1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 64: có lần sau 8



      Nào ngờ, người nọ chỉ rũ xuống hàng mi, thu lại ánh sáng vạn trượng trong mắt, sau đó cười , khẽ mở môi mỏng giọng khạc ra hai chữ: " cần."

      Hai chữ rất khẽ rất khẽ, mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như từ chóp mũi hừ ra.

      Ngoài cửa sổ màn đen nhánh, bóng đêm như mực ràng đột ngột phá lệ trong buổi tối tràn đầy yên tĩnh thế này.

      Ngoài cửa sổ mơ hồ còn có thể nghe được gió thổi cỏ lay, và tiếng bước chân của thị vệ tuần tra ban đêm.

      Hai chữ này giống như lơ đãng nhắc tới, cứ như vậy tiêu tán ở trong khí.

      Qua hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc nhịn được lại thở dài tiếng, ngửa đầu nhìn từng đường nét hình dáng của , hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề ?"

      Mặc dù biết lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, nhưng nàng vẫn nhịn được muốn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      Tối thiểu, đối với chuyện mình hiểu , về sau nàng muốn làm cái gì, hoặc xảy ra chuyện gì, cũng trở thành đoàn hoảng loạn.

      Mà trong nội tình nào đó, vừa vặn chỉ có tầm cỡ như Đông Phương Tuyết mới biết được.

      Về phần có muốn cho nàng biết hay , vậy hoàn toàn do Đông Phương Tuyết quyết định rồi.

      "Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi , Bổn vương tận lực thỏa mãn điều ngươi muốn biết." Đông Phương Tuyết ngước mắt liếc nàng cái, đôi mắt màu tro lạnh chiếu vào hai mắt đặc biệt to của nàng, nụ cười bên môi cười mà như cười.

      "Binh Bộ Thượng Thư Triển đại nhân, có phải người của ngươi?" Rút ra nhánh tóc bị nắm giữ, ý cười mặt Nguyệt Trì Lạc là chắc chắn sai.

      Đông Phương Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, mày kiếm nhảy lên, tựa như kinh nghi sao nàng lại cảm thấy hứng thú với loại vấn đề này. Nhưng, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, ung dung thản nhiên thu hồi lại ngón tay : " sai, chẳng lẽ Lạc nhi có ý kiến gì?"

      "Ý kiến có." Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, lắc lắc đầu, ngay sau đó nhìn về phía Đông Phương Tuyết, giọng điệu nghiêm túc : "Đông Phương Tử và ngươi là mẹ sinh ra, hơn nữa trong tay nắm bốn mươi vạn quân cánh phải, có đúng hay . . . . . ."

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 65: có lần sau 9



      Nàng vốn định trực tiếp hỏi , có phải Đông Phương Tử đối với vị trí kia cũng cảm thấy hứng thú hay , nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình làm chuyện ngu ngốc, hỏi vấn đề nên hỏi.

      Có lẽ, vấn đề bí thế này, mặc dù hỏi cũng hỏi ra cái gì.

      Đông Phương Tử cùng Đông Phương Tuyết là mẹ sinh ra, hai huynh đệ mỗi người đều nắm giữ bốn mươi vạn cánh đại quân trái và phải, trái lại trong tay thái tử Đông Phương Tường chỉ có hai mươi vạn binh mã, điểm này khó suy đoán ra, lúc này Đế Đô hoàng quyền phân chia làm ba, tranh tới tranh lui cũng là giữa ba người này.

      Nếu như Đông Phương Tử đối với vị trí kia có hứng thú, như vậy khó suy đoán ra Binh Bộ Thượng Thư Triển đại nhân là bị người nào giết chết.

      Hoàng đế dưới cũng chỉ có ba người con trai, còn lại đều là nữ nhi.

      "A Tử có hứng thú với ngôi vị hoàng đế!" Trái ngược với do dự của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết đáp khẳng định cùng với chắc chắn, tựa hồ cũng kiêng kỵ lời này của Nguyệt Trì Lạc có phần đại nghịch bất đạo, điều này làm cho trong lòng Nguyệt Trì Lạc dễ chịu hơn ít.

      "A Tử có tâm đó, đến đúng là châm chọc, tâm nguyện của vẫn luôn muốn lưu lạc giang hồ đấy. Nếu phải phụ hoàng, . . . Cũng . . . . . ."

      Cuối cùng, Đông Phương Tuyết tiếp tục mở miệng hết, giọng còn mang theo nồng đậm vẻ trào phúng, đến phần sau gần như hề nghe tiếng, trong lời có lo lắng khiến Nguyệt Trì Lạc hơi liếc xéo .

      Hoàng đế chỉ duy nhất thương Đông Phương Tuyết, lại còn cưng chiều đến tận trời.

      Trái lại phản ứng Đông Phương Tuyết đối với Hoàng đế chỉ thản nhiên hờ hững, trong lời càng thêm xa cách lạnh lùng, đừng chi là kiểu như nhi thần lấy lòng thông thường.

      Về phần Tam vương gia Đông Phương Tử, mấy năm trước cũng chủ động xin giết giặc đóng giữ ở biên cương.

      Thậm chí ngay cả Đông Phương Tuyết đại hôn cũng về, đương nhiên cũng có lẽ là có thông báo cho .

      Dù sao, tốc độ bọn họ thành thân cũng phải là nhanh bình thường, vừa tới nhiêu đó thời gian cũng kịp.

      "Vậy chuyện thích khách lần trước là như thế nào? Có lẽ hẳn là ngươi rất ràng chứ?" Nguyệt Trì Lạc quay đầu, đôi con ngươi óng ánh như ngọc lưu ly bình tĩnh nhìn Đông Phương Tuyết, muốn bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trong mắt .

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 66: có lần sau 10



      Nàng cũng quên, thương thế người nàng là do đâu mà có, tuy rằng tại ổn, nhưng mà nên đòi nàng tuyệt đối chịu thua.

      Hơn nữa, nữ nhân như Tống Chỉ Thi hề đơn giản à!

      Trước đến thân phận thái tử phi của nàng, chỉ địa vị nàng ở trong lòng Đông Phương Tuyết, sợ là cũng thấp. . . . . .

      Nguyệt Trì Lạc phải chưa từng suy đoán người trong lòng Đông Phương Tuyết là ai, nhưng đoán tới đoán lui, cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi.

      Có điều, Đông Phương Tuyết là loại người gì, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình thích gả cho người khác?

      Bằng trực giác, nàng cảm thấy phải là loại người quan tâm đến lễ nghi cung đình.

      , có thể giống như nàng, là người chân chính chiếm đoạt.

      Nhận thức được cái gì, liền quyết định bất chấp tất cả để chiếm đoạt.

      Nếu như phải, tại sao đối với chuyện thích khách chữ cũng đây.

      Thích khách ngày hôm đó, ràng là xông về phía à.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ là thăm dò tình hình chung, vả lại cảm thấy việc này càng ngày càng rối rắm.

      Nàng rất sợ phiền toái, rất sợ.

      So với những mưu quỷ kế thế này, nàng thà hy vọng trực tiếp cho nàng đao để sảng khoái hơn.

      Hơn nữa, bây giờ còn chưa biết gả cho Đông Phương Tuyết, rốt cuộc là đúng hay sai?

      Mà thôi, dù đúng hay sai, tóm lại cũng là lựa chọn của mình.

      Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mặc dù sớm có ngàn tầng sóng lăn lộn, nhưng trong đôi mắt tinh khiết ngây thơ đó cứ thế nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nháy mắt cũng nháy cái nhìn Đông Phương Tuyết.

      Nếu có thể, nàng muốn gạt lệ mắt nhìn thẳng vào mắt, cảm thán câu: Con mẹ nó, đúng là có lỗi làm người mà!

      Nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười tiếng, ánh mắt Đông Phương Tuyết tuôn trào mãnh liệt, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt phóng ở người Nguyệt Trì Lạc, phản chiếu ra đôi mắt to trắng đen ràng của nàng, trong lòng kiềm được bỗng tắc nghẽn lại, cuối cùng mới nghe lành lạnh : "Lần trước là ngoài ý muốn, Bổn vương tuyệt đối cho phép có lần sau."

      có lần sau, tuyệt đối cho phép có lần sau!

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 67: ly diễm sắc



      có lần sau, tuyệt đối cho phép có lần sau!

      Hay cho Đông Phương Tuyết, hay cho câu có lần sau!

      Nguyệt Trì Lạc chớp chớp hai mắt, ánh mắt nheo nheo cong thành hình trăng lưỡi liềm, Đông Phương Tuyết thân khí thế bá đạo cuồng vọng kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe mở miệng lần nữa, thanh chứa mệt mỏi và dịu dàng che giấu được.

      "Lạc nhi, những chuyện này ngươi cần phải lo, ta tự biết giải quyết."

      Xoa xoa mệt mỏi giữa trán, Đông Phương Tuyết cất bước về phía giường ngủ.

      Màn lụa trắng ngần như như , chỉ nhìn thấy nam tử dáng vẻ cao lớn vững chãi, y phục người được cởi ra từng món .

      Nguyệt Trì Lạc do dự chần chừ, đêm động phòng nàng say rượu bất tỉnh nhân , đương nhiên có thể xem vài vấn đề.

      Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vài ngày nay trở lại, nàng cũng chỉ ngủ có mình.

      Nhưng hôm nay, nếu cứ thế trực tiếp rành rành đối mặt, nàng đúng là có chút được tự nhiên.

      Đông Phương Tuyết sâu kín thở dài, : "Còn qua đây? Ăn cũng ăn rồi, ngươi còn sợ gì?"

      Đông Phương Tuyết nhìn thấy trong góc khuất, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc kiềm được co rút vài cái.

      Cái gì gọi là ăn cũng ăn rồi?

      Nhưng mà hình như. . . Có vẻ cũng giống. . . ăn rồi.

      "Bất quá cả hai cùng ăn!" Trợn trừng mắt, Nguyệt Trì Lạc hấp ta hấp tấp tới giường ngủ, trong chớp nháy đôi mắt chợt sáng.

      Dưới màn lụa trắng bay lơ lửng, nam tử nghiêng nghiêng thân thể dựa nửa người vào cạnh giường, áo lót người bung ra nửa để lộ hai điểm hồng.

      Môi lơ đãng hơi vểnh, bờ môi gợi lên chút ý cười tản mạn, mơ hồ mê ly.

      Màu tóc đen như mực làm tôn lên hình dáng trắng sáng như ngọc của , hiển ít màu sắc tái nhợt, thêm nốt Chu Sa xinh đẹp diễm tuyệt giữa hai hàng lông mày.

      Nguyệt Trì Lạc cứ thế bình tĩnh nhìn , nhìn khuôn mặt nam tử mê ly diễm sắc như tranh vẽ, nhìn chờ đợi duỗi tay về phía nàng.

      Đây là, phu quân của nàng à!

      Hầu như hề tự giác, nàng run nhè khoác lên tay .

      Đông Phương Tuyết lật người qua ôm nàng vào trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng vô cùng mỹ mãn.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 68: Phiền toái của Phú Khả Địch Quốc 1



      Đông Phương Tuyết lật người, ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười thõa mãn.

      Nguyệt Trì Lạc run run hàng mi dài như bướm lượn, khẽ mở mắt nhìn ngủ say, trong lòng thể là cảm giác gì, lắng đọng lâu, biết vì sao, khắc đó, thấy bô dáng của , nàng cảm thấy trống ngực đạp nhanh hơn chút nào, cũng có nghĩ đến sắc đẹp của .

      Nàng lại cảm thấy hấp dẫn trầm trọng, trong lòng như có vật gì gắt gao níu lấy nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.

      Vị Tứ Vương Gia này, người ngoài nhìn chỉ biết tài hoa diễm tuyệt, Quyền Khuynh Thiên Hạ, người ngoài chỉ thấy hào hoa phong nhã, điên đảo chúng sinh, nhưng khắc đó, nàng lại nhận thấy tịch mịch đến đau lòng, diễm sắc mê ly.

      Cũng như trước, sáng sớm nàng thức dậy bên cạnh trống rỗng, vừa đẩy cửa ra thoáng chốc nàng ngây ngẩn cả người, tâm lại ức chế ngừng khó chịu.

      Ở ao hoa sen cách đó xa, xuôi tay mà đứng, bộ áo trắng lớp ngoài tung bay, áo bào rộng rãi bị gió thổi phất phơ lên xuống. Giống như trong thiên địa chỉ có mình , bóng lưng cương trực đứng vững vàng như điêu khắc, hiu quạnh mà còn độc.

      hành lang nhóm nha hoàn thị vệ vội vàng qua, rối rít lắc đầu thở dài, Vương Gia Diễm Tuyệt Thiên Hạ của bọn họ bốn năm như ngày, khiến người ta nhìn vào sao đau lòng, chỉ mong Vương phi có thể làm cho Vương Gia thoát khỏi bi thương này.

      "A. . . Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc run rẩy vươn tay, từ phía sau ôm chặt, muốn nhìn thấy lẻ loi như thế, muốn nhìn thấy đắm chìm trong thế giới độc, muốn. . . . . .

      Đầu ngón tay kiềm được sử dụng thêm sức lực, móng tay bén nhọn xuyên qua khe hở lớp y phục luồn vào cánh tay.

      Thân thể Đông Phương Tuyết hung hăng run rẩy trận, ý thức được người đến phía sau là ai lưng truyền đến ấm áp khiến buông lỏng đề phòng, ở góc trong lòng xuất chút mềm mại, môi mỏng hơi nhếch lên phát họa ra nụ cười yếu ớt mê ly.

      "Sao ngủ thêm lát?" Nhàn nhạt thở dài tiếng, xoay ngược người lại, bị động thành chủ động kéo nàng vào trong lòng, hung hăng tham luyến hơi thở ấm áp và mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể từ người nàng truyền đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :