1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 121: phong hưu thư (4)



      Nàng sợ cái gì, cùng lắm rời khỏi chỗ này thôi!

      Hơn nữa, lúc tiến cung là ai ở bên tai nàng : Lạc nhi, có chuyện gì!

      Rốt cuộc thế nào? Là ai xảy ra chuyện?

      Về sau Nguyệt Trì Lạc nàng có thể xem lời Đông Phương Tuyết như đồ chó má, để vào trong mắt hay ?

      Nguyệt Trì Lạc hề phủ nhận đáy lòng mình có chút oán hận, mặc dù biết phải lỗi của Đông Phương Tuyết, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy vết hôn đầy khắp người mình, nỗi oán hận đó làm thế nào cũng áp chế xuống được mà còn tăng vụt lên.

      Nhìn mọi người vây quanh mình bàn luận xôn xao, thêm Tiêu Mặc ở trước mặt lạnh lùng nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy, mình giống như đứa trẻ hiểu chuyện cố tình gây .

      Nhận ra điều đó, khiến cho Nguyệt Trì Lạc có chút phiền não.

      "Tiêu Mặc, cho chủ tử ngươi biết, ta muốn xuất phủ chơi hai ngày." Thản nhiên vẫy vẫy tay về phái Tiêu Mặc, Nguyệt Trì Lạc xoay người rời .

      Tiêu Mặc ngẩn người, vẫn còn chưa hồi phục tinh thần bởi vì câu ‘Ta hưu ngươi’ kia.

      "Lạc Lạc, ngươi muốn đâu vậy?" Nguyệt Trì Lạc nhanh chóng xoay người, cánh cửa đột nhiên được mở ra.

      Nguyệt Trì Lạc nghe được thanh, chậm rãi quay đầu lại, đầu tiên nhìn thấy chính là người biến mất rất lâu gặp, Huyền Chi Thất. Tiếp theo đến là khuôn mặt trầm khó hiểu của Đông Phương Tuyết, mím đôi môi mỏng, nhìn dáng vẻ hình như có chút vui.

      Kế tiếp cùng ra ở phía sau là khuôn mặt xa lạ, dáng dấp nam tử đó rất đẹp, có loại tư vị của hồ ly tinh trong truyền thuyết.

      Mới vừa chuyện chính là người mà biến mất rất lâu ----- Huyền Chi thất.

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, nhìn khuôn mặt biểu cảm của Đông Phương Tuyết, mím mím môi có chút uất ức, nước mắt cứ như vậy ‘lách tách, lách tách’ rơi xuống.

      Đông Phương Tuyết nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ, thấy Nguyệt Trì Lạc rơi lệ, đôi mắt trong phút chốc bỗng thâm trầm, cuối cùng lặng lẽ kéo nàng vào trong ngực ôm chặt, giọng nhàng an ủi.

      "Lạc nhi, làm sao vậy? Ai khi dễ nàng?"

      Giọng Đông Phương Tuyết rất nhàng, rất dịu dàng, phảng phất như có thể khiến cho người ta từ cứng rắn bỗng trở nên mềm yếu.

      Long Khuynh nhếch lên cánh môi mỏng cười cười, khi ánh mắt hoa đào nham hiểm lưu chuyển, lại vừa hay nhìn thấy Huyền Chi Thất nhíu nhíu mày có vẻ vui.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 122: phong hưu thư (5)

      Nguyệt Trì Lạc trợn to hốc mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết, môi hồng mím , lời nào, nước mắt cứ như vậy thi nhau chảy xuống.

      "A Tuyết, ta. . . Ta. . . . . ." Nàng cắn chặt răng, muốn hỏi chuyện đêm đó, muốn biết những dấu vết người nàng rốt cuộc là ai lưu lại, nhưng cảm thấy mở miệng khó khăn.

      "Hử?" Đông Phương Tuyết nhíu mày, dùng ngón tay nhàng chùi nước mắt mặt nàng, kiên nhẫn chờ nàng tiếp.

      Nguyệt Trì Lạc khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định đối mặt chuyện ràng, nàng muốn cái gì cũng chưa định luận quyết đoán bừa bãi, tự phán mình tử hình!

      như vậy, nếu quả có gì đó hiểu lầm, về sau biết ra, nàng nhất định hối hận tới chết!

      Trước kia đọc tiểu thuyết, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng luôn xem thường những người tự mình suy đoán rồi sau đó quyết đoán bừa bãi kết luận mình tội chết, cuối cùng hiểu ra chân tướng, lại hối hận biết vậy chẳng nên làm.

      Nàng muốn để lại mối hận suốt đời, muốn. . . . . .

      "A Tuyết, ta hỏi ngươi chuyện, ngươi đừng gạt ta. Thất Sắc Xuân người ta, là ngươi giải sao?" Hít hít mũi, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng như trống đánh nhảy loạn.

      Có chút lo lắng, có chút sợ sệt.

      Cuối cùng, những cảm xúc đó toàn bộ đều hóa thành kiên định có việc gì!

      Thất Sắc Xuân có thuốc giải, chuyện này Nguyệt Trì Lạc cũng biết được.

      Đông Phương Tuyết nghe vậy, thở phào hơi nhõm, nhíu mày, gương mặt khó hiểu nở nụ cười: "Nàng xem?"

      ". . . . . ."

      Nàng xem? Nàng xem? Nàng xem. . . . . .

      Hỏi ngược lại câu như vậy, thể nghi ngờ là phủ đầu gậy.

      Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc lập tức còn chút máu, khóe miệng giật giật, nhếch lên chút ý cười nhợt nhạt.

      " phải là ngươi giải sao, A Tuyết? A Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, ngón tay siết chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trước ngực Đông Phương Tuyết, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, lập tức lại cúi đầu xuống.

      Đông Phương Tuyết nhìn thấy nàng hạ mắt cố nén rơi lệ, lòng bỗng nhiên trở nên mềm , có loại cảm giác đau lòng thương lan tràn ở trong lòng thể ra lời.

      Sau đó, đợi gì, Nguyệt Trì Lạc tay đẩy ra. Bất ngờ ở trước mặt mọi người, lại hỏi câu: "Chẳng lẽ phải là ngươi giải sao?"

      Nàng lúc này gọi là gì? Chưa thấy chết chưa từ bỏ ý định. . . . . .

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 123: phong hưu thư (6)



      Nàng lúc này gọi là gì? Chưa thấy chết chưa từ bỏ ý định. . . .

      Nàng lúc này gọi là gì? Tinh thần Tiểu Cường đánh chết. . . . . .

      Thế nhưng, tinh thần đó của nàng, Đông Phương Tuyết phát , chết tiệt, lại đến tận xương tủy!

      Mọi người có mặt cũng ngây ngẩn cả người, Vương phi của bọn họ rất cường đại nha.

      Mặt mày Đông Phương Tuyết lại khoan khoái dễ chịu, như bất động nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng kiềm được nhấc lên, bờ môi mỏng hơi vểnh dần dần vẽ ra độ cong tuyệt thế, nụ cười kia trực tiếp lọt vào trong mắt, rực rỡ choáng váng cả mắt Nguyệt Trì Lạc.

      Mặc dù sớm cũng biết, người này Phong Hoa Tuyệt Đại, dung mạo Diễm Tuyệt Thiên Hạ có hai, khi chăm chú nhìn nàng, lúc cười ôn nhu với nàng, nàng đột nhiên còn có loại cảm giác hạnh phúc ngây ngất hài lòng.

      Đó là loại cảm giác kỳ diệu, nó và quyền lợi liên quan, cùng tiền bạc quan hệ, cùng có được hay mất liên quan, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nguyệt Trì Lạc nghĩ tới hai chữ ‘Hạnh phúc’, trong tim nhất thời ấm áp, như ăn mật đường ngọt ngào.

      Cuối cùng, mọi người có mặt lại nghe Nguyệt Trì Lạc ném thêm câu.

      "A Tuyết, ngươi chỉ cần trả lời ‘Phải’ hay ‘ phải’, được lấy đáp án mơ hồ để lừa bịp ta!"

      "Lạc nhi, cho ta biết, nếu phải là ta giải, nàng tính như thế nào?" Đông Phương Tuyết chỉ nhìn nàng cười cười, kèm theo muôn vàn thương.

      Nguyệt Trì Lạc giơ giơ lên phong hưu thư trong tay, còn cười như đóa hoa, hoàn toàn ngờ tới lời của mình khiến cho người ta chấn động .

      "Vậy ta hưu ngươi!"

      Lời nàng ra, thanh rất lớn, rất kiên quyết, mọi người có mặt đều nghe được, nhưng ai dám bước ra chất vấn nàng.

      Sắc mặt Đông Phương Tuyết có chút u, nhưng chỉ cười điểm chóp mũi nàng, có phần biết phải làm sao, nhíu nhíu lông mày: " là có bảo khí*, chẳng lẽ ở trong lòng Lạc nhi, lời vi phu thể tin như vậy sao?" (*khí chất cao quý đc người kính trọng)

      , có chuyện gì là bảo hộ nàng, tuy rằng tự mình ra tay, nhưng chắc chắn để nàng xảy ra chuyện may.

      "Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, như tên lắp vào cung phát được, hơn nữa ta bị vây khốn có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thủ chạy tới cứu người, chừng cũng muộn, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng?" Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 124: phong hưu thư (7)



      "Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, cảm thấy như tên lắp vào cung phát được, hơn nữa ta bị vây khốn có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thử chạy tới cứu người, chừng cũng muộn, ngươi bảo ta làm thế nào tin tưởng?" Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.

      "Hơn nữa. . . . . ."

      Nghĩ đến mình bị trúng ‘Ôn Nhu’ Nguyệt Trì Lạc nhíu lên mi mắt, biểu cảm biến đổi, lạnh mặt : "Coi như có Thất Sắc Xuân, ta cũng chưa hẳn có thể an toàn bước ra khỏi điện Kim Phượng, chừng ngày hôm đó bị người ám toán rồi!"

      Nếu như phải nàng có hiểu biết nhất định đối với chất độc, nếu như phải nàng bị ngâm ở trong độc vật vài năm, e rằng cũng sớm tây thiên.

      Nha hoàn thị vệ có mặt thính tai nghe được, ánh mắt hơi phát sáng nhìn Nguyệt Trì Lạc, trong lòng thổn thức thôi, đừng thấy Vương phi thoạt nhìn bé rất dễ khi dễ, lúc này can đảm chỉ vào mũi Vương Gia chất vấn, đúng là phải tiểu thư khuê các bình thường có thể so sánh!

      Long Khuynh từ đấu đến cuối vẫn nghiêm mặt, trong đôi mắt hoa đào u sâu thẳm, biểu cảm mặt biến hóa thất thường.

      Tình hình ngày hôm đó, ngoài Chủ Thượng ra, là người duy nhất biết ràng tất cả, cũng hiểu được nữ tử này, nếu như nàng muốn ám toán ai, thủ đoạn nhất định thua kém người khác.

      Huyền Chi Thất nghe Nguyệt Trì Lạc như vậy, thỉnh thoảng nhướng nhướng mí mắt, ngón tay nổi khớp xương nắm chặt quạt xếp tự mình quạt cho mình, phần phong lưu phóng khoáng đó uổng phí đặt cho danh hiệu Đệ Nhất Công Tử.

      Đông Phương Tuyết cười cười, mang theo vài phần khí phách cùng kiêu ngạo, trong giọng có vẻ tự tin lẫn ngông cuồng, nhưng nhiều hơn chính là trầm ổn: "Ta , để cho nàng có chuyện, Lạc nhi, nàng phải tin ta!"

      Con ngươi sáng rực như ngọc lưu ly của Nguyệt Trì Lạc chợt lóe, trong lòng bỗng thở phào hơi nhõm.

      Tốt lắm. . . .Tốt lắm. . . . .

      Mình rốt cuộc được cứu, ít nhất có bị thất trinh.

      Tuy rằng trinh tiết so với mạng sống đáng giá nhắc tới, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nho để ý.

      Nguyệt Trì Lạc cao hứng, dùng sức bổ nhào phát lủi vào trong ngực Đông Phương Tuyết: "A Tuyết, tốt quá, mặc dù ta sợ thất trinh, nhưng tốt xấu gì cũng có hơi ngại chút, lần này tốt lắm, ta khỏi phải bị ngươi hưu cũng cần hưu ngươi nữa."

      Được rồi, nàng chính là , nhưng Đông Phương Tuyết lại có chút vui lòng.

      "Xem ra nàng đúng là có chủ tâm muốn hưu Bổn vương, hử?" Đông Phương Tuyết cười như cười nhíu mày, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại nhìn ra lúc này có mùi nguy hiểm.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 125: phong hưu thư (8-)



      "Ta đây chỉ là sợ ngộ nhỡ thất trinh, cho nên giữ lại cho mình chút tôn nghiêm nếu lỡ ngươi muốn hưu ta mà thôi?" Nàng có lỗi sao?

      Nguyệt Trì Lạc chớp chớp hai mắt rực rỡ như vì sao, vẻ mặt cười ngây thơ trong sáng nhìn Đông Phương Tuyết, rồi liếc mắt đảo qua mọi người xung quanh, biểu tình đó ở trong mắt người khác quả thực là vô tội thể vô tội hơn, nhìn thấy mọi người từng trận thổn thức.

      Trong lòng Nguyệt Trì Lạc hắc hắc cười lạnh.

      Nguyệt Trì Lạc à Nguyệt Trì Lạc, cho cùng ngươi cũng là chủ nhân khác người!

      "Lạc nhi, cho cùng nàng trước giờ cũng chưa từng tin Bổn vương, e rằng ngay tại thời điểm nguy hiểm nhất, nàng thậm chí cũng chưa từng động lòng nghĩa lệ thuộc vào Bổn vương."

      "Ta tin tưởng ngươi? A Tuyết, vậy ngươi có từng tin ta ?"

      tin sao? Vậy tại sao trước khi tiến cung, với nàng có việc gì, nàng lại tin tưởng chỉ trong nháy mắt?

      Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng có tin. . . . . .

      Đông Phương Tuyết nhíu mày, sắc mặt biến đổi trầm, tay đoạt lấy hưu thư bị nàng nắm chặt tay xé nát bấy. Chỉ thoáng, giấy vụn trắng toát đầy trời bay bổng ở trong gió, còn , xoay người bỏ giữa bầu trời đầy giấy vụn.

      Trong đôi mắt màu tro lạnh từng chút phục hồi, nốt Chu Sa giữa trán tỏa ra quỷ mị y hệt như tinh.

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ, ngờ thay đổi nhanh như vậy, càng nghĩ tới trở mặt liền trở mặt.

      Mà nàng, căn bản cũng biết sai câu nào, còn là câu đắc tội với đại gia !

      Nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết thản nhiên rời , nàng có chút buồn cười. Nghĩ như vậy, liền bật cười ra tiếng.

      nàng tin ?

      Đúng vậy. . . Nàng chỉ tin vào trong nháy mắt, cuối cùng vẫn tin . . . . . .

      Long Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, xoay người bước theo Đông Phương Tuyết.

      "Lạc Lạc?" Nhìn Nguyệt Trì Lạc bật cười, Huyền Chi Thất hề do dự tới.

      Nguyệt Trì Lạc khụt khịt mũi, phát ôm chặt lấy Huyền Chi Thất, cọ cọ ở trong lòng , bắt đầu cất tiếng cười to.

      Huyền Chi Thất dùng cây quạt xếp gõ phía sau lưng nàng, có chút lo lắng nàng bị kích thích quá độ.

      Nguyệt Trì Lạc thích Huyền Chi Thất, Thập Thất biết, Đông Phương Tuyết biết, Huyền Chi Thất biết, bây giờ, toàn bộ Vương phủ đều biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :