1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 5: Tiêu Dao Công Tử 2
      Nhân vật quan trọng thông thường phải đến cuối cùng mới bước lên sân khấu, nếu làm sao có thể phô trương địa vị của người ta!

      Nguyệt Trì Lạc cười khổ tiếng, nghiêng người dựa vào ghế, ánh mặt trời đầu mùa hè rọi vào người nàng, đúng là có cảm giác vô cùng ấm áp.

      Thời gian chờ đợi người đến trôi qua sai biệt lắm, đại khái chừng nén hương có tiếng thái giám cất cao giọng : "Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến!"

      Thanh vừa truyền ra, Ngự Hoa Viên vốn còn có chút tạp , trong nháy mắt yên tĩnh như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Lúc này tập thể người ngồi ở vị trí phía trước đứng dậy, chậm rãi hướng về phía hai đại nhân vật dập đầu hành lễ.

      "Tất cả đứng lên , Bổn cung. . . Hôm nay. . . . . ." Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cùng vừa mở lời ra chỉ đến nửa đột nhiên bị cắt ngang.

      Mà lúc này, toàn bộ những người quỳ gối tại đây nam có nữ có, ai ai cũng nghe được, đó hình như là. . . Hình như là tiếng ngáy! :))

      Trong nháy mắt, Ngự Hoa Viên có tiếng động lại càng thêm yên tĩnh, mọi người quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng ngáy.

      thấy trong góc khuất gần bên cạnh, có thiếu nữ nghiêng nghiêng dựa vào ghế, đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên gương mặt mang nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở người nàng, phủ thêm cho nàng lớp vàng óng ánh, hàng mi thon dài như cánh bướm bay lượn giữa trung.

      Nếu như đừng để ý đến khóe miệng chảy nước miếng kia của nàng bộ dáng này cũng khó coi lắm.

      Vào thời khắc này, đủ loại lướt qua từ trong ánh mắt của mọi người. Khinh bỉ có, xem thường có, nghiền ngẫm có.

      Vừa nhìn thấy người ở góc khuất là ai sắc mặt Nguyệt Hinh Nhu thoáng cái liền thay đổi, thừa dịp Hoàng Hậu cùng Quý Phi vẫn chưa mở miệng vội vàng vượt lên trước mở miệng nhận tội, : "Xin Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương thứ tội, tiểu muội từ sau cơn bệnh lần trước khỏe lại luôn ngủ như vậy, có ý định mạo phạm hai vị nương nương, kính xin hai vị nương nương tha lỗi!"

      Thanh Nguyệt Hinh Nhu lúc này chuyện rất lớn, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng sấm rền vang, mọi người ở đây nghe đều hiểu được vì sao nàng lại chuyện lớn tiếng như vậy.

      Dứt lời, nàng hướng về phía chỗ ngồi của hai vị nương nương mang theo kim trâm cắm đầy đầu liên tục dập đầu xuống đất.

      Nguyệt Trì Lạc cũng bị thanh này làm cho bừng tỉnh, hàng mi dài như bướm lượn run nhè , nàng mở to hai mắt còn mông lung buồn ngủ, ánh mắt vô hại đảo qua tất cả mọi người ở xung quanh, cuối cùng dừng lại người Nguyệt Hinh Nhu.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 6: Tiêu Dao Công Tử 3
      Ánh mắt mơ hồ bỗng chốc liền thanh tỉnh, chùi vết nước miếng dính mặt, nàng chậm chạp chạy tới, có chút vui quỳ gối bên cạnh Nguyệt Hinh Nhu. Hai con ngươi đen trong suốt xoay chuyển ở giữa Hoàng Hậu và Quý Phi: "Hoàng Hậu nương nương, người Đại Nhân Đại Nghĩa, nếu như tỷ tỷ làm sai điều gì cầu xin người đừng trừng phạt tỷ ấy, Trì Lạc tình nguyện thay thế chịu phạt."

      Trong khắc, khóe miệng mọi người đều nhịn được khẽ co giật.

      Vậy rốt cuộc người nào làm sai chuyện? Nhìn ánh mắt trong suốt vô hại đó của nàng, tất cả mọi người nhịn được đều tự hỏi mình, vậy cuối cùng là ai làm sai đây. . . . .

      Hoàng Hậu vốn chuẩn bị vài câu khiển trách lại nghe được những lời này của Nguyệt Trì Lạc, mặt thoáng lên tia lúng túng thể nhận ra, tiếp theo chỉ đành phải cười cười, ưu nhã khoát tay chận lại : " có việc gì, các ngươi lui xuống ."

      Kết quả là, tiết mục xen giữa nho này cũng trôi qua, lúc trong ánh mắt mọi người đủ loại khác nhau, Nguyệt Trì Lạc đỡ Nguyệt Hinh Nhu đứng lên sau đó hấp ta hấp tấp lui về góc khuất, khuôn mặt phúng phính vẫn luôn gợi lên ý cười vô hại.

      Thoạt nhìn có chút ngây ngô, còn có chút. . . À. . . Đáng .

      Mông còn chưa có chạm vào mép ghế dựa, lại nghe được Hoàng Quý Phi nãy giờ vẫn luôn lên tiếng lại mở miệng chuyện.

      "Vương Gia sao còn chưa tới?" Là giọng thanh nhã nhưng nghe ra cảm xúc gì.

      Mọi người đều biết, Vương Gia trong lời của Quý Phi chính là Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết. Có tướng mạo so với thái tử phi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương chỉ có hơn chứ kém.

      "A Tuyết, tạm thời tới." giọng sang sảng hề kiêng kỵ tiếp lời vang lên.

      Nghe được thanh đó, trong Ngự Hoa Viên nhất thời phát ra rất nhiều thanh, cùng với tiếng cười ngớ ngẩn e lệ của vài thiếu nữ, có người nhìn thấy được Đông Phương Tuyết mà mất mác, nhưng cũng có người nhìn thấy được Tiêu Dao Công Tử mà hưng phấn, tiếp theo liền cúi đầu xôn xao nghị luận.

      "Chính là Tiêu Dao Công Tử, tôi nghe người ta , trước giờ công tử hề tham gia những yến hội thế này."

      "Nếu Tiêu Dao Công Tử tới, tại sao Vương Gia vẫn còn chưa đến. . . . . ."

      " nghĩ tới Thất công tử có thể xuất ở chỗ này. . . . . ."

      Tiếng nghị luận xì xầm truyền khắp Ngự Hoa Viên, động tác ngồi xuống của Nguyệt Trì Lạc chợt ngừng lại, đệ nhất công tử? Hình như Thập Thất rất sùng bái !

      Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mang theo phần hiếu kỳ chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt chạm phải bức tranh tuyệt mỹ. . . . . .

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 7: Tiêu Dao Công Tử 4
      Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ nhấp nhô nhảy động, người nọ giẫm trong ánh mặt trời bước đến.

      Mái tóc đen nhàng nhảy múa trong gió, thân trường bào màu trắng cùng với ống tay áo phồng ra phất phơ theo gió, tay còn cầm cây quạt xếp làm nổi cả khớp xương. cứ như vậy thong dong tới, nhưng hề che giấu hết được dáng vẻ phong lưu cùng phóng khoáng, giống như hồ nước nóng sâu thẳm ở dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng chói rọi, tĩnh mịch mà cao quý, phóng đãng chịu bị trói buộc. . . . . .

      Guốc gỗ dưới chân nhàn hạ giẫm đạp nền đá sỏi của Ngự Hoa Viên, phát ra thanh lạo xạo hơi . Huyền Chi Thất tùy ý chắp tay với Hoàng Hậu cùng Quý Phi ở phía trước, cử chỉ xem như hành lễ : "A Tuyết tạm thời có chuyện, bảo Chi Thất đến chuyển lời cùng hai vị nương nương tiếng, cần chờ nữa."

      Giọng lười biếng mang theo chút thờ ơ tùy tiện, đây chính là Huyền Chi Thất.

      Con trai thứ bảy của Tả Thừa Tướng, người đời gọi là Tiêu Dao công tử đệ nhất nước Đông Phương. Cuộc sống bình lặng tham quyền, coi trọng tiền tài, trời sinh tính tình phóng túng chịu gò bó. Hơn nữa còn có hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, cũng bởi vì phần phong lưu và phóng túng đó, cho nên đa số những thiếu nữ nước Đông Phương đối với đều là vừa vừa hận!

      Quý Phi tự mình nhàn nhạt thở dài, sau đó xoay người ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

      " sao." Hoàng Hậu ngồi đoan trang ưu nhã ở cao, nét mặt từ đầu đến cuối gợi lên nụ cười yếu ớt đúng mực. Nghe xong lời này, cũng có quá nhiều để tâm, đến khi nhìn về phía Huyền Chi Thất khóe mắt thoáng tia sáng hài lòng.

      "Chi Thất đến đây rồi, vậy nể mặt Bổn cung ngồi xuống uống chén trà rồi hãy ."

      "Cũng được, nghe trước đó vài ngày nước láng giềng có tiến cống lượng lớn cực phẩm Tuyết Phong, Chi Thất cũng nhạt miệng, nếu như nương nương có lòng mời, há có lý do gì mà nghe theo?"

      Tuyết Phong này phải là do nước Đông Phương sản xuất, chính là nước bên cạnh tiến cống, theo như lời đồn ngàn vàng cũng khó mua được.

      Uống trà, cũng phải uống loại cực phẩm nhất đời, cho dù đối phương có là hoàng hậu cũng vẫn đòi hỏi như chuyện đương nhiên.

      Lời chứa kiêu ngạo cùng liều lĩnh từ miệng thốt ra, thế nhưng cũng làm mọi người cảm thấy bất ngờ, ngược lại càng đáng chết hơn như đó là chuyện hiển nhiên.

      Trong mắt Hoàng Hậu cũng chỉ thoáng lên chút kinh ngạc mà thôi, thân là quốc mẫu đương nhiên hình thành thói quen lật chuyển, ngay sau đó phong thái ung dung cao quý nhìn về hướng người hầu : "Dâng trà!"

      Vì vậy, nhờ vào Huyền Chi Thất mà tất cả mọi người đều được uống loại trà cực phẩm Tuyết Phong của nước láng giềng tiến cống.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 8: Tiêu Dao Công Tử 5
      Huyền Chi Thất đứng ở giữa toàn thể hoàng thất quý tộc cho dù chỉ mặc bộ y phục màu trắng có bất kỳ trang sức nào, nhưng phần phong lưu và phóng khoáng kia có bất kỳ người nào có thể địch nổi.

      Nguyệt Trì Lạc ngơ ngác nhìn Huyền Chi Thất hồi lâu mới dần dần lấy lại tinh thần. Hương thơm của nước trà cầm trong tay tỏa ra bốn phía, nàng nhịn được cau mày. Trà này đúng là trà ngon, nhưng nàng biết uống trà cũng thích uống trà.

      Hời hợt hớp ngụm , lại nghe được Hoàng Hậu ở phía trước mượn đề tài này để bắt đầu câu chuyện.

      "Bổn cung mời mọi người vào cung là để tán gẫu chuyện thường ngày trong cuộc sống, tại cũng nhàm chán, bằng mọi người hãy lấy trà làm thơ để góp vui, sáng tác hay Bổn cung trọng thưởng."

      Quả nhiên! Tiệc Thiên Kim này ràng là mời thiên kim tiểu thư tới thưởng thức trà ngắm phong cảnh, nhưng chứa trong đó vẫn biết còn có những mưu quỷ quái gì.

      Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều thiếu nữ có chút tài hoa đều rầm rầm rộ rộ tỏ ra hứng thú nóng lòng muốn tỷ thí, có người còn vụng trộm liếc nhìn Huyền Chi Thất, rồi sau đó thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay liên tục xoắn xoắn chiếc khăn tay.

      Nguyệt Hinh Nhu cũng bắt chước làm theo, thậm chí có thể còn vô cùng nổi trội hơn.

      Nghe , phụ thân đại hán gian Nguyệt gia là lòng muốn đưa con bảo bối vào cung. cho cùng, Nguyệt gia cho dù có giàu đến chảy mỡ cuối cùng cũng chỉ là thương gia.

      Mà địa vị của thương nhân ở nước Đông Phương cũng phải là cao.

      Ngược lại, nam tử ở bên kia có mấy người, bởi vì, bên kia có Huyền Chi Thất, mà tài hoa của Huyền Chi thất, ngoại trừ Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết ra ai có thể so sánh.

      Tối thiểu, ở đất nước Đông Phương đúng là như vậy.

      Nguyệt Trì Lạc bị người quên lãng ngồi ở góc khuất, ngắm nhìn Nguyệt Hinh Nhu bước lên lĩnh thưởng của Hoàng Hậu ban tặng.

      Đối với loại tiệc trà xã giao có mang tính chất mục đích thế này, nàng có hứng thú cũng có ghét bỏ, nhưng xem cho biết cũng tốt.

      chứng minh, nàng ngoài theo dõi ra, những thứ khác cái gì cũng thể làm, hơn nữa cái gì cũng làm được.

      ra , nàng vẫn có khả năng dùng ‘trộm’ kiến thức 5000 năm của Trung Hoa, nhất định có thể xuất đầu lộ diện, phen ra oai nở mày nở mặt.

      Có điều, nàng cảm thấy thú vị, cũng có động phần tâm tư kia, hơn nữa nàng lại ghét nhất là phải động não.

      Nguyệt Trì Lạc xem như chuyện liên quan đến mình, lười biếng nhấc lên lông mày tiếp tục nhìn ngó mọi người uống trà, thưởng thức trà, ngâm trà, bàn luận về trà. (ngâm trà = làm thơ về trà)

      Ngước mắt lên chạm phải vào đôi mắt phượng cười như cười, định thần nhìn lại người nọ quả nhiên chính là Huyền Chi Thất.

      Nhưng khi nhìn tới, người nọ dời ánh mắt, giống như chỉ là trong lúc lơ đãng lướt qua.

      Trong nháy mắt mi tâm nhíu lại, ánh mắt Nguyệt Trì Lạc thản nhiên liếc qua.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 9: Đông Phương Tuyết 1
      Cuối cùng, vào lúc Hoàng Hậu cố ý mời Huyền Chi Thất lấy bài ‘uống trà’ để kết thúc đề tài này.

      Giữa lúc buổi tiệc trà xã giao bắt đầu kết thúc Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết, còn có Thái Tử Phi Tống Chỉ Thi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương chầm chậm bước đến. . . . . .

      "Tứ Vương Gia đến, Thái Tử Phi đến ——" Là thanh lanh lảnh bẩm báo của thái giám.

      Trong nháy mắt mọi người đều quay đầu lại nhìn về hướng nơi lối vào Ngự Hoa Viên.

      Đập vào mắt đó là thân áo trắng, nét mặt tựa như trăng lạnh, thiếu niên chậm rãi tới, nhịp bước ung dung ổn định.

      Giống như giữa thời kỳ hỗn độn, chỉ có tia sáng rực rỡ chiếu sáng lên vùng đất khiến người ta dám đến sát để nhìn, người có lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau nhưng lại ảnh hưởng đến tướng mạo cùng khí thế của !

      Dáng người thiếu niên như ngọc, vẻ mặt trầm tĩnh giống như vũ trụ thâm sâu thấy đáy. Khóe miệng hàm chứa nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, dáng vẻ đầy uể oải ngước mắt lên, trong con ngươi màu tro lạnh lẽo thế nhưng lên vô số hơi thở quyến rũ. Còn có thứ vô cùng hấp dẫn nên lời đó là nốt Chu Sa đỏ như máu nằm giữa trán, so với hoa túc đúng là diễm tuyệt hơn bội phần!

      Mỗi cử chỉ hàng động của đều tỏa ra hào quang tuyệt thế, làm cho cả vườn cảnh xuân này đều mất hương sắc.

      Có điều, thể kháng cự nổi chính là dung nhan, thể tiếp cận được chính là khí chất.

      Dung mạo Đông Phương Tuyết như thế, e rằng ngay cả Tống Chỉ Thi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm biến sắc.

      Khiến cho người ta kiềm chế được muốn đến gần, rồi lại cảm thấy làm như vậy quá mức đường đột.

      Phật dạy: Chỉ có thể đứng xa để nhìn.

      Tuy rằng vẫn luôn mỉm cười, thậm chí mặc kệ đối với ai, nơi khóe miệng đều gợi lên ý cười nhè , nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy, ra có để bất kỳ người nào vào trong mắt, lại càng hề cười với bất kỳ kẻ nào.

      Chỉ là lúc cùng Huyền Chi Thất chuyện với nhau mới có thể nhìn thấy được khóe mắt của thoáng qua chút độ ấm.

      Thái Tử Phi đương triều Tống Chỉ Thi sóng vai cùng bước đến, tuy có khí thế phong nhã tài hoa, nhưng ở bên cạnh Đông Phương Tuyết vẫn tránh được thất vọng.

      Đông Phương Tuyết đến, mọi người có nghị luận ầm ĩ giống Huyền Chi Thất khi nãy, nhưng ánh mắt lại lấp lánh của si mê và nhiệt liệt sùng bái.

      Hàng loạt lễ tiết trôi qua, lên tiếng đầu tiên phải là Đông Phương Tuyết, mà là Tống Chỉ Thi.

      Nàng tới chỗ ngồi cao nhất, khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy xinh đẹp cùng đôi mắt hạnh nho hàm chứa khí chất cao quý thể đến gần: "Nghe trong nhóm các vị tỷ muội có ai là học rộng tài cao, hôm nay Bổn cung cùng các vị bàn luận chút, biết chư vị có dị nghị gì ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :