1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 106: Công chúa phò mã (1)



      Thập Thất theo chủ tử lâu như vậy, đương nhiên hiểu ý của chủ tử.

      Nàng vuốt ve gò má bị đánh sưng, lướt qua giữa đám phi tử thẳng đến trước mặt Trân phi, ánh mắt mọi người đều tự giác cũng dõi theo nàng, muốn nhìn xem nha đầu này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì.

      Trân phi ưỡn ngực trừng mắt liếc Thập Thất, cho rằng nha đầu này cũng dám làm gì mình, nào ngờ. . . . . .

      Bốp ——

      Bốp ——

      Hai tiếng tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên giữa điện Kim Phượng tiếng động.

      Mọi người ngơ ngẩn, đều tự giác nhíu mày.

      Chỉ nhìn thấy hai gò má Trân phi sưng đỏ, ánh mắt phẫn hận nhìn trừng trừng Thập Thất.

      Ánh mắt Thập Thất chuyên chú nhìn thẳng với nàng, đôi mắt sáng trong chớp chớp vài cái.

      Nàng khẽ mỉm cười, hạ xuống bàn tay tự mình đánh đau buốt.

      Oa oa oa. . . . . .

      Tay nàng cũng bị đau nha!

      Trân phi tức giận thôi, gương mặt xinh đẹp sưng lên cao, đôi mắt phượng mang theo tức giận ngập trời nhìn chằm chằm vẻ cười vô tội của Thập Thất.

      Nàng giơ lên bàn tay thẳng hướng Thập Thất định giáng xuống, nhưng Nguyệt Trì Lạc vào lúc này kịp thời lên tiếng.

      "Lại đánh, Trì Lạc thể bảo đảm lần này chỉ muốn gân tay của ngươi."

      Nàng chuyện nhạt nhẽo, thanh cũng mang theo làn điệu lười biếng uể oải, nhưng tay Trân phi lại bị ánh mắt hoàng hậu làm cho thẳng tắp cứng đơ.

      Nguyệt Trì Lạc cũng nhìn nàng, đôi môi cười mà như cười, bí hiểm khó dò khiến người ta nhìn vào hiểu, khuôn cách rất có phần giống hắc bang lão đại, nàng nhìn hoàng hậu : "Hoàng hậu nương nương, đồ Trì Lạc muốn chính là thứ này, tin rằng nương nương nuốt lời."

      Trân phi cùng ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển tới người hoàng hậu, hơn nữa ánh mắt Trân phi càng thêm sáng quắc nhìn hoàng hậu.

      Hoàng hậu dùng tay áo che mặt, khi hạ xuống biểu cảm mặt vẫn là ung dung cao quý, nàng nhìn Nguyệt Trì Lạc giọng : "Bổn cung đương nhiên giữ lời."

      Nguyệt Trì Lạc ra vẻ thoải mái thở hơi, đúng mực : "Vậy là tốt rồi."

      "Thù này, Bổn cung nhớ kỹ, ngươi cũng đừng quá đắc ý, ngày nào đó Bổn cung chắc chắn thu thập ngươi." Thấy hoàng hậu có ý muốn giúp mình, Trân phi tự biết tại có làm gì nữa cũng gây bất lợi cho mình, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt qua loa cho có hình thức.

      Nguyệt Trì Lạc nhún nhún vai, vẻ mặt thèm để ý, "Trân phi nương nương, chuyện sau này, chúng ta ai cũng chính xác được, đúng ?"

      Về sau, về sau thế nào?

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 107: Công chúa phò mã (2)



      Trước mắt cũng người chiếu cố tốt, về sau còn ai quan tâm nàng.

      "Được rồi, đều ngồi xuống , việc hôm nay coi như màn khôi hài, các ngươi cũng đừng tính toán chi li nữa, Bổn cung cũng phải mời các ngươi đến đánh nhau."

      Sắc mặt hoàng hậu có chút vui, đôi mắt phượng thâm trầm đảo qua Nguyệt Trì Lạc.

      Nguyệt Trì Lạc cũng thèm để ý, lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Tống Chỉ Thi, ngồi lên ghế dựa chuẩn bị cho nàng.

      Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, hoàng hậu tới chủ vị, phân phó cung nữ: "Dâng trà, thượng điểm tâm."

      "Dạ."

      Cung nữ nọ đáp tiếng, khom người lui ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, cung nữ lui ra ngoài mang vào trà thơm cùng điểm tâm tinh xảo bày biện ở bàn.

      "Đều là người nhà, mọi người cũng đừng khách khí với Bổn cung." Hoàng hậu nâng chung trà lên khẽ nhấp miệng, hộ giáp tinh tế như bạch ngọc ở tay tản mát ra ánh sáng lung linh kỳ ảo.

      Nguyệt Trì Lạc nâng chung trà lên nhìn nhìn, ở giữa chung trà vàng óng tô điểm thêm hai cánh hoa trắng tinh khiết mềm mại xoay tròn, nhiệt độ nước tỏa ra hơi nóng từ từ bốc lên ở trước mặt nàng, lỗ chân lông nhẵn nhụi hơi giãn ra.

      Nguyệt Trì Lạc để sát vào nhìn kỹ, sắc mặt thay đổi chỉ rũ mắt xuống che giấu thâm trầm.

      Vô sắc vô vị, độc dược mãn tính có tên là ‘Ôn Nhu’.

      Kẻ trúng độc ngũ tạng thối nát trầm trọng, chịu đựng như có vạn con kiến đốt thân đau xót.

      Đừng thấy nó tên là ‘Ôn Nhu’ nhưng ra nó rất tàn bạo ai sánh bằng.

      Loại độc này, tháng phát tác lần, lần phát tác là lần thống khổ, có người chịu đựng nổi vào lúc phát tác liền lựa chọn tự sát.

      Người may mắn chết, sau nửa năm nếu vẫn có thuốc giải cũng bị đau đớn hành cho đến chết.

      Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng cười lạnh tiếng, là ai có thâm thù đại hận với nàng như thế, còn phải dùng tới ‘Ôn Nhu’ để đối phó nàng.

      "Trà này hợp khẩu vị Tứ vương phi sao?"

      Nhìn Nguyệt Trì Lạc trầm tư với chung trà, khóe miệng Tống Chỉ Thi hơi cong lên.

      " hợp khẩu vị? Làm sao có thể?"

      Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngẩng đầu lên cười, đôi mắt sáng như sao so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 108: Công chúa phò mã (3)



      Ánh mắt nàng vô cùng bình tĩnh đảo qua mọi người, nâng chung trà lên khẽ nhấp miệng, híp nửa mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt từng người, nhưng sau đó ánh mắt lại trầm xuống, con ngươi như mực u thấy đáy. . . . . .

      có ai, có bất kỳ kẻ nào có vẻ mặt khác thường.

      Sao lại như vậy?

      ràng là có ai?

      Vậy độc này, rốt cuộc là ai hạ?

      Là ai muốn mạng của nàng? Hay là muốn khống chế nàng?

      Theo lý thuyết, nếu như muốn mạng của nàng cũng nên hạ độc dược mãn tính, ‘Ôn Nhu’ mặc dù đủ độc, nhưng thể bị mất mạng ngay tại chỗ.

      Như vậy, rốt cuộc có thể là ai chứ?

      Nguyệt Trì Lạc tự chủ chau mày, ánh mắt lần nữa đảo qua vài nhân vật quan trọng.

      phải hoàng hậu cũng phải là Tống Chỉ Thi, Trân phi lại càng có khả năng.

      Nàng cũng chưa từng kết oán với ai, như vậy rốt cuộc là ai đây?

      Đầu óc Nguyệt Trì Lạc có chút rối loạn, liếc nhìn chung trà trong tay, ngẩng đầu lên uống hơi cạn sạch.

      Nàng sợ chất độc này, người nàng vốn loại cực độc, hai loại độc dung hợp với nhau cũng chỉ càng thêm độc chút mà thôi.

      ‘Ôn Nhu’ này mặc dù tàn bạo, đối với nàng. . . Nàng chưa thử qua, nhưng chắc là cũng có tác dụng gì.

      Nàng cười khổ, khóe miệng đắng chát có chút khó chịu.

      Nàng là người mang độc, biết đây rốt cuộc xem như chuyện tốt hay là chuyện xấu.

      Sắc trời bên ngoài tối, xem ra ý tứ của hoàng hậu hiển nhiên là có dự định thả người.

      Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc vào trong lòng, có chút buồn ngủ mông lung, cố ý nhìn về phía hoàng hậu ngáp cái to.

      đúng là, có chút buồn ngủ à.

      Hoàng hậu cười tiếng, nhìn đám phi tần phía dưới : "Sắc trời tối, mọi người hãy hồi cung nghỉ ngơi ."

      Trong nhóm phi tần, có vài người vốn cũng có chút buồn ngủ mệt mỏi, nhưng ngại hoàng hậu chưa tan cuộc đương nhiên dám bỏ về trước.

      tại nghe hoàng hậu như thế, đều rối rít dập đầu lui ra.

      "Sắc trời tối, giờ cửa cung cũng cấm lại ban đêm, hai người các ngươi tối nay hãy ở lại trong cung, ngày mai Bổn cung phái người đưa các ngươi trở về."

      Hoàng hậu quay đầu cười yếu ớt, nhưng nhìn về phía Tống Chỉ Thi Nguyệt và Nguyệt Trì Lạc , mà còn cho người ta có đường cự tuyệt.

      Cả cửa cung cũng đóng, Nguyệt Trì Lạc nàng còn lời gì để từ chối.

      "Vậy làm phiền nương nương." Thần sắc Tống Chỉ Thi quái dị lườm Nguyệt Trì Lạc cái, hiền thục đáp ứng.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 109: Công chúa phò mã (4)



      Nguyệt Trì Lạc giựt giựt mí mắt, ngược lại cười , "Tốt, đành phải quấy rầy nương nương vậy, hy vọng cần gây thêm phiền toái cho nương nương."

      Xì. . . . . . Lời xã giao ai biết ?

      Nguyệt Trì Lạc nàng cũng biết đấy, chẳng qua hôm nay ngủ lại chỗ này biết ngày mai có thể bình an trở về hay . . . . . .

      Việc này rối rắm à, muộn thế này gọi nàng vào cung rồi lại cho về, còn cầu ngủ lại.

      Đêm nay. . . . . . Đại khái rất đặc sắc. . . . . . . . .

      "Trì Lạc lui xuống trước ."

      Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía Tống Chỉ Thi và hoàng hậu cười cười, trông thấy Tống Chỉ Thi vẫn chưa có ý định đứng dậy rời , mặt mày cong lên vui sướng.

      Hoàng hậu cùng thái tử phi.

      Đại khái. . . . . . Có lẽ. . . . . . Còn có chuyện gì rồi. . . . . .

      Nhìn Thập Thất nháy mắt ra dấu, ý bảo nàng đuổi theo, Nguyệt Trì Lạc theo cung nữ dẫn đường phía trước rời khỏi đại điện.

      Hoàng hậu và Tống Chỉ Thi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều chậm rãi nở nụ cười.

      Cửa chính điện Kim Phượng từ từ khép lại, cho đến khi đèn đuốc bên trong toàn bộ dập tắt, nam tử nóc nhà mới đem mảnh ngói từ từ trả lại vị trí cũ.

      nhếch khóe miệng cười yếu ớt, đôi mắt hoa đào mị câu hồn, con ngươi lưu chuyển như đoạt hồn phách con người.

      Sau lúc lâu, trầm ngâm, lầm bầm tự mình: "Có ý tứ, là có ý tứ, nữ tử như thế, Chủ Thượng hẳn là phải động lòng thôi. . . . . ."

      Thanh trầm thấp thong thả, ngữ điệu lại có chút bó buộc, câu sau cùng có phần xác định.

      ★★

      Trong màn đêm, có hai bóng đen từ trong hoàng cung Đế Đô bay vọt tới, cuối cùng dừng ở hai phía trái phải bên hông điện Kim Phượng.

      bả vai hắc y nhân bên trái khiêng cái bao tải to, tay cầm đóa hoa bảy màu, màu sắc của hoa đó ở trong màn đêm nhanh chóng lên ánh sáng đỏ quỷ dị.

      Hắc y nhân bên phải móc ra khói mê ở người, nhàng thổi vào cửa sổ vài hơi.

      Thời gian đại khái khoảng nửa chung trà, hai hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, rón rén đẩy cửa vào. . . . . .

      Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Nguyệt Trì Lạc nhận ra được khác thường, nàng nghiêng người ngừng lại hô hấp, nhắm chặt hai mắt nhíu mày, im hơi lặng tiếng tiếp tục quan sát, muốn nhìn kỹ ba người này rốt cuộc có mục đích gì.

      lúc sau, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ tiêu hồn của nam tử cố kiềm nén. . . . .

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 110: Công chúa phò mã (5)



      Bóng người ngoài cửa sổ chợt lóe, hắc y nhân khác cởi xuống bao tải, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

      Trong lòng Nguyệt Trì Lạc khẽ động, ý thức được tốt, vừa định chuyển người nhìn xem kết quả.

      Đối diện là đôi mắt trợn to của hắc y nhân, con ngươi tăm tối trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng, sau đó cánh tay đau xót xuất dòng chất lỏng ẩm ướt, máu từ cánh tay chậm rãi tuôn ra ngoài.

      Hắc y nhân cũng cả kinh, nghĩ tới hạ khói mê cao nhất mà có người vẫn còn thanh tỉnh.

      Thân hình lập tức xoay chuyển cái, đóa hoa trong tay dính máu rơi xuống mặt đất, tới phút, từng mảnh đóa hoa bảy màu nhanh chóng trở nên điêu tàn, biến thành cánh hoa khô cằn còn kèm theo màu đen đậm đặc.

      Thấy đóa hoa mặt đất, Nguyệt Trì Lạc cả kinh, thân thể lập tức run rẩy, dâng lên từng trận mãnh liệt cảm giác khó chịu.

      Hắc y nhân cười lạnh tiếng, đôi tay xuất chưởng, ngân quang chớp động trực tiếp hướng tới lồng ngực của Nguyệt Trì Lạc.

      Nguyệt Trì Lạc thuận thế lăn vòng ở giường, ngưng tụ mười phần nội lực phi thân lên, lùi mà tiến tới, tay nghênh đón với hắc y nhân.

      Nội lực đấu nội lực, đôi tay giao tiếp lưng chừng giữa trung phát ra tiếng vang vô cùng chấn động, bàn ghế trong phòng thể ức chế lay động, phát ra tiếng vang cực kỳ ầm ĩ.

      Hắc y nhân thu chưởng, bước chân thể khống chế thụi lùi lại mấy bước, thân thể chấn động, bên môi xuất máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chảy xuống.

      vuốt vuốt thắt lưng sững sờ, kinh ngạc vì nội lực đối phương thâm hậu như thế, còn chưa kịp hồi phục thần trí Nguyệt Trì Lạc phi thân đến trước mặt, lập tức hề do dự lui về phía sau vung ra chưởng, vận khởi khinh công tung người nhảy cái biến mất khỏi phòng. . . . . .

      Nguyệt Trì Lạc kịp thu chưởng để đuổi theo người, cố đè xuống cảm giác thân thể thích hợp, đến khi thấy nam nhân thân thể trần truồng mặt đất phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, Nguyệt Trì Lạc kinh ngạc há to miệng. . . . . .

      Đây là thế nào?

      Hạ xuân dược cho mình, rồi mang nam nhân bị hạ xuân dược tới, bọn họ đây là chuẩn bị đến bắt gian tại trận sao?

      Thân thể dâng lên từng trận tê dại khó chịu, đau đớn và nóng rực cùng tồn tại, trong cơ thể nhanh chóng hỗn loạn thở gấp, dày vò mỗi chỗ thần kinh ở người.

      Nguyệt Trì Lạc gập người xuống, thậm chí còn có thể cảm giác được trong cơ thể mình kêu gào dục vọng cùng xé rách đau đớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :