1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 116: Công chúa phò mã (11)



      "Chuyện gì xảy ra?"

      Đông Phương Tuyết lạnh lùng hỏi, lông mày vui nhíu lên, đỡ lấy dáng vẻ nhắn mệt mỏi co rút thành khối của Nguyệt Trì Lạc từ tay Long Khuynh , thương tiếc ôm vào trong ngực, đến khi nhìn thấy nước mắt ràn rụa mặt nàng giữa lông mày nhịn được đau lòng mà thương .

      "Thất Sắc Xuân, thái tử phi và hoàng hậu!" Long Khuynh thu hồi cánh tay uốn cong trả lời ngắn gọn.

      Thái tử và Tứ Vương Gia bằng mặt bằng lòng cũng phải là hai ngày, Tống Chỉ Thi cùng hoàng hậu vốn là quan hệ ruột thịt mẹ chồng nàng dâu, mưu hại được Đông Phương Tuyết , nên định xuống tay với Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết đương nhiên sớm có đề phòng, đâu dễ dàng cho bọn họ đắc thủ như vậy.

      Xem ra, phải gia tăng tốc độ động thủ rồi!

      Đông Phương Tuyết lần nữa nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ, môi mỏng xinh đẹp nhếch lên thoáng ra ý cười lạnh, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt chiết xạ ra hàn băng bất tận thể bằng lời.

      "Đưa thuốc giải ‘Ôn Nhu’ cho ta." nhàn nhạt lên tiếng, giọng xa cách lạnh lùng.

      Long Khuynh im lặng, theo lời từ trong ngực lấy ra thuốc giải ‘Ôn Nhu’ đưa cho .

      Nhận lấy thuốc giải, Đông Phương Tuyết thở dài tiếng, chuyên chú nhìn người con trong ngực, ngón tay nổi khớp xương tỉ mỉ vuốt ve mi mắt như tẩy rửa cho nàng.

      Vương phi của , phải là mỹ nhân, nhưng thanh tú lại có thừa.

      Đặc biệt nhớ nhất là, lần đầu gặp gỡ ở tiệc Thiên Kim, cả người nàng giống như xương tựa vào ghế dựa, như mèo con nằm phơi nắng toàn thân đầy hơi thở lười biếng, đôi mày thanh tú cong cong, lông mi dài tựa như chiếc quạt hương bồ, cánh mũi xinh xắn thon gọn, đôi môi hồng phấn nõn nà, có chỗ nào mà hấp dẫn.

      ! Nếu như thực gặp lần đầu tiên, phải là ở cửa thành phía Đông hoàng cung.

      Lúc đó, ngồi ở xe ngựa, xe ngựa qua cửa thành phía Đông rèm bị gió cuốn lên, xa xa nhìn thấy nàng chật vật ngã mặt đất, lười biếng nhìn như cung kính nhát gan, nhưng thần thái lại để bất kỳ ai vào trong mắt.

      Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm người con trong ngực, môi mỏng gợi lên ý cười nhợt nhạt, nhất thời như lạc vào mê cung, cho đến khi truyền đến thanh nàng nghẹn ngào, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

      "A Tuyết. . . . . . Ta. . . Khó chịu. . . . . . . . ."

      Giọng kiều mềm mại, giống như loại gạo nếp làm ngọt đến tận đáy lòng.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 117: Công chúa phò mã (12)



      "A Tuyết. . . . . . Ta. . . Khó chịu. . . . . . . . ."

      Giọng kiều mềm mại, giống như loại gạo nếp làm ngọt đến tận đáy lòng.

      Đông Phương Tuyết kiềm được chấn động toàn thân, khắc đó, đôi mắt tựa như Hàn Băng trong nháy mắt hóa thành hơi lạnh, thân dịu dàng cưng chiều chỉ vì nữ tử trong ngực làm điên đảo, hai cánh tay ôm nàng chặt lại vô ý thức siết chặt, siết chặt, siết chặt hơn nữa, như muốn đem nàng hòa quyện vào tận xương máu mới chịu buông tha.

      "Ngoan! Ráng thêm chút nữa, ta giúp nàng giải độc!"

      Hôn cái lên cánh môi hồng bị Nguyệt Trì Lạc tàn phá, giọng Đông Phương Tuyết hơi lo lắng hỏi: "Có thể giải độc người nàng?"

      Long Khuynh lắc đầu, gằn từng chữ : "Trừ bát uống rượu bằng vàng ra, . . . có. . .thuốc. . .giải!"

      "Bát uống rượu bằng vàng sao?" Đông Phương Tuyết nhếch miệng, màng để tâm cười lạnh, ôm Nguyệt Trì Lạc lập tức bước vào phòng ngủ, trước khi để lại câu nhợt nhạt bay vào trong tai Long Khuynh .

      "Tức là cũng vì bát uống rượu bằng vàng, Bổn vương nhất định phải ngồi lên vị trí kia!"

      Giọng thản nhiên, kèm theo khí phách thể khinh thường bỏ qua.

      Long Khuynh sửng sốt, tiếp theo nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp, mặc dù đồng ý vì bát uống rượu bằng vàng mới cần vị trí kia, nhưng cũng có cách khác, nghĩ vậy, mặt mày cũng theo đó từ từ giản ra.

      "Thế , Khuynh chắc chắn vì chủ thượng, bình định tất cả trở ngại. . . . . ."

      dùng thân phận phò mã Tam công chúa, dốc hết toàn lực bình định hết thảy trở ngại cho .

      Bỏ lại những lời này, bóng lưng Long Khuynh từ từ tan vào trong bóng đêm.

      Phía bên kia.

      Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc vào nội thất, bàn tay đặt ở phía sau lưng trấn an nàng.

      Nàng nhàng nức nở, nước mắt phủ đầy gò má, bị dục vọng trong cơ thể khiêu khích, khó chịu đau đớn giãy giụa trong vòng tay .

      nhìn nàng rơi lệ, môi mỏng càng thêm mím chặt.

      nhàng đặt nàng lên giường, hai ba lần trút hết xiêm y khỏi cơ thể hai người, da thịt đỏ hồng phơi bày trong khí.

      Da thịt nàng nõn nà đỏ hồng, người có dấu vết bị móng tay cào tổn thương, cổ còn lưu lại ít vết hôn xanh tím.

      nhìn thấy đôi mắt bỗng thâm trầm, trong nháy mắt, ùn ùn như bão táp hôn xuống.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 118: phong hưu thư (1)



      hôn rất sâu, hơi thở nóng rực bao quanh nàng, ở môi của nàng triền miên đau xót. (ý đau lòng)

      Đôi mắt màu tro lạnh ôn nhu hề chớp nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt muôn vàn lưu luyến.

      Nàng nghênh hợp theo , nước mắt mặt vẫn chưa khô, sóng mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhìn về hướng có mê hoặc, có cầu xin cùng khổ sở, khí chất như tinh quỷ mị kết hợp với trong sáng thuần khiết tạo nên loại hấp dẫn trí mạng.

      ". . . A. . . Tuyết. . . . . . A. . . Tuyết. . . . . . . . ."

      Mỗi tiếng kêu gọi đó, gần như khiến Đông Phương Tuyết thể tự chủ.

      chưa bao giờ biết, tên của được nàng kêu lên, làm cho có cảm giác đau buốt đến tận tim như thế, có loại xúc động khiến người ta muốn nhào nặn nàng hòa vào trong máu thịt!

      Làn môi từ từ hôn lên từng chỗ từng chỗ, hôn khô vệt nước mắt mặt nàng, thương tiếc hôn lên từng mỗi tấc da thịt người nàng.

      thân đứng sừng sững, dịu dàng tiến vào trong nàng, ở người nàng bắt đầu theo quy tắc chuyển động, nàng nức nở tiếng, ôm chặt. Chỉ thoáng, thời gian như ngừng lại, khoái cảm như thủy triều bao phủ bọn họ.

      Đêm hôm đó, nàng ở dưới thân uyển chuyển rên rĩ, như đóa hoa tươi đẹp ung dung nở rộ dưới thân . . . . . .

      ____________________

      Khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, là sáng sớm của ba ngày sau.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ tiến vào, ánh nắng nhàn nhạt như mẹ hiền dịu dàng ôm ấp bao quanh cả vùng đất.

      Nàng mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn xem thân thể trần trụi của mình, chứng kiến người lưu lại vô số vết hôn, trong nháy mắt, nhịp tim dồn dập rối loạn.

      Nàng biết những thứ này là Đông Phương Tuyết lưu lại, hay là tên nam nhân cũng bị hạ xuân dược kia?

      Nếu như quả là tên nam nhân khác lưu lại, nàng nên dùng thái độ gì cư xử với Đông Phương Tuyết đây?

      Dù sao đây là cũng là thời đại phong kiến, bản thân có thể vì mạng sống mà cần trinh tiết, nhưng Đông Phương Tuyết có thể để ý sao?

      đường đường là Tứ Vương Gia, cho dù có độ lượng nữa, sao có thể tha thứ cho Vương phi bị thất trinh?

      Chuyện đêm đó, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được số đoạn ngắn ràng.

      Thời điểm nàng hoàn toàn buông tha giãy giụa, coi như ngay lúc đó Đông Phương Tuyết biết được tình cảnh của nàng, sợ là cũng tới kịp ngăn cản.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 119: phong hưu thư (2)



      Nguyệt Trì Lạc thở dài tiếng, nhìn vết hôn xanh tím người, trong lòng đối với Đông Phương Tuyết áy náy càng thêm sâu.

      Là nàng làm cho đường đường Vương Gia như chịu nhục.

      Mặc dù phải tự nguyện, nhưng đúng là bản thân bất trinh với .

      Tứ vương phủ này, có lẽ từ nay về sau cũng dung nạp nàng nữa.

      Nghĩ như vậy, Nguyệt Trì Lạc chỉ có chút nhức đầu, nàng chỉ muốn tìm cây đại thụ tốt để che chắn thôi, ngay cả như vậy cũng khó khăn thế sao?

      Sau khi thay y phục chỉnh tề, nàng dọc đường hỏi thăm Cao tổng quản, biết được Đông Phương Tuyết ở thư phòng. Nguyệt Trì Lạc khắc ngừng vội vã qua, trong lòng có chút trống rỗng, có chút rối loạn, mà nhiều hơn chính là cảm thấy hổ thẹn với Đông Phương Tuyết.

      Nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Nguyệt Trì Lạc kiên định về hướng thư phòng.

      Dù có áy náy sao?

      Chẳng lẽ có thể trốn tránh ư?

      thể nào. . . Cũng vẫn phải đối mặt!

      khi như vậy, sao tìm Đông Phương Tuyết trước hỏi cho ràng cụ thể?

      Mặc dù mở miệng hỏi vấn đề này có chút khó khăn, nhưng bản thân cũng thể quá quyết đoán bừa bãi, chừng lại có kỳ tích?

      Hơn nữa vô luận như thế nào, cũng ngoài hai kết quả, chính là. . .!

      Hưu và bị hưu, chỉ thế thôi!

      Nghĩ như vậy, bước chân Nguyệt Trì Lạc càng thêm kiên định, có điều hàng mi vẫn nhíu chặt có chút nào buông lỏng.

      "Vương phi, Vương Gia , bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy!"

      Nguyệt Trì Lạc ngây ngẩn, mắt thấy thư phòng ở trước mắt, lại bị thị vệ cận thân của Đông Phương Tuyết nửa đường ngăn cản.

      Thanh ra lãnh đạm lạnh nhạt, mặc dù giọng điệu có phần cung kính, nhưng phần kiên định càng nhiều hơn.

      Người này, Nguyệt Trì Lạc từng gặp hai lần, là thị vệ bên cạnh Đông Phương Tuyết, tên là Tiêu Mặc!

      Nguyệt Trì Lạc ngừng lại bước chân, nhìn cái, lên tiếng : "Khi nào Vương Gia ra ngoài?"

      Nếu thể vào, vậy chờ ra, Nguyệt Trì Lạc nghĩ như vậy nên bước chân so với lúc nãy yếu chút.

      Người ta nàng được gì, rồi lại cái gì mà mạnh mẽ chứ!

      Nhưng có cách, nàng có phần kiềm được yếu ớt.

      "Thuộc hạ biết." Tiêu Mặc lạnh nhạt , khi nào Vương Gia ra ngoài làm sao biết?

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 120: phong hưu thư (3)



      ". . . Hả. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, ngay cả Tiêu Mặc cũng biết, vậy nàng phải đợi bao lâu?

      "Vậy. . . Để ta vào trước được ? Có chuyện gì ta thay ngươi chịu trách nhiệm?" Nguyệt Trì Lạc còn chớp chớp mắt vài cái, thử dò xét hỏi Tiêu Mặc.

      Nàng sợ chờ đợi thêm nữa, chút kiên định mới vừa xuất biến mất khi gặp mặt, bản thân nhịn được quay đầu mất.

      Suy cho cùng chuyện này phải như thế nào, nàng cũng rối rắm.

      Tiêu Mặc lành lạnh liếc mắt nhìn nàng, vẫn im lặng!

      "Này, cũng chưa chắc là xảy ra chuyện gì mà, vả lại, nếu có chuyện ta thay ngươi gánh vác vẫn được sao?" Trán Nguyệt Trì Lạc nổi lên ba gạch đen, nàng thối lui bước lớn như vậy, người này sao còn có phản ứng?

      "Vương Gia , bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy!" Tiêu Mặc ngước mắt liếc nhìn nàng cái, giọng lạnh thêm hai phần, Nguyệt Trì Lạc cố tình thèm nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng đó của .

      "A Tuyết, A Tuyết. . . . . ." thèm đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc, Nguyệt Trì Lạc cất giọng the thé hướng về phía thư phòng bắt đầu rống lên.

      còn cách nào khác, Tiêu Mặc cho nàng vào, nàng muốn so chiêu với để cho người ta biết chuyện nàng có võ công, chỉ có thể dùng chính là phương pháp nguyên thủy nhất.

      "A Tuyết, mau ra đây. . . . . ."

      "A Tuyết, Vương phủ cháy rồi. . . . . ."

      "A Tuyết, ta muốn vào gặp ngươi!"

      Mặc cho Nguyệt Trì Lạc kêu gào khàn cả giọng xuyên thủng cánh cửa kia, nhưng người ở bên trong cứ thế có nửa điểm phản ứng, Tiêu Mặc cũng mặc kệ, tùy ý để nàng la hét ở cửa ra vào.

      Thỉnh thoảng có nha hoàn thị vệ ngang qua, đều bị tiếng gào thét này của nàng làm cho hiếu kỳ bước tới.

      Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, còn tưởng rằng Vương phủ xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa.

      Tiêu Mặc nhíu lông mày, thấy mọi người bắt đầu dần dần xúm lại, có phần nổi giận: "Người có kêu vỡ cổ họng cũng vô dụng, Vương Gia căn bản nghe được."

      Nơi này được cách , nghe cũng phải là loại tốt bình thường.

      Lúc này Nguyệt Trì Lạc nổi giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn , phóng to giọng rống lên: "Đông Phương Tuyết, ngươi là tên khốn kiếp! Nếu ra, ta hưu ngươi!" Tình cảm gì cũng có, lên mặt cái gì chứ?

      Nguyệt Trì Lạc trong lòng khó chịu, siết chặt thứ gì đó trong lòng bàn tay, đó là phong hưu thư, trước khi nàng tới cũng chuẩn bị sẵn cho Đông Phương Tuyết.

      tại xem ra phải sử dụng đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :