1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 74: Phiền toái của Phú Khả Địch Quốc 7



      Nguyệt Vũ Chi biến sắc nhìn nàng, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, môi mỏng nhếch lên, cười trêu : "Tiểu muội rất thất vọng? Bởi vì đại ca cho ngươi đồ cưới ít? Tiểu muội muốn nửa gia tài Nguyệt gia sao?"

      Chậc chậc, xem ra tiểu nha đầu này còn rất tham tiền, trong lòng Nguyệt Vũ Chi chậc chậc hai tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ cười thản nhiên.

      về là muốn biết, có ở đây mấy năm, người nọ có phải vẫn còn ngốc giống như trước kia hay ?

      Xem ra, người này sớm phải là kia người.

      Nguyệt Trì Lạc nhìn vào ánh mắt đó, sáng trong óng ánh, khiến Nguyệt Trì Lạc nhịn được run lên.

      "Dĩ nhiên, ai muốn? Người giàu có nhất nước Đông Phương, tùy tiện cho chút tí tẹo cũng có thể để ta sống Phú Quý nửa đời! Ngươi cho ta chút đồ cưới này tối đa cũng chỉ là giá trị liên thành, đồ vật giá trị liên thành thế này Tứ vương phủ còn nhiều mà!" Tiếc là thể lấy thế chấp! (ha ha sợ luôn)

      Lời Nguyệt Trì Lạc kể ra cũng giả, Nguyệt Vũ Chi có tiền như vậy, tùy tiện cho nàng ít, cũng đủ cho nàng mua khu nhà cao cấp, mua đầy tớ, nhàn nhã ung dung sống nửa đời rồi.

      Kỳ lạ, người này mặc dù có tiền, nhưng cho nàng món đồ cưới này cũng xem như có gì cả.

      Có thể tưởng tượng nàng lúc này, vì cuộc sống an nhàn, tự gả mình .

      Hơn nữa tiền đó, có thể nắm chắc trong tay hay mới là chuyện, nàng có bãn lãnh quái gì về buôn bán, thể vạn năng giống như nữ chủ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bây giờ có thể vơ vét chút nào đương nhiên cứ vơ vét.

      Nguyệt Vũ Chi hơi sững sờ, nghĩ tới Nguyệt Trì Lạc thẳng kiêng kỵ. Lẽ ra, tiểu thư khuê các cũng nên dè dặt chút, đây nhất định giống với người sinh ra từ khuê phòng à, Nguyệt Vũ Chi chút kín đáo : "Chậc, ta lại nghĩ tới, tiểu muội là như thế . . . Rất tiền à. . . . . ."

      "Đại ca sao? Đại ca tiền sao có thể trở thành người giàu có thế?" Hơn nữa còn là vắt chày ra nước, quả keo kiệt!

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 75: Phiền phức của Phú Khả Địch Quốc 8



      Nguyệt Trì Lạc chuyện trực tiếp ràng, hơn nữa hề che giấu châm chọc và mỉa mai của mình, Nguyệt Vũ Chi thu lại ánh mắt cũng để ý.

      rũ xuống hàng mi, che đậy tất cả tâm tình trong mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn , nắm nửa khối Hợp Thị Bích tay lật tới lật lui ngắm ngía, kiên nhẫn chau mày: "Chẳng lẽ đại ca có chuyện gì với tiểu muội sao? Nếu vậy , tiểu muội trước đây. . . . . ."

      tại đây là ý gì? chuyện sao?

      Như thế cũng tốt, nếu nửa khối Hợp Thị Bích này phải tín vật của tiền trang Nguyệt gia, ít nhất cũng xóa bỏ được phiền não lúc đầu, nàng cần phải lo lắng rước lấy phiền toái gì cho mình!

      Nguyệt Trì Lạc cất bước ra vẻ muốn , lại bị Nguyệt Vũ Chi lên tiếng ngăn cản.

      "Tiểu muội dù sao cũng đến đây, vậy vào uống chung trà , mấy ngày trước ta từ biên quốc mua về ít cực phẩm Tuyết Phong, gặp dịp mời tiểu muội nếm thử chút."

      Nguyệt Vũ Chi nhếch môi cười nhạt, xoay người vào trong phòng, mái tóc đen rối xõa vai dẫn ra đường cong hoàn mỹ giữa trung, có vài sợi nghịch ngợm mơn trớn lên mặt Nguyệt Trì Lạc, sau đó rơi xuống.

      Nguyệt Trì Lạc cau mày lại, rồi để ý suy nghĩ chút lập tức theo vào.

      Nàng đến phải muốn uống cực phẩm Tuyết Phong thứ đồ bỏ đó, chẳng qua nghĩ phải vào chủ đề rồi!

      Nguyệt Trì Lạc qua loa quét mắt nhìn cách bài trí trong phòng, trái phải trước mặt có thể xa xỉ.

      Nơi này mỗi kiểu dáng đồ vật, thoạt nhìn tao nhã bình thường, đồ vật bày biện so với nhà bình thường cũng có gì khác nhau.

      Nhưng nghiêm túc nhìn, phát những món đồ vật trạm chỗ điêu khắc này đều là xuất sứ từ tay danh sư, dụng cụ đều là đồ quý hiếm vô giá tạo thành.

      Ngay cả tấm bình phong khắc hoa ở phía sau kia cũng giá trị , đúng là người có tiền à người có tiền!

      Nguyệt Trì Lạc cam lòng thu hồi ánh mắt, nếu phải trước kia lúc có chuyện gì làm, bảo Thập Thất ra thị trấn mua vài quyển sách để giết thời gian, nàng cũng dễ dàng liền phân biệt ra số đồ vật giá trị như thế.

      thể , Nguyệt Vũ Chi chọn những thứ này ánh mắt tệ à!

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 76: Phiền phức của Phú Khả Địch Quốc 9



      "Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao?" Vào lúc Nguyệt Trì Lạc ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.

      Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười : "Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm gặp, lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận ra sao?"

      Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến thể xoi mói.

      Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.

      Há to miệng, muốn điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời : "Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt ?"

      Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại chút, chỉ thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.

      Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra chữ: "Tốt!"

      Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng cần lo, sao có thể tốt?

      Lời màng quan tâm, oán hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc còn kiên nhẫn thêm gì nữa.

      "Đại ca, tại trà cũng uống rồi, tiểu muội có việc trước."

      Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.

      Tâm tình còn kiên nhẫn đến cực điểm.

      Nàng vốn có nhiều thời gian, dự định Thiên Cơ Các vừa vừa về còn biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.

      Vốn tưởng rằng ít nhất có thể cho nàng biết chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.

      Nhưng chưa từng nghĩ ngoài uống trà ra chỉ có ngẩn người.

      Nếu là bình thường nàng cũng để ý,nhưng lúc này rất cấp bách.

      Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm lát, trịnh trọng : "Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!"

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 77: Phiền phức của Phú Khả Địch Quốc 10



      Nghe được lời của Nguyệt Vũ Chi, trong lòng Nguyệt Trì Lạc vốn kiên nhẫn trong nháy mắt tan thành mây khói.

      Chỉ thấy, nàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng cười tiếng, lại cầm lên Tuyết Phong bàn khẽ nhấp hớp, sau đó nhìn chăm chú vào Nguyệt Vũ Chi, chậm rãi mở miệng: "Đại ca có chuyện đừng ngại cứ thẳng, huynh muội ta cũng phải là người ngoài."

      Giọng từ tốn mà còn có tình cảm, so với dáng vẻ người vừa rồi kiên nhẫn chau mày lại khác nhau trời vực người.

      Nguyệt Vũ Chi mím môi cười tiếng, mắt phượng hẹp dài thoáng chút tia sáng: "Nếu tiểu muội thế, đại ca cũng khách khí. Là thế này, nửa khối Hợp Thị Bích này nắm giữ nửa gia tài của Nguyệt gia, mà đại ca muốn để cho tiểu muội giúp đỡ bảo quản."

      Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ chỉ như vậy?"

      Chỉ ngoài bảo quản ra chẳng lẽ có những vấn đề khác sao?

      Huống chi, tiền này cũng phải là số ít, nên biết nửa tiền tài của Nguyệt gia cũng là Phú Khả Địch Quốc, làm sao có thể cho nàng giữ, nàng và lại thân, theo đạo lý cho ai giữ cũng nên đưa cho Nguyệt Trì Lạc nàng giữ nha!

      Nguyệt Vũ Chi tâm tình tốt cười vui vẻ mà gật đầu cái: "Chỉ có như vậy!"

      Lời này ra đúng là ràng chút nào.

      "Đại ca, việc này là sao?" Tại sao giao cho nàng chứ? Nguyệt Trì Lạc đoàn rối rắm.

      Nguyệt Vũ Chi ho khan hai tiếng, hề che giấu mà cười : "Bởi vì chỉ có tiểu muội mới có thể bảo quản cho nó vẹn toàn!"

      Nguyệt Trì Lạc chau chau mày, kinh ngạc : "Hay là đại ca lại có gian thương gì với người ta?"

      Giữa các thương gia ác chiến với nhau, thời xưa đối với thương trường như chiến trường, Nguyệt Trì Lạc từng nghe ít.

      Lông mày Nguyệt Vũ Chi nhăn nhúm cái, thở dài sâu, bất đắc dĩ : "Đúng vậy, tin rằng ngươi cũng nghe chuyện gần đây có hiệu buôn thường xuyên bị đánh cướp. . . . . . Những tên vô lại đó quả thực ngông cuồng ngang ngược. . . . . ."

      "Nhưng để ở người đại ca so với để chỗ tiểu muội phải an toàn hơn sao? Huống chi đại ca còn có chút võ công phòng thân."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 78: Phiền phức của Phú Khả Địch Quốc 11



      Đầu Nguyệt Trì Lạc đầy vạch đen, có vẻ như nàng chỉ là thiếu nữ yếu đuối, càng khó bảo quản!

      Nếu lỡ đánh mất, bán nàng cũng có nhiều tiền để bồi thường cho !

      Nguyệt Vũ Chi lại bất ngờ nở nụ cười, bưng chung trà lên, tư thế ưu nhã hớp ngụm : "Tứ vương phi ra cổng chính bước cổng sau, tin tưởng ai dám có chủ ý."

      Mọi người đều biết, Tứ vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, đây cũng là trong những nguyên nhân Nguyệt Vũ Chi muốn giao Hợp Thị Bích này cho muội muội bảo quản.

      Nguyệt Trì Lạc cũng phủ nhận, nàng gả đến Tứ vương phủ mấy ngày nay, đối với thủ vệ trong vương phủ đại khái cũng mơ hồ .

      Đừng những Ảnh Vệ luân phiên thay đổi, chỉ đến những thị vệ kia tất cả mọi người đều võ công cao cường.

      Muốn vào trong Tứ vương phủ tác quái, vậy phải cân nhắc suy nghĩ trước mình có đủ bản lãnh hay !

      Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc hơi giật giật, nàng đến bên cạnh Nguyệt Vũ Chi xoa môi cười cười, hề che giấu hiếu kỳ của mình, chớp chớp mắt vài cái đặt câu hỏi: "Vậy nửa khối còn lại ở đâu? Đại ca mang ở người chứ? Đó cũng phải là số lượng !"

      Ánh mắt nàng lóe lên hiếu kỳ nồng đậm, giống như hài đồng hiểu chuyện đời, đối với mọi thứ cũng có hứng thú gì nhiều, hàng mi cong dài chớp lóe chớp lóe cũng là đẹp mắt.

      Nguyệt Vũ Chi nghiêng đầu nhìn nàng, lại bị cốc trà ngăn trở, khóe miệng gợi lên ý cười ràng có chút bí hiểm khó dò.

      "Đương nhiên tùy tiện mang ở người, những thứ đó chính là tâm huyết nửa đời của đại ca ngươi, sao có thể sơ xuất như thế." Nguyệt Vũ Chi cười cười, cũng trực tiếp trả lời câu hỏi.

      "Vậy tiểu muội quấy rầy đại ca, muội trước đây." Nguyệt Trì Lạc cũng cố chấp hỏi tới, xoay người mạch thẳng ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nàng xa, Nguyệt Vũ Chi nở nụ cười, có chút đắc ý, có chút vui vẻ.

      Nguyệt Trì Lạc bước ra ngoài cũng nở nụ cười, cười đến có phần xán lạn, cười đến có phần gian xảo, mang theo ở người ?

      Hai hướng khác nhau, hai loại cười khác nhau.

      Những thứ này, dẫn đến cái gì đây?

      Nguyệt Trì Lạc cũng quản nhiều như vậy, nàng chỉ là nghĩ, Phú Khả Địch Quốc đúng là rất phiền toái?

      Có điều. . . Tương lai cũng nhàm chán, đúng ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :