1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 59: có lần sau 3



      Mà Đông Phương Tuyết chuyến này, cũng ba ngày trở lại.

      Cho dù Nguyệt Trì Lạc thèm để ý, nhưng Thập Thất lại nhận thấy vô cùng nghiêm trọng.

      Dù sao, lời đồn đãi trong phủ càng lúc càng kịch liệt, mà Thập Thất vì chủ tử của mình, tiếc vung tay múa chân.

      Thập Thất lòng muốn giấu Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc cũng vạch trần nàng.

      "Vương Gia tại sao có thể như vậy chứ? Hoàng thượng ràng cho Vương Gia ngày nghỉ, mới tân hôn Vương Gia lâu như vậy còn chưa trở lại, việc này bảo người làm sao nhìn mặt người khác!" Đến hôm nay, Thập Thất cuối cùng nhịn được hớn hở cằn nhằn ra, nhưng lại hạ mắt để che giấu lo lắng.

      Nguyệt Trì Lạc cười nhạt, sâu trong mắt là chứa đựng chán nản nguội lạnh: "Như vậy có cái gì tốt sao? lo ăn lo mặc, còn có người theo hầu hạ, chúng ta còn muốn hy vọng xa vời cái gì?"

      Có ăn, có mặc, còn có ở, nàng muốn đòi hỏi thêm điều gì, tối thiểu trước mắt là như thế này.

      "Tại sao người chịu cẩn thận suy nghĩ cho tương lai mình chứ? Nếu sau này Vương gia lại cưới thêm vài trắc phi, làm sao còn chỗ cho người dung thân đây." Thập Thất cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nhưng lại biết làm cách nào giúp cho chủ tử mình, chỉ có thể ở trong lòng hận rèn sắt thành thép.

      "Làm người, thể quá tham lam." Nguyệt Trì Lạc chậm rãi lắc đầu, thở dài tiếng: "Có đôi khi lòng tham đáy, ta sợ là ngay cả chút có được cũng mất , hơn nữa Vương Gia phải còn chưa có cưới về sao."

      Có thể nắm trong tay nắm cho chặt, nếu bởi vì lòng tham mà ngay cả nắm chặt trong tay cũng mất , là có hối hận muộn.

      Mà nàng, muốn như vậy, mặc dù cũng có thứ gì để mất.

      đến, Nguyệt Trì Lạc có chút hoảng hốt, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lộ vẻ tuyệt vọng, từng chút quen thuộc xuyên thấu qua mỗi chỗ mềm mại trong tim.

      " muốn mất ? Người cảm thấy tại người có cái gì? Người nghe chút xem người bên ngoài họ như thế nào, nếu đợi Vương Gia cưới, chỉ sợ ngay cả cục xương người cũng còn." Giọng Thập Thất mang theo khóc lóc nức nở, nàng lo lắng, là lo cho chủ tử của mình, nhưng người này còn cố tình cảm kích.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 60: có lần sau 4



      Nguyệt Trì Lạc coi như có, trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền muộn, cười trêu : "Ngồi lê đôi mách là chuyện của người ta, người ta muốn gì chúng ta quản được, quản tốt mình là được. Vả lại. . . . . . Vương Gia chỉ là có chuyện ra ngoài, cũng phải bỏ ta, ngươi tốn công lo lắng chi vô ích."

      "Nếu như có chuyện, phải còn có ta chịu trách nhiệm sao? Suy nghĩ chút. . . Ta chưa từng bạc đãi ngươi. . . . . ."

      Nàng như vậy cứ như nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, haiz, nàng cũng lo lắng, biết nha đầu này lo lắng cái gì!

      Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vẫn chưa lập trắc phi, càng thể lập vào thời điểm này.

      Với lại, cho dù cưới, đó cũng liên quan với nàng.

      Nguyệt Trì Lạc nàng tuy rằng mang danh hiệu Tứ vương phi, cũng cùng người đó từng ngủ chung giường, lại còn XXOO.

      Nhưng mà, bọn họ cả hai đều là thân thể độc lập, thể tới nhớ thương đau lòng.

      Có điều là, nàng vẫn có chút hy vọng Đông Phương Tuyết đừng cưới, về phần nguyên nhân tại sao, đương nhiên là mong muốn Đông Phương Tuyết cưới đống nữ nhân, sau đó ghen tỵ, lục đục đấu đá với nhau dẫn đến nội bộ mâu thuẫn.

      Nàng dĩ nhiên muốn ứng phó đống phiền toái, huống chi là đám nữ nhân nhàm chán.

      Gả cho Đông Phương Tuyết, cũng chính là vì phần ưu thế này.

      Người này, có tiền có thế, lại cưới lão bà, ra, kỳ thực nàng cũng có thua thiệt cái gì.

      Suy nghĩ chút, Nguyệt Trì Lạc càng phát ra mình cũng có trả giá cái gì, cùng lắm coi như có cái đêm tên Đông Phương Tuyết kia hóa thân thành cầm thú.

      Nàng quyết định rồi, nếu người này tốt cũng có gì phản đối, bất chấp chút khuyết điểm kia của cũng quá đáng.

      Thập Thất cau mày, cam lòng thở dài: "Ta sao lại có thể theo chủ tử như người vậy. . . Việc gì cũng tranh giành, tính tình này biết học ai nữa. . . . . ."

      Cuối cùng, vẫn phải nuốt xuống bụng uất ức cam lòng, cho cùng, chủ tử là chưa tưng bạc đãi nàng.

      Mạng của nàng là được tiểu thư cứu về, tất nhiên suy nghĩ gian dối gì khác, lòng cũng chỉ muốn tốt cho nàng.

      Nếu bản thân nàng truy cứu, làm nô tỳ như nàng có thể làm thế nào đây.

      Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, cũng chỉ lắc đầu cười cười, kế tiếp tập trung ánh mắt ở giấy Tuyên Thành, vùi đầu tiếp tục vẽ cho xong bức tranh chưa hoàn thành.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 61: có lần sau 5



      Có lẽ, ai hiểu được, nàng tranh, chẳng qua là cảm thấy cần thiết.

      Nàng tranh, chỉ là có vật cần tìm, mà khi nàng có mục tiêu, nàng tuyệt đối là người từ thủ đoạn nào.

      Vừa hay, trước mắt. . . Nàng muốn gì, duy nhất muốn cũng chỉ là cuộc sống yên tĩnh.

      Xem ra, trừ A Dạ, đúng là có ai hiểu nàng.

      Nhếch miệng chua chát cười tiếng, thế cũng hay. . . . . . . . . . . .

      Kỳ quái, người bức tranh phải là Đông Phương Tuyết, mà là Huyền Chi Thất.

      Thập Thất nhìn hình dáng bức họa kia, đầu tiên là nhìn Nguyệt Trì Lạc im lặng, tiếp theo chính là mừng rỡ vui sướng.

      Vui sướng cùng sùng bái nên lời, con ngươi bình thản trong nháy mắt nhiễm lên nồng đậm vui sướng.

      Lực ảnh hưởng của Tiêu Dao Công Tử đối với Thập Thất quả nhiên khá lớn, ý cười chua chát nơi khóe miệng biến mất, mi mắt Nguyệt Trì Lạc cong cong như hai vì sao xuyên qua con ngươi lộ ra nụ cười thản nhiên, nở rộ khóe miệng che giấu tất cả buồn bã đau thương.

      Tuy rằng hân hoan vui sướng như thế, nhưng thể , Thập Thất rất có tiềm năng làm quản gia.

      "Người lòng mê muội vẽ Tiêu Dao Công Tử, việc này nếu để Vương gia biết, sợ là ổn. . . . . . Hơn nữa, nếu bị những người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài đối với người hay với Vương gia đều tốt. . . . . ."

      Mặc dù Thập Thất rất đúng, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy rất phiền!

      "Trước đây ở Nguyệt gia sao thấy ngươi phản đối. . . Bây giờ sao lại như thế. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc bất mãn lầm bầm câu, hàng mi gương mặt phúng phính cau lại.

      Thập Thất thở dài : "Trước kia người chưa xuất giá, nhưng tại người gả cho Vương gia mà còn nghĩ đến nam nhân khác bị kéo ra ngoài dìm lồng heo."

      Câu chuyện Thập Thất có phần yếu dần, Nguyệt Trì Lạc hơi sững sờ, nàng dù gả cho Đông Phương Tuyết nhưng lại có ý thức mình xuất giá, cứ thế vẫn thoải mái.

      Cuộc hôn nhân của nàng và Đông Phương Tuyết tiến triển cũng rất nhanh nha, suy nghĩ lại hai người tổng cộng mới biết tới tháng.

      Nếu như nàng thực có phần tự giác mình là phụ nữ có chồng, vậy mới là từng trận trời giáng!

      "Mấy ngày gần đây bên ngoài có lời đồn đãi gì?" Nguyệt Trì Lạc cười tiếng, nhõm dời đề tài.

      Đông Phương Tuyết ba ngày chưa trở về, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, vậy bên ngoài ít nhiều cũng có chút tin tức.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 62: có lần sau 6



      Quả nhiên ngoài suy đoán của Nguyệt Trì Lạc, vừa đến đề tài này, Thập Thất lập tức hưng phấn huơ tay múa chân: "Bên ngoài tuyên truyền Nam Cung thái tử sắp tới bái phỏng, nghe vị Nam Cung thái tử này ở Nam Lâm chính là nhân vật tài giỏi. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc xoa xoa mi tâm, cắt ngang lời nàng: "Ta nước Đông Phương chúng ta, gần đây có tin đồn gì đặc biệt hay !"

      Vào thời buổi rối loạn này, thái tử gì đó còn đến viếng thăm, phải là dốc lòng rắp tâm hại người chứ. . . . . .

      Chỉ mới suy nghĩ chút, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy đau đầu.

      Tuy rằng cần nàng đối phó, nhưng ngộ nhỡ lão Hoàng đế chọn trúng Đông Phương Tuyết, như vậy khẳng định nàng trốn cũng thoát.

      Thu hồi vẻ mặt cười hớn hở, Thập Thất lơ mơ cười : "Có có, nhưng mà. . . Vẫn chưa biết lời đồn đó là hay giả, hôm kia lúc em dò la, mọi người đối với việc này cũng đều rất kiêng kỵ. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, lập tức hỏi tới: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

      "Nghe . . . . . . Binh Bộ Thượng Thư Triển đại nhân, chết rồi. . . . . ." Khi lời này, thanh Thập Thất áp chế xuống vô cùng thấp, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc trộm ngang dọc, làm cho mấy nha hoàn ngoài viện nhất thời sửng sốt.

      "Chết thế nào?" Nguyệt Trì Lạc trầm ngâm đặt câu hỏi, có chút kịp phản ảnh với biến cố này.

      Quả nhiên, ngày đại hôn chính là vỡ diễn sao?

      Thái Tử đảng cùng Tướng quân đảng, rốt cuộc là ai ra tay đây? Hay là Đông Phương Tuyết có an bài khác. . . . . .

      Thập Thất nuốt nuốt nước bọt, ấp a ấp úng : "Chỉ là. . . biết. . . Chết như thế nào. . . Mới kỳ quái. . . . . ."

      Nguyệt Trì Lạc nhướng nhướng mí mắt, mơ hồ cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy.

      Buổi tối đại hôn hôm đó Đông Phương Tuyết đúng là có ra ngoài, như vậy khẳng định thoát khỏi có liên quan đến chuyện này.

      Binh Bộ Thượng Thư chết cách kỳ quái, lại còn chết vào ngay đêm đại hôn của Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết. Nghe , chính là chết đường về nhà sau khi tham gia tiệc thành hôn Tứ Vương Gia, việc này lại càng thêm mờ mịt khó hiểu.

      Bất quá, chuyện này e rằng còn phải chờ Đông Phương Tuyết về mới có thể hỏi ràng, ngờ chính là, Đông Phương Tuyết cũng để Nguyệt Trì Lạc đợi quá lâu.

      Lúc Đông Phương Tuyết về tới gần đến giờ Tuất. (7-9h tối)

      dáng vẻ tuấn che giấu được vẻ phong trần mệt mỏi.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 63: có lần sau 7



      Nguyệt Trì Lạc theo ánh nến nhìn về phía , đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Tuyết vô cùng kinh ngạc thoáng nhíu đầu lông mày.

      Trong mắt hề che giấu ngạc nhiên, giống như nhìn thấy chuyện rất ngoài ý muốn.

      Ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu vào dung nhan tuyệt thế của , phát họa ra phần hư ảo.

      Nguyệt Trì Lạc bỗng thấy giật mình, người đó. . . Dung nhan kia, hư ảo đến mức vươn tay vừa chạm vào tan thành mây khói.

      chân như thế!

      Thế nhưng, lại cố tình dựa vào gần hơn, đến khi nàng ràng cảm nhận được, như có như phả ra hơi ấm ở cổ nàng, cũng phải là hơi thở sao lãng, thanh đạm mà mông lung.

      Người cũng vậy, như lúc lúc mờ ảo, nhưng lại chân đến thế.

      "Lạc nhi, suy nghĩ gì?" nhướng cao lông mày, ngón tay nổi khớp xương quấn quanh tóc nàng, nắm ở trong tay lặp lặp lại vuốt vuốt, trong đôi con ngươi màu tro lạnh thâm sâu như vũ trụ mênh mông, ý cười bên môi ôn nhuận như ngọc.

      Giờ phút này, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung giọng điệu của —— Lưu luyến dịu dàng.

      Trước đó nhìn lầm mệt mỏi cùng cảm xúc khác thường, giống như màn chuyện cười, giọng chế nhạo Nguyệt Trì Lạc.

      Người này, vĩnh viễn cũng thể nào giống như người khác để lộ ra khía cạnh chân của .

      Ngay cả động phòng đêm đó, cao quý lành lạnh, kiên quyết như Lang.

      Cũng chỉ là thoáng qua chút, liền như bọt biển vỡ tan.

      "Nhớ ngươi." Nguyệt Trì Lạc đón nhận ánh mắt của , đôi con ngươi như hai vì sao sáng trong suốt ngây thơ giống như hài đồng.

      Đông Phương Tuyết sửng sốt, ngay sau đó bên môi nở rộ chút hứng thú: "Lạc nhi, Bổn vương cũng là nhớ ngươi đấy, quả ngày thấy như cách ba thu. . . . . ."

      Khi chuyện, thở dài tiếng cố ý kéo dài cuối, muôn vàn lưu luyến.

      Vuốt vuốt sợi tóc dẻo dai của nàng, đặt ở chóp mũi nhàng ngửi ngửi, mùi thơm ngát như U Lan mềm mại, nhàn nhạt vờn quanh ở giữa mũi .

      Nguyệt Trì Lạc ngừng giựt giựt khóe miệng, nàng cũng biết, người này lúc đùa giỡn miệng lưỡi cũng vô cùng uốn éo.

      "Ngươi xác định mình cần nghỉ ngơi trước?" Nàng nhịn được thở dài tiếng, dự đinh đợi nghỉ ngơi rồi sau đó mới hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :