp quyến rũ và thuần khiết như dòng nước trong suốt kết hợp lẫn nhau càng tăng thêm sức mạnh đến vô cùng thu hút và hấp dẫn trí mạng.

      Đông Phương Tuyết nén nổi tình cảm nghiêng người hôn nàng, hơi thở mang theo hương bạc hà nhàn nhạt như lông vũ mơn trớn lên bờ môi mọng hé mở của Nguyệt Trì Lạc.

      trăn trở hôn lên môi nàng, dần dần càng hôn càng sâu, đôi môi linh hoạt thăm dò vào chiếm lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, cứ tùy ý hôn mút răng môi nàng mãi đến khi Nguyệt Trì Lạc mềm oặt bám vào người , lúc này mới hài lòng buông nàng ra.

      "A. . . Tuyết. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc giọng gọi, Đông Phương Tuyết an phận cọ cọ ở người nàng, đôi môi mềm mại hồng hào hơi cong lên, cánh môi sưng đỏ ràng có dấu vết bị tàn sát bừa bãi, đôi mắt phượng như câu hồn nhìn , quyến rũ như tơ, mê ly mà quỷ mị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :